TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 7 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 5678917 ... CuốiCuối
Kết quả 31 đến 35 của 108

Chủ đề: Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #31
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 31 – Giận cười, khẽ cười, mỹ nhân cười, xin chớ chê cười

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Trượng pháp của Phùng Bất Bát chỉ có một yếu quyết, đó là đập.

    Bà vừa đánh, thân thể vừa liên tục xoay tròn. Hễ nơi trượng phong của bà quét qua, tất cả đều tan tác giống như bẻ gãy cành khô.

    Bà vừa múa trượng như gió, tóc tai bù xù, vừa không ngừng rít lên. Người không biết còn tưởng rằng bà đã phát điên, thực ra đây cũng là phương pháp mà bà dùng để hạn chế và chấn nhiếp kẻ địch, khiến kẻ địch tâm thần rối loạn, bà có thể chiếm được lợi thế.

    Thậm chí đuổi tận giết tuyệt giành thắng lợi.

    Loại chiến thuật này vốn chỉ thuộc về những đại hán trời sinh cao lớn, mới có thể dùng thế bức người, nhưng Phùng Bất Bát lại tài cao gan lớn, chẳng những dám dùng, hơn nữa còn có thể dùng thân hình nhỏ gầy của bà phát huy một cách mãnh liệt nhất .

    Bà dùng tính tình vận dụng trượng thế, chứ không phải dùng thân hình.

    Trần Bất Đinh thì lại khác.

    Phu nhân Phùng Bất Bát của y sử dụng trượng pháp chí cương chí mãnh, còn trảo pháp của y lại chí âm chí nhu, càng hết sức ác độc.

    Y cũng giống như phu nhân của mình, cũng có binh khí thành danh.

    Binh khí của y là một cây vuốt gà bằng thép tinh co (chỉ một thước bốn tấc) duỗi (dài tám thước) tự nhiên.

    Vuốt của y chuyên đánh vào chỗ hiểm và tử huyệt của người khác.

    Y liên tục vặn gãy cổ và đầu người, cũng vặn đứt tứ chi của kẻ địch, ngay cả lỗ tai, háng, mười ngón tay, mười ngón chân, không thứ gì nó chạm vào mà không bị xoắn nát.

    Y dùng tay phải cầm vuốt, còn tay trái trống không.

    Nhưng tay trái trống không lại sử ra ưng trảo, hổ trảo, báo trảo, kê trảo, thứu trảo, lực sát thương còn lớn hơn tay cầm vũ khí.

    Y và Phùng Bất Bát hợp sức tấn công Ngô Kỳ Vinh, cộng thêm “Song Diệp” của Hoa Khô Phát.

    Nhưng Ngô Kỳ Vinh vẫn tiến lên phía trước.

    Mặc dù hắn tiến tới đã chậm hơn trước, nhưng vẫn đang tiếp tục đi.

    Hai tay của hắn cũng phát ra một loại màu sắc sặc sỡ, dần dần biến thành màu tím.

    Mỗi lần gặp phải âm chiêu, tuyệt chiêu, tay của hắn cũng chỉ cử động từng điểm, từng chút, từng tí, lập tức hóa giải và làm tan rã thế công đáng sợ của đối phương, hơn nữa còn giải quyết trong vô hình.

    Hắn giống như chỉ cần tâm ý vừa động, lập tức có thể phản ứng. Kình khí của hắn hoàn toàn đến từ đan điền, nhưng lại giống như bao hàm trong trời đất, chỉ cần nghĩ đến là lập tức phát ra, tựa như đã đạt đến cảnh giới của cao nhân tuyệt thế, “một chút sức nhỏ như lông chim cũng không thêm vào, một con ruồi cũng không rơi xuống, vừa chạm vào lập tức phản ứng”.

    Hắn vẫn từ từ đi vào trong Hồi Xuân đường, giống như một khi đã cất bước thì tuyệt không quay đầu, quyết không dừng bước. Lại giống như có người ra lệnh cho hắn “tấn công vào Hồi Xuân đường, nếu không thì chết ngay đương trường”, hắn đã không còn đường quay đầu lại, chỉ có một đường đi về phía trước.

    Cho nên hắn vẫn tiến tới.

    Nói cách khác, ba đại cao thủ hợp sức chiến đấu với hắn là Trần Bất Đinh, Phùng Bất Bát và Hoa Khô Phát lại liên tiếp lui về sau.

    Có điều, bởi vì lúc bốn người giao thủ, gió mạnh, gió lạnh, hoa lá nổi lên, lại phát ra ánh sáng màu tím cực kỳ diễm lệ, nên đã thu hút sự chú ý của Ôn Nhu vừa cứu hai thầy trò Ban, La.

    Nàng vừa nhìn liền cảm thấy rất đẹp mắt, cho nên nàng quyết định phải gia nhập trận chiến này.

    Ngươi nói xem, Ôn Nhu đại tiểu thư nàng quyết chí muốn tham gia trận chiến, có người nào ngăn cản được sao?

    Trong lòng Ôn cô nương của chúng ta cũng hiểu được, không biết vì sao, có rất nhiều người vô duyên vô cớ yêu thích nàng, mà nàng cũng thường may mắn gặp gỡ rất nhiều quý nhân, nhưng cũng có không ít người chẳng biết nguyên nhân lại đố kỵ nàng, căm ghét nàng, chỉ mong sao nàng biến mất nhanh một chút, hi vọng nàng chết sớm một chút. Nhưng Ôn nữ hiệp nàng lại không chết không lùi, nàng vẫn muốn đi lại trong giang hồ nhiều gió nhiều mưa nhiều hiểm ác này, hơn nữa còn làm một số đại sự đại công đại đức khiến người ta hâm mộ, không còn căm ghét.

    Nàng cũng biết, những năm gần đây nàng đã gây ra không ít họa, chọc phải không ít chuyện, nhưng chỉ cần bản ý của Ôn đại cô nương nàng là lương thiện, tôn chỉ là giúp người cứu người, mặc kệ người khác ghét nàng hận nàng đố kị nàng, nàng vẫn ta làm theo ta, tự do tự tại, người thấy người thích, khốn khó khốn cùng, đi tới đi lui xông pha giang hồ, lẫn vào hồng trần, vui vui vẻ vẻ sống qua ngày, khoái khoái hoạt hoạt trải năm tháng. Mặc kệ ngư tiều canh độc (ngư dân, tiều phu, nông dân, học trò), đế vương quan tướng, bà cô nàng vẫn đối xử tốt với những người tốt với nàng, đối xử tệ với những người tệ với nàng, giúp người lương thiện hành thiện, đấu ác với kẻ ác. Ngoại trừ cái chết của Tô Mộng Chẩm khiến nàng buồn rầu, cái chết của Bạch Sầu Phi khiến nàng phiền muộn, nàng vẫn đá gà đánh cá, đuổi chó bắt mèo, tiêu dao tự tại.

    Nàng luôn luôn rất tùy hứng.

    Cho dù nàng biết rõ mình tùy hứng, nhưng vẫn làm theo bản tính, cho dù sau này khốn khổ vì nó, nhưng ít nhất nàng cũng đã tận hứng tận tình, thuận theo bản tính đi một chuyến qua nhân gian.

    Nàng mặc kệ, cũng không hối hận.

    Nàng chạy qua là muốn trừng trị người cả gan xông vào Hồi Xuân đường.

    Nàng cũng không hiểu rõ lắm lý do thật sự muốn tham gia trận chiến này, rốt cuộc là vì không để cho bất cứ người nào xông vào cơ sở năm đó Vương Tiểu Thạch giúp người chữa bệnh liệu thương, hay là vì tiếng trảo, tiếng trượng, tiếng lá cùng với khí tím rực rỡ đẹp mắt?

    Cũng không ai biết.

    Dù sao, nàng muốn qua thì sẽ qua.

    Nàng lướt qua, dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào Ngô Kỳ Vinh mắng lớn, hơn nữa còn chém xuống một đao.

    Ánh đao mỹ lệ, mỹ lệ ánh đao.

    Đao pháp dịu dàng, dịu dàng đao pháp.

    Ngô Kỳ Vinh cũng không có chiến lược đặc biệt gì.

    Trước khi nhận được “mệnh lệnh đặc biệt”, suy nghĩ của hắn chỉ là chiếm lĩnh Hồi Xuân đường.

    Chỉ cần chiếm cứ trung tâm chỉ huy của kẻ địch, bất kể chiến dịch tổng thể có thất bại hay không, tù phạm có bị cướp hay không, đều không quan trọng. Quan trọng là hắn đã chiếm lĩnh được địa điểm quan trọng của kẻ địch, giúp Lôi Thuần nở mày nở mặt.

    Phương thức đối địch của hắn cũng rất đơn giản, gần như không có gì khác biệt với người bình thường.

    Người cản ta chết, người nghịch ta vong.

    Cho nên đối với hắn, nhiều thêm một kẻ địch và ít đi một kẻ địch cũng không khác biệt bao nhiêu, có lẽ khác biệt chỉ là hắn lại giết thêm một người mà thôi.

    Hắn đánh ra một chưởng.

    Một chưởng này nghênh đón Ôn Nhu, còn mang theo âm thanh cực kỳ dễ nghe, khiến người ta giống như nghe tiên nhạc.

    Ôn Nhu không hề nghĩ ngợi, một đao chém tới.

    Nàng không sợ.

    Nàng vốn chẳng sợ thứ gì.

    Trên giang hồ, rất nhiều người ghét điểm này của nàng, bởi vì nàng chẳng sợ gì cả, hơn nữa căn bản cũng không biết cái gì gọi là sợ.

    Nhưng thế gian luôn có những nhân vật như vậy, nàng (hắn) có lẽ không có bản lĩnh đặc biệt gì, nhưng chỉ bằng vận may, quý nhân và xinh đẹp, có thể như ý cát tường, tự tại khoái hoạt xông pha thiên hạ, mà lại không xảy ra chuyện gì bất ngờ, cho dù có bất ngờ cũng có thể biến nguy thành an.

