TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 15 của 17 Đầu tiênĐầu tiên ... 51314151617 CuốiCuối
Kết quả 71 đến 75 của 81

Chủ đề: No Game No Life - Kamiya Yuu - Light novel

  1. #71
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    172
    Xu
    5,437

    Mặc định


    Part 4

    Con đường với những khối kiến trúc kiểu cổ, mang lại chút cảm giác hoài niệm cố hướng với hai người Sora.

    Ánh đèn đỏ mờ huyền ảo giống như những dãy đèn lồng chiếu sáng khung cảnh xung quanh.

    “... Sora-dono.”

    “H~ả!? Ông bác, ông không định đến cản trở [sự nghiệp vuốt ve] của bọn tôi đấy chứ hả?”

    Chậm hơn Izuna một chút, Ino đuổi kịp theo mấy người Sora.
    Vừa tới nơi đã trông thấy Sora và Shiro đang vuốt ve một cô bé tai thỏ, nhất thời ông cũng không biết phải nói gì nữa.

    “... Hành động của các vị đúng là nhanh đến đáng sợ, chắc là đã được sự đồng ý của đối phương rồi phải không?”

    “Hử? À... Không biết tại sao, Izuna chỉ nói với cô bé đang đi qua đường có một câu [kỹ thuật vuốt ve của bọn họ quá~ được luôn, desu] là lập tức để cho bọn tôi vuốt luôn. Thế là sao vậy?”

    Thấy cô bé tai thỏ khẽ rên lên “ư a...”, Ino thầm nghĩ.

    ..... Tôi biết là tại sao.

    Bởi vì trước đây, chưa từng có ai có kỹ thuật vuốt ve đủ sức làm cho Izuna phải rên lên gừ gừ trong cổ họng.

    Chuyện đó có thể coi là một giai thoại khá nổi tiếng ở Liên Hiệp Đông Bộ, mà còn để cho Izuna nói rằng [dễ chịu] thì....

    “... Không, tôi có một việc khá là thắc mắc.”

    Nhưng kể chuyện ấy ra thì lại càng khó chịu hơn nên Ino quay lại với vấn đề chính.

    “À à, được, có gì thì nói nhanh lên đi, bọn tôi đang vội.”

    Sora không hề dừng tay vuốt ve, đáp.

    “.... Nếu như Miko-sama không chủ động khiêu chiến thì..... cậu định sẽ làm thế nào?”

    .... Đó là vấn đề duy nhất chưa được giải đáp mà Ino vẫn canh cánh trong lòng.

    Cho dù đã bị bủa lưới bao vây khắp chốn nhưng việc Miko dễ dàng chủ động tự mình khiêu chiến như vậy vẫn khiến Ino không thể chấp nhận nổi.

    ..... [Hãy cố gắng học tập, học tập ‘phương pháp của kẻ yếu’.]

    Ino nhớ lại những gì Miko đã nói.

    Quả thật, Ino cũng đã nhìn thấy [phương pháp không có ai phải chết] mà Sora đã nói với Izuna.

    Nhưng thấy Sora chuẩn bị một cách chu đáo như vậy, Ino cũng không phải quá kém cỏi đến mức không hề nghi ngờ gì.

    Đáng tiếc là ông cũng không tài năng được đến mức như Miko có thể hoàn toàn thấu hiểu ý đồ thực sự của Sora.

    Nhưng Sora chỉ tùy tiện giải đáp câu hỏi của ông.

    “Đến lúc đó thì... tôi chỉ có thể sử dụng thủ đoạn quấy rối đặc biệt cuối cùng đã chuẩn bị trước thôi.”

    Đó chính là...

    Thực sự... báo với Elven Guld và Avant Heim nội dung chi tiết trò chơi.”

    ..... Nghe đến đây, sắc mặt Ino không thể giấu nổi vẻ cứng ngắc.

    “Bên phía Elven Guld thì có Clamy, còn phía Avant Heim thì đã có Jibril. [Để bọn chúng cướp trước] sau đó bọn tôi đi cướp lại. Nhưng mà, như vậy thì Liên Hiệp Đông Bộ chắc chắn sẽ bị tổn hại rất nặng nên tôi hoàn toàn không muốn phải làm thế.”

    Còn cả.... Cậu tiếp tục nói.

    “.... Chính vì dự đoán được sẽ có nước như vậy nên Miko mới quyết phân thắng bại tại đây.”

    .... Đúng thế. Đối với Miko mà nói, đã đặt giả thuyết rằng hai người Sora là gián điệp của Elven Guld thì hẳn là cô phải có nghĩ đến khả năng xấu nhất có thể xảy ra.

    Cho nên nếu trước khi đến bước ấy mà vẫn không thể có được đủ lãnh thổ để đối kháng thì.... sẽ hoàn toàn rơi vào đường cùng.

    “Này ông bác, ông biết [Checkmate] có nghĩa là gì đúng không?”

    “[Checkmate] khác với [chiếu tướng] trong Shogi.... là thông báo [giết chết rồi].”

    Và cậu nở một nụ cười khiến máu người khác như đông lại.

    “Từ ngày tôi gặp ông lần tiên tôi đã nói là, các ông có làm gì cũng vô dụng thôi, có phải không?”

    Ino vụt nhớ lại ngày hôm đó, những gì Sora nói khi đánh được Quân cờ chủng tộc của Imanity.

    “Checkmate... rồi.”

    ... Đúng vậy. Tất cả mọi thứ.

    Đã kết thúc từ ngày hôm đó.

    (.... Miko-sama, người muốn tôi tin tưởng kẻ này ư?)

    Đúng là, có thể nói gã thành niên này đã đưa ra quyết định có lợi cho Liên Hiệp Đông Bộ.

    Nhưng hắn có thể lừa gạt chúng ta một cách dễ dàng, điều nghệ như thế....

    (Vậy chẳng phải là... hắn có thể phản bội chúng ta bất cứ lúc nào sao...?)

    Ino rơi vào nghi hoặc và mâu thuẫn, nhưng lúc này Sora bỗng thu lại vẻ nghiêm túc.

    Cậu cúi xuống nhìn cô bé tai thỏ đã được vuốt ve suốt thời gian vừa qua, nói.

    “Được rồi, mặc dù rất không muốn dừng nhưng mà chúng ta phải đi tìm chỗ ngủ tối nay thôi.”

    “... Hẹn, gặp lại... Usamimi,-tan...”(*)

    Cô bé tai thỏ nhìn hai người Sora với vẻ thật sự rất luyến tiếc rồi mới bỏ đi.

    “Nào, Izuna-tan, đầu tiên phải lập một căn cứ đã. Gần đây có chỗ nào ở lại qua đêm được không?”

    “....? Ngủ lại nhà Izuna là được chứ sao, desu.”

    “... Event, ngủ lại... đến rồi...”

    “Ở nhà Izuna nhất định là phải có trò chơi đúng không! Đương nhiên là có đúng không!”

    “Có đầy luôn, desu. Lần này phải đấu cho đã nhé, desu?”

    “Tất nhiên rồi! Vậy thì chúng ta chơi game đến sáng, sáng lại ra đường! À, Izuna-tan, dất nước này có trò chơi điện tử, vậy chắc là cũng có eroge phải...”

    “.... Anh...”

    “Sao nào! Len lén chơi trộm là được rồi chứ gì !?”

    Lúc này, bên cạnh Jibril và Ino đang ở cách đó một đoạn, đứng nhìn ba người nói chuyện...

    “Cuối, cuối cùng cũng đuổi kịp rồi! Hai, hai người... Vua không ở lại quốc gia thì biết...”

    Rõ ràng là người chạy theo đầu tiên, nhưng lại bị tất cả bỏ lại sau, Steph thở hổn hển, nói không ra hơi, đuổi đến nơi..... Nhưng lại bị Sora.

