TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: Heroes 3 - Công chúa Undead - Bộ Phi Yên

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    The origin of passion
    Bài viết
    1,487
    Xu
    3,586

    Mặc định Heroes 3 - Công chúa Undead - Bộ Phi Yên

    Đồng nhân: Truyện lấy bối cảnh là Game, phim ảnh, truyện tranh,... ở đây là game kinh điển Heroes 3.

    Truyện của Bộ Phi Yên - Tiến sỹ Bắc Đại - luôn có nét riêng.

    Sau khi dịch xong Kiếm Tâm - một trong những bộ hoàn thành đầu tiên ở TTV, cũng là dịch phẩm đầu tay của bản thân, tôi đã định dịch truyện này để tặng 1 cô gái cũng ở TTV, vì truyện nằm cùng 1 file txt với Kiếm Tâm.

    Nhưng thấy không hợp lắm, lại thôi. Nói chung, cả 2 đều có mục đích là mang lại nhiều bản dịch hay, chất lượng cho TTV nói riêng và độc giả nói chung, nên tính tới giờ đã không còn gì tiếc nuối.

    Tôi dịch cách đây mấy năm, rồi để đó, hôm nay biên lại. Do đã có 1 bản convert edit tên Công chúa quỷ tộc trên mạng, nên đổi tên chút để phân biệt.

    Công chúa Undead
    ----o0o----
    Tác giả: Bộ Phi Yên
    Dịch thuật: Aficio
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Chương 1

    Dịch thuật: Aficio

    Tôi tên là Isra.

    Từ khi sinh ra, tôi đã biết mình là một nàng công chúa, sở hữu sinh mệnh vĩnh hằng và một tòa thành âm u lạnh lẽo.

    Tòa thành của tôi quanh năm bọc trong màn mây mờ mịt. Bóng cây lưng núi xa xa dưới ánh trăng phát ra u quang lành lạnh. Lũ nấm thâm thấp cứ âm thầm lan tỏa trên mặt đất ẩm ướt ven mộ địa. Đám dây mây khô khốc vươn mình lộ ra khỏi bùn lầy, trông như những cánh tay mục nát, mãi mãi với lên bầu trời đêm; đôi khi chúng được ánh trăng rằm phủ một tầng sương trong bàng bạc, khác nào những pho tượng cổ xưa mà sống động.

    Tôi thích tòa thành của tôi, thích chạm vào ngọn lửa đèn vàng nhạt phát ra từ U trạch của Hấp huyết quỷ, thích lắng nghe tiếng keng keng đêm ngày chẳng dứt từ lò rèn, thích ngước nhìn quầng sáng rực đỏ thần bí phát ra từ Chiêu hồn tháp xa xa, thích nhìn xuống dòng nước sông Vong Xuyên màu xanh ngọc bích trôi xuôi nơi xưởng thuyền.

    Tôi còn ưa thích đám bạn hữu cùng hội cùng thuyền hơn thế nữa. Nào là những Khô lâu binh chăm chỉ tuần tra, nào là những U linh bay lượn tự do giữa không trung, lại còn cả mấy tay Vong linh kỵ sĩ sang trọng ruổi rong nước kiệu.

    So với nhân loại, chúng tôi cần cù và dũng cảm hơn nhiều, không hề ngơi nghỉ, cũng không ham hưởng thụ, tranh giành của cải. Năm này qua năm khác, chúng tôi sống mãi trong trật tự ở thế giới lạnh băng dưới lòng đất này.

    Tôi tận hưởng thời quang vô cùng vô tận này. Dù cho tới rất nhiều năm sau, khi mang quân đội của mình ngao du đại lục, tôi không thể không dừng chân ở mỗi tòa Quỷ thành trên đường đi, leo lên lớp nham thạch dựng đứng, đặt mình trong làn gió rít gào, hồi tưởng về thời tuổi thơ vĩnh hằng mà tươi đẹp.

    Cho tới một ngày, phụ thân nói với tôi, bảo tôi phải rời nhà đi du lịch bốn phương. Người kể rằng Vong linh tộc chúng tôi có một kiện bảo vật với năng lực chinh phục thiên hạ, nhưng do bất cẩn nên bị thất lạc trong chiến tranh, mất đi hai bộ phận trong đó. Quốc vương Quỷ tộc mỗi đời đều khao khát kết hợp lại cả bộ trong tay mình, gây dựng nên một thế giới vĩnh hằng trên đại lục Erathia. Tôi là con gái duy nhất của người, trải nghiệm trong quá trình tìm kiếm bảo vật chính là bài kiểm tra cuối cùng, để tôi trở thành Quốc vương kế nhiệm.

    Đối với tôi lúc ấy, "Chinh phục thiên hạ" là một cụm từ vô nghĩa. Tôi chưa từng gặp phải kẻ địch, tôi cũng không hiểu tại sao người khác phải đem chúng tôi ra làm kẻ địch. Nhưng phụ thân bắt tôi phải biến cụm từ này thành niềm tin.

    Từ đó, tôi có một niềm tin: Tìm ra bảo vật, chinh phục thiên hạ.

    Tôi dẫn đầu một đội Khô lâu binh, mặc tấm áo choàng màu đỏ phụ thân đưa cho, quay người xuất phát. Ánh trăng trong veo rải phía sau người tôi thành một con đường vô cùng vô tận, vô số bóng hình u ám buồn bã phất phơ hai bên đường, giống như trời vừa đổ một trận tuyết đen. Tôi biết đó là những U linh đang chầm chậm tiễn đưa, tiễn đưa tôi rời khỏi khoảng trời tăm tối vĩnh viễn không tan này.

    ...

    Khi tôi nhìn thấy ánh mặt trời, hết thảy xung quanh đột nhiên biến thành xa lạ, sắc màu cây cỏ trở nên rạng rỡ vô cùng, thật hào nhoáng dưới ánh sáng chói chang. Một vài động vật nhỏ cứ khổ sở chạy nhảy, tôi không hiểu tại sao bọn chúng lại hấp tấp như thế. Phải chăng, sinh mệnh của chúng khác với tôi, thiếu đi năm tháng vĩnh hằng, nên không thể không bôn ba kiếp này.

    Tôi khẽ cười đi lướt qua bọn chúng, tới bên Giếng uống nước, tới Ma pháp điện đọc sách, tới Chân lý hoa viên ngồi thiền, mọi thứ bên ngoài đối với tôi đều mới lạ và lý thú. Có điều các Tiên tri gần đó đều thật cao ngạo, những bảo vật hay anh hùng họ muốn tôi đều chưa từng nghe biết, chỉ riêng một Tiên tri áo xám hòa nhã vỗ vai tôi, nói: "Con à, con sẽ có được vẻ đẹp vĩnh hằng." Tôi không nghi ngờ điều này chút nào, bởi vì tôi là công chúa. Tôi cho rằng bất kể ở nơi nào, người ta đều sẽ yêu quý những gì thuộc về tôi như yêu người thân của mình vậy.