    Trong võ lâm có rất nhiều người đố kị với bọn hắn (nàng), nhưng càng có nhiều người hâm mộ, bọn họ đặc biệt muốn biết tin tức của bọn nàng (hắn).

    Ánh đao này của Ôn Nhu trong vắt như ánh sao, nhưng có thể chống được cảnh giới tầng thứ hai của “Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng” hay không thì rất khó nói, thậm chí mọi người không cần nhìn kết quả cũng có thể đoán được một chút.

    Nhưng càng hoang đường, Ôn Nhu bỗng thu lại một đao mình vừa chém ra.

    Bởi vì nàng cảm thấy âm nhạc kia rất êm tai, đồng thời cũng không muốn phá hư cảnh đẹp, cho nên nàng quên mất tiếp tục chém đao xuống.

    Ngay cả một đao kia nàng cũng thu về, làm sao ngăn cản được bản lĩnh đặc biệt của Ngô Kỳ Vinh được xếp vào sáu đại cao thủ đương thời?

    Ôn Nhu dứt khoát không vung đao, còn nhìn về phía một chưởng kia, cười lên một tiếng.

    Nụ cười này thật êm tai, hơn nữa còn đẹp vô cùng.

    Có lẽ đối với bất kỳ người nào khác, nụ cười này sẽ chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với Ngô Kỳ Vinh thì lại hiệu nghiệm.

    Ngô Kinh Đào ngẩn ngơ, sững sốt.

    Hắn là một nam nhân rất thích nữ nhân.

    Lúc này, Hoa Khô Phát, Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát muốn xông lên cứu viện cũng không được.

    Bọn họ không thể xông qua một cánh tay khác của Ngô Kỳ Vinh, Kinh Đào Thư Sinh dùng một tay thi triển “Dục Tiên Dục Tử” thần công.

    Bóng chưởng như núi.

    Bọn họ không thể xông qua, không thể đột phá.

    Ba người muốn cứu cũng không kịp, Ngô Kỳ Vinh lại vì nụ cười kia mà thở dài một tiếng, cũng đột nhiên thu chưởng, hơn nữa còn có phần hồn bay phách lạc.

    Ôn Nhu thấy dáng vẻ của hắn, không nhịn được lại cười.

    Cười khẽ.

    Nguyên nhân Ngô Kỳ Vinh thu tay rất đơn giản, hắn thích nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.

    Hắn cũng không phải quá háo sắc, ít nhất chưa bao giờ vì tính dục và cậy vào một thân võ nghệ của mình khi dễ bất kỳ cô gái nào, chiếm tiện nghi của bất cứ nữ nhân nào.

    Hắn luôn cảm thấy nữ nhân xinh đẹp là thuần khiết nhất, giống như kỳ thạch trong hang động năm đó hắn tu luyện tuyệt thế chưởng pháp, lấp lánh xinh đẹp và thánh khiết nhất.

    Từ khi xuất đạo đến nay, hắn luôn không đành lòng giết nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.

    Cũng không biết vì sao, đối với nữ nhân, hắn luôn có một loại cảm giác ôn nhu, hơn nữa còn có một sự thân thiết và thân thiện rất lớn.

    Hắn thậm chí hận mình vì sao không phải sinh ra làm nữ nhân, lại bất hạnh làm một tên nam tử xấu xí.

    Cho nên, hắn chợt thấy nụ cười của cô gái xinh đẹp này, vẻ mặt kiều diễm mang theo hờn trách, còn nhắm mắt dẩu đôi môi đỏ mọng chịu một chưởng của mình, một chưởng này của hắn lại không đánh xuống được.

    Ôn Nhu thấy một chưởng kia của đối phương không đánh tiếp, hơn nữa tiếng nhạc đã biến mất, nhưng mùi thơm vẫn còn, nàng thất vọng nói:
    - Chưởng pháp gì vậy? Âm thanh thật êm tai, hơn nữa còn thơm quá.

    Ngô Kỳ Vinh lại có phần xấu hổ nói:
    - Là Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng, xin cô nương chớ chê cười.

    Ôn Nhu đang định trả lời, chợt nghe hai tiếng “két” vang lên, trước mắt chợt tối sầm lại.

    Hóa ra lại có một người lướt vào.

    Người này mặc áo bào đỏ, tóc trắng sáng ngời, nói chuyện như sấm vang, chính là thủ lĩnh Mộng đảng Ôn Mộng Thành:

    - Tên này rất khó đối phó, chúng ta đóng cửa bắt đầu đánh chó, trước tiên đánh bại hắn rồi hãy nói!

    Nguyên lai Ôn Mộng Thành biết Kinh Đào Thư Sinh khó giải quyết, chỉ sợ tri giao Hoa Khô Phát, lão hữu Bất Đinh Bất Bát và con gái của cố nhân Ôn Nhu bị thua thiệt, cho nên mới xông vào, trước tiên đóng cửa hợp sức giết chết đại địch số một này.

    Lần này, cửa đã đóng chặt, Ôn Mộng Thành, Hoa Khô Phát, Trần Bất Đinh, Phùng Bất Bát cộng thêm Ôn Nhu, năm người đối phó với một “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 47 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhungsida,aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,binhnhom,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chochochan,chtrang,contrast,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,glook,Hắc thư sinh,hdphai,katy,keta124,kivzh7,kynguyen,lybietcau,my an lien,na1234,netwalker,ngothamhoa,niemdc1,noobpro,nuibaden,o_xhvn,RobinLee,ryethyme,stdniitpn,thannhan,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,Tri Vien Dai Su,ttttieu,tuyetam,tvh_iam,vodanh2012,xhydro,zemv13,Đơn bước,
  3. #32
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 32 – Liều mạng, bạt mạng, không cần mạng, đã định mạng này

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Ngô Kinh Đào một thân một mình chống lại năm người Hoa Khô Phát, Phùng Bất Bát, Ôn Nhu, Trần Bất Đinh và Ôn Mộng Thành. Bởi vì cửa Hồi Xuân đường đóng chặt, cho nên người bên ngoài cũng không biết tình hình trận chiến thế nào.

    Cho đến khi Đa Chỉ Đầu Đà thổi lên tiếng tiêu.

    Tiếng tiêu gấp rút.

    Tình thế cũng cấp bách.

    Tiếng tiêu vừa vang lên, cửa lớn của Hồi Xuân đường bỗng kêu ầm một tiếng như bị sét đánh, bắt đầu đổ sụp giống như một con gấu bị rút gân.

    Nhưng tại khoảnh khắc trước khi sụp đổ, cửa lớn bị đụng văng, một người hét lớn lướt ra bên ngoài.

    Người nọ bay vút đến vô cùng mạnh mẽ, đến nỗi cánh cửa dày kia còn chưa kịp bật ra, người đã như mũi tên bắn ra bên ngoài, khiến cho chính giữa cửa gỗ xuất hiện một lỗ hổng hình người giống như dùng dao cắt ra.

    Người bay vút ra chính là Ngô Kinh Đào.

    Không, hắn là bay ngược ra.

    Hắn nhanh chóng lướt (lui) về hướng Đa Chỉ Đầu Đà.

    Hắn nghe tiếng tiêu nên chạy đến.

    Nhưng hắn vừa phá thành một lỗ hổng hình người, lướt ngược ra bên ngoài, năm người khác đã đồng thời đụng văng cửa gỗ đuổi theo.

    Thân hình bọn họ cũng cực nhanh.

    Bởi vì bọn họ không thể thua.

    Năm người (nếu không tính Ôn Nhu, ít nhất cũng có bốn đại cao thủ) còn không ngăn được một tên hậu bối, sau này đi lại trong giang hồ chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?

    Hơn nữa cũng thua không được.

    Nếu để Ngô Kinh Đào trở lại chi viện, chẳng phải sẽ khiến cho đám đồng đạo cướp tù càng gặp nguy hiểm?

    Bọn họ nhanh chóng đuổi đến, năm người đồng loạt đụng vào cửa gỗ, khiến cho hai cánh cửa vỡ nát. Bọn họ xông qua gỗ vụn và mảnh vỡ nhanh chóng đuổi theo Ngô Kinh Đào.

    Sau khi bọn họ rời khỏi, cửa lớn của Hồi Xuân đường mới hoàn toàn sụp đổ.

    Người chưa tới, công kích sở trường đã tới.

    “Song Diệp” của Hoa Khô Phát, y dùng phiến lá làm ám khí bắn theo Ngô Kinh Đào.

    Ôn Mộng Thành sử dụng “Bách Nhẫn Bất Như Nhất Nộ thần công”, y ra tay trong cơn giận dữ, phát ra thế công dời non lấp biển, mỗi đòn công kích đều giống như muốn giết chết Kinh Đào Thư Sinh.

    “Ngũ Quỷ Âm Phong trảo” của Trần Bất Đinh, “Hổ Đầu Long Vĩ Cuồng Phong Lạc Diệp trượng” của Phùng Bất Bát cũng đuổi theo tấn công Ngô Kỳ Vinh. Ngay cả Ôn Nhu cũng lướt ra, vung đao chém về phía Kinh Đào Thư Sinh.

    Bởi vì bọn họ hiểu được, “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh đang đánh nhau kịch liệt chợt nghe được tiếng tiêu, nói đi là đi, lập tức có thể bỏ qua năm người đối địch với hắn, chi viện cho chiến trường. Nói cách khác, sức chiến đấu của người này đã vượt xa tưởng tượng, nếu không thể khống chế hắn, muốn cứu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đang đợi chém có thể nói là khó khăn vô cùng.

    Lần này ngay cả Ôn Nhu cũng hiểu được.

    Cho nên bọn họ đều dốc toàn lực truy kích.

    Lúc này, quần hào dưới sự dẫn dắt của Chu Tiểu Yêu, đang liên tục tấn công vào nơi Long Bát và Đa Chỉ Đầu Đà áp giải phạm nhân.

    Ngô Kinh Đào lướt ngược về phía sau, mỗi bước đều giẫm lên người quan nhân, binh lính và quần hào, chuẩn xác không sai lệch. Chỉ cần mũi chân khẽ điểm vào cổ, vai, lưng thậm chí là trên đầu bọn họ, thân hình của hắn lập tức bắn lên, như chim lớn bay về hướng trung tâm chiến đấu. Mặt khác hắn cũng đồng thời nghênh đón năm tên cao thủ truy kích, lần lượt đánh trả.

