Xin lỗi chứ được A Quỷ là may lắm rồi.
Đôi khi Tả Mạc không gay, đôi khi Diệp Trùng cũng vậy, và đôi lúc Trần Mộ cũng thế, bọn chúng không hám gái, không thèm hơi trai. Chúng nó chỉ muốn sống thôi.
Được hít thở một ngày là sung sướng thêm một ngày.
Được sống và làm những gì mình thích thật tuyệt vời, để có được mục tiêu phấn đấu càng tuyệt vời hơn. Trí thức là sức mạnh, trí thức là sự thay đổi của thời đại.
Trong đám này thì mình khoái Diệp Trùng nhất, thích cái sự bao la bát ngát của toàn vũ trụ. Nhưng khi đã ra đến ngoài vũ trụ thì lại thấy cái lằn ranh của cái chết và sự sống nó mong manh thế nào. Tu Chân Thế Giới đã cho hiểu thêm về điều đó.
Thích tất cả các truyện của Phương Tưởng, thích cái sự rặn một ngày mới ra một chương của anh. Thích cái kết nát vĩ của anh, đọc truyện anh tôi thấm dần một điều là quá trình đi đến đích mới quan trọng chứ không phải cái đích.
...
Đôi khi tự hỏi tại sao không phải một ngày 2 chương