Đàn bà… nhạt
Nhạt như têm trầu thiếu vôi, nhạt như pha chè nước lỡ… Nhạt là là biểu hiện của sự nhàm chán, nhưng nhạt cũng là minh chứng của sự… bình yên và an toàn!
Trong cuộc sống, người ta dễ ấn tượng với sự mạnh mẽ, vẻ cá tính. Đàn bà cá tính như thuốc lú, như bạch phiến, lôi cuốn trái tim đàn ông vào nẻo tình nồng cháy. Đàn bà cá tính như rượu ngon, như mồi thơm, khiến đàn ông say mãi không thôi… Nhưng nếu người đàn ông yếu như rơm, yếu như sên, không chóng thì chày sẽ bị “bốc cháy” trước ngọn lửa của đàn bà cá tính.
Và khi đã bị bỏng rồi, người đàn ông lại tìm về với… đàn bà nhạt.
Em hiền (và nhạt) như cô Tấm
Nhạt như têm trầu không vôi, nhạt như pha chè nước lỡ, nhạt như nêm canh thiếu muối… Nhạt là là biểu hiện của sự nhàm chán, nhưng nhạt cũng là minh chứng của sự… bình yên và an toàn!
Chính vì thế, đàn ông cần đến đàn bà nhạt.
Cái nhạt thường là những gì giông giống nhau, kiểu như mặt hàng sản xuất hàng loạt, mặc chiếc áo đẹp ra đường chưa kịp khoe đã thấy đụng hàng. Đàn bà nhạt có thể bản thân họ không nhạt, chỉ vì họ giống nhau quá, họ không thoát khỏi sự tương tự ấy, nên họ thành ra nhạt. Vài thí dụ sau:
- Không biết nói chuyện gì với nàng, vì nàng không am hiểu gì về văn hóa nghệ thuật, càng không thể bàn đến cúp C1 hay giải ngoại hạng Anh... Nàng mở miệng nói dăm câu vô thưởng vô phạt, thiếu sáng tạo, thiếu chiều sâu. Mặt nàng đần đẫn, đực nghệt ra khi anh nói đến một vấn đề tâm đắc muốn chia sẻ. Nàng chỉ thích đi shopping, đi du lịch, đi ăn, đi uống cho thực tế. Nàng nhạt quá!
- Hay may mắn nàng yêu nhạc Trịnh thì nàng lại tự cho là mình sâu sắc, bởi chỉ có người sâu sắc mới yêu nhạc Trịnh (!), và vì thế nàng luôn tỏ ra rất sâu sắc với những câu nói nửa úp nửa mở đầy ẩn ý, những tiếng thở dài khe khẽ bộc lộ nhiều tâm tư. Nàng hay tỏ vẻ bàng quan, ơ hờ, lạc lõng, câm nín với thế sự đảo điên, nàng chờ một ngày bùng nổ. Nàng thích ngắm mặt trời mọc và lặn bên bờ biển xanh, nàng thích ngồi giữa mùa thu lá vàng rơi lả tả bên mặt hồ, đọc truyện của Haruki Murakami mà mơ về một đời sống khác, mơ gặp được một tâm hồn tri âm đồng cảm… Chính ra nàng không nhạt, nhưng vì nàng cứ cố tỏ ra không nhạt, nên cuối cùng nàng nhạt.
- Nàng hết mực thương yêu chồng con, đối với nàng, gia đình là nhất. Một người vợ, người mẹ lý tưởng. Điều đáng nói là suốt ngày nàng chỉ biết đến gia đình, đi chợ, giặt giũ, cơm ba bữa, tối ngủ ngon mà không quan tâm gì đến cuộc sống chung quanh. Trong suy nghĩ của nàng, mọi điều đều tròn trịa, đơn giản dễ hiểu; nỗi đau của người khác mười, đối với nàng chỉ là ba, bốn; sóng cả cuộc đời đối với nàng chỉ như gió thoảng bên thềm nhà. Ồ, nàng này nhạt một cách… lý tưởng đây, rõ là mẫu phụ nữ truyền thống, nghĩa là nhạt một cách dễ chịu, nhạt mà khiến người ta an tâm, nhạt một cách yên bình, nhạt làm người ta thương (chứ không yêu) chứ chẳng phải nhạt phát ghét, nhạt muốn bệnh.
Thông thường, trong mọi câu chuyện cổ tích và trong mọi giấc mơ của đàn ông, nguồn gốc – khuôn mẫu của một gia đình hạnh phúc không phải là một bà vợ cá tính mạnh luôn tạo sự nổi bật khác đời mà là một nàng dịu dàng hiền lành, chịu thương chịu khó, suy nghĩ đơn giản, dễ thỏa mãn, xem chồng là thần tượng, luôn vâng dạ nghe lời chồng… Em hiền như cô Tấm, và mọi đàn ông đều mơ về một cô Tấm làm vợ (dù có thể trong lòng họ đã lỡ mê Cám)
Thật ra cô Tấm Việt Nam, hay Lọ Lem nước ngoài - là một nàng rất nhạt, suốt ngày chỉ biết khóc, ai bảo gì cũng nghe, rất thiếu cá tính, không biết đấu tranh làm cách mạng cho cuộc đời mình. Chỉ có phút cuối nàng điên loạn làm mắm Cám mới khiến người ta giật thót mình, nhưng đấy chỉ là một khát vọng trả thù theo bản năng của loài người, và chỉ tồn tại trong tinh thần, như một cách AQ tự sướng mà thôi.