    Tay trái của hắn phát ra màu sắc rực rỡ, công về phía Trần Bất Đinh mười bốn chưởng.

    “Ngũ Quỷ Lục Nhâm Bạch Cốt Âm Phong trảo” của Trần Bất Đinh hoàn toàn không thể thi triển được.

    Tay phải của hắn phát ra tiếng gió rất êm tai, đánh ra ba chưởng về phía Phùng Bất Bát.

    Phùng Bất Bát gần như chống đỡ không được, ngay cả “Hổ Đầu Long Vĩ Cuồng Phong Tảo Lạc Diệp” tấn thiết quải trượng cũng gần như rời khỏi tay.

    Tay trái của hắn pha lẫn mùi thơm, uyển chuyển đánh một chưởng về phía Hoa Khô Phát.

    “Song Diệp” công kích của Hoa Khô Phát đã bị chưởng thế nhìn như vô lực này của hắn hóa giải, ngay cả quân bài sát thủ “Nhất Diệp Kinh Thu” cũng bị một chưởng của hắn làm tan rã.

    Tay phải của hắn rung động một cách kỳ lạ, công về phía Ôn Mộng Thành mười bảy lần.

    Ôn Mộng Thành lập tức bị một loại rung động “sung sướng muốn chết” khiến cho thế công hoàn toàn biến mất vô hình, chính hắn cũng gần như “sung sướng muốn chết”.

    Chỉ Ôn Nhu có thể đuổi kịp hắn.

    Khinh công của Ôn Nhu chắc chắn không dưới Ôn, Phùng, Trần, Hoa.

    Ngoại hiệu của nàng là “Tiểu Hàn Sơn Yến”, thân pháp của nàng là “Thuấn Tức Thiên Lý”, đó là thân pháp độc môn của Hồng Tụ thần ni.

    Cho nên nàng đi sau mà tới trước, lại đuổi kịp Kinh Đào Thư Sinh.

    Nhưng khi nàng đuổi kịp Ngô Kinh Đào, bốn đại cao thủ Trần Bất Đinh, Hoa Khô Phát, Ôn Mộng Thành, Phùng Bất Bát đều bị bức rơi xuống. Ngô Kinh Đào thấy nàng có thể đuổi kịp, dường như cũng cảm thấy bất ngờ, khẽ thở dài một tiếng nói:
    - Cô thật sự muốn bức ta giết cô sao?

    Hắn dùng một chưởng bức lui nàng, sau đó ra tay giết người.

    Người hắn muốn giết không phải Ôn Nhu.

    Mà là Chu Tiểu Yêu.

    Không chỉ có hắn tấn công Chu Tiểu Yêu, một người khác cũng lướt về phía Phương Hận Thiếu, hơn nữa còn xuất “kiếm”.

    Người nào?

    Kiếm.

    Hắn là người duy nhất trên đời dùng một chữ “Kiếm” làm tên.

    La Thụy Giác.

    La Thụy Giác dường như đã thụy giác (ngủ say), hơn nữa còn ngủ rất ngon, rất sâu, cũng rất nhập mộng, cho dù có động thủ cũng không phải là hắn, mà là sáu vị kiếm thủ khác bên cạnh hắn, hắn chỉ đặc biệt tới đây để ngủ một giấc mà thôi.

    Vậy thì không phải.

    Hắn đột nhiên tỉnh giấc, trợn mắt, rút kiếm, động thủ.

    Nên biết, tỉnh giấc, trợn mắt, rút kiếm, động thủ, bốn động tác này diễn ra và hoàn thành chỉ trong nháy mắt.

    Hơn nữa phương thức rút kiếm của hắn rất kỳ lạ, cực kỳ đặc biệt.

    Trong thiên hạ tuyệt đối không có người nào rút kiếm như vậy, trong võ lâm lại càng không có thanh “kiếm” thứ hai nào như vậy.

    Phương thức “rút kiếm” của hắn là cởi giày.

    Hắn mang giày ống.

    Hắn vừa cởi giày ra, cũng hoàn thành động tác “rút kiếm”.

    Bởi vì chân của hắn chính là “kiếm” của hắn, “Cước Kiếm”, đây cũng là nguyên nhân thực sự hắn được mệnh danh là “Kiếm”.

    Hắn đã sớm nhân kiếm hợp nhất, chân chính là kiếm của hắn.

    Thậm chí còn phát ra ánh kiếm lạnh lẽo.

    Thức tỉnh, trợn mắt, rút kiếm, động thủ, bốn động tác liền mạch lưu loát.

    Chủ yếu là vì hắn nghe được một mệnh lệnh.

    Lần này hắn tới đây chỉ đồng ý một chuyện, vừa nghe tiếng tiêu lập tức chi viện, vừa nghe ám hiệu lập tức giết chết người mà mệnh lệnh muốn giết.

    Thực ra mệnh lệnh mà hắn nhận được cũng gần giống như Ngô Kỳ Vinh, một khi nghe được tiếng tiêu, lập tức ra tay giết người theo mệnh lệnh.

    Hiện giờ tiếng tiêu đã vang, mệnh lệnh đã hạ, lúc giết người đã đến.

    Ngay lúc này, một bóng người bỗng vượt qua đám người, xông lên phía trước, năm ngón tay trái cắm thẳng vào mặt Đường Bảo Ngưu đang ở dưới kiếm của Đa Chỉ Đầu Đà.

    Lần này có thể nói là hết sức bất ngờ.

    Mọi người đều bất ngờ.

    Người này vóc dáng yểu điệu, mặc quần áo màu hồng, tóc búi cao, tay áo dài, mặt quấn khăn đỏ, không phải là một người trong số đến cướp tù sao?

    Huống hồ, cô gái này rõ ràng còn là nhân vật lãnh đạo của đám ác khách cướp khâm phạm. Nàng từng chỉ huy nhân mã mấy lần tấn công, nhưng đều bị đám người Mã Cao Ngôn của Phục phái, Dư Tái Lai của Ai phái, Thái Sao của Tẩm phái, Ngôn Trung Hư của Hải phái miễn cưỡng ngăn lại.

    Nhưng lần này, mọi người vốn đã dừng tay, nàng lại đột nhiên xông lên.

    Xông lên cũng không quan trọng, bởi vì Đa Chỉ Đầu Đà còn có thể ứng phó được.

    Nhưng Đa Chỉ Đầu Đà có thông minh cẩn thận đến mấy cũng không ngờ, cô gái kia xông lên lại không phải ra tay với mình, mà là Đường Bảo Ngưu.

    Chẳng những Đa Chỉ Đầu Đà không ngờ được được này, mọi người cũng không ngờ tới.

    Nếu một người chợt xông lên muốn cướp đi thứ quan trọng trên tay ngươi, theo bản năng phản ứng của ngươi sẽ thế nào?

    Phản ứng của Đa Chỉ Đầu Đà là lập tức tóm lấy Đường Bảo Ngưu, kéo về phía sau.

    Đường Bảo Ngưu là khâm phạm, người này vừa ra trận đã giết hắn, nói sao cũng không thỏa đáng lắm.

    Hơn nữa, người này giết chết Đường Bảo Ngưu đang trong tay hắn, cũng chẳng khác nào chính tay hắn giết chết Đường Bảo Ngưu. Người tới chọn ngay lúc này giết chết Đường Bảo Ngưu, nhất định là có âm mưu, hắn không thể để đối phương thực hiện được.

    Cho nên hắn xốc Đường Bảo Ngưu lên kéo về phía sau.

    Đường Bảo Ngưu cao lớn cường tráng, cũng không phải là người nhẹ cân, Đa Chỉ Đầu Đà kịp thời kéo hắn ra, nhưng ngón tay cũng bị đau đớn.

    Lần này lại đau đến mức khiến cho hắn nhe răng trợn mắt.

    Nhưng thế công của cô gái kia lại hết sức tàn nhẫn ác độc.

    Hai ngón tay của nàng chĩa thẳng, lại đâm vào huyệt Ấn Đường của Đường Bảo Ngưu.

    Đa Chỉ Đầu Đà cũng không kịp suy nghĩ, lại kéo Đường Bảo Ngưu về phía sau một cái, dứt khoát giấu ở sau lưng mình.

    Nhưng lần này, cô gái xuất chiêu ác độc kia mới phát động thế công thật sự.

    Năm ngón tay phải của nàng duỗi thẳng, nhanh chóng đâm vào cổ họng Đa Chỉ Đầu Đà. Đồng thời hai ngón tay trái tạo thành thế “nhị long tranh châu”, móc vào hai mắt của hắn.

    Từ khi nàng vừa hiện thân dẫn quần hùng tấn công pháp trường đến nay, ra tay luôn kiên quyết, tàn nhẫn, ác độc, hiện giờ mỗi chiêu càng âm hiểm độc ác hơn.

    Đa Chỉ Đầu Đà trông thấy lúc này nàng lại ra tay với mình, không dám chậm trễ, tám ngón tay rung động như con thoi, tay trái như then cửa sắt, tay phải như lưới Lan Giang, phong tỏa thế công của cô gái kia.

    Nhưng vẫn khó đề phòng.

    Phòng không được là chân của nàng.

    Hơn nữa không phải đá vào chân của hắn.

    Quân bài sát thủ của cô gái kia là khi đôi tay tấn công Đa Chỉ Đầu Đà, hai chân cũng im hơi lặng tiếng đá ra.

    Khó đề phòng nhất vẫn là đôi chân này không phải đá vào Đa Chỉ Đầu Đà, mà là đá vào Đường Bảo Ngưu.

    Đa Chỉ Đầu Đà thất kinh, hắn chống đỡ được hai chiêu này, nhưng đã không kịp kéo Đường Bảo Ngưu ra nữa.

    Đường Bảo Ngưu lập tức trúng hai cước.