    “Jibril! Đưa Steph trở về Elechia! Sau đó quay lại đây!”

    “Tuân lệnh.”

    Jibril nhẹ nhàng nắm vai Steph.

    Hoàn toàn tin tưởng rằng mình không có sức đâu mà phản kháng, sắc mặt Steph trắng bệch.

    “À, luôn tiện đem cả ông bác này theo đi! Một mình Steph chắc là sẽ rất vất vả.”

    Câu nói đó khiến Ino tức đến xanh mặt.

    “Sao.... Lại, lại phải nghe cái âm thanh khó chịu ấy một lần nữa à!?”

    “Chuyện đó không phải là vấn đề! Khoan, ế, không phải là thế chứ, đang đùa đấy....”

    “Nào quý khách, để tôi đưa hai vị về lâu đài hoàng gia Elechia nhé ~~♪”

    Chỉ bỏ lại một câu như vậy.
    Một ngọn gió mạnh cuộn lên do khối lượng vật chất lớn biến mất thổi qua chỗ mấy người Sora.

    Tiếp đó... Sora thở hắt ra một tiếng... có vẻ là thật sự cảm thấy mệt.

    “... Nghỉ ngơi một chút chắc cũng không vấn đề gì đâu nhỉ?”

    “.... (gật gật)”

    Nào, Sora phấn chấn tinh thần nói.

    “Vậy chúng ta tạm thời ở lại thiên đường Kemonomimi hưởng thụ thôi!”

    .........

    Steph và Ino bị vứt lại tại lâu đài hoàng gia Elechia.

    .... Có quá nhiều chuyện cần phải suy nghĩ nên quyết định tạm thời không nghĩ gì nữa, trong đầu Steph đột nhiên hiện lên những lời Sora từng nói.

    [Sẽ không có ai chết cả... chỉ là trò chơi mà thôi.]

    Những lời Sora nói lúc trước khiến Steph nghi ngờ không biết đầu óc cậu có được bình thường hay không, bây giờ suy ngẫm lại, cô thầm nghĩ.

    Anh ta sẽ chinh phục thế giới này.... Tất cả chúng ta, đều đã hiểu nhầm chuyện gì đó.

    Từ việc đối phó với Liên Hiệp Đông Bộ, thực tế không hề gây tổn hại đã thôn tính đối phương, có thể thấy.

    .... Chẳng lẽ là, anh ta thật sự muốn không đổ máu, chinh phục toàn thế giới?

    Tất cả mọi chủng tộc.... cùng tồn tại và khiêu chiến với Thần?

    ..... Điều thứ mười trong [Mười Minh ước].

    .... Mọi người hãy cùng chơi một cách vui vẻ hòa thuận nhé.....

    “Cái, cái thứ đồ cổ ấy.... À không, cả cái tên ra lệnh ấy nữa, lần sau gặp ta thì nhớ coi chừng!?”

    Nhìn Ino ôm tai, lăn lộn ở bên cạnh, Steph khẽ nói.

    “.... Không lâu nữa, là sẽ quen thôi.”

    Trong câu nói ấy ẩn chứa không biết bao nhiêu là hồi ức.

    Bắt chước Steph, Ino nằm vật ra dưới đất, đáp.

    “.... Cả hai chúng ta đều rất vất vả nhỉ, Stephanie-dono.”

    “... Đúng thế, mà có vẻ sẽ còn phải mệt hơn nữa, Ino-san.”

    Lúc này, ở đây, trong yên lặng.
    Không ai biết rằng, hội hỗ trợ các nạn nhân của Sora đang dần dần được hình thành...

    Chú thích:
    (*) Usamini: usa trong "usagi"[兎] nghĩa là thỏ, mimi [耳] nghĩa là tai

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 30-07-2018 lúc 07:16.
    ---QC---
    消える世界にも わたしの場所がある
    それをしらない 自分でさえも 思い出すまでは


  2. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhbinh276,Chaos0205,DarkFirez,Longinus,matoc,ngtrungkhanh,nguyen9697,nhocmark,nogania,ssadfgh,tantjnhtu,TeitoKlein,tieuthieugia,tieuvu93,vampireheart,
  3. #72
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    172
    Xu
    5,437

    Mặc định

    Kết thúc thật/True End

    Người dịch Nagato Yuki



    “…. Hắt xì!”

    “Ara, Clamy, cái hắt hơi thật đáng yêu~, có ai đang nhắc đến em à~?”

    “…. Chỉ là một cái hắt hơi thôi mà, sao lại có cái kiểu giải thích như thế chứ?”

    …… Vùng ngoại ô thủ đô Elven Guld.

    Fii đã trở về sau khi kết thúc thuận lợi việc báo cáo một loạt các sự kiện vừa diễn ra.

    Tiếp đó, Clamy đưa tay búng póc một tiếng trước mặt Fii.

    Mệnh lệnh Sora sử dụng Minh ước đưa ra là…. Báo cáo giả về nội dung trò chơi, cùng với… ám hiệu giải trừ.

    “… Thật lợi hại, yêu cầu báo cáo sai lệch như vậy, Elven Guld sẽ phải thất bại nặng nề thôi.”

    Clamy cười nhẹ, bắt đầu bước đi, Fii theo ngay phía sau.

    “Fii, chị có dự đoán được đến bước này không?”

    “Hì hì, mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng chị không làm được~”

    Chỉ dự tính được Sora sẽ khiến Elven Guld tạo thành tấm lưới kết hợp bao vây Liên Hiệp Đông Bộ…..

    “Thế này gọi là tận dụng đến mức tối đa nhỉ…. Chúng ta đã bị lợi dụng một cách hoàn hảo đến cạn kiệt rồi~…”

    Mặc dù Clamy và Fii đã bị vắt kiệt tất cả mọi cách có thể nhưng hai người lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

    Nghe vậy, Clamy chỉ yên lặng bước đi.

    Sau khi hoàn toàn tiếp xúc với ký ức của Sora, Clamy cũng giống như Shiro và Miko…

    Là một trong số rất ít người trên thế giới có thể nắm giữ toàn bộ chiến lược của Sora.

    Tầm nhìn của Sora là phương pháp chinh phục thế giới.

    Trên bản đồ chiến lược mà cậu vẽ ra… Tên cô đã được ghi rất rõ ràng.

    .... Chỉ có thể nói đây là một vấn đề rất khó khăn.

    Nhưng đối diện với vấn đề khó khăn như vậy, trên mặt Clamy lại không hề có vẻ tuyệt vọng hay bất an.

    Được thấy những ký ức đó, cùng với trận đấu với Liên Hiệp Đông Bộ, Clamy nhớ tới một chuyện.

    Trong cuộc thi đấu lựa chọn quốc vương Elechia.... Anh ta nắm lấy cằm mình, nhìn thẳng vào mắt, và nói.

    ... [Đừng có mà... coi thường loài người.]

    Cô không khỏi bật cười tự trào, khi ấy khả năng của con người đã được thể hiện ngay trước mắt mình, ấy vậy mà mình lại cứ nói về giới hạn của chủng tộc loài người <Imanity>.

    .... Chính bản thân mình... cũng là một Imanity mà.

    “Không biết có phải là tưởng tượng không... Nhưng mà chị cứ có cảm giác Clamy đã có chút thay đổi rồi.”

    “Chắc là vì bị ký ức của cái gã đó ảnh hưởng, có vấn đề gì không?”

    “Hmmm~ Vì có lẽ sẽ không được thấy Clamy hay khóc nhè nữa nên chị cảm thấy hơi cô đơn thôi.”

    “Đã bảo là em không hề khóc cơ mà!?”

