PHÀM NHÂN TU TIÊN
Tác giả : Vong Ngữ
Quyển 1 : Thất Huyền Môn Phong Vân
Chương 51 : Cự Hán Hiển Uy
Dịch : tuanpa
Biên Tập : Ryukenshine
Nguồn : Tàng Thư Viện www.tangthuvien.com
Một khi trúng độc “Triền hương ti” , độc tính của nó liền dễ dàng thông qua các mạch máu ,từ từ lan khắp toàn thân.
Trong một khoảng thời gian ngắn , nếu người trúng loại độc này là người bình thường chưa hề luyện tập nội công, thì vẫn còn may mắn, không có nguy hiểm gì quá lớn. Nhưng đối với người luyện võ lại có uy hiếp trí mạng , trong lúc trúng độc không được vận chuyển nội gia chân khí , nếu không sẽ thúc đẩy độc tính rất nhanh phát tác, làm cho người này toàn thân máu huyết chảy ngược, thống khổ không chịu nổi.
Mà sau khi trúng độc một đoạn thời gian ngắn, lúc độc tính đã xâm nhập vào cơ thể, lúc này thật sự rắc rối.
Mặc dù khôi phục được khả năng khống chế chân khí, nhưng mỗi ngày đều phải dùng giải dược để chế trụ độc tính, nếu không toàn thân xương cốt từ từ sinh ra dị biến, làm cho người ta toàn thân bắt đầu héo rũ, cuối cùng giống như bùn đất co lại thành một đống, nằm liệt trên mặt đất không thể động đậy.
Càng khiến người ta nhìn mà lạnh xương sống, đó chính là lúc độc tính xâm nhập vào trong cốt tủy, hoàn toàn không cách nào trừ bỏ đi, chỉ có phục dụng các loại dược vật chống đỡ lâu dài, tạm thời làm cho độc tính không phát tác, độc tính này giống như sợi tình, suốt đời bám lấy, không xa không rời.
Mà vật liệu dùng để phối chế độc dược này có rất nhiều chủng loại, có nhiều vật liệu có thể được thay thế bởi vật liệu khác, cuối cùng đều tạo thành kết quả giống nhau, nhưng độc tính cụ thể thì tùy người phối chế mà khác nhau, mỗi loại đều biến đổi quỷ dị khó lường. Thuốc giải độc đương nhiên vì vậy cũng không giống nhau, chỉ có người chế tạo loại độc này có thể tạo ra giải dược phù hợp, áp chế độc tính. Vì vậy những người khác cho dù biết được phương pháp phối chế “Triền hương ti”, cũng không thể ra tay phối chế thuốc giải.
Cứ như vậy , tính mạng người trúng độc liền nằm trong tay người hạ độc, chỉ có thể vâng dạ nghe lệnh mà làm theo, không dám phản kháng.
Mặc đại phu đem trí nhớ trong đầu có liên quan đến Triền hương ti duyệt qua một lần, trong lòng liền hiểu được nguyên nhân Hàn Lập không hề sợ hãi.
Lão trong lòng cười lạnh một chút, sắc mặt không hề biến đổi, lạnh nhạt nói: “ Đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi sao?”
“ Tiểu tử, nếu ngươi không có hậu chiêu khác, hãy bó tay chịu trói đi.”
Hàn Lập đột nhiên trong lòng trầm xuống, chứng kiến Mặc đại phu thần sắc không thay đổi, đối với uy hiếp của hắn dường như một chút lo lắng cũng không để trong lòng, liền biết rằng chính mình chắc chắn đã tính sai chỗ nào đó.
Trong mắt hắn, Mặc đại phu quả thật không đem loại này chất độc để trong lòng, đối phương mặc dù trên người trúng phải chất độc “Triền hương ti”, nhưng cũng không thèm để ý, thậm chí thần sắc của đối phương không hề xúc động một chút nào.
Bởi vì như vậy, Hàn Lập rõ ràng mình đã tuyệt đối rơi vào thế hạ phong, đối phương hình như có nắm chắc rất lớn.
Thấy Hàn Lập không nói gì, Mặc đại phu cười hắc hắc, trong mắt hiện lên vẻ gian trá, miệng hét lớn một tiếng: “Thiết Nô, bắt nó cho ta.”
Vừa nghe đến đó, Hàn Lập lập tức nhớ lại, bản thân mình từ sau khi tiến vào trong phòng, tựa hồ quên mất nhân vật trọng yếu này. Hắn không kịp suy nghĩ, dùng chân đá lên, thiết truỳ dấu dưới bàn chân liền tự động bay vào trong tay hắn.
Ngay lập tức, một cái bóng đen thật lớn mang theo một luồng gió lớn, từ trong phòng bay ra, thoáng cái đã ở trước mặt hắn, tốc độ cực nhanh, khiến cho Hàn lập căn bản không cách nào né tránh.
Bất đắc dĩ, Hàn Lập không còn cách nào khác là cầm tiêm trùy trong tay đâm vào bụng dưới của bóng đen, hi vọng có thể ngăn cản một chút, để cho mình có thời gian tránh đi.
Dùng cây thiết truỳ vừa ngắn vừa nhỏ này, đâm vào phần bụng của đối phương, thật sự khó nắm chắc. Nhưng Hàn Lập cũng không còn cách nào, đối phương thật sự rất cao lớn, mà binh khí trong tay lại chỉ có một tấc dài, nên chỉ có thể đâm vào chỗ này.