    Lần này Đa Chỉ Đầu Đà trước mặt mọi người bị một cô gái dồn ép, liên tục bị thua thiệt, nào còn có mặt mũi? Hắn lập tức nổi giận quát lên một tiếng, tám ngón tay giống như rắn điên nhảy múa, quắp vào nữ sát thủ kia.

    Cô gái kia eo thon nhỏ nhắn, theo gió lay động, đến lúc sau lại nhảy múa theo sát khí từ trên người và kình khí từ trên ngón tay của Đa Chỉ Đầu Đà phát ra, đoan trang như thiên nữ, không nơi nương tựa giống như một bộ áo múa phiêu bạt trên không trung.

    Thật là đẹp.

    Nhưng không thể chạm vào, không thể tiếp xúc.

    Đa Chỉ Đầu Đà tấn công chín chiêu, chợt nghe bên người có tiếng vang lạ, trong lòng hô lớn: “Mắc lừa rồi!”

    Nhưng hắn đã phản ứng chậm một bước, toàn thân đã bị người khác ôm chặt. Chợt nghe người sau lưng cười ha hả nói:
    - Tiểu Yêu, vẫn là cô đã cứu ta!

    Người nói chuyện chính là Đường Bảo Ngưu.

    Người xông lên dùng thủ đoạn độc ác đối phó với Đa Chỉ Đầu Đà đương nhiên là Chu Tiểu Yêu.

    Nàng đoán được tâm lý của Đa Chỉ Đầu Đà, cho nên nàng vừa xông lên không phải cứu Đường Bảo Ngưu, mà là muốn “giết” Đường Bảo Ngưu.

    Đến lúc này, Đa Chỉ Đầu Đà chỉ có cách giúp Đường Bảo Ngưu ngăn cản thế công.

    Sau đó nàng mới chuyển sang tấn công Đa Chỉ Đầu Đà.

    Đa Chỉ Đầu Đà đành phải phòng thủ. Nàng lại thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, đá vào Đường Bảo Ngưu.

    Vừa ra trận tâm lý biến đổi, cho dù Đa Chỉ Đầu Đà phát hiện nàng ra chân, cũng chỉ cho rằng nàng đá vào Đường Bảo Ngưu, đương nhiên là trước tiên phòng ngự thế công của nàng, bảo vệ chính mình, lại để ý tới an nguy của Đường Bảo Ngưu. Chu Tiểu Yêu chính là muốn hắn nghĩ như vậy.

    Thực ra, một chân của Chu Tiểu Yêu đã đá vào huyệt đạo bị phong tỏa trên người Đường Bảo Ngưu, chân còn lại từ mũi giày bắn ra một lưỡi đao, cắt đứt dây thừng trói Đường Bảo Ngưu.

    Đường Bảo Ngưu đươc cởi trói, dĩ nhiên là có thể tự do “hoạt động”.

    Hắn trông thấy Chu Tiểu Yêu tới cứu mình, hơn nữa còn liều mạng, bạt mạng, không cần mạng như vậy, hiển nhiên là đối với hắn có tình có nghĩa, duyên phận giữa hắn và nàng xem ra đã định sẵn trong số mệnh, mà chính hắn cũng đã định sẵn phải nhặt về tính mạng này. Hắn rất cao hứng, cười lên một tiếng, không khách khí ôm chặt lấy Đa Chỉ Đầu Đà đang đối địch nên lơ là phòng bị, giống như ôm lấy tình nhân bảo bối của hắn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 41 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhungsida,aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,binhnhom,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chochochan,chtrang,contrast,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,glook,Hắc thư sinh,hdphai,katy,keta124,kivzh7,kynguyen,lybietcau,na1234,netwalker,niemdc1,nuibaden,o_xhvn,RobinLee,ryethyme,stdniitpn,thannhan,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,ttttieu,tuyetam,tvh_iam,vodanh2012,xhydro,Đơn bước,
  5. #33
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 33 – Tình thân, tình bạn, tình vợ chồng, không bằng vô tình

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Với võ công của Đa Chỉ Đầu Đà, đương nhiên không sợ Chu Tiểu Yêu.

    Nhưng như đã nói trước, điểm lợi hại nhất của Đa Chỉ Đầu Đà không phải là võ công, mà là mưu trí của hắn.

    Có điều sở dĩ Đa Chỉ Đầu Đà đánh đâu cũng thắng, không phải vì mưu trí của hắn, mà là hắn khiến cho người ta tin tưởng, khiến người ta coi trọng, vì vậy mỗi lần hắn ra tay đều có thể thành công.

    Nhưng lần này hắn đối phó với Chu Tiểu Yêu, nhất thời thất sách, liên tục bị thất bại.

    Đến khi hắn muốn dốc sức chiến đấu vãn hồi cục diện, lại bị Đường Bảo Ngưu từ sau lưng ôm chặt lấy. Cái ôm này khiến cho hắn đánh rớt cả tiêu.

    Lúc này, cục diện của hắn đã nguy ngập, thậm chí có thể nói là hắn đã gặp nguy hiểm.

    Đường Bảo Ngưu ôm lấy Đa Chỉ Đầu Đà, chợt quay đầu lại, trợn đôi mắt to như chuông đồng, thổi tung chòm râu lòa xòa, mở chiếc miệng lớn như chậu máu, hét lên với Long Bát:
    - Thả… hắn… ra!

    Hắn?

    “Hắn” dĩ nhiên là Phương Hận Thiếu.

    Cục diện nhanh chóng biến đổi.

    Đa Chỉ Đầu Đà chẳng những không khống chế được Đường Bảo Ngưu dưới kiếm, ngược lại còn bị hắn ôm chặt. Long Bát vốn đã kinh hãi, Đường Bảo Ngưu lại hét lên một tiếng với hắn, càng khiến hắn mất hồn mất vía, hồn bay phách lạc.

    Long Bát trong lòng hoảng hốt, tay cũng rối loạn. Hắn vốn đứng gần Đa Chỉ Đầu Đà, trong tình thế này, hắn là người duy nhất có thể kịp thời giải nguy cho Đa Chỉ, giúp một tay thay đổi cục diện, nhưng hiện giờ hắn đã sợ hãi, gan đã sinh khiếp. Lúc này lại có hai người lao tới, một cây gậy đuôi rồng đầu hổ, một cây Ngũ Quỷ Âm Phong trảo đã đánh tới trước mặt hắn.

    Long Bát tuy là võ tướng, nhưng từ trước đến giờ chưa từng thật sự mang binh đánh giặc, hoàn toàn dựa vào xu nịnh Vương Phủ, Đồng Quán để được đề bạt lên, hiện nay lại được Thái Kinh khen ngợi, trở thành người phát ngôn của tướng gia tại kinh sư và võ lâm. Lúc này cục diện đột nhiên thay đổi, hắn lại thiếu đi sự nhanh trí và can đảm để ứng phó.

    Phản ứng đầu tiên của hắn là bảo toàn tính mạng.

    Kẻ địch đang xông đến như dời non lấp biển, hơn nữa thế công còn dồn dập.

    Hắn biết những người này không phải tới vì hắn, mà là vì muốn cứu tù phạm trên tay hắn.

    Hắn thậm chí hiểu được, đám người hung hãn này cũng không phải chỉ vì Phương Hận Thiếu, mà là muốn “bày tỏ thái độ”, ủng hộ hai tên tử tù không biết trời cao đất rộng dám đánh thiên tử và tể tướng.

    Long Bát là người thông minh.

    Một người có thể làm tâm phúc dưới trướng Thái Kinh xảo trá tham lam, chuyên quyền thâm độc, hơn nữa còn làm lâu như vậy, đương nhiên là một người cực kỳ thông minh.

    Cho nên hắn không phải không hiểu đạo lý.

    Có điều vì lợi ích và an nguy của mình, hắn không chọn những chuyện đúng đắn để làm, mà chỉ làm những chuyện có lợi với hắn.

    Đây cũng là phân biệt giữa trung thần và gian thần.

    Cũng vì Long Bát biết những điều này, cho nên hắn lập tức hạ một quyết định “bảo toàn tính mạng”, đó là rời khỏi.

    Hắn lập tức lui lại, cách xa tù phạm Phương Hận Thiếu.

    Như vậy, người tới chỉ muốn cứu tù nhân, cũng sẽ không truy kích hắn.

    Huống hồ, cho dù mất tù phạm, hắn cũng không phải là người chịu trách nhiệm lớn nhất.

    Bởi vì còn có Đa Chỉ Đầu Đà.

    Tướng gia đã giao hiệu lệnh và quyền điều động Thất Tuyệt Thần Kiếm, Kinh Đào Thư Sinh cho đầu đà kia, chuyện này dĩ nhiên Đa Chỉ Đầu Đà phải chịu trách nhiệm lớn nhất.

    Còn hắn thì sao?

    Vẫn là bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.

    Có chuyện gì quan trọng hơn so với sống sót?

    Long Bát quả thật tiêu sái, đối với chức trách trên người thì “có ngu mới để ý đến”, lập tức lui ra, xoay người rời đi.

    Chỉ để lại Đa Chỉ Đầu Đà đang gặp nguy hiểm.

    Nếu Long Bát có thể kịp thời chi viện cho hắn, hoặc cưỡng ép Phương Hận Thiếu để kiềm chế Đường Bảo Ngưu, nhất định có thể trì hoãn tình thế bất lợi của Đa Chỉ Đầu Đà. Nhưng Long Bát lại bỏ chạy, chuyện này đối với Đa Chỉ không khác nào thêm sương trên tuyết, ném đá xuống giếng, khiến cho hắn một thân một mình càng khó xoay chuyển cục diện.

    Cho nên vì “bảo toàn tính mạng” và “vãn hồi thắng lợi”, hắn đành phải làm một chuyện.

    - Giết! Đại quyển, băng đầu, đại ba la!
    Đa Chỉ Đầu Đà chợt hô lớn. Hắn bị Đường Bảo Ngưu ôm quanh ngực, lại bận ứng phó với thế công ác độc của Chu Tiểu Yêu, vì vậy thở dốc dồn dập, vất vả lắm mới khàn giọng kêu lên mấy tiếng này:
    - Giết kẻ cứu tù phạm!