    Nhưng Fii đột nhiên nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.

    “Nhưng mà Clamy này. Cho dù em muốn trở thành giống như người đó.... giống như Sora-san...”

    “Em biết rồi mà. Em không có căn cứ để tự tin của anh ta... Shiro.”

    Đúng vậy, cho dù là người có thể làm được tất cả những chuyện đó như Sora.

    Nếu không có sự tồn tại tuyệt đối của Shiro thì một mình cậu thậm chí hoàn toàn không có tự tin.

    “Nhưng mà em có Fii. Em sẽ tìm ra phương pháp của riêng mình cho mà xem.”

    Phương pháp để kẻ yếu, với tư cách là kẻ yếu, đánh bại kẻ mạnh

    Phương pháp để mình vẫn chính là mình, mà lại vượt qua được giới hạn của bản thân.

    .... Dùng cơ thể không thể bay, tìm ra cách có thể... bay lượn trên bầu trời.

    Cảm thấy có chút bất an, Clamy quay sang phía Fii.

    “... Chị sẽ, giúp em chứ?”

    “Tất nhiên rồi~, nếu là vì Clamy thì dù đối đầu với cả thế giới cũng không sao cả~”

    Nắm tay Clamy, Fii mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

    Clamy khẽ gật đầu, lại bắt đầu bước đi.

    “Vậy thì.... Chúng ta đi thôi, Fii.”

    “Tới đây ♪”

    Khẽ thở hắt ra một tiếng, Clamy lẩm bẩm.

    “Làm quốc gia lớn nhất thế giới <Elven Guld> tan rã từ trong nội bộ... Nói nghe thì dễ lắm đấy, thật là.”

    Đối mặt với thử thách vô cùng khó khăn mà Sora đặt ra, cô đã không còn có vẻ bất an nữa.

    Bước chân tiến lên mang theo ý chí kiên định rõ ràng.

    “Được lắm, tôi sẽ làm được cho mà xem. Anh cứ chờ đấy... Sora.”

    Khi Clamy nói ra những lời này, gương mặt cô chỉ còn có biểu hiện của một người khiêu chiến.

    Phương pháp để con người, với tư cách là con người, vượt lên trên con người, vượt lên trên [Mười sáu chủng tộc] <Exceed>.... thậm chí vượt lên trên cả Thần.

    Để tìm kiếm phương pháp ấy, hai người đang tiến về phía trước.

    Để sáng tạo nên đôi cánh chỉ thuộc về họ, Clamy và Fii.

    Hai bóng hình tiến dần về phía bên kia đường chân trời.... Mục tiêu đầu tiên là....

    P/s: Tiếp tục 1 lần nữa ko dịch afterword, mấy phần ấy cũng hay, tay tác giả khá nhắng, mà còn ngắn nữa, nhưng mềnh lười





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Hết tập 3
    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 18-10-2016 lúc 21:14.
    消える世界にも わたしの場所がある
    それをしらない 自分でさえも 思い出すまでは

  4. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhbinh276,Chaos0205,DarkFirez,jacking83,kun30489,Longinus,maththunder,matoc,ngtrungkhanh,nguyen9697,nhocmark,nogania,ssadfgh,tantjnhtu,TeitoKlein,tieuthieugia,tieuvu93,vampireheart,
  5. #73
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    172
    Xu
    5,437

    Mặc định



    Tập 4: Anh em game thủ đã chạy trốn khỏi game tình yêu hiện thực

    Lời dẫn

    Người dịch: Nagato Yuki



    Còn xa xăm hơn cả biển khơi.

    <<Một truyện cổ tích>> từ cách đây rất lâu rồi....

    Ở vùng đất nọ, có một nàng công chúa xinh đẹp.

    Mái tóc vàng óng của nàng khiến ánh trăng cũng phải ghen tỵ.

    Đôi mắt sáng trong của nàng khiến sao trời cũng phải ảm đạm.

    Giọng nói ngọt ngào của nàng khiến tiếng chim cũng phải xấu hổ.

    Lời đồn đại về vẻ đẹp của nàng lan truyền khắp bảy đại lục.

    Đàn ông trên toàn thế giới lũ lượt kéo đến để cầu hôn nàng.

    Công chúa bèn nói.

    “Ai có thể đem tới cho ta món quà tuyệt vời nhất thế gian... Ta sẽ sẽ trao tình yêu của mình cho người đó.”

    Và thế là vô số đàn ông mang theo những báu vật chói mắt tới cầu hôn.

    Vàng bạc, tự nhiên là không cần phải nói nữa.

    Công chúa còn nhận được hàng trăm vùng đất, hàng nghìn lâu đài, hàng vạn nô bộc.

    Thế nhưng công chúa vẫn không hài lòng.

    “Hãy mang tới cho ta thứ mỹ lệ hơn thế nữa, quý giá hơn thế nữa.”

    Vậy là càng có nhiều đàn ông mang tới những báu vật độc nhất vô nhị.

    Những lời thề ước tình yêu không có câu thứ hai trên thế gian tự nhiên là không cần phải kể nữa.

    Công chúa càng nhận được những báu vật độc nhất trên mặt đất, những thần vật vô song dưới gầm trời.

    Thế nhưng công chúa vẫn không hài lòng.

    Dù có đẹp đẽ đến thế nào cũng không thể đẹp bằng công chúa.

    Dù là tình yêu đến thế nào, đối với công chú cũng là chuyện đương nhiên.

    Dù là báu vật như thế nào, công chúa cũng đã sở hữu.

    .... Trên thế giới này đã không còn chau báu nào có thể khiến công chúa kinh ngạc nữa.

    Cho dù như vậy, công chúa vẫn nói.

    “Nào... Còn có báu vật nào tuyệt vời hơn nữa, hơn nữa, hơn nữa không?”

    ..... Và rồi đến một ngày.

    Một chàng hoàng tử đến trước mặt công chúa.

    Hoàng tử không giống bất cứ người đàn ông nào mà công chúa từng gặp.

    Chàng vừa trẻ trung vừa cường tráng, nhưng lại mang một bộ trang phục lam lũ.

    Trên người cũng không có vẻ là mang theo tài vật gì.

    Nhưng hoàng tử lại đưa tới một [báu vật nhỏ bé] và nói.

    “Ta đem tới một báu vật mà chắc chắn là công chúa chưa bao giờ được thấy.”

    Chàng đưa ra báu vật mỹ lệ trên thế gian không gì sánh được.... Trông thấy báu vật ấy.

    Công chúa như ngưng thở vì say mê.

    Và rồi... hạ lời thề ước tình yêu với hoàng tử.

    Báu vật đó là....

    ..............................

    “.... Chính là như thế! Phải vậy mới là [tình yêu chân chính] chứ!”

    <Cô gái> đóng sập quyển sách dày lại, hô lên hưng phấn.

    Cứ như thế, trên hành trình tìm kiếm [tình yêu chân chính], <cô gái> dần chìm vào giấc ngủ sâu.

    Chờ đợi một ngày chàng trai mang theo [báu vật nhỏ bé] trong câu truyện cổ tích tới bên mình.

    ..... Hoàn toàn không nghĩ đến việc, điều đó sẽ đem lại hậu quả gì.

    .... Thứ <cô gái> đọc đúng là << một truyện cổ tích>>.

    Thế nhưng câu chuyện của <cô gái> theo đuổi cổ tích chìm vào giấc ngủ ấy, lại không phải là <<truyện cổ tích>>.

    Mà là chuyện còn xa xăm hơn biển khơi, cách đây hơn tám trăm năm....

