TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 35

Chủ đề: Chư Thiên Tế- Thừa Phong Ngự Kiếm (New: quyển 2 Chương 2)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    Cánh chim không mỏi
    Bài viết
    94
    Xu
    2,400

    Mặc định Chư Thiên Tế- Thừa Phong Ngự Kiếm (New: quyển 2 Chương 2)

    Chư Thiên Tế
    诸天祭
    Tác giả : Thừa Phong Ngự Kiếm





    Cùng tác giả với Kiếm Phệ Thiên Hạ -Vô Thượng Chân Thân -Tinh Thần Tế - Cầu Bại -Nhất Kiếm Lăng Trần -Túng Kiếm Thiên Hạ

    Chí Tôn Ma Kiếm

    Đứng đầu tứ đại thần khí thời thượng cổ, xuyên thủng hàng rào tam giới, Nguyệt Ma Giới, thế giới Thiên Hoang, Địa Cầu, khiến tam giới lâm vào hạo kiếp.

    Huyền Thiên Tông- Kiếm chủ đời thứ ba của chí tôn ma kiếm, bằng vào lực lượng của chí tôn ma kiếm, có lẽ hắn sẽ mang đến cho tam giới tân sinh hoặc cũng có thể là hủy diệt.

    Cầu bại tiền truyền, bút ký đệ nhất thần thoại Huyền Thiên Tông
    .

    Em làm chơi hai, ba ngày được 1, 2 chương chắc là 1 tháng sẽ xong.


    Quyển 1: Kiếm tông.



    Chương 1: Tự do.
    .

    Chương 1: Tự do.

    Chương 1: Tự do.

    Gió mát...

    Vi vu.

    Gió hây hây thổi, trên đất mẹ một đám cỏ lau không ngừng chập chờn theo từng cơn gió.

    Trời xanh

    Mây trắng.

    Đứng giữa cánh đồng cỏ lau mênh mông bát ngát này, tâm linh cùng tư tưởng vô câu vô thúc, tự do bay bổng.

    Cảnh đẹp, đẹp như trong thơ.

    Bênh cạnh đồng cỏ lau đẹp như trong tranh này, một thân ảnh từ từ xuất hiện mang theo khí tức tường hòa, nhàn nhã, bước từng bước tiến về phía trước.

    Cánh tay trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng lướt qua đám cỏ lau.

    Giống như đang hưởng thụ cảm giác mềm mại khi ngón tay tình cờ chạm phải vạt hoa lau, giống như là đang hưởng thụ từng tia nắng. Lại giống như là đang thưởng thức khung cảnh yên tĩnh, trời xanh gió mát, tâm linh thăng hoa.

    Hồi lâu.

    Một chiếc xe ngựa men theo con đường bên cạnh đồng cỏ lau, nhanh chóng chạy đến, thanh âm trục xe chuyển động trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy vang lên vô cùng rõ ràng.

    Đây là loại xe ngựa cực lớn dùng trong giao thương, không gian trong xe xếp đặt cực kỳ hợp lý, coi như là bảy, tám người ngồi cũng sẽ không cảm thấy chen chúc. Phía trước xe ngựa còn có bốn vị kỵ sĩ trung tuổi, lưng đeo lợi kiếm, mặt mày đầy vẻ đề phong hướng về phía những bụi lau dò xét, giống như là đang hộ vệ, bảo vệ xe ngựa đi đường an toản.

    Một lát sau, nam tử trung niên đi trước dẫn đường đồng tử đột nhiên co rụt lại, nhạy bén phát hiện ra một đạo thân ảnh xuôi theo đám cỏ lau bên cạnh đường, chậm rãi tiến về phía trước. Đó là một vị nam tử hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, thân vận thanh y, tướng mạo nam tử này không tính là quá điển trai, nhưng mà trên người hắn lại tản ra một khí chất không có cách miêu tả bằng lời, nhất là mái tóc lốm đốm bạc trắng như tuyết, chập chờn theo gió, càng khiến cho hắn tăng thêm 1 phần mị lực.

    Nam tử áo xanh này đi bên cạnh đám cỏ lau, thần sắc vô cùng bình thản, an tịnh. Hắn đứng ở nơi đó, giống như là cùng cả đồng cỏ lau hợp thành một chỉnh thể, hòa hợp khiến cho người ta không thể tìm thấy bất cứ khuyết điểm nào.

    Nhưng mà chính cảm giác hòa hợp khiến cho người ta không thể tìm thấy bất cứ khuyết điểm nào này lại chính là vấn đề lớn nhất..

    Nguyên nhân chính là...

    Vị trí đồng cỏ lau này tên là Nhạn Đãng Hồ, mà Nhạn Đãng Hồ chính là một trong những con đường nguy hiểm nhất nối liền thành Thanh Hồng với Vấn Kiếm Sơn. Trên vùng đất ma thú hoành hành bốn phía này, cho dù không phải là nơi hoang dã cũng đều ẩn chứa nguy cơ trùng trùng, huống chi Nhạn Đãng Hồ còn là một trong những hiểm địa cấp ba.

    Hiểm địa cấp ba, thường có ma thú cao giai qua lại, một người nam nhân có thể ở nơi này bảo trì an tĩnh, bình yên đi về phía trước chỉ có hai khả năng.

    Khả năng thứ nhất, hắn đối với hung hiểm bên ngoài hoàn toàn không biết gì ca,r chưa từng đặt chân qua thế giới bên ngoài thành thị, tông môn. Cho nên đối với hiểm địa cấp ba Nhạn Đãng Hồ đại danh đỉnh đỉnh, hắn vẫn có thể bảo trì an tĩnh. Chỉ có điều, từ khí chất tang thương, dường như đã thấu hiểu sự đời tản ra từ trên người nam tử này, không khó để nhìn ra hắn tuyệt đối không phải là loại trẻ tuổi, tiểu bối mới vào đời.

    Như vậy, chỉ có thể là loại khả năng thứ hai.

    Hắn là kẻ tài cao gan lớn, căn bản không để hiểm địa cấp ba Nhạn Đãng Hồ vào trong mắt, cho nên cho dù biết rõ là Nhạn Đãng Hồ có thể tồn tại ma thú cao giai, vẫn có thể nhàn nhã dạo chơi bên hồ. Nghĩ vậy, nam tử trung niên thúc ngựa chạy tới, chắp tay hành lễ vỡi nam tử áo xanh, khách khí nói.

    - Tại hạ thành Thanh Hồng- Đoạn Đao Môn, Từ Hồ, kính chào các hạ!

    Đi bên cạnh đồng cỏ lau, nam tử áo xanh nghe được thanh âm, bước chân hơi dừng lại một chút, xoay người nhìn về phía Từ Hổ đang tự báo tên họ, mỉm cười nhẹ gật đầu.

    Từ Hồ cũng là người từng trải, lộ trình từ thành Thanh Hồng đến Vấn Kiếm Sơn, mỗi tháng hắn cũng chạy hai, ba lần. Cũng có chút nhãn lực nhìn người, nam tử áo xanh này mang đến cho hắn một cảm giác bình lặng, ôn hòa, xem ra cũng không phải là hạng người đại gian ác, hơn nữa nhớ đến suy đoán vừa rồi, hắn lại vội vàng mở miệng.

    - Vị thiếu hiệp này, con đường này dẫn đến Vấn Kiếm Sơn, thiếu hiệp hẳn là định đến Vấn Kiếm Sơn phải không?

    Nam tử áo xanh không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.

    - Trước mắt khoảng cách đến Vấn Kiếm Sơn còn hai ngày lộ trình, dường như thiếu hiệp cũng không có tọa kỵ, xe ngựa kia của ta vẫn còn ghế trống, nếu thiếu hiệp không chê, thì chúng ta có thể đi cùng, trên đường đi cũng có thể chiếu cố cho nhau, không biết ý của thiếu hiệp thế nào?

    - A....

    Nam tử áo xanh khẽ cười một tiếng, nhìn Từ Hổ nói.

    - Hiện tại thế đạo hỗn loạn, ma thú hoành hành, ngươi không sợ ta là loại người lòng mang ý xấu hay sao?

    - Ha ha, Từ Hồ ta cũng lăn lộn trong giới tu luyện hơn mười năm rồi, cho dù tu vi bình thường, nhưng vẫn có chút nhãn lực nhìn người, thiếu hiệp khí chất an bình, tường hòa. Người có khí chất này, tuyệt đối không phải là hạng người cùng hung cực ác.

    Từ Hổ cười lớn, nói thẳng suy ngĩ của mình, cuối cùng lại bổ xung một câu.