    Đây là mệnh lệnh.

    Đại quyển, băng đầu, đại ba la đều là “ám ngữ”.

    “Đại quyển” là hiệu lệnh để La Thụy Giác tham gia hành động lần này.

    “Băng đầu” là “mật ngữ” mà Ngô Kỳ Vinh đáp ứng với Lôi Thuần giúp Thái Kinh giám sát xử trảm.

    “Đại ba la” lại là “quyết sát lệnh” chung.

    Ngoại trừ tiếng tiêu, chỉ cần có người nói ra ba từ này, bọn họ sẽ nghe lệnh làm việc.

    Ít nhất là làm chuyện này.

    Thực ra đây cũng là lý do quan trọng mà Đa Chỉ Đầu Đà tham gia và chủ sự việc mai phục giám sát xử trảm lần này.

    Bởi vì hắn được Thái Kinh tín nhiệm.

    Thái Kinh nói cho hắn biết “ám hiệu”, để hắn có thể ra lệnh cho La Thụy Giác và Ngô Kỳ Vinh.

    Có trợ thủ mạnh như Kiếm và Kinh Đào Thư Sinh, chẳng lẽ hắn còn sợ không làm được chuyện này?

    Một khi kế hoạch thành công, thân phận địa vị của hắn nhất định sẽ vượt xa đám người Long Bát, Chu Nguyệt Minh, Thiên Hạ Đệ Thất.

    Hắn biết bên cạnh tướng gia có rất nhiều người, hơn nữa bất kể những người đó có phải nhân tài hay không, nhưng luôn luôn có người giỏi; hắn muốn nổi bật, nhất định phải “vượt ra khỏi hàng ngũ”, cũng là đặc biệt “vượt quyền”.

    “Vượt quyền” chính là vị trí nổi bật hơn người khác, xuất sắc hơn người khác.

    Muốn nổi bật thì phải mượn cơ hội, làm một hai chuyện lớn để lập công

    Cho nên lần này hắn mới bằng lòng từ “tối” đi ra ngoài “sáng”, muốn lập công lập uy trong chiến dịch.

    Nhưng lần này hắn lại gặp nguy hiểm.

    Cho nên hắn lập tức hạ “quyết sát lệnh”.

    Lệnh vừa ban, La Thụy Giác và Ngô Kỳ Vinh lập tức lao về phía Chu Tiểu Yêu vừa cứu Đường Bảo Ngưu, cùng với Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát đang muốn cứu Phương Hận Thiếu.

    Thân pháp của Kinh Đào Thư Sinh không phải lướt, cũng không phải nhảy, mà là trôi.

    Vừa “trôi” đã “trôi” đến sau lưng Chu Tiểu Yêu.

    Chu Tiểu Yêu là một cô gái rất cảnh giác.

    Nàng nóng lòng muốn cứu Đường Bảo Ngưu.

    Nàng cũng nghe được Đa Chỉ Đầu Đà kêu lên mệnh lệnh mà nàng không hiểu rõ lắm.

    Nàng là một cô gái nhạy cảm, nàng cảm giác được đó là một hiệu lệnh giết người.

    Nàng nóng lòng vì Đường Bảo Ngưu, nàng muốn cứu hắn, nàng muốn hắn rời đi.

    Nàng không muốn hắn trợ giúp, nàng chỉ cần hắn sống, còn những người khác, những chuyện còn lại cứ để nàng lo.

    Lần này nàng tới chỉ vì muốn cứu Đường Bảo Ngưu, chủ yếu là vì cứu Đường Bảo Ngưu.

    Bởi vì nàng phải trả hắn một cái tình, ân tình.

    Loại nữ nhân như Chu Tiểu Yêu không thể thiếu tình, thiếu tình không được.

    Cả đời nàng không muốn thiếu tình của người khác. Từ nhỏ nàng đã thích khiêu vũ, vũ đạo, nếu nàng thật sự khổ cực cầu xin, van nài, người nhà của nàng mặc dù phản đối, nhưng chưa chắc đã không để cho nàng học múa.

    Nhưng nàng không chịu, cũng không muốn.

    Cho nên nàng vẫn không có cơ hội tập múa, ngược lại bởi vì cơ duyên xảo hợp luyện thành võ nghệ.

    Đây là tiếc nuối rất lớn trong đời nàng.

    Cho dù nàng đã gia nhập Mê Thiên Thất Thánh minh, làm tới Nhị Thánh, nhưng nàng ở trong minh vẫn làm một chuyện xem như một chuyện, giết một người xem như một người, nàng chỉ làm việc, hoàn thành trách nhiệm, không ai thiếu tình của ai.

    Ít nhất, nàng kiên quyết không thiếu tình của người khác.

    Nàng cũng không cần người khác thiếu tình của nàng.

    Vì vậy nàng phóng sinh rất nhiều động vật nhỏ như chó nhỏ, mèo nhỏ, thỏ nhỏ, rùa nhỏ… nàng thả bọn chúng, bọn chúng không biết, nàng cũng quên đi, không ai nợ ai là tốt nhất.

    Nhưng ít nhất nàng vẫn thiếu tình của một người.

    Nhan Hạc Phát.

    Chí ít, Nhan Hạc Phát đã chuộc nàng từ thanh lâu ra, hơn nữa còn dạy nàng võ công.

    Nàng rất cảm tạ hắn.

    Bởi vì nàng không có thân nhân khác, cho nên nàng đối xử với hắn giống như thân nhân của mình.

    Nhưng đó chỉ là thân tình, không phải ái tình.

    Nàng không thể yêu hắn.

    Nàng chỉ yêu múa.

    Loại vũ điệu nhẹ nhàng như mây hạc vòng quanh, tuyết lượn hoa bay, eo cong như gãy, lưu chuyển tự nhiên, giống như gió thổi qua cánh hoa khiến giọt sương run rẩy, nhưng lại lắc lư mà không rơi xuống, lúc cúi lúc ngẩng, lúc đến lúc đi, miên miên tình ý, quyến rũ mắt nhìn.

    Nhưng đó đã là quá khứ .

    Đó chỉ là một tình yêu thầm kín, cũng là một lần thất tình.

    Tuổi tác của nàng đã lớn, không còn kịp luyện múa nữa.

    Hơn nữa nàng đã luyện múa thành võ nghệ, thiên phú của nàng đã đổi thay.

    Đối với nàng, múa giống như một thư sinh vĩnh viễn cũng không đến kịp Trường An thi cử.

    Mất mát như vậy, nuối tiếc như vậy.

    Nàng nhớ Nhan Hạc Phát, nàng cũng tưởng niệm hắn.

    Đó là vì thân tình.

    Trong cuộc sống, ba loại tình cảm quan trọng nhất là tình thân, tình bạn và tình yêu.

    Nàng đối với Nhan Hạc Phát là thân tình, nhưng lại cự tuyệt ái tình.

    Nàng cũng biết Đường Bảo Ngưu đối với nàng luôn thâm tình, nhưng nàng vẫn không thể tiếp nhận tình cảm của hắn.

    Nàng biết ý tốt của hắn, còn có điểm khả ái của đại nam nhân này, cùng với sự si tình của hán tử này.

    Nàng không phải không động tâm, cũng không phải hoàn toàn không động ý.

    Nàng cũng thầm thích sự “ngốc nghếch”, tự đại, tự ti, tự biên tự diễn và tự cho là đúng của hắn.

    Còn có sự hài lòng với bản thân của hắn.

    Nàng thậm chí cũng ngầm hi vọng, nếu như hắn có lòng, nếu thật sự có ý, lại chủ động tìm thời cơ, biểu lộ rõ ràng một chút, bày tỏ sự kiên trinh, nói không chừng nàng thật sự sẽ ưng thuận, ngầm đồng ý, tiếp nhận, cũng đối xử với hắn giống như hắn đối xử với nàng.

    Nhưng tất cả vẫn thiếu một bước.

    Chỉ thiếu một chút như vậy.

    Chu Tiểu Yêu không phải vô tình, nàng chỉ mong mình vô tình.

    Nhan Hạc Phát vừa mới chết không lâu, nàng còn chưa thích ứng được.

    Nàng chỉ kịp xem hắn là bằng hữu, chuyển sang đối xử với hắn giống như huynh đệ, sau đó trong lòng đã xem hắn là bạn thân…

    Tâm tình của nàng vẫn chỉ kịp tiếp nhận tình bạn của hắn, đó là “tình bạn” dạt dào, cảm động và khiến người ta động lòng.

    Tất cả chỉ kém trong gang tấc.

    Có lẽ nếu Đường Bảo Ngưu có một cơ hội như vậy nữa, ân cần thêm một lần, nàng sẽ để hắn thỏa mãn tâm nguyện… nhưng mà, quay đầu lại đã là chân trời.

    Đường Bảo Ngưu đã gây họa, xảy ra chuyện.

    Hắn và Phương Hận Thiếu đã đánh hoàng đế, đó là tội lớn tận trời.

    Nàng quyết định đi cứu hắn, cho dù phải xả thân, liều mình cũng không tiếc.

    Nàng phải báo đáp ân tình của hắn đối với nàng trong những ngày qua.

    Nàng không thể vô tình.

    Lần này an bài chuyện “cướp pháp trường”, nàng lại không nói thêm điều gì, chỉ yên lặng làm việc. Nàng đã chờ giây phút này, nàng không sợ nguy hiểm muốn cứu tên hán tử to xác này ra khỏi cánh cửa tử vong, ngoài ra không còn gì khác.

    Đây một loại tình nghĩa, có lẽ còn chính trực hơn so với vợ chồng tình thâm?

    Nhưng một người có lợi hại đến đâu, chỉ cần có tình thì sẽ luôn khổ vì tình, mệt vì tình. Đối với một cô gái yêu vũ đạo như Chu Tiểu Yêu, không bằng cứ vô tình, càng khiến nàng tiêu sái, uyển chuyển và rực rỡ hơn?