    Một câu chuyện <<Lịch sử thật sự>.... ngốc nghếch đến mức bất kỳ ai trong [Mười sáu chủng tộc] cũng sẽ phải phì cười.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 18-10-2016 lúc 21:15.
    消える世界にも わたしの場所がある
    それをしらない 自分でさえも 思い出すまでは

  6. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhbinh276,DarkFirez,jacking83,Longinus,maththunder,matoc,mikas,ngtrungkhanh,nguyen9697,nhocmark,ssadfgh,tantjnhtu,TeitoKlein,tieuthieugia,tieuvu93,vampireheart,
  7. #74
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    172
    Xu
    5,437

    Mặc định

    Chế độ dễ/Easy Start

    Người dịch: Nagato Yuki



    Part 1

    Đất nước của tộc người thú…. Liên Hiệp Đông Bộ. Vùng ngoại ô thủ đô Kannagari.

    Tại ngôi nhà thuộc sở hữu của nguyên đại sứ Liên Hiệp Đông Bộ thường trú tại Elechia… Hatsuse Izuna.

    Trong một căn phòng làm bằng gỗ, trải thảm rơm xông hương mới bện, có vẻ như là phòng trà.

    Giữa khung cảnh đêm đen yên lặng rất phù hợp với câu nói [ngay cả cây cỏ cũng ngủ say], một bóng đen khe khẽ động đậy.

    “…. Shiro, em còn thức không đấy?”

    Bóng đen len lén trồi dậy khỏi đệm ngủ, thấp giọng hỏi sang bên cạnh.

    …. Không có câu trả lời.

    Ở bên cạnh chỉ có tiếng hít thở đều đặn truyền tới.

    Hơi gật đầu xác nhận tình hình, bóng đen bắt đầu lén lút hành động.

    Dù rất vội vàng nhưng bóng đen vẫn nín thở, không làm phát ra một âm thành nào, sờ soạng tìm kiếm bên gối.

    Tiếp đó, tay vừa chạm tới vật cần tìm liền lập tức nhanh chóng di động tới bên góc phòng.

    “Bên phải~ xong, bên trái~ xong, ngoài Shiro ra không còn một ai nữa~ xong.”

    Bóng đen miệng khẽ rì rầm, bắt đầu vận hành thứ đang cầm trên tay, một gương mặt hiện lên trong bóng tối.

    Đó là một cậu thanh nên tóc đen mắt đen, hai quầng thâm đặc kịt dưới hốc mắt càng khiến gương mặt thêm khó coi.

    Sora, mười tám tuổi. Một trong hai vị [Vua] của Elechia, quốc gia cuối cùng của chủng tộc loài người <Imanity>.

    Lúc này, nhà vua đang cẩn thận dò xét xung quanh, tay trái cầm máy tính bảng, tay phải cầm hộp khăn giấy, thấp giọng lẩm bẩm.

    “Bao nhiêu độc tố đã tích lũy trong suốt thời gian qua... Bây giờ chính là lúc để giải phóng hết ra~~!!”

    .... Đúng là biến thái.

    Nếu trông thấy dáng vẻ đó của [Vua]... có lẽ tất cả người dân sẽ phải khóc òa lên đau đớn mất.

    Nhưng mà, xin hãy chờ một chút.

    Từ lúc cậu ta và em gái bị triệu hồi từ thế giới khác tới [thế giới nơi tất cả được quyết định bằng trò chơi] <Disboard>, tính đến nay đã được hơn hai tháng.

    Trong thời gian ngắn ngủi như thế, cậu ta đã bước lên ngai vàng của chủng tộc loài người đang ở vào đường cùng, cùng em gái trải qua vô số cuộc đấu sinh tử.... hàng phục các chủng tộc có thể sử dụng ma pháp, siêu năng lực để gian lận; đoạt lại lãnh thổ của chủng tộc loài người; đến bây giờ thậm chí còn phát triển đến mức thôn tính quốc gia lớn thứ ba thế giới.

    Chính cậu ta... Sora, trong hàng loạt cuộc chiến khốc liệt đó.
    Đã tiếp xúc với vô số thiếu nữ.... Không chỉ giới hạn ở loài người mà còn cả tộc Flügel, tộc Elf, tộc Werebeast.

    Rất nhiều lần, họ đã để lộ da thịt trong game hoặc trong phòng tắm, thế nhưng.
    Lần nào Sora cũng chỉ có thể quay đầu đi, một mình gặm nhấm nỗi đau.
    Còn những đoạn phim ghi lại chút cặn thừa của thế ngoại đào nguyên lưu trữ trong máy tính bảng và điện thoại di động thì lại vì em gái luôn ở bên cạnh mà đế tận bây giờ cậu vẫn chưa một lần xem qua....

    Cho nên, phải nói thế nào nhỉ.

    Chưa được giải tỏa một lần nào đó…!

    Chỉ trích một cậu con trai như thế là biến thái, thực sự có hợp lý không?

    …. À à, vâng thưa các chị em, các vị cứ khinh bỉ thoải mái.

    Nhưng mà hỡi các anh em, hẳn các bạn đều hiểu đúng không!

    Một gã trai tân mười tám tuổi có thể kiên trì tới tận hôm nay, chỉ nghĩ về ý chí sắt đá đó thôi cũng đủ khiến chúng ta phải rơi nước mắt rồi!

    Như thế vẫn còn chưa đủ để nhận được sự khâm phục của chúng ta hay sao?

    Như thế vẫn còn chưa đủ để được gọi là.... [Yêu] sao?

    Không cần nói tới em gái vẫn đang còn nhỏ nữa.

    Khắc chế sự kích động của bản thân để bảo vệ rất nhiều thiếu nữ xung quanh...

    Ý chí cao quý đó... còn có thể là gì ngoài [Yêu] chứ?

    .... Còn có gì để phản bác nữa không... Không, không có!

    Chắc là không có nữa.... nhỉ?

    “Những kẻ nào muốn chửi ta là biến thái thì cứ tự nhiên. Sắp sửa đến giới hạn rồi.... Mà không, đây là hành vi cao quý đấy chứ!!”

    Mang theo giác ngộ bi tráng, Sora.... đưa tay xuống đũng quần....

    “À, ừm.... Rất, rất xin lỗi...”

    “Á á á á á á á á á á á á á á á á á á!”

    Nghe thấy giọng nói vang lên sau lưng, Sora thét lên chói tai như một cô gái, lăn tròn ra trên thảm rơm.

    Một tiếng thét, dẫn tới sự phản ứng... của ba người.

    “.... Anh... muốn làm thì, yên lặng làm...”

    Em gái với mái tóc dài trắng tuyết, đôi mắt đỏ khép hờ, nhổm dậy, thôi không giả vờ ngủ nữa.... Đó là Shiro.

    “Ư... Vẫn còn đứa khác nữa à, desu. Izuna cũng muốn ngủ cùng, desu.”

    Một bé gái tộc người thú tóc đen, tai cáo, thò đầu ra từ trên trần nhà... Đó là Hatsuse Izuna

    “Có kẻ dám mạo phạm Master sao, có cần chặt đầu nó xuống không ạ!?”

    Một thiếu nữ tộc Flügel xuất hiện từ trong không khí, một vòng sáng lập thể trừu tượng xoay tròn trên đầu... Đó là Jibril.

    Ba giọng nói với các ý đồ khác nhau vang lên.

    Sora ngã ra thảm rơm, vừa kéo xốc lại quần vừa không thể nhẫn nhịn nổi, gào lên.

    “Cái thế giới này không có khái niệm [quyền riêng tư] hay sao!! Tôi đang bị xâm phạm nghiêm trọng đây!?”

    Tiếp đó, sau khi cậu đã chỉnh sửa xong xuôi cả khóa kéo.

    “Giờ thì~~ Mi là ai hả~? Sao dám nhìn trộm hành vi thánh thiện của người khác như thế!”

