TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 16

Chủ đề: Tiên Hiệp Truyền Kỳ - Hậu Tru Tiên - Tác giả: Angelz (Post theo blog )

  1. #11
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    185
    Xu
    0

    Mặc định

    Tiên Hiệp Truyền Kỳ - Chương 20

    Chương 20 :

    Bái sư

    Thông Thiên Phong

    Từ trên cao , một đạo thanh quang đáp xuống khoảng sân rộng trên ngọn Thông Thiên Phong

    Khoảng sân rộng mênh mông ấy so với 800 năm trước , dường như chẳng có chút thay đổi nào . Bề mặt sân lát đá Hán bạch ngọc sáng bóng phản chiếu ánh dương quang lấp lánh trông vô cùng đẹp mắt . Mây trắng lững lờ trôi , lẩn quất bao trùm lên 9 chiếc cự đỉnh đặt ở chính giữa sân . Không gian cứ trải dài như vô tận , mây trắng bồng bềnh khiến người ta có cảm giác đang lạc vào chốn sơn linh tiên cảnh .

    Đây chính là Vân Hải tiên cảnh trong Thanh Vân lục cảnh .

    Đẹp là vậy ! Mĩ lệ là vậy ! Nhưng ít ai biết rằng hơn 800 năm trước , tại chốn thần tiên này đã từng có lúc máu chảy thành sông , thây chất thành núi , mây trắng nhuốm màu huyết tanh trong đại kiếp Thú thần .

    Lam quang vụt tắt , hiện ra thân ảnh 2 người . Trương Đại Phong và Vũ Khinh Hồng .

    Trương Đại Phong khoát tay , chỉ về phía xa . Theo hướng tay hắn chỉ , xa khuất tầm mắt ,chỉ thấy sương khói mênh mang , mờ mờ ảo ảo , cảnh vật hiện hữu , loang loáng như ảo ảnh thần tiên , hư hư thực thực .

    - Ngọc Thanh điện ở hướng đó . Chúng ta đi thôi !

    Nói rồi hắn cất bước đi về phía đó . Khinh Hồng rảo bước đi theo , không ngừng liếc ngang ngó dọc , nét mặt vừa ngạc nhiên vừa thích thú xen lẫn chút đắc ý trẻ con .

    Đi được một quãng thì đến Hồng Kiều .

    Hồng Kiều được ghép bởi tinh thạch ko cần trụ đỡ , bay lơ lửng giữa tầng không , tán phát hào quang 7 màu vô cùng diễm lệ . 2 bên Hồng Kiều vọng tới tiếng róc rách của hàng trăm con suối chảy giữa lưng trời . Ánh dương quang chiếu xuyên qua lớp mây mù , tán sắc trong làn nước trong biếc thành muôn đạo quang mang 7 màu , lung linh rực rỡ , kì tú vô song .

    Đại Phong đi trước , bước lên Hồng Kiều , cả thân người hắn chìm khuất vào trong mây mù . Khinh Hồng thấy hắn như chợt tan biến , vộ vã đuổi theo , trong lòng thoánh chút hoang mang .

    Vân khí mềm mại tựa tơ lụa , nhẹ nhàng phủ vây , ôm ấp lấy thân thể Khinh Hồng , như hơi thở dịu mát , ôn nhu khẽ thấm qua da thịt lan toả khắp châu thân khiến cho tâm hồn nghe thư thái , sảng khoái lạ lùng .

    Đi một hồi lâu , thấy mây mù tản mác , sương khói mỏng manh dần . Nhìn về phía xa chỉ thấy một vùng trời thăm thẳm , mênh mông , vô cùng vô tận . Bẩu trời trong vắt ko gợn chút mây , quang đãng , minh minh.

    Ngọc Thanh đại điện toạ lạc trên đỉnh ngọn Thông Thiên Phong , mái điện phủ lớp thạch bích , sừng sững , uy nghiêm . Mái điện cong vút , chạm khắc long phụng chầu quanh thái cực đồ trông vô cùng hùng dũng , khí chất cao quý , cô tịch . Dưới ánh dương quang , mái điện cổ kính toả sáng lung linh , nhìn từ trên cao giống như viên lam bảo ngọc tuyệt mĩ của đất trời . Vân khí giăng khắp chốn , tiên khí ngút ngàn mà tựa hồ như khiêm cung , hoà nhã .

    Không khí trang nghiêm , cảng sắc tuyệt thế , quả xứng là linh sơn tiên cảnh , ko chút bụi trần , thanh tịnh vô cùng .

    Giữa sân trước Ngọc Thanh điện là đầm nước lớn . Nước màu bích lục , trong vắt như gương , ko chút gợn sóng , phẳng lặng yên tĩnh đến lạ kì .

    Đây là nơi sinh sống của linh thú Thủy Kì Lân nhưng ko hiểu sao từ sau khi Tru Tiên cổ kiếm bị phá huỷ , Thủy Kì lân trở nên trầm mặc đến lười nhác , suốt ngày chỉ trốn dưới đáy đầm ,chẳng hề ra ngoài . Thậm chí nó cũng chẳng buồn trồi lên mặt nước.

    Tình trạng đó đã kéo dài 800 năm , khiến cho người ta như quên bẵng đi sự tồn tại của Linh thú . Đám đệ tử tThanh Vân trẻ tuổi thậm chí còn chẳng hề biết rằng dưới đầm nước sâu kia còn có một Linh Tôn đang trú ngụ .

    Vắng bóng thuỷ kì lân , Ngọc Thanh điện trở nên yên tĩnh lạ thường , tuy ko còn những âm thanh hùng tráng tựa rồng ngâm , ít nhiều đã làm giảm vẻ oai nghiêm của cảnh sắc nhưng bù lại vẻ tĩnh mịch có phần làm tăng thêm khí chất thanh nhã , tiêu dao của toà đại điện .

    Đến trước cửa Ngọc Thanh điện , khí thế tôn nghiêm , lãnh khí bức người tán phát khiến Vũ Khinh Hồng chợt thấy kính sợ . Hắn thấy lúng túng , tay chân bỗng mềm nhũn , săc mặt dần trở nên khó coi .

    Nhận thấy điều đó , Trương Đại Phong ko khỏi có phần thương hại , vỗ vai hắn , an ủi :

    - Ko có gì đâu Khinh Hồng , ngươi đừng lo lắng quá ! Ta đi cùng với đệ !

    Vũ Khinh Hồng thở hắt ra một hơi , trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều , thật sự chẳng có gi phải lo lắng cả ! Hắn nháy mắt với Trương Đại Phong , cười đáp :

    - Chúng ta vào thôi !

    Hắn hít một hơi thật sâu , theo chân Trương Đại Phong bước vào đại điện .

    Hết chương 20 ...

    ----- Bài viết này được Angelz thêm vào sau 5 phút và 44 giây -----

    Chương 21 :

    Vô Trần đạo trưởng

    Trương Đại Phong bước vào đại điện , hắn vòng tay nói :

    - Đệ tử Phong Hồi Phong Trương Đại Phong bái kiến các vị sư thúc bá . Đệ tử đã đưa Vũ Khinh Hồng đến .

    Nói đoạn , hắn cúi đầu lùi sang một bên .

    Vũ Khinh Hồng , tâm tư còn đang choáng ngợp trước phong vận oai nghiêm , tráng lệ của Ngọc Thanh điện nên ko nghe thấy có người gọi . 2 mắt hắn láo liên , nhìn ngược nhìn xuôi , mặt mũi ngơ ngác trông rất hoạt kê .

    Các vị thủ toạ ai nấy sắc mặt vẫn trang nghiêm nhưng ánh mắt họ đều thoáng một chút tiếu ý .

    Một lát sau , như chợt nhận ra mình đang có mặt ở đâu . Vũ Khinh Hồng giật mình cúi đầu , mặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ .Niên ấu vô tri nên cũng chẳng có ai trách móc nó làm gì.Chu Diện Kiệt , thủ toạ Phong Hồi Phong cất tiến sang sảng :

    - Khinh Hồng con đứng lên đi .

    Khinh Hồng từ từ đứng dậy , ngước mắt nhìn lên phía trên , gương mặt nó lúc này đã ko còn vẻ lúng túng , ngượng ngùng nữa .