Hiền chưa chắc đã nhạt, nhưng phần lớn đàn bà hiền lành cũng là đàn bà nhạt, vì hiền đôi lúc chính là biểu hiện của sự tối tăm về tư duy, sự bế tắc về nhận thức, sự thiếu thốn kiến thức cuộc sống. Người vợ thiếu tư duy sẽ dễ dàng an phận, dễ dàng vâng lời chồng, dù chồng đúng hay sai. Một bà vợ hiền (và nhạt) đã, đang và sẽ là giải pháp an toàn cho mọi đàn ông… châu Á, đặc biệt ở những nước nguồn gốc Nho học phong kiến như Việt Nam, Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản… nơi mà trong gia đình, chồng phải là gia trưởng, là người chủ - tư tưởng “gia trưởng” không chỉ tồn tại trong suy nghĩ người chồng, mà chinh người vợ cũng mong như vậy.
Khá nhiều cuộc ly hôn thời hiện đại đã diễn ra, nguyên nhân vì vợ chồng không hợp nhau, chính xác hơn là do bà vợ quá mạnh mẽ, quá cá tính khiến chồng chịu không nổi. Chia tay giải phóng cho nhau, nàng đi tìm một người đàn ông đủ mạnh, còn chàng kiếm một đàn bà đủ hiền và nhạt cho mình để mà xây tổ ấm.
Đằng sau thành công của đàn ông là bóng người phụ nữ… nhạt
Cơm nhà nhạt hơn phở ngoài, đấy là điều chắc chắn. Cơm nhà dù thơm ngon đến mấy, ăn hoài cũng ngán. Vợ nhạt thì chán đã đành, vợ cá tính thông minh khôn khéo sống với nhau 3 năm cũng hiểu nhau tuốt tuồn tuột từ sau đến trước, từ trong ra ngoài. Vậy là mơ chinh phục một góc cạnh mới, một cá tính lạ, một chân trời khác. Sự cũ kỹ cũng là một tiền đề cho cái nhạt phát triển – trong con mắt người đối diện.
Brad Pitt có lẽ là trường hợp điển hình. Nam tài tử trong mộng của mọi cô gái này yêu nữ diễn viên thông minh cá tính Gwyneth Paltrow từ 1995, sau 3 năm mặn nồng thì chàng nói lời tạm biệt. Sau đó, chàng gặp người đẹp hài hước Jennifer Aniston – ngôi sao của bộ phim truyền hình Friends và nồng ấm bên nhau suốt 7 năm trời, cho đến khi hoàng tử trúng phải tiếng sét ái tình mới với Angelina Jolie - nữ phù thủy của mọi trái tim đàn ông khi đóng phim Ông bà Smith vào 2004, hợp thành cặp đôi đẹp nhất thế giới và sống hạnh phúc cùng nàng bên một bầy con đẻ con nuôi từ ấy tới nay. Những người đàn bà của Brad Pitt đều xinh đẹp, cá tính và thông minh, mà người sau lại đậm đà hơn người trước, chỉ có điều không biết chàng (và cả nàng Angie vốn còn cả thèm chóng chán hơn) liệu có thỏa mãn với mối duyên này mà dừng gót phiêu du hay chưa.
Brad Pitt còn là minh chứng điển hình cho sự trái ngược của tư duy Âu Mỹ với Á khi anh hứng thú với cá tính người phụ nữ chứ không truy cầu một nàng vợ hiền lành dễ bảo. Ở nền văn minh ấy, cái Tôi của con người, bất kể nữ hay nam, già hay trẻ đều được tôn trọng và xem trọng.
Thế nên, đàn ông Việt mãi là trường hợp ngược lại so với Brad Pitt. Đằng sau sự thành công của người đàn ông là bóng người phụ nữ, còn đằng sau sự thành công của người đàn ông Việt thường là bóng một người phụ nữ hiền lành và… nhạt, vì họ an toàn, vì họ an phận, họ không quấy rầy, họ như chốn nghỉ ngơi dưỡng sức cho đàn ông trước một cuộc thử thách chinh phục mới. Đàn ông ta, như một bản năng (mà thực ra là do tư duy phong kiến sót lại) luôn đi tìm những người phụ nữ hiền lành, gia giáo, dễ bảo để cưới làm vợ. Chứ đi cưới mẫu đàn bà như Angelina Jolie về thì gia đình có mà loạn, vợ ngồi lên đầu chồng sao? Dù đẹp thì có đẹp đấy. Nên cánh đàn ông ta, dù có thể ngoài miệng leo lẻo không thích đàn bà nhạt, rằng đàn bà nhạt cũng như bát phở thiếu… bột canh, chỉ dùng ăn đỡ lúc đói lòng, nhưng đến lúc đám cưới, nhìn lại mới thấy cô dâu toàn là… phở thiếu bột canh.
Một “bi kịch” mới cho đàn ông Việt là trong thời đại mở cửa bây giờ, tư tưởng bình đẳng và đề cao giá trị phụ nữ của Tây phương tràn vào Việt Nam, phụ nữ Việt càng lúc càng độc lập, tự chủ và cá tính (hoặc tỏ ra cá tính) với số lượng tăng theo cấp số nhân. Vì vậy, yêu thì dễ có đối tượng, còn mẫu phụ nữ truyền thống an toàn để cưới làm vợ, đảm bảo cho một gia đình an toàn thì càng lúc càng quý hiếm.
Thế nên phụ nữ xinh đẹp ơi, nếu các nàng muốn lấy được chồng hay thì hãy gia giảm hũ bột canh cá tính của mình, làm sao để vừa đủ nhạt, vừa đủ an toàn cho ông xã và gia đình tương lai, nhé.
Ký,
Thỏ Gia