Chương 1: Mượn xác hoàn hồn (1)
Tác giả: Nghê Khuông
Dịch: Qing Luan
Biên: Greenphoenix28
Nguồn: www.tangthuvien.com
Hồ nước rất xanh, cũng rất yên tĩnh.
Đó là một cái hồ nhỏ ở trong một vùng đồi núi. Vùng đồi núi này trông rất là xấu xí, cho nên càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp của hồ nước, ở một bên hồ tràn ngập lục bình, đang có mấy chú ếch xanh mới đứt đuôi đang nhảy lên nhảy xuống trên mấy tấm lục bình lớn.
Bên hồ có rất nhiều người, đó là một ngày nghỉ, có người đang ăn cơm dã ngoại, cũng có người đang chơi đùa ở cạnh hồ. Có một giáo viên trẻ tuổi mang theo mười học trò làm một chuyến du lịch ở vùng ngoại ô.
Những đứa bé khoảng 11, 12 tuổi, hầu như đều thích bắt một vài sinh vật nhỏ để về nuôi, giáo viên trẻ tuổi dẫn theo mười học trò đều ở cái lứa tuổi này. Bọn chúng nhao nhao lao vào trong hồ nước, đứa to gan nhất còn đến chỗ sâu ngang eo, gập người xuống mò cá ở trong lớp bùn của hồ.
Bọn chúng cười đùa, giúp nhau hắt nước, có đứa bắt được chú ếch xanh, có đứa chụp được nòng nọc.
Trong đó có một học sinh gan dạ nhất, nó không ngừng đi về phía trước cho đến lúc nước ngập đến ngực nó, nó đột nhiên trượt chân cả người đều đã rơi xuống nước. Nó lập tức kêu to. Nó kêu được hai tiếng cả người đã chìm vào trong nước rồi!
Tất cả mọi người trong hồ đều hoảng loạn, vị giáo viên trẻ tuổi vội vàng nhảy vào trong hồ, y là một tay bơi lội thiện nghệ, bơi tới vị trí đứa trẻ xảy ra tai nạn, náu mình vào trong nước cứu đứa bé kia lên.
Đứa bé kia đã uống no nước trong hồ, sau khi được cứu vào bờ, qua một lúc hô hấp nhân tạo nó hộc nước ra rồi tỉnh lại.
Chuyến du lịch tất nhiên bị dừng lại. Có người cho mượn chiếc xe để vị giáo viên kia đưa học trò tới bệnh viện, qua sự kiểm tra của bác sĩ ở trong bệnh viện cho rằng đứa trẻ ngoài bị chấn động thần kinh, cũng không có chuyện gì, vì vậy giáo viên đưa đứa trẻ về nhà.
Đó là một tuần lễ trước khi xảy ra chuyện.
Vị giáo viên trẻ tuổi kia, bây giờ đang ngồi ở phía đối diện với tôi, đang kể lại cho tôi nghe những việc đã phát sinh vào hôm đó, tôi cố gắng bình tĩnh lắng nghe. Nhưng thực ra trong lòng tôi đã cực kì bực mình rồi.
Tôi cũng không biết vị giáo viên kia, sở dĩ y có thể tới gặp tôi, là vì một cú điện thoại của Tiểu Quách, ở trong điện thoại y đã nói cho tôi biết là có một người có một câu chuyện hoang đường tới mức làm cho người ta khó mà tin được muốn kể cho tôi nghe, y hỏi tôi có hứng thứ không. Nếu thật sự có một câu chuyện cực kì hoang đường, tôi chắc chắn sẽ có hứng thú rửa tai lắng nghe, hơn nữa, tôi còn hy vọng câu chuyện càng hoang đường càng tốt.
Vì vậy, vị giáo viên trẻ tuổi kia đã tới đây, trước tiên y giới thiệu cho tôi biết năm nay y hai mươi bốn tuổi, tên là Giang Kiến, nghề nghiệp là giáo viên. Lúc tôi mới nhìn thấy y, nhìn gương mặt y tràn ngập vẻ lo lắng khó mà hình dung nổi, còn tưởng rằng mình sẽ được nghe một câu chuyện cực kì cổ quái.
Nhưng mà nghe y nói tới nửa tiếng, y chỉ nói được mình đã cứu được một cậu học trò gặp chuyện ngoài ý muốn khỏi cái hồ nhỏ kia ra sao.
