TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: Vệ Tư Lý Hệ Liệt - Kỳ Nhân Lòng Đất - Nghê Khuông - Chương 1

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định Vệ Tư Lý Hệ Liệt - Kỳ Nhân Lòng Đất - Nghê Khuông - Chương 1

    Kỳ Nhân Lòng Đất

    Tác giả: Nghê Khuông
    Dịch: Qing Luan
    Biên: Greenphoenix28
    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Giới thiệu của tác giả:
    Phải giới thiệu tương đối tỷ mỉ về quyển sách "Kỳ nhân lòng đất" này mới được. Câu chuyện này, lúc đăng ở trên phụ san của Minh báo ngày đó, thì lấy tên là "Kỳ nhân lòng đất" . Mục đích là muốn viết về một vài kỳ nhân trong bang hội truyền thống Trung Quốc, kết quả thì cũng đã viết thành một câu chuyện truyền kỳ.
    Câu chuyện này có tầm quan trọng của nó, bởi vì trong câu chuyện này đã đề cập đến một con người cực kỳ quan trọng trong câu chuyện về Vệ Tư Lý là Bạch Tố.
    Bạch Tố xuất hiện trong câu chuyện này, biết Vệ Tư Lý và từ đó phát triển thêm. Càng về sau, cô nhận được mức độ yêu thích của độc giả còn hơn cả Vệ Tư Lý.
    Câu chuyện này viết tương đối dài, tôi vốn định cắt đi một nửa nhưng rồi phát hiện điều đó thật sự rất khó, đành phải đem nó chia làm hai phần, nửa trước là Kỳ nhân lòng đất, nửa sau, dứt khoát phải dùng tên của Vệ Tư Lý, trên thực tế là một hình thức khác của hai quyển thượng, hạ.


    Góp ý: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...4#post16847184

    p/s: Truyện có 10 chương, mình post giới thiệu trước. Rồi ngày mai sẽ post tiếp chương 1.
    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 06-12-2013 lúc 21:28.
    ---QC---
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪


  2. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    city,cloud,Golliah,hach,hkda,hynhchi,kkk3k,lacquy1234,mrdoor,quỷ lệ,ThanhHoai,thanhviet170906,tuandayy1,tui,Vô__Tình,Xanh Trời Xanh Nước,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 1 (1): Người mù kỳ dị và con khỉ giấy.

    Tác giả: Nghê Khuông
    Dịch: Qing Luan
    Biên: Greenphoenix28
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    Khí trời cực kỳ oi bức, mặt trời nóng tới bỏng người. Tôi ngồi trước bàn làm việc ở trong văn phòng, nhìn xuống những người đi đường ở phía dưới, chỉ thấy họ rất vội vã. Thành phố lớn chính là như thế, dường như mỗi người đều không thể ngồi yên, thời gian cũng không đủ cho mỗi người sử dụng.

    Nhưng trong mấy tháng qua tôi lại là một kẻ ngoại lệ.

    Sau khi trở về từ Bath – Appalachian, tôi vẫn luôn muốn quên câu chuyện kia đi.

    Nhưng tôi lại không thể làm được. Trước mắt tôi vẫn luôn hiện ra bóng dáng của Lê Minh Mân, cô với hoa kim cương giờ đã an nghỉ dưới mặt đất, đã kết thúc một đời truyền kỳ.

    Cho đến tận tháng này, tôi mới lấy lại được một chút tinh thần. Mỗi buổi sáng, tôi đều tới văn phòng ngồi một lúc. Ở trong công ty xuất nhập khẩu của mình, tôi có một văn phòng riêng. Tôi chỉ tới ngồi một lúc, vì đối với nghiệp vụ xuất nhập khẩu thì tôi dốt đặc cán mai, tất cả mọi việc đều do quản lý của tôi phụ trách.

    Ngày hôm nay, đang lúc tôi đang ngồi nhìn xuống phố phường, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên giọng nói của nữ thư ký Thái tiểu thư:

    - Vệ tiên sinh, có khách muốn gặp anh.

    - Khách ư? – Tôi hỏi lại:

    -Tôi đâu có hẹn với ai?

    Tôi chỉ muốn lẳng lặng làm một chiếc đèn cầy đứng ở một xó. Cho nên tôi gần như giũ sạch tất cả mối giao thiệp, đương nhiên càng không hẹn ai tới công ty gặp mình.

    -Vệ tiên sinh, anh không hẹn bất cứ ai, nhưng người khách đó lại nói rằng không thể không gặp anh.

    -Được rồi! – Tôi nghĩ một chút:

    -Là người như thế nào vậy?

    -Là một người. . . chắc là hai người. . . - Giọng nói của Thái tiểu thư vô cùng do dự.

    -Thái tiểu thư, hôm nay cô nhận được mấy bức thư tình thế? – Tôi hỏi trêu cô nàng. Thái tiểu thư là một mỹ nữ nổi danh trong tòa cao ốc này, toàn bộ nhân viên nam trong văn phòng cao ốc, kể cả đã kết hôn hay chưa lập gia đình đều lấy chuyện có thể mời cô đi ăn cơm là một chuyện rất vinh dự.

    Cô nói rất hàm hồ, thậm chí là cả khách có một người hay hai người cô cũng không biết rõ. Đại khái là vì hôm nay có quá nhiều cuộc hẹn khiến cho cô nàng không biết làm thế nào, dường như tôi có thể nhìn thấy gương mặt cô đang đỏ ửng lên. Vì không thể để cô nàng khó xử thêm nữa cho nên tôi lập tức nói:

    -Mời khách vào đi!

    -Cho tất cả vào ư? – Nàng do dự hỏi.

    -Rốt cuộc là có mấy người? – Tôi cũng có phần không kiên nhẫn được nữa.

    -Vệ tiên sinh, chỉ có một người muốn gặp anh, nhưng tôi sợ là hai người bọn họ đều muốn cùng vào với nhau. – Thái tiểu thư trả lời như thế, quả thực cô nói năng có phần lộn xộn.

    Trong sát na đó, tôi xoay người nghĩ lại, cô nói như vậy có phải vì những người đó đang đe dọa cô không? Tính cảnh giác của tôi lập tức được đề cao, tôi trầm giọng nói:

    -Mời bọn họ cùng vào đi!

    Sau khi tôi ra quyết định đối với tình huống này, tôi tắt điện thoại đi, rồi lập tức kéo ngăn kéo ra. Trong ngăn kéo có đặt một khẩu súng ngắn chuôi bằng ngà voi, đồng thời, tôi nhấn một công tắc trên bàn làm việc. Một tấm thủy tinh vốn được đặt ở trên mặt bàn bị dựng lên, ngăn ở trước mặt tôi.

    Đây là một tấm thủy tinh không vỡ, có thể chặn được sự tấn công của súng ngắn ở cự ly gần có đường kính khoảng 4, 5 inch. Nó đã từng cứu tôi một lần.

    Từ trong giọng nói của Thái tiểu thư, tôi đã thấy chuyện có điểm không bình thường, bởi vậy tôi mới lập tức chuẩn bị cho tốt. Tôi dựng tấm kính tránh đạn ở trước mặt mình, bởi vì ánh đèn trong phòng được bố trí rất tài tình nên nếu như không nhìn kỹ sẽ rất khó mà phát hiện ra. Nếu như người tới đây để làm loạn, vừa vào cửa thì sẽ rút súng tấn công tôi luôn. Như vậy, súng của hắn sẽ bắn không trúng vào tôi, mà chỉ va chạm vào lớp kính tránh đạn của tôi, tôi có thể thong thả đánh trả. Lần trước đó, tấm thủy tinh tránh đạn đã cứu tính mạng tôi, chính là trong tình hình phát sinh như thế này. Tôi chuẩn bị xong chưa được bao lâu, ngoài cửa đã vang lên những tiếng "Cốc! Cốc!", tôi đè hơi thở, nói:

    -Vào đi!

    Tôi nhìn nắm đấm cửa chuyển động, cửa bị đẩy ra. Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình của tôi không khỏi cực kỳ căng thẳng. Thế nhưng trong khoảnh khắc, đó tôi lại cảm thấy phát mặt nhìn nóng tới phát sốt! Cuộc sống của tôi làm cho tinh thần của chính mình giống như kéo căng ra. Người đi vào cũng chẳng phải "Kẻ cướp" trong suy nghĩ, đồng thời, tôi cũng đã hoàn toàn hiểu rõ lời của Thái tiểu thư.

    Đi vào là hai người, nhưng chỉ có một người muốn gặp tôi, nhưng hai người lại phải đi vào cùng nhau.

    Tất cả chuyện này đều vô cùng đơn giản, bởi vì một trong hai người là một người mù, không có người khác dẫn thì ông ấy làm sao có khả năng đi lại trong một hoàn cảnh xa lạ! Người mù đó là một người già, khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, ăn mặc một bộ trang phục thời Đường toàn sắc trắng, trong tay nắm một cây trượng đầu khảm ngà voi, được điêu khắc cực kỳ tinh xảo.

    Bên trong túi áo của ông còn lộ ra một chiếc đồng hồ bằng vàng, và còn cài một miếng ngọc phỉ thủy nặng trĩu, tất cả những điều này đều tỏ rõ ông ấy là một người vô cùng giàu có. Ông ấy vừa vào cửa, liền tháo kính đen xuống, cho nên tôi lập tức biết được ông ấy là một người mù.

    Người dẫn ông ấy vào là một cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi mặc đồng phục.

    Như vậy, hai người này tất nhiên sẽ không dùng bạo lực để đối phó với tôi, nên tôi lập tức để tấm thủy tinh chống đạn trải lại trên bàn, và đóng ngăn kéo lại.

    Khi đó, tôi không khỏi kỳ quái: ông lão này tới tìm tôi có việc gì vậy nhỉ?

    Sau khi ông ấy đi vào, cây trượng hơi hướng về phía trước, trước khi tiến thêm một bước, tôi đã hạ thấp người xuống nói:

    -Mời ngồi, mời ngồi!

    Ông ta ngồi xuống, lấy trong áo ra một tấm danh thiếp đưa cho cô bé kia, cô bé lại giao cho tôi. Tôi cầm lấy xem xét, chỉ thấy trên đó viết ba chữ: Vu Đình Văn.

    Ba chữ đó, không hề có một chút ý nghĩa nào với tôi, bởi vì cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe thấy cái tên như vậy.

    Tôi cẩn thận quan sát thoáng qua ông ấy, vừa khách sáo, vừa đoán chừng ý đồ ông ấy tới đây.

    Tôi vừa rồi căng thẳng cũng hoàn toàn không phải là không có lý do, là bởi vì sau khi tôi trở về từ Corsica, ngoại trừ cõi lòng tràn ngập buồn đau, thì chẳng thu hoạch được thứ gì nữa, nhưng mà có một vài người lại cho rằng tôi đã lấy được kho báu, họ đang muốn chia món lợi đó với tôi! Mà những người muốn chia chén canh với tôi đều là những kẻ cướp chạy trốn, một khi gặp lại, lúc nào cũng có khả năng đánh nhau to.

    Sau một hồi khách sáo, tôi hỏi thẳng:

    -Vu tiên sinh, ông tới gặp tôi là vì chuyện gì thế?

    Theo hướng tiếng nói của tôi phát ra, Vu Đình Văn dùng đôi mắt không nhìn thấy gì trông về phía tôi, ông từ tốn nói:

    -Có một vụ mua bán lớn muốn bàn bạc với anh.

    Tôi lập tức nói:

    -Vu tiên sinh. Ông tìm lộn người rôi, ông không nên tìm tôi mà phải tìm quản lý của tôi.

    Vu Đình Văn đột nhiên cười ha hả. Tiếng cười của ông cực kỳ vang dội, khiến cho thần kinh đang thả lỏng của tôi lại căng lên. Ông ta cười một lúc, rồi mới nói:

    -Vệ lão đệ, vụ mua bán lớn này chỉ có ta và đệ mới có thể thực hiện thành công!

    Cách xưng hô của ông ấy với tôi khiến cho tôi cả kinh, dĩ nhiên tôi biết ông ấy cũng không phải là hạng nhân vật bình thường. Tay của tôi nhẹ nhàng kéo ra một cái khác ở trên bàn làm việc, ấn xuống một cái. Lập tức một chiếc máy ghi âm cực kỳ tốt đã bắt đầu hoạt động.

    Tôi cười hiểu ý, đồng thời tôi cũng tin rằng Vu Đình Văn nhất định không phải cái tên thật sự của ông ta, tôi nói:

    -Vu tiên sinh, ông đã tới tìm tôi, đương nhiên nên biết đôi khi tôi tuy không phải là thái thú pháp luật, nhưng đều chỉ giới hạn trong việc trừng trị một vài tên khốn nạn mà pháp luận không có cách nào ngăn chặn được, còn về những chuyện quá mức, tôi tuyệt đối sẽ không làm!