    Đến lúc Sora chỉ tay sang một hướng, quát lên, mọi người mới giống như cuối cùng cũng phát hiện ra có điều bất thường, đồng loạt nhìn sang phía đó.

    Chỉ thấy một bóng người giống như hòa tan vào trong bóng đêm đang yên lặng ngồi đó.

    Trong phòng rất tối tăm... Nhưng dù như vậy, bóng đen thiếu hụt cảm giác hiện diện đó vẫn khiến người ta cảm thấy quá không tự nhiên.

    “Ồ kìa...”

    Trên đầu ngón tay tỏa ra một luồng sáng ma thuật chiếu sáng căn phòng, khóe miệng Jibril chợt nhếch lên vẻ khó chịu.

    “Còn tưởng là ai tài giỏi đến mức có thể tiếp cận được Master mà không bị ta phát hiện... hóa ra là [Tộc hút máu] <Dhampir>.”

    “D, Dhampir?”

    Nghe cô nói vậy, mấy người Sora lại hướng mắt về phía [bóng đen] đó.

    Hình người cuối cùng cũng hiện ra dưới ánh sáng chiếu rọi ấy là một thiếu nữ mặc trang phục màu đen, giống như là khóa cả màn đêm trên người.

    Mái tóc ngắn màu làm, đôi mắt tím lấp lánh ánh sáng kỳ bí, hàm răng trắng tinh, sau lưng là đôi cánh nhỏ như cánh dơi.

    Xét theo tiêu chuẩn loài người thì giống như một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi nhưng đây rõ ràng là [quỷ hút máu] <Dracula>.

    Bộ dạng cô hoàn toàn giống như tạo hình của Dracula mà Sora và Shiro quen thuộc.

    .... [Người siêu thoát khỏi cái chết] <Transcendence>, [Vua bất tử] <No life king>, [Kẻ thống trị màn đêm] <Night walker>....

    Giống như vô số biệt danh thể hiện, đó là chủng tộc được người ta sợ hãi.... Có điều, tình trạng của thiếu nữ này thì.





    “.... Tôi, không chịu nổi nữa rồi... Làm ơn... Xin, xin hãy.... cứu tôi với.”

    ..... Sắc mặt tiều tụy, giọng nói vô cùng yếu ớt khiến cho mọi ấn tượng đáng sợ đều bay biến mất tăm.

    “Các ngươi vẫn giỏi ẩn nấp mờ ảo như trước.... Đúng là có tài năng sáng chói về phương diện lén lén lút lút, trốn chui trốn nhủi đấy nhỉ....”

    [Thật là đáng tiếc...], Jibril mỉm cười vẻ mỉa mai, nói tiếp.

    “Ta cứ nghĩ các ngươi cuối cùng cũng có thể vẫn dụng hiệu quả tài năng đó nhưng rồi lại dần lặng lẽ diệt vong, thật đúng là đáng tiếc.”

    “Vẫn, vẫn cứ cay nghiệt như cũ nhỉ, Jibril.”

    Thấy cô mắng chửi thậm tệ một thiếu nữ đang trông có vẻ sắp sửa tắt thở bất cứ lúc nào, ngay cả Sora cũng phải nhăn mặt.

    Nhưng Izuna từ trên trần nhà nhẹ nhàng nhảy xuống cũng hơi nghiêng đầu vẻ nghi hoặc.

    “Izuna cũng nghe ông già nói, tộc Dahmpir đại khái là tèo hết rồi mà, desu.”

    “... Hả?”

    Lời lẽ khắc bạc của Jibril thuần túy là lời thực lòng của người không bao giờ biết giữ ý như cô.

    Nhưng Izuna thì chỉ không biết chọn từ ngữ thích hợp thôi chứ cô bé hoàn toàn không có ác ý.

    Cũng có nghĩa là, bọn họ vốn phải là chủng tộc đã diệt vong rồi...?”

    “..... [Mười sáu chủng tộc]... vị trí thứ [mười hai].... [Tộc hút máu] <Dahmpir>....”

    Thấy Sora lộ vẻ khó hiểu, Shiro lên tiếng hỗ trợ.

    Cô bé bò ra khỏi chăn, đọc lại tin tức mình đã ghi nhớ.

    “... Chủng tộc.... hấp thu, máu... linh hồn, của các <Exceed> khác... để kéo dài, sự sống.”

    Rồi Shiro lại nói.

    “Thế nhưng.... Mười Minh ước....”

    A, khóe miệng Sora hơi giật giật.

    .... [Mười Minh ước].

    Đó là minh ước do Thần duy nhất TET đặt ra, mà [thế giới này] <Disboard> phải tuân thủ tuyệt đối.

    Trong đó điều thứ nhất.... [Tại thế giới này, ngăn cấm tất cả hành vi sát thương, chiến tranh, cướp đoạt].

    Nếu áp dụng quy tắc này với [quỷ hút máu] mà Sora biết thì cũng có nghĩa là....

    Chủng tộc tấn công đối phương, dùng miệng cắn, làm thương tổn, cướp đoạt máu sẽ....

    “Hả, chẳng lẽ lại thế? Vậy có nghĩa là tộc Dhampir... nếu không được đối phương cho phép thì không thể hút máu được à?”

    Sự im lặng của thiếu nữ đang chỉ còn thoi thóp thở đã khẳng định kết luận của Sora.

    ... Như vậy Sora cũng đã hiểu tại sao sắc mặt cô ta lại tiều tụy như thế rồi, Jibril cũng gật đầu nói.

    “Cho phép em bổ sung thêm một điểm Master, nếu bị tộc Dhampir cắn vào thì sẽ...”

    “Sẽ biến thành quỷ hút máu hả... Chuyện đó cũng không có gì đặc biệt.”

    Cứ thế, ngoài những kẻ ngốc muốn trở thành quỷ hút máu ra thì chẳng thể có ai chịu đồng ý để cho bọn họ hút máu nữa...

    “.... Hả? Không, không có chuyện ấy đâu.”

    “... Ủa, là sao, không phải luôn là như thế à?”

    “Tộc Dhampir hấp thu [linh hồn] từ máu hoặc thể dịch, hòa trộn linh hồn hấp thu được với linh hồn của mình để thúc đẩy sự trưởng thành của bản thân... tăng cường sức mạnh của bản thân. Còn người bị cắn trúng cũng sẽ phát sinh linh hồn hòa trộn, dẫn tới... mắc phải [bệnh tật đặc thù].”

    Cũng có nghĩa là....

    Jibril mỉm cười ngọt ngào nói tiếp.

    “Thông thường thì chuyện đó trăm hại mà không có được một lợi.”

    “.... Sao lại có cái loại Dracula hết thuốc chữa như thế này chứ?”

    ..... [Để ta ban cho ngươi tuổi trẻ vĩnh hằng và sức mạnh to lớn của bóng đêm.]

    Không thể sử dụng lời dụ dỗ đã thành khẩu hiệu đó, chỉ là một chủng tộc mang bệnh tật.

    Nghe kể vậy mà suýt chút nữa cũng phải rơi nước mắt, Sora quay sang phía thiếu nữ [tộc hút máu], cảm thán nói.

    Hóa ra là thế, vậy thì cảm thấy kinh ngạc khi bọn họ vẫn chưa tuyệt chủng cũng là phản ứng đương nhiên thôi.

    Có điều, như vậy Sora lại cảm thấy nghi hoặc.

    .... Tại sao họ vẫn còn chưa tuyệt chủng.

    “Làm... Làm ơn đi.... Tôi, sắp chết... mất rồi.... Cho, cho tôi [linh hồn]...”

    Thiếu nữ cầu cứu Sora đang cúi đầu trầm tư bằng giọng van vỉ yếu ớt, hơi thở hư nhược, rối loạn.