    “Gập eo phất tay áo, giậm chân xoay hai khăn”, đối với một vũ công, múa đến cực hạn, không chỉ là “chảy” ra, hơn nữa còn là “nở” ra, áo thưa theo gió, tay áo giao nhau, thần thái phiêu dật, dung nhan xinh đẹp, múa đến cuối cùng, ai không thả hồn theo gió, thiên thượng nhân gian? Nhưng lại sợ cung vàng điện ngọc, đứng ở nơi cao không chịu được lạnh. Một vũ công giống như Chu Tiểu Yêu, từ điệu múa gió về lá rụng, lưu loát thành văn, sa chân trở thành võ nghệ, nàng đã không còn phiêu dật thanh tú, uyển chuyển trầm tĩnh, ngược lại trở nên rong ruổi phóng túng, anh khí bức người. Đối với nàng, múa chỉ là một lần tan nát cõi lòng, một trận tuyết buổi sớm mai mà thôi.

    Nghiêng người chứa ý xa, giậm chân có ý lạ, loại tư thái ưu mỹ cong khuỷu chân, khoanh tay áo, nâng tóc mai này, đối với Chu Tiểu Yêu đã trở thành tuyệt chiêu giết người.

    Một chiêu giết chết Kinh Đào Thư Sinh.

    Giết Ngô Kinh Đào là vì muốn cứu Đường Bảo Ngưu.

    Nàng đã không có lựa chọn nào khác.

    Ai bảo Ngô Kỳ Vinh lướt đến đây, tiếp cận hắn. Hơn nữa bất kể đối phương muốn đối phó với Đường Bảo Ngưu hay nàng, nàng đều phải giết chết đối phương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 42 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,binhnhom,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chochochan,chtrang,contrast,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,glook,Hắc thư sinh,katy,keta124,kivzh7,kynguyen,lybietcau,manutd_dn2,mtdloc,na1234,netwalker,niemdc1,nuibaden,o_xhvn,RobinLee,ryethyme,stdniitpn,thannhan,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,ttttieu,tuquy123,tuyetam,tvh_iam,vodanh2012,xhydro,Đơn bước,
  7. #34
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 34 – Chó săn, chó dữ, chó đáng thương, đóng cửa đánh chó

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Ngô Kỳ Vinh tham gia chiến dịch lần này, chủ yếu là được Lôi Thuần nhờ cậy.

    Hắn dự định lập một công lao rồi đi.

    Muốn lập công, đương nhiên phải là công lớn, công nhỏ hắn còn không để vào mắt.

    Cho nên hắn dự định giết chết người đang cứu Đường Bảo Ngưu, hoặc là giết chết Đường Bảo Ngưu cũng được.

    Vì vậy hắn đánh ra một chưởng.

    Sau đó hắn mới phát hiện đó là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái cực kỳ uyển chuyển, ưu oán, động lòng người.

    Cô gái kia cũng phát giác công kích của hắn, hơn nữa còn lập tức đánh trả.

    Nàng đánh trả rất đẹp, cũng vô cùng ác độc.

    Đẹp ở dáng người và phong thái.

    Đó quả là điệu múa khiến thư sinh sẵn sàng dâng tặng cả tòa Trường An, giống như múa ra thật nhiều Giang Nam.

    Giang Nam nhiều hoa, nhiều nước, nhiều liễu, nhiều bờ, nhiều quyến rũ.

    Nàng nghiêng người phất tay áo như lướt trên mây, có lúc giống như giao long xoay người giật mình nhìn lại, có lúc giống như tiên tử có cánh thuận gió bay về, có lúc lại giống như một đóa hoa tuyết trong gió, cô độc và lênh đênh xoay tròn.

    Thái Chân trước cầm một nhành mai, dưới hoa mềm mại múa mê say. Thướt tha bước dưới trăng, tay áo theo gió nhẹ. Bay như hoa lan, lượn như rồng dạo. Đó đều là cực đẹp.

    Nhưng trong tuyệt mỹ lại là cực độc.

    Ngón tay, đầu ngón tay, móng tay của của vũ công, thậm chí là chân, mũi giày, dao trên đầu giày, trong điệu múa duyên dáng động lòng người, phát ra công kích chết người nhất.

    Ngô Kỳ Vinh cảm thấy rất đẹp.

    Bản thân hắn là một thư sinh rất thích xem nữ nhân nhảy múa.

    Lôi Thuần cũng vì nhìn thấu điểm này của hắn, cho nên khi khen thưởng thường tặng cho hắn mấy nữ vũ công đặc biệt xuất sắc, khiến hắn toại nguyện.

    Huống hồ khả năng múa của Chu Tiểu Yêu là thiên phú, con người của nàng cũng không phải là loại tô son điểm phấn trải qua dạy dỗ mà thành.

    Nàng tự thành một trường phái riêng.

    Giơ tay, nhấc chân, lúc tiến lúc lùi, đảo mắt ngoái nhìn, hoàn toàn hoàn hảo, tự thành một phái.

    Cho nên Kinh Đào Thư Sinh nhìn thấy liền hoa mắt, khen ngợi, mê mẩn.

    Hắn nhất thời gần như quên đánh trả, cũng gần như quên né tránh.

    Vì vậy, khi Ngô Kinh Đào phát giác bản thân đang ở trong tình thế nguy hiểm, công kích của Chu Tiểu Yêu đã cách hắn rất gần, rất gần rất gần, rất gần rất gần rất gần.

    Ngô Kinh Đào biết không ổn.

    Con người của hắn tuy luôn tự do cô độc, nhưng tuyệt đối trung thành với bản thân.

    Cái gì cũng có thể hi sinh, chỉ có bản thân là không thể hi sinh.

    Lúc này hắn cũng giống như Chu Tiểu Yêu, ngoại trừ giết chết kẻ địch thì không còn lựa chọn nào khác.

    Trong lúc nguy cấp, đôi tay của hắn chợt tỏa ra bảy thứ màu sắc bất đồng hoà vào nhau, sau đó phát ra ánh sáng kỳ lạ.

    Màu sắc hòa vào nhau rất chói mắt, rất sáng ngời mỹ lệ.

    Đó là một kích dung hợp “Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng” và “Dục Tiên Dục Tử thần công” của hắn.

    Hắn vốn là một nam nhân yêu thích nữ nhân.

    Hắn luôn luôn rất yêu quý, cũng rất trân trọng nữ nhân.

    Nhưng hiện giờ hắn phải bảo vệ mình, đã không còn đường lui.

    Hai tay hắn đồng loạt đánh ra.

    Hai tiếng “bụp bụp” vang lên, giống như một đóa hoa từ trên đầu cành gãy xuống, lại giống như ngón tay nhẹ nhàng búng vào trên gò má.

    Chu Tiểu Yêu đau đớn bay ra ngoài.

    Nơi nàng lướt qua, máu tươi như hoa ào ào rơi xuống, giống như một bộ áo múa không nơi nương tựa.

    Đến khi Đường Bảo Ngưu đột nhiên thả Đa Chỉ Đầu Đà ra, đón lấy nàng, y phục màu hồng nhạt của nàng đã hoàn toàn nhuộm từng vệt máu, nhìn thấy mà kinh hãi, giống như những đóa hoa máu nở ra trên người nàng.

    Đường Bảo Ngưu vừa đón lấy nàng, liền phát hiện mấy chuyện.

    Một, sống lưng của nàng đã gãy.

    Hai, ngũ tạng lục phủ của nàng đã dời vị trí.

    Ba, nàng chỉ còn thoi thóp một hơi.

    Phản ứng đầu tiên (cũng là cảm giác đầu tiên) của Đường Bảo Ngưu là muốn khóc.

    Nhưng hắn há miệng ra, lại khóc không bên lời.

    Một tiếng cũng không khóc nổi.

    Lúc này, mặt nạ màu đỏ của nàng rơi xuống một nửa, lộ ra nửa bên mặt màu đỏ.

    Đôi môi tái nhợt của nàng dính máu. Cặp mắt như sao khép hờ, dường như còn mang theo một chút ai oán bất đắc dĩ (chế giễu nhiều hơn là bi thương), vẫn là dung nhan tuyệt mỹ mang theo vẻ lười biếng.

    Ngô Kỳ Vinh một chiêu đắc thủ, bản thân cũng ngây ra.

    Hắn nhìn đôi tay mình, màu sắc dần dần rút đi.

    Vẻ mặt của hắn rất kỳ lạ, cũng không biết là đang đắc ý, hay là có phần hối tiếc, thậm chí là vô cùng hối hận?

    Song chưởng của hắn vừa đánh trúng Chu Tiểu Yêu, chợt nghe có người hét lớn:
    - Chó săn!

    Người mắng chửi là Hoa Khô Phát.

    Y xoay tròn Song Diệp, bay chém tới.

    Nhưng Ôn Mộng Thành còn mắng lớn hơn, ác liệt hơn, giận dữ hơn.

    - Con chó dữ ngươi! Ta chỉ hận vừa rồi lúc đóng cửa không lập tức giết chết tên cầm thú ngươi, lại để ngươi tiếp tục hại người!

    Hai người Ôn, Hoa đã hận Ngô Kỳ Vinh thấu xương, vừa quát mắng vừa phát ra công kích cực kỳ mãnh liệt về phía Kinh Đào Thư Sinh. Lúc này Ôn Nhu cũng cầm đao chém tới, nàng vừa bị đánh lui, lúc thu đao lấy hơi lại thấy Chu Tiểu Yêu bị thư sinh xấu xí này đả thương, vì vậy càng thêm tức giận, đao đao tấn công, chiêu chiêu không dung tình.

    Hai người Ôn Mộng Thành, Hoa Khô Phát đương nhiên là thật sự căm phẫn, nhưng trên thực tế, “Nhất Diệp Kinh Thu” và “Bách Nhẫn Bất Như Nhất Nộ thần công” của bọn họ lại là càng giận dữ thì công lực càng có thể phát huy đến tận cùng. “Nhất Diệp Kinh Thu” là dùng kình lực mãnh liệt khiến cho vật mềm đạt đến cảnh giới không gì không phá được, còn “Bách Nhẫn Bất Như Nhất Nộ thần công” lại dùng tư thế, khí thế trước tiên chấn nhiếp kẻ địch, sau đó giành thắng lợi. Bọn họ vừa mắng vừa đánh để nâng cao thanh thế, chính là vì lý do này.