    Vu Đình Văn cũng không trả lời ngay, ông ta nói với cô bé ở bên cạnh nói:

    -Cho tôi một điếu thuốc.

    Cô bé kia lấy ra một điếu thuốc ở trong bao thuốc lá ở trên bàn trà, ông ta cầm lấy, châm lửa, hít một hơi thật sâu, nói:

    -Vệ lão đệ, hoàn toàn không phạm pháp!

    -Ồ, thật sao? – Ngữ điệu của tôi cực kỳ lười biếng.

    Ông ta đột nhiên khom người về phía trước, nói:

    -Đó là một khối lượng lớn vàng thỏi, tiền giấy của các quốc gia. – Giọng nói của ông ta trở nên gấp gáp:

    -Còn có rất nhiều, thực sự còn nhiều lắm, hơn nữa nhưng thứ này hoàn toàn là vật vô chủ, chúng ta có thể.

    Tôi không chờ ông ta nói xong, tôi đã lớn tiếng hô lên:

    -Không!

    Ông ấy chợt ngẩn người. Tôi lập tức lại nói:

    -Vu tiên sinh, rất xin lỗi ông, tôi muốn xin lỗi vì không thể đón tiếp được nữa.

    Vu Đình Văn lập tức đứng lên, lại ngẩn người một lúc lâu, giống như đang lẩm bẩm nói:

    -Chẳng lẽ là ta tìm lộn người rồi sao?

    Sau khi tôi trải qua những chuyện liên tiếp khi tìm kiếm kho báu Rommel, tôi tin sau này, lại có những người nhắc tới chuyện kho báu gì đó với tôi. Tôi đều hạ lệnh đuổi khách không chút khách khí!

    Trong giọng nói của Vu Đình Văn có chút run rẩy, điều đó khiến cho khẩu âm Giao Đông của ông ấy càng đậm thêm, ông ta nói:

    -Lão đệ, anh thậm chí còn không muốn nghe tôi nói một câu sao?

    Tôi nói:

    -Thật xin lỗi, tôi không muốn.

    Ông ta thở dài một hơi, nói: - Được!

    Ông ấy cũng không trì hoãn thêm nữa, quay người liền đi ra cửa.

    Sau khi ông ấy đi khỏi, tôi tua cuộn băng ghi âm một lần, lại thêm lần nữa. Trong lúc đó đột nhiên tôi đã xuất hiện một suy nghĩ trong đầu, bởi vì từ giọng nói của Vu Đình Văn, tôi chẳng những phát hiện sự thất vọng vô cùng mà còn phát hiện được nỗi sợ hãi tương đương!

    Tôi vội vàng bấm một dãy số, người nghe điện thoại là một người trẻ tuổi trong lòng có khát vọng làm thám tử, cậu ta đang làm việc ngay trong công ty của tôi. Cậu ta có suy nghĩ cực kỳ linh hoạt, tên của cậu ấy là Quách Tắc Thanh.

    Tôi chờ cuộc điện thoại được kết nối, lập tức nói:

    -Tiểu Quách, là anh đây, một già một trẻ vừa đi khỏi phòng làm việc của anh, chú có để ý thấy không?

    -Tất nhiên, người già kia có thể là một nhà tài phiệt về hưu, nhưng xuất thân của ông ấy không quá tốt bởi vì tay của ông ấy rất thô, hơn nữa… – Cậu ta nói thao thao bất tuyệt.

    Tôi không chờ cậu ta phân tích kỹ ra, liền nói:

    -Tốt, chú lập tức theo dõi ông ấy, đừng để ông ấy phát hiện ra.

    Quách Tắc Thanh đồng ý một cách hưng phấn. Tôi kết thúc cuộc gọi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy Vu Đình Văn và cô bé kia đã tới phía đường cái trước mặt, bọn họ đứng ở đường cái trước mặt một lúc giống như không biết làm thế nào. Sau đó, tôi thấy Quách Tắc Thanh cũng băng qua đường cái.

    Vu Đình Văn từ từ đi về phía trước, Quách Tắc Thanh bám sát phía sau, chỉ trong chốc lát, ba người họ đã chui vào trong dòng người ồn ã, nhìn không thấy nữa. Tôi ngáp một cái, rồi lại ngồi xuống ghế.

    Một lát sau, tôi đi khỏi văn phòng, nói với Thái tiểu thư:

    -Tiểu Quách tới tìm tôi, thì bảo cậu ấy gọi điện thoại tới nhà tôi.

    Thái tiểu thư tất nhiên còn nhớ rõ lời nói vừa rồi, thế nên đỏ mặt, khẽ gật đầu. Cô nàng vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn rất đoan trang, khó trách sao phái nam trong cả tòa cao ốc đều mê muội vì cô.

    Chẳng mất bao lâu, tôi đã về tới nhà, hẹn với ba người bạn tới chơi bài brit. Tôi căn bản đã quên hết chuyện về Vu Đình Văn. Đợi tới lúc ba người bạn của tôi nói lời tạm biệt ra về, nhìn thời gian đã gần năm giờ chiều, thế mà Quách Tắc Thanh vẫn không gọi điện thoại tới. Tôi lập tức gọi điện thoại về công ty, người trong công ty trả lời tôi là cậu ta vẫn chưa về.

    Tôi suy nghĩ một chút cảm thấy chuyện này có hai khả năng: một là Vu Đình Văn là một tên điên trí óc hám tiền, lời ông ta nói với tôi là hoàn toàn vô nghĩa. Hai là, lời của ông ta nói thật sự có chuyện lạ. Lúc tôi phái Tiểu Quách đi theo dõi ông ta, tất nhiên trong lòng tôi đã nhận định Vu Đình Văn chính là dạng người thứ nhất.

    Thế nhưng bây giờ xem ra, suy đoán của tôi không đúng rồi, tôi đã khiến Quách Tắc Thanh dấn thân vào trong nguy hiểm cực lớn.

    Tôi bắt đầu lo lắng cho Tiểu Quách. Mà lo lắng này, càng ngày càng đậm. Mãi cho tới nửa đêm, chuông điện thoại mới bắt đầu rung lên dữ dội. Tôi nhảy bật dậy từ trên giường, nhấc ống nghe lên, nói:

    "Tiểu Quách ư? "

    "Không phải Tiểu Quách, Tiểu Quách xảy ra chuyện rồi!" Đó chính là giọng nói quản lý của tôi, tôi cả kinh, hỏi: "Cậu ấy đã xảy ra chuyện gì? Cậu ấy đang ở đâu?"

    "Đang ở trong bệnh viện, cậu ta bị trọng thương, anh mau tới đi!"

    "Trời ạ!" Tôi không nén được kêu lên, nhìn ra phía ngoài, trời đang mưa, tôi cũng không kịp thay quần áo, mặc một chiếc áo mưa ra bên ngoài áo ngủ, lái xe chạy như bay trên đường đêm yên tĩnh. Hai mươi phút sau, tôi đã tới bệnh viện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...4#post16847184
    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 07-12-2013 lúc 08:50.
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪

  4. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bopday2004,dukestorm,Golliah,hach,hkda,honchong,hynhchi,khyd1200,kkk3k,lacquy1234,lybietcau,meotwo1989,mrdoor,nguyennomad2,phamtuananh,SieuGa,steaven,ThanhHoai,thanhviet170906,tuandayy1,uranos,Vô__Tình,vuxtung,Xanh Trời Xanh Nước,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Nowhere
    Bài viết
    5,698
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 1(2): Người mù kỳ dị và con khỉ giấy.

    Tác giả: Nghê Khuông
    Dịch: Qing Luan
    Biên: Greenphoenix28
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    Có hai nhân viên cảnh sát đang chờ tôi, một người là cảnh sát Lý, chúng tôi rất quen thuộc nhau. Tôi lập tức hỏi:

    -Tiểu Quách ở đâu, cậu ấy đã đã xảy ra chuyện gì? Tôi có thể gặp cậu ta không? – Bởi vì tôi lúc ấy rất căng thẳng, cho nên bất chấp lễ phép, cứ vội vàng truy hỏi như vậy.

    Anh ta chưa kịp trả lời, một bác sĩ đã đi ra, nói:

    -Chỉ sợ là anh không thể.

    Tôi lắp bắp kinh hãi, nói:

    -Chuyện gì? Cậu. ..Cậu ấy. . . -Tôi thậm chí không có dũng khí nói hai từ "đã chết" ra. Bởi vì, nếu như nói Quách tắc Thanh đã chết, điều này có nghĩa chẳng khác gì là do tôi phái cậu ta đi vào chỗ chết!
    Bác sĩ suy nghĩ một chút, rồi nói:

    -Cậu ta còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, thương thế của cậu ấy cực kỳ quái lạ, như là bị người ta đặt ở trên máy đóng cọc, dùng sức ép vào: nội tạng, khớp xương, đều bị thương tổn có hiện tượng xuất huyết bên trong...

    Tôi không chờ bác sĩ nói xong thì đã biết Tiểu Quách bị thương tổn gì, cậu ấy đương nhiên không phải bị người ta thả ở trên máy đóng cọc, ép vào thương tổn, mà là bị người mang võ thuật Trung Quốc cao minh đả thương!

    Tuy Tiểu Quách cũng đã theo tôi luyện quyền thuật vài ngày, nhưng nếu như cậu ta gặp phải cao thủ thân mang tuyệt kỹ, cậu ta có thể không lập tức tử vong, tất nhiên là một chuyện cực kỳ may mắn rồi. Tôi lập tức hỏi:

    -Theo ý ông, cậu ta không đáng ngại chứ?

    Bác sĩ lắc đầu chần chừ:

    -Rất khó nói, nếu như đến buổi sáng ngày mai. Tình hình của cậu ta vẫn chưa thay đổi mạnh, vậy xem như là đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm rồi.

    Cảnh sát Lý ngay lập tức nói:

    -Cảnh sát muốn hỏi cậu ta vì ngoài ra còn có một vụ án mạng, muốn nghe ý kiến của cậu ấy.

    -Ngoài ra còn có một vụ án mạng?

    Tôi cảm thấy càng ngày càng không bình thường. Bác sĩ nói:

    -Tôi thấy ít nhất trong vòng một tháng, mục đích này của anh không thể đạt được rồi. Hơn nữa trong tháng tiếp sau, anh có thể đạt được mục đích này không thì vẫn là câu hỏi.

    Tôi và cảnh sát Lý cùng hô lên, hỏi:

    -Tại sao lại thế?

    Bác sĩ nói:

    -Thương thế của cậu ấy vô cùng nghiêm trọng. Cậu ta có thể sống sót dường như đã là một kỳ tích. Dù cho đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, nhưng trong một tháng đó, cậu ta tuyệt đối không thể mở miệng. Mà trong một tháng tiếp sau, cậu ta có thể sẽ vì chấn thương não mà mất đi tất cả trí nhớ hay không thì không có cách đoán trước được. Căn cứ vào tỷ lệ của ngành y, người bị trọng thương nặng như cậu ta, sau khi được cứu sống, trở nên ngu ngốc chiếm 40%, mất trí nhớ chiếm tới 56%. . .

    Bác sĩ nói tới đây, thì giang tay ra không nói thêm gì nữa. Cảnh sát Lý vỗ vỗ vào trên bờ vai của tôi, nói:

    -Chúng ta đi ra ngoài rồi nói chuyện sau!

    Trong lòng của tôi tràn ngập nghi vấn. Căn cứ vào cách nói của bác sĩ, dù có qua một tháng trị liệu, hy vọng Tiểu Quách có thể hoàn toàn phục hồi như cũ, chỉ có 4% ít ỏi!

    Tôi và cảnh sát Lý cùng vào trong xe cảnh sát, mỗi người tự châm cho mình một điếu thuốc. Im lặng một lúc lâu, cảnh sát Lý mới hỏi:

    -Quách Tắc Thanh là nhân viên trong công ty của anh à?

    Tôi khẽ gật đầu, nói:

    -Không sai!

    Anh ta lại hỏi:

    -Bình thường cậu ta là người thế nào?

    Tôi nói:

    -Rất tốt, thông minh, có suy nghĩ, động lực, đôi khi không tránh khỏi có phần trẻ con, nhưng vẫn có thể xem là một thanh niên tốt có tiền đồ.

    Cảnh sát Lý cười gượng, nói:

    -Tính trẻ con? Đúng là có một điểm không sai. Anh xem đi, đây là thứ lúc chúng tôi phát hiện ra cậu ta đang nắm chặt ở trong tay! –Anh ta vừa nói, vừa mở cặp da làm việc ra, đưa cho tôi một vật.