    Cho tới một lần bị từ chối trước cửa Thư viện, tôi mới hiểu, thì ra ở thế giới bên ngoài, tôi chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, vừa không thực lực, vừa không tiếng tăm.

    Đấy là lần đầu trong đời tôi thấy chán nản, nằm thừ ra trên bãi cỏ đằng sau thư viện. Lúc này, tôi thấy một Kỵ sĩ nhân loại trẻ tuổi đi ra khỏi thư viện, thúc ngựa chạy vụt qua tầm nhìn. Tôi bò dậy, rất muốn hỏi anh ta định đi đâu, cuối cùng vẫn không dám mở miệng.

    Người giữ cửa Thư viện có lẽ thông cảm cho tôi, khuyên tôi nên tới Học viện đấu sĩ gần đây để học tập, sau đó đi giết một ít sinh vật nhỏ, tăng thêm kinh nghiệm rồi quay lại. Tôi không hiểu đọc sách và giết thú liên quan gì tới nhau, nhưng tôi vẫn quyết đi học.

    Người của Học viện vừa nhìn thấy tôi liền nhíu mày, may sao phụ thân kịp thời cho tôi một khoản học phí lớn, tôi cuối cùng nhập học thuận lợi. Việc huấn luyện rất khô khan: ma pháp, đấu kiếm, chiến thuật, đạn đạo,... tựa như có vô số các giáo trình và kỳ thi. Tuy tôi là Tử vong kỵ sĩ, nhưng tôi lại thích các môn ma pháp. Tôi thích ngồi trong mật thất đọc những quyển trục phủ đầy bụi bặm, hít thở cái mùi mốc meo cũ nát, khiến tôi nhớ lại quê nhà nơi xa.

    Giảng viên và bạn học đa phần là các nhà giả kim đến từ Tháp thành. Bọn họ tự lập thành phái riêng, cứ kẹp sách ma pháp chạy qua chạy lại như gió, nhưng không ai muốn nói chuyện với tôi. Chẳng sao hết, chính tôi cũng không phải người thích nói chuyện.

    Trong học kỳ dài đằng đẵng, thú vui duy nhất của tôi là xem các đồng môn sắp tốt nghiệp chiến đấu ở Đấu thú trường. Khi họ thắng, tôi hò hét tới khi khản tiếng; khi họ thua, trong lòng tôi trở nên trĩu nặng; đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu.

    Cuối cùng cũng tới ngày tôi lên đài.

    Trong khi tôi còn đang nơm nớp âu lo đứng giữa quảng trường, bốn phương đột nhiên rộ lên một tràng cười. Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, không hiểu bọn họ đang cười gì. Tôi sợ sệt thi lễ với tất cả khán giả, tiếng cười khắp bốn phương lại càng thêm chói tai. Hoảng hốt, tôi nhìn lên khu bán nguyệt dành cho người xem, có không biết bao nhiêu người đang ôm bụng tỏ vẻ đau đớn sinh bệnh, còn một số khác ra sức ném đá về phía tôi.

    Tôi đã không còn thời gian suy nghĩ nữa, một con Hạt sư vàng kim đang xông về phía tôi. Tôi vụng về múa múa thanh lang nha bổng vừa mua được ở Chợ đen hôm qua, hết sức phòng thủ thân thể. Trong nháy mắt ấy, dường như toàn bộ ma pháp và chiến thuật học được đều bị phong ấn trong ký ức. Tôi chỉ cảm thấy móng vuốt sắc bén của sư tử đã cào thành vài vết rách trên cơ thể gầy trơ xương của tôi. Xương cốt của tôi đều như sắp gãy vụn hết.

    Tôi ngã quỵ xuống. Một luồng hơi tanh hôi ập tới. Tôi dồn sức chọc cánh tay về phía trước! Tiếng rống của Hạt sư, tiếng kêu kinh hãi của tôi, đều đã lẫn lộn mơ hồ, chỉ có tràng cười kinh thiên động địa là rõ ràng. Một dòng máu ấm áp chảy xuôi theo cánh tay, tôi choáng váng xỉu người đi.

    Không biết bao lâu sau, tôi khôi phục được trực giác, bốn bề tĩnh lặng như chết, không nghe thấy một tiếng động gì. Xem ra các khán giả hoặc thấy mất hứng, hoặc cười lạnh chế giễu.

    Một nhân viên quản lý chạy lại, thuận tay đưa tôi chiếc huy chương, sau đó gọi người khác lên đài.

    Tôi chống tay lên vũng máu, chậm rãi bò dậy, quấn lại chiếc áo choàng rách nát lên người, hành lễ bốn phía, sau đó bước ra. Lồng ngực như bị người ta đập mạnh vào, bực bội, khó chịu.

    Tôi hiểu loại cảm giác này là thương tâm, nhưng tôi từ lâu làm gì có trái tim.

    Các Khô lâu binh tôi mang theo đỡ tôi xuống đài. Đằng sau lưng tôi nơi xa xa truyền tới tiếng vỗ tay như sấm, tôi biết đấy là dành cho vị anh hùng thi kế tiếp. Bọn họ không nhìn thấy đôi môi khô héo của tôi đang mấp máy liên tục trong lặng lẽ.

    Tôi cứ thế tốt nghiệp. Từ đó trở đi, tôi không ưa tới những chỗ đông người, cũng không muốn giao du cùng những anh hùng khác, trên đường thấy họ tôi cũng tránh ra xa.

    Có lần, trong khi tránh né, tôi gặp phải một bầy Lang nhân đang canh giữ mỏ bảo thạch. Chưa kịp nói lời xin lỗi, chúng đã hung hăng xông tới. Định giải thích vì là công chúa, tôi không cần mỏ khoáng nào cả. Nhưng tất cả đều không còn tác dụng, tốc độ của chúng nhanh hơn, tôi chỉ có cách ra tay.

    Tôi nhìn thấy binh lính của mình ngã xuống, cũng nhìn thấy Ma pháp tiễn của mình nổ tung trên đầu bọn chúng, trong lòng tôi lại cảm thấy đau đớn. Cuối cùng, tôi giành chiến thắng.