Câu chuyện này thật sự không thể coi là câu chuyện hoang đường, mà thậm chí không thể coi là một câu chuyện. Đây là chẳng qua là chuyện hết sức bình thường, nếu như kết cục của nó, là đứa bé kia không được chữa trị khỏi đã bỏ mình, chuyện đó còn có thể khiến cho người nghe khóc nức nở một lúc, nhưng chuyện này cũng không được tính là tin tức gì rất lớn, trẻ con không biết gì bị chết đuối là chuyện thường đọc thấy ở trên báo chí.
Y vừa nói vừa mong rằng tôi bình tĩnh, như thật sự hy vọng là tôi sẽ có phản ứng nhiệt liệt. Nhưng tôi cũng đã biểu hiện thành thật mà chẳng thèm khách khí đó là ngáp liên tục. Sau khi y nói xong một phần câu chuyện, tôi lại ngáp một cái: -Chuyện đó rất tốt, anh đã cứu nó lên! Chẳng qua chỉ là một câu nói lễ phép cho qua chuyện, mà y dường như cũng nhìn thấy tôi không có bao nhiêu hứng thú với chuyện kể của y, cho nên y vội vàng nói: -Thế nhưng, đã tới chuyện lạ rồi.
Tôi miễn cưỡng nhịn một cái ngáp, nói:
-Mời nói.
Y dựng thẳng người, nói:
-Tôi đưa Vương Chấn Nguyên - là tên của em học sinh . Sau khi cứu lên, lúc đầu không có chuyện gì nhưng mà...Nhưng mà...
Tôi mệt mỏi nói thẳng vào vấn đề:
-Anh phải nói về chuyện lạ.
-Đúng vậy! Đúng vậy! - Đối với sự thúc giục chẳng khách sáo của tôi, vị giáo viên trẻ tuổi này có chút xấu hổ, y không ngừng đồng ý, sau đó nói:
-Trong mấy ngày nay, tôi phát hiện Vương Chấn Nguyên đã thay đổi.
Tôi hơi hứng thú về hai từ "Thay đổi".
-Trở nên như thế nào?
-Em ấy trở nên, ai, tôi không nói được. Nhưng tôi là thầy giáo của em ấy, tôi đã dậy em ấy được ba năm, tôi có thể nhận ra sự thay đổi của em ấy. Tôi cảm thấy dường như em ấy không phải là Vương Chấn Nguyên nữa.
Tôi cau mày vì thật sự tôi không hiểu y đang nói cái gì.
Nhưng y bỗng nhiên lên giọng, nó thể hiện những lời này là lấy hết dũng khí để nói, y nói:
-Vệ tiên sinh, ông có tin vào chuyện “Mượn xác hoàn hồn" không?
Tôi ngẩn người, ở trong sát na đó, tôi suýt nữa đã cười ầm lên (từ năm 1986 kiến thức của Vệ Tư Lý không ngừng tăng tiến, hai mươi năm trước khi nghe tới Mượn xác hoàn hồn thì sẽ cười, nhưng bây giờ nghe thấy thì không cười, hơn nữa còn khẳng định là thật sự có chuyện như thế.) nhưng tôi không cười, bởi vì tôi nghĩ tới vừa rồi mình còn nghi ngờ tất cả những điều Giang Kiến nói đều rất vô vị, bây giờ y bỗng nhiên đề cập tới chuyện "Mượn xác hoàn hồn" có đủ cả thần bí quái đản, mạo hiểm kích thích, tôi phải tỏ ra hoan nghênh mới đúng, sao có thể cười y được? Nhưng tôi vẫn cố hết sức mới có thể kiềm chế chính mình không bật cười thành tiếng.
Bởi vì, dù thế nào đi nữa, loại chuyện "Mượn xác hoàn hồn" qua lời một giáo viên còn trẻ với một thái độ trịnh trọng như thế, luôn luôn là một chuyện tức cười.
Tôi từ tốn hít một hơi:
-Tất nhiên tôi đã nghe thấy, các quốc gia trên thế giới đều có các loại truyền thuyết, nhưng đại đa số đều đã phát sinh từ rất lâu, ý của anh nói là học sinh của anh... - Tôi nói tới đây thì ngừng lại một lúc.
Giang Kiến đã vội vàng nói tiếp:
-Dạ vâng, Vương Chấn Nguyên, em ấy không còn là Vương Chấn Nguyên, ý của tôi là: Lúc tôi cứu em ấy từ hồ nước lên thì đã chết, còn người mà tôi cứu sống lại là một người khác. Tuy nhiên người nọ vẫn là Vương Chấn Nguyên.
