TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 6

Chủ đề: Vệ Tư Lý Hệ Liệt - Hồ Nước - Nghê Khuông - Hoàn thành

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định Vệ Tư Lý Hệ Liệt - Hồ Nước - Nghê Khuông - Hoàn thành

    Chương 1: Mượn xác hoàn hồn (1)

    Tác giả: Nghê Khuông
    Dịch: Qing Luan
    Biên: Greenphoenix28
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Hồ nước rất xanh, cũng rất yên tĩnh.
    Đó là một cái hồ nhỏ ở trong một vùng đồi núi. Vùng đồi núi này trông rất là xấu xí, cho nên càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp của hồ nước, ở một bên hồ tràn ngập lục bình, đang có mấy chú ếch xanh mới đứt đuôi đang nhảy lên nhảy xuống trên mấy tấm lục bình lớn.

    Bên hồ có rất nhiều người, đó là một ngày nghỉ, có người đang ăn cơm dã ngoại, cũng có người đang chơi đùa ở cạnh hồ. Có một giáo viên trẻ tuổi mang theo mười học trò làm một chuyến du lịch ở vùng ngoại ô.

    Những đứa bé khoảng 11, 12 tuổi, hầu như đều thích bắt một vài sinh vật nhỏ để về nuôi, giáo viên trẻ tuổi dẫn theo mười học trò đều ở cái lứa tuổi này. Bọn chúng nhao nhao lao vào trong hồ nước, đứa to gan nhất còn đến chỗ sâu ngang eo, gập người xuống mò cá ở trong lớp bùn của hồ.

    Bọn chúng cười đùa, giúp nhau hắt nước, có đứa bắt được chú ếch xanh, có đứa chụp được nòng nọc.
    Trong đó có một học sinh gan dạ nhất, nó không ngừng đi về phía trước cho đến lúc nước ngập đến ngực nó, nó đột nhiên trượt chân cả người đều đã rơi xuống nước. Nó lập tức kêu to. Nó kêu được hai tiếng cả người đã chìm vào trong nước rồi!

    Tất cả mọi người trong hồ đều hoảng loạn, vị giáo viên trẻ tuổi vội vàng nhảy vào trong hồ, y là một tay bơi lội thiện nghệ, bơi tới vị trí đứa trẻ xảy ra tai nạn, náu mình vào trong nước cứu đứa bé kia lên.

    Đứa bé kia đã uống no nước trong hồ, sau khi được cứu vào bờ, qua một lúc hô hấp nhân tạo nó hộc nước ra rồi tỉnh lại.
    Chuyến du lịch tất nhiên bị dừng lại. Có người cho mượn chiếc xe để vị giáo viên kia đưa học trò tới bệnh viện, qua sự kiểm tra của bác sĩ ở trong bệnh viện cho rằng đứa trẻ ngoài bị chấn động thần kinh, cũng không có chuyện gì, vì vậy giáo viên đưa đứa trẻ về nhà.

    Đó là một tuần lễ trước khi xảy ra chuyện.

    Vị giáo viên trẻ tuổi kia, bây giờ đang ngồi ở phía đối diện với tôi, đang kể lại cho tôi nghe những việc đã phát sinh vào hôm đó, tôi cố gắng bình tĩnh lắng nghe. Nhưng thực ra trong lòng tôi đã cực kì bực mình rồi.

    Tôi cũng không biết vị giáo viên kia, sở dĩ y có thể tới gặp tôi, là vì một cú điện thoại của Tiểu Quách, ở trong điện thoại y đã nói cho tôi biết là có một người có một câu chuyện hoang đường tới mức làm cho người ta khó mà tin được muốn kể cho tôi nghe, y hỏi tôi có hứng thứ không. Nếu thật sự có một câu chuyện cực kì hoang đường, tôi chắc chắn sẽ có hứng thú rửa tai lắng nghe, hơn nữa, tôi còn hy vọng câu chuyện càng hoang đường càng tốt.

    Vì vậy, vị giáo viên trẻ tuổi kia đã tới đây, trước tiên y giới thiệu cho tôi biết năm nay y hai mươi bốn tuổi, tên là Giang Kiến, nghề nghiệp là giáo viên. Lúc tôi mới nhìn thấy y, nhìn gương mặt y tràn ngập vẻ lo lắng khó mà hình dung nổi, còn tưởng rằng mình sẽ được nghe một câu chuyện cực kì cổ quái.

    Nhưng mà nghe y nói tới nửa tiếng, y chỉ nói được mình đã cứu được một cậu học trò gặp chuyện ngoài ý muốn khỏi cái hồ nhỏ kia ra sao.

    Câu chuyện này thật sự không thể coi là câu chuyện hoang đường, mà thậm chí không thể coi là một câu chuyện. Đây là chẳng qua là chuyện hết sức bình thường, nếu như kết cục của nó, là đứa bé kia không được chữa trị khỏi đã bỏ mình, chuyện đó còn có thể khiến cho người nghe khóc nức nở một lúc, nhưng chuyện này cũng không được tính là tin tức gì rất lớn, trẻ con không biết gì bị chết đuối là chuyện thường đọc thấy ở trên báo chí.

    Y vừa nói vừa mong rằng tôi bình tĩnh, như thật sự hy vọng là tôi sẽ có phản ứng nhiệt liệt. Nhưng tôi cũng đã biểu hiện thành thật mà chẳng thèm khách khí đó là ngáp liên tục. Sau khi y nói xong một phần câu chuyện, tôi lại ngáp một cái: -Chuyện đó rất tốt, anh đã cứu nó lên! Chẳng qua chỉ là một câu nói lễ phép cho qua chuyện, mà y dường như cũng nhìn thấy tôi không có bao nhiêu hứng thú với chuyện kể của y, cho nên y vội vàng nói: -Thế nhưng, đã tới chuyện lạ rồi.

    Tôi miễn cưỡng nhịn một cái ngáp, nói:
    -Mời nói.

    Y dựng thẳng người, nói:
    -Tôi đưa Vương Chấn Nguyên - là tên của em học sinh . Sau khi cứu lên, lúc đầu không có chuyện gì nhưng mà...Nhưng mà...

    Tôi mệt mỏi nói thẳng vào vấn đề:
    -Anh phải nói về chuyện lạ.

    -Đúng vậy! Đúng vậy! - Đối với sự thúc giục chẳng khách sáo của tôi, vị giáo viên trẻ tuổi này có chút xấu hổ, y không ngừng đồng ý, sau đó nói:
    -Trong mấy ngày nay, tôi phát hiện Vương Chấn Nguyên đã thay đổi.

    Tôi hơi hứng thú về hai từ "Thay đổi".
    -Trở nên như thế nào?

    -Em ấy trở nên, ai, tôi không nói được. Nhưng tôi là thầy giáo của em ấy, tôi đã dậy em ấy được ba năm, tôi có thể nhận ra sự thay đổi của em ấy. Tôi cảm thấy dường như em ấy không phải là Vương Chấn Nguyên nữa.

    Tôi cau mày vì thật sự tôi không hiểu y đang nói cái gì.

    Nhưng y bỗng nhiên lên giọng, nó thể hiện những lời này là lấy hết dũng khí để nói, y nói:
    -Vệ tiên sinh, ông có tin vào chuyện “Mượn xác hoàn hồn" không?

    Tôi ngẩn người, ở trong sát na đó, tôi suýt nữa đã cười ầm lên (từ năm 1986 kiến thức của Vệ Tư Lý không ngừng tăng tiến, hai mươi năm trước khi nghe tới Mượn xác hoàn hồn thì sẽ cười, nhưng bây giờ nghe thấy thì không cười, hơn nữa còn khẳng định là thật sự có chuyện như thế.) nhưng tôi không cười, bởi vì tôi nghĩ tới vừa rồi mình còn nghi ngờ tất cả những điều Giang Kiến nói đều rất vô vị, bây giờ y bỗng nhiên đề cập tới chuyện "Mượn xác hoàn hồn" có đủ cả thần bí quái đản, mạo hiểm kích thích, tôi phải tỏ ra hoan nghênh mới đúng, sao có thể cười y được? Nhưng tôi vẫn cố hết sức mới có thể kiềm chế chính mình không bật cười thành tiếng.

    Bởi vì, dù thế nào đi nữa, loại chuyện "Mượn xác hoàn hồn" qua lời một giáo viên còn trẻ với một thái độ trịnh trọng như thế, luôn luôn là một chuyện tức cười.

    Tôi từ tốn hít một hơi:
    -Tất nhiên tôi đã nghe thấy, các quốc gia trên thế giới đều có các loại truyền thuyết, nhưng đại đa số đều đã phát sinh từ rất lâu, ý của anh nói là học sinh của anh... - Tôi nói tới đây thì ngừng lại một lúc.

    Giang Kiến đã vội vàng nói tiếp:
    -Dạ vâng, Vương Chấn Nguyên, em ấy không còn là Vương Chấn Nguyên, ý của tôi là: Lúc tôi cứu em ấy từ hồ nước lên thì đã chết, còn người mà tôi cứu sống lại là một người khác. Tuy nhiên người nọ vẫn là Vương Chấn Nguyên.

    Y nói vô cùng lộn xộn nhưng tôi vẫn chuyên tâm lắng nghe. Đây là một chuyện vô cùng lộn xộn, không thể dùng ngôn ngữ bình thường để hiểu rõ những lời y nói ra. Tôi suy nghĩ một lúc rồi mới nói: -Tôi hiểu, Vương Chấn Nguyên mà anh cứu sống đã biến thành một người khác, là một linh hồn khác nhập vào thân thể của cậu ta, có phải anh muốn nói vậy đúng không?

    -Có thể nói vậy!

    -Xin anh hãy khẳng định câu trả lời giúp tôi! - Tôi cũng lên giọng. Giang Kiến thở ra một câu: -Kì thực tôi cũng rất khó khẳng định!

    Tôi hơi tức giận:
    -Có gì mà khó khẳng định, nếu có một linh hồn khác nhập vào trong cơ thể của cậu ta, như vậy cậu ấy sẽ không cho mình là Vương Chấn Nguyên, sẽ nói như một người khác, cậu ta sẽ hoàn toàn biến thành một người khác, hiện nay có phải như thế không?

    Giang Kiến lắc đầu:
    -Không phải!

    Mượn xác hoàn hồn là Giang Kiến nói ra, nhưng nếu quả thật có chuyện như thế thì tình hình phải giống như lời tôi nói. Mặc dù, tôi chưa bao giờ thấy chuyện "Mượn xác hoàn hồn" (ai thấy qua?), nhưng mà tất cả những chuyện "Mượn xác hoàn hồn" trong truyền thuyết chính là giống như thế, nhưng Giang Kiến lại nói là "Không phải"!

    Mượn xác hoàn hồn là do Giang Kiến nói ra, mà nếu thật sự có chuyện Mượn xác hoàn hồn thật, thì nó phải giống những điều tôi đã nêu. Mặc dù, tôi chưa bao giờ gặp chuyện Mượn xác hoàn hồn, nhưng mà tất cả những chuyện Mượn Xác Hoàn Hồn trong truyền thuyết đều có dạng như thế, ấy vậy Giang Kiến còn bảo không phải!

    Tôi trừng to mắt nhìn y, y gãi gãi đầu:
    -Vệ tiên sinh, xin ông hãy nghĩ hộ tôi, tôi nên nói thế nào mới phải. . . Ừm. . . Tôi phải nói, em ấy vừa chính là bản thân em ấy, nhưng đột nhiên lại không phải.

    -Có ý gì?

    -Tôi. . . Lấy một ví dụ mà nói, hôm học môn quốc văn, tôi bảo em ấy đọc một đoạn văn, y đang đọc nhưng chỉ mới đọc vài câu, em ấy bỗng nhiên dùng một giọng nói khác.

    Tôi nghe đến đấy, không khỏi nổi hết cả da gà, cảm giác cả người phát lạnh, đây thật sự là một chuyện rất đáng sợ!

    Tôi vội hỏi:
    -Cậu ta nói cái gì?

    -Tôi không biết - Giang Kiến vội vàng giải thích: -Ý của tôi là: Tôi không biết em ấy đang nói cái gì, giọng nói của em ấy rất lớn, hình như là đang cãi nhau với người khác, chính là một thứ tiếng địa phương tôi nghe không hiểu, trong số những học sinh của tôi có một em là người Hồ Nam, theo lời em này nói, đó là giọng Hồ Nam (1), em chỉ nghe tổ phụ của mình đã từng nói giống như thế này.

    Tôi ngẩn người ra một lúc lâu rồi mới hỏi:
    -Còn ví dụ thứ hai?

    -Có, lúc em ấy đang nghe viết tiếng anh, đột nhiên viết ra những chữ tiếng anh cực kì lưu loát, Vệ tiên sinh, tôi đem đến quyển vở luyện viết của trò ấy, xin ông hãy nhìn xem.

