Tiên Hiệp Truyền Kỳ - Chương 20
Chương 20 :
Bái sư
Thông Thiên Phong
Từ trên cao , một đạo thanh quang đáp xuống khoảng sân rộng trên ngọn Thông Thiên Phong
Khoảng sân rộng mênh mông ấy so với 800 năm trước , dường như chẳng có chút thay đổi nào . Bề mặt sân lát đá Hán bạch ngọc sáng bóng phản chiếu ánh dương quang lấp lánh trông vô cùng đẹp mắt . Mây trắng lững lờ trôi , lẩn quất bao trùm lên 9 chiếc cự đỉnh đặt ở chính giữa sân . Không gian cứ trải dài như vô tận , mây trắng bồng bềnh khiến người ta có cảm giác đang lạc vào chốn sơn linh tiên cảnh .
Đây chính là Vân Hải tiên cảnh trong Thanh Vân lục cảnh .
Đẹp là vậy ! Mĩ lệ là vậy ! Nhưng ít ai biết rằng hơn 800 năm trước , tại chốn thần tiên này đã từng có lúc máu chảy thành sông , thây chất thành núi , mây trắng nhuốm màu huyết tanh trong đại kiếp Thú thần .
Lam quang vụt tắt , hiện ra thân ảnh 2 người . Trương Đại Phong và Vũ Khinh Hồng .
Trương Đại Phong khoát tay , chỉ về phía xa . Theo hướng tay hắn chỉ , xa khuất tầm mắt ,chỉ thấy sương khói mênh mang , mờ mờ ảo ảo , cảnh vật hiện hữu , loang loáng như ảo ảnh thần tiên , hư hư thực thực .
- Ngọc Thanh điện ở hướng đó . Chúng ta đi thôi !
Nói rồi hắn cất bước đi về phía đó . Khinh Hồng rảo bước đi theo , không ngừng liếc ngang ngó dọc , nét mặt vừa ngạc nhiên vừa thích thú xen lẫn chút đắc ý trẻ con .
Đi được một quãng thì đến Hồng Kiều .
Hồng Kiều được ghép bởi tinh thạch ko cần trụ đỡ , bay lơ lửng giữa tầng không , tán phát hào quang 7 màu vô cùng diễm lệ . 2 bên Hồng Kiều vọng tới tiếng róc rách của hàng trăm con suối chảy giữa lưng trời . Ánh dương quang chiếu xuyên qua lớp mây mù , tán sắc trong làn nước trong biếc thành muôn đạo quang mang 7 màu , lung linh rực rỡ , kì tú vô song .
Đại Phong đi trước , bước lên Hồng Kiều , cả thân người hắn chìm khuất vào trong mây mù . Khinh Hồng thấy hắn như chợt tan biến , vộ vã đuổi theo , trong lòng thoánh chút hoang mang .
Vân khí mềm mại tựa tơ lụa , nhẹ nhàng phủ vây , ôm ấp lấy thân thể Khinh Hồng , như hơi thở dịu mát , ôn nhu khẽ thấm qua da thịt lan toả khắp châu thân khiến cho tâm hồn nghe thư thái , sảng khoái lạ lùng .
Đi một hồi lâu , thấy mây mù tản mác , sương khói mỏng manh dần . Nhìn về phía xa chỉ thấy một vùng trời thăm thẳm , mênh mông , vô cùng vô tận . Bẩu trời trong vắt ko gợn chút mây , quang đãng , minh minh.
Ngọc Thanh đại điện toạ lạc trên đỉnh ngọn Thông Thiên Phong , mái điện phủ lớp thạch bích , sừng sững , uy nghiêm . Mái điện cong vút , chạm khắc long phụng chầu quanh thái cực đồ trông vô cùng hùng dũng , khí chất cao quý , cô tịch . Dưới ánh dương quang , mái điện cổ kính toả sáng lung linh , nhìn từ trên cao giống như viên lam bảo ngọc tuyệt mĩ của đất trời . Vân khí giăng khắp chốn , tiên khí ngút ngàn mà tựa hồ như khiêm cung , hoà nhã .
Không khí trang nghiêm , cảng sắc tuyệt thế , quả xứng là linh sơn tiên cảnh , ko chút bụi trần , thanh tịnh vô cùng .
