TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 16 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 80

Chủ đề: Mãng Hoang Kỷ - Ngã Cật Tây Hồng Thị - New: Quyển 5 Chương 5

  1. #1
    jonyhoanganh's Avatar
    jonyhoanganh Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Ngọc thủ phi vũ
    Administrator
    Ngày tham gia
    Aug 2008
    Đang ở
    C:Windows/system
    Bài viết
    10,604
    Xu
    1,000

    Mặc định Mãng Hoang Kỷ - Ngã Cật Tây Hồng Thị - New: Quyển 5 Chương 5

    Mãng Hoang Kỷ

    Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

    Thể loại: Tiên hiệp cổ điển



    Ai đã từng đọc qua "Tinh Thần Biến", "Bàn Long" và mới đây nhất là "Thôn Phệ Tinh Không" chắc không thể quên được Ngã Cật Tây Hồng Thị hay còn gọi với cái tên thân mật là Cà Chua.
    Kết thúc chiến dịch Thôn Phệ Tinh Không, sau 5 tháng vui chơi Cà đã trở lại với bộ truyên mới: "Mãng Hoang Kỷ" thuộc thể loại tiên hiệp cổ điển.
    Liệu bộ truyện mới này có gì đột phá hay không? Chúng ta cùng đón xem!
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 04-04-2013 lúc 01:06.
    ---QC---

    Nam còn độc thân. Thành đạt, đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, sở hữu hai xe ferrari, một thuyền buồm, biệt thự ở Hawaii, hai nhà mặt tiền khu trung tâm. Không mua. Không bán. Cũng ko cần tìm bạn gái. Chỉ muốn khoe vậy thôi.
    Hidden Content

    Hidden Content


  2. Bài viết được 131 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alqueda,belenba,Brothers,hanxd,hoangtusas,Hoàng Giang,langbavibo,Ngộ,nhica,sony21in,tieudiep003,tieutu,
  3. #2
    jonyhoanganh's Avatar
    jonyhoanganh Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Ngọc thủ phi vũ
    Administrator
    Ngày tham gia
    Aug 2008
    Đang ở
    C:Windows/system
    Bài viết
    10,604
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Thiên 1 - Yên Sơn Kỷ Thị
    ---o0o---
    Chương 1: Âm phủ


    Dịch: Trường Minh

    Biên: thuan0

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    "Nhanh lên nào !"

    "Các người đều chết rồi, đều biến thành quỷ, nhanh lên."

    "Ngươi là Vương gia? Có ngàn vạn con dân, ba vạn thiết kỵ? Vương gia trần thế chẳng là cái gì tại âm tào địa phủ này cả."

    Chát !

    Chát !

    Một đám quỷ binh to lớn, mặt mày dữ tợn đang gào thét vung roi da. Trên roi lấp lóe ánh chớp, quật lên đám hồn ma. hồn ma đang kêu gào mình là Vương gia được đặc biệt thưởng hơn mười roi, đánh đến khi hắn gần như như sắp tiêu tán mới dừng lại.

    "Mình đã chết ư, nơi này là âm tào địa phủ?" Tự dưng xuất hiện, Kỷ Ninh không khỏi tò mò quan sát khung cảnh xa lạ, tiện thể nghe được lời kêu gào của tên Vương gia kia, điều này làm cho Kỷ Ninh vừa mới tỉnh lại nghi hoặc: "Ngàn vạn dân cư? Ba vạn thiết kỵ? Hiện tại trên Trái Đất, xã hội hiện đại làm gì có ba vạn thiết kỵ?

    "Nhanh lên!" Quỷ binh đầu trâu to lớn, toàn thân hiển hiện thanh quang nhìn chằm chằm Kỷ Ninh gào lên.

    Kỷ Ninh theo đội ngũ đi tới, vô số bóng người áo trắng xếp thành một hàng dài chậm chạp mà tiến. Cuối mỗi hàng, từng bóng người áo trắng cứ đột nhiên xuất hiện. Bọn họ lắc đầu thở dài có, gào khóc có, giận dữ chửi mắng ầm ĩ có, hoảng hốt nghi ngờ cũng có luôn.

    "Cha ta là Yêu vương ở Đại Tuyết Sơn, ngươi dám đánh ta! Ta giết ngươi, gào!"

    "Đừng đánh!"

    "Á!"

    Những hồn ma này mới vừa tiến vào Âm Gian Minh giới (1), còn tưởng rằng mình chưa chết. Lúc bị đánh không ít kẻ còn phẫn nộ kêu gào, nhưng bị đánh xong liền nhanh chóng hiểu ra... Bọn họ đã chết, dù khi còn sống có tai to mặt lớn cỡ nào thì sau khi chết đều là công dã tràng.

    Thời gian trôi qua, Kỷ Ninh đi theo đội ngũ hồn ma một hồi lâu. Hắn không dám nói lời nào vì sợ bị mấy tên đầu trâu mặt ngựa quất roi. Cứ đi trong im lặng như thế lâu thật lâu, may là hồn ma không biết đói khát.

    Sau khi lặng lẽ đi cả một ngày trời.

    "Kỷ Ninh!" Một thanh âm tựa như tiếng sấm rền bên tai, vang vọng không ngừng trong không gian. Vô số hồn ma đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Kỷ Ninh cũng nhìn lại, chỉ thấy nơi xa có một đám mây đen to lớn cuồn cuộn, một tên quỷ thần đầu trâu cao lớn đang đứng trên đám mây đen đấy.

    Quỷ thần đầu trâu cao chừng vạn trượng, giống như núi cao đồ sộ, trong chớp mắt liền điều khiển mây đen bay tới.

    "Kỷ Ninh" Quỷ thần đầu trâu cao lớn đứng trên đám mây đen giữa không trung, quan sát phía dưới, hai tròng mắt bắn ra hai luồng sáng vàng chói vạn trượng, vượt qua không trung, trực tiếp bao phủ, chiếu xạ lên người Kỷ Ninh đang sững sờ ngây ngốc.

    Luồng sáng vàng vạn trượng từ hai mắt quỷ thần đầu trâu quấn thẳng lên người Kỷ Ninh. Kỷ Ninh bất ngờ biến mất trong đội ngũ. Những quỷ binh đầu trâu mặt ngựa bình thường đều ngoan ngoãn không dám lên tiếng. Toàn bộ hồn ma đều thừ người kinh ngạc, hồi lâu mới phản ứng lại.

    Trên không trung mây đen vô tận, Quỷ thần đầu trâu khổng lồ đứng đó, hắn xòe bàn tay ra, trên bàn tay có một người tí hon đang đứng, là Kỷ Ninh.

    Kỷ Ninh hoàn toàn ngây ngốc.

    Trời đất.

    Một vị thần đầu trâu khổng lồ, cao vạn trượng ở trước mặt, bản thân thì đứng trong lòng bàn tay hắn?

    "Kỷ Ninh" Quỷ thần đầu trâu bắt đầu quan sát người tí hon trong lòng bàn tay.

    "Ta phụng mệnh Thôi phủ quân đến đây đón ngươi." Quỷ thần đầu trâu nói với Kỷ Ninh, sau đó vung tay lên, Kỷ Ninh liền bị thu vào một vùng không gian hư vô. Quỷ thần đầu trâu khổng lồ liền điều khiển mây đen, trong nháy mắt đã biến mất tại chân trời.

    Trong âm phủ tại Minh giới...

    Đây là một thư phòng u tĩnh, trong thư phòng có một cái giá sách, giữa phòng đặt một cái bàn. Một người trung niên khoác áo bào màu xanh đang ngồi xem sách.

    Kỷ Ninh đang đứng.

    "Tại sao Thôi phủ quân phải gặp ta?" Kỷ Ninh suy nghĩ mãi, mình và Thôi phủ quân vốn không quen biết, mình chỉ là một người phàm, nào biết đến thần tiên gì, nếu quả thật do có gia cảnh lợi hại thì mình đã không phải chịu cảnh ốm đau tra tấn cả đời, nhưng sao Thôi phủ quân lại phái Quỷ thần đầu trâu đích thân đưa mình đến đây.

    "Triệu ta đến, gặp lại không nói gì."

    Kỷ Ninh không khỏi nhìn lướt qua thư phòng.

    Thư phòng khá giản đơn, trên tường chỉ trang trí một bức họa duy nhất.

    "Đây là..." Kỷ Ninh nhìn kỹ lại, đây là bức họa vẽ một cô gái, y phục phiêu đãng tràn đầy vận luật của tự nhiên, nét mặt mỉm cười làm cho người ta sinh lòng sùng bái hơn cả tượng Phật trong chùa dưới Trái Đất. Dường như chỉ trong nháy mắt, Kỷ Ninh đã hoàn toàn chìm đắm vào bức họa. Cô gái trên bức họa này, bất kể là gương mặt, tóc tai hay quần áo đều có một ma lực kỳ lạ.

    "Ồ?" Người trung niên mặc áo bào xanh ngồi đó ngẩng đầu lên nhìn, rồi kinh ngạc quay sang bức tranh cô gái trên vách tường.

    "Không ngờ hắn lại có ngộ tính như vậy."

    "Tỉnh lại!" Người trung niên quát nhẹ một tiếng.

    Kỷ Ninh cảm thấy tư tưởng mình đang ở trạng thái không minh lập tức bị nghiền nát, hoàn toàn tỉnh lại, lúc này hắn mới nhận ra bản thân đang đứng trước mặt Thôi phủ quân.

    Thôi phủ quân đang xem sổ sinh tử sao?

    "Ta kiểm tra sơ qua cuộc đời ngươi." Thôi phủ quân cười nhìn Kỷ Ninh.