    Giang Kiến lấy ra một quyển vở luyện viết, tôi gấp tới mức chưa kịp cầm lấy đã vội lật từng tờ một.

    Tờ thứ nhất và tờ thứ hai đều là những nét chữ cực kì ngây thơ, nhưng đến tờ thứ ba, lại là những chữ tiếng anh cực kì lưu loát thuần thục, nếu như không phải là một người thường xuyên viết tiếng anh thì sẽ khó mà viết ra được những chữ như thế. Mà sau năm hàng chữ kia lại là những chữ cực kì ngây thơ.

    Tôi xem một lúc lâu, khẳng định hai loại chữ viết kia mặc dù khác nhau, nhưng được viết bằng cùng một cây bút, và cùng một loại mực nước.

    Tôi ngẩng đầu lên:
    -Có thể là có người viết hộ cậu ta.

    Giang Kiến lắc đầu:
    -Không có khả năng, nghe viết tiếng anh là được thực hiện ở trong phòng học. Lúc ấy tôi cũng không để ý, lúc về nhà sửa vở luyện viết, tôi mới phát hiện ra những hàng chữ này, lúc tôi đọc những chữ này, cho dù có người viết hộ, nhưng làm sao họ biết tôi sẽ đọc cái gì?

    Những lời của Giang Kiến cực kì có lý, bảo có người viết hộ là không phải rồi.

    Tôi lại ngẩn người hồi lâu:
    -Anh đã hỏi Vương. . . Vương Chấn Nguyên chưa?

    -Tôi đã hỏi em ấy về những hàng chữ này là thế nào? Em ấy cũng không trả lời được.

    -Còn có chuyện gì lạ nữa không? - Tôi lại hỏi.

    -Trong trường học không còn chuyện gì nữa, nhưng tôi đã hỏi phụ huynh của em ấy. Mẹ của em ấy nói có một lần vào lúc nửa đêm, Vương Chấn Nguyên bỗng nhiên la hét, nói những lời họ nghe không hiểu. Nhưng bọn họ chỉ cho rằng Vương Chấn Nguyên nói mê, cho nên mới không để ý, còn có một lần. . . Giang Kiến nói tới đây, sắc mặt y thay đổi. Tôi vội hỏi:

    -Thế nào?

    Giang Kiến nói:
    -Còn có một lần, lúc đang ăn cơm,em ấy bỗng nhiên thích ăn trứng muối, ăn hết cả đĩa, mà trước kia thì em ấy chưa bao giờ ăn. Và một lần gần đây, em ấy bỗng nhiên đọc say sưa một bản bút kí đời nhà Thanh trên giá sách của cha em ấy.

    Giang Kiến thấy tôi không nói gì, y tiếp tục nói:
    -Đó là một ít tư liệu tôi thu thập hiện nay.

    Tôi cau mày:
    -Chuyện này thật sự rất quái lạ, một người sau khi chịu đựng sự sợ hãi, cũng quyết sẽ không bỗng nhiên biết nói một thứ tiếng khác, viết một loại chữ khác.

    -Đó là vì lý do gì? Vệ tiên sinh, ông có đáp án chưa?

    Tôi ngây người một lúc, rồi mới nói:
    -Chưa, chí ít tôi phải gặp anh bạn nhỏ kia đã.

    Tôi đứng lên:
    -Tốt, chúng ta phải đi ngay bây giờ.

    Câu chuyện của Giang Kiến, thật sự là đủ hoang đường rồi, dựa vào những lời kể của y, cái danh từ :Mượn xác hoàn hồn, hiển nhiên là không chính xác, bởi vì bản thân Vương Chấn Nguyên vẫn tồn tại, mà chẳng qua là có một "Linh hồn" (giả định có linh hồn), xuất hiện tùy lúc trên người cậu ta.

    Vậy nên kêu là gì nhỉ? Hình như phải gọi là "Quỷ bám vào người" , như một vài nhà linh cảm học tự xưng là mình có thể làm được như vậy.

    Hiển nhiên, suy đoán bây giờ thì chỉ là vô dụng mà thôi, trước tiên tôi phải gặp được Vương Chấn Nguyên đã rồi sẽ bàn sau.
    ---------------------------------------------
    Chú thích:
    (1): Hồ Nam (tiếng Trung: Hồ Nam; bính âm: Húnán) là một tỉnh của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nằm ở khu vực trung-nam của quốc gia. Hồ Nam nằm ở phía nam của trung du Trường Giang và phía nam của hồ Động Đình (vì thế mới có tên gọi là Hồ Nam). Hồ Nam có giản xưng là "Tương" ( tương ), theo tên sông Tương chảy trên địa bàn. Hồ Nam giáp với Hồ Bắc ở phía bắc, với Giang Tây ở phía đông, với Quảng Đông ở phía nam, với Quảng Tây ở phía tây nam, với Quý Châu ở phía tây, và với Trùng Khánh ở phía tây bắc. Tỉnh lị của Hồ Nam là Trường Sa. Ngôn ngữ bản địa của phần lớn cư dân Hồ Nam là tiếng Tương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...4#post16847184
    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 03-03-2013 lúc 09:04.
    ---QC---
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪


  2. Bài viết được 47 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    finefire,kja1987,linhvlike,minhsbv,naihaichannhan,nguoilatao,NNNN,tgtg,thaisalem,ThanhHoai,TheBeginner,uranos,Vô__Tình,vietthuan,voma,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 1: Mượn xác hoàn hồn (2)

    Tác giả: Nghê Khuông
    Dịch: Qing Luan
    Biên: Greenphoenix28
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Nửa giờ sau, chúng tôi đã ở trong nhà của Vương Chấn Nguyên.

    Gia đình của Vương Chấn Nguyên là điển hình của một gia đình khá giả, bọn họ ở trong một căn hộ thuộc một tòa cao ốc, cha của cậu ta có một công việc ổn định với thu nhập tương đối khá, mẹ của cậu ta là một người phụ nữ trung niên rất hiền lành, mà Vương Chấn Nguyên là đứa con trai duy nhất của bọn họ.

    Lúc chúng tôi tới nơi, mẹ của Vương Chấn Nguyên đang đánh bài với ba vị phu nhân khác. Nhìn thấy Giang Kiến, Vương phu nhân liền đứng dậy, lễ phép nói:
    -Thầy Giang.

    Giang Kiến vội vàng hỏi:
    -Chấn Nguyên đâu ạ?

    -Cháu nó đang làm bài ở trong phòng. Vị này là. . . - Vương phu nhân nhìn sang tôi.

    -Tôi là đồng nghiệp của thầy Giang. - Tôi nói dối.

    -Mời hai vị tới phòng của cháu. - Vương phu nhân mở cửa phòng cho chúng tôi. Cửa phòng vừa mở ra, cả hai chúng tôi đều ngẩn người.

    Tôi nhìn thấy một đứa trẻ gầy còm tựa người vào trên bàn, đang tập trung tinh thần vào việc đọc sách. Quyển sách đó rất dầy và rất lớn, nó là một quyển bách khoa toàn thư bằng tiếng anh.

    Một đứa trẻ ở độ đuổi như thế xem một quyển bách khoa toàn thư bằng tiếng anh không phải là không có nhưng đủ làm cho chúng tôi phải ngẩn người.

    Vương phu nhân bảo: -Đứa trẻ này gần đây rất chăm học.

    Bà lên giọng gọi to: -Chấn Nguyên, thầy Giang tới này!

    Bà phải gọi tới hai lần, đứa trẻ kia mới đột nhiên quay đầu lại, mà lúc đó, tôi cũng đã tới gần bàn học của cậu ta. Đến gần bàn học của cậu ta, tôi càng thêm kinh ngạc.

    Bởi vì tôi phát hiện ra, cậu ấy đang xem phần có liên quan tới pháp luật ở trong quyển bách khoa toàn thư bằng tiếng anh.

    Một đứa trẻ mười một tuổi sẽ không nảy sinh hứng thú với phần đó, nhưng hiển nhiên Vương Chấn Nguyên đang đọc rất chú tâm, bởi vì trong đó có một đoạn cậu ta còn gạch đỏ, và trong tay cũng đang cầm một cây bút đỏ.

    Nói thực ra, cả một đoạn danh từ pháp luật bằng tiếng anh kia tôi đều chưa hiểu được, có thể là Vương Chấn Nguyên….Lúc tôi đang kinh ngạc chưa nói được ra lời, cậu ta đã đứng lên, gọi to: -Thầy Giang!
    Giang Kiến khẽ gật đầu: -Em cứ ngồi xuống đi, gần đây em cảm thấy thế nào, không ngại nói thật với thầy chứ.

    -Rất hứng thú? - Vương Chấn Nguyên mở to hai mắt. Hiển nhiên cậu không biết mình nên nói gì cho phải. Tôi đưa mắt liếc sang Giang Kiến một cái: -Trò Vương, có phải cậu cảm thấy rất thích thú với các vấn đề pháp luật?

    Bây giờ, tôi đã nhìn thấy rõ đoạn văn mà Vương Chấn Nguyên dùng bút đỏ gạch lại là câu hỏi giải thích án mưu sát dựa trên căn cứ chính xác. Con mắt Vương Chấn Nguyên càng mở to ra, nhìn sắc mặt của cậu hình như không biết trả lời sao với câu hỏi mà tôi đưa ra. Tôi lại chỉ vào quyển sách kia: - Đây là quyển sách cậu đang đọc phải không?

    Vương Chấn Nguyên lắc đầu: - Không, đây là quyển sách của bố.

    Tôi lại chỉ vào cây bút đỏ trong tay cậu ta: -Nhưng chính cậu đang xem nó, hơn nữa cậu còn lấy bút gạch chân lại.

    Vương Chấn Nguyên lắc đầu như cậu ta hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Vương phu nhân ở bên cạnh nói vào: -Mấy ngày gần đây, tôi cầm sách của bố nó hỏi nó đang xem cái gì, nó lại không trả lời được.

    Tôi cười với Vương phu nhân : - Trí tò mò của thiếu niên rất lớn. Vương phu nhân, bà nên quay lại đánh bài đi. Đừng để ba vị phu nhân kia phải đợi lâu.

    Vương phu nhân đã muốn đi từ lâu, nên tôi vừa nói ra, bà vội vàng nói: -Mời hai thầy ngồi! - Vừa nói xong đã đi ra ngoài. Tôi đóng cửa lại, nhìn thẳng vào Vương Chấn Nguyên, nói:
    -Hôm cậu rơi xuống nước, cậu có cảm giác gì?

    Vương Chấn Nguyên nghe xong câu hỏi của tôi, trên mặt xuất hiện một vẻ kỳ lạ. Chuyện kỳ lạ nhất xảy ra vào đúng lúc này.

    Lúc tôi hỏi Vương Chấn Nguyên lần thứ hai, tiếng nói của cậu ta đột nhiên trở nên vô cùng khàn khàn, và giọng cũng to hơn, cậu ta nói: -Lúc ấy tôi nghĩ rằng, đây không phải là việc ngoài ý muốn mà là mưu sát.

    Nhưng điều khiến cho cả người tôi phát lạnh chính là ngôn ngữ cậu ta sử dụng khi nói câu đó là tiếng địa phương của vùng núi Tương Tây, nếu như tôi không có những nghiên cứu nhất định về tiếng địa phương của các vùng, tôi cũng không thể hiểu được.

    Sắc mặt Giang Kiến thay đổi, y vội hỏi:
    -Em ấy nói gì vậy? Em ấy vừa mới nói cái gì thế?

    Một hồi lâu, tôi không thể nói nên lời vì trong lòng tôi thật sự rất kinh hãi.

    Tôi chỉ yên lặng nhìn Vương Chấn Nguyên, nhìn dáng vẻ của Vương Chấn Nguyên trong khoảnh khắc đó tràn ngập oán hận. Cơ mặt của cậu ta không ngừng co giật, trong hai mắt bắn ra tia sáng vô cùng oán độc.

    Giang Kiến cũng bị thần thái của Vương Chấn Nguyên làm cho sợ ngây người, y không hỏi lại nữa, mà cũng giống như tôi trừng mắt nhìn Vương Chấn Nguyên.

    Ngay lúc tôi và Giang Kiến đang trợn mắt há mồm, Vương Chấn Nguyên đột nhiên lại sử dụng tiếng địa phương đó mắng ra một câu nói tục cực kì khó nghe, mà câu nói đó rất khó để viết ra thành lời.

    Tiếp theo, tình hình lại thay đổi.

    Chỉ thấy vẻ mặt của Vương Chấn Nguyên đột nhiên thay đổi, cậu ta lại giống một đứa trẻ bình thường hiện lên sự kính trọng đối với thầy giáo của mình.

