Gửi bởi
lu_hehe
Không hiểu vì sao tớ cảm thấy cảnh nữ chính gặp Sở Tư Vũ lần đầu giống như một hạt sạn to đùng. Thứ nhất tớ thật nghi ngờ phương thức giáo dục con cháu của Sở gia, thử nghĩ, đứa nhỏ mới gặp 'khách nhân' lần đầu chửi vào mặt người ta 'hồ ly tinh' (học cái loại từ ngữ này từ đâu??), không cần biết tâm lý cu cậu phức tạp mâu thuẫn đến cỡ nào, đây là một thái độ rất là hỗn xược, thế mà buồn cười là Sở gia một đám người không ai ngăn lại, không ai khuyên răn đứa nhỏ, toàn ngoắc ngoắc xem nữ chính đối ứng (ngộ nhỉ, đã biết nữ chính sẽ đến, thế mà bọn họ chẳng ai đi nói trước với đứa nhỏ, không giúp nó chuẩn bị tâm lý??). Đây chẳng phải vấn đề tân nữ chủ nhân rộng lượng hay không rộng lượng, mà là vấn đề Sở gia đối với con dâu/ cháu dâu tôn trọng hay không, là vấn đề Sở gia nuôi dưỡng con cháu như thế nào. Nếu loại bỏ tính cách thổ phỉ của nữ chính, loại bỏ mục đích hôn nhân, tình huống là Sở Dục tìm được người yêu mang về nhà, cô gái này lại bị đối xử như thế, không tức giận hủy bỏ hôn ước mới là lạ. Chẳng lẽ chỉ vì yêu hắn mà cô gái phải chịu đựng ủy khuất, bị một đứa nhỏ cho rằng mình là tiểu tam, là kẻ đến sau, là kẻ câu dẫn ba nó? Truyền ra ngoài làm sao mà sống?
Báo ân không phải là đem mọi thứ phủng đến trước mặt đứa nhỏ, mà là dạy dỗ đứa nhỏ thành tài. Nếu đứa nhỏ không có ấn tượng về mẹ mình, đem làm con ruột cũng không sao, nhưng phải dạy cho đứa nhỏ hướng tới 'mẹ tương lai'; nếu đứa nhỏ có ấn tượng về mẹ ruột, nên rõ ràng tuyên bố đứa nhỏ là con nuôi. Cho dù tổn thương nó, nhưng còn đỡ hơn là tổn thương vợ tương lai của Sở Dục. Đối với Sở gia, đứa nhỏ này chẳng có cùng huyết thống, mà vợ của Sở Dục lại là con dâu/ cháu dâu của họ. Sở Dục biết mình sẽ không yêu người khác nên không để tâm con ruột con nuôi, có cưới vợ hay không, nhưng Sở gia chẳng lẽ không hy vọng con/cháu của mình có thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc? Nếu đã hy vọng, thế nào không từng nghĩ đến tình cảnh khó xử của cô dâu mới? Hay bọn họ nghĩ nam chính sẽ độc thân suốt đời? Vả lại, dù sao đứa nhỏ lớn lên cũng sẽ biết mình không phải con ruột, chưa từng cho hy vọng cùng cho nó hy vọng để rồi đập nát, cái nào tàn nhẫn hơn? Một đứa con nuôi nhưng được nhiều người yêu thương, trừ cha nuôi nó, cùng một đứa con ruột luôn canh cánh việc cha nó lạnh nhạt với mình, đứa nào càng không hạnh phúc?
Thứ hai, tâm lý đứa nhỏ. Đối với nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, một đứa nhỏ mẫn cảm không có nhiều ấn tượng về mẹ ruột sẽ đi lấy lòng 'mẹ tương lai' (đừng cười, đứa nhỏ thường có thể sát ngôn quan sắc đấy), một đứa nhỏ có tâm kế và nhớ rõ mẹ ruột sẽ tìm cách ly gián mẹ kế và Sở gia, chỉ có một đứa nhỏ trì độn mới la hét đòi đuổi mẹ kế đi trước mặt mọi người. Nhưng mà, một đứa nhỏ trì độn có thể cảm giác được 'nguy cơ' bị bỏ rơi trong một sinh hoạt đầy đủ quan ái sao?
Thứ ba, cách Sở Dục cùng Sở gia đối xử với mẹ ruột của đứa nhỏ. Bạn này bị tâm thần từ sau khi cứu Sở Dục, tớ ngạc nhiên khi nam chính tống người ta vô bệnh viện tâm thần mà không làm rõ nguyên nhân, mãi đến khi người ta mất tích rồi trở về mới có bác sĩ chẩn đoán (sặc cái là mất tích tại Châu Úc mà cái cô điên điên ấy lại tìm được đến Trung Quốc Sở gia mới kỳ). Đợi tìm được, lại tra ra cuộc sống của cô kia trong 5 năm vừa qua, nói, lúc này thì tra được mà lúc cô mất tích lại không tra được?? Chẳng lẽ trong 5 năm Sở gia phát triển mạng lưới nhân mạch rõ rệt vậy sao? Ngoài ra thì đã có tiền sử chạy trốn bệnh viện, thế mà còn không tìm người nghiêm khắc canh giữ, để người ta chạy đến lầu 20 tự sát, tớ thật hết nói nổi. Báo ân kiểu này cũng rất là nửa nạc nửa mỡ không đến nơi đến chốn đi? Mỗi lần đều qua loa không triệt để mới sinh ra một đống tệ đoan đến.
Truyện này lời văn cũng hơi dong dài, nhiều khi quá mức dư thừa, cho tới đoạn tớ đang đọc (1/4) thì âm mưu của bọn phản diện phải nói là nông cạn đến mức... dở hơi và nhảm nhí, và cách nữ chính đối ứng cũng... nhàn nhạt chả có gì đặc biệt.