    Kỷ Ninh khẽ giật mình.

    Cuộc đời của ta.

    Từng cảnh tượng của kiếp trước hiện lên trong đầu hắn, cha là một nhà sinh vật học hàng đầu trong sở nghiên cứu, tiền lương cực cao, mẹ là một giáo viên bình thường. Sinh ra trong gia đình như vậy hẳn phải rất tốt, nhưng chính mình lại mang trên người bệnh nan y, bác sĩ kết luận sống được đến mười sáu tuổi đã là kỳ tích.

    Vì vậy hắn không thể đến trường, cũng không thể chơi đùa với chúng bạn cũng lứa tuổi, thậm chí mỗi ngày ra ngoài tản bộ nửa giờ liền thấy mệt mỏi. Thân thể gầy yếu cũng với sự tra tấn của bệnh tật làm cho hắn lầm lì hơn những đứa trẻ khác, hơn nữa, trong bệnh viện đã sớm nghe lén người ta bàn luận mình mười mấy tuổi là phải chết, nỗi sợ hãi khi sớm biết được kết cục của bản thân một mực giày vò tuổi thơ làm cho bản thân càng thêm cô đơn.

    May mắn là...

    May mắn còn có sách vở và internet.

    Sách vở và internet mang lại cho hắn một thế giới tinh thần, khiến tính cách hắn không bị lệch lạc. Thông qua sách vở và internet, hắn điên cuồng hấp thu tri thức, dần hiểu rõ hơn về cái thế giới đang sống, tầm mắt được mở mang, nội tâm dần tĩnh lặng, lý trí bình thản đối mặt với thế giới.

    Hắn biết trên thế giới này còn nhiều đứa trẻ đáng thương, dù sao mình cũng có cha có mẹ, còn có thể ăn no mặc ấm.

    Hắn cũng truy cầu giá trị của bản thân, không thể cứ chờ chết như vậy, sống một đời ít ra phải làm được chuyện gì đó. Vì vậy hắn xin cha mình một trăm ngàn đồng, dốc sức hoạt động thông qua mạng internet. Lúc đầu vốn chỉ để cuộc sống có thêm chút màu sắc, không ngờ lại có thể đạt được thành tựu.

    Trong vòng vài năm đã kiếm được tài phú kếch xù.

    Nhưng căn bệnh nan y không ngừng phát triển khiến hắn hiểu rõ, mình sống chẳng được bao lâu nữa. Cha mẹ căn bản không cần mình chiếu cố, tiền này tiêu xài cũng lãng phí, vậy nên trước khi chết chi bằng phân phát hết cho những đứa trẻ nghèo khổ bệnh tật trên toàn quốc.

    "Ta không thay đổi được vận mệnh của mình, nhưng có thể thay đổi được bao nhiêu vận mệnh của những đứa trẻ khác!"

    Đây chính là sự thôi thúc nơi sâu kín nhất trong lòng Kỷ Ninh!

    Quyên góp hết tất cả tài sản làm từ thiện rồi chờ chết, không ngờ lần đầu tiên tản bộ cũng cha mẹ bên ngoài bệnh viện, hắn lại chọn cách ra đi như vậy.

    "Khổ từ nhỏ." Thôi phủ quân nói khẽ. "Đau khổ không làm khó được ngươi, ngược lại còn khiến ngươi bộc phát ra khả năng kinh người, có thể kiếm được rất nhiều tiền của, hiếm có hơn chính là việc ngươi chịu chia sẻ, cho đi toàn bộ.

    "Mười tám tuổi, chết." Thôi phủ quân cảm khái. "Còn xả thân cứu người, mà lại cứu một người xa lạ, thật hiếm thấy."

    Kỷ Ninh nói: "Phủ quân quá khen, nếu ta có tuổi thọ thật dài, không chắc có thể buông bỏ hết thảy mà làm như vậy. Nhưng dựa theo lời bác sĩ, ta chỉ còn sống tối đa ba tháng, lấy gần ba tháng tuổi thọ đổi lấy mấy chục năm tuổi thọ tương lai của một cô bé, đáng đấy chứ!"

    Thôi phủ quân mỉm cười, lập tức mở sổ sinh tử trong tay ra, giọng điệu ẩn chứa uy nghiêm vô tận: "Kỷ Ninh, ngươi cả đời cứu hơn vạn người, công đức to lớn, nhập lục đạo luân hồi, đưa vào ...Thiên Nhân đạo!"

    "Thiên Nhân đạo." Kỷ Ninh lặng lẽ nói.

    Thôi phủ quân cảm khái: "Có công đức lớn để vào được Thiên Nhân đạo, người trên Trái Đất cũng khó có thể đạt được một bước này. Không biết ngươi vô tình hay cố ý, chia sẻ của cải trợ giúp nhiều trẻ nhỏ nên đạt được đại lượng công đức, nếu không sợ cũng khó mà vào được Thiên Giới."

    "Ý phủ quân là?" Kỷ Ninh nghi hoặc.

    "Đời người tốt xấu khó phân!" Thôi phủ quân nói: "Trẻ nhỏ lại càng không phân thiện ác, chỉ những trải nghiệm mới dần dần làm bọn chúng thay đổi... Nếu ngươi giúp người ta trưởng thành, có lẽ một phần là giúp người lương thiện, nhưng thiện ác khó phân, nếu ngươi giúp kẻ ác thì công đức sẽ bị cắt giảm.”

    Kỷ Ninh trầm tư suy nghĩ.

    "Sổ sinh tử trước kia đã định ngươi chỉ có thể sống đến mười sáu tuổi. Nhưng vì ngươi có công đức gia thân nên sống tới mười tám." Thôi phủ quân cảm khái.

    "Cái gì...” Kỷ Ninh chấn kinh, "Chẳng lẽ sổ sinh tử đã định, còn có thể sửa sao?"

    "Tất nhiên có thể thay đổi, sao lại không sửa được?" Thôi phủ quân cười nói: "Nếu cần, ta làm một người thọ thêm trăm năm dễ dàng. Đừng nói là sổ sinh tử, dù cho ông trời muốn ngươi chết cũng sẽ chừa lại một con đường sống. Vận mệnh con người từ lúc sinh ra cơ bản đã được định sẵn, nhưng về sau vẫn có thể sửa đổi được."

    Kỷ Ninh trầm mặc suy nghĩ.

    Đúng vậy.

    Cổ nhân nói “Thiên tác nghiệt, do khả vi; tự tác nghiệt, bất khả hoạt.”(2) Ông trời muốn ngươi chết cũng sẽ lưu lại một đường sinh cơ. Sổ sinh tử chỉ là ghi chép vận mệnh từ lúc mới sinh, sau này chính mình có thể tự phấn đấu.

    "Ta tin rằng người có công đức hơn ta cũng không ít, sao phủ quân lại triệu kiến một mình ta?" Kỷ Ninh nêu ra nghi vấn trong lòng.

    Thôi phủ quân cười nói: "Bởi vì, ta và ngươi là đồng hương."

    "Đồng hương?" Kỷ Ninh khẽ giật mình. "Ông cũng là đến từ..."

    "Đúng, dùng cách nói của người hiện đại các ngươi, ta cũng đến từ Trái Đất!" Thôi phủ quân cười. "Chẳng qua là từ thời Tùy Đường."

    Tùy Đường?

    Kỷ Ninh vô cùng kinh hỉ: "Ta nghe những hồn ma kia nói chuyện, gì mà Vương gia, Yêu vương cũng không phải người Trái Đất."

    "Không phải người Trái Đất là bình thường. Thời không vô tận phân ra tam giới Thiên, Địa, Nhân." Thôi phủ quân giải thích. "Thiên, chính là Thiên giới! Địa, là Địa Phủ Minh giới! Nhân, chính là Nhân Gian giới. Nhân Gian giới này có ba ngàn đại thế giới, hàng tỉ tiểu thế giới, những nơi này rất nhỏ bé, nhân khẩu cũng vô cùng thưa thớt, quê hương chúng ta chính là một trong những số đó. Dù quê hương chúng ta sinh sôi nảy nở liên tục, nhưng đến tận bây giờ cũng chỉ được vài tỷ con người mà thôi."

    "Mỗi giây mỗi phút, ba ngàn đại thế giới, hàng tỷ tiểu thế giới đều có vô số sinh linh chết đi, hồn ma tiến vào Minh giới! Ngươi nói xem Minh giới sẽ có bao nhiêu hồn ma?" Thôi phủ quân nhìn Kỷ Ninh.

    Kỷ Ninh chấn động.

    Cha mẹ ơi.

    Tam giới?

    Nhân gian giới kia lại to lớn như vậy, Trái Đất chỉ là một trong hàng tỉ tiểu thế giới. Với tư cách là một người Trái Đất, trước nay hắn luôn cho rằng Trái Đất chính là trung tâm, nhưng bây giờ phát hiện nó chỉ là một trong hàng tỉ tiểu thế giới kia, còn chưa vào được hàng ngũ của ba ngàn đại thế giới, nhất thời trong lòng không khỏi có cảm giác hụt hẫng.

    Ba ngàn đại thế giới, hàng tỉ tiểu thế giới tất nhiên không thiếu người có công đức cao, chỉ là trong đám đồng hương của ta khó mà kiếm được một người. Mệnh cách ngươi từ khi sinh ra đã yếu, vậy mà còn có thể đi tới một bước này, rất hiếm có! Đúng lúc tự dưng ta lại trông thấy tên nhóc đồng hương nhà ngươi." Thôi phủ quân cười nói. "Ngươi sắp đầu thai, ta nói cho ngươi hiểu về lục đạo luân hồi."