    Đúng như đã nói, giọng cô đứt quãng, khàn đặc, như là sắp chết đến nơi rồi.... Thế nhưng.

    “.... Còn lâu, đều đã nghe cung cấp linh hồn sẽ bị mắc [bệnh] rồi, có hâm mới chịu nhận lời với cô. Ngu thì chết đi.”

    Mặc dù nói vậy nhưng nhìn cô ta chết đi trước mặt, lương tâm vẫn cảm thấy cắn rứt

    Tuy Sora cũng muốn tìm cách giúp cô ta, nhưng mà.

    Nếu bị biến thành một gã trai tân mắc bệnh thì thật sự rất khó để đáp ứng..... Sora lắc đầu phiền muộn, đột nhiên...

    “À, Master, tại em không giải thích rõ ràng. Chỉ cần không bị cắn là sẽ không [mắc bệnh].”

    .... Hử?

    “Tuy rằng nếu không dùng miệng cắn, dùng răng hút máu tiến hành [hòa trộn linh hồn], tộc Dhampir sẽ không thể trưởng thành, nhưng nếu chỉ để duy trì sự sống thì.... chỉ cần [dùng miệng hấp thu trực tiếp] thể dịch của đối phương là đủ rồi.”

    “.... Ý cô là?”

    “Thể dịch chỉ kém hơn máu, nồng độ [linh hồn] cao, lại không cần cắn xé cũng có thể hấp thu, còn được gọi với tên khác là.”

    .... Nghe thấy từ Jibril nói ra tiếp theo, hành động Sora lựa chọn là.

    “Tinh dịch...”

    “Quý cô, cô không sao chứ!! Tôi sẽ cứu cô ngay đây, nhất định tôi sẽ không để cô phải chết đâu!!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 30-07-2018 lúc 07:19.
    消える世界にも わたしの場所がある
    それをしらない 自分でさえも 思い出すまでは

  8. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhbinh276,fanmiq,leonscottkennedy987,Longinus,maththunder,matoc,mikas,ngtrungkhanh,nguyen9697,nhocmark,nogania,quang27689,ssadfgh,tantjnhtu,TeitoKlein,tieuthieugia,tieuvu93,vampireheart,
  9. #75
    Ngày tham gia
    Feb 2012
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    172
    Xu
    5,437

    Mặc định


    Part 2

    Các thành viên có mặt... Shiro tất nhiên là không cần bàn tới.

    Ngay cả với nhãn lực của tộc Werebeast và tộc Flügel.... tối đa cũng chỉ có thể bắt được tàn ảnh của cậu.

    ..... Thời gian thay đổi thái độ nhanh đến mức một khoảnh khắc cũng là quá dài.

    Sora ôm thiếu nữ tộc Dhampir lủi vào trong một góc phòng, vô cùng cẩn thận đặt cô nằm xuống....

    Cậu gật đầu đồng cảm.

    “Hóa ra là vậy, cô không phải [quỷ hút máu], mà là [Succubus] !”

    Thế thì đương nhiên là sẽ không tuyệt chủng rồi.

    Ai lại để cho một chủng tộc như thế diệt vong chứ....!

    Sora hét vang lên trong lòng, tay đưa xuống chuẩn bị tháo dây lưng quần. Nhưng mà...

    “.... Tinh dịch là cái quái gì, desu?”

    “.... Anh... tình tiết R-18.... NG...”

    Ánh mắt hai bé gái chưa tròn mười tám tuổi nhìn tới, cũng có nghĩa là....

    .... [Event hehehehe] bị cưỡng chế kết thúc.

    “... Lại nữa rồi, lại như thế nữa sao?”

    Sora ngửa mặt nhìn trời, nước mắt như sắp sửa trào ra.

    Chẳng lẽ mi chấp nhận lại giống như như mọi lần, bị chặn lại ở đây sao, Sora trai tân mười tám tuổi tuổi?

    Quay lưng với vô số thế ngoại đào nguyên, một mình nói chuyện với kiến... Chẳng lẽ sau này cũng sẽ mãi mãi như vậy hay sao?

    “.... Không phải. Hoàn toàn.... Không phải như thế mà!!!)

    Sora nghiến răng ken két.

    Dù là lúc nào thì mi cũng đều dựa vào cái đầu này để đương đầu với mọi khó khăn cơ mà!

    Thời khắc cần phải dốc hết trí tuệ, vượt qua trùng trùng chướng ngại.... Không phải chính là bây giờ sao!!

    …. Sora hồi tưởng lại những chuyện đã qua, tiếp đó.

    Kiên định quyết tâm, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của em gái.

    “.... Shiro, em hãy thử tưởng tượng một người mặc quần áo bị đuối nước nhé.”

    “.... Ư.”

    “Tiến hành hô hấp nhân tạo hợp lý, cởi quần áo đã bị ngấm nước để ngăn sự giảm thân nhiệt, giúp người đó giữ ấm... Như vậy cũng là R-18 sao?”

    “.... Không, phải...”

    “Đúng rồi, nhưng tại sao lại như thế chứ? Bởi vì đó là giúp đỡ, là cứu giúp tính mạng, là hành động cao quý mà!!”

    Sora gật đầu cường điệu, nhìn sang thiếu nữ đang nằm tại góc phòng với ánh mắt chân thành, vô cùng trong sáng.... Cô ta có vẻ thật sự rất tiều tụy suy nhược, thậm chí không thể nói được nữa.

    “Đúng vậy. Quả thật, con người chúng ta sẽ cảm thấy như thế là không hợp lẽ thường, nhưng đây rõ ràng là cứu giúp tính mạng, là hành vi cao quý! Cho nên anh chỉ có thể bất đắc dĩ gạt bỏ tâm lý xấu hổ, hạ mình phối hợp với văn hóa của chủng tộc khác, cứu chữa tính mạng cho người ta!! Do vậy có thể nhờ em quay ra đằng sau không ~~!?”

    ..... Lý luận hoàn hảo không kẽ hở đã được thành lập.

    ..... Ta, là Kẻ phản kháng <Rebellion>!

    “..... Nếu thể dịch, là được... Vậy [nước bọt], cũng được...?”

    Một câu nói đơn giản của Shiro lập tức khiến lý luận hoàn mỹ (cười mỉa) kết thúc cuộc đời kéo dài chưa đầy một giây của nó, Sora ngẩn ra tại chỗ.

    Jibril thì thoáng ngẫm nghĩ rồi lập tức nở nụ cười thương hại thường thấy với chủng tộc khác.

    “Em nghĩ hẳn là không vấn đề gì. Tuy hàm lượng linh hồn ít đi nhiều nhưng nếu dùng để cứu mạng thì chắc là vẫn đủ?”

    “... Ưm, vậy để, Shiro....”

    Và như thế, Shiro tiến về phía thiếu nữ tộc hút máu đang nằm dưới chân anh trai.

    Rồi đưa mặt tới gần mặt thiếu nữ...

    “Khoan, khoan đã, Shiro! Như thế... có gì đó không ổn! Anh không đồng ý!”

    “... Hô hấp nhân tạo... hành động, cao quý...”

    Sora vội vàng cản lạn, nhưng bị Shiro dùng chính lý luận lúc trước lạnh lùng vặn lại.

    Sora cuống cuồng phát huy tất cả tế bào não, muốn tìm cách phản bác, có điều...

    (.... Không phải, con gái hôn nhau hẳn là không vấn đề gì nhỉ?)

    Vừa không phải R-18, lại vừa rất lạnh mạnh, hơn nữa cũng là hành động cứu mạng hàng thật giá đúng.

    Nhân tiện nói luôn, thực ra Sora.... Không hề bài xích Yuri. Có điều...