    Giang Kiến muốn nói điều gì đó, nhưng y còn chưa mở miệng tôi đã ra dấu về phía y bảo y đừng lên tiếng, còn tôi thì hỏi:
    -Cậu vừa nói gì thế?

    Vương Chấn Nguyên nói:
    -Em? Em không có nói gì thêm a!

    Tôi dùng tiếng địa phương vừa rồi tra hỏi cậu ta:
    -Cậu gọi đó là mưu sát, chứ không phải là ngoài ý muốn, là có ý gì?

    Tôi nói tiếng địa phương này tương đối gượng gạo, nếu như Vương Chấn Nguyên biết nói tiếng địa phương này, nhất định cậu ta sẽ hiểu tôi đang nói cái gì, nhưng cậu ta chỉ nháy mắt nhìn tôi với một vẻ chẳng hiểu gìi. Tôi không hỏi lại nữa bởi vì hiển nhiên Vương Chấn Nguyên không hiểu tôi nói gì, nhưng mà rõ ràng vừa rồi cậu ta mới sử dụng loại ngôn ngữ này.

    Tôi ngẩn người hồi lâu, nhìn Giang Kiến một cái:
    -Thầy Giang, chúng ta nên đi thôi! – Vẻ mặt Giang Kiến kinh hãi, nhưng y không phản đối đề nghị của tôi, chúng tôi cùng đứng lên, Vương Chấn Nguyên lễ phép tiễn chúng ta ra ngoài, Vương phu nhân đang khom người ở bên cạnh bàn đánh bài.

    Khi chúng tôi đã ra tới đường, Giang Kiến vội vàng hỏi thăm: -Như thế nào đây?

    Tôi cau mày:
    -Không thể tưởng tượng nổi, như có linh hồn của một người khác nhập vào trong cơ thể của cậu ta. Thỉnh thoảng mới phát tác, khi đó, Vương Chấn Nguyên liền biến thành một người khác! Thầy Giang, anh có tin vào linh hồn không?
    Giang Kiến ngẩn người, tất nhiên đây là là một việc cực kì khó khăn, nhưng Giang Kiến lập tức hỏi lại tôi: -Tình hình ban nãy, ông đã nhìn ra rồi đúng không?

    Tôi cúi đầu, đi về phía trước, Giang Kiến đi bên cạnh tôi, tôi nói:
    -Ban nãy, cậu ta dùng một thứ tiếng địa phương rất ít gặp, cậu ta nói rơi vào trong nước không phải là ngoài ý muốn mà là mưu sát.

    Giang Kiến ngẩn người: -Ai mưu sát em ấy? Đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, tôi tận mắt nhìn thấy mà.

    Tôi lắc đầu: -Tôi nghĩ, Vương Chấn Nguyên dùng thứ tiếng này nói là ngoài ý muốn là chỉ một người khác, ở trong hồ này nhất định đã từng có một người chết khác chết đuối.

    Giang Kiến đứng khựng lại: -Ý của ông là có một người bị ai đó mưu sát mà chết trong hồ nước, lúc Vương Chấn Nguyên ngã vào trong hồ. . .

    Tôi nói: - Suy nghĩ của tôi giống như thế!

    Giang Kiến nở nụ cười, y cười cực kì khác thường: -Suy nghĩ của ông. . . Xin thứ lỗi, tôi thấy chuyện này rất giống những câu chuyện trong Bao công kỳ án, giống như chuyện về Ô Bồn Kế.

    Tôi cũng một nụ cười không biết làm thế nào, nói : - Anh có lý giải gì khác không?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...4#post16847184
    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 07-12-2013 lúc 10:32.
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪

  4. Bài viết được 46 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    finefire,kja1987,linhvlike,minhsbv,naihaichannhan,nguoilatao,NNNN,tgtg,thaisalem,ThanhHoai,TheBeginner,uranos,Vô__Tình,vietthuan,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 2: Chuyện của mười sáu năm trước.

    Tác giả: Nghê Khuông
    Dịch: Qing Luan
    Biên: Greenphoenix28
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    Chương 2: Chuyện của mười sáu năm trước.

    Giang Kiến không trả lời được, ngồi một lúc y mới nói: -Bất cứ thứ gì,tôi muốn mời một bác sĩ tâm lý kiểm tra kỹ cho Vương Chấn Nguyên.

    Tôi lập tức phản đối: - Như vậy, đối với trẻ con là không nên, tôi thấy chúng ta nên chia nhau ra làm việc. Tôi đến cục cảnh sát tìm xem có ghi chép gì về người chết đuối trong cái hồ kia hay không, còn anh, tôi đưa cho anh một cái máy ghi âm, ghi từng lời nói của Vương Chấn Nguyên vào, nhặt ra những lời cậu ta sử dụng thứ tiếng địa phương này để điều tra chân tướng sự việc.

    Giang kiến gật đầu nhẹ:

    -Được, cứ như vậy đi!

    Chúng tôi cùng về nhà tôi. Tôi đưa một máy ghi âm cho Giang Kiến, trong máy ghi âm này có thiết bị truyền vô tuyến, gài một cái máy ghi âm nhỏ trên người Vương Chấn Nguyên, chỉ cần ở trong phạm vi bảy mét, mỗi một câu cậu ấy nói ra, đều bị tôi ghi lại.

    Lúc tôi và Giang Kiến chia tay, tôi hẹn y năm ngày sau gặp lại, nhất định chúng tôi có thể ghi lại được rất nhiều ngôn ngữ lạ mà Vương Chấn Nguyên đã nói ra, sau khi Giang Kiến mang máy ghi âm rời đi, tôi nghỉ ngơi một lúc, rồi tới cục cảnh sát đi tra xét về hồ sơ ghi chép, nhân viên cảnh sát vô cùng hợp tác, giúp tôi tra xét những ghi chép về người chết đuối hằng năm, người chết đuối mỗi năm thật không ít, nhưng không tra được vụ nào phát sinh trong cái hồ nhỏ kia. Đợi tới lúc cảnh xét tra xong xuôi, trong lòng tôi tràn ngập nghi hoặc, tôi nói:

    -Không thể nào, phải có một người chết ở trong cái hồ kia, À, hắn là một người đàn ông, người Hồ Nam, khoảng. . . Ba bốn mươi tuổi.

    Câu gọi là: "Khoảng ba bốn mươi tuổi" tôi cũng không chắc.

    Sở dĩ tôi nói như thế, lúc tôi nghe thấy Vương Chấn Nguyên nói thứ tiếng địa phương này, giọng nói của hắn đột nhiên trở nên ồm ồm, giọng nói này giống như là do một người khoảng ba bốn mươi tuổi phát ra.

    Vị cảnh sát kia nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi:

    -Nếu như ông phát hiện một vụ phạm tội mưu sát, nên báo cáo với ban điều tra, mà không phải tới bộ môn của chúng tôi.

    Tôi thật sự không thể giải thích thêm gì với vị cảnh sát kia, tôi đành phải vội nói:

    -Lại làm phiền anh rồi, xin anh cho tôi xem danh sách người mất tích, xem có phải có một người giống như trong lời tôi nói!

    Cảnh sát nói:
    -Ông nói thật sự không rõ ràng!

    Tôi cười khổ, tôi vốn không có cách gì miêu tả kỹ hơn, bời vì tôi thực sự không biết linh hồn bám vào người Vương Chấn Nguyên có hình dáng thế nào!

    Hơn nữa, linh hồn bám vào người, cũng chỉ là giả thiết hư ảo của tôi, thiên hạ có thật sự có chuyện như thế cũng chỉ có trời mới biết.

    Tôi lắc đầu:
    - Xin anh hãy cho tôi xem một chút, miễn vi kỳ chi (1)!

    Vị cảnh sát kia lắc đầu nhưng anh ta vẫn ghi lại vài lời miêu tả của tôi vào trên tập giấy, rồi giao cho những nhân viên quản lý hồ sơ về người mất tích đi tra về người này. Tôi nhẫn nại chờ, chờ gần 3 tiếng mới có ba bốn tập hồ sơ vụ án đưa tới trước mặt tôi.

    Nhưng mà, ba bốn người kia, hiển nhiên không phải là người mà tôi muốn tìm, trong số bọn họ: hai người là phu nhân, một người là một ông lão, một người tuổi tác gần giống như thế nhưng là ở trong một vụ tai nạn máy bay, đều được liệt vào những người mất tích, họ đều là ngươi Hồ Nam, nhưng khu vực Hồ Nam rất rộng, trong bọn họ không có ai là người Tương Tây. Tôi hít một hơi, liên tục nói lời cảm ơn với vị cảnh sát kia, rồi đi khỏi cục cảnh sát. Tôi đi ô tô tới bên cạnh cái hồ nhỏ kia. Cái hồ nhỏ này thật sự là rất đẹp, bên cạnh hồ có rất nhiều người đang ăn cơm dã ngoại, nước hồ rất trong, cũng có không ít người đang chèo thuyền.

    Tôi bỗng nhiên nảy ra một ý định quái lạ ở trong đầu, tôi muốn thử lặn xuống nước nhiều lần, không biết có thể phát hiện ra điều gì?

    Nhưng ngay lập tức tôi lại bỏ ý nghĩ này đi, bởi nếu tôi lặn xuống dưới nước, mà có thể phát hiện một linh hồn đang dập dờn trong nước, điều đó không khỏi quá tức cười rồi!

    Lúc trời tối đen, tôi mới về tới nhà, trong mấy ngày kế tiếp, Giang Kiến cũng không liên lạc với tôi, mãi cho đến chiều ngày thứ năm y mới tới.

    Y cầm theo một cuộn băng ghi âm, vừa nhìn thấy tôi, liền nói: - Tôi đã sửa lại một chút, trong năm ngày này, em ấy sử dụng cái thứ ngôn ngữ nghe mà chẳng hiểu gì này, cộng lại nghe được chừng nửa giờ, còn đa số những lời khác đều là lặp lại, tôi đã cắt đi bớt!

    Tôi dẫn Giang Kiến tới thư phòng của tôi, đem máy ghi âm đặt ở trên bàn, trong chốc lát, tâm tình của tôi thật sự rất căng thẳng, bời vì tôi nghe được vài lời, mà với một vài lời này tôi căn bản không biết là ai nói, nhưng người nói những lời hẳn là đã chết từ lâu.

    Băng ghi âm chuyển động, trước tiên tôi nghe thấy những tiếng chửi người liên tiếp, Giang Kiến mở to hai mắt, tôi nói: - Người này đang chửi người, mà hình như hắn đang chửi một người phụ nữ, những từ ngữ sử dụng chỉ sợ sẽ là sự sỉ nhục rất lớn đối với một phụ nữ. Nhất định hắn rất hận người phụ nữ này!

    Băng ghi âm tiếp tục chuyển động, tôi đã nghe được vài câu tương đối mạch lạc hơn "Đừng cho là ta không biết ngươi lén lúc làm những gì, ngươi và cái tên gian xảo kia muốn hại ta!" Tiếp đó, lại là những tiếng chửi người liên tiếp. Đó là cái gọi là "đại đa số đều lặp lại" của Giang Kiến thực ra chính là một vài tiếng chửi người rất cay độc. Sau đó bỗng nhiên lại là một tiếng kêu to:

    “Đồ kỹ nữ gian xảo, cuối cùng ngươi cũng nổi lên sát tâm, thực đáng hận, rốt cuộc ta đã hành động chậm một bước, chiếc nhẫn kia là ta mua bằng tiền lương một năm.” Tôi với Giang Kiến cùng liếc mắt nhìn nhau, tôi dịch lại mấy câu kia nói cho Giang Kiến nghe, Giang Kiến nhíu chặt mày lại.

    Tiếp theo, giống như người đang nói chuyện với ai đó, hắn hét lên:
    -Cái gì, chỉ đáng giá có chút xíu thế thôi á?

    Nhưng mà, kế tiếp, lại là những tiếng chửi người liên tiếp, bỗng nhiên, tôi bỗng nhảy dựng lên, bởi vì tôi đã nghe được một câu rất quan trọng!

    Câu nói đó là: “Lòng các ngươi đen như thế, cái cửa hàng này nên bị thiêu rụi , chó vào, ta nhớ tên cửa hàng của các ngươi rồi. Cửa hàng vàng Hoa Hoa!”

    Sở dĩ tôi gọi những lời này là quan trọng, vì tôi đã nghe thấy tên của cửa tiệm này: Cửa hàng vàng Hoa Hoa

    Người đó nhất định là một người có tính tình vô cùng dữ dằn, bởi động một tý hắn lại chửi người, mà nghe ra, như là hắn dùng tiền lương một năm mua một chiếc nhẫn làm quà cho một người phụ nữ, kết quả, người phụ nữ này lại trả cho hắn. Lúc hắn quay lại cửa hàng vàng kia để trả lại chiếc nhẫn, có thể vì cửa hàng ép giá, hắn bèn mắng to lên.