    "Lục đạo luân hồi là Thiên Nhân đạo, Tu La đạo, Nhân Gian đạo, Súc Sinh đạo, Ngạ Quỷ đạo, Địa Ngục đạo."

    Thôi phủ quân giải thích: "Trong đó Thiên Nhân đạo và Tu La đạo đều đi Thiên giới."

    "Nhân Gian đạo và Súc Sinh đạo đi Nhân giới."

    "Ngạ Quỷ đạo và Địa Ngục đạo đi Địa Phủ Minh giới."

    Thiên Nhân đạo là con đường người sắp đầu thai." Lời này lập tức làm Kỷ Ninh cẩn thận lắng nghe, Thôi phủ quân nói tiếp: "Đây là con đường tốt nhất, ngươi đầu thai tiến vào Thiên giới chính là do trời đất sinh ra, trở thành Thiên nhân, sinh ra đã là sinh linh tiên thiên. Chỉ có trời đất sinh ra mới có tư cách xưng là sinh linh tiên thiên."

    "Trời đất sinh ra, không phải là cha mẹ sinh sao?" Kỷ Ninh rất ngạc nhiên.

    "Tất nhiên." Thôi phủ quân cười nói. "Bằng không thì sao lại được xưng là sinh linh tiên thiên, nghiêm túc mà nói thì trời đất chính là cha là mẹ của ngươi!"

    "Sau khi sinh ra tại Thiên giới, ngươi sẽ có tốc độ tu luyện kinh người, có thể dễ dàng gia nhập Thiên Đình trở thành thiên binh thiên tướng." Thôi phủ quân cảm khái.

    Kỷ Ninh chớp chớp mắt.

    Thiên binh thiên tướng?

    Tương lai mình sẽ là thiên binh thiên tướng?

    "Thiên nhân còn có một ưu thế, đợi đến năm ngươi mười sáu tuổi sẽ thức tỉnh được trí nhớ kiếp trước." Thôi phủ quân cảm khái. "Lần này ta gặp ngươi chỉ vì công đức của ngươi cao, lại là đồng hương với ta. Không ngờ ngươi đến đây lại có thể quan sát Nữ Oa đồ đến mê mẩn, ngộ tính thực sự rất cao. Để ngươi có thể nổi bật trong đám thiên binh thiên tướng, ta sẽ giúp ngươi."

    Kỷ Ninh vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, giúp, giúp như thế nào?

    "Nhìn vào Nữ Oa đồ đi." Thôi phủ quân chỉ vào vách tường.

    Kỷ Ninh nhìn lại.

    Bức vẽ cô gái kia chính là Nữ Oa sao?

    "Trên bức họa này chính là Bàn Cổ thần chí thiện chí thánh, Nữ Oa nương nương." Thôi phủ quân tỏ vẻ tôn kính. "Sau khi Bàn Cổ khai thiên địa xong rồi vẫn lạc, chỉ có Nữ Oa nương nương đạt được tới cấp độ của Bàn Cổ. Nương nương có thể phá trời, cũng có thể vá trời, thậm chí còn có thể sáng tạo sinh mạng. Loài người là một tộc cực kỳ có linh tính trong vạn tộc, chính do Nữ Oa nương nương tạo nên. Bà cảm ngộ tám vạn bốn ngàn đạo, không thể phủ nhận chính là chí cao vô thượng đệ nhất tồn tại trong tam giới.

    "Chí cao tam giới?" Kỷ Ninh rúng động.

    Nữ Oa tạo nên con người, Nữ Oa vá trời, thần thoại đã từng nghe qua trong những câu chuyện xưa.

    "Bức vẽ này chính là một phương pháp để quan tưởng, mặc dù hiện tại ngươi chưa thể nhìn thấu huyền diệu bên trong nó." Thôi phủ quân cười nói. "Tuy trong tương lai ngươi trở thành thiên binh thiên tướng, có thể biết cách khác để quan tưởng, nhưng cũng không bằng diệu pháp này của của ta, nay ta truyền cho ngươi phương pháp quan tưởng này, coi như là vì duyên phận giữa ta với ngươi.

    "Đa tạ Thôi phủ quân." Kỷ Ninh khom người xuống gần như chạm đến đất.

    "Không cần cám ơn ta, chỉ là một phương pháp quan tưởng mà thôi, cũng không phải pháp quyết tu luyện hay là Tiên Ma bí thuật gì." Thôi phủ quân ấn ngón tay lên mi tâm(3) Kỷ Ninh.

    Ầm!

    Kỷ Ninh cảm thấy trong đầu gầm vang, hiện ra hình ảnh một Nữ Oa cực lớn.

    "Tỉnh lại." Thôi phủ quân nhìn Kỷ Ninh. "Nhớ kỹ, thường xuyên quan tưởng thì nhất định có thể cô đọng hồn phách. Đương nhiên bây giờ ngươi đi đầu thai cần uống Mạnh bà thang, ký ức kiếp này sẽ tạm thời biến mất, chờ khi ngươi mười sáu tuổi mới có thể nhớ lại phương pháp quan tưởng này. Nhưng như thế cũng đủ rồi, đủ để ngươi trở nên nổi bật trong đám thiên binh thiên tướng. Phương pháp quan tưởng này chỉ giúp con đường tu tiên của người thêm chút cơ hội, muốn thành Thiên Tiên còn phải vượt qua bao nhiêu kiếp nạn nặng nề... rất mong ngươi có thể thành công, tương lai ta và ngươi còn được gặp lại nhau trên Thiên Đình.

    Trong lòng Kỷ Ninh sôi sục.

    Thiên binh thiên tướng?

    Thành tiên?

    Thật đáng chờ mong.

    "Đi thôi". Thôi phủ quân vung tay lên.

    Soạt.

    Kỷ Ninh đã biến mất không còn tăm tích.

    ----------------

    (1) Âm phủ.

    (2) Trời tạo nghiệt vẫn có thể không tuân theo, tự mình gây nghiệt thì không thể sống.

    (3) Mi tâm: Ấn đường, điểm giữa hai đầu lông mày.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    -------------------------------
    - Góp ý cho bản dịch ở đây.
    - Tham gia dịch tại đây.
    Lần sửa cuối bởi jonyhoanganh, ngày 21-12-2012 lúc 18:15.

    Nam còn độc thân. Thành đạt, đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, sở hữu hai xe ferrari, một thuyền buồm, biệt thự ở Hawaii, hai nhà mặt tiền khu trung tâm. Không mua. Không bán. Cũng ko cần tìm bạn gái. Chỉ muốn khoe vậy thôi.
    Hidden Content

    Hidden Content


  4. Bài viết được 170 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ahudor,alqueda,belenba,beobom,Brothers,devilbat15,hanxd,hoangtusas,Hoàng Giang,Kiet072,kurorolucifer01,langbavibo,Ngộ,ninhks,sony21in,sxtcntt,tieudiep003,tieutu,TuanTungTang,
  5. #3
    jonyhoanganh's Avatar
    jonyhoanganh Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Ngọc thủ phi vũ
    Administrator
    Ngày tham gia
    Aug 2008
    Đang ở
    C:Windows/system
    Bài viết
    10,604
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Thiên 1 - Yên Sơn Kỷ Thị
    ---o0o---

    Chương 2: Đầu thai


    Dịch: Zhu Xian
    Biên tập: Arcueid Brunestud


    Biên: Zhu Xian

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    "Ta phụng lệnh của Thôi phủ quân đưa Kỷ huynh đệ đến đường Hoàng Tuyền."

    Trên bầu trời, cô gái áo tím nắm tay Kỷ Ninh bay đi.

    Kỷ Ninh nhìn quanh.

    Vừa rồi hắn vẫn còn ở trong phủ của Thôi phủ quân, sao chỉ trong chớp mắt mà đã ở trong không trung rồi.

    "Xin hỏi Thôi phủ quân rốt cuộc là ai?" Kỷ Ninh nghi hoặc hỏi. "Nghe nói trước thì đầu thai còn phải gặp phán quan, thẩm tra kiếp trước, phán định kiếp sau sau đó mới đầu thai?"

    "Không phải ngươi đã gặp phán quan rồi sao?" Cô gái áo tím cười nói. "Thôi phủ quân cai quản Sinh Tử bộ, ngài chính là đệ nhất phán quan! Ngài ấy tự mình phán định cho ngươi thì còn cần gì những phán quan bình thường phán định nữa."

    Người thống trị cao nhất của âm tào địa phủ chính là Thập Điện Diêm Vương, tiếp đó là đệ nhất phán quan - Thôi phủ quân - Thôi Giác.

    Danh tiếng của hắn rất lớn, truyền khắp tam giới từ lâu.

    Nhân Gian giới là rộng lớn nhất, vô cùng vô tận, cùng với ba nghìn đại thế giới, hàng tỉ tỉ tiểu thế giới nữa. Những việc thiện ác của mỗi sinh linh khi còn sống đều do các phán quan tiến hành phán xét, công việc đó khổng lồ đến mức nào? Trong toàn bộ âm tào địa phủ có tới hàng trăm triệu phán quan, phụ trách phán xét hồn ma của hàng tỉ tỉ thế giới khi họ chết, Thôi phủ quân là người đứng đầu các phán quan, được gọi là đệ nhất phán quan, hắn cai quản Sinh Tử bộ, quyền to chức lớn, gần như ngang hàng với Thập Điện Diêm Vương.

    "Nhìn đi, đó là đường Hoàng Tuyền." Cô gái áo tím chỉ con đường thênh thang ở phí trước, trên đường đang có vô số những nhóm hồn ma chậm rãi đi tới. "Đi dọc đường Hoàng Tuyền sẽ nhanh chóng đến được cầu Nại Hà, qua cầu Nại Hà sau đó uống Mạnh bà thang là ngươi có thể đi đầu thai rồi."