    (.... Chung quy vẫn không muốn thấy Shiro làm chuyện đó.)

    .... Tại sao lại thế chứ?

    Một câu hỏi vụt hiện ra trong đầu, nhưng cậu lập tức lắc đầu quầy quậy.

    “Không được! Hôn lưỡi làm ảnh hưởng xấu đến giáo dục trẻ em! Phủ quyết!!”

    Không kịp suy nghĩ kỹ càng, Sora đưa ra kết luận đó rồi vội vàng nhìn ra xung quanh.

    Izuna có vẻ đang cảm thấy rất nhàm chán, Shiro hai mắt khép hờ, cùng với...

    “Ji, Jibril! Thể dịch của cô...”

    Izuna vẫn còn nhỏ, Shiro cũng không được, lúc này sự vắng mặt của Steph thật sự khiến người ta tiếc nuối....

    “Mệnh lệnh của Master em không dám trái lời... cho dù là phải hôn cái thứ sinh vật khuyết tật đáng thương hại này, ngay cả loài muỗi có thể tự do hút máu còn cao hơn chúng vài phần... Có điều nếu như người muốn cứu tính mạng cho nó thì e là em không thể kiến nghị làm như vậy.”’

    Miệng lưỡi độc địa làm người ta không rét mà run của cô khiến Sora cũng không khỏi có chút sợ hãi. Jibril vẫn tiếp tục nói.

    “Nếu em cho nó thể dịch, rất có khả năng nó sẽ bốc hơi, bởi vì cả chất lượng và nồng độ [linh hồn] đều chênh lệch quá xa.”

    ..... Đại nhân chủng tộc đứng hàng thứ sáu trong [Mười sáu chủng tộc], cao cao tại thượng, quý cô tộc Flügel này.

    Làm chuyện gì cũng phải.... vượt khỏi lẽ thường như vậy sao?

    “.... Vậy, rút cuộc... vẫn để, Shiro...”

    Shiro vừa nói vừa đưa tay vén tóc, ghé mặt lại gần thiếu nữ tộc Dhampir.....

    “……. Đúng, đúng rồi ~~! Vẫn còn [mồ hôi] maaaaaaaaà!!”

    Trong khoảnh khắc, não Sora vụt sôi trào, khiến cậu không do dự hét lên [phương án thay thế] vừa mới xuất hiện trong đầu.

    “Mồ, mồ hôi cũng là [thể dịch] mà! Thế nào! Jibril!?”

    “….. Cái đó thì rất khó nói, hàm lượng linh hồn trong mồ hôi gần như bằng không…”

    “Hết, hết hết hết, hết cách rồi! Chỉ có thể thử xem thế nào thôi!”

    Trước khi Sora kịp hành động…

    Shiro đã thong thả cởi tất, đưa chân đến trước mặt thiếu nữ tộc Dhampir.

    “… Nằm dưới đất… liếm đi.”

    Nữ vương của chủng tộc loài người [Shiro]….

    …. Nở một nụ cười tàn ác hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu của mình.





    “Em gái à, mặc dù anh đã biết từ sớm là em có thuộc tính S ẩn, nhưng nhìn em không do dự chút nào như thế, onii-chan vẫn hơi bị shock đấy…”

    Sora cơ mặt giật giật, cúi đầu ủ ũ, ngồi bệt xuống đất.

    Tuy vậy, ở phía bên kia, thiếu nữ hút máu đã gần như hóa thành thi thể, giờ lại bỗng thoáng cử động.

    Cô nghếch mũi hít hít mấy cái rồi đột nhiên mở tròn mắt, nhảy bật dậy.

    Tiếp đó nhào tới giống như không thể chờ đợi thêm được nữa, vồ lấy chân Shiro, há miệng mút mát….

    “…. Sao, sao lại như thế chứ!? Ngon quá, thật sự ngon quá đi!”

    ………………………………………… …………………….

    …. Mọi người ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, thầm nghĩ trong lòng.

    .... [Tộc hút máu] đứng hàng thứ mười hai trong [Mười sáu chủng tộc].

    Tuy thứ tự kém xa tộc Flügel đứng hàng thứ sáu và tộc Elf đứng hàng thứ bảy, nhưng vẫn là chủng tộc xếp trên tộc Werebeast đứng hàng thứ mười bốn.

    Vậy mà giờ cô ta lại nằm bò dưới đất, tán thưởng không dứt.... mùi vị chân của bé gái Imanity đứng hàng thứ mười sáu.

    “Thế này là lành mạnh phải không...?”

    .... Đây đúng là không phải R-18.

    Nhưng lại có cảm giác có gì đó cực kỳ không phù hợp.

    Thiếu nữ tộc Dhampir giống như nhân vật trong manga ẩm thực, đang thưởng thức món ăn cao cấp nhất, phông nền sau lưng tựa như đang nở tung hoa lá cành, vừa liếm chân em gãi vừa khen ngon không ngớt miệng.

    “.... Jibril, tộc hút máu toàn lũ biến thái vậy hả?”

    Tự đặt ý thức của mình lên đỉnh cao đạo đức, Sora quay sang hỏi Jibril.

    “Haizzz... Có điều, nếu là linh hồn của các Master thì hẳn là phải rất ngon lành?”

    “.... Ủa? Tại sao thế?”

    “Đó đương nhiên là vì người giống như các Master... có linh hồn kiên cường, mạnh mẽ, cực kỳ đặc biệt, hiếm thấy lại cao quý thuần khiết, cho dù tìm khắp cả thế giới này cũng rất khó gặp.”

    Nghe bình luận của Jibril, Izuna từ đầu vẫn chỉ đứng bên ngoài bàng quan, cũng gật đầu lia lịa tán đồng.

    “.... Linh hồn của Sora và Shiro... Không có mùi vị ô nhiễm, không thấy ghê tí nào, desu.”

    Nhưng Sora ủ rũ nhìn lại hai người, đáp.

    “…. Chẳng biết có phải nhầm không? Nhưng mà sao tôi nghe như là hai người đang vòng vo để nói bọn tôi là loại [ngoan cố], [thích tự sướng], [tính cách méo mó], [FA], hơn nữa còn là [giai tân gái trinh mọt kiếp] nữa!”

    “Sao lại như thế được.... vậy không phải là người có [linh hồn chưa biết] sao? Không còn điều gì vĩ đại hơn thế mà... Thú thật là, em cũng rất muốn được nếm thử mùi vị, eh he he he~~...”



    “......... Sora, Sora... Đớp thử một miếng có được không, desu?”

    Hai ánh mắt đồng loạt chiếu thẳng vào Sora, điệu bộ giống như sắp chảy nước miếng.

    “Này, ở đây không có ai bình thường chút hay sao?

    “… Anh, mà cũng… nói được, vậy sao?”

    …. Trong căn phòng thiếu mất sự có mặt của người đầu óc bình thường tại nhà Izuna, vai trò tsukkomi tạm thời thuộc về Shiro.

    ……..

    Đã khôi phục sức sống, làn da tựa hồ sáng bóng hơn rất nhiều, thiếu nữ tộc Dhampir nói:

    “Haaaa... Ngon quá đi mất.... Xin cảm ơn vì bữa ăn.”

    “... Ư ư.... dính dính... phải rửa, ráy... ư ư.. tắm rửa phiền phức...”

    Shiro có vẻ khá hối hận, trái ngược với thiếu nữ đang chắp hai tay, đầy vẻ mê mang... có điều hãy tạm thời để chuyện đó sang một bên.

    Cuối cùng cũng có thể nói chuyện nghiêm túc rồi, Sora nhìn thiếu nữ, hỏi.

    “.... Vậy, rút cuộc thì, cô là ai hả?”