    Mà cái cửa tiệm này gọi là cửa hàng vàng Hoa Hoa.

    Tôi đã có được manh mối thứ nhất, phấn khởi rồi lại tiếp tục nghe tiếp.

    Nhưng những câu sau đó lại không có mấy ý nghĩa, đại đa số là mắng chửi người, than thở hắn không may, người đó nhất định là một người có một cuộc sống không như ý (Nếu quả thật có một người như thế), sự bực tức của hắn cũng rất nhiều.

    Tôi nhẫn nại chờ cho đến khi nghe xong hết, Giang Kiến sốt ruột hỏi tôi: -Ông đã tìm được cái gì?

    Tôi nói:
    -Hắn đã từng đến một cửa hàng vàng bạc mua một chiếc nhẫn, cửa hàng đó gọi là cửa hàng vàng Hoa Hoa.

    Giang Kiến cũng phấn khởi, nói:
    -Vậy thì tốt quá, chúng ta có thế đến cửa hàng vàng kia thăm dò một chuyến!

    Tôi lấy quyển sổ điện thoại ra, bởi vì tôi chưa bao giờ nghe thấy tên của cửa hàng vàng đó, vậy nhất định nó là một cửa tiệm có quy mô nhỏ. Nhưng dù nó có quy mô nhỏ, tôi nghĩ vẫn có thể tìm được nó từ trong quyển sổ điện thoại nhỏ bé.

    Tôi chuyên tâm tìm kiếm, nhưng mà tôi cẩn thận tìm hai lần cũng không tìm được cửa hàng vàng Hoa Hoa.

    Giang Kiến tìm tiếp sau tôi. Tôi thấy y tìm liên tục nhiều lần, cũng không thu được kết quả gì, tôi nhớ ra trong số những người bạn của cha tôi, có một lão tiền bối làm về nghề vàng và châu báu, tôi tin nhất định ông ấy sẽ biết cái cửa hàng vàng kia, cho nên tôi vội vàng gọi điện cho ông ấy.

    Sau khi ông ấy nghe thấy câu hỏi của tôi, thì nở một nụ cười, nói: -Khá may là cậu đã hỏi tôi, nếu cậu hỏi người khác chỉ sợ chẳng ai biết. Cậu hỏi về cửa hàng vàng này để làm gì?

    Tôi vội nói:
    -Có một chút chuyện, nó ở đâu thế?

    Vị trưởng bối này dùng giọng giáo huấn nói: -Nghe nói ngươi suốt ngày tìm kiếm những chuyện ly kì quái đản, như vậy. . . Ừm. . . Không làm việc đàng hoàng, thật sự không tốt, cậu nên gây dựng sự nghiệp cho tốt!

    Trong lòng của tôi thầm thở dài, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn nghe tiếp, chờ hắn nói xong, tôi liền luôn miệng bằng lòng, sau đó lập tức hỏi: -Xin chú hãy nói cho cháu biết, cái cửa hàng vàng kia nằm ở đâu vậy?

    Vị lão nhân này đã bắt đầu giáo huấn sẽ không chịu thu bài, ông ta ở trong điện thoại càm ràm tôi khoảng mười lăm phút, mới nhớ tới câu hỏi của tôi, nói:

    -Cửa hàng vàng Hoa Hoa sao? Trước kia, mở tại ngõ Long Như.

    -Bây giờ thì sao?

    -Bây giờ cái gì, đã không còn từ lâu rồi, ha. Để tôi tính lại đã. . . 16 năm, khoảng mười sáu năm trước, một trận hỏa hoạn thiêu rụi nó rồi, giống như có người phóng hỏa nhưng không bắt được ai cả.

    Tôi không thể tưởng tượng được, mình sẽ thu được một đáp án như thế!

    Tôi ngây người một lúc, mới nói: -Vậy, chủ nhân của cửa hàng vàng này là ai?

    -Không biết, đó là một cửa hàng vàng nhỏ, hình như ông chủ là người Hồ Nam.

    Tôi vội nói: - Đúng rồi, nhất định là một người Hồ Nam,

    Vị lão nhân kia ngẩn người ra một lúc , nói: -Làm sao cậu biết?

    Tôi sợ ông ấy lại chuyển chủ đề, cho nên vội vàng nói: - Chú không cần quan tâm đâu, mau nói cho cháu biết, ông chủ ấy làm sao?

    -Về sau ông chủ ấy, nghe nói buồn bã và thất vọng, bày một quán nhỏ ở trong ngõ Long Như bán vài đồ gì ấy, tôi cũng không biết rõ.

    Tôi cười khổ một cái: -Cảm ơn chú, hôm nào cháu sẽ đến thăm chú.

    Tôi bỏ điện thoại xuống, nhìn Giang Kiến: -Anh đã nghe thấy rồi đấy, cửa hàng vàng kia đã bị lửa thiêu rụi vào 16 năm về trước, tôi nghĩ người phóng hỏa nhất định là người đó.

    Giang Kiến hít một hơi, nói: -Nếu thật sự là có một người như thế.

    Nhất định ánh mắt của tôi vô cùng nghiêm túc, bởi tôi cảm thấy cơ bắp của mặt mình cứng ngắc, tôi nói: Nhất định là có người kia, nếu như không có cửa hàng vàng Hoa Hoa, nếu như vẫn còn cửa hàng vàng Hoa Hoa, có lẽ tôi vẫn còn nghi ngờ, nhưng mà bây giờ tôi tuyệt đối không nghi ngờ!

    Giang Kiến gật đầu:

    -Đúng vậy a, năm nay Vương Chấn Nguyên mới có mười hai tuổi, sao hắn có thể nói ra chuyện của mười sáu năm trước đã bị hỏa hoạn thiêu rụi, căn bản không ai biết đến tên của một cửa hàng vàng nhỏ.

    Y đồng ý với tôi, nhưng ánh mắt của y, vẫn rất mông lung.

    Giang Kiến nói: -Theo như vậy, người đó cũng không phải vừa mới chết đuối ở trong hồ.

    -Có thể.

    -Quỷ, nếu như nói thật sự có quỷ, chẳng lẽ có thể tồn tại lâu như thế và bám vào một người khác?

    Tôi đứng lên, tôi không trả lời câu hỏi của Giang Kiến vì chúng tôi thật sự biết rất ít về chuyện Quỷ Hồn. Phần lớn mọi người, theo quan điểm của "Khoa học" không chấp nhận và chối bỏ sự tồn tại của Quỷ Hồn. Mà kỳ thật, phủ định sự tồn tại của sự vật và những những hiện tượng quái dị không thể giải thích được, là quan điểm không khoa học rồi.

    Cho tới bây giờ, đối với vấn đề tinh thần người sau khi chết, linh hồn đại loại, còn chưa được khoa học nghiên cứu theo hệ thống. Cho dù có người đang nghiên cứu, cũng bị bài xích ở ngoài lĩnh vực khoa học, mà bị gọi là "Huyền học" , ở trong tình hình này, tôi có cách gì trả lời câu hỏi của Giang Kiến.

    Cho nên, sau khi tôi đi thong thả vài bước, nói: -Chuyện này, tôi xin anh hãy tạm thời giữ bí mật. Đừng nói với bất cứ ai, lại càng không nên nói với Vương Chấn Nguyên, tránh cho cậu ta không sợ hãi.

    Giang Kiến nói: -Vâng, thế có cần phải tiếp tục ghi âm nữa không?

    -Đương nhiên cần, chúng ta còn hy vọng thu được thêm nhiều manh mối. hơn nữa, còn phải gắng hết sức quan sát hành động Vương Chấn Nguyên.

    Giang Kiến bàn bạc công việc với tôi, rồi chào tạm biệt rời đi. Sau khi Giang Kiến rời đi, Bạch Tô đi vào thư phòng của ta, nói: -Các anh bàn bạc cái gì đó, dường như em nghe thấy có người không ngừng chửi rủa!

    Tôi bèn đem những chuyện xảy ra ở trên người Vương Chấn Nguyên nói cho Bạch Tố nghe.

    Bạch Tố là người phụ nữ có nhiều ý nghĩ cổ quái nhất, hơn nữa lại tin tưởng vào những chuyện không thể tin được.

    Sau khi Bạch Tố nghe xong câu chuyện của tôi, cô lập tức đưa ra phán đoán:
    -Quỷ bám vào người là chuyện không thể nghi ngờ. Khi em còn bé, đã từng nhìn thấy chuyện như thế.

    Nếu như bình thường, nghe cô nói thế. Tôi nhất định sẽ mỉa mai cho cô vài câu, nhưng lúc này, tôi không nói gì mà chẳng qua là nhìn cô, khuyến khích cô nói tiếp.

    Bạch Tố nói:
    -Lần đó em nhìn thấy, là một thuộc hạ của cha em. Lúc đầu, hắn đang yên lành hút thuốc lào, bỗng nhiên gào thét lên, nói là một người khác, nói là hắn bị một toán thổ phỉ giết chết, vứt vào trong một cái sơn động, mà cái người bị bám vào kia, ngày hôm qua đã đi tới sơn động đó. Cha dùng máu chó phun vào người hắn, mới chấm dứt được lời nói nhảm của hắn, và lập tức phái người tới sơn động kia xem xét.

    Tôi cắt ngang câu chuyện của cô, nói:
    -Thấy thi thể chứ?

    -Chưa, không tìm được cái gì cả, thi thể của người kia có thể đã bị sói đói kéo đi. Nhưng mà, Quỷ Hồn của hắn, vẫn ở trong cái sơn động kia, có ngườii đi vào sơn động, liền bám vào người họ.

    Tôi ngẩn người, chuyện Bạch Tố vừa kể ra, kỳ thật không phải là chuyện mới lạ, dường như ở trong mỗi làng quê cổ xưa, đều có thể tìm được những truyền thuyết tương tự. Khi tôi còn bé, cũng đã nghe được không ít.

    Tình hình này rất giống với tình hình của Vương Chấn Nguyên mà tôi nhìn thấy bây giờ.

    Bạch Tố lại nói:
    -Tội nghiệp đứa trẻ đó, căn cứ vào truyền thuyết lâu đời chỉ cần dùng máu chó giội vào đầu là có thể đuổi được Quỷ Hồn đi rồi!

    Tôi cười khổ:
    -Bây giờ, chỉ sợ khó làm được điều này, anh phát giác càng ngày con người càng tự lừa dối mình, rõ ràng có nhiều hiện tượng lạ không thể giải thích được mà lại cố tình không lý giải về nó, chỉ nói tóm lại là mê tín, nói không khoa học, đến nỗi những hiện tượng đó vĩnh viễn không thể lý giải được!

    Bạch Tố nói:
    -Vậy bây giờ anh định làm gì?

    -Anh? Anh muốn đi đến ngõ Long Như xem sao, hy vọng anh có thể tìm được ông chủ của cửa hàng vàng kia, cũng hy vọng ông ấy có thể cung cấp cho anh một vài thông tin về người tới mua chiếc nhẫn năm đó.

    -Quá ít hy vọng rồi! -Bạch Tố nói

    -Nhưng cho tới bây giờ chỉ có mỗi manh mối này thôi.

    Bạch Tố không phản đối, nên tôi rời khỏi nhà.

    Ngõ Long Như là một cái ngõ nhỏ, kiến trúc hai bên rất là cũ nát, cách đó không xa có một cái móng của một công trình cao ốc chuẩn bị khởi công xây dựng cao tới hai mươi tầng đang đóng cọc.

    Tiếng đóng cọc đinh tai nhức óc, từng tiếng đóng cọc làm những căn nhà ở hai bên ngõ Long Như sinh ra những rung động rất mạnh như chúng có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.

    Tôi đi vào trong ngõ, quan sát hai bên đường, trong ngõ hẻm mặc dù có không ít cửa hàng nhưng không có một cửa hàng vàng nào cả, ngõ nhỏ không dài, rất nhanh tôi đã tới một đầu khác của ngõ nhỏ.

    Mà sau khi tôi đi đến chỗ này, tôi vui mừng tới mức suýt nữa đã kêu lên!
    --------------------------------------
    (1) có thể hiểu là miễn cưỡng vượt qua khó khăn, cố mà thực hiện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...4#post16847184
    Truyện này khá ngắn, chỉ có 5 chương. Nhưng mình đang bận tình hình ra chương không được nhanh. Mọi người thông cảm
    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 01-03-2013 lúc 22:28.
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪

  6. Bài viết được 39 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    finefire,kja1987,linhvlike,minhsbv,naihaichannhan,nguoilatao,tgtg,thaisalem,ThanhHoai,TheBeginner,uranos,Vô__Tình,vietthuan,
  7. #4
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 3: Cựu đại minh tinh.

