Nguyễn Hữu Chỉnh bỏ nhỏ với Nguyễn Huệ là Bắc Hà đang rối ren, đánh phát được ngay. Nguyễn Huệ nghe lời, đánh phát quả nhiên được ngay. Có điều ông ta quên mất đất Gia Định đang lòng dân không yên, Nguyễn Ánh vẫn đang lưu vong chầu chực bên Xiêm La, chờ ngày tái chiếm.
Chiến lược Bắc tiến đặt một dấu hỏi lớn trong toàn bộ chiến lược thống nhất đất nước của Nguyễn Huệ.
Chỉnh là tướng tài, nhưng cực kỳ kiêu ngạo và không phải là tâm phúc của Tây Sơn, thế nhưng khi Nguyễn Huệ rút vẫn để Chỉnh lại (thật ra là "bỏ rơi" ông ta). Vậy Bắc tiến làm gì khi sau đó liền rút lui theo "quân lệnh" để lại một đống bầy nhầy đổ nát (?)
Để đến lần thứ ba mới chính thức tiêu diệt tập đoàn phong kiến nhà Lê (?)
Danh nghĩa của nhà Tây Sơn là gì thì chưa dám nói, nhưng Nguyễn Nhạc đã từng không đồng ý cho Nguyễn Huệ nhúng tay vào miền Bắc , chỉ đồng ý đánh chiếm Phú Xuân vì đây là cứ điểm quan trọng để kềm chế miền Bắc. Lưu ý là lúc đó hiệp nghị giữa nhà Trịnh và nhà Tây Sơn vẫn chưa bị phá.
Lúc đó nhà Trịnh vừa mới có nội loạn, để thêm chục năm nữa cũng không có vấn đề gì.
Nếu thay Nguyễn Huệ bằng Tào Tháo hay Khổng Minh, Bắc tiến lần đầu tiên là đủ để bình định cả miền Bắc, chính vì thế mới thắc mắc vì sao một thiên tài như Nguyễn Huệ lại để tình cảm làm lung lay chiến lược của mình (?)
Và chính vì chiến dịch này, dẫn đến lục đục của nhà Tây Sơn, dẫn đến sự quật khởi của nhà Nguyễn đồng thời bị TQ đánh "thăm dò" một trận. Nếu Nguyễn Huệ yên thân ở miền Trung, phòng thủ kỹ càng mặt Bắc, từ từ bình định củng cố miền Nam thì việc ông ta Bắc tiến sẽ không có trở ngại gì dù phải chậm đi chục năm.
Càn Long cũng không nhân cơ hội này mà thò tay xuống phía Nam.
Đương nhiên là Nguyễn Huệ không ra mặt chiến "tay bo" với nhà Thanh lúc đó, nhưng nhìn qua biên giới Lào + Xiêm La thì ông ta cũng đã nhìn rồi.
Tớ có cảm giác Nguyễn Huệ muốn làm dày thêm bộ sưu tầm chiến tích bcáh thắng của mình, hoặc giả ông ta có tài đánh nhau nhưng lại không có khả năng trị vì đất nước (?)
Nguyễn Huệ khi còn hòa thuận với anh mình, từng đánh cho Nguyễn Ánh chạy té khói, sau đó liền rút quân để lại mấy viên tướng giữ thành (?), bỏ qua việc cai trị và bình định. Điều này có thể thấy rất rõ là mỗi lần Nguyễn Ánh quay về, hô vài tiếng là có cả vạn quân cũ đi theo. Nguyễn Huệ chưa lấy được lòng dân ở miền Nam, đã liều lĩnh tiến vào miền Bắc, nơi cũng thù địch không kém, lại còn đánh mất dần lòng tin của miền Trung.
Là thiên tài ông cũng phải biết chiến là việc nguy, binh là việc dữ, thay thế nhà Nguyễn chia đôi sơn hà với chúa Trịnh, với tài năng và lực lượng của Tây Sơn, Bắc phạt không phải là khó sau khi thu phục lòng dân.
Còn việc ông ta là vĩ nhân, còn chúng ta là "dân đen", không hiểu thì không nên bàn, xin lỗi chứ tớ nghe hơi buồn cười.
Không bàn lấy qué gì mà hiểu ?, bàn một chiều lại càng ngán hơn, cái này bộ giáo dục áp dụng mãi cũng hơi chán rồi ấy nhờ