    Tôi nhìn một cái, không khỏi ngẩn người, nói:

    -Đây. . . Đây là có ý nghĩa gì?

    Cảnh sát lý nhún vai, nói:

    -Ngoại trừ cậu ta ra, ai biết thứ đó có ý nghĩa gì?

    Tôi lại cẩn thận xem kỹ vật kia, đó là một con khỉ dùng giấy bìa trắng gấp thành. Mười phần là đồ chơi của học sinh tiểu học lớp ba, lớp bốn, ước chừng dài mười cm, rộng bốn cm. Mặc dù Quách Tắc Thanh có tính trẻ con nhưng cũng không đến mức này, tôi lật qua lật lại nhìn xem thì cũng chỉ là một con khỉ giấy. Tất nhiên, tôi biết trong đó tất có nguyên do, nhưng tôi lại không nghĩ ra nó là cái gì.

    Tôi không muốn trả con khỉ giấy lại ngay, tôi chỉ hỏi:

    -Các anh phát hiện ra cậu ta ở đâu?

    Cảnh sát Lý nói:

    -Ở vùng ngoại ô, cạnh một con đường mòn vô cùng hẻo lánh. Khoảng chín giờ, người hàng xóm ở gần đó gọi điện báo là nghe được tiếng kêu cứu. Trời mưa, thế nên rất khó tiến hành tìm kiếm. Cho tới tận gần 11h, chúng tôi mới phát hiện ra cậu ta và một thi thể khác.

    -Một thi thể khác? –Tôi vừa chuyên tâm quan sát con khỉ được gấp thành từ bìa trắng kia, vừa hỏi:

    -Là ai?

    -Chúng tôi không có cách gì phân biệt rõ thân phận của ông ta, quần áo của ông ấy đều bị lột sạch hết, và ông ấy là một người mù.

    -Một người mù? – Tôi suýt nữa đã hô to lên.

    -Đúng vậy, ước chừng khoảng 60 tuổi, không có bất kỳ manh mối nào có thể chứng minh thân phận của ông ta, nhưng trong túi áo của Quách Tắc Thanh lại có danh thiếp của cậu ta, để cho chúng tôi biết cậu ta là ai.

    -Con khỉ giấy này là lấy từ trong tay cậu ta sao?

    -Đúng vậy, cậu ta nắm chặt trong tay, chúng tôi phải dùng lực mở ngón tay của cậu ta mới có thể lấy ra. . . – Anh ta nhìn thấy tôi không ngừng lật qua lật lại con khỉ giấy để xem xét, đột nhiên ngừng kể, hỏi:

    -Thế nào, con khỉ giấy này có ẩn giấu bí mật gì sao?

    Tôi trả con khỉ giấy kia lại cho cảnh sát Lý, nói:

    -Rất xin lỗi, tôi không phát hiện được cái gì cả, có lẽ phải mở nó ra, mới có thể có chút manh mối. – Lúc tôi trả con khỉ giấy cho cảnh sát Lý, ngón tay cái đặt ở một bên dùng sức miết một cái.

    Đây cũng là một trong những "động tác phi pháp" của tôi, tất nhiên là tôi đã phát hiện ra một manh mối, động tác của tôi là để xóa sạch manh mối này! Bởi vì tôi muốn dựa vào thực lực của mình, để trừng phạt hung thủ làm hại Tiểu Quách.

    Manh mối tôi phát hiện ra là ở trên con khỉ giấy, có dấu móng tay xẹt qua.

    Dấu vết đó rất mờ, nhưng đã đủ cho tôi nhận ra, trên đó là một từ tiếng anh, cùng với hai con số Ả Rập. Đương nhiên, dưới sức miết của ngón tay cái tôi những dấu vết kia đều biến mất. Từ tiếng anh kia là một tên người "Tomson" mà hai số ả rập kia là số 2 và số 5, tôi nhớ rằng hai số kia nằm rất xa nhau, đó tất nhiên là thời điểm Quách Tắc Thanh còn minh mẫn lưu lại.

    Tôi không biết trong quá trình cậu ta theo dõi Vu Đình Văn, đã gặp phải chuyện gì. Mà qua việc này, khả năng chí ít là trong một tháng sau, mới có thể biết rõ. Mà càng có khả năng, đó vĩnh viễn là một điều bí ẩn. Hôm nay, tôi biết là Vu Đình Văn đã chết, mà Quách Tắc Thanh thì lưu lại mấy chữ "Tomson 25". Tôi định dựa vào một ít manh mối ở bên trong để tìm ra khả năng này vĩnh viễn là một câu đố đích xác chân thật đã phân rõ!

    Đây tất nhiên là một việc cực kỳ khó khăn, tôi ôm lấy đầu mãi tới tận bình minh, vẫn không biết hai chữ kia có ý nghĩa gì. Mà đối với tất cả chuyện đã xảy ra, thì vẫn là hỗn loạn.

    Tôi mở một lon bia lạnh để coi như là bữa sáng, gọi điện thoại tới bệnh viện. Cám ơn trời đất Thương thế của Tiểu Quách không có gì biến hóa ác liệt, nói cách khác, cậu ta đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm. "Tomson 25" khiến cho tôi rối loạn một đêm, đến cuối cùng tôi vẫn không phát hiện ra nó có ý nghĩa gì.

    Tất nhiên, tôi còn có một manh mối khác, cũng là manh mối mà sở cảnh sát không biết; đó chính là cô bé dẫn Vu Đình Văn tới gặp tôi, tôi nhớ là cô bé ấy mặc đồng phục tới, hơn nữa tôi càng nhớ rõ là huy hiệu thêu trên đồng phục của cô bé là trường học nào.

    Tôi tắm trong một bồn tắm nước lạnh, tĩnh tọa hai mươi phút, lập tức liền xua tan cảm giác mệt mỏi của một đêm không ngủ. ( đây không phải là chuyện "thần thoại" gì, hai mươi phút tĩnh tọa với điều hòa nội tức, cũng chính là tu luyện "Nội công", người đã có căn bản trong nội công là có thể đủ để đạt tới giấc ngủ tám tiếng.)

    Sau đó, tôi lại ngồi xuống bàn học, vạch ra chuyện cần phải làm hôm nay. Tôi nghĩ không được bao lâu, thì đã đi ra ngoài, đầu tiên là tôi đi tới bệnh viện nhìn Tiểu Quách. Tiểu Quách vẫn nằm ngủ giống như người bình thường. Toàn thân vẫn quấn trong băng gạc, không thể cung cấp bất cứ manh mối gì. Sau đó, tôi gọi một cú điện thoại cho cảnh sát, đi cùng với một trinh sát mặc thường phục tới một trường học có tiếng, mất thời gian nửa tiếng tôi đã tra ra cô bé đi vào văn phòng của tôi.

    Chúng tôi nói với nhau mấy lời như sau:

    -Người hôm qua em dẫn tới văn phòng của anh là người thế nào với em?

    -Người nào cơ?

    Cô bé mở to hai mắt:

    -Em vốn không biết ông ấy!

    -Vậy tại sao em lại đi cùng với ông ta?

    -À! Ông ấy là người mù, đi sang đường trong thành phố sầm uất là rất dễ gặp nguy hiểm, thế nên em đưa ông ấy qua đường. Nhưng ông ấy lại yêu cầu em dẫn ông ấy đi lên, dù sao em cũng đã thi xong nên rất rảnh, em bèn đồng ý với ông ấy.

    Tôi không có lý do gì không tin vào lời cô bé, đành phải rời khỏi ngôi trường này, rồi lại tới nơi phát hiện ra Tiểu Quách, quanh quẩn khoảng gần một tiếng vẫn không thu được kết quả gì. Giữa trưa, tôi chán nản về tới nhà.

    Tôi cũng không phải là một thám tử tốt, một thám tử trách nhiệm. Một thám tử chắc chắn phải trải qua huấn luyện có hệ thống, mà những hiểu biết của tôi chẳng qua chỉ là chút ít bề ngoài! Trên đường về nhà, tôi cân nhắc có nên mời một vài người bạn thám tử tư qua giúp tôi điều tra việc này.

    Mới về tới nhà chưa được bao lâu, lão Thái làm công nhân trong nhà từ thời ông nội, cầm một bức điện báo đưa cho tôi, nói:

    -Đưa tới từ lúc mười một giờ!

    Tôi nhận bức điện báo để đọc xem, điện báo tới từ New York.

    Tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Bạn của tôi rất nhiều, thậm chí cả những nơi gần Alaska, trong thôn làng Eskimo cũng có những người bạn sinh tử của tôi, nhưng tôi nghĩ không ra là ai đó ở New York lại có chuyện gì quan trọng tới mức này, mà phải đánh điện báo cho tôi!

    Tôi không suy nghĩ lâu, bèn mở phong thư ra, nội dung bức điện rất dài, chỉ nhìn vào cách xưng hô đã khiến tôi phải ngẩn người. Cách xưng hô đó là: "Trứng chim ngói thân yêu! "

    Tôi gần như không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng, đây là một ngày tôi cảm thấy bực dọc nhất. Thế mà lại có người đánh cho tôi một bức điện báo, còn gọi tôi là "Trứng chim ngói thân yêu!" . Tôi vung tay lên, định ném bức điện báo kia đi, không thèm nhìn nó nữa. Thế nhưng, ngay trong giây phút bức điện báo sắp sửa rời khỏi tay, tôi đột nhiên nhớ ra ba chữ "Trứng chim ngói" . Đó là một chuyện đã từ rất lâu, lâu tới nỗi tôi suýt nữa đã quên mất, nhưng vẫn còn người nhớ rõ. Chuyện đó đại khái là năm tôi mười bốn tuổi, lúc đó, chúng tôi còn ở trong một làng quê yên tĩnh, có một lần, tôi tìm được trứng chim ngói trong đồng ruộng, lại bị một con rết cực lớn bò qua mặt, vác cái mặt bị sưng vù về tới nhà, bôi cao nhạc (1) màu đen lên, từ lúc đó tới tận khi tôi vượt qua thời niên thiếu, mọi người chỉ gọi tôi là "Trứng chim ngói" mà không hề gọi tên. Tôi không hề ghét cái tên này, trái lại cảm thấy rất thân thiết. Tôi giở điện báo ra xem tiếp, bức điện báo này giống như một bức thư, có thể thấy người đánh bức điện báo này là người có tiền tới mức nào mà lại không hề coi trọng tiền tài.
    Nội dung bức điện là: "Anh không nghĩ rằng em sẽ đánh điện báo cho anh chứ, em là ai, anh thử đoán đi. Đoán không ra, thì hãy xem chữ ký ở phía cuối." Tôi lập tức nhận ra đây nhất định là một cô gái, các cô gái thích nhất là viết như thế này! Anh đoán em là ai à? Ai mà bình tĩnh để đoán lung tung cơ chứ? Tôi lập tức xem chữ ký ở phần cuối bức điện báo, đó là một một dòng chữ dài tới mức không thể dài hơn: mèo hoa nhỏ không hiểu chuyện, kẻ phá hoại đồng hồ bát âm, kẻ tiêu diệt " vảy Trân Châu " và kẻ giải phẫu chim sáo.

    Tôi gần như là kêu lên ngay lập tức :

    - Lão Thái!

    Lão Thái khom lưng đi tới, tôi giơ bức điện báo trong tay lên, cười nói:

    -Lão Thái, chú đoán thử coi ai đánh bức điện báo này tới đây?

    Lão Thái chớp chớp mắt. tôi nói:

    -Lão Thái, chú còn nhớ ai tháo chiếc đồng hồ bát âm của ông nội ra thành một đống bánh xe? Ai rút đầu lưỡi của chim sáo ra? Ai giết cá vàng vảy trân châu quý báu không?

    -Hồng Hồng! - Lão Thái vỗ tay và kêu lên:

    -Cô nàng đánh điện báo tới làm gì? Không phải muốn tới đây đấy chứ. Ôi! Ông trời của tôi!

    Hồng Hồng là em họ của tôi, cô nàng nhỏ hơn tôi 8 tuổi, cha mẹ đều là du học sinh nước Mỹ, dưới "phương pháp giáo dục mới" của bọn họ, Hồng Hồng cho tới hôm nay chính là nhân vật ngay cả lão Thái khi nhắc tới đều thấy sợ hãi. Cô ấy tất nhiên không phải là thứ ba đầu sáu tay, mặt xanh nanh vàng gì. Trong trí nhớ của tôi, cô nàng thực sự là vô cùng đáng yêu, nhưng cũng rất đáng sợ, là đầu và hai tay của cô nàng. Bạn vĩnh viễn không thể đánh giá được khi từng tế bào não của cô nàng hoạt động, thì sẽ có kết quả thế nào và cũng vĩnh viễn không biết hai tay của cô sau khi sử dụng dao gọt trái cây mổ xẻ các loại cá vàng hiếm thấy trên đời, lại sẽ tiếp tục đi làm việc gì nữa. Ngày hè năm đó (chính là năm tôi trở thành "Trứng chim ngói" ), cô nàng từng ở chung với tôi trong ngôi làng đó một mùa hè, các cô bé nông thôn đều chỉ dám nhìn cô nàng từ phía xa, mà các cậu bé thì còn tránh ra xa hơn!