    Tác giả: Nghê Khuông
    Dịch: Qing Luan
    Biên: Greenphoenix28
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Chương 3: Cựu đại minh tinh.

    Tôi thấy một ông lão mặt mũi đầy nếp nhăn ngồi ở trên một cái ghế gỗ. Ở trước mặt của ông ấy là một chiếc rương mây(1) cũ nát. Chiếc rương mây đó đang mở ra,ở bên trong có một vài chiếc vòng ngọc, và các loại khuyên tai ngọc.

    Ông lão kia ngồi bất động ở trên ghế, trong hai mắt không có một chút thần thái.

    Trong lòng tôi thầm nghĩ, ông lão này có phải là chủ nhân của cửa hàng vàng Hoa Hoa năm đó?

    Tôi đánh giá ông ấy một lúc, chưa tới gần gian hàng. Cuối cùng ông lão cũng nhìn thấy tôi đi tới, ngẩng đầu nhìn tôi một cái nhưng phát hiện tôi không phải là khách hàng của mình, thế nên lại cúi đầu xuống.

    Mà lúc ông lão cúi đầu, tôi bèn ngồi xổm xuống tiện tay nhặt ra hai đồ chế phẩm bằng ngọc ở trong rương mây của ông ấy, hỏi:

    -Hai chiếc này bao nhiêu tiền?

    Ông lão kia nhìn tôi bằng một ánh mắt cực kỳ khác thường:
    -Nếu như anh thực sự muốn mua thì hai mươi tệ a.

    Vừa nghe ông lão mở miệng, tôi lại càng vui mừng. Bởi vì trong khẩu âm của ông ấy, tôi nghe thấy đậm chất Tương Tây. Tôi mỉm cười, rồi đút hai mươi tệ vào trong tay ông:

    -Hóa ra chúng ta là đồng hương!

    Ông lão nghe thấy lời nói của tôi, đột nhiên ngẩn người một lúc, mới nói:

    -Đúng vậy a, đồng hương của chúng ta rất ít!

    Tôi cau mày:

    -Cháu đang tìm một người đồng hương, nhiều năm trước ông ấy mở một cửa hàng vàng ở chỗ này. Về sau, nghe nói cửa hàng của ông ấy bị lửa thiêu rụi, cũng không biết giờ ông ấy đi đâu!

    Lời của tôi còn chưa nói xong, ông lão kia đã bắt đầu kích động,

    Ông ấy nắm lấy tay của tôi:

    -Người anh muốn tìm chính là tôi, anh tìm tôi có chuyện gì?

    Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tôi cũng tìm được người của cửa hàng vàng Hoa Hoa trước kia, bây giờ, tôi hy vọng ông ấy vẫn còn nhớ rõ người năm đó tới mua chiếc nhẫn.

    Tôi nói:

    -Oh! Hóa ra chính là bác, cháu muốn hỏi một chuyện, đó là chuyện của rất nhiều năm về trước. Bác có thể không còn nhớ rõ, có một đồng hương của chúng ta. Người này rất thô lỗ, động một chút lại chửi người."

    Ông lão kia chuyên tâm lắng nghe. Ông ngửa đầu, cau mày đến nỗi nhìn ông ấy như già hơn rất nhiều.

    Tôi hơi dừng lại, nói:

    -Bác có thể không còn nhớ nổi, nhưng mà người đó đã từng tuyên bố, nói bác dùng giá thấp mua lại chiếc nhẫn đã bán cho hắn, hắn còn nguyền rủa cửa hàng vàng của bác bị lửa thiêu rụi.

    Tôi mới kể tới đây, thân thể của ông ấy không khỏi run lên dữ dội, cổ họng của ông ấy vang lên những tiếng "lộp cộp", người thì lung lay như muốn ngã, tôi vàng đỡ lấy ông.

    Vào sát na đó, trong lòng của tôi cực kỳ vui mừng.

    Bởi vì nhìn tình cảnh này của ông lão, rõ ràng ông ấy vẫn nhớ rõ cái người trong lời nói của tôi.

    Tôi đỡ lấy ông ấy, thân thể của ông vẫn không ngừng phát run. Ông vung tay lên, cổ họng thì không ngừng phát ra tiếng "lộp cộp" .

    Nhìn tình cảnh của ông giống như là đang gắng sức nói gì đó, nhưng bởi vì tâm tình kích động nên trái lại không thể nói được nên lời. Tôi vội vàng đưa tay vỗ một cái khá mạnh vào sau lưng ông ấy.

    Cái vỗ kia đã khiến cho ông ấy đã nôn ra một cục đờm, tiếp theo ông hít một hơi, mắng:

    -Là tên vương bát đản (là câu chửi: nôm na là đồ con rùa) đó!

    Tôi vội hỏi:

    -Ông nghĩ ra rồi à?

    Ông lão kia gật đầu, nói:

    -Sao có thể quên được? Cửa hàng vàng nhất định là do hắn phóng hỏa thiêu rụi, chỉ có điều không bắt được hắn, hắn. . . Thật sự là đồ súc sinh.

    Tôi không hỏi lại nữa, bởi vì tôi biết ông lão này có một mối hận rất sâu với người đó, không cần hỏi lại nữa, nhất định ông ấy sẽ thao thao bất tuyệt nói hết những chuyện của người đó cho tôi nghe.

    Quả nhiên, ông thở phì phò nói:

    -Tiên sinh, chắc anh biết Ngưu Đại Giáp, hoặc anh không biết, tuổi tác của anh còn trẻ.

    Tôi ngẩn người, nói:

    -Ngưu Đại Giác? Người đó tên là Ngưu Đại Giác?

    -Không phải, hắn là quân sư dưới quyền của Ngưu Đại Giáp, Ngưu Đại Giáp chết do súng bắn, hắn thì trốn thoát.

    Tôi đã hiểu ra một chút, Ngưu Đại Giác kia nhất định là thổ phỉ của vùng Tương Tây, mà người kia hóa ra là xuất thân từ thổ phỉ, nhưng hắn đã làm quân sư thì cũng có khả năng là một phần tử trí thức.

    Tôi vội vàng hỏi:

    -Tên của hắn là gì? Hắn đã từng đọc sách sao?

    -Hừ, nghe nói hắn còn chạy ra biển, Ngưu Đại Giác bị quan binh giết chết, hắn mang theo một đống vàng bạc châu báu chạy trốn, về sau thì nướng hết số tiền nghiệp chướng đó.Lúc tôi gặp hắn, hắn đã sầu khổ chán chường, làm việc ở trên một con tàu nước ngoài. Tên súc sinh đó, hắn đã sầu khổ nhưng chưa bỏ được sắc tâm, lại có thể theo đuổi đại minh tinh Ân Ân.

    Tôi bỗng chấn động, thật sự là đại minh tinh Ân Ân, hoặc nói là "đã từng là đại minh tinh" . Lúc bà tỏa sáng trên bầu trời, là hai mươi năm về trước, bây giờ dường như mình không còn nghe thấy ai nhắc tới tên của bà nữa.

    Ông lão tiếp tục nói:

    -Cũng không biết hắn nói cái gì, hắn và Ân Ân còn ở chung một chỗ.

    -Như vậy - Tôi hỏi - Hắn mua chiếc nhẫn kia của bác là để đưa cho vị đại minh tinh đó đúng không?

    -Tôi cũng không rõ lắm. Nhưng lúc hắn tới trả lại chiếc nhẫn kia, lại chửi to Ân Ân với tôi, tất nhiên hắn bị Ân Ân đuổi đi. Tôi vẫn luôn hỗ trợ tên súc sinh kia, sao biết hắn lại cho một mồi lửa đốt cửa hàng vàng của tôi!

    Ông lão kia nói tới đây, thân thể lại phát run lên.

    Tôi đành an ủi ông:

    -Cũng không chắc chắn là hắn phóng hỏa. . .

    Lời của tôi mới nói được một nửa. không những không có tác dụng an ủi, trái lại còn làm ông lão cả giọng quát lên:

    -Chắc chắn là hắn, chắc chắn là tên súc sinh đó!

    Ông ấy nhìn nói, lại bắt đầu ho lên khù khụ.

    Trong lòng của tôi thầm than, đồng thời cũng cảm thấy hết sức có lỗi, mặc dù cuộc sống hiện tại của ông lão rất khổ, nhưng cũng rất bình tĩnh, nhưng mà tôi lại làm dấy lên sự đau đớn của ông.

    Qua một lúc lâu, tôi mới nói:

    -Thế, tên của hắn là gì?

    Hai tay của ông lão nắm quyền đầu:

    -Hắn tên là Niên Chấn Cường.

    Tôi lại đưa ra một câu hỏi cuối cùng:

    -Bây giờ hắn đang ở đâu, bác có biết không?

    Ông lão lắc đầu nghiến răng nghiến lợi, nói:

    -Từ khi cửa hàng vàng bị hắn phóng hỏa, tôi chưa từng gặp lại hắn.

    Tôi đứng lên, không đành lòng nhìn ông lão nghiến răng căm phẫn như thế này, nhưng đối với chuyện của cá nhân người này, tôi còn biết rõ hơn ông lão đó, tôi biết hắn đã chết ở trong một cái hồ nhỏ, có thể là bị người ta mưu sát.

    Vốn là một vụ án mưu sát đã qua một quãng thời gian khoảng hai mươi năm, vạch trần từng điều từng điều một, cũng không phải là một chuyện đặc biệt gì, cùng lắm là một chuyện lạ.

    Nhưng mà, từ khi tôi hiểu rõ người tên Niên Chấn Cường này, bầu không khí không hiểu sao tràn ngập sự quái đản. Tôi biết rõ chuyện này từ trong miệng một đứa trẻ mười hai tuổi. Đứa bé kia chỉ đã từng ngã vào trong hồ mà thôi.

    Một vụ án chết người đã xảy ra gần hai mươi năm, muốn truy ra tất nhiên là hết sức khó khăn, hung thủ cũng có thể đã chết từ lâu. Nếu như chỉ cần là án mưu sát, có thể tôi chẳng còn một chút hứng thú nào, nhưng mà hiểu biết con người Niên Chấn Cường này với chuyện quái dị đột nhiên xuất hiện trên người đứa trẻ mười hai tuổi là Vương Chấn Nguyên, có mối quan hệ rất lớn với nhau. Cho nên tôi phải điều tra cho rõ ràng!

    Tôi tiếp tục đi về phía trước, trong thời gian của ngày tiếp theo, tôi nghe ngóng địa chỉ của cựu đại minh tinh Ân Ân từ đủ mọi phương tiện.

    Thế nhưng cũng không tốn quá nhiều công phu, bởi vì Ân Ân trước đây rốt cục là một vị minh tinh rất nổi tiếng.

    Hơn nữa, sau khi tra được kết quả, cũng có phần ra ngoài dự liệu của tôi, Ân Ân cũng không hề cùng đường điêu đứng, cuộc sống của bà bây giờ trôi qua rất tốt. Một người bạn phục vụ trong ngành báo chí gần ba mươi năm nói cho tôi biết, Ân Ân bây giờ đang ở trong một khu nhà ở cao cấp, rất ít khi lộ diện,cuộc sống bình thường bây giờ và lúc làm minh tinh trước kia của bà hoàn toàn tương phản với nhau.

    Cuộc sống như thế này của bà đã qua được hơn mười năm, cho nên khó trách xã hội đã quên lãng bà từ lâu.

    Người bạn kia tra ra địa chỉ của Ân Ân, tôi quyết định ngày hôm sau dựa theo địa chỉ đó tới thăm. Đêm đó, tôi gọi một cú điện thoại cho Giang Kiến, nói tất cả những thông tin tôi điều tra được cho y biết.

    Giọng nói của Giang Kiến có chút run run, y nói:

    -Như vậy, thật sự là có Quỷ Hồn đúng không?

    Tôi nghĩ vài giây đồng hồ, rồi mới nói:

    -Dựa theo chuyện nhìn thấy trước mắt xem ra đúng là có, anh có muốn đi thăm hỏi Ân Ân phu nhân với tôi không?

    Tôi muốn, Giang Kiến nhất định là vui vẻ đi cùng với tôi, nhưng vượt qua ý nghĩ của tôi, Giang Kiến lại nói lời từ chối, thậm chí cũng chẳng thèm cân nhắc, y liền nói:

    -Tôi không đi.

    Trong khoảng thời gian ngắn, tôi không nghĩ ra vì sao y lại từ chối nhanh như vậy, mà Giang Kiến dường như cảm thấy mình từ chối quá đột ngột, vì thế y lại vội vàng giải thích:

    -Tôi muốn chú ý tới Vương Chấn Nguyên nhiều hơn, cho nên. . . Tôi mới không muốn đi, một mình ông đi cũng đủ rồi.

    Tôi không nói gì nưa, mà trong sát na kia, tôi bỗng nhiên cảm thấy dường như Giang Kiến đang che giấu cái gì đấy.

