mọi người góp ý cho mình đoạn văn này nhé:
Heehyun ngồi cạnh cửa sổ, ngước mắt nhìn những giọt nước mưa đang rơi tí tách bên ngoài, trời mưa…sao buồn quá. Tâm trạng đã buồn lại càng buồn hơn, đã bế tắc lại càng lâm vào tình trạng bế tắc. Lòng cô rối bời, ruột gan nhộn nhạo hết cả lên, phía đối tác đã gọi điện giục cô nộp báo cáo mấy lần liền nhưng mỗi lần cầm cây viết lên cô chẳng nghĩ được gì cả. Muốn tập trung giải quyết cho xong công việc của mình mà cũng không được. Muốn dứt khoát chuyện tình cảm mà cũng không xong. Cuộc sống sao mà phiền phức quá.
Đã có những lúc Heehyun tự hỏi không biết những người tự tử trước lúc chết sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Chắc là đau lắm. Nếu không đau thì cô cũng muốn thử một lần, thử rồi sẽ không phải buồn, sẽ không khó xử, con tim cũng sẽ không đau như thế này nữa.
Đã có những lúc muốn quên anh, thực sự không muốn yêu anh nữa mà sao khó quá, anh như cơn gió vô hình mà em không sao nắm bắt được, cách duy nhất để biết nhận thấy anh là dùng con tim để cảm nhận. Nhưng phải làm sao đây, con tim…đã không còn ở trong lồng ngực em nữa rồi.
Heehyun giơ tay ra ngoài cửa sổ, hứng lấy những giọt mưa đang vô tình rơi.
Mưa ơi sao mưa hạnh phúc.
Mưa không cảm giác, mưa không biết buồn.
Giá như là mưa thì hay biết mấy.
Nỗi nặng trong tim ta sẽ không còn.
Cô từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng mưa rơi tí tách trên mặt đất, trên những tán lá xanh non. Giá như lúc nào cũng có thể như thế này, không phiền muộn, không phải lo nghĩ, không nhớ, không buồn, cũng không phải lo nghĩ gì nữa.
mình kém nhất là viết kiểu truyện buồn buồn thế này, nên đọc xong thấy nó cứ kiểu gì ý.