Y nói vô cùng lộn xộn nhưng tôi vẫn chuyên tâm lắng nghe. Đây là một chuyện vô cùng lộn xộn, không thể dùng ngôn ngữ bình thường để hiểu rõ những lời y nói ra. Tôi suy nghĩ một lúc rồi mới nói: -Tôi hiểu, Vương Chấn Nguyên mà anh cứu sống đã biến thành một người khác, là một linh hồn khác nhập vào thân thể của cậu ta, có phải anh muốn nói vậy đúng không?
-Có thể nói vậy!
-Xin anh hãy khẳng định câu trả lời giúp tôi! - Tôi cũng lên giọng. Giang Kiến thở ra một câu: -Kì thực tôi cũng rất khó khẳng định!
Tôi hơi tức giận:
-Có gì mà khó khẳng định, nếu có một linh hồn khác nhập vào trong cơ thể của cậu ta, như vậy cậu ấy sẽ không cho mình là Vương Chấn Nguyên, sẽ nói như một người khác, cậu ta sẽ hoàn toàn biến thành một người khác, hiện nay có phải như thế không?
Giang Kiến lắc đầu:
-Không phải!
Mượn xác hoàn hồn là Giang Kiến nói ra, nhưng nếu quả thật có chuyện như thế thì tình hình phải giống như lời tôi nói. Mặc dù, tôi chưa bao giờ thấy chuyện "Mượn xác hoàn hồn" (ai thấy qua?), nhưng mà tất cả những chuyện "Mượn xác hoàn hồn" trong truyền thuyết chính là giống như thế, nhưng Giang Kiến lại nói là "Không phải"!
Mượn xác hoàn hồn là do Giang Kiến nói ra, mà nếu thật sự có chuyện Mượn xác hoàn hồn thật, thì nó phải giống những điều tôi đã nêu. Mặc dù, tôi chưa bao giờ gặp chuyện Mượn xác hoàn hồn, nhưng mà tất cả những chuyện Mượn Xác Hoàn Hồn trong truyền thuyết đều có dạng như thế, ấy vậy Giang Kiến còn bảo không phải!
Tôi trừng to mắt nhìn y, y gãi gãi đầu:
-Vệ tiên sinh, xin ông hãy nghĩ hộ tôi, tôi nên nói thế nào mới phải. . . Ừm. . . Tôi phải nói, em ấy vừa chính là bản thân em ấy, nhưng đột nhiên lại không phải.
-Có ý gì?
-Tôi. . . Lấy một ví dụ mà nói, hôm học môn quốc văn, tôi bảo em ấy đọc một đoạn văn, y đang đọc nhưng chỉ mới đọc vài câu, em ấy bỗng nhiên dùng một giọng nói khác.
Tôi nghe đến đấy, không khỏi nổi hết cả da gà, cảm giác cả người phát lạnh, đây thật sự là một chuyện rất đáng sợ!
Tôi vội hỏi:
-Cậu ta nói cái gì?
-Tôi không biết - Giang Kiến vội vàng giải thích: -Ý của tôi là: Tôi không biết em ấy đang nói cái gì, giọng nói của em ấy rất lớn, hình như là đang cãi nhau với người khác, chính là một thứ tiếng địa phương tôi nghe không hiểu, trong số những học sinh của tôi có một em là người Hồ Nam, theo lời em này nói, đó là giọng Hồ Nam (1), em chỉ nghe tổ phụ của mình đã từng nói giống như thế này.
Tôi ngẩn người ra một lúc lâu rồi mới hỏi:
-Còn ví dụ thứ hai?
-Có, lúc em ấy đang nghe viết tiếng anh, đột nhiên viết ra những chữ tiếng anh cực kì lưu loát, Vệ tiên sinh, tôi đem đến quyển vở luyện viết của trò ấy, xin ông hãy nhìn xem.
Giang Kiến lấy ra một quyển vở luyện viết, tôi gấp tới mức chưa kịp cầm lấy đã vội lật từng tờ một.
Tờ thứ nhất và tờ thứ hai đều là những nét chữ cực kì ngây thơ, nhưng đến tờ thứ ba, lại là những chữ tiếng anh cực kì lưu loát thuần thục, nếu như không phải là một người thường xuyên viết tiếng anh thì sẽ khó mà viết ra được những chữ như thế. Mà sau năm hàng chữ kia lại là những chữ cực kì ngây thơ.
