Quyển I: Ngũ Quốc Tranh Hùng
Chương I: Thiên tử vi hành
Tác giả: wherelove Tự hiệu: vô lại công tử
Nguồn: hoanguyettaodan.org
Thái Bình thiên quốc, đế quốc lâu đời nhất tại Bình Nguyên đại lục.
Thái Bình thiên quốc, đế quốc có diện tích lớn nhất tại Địa cầu thế giới. Thái Bình thiên quốc sở hữu nhiều vùng đất đai trù phú rộng lớn, sở hữu nhiều vùng khoáng mạch giàu có, là trung tâm của Bình Nguyên đại lục.
Chính vì thế, Thái Bình thiên quốc không chỉ mạnh về công nông nghiệp mà còn là nơi giao thương quan trọng của Địa cầu thế giới. Mọi thương buôn đều đổ về đây hội tụ, biến nơi đây thành mỏ vàng của đại lục.
Thái Bình thiên quốc có một nền kinh tế giàu mạnh. Đó là điều hiển nhiên. Các đời hoàng đế của Thái Bình thiên quốc đều là những minh vương sáng suốt. Trong triều, hiền tài nhiều vô số, đều là những người tận trung với quốc gia. Người tài giỏi nhất, ắt hẳn là Lưu Gia tể tướng, người tài trí số một thiên hạ.
Có tài nguyên thiên nhiên trù phù, có vị trí địa lý thuận lợi, có một minh vương tài đức vẹn toàn, có hiền thần phò trợ, nếu quốc gia không cường mạnh thì thật đúng là truyện cười của thiên hạ, là sự kỳ là nhất của nhân gian.
Với tài lực kinh tế giàu mạnh, Thái Bình thiên quốc hiển nhiên phải có một nền quân sự mạnh mẽ.
Nam Phương tướng quân, Đông Chinh tướng quân, Tây Uy tướng quân, Bắc Vũ tướng quân, 4 vị đại tướng cai quản bờ cõi 4 phương của Thái Bình thiên quốc, bảo về Thái Bình thiên quốc trước sự dòm ngó của lân bang cũng như những chủng tộc man dị mọi rợ.
Chỉ cần nghe đến tên 4 vị đại tướng này, đám man di mọi rợ đều giật mình khiếp sợ. Chỉ cần thấy bóng dáng họ, đám lân bang ngoại quốc đều vứt bỏ vũ khí mà chạy trốn. Chỉ có điều, 4 vị đại tướng này lại không ưa nhau lắm. Họ vẫn tranh giành nhau cái danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất tướng quân." Âu cũng chỉ là người ham hư danh mà thôi.
Thịnh vượng! Đó là 2 từ chính xác nhất để nói về Thái Bình thiên quốc.
Cứ nhìn vào cung điện xa hoa của hoàng đế Thái Bình thiên quốc là rõ. Nên nhớ, hoàng đế Thái Bình thiên quốc là một minh vương. Người không phải là kẻ tham lam giàu sang, chỉ là, cư dân trong Thái Bình thiên quốc đã rất giàu có rồi, nếu người không thể hiện quyền uy, thể hiện sự giàu sang của hoàng tộc thì e sẽ làm tổn hại uy danh của người, làm xấu bộ mặt Thái Bình thiên quốc!
Đã từng có một sứ thần từ lân bang đi đến Thái Bình thiên quốc, khi thấy sự trù phú nơi đây đã phải thốt lên rằng: "Ngôi nhà bình thường nhất nơi đây cũng đẹp đẽ hơn tư gia một phú hộ ở nước ta." Điều đó đủ thấy Thái Bình thiên quốc giàu mạnh như thế nào.
Cư dân sống ở Thái Bình thiên quốc cũng rất thiện lương. Ở đây cai trị bằng lễ giáo. Tương truyền, lễ giáo này do một hiền nhân họ Khổng đề ra. Lễ giáo người đề ra, lấy cái đức làm trọng. Người dạy chúng nhân biết liêm sỉ lễ nghĩa, dạy chúng nhân làm người phải biết suy nghĩ trước sau, biết đúng biết sai, phân biệt mọi thứ rạch ròi.