    Nhưng lần này Kinh Đào Thư Sinh lại không yên lòng, thậm chí còn quên lau mặt như bình thường.

    Hắn chỉ nhìn đôi tay như tuyết ngọc của mình. Đôi tay này được bảo dưỡng rất tốt, rất sạch sẽ, chỉnh tề, trắng nõn, thậm chí nếu không phải móng tay quá vuông vắn, lại giống như tay của nữ nhân nhiều hơn là nam nhân. Hắn nhìn giống như đó là một bàn tay tội lỗi, còn một bên khác khác là tay máu.

    Biểu tình trên mặt hắn rất kỳ lạ, thậm chí còn đang lẩm bẩm.

    Hắn giống như thất vọng, cũng giống như vui sướng, nhưng rõ ràng nhất là có phần như mê như say.

    - Hay cho một điệu múa…

    Người công kích hắn thấp thoáng nghe hắn thấp giọng như nỉ non:
    - Hay cho một cái cô gái…

    Ngô Kỳ Vinh tuy không tập trung, nhưng vẫn có thể lần lượt né tránh công kích của ba người một Hoa hai Ôn.

    Mặc dù cũng có phần nguy hiểm, nhưng dường như hắn cũng không để ý nhiều lắm.

    Hắn là một nam nhân yêu thích nữ nhân, nhưng vừa rồi hắn lại ra tay giết chết một cô gái xinh đẹp múa rất dịu dàng.

    Tâm tình của hắn cũng không dễ chịu.

    Nhưng điều này lại khiến hai đại thủ lĩnh thầm kinh hãi.

    Thậm chí, vừa rồi năm người vây công Ngô Kỳ Vinh trong Hồi Xuân đường, tấn công lâu mà không có hiệu quả, tiếp tục giằng co, thư sinh này chợt nghe tiếng tiêu, lập tức có thể lui ra khỏi Hồi Xuân đường, điều này dường như đã xác nhận một điểm.

    Chỉ với năm người bọn họ, còn không thể khống chế được tên mọt sách nhìn có vẻ si si ngốc ngốc này.

    Đây đương nhiên không phải là chuyện tốt.

    Càng gay go là bọn họ phát hiện, Đa Chỉ Đầu Đà đã tranh thủ được một hơi, lập tức vòng qua muốn đánh lén phía sau Đường Bảo Ngưu.

    Nhưng Đường Bảo Ngưu lại đang bi thương rất lớn.

    Hắn ôm lấy Chu Tiểu Yêu, đầu gối quỳ xuống giống như bị gãy.

    Hắn há hốc mồm, nước mắt từng giọt rơi xuống.

    Hắn nhìn trời.

    Trời nếu có tình trời cũng già.

    Dưới tình thế cấp bách, Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát cũng không ham chiến với Ngô Kinh Đào nữa. Bọn họ lập tức kéo Ôn Nhu đi, đổi sang lướt về phía Đường Bảo Ngưu, đồng thời kêu lớn:
    - Không nên lơ là! Sau lưng có địch!

    - Đường cự hiệp, ngẩng cao sống lưng của ngươi, mau cứu Chu cô nương đi, không nên làm chó đáng thương!

    Bọn họ kêu lớn, người còn chưa tới, lá bay và kình khí đã phân biệt đánh vào Đa Chỉ Đầu Đà.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 46 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhungsida,aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,binhnhom,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chochochan,chtrang,contrast,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,glook,Hắc thư sinh,hdphai,katy,keta124,kivzh7,kynguyen,lybietcau,motsachgia,mtdloc,na1234,netwalker,ngothamhoa,niemdc1,nuibaden,o_xhvn,RobinLee,ryethyme,stdniitpn,thannhan,thomng,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tonducphi,Trác Thanh,ttttieu,tuquy123,tuyetam,tvh_iam,vodanh2012,xhydro,Đơn bước,
  9. #35
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 35 – Đa tình luôn bị vô tình thương tổn

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Đường Bảo Ngưu bên này còn chưa xem là thê thảm, thê thảm hơn là trận chiến bên phía Phương Hận Thiếu.

    Vừa rồi Long Bát bị Đường Bảo Ngưu hù dọa buông tay bỏ chạy, để lại Phương Hận Thiếu đang chờ chém ở nguyên chỗ cũ.

    Phương Hận Thiếu khổ sở vì huyệt đạo bị khống chế, trên người lại có nhiều thứ trói buộc, không thể nhúc nhích được.

    Lại nói Kinh Đào Thư Sinh từ Hồi Xuân đường lui ra bên ngoài, trong số những người đuổi theo, ngoại trừ Ôn Nhu, Ôn Mộng Thành, Hoa Khô Phát thì còn có hai người khác.

    Hai người này tuổi tác tuy lớn, nhưng tính khí cũng lớn, lá gan càng lớn, đó là Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát.

    Phùng Bất Bát và Trần Bất Đinh vốn theo sát Kinh Đào Thư Sinh không rời, sau đó chuyển sang dọa lui Long Bát, muốn giải huyệt đạo bị khống chế và dây thừng trói trên người Phương Hận Thiếu. Cùng lúc đó, Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành cũng chạy tới, trước tiên tấn công Ngô Kinh Đào, sau đó chuyển sang tập kích Đa Chỉ Đầu Đà để giải nguy cho Đường Bảo Ngưu.

    Trong nháy mắt này, cục diện đã trở thành đại đối quyết.

    Nhưng đám người Long Bát, Đa Chỉ đúng là quá nhiều cao thủ, chỉ riêng “Khai Hợp Thần Quân” Tư Không Tàn Phế, cùng với đám người chưởng môn kiếm phái Dư Tái Lai, Ngôn Ai Hư, Trương Sơ Phóng, Thái Sao, Diệp Bác Thức, Mã Cao Ngôn tử thủ, giống như tường đồng vách sắt. Giang Nam Phích Lịch đường, Toái Vân Uyên Hủy Nặc thành, thậm chí người của Hảo Hán trang do Đông Kình Thu dẫn dắt hợp sức tấn công vẫn bất phân thắng bại, khó phân cao thấp.

    Lúc này, có một người toàn thân mặc áo trắng, mặt che khăn trắng, thân pháp tự nhiên, kiếm pháp ác liệt, tay áo tung bay, trong nháy mắt đã sát thương mười bảy mười tám quan binh, sắp giết đến chỗ Long Bát, Đa Chỉ Đầu Đà, Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu. Nhưng y đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre, cuối cùng đã chọc giận sáu người khác.

    Sáu người này lập tức ra tay với y.

    Sáu đại cao thủ.

    Sáu đại tuyệt đỉnh cao thủ sử dụng kiếm.

    Bọn họ là “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn, “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện, “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu, “Kiếm Quái” Hà Nan Quá, “Kiếm Ma” Lương Thương Tâm, “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu.

    Sáu người cuối cùng đã ra tay.

    Thất Tuyệt Thần Kiếm này đã không phải là Thất Tuyệt Thần Kiếm năm đó theo man binh Nùng Trí Cao chiến đấu với Địch Thanh. Bảy tên kiếm khách kia đã được Thái Kinh chiêu mộ, tuổi tác đã cao, lâu không ra giang hồ, nhiều người đã đổi xưng bọn họ thành “Thất Kiếm Thần”, còn bọn họ đã truyền một thân kiếm pháp tuyệt học cho các đồ đệ. Trải qua mấy chục năm chuyên tâm bồi dưỡng, Thất Tuyệt Thần Kiếm mới, thành tựu về kiếm pháp có lẽ còn cao hơn mạnh hơn so với Thất Tuyệt Thần Kiếm đời trước từng chiến đấu với Gia Cát Tiểu Hoa và Nguyên Thập Tam Hạn.

    Bọn họ vẫn không ra tay, dường như là vì chưa đợi được người có thể ép bọn họ phải ra tay.

    Hiện giờ bọn họ đã chờ được.

    Bọn họ cuối cùng đồng loạt ra tay, tấn công kiếm thủ áo trắng kia.

    Kiếm khách áo trắng kia dùng một địch sáu, một kiếm chiến sáu thanh kiếm thần, tiên, yêu, ma, quỷ, quái, không hề sợ hãi, càng đánh càng hăng.

    Nhất thời đánh đến kiếm khí tung hoành, quên đi sinh tử.

    Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát đang muốn nhân cơ hội này giết chết Long Bát, cứu Phương Hận Thiếu, nhưng bọn họ bỗng có một cảm giác không lành.

    Hai người Phùng Bất Bát, Trần Bất Đinh mặc dù thường cãi nhau ầm ĩ, nhưng thực ra vợ chồng tình thâm, tâm ý tương thông. Có câu “đánh cũng là yêu, mắng là quan tâm”, vợ chồng bọn họ tình cảm sâu nặng, đánh đánh mắng mắng lại trở thành niềm vui trong sinh hoạt hàng ngày.

    Nhưng trong chớp nhoáng này, bọn họ cùng hiện lên một cảm giác.

    Một, có địch tấn công.

    Hai, bọn họ nhìn nhau một cái thật sâu.

    Ba, sau đó mới đồng loạt xoay người đối phó với kẻ địch.

    “Có địch tấn công” là một loại cảnh giác, xoay người đối phó với kẻ địch là phản ứng.

    Cảm giác thật sự là hai bên sâu sắc nhìn nhau một cái, dường như lần này nhìn nhau, phải nhớ kỹ đối phương đến kiếp sau, giống như cái nhìn đó là cuối cùng của kiếp này.

    Kẻ địch đã đến.

    Kẻ địch chỉ có một người.

    Kẻ địch duy nhất này không hề cao lớn.

    Hắn phi thân đến, một chùm tóc dài còn rũ xuống trên trán, đầu tóc cong cong lay động trên chóp mũi.

    Ánh mắt của hắn đen nhánh lấp lánh, còn mang theo một điểm ngây thơ, một chút đáng thương.

    Hắn gật đầu với Phùng Bất Bát, Trần Bất Đinh một cái, xem như là chào hỏi, sau đó mới ra tay.