    "Đi đi."

    Cô gái áo tím vung tay lên.

    Ánh sáng vàng bao phủ thân hình Kỷ Ninh, hắn bay về phía xa, bay vào nhóm hồn ở phía trước, chen ngang vào.

    Mấy tên đầu trâu mặt ngựa trong nhóm này thấy cô gái áo tím trên bầu trời thì không kẻ nào dám lắm miệng, thậm chí còn có một tên đầu trâu lúc nào cũng đi bên cạnh Kỷ Ninh, thái độ rất khách khí.

    . . .

    Sương mù tràn ngập đường Hoàng Tuyền, vô số nhóm hồn ma đang đồng thời đi tới, Kỷ Ninh cũng ở trong đó.

    "Ơ?" Kỷ Ninh nhìn về phía trước.

    Phía trước sương mù rất dày, hồn ma vừa tiến vào là đã không thấy bóng dáng nữa.

    "Đi đi, phía trước chính là cầu Nại Hà." Gã đầu trâu bên cạnh nói với vẻ thân thiện.

    Kỷ Ninh gật đầu, cất bước ngay không chút chậm trễ, tiến vào trong màn sương mù dày đặc.

    Hắn cảm thấy như thời không đang biến ảo.

    "Đây là đâu?" Kỷ Ninh nghi hoặc nhìn về phía trước, chỗ đó là một con đường nhỏ quanh co, lác đác có vài hồn ma, phóng mắt nhìn thì thấy có vài chục hồn ma đang đi ở phía trước. Phía cuối con đường là một dòng sông, nước sông rất đục.

    "Đây hẳn là sông Vong Xuyên trong truyền thuyết." Kỷ Ninh cũng đi về phía trước.

    "Quái lạ."

    "Rõ ràng là có rất nhiều nhóm cùng đi, sao sau khi tiến vào trong sương mù lại trở nên ít như vậy?" Kỷ Ninh cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

    Hắn đâu biết rằng thời gian ở cầu Nại Hà trôi đi khác với bên ngoài.

    Đó chính là thứ gọi là trên trời một ngày, thế gian một năm.

    Thời gian ở cầu Nại Hà trôi còn nhanh hơn thế, một ngày ở Minh giới trôi qua thì không biết đã qua bao nhiêu năm ở cầu Nại Hà rồi.

    "A! A!"

    "Ta hối hận!"

    Kỷ Ninh đi trên cầu Nại Hà, liếc mắt nhìn thấy đầu cầu có một hồ máu, trong hồ máu tràn ngập các loại rắn rết độc trùng đang cắn xé không ngừng. Hầu hết các hồn ma đều đi qua hồ máu, nhưng cũng có một số hồn ma đi đến đấy sau đó rơi vào, hiển nhiên họ là những kẻ có nhiều tội nghiệt, khó tránh được nỗi khổ bị cắn xé trong hồ máu.

    "Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm vậy?" Kỷ Ninh lắc đầu, nhìn về phía bờ bên kia, "Thật đẹp."

    Bên bờ Vong Xuyên, hoa đẹp nở rộ.

    Ở đầu cầu cách đó không xa có một khối tinh thạch, thỉnh thoảng lại lóe ra một vài hình ảnh, đó chính là đá Tam Sinh trong truyền thuyết.

    Cách đá Tam Sinh không xa là một cái đài bằng đất đá, nó chính là đài Vọng Hương. Hồn đi qua chiếc đài bằng đất đá này thì sẽ đến chỗ của Mạnh bà.

    Mạnh bà là một bà lão nhìn rất bình thường, bà đang đang bưng một bát canh, cho mỗi hồn ma đi qua uống nó. Uống xong hồn ma liền trở nên vô tri vô giác, tự động nhảy vào một đạo luân hồi trong số lục đạo luân hồi sau người Mạnh bà.

    "Thiên Nhân, Tu La, Nhân Gian, Súc Sinh, Ngạ Quỷ, Địa Ngục." Kỷ Ninh nhìn sáu vực sâu sâu không lường được sau người Mạnh bà.

    "Ta không uống, ta không uống, ta không muốn quên, không muốn quên..."

    Có không ít hồn ma giãy giụa phản kháng.

    Nhưng dù họ có giãy giụa thế nào thì vẫn có một sức mạnh vô hình kéo họ đến bên cạnh Mạnh bà, sau đó sức mạnh vô hình đó lại ép họ uống hết Mạnh bà thang. Cho dù họ gào thét thống khổ đến mức nào thì vẫn phải uống hết... Uống xong rồi thì dù tình cảm có sâu sắc đến đâu, ký ức có đáng nhớ đến đâu họ cũng đều sẽ quên hết. Khi đó, họ đã không phải là mình nữa rồi.

    "Ta đến Thiên giới, mặc dù năm mười sáu tuổi sẽ nhớ lại ký ức của kiếp trước, nhưng lúc đó, ký ức của ta trong mười sáu năm ở Thiên giới sẽ làm chủ hay là ký ức kiếp trước làm chủ? Đến lúc đó, ta vẫn còn là chính ta?"Trong ánh mắt Kỷ Ninh có chút bi ai.

    Hắn hiểu được.

    Kiếp này hắn mới sống được mười tám năm, sau mười sáu năm, kiếp sau của bản thân hắn ở Thiên giới sẽ rất mạnh mẽ, sợ rằng ký ức kiếp này chỉ có thể trở thành một thứ lệ thuộc.

    "Ta có thể làm gì đây?" Kỷ Ninh bị khống chế, không tự chủ được bước đến phía trước.

    Các hồn ma ở phía trước lần lượt uống Mạnh bà thang, còn sáu hồn ma nữa thì đến lượt hắn.

    "Mạnh bà thang!" Kỷ Ninh nhìn vào Mạnh bà đang ở trước mặt hắn.

    Mạnh bà bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

    Kỷ Ninh nhận ra đây là lần đầu tiên Mạnh bà ngẩng đầu lên, Mạnh bà ngẩng đầu nhìn lên bầy trời ở phía xa, gầm lên bằng giọng nói già nua: "Láo xược!"

    “Ầm!”

    Đúng là trời long đất lở, trên không trung xuất hiện vô số vết rạn, sương mù phía xa cũng tan đi, vô số hồn ma đang xếp hàng ở bên ngoài hiện ra, những hồn ma ở gần những vết rạn không gian lập tức bị tiêu tán. Họ tan ra như bong bóng, trong thời khắc này, vô số hồn ma không ngừng bị tiêu tán, các hồn ma kêu rên một cách thống khổ.

    "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" Trên bầu trời, có vô số hắc long đang bay lượn, con nào con nấy cũng to như một dãy núi. Kỷ Ninh thậm chí có thể thấy được từng cái vảy rồng, cảnh này khiến cho trái tim hắn như bị đóng băng. Vô số hắc long bay lượn vui đùa với nhau trên không trung, con nào cũng phóng sấm sét màu đen từ miệng xuống phía dưới, hàng trăm triệu luồng sấm sét màu đen đánh vào khắp nơi. Mỗi một luồng sấm sét đều tạo ra khe hở không gian, gây nên cảnh long trời lở đất.

    "Lưỡng Giới Kiếp Long Sinh Diệt trận? Sao các ngươi dám tấn công lục đạo luân lồi, đây là tội lớn!" Mạnh bà vô cùng tức giận, gầm lên một tiếng, hóa thành một luồng sáng bay thẳng về phía hàng ngàn hàng vạn con hắc long trên bầu trời, rất nhiều hắc long đã nhanh chóng vây lấy Mạnh bà.

    Ầm ầm ~~~

    Mặt đất nứt ra, nước sông Vong Xuyên cuộn lên, những hồn ma đụng phải nước sông đều kêu lên sau đó lập tức hóa thành hư vô. Cầu Nại Hà gãy, sụp xuống, những hồn ma đang ở trên cầu đều rơi thẳng vào sông Vong Xuyên. Sáu vực sâu không thấy đáy của lục đạo luân hồi rung lên, từ các vực sâu phát ra từng luồng ánh sáng.

    "Không tốt." Kỷ Ninh sợ hãi nhìn cảnh tượng hủy thiên diệt địa như tận thế này, đồng thời cũng cảm giác sự trói buộc vô hình trên người mình biến mất.

    "Liều!" Khi sự trói buộc biến mất, Kỷ Ninh vừa mừng vừa sợ, liền vội vàng chạy đến nhảy thẳng vào đường luân hồi gần hắn nhất là Nhân Gian đạo. Sáu vực sâu của lục đạo luân hồi ở các vị trí khác nhau, bởi vì Nhân Gian giới là nơi có nhiều người tiến vào nhất nên Nhân Gian đạo ở ngay sau lưng Mạnh bà , nó gần với Kỷ Ninh nhất, đương nhiên Kỷ Ninh sẽ chọn chỗ gần nhất để nhảy xuống.

    Vài hồn ma xung quanh cũng hoang mang nhảy vào thông đạo luân hồi.

    Có một hồn ma còn muốn chạy đến chỗ Thiên Nhân đạo cách đó xa nhất để nhảy xuống.

    Roẹt roẹt~~~

    Một luồng sấm sét màu đen quét qua, những hồn ma còn chưa kịp nhảy xuống, kể cả hồn ma đang chạy về phía Thiên Nhân đạo đều bị nó đánh thành khói bụi.