Giữa sân trước Ngọc Thanh điện là đầm nước lớn . Nước màu bích lục , trong vắt như gương , ko chút gợn sóng , phẳng lặng yên tĩnh đến lạ kì .
Đây là nơi sinh sống của linh thú Thủy Kì Lân nhưng ko hiểu sao từ sau khi Tru Tiên cổ kiếm bị phá huỷ , Thủy Kì lân trở nên trầm mặc đến lười nhác , suốt ngày chỉ trốn dưới đáy đầm ,chẳng hề ra ngoài . Thậm chí nó cũng chẳng buồn trồi lên mặt nước.
Tình trạng đó đã kéo dài 800 năm , khiến cho người ta như quên bẵng đi sự tồn tại của Linh thú . Đám đệ tử tThanh Vân trẻ tuổi thậm chí còn chẳng hề biết rằng dưới đầm nước sâu kia còn có một Linh Tôn đang trú ngụ .
Vắng bóng thuỷ kì lân , Ngọc Thanh điện trở nên yên tĩnh lạ thường , tuy ko còn những âm thanh hùng tráng tựa rồng ngâm , ít nhiều đã làm giảm vẻ oai nghiêm của cảnh sắc nhưng bù lại vẻ tĩnh mịch có phần làm tăng thêm khí chất thanh nhã , tiêu dao của toà đại điện .
Đến trước cửa Ngọc Thanh điện , khí thế tôn nghiêm , lãnh khí bức người tán phát khiến Vũ Khinh Hồng chợt thấy kính sợ . Hắn thấy lúng túng , tay chân bỗng mềm nhũn , săc mặt dần trở nên khó coi .
Nhận thấy điều đó , Trương Đại Phong ko khỏi có phần thương hại , vỗ vai hắn , an ủi :
- Ko có gì đâu Khinh Hồng , ngươi đừng lo lắng quá ! Ta đi cùng với đệ !
Vũ Khinh Hồng thở hắt ra một hơi , trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều , thật sự chẳng có gi phải lo lắng cả ! Hắn nháy mắt với Trương Đại Phong , cười đáp :
- Chúng ta vào thôi !
Hắn hít một hơi thật sâu , theo chân Trương Đại Phong bước vào đại điện .
Hết chương 20 ...
----- Bài viết này được Angelz thêm vào sau 5 phút và 44 giây -----
Chương 21 :
Vô Trần đạo trưởng
Trương Đại Phong bước vào đại điện , hắn vòng tay nói :
- Đệ tử Phong Hồi Phong Trương Đại Phong bái kiến các vị sư thúc bá . Đệ tử đã đưa Vũ Khinh Hồng đến .
Nói đoạn , hắn cúi đầu lùi sang một bên .
Vũ Khinh Hồng , tâm tư còn đang choáng ngợp trước phong vận oai nghiêm , tráng lệ của Ngọc Thanh điện nên ko nghe thấy có người gọi . 2 mắt hắn láo liên , nhìn ngược nhìn xuôi , mặt mũi ngơ ngác trông rất hoạt kê .
Các vị thủ toạ ai nấy sắc mặt vẫn trang nghiêm nhưng ánh mắt họ đều thoáng một chút tiếu ý .
Một lát sau , như chợt nhận ra mình đang có mặt ở đâu . Vũ Khinh Hồng giật mình cúi đầu , mặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ .Niên ấu vô tri nên cũng chẳng có ai trách móc nó làm gì.Chu Diện Kiệt , thủ toạ Phong Hồi Phong cất tiến sang sảng :
- Khinh Hồng con đứng lên đi .
Khinh Hồng từ từ đứng dậy , ngước mắt nhìn lên phía trên , gương mặt nó lúc này đã ko còn vẻ lúng túng , ngượng ngùng nữa .
Phía cuối sảnh đường có 7 chiếc ghế dành cho 7 vị thủ toạ thất mạch Thanh Vân môn . 6 chiếc đều đã có người ngồi , chỉ còn chiếc ở giữa là chưa có ai ngồi . Có lẽ vị trí đó dành cho chưởng môn chân nhân . Nó quan sát thấy 6 vị thủ toạ tục đạo lẫn lộn , có nam có nữ . 5 vị là nam , 1 vị là nữ . 4 vị là tục gia , còn lại 2 vị là đạo sĩ mình khoác đạo bào .
