TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 35

Chủ đề: Chư Thiên Tế- Thừa Phong Ngự Kiếm (New: quyển 2 Chương 2)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    Cánh chim không mỏi
    Bài viết
    94
    Xu
    2,400

    Mặc định

    Chương 6: Tan thành mây khói.
    .

    Chương 6: Tan thành mây khói.

    Thấy Huyền Thiên Tông dưới giọng điệu uy hiếp của mình biết điều hơn. Khuôn mặt Tư Thất Tinh khẽ dãn ra, sâu trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường, mà Nghiễm Hàn Yên thì mừng rỡ ra mặt.

    - Huyền Thiên Tông thiếu hiệp, huynh nguyện ý cho ta mượn xem thanh bội kiếm này sao?

    - Sư tỷ, nếu hắn đã đáp ứng rồi, ta thay mặt tỷ nhận lấy thanh kiếm này.

    Tư Thất Tinh nói xong liền vươn tay chụp lấy thanh kiếm trên người Huyền Thiên Tông.

    Bất quá, khi nắm chặt tay lại, không ngờ Tư Thất Tinh lại chụp vào khoảng không, Huyền Thiên Tông hơi lui lại một bước. Thanh bội đã nằm ngoài tầm tay hắn.

    - Ngươi.

    Tư Thất Tinh nhìn Huyền Thiên Tông, ý cảnh cáo trong mắt sâu thêm một phần.

    - Ngươi nhất định phải cầm được thanh bội kiếm này sao?

    - Lời vô ích, đương nhiên!

    Sắc mặt Tư Thất Tinh lãnh lệ, trừng mắt nhìn Huyền Thiên Tông, lại vươn tay, chộp về phía chuôi thanh kiếm màu ám hồng trên tay Huyền Thiên Tông. Lúc này, Huyền Thiên Tông cũng không tiếp tục né tránh, mặc cho bàn tay Tư Thất Tinh cầm lấy thanh kiếm, sắc mặt ung dung, đạm nhiên. Thấy được cảnh này, Ứng Lan Chỉ đứng một bên, không khỏi bật cười.

    - Còn cố ra vẻ ta đây là cao thủ, thì ra chỉ là một tên bắt nạt kẻ yếu.

    Địch Kiền Nguyên cười lắc đầu, cũng không nói gì thêm.

    Ngay cả Từ Hồ đứng một bên, trong lòng cũng có chút hối hận, chẳng lẽ bản thân đã nhìn lầm người.

    Nhưng mà, trong lúc mọi người nhìn Huyền Thiên Tông cố làm ra vẻ đầy khinh bỉ, Tư Thất Tinh vốn đã lấy được thanh kiếm, lẽ ra sau đó phải giao cho Nghiễm Hàn Yên, lại đột nhiên run rẩy.

    - Tư sư đệ?

    Nghiễm Hàn Yên đứng bên, lập tức nhận ra sự dị thường của Tư thất Tinh, kinh ngạc khẽ hô.

    - Ha ha... Ha ha..ha ha ha...

    Một tràng cười trầm thấp vang lên từ trong miệng Tư Thất Tinh.

    Tràng cười này dường như đến từ địa ngục. Bất luận người nào nghe được đều cảm thấy lạnh gáy. Cho dù bây giờ đang buổi ban trưa, mặt trời chính giữa đỉnh đầu, nhưng nghe được tiếng cười này, đám người Ứng Lan Chỉ, Địch Kiền Nguyên, Ứng Quảng Xuyên đột nhiên rùng mình một cái.

    - Tư sư đệ, ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ thanh kiếm kia có vấn đề? Mau đưa kiếm cho ta!

    Nghe được tiếng cười này, rốt cục Nghiễm Hàn Yên cũng cảm thấy mọi việc không ổn, vội vàng lên tiếng.

    Nhưng mà đáp lại lời của nàng lại là một tiếng rống to.

    - Cút! Con tiện nhân này lại dám ra lệnh cho ta! Ngươi tính là thứ gì? Ngay cả tư cách rúc dưới quần hầu hạ ta cũng không có, lại dám ra lệnh cho Thất tinh Kiếm hoàng vĩ đại, muốn đoạt thần kiếm của ta? Cút !!!!!!!!!!!!

    - Tư Thất Tinh.

    Nghiễm Hàn Yên hét lớn, muốn nói thêm điều gì. Bất quá, nhìn thấy dáng dấp Tư Thất Tinh lúc này, trong một sát na, đôi mắt xinh đẹp trợn lớn, dường như nhìn thấy điều gì không thể tưởng tượng nổi.

    Giờ phút này, trong mắt mũi, mồm, miệng, lỗ tai Tư Thất tinh dường như có một ngọn lửa tối tăm hừng hực thiêu đốt, đồng thời từ thất khiếu của hắn không ngừng toát ra khói đen. Cả người Tư Thất Tinh giống như một con ác quỷ vừa bò ra từ trong địa ngục, tràn ngập dữ tợn, kinh khủng.

    - Tư Vân, Hoàng Cô, còn có Lâm Biệt Sơn đám lão súc sinh này. Không ngờ lại dám xem thường ta, không để Thất tinh Kiếm hoàng vĩ đại vào trong mắt. Chờ ta có được lực lượng vô địch, các người đều phải chết, đều phải chết! Ta muốn trở thành nghi trượng cao cấp, dẫm nát các ngươi dưới chân! Không! Ta muốn trở thành tông chủ Lâm môn Kiếm tông! Long Tấn Vân, ngươi tính là thứ gì, có tư cách gì mà dám tiếp nhận chức tông chủ, ta mới là chân mệnh thiên tử, ta mới là người kế thừa chân chính của Lâm môn Kiếm tông! Lâm môn Kiếm tông là của ta, tất cả các ngươi phải run rẩy, quỳ lạy, cúng bái trước mặt ta, Thất tinh Kiếm hoàng vĩ đại!

    Tư Thất Tinh điên cuồng hét lớn, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, bạo ngược!

    Đồng thời trong lúc đó, thất khiếu của hắn không ngừng bốc lên khói đen. Ngay cả lỗ chân lông của hắn cũng toát ra khói đen, khiến cho toàn thân hắn bị bao trùm ở bên trong.

    - A!