    Tôi cười nói:

    -Để cháu xem xem!

    Tôi lại tiếp tục đọc thêm, nói:

    -Lão Thái, chú nhanh chuẩn bị đi, cô ấy sẽ tới vào bốn giờ chiều hôm nay, muốn cháu đi đón, chú nói cho cô ấy biết cháu không đi được, chú đi đi! – Lão Thái ôm lấy đầu, kêu lên:

    -Ông trời, Hồng Hồng sắp tới đây rồi! Ông trời!

    Lão Thái vừa kêu, vừa muốn nhìn căn phòng của tôi, như là Alibaba và bốn mươi tên cướp sắp xông vào đây tới nơi, tôi không nén được cười, nói:

    -Lão Thái, Hồng Hồng bây giờ đã trưởng thành rồi, chú còn sợ cô ấy làm cái gì sao?

    -A Lý! – Lão Thái gượng cười:

    - Ai đó đều sẽ thay đổi, nhưng Hồng Hồng cho tới tám mươi tuổi cũng vẫn như thế thôi!

    Tôi nói:

    -Không có cách nào khác, cô ấy tới, chúng ta không thể không đón tiếp. Tới lúc đó chú đi đón cô ấy nhé, cháu phải đi ra ngoài, có thể sẽ về muộn một chút.

    Lão Thái không biết làm gì khác đành phải gật đầu.

    Tôi vội vàng ăn cơm, rồi lái xe tới văn phòng. Tôi lại bật máy ghi âm một lần nữa, cuộc đối thoại của Vu Đình Văn và tôi lại vang bên tai tôi, tôi thực sự đã nghe ra trong câu nói cuối cùng của Vu Đình Văn, chẳng những có sự thất vọng, hơn nữa còn ẩn chứa sự sợ hãi cực kỳ lớn.

    Bây giờ ông ta đã chết, bất luận như thế nào cái chết của ông ấy, tôi đã cự tuyệt ngay đề nghị của ông ấy với mình, thậm chí cũng chẳng thèm hỏi một câu liên quan. Tôi ôm lấy đầu, cảm thấy vô cùng hối hận.

    Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô dụng mà thôi. Tôi chỉ ngồi trong phòng làm việc một lát, đã tới thời điểm hôm qua Vu Đình Văn tới tìm tôi. Trong lòng của tôi, đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: lúc này ngồi yên, sao không thử suy nghĩ xem, con đường ngày hôm qua Quách Tắc Thanh theo dõi Vu Đình Văn đi qua, mình cũng đi một lượt xem nhỉ? Quách Tắc Thanh xuất phát từ đây, tôi cũng biết địa điểm cậu ấy bị thương. Tôi đi một lượt có thể sẽ phát hiện ra điều gì đấy! Tôi quyết định được chủ kiến, bèn lập tức đi khỏi văn phòng, bỏ xe lại không cần đụng đến, cuốc bộ thẳng một mạch ra tới nội thành, mới bắt một chuyến xe chợ (vì trong suy nghĩ của tôi, có lẽ Vu Đình Văn vẫn luôn đi bộ). Trước khi đi tới điểm đích tôi lại xuống xe. Nhưng mà, cho tới điểm đích, tôi hoàn toàn vẫn không phát hiện ra điều gì, tôi đã tới nơi này được một lần, lúc này đây, tôi càng kiểm tra kỹ càng hơn nơi này rất hoang vu đích thực là một địa điểm để hành hung rất tốt. Có một đám cỏ dại đã bị nát, tất nhiên đây là chỗ bọn họ động võ. Nhưng tôi nhìn cẩn thận một chút, lại phát hiện chỉ có một dấu chân tương đối sâu, đó là vết giầy mềm Vu Đình Văn đi hôm qua.

    Còn những dấu chân khác đều rất nông, không giống như những người có võ công để lại. Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ, Vu Đình Văn chết vì nội thương, là do thứ gì đã đánh chết ông ấy?

    Người đánh chết ông ta sao lại có thể lưu lại những dấu chân kém cỏi như thế này? Tôi chắp hai tay ra sau lưng, không ngừng tự hỏi, đột nhiên, tôi dừng lại ở trước một gốc cây.

    Ở trên thân cây có một thứ đồ vật cỡ bằng nắm tay bị đinh hạt táo đóng vào. Vật đó ở trong tán lá cây rậm rạp, không tìm kỹ sẽ khó mà phát hiện. Tôi lập tức chạy về phía trước, vật đó chính là một khỉ bằng giấy bìa trắng, dài khoảng 10 cm, giống hệt thứ mà tôi nhìn thấy hôm qua.

    Mà chiếc đinh hạt táo kia đóng ngay vào đầu con khỉ giấy, ánh đen lập lòe, cực kỳ sắc nhọn. Tôi chưa nhìn được bao lâu, đang định thò tay lấy nó xuống, đột nhiên, tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường, đó là một cảm giác đột nhiên xuất hiện, gần như là vô ý thức.

    Loại cảm giác này là một thứ cảm giác rất khó diễn tả được bằng lời. Những người đã từng tiếp nhận hệ thống huấn luyện võ thuật của Trung Quốc, đối với loại cảm giác này cũng đã luyện được cực kỳ nhạy cảm, nó chính là "Tai nghe tám hướng" được viết ở trong tiểu thuyết võ hiệp. Trong sát na đó, tôi cảm thấy có một thứ ập vào người tôi. Có thể đây chỉ là một đám lá rụng, cũng có thể đó là một chiếc thiết chùy, tóm lại là có thứ gì đó lặng lẽ đánh về phía sau lưng tôi.

    Tôi vội vàng xoay người lại, chuẩn bị phản kích. Nhưng sau khi tôi xoay người lại, tôi đâm ra ngẩn người.

    Hoàng hôn bao phủ, cỏ dại tiêu điều, ở trước mắt không có thứ gì cả! Nhưng tôi tuyệt đối không cho rằng cảm giác khó nói nên lời kia chính là ảo giác, tôi ngẩn người ra một lúc, đang định lên tiếng bắt người vừa chủ tâm đánh lén mình phải ra mặt, đột nhiên, tôi cảm thấy sau lưng mình có một luồng gió cực nhẹ lướt qua. Luồng gió ấy đến đột nhiên và mau lẹ tới mức tôi chưa kịp xoay người lại, trên lưng đã cảm thấy đau đớn. Tôi đã bị thứ gì đó đánh một cú rất mạnh vào trên lưng!

    Cú đánh đó khiến cho quần áo của tôi rách nát, cơ bắp nóng phát sốt, cơ thể hơi lảo đảo hướng về phía trước. Tôi chẳng những không đứng vững thân hình lại ngay mà trái lại còn tiện thể bổ nhào về phía ấy, tất nhiên tôi lập tức quay đầu lại nhìn. Hoàng hôn càng thêm đậm màu, trước mắt tôi vẫn không thấy bất kỳ kẻ thù nào! Nơi này, thật sự rất hoang vu, mặc dù là trong ngày nắng nóng nhưng tôi lại cảm thấy ớn lạnh! Cú đánh vừa rồi rất mạnh, nếu tôi là hạng bình thường, chỉ sợ đã ngất đi từ lâu! Thế nhưng, người ra tay đánh tôi một cú lại không thấy tăm hơi! Tôi đã rõ vì sao Tiểu Quách lại bị trọng thương tới mức đó, bởi vì cú đánh vừa rồi nếu như đánh vào trên người cậu ấy, đương nhiên là có thể khiến cho cậu ấy hôn mê bất tỉnh, giống như hôm nay! Tôi vẫn đang nằm ở trên mặt đất, ngửa mặt. Chỉ có như vậy, tôi mới có thể tránh được chuyện bị người đánh lén sau lưng. Xung quanh yên tĩnh tới cực điểm, tôi hít một nơi, vận khí nén đau, rồi lạnh lùng lên tiếng:

    -Hèn chi mọi người nói ngọa hổ tàng long, cú tập kích của các hạ vừa rồi, cũng thật là nổi bật!

    Tôi vừa nói, vừa sử dụng ánh mắt sắc bén tìm kiếm xung quanh, tuy nhiên vẫn không phát hiện được gì.

    Lời của tôi, cũng không nhận được chút hồi âm nào, xém nữa cho rằng cú tấn công vừa rồi là đến từ ma quỷ gì đấy.

    Tôi lại nói liên tiếp mấy câu, định kích đối phương phải ra mặt nhưng chẳng có chút tác dụng nào. Sắc trời ngày càng tối đen, tôi cẩn thận đứng lên. Trong bóng đêm, chỉ thấy một cái bóng giống như con rắn vụt ra từ một cái cây, không có một chút tiếng động, dĩ nhiên lại tập kích về phía tôi! Tôi vội vàng xoải chân đánh ra.
    Thế nhưng, thế tới của bóng đen kia thật là nhanh tới cực điểm! Tôi vừa mới vừa cử động, bóng đen đã đập một cú thật mạnh lên thắt lưng của tôi. Tôi vội vàng thò tay ra tóm, bóng đen đó đã rụt trở về trên cây. Tôi đang định đánh về phía đó, thì sau lưng lại vụt tới một luồng gió nhẹ, không đợi tôi quay người lại, sau lưng lại chịu một cú đánh khá mạnh.

    Cú đánh kia đã tóe lên đầy sao trước mắt tôi, ngực đau đớn, tôi không tự chủ được mà ngã nhào xuống đất.

    Thời điểm này, tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa có thể khẳng định có cường địch bản lĩnh cao cường ẩn nấp ở xung quanh. Hơn nữa là không chỉ có một người!

    Bọn họ đương nhiên là ẩn nấp ở trên cây, mà thứ bọn họ dùng để tấn công tôi có thể là cây roi rất dài, tôi nhìn lực đạo của cả ba cây trường tiên (roi dài), trình độ võ thuật của mỗi người trong số họ này đều có thể bằng với tôi. Tôi cực kỳ có khả năng theo gót Vu Đình Văn và Quách Tắc Thanh.

    Sau khi tôi ngã nhào trên mặt đất, trong lòng nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, bấm tay xuống đất một cái rồi lại đứng dậy. Lần này, sự tấn công của đối phương tới càng nhanh hơn!

    Tôi vừa mới đứng lên, sau gáy lại chịu một cú rất mạnh. Cú đánh đó suýt nữa đã bẻ gãy xương sọ của tôi! Tôi lại ngã nhào xuống đất một lần nữa, trong sát na đó, tôi đã nghĩ ra biện pháp ứng phó. Sau khi ngã xuống đất, tôi rên rỉ vài tiếng, bèn nén thở, không nhúc nhích. Tôi giả bộ ngất đi. Kỳ thực, lúc đó tôi cũng đã gần hôn mê. Xung quanh vẫn yên tĩnh tới lạ thường. Tôi hơi hé mắt ra để chú ý quan sát. Ít nhất phải qua nửa tiếng, mới nghe thấy ba tiếng rất nhỏ. Từ ba hướng khác với tôi, nhảy xuống ba người. Cả ba người đó đều cực kỳ thấp bé, nhìn trong bóng đêm quả thực giống như ba đứa bé, sau khi bọn họ nhảy xuống đất, liền trượt tới bên cạnh người tôi. Một người trong số họ, duỗi tay ra, một tiếng "soẹt" vang lên. Một cây roi dài vung ra quấn lấy hai chân tôi. Cây roi lại rung thêm lần nữa đưa toàn bộ thân thể của tôi lại bị ném về phía ngoài. Thời điểm này, trong lòng tôi rất là mâu thuẫn! Tất nhiên tôi có thể nương theo thế ném ra nhảy bật lên.

    Nhưng nếu làm như vậy thì không tránh khỏi sẽ phải giao thủ trực diện với bọn họ, nhất định tôi không phải là địch thủ của bọn họ. Bởi vậy, tôi quyết định vẫn không nhúc nhích. Chỉ có như thế tôi mới có thể biết rõ lai lịch của ba người này với con khỉ giấy, rốt cuộc là có ẩn chứa điều gì bí mật.