Tuy hiền nhân họ Khổng đã rời khỏi thế gian từ hơn nghìn năm trước nhưng lễ giáo của người vẫn lưu truyền tới ngày nay.
Trong bản thân mỗi con người, ai cũng có phần thiện phần ác. Nhưng nhờ học theo những đạo lý của người, phần ác trong họ bị phần thiện lấp mất. Cũng nhờ cuộc sống no đủ, phần ác không có cơ hội để phát tác. Dẫu vậy, đôi khi, vẫn có những kẻ làm trái lễ giáo, hình thành nên mặt tối trong xã hội. Đâu đó vẫn sót lại vài tên tham quan, bề ngoài thì giả nhân giả nghĩa, nhưng bên trong lại âm thầm cướp bóc làm lợi cho riêng mình. Triều đình xử rất nghiêm những kẻ này. Nhưng diệt chúng như diệt cỏ, cái ác khó mà bị tuyệt diệt được.
Đế quốc thịnh vượng. Cư dân an lành hạnh phúc. Tất cả những điều đó đều là công lao rất lớn của hoàng đế Thái Bình thiên quốc. Tên của vị hoàng đế này là gì, không ai biết. Thực ra, có một số người biết nhưng vì phạm húy nên không dám nói ra. Rốt cuộc, tên tuổi người thành ra thất truyền. Chỉ biết rằng, vị hoàng đế này tự gọi mình là Càn vương.
Người tự gọi mình là Càn vương như muốn nhắc nhở mình phải hết lòng vì xã tắc. Người vẫn thường hay nói vui: "Không biết khi nào trẫm mới thoát khỏi cái danh hiệu 'Càn vương'. "
Bá quan văn võ nghe người nói vậy, trong lòng lại càng khâm phục người.
Tuy vậy, Càn vương cũng chỉ là một con người, cũng có tính xấu như bao người khác, một tính xấu duy nhất. Đó là phong lưu.
Người thường hay vi hành trong nhân gian, hòa mình với bá tánh, cảm nhận cuộc sống của lương dân. Người lại là người hào hoa phong nhã, từ người toát ra vương khí đặc biệt, khiến chúng nhân ngưỡng mộ, nhất là những hàng hoa khuê nữ.
Sau mỗi lần vi hành, tẩm cung của người lại có thêm những ái phi ái thiếp. Mà năng lực của người về chuyện đó cũng thuộc loại kinh nhân. Giờ người đã ngoại tứ tuần mà mỗi đêm vẫn có thể tiếp hơn mười ái phi, khiến các nàng sung sướng thỏa mãn. Cái này, dường như là phúc khí của tổ tiên vậy. Hoàng đế Thái Bình thiên quốc từ trước đến nay, cái gì cũng hơn người, kể cả về chuyện đó.
Chỉ có một điều khiến Càn vương buồn bực, chính là người có mỗi một nhi tử. Với một nam nhân có năng lực mạnh như người, người phải có rất nhiều nhi tử mới đúng. Đằng này, chỉ có mỗi một hoàng tử mới được 5 tuổi. Hoàng tử Lý Liên Minh.
Cũng vì điều này, Càn vương thường hay buồn bực không vui. Hoàng hậu vẫn thường khuyên người "có một nhi tử được chăm sóc tốt còn hơn là nhiều nhi tử mà không thể quan tâm hết tẩ cả". Càn vương rất yêu thương hoàng hậu, hiển nhiên không muốn làm nàng buồn lòng. Mỗi lần như thế, người lại âu yếm ôm nàng vào lòng, ban ơn mưa móc.
Dù bề ngoài thì tỏ ra nghe lời hoàng hậu yêu dấu nhưng bên trong thì người lại không thấy vui. "Có nhiều nhi tử mới vui chứ, hoàng nhi của ta cũng bớt cô quạnh. Như ta với nhị đệ, chẳng phải rất vui vẻ sao."