    Tận mắt chứng kiến Tư Thất Tinh phát cuồng đồng thời toàn thân không ngừng tràn ra khói đen, Ứng Lan Chỉ từ nhỏ chưa thấy qua chuyện gì như vậy, không nhịn được hét lớn, ngay cả Địch Kiền Nguyên cũng vội vàng lui lại, tránh xa Tư Thất Tinh đang rơi vào trong cuồng loạn.

    - Tư Thất Tinh ngươi thật to gan, không ngờ lại có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy... Khoan đã! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là do thanh kiếm kia?

    Rốt cục Nghiễm Hàn Yên cũng phản ứng lại, vội vàng nhìn về phái Huyền Thiên Tông quát lớn.

    - Huyền Thiên Tông thiếu hiệp, nhanh, nhanh lấy lại kiếm của ngươi, giúp Tư Thất Tinh sư đệ một tay!

    - Không phải các ngươi muốn xem bội kiếm của ta hay sao?

    Huyền Thiên Tông trước sau vẫn mỉm cười, nhìn Tư Thất Tinh, chậm rãi nói.

    - Yên tâm, rất nhanh hắn sẽ được giải thoát.

    - Ngươi....!

    Nghiễm Hàn Yên căm tức nhìn Huyền Thiên Tông, vội vàng hướng Tư Thất Tinh sư đệ hét lớn.

    - Nhanh! Tư sư đệ, nhanh vứt thanh kiếm đi!

    - Muốn đoạt thần kiếm của ta? Không! Không một kẻ nào được phép cướp đi thần kiếm trong tay ta, không một kẻ nào? Người cản ta phải chết! Chết ! Tiện nhân ngươi lại dám ra lệnh cho ta, chết đi!

    Thấy Nghiễm Hàn Yên muốn áp sát mình, Tư Thất Tinh lần nữa rống lên một tiếng như dã thú mà bất luận người nào nghe được đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.

    - Giết! Giết! Giết!

    Rống lên một tiếng xong, Tư Thất Tinh liền giơ cao Chí tôn Ma kiếm trong tay, hướng về phía Nghiễm Hàn Yên đang muốn tới gần bổ xuống.

    Chỉ là, trong lúc này thân thể, tinh khí, máu huyết, thậm chí linh hồn của hắn đã sớm bị ngọn lửa màu đen thiêu sạch. Trong khi hắn gào thét, làm ra động tác huy kiếm, giống như một phản ứng dây chuyền, toàn bộ thân thể hắn liền tan vỡ. Thật giống như cả người hắn được làm từ cát, gặp lực va đập mạnh liền nhanh chóng sụp đổ. Đầu tiên là hai chân, từ trái qua phải, sau đó cả người không ngừng hóa thành tro bụi, chỉ trong nháy mắt dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa màu đen, cả người hắn liền sụp đổ.

    - Giết! Ta là chúa tể chư thiên, ta là đế hoàng tam giới! Các ngươi phải phủ phục trước mặt ta, toàn bộ sinh linh phải quỳ gối run rẩy trước mặt bản tọa! Giết! Giết!

    Tiếng gầm rú giống như là tới từ địa ngục, kèm theo cảnh tượng thân thể hắn không ngừng biến mất đập thẳng vào trong mắt tất cả mọi người. Ngay cả Nghiễm Hàn Yên kiến thức rộng rãi cũng hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch!

    Cho đến khi đầu lâu Tư Thất Tinh bị lửa thiêu hóa thành tro bụi, tiếng gầm rú mới ngừng lại.

    Một cơn gió thổi qua, đống bụi trên mặt đất theo gió tán đi, trong chớp mặt liền tiêu tán giữa hư không.

    Tan thành mây khói!





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi quả quả, ngày 13-12-2014 lúc 01:35.
    ---QC---


  2. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    apovt89,Bảo Ảnh,cuonglong,freejack,khuccui,kingorchid,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,odin,phanminh271,romolus82,trumpy,vintram,vungocphi,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    Cánh chim không mỏi
    Bài viết
    94
    Xu
    2,400

    Mặc định

    Chương 7: Lên núi.
    .

    Chương 7: Lên núi!

    Cắn nuốt xong Tư Thất Tinh, đám sương màu đen cuồn cuộn xoay tròn, sau đó tràn vào bên trong thanh ma kiếm đang lơ lửng giữa không trung. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ dấu vết liền biến mất, thanh kiếm quỷ dị mà Huyền Thiên Tông tự gọi là Chí tôn Ma kiếm này một lần nữa rơi vào trong tay hắn.

    - Ta nói rồi, không phải bất luận kẻ nào đều có thể cầm được thanh kiếm này. Đáng tiếc, vị Tư Thất Tinh thiếu hiệp này không nghe.

    Huyền Thiên Tông ung dung nói, mặt mũi không chút nào biến hóa.

    Nếu nói có gì biến hóa, dường như trong giọng nói của hắn chỉ mang theo một chút tiếc hận.

    Không hơn.

    - Nghiễm Hàn Yên cô nương, không biết cô nương còn muốn xem thanh kiếm này hay không?

    Huyền Thiên Tông mở miệng nói tiếp, khuôn mặt mang theo nụ cười mà không phải cười, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Nghiễm Hàn Yên.

    - A!

    Mặt mày Nghiễm Hàn Yên trắng bệch còn chưa kịp trả lời, Ứng Lan Chỉ đứng bên cạnh đã lập tức phản ứng phản ứng lại, hoảng sợ hét lớn.

    - Ngươi, ngươi....

    Chỉ là nàng còn chưa kịp nói hết lời, phụ thân nàng Ứng Quảng Xuyên đã bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới bên cạnh, lấy tay bịt kín miệng nàng lại. Đồng thời nhìn về phía Huyền Thiên Tông đầy khẩn trương cùng sợ hãi. Dường như hắn sợ lời nói của Ứng Lan Chi khiến cho người thanh niên trước mặt phật lòng, từ đó đưa đến cho hai người họa sát thân. Mà Ứng Lan Chỉ, dưới động tác lấy tay che miệng của phụ thân, rốt cục lần đầu tiên ý thức được, người thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt này đáng sợ tới dường nào. Con ngươi trong đôi mắt to tròn, xinh đẹp co rụt lại, đầy hoảng sợ không cách nào diễn tả bằng lời. Tiếng gầm rú thê lương, điên cuồng trước khi chết cùng kết cục thi cốt vô tồn của Tư Thất Tinh đã để lại ấn tượng kinh khủng không thể xóa nhòa trong lòng thiếu nữ mới chỉ 15 tuổi này.