    Tôi do dự một lúc không biết có nên cắm cờ xí của mình lên mỏ bảo thạch không. Sau đó, tôi dùng phương pháp riêng, biến lũ Lang nhân đã chết thành Khô lâu, để bọn chúng tiếp tục thủ ở mỏ khoáng. Tôi nghĩ, đây là lời xin lỗi, bọn chúng hẳn không còn căm ghét tôi nữa, bởi dẫu sao, tôi cũng cho chúng vĩnh viễn được như ý nguyện.

    Từ đó trở đi, tôi thấy có người đang giữ mỏ khoáng là tránh luôn. Vậy nên, tôi mãi không thể nào đi tới nơi xa được, binh sĩ thủ hạ cũng ngày một ít đi, tôi không thể không chiêu mộ một ít tân binh giá rẻ.

    Có lần nhìn thấy ánh đèn vàng nhạt ở cửa sổ một nhà nông, tôi nhớ tới U trạch của lũ Hấp huyết quỷ hiếu khách.

    Khi mỉm cười muốn mời những nông phu ấy gia nhập, lại được đáp lại bởi ánh mắt sợ hãi và thù hận, tôi thấy bất an lùi lại. Chợt tôi nghe thấy đằng sau có người nói nhỏ:
    - Trời ơi, cô kia xấu xí quá!

    Đây là lần đầu tiên tôi nghe được có người chê tôi xấu xí.

    Từ ấy, tôi bắt đầu chán ghét thế giới bên ngoài, nhưng tôi biết mình vẫn chưa thể về nhà.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Quỷ tộc/Vong linh tộc: Undead.

    Anh hùng: Hero.

    Isra: Hero mạnh nhất về thuật Necromacy trong trò chơi. Necromacy là thuật biến 1 tỷ lệ lính chết trận thành Skeleton, thuật đặc trưng của thành Necropolis. Ở cùng cấp độ, tỷ lệ này ở Isra là cao nhất, nên cô luôn sở hữu lượng Skeleton đông đảo nhất.

    Ma pháp tiễn: Magic Arrow, phép thuật khởi đầu của Isra. Quân thành Necropolis có nhược điểm chung là thiếu sát thương tầm xa lúc ban đầu, phép này vừa hay có thể bổ khuyết.

    Hấp huyết quỷ: Vampire.

    U trạch: Estate, nơi ở của Hấp huyết quỷ/Vampire, thuê loại lính này ở đây.

    Chiêu hồn tháp: Necromancy amplifier, tăng thêm 10% Necromacy cho các Necromancer.

    Khô lâu binh: Skeleton.

    U linh: Wight.

    Vong linh kỵ sĩ/Tử vong kỵ sĩ: Death Knight, hero theo khuynh hướng chiến đấu của thành Necropolis.

    Quỷ thành: thành Necropolis.

    Bảo vật: Artifact.

    Giếng: Magic Well, hồi lại toàn bộ spell points.

    Ma pháp điện: Shrine of Magic, được học một phép thuật ngẫu nhiên.

    Chân lý hoa viên: Garden Of Revelation, +1 Knowledge cho Hero.

    Tiên tri: Seer, chính xác hơn đang nói về Seer's Hut (căn nhà có hình cây khô, hình nấm, hay lều rơm), đưa ra nhiệm vụ kèm theo phần thưởng khá hậu.

    Tiên tri áo xám: có thể đang nói về Scholar, tăng thêm 1 cho primary/secondary skill, hoặc dạy 1 spell.

    Thư viện: Library Of Enlightenment, tăng cả 4 kỹ năng (Attack, Defense, Power, Knowledge) thêm 2 điểm, nhưng chỉ cho hero nào xứng đáng.

    Kỵ sĩ (ở thư viện): Knight, hero theo hướng chiến đấu của thành Castle.

    Học viện đấu sĩ: School Of War, trả 1000 vàng để được tăng 1 cho Attack hoặc Defense.

    Ma pháp (môn học): có thể là phép thuật thuộc 4 nhánh Fire, Water, Earth, Air.

    Đấu kiếm: khả năng cao là Offense, biểu tượng thanh kiếm, tăng sát thương cận chiến cho lính.

    Chiến thuật: Tactics, sắp xếp đội hình trước khi chiến đấu.

    Đạn đạo: Ballistics, cho phép điều khiển và tăng sát thương cho máy bắn đá.

    Tháp thành: thành Tower.

    Nhà giả kim: Alchemist.

    Đấu thú trường: Arena, được chọn tăng 2 điểm cho Attack hoặc Defense.

    Hạt sư: Manticore (quân thành Dungeon).

    Chợ đen: nơi Hero có thể mua bảo vật/artifact.

    Lang nhân: Werewolf - người sói, chỉ xuất hiện trong bản mod In the Wake of Gods, mod hình ảnh của Demon trong thành Inferno đi đôi chút.

    Mỏ bảo thạch: Gem Pond.

    Nông phu: Peasant (không như các bản khác, Peasant ở Heroes 3 là quái trung lập, xuất hiện ngẫu nhiên cản đường hoặc thuê miễn phí ở Hovel).

    Một số thứ khác như: màn mây mờ mịt/Cover of Darkness, lò rèn/Blacksmith, xưởng thuyền/Shipyard.

    Sông Vong Xuyên: không liên quan tới game, tác giả đưa vào để thêm liên quan tới Địa ngục.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn Luận Góp Ý Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Aficio, ngày 28-09-2017 lúc 23:36. Lý do: Thêm link bàn luận góp ý
    ---QC---


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    0011,21302766,Blue_planet,fishscreen,haimuoi,I_m_sorry,langbavibo,phamhau1986,QuangAnh29,ronkute,soccerrec28,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    The origin of passion
    Bài viết
    1,487
    Xu
    3,586

    Mặc định

    Công chúa Undead
    ----o0o----
    Tác giả: Bộ Phi Yên
    Dịch thuật: Aficio
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Chương 2

    Dịch thuật: Aficio

    Ở cổng vào một Học viện ma pháp, tôi gặp lại kỵ sĩ nhân loại từng trông thấy ở thư viện nọ. Tôi vẫn còn chưa kịp đặt chỗ sách ma pháp trên tay xuống, con ngựa trắng anh ta cưỡi đã hí lên một tiếng mạnh mẽ, người ngựa đã ở ngay trước mắt.

    Lúc đó tôi đã hiểu, nhân loại là kẻ địch của chúng tôi, anh ta cũng không ngoại lệ.

    Anh ta nhìn tôi, rút trường kiếm từ sau lưng ra. Chiến giáp sáng choang, trường kiếm sắc bén tỏa ánh sáng chết chóc giữa mặt trời chói chang. Chỉ cần anh ta phóng tới vung tay, thân thể tôi liền rách thành xương mục.