Nhị đệ của Càn vương, chính là Lý Văn, thường gọi là Nhị vương gia. Con người của Nhị vương gia thâm sâu khó dò. Ngoài mặt hắn lúc nào cũng cười nói hỉ hả, ra vẻ ngây ngô, tỏ rõ là kẻ không màng thế sự. Trước mặt hoàng huynh chỉ thích nói về tửu và mỹ nữ, tuyệt không nói đến cái gì khác. Nhưng khi ở một mình thì ánh mắt hắn trở nên trầm tư, đôi lúc lại lóe lên những cái nhìn nguy hiểm. Hắn chính là kẻ được học lễ giáo của Khổng gia nhưng lại cố tình không hiểu. Hắn tạo lớp vỏ bọc quá tốt, hắn luôn giữ cái bộ mặt tươi cười, hắn luôn tỏ ra là kẻ không quan tâm đến thế sự, chỉ thích sống cuộc sống an nhàn. Vì vậy, không mấy ai chú ý đến hắn. Hắn làm gì mặc hắn, chỉ cần hắn đừng có phạm quốc pháp là được.
Việc hoàng thượng thường hay ra khỏi cung để vi hành, hắn đương nhiên nắm rõ. Và, hắn cũng đang chuẩn bị một mưu kế, mưu kế hắn đã nung nấu suốt hai mưới năm qua, kể từ ngày hoàng huynh của hắn lên ngôi hoàng đế.
...
Châu thành, một trong những thành thị trù phú ở Thái Bình thiên quốc. Nơi đây nổi tiếng với những loại vải tơ tằm hảo hạng, nổi tiếng với những đồ mỹ nghệ, trang sức tinh xảo và cũng nỗi tiếng vì có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp.
Trên con phố lớn trong Châu thành, có hai người đang thả bước dọc con phố. Nam nhân đi trước dáng người cao lớn, ăn bận sang trọng, từ người toát ra một cỗ khí vương giả. Kẻ theo sau ra dáng một tên hầu, dáng người khúm núm, dáng đi lại ưỡn ẹo, nam không ra nam, nữ không ra nữ. Y phục trên người hắn cũng rất sang trọng. Tên hầu mà ăn bận như thế, hẳn nam nhân này có thân phận không tầm thường.
"Chủ nhân, hôm nay người tính đi đâu?" Tên hầu cất giọng nói eo éo, hướng tới chủ nhân của hắn, cung kính hỏi.
"Ta muốn đi dạo phố phường thôi. Xem có món đồ nào hợp nhãn, mua về làm vui lòng mấy lão bà ở nhà." Nam nhân cao lớn cất giọng nói.
Tên hầu khẽ tủm tỉm cười. Hắn đi guốc trong bụng chủ nhân của mình. Nam nhân mà đi đến chốn này, mục đích mua hàng chỉ là phụ, ngắm nhìn mỹ nữ mới là chính yếu. Cái này gọi là "bản sắc nam nhân" a.
Nam nhân cao lớn nhìn thấy điệu bộ của hắn, xẵng giọng:
"Ngươi cười cái gì?"
Tên hầu hoảng hồn nhưng ngay lập tức bình tĩnh. Hắn cất lời xoa dịu:
"Chủ nhân, tiểu nhân nghĩ tới dáng vẻ vui mừng của các ái phi mà mừng thay cho họ đó thôi."
Nam nhân cao lớn bật cười. "Cái tên này, mồm mép thật lợi hại. Hình như khi mất đi cái đó, nam nhân mồm mép đều lanh lợi lên thì phải." Người nghĩ thầm, cũng không lý gì đến hắn nữa.
Hai chủ tớ cứ đi dạo phố khắp chốn Hàng châu. Nơi nào cũng đi qua, chỉ còn một nơi, khu phố bán trang sức.