    - Huyền Thiên Tông!

    Nghiễm Hàn Yên mặt mày trắng bệch, rốt cục cũng đè nén được nỗi sợ hãi trong lòng, tận lực duy trì giọng điệu lãnh tính, giống như một kẻ hít thở không thông mở miệng chất vấn.

    - Vì sao? Vì sao? Tư sư đệ cùng ngươi không oán không cừu, vì sao ngươi lại đối xử với hắn như vậy?

    - Vì sao? Ta đối với hắn như thế nào! Ta chỉ đáp ứng yêu cầu của hắn, đưa thanh kiếm này cho hắn mượn xem mà thôi!

    Huyền Thiên Tông hơi nhún vai, vô tội nói.

    - Trên tay ngươi, rốt cục là vật đáng sợ gì? Biết rõ nguy hiểm, lại còn..

    - Hình như là ngươi đã quên mất...

    Nụ cười nhạt trên mặt Huyền Thiên Tông hơi thu lại.

    - Không chỉ một lần ta đã cảnh cáo các ngươi, thanh kiếm này các ngươi không có tư cách cầm. Thế nhưng các ngươi lại bỏ ngoài tai, vả lại dọc đường quả thực các ngươi đã ra chút sức. Bằng điểm này, ta liền miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu, chỉ như vậy mà thôi..

    - Ngươi...!

    Dưới cơn giận dữ, dường như Nghiễm Hàn Yên đã quên đi nỗi sợ trong lòng, lớn tiếng quát.

    - Huyền Thiên Tông, ngươi dám dưới chân Vấn Kiếm Sơn giết chết đệ tử Lâm môn Kiếm tông chúng ta. Hành vi này, đơn giản là hoàn toàn không để Lâm môn Kiếm tông chúng ta vào trong mắt!

    - Sư tỷ!

    - Có phải Nghiễm Hàn Yên sư tỷ không?

    Tiếng quát chói tai này của Nghiễm Hàn Yên đã khiến cho đệ tử Lâm môn Kiếm tông chú ý, dù sao Vấn Kiếm Sơn cũng là đại bản doanh của Lâm môn Kiếm tông, đệ tử Lâm môn Kiếm tông ra vào Vấn Kiếm Thành thực sự nhiều không kể xiết. Hơn nữa Nghiễm Hàn Yên lại là đệ tử ngoại môn bài danh trước mười nên cũng có tiếng tăm, rất nhiều người quen biết nàng.

    Rất nhanh, hai nam một nữ 3 người đệ tử ngoại môn của Lâm môn Kiếm tông chạy tới hỏi thăm.

    - Sư tỷ, rốt cục xảy ra chuyện gì?

    - Chẳng lẽ tên tiểu tử kia dám mạo phạm tỷ?

    - Nếu có chuyện gì, xin sư tỷ cứ việc phân phó!

    Đối với 3 vị đệ tử ngoại môn Lâm môn Kiếm tông vừa tới, Huyền Thiên Tông thậm chí chẳng buồn liếc mắt, mặt mày bình thản vươn tay nói.

    - Ta nhắc lại một lần nữa, hắn chết không liên cab gì tới ta. Thậm chí ngay cả nếu là ngươi chết, bản thân ta cũng không có bất cứ qua hệ gì!

    - Ngươi!

    Nghiễm Hàn Yên giận dữ.

    Thế như không đợi nàng ra tay, 3 người đệ tử ngoại môn đứng bên cạnh đã hét lớn.

    - Làm càn!

    - Ngươi tính là thứ gì! Dưới chân Vấn Kiếm Sơn Lâm môn Kiếm tông ta, lại dám vô lễ với Nghiễm Hàn Yên sư tỷ.

    - Đơn giản là to gan lớn mật, không ngờ dám mạo phạm Lâm môn Kiếm tông ta!

    3 tiếng quát chói tai cùng lúc vang lên, 3 người đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ.

    Nhận thấy 3 người dị động, Nghiễm Hàn Yên vội vàng hô.

    - Ba vị sư đệ, sư muội, mau thu kiếm.

    - A... Rút kiếm...

    Huyền Thiên Tông quét mắt nhìn 3 người, lần thứ 2 trên khuôn mặt hiện lên nụ cười mà không phải cười.

    - Các ngươi có biết kết cục dám rút kiếm trước mặt ta?

    Nghe được lời nói hoàn toàn không coi ai ra gì này của Huyền Thiên Tông, vốn đã định nghe lời Nghiễm Hàn Yên thu kiếm lại, ba người đệ tử lần thứ 2 hét lớn.

    - Thật to gan!

    - Buồn cười, đến lúc này còn dám kiêu ngạo cuồng vọng. Xem ra không giáo huấn ngươi một chút, ngươi không hiểu được, nơi mà ngươi đang đứng đến tột cùng là địa bàn của tông môn nào....

    - Bùm! Bùm! Bùm!

    Ba người còn chưa nói hết lời, Huyền Thiên Tông đã vươn ngón tay ra, búng liên tục 3 phát.

    Trong chớp mắt, 2 nam một nữ, đầu lâu của 3 vị đệ tử ngoại môn Lâm môn Kiếm tông nổ nát giống như là bị đá lớn đập trúng. Vĩnh viễn không còn cơ hội nói ra những lời tiếp theo.

    Nhẹ nhàng như mây.

    Thậm chí Huyền Thiên Tông không hề nháy mắt, dường như hắn giết chết không phải là 3 vị đệ tử của Lâm môn Kiếm tông mà giống như là đập chết 3 con ruồi.

    Trên khuôn mặt, như cũ vẫn là nụ cười mỉm.

    Lần này, không chỉ Ứng Lan Chỉ trợn to hai mắt, gắt gao dùng sức lấy tay che miệng, miễn cho bản thân lần thứ hai hét lên thành tiếng. Ngay cả mấy người được xưng là kiến thức rộng rãi như Địch Kiền Nguyên, Từ hổ mặt mày cũng trắng bệch, nhịn không được lùi lại vài bước.

    Một vài người đi đường tận mắt thấy được cảnh này cũng vội vàng lui lại phía sau, cách xa đám người kia.

    Mặc dù bởi vì ma thú xâm lấn, đại bộ phận tu luyện giả đi lại bên ngoài thành đã thường thấy sống chết, nhưng đây cũng không có nghĩa là bọn họ thích chõ mõm lung tung, tự gây phiền toái cho mình.