    Phía cuối sảnh đường có 7 chiếc ghế dành cho 7 vị thủ toạ thất mạch Thanh Vân môn . 6 chiếc đều đã có người ngồi , chỉ còn chiếc ở giữa là chưa có ai ngồi . Có lẽ vị trí đó dành cho chưởng môn chân nhân . Nó quan sát thấy 6 vị thủ toạ tục đạo lẫn lộn , có nam có nữ . 5 vị là nam , 1 vị là nữ . 4 vị là tục gia , còn lại 2 vị là đạo sĩ mình khoác đạo bào .

    Nó đang suy nghĩ thì nghe giọng Chu Diện Kiệt cất lên :

    - 2 tháng trước xảy ra thảm án Hạnh Sa thôn , lão phu tình cờ cứu được tiểu tử này . Lão phu thấy nó có tư chất tốt , thiên tư đĩnh ngộ nên có ý muốn thu nạp nó làm đệ tử Phong Hồi Phong . Chẳng hay ý cái vị sư huynh đệ thế nào ?

    Tề Phi , thủ toạ Lạc Hà Phong nói :

    - Sự vụ trong nội bộ bản môn gần 80 năm nay đều được đưa ra hội đồng 6 vị thủ toạ để bàn bạc và quyết định . Nay Vô Trần sư huynh đã xuất quan , thiết nghĩ ta nên chờ chưởng môn sư huynh tới đã .

    Cử toạ ko ai nói jì , hiển nhiên là đồng tình với ý kiến trên .

    Cùng 1 lúc , 6 vị thủ toạ đưa mắt chăm chú quan sát Vũ Khinh Hồng . Ánh mắt của họ khiến hắn sởn gai ốc , trong lòng thầm sợ hãi , nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản như chẳng hề có chuyện gì xảy ra , mục quang hướng về phía trước như chợt phát hiện ra chiếc ghế dành cho chưởng môn bỗng nhiên đẹp một cách lạ kì .

    Một khắc sau , từ trong hậu điện , một lão đạo sĩ mình hạc xương mai , sắc diện hồng hào , mặt mũi phương phi , hiền từ . Râu 3 chòm dài đến ngực , bạc trắng như tuyết càng làm tăng thêm phần tôn quý , trang nghiêm . Đạo sĩ mặc đạo bào nguyệt bạch , trước ngực thêu thái cực đồ màu xanh nhạt , hông đeo trường kiếm , tướng mạo tiên phong đạo cốt , quả thực là bậc kì nhân , phong thái thoát tục khác xa kẻ phàm nhân .

    Trông thấy lão , cả 6 vị thủ toạ nhất tề đứng dậy , chắp tay hành lễ :

    -Chưởng môn sư huynh !

    Thì ra đây chính là Thanh Vân môn chưởng giáo Vô Trần đạo trưởng - Nhân vật đại danh đỉnh đỉnh hàng đầu thiên hạ .

    Vũ Khinh Hồng nhìn trân trối vào nhân vật vừa mới xuất hiện đó , lòng thầm kính nể .

    Thủ toạ Long Thủ Phong , Thanh Kính chân nhân cười vấn an :

    - Cung thỉnh chưởng môn sư huynh đại công cáo thành , đạo hạnh tăng tiến .

    Tĩnh Hư su thái , thủ toạ Tiểu Trúc Phong nói :

    - Chưởng môn sư huynh xuất quan như thần long xuất động , khiến cho thanh danh của Thanh Vân môn chúng ta vang lừng thiên hạ , doạ khiếp quần ma.

    Vô Trần đạo trưởng mỉm cười hài lòng đáp :

    - Tất cả là nhờ phúc phận của bậc tiền nhân nên ta mới miễn cưỡng tu luyện xong lớp thứ 2 của Thái Thanh cảnh giới . Chỉ trách ta tư chất quá tồi , trí tuệ thấp kém nên ko sao thấu hiểu được cái uyên thâm , màu nhiệm của đạo pháp , nên dù đã cố hết khả năng cũng ko sao tiến tới được lớp thứ 3 của cảnh giới Thái Thanh.

    Thái Cực Huyền Thanh đạo chân pháp của Thanh Vân môn chia làm 3 tầng tương đương với 3 cảnh giới : Thượng Thanh , Ngọc Thanh và Thái Thanh .Trong đó Thái Thanh là cảnh giới tối cao , gồm 3 lớp . Xưa nay , ngoại trừ Thanh Vân Tử tổ sư ra chưa có ai đủ cơ duyên vượt qua được lớp thứ 2 của cảnh giới Thái Thanh .

    Cử toạ ổ lên . Ko ai bảo ai , nhất loạt đều đưa mắt nhìn Vô Trần đạo trưởng , ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc lại xen lẫn chút khâm phục .

    Trước những lời tán dương của các vị sư đệ , sư muội. Vô Trần chẳng hề tỏ thái độ đắc ý , lão chỉ khiêm tốn gật đầu rồi đưa mắt quan sát Vũ Khinh Hồng .

    Lão cất giọng hiền từ , ấm áp :

    - Hài tử , ngươi lại đây.

    Khinh Hồng dạ một tiếng rồi từ từ bước tới trước mặt Vô Trần đạo trửơng . Hắn quỳ xuống dập đầu lia lịa .

    Vô Trần đạo trưởng nói , ánh mắt đầy trìu mến , yêu thương :

    - Khinh Hồng , ta đã nghe Chu sư đệ kể lại câu chuyện thương tâm của con và có ý muốn thu con làm đệ tử Thanh Vân môn .Chuyện xảy ra dưới chân núi Thanh Vân xét thấy bọn già chúng ta có cũng có 1 phần trách nhiệm. Nay ta quyết định nhận con lam đệ tử , ý con thế nào ?

    Khinh Hồng ấp úng nói :

    - Thưa chân nhân , hiện giờ con chẳng còn ai thân thích , chân nhân đã có lòng thương xót , bảo bọc . Con xin tuân theo sự sắp đặt của người .

    Vô Trần đạo trưởng hài lòng . Ông khẽ vuốt ve chòm râu bạc , ánh mắt long lanh ẩn chứa một tia sáng kì lạ , ông cất giọng hỏi , thanh âm nhu hoà , dễ chịu :

    - Ta tự thấy rằng mình phẩm hạnh kém cỏi , đạo pháp nông cạn , e rằng ko xứng đáng làm sư phụ một kẻ có tư chất thiên phú , căn cơ thượng thừa như Khinh Hồng. Vậy vị nào cảm thấy đạo pháp tinh thuần , kiến văn uyên bác , đủ tư cách để làm người hướng dẫn cho Khinh Hồng xin cứ nói , ta sẽ toàn tâm toàn ý thành toàn cho.

    Cử toạ đưa mắt nhìn nhau thở dài , ko hiểu Vô Trần có thâm ý gì . Một bậc kì tài như Vô Trần đạo trưởng mà tự nhận mình ko đủ tư cách để làm sư phụ của tiểu tử kia thì họ liệu có xứng ko ?

    6 người ngơ ngác nhìn nhau ko dám nói jì . Vô Trần quan sát nét mặt từng người ! Thấy ai nấy mặt mũi đều rất khó coi ,ông cũng ko nói gì , chỉ mỉm cười , nét mặt đầy tiếu ý .

    Sau một hồi lặng im suy nghĩ , ko thấy ai nói gì , thủ toạ Triêu Dương Phong sốt ruột lên tiếng :

    - Chưởng môn sư huynh , đệ mạo muội xin phép thu nhận Khinh Hồng làm đệ tử Triêu Dương Phong . Đệ biết mình tu luyện còn nông cạn ko sánh bằng các vị sư huynh đệ khác nhưng cũng toàn lực thi hành , dốc sức tài bồi để ko phụ sự tin tưởng của sư huynh .

    Vô Trần cười khà khà nói :

    - Tốt ! Tốt ! Hàn sư đệ đã có lòng ta xung thành toàn cho đệ . Ta mong đệ sẽ hết lòng mài dũa viên ngọc sáng này . Khinh Hồng , con hãy tới bái kiến sư phụ đi .