Tôi xem một lúc lâu, khẳng định hai loại chữ viết kia mặc dù khác nhau, nhưng được viết bằng cùng một cây bút, và cùng một loại mực nước.
Tôi ngẩng đầu lên:
-Có thể là có người viết hộ cậu ta.
Giang Kiến lắc đầu:
-Không có khả năng, nghe viết tiếng anh là được thực hiện ở trong phòng học. Lúc ấy tôi cũng không để ý, lúc về nhà sửa vở luyện viết, tôi mới phát hiện ra những hàng chữ này, lúc tôi đọc những chữ này, cho dù có người viết hộ, nhưng làm sao họ biết tôi sẽ đọc cái gì?
Những lời của Giang Kiến cực kì có lý, bảo có người viết hộ là không phải rồi.
Tôi lại ngẩn người hồi lâu:
-Anh đã hỏi Vương. . . Vương Chấn Nguyên chưa?
-Tôi đã hỏi em ấy về những hàng chữ này là thế nào? Em ấy cũng không trả lời được.
-Còn có chuyện gì lạ nữa không? - Tôi lại hỏi.
-Trong trường học không còn chuyện gì nữa, nhưng tôi đã hỏi phụ huynh của em ấy. Mẹ của em ấy nói có một lần vào lúc nửa đêm, Vương Chấn Nguyên bỗng nhiên la hét, nói những lời họ nghe không hiểu. Nhưng bọn họ chỉ cho rằng Vương Chấn Nguyên nói mê, cho nên mới không để ý, còn có một lần. . . Giang Kiến nói tới đây, sắc mặt y thay đổi. Tôi vội hỏi:
-Thế nào?
Giang Kiến nói:
-Còn có một lần, lúc đang ăn cơm,em ấy bỗng nhiên thích ăn trứng muối, ăn hết cả đĩa, mà trước kia thì em ấy chưa bao giờ ăn. Và một lần gần đây, em ấy bỗng nhiên đọc say sưa một bản bút kí đời nhà Thanh trên giá sách của cha em ấy.
Giang Kiến thấy tôi không nói gì, y tiếp tục nói:
-Đó là một ít tư liệu tôi thu thập hiện nay.
Tôi cau mày:
-Chuyện này thật sự rất quái lạ, một người sau khi chịu đựng sự sợ hãi, cũng quyết sẽ không bỗng nhiên biết nói một thứ tiếng khác, viết một loại chữ khác.
-Đó là vì lý do gì? Vệ tiên sinh, ông có đáp án chưa?
Tôi ngây người một lúc, rồi mới nói:
-Chưa, chí ít tôi phải gặp anh bạn nhỏ kia đã.
Tôi đứng lên:
-Tốt, chúng ta phải đi ngay bây giờ.
Câu chuyện của Giang Kiến, thật sự là đủ hoang đường rồi, dựa vào những lời kể của y, cái danh từ :Mượn xác hoàn hồn, hiển nhiên là không chính xác, bởi vì bản thân Vương Chấn Nguyên vẫn tồn tại, mà chẳng qua là có một "Linh hồn" (giả định có linh hồn), xuất hiện tùy lúc trên người cậu ta.
Vậy nên kêu là gì nhỉ? Hình như phải gọi là "Quỷ bám vào người" , như một vài nhà linh cảm học tự xưng là mình có thể làm được như vậy.
Hiển nhiên, suy đoán bây giờ thì chỉ là vô dụng mà thôi, trước tiên tôi phải gặp được Vương Chấn Nguyên đã rồi sẽ bàn sau.
---------------------------------------------Chú thích:
(1): Hồ Nam (tiếng Trung: Hồ Nam; bính âm: Húnán) là một tỉnh của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nằm ở khu vực trung-nam của quốc gia. Hồ Nam nằm ở phía nam của trung du Trường Giang và phía nam của hồ Động Đình (vì thế mới có tên gọi là Hồ Nam). Hồ Nam có giản xưng là "Tương" ( tương ), theo tên sông Tương chảy trên địa bàn. Hồ Nam giáp với Hồ Bắc ở phía bắc, với Giang Tây ở phía đông, với Quảng Đông ở phía nam, với Quảng Tây ở phía tây nam, với Quý Châu ở phía tây, và với Trùng Khánh ở phía tây bắc. Tỉnh lị của Hồ Nam là Trường Sa. Ngôn ngữ bản địa của phần lớn cư dân Hồ Nam là tiếng Tương.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...4#post16847184