    - Sư đệ, sư muôi!

    Thấy thảm cảnh của 3 người, mặt mày Nghiễm Hàn Yên tràn ngập khó tin.

    Giết!

    Huyền Thiên Tông, người thanh niên mới vừa nãy thôi còn ngồi chung xe ngựa với bọn họ, trên mặt thủy chung là một nụ cười mỉm, giờ phút này dường như hóa thân thành ác ma, khẽ búng tay một cái đã giết chết bốn người đệ tử Lâm môn Kiếm tông.

    Ở đây...

    Chính là sơn môn của Lâm môn Kiếm tông!

    Dưới chân sơn môn của Lâm môn Kiếm tông, chỉ vì chút việc nhỏ liền giết sạch bốn vị đệ tử của Lâm môn Kiếm tông. Đây là hành vi cuồng vọng đến mức nào?

    - Ngươi... Ngươi.... Huyền Thiên Tông, ngươi dám cả gan làm vậy? Chẳng lẽ không sợ cao thủ Lâm môn Kiếm tông chúng ta xuất thủ trừng trị?

    - Cao thủ Lâm môn Kiếm tông?

    Huyền Thiên Tông nhìn Nghiễm Hàn Yên tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng bởi vì sợ hãi mà tuyệt đối không có bất kỳ hành động mù quáng nào, dường như cảm thấy có chút thú vị!

    Bất quá, cảm giác thú vị này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, hắn đã lắc đầu mất đi hứng thú.

    - Được rồi, đã tới Vấn Kiếm Sơn, ta cũng nên vào việc chính rồi!

    Nói xong, dưới ánh mắt sợ hãi, đầy kinh khủng của mọi người. Hắn mỉm cười phất phất tay, hướng Vấn Kiếm Sơn bước tới.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    apovt89,Bảo Ảnh,cuonglong,dqkhanh,freejack,khuccui,kingorchid,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,odin,phanminh271,phiêu!,romolus82,rukuru,trumpy,vintram,vungocphi,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    Cánh chim không mỏi
    Bài viết
    94
    Xu
    2,400

    Mặc định

    Chương 8: Hận.
    .

    Chương 8: Hận.

    - Bao lâu rồi!

    Thanh âm bình thản, nhẹ nhàng, phiêu đãng theo gió, thân thiết giống như người yêu, đầu gối tay ấp, thủ thỉ bên tai.

    Phía sau Vấn Kiếm Sơn.

    Nơi quy túc của tất cả các trưởng lão, đệ tử hạch tâm, truyền nhân trực hệ Lâm môn Kiếm tông.

    Giờ phút này, một người thanh niên ngồi trên đám cỏ xanh, hơi tựa đầu vào một tấm bia màu xanh ngọc, sắc mặt ôn nhu tường hòa.

    Gò núi phía sau lưng, đám lá rụng bị gió cuốn lên, xào xạc bay giữa hư không, cuối cùng trôi về nơi xa.

    Thỉnh thoảng, bên cạnh những khe nhỏ dọc con đường đá có thể thấy những đóa hoa lan trắng như tuyết, ngoan cường sinh trưởng, đua nhau khoe sắc, tràn ngập khát vọng cùng quyến luyến với sinh mệnh.

    Tân sinh!

    Một khu mộ địa, khắp nơi nhuộm thuần một màu trắng hoa lan, giống như một bức tranh bừng bừng mĩ lệ.

    - Bao lâu rồi?

    Người thanh niên tựa đầu vào bia mộ, nhẹ nhàng hỏi, giống như một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết lâu ngày mới gặp lại. Mặc cho khung cảnh xung quanh, hắn dường như không hề cảm thấy chút xa lạ nào.

    Thật giống như... Bản thân hắn nên thuộc về nơi này.

    Thuộc về khu mộ này.

    - Hẳn là đã 6 năm rồi!

    Hắn tự mình lẩm bẩm, khuôn mặt mang theo nét mỉm cười.

    - Cụ thể, hẳn là 2269 ngày.

    Ánh mắt hắn nhìn về phía mộ bia đầy dịu dàng.

    - Nàng nói, ta nhớ có đúng hay không, Tiểu Nguyệt!

    Tiểu Nguyệt.

    Trên tấm bia có khắc một dòng chữ nhỏ.

    - Ái nữ Lâm Tiểu Nguyệt chi mộ!

    Phía dưới, còn có tên người lập.

    Không phải ai khác, chính là tông chủ đương nhiệm của Lâm môn Kiếm tông cũng là người sắp truyền lại chức vị cho Long Tấn Vân, bán thần Lâm Húc Nhật.

    - Ha ha, không trả lời ta sao, vậy là đồng ý rồi hả? Ha ha, nha đầu này, nàng vẫn chẳng có chủ kiến gì cả!

    Người thanh niên mỉm cười, nụ cười tràn ngập dịu dàng.

    Chỉ là, dường như vẻ dịu dàng đó không thể che dấu nổi sự thống khổ đằng sau nó.

    - Tiểu Nguyệt, nàng biết không? Sáu năm này, đã xảy ra rất nhiều chuyện.

    Người thanh niên nói xong, tiên tay vứt thanh bội kiếm màu ám hồng sang bên cạnh, giống như là vứt một món đồ không hề để tâm tới.

    Nếu như lúc này, vị đệ tử ngoại môn đứng trước 10 của Lâm môn Kiếm tông Nghiễm Hàn Yên kia có mặt ở nơi này, tuyệt đối sẽ nhận ra, thanh kiếm kia chính là thứ khiến cho vị võ giả cao giai Tư Thất Tinh tan thành mây khói trong nháy mắt, thanh kiếm kinh khủng tên Chí tôn Ma kiếm.

    Mà người thanh niên trước mặt, không ai khác chính là chủ nhân của Chí tôn Ma kiếm, Huyền Thiên Tông.

    - Ta đoạt được một thanh kiếm, một thanh kiếm ngay cả ta cũng không biết, rốt cục là tốt hay xấu, đúng hay sai.

    Huyền Thiên Tông thì thào, nhẹ nhàng đưa tay lau đi vệt bụi trên bia mộ, thần sắc dịu dàng.

    - Bất quá ta tin tưởng, chắc là điềm xấu. Người giao thanh kiếm này cho ta, căn bản là không an tâm.

    - Phù.

