Gửi bởi
Banhmitrung
Trịnh Nguyễn đánh nhau đã lâu, bắt tay là việc khó, huống gì nhà Tây Sơn là liên kết với Trịnh để đánh Nguyễn.
Nhà Trịnh, như tớ đã nói, lúc đó vừa có nội loạn, Nguyễn Nhạc lập tức cho quân ra chiếm Phú Xuân để lấy địa điểm chiến lược này kềm chế nhà Trịnh.
Nhà Nguyễn lúc đó đã bị đánh te càng, chạy còn không kịp, việc phải làm chỉ là chia quân thống lĩnh và bình định lòng dân thôi. Xiêm La bị nhà Tây Sơn ăn gỏi ở Rạch Gầm, làm gì dám tiếp quân cho Nguyễn Ánh nữa mà bảo là nhà Nguyễn phục hưng ?
Nếu giữ kỹ miền Nam, Nguyễn Ánh cũng sẽ như tàn dư nhà Lê, chết rục ở hải ngoại mà thôi.
Chính việc Bắc tiến mới là làm cho nhà Tây Sơn hai đầu thọ địch, một bên là Nguyễn Ánh, một bên là nhà Lê thời Chỉnh. Ở giữa thì trờ giáo táng nhau (!)
Lạ hơn nữa là Nguyễn Huệ có chí hoàng đế, mà lại để Nguyễn Nhạc lèm bèm, đến nổi phải quay về miền Trung, rồi hục hặc với nhau, trước đó lại còn gài kế hại Nguyễn Hữu Chỉnh. Tớ trông ông ta rất giống Lưu Bị, bụng thì muốn, nhưng lại sợ mất danh nên cứ chần chừ. Phải chi ổng có cái bụng của Khổng Minh thì Trịnh Nguyễn Lê ba nhà đã ôm nhau nhảy xuống biển hết cả rồi.