Nó đang suy nghĩ thì nghe giọng Chu Diện Kiệt cất lên :
- 2 tháng trước xảy ra thảm án Hạnh Sa thôn , lão phu tình cờ cứu được tiểu tử này . Lão phu thấy nó có tư chất tốt , thiên tư đĩnh ngộ nên có ý muốn thu nạp nó làm đệ tử Phong Hồi Phong . Chẳng hay ý cái vị sư huynh đệ thế nào ?
Tề Phi , thủ toạ Lạc Hà Phong nói :
- Sự vụ trong nội bộ bản môn gần 80 năm nay đều được đưa ra hội đồng 6 vị thủ toạ để bàn bạc và quyết định . Nay Vô Trần sư huynh đã xuất quan , thiết nghĩ ta nên chờ chưởng môn sư huynh tới đã .
Cử toạ ko ai nói jì , hiển nhiên là đồng tình với ý kiến trên .
Cùng 1 lúc , 6 vị thủ toạ đưa mắt chăm chú quan sát Vũ Khinh Hồng . Ánh mắt của họ khiến hắn sởn gai ốc , trong lòng thầm sợ hãi , nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản như chẳng hề có chuyện gì xảy ra , mục quang hướng về phía trước như chợt phát hiện ra chiếc ghế dành cho chưởng môn bỗng nhiên đẹp một cách lạ kì .
Một khắc sau , từ trong hậu điện , một lão đạo sĩ mình hạc xương mai , sắc diện hồng hào , mặt mũi phương phi , hiền từ . Râu 3 chòm dài đến ngực , bạc trắng như tuyết càng làm tăng thêm phần tôn quý , trang nghiêm . Đạo sĩ mặc đạo bào nguyệt bạch , trước ngực thêu thái cực đồ màu xanh nhạt , hông đeo trường kiếm , tướng mạo tiên phong đạo cốt , quả thực là bậc kì nhân , phong thái thoát tục khác xa kẻ phàm nhân .
Trông thấy lão , cả 6 vị thủ toạ nhất tề đứng dậy , chắp tay hành lễ :
-Chưởng môn sư huynh !
Thì ra đây chính là Thanh Vân môn chưởng giáo Vô Trần đạo trưởng - Nhân vật đại danh đỉnh đỉnh hàng đầu thiên hạ .
Vũ Khinh Hồng nhìn trân trối vào nhân vật vừa mới xuất hiện đó , lòng thầm kính nể .
Thủ toạ Long Thủ Phong , Thanh Kính chân nhân cười vấn an :
- Cung thỉnh chưởng môn sư huynh đại công cáo thành , đạo hạnh tăng tiến .
Tĩnh Hư su thái , thủ toạ Tiểu Trúc Phong nói :
- Chưởng môn sư huynh xuất quan như thần long xuất động , khiến cho thanh danh của Thanh Vân môn chúng ta vang lừng thiên hạ , doạ khiếp quần ma.
Vô Trần đạo trưởng mỉm cười hài lòng đáp :
- Tất cả là nhờ phúc phận của bậc tiền nhân nên ta mới miễn cưỡng tu luyện xong lớp thứ 2 của Thái Thanh cảnh giới . Chỉ trách ta tư chất quá tồi , trí tuệ thấp kém nên ko sao thấu hiểu được cái uyên thâm , màu nhiệm của đạo pháp , nên dù đã cố hết khả năng cũng ko sao tiến tới được lớp thứ 3 của cảnh giới Thái Thanh.
Thái Cực Huyền Thanh đạo chân pháp của Thanh Vân môn chia làm 3 tầng tương đương với 3 cảnh giới : Thượng Thanh , Ngọc Thanh và Thái Thanh .Trong đó Thái Thanh là cảnh giới tối cao , gồm 3 lớp . Xưa nay , ngoại trừ Thanh Vân Tử tổ sư ra chưa có ai đủ cơ duyên vượt qua được lớp thứ 2 của cảnh giới Thái Thanh .
Cử toạ ổ lên . Ko ai bảo ai , nhất loạt đều đưa mắt nhìn Vô Trần đạo trưởng , ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc lại xen lẫn chút khâm phục .
Trước những lời tán dương của các vị sư đệ , sư muội. Vô Trần chẳng hề tỏ thái độ đắc ý , lão chỉ khiêm tốn gật đầu rồi đưa mắt quan sát Vũ Khinh Hồng .
Lão cất giọng hiền từ , ấm áp :
- Hài tử , ngươi lại đây.