    Sau khi lau sạch mộ bia, Huyền Thiên Tông hơi điều chỉnh lại tư thế, tựa lưng vào tấm bia. Cảm giác này giống như là hắn và người yêu đang tựa lưng vào nhau ngắm nhìn bầu trời trong xanh giữa một biển lan trắng.

    Một đời cứ như vậy, chớp mắt đã trôi qua.

    - Nhưng điều đó cũng không quan trọng. Đúng thì sao, sai thì sao, chỉ cần ta cảm thấy là đúng, cho dù sai cũng là đúng, chỉ cần ta cảm thấy là sai, cho dù đúng cũng là sai, chẳng phải sao?

    Nói đến đây, Huyền Thiên Tông ngừng lại.

    Khi hắn ngừng lại, dường như khắp thiên địa đều rơi vào yên tĩnh.

    - Duy chỉ tiếc nuối một điều, nếu nắm trong tay thanh kiếm này trong lòng không thể có oán hận, không thể có sợ hãi, không thể có phẫn nộ, không thể sinh ra tham lam, dục vọng. Nếu không sẽ trở thành kiếm nô của nó, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Được rồi, Tiểu Nguyệt, nàng biết mà, ta vẫn muốn làm một người tốt. Cho dù là hồi đó đi Thánh Ma điện nằm vùng, làm việc chuyện thương thiên hại lý, nhưng mà thâm tâm ta luôn muốn quay trở về Lâm môn Kiếm tông trừ ma vệ đạo. Sở dĩ cầm thanh kiếm này, chỉ là ta muốn tự giám sát bản thân, nàng không nên lo lắng.

    Huyền Thiên Tông nói, khuôn mặt vẫn mỉm cười.

    Nhưng mà...

    Một phút sau đó, nụ cười trên khuôn mặt của hắn chợt tắt...

    Trong phút chốc, ánh mắt hắn trở lên băng lãnh, lạnh lùng.

    - Nhưng mà

    - Căm hận...

    Huyền Thiên Tông bình tĩnh nói, nhưng mà giọng điệu của hắn khiến cho ngời nghe phải rùng mình sởn gai ốc.

    Huyền Thiên Tông ngẩng đầu nhìn lên, phía trên là bầu trời trong vắt.

    - Hận!

    Bỗng nhiên, hắn vươn tay hung hăng nắm lại, dường như muốn bóp cả chư thiên vạn vật, cả trời đất này thành mạt phấn.

    Ông ông!

    Chí tôn Ma kiếm vốn bị hắn tiện tay vứt ở một bên đột nhiên chấn động, vang lên từng đợt âm thanh u u.

    - Mối thù Tần Nhu chết oan, mối thù thân bại danh liệt, mối thù Huyền Thiên Tông diệt môn, mối thù sư tôn chết thảm trong tay, mối thù bị Lâm môn Kiếm tông vứt bỏ trên đỉnh thánh phong, mối thù cửu tử nhất sinh trong Luyện ngục U cốc, mối thù phải trấn áp Chí tôn Ma kiếm phát cuồng! Cùng với....

    - Thù giết vợ!

    Nói xong mấy lời này, mặt mày Huyền Thiên Tông đã mang theo chút dữ tợn.

    Mà cạnh đó, Chí tôn Ma kiếm chấn động càng thêm mạnh mẽ. Ngọn lửa tăm tối màu ám hồng tràn ra từ trên thân kiếm giống như muốn thiêu đốt linh hồn, thiêu đốt hư không.

    Két két!

    Bỗng nhiên Huyền Thiên Tông phất tay, dòng chữ ái nữ Lâm Tiểu Nguyệt chi mộ trên tấm bia bị lau đi sạch sẽ.

    Rất nhanh một dòng chữ nhỏ khác hiện lên.

    Ái thê Lâm Tiểu Nguyệt chi mộ!

    Mà người lập cũng biến thành hai chữ Phó Hành.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Thù giết cha, giết vợ, diệt môn, vãi beep

  6. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    apovt89,cuonglong,freejack,khuccui,kingorchid,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,namyen,odin,phanminh271,phiêu!,romolus82,rukuru,trumpy,vintram,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    Cánh chim không mỏi
    Bài viết
    94
    Xu
    2,400

    Mặc định

    Chương 9: Tin đồn.
    .


    Chương 9: Tin đồn.


    - Không! Dương Tiêu chấp sự, làm ơn truyền tin giúp đệ tử, để cho đệ tử gặp tông chủ đại nhân. Việc này vô cùng trọng đại, hơn nữa đệ tử tuyệt đối không nói sai bất cứ điều gì.

    Khu đệ tử ngoại môn hạch tâm, bên trong Phẩm Kiếm Cung, một vị thiếu nữ khẩn thiết nói, mặt mày vẫn còn vương vấn chút sợ hãi. Trước mặt nàng là một người nam tử trung niên sắc mặt lạnh nhạt, ung dung. Người con gái này không phải ai khác, chính là vị đệ tử ngoại môn xếp hạng trước mười, có khả năng rất lớn trùng kích Tiên thiên trở thành đệ tử nội môn Nghiễm Hàn Yên.

    - Nghiễm Hàn Yên sự việc ngươi hồi báo, Đường Vân chấp sự đã phái người đi xử lý. Một vị đội trưởng chấp pháp Tiên Thiên cảnh, hơn mười vị võ giả cấp 9 thuộc chấp pháp đội. Đội hình như vậy đủ để có thể tróc nã bất cứ tên cuồng đồ nào dám mạo phạm uy nghiêm của Lâm môn Kiếm tông chúng ta. Vì vậy, ngươi có thể yên tâm, không cần quá kinh hoảng mà vận dụng đặc quyền gõ Trấn Hồn Chung, triệu tập toàn bộ chấp sự ngoại môn chúng ta tổ chức hội nghị.

    Vị chấp sự cao cấp tên Dương Tiêu bình tĩnh nói, dường như đối với chuyện Nghiễm Hàn Yên quá kinh hoàng có điều bất mãn.