    Nhưng, vùng đất giữa chúng tôi chia tách bởi một khe nứt dài, đó là nơi nhân loại không thể vượt qua. Chỉ có như vậy, hai người chúng tôi mới có cơ hội nói chuyện, trong bối cảnh gần nhau gang tấc mà xa cách biển trời. Anh ta thu kiếm lại, nói với tôi:
    - Người Quỷ tộc tới nơi này rất nguy hiểm, đặc biệt là cô. Về nhà đi. Lần sau không may mắn như vậy đâu.

    Tôi lẳng lặng đáp:
    - Tôi không đi đâu cả. Tôi còn phải tìm bảo vật của Quỷ tộc, chinh phục thiên hạ.

    Tôi biết anh kiểu gì cũng cười, song tôi còn biết nét cười của anh có chỗ không giống như những người khác, cho dù chỉ một phần mười. Thế nên, tôi cũng cười với anh.

    Anh ném một Quyển trục ma pháp bay qua khe nứt sang chỗ tôi:
    - Bắt lấy đi, công chúa Quỷ tộc - người chinh phục thiên hạ. Đây là món quà tôi tặng cô.

    Trên quyển trục có ghi Lưu tinh hỏa vũ, một loại ma pháp rất cao thâm.

    Kể từ hôm đó, mỗi lần ngồi dưới bầu trời đêm trống trải, tay giơ lên, những ngôi sao đỏ tươi như thể tuôn ra từ ống tay áo rỗng không của tôi, trông như ráng đỏ tản ra từ Chiêu hồn tháp. Tôi tình nguyện để pháp lực tiêu hao như vậy giữa bát ngát đồng hoang, chứ không để màn hoa khói mỹ lệ này nổ tung giữa chiến trường tinh huyết.

    Một hôm, khi đang dõi mắt ngắm trông một màn hoa khói bị gió đêm hoang nguyên thổi tan thành từng tia từng sợi, một anh hùng mang theo cờ xí xanh lục lặng lẽ tiếp cận tôi. Tôi muốn bỏ chạy, nhưng tất thảy đã muộn. Đại quân chỉnh tề của nhân loại với khí thế bừng bừng ở ngay trước mắt, tôi không còn đường lui. Ông ta vẫy cờ, vô vàn Thần tiễn thủ giương cung lắp tên, ánh sáng chói lòa khiến cho đôi mắt quen với bóng đêm của tôi cay nhức.

    Lúc này, một anh hùng khác bước tới ngăn ông ta lại. Tôi kinh ngạc nhận ra, anh chính là kỵ sĩ đã tặng mình quyển trục.

    Sau đó tôi mới biết, anh tên là Lord Haart, học xong theo về dưới trướng vị lãnh chúa cờ xanh lục. Người trung niên vừa rồi là phụ thân của anh.

    Anh nói với phụ thân, tôi là một bằng hữu Quỷ tộc, còn mời tôi vào thành nghỉ ngơi. Vừa hay tôi đang chán ngán việc lang thang, nên vui vẻ nhận lời. Vào thành tôi mới nhận ra, nhà anh đã giăng đèn kết hoa khắp tứ phía.

    Phụ thân anh bảo anh, tối nay công chúa của thành sẽ tới thăm, dạ tiệc đã chuẩn bị xong, đồ bạc đều được gia bộc đánh cho sáng bóng, đến các nữ hầu cũng mặc trang phục ngày lễ.

    Haart cũng rất vui thích vì công chúa tới, tươi cười nghe phụ thân nói, vào phòng thay một bộ cánh mới. Phụ thân khen ngợi không dứt, Haart lại nhìn tôi, như muốn trưng cầu ý kiến. Thực ra, tôi nhận thấy bộ dạng của anh có vẻ khôi hài. Tôi chưa từng thấy Haart đẹp trai, thích ở bên anh chỉ bởi trong nét cười có điểm không giống như bao người khác.

    Nhân loại là một chủng tộc kỳ lạ. Họ cứ thích dùng những thứ màu sắc sặc sỡ để che đậy thân thể vốn có của mình. Nhưng tôi hiểu đây là tự do của họ. Giống như tôi là công chúa của Quỷ tộc, lại mãi hi vọng có ngày được cùng chàng trai nhân loại ngay trước mắt, lưu lạc góc bể chân trời.

    Tôi thực lòng gật gật đầu.

    Haart vui lắm. Tôi hiểu niềm vui của anh nằm ở việc đem những gì đẹp nhất ra nghênh tiếp công chúa. Nếu anh tới vương quốc của tôi, tôi cũng như vậy, giữ lại ánh trăng mỹ lệ tuyệt diệu nhất của Quỷ thành, tặng cho Haart.

    Đúng lúc này, phụ thân của Haart trông thấy tôi, sắc mặt có phần khó xử. Ông ta nói nhỏ với Haart:
    - Khi công chúa tới, hay là để vị bằng hữu Quỷ tộc này lên lầu nghỉ ngơi, đằng nào cô ấy cũng không ăn uống gì.

    Tôi vờ như không nghe thấy tiếng họ nói. Haart ngước đầu nhìn tôi, ngẩn ra cười đáp:
    - Cô ấy sẽ không để bụng đâu. Isra là một người rất tốt.

    Tôi mỉm cười gật gật đầu, dựa vào tay vịn cầu thang bóng loáng, chậm rãi bước lên lầu trên. Anh không muốn để công chúa nhìn thấy tôi, đây chẳng qua là chút phù phiếm của nhân loại, tôi đương nhiên không để bụng.

    Tôi ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn gỗ, không hề thấy đói, nghe vào tai tiếng ca múa loáng thoáng phập phù, cả tiếng cười vui vẻ của công chúa và Haart, không biết đợi đã bao lâu.

    Trước đây tôi cho rằng thời gian không có ý nghĩa gì với mình, nhưng lần đầu tiên tôi nhận thấy, thì ra nó cũng có thể từ từ khiến cho người ta đau lòng.

    Cho tới khi khách khứa bên ngoài tản đi, tôi bước ra trong vô thức, lại vừa hay gặp phải công chúa và Haart. Nàng ta mặc chiếc váy khảm nạm bảo thạch nhiều màu, mái tóc vàng kim chói mắt búi thật cao. Thế nhưng, từ ánh mắt của Haart, tôi biết công chúa rất xinh đẹp.

    Công chúa ngưng cười, lạnh nhạt hỏi Haart:
    - Đó là ai?

    Haart cười đáp:
    - Bạn anh. Một người bạn Quỷ tộc.

    Công chúa cao giọng:
    - Quỷ tộc?

    Khi ánh mắt nàng ta chuyển sang tôi, tôi trấn tĩnh đáp lại:
    - Đúng. Công chúa Quỷ tộc.