    Khinh Hồng lóc ngóc đi tới truớc mặt Hàn Phụng Thiên quỳ xuống lạy đủ chín lạy :

    - Đệ tử Vũ Khinh Hồng xin ra mắt sư phụ .

    Hàn Phụng Thiên sắc mặt tươi tỉnh , đỡ hắn dậy nói :

    - Từ này con sẽ là đệ tử của Triêu Dương Phong

    Đến lúc này cử toạ mới hiểu ra thâm ý của Vô Trần đạo trưởng . Thì ra lão cố tình tuyên bố rằng mình ko đủ tài đức để làm sư phụ của tiểu tử kia vì 2 lí do :

    Thứ nhất lão đã ko thu nhận đồ đệ từ lâu .

    Thứ hai , lão làm vậy vì ko muốn mọi người tranh giành nhau gây mất hoà khí

    5 vị thủ toạ còn lại ảm đạm , rõ ràng là họ đang tiếc ngẩn tiếc ngơ . Tuy vậy cũng chẳng có ai dám phản bác vì chưởng môn nhân đã quyết định rồi.

    Vậy là số phận đã đẩy đưa để Vũ Khinh Hồng trở thành Thanh Vân môn Ttiêu Dương Phong đệ tử .

    Hết chương 21 ...
    Lần sửa cuối bởi Angelz, ngày 06-01-2008 lúc 13:36. Lý do: Tự động gộp 2 bài viết liên tiếp
    ---QC---


  2. #12
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    185
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 22 :

    Tang gia

    Kim Long trấn - Bạch Ngọc gia trang

    Toà trang viện rộng lớn đồ sộ này có nhân số khá đông , khoảng hơn 200 người , chủ yếu là gia nhân và thợ chế tác ngọc . Bạch Ngọc gia trang chia làm 2 khu vực chính , tiền viện là nơi đặt các xưởng ngọc , còn hậu viện là nơi cư trú của Trình gia .

    Trang viện này ngày thường khá ồn ào bởi những tiếng đục đẽo phát ra từ các xưởng ngọc , thỉnh thoảng hậu viện lại rộn lên những tràng cười của gia nhân trước những trò nghịch ngợm của thiếu chủ nhân . Nhưng hôm nay , một bầu không khí u ám , tang tóc , nặng nề bao trùm lên toà trang viện vốn luôn tràn đầy sức sống này .

    Hơn 200 người trong trang đều đeo khăn tang . Giữa đại sảnh , một tiểu đồng độ 9 , 10 tuổi mặc hiếu phục , đầu đội khăn tang đang quỳ bên linh cữu Trình trang chủ khóc lóc thảm thiết , dáng điệu vô cùng đau đớn , bi thương .

    Tiếng khóc của tiểu đồng vang lên thập phần thê lương như từng vết dao sắc cứa vào lòng người khiến những ai có mặt đều cảm thấy xót xa.

    Trình trang chủ vốn là người hiền lành dễ mến , cư xử với gia nhân rất tốt , chẳng hề đem thân phận chủ tớ ra phân biệt vì thế mọi người trong trang ko ai là ko yêu mến , kính trọng ông . Nay ông qua đời , ko ai bảo ai , tất cả mọi người đều cảm thấy ngậm ngùi , trong lòng chợt dâng lên niềm tiếc thương vô hạn.

    Một lão nhân độ thất tuần , râu tóc đã bạc hết , gương mặt nhăn nheo , điểm xuyết bằng những nốt đồi mồi , vẻ mặt hiền từ hoà nhã song ko giấu được nét thương tâm . Lão bước đến bên linh cữu đặt tay lên lưng tiểu đồng đang quỳ nói giọng an ủi :

    -Thiếu trang chủ , xin đừng quá đau lòng . Thiếu chủ cú như vậy lão chủ nhân sẽ ko yên lòng đâu.

    Đoạn lão nói tiếp , mục quang chất chứa niềm căm phẫn tột độ :

    - Lão chủ nhân với lão ơn trọng như núi . Cái mạng già này là do lão trang chủ ban cho , dù lão có phải mất mạng cũng quyết trả mối thù này cho người .

    Tiểu đồng nước mắt lưng tròng , ngước mắt lên nhìn lão , nghẹn ngào nói :

    - Điền thúc thúc , thù cha thì phận làm con có trách nhiệm phải báo , con ko thể làm liên luỵ đến thúc thúc được.

    Tiểu đồng này chẳng phải là Trình Thiên Ý đó sao .

    Lão già kia tên là Điền Văn Tuấn , quản gia của Bạch Ngọc gia trang . 20 năm trứơc , lão cùng vợ con đi đến Ngọc Phong sơn du ngoạn bị đạo tặc chặn đường cướp hết tài sản , vợ con lão đều bị giết , ngay bản thân lão cũng thương tích trầm trọng , nhắm mắt chờ chết .

    Tình cờ , Trình trang chủ đi ngang qua , thấy cảnh đó , lão đã giết sạch bọn cướp cứu Điền Văn Tuấn đem về chạy chữa . Cảm cái ơn cứu tử , Điền lão nguỵên làm nô bộc cho Trình trang chủ . Tuy thân phận chủ tớ nhưng giao tình giữa 2 người như huynh đệ . Điền lão cũng là người duy nhất biết được thân phận thật cũng như bản lĩnh của Trình Ngân Thương .Trong thiên hạ chẳng có mấy kẻ đả thương được lão chứ đừng nói tới việc sát hại được lão . Nay có kẻ giết được Trình trang chủ , chứng tỏ kẻ đó đạo hạnh phải cực kì cao siêu , tâm cơ phải vô cùng xảo quyệt và phải ra tay bất ngờ mới có thể đắc thủ. Nếu biết được thiếu trang chủ còn sống ắt hắn sẽ trảm thảo trừ căn , ko từ thử đoạn để giết Thiên Ý cho bằng được.

    Lão khẽ nói với Thiên Ý :

    - Thiếu trang chủ , lão chủ nhân đã có di mệnh rằng thiếu chủ dù trong hoàn cảnh nào đi nữa cũng tuyệt ko được trả thù cho người nhưng lão phu biết trong lòng thiếu chủ rất căm hận kẻ đó. Chỉ có điều kẻ này đạo pháp siêu việt , thủ đoạn tàn độc , chỉ e rằng thiếu trang chủ muốn trả thù còn khó hơn lên trời.

    Trình Thiên Ý sắc mặt trầm trọng ,cả thân hình run rẩy , cố kìm tiếng nức nở :

    - Vậy thì con phải làm sao , xin thúc thúc dạy bảo .

    Điền lão hạ giọng nói :

    - Lão phu được biết , Phong Vũ thành chủ vón là bằng hữu của lão trang chủ . Theo thiển ý của mình , lão phu sẽ đưa thiếu chủ tới bái kiến thành chủ khẩn cầu người nhận thiếu trang chủ làm đệ tử .Có như vậy thiếu chủ mới được an toàn , sau này khi đạo pháp đại thành thiếu chủ mới có thể báo cừu . Còn lão phu sẽ cố điều tra tung tích của kẻ đã sát hại trang chủ .

    Thiến Ý mếu máo đáp :

    - Điền thúc thúc , người cứ gọi con là Ý nhi là được rồi . Mọi việc con xin trông vào sự sắp đặt của thúc thúc.

    2 ngày sau , tang lễ được cử hành long trọng , khắp trang viện văng vẳng tiếng khóc thê lương hoà cùng tiếng đàn nhị ai oán , réo rắt ko ngừng , thanh âm thập phần bi ai , sầu thảm .

    Ko ai bảo ai , tất thảy mọi người có mặt , trong tận đáy lòng đều trào dâng một niềm xót xa vô hạn. Những gương mặt hốc hác , tai nhợt lộ rõ vẻ thương tâm , đau đớn . Tiếng đàn , tiếng kèn dìu dặt gieo vào lòng người như tiếng khóc bi ai tiễn đưa hương hồn người quá cố.

    Sau khi mãn tang 49 ngày , Điền Văn Tuấn giao lại công việc trong trang cho lão phó quản gia rồi dẫn Thiên Ý rời trang , nhằm hướng nam - nơi toạ lạc của Thần Phong bang - đi tới .