    Trong lòng tôi chỉ cầu khẩn lúc chạm xuống đất đầu không đụng phải cục đá gì đó. Tôi bị ném xa hơn một trượng, may mà chỉ ngã ở trên bãi cỏ. Tôi nằm bó tay bó chân.

    Ba người bọn họ lại lướt tới giống như quỷ hồn, một người trong số họ lại vung trường tiên ra, lại ném tôi về phía không trung!

    Rơi xuống đất lần thứ hai, cái gáy của tôi đụng phải rễ cây, một tiếng “Ầm” ở trong đầu, suýt nữa đã ngất đi. Tôi cố sức chống đỡ, bảo trì sự tỉnh táo trong đầu.

    Lần thứ ba, tôi lại bị ném ra. Lần này, tôi bị ném ra rất cao, rất xa. Lúc rơi xuống một nhánh cây đụng mạnh vào thắt lưng của tôi. Tôi suýt nữa không nén nổi mà kêu lên một tiếng.

    Từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán tôi, tôi hy vọng bọn họ không phát hiện ra tôi đang chảy mồ hôi. Bởi vì chỉ cần bọn họ phát hiện thấy điều này chắc chắn sẽ biết tôi chưa từng bất tỉnh thật sự.


    Chú thích:
    Cao nhạc (còn gọi là Đông nhạc cao) là một loại cao chữa giúp lưu thông máu, tiêu sưng giảm đau. http://baike.baidu.com/subview/261977/11765650.htm (ND)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...4#post16847184

    Thế là xong chương đầu tiên của truyện, mỗi chương đều rất dài nên mình phải chia ra để post. Tiến độ của truyện thì mình cũng không thể nói rõ được, tùy vào mức độ "lười - chăm" của mình. Cám ơn mọi người đã ủng hộ!
    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 07-01-2014 lúc 21:59.
    ♪Tự do...Tự do...Như trước đây vẫn vậy. ♪

  6. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    city,Greenphoenix28,hach,hkda,hynhchi,khyd1200,kkk3k,lybietcau,mrdoor,phamtuananh,steaven,ThanhHoai,thanhviet170906,tuandayy1,uranos,Vô__Tình,vuxtung,Xanh Trời Xanh Nước,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Đại La ^ ^
    Bài viết
    8,635
    Xu
    106,989