    - Không sai! Nghiễm Hàn Yên, ngươi phải biết rằng, Vấn Kiếm Sơn chính là tổng bộ của Lâm môn Kiếm tông ta. Trên Vấn Kiếm Sơn không chỉ có vô số đệ tử nội môn Tiên thiên cảnh, đệ tử hạch tâm Tông sư cảnh, trưởng lão Truyền kỳ cảnh, còn có tông chủ Lâm Húc nhật cùng sáu vị bán thần tọa trấn. Hơn nữa còn có lão tổ tôn cấp chí tôn thần thoại, nhìn khắp toàn bộ Thánh quang Đế quốc, ngoại trừ hoàng thất ra, không có bất kỳ thế lực nào dám đụng tới Lâm môn Kiếm tông. Càng là cao thủ càng thêm hiểu rõ sự cường đại của tông môn ta, chắc chắn không có bất cứ kẻ ngu muội nào dám là địch nhân của tông môn có được một vị chí tôn thần thoại trấn giữ. Một tên tiểu tử không biết tốt xấu, dám tác oai tác quái trước cửa Lâm môn Kiếm tông, hoàn toàn là tự tìm đường chết. Rất nhanh thôi ngươi sẽ thấy được thi thể của tên tiểu tử kia.

    Một vị chấp sự cao cấp khác hơi già nua cũng mở miệng, trong giọng nói không hề che dấu niềm tin tưởng đối với sự cường đại của tông môn. Lời của lão cũng được những vị chấp sự còn lại tán thành. Mọi người đều nghĩ rằng Nghiễm Hàn Yên đang làm lớn chuyện.

    - Không!

    Nghiễm Hàn Yên thống khổ.

    - Chư vị chấp sự, xin hãy tin ta. Người tên Huyền Thiên Tông này tuyệt đối không phải là kẻ cuồng vọng không biết phân biệt. Từ sự tự tin, thái độ lạnh nhạt, bình tĩnh của hắn, có thể thấy hắn tuyệt đối không phải là kẻ lỗ mãng không biết trời cao đất rộng. Hắn nói là sự thật, hắn muốn tới Lâm môn Kiếm tông chúng ta báo thù. Đường Vân chấp sự có tu vi Tiên Thiên hậu kỳ, đủ để trấn giữ ngoại môn, nhưng muốn đối phó người tên Huyền Thiên Tông này...

    - Ha ha! Không được? Chẳng lẽ ngươi ám chỉ tên Huyền Thiên Tông kia là một vị cường giả Truyền kỳ, thậm chí bán thần phải không? Coi như là bán thần, cũng không có can đảm khiêu khích Lâm môn Kiếm tông. Trước mặt lão tổ, một vị bán thần, căn bản là không lọt vào mắt. Chẳng lẽ ngươi muốn nói người tên Huyền Thiên Tông kia là một vị cường giả chí tôn thần thoại?

    Dương Tiêu mỉm cười, trong giọng nói đã mang theo chút trào phúng.

    Nữ tử tên Nghiễm Hàn Yên này, trong lớp đệ tử ngoại môn xếp hạng trước mười, bản thân có hi vọng rất lớn trùng kích Tiên thiên cảnh. Nếu như có thể tiến vào Thiên kiếm Mật cảnh, hoàn toàn có 9 thành xác xuất thành tựu Tiên Thiên. Hắn vốn định cân nhắc, nếu như nàng biểu hiện ưu dị, liền giao cho nàng danh ngạch tiến vào Thiên kiếm Mật cảnh để cho nàng thử một lần. Hiên tại, xem ra...Chỉ một chút chuyện nhỏ đã lỗ mãng như vậy, say này căn bản là khó đảm đương một phía. Vì thế, danh ngạch quý báu như vậy, hắn vẫn cần suy xét lại.

    - Chí tôn thần thoại...

    Nghe được 4 từ này, con ngươi Nghiễm Hàn Yên co rụt lại.

    Nàng chợt nhớ lại những lời mà Huyền Thiên Tông giới thiệu về thanh Chí tôn Ma kiếm.

    - Kiếm trong tay ta, tên Chí tôn Ma kiếm, cùng Nguyệt thần, Luân hồi, Lôi đình trượng là tứ thần khí từ thời thượng cổ của Nguyệt Ma giới, trong đó kiếm này đứng đầu. Kiếm khí của nó từng xuyên thủng ba đại thế giới. Xích huyết Phần thiên kiếm, không biết có thể đỡ được Chí tôn Ma kiếm một kích hay không?

    Những lời đó giờ vẫn còn phiêu đãng bên tai nàng. Lúc đó, nàng cho rằng Huyền Thiên Tông đang nói đùa. Xích huyết Phần thiên kiếm! Đó là thần kiếm bực nào! Có người nói bản thân kiếm linh của nó đã đáng sợ không thua gì bán thần cảnh! Người thanh niên tên Huyền Thiên Tông kia dám cuồng vọng xuất ngôn không biết Xích huyết Phần thiên kiếm có ngăn được một kích của Chí tôn Ma kiếm hay không? Có thể thấy uy năng của Chí tôn Ma kiếm tuyệt đối vượt xa Xích huyết Phần thiên kiếm. Mà có thể hàng phục một thanh ma kiếm kinh khủng như vậy... Cho dù tu vi thấp nhất cũng đạt tới bực nào? Nghĩ đến đây, sắc mặt của Nghiễm Hàn Yên đã biến thành trắng bệch, thất thanh hô lớn.

    - Chí tôn thần thoại! Người tên Huyền Thiên Tông kia , tám chín phần mười có tu vi chí tôn thần thoại!

    - Hồ đồ!

    Nghe được những lời Nghiễm Hàn Yên thất thố nói ra. Toàn bộ chấp sự đồng thời hừ lạnh. Một vị lão giả hơi già nua, dường như rất từng trải, giễu cợt cười nói:

    - Ta toạ trấn tàng thư các tại ngoại môn nhiều năm như vậy. Đối với chí tôn thần thoại của Thánh quang Đế quốc, thậm chí toàn bộ đại lục, tuy rằng không dám nói rõ như lòng bàn tay, nhưng đều đã từng nghe tới. Thế như ta cưa từng nghe nói qua một vị cường giả chí tôn thần thoại nắm trong tay bội kiếm màu ám hồng còn trẻ như vậy. Thì ra, thế giới thật rộng lớn, ta còn phải học tập nhiều! Ha hả...

    - Được rồi! Mọi việc cứ như vậy đi! Kế tiếp chính là truyền ngôi đại điển. Vô số cường giả Thánh quang Đế quốc sẽ tụ tập tại Vấn Kiếm Sơn, thậm chí ngay cả hoàng thất cũng cử một vị thân vương tới chúc mừng. Trong hoàn cảnh này, nếu Lâm môn Kiếm tông chúng ta chỉ vì một chuyện cỏn con mà hưng sư động chúng. Truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến cho đồng đạo trong tu luyện giới chê cười hay sao?