    Hết chương 22

    ----- Bài viết này được Angelz thêm vào sau 11 phút và 14 giây -----

    Chương 23 :

    Phong Vũ thành

    Thần Phong Bang

    Phong Vũ thành là trọng địa của Thần Phong bang nằm ở phía Nam , cách Kim Long trấn 20 dặm .

    Thần Phong bang tuy thuộc phe chính đạo nhưung lai lịch cũng như tiên chỉ hoạt động của bang hội này còn khá bí ẩn .

    Tổ sư sáng lập ra Thần Phong bang tương truyền là một vị tiên nhân đắc đạo có hiệu là Hồng Hạc chân nhân . Vị chân nhân này đạo pháp cực kì cao siêu , trí tuệ khóang tuyệt cổ kim , thông tuệ tuyệt luân tư chất có thể sánh ngang với Thanh Diệp tổ sư cuả Thanh Vân môn .Ban đầu , Thần Phong bang là bang hội coi việc tu tiên luyện đạo là tiêu chí hàng đầu , xem nhẹ chuyện thế sự nhân gian , nhạt đường danh lợi nên họ ko cho đệ tử xuất quan , vì thế dù Thàn Phong bang có lịch sử khá lâu đời (khỏang gần 2000 năm) nhưng trong thiên hạ chẳng có mấy người biết đến sự tồn tại của bang hội này .

    Đệ tử Thàn Phong bang được tuyển chọn rất kĩ lưỡng , nhân số ko nhiều nhưng phẩm chất xuất chúng , căn cơ, tư chất đều hơn hẳn người thường . Đệ tử của phái này thường là những đứa trẻ mồ côi , lang thang jko nơi nương tựa được Hồng Hạc chân nhân đem về nuôi dưỡng dạy dỗ , tu tập tiên đạo.

    800 năm trước , xảy ra đại kiếp thú thần , trong khí các phái trong thiên hạ tổn thất nghiêm trọng , nhuệ khí giảm sút thì Thần Phong bang vẫn bình an vô sự , vượng khí tràn trề .

    Có lẽ là sẽ có người thắc mắc rằng tại sao Thần Phong bang ko hề chịu ảnh hưởng của đại kiếp Thú thần . Mấu chốt của điều bí ẩn này là nằm ở vị trí tọa lạc của Phong Vũ thành , trọng địa của Thần Phong bang , nhưng điều này ta sẽ bàn sau .

    Bây giờ chúng ta tiếp tục trở lại với lọc sử ngàn anưm của Thàn Phong bang.

    Vào thời điểm đó , Thàn Phong bang xuất hiện một kì tài tuyệt thế , thông tuệ tuyệt luân , mới 20 tuổi , tài năng và đạo pháp đã đã đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi . Người này ngộ tính cực cao , căn cơ xuất chúng , hiếm có trên đời . Ông đóng cửa bế quan trong suốt 100 năm , hòan thiện những điểm thiếu sót trong chân pháp tu đạo bản bang , ngộ ra chân pháp tối thượng "Cuồng phong lọan vũ trảm quỷ thần" , uy lực cực kì to lớn , khiến thiên địa biến sắc , nhật nguyệt lu mờ , quỷ thần khiếp kinh . Đạo pháp đại thành , ông cưỡi hạc thành tiên năm 370 tuổi , pháp hiệu là Thanh Hạc đạo nhân .

    Sau khi ông qua đời , vị trí thành chủ Phong Vũ thành đành bỏ trống do đại đệ tử của ông đạo hạnh ko đủ để gánh vác trọng trách , nên vị trí thành chủ trở thành nguyên nhân của cuộc tranh chấp quyết liệt xảy ra giữa 5 vị đường chủ Thàn Phong bang.

    Từ đó nội bộ phái này bị chua rẽ nghiêm trọng , mâu thuẫn sâu sắc khiến cho cơ nghiệp ngàn năm của Thàn Phong bang đứng trước nguy cơ sụp đổ ko thể cứu vãn nổi.

    Ngũ Hành đường ko ai nhượng bộ ai khiến cho nội bộ tương tàn , mưu hại , công kích lẫn nhau xảy ra thường xuyên.

    Tình trạng này kéo dài khiến cho nguy cơ Thàn Phong bang tan rã ngày càng kề cận.

    Vào thời điểm 220 năm trước , trong lớp đệ tử trẻ xuất hiện một bậc kì nữ , đạo pháp cao thâm , nhân phẩm xuất chúng. Tuy là nữ nhân nhưng tham vọng rất lớn , khí chất siêu phàm . Nàng tên là Triuệ Phi Yến , xinh đẹp tuyệt thế tựa tiên nữ chín tầng trời , pháp lực thông thần , bản lĩnh quán tuyệt thiên hạ. , hiệu xưng Ngọc Diện quan âm.

    Trong vòng 20 năm , nàng đã bình ổn cục diện tranh chấp , chấm dứt sự chia rẽ , hóa giải mâu thuẫn giữa 5 vị đường chủ Thàn Phong bang . Và cũng từ đó Thần Phong bang thay đổi hòan tòan tiêu chí bản môn , ra sức củng cố lực lượng , tuyển chọn nhân tài , cho đệ tử xuất quan giương danh thiên hạ.

    Trên đường quan đạo , một cỗ xe song mã đang phi nước kiệu . Xà ích là một lão nhân thất tuần , tướng mạo hiền lành râu tóc bạc trắng . Xem ra người này cũng chẳng có gì vội nên cước trình có vẻ khá chậm chạp.

    Trong xe bỗng có tiếng nói vọng ra :

    - Điền thúc thúc , chúng ta đã đi 2 ngày rồi , sao vẫn chưa tới Phong Vũ thành .

    Rhì ra người ngồi trong xe chính là Trình Thiên Ý , thiếu trang chủ Bạch Ngọc gia trang . Còn lão nhân xà ích kia chính là Điền Văn Tuấn , quản gia của Bạch Ngọc gia trang.Gương mặt lão lúc này đã thóang chút mệt mỏi , lão đáp :

    - Lão trang chủ từng kể cho ta nghe về tọa lạc của Phong Vũ thành . Nó nằm ở chính Nam cách Kim Long trấn 20 dặm nhưng lão phu đã tìm mấy lượt rồi , để ý tra xét từng gốc cây ngọn cỏ nhưng vẫn uổng công vô ích , chẳng thể tìm thấy hạ lạc của Phong Vũ thành.

    Lão chỉ tay về phía xa nói :

    Theo lời lão trang chủ thì Phong Vũ thành chính là ở đó .

    Trình Thiên Ý nhìn theo hướng tay lão chỉ . Phía đó chỉ thấy có một hồ nước lớn , rộng mênh mông , làn nước màu bích lục , trong vắt như gương , lấp lánh phản chiếu ánh dườn quang , nhìn từ trên cao hồ nước giống như một viên ngọc bích khổng lồ diễm lệ cẩm tú , quả thục là kì quan thiên tạo , sơn linh thủy tú .

    Vậy thì Thần Phong bang hạ lạc ở chốn nào đây .

    Ngày nay , đệ tử Thần Phong bang danh chấn thiên hạ , kì tài vô số , tề danh cùng Thanh Vân môn , Phần Hương cốc , Thiên Âm tự là tứ đại chính phái đương đại , nhưng trọng địa của bang hội nằm ở đâu thì vẫn là một điều bí mật.

    Họ đang phân vân , chưa biết phải làm thế nào thì đột nhiên xảy ra đại biến . Bầu trời đang quang đãng , xanh trong đột nhiên tối sầm lại , mây đen kéo tới ùn ùn , xóay tít trên bầu trời . Trời đất đang yên lặng chợt nổi cuồng phong , gió rít ào ào , mây mù vần vũ , đất trời đảo điên .Phong vũ cuồng loạn , liên miên bất tuyệt , gào thét tựa hồ tiếng gầm rống của hàng ngàn con mãnh thú , thanh âm chấn động cả một vùng trời.

    Phong vận cuồng nộ , hình thành những cột xóay khổng lồ . Nhưng kì lạ thay , trước cơn thịnh nộ khủng khiếp của phong thần , mặt hồ vẫn bìng lặng , ko chút gợn sóng , tựa hồ chẳng hề chịu chút tác động nào của cuồng phong loạn vũ.