    Nàng công chủa ngẩn ra, đột nhiên bật cười:
    - Cô ấy nói cô ấy cũng là một công chúa.

    Haart liền đỏ mặt, anh kéo công chúa đi ra chỗ khác. Tiếng cười của công chúa khiến cho không khí bên trong đại sảnh khe khẽ rung lên. Tôi không hiểu mình nói sai chỗ nào, tôi thực sự là một công chúa.

    Công chúa không mấy khi tới, nên tôi vẫn có rất nhiều thời gian ở cùng với Haart. Haart luôn nói tôi là một nữ nhi có chí khí, chỉ bởi tôi giữ niềm tin kiên định bản thân chắc chắn chinh phục được thiên hạ. Còn tâm nguyện của anh là tìm thấy Vân trung thành trong truyền thuyết, gặp được Thiên sứ ở đó.

    Thì ra trong tòa thành của họ có thể xây được Vân trung thành. Mấy trăm năm trước, vùng đất này trúng phải lời nguyền rủa tà ác, Thiên sứ cũng không chịu chiếu cố cho nhân dân nơi này. Anh cười cười, bảo xây dựng lại Vân trung thành là ước nguyện của phụ thân, còn chính anh, chỉ muốn tận mắt trông thấy sinh linh đẹp nhất trong truyền thuyết.

    Tôi bèn hỏi anh, Thiên sứ đẹp tuyệt trần trông thế nào. Anh nói không biết, có lẽ đẹp như loài bướm vậy. Anh chỉ vào khóm hoa đằng trước, một con bướm đang nhẹ nhàng vờn múa trên đóa hoa bách hợp, đôi cánh xanh lam đập đập trên nhụy hoa tạo thành ảo ảnh loang loáng. Tôi thầm nghĩ trong lòng, thì ra cái anh cho rằng đẹp thực không giống với tôi.

    Rồi tới một ngày, chúng tôi tự ý bỏ đi, kết bạn rời khỏi tòa thành của Haart, đi tìm Vân trung thành ở nơi xa, đi tìm hóa thân xinh đẹp lưu lại trên thế gian của các vị thần.

    Cùng nhau, chúng tôi vượt qua bao núi cao, sông sâu, thung lũng, thảo nguyên,... trên hoa thơm cỏ lạ in đầy vết vó ngựa, ban mai ráng chiều thêu gió bụi khắp chiến y. Hằng hà sa số sinh vật với đủ mọi hình dáng từng lướt qua ánh mắt chúng tôi: tinh linh, nguyên tố, dã thú, rồng,... Haart thường nhíu mày mỗi khi mặt trời khuất bóng, dõi mắt phương xa. Những lúc thế này, tôi thường thầm hỏi: Haart, rốt cuộc cái gì mới là vẻ đẹp anh mong muốn?

    Mỗi tối, Haart thắt một nút trên đuôi ngựa, để tính thời gian trôi qua. Tôi quen dần, cũng học theo anh tính toán mặt trời mọc lên lặn xuống. Đếm được trên đuôi ngựa tổng cộng ba trăm sáu mươi lăm nút, tôi biết, chiếu theo tiêu chuẩn của nhân loại, tôi và Haart đã bên nhau được một năm.

    Khi thắt nút thứ ba trăm sáu mươi lăm, trông Haart sầu muộn lắm. Tôi hiểu anh bắt đầu nhớ nhà, nhớ phụ thân và công chúa tóc vàng. Một năm với tôi không có ý nghĩa gì, nhưng đối với Haart, đây là một phần bảy mươi hoặc tám mươi sinh mệnh của anh. Đến nay, tôi vẫn vô cùng biết ơn Haart đã dùng một phần bảy mươi thời gian của mình để bầu bạn với tôi, bầu bạn với một Quỷ tộc bất tử.

    Dưới một ngọn núi tuyết mây phủ sương giăng, cuối cùng chúng tôi đã phát hiện được một tòa Vân trung thành.

    Thang trời trắng muốt dẫn lên mây, nhìn không thấy điểm cuối, màu vàng kim của cổng thành sáng lấp lánh, cờ chiến màu xanh da trời hai bên tô vẽ đầy sao, phấp phới dưới ánh dương, như thể cắt ra từ Ngân Hà vậy.

    Tay Haart hơi run, tôi bèn thay anh mở cánh cổng hoàng kim đầy văn tự cổ đại ấy.

    Kiếm quang trắng muốt như lụa bổ thẳng từ đỉnh đầu xuống. Tôi không kịp suy tính, ba Thiên sứ trưởng đã vỗ cánh, vây tôi vào giữa. Gió xoáy phát ra từ cánh đập đẩy tôi ngã xuống đất. Tôi ngước đầu lên nhìn Thiên sứ trưởng giáp trụ sáng loáng, bọn họ thật uy vũ, anh tuấn, hùng tráng. Giữa kiếm quang ngập trời, tôi lại khẽ cười, bởi vì tôi tin, các Thiên sứ hẳn phải đẹp tới mức khiến tôi thán phục.

    Haart hét lớn, Kỵ binh thủ hạ xông lên cứu tôi. Ba Thiên sứ trưởng nhìn nhau, hai gã bay lên trước ngăn chặn kỵ binh của Haart, gã còn lại trở tay chém xuống một kiếm, chém ngay lên khuôn mặt còn đang ngây ra ngước nhìn của tôi.

    Kiếm đó bổ từ đỉnh đầu xuống hàm dưới, lưu lại một vết rách không thấy đáy, trông như khe nứt. Tuy không có máu chảy, tôi vẫn thực sự cảm thấy một cơn đau như rút sạch sinh mạng.

    Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng Haart gọi lớn: "Isra!" Một tia sét đánh thẳng lên gã Thiên sứ trưởng vừa chém tôi. Gã vung tay, tia sét bị đánh nát thành bụi, song cổ tay gã cũng ứa đẫm máu tươi.

    Thiên sứ trưởng lạnh lùng nhìn tôi, nhìn tôi đang ngoan cố trụ thân trên mặt đất, một tay sống chết nắm chặt cổ tay gã, tay kia nắm mảnh áo choàng rách che đi thân thể gầy xương.

    Gã nhíu mày, ra sức rút kiếm. Tôi cảm thấy trên mặt mình một loạt tiếng nứt rách kèm theo cơn đau sống đi chết lại, nhưng càng khiến tôi siết chặt hơn.

    Thanh kiếm trên mặt tôi bị cản lại, bởi vì mũi kiếm đã bị vết xương nứt kẹp chặt, nên tôi và Haart có cơ hội cuối cùng để ra tay. Hai gã Thiên sứ trưởng còn lại đã mạng đổi mạng với kỵ binh của Haart, giờ đây chúng tôi chỉ còn một đòn sau chót này.