    Nhưng rồi tội lại bỏ ý nghĩ này ngay lập tức, bởi vì không có lý do, nếu như Giang Kiến đang tìm lý do, đặc biệt không đi gặp Ân Ân, điều đó có khả năng, mà hắn biết Ân Ân đương nhiên là không có khả năng, cho nên Giang Kiến tự nhiên cũng không cần che giấu gì đấy.

    Tôi bỏ điện thoại xuống. Vào lúc ban đêm, tôi cho tới tận đêm khuya mới ngủ, tôi đọc rất nhiều những sách vở ghi chép có liên quan tới Quỷ Hồn.

    Gần đây tôi cực kỳ say mê với việc nghiên cứu Quỷ Hồn, cho nên những sách vở có liên quan tới phương diện này, tôi thật sự góp nhặt được không ít.

    Tôi đọc được ghi chép thứ nhất là về một nông dân ở vùng nông thôn nước Anh. Có một lần, bỗng nhiên dùng chữ Hy Lạp viết ra một bài thơ dài tới 74 câu, cha sứ biết tiếng Hy Lạp đọc được, cảm thấy rất là ngạc nhiên.

    Nhưng người nông dân kia không biết chữ Hy Lạp. Về sau, qua sự cố gắng của vị cha sứ kia, phát hiện người nông dân dùng chữ Hy Lạp viết ra bài thơ kia, dường như là rất giống một thi nhân Hy Lạp đã mất. Vì vậy cha sứ bèn nhận định là Quỷ Hồn của thi nhân Hy Lạp bám ở trên người nông dân kia, cho nên mới xuất hiện tình huống như thế.

    Nhưng mà, tại sao linh hồn kia lại vượt qua trùng dương, bám vào trên người nông dân kia và viết ra một bài thơ như thế. Thật sự không có giải thích được gì thêm.

    Chuyện này, trái lại rất giống chuyện tôi gặp bây giờ. Tôi có thể vĩnh viễn không tìm được lời giải thích.

    Nhưng ít nhất tôi có thể ghi lại chuyện này, tôi tin tưởng một ngày nào đó, một người khác sẽ có năng lực giải thích câu đố về Quỷ Hồn.

    Ngày hôm sau tỉnh lại đã là vào giữa trưa, chờ tôi ăn sáng xong, thì đã vào thời gian buổi chiều. Mà lúc tôi lái xe đi tới phía ngoài cổng nhà Ân Ân lại là chuyện của 30 mươi phút tiếp sau rồi.

    Đó là căn nhà lớn có hoa viên cực kỳ hoa lệ, bên cạnh cửa sắt lớn treo một biển bằng đồng, trên mặt khắc hai từ "Ân ngụ" (nơi ở của Ân Ân), tôi vừa mới xuống xe đã nghe thấy một tràng tiếng chó sủa.

    Tôi đi tới trước cửa nhấn chuông, tiếng chó sủa càng thêm dữ dội, qua cửa sắt tôi đánh giá hoa viên được cắt tỉa ngay ngắn, nhìn thấy hai con chó săn lớn phóng thẳng ra, có một người nữ giúp việc trung niên đi theo chúng.

    Người nữ giúp việc trung niên kia đi tới trước cửa sắt trên mặt chẳng nở nụ cười, tuyệt đối không có chút niềm nở đón tiếp khách.

    Giọng nói của bà cũng cứng nhắc và lãnh đạm, bà hỏi:

    -Tìm ai?

    Tôi không thể không nặn ra khuôn mặt tươi cười, nói:

    -Tôi đến từ tòa soạn báo muốn hỏi thăm phu nhân Ân Ân một chút.

    Người nữ giúp việc kia lập tức lắc đầu nói:

    -Tiểu thư của chúng tôi không tiếp khách!

    Bà chỉ nói một câu liền lập tức xoay người sang chỗ khác, lộ ra vẻ tuyệt đối không muốn thương lượng. Tôi vội vàng lớn tiếng gọi. Tôi vừa gọi một tiếng, người phụ nữ giúp việc kia không hề quay người lại, trái lại hai con chó săn đột nhiên tấn công, chúng đứng thẳng người lên, hai chân trước bám vào cửa sắt, sủa ông ổng với tôi.

    Tôi lui một bước, lớn tiếng nói:

    -Tiểu thư của các người không gặp người khác, nhưng nhất định sẽ gặp tôi, tôi là trường hợp ngoại lệ, không phải đến quấy rối bà, chỉ có vài câu muốn hỏi hỏi bà thôi!

    Tôi kêu rất to, người phụ nữ giúp việc kia nhất định là nghe thấy, nhưng bà vẫn tiếp tục đi về phía trước.

    Tôi còn kêu là:

    -Bà đi nói với chủ nhân, tôi là do mỗ mỗ tiên sinh giới thiệu tới.

    Tôi nói "Mỗ mỗ tiên sinh" chính là người bạn làm báo của tôi. Theo như hắn nói, thời điểm Ân Ân chưa nổi tiếng, hắn đã từng bỏ ra không ít nỗ lực vì Ân Ân, cho nên nói ra tên của hắn thì sau đó có thể gặp được vị cựu đại minh tinh kia.

    Tôi cũng không biết có phải người nữ giúp việc kia đã nghe thấy tiếng kêu của tôi, bởi vì bà đi thẳng vào trong nhà. Tôi đành đợi ở ngoài cửa, hai con chó săn kia vẫn tiếp tục sủa lên với tôi.

    Khá tốt, tôi đợi chừng năm phút đồng hồ, người phụ nữ giúp việc kia đã quay trở lại, quát lui hai con chó kia, mở cửa sắt ra nói:

    -Tiểu thư mời ông vào, nhưng tinh thần của bà không tốt lắm, không hy vọng ông ở lại được lâu!

    Tôi vội vàng lách người vào:

    -Tôi rõ rồi, nhiều nhất không quá 10 phút, cám ơn chị!

    Người phụ nữ giúp việc kia dắt hai con chó săn, đi thẳng về phía trước, tôi đi theo đằng sau, bước lên bậc đá đi vào phòng khách, một phu nhân trung niên duyên dáng sang trọng đang ngồi ở trên ghế sô pha hơi gật đầu với tôi:

    -Mời ngồi, Mỗ tiên sinh khỏe chứ? Đã lâu không gặp ông ấy!

    Tôi ngồi ở phía nghiêng nghiêng đối diện với bà, phu nhân trung niên kia tất nhiên là vị đại minh tinh của nhiều năm trước.

    Tôi trả lời câu hỏi của bà, bà mới hỏi lại:

    -Anh tới là vì chuyện gì?

    Tôi nói bừa:

    -Tôi đang sáng tác một quyển sách liên quan tới sự phát triển của điện ảnh, Ân Ân tiểu thư là đại minh tinh nổi tiếng cho nên tôi muốn thỉnh giáo mấy vấn đề!

    Đây là một chuyện mà người nào đã từng tham gia vào nền điện ảnh đều cảm thấy hứng thú, cho nên Ân Ân cười, nói:

    -Xin cứ hỏi.

    Tôi tùy tiện nghĩ ra một vài câu hỏi, Ân Ân nghe rất chuyên tâm cũng đều trả lời tôi. Tôi làm bộ chuyên tâm ghi chép vào một quyển sổ tay.

    Mười phút sau, tôi lại giả bộ lơ đãng hỏi vấn đề mà mình muốn biết nhất.

    Tôi nói:

    -Ân tiểu thư, có một người tên là Niên Chấn Cường, hắn và bà đã từng. . . rất thân, về người này, bà. . .

    Tôi đã hết sức cố gắng không để lộ ra tôi đến vì vấn đề này, nhưng lời của tôi còn chưa nói xong, sắc mặt của Ân Ân đã trở nên rất khó coi, bà đứng dậy, nói:

    -Thực xin lỗi, thân thể của tôi không được tốt, bác sĩ muốn tôi phải nghỉ ngơi thật nhiều, cho nên. . .

    Bà cũng rất khách khí, chưa từng trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

    Ở vào tình huống đó, tôi không thể không đi rồi!

    Nhưng mà, tôi tới đây cũng chưa đạt được chuện mà tôi muốn biết, sao chịu rời đi?

    Tôi nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, một mặt vẫn đang đứng lên, sau đó, tôi mới nói:

    -Ân tiểu thư, tôi nhắc tới Niên Chấn Cường vì tôi biết một chuyện có liên quan với hắn, hơn nữa trong đó còn dính líu tới bà.

    Ân Ân cười lạnh nói:

    -Tôi không quan tâm!

    Tôi vội vàng, nói:

    -Vâng! Nhưng tôi nghe nói, một người thân của Niên Chấn Cường đang chuẩn bị thuê luật sư tới kiện bà!

    Tất cả câu chuyện kia đều do tôi bịa ra.

    Sở dĩ tôi bịa chuyện ra như thế, là vì tôi nghĩ tới, cuộc sống bây giờ của Ân Ân sung túc mà bình thản, người có một cuộc sống như vậy nhất định rất sợ phiền toái, vì vậy tôi bèn cố ý bịa ra một chuyện khiến bà cảm thấy phiền phức, để bà đem càng nhiều chuyện có liên quan tới Niên Chấn Cường nói cho tôi biết.

    Sau khi tôi nói như vậy, quả nhiên Ân Ân nhíu mày, nói:

    -Có chuyện như vậy sao? . . .

    Tôi vội hỏi:
    -Đúng vậy. Người kia nói, lúc bà với Niên Chấn Cường đang ở cùng với nhau, có một số tiền lớn để ở chỗ bà. . .

    Điều này cũng là suy đoán của tôi.

    Nhưng suy đoán này cũng không phải chỉ trong chốc lát là nghĩ ra được, mà ở trong lòng tôi đã có sự nghi ngờ từ lâu.

    Bởi vì Ân Ân trong quá khứ, mặc dù đã từng là đại minh tinh nhưng bà lại bị ràng buộc bởi hợp đồng của công ty, thu nhập có hạn nhưng chi tiêu thì nhiều. Mà cuộc sống của bà bây giờ lại trôi qua cực kì tốt, vậy nhất định là bà từng có một khoản thu nhập khả quan ngoài ý muốn, đây là một trong những nguyên nhân.

    Nguyên nhân thứ hai là ở trong miệng ông lão kia, biết lúc Niên Chấn Cường đi tới thành phố này, là mang theo một đống của cái của thủ lĩnh thổ phỉ, mà món tiền này, về sau hiển nhiên không còn ở trên người Niên Chấn Cường.

    Nguyên nhân thứ ba, càng thêm rõ ràng, Niên Chấn Cường quyết không phải là một người thư sinh anh tuấn, mặc dù trình độ kiến thức của hắn có thể tương đối cao nhưng hành động, lời nói của hắn cũng không làm cho phụ nữ ưa thích.

    Mà Niên Chấn Cường đã từng ở chung với đại minh tinh như Ân Ân, điều đó không hỏi cũng biết Ân Ân thích chính là tiền của hắn.

    Dựa vào ba nguyên nhân ở trên, nên tôi mới cả gan nói như thế. Mà sau khi tôi vừa mở miệng nói ra, suy đoán của tôi thật sự không xa sự thật là mấy.
    ----------------------------
    (1) Hình:

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...4#post16847184
    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 03-03-2013 lúc 09:13.
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪

  8. Bài viết được 35 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    finefire,kja1987,minhsbv,naihaichannhan,nguoilatao,tgtg,thaisalem,ThanhHoai,TheBeginner,uranos,Vô__Tình,vietthuan,
  9. #5
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 4: Cựu đại minh tinh.

    Tác giả: Nghê Khuông
    Dịch: Qing Luan
    Biên: Greenphoenix28
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Bởi vì tôi nhìn thấy sắc mặt của Ân Ân trong chốc lát trở nên rất khó coi, thậm chí bà còn lập tức quay đầu đi không dám nhìn tôi. Hơn nữa lời nói của bà cũng trở nên vô cùng gượng gạo.

    Bà nói:

    - Làm gì có chuyện như thế! . . .

    Tôi lại tiến thêm một bước, chất vấn :

    -Ân tiểu thư, bà cũng là người Hồ Nam. Bà có biết Niên Chấn Cường vốn là quân sư của thổ phỉ Ngưu Đại Giác, hắn đã mang theo tiền của Ngưu Đại Giáp chạy trốn, mà tôi xem người thân kia hơn phân nửa là mượn cớ, trên thực tế là đồng đảng thổ phỉ của Niên Chấn Cường trước kia.

    Sau khi Ân Ân nghe xong lời nói của tôi, thân thể bà lại chấn động một chút.

    Tôi lại nói:

    -Nếu như người nọ tuân theo đường lối pháp luật để giải quyết thì không có vấn đề gì, bởi vì hắn không có chứng cứ. Chỉ sợ tính thổ phỉ cướp bóc trong hắn không thay đổi, điều đó ít nhiều có chút phiền toái.