    ** ** **

    Những chuyện xảy ra ở Minh giới, vô số hắc long bay lượn trong không trung, hàng trăm triệu luồng sấm sét màu đen đánh phá lung tung làm cho Kỷ Ninh vô cùng rung động, nhưng hắn cũng hiểu, hắn chỉ là một hồn ma của người phàm, có nghĩ đến những thứ đó cũng chẳng ích gì. Huống hồ giờ phút này hắn chẳng hơi sức đâu quan tâm đến những chuyện kia, bởi vì đầu hắn đang rất đau!

    Kỷ Ninh cảm thấy đầu mình rất đau, giống như có thứ gì đó đang lôi đầu mình, lôi rất mạnh.

    Cổ đau quá, thân thể bị đè nén, thật là khó chịu.

    "Rào rào!"

    Hắn đột nhiên cảm thấy rất thoải mái sau đó lại thấy lạnh thấu xương, đồng thời không khí từ trong miệng tràn vào thân thể. Lần đầu tiên sau khi chết ở kiếp trước Kỷ Ninh lại được thở.

    "Oe!" Không khí tràn vào trong miệng, hắn liền phát ra tiếng kêu.

    Đó là tiếng trẻ con khóc.

    "Là một công tử, là một công tử." Một giọng nói không được tự nhiên lắm nhưng người khác vẫn có thể nghe hiểu được vang lên.

    "À, ta đầu thai rồi." Kỷ Ninh lập tức hiểu ra.


    -----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    -------------------------
    - Góp ý cho bản dịch ở đây.
    - Tham gia dịch tại đây.
    - Thảo luận truyện ở đây.
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 12-01-2013 lúc 20:52.

    Nam còn độc thân. Thành đạt, đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, sở hữu hai xe ferrari, một thuyền buồm, biệt thự ở Hawaii, hai nhà mặt tiền khu trung tâm. Không mua. Không bán. Cũng ko cần tìm bạn gái. Chỉ muốn khoe vậy thôi.
    Hidden Content

    Hidden Content


  6. Bài viết được 153 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ahudor,alqueda,beobom,Brothers,devilbat15,hoanglan87,Hoàng Giang,khongbietvnn,kurorolucifer01,langbavibo,naginijeans,Ngộ,ninhks,sony21in,tieudiep003,tieutu,TuanTungTang,
  7. #4
    jonyhoanganh's Avatar
    jonyhoanganh Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Ngọc thủ phi vũ
    Administrator
    Ngày tham gia
    Aug 2008
    Đang ở
    C:Windows/system
    Bài viết
    10,604
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Thiên 1 - Yên Sơn Kỷ Thị
    ---o0o---

    Chương 3: Chào đời


    Dịch: khietnhi

    Biên: cacatiensinh

    Hiệu đính: jonyhoanganh

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Sau khi mở mắt ra, Kỷ Ninh thấy mình được một người đàn ông thật cao lớn ôm vào trong lòng. Người đàn ông này mặc một bộ áo quần màu trắng được làm bằng lông thú. Trong tức khắc Kỷ Ninh hiểu rằng, chỉ có mình là trẻ nhỏ mới có thể cảm giác người đàn ông này to lớn đến như vậy.

    “Mọi người ra ngoài trước đi”. Người đàn ông ra lệnh.

    “Vâng.” Ba nữ nô bộc cung kính đáp lời.

    Người đàn ông đang ôm mình có lẽ là cha mình ở kiếp này. Ông ta vẫn luôn lạnh lùng như một tòa núi băng hàng vạn năm, mang đến cho người khác cảm giác rất khó thân cận, cho dù con ông ta vừa mới chào đời. Ông ấy mặc một bộ quần áo bằng lông thú màu trắng rất đẹp mắt. Tuy rằng quần áo của ba nữ nô bộc cũng làm bằng lông thú, nhưng rõ ràng là chất lượng không thể đem ra so sánh với nhau được.

    Bên trong căn phòng cũng thật trống trải. Tất cả kiến trúc và vật dụng từ vách tường cho đến cái ghế, bàn trang điểm, giường đều được làm bằng đá. Kỹ thuật điêu khắc vô cùng tinh xảo và lộng lẫy, toát ra vẻ đẹp có phong cách rất cổ xưa. Trên giường trải một tấm da thú cực lớn phủ xuống tận mặt đất, tấm da thú này ước chừng sáu bảy mét, trông cũng rất đẹp mắt. Một thiếu phụ trên mặt còn ướt đẫm mồ hôi cũng đang nằm trên chiếc giường đó.

    Kỷ Ninh thầm nghĩ: “Ngay cả giường chiếu, ghế ngồi, bàn trang điểm cũng như vách tường đều làm bằng đá. Cha mình cùng ba nữ nô bộc thì đều mặc da thú, xem ra trình độ văn minh của thế giới này không cao.

    “Con ta.” Mặc dù trên gương mặt người đàn ông đang ôm đứa trẻ vẫn lạnh băng như cũ, nhưng trong mắt của ông ta cũng không thể nào che dấu được nét xúc động.

    Bỗng nhiên, Kỷ Ninh cảm thấy một luồng năng lượng lành lạnh thần bí tuôn vào trong cơ thể, mang lại cảm giác thật thoải mái, dễ chịu. Nhưng luồng năng lượng này cũng rút đi rất nhanh.

    Thiếu phụ nằm trên giường liền hỏi: “Con của chúng ta sao rồi Nhất Xuyên?”

    “Thân thể tư chất rất bình thường, cũng không ngoài dự đoán...” Kỷ Nhất Xuyên khẽ nói.

    Ánh mắt thiếu phụ trên giường ngân ngấn nước mắt: “Cho thiếp ôm con một lát.”

    Người đàn ông liền bế đứa bé đưa sang.

    “Con ngoan.” Thiếu phụ nhìn đứa bé, ánh mắt chan chứa yêu thương: “Nhất Xuyên, con của chúng ta khi còn là thai nhi đã bị tổn thương. Tuy thiếp ăn được bảo vật trong trời đất, cũng chỉ bù đắp được một chút. Chúng ta đúng là có lỗi với nó”

    Thai nhi bị tổn thương?

    Bảo vật trong trời đất?

    Xem ra cha mẹ ta ở kiếp này cũng không phải người tầm thường rồi.


    Thiếu phụ vừa mới sinh xong đã xuống giường đi lại dễ dàng. Nàng cũng mặc một bộ lông thú màu trắng, bế hắn, đi ra khỏi phòng cùng với cha.

    “Các ngươi thu dọn mọi thứ đi.” Kỷ Nhất Xuyên dặn dò ba nữ nô bộc ở trước cửa.

    “Vâng ạ.” Ba nữ nô bộc cung kính đáp lời.

    Một con chó trắng thật lớn, bộ lông dài mềm mại đứng ở hành lang phía trước gian phòng, rất là ngoan ngoãn. Ánh mắt nó nhìn Kỷ Ninh ẩn chứa xúc động và yêu quí.

    Bên ngoài khoảng sân rộng, một con rắn khổng lồ màu đen đang cuộn mình ở sát tường. Con rắn khổng lồ này đang ngóc mình lên cao mấy chục mét, lộ ra từng chiếc vảy đen bóng lớn hơn nửa thân người làm cho người ta phát lạnh. Lúc này, chiếc đầu rắn to như cả gian phòng ấy đang chậm rãi từ giữa không trung hạ xuống.

    “Ông trời ơi!” Kỷ Ninh giật mình kinh hãi. Ở kiếp trước dù sao cũng đã thấy nhiều chó lắm rồi. Chính vì vậy con chó trắng vừa rồi cũng chỉ có thể nói là hơi to quá mà thôi.

    Nhưng còn con quái vật khổng lồ đang cuộn mình ngóc đầu dậy kia thực sự là rắn hay sao?

    Thân thể nó cuộn thành từng vòng. Chỉ một phần ngóc lên đã cao đến vài chục mét, như vậy cả thân thể nó sợ rằng phải tới hai, ba trăm mét. Quái thú đáng sợ như vậy lại có thể xuất hiện tại cửa nhà mình. Đây cũng quá là…

    Kỷ Nhất Xguyên cũng không để ý đến cảm thụ của con hắn, hoặc giả đây là lẽ bình thường của thế giới này. Mọi việc sớm đã thành thói quen, chẳng có gì đáng phải kỳ quái. Kỷ Nhất Xuyên chỉ vào con chó trắng to lớn ở trước mặt: “Con trai, đây là Bạch thúc của con, là anh em vào sinh ra tử với ta. Chú ấy có ân cứu mạng đối với con. Sau này con phải đối xử với chú ấy cũng như đối với cha.”

    Con chó trắng to lớn nhìn Kỷ Ninh một cách thân mật. Kỷ Ninh thậm chí cảm giác được tình cảm yêu mến nồng đậm qua cái nhìn của nó.

    Nhưng…

    Gọi một con chó là Bạch thúc hay sao?

    Thiếu phụ ôm con nhẹ nói: “Nhất Xuyên, con vừa mới sinh ra. Chàng nói những lời này con làm sao hiểu được.”

    “Dù có hiểu hay không thì đây cũng là lần đầu tiên nó gặp mặt Tiểu Bạch.” Kỷ Nhất Xuyên lại ngẩng lên nhìn cái đầu rắn to như căn phòng đó, “Hắc huynh.”

    Xoát~~ Con rắn đen khổng lồ đủ làm cho mọi quốc gia ở Trái Đất phát cuồng đột nhiên biến thành khói đen, sau đó ngưng tụ thành một người đàn ông trung niên tóc đen. Người đàn ông trung niên mặt mày vui vẻ nhìn đứa bé: “Nhất Xuyên, nhớ trước kia ngươi mới hơi lộ tài năng. Ta đáp ứng đi theo ngươi. Vậy mà chớp mắt ngươi cũng đã có con rồi. Bé con, đừng sợ, ta là Hắc bá của ngươi.”