    Mặc định

    Chương 2: Cô gái thần bí khó lường
    Tác giả: Nghê Khuông
    Dịch: Bến
    Biên: Bến
    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Tôi chờ đợi lần thứ tư, thứ năm bị ném lên, nhưng lại không thấy gì nữa. Xem chừng ba người này, mỗi người ra tay một lần thì đã cho như vậy là đủ rồi.
    Tôi đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cảm giác bọn họ đi tới bên cạnh mình, tất cả bọn họ đều phát ra tiếng cười lạnh.
    Sau khi bọn họ cười lên một tiếng cũng không phát ra tiếng động gì nữa, liền rời đi. Trong lòng tôi không khỏi cực kỳ sốt ruột, bởi vì nếu họ không nói chuyện với nhau, thì chả khác nào tôi đã chịu một trận đòn vô ích rồi. Nhưng tôi không thể lên tiếng gọi bọn họ quay trở lại!
    Tôi mở mắt ra chỉ thấy họ đã ẩn vào bóng tối, lúc này mới nghe một người nói:
    - Ngay buổi tối ngày mười sáu à?
    Người khác nói:
    - Ừ, nghe nói mọi người đã tới đông đủ rồi.
    Lại thêm một người nữa nói:
    - Cũng không thể ngờ Bạch lão đại vẫn còn tại nhân thế. Thế nào, ngoại trừ chúng ta nghe những lời nói bên ngoài về hắn. Cũng không còn biện pháp khác sao?
    Hai người còn lại nói cùng một lúc:
    - Đến lúc đó thì nói sau, chỉ sợ không có ai là dễ nói chuyện!
    Bọn họ vừa nói, vừa đi về phía bên ngoài, ở đằng sau còn có mấy câu nữa nhưng mà tôi không nghe rõ.
    Lẽ ra sau khi ba người họ rời khỏi, tôi thở phào một hơi, gần như đã thực sự ngất đi. Nhưng sau khi tôi nghe thấy câu “Bạch lão đại vẫn còn tại nhân thế”. Trái tim đập loạn thình thịnh, tinh thần bị chấn động. Sau khi ba người kia đi rồi, tôi lăn người nhảy vọt lên. Sau khi nhảy lên, tôi không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Bạch lão đại! Đây dường như là một chuyện không có khả năng. Bạch lão đạo như thế nào còn tại nhân thế? Nếu như ông ta không chết, vậy mấy năm gần đây, ông ta đi đâu? Bạch lão đại tuyệt đối là một nhân vật không chịu an phận thủ thường. Ông ta có thể làm cho người ta không nghe được một chút tin tức nào về mình trong nhiều năm như vậy, quả thực là một chuyện không thể tưởng được. Tuy nhiên, Bạch lão đại vẫn là một nhân vật cực kỳ thần bí, ngoại trừ biết ông ta họ Bạch, thì vẫn không ai biết tên thật của ông ta. Bởi vì trong giai đoạn sau của Thanh bang, ông ta là lão đại, cho nên bất kể là nhân vật trong Thanh bang hay trên giang hồ cũng đều gọi ông ta là “Bạch lão đại’.
    Ba người đánh cho tôi một trận vừa nãy, đương nhiên cũng không phải người lương thiện, bọn họ muốn tranh chấp thứ gì đó, “Buổi tối mười sáu” là có ý gì? Vì sao Vu Đình Văn chết trong tay bọn họ?
    Vấn đề thực sự phức tạp, tôi cảm thấy trong khớp xương đau lâm râm. Đúng lúc tôi đang muốn rời khỏi nơi này, đột nhiên nghe thấy một tràng cười duyên truyền tới, qua một lúc sau, liền vang lên giọng nói của một người nữ:
    - Ba bác à, các bác cũng thật không cẩn thận!
    Lại thêm tiếng nói của một người đàn ông:
    - Sao?
    Tôi nghe thấy tiếng của người đàn ông, liền nhận ra, đây đúng là một trong ba người vừa tập kích mình, không ngờ bọn họn đi rồi quay lại!
    Tôi vội vàng nằm trở lại trên mặt đất. Mới vừa nằm xuống, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân đang dần dần tới gần. Tiếng của người nữ kia nói:
    - Đêm qua ở đây vừa xảy ra chuyện. Hôm nay, lại có người bị thương ở đây. Để cảnh sát biết khó tránh khỏi sinh nghi, đương nhiên phải di chuyển anh ta đi.
    Ba người kia nói:
    - Vẫn là cô suy nghĩ chu đáo, có thể nói là hổ tử không sinh khuyển nữ!
    Cô ta lại cười một tiếng, rồi nói:
    - Ba bác đừng trêu cháu, cháu tính là cái gì chứ?
    Tôi lén mở mắt, chỉ thấy đi ở phía đằng trước là một cô gái có dáng người thon dài, tóc dài đến thắt lưng, càng lộ ra vẻ quyến rũ đến cực điểm.
    Tôi không có cách nào thấy rõ được mặt của cô ta, bởi vì ngày hôm đó cực kỳ âm u, không có ánh trăng ánh sao. Tôi chờ bọn họ đi đến bên người mình lại nhắm mắt lại. Chỉ cảm thấy cơ thể bị hai người nâng lên, đi một đoạn đường tôi không ngừng mở to mắt nhìn lén, phát hiện bọn họ đang mang tôi đi về phía đường quốc lộ. Chỉ một chốc đã đi tới nơi, ở bên đường có một chiếc xe hơi đỗ ở đấy đã lâu. Đó là một chiếc xe hơi của Mỹ mới nhất năm đó, với màu xanh táo tươi trẻ. Cô gái đi trước một bước, mở nắp thùng xe ra. Hai người đang xốc tôi lên liền thả tôi vào, rồi lập tức đóng nắp thùng xe lại.
    Thời điểm bọn họ đóng nắp thùng xe, tôi sử dụng thủ pháp cực kỳ nhanh chóng làm một ít động tác. Tôi nhanh chóng mò thấy một cái công tắc ở dưới nắp thùng xe, cho nên kỳ thật cái nắp cũng không khép lại, bởi vì bọn họ đã cho rằng tôi đã sớm trọng thương hôn mê nên chưa từng chú ý tới điểm này.
    Sau đó, tôi liền nghe thấy tiếng bốn người lên xe, xe lăn bánh, đi chưa được bao xa xe đã dừng lại. Tôi nghe thấy cô gái nói:
    - Ba bác, hẹn gặp lại sau!
    Ba người kia nói:
    - Hẹn gặp lại, buổi tối ngày mười sáu.
    Cô gái nói:
    - Vâng, khỉ giấy để ghi nhớ.
    Ba người kia đều cười một tiếng, tiếng bước chân liền đi xa dần. Xe vẫn tiếp tục chuyển động về phía trước.
    Trong lòng tôi không nén được cao hứng. Đẩy nắp thùng xe lên một chút, thấy ba người kia chỉ còn là một cái chấm đen, chỉ còn cô gái đang lái xe…
    Tôi bám vào thân xe, từ thùng xe trèo ra ngoài. Tất nhiên là cô gái không phát hiện người cô ta muốn quẳng đi, dĩ nhiên lại trèo ra ngoài. Tôi không biết cô ta định sắp xếp tôi thế nào, tôi nằm phục ở trên nắp thùng xe một lúc, nhìn ra xe đang đi về hướng nội thành.
    Tôi sử dụng đồng thời cả tay lẫn chân, không mất bao lâu, tôi đã bám được vào cửa sổ xe. Sau đó, tôi cầm lấy tay nắm cửa, đột nhiên mở cửa xe ra. Đợi cho tới lúc cô gái quay đầu, tôi đã ngồi ở bên cạnh!
    Trong khoảng khắc đó, cô gái tất nhiên giật mình. Cô quay đầu nhìn về phía tôi, cả chiếc xe bỗng nhiên lắc lư, săm lốp phát ra tiếng ma sát “roẹt…roẹt” khó nghe ở trên mặt đường.
    - Tiểu thư.
    Tôi nói:
    - Chú ý lái xe!
    Không đợi tôi nói xong, xe đã khôi phục trạng thái bình thường, cô gái đánh giá tôi, tôi cũng đánh giá lại cô ta.
    Cô ta ước chừng 23 tuổi, cực kỳ xinh đẹp. Tôi chỉ có thể nói như vậy, bởi vì cô thực sự rất xinh đẹp. Nếu như trên mặt không mang thần sắc lạnh như băng, cộng với trong ánh mắt hiện ra thần thái quá mức kiên định, tôi chắc chắn có thể dùng thêm nhiều từ để hình dung về cô.
    Chúng tôi mặt đối mặt nhìn nhau một lúc lâu, cô mới hỏi:
    - Anh là ai?
    Giọng nói cũng lạnh như băng.
    Tôi tiếp tục đối mặt với cô ta. Một lần nữa cô gái lại hỏi:
    - Anh là ai?
    Một mặt cô quay sang nhìn tôi nói chuyện, một mặt vừa thuần thục lái xe. Đã gần tới nội thành, chiếc xe cũng bắt đầu tăng tốc.
    - Tôi?
    Tôi cho cô gái một nụ cười, nhưng vào lúc đấy hàm dưới của tôi lại đau lâm râm.
    - Tôi chính là người cô vứt trong thùng xe, tiểu thư, cô định xử lý tôi thế nào?
    Trên mặt cô lóe lên vẻ kinh ngạc trong tích tắc, nói:
    - Tôi định sẽ đi thêm lúc nữa, rồi vứt anh ở trên đường. Dùng xe chèn qua chèn lại người anh.
    Trong lòng của tôi không khỏi thầm giật mình.
    Tôi kiệt lực tỏ vẻ bình thản, nói:
    - Một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn à?
    Cô nói một cách đơn giản:
    - Nhìn giống như là vô ý làm bị thương, không phải cố tình mà thôi.
    Tôi đột nhiên xoay người, đưa tay bắt lấy cánh tay cô gái, nói:
    - Tiểu thư, chúng ta không cần tiếp tục diễn trò!
    Cô gái cũng không giãy dụa, tay của tôi lọt vào trong cánh tay trắng nõn của cô. Cô chỉ quay đầu sang, nhìn tôi với vẻ lạnh như băng, khiến tôi không tự chủ được mà buông tay.
    Ngay trong khoảng khắc tôi thả lỏng năm ngón tay, ánh mắt của cô dừng lại một lúc trên mặt chiếc nhẫn Tử Tinh tôi đeo trên tay. Rồi đột nhiên, cô ta phát ra vài tiếng cười lạnh, hướng xe về một quãng đường hẻo lánh, đỗ lại, rồi nói:
    - Vệ tiên sinh, mời anh xuống xe đi!
    Trong lòng tôi thầm giật mình, chiếc nhẫn Tử Tinh này là thứ đồ trang sức tôi yêu thích nhất lại vừa có giá trị kỉ niệm, tôi đã đeo nó hơn mười năm, gần như không nhiều người chỉ cần nhìn chiếc nhẫn này liền có thể nhận ra thân phận của tôi.
    Thế mà, cô gái trông giống như tiểu thư nhà giàu ở trước mắt này, lại có thể dựa vào chiếc nhẫn Tử Tinh mà gọi đúng tên tôi, khiến tôi càng thêm tò mò về thân phận của cô ta.
    Tôi tất nhiên không chịu xuống xe thế này, chỉ cười cười nói:
    - Tiểu thư, cô đã biết tôi là người thế nào, nhưng tôi lại không biết thân phận của cô. Điều này thật không công bằng à!
    Cô gái đột nhiên mỉm cười, tôi phát hiện lúc cô cười, càng thêm phần xinh đẹp làm cho người ta cảm thấy như tắm gió xuân, tôi suýt nữa đã quên tình trạng lúc này của mình: quần áo rách rưới, mặt mũi lấm đầy bùn đen mà nổi lên xúc động muốn hôn lên môi son của cô.
    Đương nhiên, tôi không hề làm thế. Nhưng mà, đoán chừng là do ánh mắt tôi nóng bỏng, nhìn đăm đăm vào cô, bên trong có điểm gì đó khác thường, nên đoán ra tâm ý của tôi. Cô hơi quay đầu đi, nhìn ra phía bên ngoài.
    Tôi hỏi:
    - Cô là ai?
    Cô gái cười “khanh khách”, nói:
    - Vệ tiên sinh, đây cũng không công bằng, anh cũng đâu có nói cho tôi biết anh là ai!
    Tôi tất nhiên là hiểu ý của cô, cô là tự mình đoán ra thân phận của tôi thì cũng đòi hỏi tôi phải đoán ra thân phận của cô.
    Thế nhưng trên người của cô thực là chẳng hề có cái gì để xác định được thân phận. Không chỉ như vậy mà trên người cô tựa hồ còn bao phủ một lớp sương mù thần bí vô hình ẩn giấu đi thân phận thật, khiến cho cô biến thành một cô gái thần bí khó lường. Tôi nhún vai, nói:
    - Tốt thôi, về điểm này, tôi thừa nhận thất bại!
    Cô nở một nụ cười với tôi, nói:
    - Đừng buồn.
    Đôi mắt tôi soi xét kỹ càng trong xe, thấy túi xách bên cạnh người cô, tôi nói:
    - Tôi muốn hút một điếu thuốc.
    Cô lại cười, đem túi xách ném về phía tôi:
    - Anh tự tìm đi!
    Trên người tôi cũng có thuốc lá, sở dĩ tôi xin cô là vì muốn xem xét bên trong túi xách của cô. Không ngờ rằng cô đã nhìn thấu tâm ý của tôi, điều này không khỏi khiến tôi cảm thấy quẫn bách. Tôi chỉ cười ngượng ngùng, nói:
    - Nghe nói túi xách của phụ nữ là một điều bí mật, tôi có thể mở ra không?
    Cô gái chỉ cười duyên đáp lại tôi.
    Tôi mở túi xách ra, nhìn thấy đầu tiên là có bảy tám con khỉ giấy được gấp từ bìa trắng ở trong đó.
    Lúc ấy, hai tay tôi run lên một chút, suýt nữa đã đánh rơi chiếc túi xách. Tôi tìm thấy thuốc lá, rồi đóng túi xách lại; giữa các động tác này, tôi đã sử dụng thủ pháp cực nhanh để trộm lấy một con khỉ giấy ở trong đó, dán ở trong bàn tay.
    Cô gái giống như không chú ý tới, nói:
    - Tôi cũng muốn một điếu.
    Tôi đốt hai điếu thuốc, đưa cho cô ta một điếu, nhân dịp lúc lấy cái bật lửa, đem con khỉ giấy thả vào trong túi.
    Chúng tôi yên lặng hút thuốc, cô đột nhiên cười một tiếng đưa điếu thuốc kê sát vào đôi môi đỏ mọng, động tác của cô hoàn toàn giống như là muốn hít sâu điếu thuốc. Thế nhưng, ngay tại lúc điếu thuốc sắp chạm vào môi, cô gái lại vung tay lên, một vài hạt lửa nhỏ bị đốt cháy trong điếu thuốc nhanh chóng bắn về phía mắt phải của tôi.
    Lần biến hóa này, là xảy ra ngoài ý muốn, đến mức tôi hoàn toàn không biết để dự phòng. Ảnh đỏ lóe lên trước mắt, khi tôi vội vàng nhắm lại, trên mí mắt phải đã cảm thấy một trận đau nhức, tôi hừ lên một tiếng. Tuy cô ta là một cô gái xinh đẹp, tôi cũng xoay người về phía trước, nhanh chóng đánh ra một quyền.
    Khi đó, hai mắt của tôi nhắm nghiền chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy quyền này hình như đánh vào trước ngực cô.
    Chỉ nghe thấy cô gái nổi giận quát lên một tiếng, trước ngực tôi đột nhiên lại bị trúng hai cú đập mạnh. Thân thể ngã về phía sau, cái gáy vừa vặn đập vào cửa xe, cả người đã nhanh chóng rơi ra ngoài.