    Nghiễm Hàn Yên nhìn thoáng qua vị chấp sự tên Dương Tiêu hoàn toàn không để việc này vào mắt, lại nhìn sắc mặt xem thường của những vị chấp sự còn lại dần cảm thấy tuyệt vọng.

    Không một ai tin nàng!

    Toàn bộ chấp sự cao cấp có mặt nơi này không một ai tin nàng! Thực giống như không lâu trước đó nàng đối với như lời nói của Huyền Thiên Tông, hồn nhiên chỉ cho rằng hắn đang nói đùa. Chỉ là nàng quá "thấp cổ bé họng". Mặc dù tại ngoại môn, nàng cũng có chút thân phận, nhưng cũng chỉ tương đương với một vị trưởng trấn của một đế quốc mà thôi. Một người trưởng trấn nhỏ bé như vậy, dưới tình huống không có bất kỳ chứng cớ gì, đột nhiên tìm thành chủ nói muốn gặp hoàng đế bệ hệ, hướng hắn hồi báo có người muốn hủy diệt đế quốc, vị thành chủ kia sẽ nghĩ như thế nào? Nhất là đế quốc này còn là một đế quốc khổng lồ số một số hai.

    - Chư vị chấp sự, rồi các ngài sẽ thấy... Nay mai thôi! Trong giây phút đại điển truyền ngôi, các ngài sẽ thấy, lời ta nói không phải là hoang tưởng, không phải là sai lầm








    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    định bập thêm chương nữa nhưng cóng tay rồi!!!

  8. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    apovt89,Bảo Ảnh,freejack,khuccui,kingorchid,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,namyen,odin,phanminh271,phiêu!,romolus82,rukuru,trumpy,vintram,vungocphi,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    Cánh chim không mỏi
    Bài viết
    94
    Xu
    2,400

    Mặc định

    Chương 10: Đại điển truyền ngôi.
    .

    Chương 10:

    Đại điển truyền ngôi.

    Đại điển truyền ngôi Lâm môn Kiếm tông.

    Tông môn đệ nhất Thánh quang Đế quốc.

    Ba nghìn năm trước, lần đầu tiên thế giới này cùng Nguyệt Ma giới tiếp xúc. Mặc dù còn chưa xuất hiện thông đạo không gian, nhưng bị ảnh hưởng từ vị diện cao đẳng Nguyệt Ma giới, toàn bộ đại lục đột nhiên xuất hiện số lượng ma thú khổng lồ, trong một thời gian rất ngắn đã hủy diệt đế quốc cường đại nhất đại lục lúc đó- Vinh diệu chi kiếm!

    Từ đó, đại lục bước vào thời kỳ quần hùng cắt cứ tranh phong!

    Giữa thời đại loạn lạc đó, Thánh quang Đế quốc dưới sự dẫn dắt của đế hoàng, cường thế quật khởi. Chỉ trong 10 năm ngắn ngủi, đã thành lập nên chính quyền vững chắc, trong khoảng thời gian đó, gia tộc cổ xưa Lâm gia đã lập được vô số công lao. Sau đó, Thánh quang Đế quốc đánh đông dẹp bắc, thống nhất toàn bộ đại lục, thành lập nên hoàng triều tối cao, công lao của Lâm môn Kiếm tông cũng không thể bỏ qua. Có thể nói Lâm môn Kiếm tông chính là đại công thần khai quốc của Thánh quang Đế quốc. ?Thánh quang đế quốc có thể có được thành tựu bực này, ngay từ những năm đầu lập quốc đã nhận được sự trợ giúp cực lớn từ Lâm môn Kiếm tông.

    Cho dù là hiện tại đã qua 11 đời hoàng đế, nhưng quan hệ giữa đế quốc và Lâm môn Kiếm tông vẫn vô cùng chặt chẽ. Cũng chính dưới sự che trở của hoàng thất Thánh quang Đế quốc, Lâm môn Kiếm tông một mực chiếm giữ tông môn đệ nhất. Cho dù vài chục năm trước đó, mạnh mẽ như Thánh Ma điện cũng không thể lay động.

    Lúc này cho dù đại điển truyền ngôi còn chưa chính thức bắt đầu, trong ngoài chính điện Lâm môn Kiếm tông đã vô cùng náo nhiệt. Mỗi vị khách nhân có thể bước vào chính điện, không ai không phải là bá chủ một phương giậm chân một cái đủ khiến cho trăm vạn người run sợ. Ngay cả trước khi Thánh quang Đế quốc chưa nhất thống thiên hạ, cường giả truyền kỳ có thể mở ra đế quốc vĩ đại, thấy được ở nơi này cũng không có gì lạ lùng.

    Về phần Nghiễm Hàn Yên trong mắt đám người Ứng Lan Chỉ, Địch Kiền Nguyên là cao thủ không thể với tới hoặc là cường giả Tiên Thiên cảnh, ngay cả tư cách tiến điện cũng không có.

    Đây là Lâm môn Kiếm tông!

    Kiếm tông đệ nhất Thánh quang Đế quốc!

    Đồng thời cũng là một trong những tông môn cường đại nhất của nhân loại trên đại lục.

    - Khách nhân đã đến gần đủ!

    Một người đàn ông trung niên nhìn qua có chút già nua đứng cạnh chính điện, nhìn lướt qua rất nhiều khách nhân bên trong. Bên cạnh hắn, ngoại trừ một nam tử trẻ tuổi ra, còn có 2 nam 1 tuổi tác tương đương với hắn cùng với 3 người thanh niên còn rất trẻ. Khuôn mặt mỗi người đều mang theo vẻ hờ hững đặc trưng của thượng vị giả.

    - Sư huynh, chúng ta nên đi qua rồi!

    Một người phụ nữ trung niên trong đó mở miệng.

    Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, đi ở phía trước, mang theo đám người đi thẳng vào bên trong chính điện.

    Khi nhóm người này xuất hiện, đám đông trong điện còn đang ồn ã lập tức xoay người nhìn lại. Một vài người trong số đó còn chắp tay nhiệt tình chào hỏi.

    - Lâm Húc Nhật tông chủ, nhiều năm không gặp, phong thái ngài vẫn như xưa!