    - Huống hồ cho dù là hạng người hiểm ác, đối mặt với đệ nhất kiếm tông của Thánh Quang Đế Quốc kiến lập trên Vấn Kiếm Sơn cường giả vô số, tránh đi còn không kịp, sao dám chủ động tiến lên?

    Ánh mắt của nam tử áo xanh cũng không dừng lại trên người Từ Hổ quá lâu, hắn đi đến bên cạnh bụi lau, quan sát một lát sau đó chọn ra một gốc lau tươi tốt bẻ xuống, cầm trên tay, cuối cùng mới khẽ liếc nhìn Từ Hổ nói.

    - Làm phiền rồi.

    Nghe được câu trả lời này của nam tử áo xanh, Tử Hồ vui vẻ vội vàng nói.

    - Thiếu hiệp, mời lên xe!

    Nói xong dẫn vị nam tử áo xanh này vào trong xe.

    Loại xe ngựa chuyên dùng cho giao thương này có không gian rất lớn, bảy, tám người ngồi cũng không thành vấn đề. Giờ phút này bên trong xe chỉ có sáu người tính cả nam tử áo xanh nữa cũng chỉ có bảy người, cũng không tính là quá chật chội.

    Trong sáu người có hai người hiển nhiên là giống như Từ Hổ cũng là hộ vệ.

    Thành Thanh Hồng cách Vấn Kiếm Sơn khoảng năm trăm sáu mươi km, cho dù tính năng cỗ xe ngựa này không tệ, nhưng đoán chừng một ngày cũng chỉ chạy được 200km, cộng thêm việc ăn uống trên đường cùng ngủ nghỉ ban đêm, cũng cần ba ngày mới tới nơi. Mà ở chốn hoang dã ma thú hoành hành này, buổi tối nghỉ ngơi tất nhiên cần có người canh gác, tự nhiên là mọi người không ngủ đủ giấc cho nên phải thay phiên nhau túc trực.

    Ngoại trừ hai người hộ vê, bốn người còn lại cũng chia thành hai tốp.

    Trong đó một tốp gồm ba người, một nam tử trung nhiên, một thiếu nữ 15, 16 tuổi, cùng với một nữ tử ăn mặc giống như thị vệ tầm 25, 26 tuổi. Ba người này có lẽ là hai cha, con cùng hộ vệ. Còn lại là một nam tử trẻ tuổi, ăn vận cũng có chút phong phạm của một vị thiếu hiệp, bên người có đeo một thanh bội kiếm bằng thép tinh, tuy nhiên không biết thực lực ra sao?

    Nam tử áo xanh đến cũng không khiến trong xe có động tĩnh gì, hai hộ vệ nhẹ gật đầu với hắn, sau đó thì khôi phục bộ dáng như cũ, tuy rằng nam tử trung niên muốn khách sáo một chút với nam tử áo xanh, chỉ là khi nhìn thấy hai vị hộ vệ nhắm mắt dưỡng thần cũng không tiện quấy rầy hai người, đối với nam tử áo xanh khẽ gật đầu, sau đó quét mắt đánh giá hắn vài lần rồi thu hồi ánh mắt lại.

    Xe ngựa chỉ ngừng trong chốc lát rồi tiếp tục lên đường.

    Dưới sự đề phong cẩn mật của bốn vị hộ vệ, xe ngựa hữu kinh vô hiểm vượt quá 8 km Nhạn Đãng Hồ.

    - Phù!

    Rời khỏi phạm vị Nhãn Đãng Hồ, bốn vị hộ vệ giống như là vừa trút đi được một gánh nặng thở dài một hơi, thần sắc căng cững cũng thả lỏng, thư giãn đi không ít.

    - Sắp tới chính là ngày diễn ra đại điển truyền ngôi tông chủ của đệ nhất kiếm tông của Thánh Quang Đế Quốc chúng ta- Lâm Môn Kiếm Tông, gần đây trên trường lui tơi không ít cao thủ, ma thú lợi hại gần như đã bị thu thập hết. Vì thế Nhạn Đãng Hồ mới có thể bình yên như vậy.

    Rời khỏi Nhãn Đãng Hồ, bốn vị hộ vệ thư thái cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, đã có tâm tư nói chuyện phiếm.

    - Cho dù rất nhiều thiếu hiệp của Lâm Môn Kiếm Tông hạ sơn càn quét Lương Dạ Lâm nhưng mà phiến rừng rậm này quá lớn, diện tích hơn hai trăm km, sợ rằng chúng ta chỉ có thể đi dọc theo bên cạnh nơi này, tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác. Từ Hổ ta có thể lăn lộn chốn hoang dã, chính là bởi vì cẩn thận, nếu không chỉ sợ lúc này ta đã sớm giống như là các vị tiền bối trong môn hộ, phơi thây ngoài đồng rồi.

    - Vâng, sư huynh!

    - Đã biết! Từ lão đại.

    Ba vị hộ vệ bên cạnh vội vàng đáp lời.

    Một lát sau, vị hộ vệ trẻ tuổi xưng Từ Hổ là sư huynh kia chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói,

    - Sư huynh, vì sao chúng ta phải để cho người kia lên xe, hắn cũng không có trả tiền mà , chúng ta....

    - Không được nói bậy!

    Người hộ vệ trẻ tuổi này chứng kiến Từ Hổ nghiêm mặt lại, vội vàng ngậm miệng, không nói thêm câu nào nữa.

    - Ngươi suy nghĩ thử xem nếu nam tử trẻ tuổi kia không có thực lực thì dám đơn thân độc mã hành tẩu trong hoang dã hay sao? Hơn nữa xung quanh Nhạn Đãng Hồ, thôn không có, điếm cũng không, điểm dừng chân gần đây nhất cũng cách nơi này một ngày lộ trình. Nói cách khác, hắn hành tẩu trong hoang dã đã một ngày, mấy năm nay ma thú hoành hành, tuy rằng, hành tẩu một ngày có khả năng chưa gặp phải ma thú. Nhưng thần sắc hắn không có chút nào tán loạn, bởi vậy ta phỏng đoán, nam tử này tám chín phần là một vị cao thủ chân chính., đám ma thu bình thường căn bản là chưa tiếp cận được hắn đã táng thân dưới kiếm của hắn rồi. Một vị cao thủ như vậy, một khi chúng ta gặp phải nguy hiểm, chính là trợ lực lớn lao, hắn lên xe của chúng ta chính là vận khí của chúng ta rồi, ngươi còn muốn tiền xe?

    - Thì ra là thế.

    - Sau này nên nhìn xa một chút, chúng ta lăn lộn bên ngoài kiếm cơn, ngoại trừ ma luyện tu vị, phương diện nhìn người cũng không thể bỏ qua.

    - Vâng, sư huynh.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi quả quả, ngày 30-04-2015 lúc 21:23. Lý do: Thêm tên quyển
    ---QC---


  2. Bài viết được 53 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    apovt89,boypro477,client_ideas,cuonglong,freejack,hunterxtn1991,huyetkiemlenhchu,kelxxx,khuccui,kingorchid,kkk3k,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,namyen,nehiny,nghiamap199,nsguyenan,odin,phanminh271,phiêu!,romolus82,rukuru,tenten1985,trongpong,trumpy,tulienhoa,tung_hp,vintram,vipboy247,vungocphi,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    Cánh chim không mỏi
    Bài viết
    94
    Xu
    2,400

    Mặc định

    Chương 2: Tên.
    .

    Chương 2: Tục danh
    - Tại hạ Ứng Quảng Xuyên bái kiến thiếu hiệp.

    Xe ngựa chạy thêm một lúc, người đàn ông trung niên thấy hai vị hộ vệ cuối cùng cũng không nhắm mắt dưỡng thần nữa, lúc này mới quay sang cười chắp tay với người thanh niên áo lam vừa mới lên xe.
    Thanh niên áo lam liếc mắt nhìn người đàn ông tên Ứng Quảng Xuyên, mỉm cười cũng không nói gì.

    Tự tìm mất mặt, Ứng Quảng Xuyên cảm thấy hơi xấu hổ, một lần nữa ngồi về chỗ cũ.

    Thiếu nữ 15,16 tuổi ngồi bên cạnh hắn, thấy phụ thân mình chủ động chào hỏi mà thanh niên áo lam rõ ràng lại bỏ qua, nhất thời hừ lạnh, thấp giọng nói.

    - Kiêu cái gì mà kiêu, chờ ta thông qua khảo hạch đệ tử của Lâm Môn kiếm tông, tiến vào Lâm Môn kiếm tông, trở thành đệ tử của kiếm tông đệ nhất Thánh Quang đế quốc. Đến lúc đó, xem đám võ giả các ngươi đối với ta chả tất cung tất kính.

    Mặc dù đã cố ý đè thấp thanh âm xuống nhưng xe ngựa lớn bao nhiêu, cho dù nàng nói nhỏ hơn nữa, mấy người trong xe ngựa cũng sẽ nghe thấy rất rõ ràng. Ứng Quảng Xuyên lập tức quát lớn.

    - Lan Chỉ, không được vô lễ.

    Nói xong, hắn vội vàng nhìn thanh niên áo lam chắp tay bồi tội nói.

    - Vị thiếu hiệp này, thực là xin lỗi. Nữ nhi ta ngày thường được nuông chiều quá, có chỗ mạo phạm, ta thay mặt nàng hướng thiếu hiệp bồi tội.

    - Không sao!

    Thanh niên áo lam khẽ cười một tiếng, dường như cũng không để chuyện này trong lòng.

    Lúc này, thanh niên tầm 18, 19 tuổi còn lại trong xe ngựa, vốn đã sớm không thể giữ im lặng được nữa, dường như rốt cục cũng tìm được chủ đề để nói.

    - Vị Ứng cô nương này, chẳng lẽ cũng đi Lâm Môn kiếm tông khảo hạch đệ tử?

    - Không sai

    - Thật là đúng dịp, chuyến này tại hạ cũng đi Lâm Môn kiếm tông khảo hạch đệ tử ngoại môn.

    - Ngươi cũng là?

    Thiếu nữ tên Ứng Lan Chỉ ngạc nhiên nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt quét lên quét xuống không ngừng đánh giá hắn.

    Hiển nhiên từ nhỏ Ứng Lan Chỉ sống trong phú quý, tướng mạo, vóc người, làn da mọi thứ đều không kém. Hơn nữa tuổi còn rất nhỏ, tràn ngập thanh thuần, sớm đã thu hút được vị thanh niên này, chỉ là lúc trước chưa tìm được cách mở lời, cho nên không biết làm thế nào để tiếp cận.

    Lúc này cảm thấy Ứng Lan Chỉ đang quan sát mình, hắn lập tức ưỡn ngực, thẳng lưng, cố gắng duy trì một hình tượng tốt đẹp, mỉm cười nói.

    - Tại hạ Địch Kiền Nguyên, mười năm trước dưới cơ duyên xảo hơp, gia phụ quen biết với một vị chấp sự ngoại môn của Lâm Môn kiếm tông, sau đó vị tiền bối này truyền thụ cho tại ha một môn kiếm pháp tên Húc Dương của Lâm Môn kiếm tông. Giờ đây có chút thành tựu, võ giả cũng đã đạt tới cấp sáu. Bởi vậy, có ý đi thử một chút, nhìn xem bản thân có thể thi vào Lâm Môn kiếm tông, trở thành đệ tử ngoại môn hay không?

    - Võ giả cấp sáu?

    Ứng Lan Chỉ kinh hô:

    - Địch công tử đã là võ giả cấp sáu? Trời ạ, nhìn huynh không lớn hơn ta bao nhiêu, không ngờ đã là võ giả cấp sáu. Từ nhỏ ta đã được phụ thân đốc thúc tu luyện, đến nay khó khắn lắm mới bước vào bình cảnh của võ giả trung giai, đạt tới cấp bốn mà thôi.

    - Ha ha, Lâm môn kiếm tông chiêu thu đệ tử, ngoại trừ tu vi của bản thân ra, thiên phú cũng vô cùng trọng uyến. Nhìn Ứng cô nương bất quá mới 15, 16 tuổi cũng đã là võ giả cấp bốn. Nếu như có thể tiến vào Lâm Môn kiếm tông, được Lâm Môn kiếm tông bồi dưỡng, 19 tuổi đạt được thành tựu như ta cũng không phải là việc khó.

    Nói xong, Địch Kiền Nguyên còn bổ xung thêm một câu.

    - Ứng cô nương, hai người chúng ta cùng đi Lâm Môn kiếm tông tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn. Nói không chừng cả hai đều có thể thành công, đến lúc đó trở thành sư huynh muội, vì vậy, cô nương cũng không cần kêu ta là Địch công tử, nếu cô nương không chê Địch mỗ, chúng ta có thể xưng huynh gọi muội.

    Địch Kiền Nguyên trời sinh tướng mạo dễ nhìn, hơn nữa trên mình còn mang thêm thân phận võ giả cấp sáu, cùng với việc hai người đều chung mục đích đi Lâm Môn kiếm tông tham gia khảo hạch,bởi vậy quan hệ giữa hai người được kéo lại gần không ít. Ứng Lan Chỉ lập tức kêu lên.

    - Địch sư huynh, huynh cũng không cần xưng ta là Ứng cô nương, vài ngày tới tham gia khảo hạch, nói không chừng sư muội còn cần sư huynh chiếu cố nhiều.

    - Ha ha, Ứng sư muội yên tâm, nếu có thể giúp, ta Địch Kiền Nguyên nhất định không chối từ.

    - Đa tạ Địch sư huynh.

    - Vậy thì làm phiền Địch thiêu hiệp.

    Ứng Quảng Xuyên ngồi bên cạnh lúc này cũng chắp tay nói.

    19 tuổi đã là võ giả cấp sáu, mười phần không tồi, có khả năng rất lớn sẽ hoàn thành khảo hạch đệ tử ngoại môn. Hơn nữa, một ngày nào đó đột phá sẽ trở thành võ giả cao giai, coi như là trong lớp đệ tử ngoại môn của Lâm Môn kiếm tông cũng sẽ có được thân phận nhất định.

    - Đây là việc ta phải làm.

    Đôi bên khách sáo, rất hanh đã trò truyện vui vẻ. Không khí trong xe ngựa cũng không còn trầm lắng như trước nữa.

    Chuyện phiếm một lúc, xe ngựa hơi dừng lại. Sau đó một người thanh niên lưng đeo trường kiếm nhìn qua rất có phong phạm của một vị đại hiệp bước lên xe.

    Ánh mắt người thanh niên quét qua mấy người trong xe ngựa, cảm thấy trong này dường như không ai có dáng dấp của một cao thủ, liền lười tiếp tục để ý tới, lập tức ngồi xuống một bên. Bất quá, lúc này Địch Kiền Nguyên dường như nhớ ra điều gì, mặt mày kích động nói.

    - Xin... Xin hỏi ngài có phải là Thất Tinh kiếm, đại hiệp Tư Thất Tinh ?

    - Ừ?

    Người thanh niên nhìn về phía Địch Kiền Nguyên hỏi.

    - Ngươi nhận ra ta?

    - Nhận ra, đương nhiên là nhận ra. Thất Tinh Kiếm Tư Thất Tinh, năm ấy đại hiệp ngài một người một kiếm, chống lại Huyết Tiến dong bình đoàn chuyên đánh cướp cố chủ. Toàn bộ dong binh đoàn 63 người, trong đó có cả một vị võ giả cấp 8, bốn vị võ giả cấp 7, không một ai có thể tránh thoát được ngài trừng phạt. Sự tích bực này, khiến cho tục danh của Tư Tinh Đại hiệp đối với tại hạ quả thực như sấm bên tai.

    - Huyết Tiến dong binh đoàn.

    Lúc này Ứng Lan Chỉ cũng nghĩ tới điều gì, không nhin được thét lên đầy kinh hãi.

    - Ta nhớ ra rồi, năm đó chuyện này khiến cho toàn bộ Thanh Hồng Thành sôi trào, Huyết Tiến dong binh đoàn, đây là dong binh đoàn cực mạnh có được võ giả cấp 8 trấn giữ, được xếp vào thế lực thượng đẳng, không ngờ bị một mình Tư Thất Tinh đại hiệp tiêu diệt. Quả thực là không thể tin nổi.

    Mặc dù Tư Thất Tinh không nhận ra Địch Kiền Nguyên cùng Ứng Lan Chỉ, thế nhưng đối với ánh mắt sùng bái của 2 người, ngược lại cũng có chút hưởng thụ, phất phất tay tùy ý nói.

    - Chuyện này cũng không coi vào dâu. Trong lớp đệ tử ngoại môn của Lâm Môn kiếm tông, thực lực của ta vốn bài danh trước một trăm. Nếu liền ngay cả một Huyết Tiến dong binh đoàn nho nhỏ đều không diệt được, thì lấy cái gì đặt chân ở Lâm môn kiếm tông!

    - Đệ tử ngoại môn bài danh trước một trăm?!

    Nghe được mấy từ này, Ứng Quảng Xuyên chấn động.

    Người khác có thể không biết, thế nhưng hắn tuyệt đối biết rõ. Lâm Môn kiếm tông, đây chính là tông môn đệ nhất của Thánh Quang đế quốc. Năm đó, Thánh Quang đế quốc thành lập, đều là nhờ Lâm Môn kiếm tông hỗ trỡ. Từ đó về sau, Lâm Môn kiếm tông có được Thánh Quang đế quốc nâng đỡ, số lượng ngoại môn đệ tử vượt qua ba mươi vạn người.

    Trong 30 vạn người bộc lộ tài năng, đứng trước 100. Thực lực của vị Tư Thất Tinh này có thể tưởng tượng mạnh như thế nào!

    Trong khi Ứng Quảng Xuyên còn đang mải miết nghĩ làm cách nào có thể kết giao với Tư Thất Tinh, nhìn xem có thể nhờ hắn mang theo nữ nhi của mình tiến vào Lâm Môn kiếm tông hay không, xe ngựa một lần nữa dừng lại. Nga sau đó, cửa xe mở ra, một vị nữ tử với dung nhan xinh đẹp làm cho người đối diện cảm thấy xuân phong như mộc, bước lên xe.

    Trong xe ngựa, Tư Thất Tinh còn đang mải chuyện trò cùng hai người Ứng Lan Chỉ,Địch Kiền Nguyên. Giọng điệu hai người tràn ngập ngưỡng mô, khiến cho khuôn mặt Tư Thất Tinh xuất hiện một tia ngạo nghễ. Bất quá, khi ánh mắt hắn rơi vào người vị nữ tử vừa bước lên xem, mặt mày lập tức cả kinh, không kịp đáp lới Ứng Lan Chỉ, Địch Kiền Nguyên, cung kính thi lễ với nữ tử.

    - Sư đệ Tư Thất tinh bái kiến Quảng Hàn Yên sư tỷ!

    Hiển nhiên Quảng Hàn Yên cũng không nhận ra Tư Thất Tinh, bất quá tính cách của nàng dường như cũng tương đối ôn hòa, coi như là không biết cũng lễ phép gật đầu đáp lễ.

    - Tư sư đệ!

    - Quảng Hàn Yên sư tỷ từ bên ngoài trở về để tham dự đại điển truyền ngôi của tông môn sao?

    Tư Thất Tinh cung kính nói, làm gì còn chút cao ngạo nào giống như lúc trước trả lời Ứng Lan Chỉ, Địch Kiền Nguyên.

    Nguyên nhân bởi vì vị nữ tử tên Quảng Hàn Yên này không chỉ tướng mạo đẹp đẽ, trong lớp đệ tử ngoại môn cũng có danh khí cực cao, hơn nữa một thân tu vi trong lớp đệ tử ngoại môn xếp hạng trước mười. Lần này có hi vọng rất lớn tiến thêm một bước, trở thành đệ tử nội môn, bằng vào tài nguyên phong phú mà đệ tử nội môn có được, đánh vỡ bình cảnh võ giả cấp chín, bước vào Tiên thiên mật cảnh.

    Tiên Thiên mật cảnh, trên lục địa ma thú hoành hành này, đây chính là cường giả tọa trấn một tòa thành, một câu nói có thể nắm giữ sống chết của vạn người. Quảng Hàn Yên gật đầu, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh trong xe. Mấy người khác trong xe ngựa thấy vị Tư Thất Tinh cao cao tại thượng này đối với Quảng Hàn Yên cung kính có thừa, đương nhiên là không dám chậm trễ, vộ vàng cung kính hành lễ.

    Mà Quảng Hàn yên cũng gật đầu đáp lễ.

    Bất quá, khi ánh mắt nàng rơi vào người thanh niên áo lam, anh mắt lập tức sáng ngời.

    Khiến nàng chú ý cũng không phải cái khác mà mà thanh kiếm trong tay người này.

    Mặc dù thanh kiếm này gần như là đã được bọc trong một lớp vải, không thấy rõ mũi kiếm, nhưng chỉ cần phần diện tích lộ ra ngoài cùng với khí tức kỳ lạ mà thanh kiếm tỏa ra cũng đã khiến cho người ta cảm thấy đây tuyệt đối không phải là vật phàm.

    - Vị thiếu hiệp này, chẳng biết có thể cho ta mượn kiếm của huynh hay không?

    - Kiếm của ta?

    Thanh niên áo lam nhìn thoáng qua thanh bội kiếm màu ám hồng, khóe miệng vểnh lên, tựa cười mà không phải cười trả lời.

    - Chỉ sợ là không được!

    - Làm sao có thể, thanh kiếm này vừa nhìn đã biết là không phải vật phạm. Từ ngoại hình cho đến chất liệu đều tràn ngập một loại cảm giác kỳ dị. Người rèn thanh kiếm này tyệt đối là một vị đại sư đúc kiếm.

    Người thanh niên vẫn lắc đầu.

    - Thực sự thanh kiếm này người khác không cầm được!

    Ý tứ dường như cũng không phải là thanh kiếm này không đáng được đánh giá. Dường như Quảng Hàn Yên cũng không hiểu được ý tứ của người thanh niên. Cho rằng hắn không muốn để cho mình xem xét, có chút tiếc nuối. Bất quá, bởi vì thanh kiếm này, nàng đối với người này sinh ra một chút hứng thú. Người có được bảo kiếm bực này, sao có thể là hạng người vô danh. Nghĩ đến đây, nàng hơi chắp tay nói.

    - Được rồi, chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của thiếu hiệp.

    - Tên của ta?

    Nam tử áo lam nói, bất chợt thần sắc có chút hoảng hốt. Bất quá cũng chỉ trong chốc lát, hắn lập tức hoàn hồn.

    - Ha ha, chẳng lẽ ngay cả đến tục danh thiếu hiệp cũng không tiện cho biết!

    Quảng Hàn Yên mỉm cười nói, nụ cười khiến cho người đối diện cảm thấy xuân phong như mộc.

    Bất quá, dường như người thanh niên cũng không cảm nhận được vẻ cuốn hút đó, ánh mắt lướt qua Quảng Hàn Yên, chậm rãi mở miệng, giọng điệu mạng theo
    một loại cảm giác không nói lên lời.

    - Ta là Huyền Thiên Tông










    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Trẻ trâu làm chơi không nhận gạch đá

  4. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    apovt89,Bảo Ảnh,boypro477,client_ideas,cuonglong,freejack,hunterxtn1991,islandvt,khuccui,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,nehiny,nht_cntt,nsguyenan,odin,phanminh271,phiêu!,romolus82,trongpong,trumpy,tung_hp,vintram,vipboy247,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    Cánh chim không mỏi
    Bài viết
    94
    Xu
    2,400

    Mặc định

    Chương 3: Phản đồ.



    Chương 3: Phản đồ.

    Nghe được cái tên này, Quảng Hàn Yên cảm thấy hơi kinh ngạc.

    - Cái tên thật kỳ quái!

    Ứng Lan Chỉ ngồi một bên nhỏ giọng thì thầm.

    - Huyền Thiên Tông?

    Ban đầu Tư Thất Tinh cũng cảm thấy tên gọi này có chút kỳ cục, nhưng chỉ lát sau, hắn liền hiểu ra. Hắn từng nghe qua cái tên này, hơn nữa, còn vô cùng quen tai.

    - Huyền Thiên Tông? Đây chẳng phải là tên gọi của tông môn sáu năm trước gần như đã cùng Lâm Môn kiếm tông chúng ta hợp nhất hay sao. Sáu năm trước, khi Lâm Môn kiếm tông chúng ta đối kháng với Thánh Ma điện, minh hữu trợ giúp đắc lực nhất chẳng phải tên là Huyền Thiên tông, đại phái nhất lưu có được một vị cường giả truyền kỳ trấn thủ.

    Nghe được tiếng Quảng Hàn Yên lẩm bẩm, Tư Thất Tinh nghĩ ngợi trong chốc lát rồi vội vã giới thiệu, mong rằng một vài thông tin này có thể mang tới trợ giúp cho vị sư tỷ bài danh trước mười trong lớp đệ tử ngoại môn.

    - Là Huyền Thiên Tông kia sao? Khó trách ta lại cảm thấy quen tai như vậy, thì ra là tông môn của Phó Hành, kẻ phản đồ lớn nhất đối với Lâm Môn kiếm tông.

    Nói đến đây, rốt cục Quảng Hàn Yên cũng đã liên tưởng đến chuyện gì, có chút tiếc nuối nói.

    - Huyền Thiên Tông một môn trung liệt, trong quá trình đối kháng Thánh Ma điện, có thể nói là dốc toàn tâm toàn lực. Không ngờ tới lại xuất hiện một tên phản đồ, cuối cùng dẫn đến kết cục tông diệt nhân vong! Lúc đó, tông chủ của chúng ta đã âm thầm chọn hắn làm tông chủ đời tiếp của Lâm Môn kiếm tông, không ngờ hắn lại lòng muông dạ thú, liên hợp với Thánh Ma điện, mưu đồ chiếm đoạt Lâm Môn kiếm tông. Nếu không phải Long Tấn Vân sư thúc ngang trời xuất thế, chỉ sợ trong trận chiến năm ấy Lâm Môn kiếm tông đã rơi vào kết cục diệt vong.

    - Rơi vào kết cục diệt vong?

    Ứng Lan Chỉ trừng lớn mắt, không dám tin tưởng.

    - Lâm Môn kiếm tông chính là kiếm tông đệ nhất thiên hạ, trong tông cường giả nhiều như mây. Rốt cục là xảy ra chuyện gì, không ngờ khiến cho Lâm Môn kiếm tông vĩ đại như vậy rơi vào hiểm cảnh?

    Quảng Hàn Yên liếc mắt nhìn Ứng Lan Chỉ, lại nhin Tư Thất Tinh thần sắc cung kính nói.

    - Việc này, trong nội bộ Lâm Môn kiếm tông cũng không phải là bí mật. Nếu các ngươi đã dự định gia nhập Lâm Môn kiếm tông, nói cho các ngươi biết cũng không sao. Bất quá có một vài chuyện ta nhớ không rõ, sẽ do Tư Thất Tinh sư đệ bổ sung.

    - Vâng, sư tỷ!

    Tư Thất Tinh cung kính đáp lời, nhìn thoáng qua thanh niên áo Lam tên Huyền Thiên Tông tựa cười mà không phải cười, lại nhìn vẻ mặt mong chờ cùng tò mò của Ứng Lan Chỉ, Địch Kiền Nguyên, chỉnh sửa lại dòng suy nghĩ, sau đó mới chậm rãi lên tiếng.

    - Ngọn nguồn mọi việc, đầu tiên phải kể tới kế hoạch kinh thiên 12 năm về trước.

    - Kỳ thật, khá lâu trước đó, Huyền Thiên Tông cùng Lâm Môn kiếm tông đã có giao tình. Bất quá Huyền Thiên Tông là một tông môn nửa lánh đời, mặc dù cùng Lâm Môn kiếm tông chúng ta quan hệ mật thiết nhưng người ngoài cũng không biết được việc này.

    - Khi đó Thánh Ma điện thế lớn, chính phó hai đại điện chủ đều là lão tổ thần thoại. Mười tám phân điện, mỗi vị điện chủ đều có được thực lực cấp bán thần, có thể nói rằng cường giả như mây, thế lực ngập trời. Cho dù Lâm Môn kiếm tông ta có ý định tiêu diệt Ma tông này, đáng tiếc hữu tâm mà vô lực. Đúng lúc đó, đệ tử của Tông chủ Huyền Thiên tông, Phó Hành kinh tài tuyệt diễm, ngang trời xuất thế. Tuổi chưa đầy bốn mươi đã bước vào cảnh giới truyền kỳ. Nhưng bởi vì đặc thù của Huyền Thiên Tông là một tông môn lánh đời, một vị cường giả truyền kỳ trẻ như vậy, mà ngoại nhân lại không một người nào nghe thấy tên tuổi.Ngay cả Thánh Ma điện cũng không ngoại lệ, nghĩ tới tình hình địch ta trước mắt, lão tổ Lâm Trấn Phương hùng tài đại lược đã nhanh chóng quyết định, triển khai một kế hoạch kinh thiên, để cho Phó Hành nằm vùng trong Thánh Ma điện. Làm như vậy, Lâm Môn kiếm tông ta thứ nhất có thể nắm bắt được mọi động tĩnh của đối phương. Thứ hai, có thể tùy thời ám sát điện chủ Thánh Ma điện, Tần Thiên Liệt!

    - Không ngờ Lâm Môn kiếm tông lại giao một nhiệm vụ trọng yếu như vậy cho một người ngoài!

    Tuy rằng tu vi Địch Kiền Nguyên không cao, nhưng kiến thức không tồi. Đối với quyết sách này của Lâm Môn kiếm tông, có chút kinh ngạc.

    - Người ngoài? Khi đó Phó Hành cũng không phải là người ngoài!

    Quảng Hàn Yên mỉm cười nói.

    - Quan hệ giữa Huyền Thiên tông cùng Lâm Môn kiếm tông lúc đó đã vô cùng mật thiết, gần như đã đạt đến trình độ hợp nhất. Phó Hành, đệ tử của tông chủ đương nhiệm, tông chủ Huyền Thiên tông trong tương lai cùng Lâm Tiểu Nguyệt, ái nữ của tông chủ Lâm Môn kiếm tông ta lúc đó Lâm Húc Nhật yêu nhau thắm thiết, hắn gần như đã trở thành nửa hiền tề của tông chủ Lâm Húc Nhật. Với thân phận như vậy mà còn không thể tín nhiệm, chỉ sợ là toàn bộ Lâm Môn kiếm tông cũng không còn người nào thích hợp hơn.

    - Địch sư huynh, đừng ngắt lời!

    Ứng Lan Chỉ liếc xéo Địch Kiền Nguyên, vẻ mặt nóng bỏng tiếp tục hỏi.

    - Sau đó thì sao?

    - Sự thực chứng minh, kế hoạch của lão tổ đúng là có chút thành công. Mấy năm đầu, mỗi giây mỗi phút, chúng ta đều thu được tình báo từ Phó Hành, từ đó xoay chuyển càn khôn, nhiều lần, dựa vào sự trợ giúp âm thầm của Phó Hành, thậm chí chúng ta còn tiêu diệt được 2 vị điện chủ phân điện. Có thể nói khiến cho Thánh Ma điện nguyên khí đại thương. Ngay cả lão tổ và tông chủ Lâm Húc Nhật cũng cho rằng như vậy, thậm chí trưởng lão của tông môn đã âm thầm quyết định. Bằng vào công lao cực lớn của Phó Hành, ngày sau liền để cho hắn tiếp nhận chức chưởng môn.

    Đối với việc này, dường như Quảng Hàn Yên cũng có chút kiến giải, thuận miệng nói ra.

    - Tông chủ của Lâm Môn kiếm tông?

    - Ôi trời, nếu có thể trở thành tông chủ Lâm Môn kiếm tông, chuyện này là việc bực nào kinh người, bực nào vĩ đại!

    - Đáng tiếc, sau đó mọi việc đều thay đổi!

    Nói xong, nàng nhìn Tư Thất Tinh.

    Tư Thất Tinh thấy vậy, bình tĩnh bổ sung.

    - Nguyên nhân mọ việc, có thể là do thủ đoạn của điện chủ Thánh Ma điện Tần Thiên Liệt, cũng có thể là do Phó Hành ăn cháo đá bát, cùng cháu gái Tần Thiên Liệt Tần Nhu có quan hệ mờ ám. Phó Hành có được thực lực truyền kỳ, trong Thánh Ma điện được trọng dụng, không ai có thể tưởng tượng được, không ngờ Tần Thiên Liệt lại thu hắn làm đệ tử quan môn, trở thành điện chủ Thánh Ma điện đời tiếp theo. Đủ loại mê hoặc, quyền lực khiến cho dã tâm của Phó Hành bùng cháy. Rốt cục, hắn sa ngã.

    - Sa ngã!

    Tư Thất Tinh gật đầu.

    - Phó Hành trở thành phản đồ lớn nhất của Huyền Thiên Tông cùng Lâm Môn kiếm tông. Hắn phản bội lại sự tín nhiệm của trưởng bối sư môn hai phái, phản bội người yêu, phản bội lại tất cả. Khi đó, Lâm Trấn Phương, vị tổ sư khai sơn vĩ đại nhất của Lâm Môn kiếm tông cùng điện chủ Thánh Ma điện Tần Thiên Liệt đánh một trận, lưỡng bại câu thương, phải ẩn thế chữa thương. Toàn bộ cao thủ của Lâm Môn kiếm tông ta phải dốc toàn lực vì tổ sư chưa thương, trấn áp thương thế, không thể bị bất kỳ điều gì quấy rồi. Không ngờ, lúc đó Phó Hành hành động, dẫn theo phó điện chủ Cổ Thiên Cơ cũng có được tu vi thần thoại cảnh, cùng vài vị điện chủ phân điện.

    - A!

    Nghe đến đây, cả Ứng Lan Chỉ cùng Địch Kiền Nguyên đồng thời kinh hô.

    - Thời khắc mâu chốt, nhân mã Huyền Thiên tông dưới sự chỉ huy của Long Tấn Vân sư huynh kịp thời chạy tới. Dựa vào sinh mạng cùng máu thịt của vô số đệ tử Huyền Thiên Tông, vì cao tầng Lâm Môn kiếm tông bế quan chữa thương mà tranh thủ thời gian quý báu. Chỉ là trận chiến ấy, Huyền Thiên tông cũng phải trả một cái giá thảm thiết.

    - Diệt môn.

    Quảng Hàn Yên bổ sung thêm.

    - Toàn bộ đệ tử Huyền Thiên tông tham gia trận chiến ấy đều tử trận. Một môn trên dưới mấy nghìn vị cường giả đều ngã xuống, trong đó bao gồm cả vị tông của bán thần cảnh kia... Hơn nữa, ngươi tuyệt đối không ngờ tới, vị tông chủ kia cuối cùng lại chết dưới chính tay thủ hạ..

    - Là ai?

    Quảng Hàn Yên nhìn mọi người, nhàn nhạt nói.

    - Phó Hành!

    - Vong ân phụ nghĩa!

    - Lang tâm cẩu phế!

    Địch Kiền Nguyên, Ứng Lan Chỉ với lòng nhiệt huyết lập tức không nhịn được mắng to. Ngay cả vị thương nhân Ứng Quảng Xuyên kiến thức rộng rãi, thần sắc cũng tràn đầy kinh ngạc!

    - Không ngờ Phó Hành lại có thể làm ra chuyện khi sư diệt tổ đến bực này!

    - Quả thực là khó tin. Thế nhưng bằng chứng việc này do tự tay Long Tấn Vân sư huynh đưa ra, mọi người không tin cũng không được!

    Tư Thất Tinh mở miệng nói, thần sắc cũng có chút thổn thức.

    - Sau đó thì sao? Số phận tên cuồng đồ phát rồ kia như thế nào? Đã chết hay chưa? Nếu như là tiểu muội, tuyệt đối sẽ khiến cho hắn nếm mùi thiên đao vạn quả, rút gân lột da!

    Ứng Lan Chỉ căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi nói.

    Tâm địa nàng vốn thiện lượng, tuyệt đối ngờ tới thế gian lại có kẻ tàn bạo, tráo trở đến bực này!

    - Phát rồ?

    Thanh niên áo lam Huyền Thiên Tông ngồi bên khẽ cười một tiếng, cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

    - Đương nhiên là đã chết!

    Tư Thất Tinh kỳ quái nhìn Huyền Thiên Tông đang cười thành tiếng, tiếp tục nói.

    - Nội bộ Thánh Ma điện phát sinh nội chiến, thừa dịp Tần Thiên Liệt cùng tổ sư đánh một trận bị trọng thương, phó điện chủ Cổ Thiên Cơ liền làm loạn, mưu toan đoạt quyền. Không biết vì sao Long Tấn Vân sư huynh lại chiếm được tin tức này, liền lập tức thông tri cho tiền bối Lâm Môn kiếm tông. Vì vậy, mọi người liền cùng nhau giết thẳng vào Thánh Ma điện. Thừa dịp chính phó điện chủ lưỡng bại câu thương, tại tổng đàn Thánh Ma điện đặt trên đệ nhất thánh phong Lâm Môn kiếm tông rốt cuộc đã tiêu diệt được 2 tên ma đầu khiến cho tông môn suýt nữa rơi vào cảnh diệt môn này.

    Nói đến đây hắn hơi dừng lại.

    - Duy chỉ có điều tiếc nuối, chính là Lâm Tiểu Nguyệt sư thúc đã chết. Dường như sư thúc vẫn khôn tin rằng Phó Hành đã sa ngã, trở thành ma đầu. Cho nên trong giây phút Lâm Húc Nhật tông chủ đánh chết phó hành, không ngờ sư thúc lại dùng tính mạng của mình đỡ cho Phó Hành một kiếm đó...

    - Không ngờ Lâm Tiểu Nguyệt sư thúc lại vì một tên ma đầu mà..

    - Kẻ tên Phó Hành này đơn giản tội đáng chết vạn lần. Chỉ là chết rồi thì chớ còn làm hại Lâm Tiểu Nguyệt tiểu thư, ta thực sự là thay Lâm Tiểu Nguyệt tiểu thư cảm thấy không đáng....

    - Mọi chuyện đã là quá khứ. Mọi việc trên thánh phóng, trên thực tế vẫn không một thuyết pháp cụ thể nào, đây chỉ là nhận xét riêng của chúng ta. Thế cục lúc đó, ai có thể rõ ràng... Huống hồ Lâm Tiểu Nguyệt sư thúc đã tự lựa chọn con đường của mình.


    - Tự mình lựa chọn?

    Ứng Lan Chỉ nhìn Quảng Hàn Yên không hiểu.

    Quảng Hàn Yên khẽ lắc đầu.

    - Hỏi thế gian tình ái là chi? Mà đôi lứa thề nguyền sống chết!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi quả quả, ngày 03-12-2014 lúc 21:17.

  6. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    apovt89,Bảo Ảnh,boypro477,cuonglong,freejack,hunterxtn1991,khuccui,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,nehiny,nht_cntt,nsguyenan,odin,phanminh271,phiêu!,romolus82,trongpong,trumpy,vintram,vungocphi,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    Cánh chim không mỏi
    Bài viết
    94
    Xu
    2,400

    Mặc định

    Chương 4: Vô gian.
    .

    Chương 4: Vô gian.

    Bởi vì có được hai vị võ giả ít nhất là cấp 9 Tư Thất Tinh cùng Nghiễm Hàn Yên hộ tống, những người còn lại có thể vượt qua buổi tối một cách an toàn.

    Thậm chí trong lúc nghỉ ngơi, mọi người còn có thể đốt lửa, xua tan giá rét bởi vì tại nơi này chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm là cực lớn.

    Sau khi ăn uống đơn giản, đa phần hành khách trên xe ngựa đều đã đi nghỉ ngơi.

    Chỉ là, tại nơi hoang dã tràn đầy ma thú này, cho dù là nằm trong phạm vi của khu vực an toàn, mọi người vẫn vô cùng sợ hãi. Đừng nói tới mấy người trẻ tuổi lần đầu xa nhà như Ứng Lan Chỉ, Địch Kiền Nguyên. Coi như là Nghiễm Hàn Yên, thiếu nữ có được thực lực trước mười trong lớp đệ tử ngoại môn của Lâm Môn kiếm tông, cho dù nhắm mắt vẫn phải tập trung tinh thần. Mỗi giây mỗi phút đều phải chú ý đến động tĩnh bốn phía xung quanh, nếu phát hiện bất cứ điều gì dị thường, sẽ lập tức từ trạng thái dưỡng thần bước vào trạng thái chiến đấu.

    Phóng nhãn nhìn lại...

    Tòa bộ nơi này, chỉ có người thanh niên áo lam tên Huyền Thiên Tông kia là bình thản ngủ say.

    Bởi vì không tài nào chìm vào trong giấc ngủ, Ứng Lan Chỉ không chỉ một lần âm thầm liếc mắt nhìn hắn. Trong lòng nàng không tài nào hiểu nổi, tại sao giữa một nơi hoang vắng như thế này, hắn lại có thể ngủ một cách ngon lành như vậy.

    - Tố chất tâm lý của vị thiếu hiệp Huyền Thiên Tông này quả thực người bình thường tuyệt đối không sánh được.

    Nghiễm Hàn Yên nhìn Huyền Thiên Tông hô hấp đều đặn, dường như không có bất kỳ lo lắng gì đối với hoàn cảnh nguy hiểm xung quanh, thấp giọng thì thào. Giọng điệu cũng mang theo một tia dị dạng.

    Thật không biết là do hắn bị thần kinh hay là do tài cao mật lớn.

    -Giữa nơi hoang vằng như thế này không ngờ có thể ngủ ngon như vậy. Thât không biết tại sao một người như vậy lại có thể tồn tại cho đến bây giờ.

    Trong lòng Ứng Lan Chỉ vốn đã không yên, lúc này liền nhỏ giọng lầm bầm.

    Mà Từ Hổ cùng mấy vị thị vệ thì âm thầm liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy kinh ngạc vì Huyền Thiên Tông to gan lớn mật. Đồng thời, cảm thấy vô cùng hoài nghi:

    - Ngay cả điều đơn giản nhất là lòng cảnh giác cũng không có, vì sao một vị võ giả như vậy có thể trở thành một cao thủ hành tẩu nơi hoang dã.

    Một đêm trôi qua rất nhanh.

    Khoảng thời gian này, ngoại trừ một con ma thú cấp bảy du đãng gần đó, cũng không xuất hiện nguy hiểm gì. Dù sao cũng đã tới gần khu vực của Lâm Môn kiếm tông, mức độ uy hiếp so với địa phương khác thấp hơn rất nhiều.

    Về phần con ma thú cấp 7 kia...

    Không cần Nghiễm Hàn Yên ra tay, chỉ cần Tư Thất Tinh cùng đám người Từ Hổ muốn đánh chết nó hoàn toàn là việc dư dả.

    Điều duy nhất khiến cho đám hộ vệ có chút không vui chính là. Khi con thú cấp 7 kia chạy tới, kinh động toàn bộ nơi này, nhưng Huyền Thiên Tông vẫn ngủ say như chết, không hề mở mắt. Loại phản ứng này khiến cho đám hộ vệ một lần nữa nhắc lại việc Huyền Thiên Tông không nộp lộ phí, nếu như không phải Từ Hổ can ngăn, chỉ sợ đám hộ vệ kia đã trực tiếp đánh Huyền Thiên Tông đòi lộ phí rồi.

    - Huyền Thiên Tông thiếu hiệp đêm qua có ngon giấc...

    Nghiễn Hàn Yên rõ ràng đối với người thanh niên có cái tên kỳ quặc này sinh ra không ít hứng thú. Một đêm qua đi không những không khiến cho nàng mất đi hứng thú mà càng thêm say mê.

    - Khục, đêm qua hắn ngủ say như vậy, ngay cả ma thú xông vào cũng không biết, nhất định là ngủ vô cùng ngon giấc. Thương thay cho mấy vị đại ca hộ vệ kia, cảm đêm không được chợp mắt chút nào.

    Huyền Thiên Tông còn chưa trả lởi, Ứng Lan Chỉ đã mở miệng đầy bất mãn.

    Đối với nàng mà nói, ma thú cấp 7 đã là tồn tại mười phần cường đại. Nếu như không có Tư Thất Tinh trong đội ngũ, chỉ bằng mấy người Từ Hổ đối đầu với ma thú cấp bảy, tuyệt đối sẽ phải trả một cái giá thảm trọng, thậm chí có khả năng sẽ có người chết đi.

    Khi cùng con ma thú cấp 7 kia chiến đấu, cho dù biết rõ phía sau có Nghiễm Hàn Yên. Nhưng nghe được tiếng gầm rống của nó, Ứng Lan Chỉ vẫn giật mình thon thót. Ngoại trừ Nghiễm Hàn Yên ra, duy chỉ có Huyền Thiên Tông đã không giao nộp lộ phí thì chớ, lại còn chẳng xuất ra chút lực nào đi đối phó con ma thú cấp 7 đó.

    - A...

    Huyền Thiên Tông tựa cười mà không phải cười nhìn Ứng Lan Chỉ, cũng không nói câu nào.

    Thấy thế, Nghiễm Hàn Yên có chút hiếu kỳ hỏi.

    - Huyền Thiên Tông thiếu hiệp, đối với hoàn cảnh như thế thiếu hiệp không cảm thấy chút lo lắng nào sao?

    - Vì sao phải lo lắng?

    - Đây chính là ma thú cấp, nếu so chiến lực, võ giả nhân loại cấp 7 tuyệt đối khó có khả năng chống lại được. Ma thú cấp 7 hoàn toàn có năng lực đồ thôn.

    Huyền Thiên Tông vẫn như vậy, tựa cười mà không phải cười nhìn Nghiễm Hàn Yên, lắc đầu nói.

    - Ma thu cũng không đáng sợ. Thứ thực sự đáng sợ chính là nhân tâm.

    - Nói cứ như là ngươi lợi hại lắm không bằng. Nếu ngươi lợi hại như vậy, vì sao đêm qua khi con ma thú cấp 7 kia mò vào chỗ chúng ta, ngươi còn ngủ say như chết, một điểm phản ứng cũng không có.

    - Khục,Lan Chỉ không được nói bậy.

    Thấy nữ nhi của mình càng ngày càng vô lễ. Ứng Quảng Xuyên vội ho khan một tiếng, chắp tay nói.

    Xin lỗi, xin lỗi, Huyền Thiên Tông thiếu hiệp. Tại hạ quản giáo không nghiêm, tiểu nữ có điều mạo phạm. Mong thiếu hiệp chớ để bụng, tại hạ thay mặt nữ nhi hướng thiếu hiệp bồi tội.

    - Không sao! TA còn chưa đến mức so đo cùng một tiểu nha đầu.

    Huyền Thiên Tông mỉm cười, hiển nhiên không để lời nói của một cô bé trong lòng.

    - Hừ!

    Ứng Lan Chỉ bĩu môi, phảng phất đã nhìn ra, người tên Huyền Thiên Tông này chỉ là một tên võ giả phổ thông cố làm ra vẻ mà thôi.

    Chỉ là thấy Ứng Quảng Xuyên nghiêm mặt nhìn mình, nàng cũng không dám nói thêm điều gì nữa.

    Nghiễm Hàn Yên nhìn Huyền Thiên Tông cùng Ứng Lan Chỉ lớn tiếng, khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng cuốn hút:

    - Lời này của Huyền Thiên Tông thiếu hiệp ta vô cùng tán thành. Quả thực, so với ma thú, nhân tâm đáng sợ hơn nhiều. Có thể thốt lên được những lời này, nhất định thiếu hiệp đã trải qua rất nhiều chuyện giống như vậy !

    - Rất nhiều chuyện?

    Huyền Thiên Tông trước sau như một tựa cười mà không phải cười nói.

    - Vô gian Địa ngục có tính không.

    Vô gian Địa ngục một trong bát đại ngục trong phật giáo. Cũng chính là mười 18 tầng địa ngục lưu truyền trong dân gian.

    Trong đầu nhớ lại môt vài tin tức có liên quan đến Vô gian Địa ngục. Nghiễm Hàn Yên nhìn về phía người thanh niên vừa nhìn qua đã biết là từng tải này, trong lòng càng thêm tò mò.

    Vô gian Địa ngục.

    Ăn nói lung tung.

    Thật sự là đã từng nếm trải nỗi đau đớn như vậy.

    Bất quá, chắc cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.

    Phàm là kẻ bị đánh vào Vô gian Địa ngục, tuyệt đối sẽ không có hi vọng đươc giải thoạt.

    Còn người thanh niên trước mặt, mặt mày hờ hững, dáng dấp ung dung. Dường như không có được loại dày vò thống khổ khi bản thân rơi vào Vô gian Luyện ngục

    Ai cần biết về bát đại địa ngục thì vào đây xem thêm http://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A1...a_ng%E1%BB%A5c



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    apovt89,Bảo Ảnh,boypro477,freejack,hunterxtn1991,khuccui,kingorchid,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,nehiny,nsguyenan,odin,phanminh271,phiêu!,romolus82,trongpong,trumpy,vintram,vungocphi,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    Cánh chim không mỏi
    Bài viết
    94
    Xu
    2,400

    Mặc định

    Chương 5: Chí tôn Ma kiếm.
    .

    Chương 5: Chí tôn Ma kiếm

    - A cuối cùng cũng tới nơi!

    - Vấn Kiếm Sơn! Vấn Kiếm Thành.

    Bên cạnh chiếc xe ngựa, một người thiếu nữ tầm 15, 16 tuổi và một nam thanh niên tầm 18, 19 tuổi nhìn về phía tòa thành hùng vĩ trước mặt, cùng với dãy núi lớn diện tích vượt quá 1000 km2 phía sau, mặt mày tràn ngập chờ mong.

    Cho dù còn ở bên ngoài thành, mọi người vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên đỉnh núi, hình bóng một thanh cự kiếm được điêu khắc từ đá cao tầm 9 thước chót vót trong mây. Năng lượng mạnh mẽ từ thanh cự kiếm tràn ngập ra bên ngoài, tựa như ánh sáng thần thánh, tinh lọc hết thảy tội ác cùng hắc ám trên thế gian.

    - Lâm môn Kiếm tông! Kiếm tông đệ nhất Thánh quang Đế quốc!

    Đứng cạnh xe ngựa, Từ Hổ nhìn về phía hình bóng thanh cự kiếm cắm trên đỉnh Vấn Kiếm Sơn, mặt mày cũng có chút thổn thức, cảm khái.