    Lúc hắn gật đầu với hai người, còn cách nhau hơn mười hai thước, nhưng lúc hắn ra tay, đột nhiên, bỗng nhiên, đột ngột, thình lình, thoáng chốc, bất ngờ, bất chợt, phút chốc… tóm lại là nhanh đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng, hắn đã đứng giữa hai người Phùng, Trần, sau đó xuất kiếm.

    Kiếm công phá bóng trảo của Trần Bất Đinh.

    Kiếm đâm vào bóng trượng của Phùng Bất Bát.

    Nhưng trên tay hắn không có kiếm.

    Kiếm của hắn ở đâu?

    Chân.

    Hắn là La Thụy Giác.

    Đối với hắn, chân của hắn chính là kiếm, hơn nữa còn là hai thanh kiếm.

    Đối với kẻ địch của hắn, đôi chân của hắn không chỉ là kiếm, đồng thời cũng là tử vong.

    Khi trảo thức rợp trời kín đất của Trần Bất Đinh còn chưa thật sự thi triển toàn diện toàn lực, trượng pháp dời non lấp biển của Phùng Bất Bát vừa kết thúc còn chưa sinh ra lực mới, hắn không bỏ lỡ một giây phút nào, chân phải đá lên, bàn chân như lưỡi kiếm cắt vào cổ họng Trần Bất Đinh, đồng thời chân trái cũng đá ra, mũi chân như mũi kiếm đâm vào lồng ngực Phùng Bất Bát.

    Hai người kêu lên một tiếng. La Thụy Giác “thu kiếm”, hai chân rút về, máu văng tung tóe, chung quanh gần như trở thành một chùm sương máu.

    Hắn đã xong việc, hoàn thành một công việc ưu mỹ.

    Công việc giết người.

    Hắn rất hài lòng với chuyện mình làm.

    Hắn làm rất chuyên nghiệp, hơn nữa quả thật là “chuyên gia”.

    Nếu như hắn không phải là một “chuyên gia” tuyệt đối và hạng nhất, biệt hiệu của hắn cũng sẽ không chỉ có một chữ “Kiếm”.

    Bởi vì kiếm chính là hắn, hắn chính là kiếm.

    Hắn đã đại biểu cho kiếm, kiếm chính là tất cả của hắn.

    Trần Bất Đinh đã trải qua mấy trăm trận chiến, Phùng Bất Bát còn hiếu chiến hơn so với chồng của bà, hai người bọn họ một khi liên thủ, càng là vợ chồng đồng lòng, võ công hợp lại tuyệt đối gấp ba lần một người trong đó.

    Đương nhiên, hai người bọn họ cũng không phải là vô địch, nhưng muốn tìm được người thắng được đôi trảo thép tinh và trượng đầu hổ này, có lẽ là rất hiếm.

    Nhưng La Thụy Giác chỉ dùng một chiêu hai thức, không chỉ thắng bọn họ, mà còn giết chết bọn họ.

    Sạch gọn lưu loát, giống như hắn sinh ra là để giết bọn họ, còn hai người bọn họ sinh ra là để cho hắn giết.

    Như thế như vậy.

    Như thế mà thôi.

    Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát đã chết.

    Mọi người đều xôn xao.

    “Bất Đinh Bất Bát” đã chết, Chu Tiểu Yêu cũng bị thương nặng, đấu chí của quần hùng đã bị giảm sút rất nhiều.

    “Kiếm” giết chết hai người, chân của hắn “lập tức” lại “biến” thành một đôi chân giống như người bình thường, chậm rãi lui về trong kiếm trận của sáu người khác.

    Hắn có vẻ rất ung dung, hơn nữa còn có phần thờ ơ.

    Tóc của hắn vẫn rũ xuống trên gò má như ngọc, nhìn rất khả ái, nhiều nhất chỉ có một chút thần bí, không hề giống như một sát thủ đáng sợ vừa ra tay giết người.

    Huống hồ người mà hắn giết còn là cao thủ.

    Hắn giống như một kẻ bàng quan, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

    Nhưng có hai chuyện chỉ trong lòng hắn biết.

    Thứ nhất, hắn đau dạ dày.

    Dạ dày giống như có một con mèo rừng đang thị uy, điên cuồng cào xé, khiến cho hắn đau đớn không chịu nổi.

    Thứ hai, hắn đau tim.

    Tim của hắn đang co quắp, giống như đang bị người ta dùng sức vặn xoay, đè ép, khiến cho hắn đau đến mức không muốn sống.

    Mỗi lần hắn giết người đều sẽ như vậy, không phải đau đớn giống như cánh tay rời khỏi người, cũng là hô hấp bế tắc thở khò khè, tóm lại nhất định sẽ cảm thấy thân thể bị hành hạ.

    Cho nên mỗi lần hắn giết người đều giống như đang hành hạ mình, giống như bị người khác nguyền rủa.

    Nhưng hắn lại không thể không giết người, cho nên hắn đành phải chịu đựng sự đau đớn này.

    Hơn nữa, hắn không thể để cho người khác biết.

    Khuyết điểm của một sát thủ tuyệt đối không thể để cho người khác biết.

    Người chiến đấu để cho đối phương biết khuyết điểm, cũng giống như đưa điểm yếu của mình ra cho kẻ địch.

    Tương tự, một sát thủ giỏi nếu để ngươi biết được nhược điểm của hắn, vậy ngươi sẽ phấn chấn tinh thần. Đó rất có thể là giả, thậm chí có thể đó mới là điểm mạnh thật sự của hắn.

    Đường Bảo Ngưu luôn không chịu thua kém.

    Hắn cho rằng mình là một kẻ đội trời đạp đất, hắn luôn muốn làm những chuyện long trời lở đất.

    Nhưng hiện giờ toàn thân hắn đều là nhược điểm, hắn hoàn toàn trở nên yếu đuối, mỏng manh.

    Bởi vì tim của hắn đã vỡ.

    Hắn không rơi lệ.

    Hắn ôm lấy Chu Tiểu Yêu.

    Chu Tiểu Yêu càng mệt, càng mỏi, càng lười nhác hơn so với ngày thường.

    Nhìn dáng vẻ của nàng, giống như đã trải qua rất nhiều sương gió, nàng muốn từ bỏ, muốn nghỉ ngơi, muốn buông tay, không để ý nhiều như vậy nữa.

    - Tiểu Yêu…
    Đường Bảo Ngưu thấp giọng kêu:
    - Tiểu Yêu.

    Nói đến cũng kỳ quái, lúc này sắc mặt của Chu Tiểu Yêu lại không hề tái nhợt, gò má ngọc rất đỏ, rất hồng, còn rất xinh đẹp.

    Ánh mắt của nàng cũng không tàn nhẫn, không ác độc nữa.

    Nàng vẫn đẹp như thế, nhất là sau khi bị thương, được Đường Bảo Ngưu ôm lấy, lại tỏ ra càng nhu nhược, eo càng nhỏ nhắn.

    - Tiểu Yêu.
    Đường Bảo Ngưu nghẹn ngào:
    - Tiểu Yêu…

    Chu Tiểu Yêu khép hờ cặp mắt sáng, đôi môi đỏ mấp máy giống như muốn nói chuyện. Đường Bảo Ngưu vội vén chiếc khăn đỏ đã rơi xuống một nửa trên mặt nàng, câu đầu tiên nghe được Chu Tiểu Yêu nói giống như mang theo men say:
    - Thật mệt…

    Sau đó cặp mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào khuôn mặt Đường Bảo Ngưu, giống như muốn dùng sóng mắt để vuốt ve khuôn mặt thô ráp của hắn, một lúc sau mới nói:
    - Lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta, nón cỏ của ta đã bị chém đứt, còn nhớ không?

    - Nhớ được, nhớ được.
    Đường Bảo Ngưu rất khó khăn mới từ trong nức nở thốt nên lời:
    - Ta còn trêu chọc cô, ta khi đó… còn… còn không biết… không biết cô… cô là một nữ…

    Chu Tiểu Yêu mệt mỏi vô lực cười một tiếng, cổ muốn nghiêng sang bên cạnh.

    Trái tim Đường Bảo Ngưu gần như cũng muốn gãy ngang. Chợt nghe Chu Tiểu Yêu lại nói một cách xa xăm:
    - Khi đó, ngươi còn nói…

    Đường Bảo Ngưu cố sức dùng một loại thanh âm ngay cả chính hắn cũng chưa từng nghe qua, nhưng cũng là tất cả sự chân thành của hắn, nói ra ba chữ. Hắn liên tục lặp lại ba chữ này ba lần:
    - Ta yêu cô.

    - Ta… yêu… cô.

    - Ta… yêu… cô...

    Đúng vậy, năm đó trên lầu Tam Hợp, hắn và Chu Tiểu Yêu gặp nhau. Vì muốn chọc giận nàng, muốn chọc tức nàng, hắn đã công khai nói với nàng ba chữ “ta yêu ngươi”; nhưng lúc đó hắn không biết nàng chính là Chu Tiểu Yêu, cũng không biết nàng là nữ nhân.

    - Ngươi, ngốc lắm.
    Chu Tiểu Yêu cười mệt mỏi, yếu ớt, giống như nhìn một đứa trẻ nói chuyện với một đứa trẻ khác mà nó yêu mến:
    - Đa tình luôn bị vô tình thương tổn. Ta phải đi rồi, Nhan lão đang đợi ta. Ngươi một mình ở lại trên đời này. Phải nhớ kỹ, đa tình luôn khổ vì vô tình…

    Bất chợt, nàng không nói gì thêm.

    Cặp mắt trong vắt của nàng hơi ánh đỏ.

    Đường Bảo Ngưu ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại, nhìn theo ánh mắt của nàng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 35 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhungsida,aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,chicken_vn,chieu ly,chochochan,chtrang,contrast,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,glook,Hắc thư sinh,hdphai,keta124,kivzh7,kynguyen,lybietcau,na1234,netwalker,ngothamhoa,niemdc1,ryethyme,thannhan,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,ttttieu,tuyetam,vodanh2012,xhydro,Đơn bước,
Trang 7 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 5678917 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status