    Kỷ Nhất Xuyên nói tiếp: “Chúng ta đi thôi. Ông nội cùng mọi người vẫn đang chờ bên ngoài. Hắc huynh hãy trở lại nguyên hình đi, ta biết huynh giữ hình người cũng chẳng thoải mái gì.”

    “Ti ti…”

    Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó hoá thành một làn khói đen rồi chớp mắt lại biến trở lại thành con rắn khổng lồ khi nãy. Đầu rắn hướng về phía xa, thân thể di chuyển cấp tốc, xoát xoát vài tiếng đã dễ dàng vượt qua bức tường rồi biến mất...


    Cho đến lúc này Kỷ Ninh vẫn cảm thấy hết sức mơ hồ.

    Có thể người ở thế giới này cho rằng việc như vậy là hết sức bình thường, nhưng đối với người kiếp trước sống tại Trái Đất như Kỷ Ninh thì việc này thật sự quá mức kinh hãi. Một con rắn khổng lồ dài hai ba trăm mét hóa thành một người đàn ông và còn bảo mình gọi là Hắc bá?

    Yêu quái!!!


    “Chẳng lẽ con chó lớn lông trắng kia cũng là yêu quái sao?” Kỷ Ninh cảm thấy thế giới này còn huyền diệu hơn là hắn tưởng tượng.

    Hai vợ chồng bế con cùng với con chó lớn lông trắng đi theo hành lang ra bên ngoài. Phía cuối hành lang là một con đường lát đá dẫn vào một khu vườn. Cây cối bên trong khu vườn đều bị tuyết trắng phủ dày. Vài tên hộ vệ mặc giáp đen lặng yên không cử động đứng giới nghiêm. Ở chính giữa tập trung một nhóm mấy chục người, bên cạnh bọn họ đều có quái thú độc trùng chim chóc kỳ lạ dị thường.

    Kỷ Ninh vừa thấy liền hiểu rõ không phải chỉ có cha của mình, mà là toàn bộ người của thế giới này đều có thói quen thu phục và nuôi dưỡng yêu thú.

    “Xem ra sau này ta cũng phải thường xuyên tiếp xúc với yêu quái rồi.” Sau khi nhanh chóng thích nghi với việc này, Kỷ Ninh bắt đầu cẩn thận quan sát nhóm người trước mặt. Mấy chục người này khí chất phi phàm, tựa như hổ báo hung mãnh, trên người đều mặc một bộ da thú quý giá được cắt may tinh xảo. Chỉ có ba người con gái ăn vận quần áo được may từ tơ sợi hoặc vải bố.

    Điều này làm cho Kỷ Ninh thầm kinh ngạc.

    Xem ra tại thế giới này không phải ai cũng mặc da thú, vẫn có người mặc quần áo bằng tơ lụa hoặc là vải bố. Nhưng nhìn kỹ vị trí đứng của ba người con gái thì trong nhóm bọn họ là bình thường nhất. Hiển nhiên quần áo được cắt may bằng tơ lụa và vải bố không thể so sánh với những bộ da thú quý giá.

    Ông lão đầu tóc bạc trắng đứng ở trước nhất bước tới: “Đưa ta bế cháu nào Nhất Xuyên.”

    “Ông nội.” Kỷ Nhất Xuyên bế con trong tay vợ đưa sang cho ông lão.

    “Đứa trẻ thật là kháu khỉnh.” Ông lão khen ngợi, sắc mặt cũng là tràn đầy vui mừng. “Nhất Xuyên, ngươi có con thì ta yên tâm rồi. Ta đã làm phủ chủ hơn 80 năm. Quy định trong tộc cũng chỉ cho phép một người làm phủ chủ trong vòng một trăm năm mà thôi. Khi trước ngươi vì một lòng bước lên Tiên lộ đã nhất định từ chối không làm phủ chủ Kỷ Thị Tây Phủ, bây giờ xem ra con ngươi phải kế vị của ta rồi a.”

    Phủ chủ đời tiếp theo?


    Kỷ Ninh ngạc nhiên, xem ra địa vị của mình không thấp, vả lại gia tộc của mình cũng không phải tầm thường. Từ đám hộ vệ đứng nghiêm trang cho đến những nữ nô bộc ngoan ngoãn, đều thể hiện được quyền thế của gia tộc.

    “Anh cả.” Ở bên trong vang lên tiếng quát.

    Ai mà dám bất kính với phủ chủ?

    Nhìn về phía âm thanh phát ra, Kỷ Ninh thấy một lão già mái tóc đỏ, phát ra khí tức nóng rực đang bước nhanh về bên này, bên tai phải của ông ta đeo một khuyên tai màu đỏ. Không phải, đây không phải khuyên tai mà là một con rắn nhỏ màu đỏ, dài chừng ngón tay. Trên tai vậy mà lại treo một con rắn nhỏ?

    Lão già này bước nhanh về phía trước, quát nhẹ: “Chức vị phủ chủ làm sao có thể truyền xuống một cách tùy tiện như vậy? Hơn nữa tư chất của đứa nhóc này như thế nào còn chưa có xác định.”

    “Tư chất con của Nhất Xuyên tất nhiên là…” Ông lão tóc trắng trong lòng vô cùng tự tin, ngay lúc đó một luồng khí nóng mạnh mẽ tiến vào bên trong cơ thể của Kỷ Ninh, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

    “Nhất Xuyên.” Ông lão tóc trắng sửng sốt nhìn về phía đứa cháu mình tự hào nhất.

    Làm sao lão lại không thất vọng cơ chứ!

    Đây chính là con trai của “Tích Thủy Kiếm” Kỷ Nhất Xuyên. Đường đường Tích Thuỷ Kiếm, không biết bao nhiêu là đại yêu khắp núi cao vực sâu đã bị chém chết dưới kiếm. Vô số bộ lạc dưới trướng Kỷ Thị Tây phủ biết tới Tích Thuỷ Kiếm còn nhiều hơn là biết đến phủ chủ.

    Như vậy thì con của hắn chỉ cần được bồi bổ thật tốt bằng linh tài địa bảo ở giai đoạn mang thai thì tất nhiên sinh ra tư chất sẽ rất tốt.

    “Anh cả.” Lão già đeo rắn cười ha ha nói tiếp: “Xem ra tư chất con trai của Nhất Xuyên cũng vô cùng bình thường. Kỷ Thị Tây Phủ của chúng ta thống lĩnh nhiều bộ lạc. Nếu như để cho một kẻ yếu nhược lên làm phủ chủ thì làm sao mọi người trong tộc có thể phục tùng? Tất cả bộ lạc làm sao mà an tâm thần phục?

    “Phủ chủ. Đứa trẻ này xem ra không thích hợp làm phủ chủ đời tiếp theo.”

    “Chức vị phủ chủ không thể truyền tùy tiện thế được.”

    Mấy chục người này đều là những người quyền cao chức trọng tại Kỷ Thị Tây Phủ, có không ít người lên tiếng.

    “Câm miệng.” Lông mày Kỷ Nhất Xuyên nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua mọi người, làm cho tràng diện an tĩnh trở lại.

    Nhưng lão già đeo rắn cũng giận dữ phản bác: “Ghê gớm nhỉ. Đây là Kỷ Thị Tây Phủ! Đến nói cũng không cho nói nữa sao? Con ngươi muốn làm phủ chủ sao? Nếu như tư chất của con ngươi tốt, cộng với cống hiến của ngươi đối với gia tộc thì tất cả mọi người không ai dị nghị. Đằng này, tư chất của con ngươi quá mức bình thường cũng muốn làm phủ chủ à? Kỷ Thị Tây Phủ của chúng ta thống lĩnh vô số bộ lạc, một là cùng các thế lực xung quanh tranh đấu, hai là chiến đấu với những đại yêu nơi núi hoang đầm sâu. Một phủ chủ yếu ớt thì làm sao có thể khiến cho người trong tộc phục tùng? Sao có thể khiến các bộ lạc thần phục? Nếu như Kỷ Thị Tây Phủ chúng ta không còn uy tín, đến lúc đó làm sao để tranh đấu với các thế lực xung quanh, làm sao chiến đấu với các đại yêu?”

    “Đại yêu nơi núi hoang vực sâu chỉ cần có ta là đủ.” Kỷ Nhất Xuyên tiếng nói lạnh như băng.

    Lão gìa đeo rắn cười lạnh: “Không hổ là Kỷ Nhất Xuyên, quả thật vô cùng lợi hại a. Nhưng mà các đại yêu ẩn nấp khắp núi hoang vực sâu còn rất nhiều mà. Chỉ cần ngươi có thể giết chết một trăm con thì Kỷ Liệt ta dám đảm bảo không ai còn dị nghị việc con ngươi lên làm phủ chủ.”

    Kỷ Nhất Xuyên nhìn hắn chăm chú.

    Mỗi một đại yêu đều rất mạnh mẽ và xảo quyệt, rất khó để có thể giết chúng. Cho dù giết được mười con cũng có thể xem như là kỳ tích rồi chứ đừng nói chi là trăm con.

    “Được rồi, trẻ con mới ra đời cũng không chịu được ồn ào thế này.” Ông lão tóc trắng nhìn quanh một lượt rồi hạ lệnh: “Đêm nay bày tiệc ăn mừng tại Phiêu Tuyết Điện. Giờ thì mọi người đều về hết đi.”

    “Vâng.”

    Lão già đeo rắn lớn tiếng đáp lại, lập tức dẫn theo hơn nửa số người rời đi. Những người khác cũng nhanh chóng rời khỏi khu vườn ra về.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    -------------------------
    - Góp ý cho bản dịch ở đây.
    - Tham gia dịch tại đây.
    - Thảo luận truyện ở đây.
    Lần sửa cuối bởi jonyhoanganh, ngày 03-01-2013 lúc 23:49.