Hàn Lập đột nhiên cảm thấy, dường như bản thân ngay lúc va chạm với quái thú không phải người này, cổ tay phảng phất như bị một cây gỗ to đập mạnh vào, thân thể không ngừng chấn động phải thối lui vài bước, mà thiết trùy trong tay giống như đâm phải một tảng đá, bị đánh văng ra ngoài, không thấy tung tích.
Hàn Lập trong lòng kinh sợ không thôi, vừa mới miễn cưỡng ổn định thân hình, liền cảm thấy trước người tối sầm lại, một thân ảnh cực đại lập tức tiến đến, ngay sau đó hai vai cảm thấy đau nhức, hai bàn tay khổng lồ gắt gao nắm chặt lấy xương bả vai của hắn, làm cho hắn có cảm giác giống như bị bóp nát.
Hàn lập liều mạng giãy dụa vài cái, thân thể lại giống như bị núi lớn đè lên, căn bản không thể động đậy. Dưới tình thế cấp bách, hắn cũng bất chấp, giơ đầu gối lên, hung hăng đá vào chỗ yếu hại giữa hai chân cự ảnh.
“Ai u “ một tiếng, Hàn Lập đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, chỗ trí mạng của đối phương, vậy mà cũng cứng rắn vô cùng, hắn cảm thấy xương bánh chè của mình giống như trứng gà đập vào đá tảng, phảng phất nứt ra thành vài khối.
Bất quá, hành động này của hắn tựa hồ đã chọc giận đối phương, bàn tay khổng lồ trên bả vai đột nhiên bóp chặt hơn vài phần, làm cho Hàn Lập đau đến muốn ngất đi,cả người xụi lơ ngã xuống đất.
“ Nhẹ tay thôi Thiết Nô, người này ta còn có việc lớn cần dùng.” Ngay vào lúc hắn sắp chết, bỗng truyền đến thanh âm của Mặc đại phu.
Lời nói vừa dứt , Hàn Lập cảm giác hai vai nhẹ nhàng, đau đớn liền giảm đi. Hắn trong lòng không nhịn được, thở dài một hơi, lần đầu cảm thấy thanh âm Mạc đại phu dễ nghe như vậy. Bất quá vui mừng không lâu, mối hoài nghi tồn tại trong lòng lại tăng thêm vài phần.
Ngay từ đầu, Hàn Lập đã phát giác Mặc đại phu chẳng biết tại sao, đến lúc mấu chốt, đối với hắn sẽ hạ thủ lưu tình, sợ làm hại tới bản thân mình. Lão tất nhiên không phải vì thiện tâm mà đối với mình cố ý hạ thủ lưu tình. Trong đó nhất định có chuyện gì hắn không biết, nên mới giống như ném chuột sợ vỡ đồ, không dám ra tay mạnh mẽ. Nếu không cũng sẽ không cùng hắn dây dưa tới lúc này.
Hắn âm thầm định sẵn chủ ý, lợi dụng điểm yếu này của đối phương, một lần nữa nghĩ cách chạy thoát bàn tay quỷ dữ của đối phương.
Mặc đại phu đi tới trước mặt hắn, tựa hồ đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng của hắn, trên mặt chợt lóe lên vẻ cười nhạo. Lão trước tiên tìm kiếm trước ngực Hàn lập một chút ,từ nơi đó lấy ra một miếng hộ tâm, không không nhịn được cười lên khanh khách, nguyên lai là vật này đã ngăn chặn chiêu điểm huyệt của lão.
Lão nhẹ nhàng lắc đầu không nói gì, sau đó từ trong áo lấy ra một cái hộp gỗ màu vàng hình chữ nhật, cái hộp này vô cùng tinh xảo, trên mặt khắc rồng vẽ phượng, vừa nhìn đã biết là vật quý giá, người bình thường khó gặp.
Mặc đại phu nhìn kỹ mặt Hàn lập, trịnh trọng mở nắp hộp, bên trong có mấy lưỡi dao bạc. Lưỡi dao bạc này hình thù cổ quái, thoạt nhìn tựa như đao mà chẳng phải đao, tựa như kiếm mà chẳng phải kiếm, lưỡi dao uốn lượn ngoằn ngoèo, có hình bán nguyệt, kích cỡ nhỏ giống như thanh chủy thủ, rất là kỳ lạ.
Trong khi Mặc đại phu lấy trong hộp ra một lưỡi dao bạc thì Hàn Lập mới phát hiện, lưỡi dao kỳ lạ này mỏng vô cùng, độ dày giống như tờ giấy, hàn quang trên lưỡi dao lấp lánh lưu động, làm cho người ta cảm thấy sắc bén vô cùng. Nếu dùng để cắt một phần máu thịt, nhất định giống như cái kéo cắt quần áo một cách dễ dàng. Kỳ dị hơn chính là, tại đằng chuôi của lưỡi dao bạc, còn khảm vào một cái đầu quỷ nhắm chặt hai mắt,cái đầu quỷ này mặt mũi hung dữ, trên đầu là hai cái sừng dài, cực kỳ dữ tợn.
Mặc đại phu cầm lấy chuôi của lưỡi dao kỳ lạ này, dụng ánh mắt sâu thăm thẳm đầy tà ý liếc nhìn Hàn Lập một cái.
Cử động này của lão khiến cho Hàn lập không khỏi lông tóc dựng đứng, chẳng lẽ cái miệng quạ đen của hắn đã đoán trúng, đối phương muốn dùng lưỡi dao kỳ lạ này để cắt chính mình.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile