TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Các bạn thấy truyện này thế nào ?

Trang 44 của 59 Đầu tiênĐầu tiên ... 34424344454654 ... CuốiCuối
Kết quả 216 đến 220 của 294

Chủ đề: Thần Vương trong Manga - Quyển 8 Chương 47

  1. #216
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 54: Chương cực ngắn



    Nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Đại công chúa, Diệp Phong mở lời:

    “Vì ta cảm thấy thích nàng. Ngay vào lần đầu tiên thấy nàng, ta đã thấy rõ sự nhân từ, ôn nhu, bất lực trước số phận nhưng không bao giờ từ bỏ hy vọng trong mắt nàng. Kể từ giờ phút đó, ta đã quyết định sẽ bảo vệ nàng, không muốn cho nàng chịu tổn thương dù có dùng cách gì đi nữa!”

    Dù Diệp Phong đã nói như thế, nhưng Gia Hình Tuyết không hề có bất kỳ phản ứng nào, khuôn mặt của nàng vẫn bình tĩnh như thế, đôi mắt đối đầu trực tiếp với ánh mắt của Diệp Phong.

    Thấy như vậy, Diệp Phong đành quay đầu đi, thân thể của hắn dần dần phai mờ mãi đến khi không còn chút bóng dàng nào, lúc này, giọng nói của hắn vang lên chầm chậm:

    “Hiện giờ ta còn chưa muốn mang nàng đi, hãy chuẩn bị cho tốt đi!”

    Bóng dáng Diệp Phong biến mất, tiểu công chúa đã hoàn hồn từ lời nói của Diệp Phong, nàng chứng kiến chị mình vẫn không có động tác nào thì bắt đầu lo lắng rồi dùng tay lắc vai Gia Hình Tuyết:

    “Tỷ tỷ! Ngươi bị sao thế?”

    “A A!!!”

    Bị muội muội mình lay động cho tĩnh lại, mặt của Gia Hình Tuyết bắt đầu đỏ lên, có lẽ như lúc này nàng mới phản ứng lại với lời bày tỏ của Diệp Phong. Quay sang chui thẳng xuống dưới gối, nàng lẩm bẩm:

    “Hắn nói thích ta kìa! Sao hắn dám nói dễ dàng như thế chứ! Ta biết phải làm sao bây giờ!”

    “tỷ tỷ! Tỷ Tỷ...........!”

    Dù Tiểu công chúa có gọi cỡ nào đi nữa thì tỷ tỷ của nàng cũng không chịu lấy đầu ra khỏi gối mà cứ nằm có lầm bầm lẩu bẩu mà thôi, điều này làm cho nàng bó tay hết sức.

    “Trời ạ, tên đó chỉ mới....!”

    Lại nghĩ đến lời nói đầy tình cảm của Diệp Phong vào lúc nãy, mặt nàng tiểu công chúa cũng không kiềm chế được để rồi đỏ như gấc.

    Rầm!!!!!!! Đột nhiên, cánh cửa của căn phòng bị đạp tung ra, sau đó là Gia lão lao vào với tốc độ nhanh như điện, cả đấu khí trong người ông cũng đã được vận chuyển đến mức tối đa sẵn sàng phản ứng bất cứ lúc nào.

    “Cháu gái của ta, tên đó vừa đến đây phải không?”

    Từ lúc Diệp Phong vừa đến, Gia lão đã cảm thấy có gì đó không ổn nên vội vàng gọi của cháu gái của mình. Chỉ là dù ông gọi cỡ nào thì cũng không hề có âm thanh đáp lại, quá gấp rút, Gia lão định phá cửa, ai ngờ rằng toàn bộ căn phòng của Gia Hình Tuyết đều được bao bọc bởi một lớp kết giới cứng chắc cơ chứ, dù ông có làm cách nào cũng vô dụng.

    Mãi cho đến khi ông sắp bỏ cuộc định thử một lần cuối thì Diệp Phong cũng rời đi đúng lúc. Chính vì thế mà dẫn đến tình trạng giống lúc này đây.

    .........................................

    Sau khi rời đi khỏi Hoàng cung, Diệp Phong nhanh chóng di chuyển đến khách sạn mình đã thuê vào ban ngày. Đóng chặc cửa phòng lại, phủ toàn bộ căn phòng bằng một lớp kết giới, Diệp Phong bắt đầu dùng tay vỗ nhẹ vào ngực mình:

    “Này! Có ra không thì bảo!”

    Vừa dứt lời, vị trí ngay giữa ngực của Diệp Phong bỗng nhúc nhích, sau đó Thất Thải Thôn Thiên Mãng từ từ bò ra. Đặt con rắn nhỏ này lên một bên giường, Diệp Phong cũng ngồi xuống ở bên còn lại rồi lấy từ không gian của mình ra một nửa hạt sen màu xanh. Đây chính là một nửa hạt sen của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa mà Diệp Phong lấy từ Tiêu Viêm. Nhìn Thất Thải Thôn Thiên Mãng, Diệp Phong cười và nói:

    “Cái này để cho ngươi, đến đây nuốt nó nào!”

    Vừa nói, hắn vừa đưa hạt sen này đến gần miệng của Thất Thải Thôn Thiên Mãng. Chứng kiến hạt sen này, Thất Thải Thôn Thiên Mãng lộ ra vẻ thèm thuồng, sau đó lại là vẻ e ngại điều gì đó. Hai trạng thái này xuất hiện liên tục trong đôi mắt của nó. Đến khi hạt sen nằm ở sát miệng mình, Thất Thải Thôn Thiên Mãng giống như đã hạ quyết định, nó bỗng há mồm ra đớp luôn cả hạt sen lẫn ngón tay của Diệp Phong.

    Ngay khi hạt sen vừa vào trong miệng Thất Thải Thôn Thiên Mãng thì hóa thành một nguồn năng lượng khổng lồ. Ban đầu thì Thất Thải Thôn Thiên Mãng có vẻ rất thoải mái, chỉ sau môt giây sau, nó bắt đầu biểu hiện sự khó chịu, thân thể của nó ngọ nguậy không ngừng. Và rồi, cả thân thể của nó bắt đầu phát ra một ánh sáng màu tím chiếu sáng toàn bộ căn phòng này.

    Phía bên trong ánh sáng, thân thể của Thất Thải Thôn Thiên Mãng dần dần to lên, đuôi rắn càng ngày càng ngắn, từ thân thể của nó mọc ra tứ chi, xem ra nó đang dần dần biến thành người.

    Chứng kiến cảnh này, Diệp Phong hơi kinh ngạc, sau đó là một nụ cười mỉm xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Tính lương cho box Sáng tác Oa, tuyển osin a
    ---QC---
    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content


  2. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,aivan,bagggggggg,Cain,chantubreak,dnna261,Gitchi Gitchi Goo,grabon,hanthientuyet,kecodocvn,kelyboynd,ldk89,lntntl,minhphuc,mogemthathu,momo123,Nam Cung Thần,ngocson93,nhocvui,onin2004,phivux95,sauron_1288,thanhnguyen,thedeath1989,thelordevil,tienlavoke,torai131313,tulakiemquy,tuyeniapa,vonganhieu,wta,zack amanda,
  3. #217
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 55: Medusa



    Ánh sáng bao trùm khắp căn phòng tan đi, để lộ cảnh tượng bên trong nó vào lúc này. Thất Thải Thôn Thiên Mãng không còn ở nơi này nữa, chỉ có Diệp Phong đang ngồi bên cạnh một người khác, một thân thể khác của Thất Thải Thôn Thiên Mãng, Nữ Vương Medusa.

    Nàng, một nữ vương của Xà tộc hung danh hiểm hách, ác mộng của các cường giả loài người, nàng đã dám mạo hiểm sử dụng Thanh Liên Địa Tâm Hỏa để tiến hóa thêm một bước nữa đến Đấu Tông. Và nàng đã thành công, chỉ là nàng đã bị biến thành một con Thất Thải Thôn Thiên Mãng còn nhỏ, bị Diệp Phong xem như là thú cưng. Đến bây giờ, khi Diệp Phong để cho Thất Thải Thôn Thiên Mãng nuốt hết hạt sen còn lại, nàng lại xuất hiện lần nữa dưới hình dạng con người quyến rũ hơn xưa gấp vài lần.

    Nhìn lại thì cảnh tượng lúc này khá là đáng nói, Medusa hoàn toàn trần truồng, nàng ta vẫn còn đang ngậm lấy ngón tay của Diệp Phong mãi cho đến lúc này. Không hiểu vì sao mà lưỡi nàng ta bỗng nhúc nhích, ma sát với đầu ngón tay làm cho Diệp Phong cảm thấy như bản thân đang bị khiêu khích.

    “Chụt!!!”

    Mở đôi môi quyến rũ của mình ra khỏi ngón tay kia, Medusa nhìn Diệp Phong bằng một ánh mắt đầy sát khí. Chứng kiến nàng như thế, Diệp Phong vẫn chỉ treo lên vẻ mặt bình tĩnh đến đáng ghét:

    “Đừng nhìn ta như thế chứ!”

    Không trả lời Diệp Phong ngay tức thì, Medusa đã vươn hai tay của mình bắt lấy cổ của Diệp Phong đè hắn xuống, trong khi cả thân thể không một mảnh vải của nàng ngồi ngay trên hông của Diệp Phong. Nhìn thẳng vào mắt của kẻ coi mình như thú nuôi, Medusa tỏa ra sát khí mãnh liệt:

    “Đã biết Thất Thải Thôn Thiên Mãng là bản thể của ta mà ngươi còn dám xem nó như thú nuôi, ngươi là loài người dũng cảm nhất ta từng biết.”

    Tuy đôi tay của Medusa sẵn sàng dùng sức bất cứ lúc nào, nhưng Diệp Phong không hề để trong lòng, hắn ngang nhiên đối mặt với Medusa rồi mỉm cười:

    “Cái đó cũng không đúng lắm, nếu không đủ bản lĩnh thì ta chưa chắc dám gọi ngươi ra thế này đâu!”

    Liếc nhìn xuống hông của mình, chính xác là thân thể của Medusa đang ngồi lên hông mình, Diệp Phong làm ra vẻ ngại ngùng:

    “Mà này, ngươi không thể chuyện xuất hiện bằng tư thế khác ư? Nhìn chúng ta bây giờ rất dễ gây hiểu lầm đấy!”

    “Hừ! Bớt giả vờ đi, con người các ngươi đều háo sắc như nhau!”

    Vừa nói, Medusa dùng sức hòng vặn gãy cổ của Diệp Phong, chỉ là hắn cứng cựa vượt xa sức tưởng tượng của nàng.

    Giống như trêu chọc nàng, Diệp Phong cằn nhằn:

    “Này này, còn chưa chịu xuống nữa hả? Lại còn vuốt ve ta nữa? Đừng tưởng ta đẹp trai là dễ dãi nhé!”

    Dù ở trong bản thể Thất Thải Thôn Thiên Mãng khá lâu, nhưng Medusa vẫn luôn chứng kiến mọi tình hình bên ngoài, và nàng cũng hiểu rõ một phần sự lợi hại của Diệp Phong, tất cả hành động khi nãy chỉ là phát tiết một phần sự tức giận của nàng mà thôi. Thấy mình còn chưa thể làm gì được kẻ này, Medusa đành đứng dậy bước qua một bên rồi lại ngồi xuống.

    Điều đáng nói là khi nàng đứng dậy, Diệp Phong đã chứng kiến cái mà thằng nào cũng hiểu của Medusa làm cho hắn suýt nổi cơn rồi hành quyết nàng ngay tại nơi này. Cũng may cho Medusa là Diệp Phong không thích các trò ép buộc, không thì Nữ Vương của Xà tộc sẽ gặp nạn vào ngày hôm nay rồi.

    Ngồi dậy nhìn vào Medusa vẫn trần truồng, Diệp Phong hỏi:

    “Xem ra ngươi đã chiếm được quyền chủ động? Cơ mà không biết bao lâu nữa Thất Thải Thôn Thiên Mãng sẽ lại giành quyền điều khiển nhỉ?”

    “Đừng hỏi thừa, chính ngươi đã gọi ta ra đây, muốn nói gì thì nói đi!”

    “Hà hà, thật ra ta muốn chứng kiến Nữ Vương nổi danh của Xà tộc là thế nào. Nhưng mà ta cũng không ngờ là chứng kiến được “nhiều” đến thế này...!”

    “Hừ!”

    Thái độ lạnh lùng đầy sát ý này của Medusa khiến cho ý định vui đùa của Diệp Phong bị dập tắt một cách đáng thương. Xem thấy tình hình lúc này, Diệp Phong bỗng thay đổi thái độ trở nên nghiêm túc, đưa ngón tay của mình lên cao, một ngọn lửa màu đen quen thuộc bùng cháy ở trên đó, Diệp Phong mở miệng:

    “Có quen không? Nếu có nó thì ngươi sẽ còn tiến xa hơn nữa....!”

    Quả thật đúng như lời Diệp Phong nói, dù chưa trực tiếp nuốt ngọn lửa kỳ lạ này, nhưng Medusa vẫn có thể cảm thấy mình có thể đột phá rất mạnh khi có nó. Chỉ là nàng không thể cướp nó được, cũng không bao giờ xin xỏ con người bất cứ điều gì.

    Hiểu được cá tính kiêu ngạo đến tận xương của nàng, Diệp Phong đã cho nàng một bậc thang:

    “Nếu ngươi chịu hợp tác với ta thì ta sẽ cho ngươi dùng nó hằng ngày, ngươi thấy thế nào?”

    Nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đen nho nhỏ kia, Medusa liếm môi một cách mê người rồi nói bằng giọng đầy sát khí:

    “Không hiểu được làm sao ngươi có được nó. Ra điều kiện đi. Nhưng mà đừng nghĩ ngươi mạnh hơn ta là sẽ muốn làm gì thì làm. Nếu quá đáng thì ta sẵn sàng đồng quy vu tận với ngươi, không thì sẽ giết hết người thân của ngươi để ngươi đau khổ suốt đời!”

    Nghe lời nói vừa uy hiếp vừa có tính thỏa hiệp của Medusa, mặt của Diệp Phong tối sầm lại, một luồng áp lực kinh khủng tỏa ra từ trong người hắn ép Medusa không thở nổi:

    “Đừng có nói những lời đó với ta, người có thể uy hiếp ta còn chưa xuất hiện trên thế giới này đâu!”

    Áp lực này đến nhanh, nhưng đi cũng rất nhanh, chỉ sau ba giây, luồng áp lực khó chịu này đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ là Medusa càng kiêng kị Diệp Phong hơn bao giờ hết.

    Chứng kiến mình đã tạo thế thành công, Diệp Phong bỗng mỉm cười:

    “Được rồi. Hiện giờ ta cũng chưa cần ngươi làm gì cả, nhưng mà sẽ có lúc ngươi sẽ có việc làm thôi! Còn bây giờ thì ta chán rồi, trả thân thể lại cho Thất Thải Thôn Thiên Mãng đi!”

    Trả thân thể cho Thất Thải Thôn Thiên Mãng? Nói giỡn, khó khăn lắm mới giành được quyền kiểm soát, Medusa làm sao dễ dàng bỏ qua như thế chứ? Nàng lập tức từ chối:

    “Còn lâu! Ta không muốn trở về làm thú cưng của ngươi!”

    Phản ứng này đúng như mong đợi của Diệp Phong, hắn nhếch mép cười nham hiểm:

    “Nếu ngươi không chịu thì ta đành phải ép buộc ngươi rồi!! Hà hà!”

    Vừa dứt lời, không để cho Medusa phản ứng tý nào, Diệp Phong đã ôm chầm lấy nàng rồi hôn lên đôi môi quyến rũ biết bao người thèm thuồng kia.

    “Phù!!!!”

    Nhìn từ bên ngoài thì hai người giống như tình nhân đang âu yếm, nhưng thật ra Diệp Phong đang dùng sức mạnh của mình kết nối với Thất Thải Thôn Thiên Mãng, kéo nó ra làm chủ thân thể. Nhưng có rất nhiều cách làm, sao Diệp Phong lại chọn cách này? Thì lâu lâu lôi Medusa ra, Diệp Phong phải kiếm chút gọi là lãi chứ nhỉ, có trách thì trách Medusa quá đẹp đi, đẹp cũng là cái tội a .

    Chênh lệch sức mạnh quá lớn, Medusa phải chịu đựng nổi đau bị cưỡng bức bởi Diệp Phong. Sau một lát, một màn sáng bao trùm căn phòng một lần nữa, từ trung tâm của nó, ta có thể nghe thấy một giọng nói đang từ từ mờ ảo:

    “Ta sẽ giết ngươi, dù làm cách gì đi nữa ta cũng sẽ giết ngươi!!!”

    Mãi đến khi ánh sáng tắt đi, giọng nói mới im bặt, mà vị trí của Medusa vào lúc nãy chỉ còn có một chú rắn bảy màu xinh đẹp đang ngoe nguẩy nhìn Diệp Phong. Chứng kiến con rắn này, Diệp Phong cười cười búng đầu nó:

    “Được, ta chờ xem ngươi sẽ làm được gì!”

    Đáng thương cho Thất Thải Thôn Thiên Mãng không hiểu chuyện gì mà lại còn bị búng đầu oan uổng. Trừng đôi mắt đáng thương của mình lên, nó bò dần dần lên người Diệp Phong rồi chui tọt vào vị trí ưa thích của mình, sau đó lại chìm vào giấc ngủ yên bình.

    ......................................

    Sáng hôm sau, Diệp Phong trả phòng rồi cất bước đi về nơi mình đã có hẹn từ hai năm trước, phòng đấu giá Thước Đặc Nhĩ, ngày mai đã là ngày họ mở đấu giá rồi, Diệp Phong muốn xem xem những thứ mình bỏ ra gây cơn sốt lớn đến mức nào.

    Không hiểu cái gì đó thôi thúc mình mà hôm nay, Sơn Thành tự dưng nổi hứng đi quan sát ngay trước cổng của phòng đấu giá. Cũng chính vì điều này mà lão đã chứng kiến thấy Diệp Phong khi mà hắn còn chưa đến nơi. Vừa thấy hắn, Sơn Thành lập tức sững sờ, sau đó là cảm giác nhẹ nhõm không hiểu vì sao.

    “Tiên sinh Diệp Phong! Ngài đã đến rồi?”

    Nhìn lão già đang cười lấy lòng trước mặt mình, Diệp Phong cũng đáp trả lão bằng một nụ cười nhẹ:

    “Giờ ta phải gọi là trưởng lão Sơn Thành nhỉ! Xem ra phòng đấu giá các ngươi canh gác rất cẩn thận nha, phái một Đấu Vương chỉ để canh cửa!”

    “Không không! Chỉ là do ta có cảm giác sẽ gặp được ngài nên mới ra đây thôi, các Đấu Vương khác đều ẩn nấp ở các nơi bí mật cả rồi. Dù sao thì lần đấu giá này quá nguy hiểm! À mà ngài còn có ý định đi đâu không? Nếu không thì hãy đến gia tộc chúng ta qua đêm, ngày mai đã là ngày đấu giá rồi!”

    Gật đầu tỏ vẻ hiểu cho họ, Diệp Phong nói:

    “Được rồi, ta cũng đang không biết đi đâu, nếu ngươi đã nói thế thì đành làm phiền vậy!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Ta nghĩ mãi không ra cách phát triển tình cảm với Medusa, thôi thì chơi trò chủ nhân với hộ vệ một thời gian dài vậy
    Lần sửa cuối bởi phuonglop12a2, ngày 18-09-2014 lúc 20:37.
    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content

  4. Bài viết được 29 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,aivan,bagggggggg,chantubreak,dnna261,grabon,hanthientuyet,kecodocvn,kelyboynd,ldk89,lntntl,minhphuc,mogemthathu,momo123,Nam Cung Thần,ngocson93,nhocvui,onin2004,phivux95,sauron_1288,thanhnguyen,thedeath1989,thelordevil,tienlavoke,torai131313,tulakiemquy,vonganhieu,wta,zack amanda,
  5. #218
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 56: Buổi đấu giá



    Cả ngày hôm đó chẳng có gì đặc biệt cho lắm, có thì chỉ có Diệp Phong được Sơn Thành chiêu đãi vô cùng nồng hậu. Chỉ là cả ngày không có ai nhắc đến chuyện của Nhã Phi, Diệp Phong cũng không hề thấy ông nội của nàng ra mặt chút nào.

    Nếu người ta đã ghét mình đến mức không thèm nhìn mặt thì Diệp Phong cũng không gượng ép làm gì, ăn và ngủ, một ngày của hắn trôi qua nhàm chán như thế.

    Đêm hôm ấy, khi mà Diệp Phong còn chưa chợp mắt thì rất nhiều âm thanh bí ẩn đã vang lên bên tai hắn. Nghe kỹ thì những âm thanh đó chính là tiếng bước chân rất nhẹ, đến mức khó người nào nghe rõ.

    Người trong gia tộc thì cần gì phải bước đi cẩn thận như thế? Lại còn có rất nhiều người? Diệp Phong có thể dễ dàng đoán ra những kẻ này có mưu đồ xấu với số vật phẩm sắp mang đi đấu giá chứ không phải cái gì khác.

    Mặc kệ, đấy là ý kiến của Diệp Phong vào lúc này, dù sao hắn đã cảm nhận được thực lực của tất cả những tên đạo tặc này cao nhất là Đấu Linh mà thôi, chỉ với bấy nhiêu thì chưa đủ để làm khó gia tộc Thước Đặc Nhĩ hùng mạnh hiện giờ đâu.

    Giữ suy nghĩ như thế, Diệp Phong liền lập một kết giới ngăn cách âm thanh với bên ngoài rồi chìm vào giấc ngủ. Chỉ như thế này mà gia tộc Thước Đặc Nhĩ phải nhờ đến hắn thì họ thà tự sát đi cho đỡ nhục.

    .........................................

    Đúng như Diệp Phong đã dự đoán, các cường giả trong gia tộc này xử lý mọi chuyện rất êm xuôi, thậm chí sáng hôm sau cũng không có ai phát hiện điều gì bất thường hay bất kỳ một dấu hiệu chiến đấu nào của đêm qua.

    Và đến hiện giờ, phòng đấu giá cấp Thiên sắp khai mở.

    Ngồi trong căn phòng khách quý số một cùng với Sơn Thành, Diệp Phong cảm khái:

    “Không ngờ lần này lại tụ tập nhiều cường giả của Đế Quốc đến thế! Ngay cả Hoàng gia cũng vươn tay đến nơi này!”

    Ngồi đối diện hắn, Sơn Thành đồng ý kiến:

    “Quả thật là thế. Nhưng mà phải nói đến công lao của ngài, nếu không có hạt đan dược đó thì các Đấu Hoàng kia không thèm đến đây đâu!”

    Nhìn thấy trong mắt của Sơn Thành vẫn còn chút gì đó không an tâm, Diệp Phong an ủi:

    “Ừm! Ngươi cũng đừng lo lắng, Thăng Hoàng Đan là do ta đưa ra, nếu có kẻ dám cướp giữa ban ngày thì ta sẽ xử đẹp hắn. Muốn lấy đồ của ta không phải là dễ dàng như thế!”

    Lời này của hắn đã đánh trúng vào điều mà Sơn Thành lo lắng nhất. Phải biết rằng gia tộc của lão không hề có Đấu Hoàng, nếu mà một tên Đấu Hoàng nào ra tay vào lúc này lão đành bất lực. Nhưng mà khi nghe thấy Diệp Phong hứa hẹn như thế Sơn Thành cũng an tâm phần nào. Tuy không rõ thực lực của Diệp Phong là thế nào, nhưng hắn có thể đoán được Diệp Phong ít nhất cũng là Đấu Hoàng cấp cao, không phải là người mà ai cũng có thể đối phó được.

    Đối thoại chấm dứt, cả hai không nói gì mà đều quan sát người ở bên ngoài. Có thể nói phòng khách quý được thiết kế rất đặc biệt. Nếu ngồi ở bên trong có thể nhìn ra bên ngoài như không hề có tấm chắn nào, trong khi bên ngoài thì không thể nhìn được bất cứ thứ gì bên trong phòng này, điều này làm Diệp Phong rất vừa lòng, dù sao hắn cũng không có ý định phô tướng mạo của mình ra cho họ biết tránh phiền phức không cần thiết.

    Đột nhiên, có vài người bước vào khiến Diệp Phong chú ý. Đầu tiên là Tiêu Viêm cùng Hải Ba Đông, có vẻ như hai người khá hứng thú với lần đấu giá này. Hơn nữa Hải Ba Đông vốn là bạn cũ của Thước Đặc Nhĩ Đằng Sơn, tộc trưởng gia tộc Thước Đặc Nhĩ, không có lý do nào ông không thể yêu cầu một phòng khách quý.

    Thứ hai là những người của Hoàng Gia, dẫn đầu chính là Gia lão, người thủ hộ Đế quốc, cũng là ông ruột của Gia Hình Tuyết. Mà người đang đi theo phía sau ông chính là tiểu công chúa.

    Còn nhóm người thứ ba thì chã có quan hệ gì tốt với Diệp Phong, chúng là người của Đế quốc Xuất Vân, người dẫn đầu là tên Đấu Tông từng được Diệp Phong dạy dỗ, chỉ là hắn còn chưa hồi phục hết sức mạnh mà chỉ khôi phục đến cấp Đấu Hoàng.

    Nhóm thứ tư, nhóm khiến cho Diệp Phong chú ý nhiều nhất là họ, bởi vì người đang đi đầu kia không ai khác mà chính là Vân Vận, đi song song với nàng còn có một người trung niên tỏa ra đầy khí chất cao quý khiến cho Diệp Phong tò mò về thân phận của hắn. Ở phía sau hai người là một thiếu nữ rất xinh đẹp, gương mặt mang vẻ kiêu ngạo lẫn tự tin hơn xa bạn đồng lứa, Diệp Phong đã từng gặp thiếu nữ này một lần ở Tiêu gia. Đúng vậy, nàng ta chính là Nạp Lan Yên Nhiên, đệ tử của Vân Vận.

    Chú ý thì chú ý, Diệp Phong không có ý định ra mặt vào lúc này, còn gì tốt hơn là ngồi lì trong phòng cao sang để hưởng thụ cơ chứ? Chờ mãi đến khi ghế ngồi của phòng đấu giá không còn chỗ trống thì buổi đấu giá cũng đã bắt đầu.

    Đầu tiên, đấu giá sư đã bước lên sân khấu, đứng trước cái nhìn của hàng trăm nhân vật tên tuổi trong đế quốc kia, người này vẫn có thể nói chuyện một cách bình tĩnh:

    “Kính chào các vị khách quý, xin được giới thiệu ta là Lục Hào, người được vinh dự trở thành đấu giá sư của buổi đấu gia ngày hôm nay........”

    Vốn còn định nói thêm vài điều, nhưng khi Lục Hào chứng kiến không khí tĩnh lặng đầy áp lực trước mặt mình, hắn không dám kéo dài thêm một tý thời gian nào nữa.

    “Được rồi, chúng ta cũng nên đến với vật phẩm đầu tiên của ngày hôm nay!”

    Tách.

    Búng tay một cái ra hiệu, một thiếu nữ bước ra từ bên trong khán đài, trên tay của nàng chính là một cái khay bằng vàng được phủ tấm vải đỏ để che giấu thứ đang ở bên trong. Đợi chiếc khay đã được đặt lên bàn, Lục Hào lập tức kéo phăng tấm vải kia đi để lộ vật phẩm bên trong cho những người ở nơi này chiêm ngưỡng.

    Bên trên chiếc khay chính là mười miếng ngọc bội do Diệp Phong đưa ra.

    “Đây chính là mười miếng ngọc bội, nếu chúng ta bóp vỡ một mảnh ngọc bội thì sẽ có một công kích ngang với Đấu Linh xuất hiện từ phía bên trong tấn công kẻ địch. Các vị có thấy tiện lợi không? Thử tưởng tượng nếu chúng ta muốn tiết kiệm đấu khí khi đối đầu với kẻ địch mạnh thì dùng nó thích hợp nhất đúng không? Nếu bóp vỡ của mười miếng cùng lúc thì cả Đấu Vương cũng chắc chắn sẽ trọng thương cho mà xem. Đừng nghi ngờ, tất cả vật phẩm ở đây đều đã được cường giả của gia tộc Thước Đặc Nhĩ kiểm tra rồi. Nào, hiện giờ là đến lúc đấu giá, giá khởi điểm là một trăm vạn kim tệ.................!”

    Cong......

    Kết thúc câu nói của mình, Lục Hào đập mạnh cây búa hắn đang cầm xuống bàn ra hiệu lần đấu giá cho vật phẩm đầu tiên bắt đầu.

    Ngay sau đó, các âm thanh tăng giá vang lên khắp phòng.

    Một trăm hai vạn.

    Một trăm mười vạn.

    Một trăm năm mươi vạn.

    ......................................

    Mặc kệ đám người đang tranh giành ra giá kia, bên trong phòng khách quý số một, Diệp Phong nhìn Sơn Thành bằng ánh mắt suy ngẫm:

    “Quả là phòng đấu giá cấp Thiên nha, vật phẩm của ta chỉ đáng làm vật mở hàng!”

    Không biết lời nói của Diệp Phong có ý gì, Sơn Thành lén lau mồ hôi hột rồi cười khan:

    “Ha ha! Các vật phẩm của ngài đâu chỉ có thế này chứ! Ha ha!”

    Không nói nữa, Diệp Phong nhìn ra phía bên ngoài. Có vẻ như mười cái ngọc bội này còn chưa đủ “nóng”, tuy rất nhiều người tranh giành nhưng họ chỉ là nhân vật phụ, trong khi những nhân vật chính của buổi đấu giá ngày hôm nay, những thế lực lớn nhất Đế quốc vẫn còn đang im lặng.

    Cơ mà vẫn có ngoại lệ, đó là Hoàng gia, có vẻ như Gia lão không yên tâm với cháu gái mình nên muốn mua những món này để bọn họ tự vệ.

    Còn Tiêu Viêm có hứng thú với chúng không? Có chứ, rất hứng thú là đằng khác. Chỉ là hắn chỉ một thân một mình, Hải Ba Đông thì không chịu cho vay, vậy thì làm sao hắn có thể tranh lại Hoàng gia cơ chứ.

    Kết quả không hề ngoài dự đoán, Gia lão đã mua hết mười miếng ngọc với giá bốn trăm vạn kim tệ. Nhìn cái giá này, Diệp Phong lại nhớ đến lần thử nghiệm đầu tiên, hắn bán một miếng ngọc bội chỉ với giá ba mươi lăm vạn, điều này làm cho hắn than thở không thôi:

    “Hazz!! Xem ra mình không có năng khiếu mua bán a!”

    Vật phẩm kế tiếp là một trứng ma thú có thể tiến hóa đến cảnh giới Đấu Linh cũng gây không ít sự quan tâm.

    Vũ khí, đan dược, công pháp, đấu kỹ, những vật phẩm làm cho người khác thèm thuồng xuất hiện liên tục trên khán đài rồi lại lần lượt được mua với cái giá trên trời và không hề có một món đồ nào của Diệp Phong xuất hiện lần thứ hai.

    Sau khi một trứng ma thú cấp bậc Đấu Vương được đấu giá thành công, đã đến lúc các vật phẩm của Diệp Phong ra mắt mọi người.

    Phía trên khán đài, Lục Hào nuốt một ngụm nước miệng kiềm chế kích động lại và hô:

    “Kế tiếp là ba vật phẩm quý giá nhất của lần đấu giá này, đầu tiên là............!”

    Vừa nói đến đây, lại một thiếu nữ nữa bước ra, trên tay thiếu nữ vẫn là chiếc khay được phủ vải đỏ quen thuộc.

    Kéo tấm vải làm lộ ba miếng ngọc bên trong, Lục Hào hô lên:

    “Chắc quý vị cảm thấy rất quen mắt? Vâng, ba miếng ngọc này có công dụng rất giống mười miếng ngọc lúc đầu. Chỉ khác là ba miếng ngọc này chứa công kích của một Đấu Vương Ngũ Tinh, là Đấu Vương đấy các vị, chỉ cần có nó thì chúng ta có thể yên tâm ngay cả khi đối đầu với một Đấu Vương Cửu Tinh, thậm chí là Đấu Hoàng. Giá khởi điểm của ba miếng ngọc là ba trăm vạn kim tệ............ Đấu giá bắt đầu!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Cầu góp ý, cầu gạch đá, cầu thảo luận
    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content

  6. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,aivan,bagggggggg,bluedragon006,buitrung,Cain,chantubreak,dnna261,Gitchi Gitchi Goo,grabon,kecodocvn,kelyboynd,ldk89,lntntl,minhphuc,mogemthathu,momo123,Nam Cung Thần,ngocson93,nhocvui,phivux95,sauron_1288,thanhnguyen,thedeath1989,thelordevil,tienlavoke,torai131313,tulakiemquy,tuyeniapa,vonganhieu,wta,zack amanda,
  7. #219
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 57: Điên cuồng.........



    Nhìn đám đại gia thi nhau hét cái giá trên trời kia, Tiêu Viêm đang ngồi bên cạnh Hải Ba Đông nhịn không được mà than thở:

    “Hazz! Biết thế ta không nên đến đây rồi! Chỉ nhìn mà không làm gì được. Cứ tưởng bản thân ta đã có tài phú kha khá, ai ngờ chẳng là gì với mấy tên đại gia này!”

    Nghe thấy lời này của cậu, Hải Ba Đông cười lên ha hả:

    “ha ha ha! Ta đã bảo rồi, đến chỉ để cho ngươi ghen ăn tức ở thôi chứ chẳng được gì đâu

    Bị ông ấy chế nhạo, Tiêu Viêm cũng không thể làm gì khác ngoài chấp nhận thôi, ai bảo bản thân hắn nghèo rớt mồng tơi đây này. Tiêu Viêm sợ rằng nếu mà ngồi ở đây thêm một lát nữa là hắn sẽ chết vì ghen tức mất.

    ..............................................

    Ba đòn tấn công của Đấu Vương, không cần phải bàn về độ quý trọng của nó, ba trăm vạn kim tệ chỉ là muỗi so với tác dụng nó mang lại thôi. Cả cái Đế quốc này, không phải gia tộc nào cũng có cường giả mạnh mẽ, dù có nhiều tiền đi nữa mà không có bản lĩnh bảo vệ thì sẽ có ngày mất trắng mà thôi. Chính vì thế mà các đại diện của những gia tộc này liều mạng trả giá chỉ mong nắm được món đồ vô cùng có ích này.

    Lần này, các thế lực lớn như Hoàng gia, các gia tộc lớn như Nạp Lan tạm thời bị lép vế trước sự điên cuồng của bọn người dưới kia. Cuối cùng ba miếng ngọc đã được liên minh của ba gia tộc khá lớn mua với cái giá mười triệu kim tệ, số tiền không hề nhỏ so với các thế lực lớn hiện giờ.

    “Vâng! Các vật phẩm đã đấu giá xong! Bây giờ, chúng ta sẽ được chiêm ngưỡng hai vật phẩm mà mọi người ở đây quan tâm nhất. Đầu tiên là...............”

    Tách............

    Phát ra ám hiệu, Lục Hào chờ đợi thiếu nữ tiếp theo mang chiếc khay ra ngoài khán đài. Chiếc khay không chỉ làm bằng vàng, mà còn được điêu khác với các họa tiết vô cùng phức tạp, đủ để chứng minh độ cao quý của của vật phẩm này.

    Lật mảnh vài được may từ các sợi vàng ra, Lục Hào đã để lộ chiếc bình ngọc nằm trong đấy, miệng hắn không quên giới thiệu:

    “Là Hồi Nguyên Đan thưa quý vị. Đẳng cấp của đan dược này là tam phẩm? Tứ phẩm? Ngũ phẩm? Không, chúng có cấp bậc là..... con mẹ nó, LỤC PHẨM nha. Đừng hiểu lầm, đây không phải là Đan Vương Cổ Hà luyện được, mà là một đại sư lánh đời đã tự sáng tạo, tự luyện ra chiếc bình chứa năm viên đan dược này. Còn công dụng của nó ư? Vô cùng nghịch thiên, chỉ cần là Đấu Hoàng trở xuống, còn một hơi thở thì sau khi dùng nó năm phút, ngươi có thể hồi phục đến trạng thái đỉnh cao của mình. Cái gì là độc, cái gì là tàn phế, kinh mạch nát bấy, linh hồn tổn thương tất cả đều là trò trẻ con đối với viên đan dược này.......................................”

    Nói mãi công dụng của Hồi Nguyên Đan, cả Lục Hào cũng không thể không nghi ngờ công dụng có đúng như thế không. Hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:

    “Giá khởi điểm cho bình đan dược này là.................... mười triệu kim tệ! Mọi người cũng có thể dùng vật phẩm có giá trị để ra giá cho bình đan dược này!”

    Ngay từ khi Hồi Nguyên Đan xuất hiện thì đó cũng là lúc chứng tỏ vai trò của những gia tộc trung bình đến hơi lớn đã kết thúc. Thời điểm hiện giờ là lúc các thế lực lớn nhất Đế quốc lên sàn.

    Giá vừa ra, Hoàng gia, Vân Lam Tông, hai đại gia tộc còn lại đều thi nhau hô giá chứng tỏ giá trị của Hồi Nguyên Đan khó mà đo lường được.

    Ngồi trong phòng khách quý, Tiêu Viêm lúc này đã không kìm chế được nữa rồi, không quan tâm người bên cạnh là Đấu Hoàng cao quý, hắn thò tay bóp cổ Hải Ba Đông rồi la lớn:

    “Cái vẹo gì thế này? Muốn ta ghen tỵ đến chết sao? Những thứ này cũng có thể mang ra đấu giá sao chứ?”

    “Ặc ặc! Ta cũng ghen không thua gì ngươi đây. Nếu ta mà còn như ngày xưa thì cũng chưa chắc tranh giành được với bọn giàu nứt vách ngoài kia a! Ặc ặc!”

    .................................................. ....

    “Ta là Cổ Hà, rất có hứng thú với loại đan dược này nên quyết định dùng năm viên đan dược cùng cấp để trao đổi. Hy vọng các vị nể tình cho!”

    Cổ Hà lên tiếng rồi, với thân phận Đan Vương của mình, hắn vừa lên tiếng đã khiến cho các thế lực khác phải chùn bước. Tuy hắn không có vẻ gì là uy hiếp, nhưng ai cũng không dám chắc chắn rằng hắn có trả thù họ hay không nếu họ tranh giành. Đắc tội với một Luyện Dược Sư lục phẩm là điều ngu ngốc, ai cũng hiểu điều đó.

    Chính vì thế mà âm thanh hô giá đều biến mất ngay sau khi Cổ Hà lên tiếng, để lại tiếng hô khàn khàn của Lục Hào.

    Cong........................

    “Còn ai muốn ra giá không?”

    Cong..........................

    “Lần thứ hai rồi, mọi người định bỏ lỡ đan dược có thể so với một mạng này hay sao?”

    Ngồi phía trong phòng số một, Diệp Phong cảm thấy khó chịu. Chỉ là một Luyện Dược Sư lục phẩm mà thôi, sao bọn họ đều sợ hãi như thế, chẳng lẽ Hồi Nguyên Đan của hắn chỉ đáng giá bằng năm viên đan dược lục phẩm tầm thường sao?

    Không, Diệp Phong không bao giờ chịu thua lỗ, lúc này cũng thế. Chỉ thấy hắn bỗng dưng hô lên trong ánh mắt hết hồn của Sơn Thành.

    “Sáu hạt đan dược lục phẩm!”

    “Hít hà!!!!!”

    Lời nói của hắn vừa dứt, tiếng hít hở gấp bắt đầu xuất hiện. Không ai ngờ có người dám tranh giành vào lúc này, lại còn ra giá nhiều hơn Cổ Hà một hạt đan dược. Khiêu khích trắng trợn à nha.

    .............................................

    Ở trong phòng khách quý, khi Vân Vận nghe thấy lời gọi giá này thì nhíu mày và nhìn Cổ Hà, sáu hạt đan dược lục phẩm không phải là nhỏ, dù là Vân Lam Tông cũng phải chắt chiu từng chút mới đủ tài nguyên luyện được chúng a. Nếu mà Cổ Hà còn ra thêm giá thì làm khó cho nàng rồi.

    Hiểu được nỗi khổ của Vân Vận, Cổ Hà đành cố thuyết phục:

    “Tông chủ à, nếu ta có thể nghiên cứu ra đan phương ( phương thức luyện đan ) của Hồi Nguyên Đan kia thì lợi nhuận kiếm được sẽ vượt xa cái giá này. Chúng ta không thể không hy sinh một ít được a.”

    Cổ Hà nói rất có lý, Vân Vận cũng đành gật đầu chấp nhận. Thế là cái giá bảy hạt đan dược lục phẩm đã được hô lên.

    Nghe thấy lời kêu giá của Cổ Hà, Diệp Phong thõa mãn gật đầu, ít nhất cũng phải như vậy chứ. Chỉ là Sơn Thành ngồi bên cạnh không hiểu ý định của hắn mà bắt đầu an ủi:

    “Đại sư Diệp Phong à, dù là Cổ Hà muốn nghiên cứu ra đan phương cũng không thể nào trong một sớm một chiều được, ngài đừng lo lắng làm gì!”

    Thì ra Sơn Thành lo lắng điều này, nghĩ Diệp Phong như thế thì quá là coi thường hắn rồi. Đáp lại lời của Sơn Thành, Diệp Phong nhếch mép:

    “Muốn nghiên cứu ra đan phương? Trừ khi kỳ tích xảy ra, không thì tên Cổ Hà đừng mơ nghĩ đến việc đó, ta chỉ ghét hắn nên định nâng giá lên tý thôi, ai ngờ hắn hùa theo thật

    “Ặc!!!”

    Nghe thầy lời giải thích này, Sơn Thạnh nghẹn họng không biết nên nói gì cho phải. Lão chỉ còn cách lau mồ hôi trán rồi nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt thán phục mà thôi.

    Chuyện đã đến nước này thì không còn ai có thể tranh giành được nữa, Cổ Hà đã ẵm trọn hết năm viên Hồi Nguyên Đan “quý giá” kia. Cuộc đấu giá cũng đã đi đến vật phẩm cuối cùng của lần tổ chức này.

    “Cuối cùng cũng đã đến nó, hạt đan dược mà mọi người chờ mong nhất khi đến phiên đấu giá này, Thăng Hoàng Đan”

    Nhìn chiếc bình ngọc tỏa ra mùi hương kinh khủng đến mức khiến cho Đấu Vương cảm thấy muốn đột phá trước mặt mình, Lục Hào run rẩy đến mức khiến hắn nói lắp:

    “Vân.......g! Thăng.... Thăng...... Hoàng Đan, giúp cho Đấu Vương có mười phần cơ hội đột phá thành Đấu Hoàng................. Con bà nó, ngay cả bản thân ta cũng khó tin việc này. Nhưng chỉ từ mùi hương, các vị đã có thể đoán ra công dụng của nó có bị phóng đại không rồi chứ?”

    “Lần đấu giá này, ta sẽ không dùng kim tệ để đấu giá, chỉ cần các vị đưa ra một vật phẩm quý giá nhất thì sẽ đạt được hạt đan dược này...... Đấu giá... bắt đầu!”

    Ầm...............

    Ngay khi lời này vừa dứt, trần nhà của phòng đấu giá bỗng nổ tung dưới sự kinh ngạc của tất cả những người ở đây. Trong đống bụi mù mịt, ba bóng người bỗng xuất hiện lơ lững trên không trung.

    “Hắc hắc, không ngờ ở nơi này lại xuất hiện loại đan dược quý hiếm kia, ta muốn chúng rồi!”

    Một cường giả trong phòng đấu giá phất tay thổi tung bụi mù, làm lộ ra hình dáng của ba người này, cả ba người đều mặc áo choàng đen che kín toàn thân, xung quanh thân thể bọn chúng đều được bao bọc bởi luồng khí đen tà ác, hai người mang cánh đấu khí, trong khi một người không cần cánh vẫn có thể bay được. Chứng kiến ba người này, Gia lão bỗng thốt:

    “Hai Đấu Hoàng, một Đấu Tông? Chuyện lớn rồi đây!”

    Vừa nói, ông vừa nhìn sang bên phía người của Đế quốc Xuất Vân. Chỉ là khi thấy rõ phản ứng của bọn họ, Gia lão có thể khẳng định cả người của Đế quốc Xuất Vân cũng không nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content

  8. Bài viết được 30 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,aivan,bagggggggg,bluedragon006,Cain,dnna261,forfun,Gitchi Gitchi Goo,grabon,kecodocvn,ldk89,lntntl,minhphuc,mogemthathu,momo123,Nam Cung Thần,ngocson93,nhocvui,phivux95,sauron_1288,thanhnguyen,thedeath1989,thelordevil,tienlavoke,torai131313,tulakiemquy,tuyeniapa,vonganhieu,wta,zack amanda,
  9. #220
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 58: Không đề



    Chứng kiến ba người lạ mặt mang thực lực kinh người xuất hiện, các cường giả trong hội trường đấu giá không khỏi kinh hô.

    “Họ là ai?”

    “Từ khi nào mà cường giả xuất hiện tại Đế quốc nhiều thế này?”

    “Có phải Đế quốc Xuất Vân giở trò không?”

    Không phải chỉ một số người nghi ngờ đến Đế quốc Xuất Vân, mà Diệp Phong cũng cho là như thế. Chỉ là khi nhìn thấy sự ngạc nhiên lẫn hoảng sợ trên khuôn mặt của kẻ dẫn đầu đoàn người Xuất Vân, Diệp Phong liền loại bỏ chúng ra khỏi đối tượng hiềm nghi.

    Đợi đã, áo choàng đen kín mít, thân thể được bao bọc trong luồng khí đen kịt, cùng với cảm giác công pháp quen thuộc đó, ba tên kia không phải là người Hồn Tộc sao? À không, theo Diệp Phong thì phải nói là Hồn Điện mới đúng.

    Xác định rõ thân phận của ba người này, Diệp Phong cũng không cần chần chờ nữa rồi, kẻ muốn cướp đồ của hắn đều phải trả giá thật nhiều.

    ..........................................

    Ba tên cường giả Hồn Điện nhìn thấy thái độ của những người xung quanh thì vô cùng thỏa mãn, nếu là ở Trung Châu thì sự tồn tại của chúng chưa là gì, chỉ có ở những nơi thế này chúng mới có cảm giác vượt trên người thường, coi rẻ thiên hạ mà thôi.

    “Ha ha ha! Đám kiến hôi mà cũng xứng sở hữu loại đan dược này sao? Ta muốn nó rồi!”

    Không ai dám cãi lại, vì từ khí thế mà kẻ này tỏa ra, ai cũng có thể đoán được kết cục của mình ra sao khi lên tiếng. Chỉ có Gia lão, người thủ hộ của Đế quốc mới dám đứng lên mở lời:

    “Các vị là ai? Ta là Thủ Hộ Giả của Đế quốc Già Mã, nếu các vị có hứng thú thì cùng tham gia đấu giá, đừng làm mất hòa khí của nhau!”

    Gia lão đã nói nhỏ nhẹ nhất, cẩn thận nhất hy vọng ba tên mới đến này chịu chút mặt mũi của mình tránh xung đột xảy ra. Chỉ là ông đánh giá lòng kiêu ngạo của bọn này quá thấp, chỉ thấy tên Đấu Tông đi đầu phản bác:

    “Một tên Đấu Hoàng nhỏ bé mà dùng giọng điệu này đối với ta sao? Chết đi!”

    Vừa dứt lời, hắn đã vận đấu khí của mình lên định hạ gục Gia lão trong một đòn, cũng để chấn nhiếp những người ở đây. Chỉ là khi hắn còn chưa kịp cử động cánh tay của mình, một bàn tay khổng lồ bỗng xuất hiện bóp gọn lấy cả ba.

    Trong lúc cả ba còn bất ngờ vì biến cố này, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên:

    “Hừ! Một tên Đấu Tông mà đòi cướp đồ từ tay ta? Chết đi!”

    Âm thanh này vừa dứt thì bàn tay khổng lồ kia cũng đã dùng sức bóp mạnh, âm thanh rôm rốp vang lên từ bên trong khiến cho người nghe ớn lạnh không thôi. Sau vài giây, bàn tay này bỗng biến mất không để lại chút vết tích như khi nó xuất hiện, còn lại ở đó chỉ là từng hạt cặn rơi lã tã trên mặt đất.

    Mọi việc diễn ra quá nhanh, quá hãi hùng, suy nghĩ của mọi người vẫn còn chưa thể theo kịp diễn biến vừa rồi. Một Đấu Tông hung hăng xuất hiện còn chưa kịp ra tay thì đã bị bóp chết như một con kiến, kẻ ra tay là ai? Có quan hệ gì với phòng đấu giá Thước Đặc Nhĩ? Hàng loạt nghi vấn xuất hiện trong đầu các cường giả cao cấp nơi này.

    Chứng kiến khung cảnh lặng thinh này từ phòng khách quý, Diệp Phong nhìn về Sơn Thành ra hiệu lão giải quyết tình hình này.

    Nói thật, ngay cả Sơn Thành cũng hoảng sợ không kém, nếu lão không nhìn thấy Diệp Phong là người nói những lời vừa này thì chắc chẵn lão cũng sững sờ như người khác mà thôi. Nhận được ánh mắt của Diệp Phong, Sơn Thành liền đứng lên tằng hắng:

    “E hèm! Mọi người đừng ngạc nhiên, người vừa ra tay là chủ nhân của Thăng Hoàng Đan, nếu chúng ta đấu giá đúng luật thì sẽ không có chuyện như thế diễn ra đâu.”

    Lời của Sơn Thành khiến cho mọi người an tâm được phần nào, những kẻ có mưu đồ đen tối như đám Xuất Vân cũng không dám giữ ý định làm bậy trừ khi bọn chúng muốn có kết cục bi thảm như ba người kia.

    .........................................

    Ài, thật ra mọi người nghĩ xấu cho Diệp Phong quá, hắn làm gì giết ba người kia đâu? Những mảnh cặn bã là các mảnh quần áo của ba tên Hồn Điện bị cháy xém thôi. Trong lúc thực hiện hành động bóp nát, Diệp Phong đã lén dịch chuyển ba tên này đến một vị trí các Đế quốc Già Mã rất xa, hắn cũng không quên phong ấn đấu khí của bọn chúng đề phòng phiền phức cho Đế quốc.

    Cơ mà cũng nhờ hiểu lầm này mà đám người kia đều ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Ở cuộc đấu giá cuối cùng này, điều bất ngờ đã diễn ra, đó là Sơn Thành lại tham gia đấu giá khiến cho các thế lực rất bất mãn. Nhưng mà bất mãn thì sao chứ? Sơn Thành có lý do chính đáng không thể chối cãi.

    “Gia tộc bọn ta nhận ủy thác đấu giá không có nghĩa là không thể bỏ tài sản của mình ra để đấu giá vật phẩm!”

    Mãi đến sau cùng, Thăng Hoàng Đan đã rơi vào tay của gia tộc Thước Đặc Nhĩ với cái giá khủng khiếp – một hạt đan dược thất phẩm, điều này cũng không quá khó đoán. Phải biết rằng gia tộc này là một trong Tam Đại Gia Tộc, hơn nữa họ lại đứng đầu nhờ tài phú khổng lồ, nếu Vân Lam Tông không mua Hồi Nguyên Đan thì may ra mới giành được Thăng Hoàng Đan từ tay gia tộc này.

    Điều này cũng là ý kiến của Cổ Hà, thật sự ngay từ đầu hắn đã nghi ngờ công dụng của Thăng Hoàng Đan nên không có ý định tranh giành nó cho lắm. Mãi đến khi chứng kiến Hồi Nguyên Đan, hắn đã quyết định đặt cược vào chúng. Đáng thương thay khi mà Vân Lâm Tông đã có được Hồi Nguyên Đan thì Thăng Hoàng Đan xuất hiện và biểu hiện công dụng kinh người của nó, lúc đó đoàn người Vân Lam Tông hối hận không gì sánh được a.

    ..........................................

    Đấu giá đã kết thúc, Diệp Phong trở về phòng của mình đợi Sơn Thành mang tài sản đến cho mình. Hiện giờ, hắn hơi tiếc của chút chút, thật sự thì Thăng Hoàng Đan có cái giá lớn hơn hạt đan dược thất phẩm kia nhiều lắm, chỉ là ở Đế quốc này không thể có đan dược cao cấp hơn nên không ai trả giá cao lên được, mà quy tắc của đấu giá là “giá cao nhất thì thắng” nên đành chịu. Mà thôi, coi như là ưu đãi cho gia tộc của Nhã Phi đi.

    Nhắc đến Nhã Phi, Diệp Phong mới sực nhớ ra chuyện quan trọng.

    “Ặc! Nhã Phi không có ở đây, biết ăn nói thế nào với họ bây giờ?”

    Theo lời hẹn, khi gia tộc Thước Đặc Nhĩ hoàn thành đấu giá thì sẽ trao tiền cho Diệp Phong, trong khi hắn thả Nhã Phi trở về gia tộc này. Chỉ là lúc này Nhã Phi đã là nữ nhân của hắn, làm gì có chuyện hắn bỏ tay khỏi nàng cơ chứ. Hơn nữa Nhã Phi còn đang tu luyện ở học viện Già Nam, sao mà đến đây cho được. Trong khi đó Thước Đặc Nhĩ Đằng Sơn thì lại là ông ruột của Nhã Phi, nói thật thì Diệp Phong rất ngại và ít kinh nghiệm trong việc gặp người nhà của nữ nhân mình, lúc này cũng không ngoại lệ. ( Có lẽ là mặc cảm tội lỗi chăng ? )

    “Bỏ của chạy lấy người!”

    Vừa nghĩ ra cách này, hắn lập tức áp dụng. Để lại một phong thư, Diệp Phong lập tức rời khỏi khuôn viên của gia tộc Thước Đặc Nhĩ một cách âm thầm.

    .................................................. .

    Không bao lâu sau, Sơn Thành đã đi theo phía sau một người đến phòng của Diệp Phong. Nhìn điệu bộ của hắn thì có thể đoán ra được người đi trước là Thước Đặc Nhĩ Đằng Sơn, ông ruột của Nhã Phi.

    “Đại nhân Diệp Phong, ta đã đến rồi đây!”

    .....

    “Đại nhân??”

    ....

    Sau vài tiếng gọi mà chưa thấy Diệp Phong trả lời, Sơn Thành bắt đầu có cảm giác bất an. Đứng trước lão, Đằng Sơn bỗng “hừ” một tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

    Không thấy Diệp Phong, hai người chỉ có thể thấy một lá thư được đặt trên bài. Cầm lá thư đấy lên, Đằng Sơn bắt đầu đọc.

    .......................................

    “Grừ! Diệp Phong, ta sẽ không tha cho ngươi.......................!”

    Tiếng rống giận của Đằng Sơn vang vọng khắp nơi trong khuôn viên của gia tộc, không biết đã bao lâu rồi ông mới giận dữ thế này.

    ....................................

    Chỉ còn vài ngày nữa là Tiêu Viêm sẽ tiến công Vân Lam Tông, Diệp Phong chưa có ý định trở về học viện vào lúc này. Chính vì thế, mỗi ngày hắn rãnh đều chạy đến chỗ của Đại công chúa để nói chuyện, tán gẫu. Trong thời gian này, Diệp Phong cũng đã quan sát Đại hội Luyện Dược Sư, không ngoài dự đoán, Tiêu Viêm cũng tham gia đại hội lần này rồi giành giải nhất và phá hoại âm mưu của Đế quốc Xuất Vân.

    Ngày hôm nay, chỉ còn cách ít ngày nữa là Tiêu Viêm sẽ thực hiện lời hứa ba năm trước, lúc này, Diệp Phong đang ngồi đối diện với Đại công chúa Gia Hình Tuyết nghe nàng hỏi chuyện:

    “Hình như ngươi luôn tránh mặt ông ta? Vì sao?”

    “Đơn giản là ta không muốn! Có sao không?” Diệp Phong nói dối, hắn không thể nào nói là mình ngại được. Phá hoại hôn lễ cháu người ta, còn suýt đánh người ta, cuối cùng lại muốn mang cháu người ta đi, Diệp Phong biết nói thế nào với Gia lão cơ chứ.

    Có vẻ như cảm giác Diệp Phong đang giấu diếm gì đó, Gia Hình Tuyết cười khẽ rồi lại thở dài:

    “Hazz, ông ta biết chúng ta nói chuyện với nhau mỗi ngày, cũng nhiều lần hỏi ta về ngươi. Hình như ông rất ghét ngươi, chỉ là ta mong nếu ngươi muốn mang ta đi thì hãy nói chuyện trực tiếp với ông nội ta một lần để giải quyết quan hệ giữa hai người!”

    “Ặc...........!”

    Nghe thấy đề nghị của nàng, Diệp Phong chần chờ không trả lời được. Thấy vậy, Gia Hình Tuyết liền khích tướng:

    “Chẳng lẽ một cường giả như ngươi lại sợ gặp ông nội của ta sao? Hay là ngươi đang cảm thấy tội lỗi?”

    “Tội lỗi gì chứ? Gặp thì gặp!” Thở dài một hơi, Diệp Phong nói ra câu trả lời của mình. Không thể không nói một câu nào mà mang Gia Hình Tuyết đi được, điều này cũng quá bất công đối với nàng.

    Nghĩ Gia Hình Tuyết như thế, Diệp Phong cũng nhớ đến việc của Nhã Phi, có lẽ hắn nên lựa một thời gian thích hợp để mang nàng về đoàn tụ với ông nội mình, lúc đó thì Đằng Sơn có mắng gì Diệp Phong cũng phải chịu thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hôm nay có hai việc cần nói với mọi người, chú ý nhé
    Đầu tiên:

    Cầu góp ý, cầu ném gạch

    Thứ hai:

    Quyển DPTK cũng gần hết rồi, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, sau vài chương nữa là đến một trận đánh long trời lở đất của main với boss quyển này rồi. Trước lúc đó, mình muốn mọi người cho ý kiến về quyển sau. Hiện tại mình đang phân vân giữa các lựa chọn sau:


    1. Cho Main vào thế giới yếu, các lựa chọn sẽ là:
      • Mahouka ( Không dài không ngắn )
      • Fairy tail ( Không dài không ngắn )
      • Pokemon ( Cơ mà nghĩ nếu vào Pokemon thì sẽ hơi dài đó )
      • Đô thị - quan trường do mình nghĩ ra, không phải đồng nhân của truyện nào. ( Vừa vừa )



    2. Cho main vào ngay thế giới mạnh, thế giới yếu để sau, nói luôn là mình sẽ để main vào Võ Thần 300 nhé!


    Hy vọng mọi người nói ý kiến cho mình biết nhé, mình sẽ dựa trên số lượng ý kiến để chọn ra hướng đi tốt nhất.
    Không nói ý kiến là mất quyền lợi đấy, đến lúc đó đừng chê mình

    Nêu ý kiến ở đây
    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bagggggggg,bluedragon006,Cain,chantubreak,grabon,hanthientuyet,kecodocvn,ldk89,lntntl,mogemthathu,momo123,Nam Cung Thần,nhocvui,phivux95,sauron_1288,thedeath1989,thiendieu04,tienlavoke,torai131313,tulakiemquy,vonganhieu,wta,zack amanda,
Trang 44 của 59 Đầu tiênĐầu tiên ... 34424344454654 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status