    Nhưng với thực lực của chúng tôi, e rằng chỉ còn cách bỏ chạy mới hòng giữ mạng, chỉ cần thoáng do dự, Thiên sứ trưởng sẽ rút được trường kiếm, chém cả hai thành từng mảnh.

    Tôi vừa định quay đầu nhìn Haart, không trung đã truyền tới một luồng khí nóng, vạn chấm đỏ rực trút xuống chỗ tôi như mưa .

    Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy màn hoa khói này giữa ban ngày.

    Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, chúng hiện ra có vẻ tái nhợt mong manh, giống như nàng công chúa bị bệnh đã lâu, song vẫn cao quý, xinh đẹp. Tôi mỉm cười, thì ra vào đúng khoảnh khắc cuối cùng, Haart đã lựa chọn niềm tin của anh, chứ không phải tôi.

    Toàn thân tôi bốc cháy, nỗi đau vì bỏng sưởi ấm một cách kỳ dị da thịt lạnh băng. Lần đầu tiên tôi có cảm giác tử vong. Tôi khẽ cười, nắm chặt hơn tay Thiên sứ trưởng, đợi cho màn hoa khói này biến toàn bộ thân thể của tôi và gã thành tro cốt. Thiên sứ trưởng nhìn ánh mắt tôi, tỏ vẻ khó tin. Gã không hiểu tại sao Haart lại xuất thủ với tôi, càng không hiểu tại sao tôi không oán hận Haart, tại sao tình nguyện ngã xuống giữa trận Lưu tinh hỏa vũ của anh, chứ không chịu chạy trốn khỏi Vân trung thành đã từng khổ sở tìm kiếm.

    Dẫu sao ba trăm sáu lăm ngày đó với tôi chẳng qua chỉ là hạt cát trên biển cả, còn với Haart là một phần bảy mươi trong toàn bộ cuộc đời.

    Tôi hiểu, sự bất tử mà nhân loại truy cầu là đạt được niềm tin vĩ đại, nên tôi tình nguyện, dùng sự bất tử của bản thân đổi lấy sự bất hủ cho Haart.

    Trong màn hoa khói đầy trời, thân thể tôi biến thành nhẹ vô cùng, cuối cùng rơi trên mặt đất như một chiếc lá mục khô.

    Haart chạy tới ôm lấy tôi, không ngừng gọi tên tôi. Đôi dòng chất lỏng lạnh băng rơi trên người tôi, lập tức bị bốc hơi không còn tăm tích.

    Lần đầu tiên có người thực sự nhìn rõ mặt tôi, kể cả Haart. Nhưng tôi giờ đây chỉ là một bộ xương mục nhám đen. Tôi mỉm cười, thổi ra một ngụm khí mốc meo cuối cùng từ lồng ngực trống rỗng:
    - Đưa tôi về nhà.

    Haart mang theo một gã Thiên sứ và thi thể của tôi, lại tiếp tục cuộc hành trình đằng đẵng.

    Thực ra tôi chưa chết, tôi chỉ không thể nói năng, không thể hành động, nằm mãi trong quan tài gỗ. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh, cảm nhận được nỗi thất vọng của Haart khi nhìn thấy Thiên sứ.

    Thiên sứ trong bộ áo choàng trắng, tóc dài màu nâu chấm vai. Gã đập đập đôi cánh cường tráng, nói:
    - Thiên sứ đúng là sinh linh đẹp nhất thế gian, nhưng không phải thứ anh tìm, bởi vì chúng tôi không có giới tính. Cái đẹp anh muốn ở xa xa trên đại dương: các Mỹ nhân ngư đêm ngày hát ca trên những rặng đá ngầm. Bọn họ có mái tóc vàng kim và đôi mắt xanh lam màu biển cả.

    Vì vậy chúng tôi lại ra biển. Nơi này có vô vàn cơn gió mặn tanh và trời xanh mây trắng, còn có cả Xác thuyền hoang phế nổi lềnh bềnh trên mặt biển.

    Haart bắt đầu khắc dấu lên cột buồm mỗi ngày. Khi những dấu khắc đã cao tới vai anh, tôi biết lại một năm nữa đã trôi qua.

    Trong một đêm trăng yên tĩnh, chúng tôi cuối cùng đã nghe thấy tiếng hát Mỹ nhân ngư.

    Tiếng hát từ xa truyền lại theo làn gió biển, như ánh trăng gõ lên những phím đàn đại dương. Mỹ nhân ngư rủ tung mái tóc vàng kim chấm đất, vây đuôi lục nhạt khẽ đập đập trên tảng đá ngầm trắng tinh. Sắc xanh lam trong mắt nàng chỉ cần tan ra một giọt lệ, ấy là cả đại dương.

    Tàu thuyền xa gần đều chỉ dừng lại xung quanh Mỹ nhân ngư, khoang thuyền vang vọng bao lời khen không dứt:
    - Đẹp như Thiên sứ!
    - Đẹp như công chúa!
    - Đẹp như tiên nữ!

    Haart lặng lẽ nhìn nàng chăm chú. Anh không dừng thuyền, không tới xin lời chúc phúc của Mỹ nhân ngư. Anh chỉ nhìn nàng chăm chú, mặc cho con thuyền chầm chậm trôi bên rặng đá ngầm.

    Thiên sứ đứng bên cạnh quan tài của tôi, thở dài nói:
    - Haart, rốt cuộc anh muốn tìm cái đẹp kiểu gì?... Phía đông đại lục, nơi mặt trời mọc lên, có một tòa Nguyên tố thành trong truyền thuyết, nghe nói các Tiên nữ bên trong là sinh linh đẹp nhất.

    Haart mệt mỏi lắc lắc đầu. Anh nhìn thi thể tôi:
    - Được rồi, tôi đưa Isra về đã.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Về Lord Haart:

    Theo cốt truyện Heroes 3, giằng xé giữa lòng trung thành với quân đội loài người và đam mê đặc biệt với thuật đồng cốt (Necromacy), anh đã từ vị tướng lĩnh kiệt xuất trở thành kẻ phản bội. Hãy nghe hai người nói về anh: một là Nữ hoàng Catherine Ironfist - nhân vật chính của Heroes 3 - người có cha là vua Nicolas Gryphonheart bị anh đầu độc chết, và hai là Adrienne - nữ Hỏa vu của thành Fortress - người tự tay kết liễu anh lần sau cuối.

    Catherine: "Tôi ước gì mình có thể xem đây là sự phản bội đáng khinh nhất, nhưng bất hạnh thay, không phải như vậy."