    - Ha ha, người thanh niên trẻ tuổi này có phải là vị tuấn kiệt năm đó dẫn theo cao thủ tông môn bất ngờ tập kích Thánh Ma điện, được quý tông môn vô cùng tín nhiệm- thiếu tông chủ Long Tấn Vân. Tuổi trẻ như thế đã có được uy danh bực này, bây giờ lại tiếp nhận Lâm môn Kiếm tông, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.

    - Phù du Kiếm chủ, Hư linh Chân nhân, còn vị này hình như là Nghiêm Bích Đào kiếm tông ba tháng trước vừa một mình một kiếm tiêu giệt một con ma thú cấp sử thi tại vết rách không gian bên trong Tạp Mạn sơn mạch.

    - 3 người thanh niên kia chắc là đệ tử của ba vị cao nhân này. Xem tu vi, mỗi người đều đã bước vào Truyền Kỳ cảnh, sắp bước vào giai đoạn trùng kích bán thần.

    - Quả thực là anh hùng xuất thiếu niên, quả nhiên nội tình Lâm môn Kiếm tông hùng hậu đến cực điểm. Thế hệ trước có Chí tôn Thần thoại vĩ đại Lâm Chấn Phương tọa chấn, thế hệ trung niên thì có các cường giả bán thần như Lâm Húc Dương tông chủ, Phù Du kiếm chủ, Hư Linh chân nhân, Nghiêm Bích Đào kiếm tông tọa trấn, lớp trẻ lại có các cao thủ truyền kỳ Long Tấn Vấn, Kinh Tình Hoài, Tề Thiên Phong, Tô Cẩn tiếp bước. Chỉ nhìn vào tiềm lực của Lâm môn Kiếm tông thể hiện ra lúc này, có thể khẳng định, trong vòng nghìn năm tới, Lâm môn Kiếm tông tuyệt đối không suy tàn.

    - Suy tàn? Ngươi quá coi thường Lâm môn Kiếm tông rồi. Hiện tại, Lâm môn Kiếm tông đã không còn bị bất cứ địch thủ nào ngăn cản. Trong thời thế này, chỉ vài trăm năm thôi, Lâm môn Kiếm tông sẽ bước vào thời kỳ huy hoàng rực rỡ nhất. Không những không suy tàn, trái lại vô cùng có khả năng chân chính quật khởi! Cho dù vài năm sau có người nói Lâm môn Kiếm tông có tư cách cùng hoàng thất ngang hàng nói chuyện ta cũng tin!

    - Đạt tới trình độ của Thánh quang Hoàng thất sao? Tông môn có thể phát triển tới bực này, là thịnh thế bực nào?

    Đám đông ồn ào vang lên đủ mọi loại nghị luận. Đám người Lâm Húc Dương, Phù du Kiếm chủ... đương nhiên cũng gật đầu đáp lại, Lâm Húc Nhật còn bắt chuyện một hai cầu với vài vị cường giả truyền kỳ, bán thần quyền cao chức trọng trong số đó để tỏ vẻ tôn trọng.

    - Lâm tông chủ, ngài có thể sắp được thảnh thơi rảnh rỗi rồi. Chả biết lúc nào chúng ta mới có thể giống như ngài, bỏ xuống trọng trách mang trên người, an tâm tu luyện.

    Một người trung niên mặc vương bào, mặt mày có chút hâm mộ nói, hiển nhiên giao tình cùng Lâm Húc Dương không cạn.

    - Ha hả, Mộ Hóa thân vương, ngài thân quyền cao chức trọng, thể hiện rõ sự tín nhiệm của bệ hạ đối với ngài. Nhiều người ước ao còn không được, nếu ngài lui về ở ẩn. Phương diện tin tức của đế quốc lại không lâm vào hỗn loại mới lạ.

    - Thật ra, ta mong hoàng huynh để cho ta thanh nhàn một chút!

    - Mộ Hóa thân vương, ngài lại còn tố khổ. Thực ra quản lý tin tức cũng là một chức quan nhàn tản mà thôi. Hiện giờ đế quốc thái bình, nhu cầu hao phí tăng vọt? Thương thân ta Đường Chinh Hải, toàn bộ sinh hoạt trên Bất hủ Chi sơn đều dồn lên trên người ta. Ngay cả thời gian thở gấp đều không có, so với các ngươi, quả thực ta muốn hướng chưởng môn sư huynh cáo lão hồi hương.

    Ha ha, Đường Chinh Hải trưởng lão, gần đây Thủ Dương chí tôn vĩ đại muốn triệt để thanh trừ ma thú xâm nhập xung quanh Bất hủ Chi sơn, ngươi chịu chút khổ, cũng là vì cống hiến cho nhân loại mà!

    - Ma thú!... Aizz! Ta cũng chỉ biết nhận mệnh mà thôi!

    Đường Chinh Khẩu thở dài, tựa hồ có chút nhức óc.

    - Nhắc đến ma thú, nghe nói tháng 3 năm nay, Ngiêm Bích Đào kiếm tông một người một kiếm tiêu diệt môt con ma thú cấp sử thu. Kiếm thuật bực này thật khiến cho người ta sợ hãi than, ta Hằng Bách Kiếp bội phục. Nếu có cơ hội, mong Nghiêm Bích Đào kiếm tông chỉ giáo một hai....

    Lời này là của một nam tử áo đen đứng cạnh đám người Mộ Hóa thân vương, Đường Chinh Hải vẫn im lặng từ đầu tới giờ.

    - Ha ha, Tuyệt Thiên thành chủ Thiên sát Cửu tuyệt kiếm thuật ta cũng ngưỡng mộ đã lâu. Ba vị Hằng Bách Kiếp, Hằng Bách Chiến, Hằng Bách Liệt thân là đệ tử quan môn của Tuyệt Thiên thành chủ, tương đương với việc nhận được chân truyền từ thành chủ.

    - Không dám! Không dám!

    Hằng Bách Kiếp hơi chắp tay.

    - Cũng đã đến lúc bắt đầu rồi!

    Lâm Húc Dương nói, ánh mắt dừng ở trên người Long Tấn Vân.

    - Đại điển truyền ngôi, bắt đầu đi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    apovt89,Bảo Ảnh,freejack,khuccui,kingorchid,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,namyen,odin,phanminh271,phiêu!,romolus82,rukuru,vintram,vungocphi,
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status