    Chiếc xe song mã ko chịu nổi trước sức mạnh kinh hoàng của trận phong ba liền bị thổi bay , cuốn vào giữa cột gió xóay.Cỗ xe bị sức gió xé tan thành từng mảnh , Trình Thiên Ý và Điền Văn Tuấn cũng bị cuốn theo , biến mất trong cơn lốc dữ tợn .

    Dần dà trên bầu trời , mây mù tán sắc , xoay chuyển ko ngừng , tốc độ mỗi lúc một nhanh , vần vũ ảm đạm hình thành một vực xóay đen ngòm giữa tầng không. Xung quanh cái miệng khổng lồ ấy , mây đen xóay tít , như bị hút vào trong cái hố sâu tăm tối ấy .

    Mặt hồ phẳng lặng , bỗng khởi phong ba , song nước thét gào , khí thế hung mãnh , cuồn cuồn xóay tít hình thành một dòng xóay hung lệ tuyệt luân đối nghịch với cái miệng xóay đen ngòm trên trời kia.

    Nước hồ như bị ảnh hưởng bởi một lực hút bá đạo khủng khiếp nào đó , hình thành những cột nước to lớn bắn vọt lên trời như thiên long phi thiên , uy thế cương mãnh , khí chất cô ngạo , như đang gằm gè , như đang ra oai.

    Giữa tâm điểm vực xóay trên trời , đột ngột tán phát hago quang ngũ sắc hút lấy những luồng dị thủy kia như rồng hút nước. Hàng chục cột nước khổng lồ xóay gắt ko ngừng chịu tác động của một sức mạnh ghê gớm cùng lúc bị cuốn vào cái miệng rộng , hung ác tựa ma thú thời thượng cổ , ko thể phản kháng chút nào .Ngũ sắc quang mang chói lòa rực rỡ , bao bọc lấy cột nước quang cảnh hùng vĩ , tráng lệ , kì tú vô song , tuyệt mỹ vô ngần ,cổ kim xưa nay chưa từng được thấy.

    Mặt hồ tựa như sống dậy , sóng nước gầm lên giận dữ , linh khí ngút ngàn , cuồn cuồn , lục quang đại thịnh , nương theo cột nước đang bị thu hút bay vụt lên , khí thế hung bạo ngang nhiên va chạm với hào quang ngũ sắc , ko hề thua kém . Giữa vực xóay trên mặt hồ , lục quang bộc phát , quang mang chói sáng cả một vùng trời .Từ tâm điểm của xóay nước , một chùm lục quang hoá thành kiếm khí bắn thẳng lên ko trung , lao vụt vào miệng vực xóay trên trời như muốn xung phá ngũ sắc hào quang , tiêu diệt kẻ thủ truyền kiếp.

    Hai luồng lục quang , ngũ sắc hào quang va chạm nhau giữa trời ,tại vị trí giao tranh giữa 2 luồng ánh sáng , quang mang chói lòa tán sắc ra một đạo bạch quang rực rỡ , khí chất thanh lệ , tao nhã . Khắp không trung chợt ngân nga một thanh âm réo rắt , cao vút , trong trẻo tựa tiếng đàn ca của hàng trăm tiên nữ .Bạch quang khởi phát , uy thế ngày một mạnh mẽ , dần dần hòa nhập , hấp thu cả 2 đạo lục quang , ngũ sắc hào quang kia . Trong khỏanh khắc bạch quang đại thịnh hóa ra muôn ngàn bóng kì hoa , nuốt chửng cả hai luồng ánh sáng kia . Bạch quang dần chuyển thành hào quang 7 sắc , diễm tuyệt vô song , sáng rực cả đất trời.Không gian rộng lớn mênh mông , ngập tràn một thứ ánh sáng thần tiên , quang cảnh diễm lệ kì ảo như thiên đế tiên cung trong truyền thuyết .

    Mấy khắc sau cuồng phong suy yếu dần rồi tan biến ,mặt nước đã trỏ lại yên bình những cột nước xóay khổng lồ rơi trở lại mặt hồ vỡ tung thành hàng triệu triệu bọt nước li ti phản chiếu ánh dương hóa thành cầu vồng bảy sắc .Mây mù tan biến , bầu trời trở lại quang minh , hiền hòa , hào quang 7 sắc phai nhạt dần rồi như tan vào hư không.

    Nhưng giữa 9 tầng trời , lẩn khuất trong mây mù hư ảo , có một thứ bỗng dưng xuất hiện tựa hồ như mới được sinh ra sau trận ác chiến vừa rồi .Nó xuất hiện một cách đột ngột ở một vị trí mà trước đây tưởng chừng nhu chẳng hề có vật gì tồn tại.

    Chỉ là ... Thấp thóang , ẩn hiện trong sương khói mênh mang hiện diện điều kì diệu nhất , bí ẩn nhất trên thế gian.

    Lơ lửng giữa tầng không , xung quanh được ôm ấp , phủ vây bởi vân khí ôn nhu , mềm mại là một bóng ảnh khổng lồ đang hiện hữu , hào quang rực sáng , tiên khí trùng trùng .

    Hình dạng đó ! Chẳng phải là một tòa thành hay sao ?

    Một tòa thành khai phát từ phong vũ cuồng loạn !

    Chẳng phải Phong Vũ thành thì có thể là gì khác đây !

    Hết chương 23
    Lần sửa cuối bởi Angelz, ngày 07-01-2008 lúc 11:49. Lý do: Tự động gộp 2 bài viết liên tiếp

  3. #13
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    185
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 24 :

    Mộc Phong đường

    Trên thế gian này thử hỏi còn có điều gì tuyệt diệu như vậy chăng ?

    Đã có ko ít người đỏ bao công sức tâm huyết để tìm kiếm nơi này . Thậm chí có người đã bỏ cả cuộc đời , mất đi tính mạng nhưng rốt cuộc vẫn chỉ hoài công vô ích , điều bí mật ko hề được bật mí. Toạ lạc của Phong Vũ thành vẫn là điều thần bí nhất trong thiên hạ.

    * * * * *

    Phong Vũ thành - Thần Phong bang

    Trong một toà tiểu xá , có 2 người đang ngồi . Đó là một đại hán độ tam tuần , tướng mạo uy nghiêm , còn người kia là một cô bé trạc 11 , 12 , mặt mũi lanh lợi , trông rất đáng yêu.

    Cô bé cất tiếng hỏi , thanh âm có phần nũng nịu :

    - Đại sư huynh , tiểu tử kia ko biết đến bao giờ mới tỉnh lại , chẳng lẽ chúng ta cứ phải chờ mãi sao ? Muội ngồi mãi một chỗ trong lòng cảm thấy bức bối , khó chịu quá , hay là ...

    Cô bé hơi ngập ngừng , ánh mắt lộ vẻ tinh ranh :

    - Hay là huynh cứ ngồi trông hắn để muội ra ngoài đi dạo thay đổi ko khí một chút nha.

    Đại hán đó mỉm cười . Hắn biết tiểu sư muội này rất hay nhõng nhẽo , tính tình lại hiếu động , tinh nghịch ko chịu nổi cảnh gò bó , trói chân trói tay . Nghĩ vậy hắn nói , âm sắc dịu dàng , trìu mến :

    - Tiểu sư muội , ta biết nếu ta ko đồng ý để muội ra ngoài thì muội oán ta đến chết mất . Thôi muội cứ ra ngoài mà chơi , khi nào hắn tỉnh ta sẽ gọi .

    Gương mặt cô bé tươi như hoa , khoé miệng nở một nụ cười ranh mãnh . Cô quay gót , rảo bước ra khỏi căn tiểu xá .

    Một lát sau cô trở lại , trên tay đã có một đoá mẫu đơn thơm ngát.

    * * * * *

    Trên trời , mây đen vần vũ , cuồng phong loạn khởi , hung mãnh phi thường .