    Đối với bất kỳ võ giả nào mà nói, có thể dựng lên một thanh kiếm thạch điêu cao tới 900 mét tuyệt đối là một kỳ tích vĩ đại. Vừa nhìn thấy thanh kiếm kia, liền liên tưởng tới ngọn núi đó là nơi cư ngụ của một đám cường giả tuyệt thế. Bất luận Vấn Kiếm Thành rơi vào cục diện nào, mọi người đều cảm thấy an lòng.

    - Rốt cục cũng tới Vấn Kiếm Thành.

    - Thực nóng lòng, so với Thanh Hồng thành, quả thực Vấn Kiếm Thành náo nhiệt gấp trăm lần.

    Cho dù còn chưa vào thành, chỉ thấy trước cửa thành đủ loại cửa hàng bán đồ ăn vặt, cùng với dòng người tấp lập ra vào công hội Liệp Ma giả, dong binh công hội, đã có thể thấy được sự phồn hoa của tòa thành này.

    Khác với những thành thị khác, trong thành cả ngày bị bao phủ bởi một bầu không khí sợ hãi. Vấn Kiếm Thành mang tới cảm giác an bình, phồn vinh, dường như trong tòa thành này tràn ngập một loại lực lượng, sớm muộn cũng sẽ bộc phát quét sạch mây đen hắc ám bao phủ phương viên nghìn vạn dặm xung quanh.

    - Có thể sinh hoạt trong một tòa thành không có bất kỳ sợ hãi, chỉ có phồn hoa đô hội như thế này, thực là một việc cực kỳ may mắn.

    Người hộ vệ đứng bên cạnh Tử Hổ còn rất trẻ chỉ tầm 20 tuổi, nhìn về phía Vấn Kiếm Thành hùng vĩ, thần sắc đầy mong chờ.

    - Rất nhanh thôi, tiền bạc chúng ta tích cóp trong những năm này đã sắp đủ rồi. Đến khi đó, chỉ cần đóng góp thêm cho Vấn Kiếm Thành một cống hiến vinh quang cấp 1 là có thể thu được quyền ở lại Vấn Kiếm Thành. Rồi chúng ta sẽ có thể mang theo thân nhân định cư tại Vấn Kiếm Thành.

    Lời nói của Từ Hổ magn theo một quyết tâm cường đại. Dường như đây là nguyên nhân chính khiến cho hắn trở thành hộ vệ, mạo hiểm tính mạng không ngừng qua lại giữa Vấn Kiếm Sơn và Thanh Hồng thành.

    Ứng Quảng Xuyên nhìn về phía nữ nhi của mình Ứng Lan Chỉ, trong ánh mắt ký thác kỳ vọng lớn lao đối với chuyến đi Lâm môn Kiếm tông khảo hạch đệ tử ngoại môn này.

    - Xin phụ thân yên tâm, nhất định nữ nhi có thể tiến vào Lâm môn Kiếm tông!

    Ứng Lan Chỉ dùng sức gật đầu.

    Nghiễm Hàn Yên, Tư Thất Tinh đứng một bên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hai người thiếu niên. Dường như trên người họ, 2 người thấy lại được bóng dáng chính mình khi lần đầu bước vào Vấn Kiếm Sơn, gia nhập Lâm môn Kiếm tông, khiến cho hai người có chút cảm khái.

    - Được rồi Huyền Thiên Tông thiếu hiệp, hai người này muốn tới Vấn Kiếm Sơn, tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn. Không biết thiếu hiệp tới Lâm môn Kiếm tông chúng ta với mục đích gì?

    - Ta nói đi giết người, ngươi có tin không?

    Huyền Thiên Tông mỉm cười đáp lại.

    - Giết người?

    Nghiễm Hàn Yên nao nao, sau đó mở miệng nói.

    - Huyền Thiên Tông thiếu hiệp , xin đừng nói giỡn.

    Huyền Thiên Tông mỉm cười không nói.

    Thấy thế, Nghiễm Hàn Yên có chút tiếc nuối, lần nữa nhìn về phía thanh bảo kiếm không phải vật phàm nằm trong tay Huyền Thiên Tông nói.

    - Đáng tiếc, đến bây giờ ta vẫn không có may mắn được thấy hình dáng thực sự của thanh bảo kiếm này/

    - Thanh kiếm này của ta cũng không phải vật phàm, rơi vào tay người thường, họa hoạn khôn cùng.

    - Không phải vật phàm. Ha hả, lợi hại như nào đi chăng nữa, chẳng lẽ còn có thể so với Xích huyết Phần thiên kiếm của Lâm môn Kiếm tông hay sao? Nghiễm Hàn Yên sư tỷ chỉ muốn nhìn qua một chút, chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì?

    Địch Kiền Nguyên thấy Nghiễm Hàn Yên có hứng thú với thanh kiếm này như vậy, cũng lên tiếng giúp, hy vọng, có thể lưu lại ấn tượng trong lòng vị sư tỷ này.

    - Xích huyết Phần thiên kiếm?

    Chí bảo trấn tông của Lâm môn Kiếm tông, một trong tam đại thần khí của Thánh quang Đế quốc. Đương nhiên là Huyền Thiên Tông đã nghe nói qua. Chỉ là cuối cùng hắn vẫn lắc đầu.

    - Kiếm trong tay ta tên là Chí tôn Ma kiếm, cùng Nguyệt thần, Luân hồi, Lôi đình trượng là tứ thần khí từ thời thượng cổ của Nguyệt ma giới, trong đó Chí tôn Ma kiếm là thần khí đứng đầu. Kiếm khí của nó từng xuyên thủng 3 đại thế giới Nguyệt Ma giới, Thiên hoang thế giới, cùng địa cầu. Xích huyết Phần thiên kiếm, không biết có thể đỡ được Chí tôn Ma kiếm một kích hay không?

    - Ha ha!

    Ứng Lan Chỉ vốn thường bị nhắc nhở là ăn nói bậy bạ , lần này thực sự không nhịn được bật cười.

    - Chí tôn Ma kiếm? Ha ha, kiếm khí xuyên thủng 3 đại thế giới Nguyệt Ma giới, Thiên hoang thế giới, cùng địa cầu. Thật đáng sợ, ha ha, cười chết mất, ha ha ha!

    Vừa nói, vị thiếu nữ này không nhịn được ôm bụng phá lên cười.

    Ngay cả Nghiễm Hàn Yên nghe được lời giới thiệu này của Huyền Thiên Tông, cũng không nhịn được mỉm cười.

    - Huyền Thiên Tông thiếu hiệp thực có khiếu hài hước.

    Huyền Thiên Tông thấy mọi người không tin, mỉm cười cũng không giải thích thêm.

    Tư Thất Tinh nhìn Nghiễm Hàn Yên trong mắt vẫn còn có chút tiếc nuối, liên tưởng tới năng lực lớn nao của vị sư tỷ này, cắn răng trong lòng đã quyết định, lập tức quay đầu nhìn Huyền Thiên Tông nói.

    - Dọc đường, chúng ta đã ra tay giúp ngươi giải quyết không ít phiền toái. Ngay cả con ma thú cấp 7 kia cũng không cần người xuất lực. Đem thanh bội kiếm kia của ngươi cho sư tỷ mượn nhìn cũng không mất cái gì cả. Nếu ngươi cảm thấy làm hoen ố bảo kiếm của ngươi, cùng lắn ta bồi thường thêm một ít ngân lượng. Ngươi nói đi!

    Trong lời nói, đã mang theo ý cảnh cáo.

    - A....

    Loại cảnh cáo này, đương nhiên Huyền Thiên Tông nhìn ra, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt, bất quá hắn cũng không có trả lời trực tiếp, mà nhìn thoáng qua Vấn Kiếm Sơn đằng sau, hỏi một câu.

    - Các ngươi muốn lên Vấn Kiếm Sơn?

    - Không sai, chúng ta thân là đệ tử ngoại môn xuất xắc của Lâm môn Kiếm tông, truyền ngôi đại điện, thịnh hội bực này đương nhiên là không có khả năng vắng mặt.

    - Không vắng mặt sao?

    Huyền Thiên Tông nói, khẽ gật đầu.

    - Cũng không khác biệt nhiều!

    Sau đó nhìn về phía Nghiễm Hàn Yên, thần sắc cũng không biết là trào phúng hay là mỉm cười nói.

    - Ngươi thực sự muốn nhìn bội kiếm trong tay ta?



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    apovt89,Bảo Ảnh,boypro477,freejack,hunterxtn1991,khuccui,kingorchid,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,nht_cntt,paita999,phanminh271,phiêu!,romolus82,trongpong,trumpy,vintram,vungocphi,
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status