    Ân Ân đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, nói:

    -Sao anh biết tường tận như vậy, anh biết người kia à?

    Tôi không ngờ Ân Ân sẽ đột nhiên hỏi như vậy, nhưng tôi vẫn lập tức trả lời:

    -Tôi là phóng viên tin tức ah, Ân tiểu thư.

    Ân Ân không nói gì nữa, chẳng qua bà hiện ra thần thái vô cùng mệt mỏi, phất phất tay.

    Mà cho dù tôi còn muốn biết nhiều hơn cũng không còn cách nào nán lại thêm nữa, cho nên tôi đành phải nói:

    -Tôi cáo từ!

    Ân Ân nhìn tôi một lát mới nói:

    -Vệ tiên sinh, anh có muốn có thêm một khoản thu nhập không?

    Tôi ngẩn người, rồi vội hỏi:

    -Ý của bà là. . .

    Ân Ân nói:

    -Người đó. . . người trong lời anh nói, anh có biện pháp gì đuổi hắn đi hay không?

    Tôi lắp bắp kinh hãi, ba từ "Đuổi hắn đi" kia, có thể bao gồm rất nhiều ý tứ ở bên trong thậm chí kể cả mưu sát!

    Cho nên trong thời gian ngắn tôi không thể thốt nên lời. Sau một lúc, tôi mới nói:

    -Ân tiểu thư, tôi không hiểu ý của bà.

    Ân Ân miễn cưỡng nở một nụ cười, nói:

    -Tôi sợ phiền phức, mà Niên Chấn Cường đã chết, tôi căn bản không muốn gặp lại người đó. Anh cần phải hiểu rõ?

    Ở vào câu hỏi trong khoảnh khắc đấy, trong lòng tôi đập loạn lên thình thịch.

    Cuối cùng tự trong miệng Ân Ân cũng nói ra chuyện có liên quan tới Niên Chấn Cường, đó chính là chuyện hắn đã chết. Ân Ân biết hắn đã chết, điều này thật sự khá quan trọng.

    Bởi vì mãi cho đến hôm nay, dường như người khác kết cuộc của Niên Chấn Cường ra sao, ước chừng chỉ có tôi và Giang Kiến dám khẳng định là biết rằng Niên Chấn Cương đã chết.

    Bởi vì, "Linh hồn" của Niên Chấn Cường bám vào người của Vương Chấn Nguyên.

    Tôi lúc ấy bèn "Ah!" lên một tiếng, nói:

    -Hóa ra Niên Chấn Cường đã chết. Tôi còn muốn đi tìm để phỏng vấn hắn đấy!

    Ân Ân nói có phần nôn nóng:

    -Hắn đã chết từ lâu rồi! Tôi ủy thác cho anh đuổi người kia đi, bất luận anh dùng biện pháp gì chỉ cần hắn không tới làm phiền tôi, tôi liền cho anh thù lao!

    Người kia, căn bản là do tôi bịa ra. Nhưng Ân Ân lại lập tức tinh tưởng, chẳng những đã tin tưởng mà còn lập tức muốn một người xa lạ như tôi đây đuổi người kia đi!

    Từ đó có thể thấy trong lòng của bà hết sức lo lắng, mà loại lo lắng này là do sự chột dạ của bà.

    Tại sao bà phải chột dạ nhỉ? Tất nhiên, khả năng lớn nhất là thật sự Niên Chấn Cường có để một khoản tiền lớn vào tay bà, mà bà cũng biết số tiền đó của Niên Chấn Cường là từ đâu ra.

    Nhưng tôi lập tức lại nghĩ tới nếu thật sự là như vậy, bà cũng không không cần chột dạ như thế. Bởi vì nếu bà từng sống chung với Niên Chấn Cường, có quan hệ mật thiết như vậy, tiền của Niên Chấn Cường chính là tiền của bà rồi, cần gì phải chột dạ?

    Tôi suy nghĩ từng điều từng điều một, nghĩ tới điều này trong lòng tôi không khỏi đập loạn lên.

    Mà Ân Ân hiển nhiên không biết tôi đang suy nghĩ điều gì. Bà vẫn chờ câu trả lời của tôi, một hồi lâu tôi không nói ra lời, bà mới lại nói:

    -Thù lao của ta rất hậu hĩnh, ít nhất là tương đương với tiền lương một năm của anh!

    Nhưng câu nói tiếp theo của tôi, lại chẳng có liên quan tới những điều đã nói với bà. Ta đột nhiên hỏi:

    -Ân tiểu thư, Niên Chấn Cường chết như thế nào?

    Tôi đã sớm đoán được câu hỏi này của tôi sẽ khiến cho Ân Ân phải chịu một chấn động lớn, nhưng tôi lại không đoán ra chấn động của bà phải chịu lại lớn tới mức như vậy!

    Bà xoay người lùi hai bước, cơ thể mềm nhũn ngã vào trong ghế sofa. Sắc mặt của bà trở nên cực kỳ tái nhợt, thân thể thì đã hơi run run. Qua một lúc lâu, bà mới gắng gượng nói một câu:

    -Điều đó. . . Sao tôi biết được?

    Tôi buông một tiếng thở dài, nói:

    -Ân tiểu thư, mặc dù bà bảo là không biết nhưng thần thái của bà lại nói cho tôi biết, là bà biết!

    Thân thể của Ân Ân càng run lên dữ đội, bà thốt lên the thé:

    -Nói bậy, cái gì tôi cũng không biết!

    Tôi lạnh lùng nói:

    -Ân tiểu thư, mưu sát là không có kỳ hạn truy xét trên pháp luật, mặc dù chuyện đã qua nhiều năm nhưng mà truy xét. . .

    Ân Ân không đơi tôi nói hết câu đã hét lên:

    -Ngươi cút đi cho ta!

    Tôi nói:

    -Được, tôi đi nhưng tôi sẽ tới cục cảnh sát.

    Ân Ân vừa nghe tới ba từ "Cục cảnh sát" , liền lập tức mềm nhũn, bà vội hỏi:

    -Điều đó cũng chẳng có lợi gì cho anh có phải hay không? Anh muốn tới nơi đó, anh cho rằng tôi giết Niên Chấn Cường?

    Tôi nói không chút che dấu:

    -Đúng vậy. . .

    Ân Ân đã hồi phục bình tĩnh, bà nói:

    -Anh đương nhiên không có chứng cứ, căn bản cực kì bịa đặt!

    Tôi không nghĩ tới thái độ của Ân Ân lúc đó đột nhiên trở nên bình tĩnh như vậy, nhưng điều đó lại chứng minh phỏng đoán của tôi là đúng. Bà ta đúng là người mưu sát Niên Chấn Cường!

    Mà bây giờ bà trấn tĩnh như thế đương nhiên là bởi vì bà biết tôi không có chứng cứ gì!

    Tôi cười lạnh:

    -Ân tiểu thư, bà nói đúng. Tôi không có chứng cứ, cảnh sát có thể trách cứ tôi, căn bản phớt lờ nhưng mà có một chuyện bà không thể biết được!

    Tôi nói cực kỳ nghiêm trọng, vì thế khiến cho Ân Ân lập tức hỏi tôi:

    -Là chuyện gì?

    Trước tiên tôi nói:

    -Cũng bởi vì xảy ra chuyện này cho nên tôi mới biết trên đời có một người là Niên Chấn Cường này!

    Sau đó, tôi bèn đem những chuyện Vương Chấn Nguyên ngã vào hồ nhỏ kia như thế nào, sau khi được cứu lên cậu ấy bỗng nhiên nói thổ ngữ Tương Tây cùng với một vài hành động kỳ quái nói cho Ân Ân.

    Tôi nói rất kỹ càng, cũng rất chậm rãi.

    Khi tôi bắt đâu kể, Ân Ân bất an đi tới đi lui mà khi tôi nói tiếp sau thì Ân Ân ngã ngồi vào trên ghế sofa, không ngừng lau mồ hôi. Trong vòng mười phút trông bà như đã già thêm mười năm.

    Sau khi tôi nói xong, môi của bà phát run, một câu cũng không thốt nên lời, chẳng qua là kinh ngạc nhìn tôi. Tôi thật sự sợ bà sẽ đột nhiên ngất đi!

    Bà ngẩn người một lúc lâu bỗng nhiên nói bằng một giọng khác thường, nở một nụ cười. Bà vừa cười, vừa nói:

    -Bây giờ khoa học phát triển như thế. Vệ tiên sinh còn muốn dùng chuyện về quỷ để làm cho tôi sợ!

    Tôi cười:

    -Ân tiểu thư, khoa học bây giờ còn chưa từng phát triển tới mức chứng minh được quỷ là không tồn tại. Thứ hai là chuyện về quỷ là không dọa ngã được người trừ phi người nọ làm chuyện gì trái với lương tâm.

    Ân Ân vẫn đang đổ mồ hôi, bà không ngừng lau đi, nhưng bỗng nhiên chuyển chủ đề:

    -Tôi hiểu rồi, anh vừa mới nói cái gì là trong đám thổ phỉ có người muốn tìm khoản tiền kia của Niên Chấn Cương, tất cả là nói dối.

    Tôi cảm thấy hơi bối rối nhưng khiến tôi nghĩ tới án mưu sát của nhiều năm trước đột nhiên bị vạch trần, chắc chắn Ân Ân càng bối rối hơn ta vì vậy tôi bèn ung dung bình thản, nói:

    -Đúng vậy, nhưng chuyện bây giờ không hề giả.

    Ân Ân không chịu buông tha cho tôi:

    -Anh đã nói dối một lần, sao tôi biết anh sẽ không nói dối lần thứ hai!

    Phu nhân trung niên này bề ngoài thì đoan trang nhưng thật không ngờ lại xảo quyệt tới vậy, điều này không khỏi khiến lòng tôi cực kỳ phẫn nộ. Tôi lập tức cười lạnh:

    -Ân tiểu thư, tôi nghĩ năm đó hành động của bà chắc chắn hết sức cơ mật, chỉ sợ không ai biết rõ Niên Chấn Cường chết trong cái hồ nhỏ kia, tôi biết trong lòng của bà bây giờ chắc chắn cực kì sợ hãi. Bà sợ hãi linh hồn của Niên Chấn Cường. . .

    Tôi mới nói tới đây, Ân Ân liền lập tức kêu ré lên:

    -Cút, cút, ngươi cút ra ngoài cho ta!

    Tiếng thét chói tai của bà dẫn tới người nữ giúp việc kia và một người nam giúp việc.

    Ân Ân thở phì phò, chỉ vào người tôi:

    -Đuổi hắn ra ngoài, sau này không bao giờ cho hắn vào nhà nữa!

    Người nam giúp việc kia lập tức vuốt nắm đấm vuốt bắp tay, tiến đến gần người tôi.

    Tôi lạnh lùng đánh giá người nam giúp việc kia một cái, tôi vốn không muốn động thủ với bất cứ ai, tôi đã đạt được mục đích tới đây rồi. Mặc dù Ân Ân chưa thừa nhận mình mưu sát Niên Chấn Cường nhưng chuyện còn chưa rõ ràng. . . , bà ta thừa nhận hay không thì có quan hệ gì?

    Hơn nữa, cho dù bà nhận tội ở trước mặt tôi nhưng trước tòa án có thể đổi ý, mà tôi không đưa ra được chứng cứ gì. Hơn nữa, giết người tất nhiên là phạm tội, nhưng kẻ xấu như Niên Chấn Cường chết rồi thì tính thế nào?

    Cho nên tôi không có ý định nán lại nữa, tôi cười với người nam giúp việc kia:

    -Không cần động thủ, tôi đi đây!

    Thế gian lại có loại người thế này, người ta đã nói là mình muốn đi, vậy mà tên kia cho rằng tôi dễ bắt nạt, đưa tay chụp vào bờ vai của tôi, cái đẩy này vô cớ khơi dậy lửa nóng trong tôi, tôi chìa tay bắt lấy cổ tay của hắn, dùng sức ném hắn về phía sau, cách khoảng vài thước!

    Hắn té trên mặt đất, trong thời gian ngắn không thể bò dậy nổi, tôi đã sải bước đi về phía bên ngoài.

    Đi ra cửa, lên xe. Chuyện này, điều tra về con người Niên Chấn Cường này, có thể nói đã kết thúc được một giai đoạn, bởi vì tôi không cách gì tiếp tục truy cứu được nữa, tôi đã biết Niên Chấn Cường đã chết, là bị cựu đại minh tin Ân Ân mưu sát ở trong cái hồ kia.

    Nếu có đầy đủ bằng chứng chính xác, vậy đây là một tin tức chấn động lớn.

    Nhưng tôi lại chẳng có chứng cứ gì cả.