    Trình Thiên Ý bị cuốn vào giữa cơn lốc sức gió kinh hồn khiến thân thể hắn như bị xé toạc thành từng mảnh , đau đớn vô cùng. Trứôc mặt hắn hiện ra vô số âm hồn , lệ quỷ đang gào thét . Cảnh tượng vô cùng ghê rợn .Hắn thấy phụ thân hắn toàn thân đẫm máu , đứng giữa vòng vây của lũ u linh , quỷ hồn . Trình Ngân Thương vùng vẫy tuyệt vọng giữa đám quỷ trảo , bị chúng cắn xé , cào cấu , máu tươi văng tung toé , thân thể chẳng còn toàn vẹn , mùi máu tươi sực nức không gian. Cảnh tượng vô cùng ghê rợn , thê thảm tột cùng. Nó như từng vết dao sắc cứa vào lòng người.

    Trên trời cao , một kẻ mặt mũi hung ác , nhãn quang rực rỡ màu máu tươi , sát khí đằng đằng , hung lệ tuyệt luân ,đang cất tiếng man rợ . Hắn giơ cao thanh kiếm màu máu trong tay , sấm sét nổ ầm ì vang động đất trời . Một tia sét chói loà tụ lại trên mũi kiếm của hắn rồi bắn thẳng vào người Trình Thiên Ý , khí thế hung mãnh ko gì cản nổi . Trình Thiên Ý thét lên tuyệt vọng ...

    - A..aaaa....AAa

    Một giọng nói êm ái vang lên , thanh âm có phần vui mừng :

    - Đại sư huynh , hắn tỉnh lại rồi .

    Cùng lúc , một bàn tai mềm mại , mát rượi đặt lên trán Trình Thiên Ý . Cảm giác dịu dàng , ôn nhu len lỏi trong tâm trí hắn , khiến hắn chợt ngơ ngẩn , xuất thần .

    - Nóng quá , hình như hắn bị sốt rồi

    Vẫn giọng nói ấy vang lên , âm điệu vẫn nhẹ nhàng pha chút quan hoài.

    Trình Thiên Ý cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường , giọng nói kia sao mà ngọt ngào quá , êm ái quá . Hắn chợt mở bừng mắt.

    Hắn thấy mình đang nằm trên giường , trên ngực phủ một tấm chăn mỏng . Trước mặt hắn là một cô bé trạc bằng tuổi hắn . Mắt phượng mày liễu , mũi nhỏ và cao rất xinh xắn , môi anh đào chúm chím cười rất dễ thương . Hắn thầm nghĩ :"Cô bé này tương lai sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đây"

    Cô bé vẫn đang nhìn hắn ko chớp mắt , ánh mắt lém lỉnh lộ vẻ vui mừng.

    - Ngươi ... ngươi tỉnh rồi hả - Cô bé hỏi

    Hắn ngượng ngùng đáp , tránh ánh nhìn của cô bé :

    - Ta ... ta ko sao hết.

    Rồi hắn chống tay xuống giường định ngồi dậy

    Một giòng khác lại vang lên , âm sắc hơi trầm :

    - Đệ đang bệnh còn yếu , đừng nên miến cưỡng . Cứ nằm nghỉ cho khoẻ đi.

    Trình Thiên Ý quay về phía giọng nói ấy phát ra . Hắn thấy mình đang ở trong một căn phòng khá rộng rãi , tường quét sơn màu lục .Trên tường có một bức phù điêu , nét chạm rất tinh xảo . Phía dưới treo đôi câu đối , màu mực đen bóng nổi bật trên nền lụa trắng , nét bút mềm mại uyển chuyển như rồng bay phượng múa , đường nét thanh thoát , khí thế bức người , đúng là thư pháp bậc thầy.

    Giữa phòng kê một bộ bàn ghế , kiểu dáng thanh nhã . Màu gỗ đen bóng , toả hương thơm ngát mà lại như thoang thoảng , nhẹ nhàng .Có lẽ là Thiết Mộc Hương.

    Trên bàn đặt một bộ ấm chén kiểu cổ , chất gốm sứ thuộc hàng thượng phẩm , màu sắc tươi sáng .

    Ngồi cạnh bàn là một đại hán khôi vĩ , tướng mạo oai nghiêm , da mặt hơi sạm đen , hàng lông mày rậm rì xếch ngược lên tận chân tóc , nhãn thần sáng quắc , sống mũi to dày , nếu như ko có cái miệng rộng quá khổ làm giảm bớt đi uy phong thì với thần khí như vậy đại hán này chẳng khác gì thiên binh thiên tướng .

    Lúc này , cô bé có gương mặt xinh xắn , đáng yêu kia đã rút tay về. Cô rụt rè hỏi :

    - Ngươi cho ta biết tính danh được ko?

    Thiên Ý đã rời mắt khỏi đại hán khôi vĩ kia , hắn đáp :

    - Ta là Trình Thiên Ý

    Cô bé chợt cười vang , thanh âm trong trẻo cao vút như tiếng chuông vàng ngân nga :

    - Ha ha .. Cái gì mà ý trời chứ . Tên của ngươi thật kì quái quá đi.

    Nghe tiếng cô bé cười , Thiên Ý cảm thấy mặt mũi nóng bừng . Hắn cũng ko hiểu tại sao mình lại như vậy , lí nhí nói :

    - Tên ta .. Tên ta là như vậy có gì là kì quái chứ .

    Cô bé lúc này đã nín cười , mặt hoa rạng rớ đáp :

    - Ta đùa vậy thôi , tên ngươi hay lắm .. Chỉ vì ..Chỉ vì từ trước tới nay ở Mộc Phong đường này chẳng có ai bầu bạn cùng ta cả . Các vị sư huynh tuổi tác đều đã quá lớn rồi , hôm nay gặp ngươi chắc cũng tầm tuổi ta nên ta rất vui , muốn chọc ngươi chút xíu chứ ko có ý gì đâu. Ta là Tần Linh Linh

    Rồi cô bé chỉ đại hán đang ngồi , giới thiệu :

    - Huynh ấy là đại sư huynh của ta , tên là Tiêu Linh Vũ .

    Nhìn cử chỉ hoạt bát , vui vẻ của Tần Linh Linh , Tiêu Linh Vũ mỉm cười , mục quang chất chứa yêu thương , trìu mến .Hiếm có khi nào vị tiểu sư muội mà hắn yêu mến nhất này lại vui như vậy . Trong lòng gã đột nhiên cao hứng , tâm tư tràn ngập những xúc cảm lạ lùng.

    Chợt Thiên Ý cất tiếng hỏi :

    - Linh Linh , đây là địa phương nào , mà sao ta lại có mặt ở đây .

    Tần Linh Linh đáp , nét mặt vẫn tươi cười :

    - Ta quên chưa nói với ngươi . Đây là Mộc Phong đường , trong Ngũ Hành đường của Thần Phong bang . Còn việc tại sao ngươi có mặt ở đây thì phải hỏi đại sư huynh.

    Thiên Ý sắc mặt biến chuyển , hắn lầm bầm tự nói một mình :

    - Mộc Phong đường , Thần Phong bang , vậy thì nơi đây là Phong Vũ thành .

    Rồi như sực nhớ ra điều gì , hắn lại tiếp :

    - Lúc đó ta bị cuồng phong cuốn bay đi được người ta cứu , nhưng còn ... nhưng còn Điền thúc thúc ...

    Thấy hắn cứ lảm nhảm nói một mình , nét mặt mỗi lúc một kì quái , Tần Linh Linh cảm thấy rất tò mò nhưng ko dám hỏi.

    Lát sau , dường như cô bé quá sốt ruột , ko nhịn nổi nữa , liền gắt lên :

    - Này rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy , cứ lẩm bẩm một mình như kẻ điên vậy .

    Thiên Ý giật mình , quay sang Tần Linh Linh , ánh mắt lộ vẻ thương tâm , đau xót tột cùng khiến cho Tần Linh Linh bất giác cảm thấy hối hận .

    Hắn cất tiếng hỏi :

    - Tiêu đai ca , xin hỏi đại ca , ngoài tiểu đệ ra huynh có thấy một người nào khác ko ?