    “A, thật vô cùng xin lỗi. Xin tự giới thiệu, tên tôi là [Plum], như đã thấy, tôi thuộc tộc Dhampir.”

    Ngồi thẳng lưng ngay ngắn, thiếu nữ Plum nói với vẻ rất nghiêm túc:

    “Hôm nay, à ừm... Tôi tới vì có chuyện xin được giúp đỡ.”

    Chỉ thấy cô ậm à ậm ừ rồi lấy ra một vật giống như giấy nhớ.....

    E hèm, hắng giọng một tiếng.

    Tiếp đó cô chắp tay cúi đầu, nói ngắc ngứ như một diễn viên chưa học thuộc kịch bản.

    “Vô, vô cùng xin lỗi vì đã xuất hiện với bộ dạng đáng xấu hổ như thế này.... Thưa đức vua của Imanity, Elechia, người đã hàng phục tộc Flügel và Liên Hiệp Đông Bộ. Sora-sama và Shiro-sama..... xin hãy cứu chủng tộc của chúng tôi!”

    ..... Nghe thấy thế, Sora có vẻ đã hiểu hết mọi chuyện.

    “À... Có thể dùng tinh dịch thay thế cho máu, muốn sống sót cần phải được đối phương cho phép... Tiếp đó là tới cầu cứu chúng ta.”

    Tổng hợp tất cả các điều kiện trên... Hãy thử tưởng tượng xem đó là kiểu kịch bản gì vậy?

    .... Nghĩ ra chưa nào? Tưởng tượng ra rồi phải không?

    Sora lập tức có quyết định, nở một nụ cười rạng rỡ........

    “Cái đó thuộc eroge rồi. Vậy nhé, lúc về nhớ đi đường cẩn thận đấy.”

    “Sao lại theeeeeeeeeeế. Xin chờ một chút maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaà!!”

    .... Dứt khoát cự tuyệt cái chủng tộc R-18 này không chút do dự.

    ****

    .... Hợp tác chiến đấu liên chủng tộc.

    Sora đưa ra một kế hoạch cực lớn để [phá đảo thế giới này].

    Ngay trong một đất nước đa dân tộc, chỉ riêng những khác biệt về xuất thân, tư tưởng, văn hóa đã làm nảy sinh vô số vấn đề.

    Sora lại muốn vượt qua ngăn cách giữa các chủng tộc để thực hiện kế hoạch đó, thực sự là một ý tưởng hoang đường, nực cười.

    Đó chính là.... [Quốc gia đa chủng tộc].

    Tại thế giới nơi tất cả đều được quyết định bằng trò chơi này, trên lý thuyết thì đúng là có thể thực hiện được.

    Nhưng đó chung quy cũng chỉ là trên lý thuyết mà thôi.

    “... Giao cho những người đó có chắc là sẽ ổn không?”

    Nghĩ tới hai người muốn vượt qua ngăn cách chủng tộc, kết hợp các quân cờ chủng tộc, khiêu chiến với Thần duy nhất, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.

    [Quân cờ] đề xuất cái giấc mơ hoang đường, ngốc nghếch ấy, sẽ có thể thật sự thoát ra khỏi [bàn cờ] được không?

    Họ có thể đạt được điều kiện để thực hiện tình huống ấy không....

    Thiếu nữ có đôi tai như loài cáo, mái tóc dài cùng hai chiếc đuôi đều màu vàng óng.

    Cô là người đại diện toàn quyền của Liên Hiệp Đông Bộ... của tộc Werebeast.... [Miko].

    Cô ở trong đình viện tại đền thờ của mình, đứng trên cây cầu nhỏ màu đỏ tươi bắc qua mặt hồ, tựa bên lan can nhìn xuống mặt trăng soi bóng dưới mặt nước, thầm nghĩ.

    Quá nhiều trở ngại.

    Vượt qua khoảng cách giữa các chủng tộc, dù chỉ có hai chủng tộc.... loài người và tộc người thú đã vô cùng khó khăn rồi.

    Ngay cả trong cùng một chủng tộc, muốn tất cả mọi thành viên thống nhất vì cùng một mục tiêu cũng khó như lên trời.

    Tộc Werebeast cũng đã từng bị chia cắt thành vô số bộ tộc, nội loạn triền miên suốt mấy nghìn năm.

    [Miko] đã phải đánh cược tất cả, ngay cả tên thật của mình cũng quên lãng, đến cuối cùng mới thống nhất được tất cả thành Liên Hiệp Đông Bộ.

    .... Nhưng cũng chính vì như vậy nên cô hiểu rõ, con đường ấy gian khổ đến thế nào.

    Càng huống hồ là quốc gia có tới mười sáu chủng tộc... Nếu dùng phương pháp bình thường thì chắc chắn không thể hoàn thành nổi.

    Nếu như có thể làm được thì ngay từ khoảnh khắc đó đã....

    “Thôi kệ, cứ quan sát thêm một thời gian đi.... Ha ha ha.”

    .... Trong quá khứ, mình từng có giấc mơ xa vời, thống nhất tộc người thú, hơn nữa còn hoàn thành sự nghiệp vĩ đại đó.

    Mình của ngày xưa ấy, từ khi nào... đã trở nên bảo thủ như thế này vậy? Miko bật cười tự giễu, rót ra một chén rượu.

    “ Mọi người hãy cùng chơi một cách vui vẻ hòa thuận.... ư?”

    Đọc lại điều thứ mười trong [Mười Minh ước], Miko nâng chén uống cạn.

    .... Giấc mơ ngày trước từng thử khiêu chiến, sau đó từ bỏ.

    Bây giờ, [bọn họ] lại đầy tự tin, bàn luận về phần tiếp nối của giấc mơ đã kết thúc ấy... Thậm chí là tương lai còn xa hơn cả tiếp nối... Câu chuyện hoàn toàn mới mà mình đã từng từ bỏ.

    Có điều....

    “Nếu cứ mãi ngắm nhìn đóa hoa ở đằng xa thì sẽ bị hòn đá dưới chân làm vấp ngã đó.”

    Nếu chỉ là nằm mơ thì ai cũng có thể làm được.

    Nhưng để bàn luận về ước mơ thì... cần phải có tư cách.

    Nếu muốn công khai tất cả quân bài trong tay cho họ.... thì phải chờ đến lúc xác nhận rằng họ có đủ tư cách xong cũng chưa muộn.

    Miko giơ tay lên không trung, một luồng ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ giữa lòng bàn tay cô.... [Quân cờ của tộc người thú] xuất hiện.

    Đó là quân cờ mà Thần duy nhất giao cho các chủng tộc khi thiết lập [Mười Minh ước] tại thế giới này

    Quân cờ tỏa sáng lấp lánh giống như được làm bằng ánh sáng, chỉ có những người đại diện toàn quyền của [Mười sáu chủng tộc] mới có thể khiến nó xuất hiện.

    ..... Nghĩ tới ý nghĩa thật sự của nó.

    Miko đặt chén rượu đã uống cạn lên lan can, ngón tay xoay xoay quân cờ chủng tộc, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

    Cô mỉm cười, chế giễu tồn tại từng khiến mình từ bỏ mơ ước trong quá khứ.

    .... Thầm kỳ vọng, “khoảnh khắc ấy” sẽ tới sau đây không lâu nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 30-07-2018 lúc 07:20.
    消える世界にも わたしの場所がある
    それをしらない 自分でさえも 思い出すまでは

    ---QC---


  10. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhbinh276,jacking83,Longinus,maththunder,Matsui_084_Geki,mikas,ngtrungkhanh,nguyen9697,ssadfgh,tantjnhtu,tieuthieugia,
Trang 15 của 17 Đầu tiênĐầu tiên ... 51314151617 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status