    Adrienne: "Tôi không biết mình vừa chôn cất một anh hùng... hay kẻ ác nhân. Trong những chuyến du hành, tôi được nghe kể nhiều câu chuyện về lòng dũng cảm và bi kịch tột cùng của Lord Haart. Mai đây khi lìa đời, tôi băn khoăn không biết liệu người ta sẽ nhớ về tôi chỉ như một Hỏa vu lập dị của vùng Đất và Nước... hay một anh thư."

    Haart sống tới 68 tuổi, biến thành Undead trong 3 năm rồi thực sự bị tiêu diệt, tổng tuổi = 71.

    Trong custom game, Lord Haart vừa là một Knight của thành Castle, vừa là một Death Knight của thành Necropolis.

    Ma pháp học viện: School Of Magic, trả 1000 vàng để được tăng 1 cho Power hoặc Knowledge.

    Lưu tinh hỏa vũ: Meteor Shower, level 4, cần 16 spell point. Gây sát thương lên 1 ô mục tiêu + 6 ô xung quanh.

    Quyển trục ma pháp: Spell Scroll, một artifact chứa phép thuật, gắn vào 1 trong 4 ô chứa Miscellaneous. Chứa phép nào thì dùng được phép đó. Theo truyện, Isra sẽ dùng được Lưu tinh hỏa vũ/Meteor Shower luôn.

    Thần tiễn thủ: Marksman.

    Vân trung thành: Portal of Glory, nơi có thể thuê/mua Angel/Archangel.

    Thiên sứ: Angel.

    Thiên sứ trưởng: Archangel.

    Kỵ binh: Cavalier.

    Mỹ nhân ngư: Mermaids, + 1 Luck cho trận đánh tiếp theo.

    Xác thuyền: Shipwreck, chiến đấu với các Wight canh giữ để giành phần thưởng.

    Nguyên tố thành: thành Conflux.

    Tiểu tinh linh, tiểu tiên nữ: Pixie.

    Tinh linh, tiên nữ: Sprite.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn Luận Góp Ý Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Aficio, ngày 28-09-2017 lúc 23:35. Lý do: Thêm link bàn luận góp ý

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    0011,21302766,Blue_planet,haimuoi,I_m_sorry,phamhau1986,QuangAnh29,soccerrec28,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    The origin of passion
    Bài viết
    1,487
    Xu
    3,586

    Mặc định

    Công chúa Undead
    ----o0o----
    Tác giả: Bộ Phi Yên
    Dịch thuật: Aficio
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Chương 3

    Dịch thuật: Aficio

    Haart bế bộ xương cháy đen của tôi, đứng dưới chân tường Quỷ thành.

    Tôi hít thở không khí giá băng quen thuộc. Khắp nơi mây đen bao phủ, không chút ánh sáng. Gió tà mưa độc như khóc than, xé tung mái tóc Haart. Anh ôm tôi chặt thêm. Tôi cảm nhận thân thể ấm áp của anh, yên lặng ngẫm nghĩ, nguyện vọng của tôi luôn là cùng Haart trở về nhà.

    Trên thành, yêu ma quỷ quái tụ tập lại. Khô lâu, U linh, Hấp huyết quỷ và Ám hắc kỵ sĩ chỉnh tề đợi lệnh. Chỉ cần phụ thân tôi phất tay, Haart sẽ bị vô số Âm linh phẫn nộ cắn xé không còn gì.

    Phụ thân chỉ ra lệnh hạ cầu treo.

    Người từ từ bước tới, nhận lấy tôi từ tay Haart, cởi chiếc áo choàng như màn đêm, bọc tôi vào trong. Trong thoáng chốc, sự mỏi mệt tích tụ lâu ngày ùa ra, tôi chợt nhận thấy, chỉ dưới màn đêm này, tôi mới có thể thực sự ngủ yên.

    Cổng lớn của Quỷ thành khép lại rầm rầm, tách vĩnh viễn Haart ra bên ngoài. Mưa gió tan đi, ánh trăng mỹ lệ lúc này mới len qua mây, chiếu xuống một tia, vuốt ve thân xác tàn khuyết của tôi qua lớp áo choàng.

    Quỷ tộc không thể chết. Tôi được phụ thân đưa vào Hóa cốt trì, hồi sinh trong đau đớn tột cùng.

    Nước ao đen ngòm phát ra mùi thối rữa, một ít di cốt nổi bập bềnh. Tôi do dự một thoáng rồi nhảy xuống. Cơn đau thấu xương như triều dâng bao phủ lấy tôi. Tôi thấy mình đang chìm xuống một nơi không biết là đâu, giống như lạc vào vòng luân hồi, ngấp nghé giữa sinh tử. Trong vô thức, tôi che kín quyển trục da dê đã cháy xém trong lồng ngực, ngón tay lưu luyến cảm giác mềm mại quen thuộc ấy lần cuối. Sau đó, nó sẽ cùng với da thịt sót lại của tôi hóa thành hư vô, cũng có thể nói là dung hợp thành một thể, không phân biệt nữa.

    Lúc này, tôi nhớ tới Haart. Không biết giờ này anh đang đi trên con đường hướng đông, tiếp tục tìm kiếm Tiên nữ xinh đẹp của Nguyên tố tộc; hay quay về tòa thành của mình, chung sống hạnh phúc với công chúa xinh đẹp. Tôi đột nhiên nghĩ rằng hết thảy sinh linh trên đời, bỏ đi cái xác ngoài muôn hình muôn vẻ, đều chỉ là một bộ xương mục, nhưng tôi đã không cách nào nói câu này với anh. Huống chi, dù cho anh có thể nghe, tôi cũng không đành lòng nói.

    Khi tôi ngồi dậy từ trong Hóa cốt trì, đã không còn chút dính dấp gì với thân thể máu thịt, trên chân tay lóng lánh ánh lân tinh uy nghiêm, không khác chi ngàn vạn Khô lâu. Mà bộ y phục đầu tiên của tôi sau khi hồi sinh, lại chính là Áo choàng Quỷ vương với năng lực chinh phục thiên hạ.

    Trong những ngày tôi lưu lạc, phụ thân đã tìm cho tôi món bảo vật này, nhưng tôi vẫn không thể nào lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa nhất của Vong linh thuật. Tôi đứng trên đống xương trắng, không ngừng chế tạo Khô lâu, Hành thi và U linh. Thi vu cao quý trong truyền thuyết vẫn không chịu xuất hiện theo lời triệu hồi. Trong lòng tôi như bị một trận hoa khói giữa ban ngày thiêu đốt, đau tới mức đầu óc trống rỗng, không chút manh mối.

    Mọi người thường trông thấy tôi ngơ ngẩn ngồi trên đống xác, cứ thắt dải áo lại thành từng nút từng nút.