    Tiêu Linh Vũ cũng nhận thấy ánh mắt thê lương của hắn . Bất nhẫn , hắn nhìn sanh hướng khác , tránh mục quang Thiên Ý .Hắn trả lời , thanh âm có mấy phần xót xa , thưong hại :

    -Lúc đó , cuồng phong loạn vũ , trời đất mịt mù , ta ở gần đó thoáng thấy có 2 bóng người bị lốc cuốn bay . Khi mây tạnh gió ngừng , ta lại gần xem xét thì chỉ thấy đệ nằm trên bãi cỏ , áo quần rách nát , thân thể bầm tím , thương tích đầy mình , nên ta đã đưa đệ về đây chăm sóc .

    Nói tới đay , hắn chợt ngập ngừng , lát sau mới nói :

    - Ngoài đệ ra ko còn ai khác nữa !

    Hết chương 24
    Hidden Content Truyện đang viết : Bóng tối và ánh sáng

  4. #14
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    185
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 25 :

    Mất mát

    Thần Phong bang - Mộc Phong đường

    Trước mắt Trình Thiên Ý bỗng nhiên tối sầm , như chẳng còn chút ánh sáng . Hắn thấy mình như lọt xuống vực sâu âm u muôn trượng , đen tối mịt mùng . Tấm trí cuồng loạn , váng vất . Trời đất đảo điên , quay cuồng . Xung quanh hắn như chợt vang lên tiếng gào thét của ngàn vạn hồn ma bóng quế , u linh lệ quỷ .

    Việc xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi . dẫu có níu kéo cũng chẳng thể quay ngược thời gian . Nỗi đau mất đi người thân quả thật ko hề dễ chịu chút nào . Đau đớn ! Xót xa ! Thương tâm ! Tiếc nuối !

    Tâm thức hắn như rơi vào mộng mị . Một nỗi đau ko thể diễn tả bằng lời như bóp nghẹt trái tim yếu mềm ấy . Chỉ mới đây thôi , phụ thân hắn bị người ta sát hại , hắn tận mắt chứng kiến người ngã gục mà đành bất lực ,chẳng thể làm được gì . Lúc đó hắn tự trách mình là kẻ vô dụng , là đứa con bất hiếu .

    Bất hạnh nỗi tiếp bất hạnh . Niềm đau nối tiếp niềm đau !

    Vết thương cũ chưa lành sẹo , tâm hồn non trẻ ấy lại phải chịu thêm một sự mất mát lớn lao .

    Sau phụ thân , Điền quản gia là người hắn yêu mến nhất . Thâm tâm hắn luôn coi lão là người cha thứu hai , là người thân duy nhất của mình còn lại trên cõi đời này .Nhưng trong giờ phút này , người thân duy nhất ấy đã chẳng còn nữa , chẳng còn bên cạnh hắn nữa .

    Điền lão thất tung , tử sinh chưa rõ . Lòng dạ Thiên Ý càng thêm rối bời .

    Bất chợt hắn cảm thấy tuyệt vọng . Khi nếm trải quá nhiều bất hạnh ,qúa nhiều đau thương , con người ta dễ trở nên tuyệt vọng . Giống như khi bước đi trong hầm tối , người ta dễ mất đi phương hướng , mất đi niềm tin rồi ngay sau đó , họ không khỏi cảm thấy chán nản , tuyệt vọng . Nhưng nếu như trong đường hầm u ấm ấy chợt lóe lên 1 tia sáng dù cho tia sáng ấy có nhỏ bé , yếu ớt đi nữa thì nó cũng thắp lên cho ta niềm hi vọng mong manh , cho ta mục tiêu để mà phấn đấu , để mà tồn tại , tiếp thêm cho ta nghị lực , cho ta sức mạnh để tiếp tục cuộc hành trình.

    Từng đợt sóng cảm xúc lộn xộn , mông lung bừng lên mạnh mẽ , xâu xé hắn . Trước sự xung phá của những luồng sức mạnh ấy , ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ . Hắn rơi vào trạng thái mê hoặc , vong ngã , thần sắc ngơ ngẫn như kẻ mất hồn.

    Nhìn sắc mặt Thiên Ý mỗi lúc một khó coi , mục quang đờ đẫn . Tần Linh Linh bất giác cảm thấy xót xa trong lòng . Thiên Ý chỉ trạc tuổi cô , còn quá nhỏ . Vậy mà hắn đã phải hứng chịu bao nỗi cay đắng , bất hạnh , đã phải nếm trái đắng của cuộc đời.

    Cố kìm một tiếng thở dài chua xót , cô bé nói :

    - Ngươi ... Ngườ đừng quá đau thương . Mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi . Người đã chết cũng ko thể sống lại được , vây nên ngươi ...

    Tần Linh Linh chưa kịp nói hết câu , Thiên Ý đã giân dữ gầm lên :

    - Ngươi im đi ... Các người .... Các người chẳng biết gì hết .

    Tần Linh Linh cảm thấy nhưu bị xúc phạm. Cô bé tái mặt vì tức giận . Từ trước tới nay , cô bé luôn được mọi người hết mực cưng chiều . Ngay đến sưu phụ cũng chưa một lần to tiếng với cô . Vật mà tiểu tử kia lại dám .

    Lửa giận bốc lên cộng thêm tính hiếu thắng trẻ con , Tần Linh Linh quắc mắt , đang định phát tác thì ánh mắt cô chạm phải mục quang của Thiên Ý .

    Nhãn thần của hắn lúc này như lạc lõng trong cõi hư vô , tuyệt ko một chút hận ý mà phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm xen lẫn sự bi thương thống khổ tột cùng.

    Ánh mắt hắn sao mà thê lương , thảm đạm , sầu khổ vô bờ . Hiển nhiên là hắn đang suy sụp nặng nề

    Ánh mắt ấy chẳng hề có chút nào oán trách , ko lệ khí cũng chẳng sát khí .

    Ánh mắt ấy khiến cho cô có cảm giác như đang đối mặt với một bóng u linh hơn là một con người bằng xương bằng thịt . Cảm giác băng lạnh , sợ hãi , pha lẫn chút hối hận , xót thương .

    Lửa giận vừa mới bùng lên chợt tắt ngấm . Tần Linh Linh thấy lòng mình như quặn lại , bất giác cô bế hổ thẹn vì sự giận hờn vô cớ của mình .

    Sắc mặt tái nhợt chợt ửng hồng , rực rỡ như hoa đào nở , diễm lệ vô cùng . Cô bé ngượng ngùng nói :

    - Ta ... ta xin lỗi . Là ta ko đúng ... Người đừng giận ta nhé ...

    Trình Thiên Ý hơi cúi mặt , hắn khẽ thở dài , chầm chậm đáp , thanh âm có mấy phần hoảng hốt , bi thương :

    - Ngươi chẳng có lỗi gì hết đâu ... Chỉ là ...

    Nói tới đây , hắn chợt ngừng lại ! Sắc diện càng lúc càng thê thảm . Rồi như lại chìm trong vô thức , hắn lẩm bẩm như tự nói với lòng mình , âm sắc trầm lắng , ảo não :

    - Điền thúc thúc đối với ta rất tốt . Ông ấy là người thân duy nhất của ta còn lại trên thế gian này . Ta có thể nhẫn tâm bỏ mặt thúc thúc , ko quan tâm tới chuyện sinh tử của người sao . Nỗi đau mất mát này liệu có thể dễ quên đi được sao.

    Hắn chợt òa khóc nức nở . Bao nhiêu biến cố đã xảy ra như những mũi kim sắc nhọn để lại trong tâm hồn non trẻ ấy bao vết thương rỉ máu . Những vết thương ấy khiến hắn trưởng thành hơn , ý thức trở nên già dặn hơn nhưng rốt cuộc thì về bản chất Thiên Ý vẫn chỉ là một đứa bé 10 tuổi . Tâm hồn hắn chẳng đủ chai sạn , chẳng đủ sự lạnh lùng , dửng dưng vô cảm để có thể gánh chịu , để có thể quên đi chừng ấy đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần. Chúng dày vò hắn ko để hắn yên . Khi đã ko thể chịu đựng được nữa thì khóc là một sự giải tỏa cần thiết . Khóc để vơi đi niềm thống khổ , khóc cho vơi bớt muộn phiền . Khóc vì những niềm đau để rồi sau đó trở nên cứng rắn hơn , lạnh lùng hơn .