    Nam còn độc thân. Thành đạt, đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, sở hữu hai xe ferrari, một thuyền buồm, biệt thự ở Hawaii, hai nhà mặt tiền khu trung tâm. Không mua. Không bán. Cũng ko cần tìm bạn gái. Chỉ muốn khoe vậy thôi.
    Hidden Content

    Hidden Content


  8. Bài viết được 123 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ahudor,alqueda,beobom,Brothers,devilbat15,hoanglan87,hoangtusas,Hoàng Giang,kurorolucifer01,langbavibo,naginijeans,Ngộ,ninhks,sony21in,tieudiep003,tieutu,TuanTungTang,
  9. #5
    jonyhoanganh's Avatar
    jonyhoanganh Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Ngọc thủ phi vũ
    Administrator
    Ngày tham gia
    Aug 2008
    Đang ở
    C:Windows/system
    Bài viết
    10,604
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Thiên 1 - Yên Sơn Kỷ Thị
    ---o0o---

    Chương 4: Phủ chủ


    Dịch: Kỷ Ninh

    Biên: NamKha

    Hiệu đính: jonyhoanganh

    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Yến tiệc ở Phiêu Tuyết điện kéo dài tới tận nửa đêm mới chấm dứt. Lúc này sao đã giăng khắp trời, vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên cũng mang đứa con nhỏ trở về.

    “ Ồ!” Kỷ Ninh hơi hé đôi mắt còn đang mông lung ra thì thấy trời đêm đã đầy sao.

    A…!

    Mình ngủ quên mất rồi, ngủ quên giữa đường mất rồi!

    Các tiết mục biểu diễn thì vô cùng đặc sắc, trong đại điện các nhạc công lại thổi, gõ các nhạc khí như trống, chuông, huân… Những thiếu nữ mặc da thú đi chân trần tự do nhảy múa vô cùng tự nhiên, … tất cả tạo nên một phong vị khác hẳn với Trái Đất. Dù cho chúng vô cùng hấp dẫn nhưng tiếc là mình vẫn còn quá nhỏ, mới xem được một lúc đã ngủ quên mất rồi.

    “ Nhất Xuyên.” Uất Trì Tuyết vừa đi vừa nói bằng giọng điệu có vài phần tức giận:” Tại sao lúc yến tiệc chàng lại bảo sẽ để con chúng ta tranh đoạt kim kiếm? Lẽ nào chàng không biết việc này rất khó sao?”

    “ Năm đó ta có thể làm được.” Kỷ Nhất Xuyên nhíu mày đáp.

    “ Chàng là người mạnh nhất ở Tây Phủ Kỷ Thị nên hồi trẻ tất nhiên có thể làm được, nhưng trong suốt mấy ngàn năm truyền thừa của Tây Phủ Kỷ Thị liệu có mấy người có thể làm được như chàng?” Uất Trì Tuyết đã thực sự nổi giận, nàng vốn là một nữ tử hiền lành nhưng khi gặp chuyện liên quan đến con mình thì cũng trở nên nóng nảy. “ Hơn nữa tối nay, lúc Thiên phủ chủ đề nghị đưa con chúng ta kế nhiệm chức Phủ Chủ đã có năm người chấp sự đồng ý, chỉ còn thiếu một người nữa mà thôi. Sau này chỉ cần thuyết phục được thêm một người để có thể đủ sáu người chấp sự đồng ý thì con chúng ta chẳng phải có thể dễ dàng lên làm phủ chủ sao, cần gì phải để nó đi tranh đoạt cái kim kiếm kia?”

    Giành được kim kiếm là chuyện vô cùng khó khăn.

    Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu thở dài:” Nàng không hiểu rồi.”

    “ Sao thiếp lại không hiểu?” Uất Trì Tuyết giận dữ nói.

    “ Nàng mới tới Tây Phủ Kỷ Thị này của chúng ta nên vẫn chưa hiểu được những điều bí ẩn ở nơi này.” Kỷ Nhất Xuyên giải thích:” Tây Phủ Kỷ Thị chúng ta có mười đại chấp sự, mười người này lại chia ra làm ba phe. Một phe là của phủ chủ, một phe là của Kỷ Liệt, lại có ba người trung lập. Nếu chúng ta muốn lôi kéo một vị chấp sự thì phải trả cái giá rất lớn.”

    “ Cái giá rất lớn thì sao?” Uất Trì Tuyết bất mãn hỏi.

    “ Phải, bỏ ra một cái giá rất lớn thì con chúng ta đã có thể trở thành Phủ chủ.” Kỷ Nhất Xuyên nhíu mày quát:” Nhưng nếu con của chúng ta là một kẻ bất tài thì khi để nó ngồi ở vị trí phủ chủ chắc chắn nó sẽ phải chịu đau khổ! Đó rõ ràng là chịu tội!”

    Uất Trì Tuyết ngẩn người ra.

    “ Ta không muốn con chúng ta phải chịu tội.” Kỷ Nhất Xuyên chậm rãi nói:” Vì thế ta mới muốn nó đoạt kim kiếm.”

    “ Nếu con chúng ta thực sự có thiên phú dị bẩm, ngộ tính lại cao hơn người thì hoàn toàn có thể liên tục đột phá, dễ dàng đoạt lấy kim kiếm. Dùng tư cách giành được kim kiếm để đạt được ngôi vị phủ chủ thì sẽ không còn ai dám di nghị.” Kỷ Nhất Xuyên nói:” Nhưng nếu con chúng ta không đoạt được kim kiếm, vậy thì cũng có thể sống thảnh thơi, Kỷ Nhất Xuyên ta tự nhiên có thể che chở cho nó cả đời, để cả đời này nó có thể vô lo vô nghĩ.”

    Uất Trì Tuyết chìm vào suy nghĩ

    Nàng đã hiểu.

    Làm phủ chủ không nhất định có thể tiêu diêu tự tại, nếu như là cường giả, tự nhiên có thể ngồi vững vàng ở vị trí đó. Nhưng nếu là kẻ vô năng, thì dù có ngồi lên được vị trí ấy, cũng chỉ chịu khổ mà thôi.

    “ Nhất Xuyên, thiếp trách nhầm chàng rồi.” Uất Trì Tuyết nói khẽ.


    Kỷ Nhất Xuyên cúi đầu sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai:” Mắt mở to thế này, xem ra tên nhóc này đã tỉnh từ lâu rồi.”

    “ Đúng rồi, Nhất Xuyên, chúng ta nên đặt tên gì cho đứa con mới sinh này?” Uy Trì Tuyết lập tức hỏi. “ Lúc thiếp mang thai thì chàng chẳng vừa ý với cái tên nào cả, bây giờ sinh nó ra rồi thì cũng nên đặt cho nó một cái tên thích hợp rồi.”

    “ Cái tên này sẽ theo con chúng ta cả đời.” Kỷ Nhất Xuyên nói:” Ta không thể đặt tên bừa bãi được, trước đây ta vẫn không thể quyết định nhưng vừa rồi ta bỗng nghĩ tới một cái tên… Con chúng ta sẽ tên là Ninh, mặc kệ cuộc sống sau này của nó bình thản hay gập ghềnh, dù là kẻ yếu hay là kẻ mạnh, thì tâm của nó phải luôn yên bình.”

    “ Ninh?” Uất Trì Tuyết lẩm bẩm:” Kỷ Ninh, Kỷ Ninh…”

    Kỷ Ninh?

    Đứa bé đang được mẹ ôm bỗng mở to mắt. Là do vị Thôi phủ quân kia đã định sẵn tên kiếp sau cho mình trên sổ sinh tử? Hay đây chỉ là trùng hợp?

    Kiếp này lại được gọi là Kỉ Ninh sao?

    *******

    Người có thực lực mạnh nhất ở Tây Phủ Kỷ Thị chính là Tích Thủy kiếm Kỷ Nhất Xuyên.

    Người xếp thứ hai lại là Hổ ma Kỷ Liệt.

    Trong phủ của Kỷ Liệt.

    “ Chúc mừng phụ thân, chúc mừng phụ thân.” Một người trung niên có hơn mười bím tóc trên đầu nói:” Tên Kỷ Nhất Xuyên kia kiêu ngạo đến mù quáng rồi, vậy mà hắn lại dám cho con mình đi tranh đoạt kim kiếm… Trong lịch sử hơn ngàn năm của Tây Phủ Kỷ thị chúng ta, chưa hề có ai dùng tư cách đoạt được kim kiếm để ngồi lên vị trí phủ chủ cả.”

    Lão già này tóc đỏ như lửa, trên lỗ tai lại có một con rắn nhỏ màu đỏ, lão ta vỗ mạnh vào thành ghế:” Đáng lẽ khi ta còn trẻ, ta đã được ngồi lên vị trí phủ chủ! Nhưng khi đó ta lại quá phô trương nên thua dưới tay đại huynh Kỷ Dậu Dương, khiến cho lão gia hỏa ấy ngồi yên ở vị trí phủ chủ suốt tám mươi năm nay!”


    “ Là tám mươi năm đấy….!”

    “ Ta vẫn luôn chờ đợi, một mực chờ đợi.. mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày đau khổ.” Kỷ Liệt cắn răng:” Chỉ không ngờ trong dòng chính lại xuất hiện Kỷ Nhất Xuyên! Hắn quả thực quá phong hoa tuyệt đại.. may mắn là xưa nay hắn chỉ một lòng tu tiên, căn bản không để ý tới địa vị phủ chủ. Mà lần này hắn cũng quá kiêu ngạo, hắn lại dám cho con mình đi theo con đường khó khăn ấy.”