"Chủ nhân, nơi này nổi tiếng có rất nhiều đồ trang sức tinh xảo. Người cũng nên tìm mua một vài thứ cho các ái phi."
Nghe lời tên gia nô nói, nam nhân cao lớn cũng để tâm chút ít. Ánh mắt người đảo qua các cửa tiệm trang sức nhưng cũng không quên chiếm tiện nghi vài mỹ nữ hàng hoa khuê các.
"Vào kia." Người chỉ vào cửa tiệm sang trọng nhất trên phố. Yêu cái đẹp, chuộng cái sang, dường như đó là quy luật muôn đời vậy.
Hai người bước vào trong cửa tiệm. Hàng ngàn ánh sáng lung linh đủ sắc màu phản chiều vào hai người. Trong cửa tiệm có đủ mọi thứ đồ. Mỗi món lại được gắn với nhiều lại bảo thạch khác nhau. Từ ngọc trai, hồng ngọc, lam ngọc... tất cả đều hội tụ về đây.
Nam nhân cao lớn chú ý tới một hạng liên làm bằng vàng, ở giữa có chạm khắc một viên bảo thạch màu trắng kỳ lạ. Người liền bước tới, cầm lấy hạng liên mà cất tiếng hỏi:
"Lão bá, ta lấy hạng liên này."
Mua mà không cần hỏi giá, quả nhiên là một đại gia. Lão chủ quán mừng thầm nhưng mặt hắn bỗng trở nên méo xệch. Hạng liên này, chẳng phải đã có người lấy trước rồi sao.
"Đại nhân, thật tiếc quá, hạng liên này đã có người lấy. Xin đại nhân hãy chọn món đồ khác."
Tên hầu đứng đằng sau tỏ vẻ tức giận, chỉ thẳng vào mặt lão chủ quan mà mắng:
"Ngươi dám cự tuyệt chủ nhân ta sao? Có biết chủ nhân ta là ai không?"
Lão chủ quán nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, lòng thầm đánh giá. Trang phục cao sang ắt gia đình phải giàu có hơn người. Loại trang phục này, chỉ có gia đình quan lại mới được phép mặc. Vải vóc nhìn qua cũng biết là thượng hạng. Họa tiết trên y phục lại càng tỏ rõ người này có vai vế không tầm thường. Bá tánh bình dân tuyệt không được mặc những trang phục có hoa văn như vậy. Dân thường mặc vào mà bị phát hiện, bị mất đầu là điều chắc chắn.
Trong lòng lão bỗng đắn đo. Người đã đặt mua hạng liên này cũng có vai vế không tầm thường. Đắc tội với người đó, hắn chắc phải chuyển đến nơi khác mà làm ăn. Mà dù người đó không để tâm, thì uy tín của cửa hàng lão cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Trong kinh doanh, uy tín chính là quan trọng nhất.
"Ta thực rất thích món đồ này. Ta sẽ mua bằng mọi giá." Nam nhân cao lớn khẳng định. Từ người phát ra một khí thế vương giả. Khí thế đó khiến lão chủ quán chỉ muốn dập đầu quỳ lạy.
"Việc này... việc này..." Thanh âm lão run run. Ánh mắt lão liếc ngang liếc dọc, như chờ đợi một cứu tinh.
"Tiền chủ quán, ta đến để lấy món đồ ta đã đặt." Một thanh âm yêu kiều từ phía ngoài cửa vang lên.
Thanh âm yêu kiều thánh thót ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Lão chủ quán lộ rõ vẻ khó xử trong khi hai chủ tớ kia lại lộ rõ vẻ kinh hỉ.
"Mỹ nhân, đại mỹ nhân." Nam nhân cao lớn thầm thốt lên.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Truyện này dành tặng bằng hữu hoa nguyệt tao đàn và tàng thư viện. Đề nghị mem nào muốn đem truyện post sang diễn đàn khác xin pm trước cho tại hạ vào nick wherelove. Xin cám ơn đã ủng hộ!