    Tôi vừa rơi ra khỏi xe liền vội vàng mở mắt. Thế nhưng, tôi vẫn chẳng nhìn thấy cái gì! Cũng không phải do bóng tối, mà là do ánh sáng! Cô gái bật đèn ở đầu xe, chiếu thẳng nó vào người tôi, ánh đèn mạnh tới mức khiến hai mắt tôi giống như đang nhìn về phía mặt trời, đồng thời tôi nghe được tiếng gầm của động cơ xe. Tôi biết cô ta đang thực hiện kế hoạch ban đầu của mình là muốn chèn chết tôi! Tôi gần như hành động theo bản năng, lăn mình ra phía ngoài. Vang lên một tiếng “Vù”, xe sượt qua người tôi.
    Trước mắt tôi tối sầm, trong khoảng khắc chuyển từ sáng đến tối, vẫn chẳng nhìn thấy cái gì nhưng tôi lập tức nhảy vọt lên. Khi tôi vừa mới nhảy lên, đèn đầu xe giống như tia chớp lại bắn thẳng về phía tôi. Chiếc xe hơi cỡ lớn màu sắc tươi đẹp của Mỹ, ở trong khoảng khắc đó, giống như một con quái thú thời thượng cổ phát ra tiếng gầm thét lại lao về phía tôi. Tôi không thể ngờ được thoáng chốc đó, cô đã quay đầu xe. Bước chân tôi còn chưa đứng vững thì lại phải lộn người về phía bên cạnh. Nhưng kỹ thuật lái xe của cô gái cực kỳ cao siêu, tôi vừa mới lăn về một bên, săm lốp ma sát với mặt đường phát ra những tiếng “Kít! Kít” kinh hồn táng đảm lại lao về phía tôi. Con đường này cực kỳ yên tĩnh, vào thời điểm này cũng không có một bóng người đi đường, mặt khác nó lại hơi nghiêng về triền núi phía dưới. Tôi biết nếu như tôi lăn xuống triền núi tất nhiên là cô gái sẽ không thể tiếp tục truy đuổi mình. Nhưng trong lúc cấp bách lăn người vừa rồi, tôi lại lăn về một bên của núi đá. Bởi đầu xe cách mình ngày càng gần, tôi đã không có đường lui, chỉ đành phải dồn lực nhảy lên vài thước, duỗi tay ra bắt được một cây nhỏ mọc lan tràn trong khe núi, lật người về phía trước, treo ở trên cây.
    Trong khoảnh khắc đấy, tôi không khỏi cảm thấy đáng tiếc bởi vì thế tới của xe cô gái rất là gấp gáp, chỉ sợ khó tránh đâm vào núi đá, xe hủy người chết! Thế nhưng, sự tình phát triển hoàn chứng minh sự lo lắng của tôi hoàn toàn là dư thừa. Tôi mới vừa nhảy lên, xe đã ngoặt một đường cong ở nơi cách núi đá tầm nửa thước, tôi chỉ thấy cánh tay của cô ta từ trong cửa sổ xe đưa ra ngoài.
    Khi đó, tuy tôi bị chấn thương, nhưng tính cảnh giác vẫn còn. Tôi thấy trong tay của cô ta như nắm một vật màu tối thì vội vàng di chuyển thân thể, giấu người vào lá cây rậm rạp.
    Cũng vào thời khắc này, chỉ nghe ba tiếng “pằng”, “pằng”, “pằng” cực kỳ nhỏ sượt qua, lớp đá bên cạnh bị bắn ra tứ phía, còn có hòn văng vào người tôi!
    Rõ ràng là cô gái đã dùng súng ngắn lắp bộ phận giảm thanh bắn vào tôi!
    Trên người tôi hoàn toàn không có súng, ngoại trừ náu mình bất động cũng không còn phương pháp nào, chỉ thấy xe chạy ra xa khoảng mười mét thì dừng lại, cửa xe mở ra, cô gái xuống xe rồi đi lên trước vài bước. Trong lúc đó lại vang lên hai tiếng “pằng”, “pằng”. Tôi cảm thấy cánh tay trái bị một viên đạn sượt qua, một cơn đau nhức làm thân thể cũng lung lay theo.
    Cái cây nhỏ này vốn không hoàn toàn rắn chắc, bị tôi bám vào nó đã uốn cong cực kỳ lợi hại. Thời điểm này, lại rung lên một cái, “Phựt” một tiếng, cái cây gãy lìa rồi rơi xuống.
    Tôi vội vàng quơ tay tóm được một mấu đá, thân thể mới không ngã xuống.
    Nhưng trước mặt tôi, cũng đã không còn vật gì yểm hộ. Tôi cách mặt đất chỉ khoảng năm, sáu thước, nhưng cách cô gái chỉ có hơn một trượng. Trong tay cô cầm một khẩu súng ngắn giảm thanh, đang nhắm vào tôi, tôi cũng có thể nhìn thấy dung nhan mỹ lệ của cô. Tôi không có cách nào tránh đi được. Nếu tôi trèo lên trên, cô gái cũng có thể bắn trúng tôi. Mà nếu như tôi bổ nhào về phía cô ta, kết quả cũng giống thế thôi. Bởi thế nên tôi dứt khoát không nhúc nhích, lưng dán vào nham thạch, tay nắm lấy mấu đá, náu thân ở trên vách đá. Cô gái cũng đứng đó không nhúc nhích, chỉ có nòng súng hơi đong đưa như là đang lựa chọn nên bắn viên đạn vào bộ phận nào trên người tôi.
    Tôi chỉ nhìn vào cô gái. Cô lạnh lùng nói:
    - Vệ tiên sinh, thành tích bắn súng ngắn của tôi là 935 điểm.
    Tôi dốc kiệt sức để giữ cho giọng nói của mình không nghe quá run rẩy, chưa đến nỗi giống như một kẻ hèn nhát, nói:
    - Không tệ, đã gần bằng thành tích của xạ thủ bắn súng hạng nhất thế giới rồi.
    Lúc này, điều duy nhất mà tôi hy vọng là có xe đi qua, khiến cho cô gái không dám hành động không kiêng dè. Nhưng mà không biết tất cả các xe ô tô đang ở chỗ nào rồi. Cô gái tiến lên phía trước một bước, nói:
    - Ở trong cự ly này, tôi có thể bắn chết một con ruồi!
    Tôi nuốt nước miếng, rồi nói:
    - Tiểu thư à, cô giống như một con mèo tàn ác, cô coi tôi là cái gì, là con chuột ở dưới móng vuốt của mình sao?
    Cô gái đột nhiên nâng khẩu súng lên, bắn một phát “pằng”. Viên đạn xẹt qua vị trí cách tai tôi có nửa tấc, đập vào trên đá.
    Trong lòng tôi nghĩ nhanh: khẩu súng bình thường đều có bảy viên đạn, cô ta đã bắn ra sáu phát, vậy chỉ còn nhiều nhất là một viên đạn mà thôi!
    Nếu như tôi lại khiến cô gái bắn ra một phát nữa, mà phát này lại không bắn trúng tôi, vậy thì cô ta chính là chuột, còn tôi là mèo!
    Tôi lập tức nói:
    - Tiểu thư, phát súng này cảnh cáo tôi, vô cùng tốt, quyền vừa rồi của tôi đánh trúng vào chỗ nào của cô?
    Câu này này cực kỳ cợt nhả.
    Bởi vì quyền vừa rồi của tôi chạm vào một chỗ mềm mại, rõ ràng là đánh trúng vào trước ngực cô gái, mà tôi còn cố ý nhắc tới bằng giọng điệu như vậy, tất nhiên là vô cùng cợt nhả.
    Hơn nữa, câu nói này của tôi cũng cực kỳ mạo hiểm. Mục đích của tôi là chọc tức, khiến cô gái một lần nữa muốn dồn tôi vào trạng thái cực kỳ sợ hãi trước khi tử vong, dùng súng bắn sượt qua tóc mai của tôi . Như vậy, viên đạn còn lại trong nòng súng đã được bắn ra ngoài.
    Nhưng thực sự cũng có khả năng, vì giận tím mặt mà cô bắn thẳng viên đạn vào trái tim tôi! Tôi đã đặt tính mạng của mình vào một ván bạc được ăn cả ngã về không.
    Nếu như cô gái thật bị chọc giận, vì vậy muốn dọa nạt tôi. Như vậy, tôi có thể thoát được một mạng, nếu không, sợ chỉ còn nước chết.
    Tôi vừa nói xong câu này, hô hấp không khỏi dồn dập lên.
    Cầu được ước thấy, “pằng” một tiếng. Một viên đạn bắn xượt qua trán tôi. Trên trán tôi còn cảm thấy bỏng rát và ngửi thấy mùi khét do tóc bị đốt cháy. Mới biết viên đạn xẹt qua vị trí gần trán tới mức nào! Tôi lập tức cười ha hả, nói:
    - Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy. Tiểu thư, súng trong tay cô hết đạn rồi!
    Tôi vừa dứt lời thì đã phi thân bổ nhào về phía cô gái, thân hình của cô cũng cực kỳ linh hoạt vội vàng tránh ra ngoài. Tôi xông lên phía trước, chìa tay ra bắt, tuy nhiên vẫn không tóm được cô. Nhưng “xoẹt” một tiếng, tôi xé được một mảnh vải lớn từ quần áo của cô . Cô gái liền xoay người chạy về phía ô tô.
    Tôi vội vàng đuổi theo. Cô vung tay ra, ném khẩu súng về phía tôi. Tôi vươn tay bắt lấy súng. Trong khoảnh khắc đó, cô ta đã tranh thủ lên xe. Tôi vội đuổi theo nhưng xe đã lao nhanh về phía trước!
    Tôi đương nhiên không đuổi kịp ô tô, lúc lấy lại bình tĩnh định vứt khẩu súng trong tay đi, tôi bỗng ngẩn người. Dựa vào ánh sáng xanh lục của đèn đường, tôi quan sát kỹ khẩu súng nằm trong tay mình. Đây một khẩu có đường kính bốn năm ly, có thể bắn ra tám phát đạn, là một khẩu có tính năng cực tốt. Tôi ngẩn người hồi lâu, rồi mới nhấn vào chốt mở nằm trên chuôi súng. “Bộp” một tiếng, vỏ đạn bật ra. Quả nhiên còn có một viên đạn ở trong nòng súng. Bằng vào viên đạn này, cô gái chỉ cần co ngón tay một cái là có thể lấy mạng tôi, nhưng cô không làm vậy! Vừa rồi, tôi còn nghĩ cuối cùng mình có thể chuyển bại thành thắng. Nhưng bây giờ mới biết, tôi vẫn thua trong tay cô ta! Tôi mờ mịt đi về phía trước, đi được vài bước thì ngồi xuống một cái ghế tựa ở vệ đường. Tôi không biết mình ngồi được bao lâu, trong đầu hỗn loạn giống như lúc Ti vi không được hiệu chỉnh, hiện lên các hình ảnh nhiễu loạn nhanh chóng di động và biến hóa.
    Trong những hình ảnh này, có mái tóc đen dài bay bay, đôi môi hồng mỉm cười, lại còn ánh mắt cô gái sáng lấp lánh đùa cợt với tôi. Tôi chắc chắn đã ngồi một lúc rất lâu vì thời điểm tôi bị một tràng tiếng bước chân đánh thức, nhìn ra phía sau, thấy một vài cao ốc đã sáng đèn.
    Tôi nhìn thấy ba người đi về phía tôi. Khi cả ba tới trước mặt tôi, tôi đã nhận ra đây là ba thằng du côn.
    Thằng lớn tuổi nhất trong cả bọn chớp tay lên, bắn ra một con dao gấp lưỡi (1). Hắn hung ác chỉ nó vào người tôi, nói:
    - Đồng hồ, nhanh tháo ra!
    Tôi đang không biết trút một bụng oán khí vào đâu, ba thằng du côn này còn tới trêu chọc, quả thật là tự chui đầu vào lưới.
    Tôi lạnh lùng nhìn lướt qua bọn chúng. Thấy hai thằng khác trong bọn chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, thân thể không ngừng lắc lư, trong miệng còn đang nhai kẹo cao su, trông chẳng giống người cũng chẳng giống súc sinh.
    Tôi đột nhiên đứng dậy, mới chìa tay đã tóm được tay của thằng đại ca, thằng này kêu rú lên như giết heo. Hai thằng khác trong bọn định nhấc chân chạy trốn nhưng tôi quét chân ra, vang lên hai tiếng “bộp bộp”, hai thằng đã ngã nhào xuống đất!
    Tôi thuận tay ném thằng đại ca ra xa ba, bẩy bước, thằng này rên rỉ ngã trên mặt đất, định bò lên. Tôi nhặt con dao gấp lưỡi trong tay hắn, đi tới bên người hắn.
    Thân thể hắn co rúm lại, người run lên cầm cập. Tôi cảm thấy buồn nôn, dùng sức đá vào giữa mông hắn một cái, làm cho hắn lăn thẳng về phía triền núi. Tôi cầm con dao gấp lưỡi, “rắc” một tiếng bẻ gãy thành hai đoạn, bỏ qua hai thằng bé du côn, rồi mới sải bước đi thẳng.
    Một lát sau, tôi đã đi tới một con phố khác. Không phải đợi lâu đã có xe tàu điện (2) đến. Tôi lên xe, nhìn qua đồng hồ đã là một giờ sáng.
    Đến cửa nhà, tôi thanh toán tiền rồi xuống xe, ngẩng đầu lên trong lòng bất giác cảm thấy ngạc nhiên. Trong nhà tôi từ trên xuống dưới, đèn đuốc đều thắp sáng trưng. Tôi đi về phía trước hai bước, chợt nhìn thấy một người đang ngồi ở trước cửa ra vào. Tôi càng giật mình, nhìn kỹ, hóa ra là lão Thái.
    Lão Thái nhìn thấy tôi, cũng ngẩng đầu lên. Tôi càng thêm kỳ quái, bởi vì tóc trên đầu lão Thái đã biến đâu hết trơn, mà trên mặt chú ấy cũng lộ ra thần sắc cực kỳ phẫn uất.
    Tôi vội vàng hỏi:
    - Lão Thái, đêm hôm khuya khoắt, chú ngồi ở cửa để làm gì?
    Lão Thái mang vẻ mặt cầu xin nói:
    - Tự cậu vào mà xem đi. A Lý, tôi muốn từ chức!
    Tôi càng thêm kinh ngạc, lão Thái đã giống như là một thành viên trong gia đình tôi. Hai chữ “từ chức” mà chú ấy nói ra, quả thực là một chuyện khó mà tưởng tượng. Hơn nữa, tôi bây giờ quần áo rách rưới, trên mặt, trên cánh tay tất cả đều là vết máu mà chú ấy cũng không hỏi lấy một câu.
    Từ đó có thể biết, trong nhà chắc chắn đã xảy ra một biến cố cực lớn.
    Tôi liền vội vàng hỏi:
    - Chuyện gì thế? Lão Thái, xảy ra chuyện gì thế?
    Lão Thái kích động tới mức nói không ra lời, một lúc lâu sau, mới nói:
    - Hồng Hồng!
    Lòng tôi buông lỏng, hỏi:
    - Hồng Hồng làm sao?
    Lão thái ngửa lòng bàn tay, nói:
    - Cậu hãy tự nhìn đi!
    Tôi cười vỗ vào vai lão Thái:
    - Lão thái, vì sao chú lại đột nhiên cạo trọc thế?
    Lão Thái cười khổ nói:
    - Hồng Hồng bảo khuôn mặt của tôi, giống như…như…Vưu…Nạp gì đó..
    Tôi cười nói:
    - Chắc chắn là Vưu Bá Liên Nạp (3)!.
    Lão thái nói:
    - Đúng rồi, cái tên Vưu Bá…Liên Nạp chết tiệt. Hồng Hồng nói tôi trông rất giống Vưu Bá Liên Nạp, cho nên tôi phải cạo trọc. Là cô ấy động thủ.
    Tôi cũng không nén được cười khổ:
    - Hồng Hồng cũng quá nghịch ngợm.
    Lão Thái nói:
    - Còn có chuyện nghịch ngợm hơn ấy. Cậu vào thì sẽ biết. A Lý, tôi từ chức, ai mà giống Vưu Bá gì đó chứ. Tôi cũng chẳng họ Vưu!