    Chỉ vì ... nước mắt là liều thuốc thần kì để làm vơi bớt đau thương .

    Khi dòng lệ đã cạn , tâm hồn ta sẽ thanh thản hơn ...

    Hết chương 25
    Hidden Content Truyện đang viết : Bóng tối và ánh sáng

  5. #15
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    185
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 25 :

    Mất mát

    Thần Phong bang - Mộc Phong đường

    Trước mắt Trình Thiên Ý bỗng nhiên tối sầm , như chẳng còn chút ánh sáng . Hắn thấy mình như lọt xuống vực sâu âm u muôn trượng , đen tối mịt mùng . Tấm trí cuồng loạn , váng vất . Trời đất đảo điên , quay cuồng . Xung quanh hắn như chợt vang lên tiếng gào thét của ngàn vạn hồn ma bóng quế , u linh lệ quỷ .

    Việc xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi . dẫu có níu kéo cũng chẳng thể quay ngược thời gian . Nỗi đau mất đi người thân quả thật ko hề dễ chịu chút nào . Đau đớn ! Xót xa ! Thương tâm ! Tiếc nuối !

    Tâm thức hắn như rơi vào mộng mị . Một nỗi đau ko thể diễn tả bằng lời như bóp nghẹt trái tim yếu mềm ấy . Chỉ mới đây thôi , phụ thân hắn bị người ta sát hại , hắn tận mắt chứng kiến người ngã gục mà đành bất lực ,chẳng thể làm được gì . Lúc đó hắn tự trách mình là kẻ vô dụng , là đứa con bất hiếu .

    Bất hạnh nỗi tiếp bất hạnh . Niềm đau nối tiếp niềm đau !

    Vết thương cũ chưa lành sẹo , tâm hồn non trẻ ấy lại phải chịu thêm một sự mất mát lớn lao .

    Sau phụ thân , Điền quản gia là người hắn yêu mến nhất . Thâm tâm hắn luôn coi lão là người cha thứu hai , là người thân duy nhất của mình còn lại trên cõi đời này .Nhưng trong giờ phút này , người thân duy nhất ấy đã chẳng còn nữa , chẳng còn bên cạnh hắn nữa .

    Điền lão thất tung , tử sinh chưa rõ . Lòng dạ Thiên Ý càng thêm rối bời .

    Bất chợt hắn cảm thấy tuyệt vọng . Khi nếm trải quá nhiều bất hạnh ,qúa nhiều đau thương , con người ta dễ trở nên tuyệt vọng . Giống như khi bước đi trong hầm tối , người ta dễ mất đi phương hướng , mất đi niềm tin rồi ngay sau đó , họ không khỏi cảm thấy chán nản , tuyệt vọng . Nhưng nếu như trong đường hầm u ấm ấy chợt lóe lên 1 tia sáng dù cho tia sáng ấy có nhỏ bé , yếu ớt đi nữa thì nó cũng thắp lên cho ta niềm hi vọng mong manh , cho ta mục tiêu để mà phấn đấu , để mà tồn tại , tiếp thêm cho ta nghị lực , cho ta sức mạnh để tiếp tục cuộc hành trình.

    Từng đợt sóng cảm xúc lộn xộn , mông lung bừng lên mạnh mẽ , xâu xé hắn . Trước sự xung phá của những luồng sức mạnh ấy , ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ . Hắn rơi vào trạng thái mê hoặc , vong ngã , thần sắc ngơ ngẫn như kẻ mất hồn.

    Nhìn sắc mặt Thiên Ý mỗi lúc một khó coi , mục quang đờ đẫn . Tần Linh Linh bất giác cảm thấy xót xa trong lòng . Thiên Ý chỉ trạc tuổi cô , còn quá nhỏ . Vậy mà hắn đã phải hứng chịu bao nỗi cay đắng , bất hạnh , đã phải nếm trái đắng của cuộc đời.

    Cố kìm một tiếng thở dài chua xót , cô bé nói :

    - Ngươi ... Ngườ đừng quá đau thương . Mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi . Người đã chết cũng ko thể sống lại được , vây nên ngươi ...

    Tần Linh Linh chưa kịp nói hết câu , Thiên Ý đã giân dữ gầm lên :

    - Ngươi im đi ... Các người .... Các người chẳng biết gì hết .

    Tần Linh Linh cảm thấy nhưu bị xúc phạm. Cô bé tái mặt vì tức giận . Từ trước tới nay , cô bé luôn được mọi người hết mực cưng chiều . Ngay đến sưu phụ cũng chưa một lần to tiếng với cô . Vật mà tiểu tử kia lại dám .

    Lửa giận bốc lên cộng thêm tính hiếu thắng trẻ con , Tần Linh Linh quắc mắt , đang định phát tác thì ánh mắt cô chạm phải mục quang của Thiên Ý .

    Nhãn thần của hắn lúc này như lạc lõng trong cõi hư vô , tuyệt ko một chút hận ý mà phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm xen lẫn sự bi thương thống khổ tột cùng.

    Ánh mắt hắn sao mà thê lương , thảm đạm , sầu khổ vô bờ . Hiển nhiên là hắn đang suy sụp nặng nề

    Ánh mắt ấy chẳng hề có chút nào oán trách , ko lệ khí cũng chẳng sát khí .

    Ánh mắt ấy khiến cho cô có cảm giác như đang đối mặt với một bóng u linh hơn là một con người bằng xương bằng thịt . Cảm giác băng lạnh , sợ hãi , pha lẫn chút hối hận , xót thương .

    Lửa giận vừa mới bùng lên chợt tắt ngấm . Tần Linh Linh thấy lòng mình như quặn lại , bất giác cô bế hổ thẹn vì sự giận hờn vô cớ của mình .

    Sắc mặt tái nhợt chợt ửng hồng , rực rỡ như hoa đào nở , diễm lệ vô cùng . Cô bé ngượng ngùng nói :

    - Ta ... ta xin lỗi . Là ta ko đúng ... Người đừng giận ta nhé ...

    Trình Thiên Ý hơi cúi mặt , hắn khẽ thở dài , chầm chậm đáp , thanh âm có mấy phần hoảng hốt , bi thương :

    - Ngươi chẳng có lỗi gì hết đâu ... Chỉ là ...

    Nói tới đây , hắn chợt ngừng lại ! Sắc diện càng lúc càng thê thảm . Rồi như lại chìm trong vô thức , hắn lẩm bẩm như tự nói với lòng mình , âm sắc trầm lắng , ảo não :

    - Điền thúc thúc đối với ta rất tốt . Ông ấy là người thân duy nhất của ta còn lại trên thế gian này . Ta có thể nhẫn tâm bỏ mặt thúc thúc , ko quan tâm tới chuyện sinh tử của người sao . Nỗi đau mất mát này liệu có thể dễ quên đi được sao.

    Hắn chợt òa khóc nức nở . Bao nhiêu biến cố đã xảy ra như những mũi kim sắc nhọn để lại trong tâm hồn non trẻ ấy bao vết thương rỉ máu . Những vết thương ấy khiến hắn trưởng thành hơn , ý thức trở nên già dặn hơn nhưng rốt cuộc thì về bản chất Thiên Ý vẫn chỉ là một đứa bé 10 tuổi . Tâm hồn hắn chẳng đủ chai sạn , chẳng đủ sự lạnh lùng , dửng dưng vô cảm để có thể gánh chịu , để có thể quên đi chừng ấy đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần. Chúng dày vò hắn ko để hắn yên . Khi đã ko thể chịu đựng được nữa thì khóc là một sự giải tỏa cần thiết . Khóc để vơi đi niềm thống khổ , khóc cho vơi bớt muộn phiền . Khóc vì những niềm đau để rồi sau đó trở nên cứng rắn hơn , lạnh lùng hơn .

    Chỉ vì ... nước mắt là liều thuốc thần kì để làm vơi bớt đau thương .

    Khi dòng lệ đã cạn , tâm hồn ta sẽ thanh thản hơn ...

    Hết chương 25
    Hidden Content Truyện đang viết : Bóng tối và ánh sáng

    ---QC---


Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status