    Lúc tôi lái xe rời đi, tôi cũng biết cuộc sống sau này của Ân Ân tuyệt đối sẽ không dễ chịu gì. Thử nghĩ xem, bà giết một con người, sau mười năm đột nhiên linh hồn của người nọ đột nhiên bám vào trên người một đứa bé, bà tuyệt đối không thể có khả năng ra vẻ thờ ơ với chuyện này.

    Mà chuyện tôi và Giang Kiến cần làm, tất nhiên là không phải là điều tra về con người Niên Chấn Cường này, mà nghiên cứu linh hồn của hắn nếu như đã tồn tại lâu như thế ở trong hồ nước, thì làm sao bám vào trên người của Vương Chấn Nguyên đó là một chuyện lạ, nghiên cứu của chúng ta có thể không thu được một chút kết quả nào nhưng vẫn không thể không nghiên cứu.

    Tôi dựa vào địa chỉ mà Giang Kiến cho tôi để lái xe tới tìm y. Lúc đó y vẫn chưa về, chủ nhà của y bảo tôi hãy chờ một lát. Tôi đợi được khoảng 20 phút, thì Giang Kiến trở về.

    Giang Kiến dường như là không nghĩ tới tôi sẽ tới tìm y, cho nên thấy tôi y hơi ngẩn người.

    Y dẫn tôi vào phòng của y, rồi vội vội vàng vàng nói:

    -Ông vừa đi gặp Ân Ân, thế kết quả như thế nào?

    Tôi trầm giọng nói:

    -Niên Chấn Cường thật sự là bị mưu sát, mà thủ phạm mưu sát chính là Ân ÂN, hình như Niên Chấn Cường còn một khoản tiền, tất nhiên số tiền đó cũng đã rơi vào trong tay Ân Ân!

    Giang Kiến lộ ra vẻ hưng phấn, y đi tới đi lui trong phòng:

    -Hóa ra là như vậy, chính bà ta đã thừa nhận sao?

    -Bà ta không thừa nhận, nhưng tôi có thể khẳng định là như vậy!

    Tôi đưa những câu đối thoại của tôi và Ân Ân nói cho Giang Kiến nghe từ đầu chí cuối, Giang Kiến để tâm nghe:

    -Vệ tiên sinh, quả nhiên ông rất giỏi, vụ án hơn mười năm chưa tháo gỡ được, đã được ông phá giải rồi!

    Tôi nhíu nhíu mày:

    -Thầy Giang, đối với vụ án chưa được tháo gỡ này, tôi chẳng thấy một chút hứng thú nào và cũng chả quan tâm, chẳng qua chúng ta đã chứng minh được về cho người Niên Chấn Cường này, với lại thật sự là hắn đã chết ở trong hồ nước.

    Giang Kiến nói:

    -Đúng vậy, đã chứng minh được điều này.

    -Nhưng tại sao lại có tình huống như vậy?

    Tôi nói:

    -Chúng ta phải nghiên cứu thêm một bước nữa.

    Giang Kiến ngẩn người hồi lâu, hỏi:

    -Nhưng chúng ta bắt đầu nghiên cứu từ đâu? Quả thật là chúng ta không nắm được cái gì cả!

    Tôi nói:

    -Tất nhiên là từ trong tay Vương Chấn Nguyên, cậu ta hôm nay còn biểu hiện kỳ lạ nào không?

    Giang Kiến lắc đầu nói:

    -Chưa, em ấy đã hoàn toàn bình thường, hơn nữa, bây giờ cũng không sử dụng thứ ngôn ngữ quái lạ này nữa!

    Nghe Giang Kiến nói vậy, tôi thật sự cảm thấy cực kỳ thất vọng, bởi vì nếu như Linh hồn của Niên Chấn Cường đã biến mất, như vậy tư liệu mà tôi có thể nghiên cứu, càng ít tới thảm thương rồi!

    Tôi đành phải nói:

    -Mời anh hãy tiếp tục lưu ý tình hình của Vương Chấn Nguyên, tôi chuẩn bị sưu tầm một ít tài liệu, đi tới Anh quốc một lần, ở đó có một hội khoa học chuyên môn nghiên cứu về Quỷ Hồn.

    Giang Kiến đồng ý, chúng tôi tán gẫu chuyện một lúc rồi tôi bèn cáo từ rời đi. Bây giờ, ngoại trừ chờ đợi tư liệu tiến thêm một bước cung cấp cho việc nghiên cứu của tôi, không còn chuyện gì khác để làm nữa.

    Tôi đợi ba ngày.

    Trong ba ngày này, mỗi ngày tôi đều gọi điện thoại cho Giang Kiến, nhưng trả lời của Giang Kiến chỉ là: Vương Chấn Nguyên không có biểu hiện gì khác thường.

    Tôi càng ngày càng thất vọng vì căn cứ vào chút ít mình tư liệu đang có bây giờ, ngoại trừ có thể xác thực chứng minh rằng Linh hồn của Niên Chấn Cường đã từng bám vào trên người Vương Chấn Nguyên, thì không thể tiến thêm một bước nghiên cứu nữa.

    Tôi thừa dịp lúc ban đêm nhàn rỗi, bắt tay vào viết một bài ghi chép toàn bộ sự việc có liên quan. Chuẩn bị để đưa lên đăng trên một tạp chí linh hồn học. Nhưng đến buổi sáng ngày thứ tư, đột nhiên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

    Vừa vào buổi sáng ngày hôm đó. Tôi vừa mở tờ báo ra, đã nhìn thấy tiêu đề lớn nhất:

    “Ngôi sao Ân Ân đã chết bất đắc kỳ tử ở trong khuê phòng.”

    Ngoài ra còn có hai tiêu đề phụ cực kỳ chói mắt là: “Pháp y chứng thực là chết trong tình trạng vô cùng hoảng sợ. Nam nữ giúp việc nghe thấy tiếng hô quỷ nhiều lần.”

    Tôi vội vàng nhìn vào nội dung tin tức: "Hơn mười năm trước, ngôi sao Ân Ân vang danh một thời đã vắng bóng nhiều năm, thường xuyên ở trong nhà, lúc nửa đêm tối hôm qua bị phát hiện là đã chết ở nơi ở. Trước khi chết, nam nữ giúp việc đều nghe thấy những tiếng hét liên tiếp của bà, sau đó giọng nói ngừng bặt, người hầu hỏi qua cánh cửa, bà trả lời không sao. Nhưng lúc rạng sáng người hầu nữ lại nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, phá cửa vào thấy Ân Ân đang hấp hối, trước khi chết vẫn còn hô quỷ liên tiếp!”

    Kế tiếp, là ghi chép của phóng viên phỏng vấn nam nữ giúp việc, chụp ảnh với nam nữ giúp việc kia.

    Cả tôi cũng có ở trong tin tức, bởi vì người nam giúp việc kia vẫn nhớ tôi, hắn nói với phóng viên có một vị khách quái đản họ Vệ đã từng tới thăm hỏi vào ba ngày trước. Kết quả là bị chủ nhân hắn hạ lệnh đuổi ra.

    Tôi đọc xong bản tin không khỏi ngẩn người, không thể lên tiếng.

    Quỷ Hồn của Niên Chấn Cường cuối cùng cũng đi giết Ân Ân để báo thù!

    Điều đó thật là khiến cho người ta khó mà tin được, nhưng cũng là chuyện thực sống sờ sờ, khiến cho người ta không thể không tin!

    Tôi ngẩn người một lúc, rồi lại xem vài tờ báo khác, chúng đều viết na ná như nhau. Tôi lập tức nghĩ tới ở trong radio có thể có đoạn thu âm cuộc phỏng vấn nam nữ giúp việc kia, cho nên tôi vội vàng vặn radio.

    Tôi đợi ở bên cạnh radio khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, quả nhiên là có phát ra đoạn thu âm cuộc phỏng vấn pháp y:

    “Xin hỏi người chết là do nguyên nhân gì mà dẫn tới tử vong?”

    “Kiểm tra sơ bộ là bị hoảng sợ cực độ, dẫn tới tái phát bệnh tim mà chết. Kết quả kỹ càng còn phải chờ thêm một bước giải phẫu.”

    "Pháp y tiên sinh, ông cho rằng có thể bà ấy bị một Quỷ Hồn hù chết không?"

    Trả lời của pháp y là:

    "Xin lỗi, đây không phải là phạm vi công tác của tôi."

    Tiếp theo, lại phỏng vấn người nữ giúp việc kia, giọng nói của bà ta rất the thé, bà nói:

    "Chúng tôi nghe thấy tiếng thét , giống như bà nhìn thấy. . . gì đó. Sau đó, chúng tối hỏi bà qua cánh cửa, bà nói là gặp ác mộng, tiếp sau lại nghe thấy bà kêu rất thảm thiết, chúng tôi đã phải phá cửa đi vào, thân thể của bà phát run, chỉ nói mỗi ‘Quỷ! Quỷ!’. Lúc bác sĩ đến, không biết như thế nào thì đã chết rồi. "

    Phóng viên hỏi:

    "Bà có tin có quỷ chứ?"

    Giọng nói của người nữ giúp việc càng thêm the thé:

    "Mặc kệ có hay không, hôm nay tôi cũng phải chuyển đi."

    Lời nói của người nam giúp việc chả khác lời nói của người nữ giúp việc là bao nhiêu.

    Sau đó, phóng viên lại phỏng vấn một vị cảnh sát, hỏi có dấu hiệu mưu sát hay không, vị cảnh sát kia nói:

    "Hiện trường không hề có dấu hiệu giãy dụa, nhưng mà có một cánh cửa mở ra. Hơn nữa, phát hiện hai con chó săn đã bị người ta hạ độc chết trước đó, đây là chỗ khả nghi."

    "Có phải hung thủ giả quỷ tới hành hung không nhỉ?"

    "Có thể, nhưng chúng tôi tới nay vẫn chưa thể kết luận vụ án có tính chất gì. Có thể là có ý định mưu sát. Cũng có thể là bọn lưu manh lẻn vào ăn trộm bị người bị hại phát hiện."

    "Pháp y nói cái chết của bà ấy là do nguyên nhân tự nhiên."

    Vị cảnh sát kia nói:

    "Khiến cho người khác bị hoảng sợ cực độ và dẫn tới tử vong, mặc dù không sử dụng tới hung khí nhưng trên mặt pháp luật vẫn coi như mưu sát!"

    Phóng viên lại truy hỏi:

    "Như vậy, ý của ông là có người khiến cho người chết cảm thấy sợ hãi cực độ?"

    Cảnh sát suy nghĩ câu hỏi này một lát, cũng không trả lời thẳng câu hỏi:

    "Đó là phỏng đoán của chúng tôi. Trên thực tế một người ít có khả năng tự mình dọa mình sợ tới dáng vẻ như vậy.

    Phóng viên vẫn không ngừng truy hỏi:

    "Cảnh sát tiên sinh, ông cho rằng trước khi người chết mất, không ngừng nói ‘Quỷ’ là có ý gì!"

    Cảnh sát đáp:

    "Người đang hoảng hốt cực độ rất dễ nói năng lung tung. Phóng viên tiên sinh, anh không thể cho rằng người chết bị quỷ hù chết a!

    Vị phóng viên kia ít nhiều có chút bối rối. Hắn vội vàng nói:

    "Cám ơn ông đã tiếp nhận phỏng vấn của tôi."

    Lần phỏng vấn đó đã đến hồi kết thúc.

    Kế tiếp, phóng viên ở bên trong phòng ngủ của người chết Ân Ân, miêu tả kỹ tình hình trong ngoài của nó. Hắn miêu tả rất kỹ càng, hơn nữa còn nhìn xuống từ cánh cửa sổ mở ra kia, nói là bên cạnh cửa sổ có một đường ống nước, nếu như trèo lên đường ống đó có thể đến phòng ngủ của người chết.

    Tôi nghe tới đó bèn tắt radio.

    Bởi vì tôi biết Quỷ Hồn không cần bò lên đường ống nước. Thậm chí, Quỷ Hồn cũng không cần mở cửa sổ, mà có thể bay vào trong nhà. Mặc dù tôi chưa từng nhìn thấy Quỷ Hồn nhưng ít nhất tất cả những truyền thuyết có liên quan tới Quỷ Hồn đều nói như vậy.

    Tôi cười khổ một cái, vậy nhất định đây là một vụ án không có đầu mối, Quỷ Hồn hù chết một người. Vậy cảnh sát có biện pháp gì tra ra được?

    ----------------------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...4#post16847184
    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 31-03-2013 lúc 21:42.
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪

    ---QC---


  10. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    finefire,kja1987,minhsbv,naihaichannhan,nguoilatao,tgtg,thaisalem,ThanhHoai,TheBeginner,uranos,Vô__Tình,
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status