    Tôi đỡ rồi đẩy chú ấy vào phòng, nói:
    - Đừng nói vớ vẩn, cháu đi dậy bảo Hồng Hồng, cháu muốn…
    Tôi mới nói tới đây, liền đột nhiên ngẩn người. Lúc này, tôi đã đi vào trong phòng khách. Trong một thời gian ngắn, tôi mở trừng trừng hai mắt, thiếu tý nữa ngất đi.
    Tôi vội dùng hai tay che mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp.
    Lão Thái nói bên tai tôi:
    - A Lý, ông già như tôi còn không chịu nổi! Cậu xem, còn ra thể thống gì nữa?
    Lão Thái nói chú ấy không chịu nổi, đương nhiên là có lý do. Bởi vì, tôi cũng không chịu nổi nữa!
    Chính giữa tường phòng khách treo bốn bức tranh, tác phẩm Hoa Điểu Điều Bình của Trần Bán Đinh (4) không biết biến đâu. Mà trên gần góc tường, bức tranh tôi yêu thích nhất và là tác phẩm vô giá của họa sĩ nổi tiếng Nhật Bản, Sơn Thủy Tiểu Đấu Phương của Sesshū Tōyō (5) cũng đã không thấy.
    Nơi vốn treo bốn bức Điều Bình thì đang treo một bức không biết là cái gì. Tôi biết đó là tranh trừu tượng, nhưng bức tranh trừu tượng này chính là do bốn bức Điều Bình của Trần Bán Đinh cùng bức Đấu Phương của Sesshū Tōyō bị cắt nát ra, ghép lại mà thành!
    Mồ hôi lạnh túa ra khắp toàn thân tôi, lão Thái nói:
    - A Lý, cậu nhìn bên cạnh!
    Tôi nhìn theo hướng chú ấy chỉ. Chỉ thấy, một đôi đại bình hoa Khang Hi ngũ thải, là di vật duy nhất của ông tôi, cũng đã bị đập vỡ và xếp lại thành một đống hình thù kỳ dị.
    Tôi thật sự không nhịn được nữa, giận dữ hét lớn như người vượn Tarzan(6):
    - Hồng Hồng!
    Trên lầu truyền tới giọng nói của cô nàng:
    - Lý biểu ca, anh về rồi sao?
    Một loạt tiếng bộp bộp vang lên, từ trên thang lầu chạy xuống một người. Tôi nhìn lại, lại ngẩn người tiếp.
    Lúc quay đầu sang xem Lão Thái, chú ấy cũng quay đầu đi! Tôi thừa nhận thời tiết vô cùng nóng và cũng cho rằng ở trong nhà có thể mặc quần áo thoải mái. Thế nhưng Hồng Hồng, ai, cô nàng quả thực không mặc cái gì ra quần ra áo, bộ quần áo quái dị ít vải chả khác gì áo tắm hai mảnh căn bản không che được đường cong mỹ mãn của cô. Cô nàng chạy xuống lầu, tôi muốn quở trách vài câu lại rụt về.
    Hồng Hồng đứng ở trước mặt tôi. Tôi vốn chuẩn bị xách cổ cô nàng lên, đánh mạnh vào mông mấy cái. Nhưng mà, anh có thể đánh vào mông một thiếu nữ mười tuổi, chứ làm sao có thể đánh vào mông một đại cô nương trưởng thành?
    Hồng Hồng đã hoàn toàn trưởng thành. Cô nàng cũng không phải tiểu cô nương trong trí nhớ của tôi nữa, mà là thiếu nữ xinh đẹp trưởng thành. Dáng người của cô, càng là mỹ mãn tới cực điểm. Tôi thở dài một hơi rồi nói:
    - Em tới rồi à!
    Cô nàng đột nhiên kêu lên một tiếng, nói:
    - Biểu ca, anh làm sao vậy, có máu! Bị thương rồi!
    Tôi ngồi xuống sô pha nói:
    - Không sai! Anh bị thương, em...
    Tôi chỉ lên tường cùng góc phòng, nói:
    - Em còn phá hỏng cái gì nữa không?
    Trên mặt cô nàng lộ ra một vẻ cực kỳ tủi thân, kêu la:
    - Phá hỏng? Biểu ca, bức tranh kia cùng bức tượng xếp là tinh phẩm của mỹ thuật hiện đại, là kiệt tác đắc ý của em.
    Tôi vô lực nói:
    - Em có biết mình dùng nguyên liệu gì không?
    Cô nàng ngửa lòng bàn tay, nói:
    - Có quan hệ gì, anh có biết sau khi linh cảm của một nghệ thuật gia tới là thế nào không. Em vừa bước vào nơi này thì lập tức nhớ lại những chuyện thơ ấu, linh cảm đến, bức tranh kia em đặt tên là sự vui vẻ thời thơ ấu, bức tượng kia đặt tên là...
    Mặt của cô nàng bỗng nhiên hơi ửng đỏ lên, nói tiếp:
    - Gọi là mùa hè ở chung với biểu ca.
    Tôi càng hữu khí vô lực, nói:
    - Hay! Hay! Chẳng qua anh thấy cần đổi lại tên.
    “Sự vui vẻ thời thơ ấu” cần đổi thành “Sự vui vẻ của ma quỷ”, còn đám mảnh vỡ bình hoa, nên gọi là “Nước mắt của biểu ca”!
    Hồng Hồng cong miệng lên, nói:
    - Hoa ra anh không hiểu chút gì về nghệ thuật hiện đại!
    Tôi vô lực đứng lên, nói:
    - Đúng vậy, anh không hiểu!
    Trong mắt Hồng Hồng gần như đong đầy nước mắt, nói:
    - Lý biểu ca, em… em làm hỏng những thứ yêu mến của anh sao? Em nghĩ anh sẽ tán thưởng kiệt tác của em.
    Tôi cười khổ nói:
    - Kiệt tác của em chỉ có hai cái này thôi sao?
    Hồng Hồng nói:
    - Lẽ ra, em còn muốn ở trong thư phòng anh…
    Tôi ôm lấy đầu, hét to lên:
    - Hồng Hồng.
    Hồng Hồng nói:
    - Nhưng lão Thái chết cũng không chịu cho em vào thư phòng anh.
    Trong lòng tôi cảm kích lão Thái không thể nói hết thành lời, nói:
    - Lão Thái! Chú đã cứu cháu một mạng!
    Lão Thái cười hết cách, tôi nói:
    - Chà, Hồng Hồng, về sau không được làm cái mẹ khỉ gì mà nghệ thuật hiện đại.
    Hồng Hồng mở to hai mắt, hứng thú hỏi:
    - Mẹ khỉ? Nghĩa là gì cơ?
    Tôi bật ra lời trong lúc nhất thời tức giận, cũng không ngờ Hồng Hồng sẽ tra hỏi ngọn nguồn. Tôi chỉ đành thở dài nói sang chuyện khác:
    - Hồng Hồng, anh bị thương, em vừa thấy rồi đó. Em nên đi ngủ!
    Hồng Hồng nói:
    - Không! Biểu ca, em giúp anh băng bó vết thương. Biểu ca, em có đọc được một chuyện vướng mắc liên quan tới mafia trên tạp chí của Mỹ. Vì sao anh bị thương? Là có một hành động mạo hiểm mới? Lần sau em đi với anh!
    Tôi giật nảy mình, Hồng Hồng đã nói là làm được. Tôi vội nói:
    - Không! Không! Chẳng qua là súng ngắn cướp cò!
    Cô nàng ngửa lòng bàn tay ra (7), nói:
    - Súng ngắn cướp cò? Vậy chả có gì kích thích cả.
    Tôi đi về phía phòng ngủ của mình. Hồng Hồng muốn theo vào nhưng tôi không thể không chặn cô nàng ở ngoài cửa, tôi nói:
    - Hồng Hồng, anh muốn tắm rửa thay quần áo, em ở bên ngoài chờ anh đi!
    Hồng Hồng vô cùng không tình nguyện xoay người rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng của cô nàng mà không khỏi lắc đầu thở dài. Cô nàng cho rằng mình là ai đây? Là Marilyn Monroe sao? Bằng không vì sao muốn đi theo? Sau khi Hồng Hồng học nghệ thuật hiện đại ở nước Mỹ trở về khiến tôi có cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn người sao hỏa xông vào nhà mình.
    Tôi đóng cửa lại. Đầu tiên băng bó cánh tay bị thương. Viên đạn chỉ sượt qua ngoài da, thương thế cũng không nặng lắm. Rồi tôi đi tắm, thay áo ngủ. Sau đó, tôi lôi con khỉ gấp bằng giấy với khẩu súng có lắp bộ phận giảm thanh, lặng lẽ mở cửa, và đi về phía thư phòng. Tôi chuẩn bị dành ra một đêm để suy nghĩ kỹ càng toàn bộ sự việc từ đầu đến đuôi.
    Thế nhưng, tôi vừa đến cửa thư phòng, tiếng thét chói tai của Hồng Hồng đã khiến tôi giật nảy mình. Tôi quay đầu nhìn sang, chỉ thấy cô nàng làm mặt quỷ với tôi, nói:
    - Biểu ca, anh bảo em đi ngủ nhưng sao chính anh lại không ngủ?
    Cô nàng đã mặc thêm một bộ đồ ngủ dài, trông mười phần xinh đẹp. Tôi nói:
    - Anh có chuyện.
    Không đợi cô nàng mở miệng, tôi đã nói:
    - Em đừng quấy rầy anh!
    Hồng Hồng nghịch ngợm cười với tôi, nói:
    - Vâng!
    Tôi vào thư phòng, đóng cửa lại, mở đèn, đặt khẩu súng vào trong ngăn kéo, lấy con khỉ giấy ra. Lập tức, tôi liền phát hiện ra trên con khỉ giấy cũng có dấu móng tay viết lên. Tôi vừa nhìn liền nhận ra đó cũng là chữ “Tomson 25”!
    Tôi không khỏi ngây người một lúc lâu, lại là "Tomson 25"! Tôi vốn cho rằng vài chữ trong con khỉ giấy ở trong tay Quách Tắc Thanh là do tiểu Quách viết ra. Hiện tại, tôi mới biết là không phải. "Tomson 25" rốt cục là đại biểu cái gì? Là ám hiệu của tập đoàn buôn lậu súng ống đạn dược. Đại biểu cho súng Tomson chi nhánh số 25 sao? Có thể, nhưng con khỉ giấy thì có tác dụng gì?
    Tôi đang đau đầu suy tư, thì đột nhiên, từ cửa sổ truyền đến một tiếng “Hi”. Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy một cái mặt nạ đen như sơn, đang ở ngoài cửa sổ dòm tôi! Tôi vừa nhìn liền hoảng sợ, thân thể hướng ra sau, lộn một vòng ngay tại chỗ, lăn người tới sau chiếc ghế sô pha bằng da. Thế nhưng ngay vào lúc này chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích, đó là Hồng Hồng. Tôi vội đứng dậy. Hồng Hồng đã bước vào từ cửa sổ, nói:
    - Biểu ca, anh quên mất là sân thượng có thể thông tới thư phòng của anh rồi à?
    Cô nàng cầm trong tay một cái mặt nạ khắc gỗ. Đó chính là cái mặt quái dị tôi mới nhìn thấy.
    Tôi đứng lên, nói:
    - Hồng Hồng, em lại nghịch ngợm rồi. Anh thật muốn đánh em!
    Hồng Hồng lại cười trừ, đi tới cạnh bàn làm việc, cầm con khỉ giấy lên giơ về phía tôi:
    - Biểu ca, đây là cái gì?
    Tôi tức giận nói:
    - Anh cũng không…
    Tôi mới nói được ba chữ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “xì”. Ngay sau đó, là một tiếng nổ “bụp”. Đó là tiếng bóng đèn bàn vỡ. Đồng thời, lóe lên ánh sáng, giống như có thứ gì đó từ ngoài cửa sổ bay vụt vào. Trong lòng biết đã xảy ra biến cố, tôi vội nhảy lên phía trước, bổ nhào về phía Hồng Hồng, ôm lấy cô nàng rồi lăn mấy vòng. Lập tức lại nghe được một tiếng “bịch”, có thứ gì đó rơi xuống dưới bàn của tôi. Tôi lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bóng người lóe lên, không thấy rõ là loại người nào. Tôi vội vàng đứng lên bật một bóng đèn khác. Tôi nhìn sang Hồng Hồng, chỉ thấy cô nàng chẳng có một chút sợ hãi, trái lại tràn đầy hưng phấn, nói:
    - Biểu ca, trong cuộc sống của anh lúc nào cũng tràn ngập kích thích như vậy sao?
    Sau đó, cô nàng lại thấp giọng nói:
    - Biểu ca, anh vừa rồi ôm em quá chặt. Anh xem, anh làm đau em rồi!
    Tôi nhìn xuống dưới bàn thì thấy một con dao găm dài chừng bảy tấc cắm ở dưới mặt bàn. Tôi nhìn phía dao găm cười gượng nói:
    - Hồng Hồng, nếu vừa nãy không dùng sức thì con dao găm này đã cắm vào đầu của em rồi!
    Hồng Hồng đắc ý cười một tiếng, nói:
    - Biểu ca, vậy không phải là càng kích thích sao?
    Tôi chỉ đành gật đầu, nói:
    - Ừ, càng kích thích!
    Vừa nói vừa hướng về phía mặt bàn.
    Dao găm cắm vào mặt bàn, trên dao găn còn dính một tờ giấy trắng nhỏ, trên đó viết mấy chữ:
    “Vệ tiên sinh, người thông minh là không xen vào chuyện người khác.”
    Chỉ có một câu đơn giản như thế.
    Hồng Hồng kề sát người tôi, nói:
    - Biểu ca, phải xen vào!
    Tôi quay đầu sang, suýt nữa đụng phải chóp mũi Hồng Hồng, tôi nhẹ nhàng đẩy cô nàng ra xa một chút, nói:
    - Hồng Hồng, ngày mai em đến ở trong biệt thực ngoại ô của bạn anh!
    Hồng Hồng nói mà không cần đắn đo suy nghĩ:
    - Em không đi! Em muốn tham gia hoạt động mạo hiểm của anh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (1) Xe tàu điện: xe chở khách công cộng, chạy bằng điện, chạy trên đường ray dọc theo các phố của một thị trấn.
    Ảnh:
    (2) Dao gấp lưỡi
    Ảnh:
    (3) Vưu Bá Liên Nạp: Yul Brynner (11 tháng 7 năm 1920 – 10 tháng 10 năm 1985) một diễn viên điện ảnh và sân khấu sinh ra ở Nga Hollywood và Broadway đoạt Giải Oscar. Ông đã diễn trong nhiều phim và kịch ở Hoa Kỳ.
    Ảnh:
    (4) Trần Bán Đinh 陈半丁 (1876 - 1970) tức Trần Niên, người Chiết Giang Sơn Âm. Là họa sĩ thuộc trường phái Vận cổ của trung quốc. Nổi tiếng về vẽ sơn thủy, hoa điểu (tranh chim và hoa).
    Ảnh:
    Bốn bức Hoa Điểu Điều Bình
    Ảnh:
    (5) Sesshu Toyo (雪舟等楊 = Tuyết Chu Đẳng Dương) (1420 - 1506) là họa sĩ thiền Nhật Bản. Là một trong các đại danh hoạ tranh thủy mặc (sumie) thời Muromachi v.v.
    Ảnh:
    Bức Sơn Thủy Tiểu Đấu Phương
    Ảnh: (minh họa)
    (6) Người vượn Tarzan
    Ảnh:
    (7) Điệu bộ ngửa lòng bàn tay
    Ảnh:

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...4#post16847184
    Mình là Qing Luan. Từ giờ mình sẽ dùng nick này để post.
    Tiến độ thì sẽ cố gắng 1 tháng 1 chương
    Lần sửa cuối bởi Bến, ngày 12-09-2016 lúc 12:25.
    ❤ ❥Ai đi qua cho Bến xin một phiếu❤ ❥

    ---QC---


  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hkda,kkk3k,lybietcau,thanhviet170906,Vô__Tình,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status