Khinh Hồng dạ một tiếng rồi từ từ bước tới trước mặt Vô Trần đạo trửơng . Hắn quỳ xuống dập đầu lia lịa .
Vô Trần đạo trưởng nói , ánh mắt đầy trìu mến , yêu thương :
- Khinh Hồng , ta đã nghe Chu sư đệ kể lại câu chuyện thương tâm của con và có ý muốn thu con làm đệ tử Thanh Vân môn .Chuyện xảy ra dưới chân núi Thanh Vân xét thấy bọn già chúng ta có cũng có 1 phần trách nhiệm. Nay ta quyết định nhận con lam đệ tử , ý con thế nào ?
Khinh Hồng ấp úng nói :
- Thưa chân nhân , hiện giờ con chẳng còn ai thân thích , chân nhân đã có lòng thương xót , bảo bọc . Con xin tuân theo sự sắp đặt của người .
Vô Trần đạo trưởng hài lòng . Ông khẽ vuốt ve chòm râu bạc , ánh mắt long lanh ẩn chứa một tia sáng kì lạ , ông cất giọng hỏi , thanh âm nhu hoà , dễ chịu :
- Ta tự thấy rằng mình phẩm hạnh kém cỏi , đạo pháp nông cạn , e rằng ko xứng đáng làm sư phụ một kẻ có tư chất thiên phú , căn cơ thượng thừa như Khinh Hồng. Vậy vị nào cảm thấy đạo pháp tinh thuần , kiến văn uyên bác , đủ tư cách để làm người hướng dẫn cho Khinh Hồng xin cứ nói , ta sẽ toàn tâm toàn ý thành toàn cho.
Cử toạ đưa mắt nhìn nhau thở dài , ko hiểu Vô Trần có thâm ý gì . Một bậc kì tài như Vô Trần đạo trưởng mà tự nhận mình ko đủ tư cách để làm sư phụ của tiểu tử kia thì họ liệu có xứng ko ?
6 người ngơ ngác nhìn nhau ko dám nói jì . Vô Trần quan sát nét mặt từng người ! Thấy ai nấy mặt mũi đều rất khó coi ,ông cũng ko nói gì , chỉ mỉm cười , nét mặt đầy tiếu ý .
Sau một hồi lặng im suy nghĩ , ko thấy ai nói gì , thủ toạ Triêu Dương Phong sốt ruột lên tiếng :
- Chưởng môn sư huynh , đệ mạo muội xin phép thu nhận Khinh Hồng làm đệ tử Triêu Dương Phong . Đệ biết mình tu luyện còn nông cạn ko sánh bằng các vị sư huynh đệ khác nhưng cũng toàn lực thi hành , dốc sức tài bồi để ko phụ sự tin tưởng của sư huynh .
Vô Trần cười khà khà nói :
- Tốt ! Tốt ! Hàn sư đệ đã có lòng ta xung thành toàn cho đệ . Ta mong đệ sẽ hết lòng mài dũa viên ngọc sáng này . Khinh Hồng , con hãy tới bái kiến sư phụ đi .
Khinh Hồng lóc ngóc đi tới truớc mặt Hàn Phụng Thiên quỳ xuống lạy đủ chín lạy :
- Đệ tử Vũ Khinh Hồng xin ra mắt sư phụ .
Hàn Phụng Thiên sắc mặt tươi tỉnh , đỡ hắn dậy nói :
- Từ này con sẽ là đệ tử của Triêu Dương Phong
Đến lúc này cử toạ mới hiểu ra thâm ý của Vô Trần đạo trưởng . Thì ra lão cố tình tuyên bố rằng mình ko đủ tài đức để làm sư phụ của tiểu tử kia vì 2 lí do :
Thứ nhất lão đã ko thu nhận đồ đệ từ lâu .
Thứ hai , lão làm vậy vì ko muốn mọi người tranh giành nhau gây mất hoà khí
5 vị thủ toạ còn lại ảm đạm , rõ ràng là họ đang tiếc ngẩn tiếc ngơ . Tuy vậy cũng chẳng có ai dám phản bác vì chưởng môn nhân đã quyết định rồi.
Vậy là số phận đã đẩy đưa để Vũ Khinh Hồng trở thành Thanh Vân môn Ttiêu Dương Phong đệ tử .
Hết chương 21 ...