    “ Là ông trời muốn cho chúng ta ngồi lên vị trí phủ Chủ rồi.” Người đàn ông trung niên nói đầy kích động.

    “ Đừng vội mừng.”

    Kỷ Liệt quát:” Sau lần vấp ngã lúc còn trẻ ấy, ta đã hiểu được, khi chưa thành công thì tuyết đối không thể vui mừng quá sớm! Chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút!”

    “Ý của phụ thân là?” Người trung niên hỏi.

    Kỷ Liệt nhíu mày trầm tư.

    Thời gian dần trôi, người đàn ông trung niên vẫn ngồi yên bên cạnh lão, hắn biết phụ thân mình đang tính toán.

    “ Ừm! Kỷ Liệt trầm giọng nói:” Cứ làm như vậy đi!””

    Người trung niên nhìn sang phụ thân rồi hỏi:” Phụ thân, ý người như thế nào?”

    “ Muốn đạt được kim kiếm thì phải đánh bại tất cả con cháu Kỷ Thị và thiếu niên ở các bộ lạc.” Kỷ Liệt trầm giọng nói tiếp:” Con cháu của Kỷ Thị tuy ít nhưng lại chiếm lượng lớn bảo vật và bí tịch, còn thiếu niên ở các bộ lạc dù đông nhưng lại hầu như không có bảo vật gì. Vậy mà đại điển kim kiếm bốn năm một lần, thì phải tới năm sáu lần con cháu Kỷ Thị mới thắng được một lần.”

    Người trung niên gật đầu:” Thiếu niên ở các bộ lạc quá nhiều nên thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện vài đứa có thiên phú dị bẩm. Nhưng dù cho chúng có thiên phú dị bẩm thì cũng chỉ được Kỷ Thị chúng ta truyền cho công phu hạng nhất chứ không phải là tuyệt học. Dù cho trong đại điển kim kiếm này, bọn thiếu niên ở các bộ lạc ấy có lợi hại hơn nữa thì bảy tám mươi năm sau, phần lớn cường giả vẫn là người của Kỷ Thị chúng ta. ”

    “ Ý ta là…” Kỷ Liệt trầm giọng nói:” Trong đám thiếu niên ở các bộ lạc kia chọn ra mấy kẻ ưu tú nhất, sau đó lại cấp cho chúng lượng lớn bảo vật và tài nguyên, hết sức bồi dưỡng chúng. Chúng không được bồi dưỡng mà đã mạnh như vậy thì một khi được bồi dưỡng, tất sẽ một bước lên trời! Chúng càng trở nên mạnh mẽ thì ta càng không tin con trai Kỷ Nhất Xuyên có thể càn quét tất cả đối thủ để giành lấy kim kiếm.”

    “ Đúng đúng.” Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu.

    Thường thì đãi ngộ của con cháu Kỷ Thị và thiếu niên ở các bộ lạc là hoàn toàn khác nhau.

    Con cháu Kỷ thị tất nhiên là người trong nhà, nên cũng nhận được nhiều chỗ tốt. Còn đãi ngộ với thiếu niên ở các bộ lạc chỉ là vừa lôi kéo, vừa khống chế! Nhưng lần này… sẽ cố gắng hết sức để bồi dưỡng những kẻ ưu tú nhất!

    “ Phụ thân, cứ như vậy thì con trai của Kỷ Nhất Xuyên chắc chắn sẽ thua cuộc.” Người trung niên nói đầy tự tin.

    “ Ha ha….” Kỷ Liệt cười nói:” Nhỡ ký, sắp xếp thêm người bên phía Kỷ Nhất Xuyên, ta muốn biết tình hình phát triển của con trai hắn, biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng được!”

    “ Vâng!” Hai mắt của người trung niên đều đã đỏ lên.

    ********

    Uất Trì Tuyết nhẹ nhàng đặt đứa con lên chiếc giường nhỏ ấm áp.

    “Ninh nhi, nghe lời mẹ, ngủ đi con.” Uất Trì Tuyết hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai rồi nằm xuống bên cạnh.

    Vẻ mặt Kỷ Ninh cực kì kì quái.

    Hắn nhóp nhép miệng. Vừa mới được bú sữa nên có một cảm giác rất kì quái.

    Những thứ xảy ra trong hai mươi tư tiếng này quả thật không thể tượng tượng nổi. Đầu tiên hắn đã đi qua cầu Nại Hà, tiếp đó lại uống Mạnh Bà thang, ai ngờ Địa phủ ở Minh giới lại đột nhiên xảy ra hỗn loạn như thiên băng địa liệt, may mà hắn phản ứng nhanh nên nhảy được vào Nhân gian đạo, đầu thai tới nơi này.

    Một con chó to có bộ lông màu trắng lại là Bạch thúc của mình?

    Một con rắn dài hơn trăm mét, cái đầu lại lớn như một căn phòng mà lại có thể biến thành một người trung nhiên tóc đen, trở thành Hắc bá của mình?

    Bây giờ họ còn ép mình đi tranh đoạt kim kiếm, lại còn bắt mình làm phủ chủ gì đó?

    Các ngươi đã từng hỏi ý của ta chưa?

    “ Haiz, trẻ con quả thực không có nhân quyền..” Kỷ Ninh liếm khóe miệng còn đang dính sữa. Hắn cũng thôi suy nghĩ, đôi mắt lộ ra vẻ mong đợi:” Cũng nên tu luyện rồi!”

    Ngày đầu tiên tới thế giới này, Kỷ Ninh đã nhận thấy gia tộc của mình rất cường đại. Một gia tộc có thể thống lĩnh vô số bộ lạc há có thể là thứ bình thường? Nhưng hiển nhiên vị trí phủ chủ cũng là thứ khiến mọi người thèm thuồng, thế lực của lão gia hỏa có con rắn nhỏ màu đỏ trên lỗ tai cũng không hề nhỏ, nên hắn mới dám phản đối phủ chủ, lại dám khiêu chiến với phụ thân mình.

    Mặc kệ!

    Bây giờ mình chỉ là một đứa bé, không cần phải phiền não như thế làm gì. Việc quan trọng nhất bây giờ là tu luyện, tu luyện công pháp quan tưởng Nữ Oa đồ.

    Theo lời Thôi phủ quân nói thì nếu mình đầu thai tới Thiên giới, nó cũng là công phu quan tưởng đứng đầu trong các thiên binh thiên tướng, càng không phải so sánh với nhân gian. Nó nhất định là công pháp quan tưởng cao cấp nhất ở nhân gian, diệu pháp quan tưởng quý giá như thế lại in sâu trong trí nhớ của mình, thì tất nhiên sẽ là chỗ dựa lớn nhất cho mình ở thế giới này.

    Kiếp trước bị bệnh tật hành hạ mười tám năm, chỉ đi bộ nửa canh giờ cũng đã mệt đến đứt hơi. Mình đã chịu đựng đủ loại tra tấn của bệnh tật rồi! Cũng chịu đủ cái cảm giác vô lực trước tử vong rồi! Đủ rồi! Tất cả đều đủ rồi! Muốn tự mình nắm lấy vận mệnh của mình thì chỉ có một con đường, mà con đường đó chính là tu tiên như lời Thôi Phủ Quân đã nói!

    Chỉ có tu tiên!

    Kỷ Ninh nhắm chặt hai mắt, bắt đầu quan tưởng.


    Từng tia thiên địa nguyên khí chậm rãi tiến vào thân thể Kỷ Ninh, sau đó chúng đều được thu vào thức hải để cường hóa hồn phách. Bởi vì thiên địa nguyên khí bị thu vào vô cùng ít ỏi nên cả Kỷ Nhất Xuyên và Uất Trì Tuyết cũng không phát hiện ra.

    Phương pháp quan tưởng lại có thể thu nạp thiên địa nguyên khí?

    Điều này quá khó tin!

    Bởi vì nó không phải là pháp quyết để tu tiên, cũng không phải là bí thuật của tiên ma. Nếu như nó là pháp quyết tu tiên thì kể cả có điên cuồng thu lấy lượng lớn thiên địa nguyên khí thì cũng chỉ là chuyện bình thường. Nhưng mà một phương pháp quan tưởng lại có thể thu được thiên địa nguyên khí, dù cho chỉ là một tia nhỏ thôi cũng đã là chuyện không thể tin nổi.

    “ Xao xao…” Từng tia thiên địa nguyên khí nhỏ bé không ngừng tiến vào cơ thể mang hình dáng trẻ con của Kỷ Ninh.

    Thiên địa nguyên khí lũ lượt tiến vào gột rửa thân thể hắn. Trẻ con khi sinh ra vốn rất thuần khiết, nhưng sau đó sẽ dính bụi bặm của thế gian. Lúc này Kỷ Ninh cũng đã tiêm nhiễm một chút bụi trần nhưng sau mỗi lần bị gột rửa, lại trở nên vô cùng thuần khiết, thuần khiết như lúc mới sinh ra!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 22-12-2012 lúc 12:33.

    Nam còn độc thân. Thành đạt, đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, sở hữu hai xe ferrari, một thuyền buồm, biệt thự ở Hawaii, hai nhà mặt tiền khu trung tâm. Không mua. Không bán. Cũng ko cần tìm bạn gái. Chỉ muốn khoe vậy thôi.
    Hidden Content

    Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 122 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alqueda,beobom,Brothers,devilbat15,hoanglan87,hoangtusas,kurorolucifer01,langbavibo,naginijeans,Ngộ,nhica,ninhks,sony21in,sxtcntt,tieudiep003,tieutu,tivipkiss1992,TuanTungTang,
Trang 1 của 16 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status