    Chị tôi là Vidomina tìm tới, nói:
    - Isra, em phải đi ra ngoài một chút.

    Chị là một người thích ánh mặt trời. Mọi người lén lút kể nhau nghe rằng chị vốn là một nhà giả kim thuật, sau này vì yêu Vong linh vu sư Sandro, nên buông bỏ hết tuổi thanh xuân cùng sắc đẹp của nhân loại, rời Tháp thành đi tới nơi đây, làm một Vu sư. Nhưng chị luôn không chịu thừa nhận. "Vong linh vu sư không được phép có tình cảm riêng." Chị thường nhắc đi nhắc lại câu ấy khi giải thích với người khác.

    Để lĩnh hội bí mật Vong linh thuật, tôi và chị lần nữa rời nhà.

    Chị biết tôi muốn tìm gì. Nhưng chị luôn thận trọng né tránh đề tài này, chỉ mang tôi đi tới một tòa thành của nhân loại.

    Thời gian và hi vọng từng chút từng chút một tiêu tan trên chặng đường lưu lạc, nhưng tôi cứ giản đơn và cố chấp, tin rằng có ngày gặp được anh.

    Hôm đó, thời gian như đã nghịch chuyển về quá khứ. Ở cổng lớn thư viện, tôi lại trông thấy người kỵ sĩ nhân loại đang lật giở sách ma pháp.

    Chỉ có điều, công chúa đang ở bên anh.

    Đằng sau họ là đại quân Nhân tộc, giáp trụ sáng ngời đứng trên thảm cỏ. Chị kéo tôi trốn vào trong bụi cây, quan sát hai người đang tràn đầy sức sống kia, nói:
    - Xem kìa, kỵ sĩ đó và công chúa trông đẹp quá chừng!

    Tôi cười cười, không trả lời. Tôi hiểu chị đang nhớ lại những tháng ngày ở Tháp thành. Chị cũng có tuổi thơ của riêng mình.

    Trong lúc tôi đang định tránh ra, chị hỏi:
    - Isra, tại sao không hỏi họ, biết đâu họ có tin tức về anh ta?

    Tôi chỉ cười, khẽ nói:
    - Họ không biết đâu.

    Chị còn muốn nói gì đó, nhưng một luồng sáng đã chiếu tới cổ chị. Nhìn ra, tôi lại trông thấy mái tóc vàng kim chói mắt của công chúa. Nàng ta cao ngạo nhìn xuống chúng tôi từ trên mình ngựa, nhưng đã không còn nhận ra tôi.
    - Không ngờ trên thánh địa cũng gặp được Quỷ tộc. Các ngươi tới làm gì?

    Chị trả lời:
    - Chúng tôi muốn tìm một người.

    Haart giục ngựa đi tới, ánh mắt quét qua người chúng tôi, tôi cúi đầu theo bản năng. Anh nói với công chúa:
    - Công chúa! Kệ họ đi! Họ không mang theo binh lính, chắc không có ác ý đâu.

    Đột nhiên nghe được tiếng anh nói, cảm giác thiêu đốt trên người suốt một năm qua dần dần dịu bớt. Tôi bất giác xoa xoa vùng ngực, nơi quyển trục đã dung hòa vào lại đang đau thêm.

    Công chúa hừ lạnh:
    - Người Quỷ tộc không có ác ý? Haart, anh chớ quên rằng, chúng ta là chủng tộc chính nghĩa trời sinh, là kẻ địch của Quỷ tộc.

    Haart nói:
    - Đúng, nhưng hai người này tay không tấc sắt.

    Công chúa lại hừ lạnh:
    - Tay không tấc sắt? Nếu anh không chịu giết người không tấc sắt, vậy ba mươi Kỵ sĩ của anh thì sao?

    Haart lặng thinh, không trả lời.

    Công chúa giơ tay, hai chiêu Hàn băng hoàn đánh thẳng lên đầu chúng tôi. Các mũi tên băng vỡ vụn trên người chúng tôi, tạo thành một vùng đất bùn lầy. Chị Vidomina ôm lấy đầu, dùng sức che chắn cho tôi, tôi cảm nhận được cái rét thấu xương ngấm vào áo choàng màu đêm tối của mình.

    Công chúa cười lạnh nói với Haart:
    - Chỉ vì Isra mà anh yêu thích cũng là Quỷ tộc nhỉ!

    Bờ vai Haart như run lên trong đêm tối. Cái run khiến cho thân thể đã chết từ lâu của tôi từng tấc một đau như đang trong lúc hồi sinh. Tôi mỉm cười nhìn Haart, anh lại quay đầu không trông thấy tôi.

    Vidomina há miệng định nói gì, tôi liền nắm mạnh lên cổ tay chị.

    Công chúa lạnh nhạt nói:
    - Tôi thực lòng muốn ngắm nghía xem vị mỹ nhân - mỹ nhân Quỷ tộc - đã khiến kỵ sĩ của chúng ta biến chất trông ra sao. Chẳng qua, nói cách khác, Isra chính là con quái vật tự xưng là công chúa ở nhà anh. Ha ha, có lẽ sắc đẹp của Quỷ tộc, nhân loại chúng ta không biết cách thưởng thức?

    Chắc nàng ta thấy lời mình nói rất tức cười, nên cười ha hả không ngừng, tới mức thở không ra hơi.

    Haart hít một hơi dài, nhìn lên trời cao, chầm chậm thốt:
    - Nhầm rồi. Isra và công chúa đẹp như nhau.

    Tiếng anh rất nhẹ, cũng thật nặng nề, tôi hiểu anh đã nói vô số lần rồi.

    Trên mình ngựa, công chúa lại cười một tràng đầy khinh miệt. Hết cười, cô nàng dứt khoát giục ngựa quay đầu, phóng đi như tên bắn. Haart không đuổi theo, ném sang chúng tôi một túi vàng lớn, rồi chầm chậm quay người.

    Vidomina nhịn không nổi, giật khỏi tay tôi:
    - Isra! Anh ta là Haart...

    Tôi không động đậy, chị lại quay sang hét về phía Haart:
    - Haart! Anh nhìn cô ấy xem! Cô ấy chính là Isra!

    Haart như không nghe thấy gì, giơ roi ngựa lên. Kỵ binh, Kiếm sĩ thủ hạ của anh đều đang cười cợt, mấy chục ngọn đuốc chiếu sáng, ánh loang loáng khiến mắt tôi nhức nhối. Tôi vô thức nhặt áo choàng đẫm nước bùn lên, che kín khuôn mặt.

    Tôi nghe thấy tiếng Haart hét lên:
    - Đi!

    Đám binh sĩ ngưng cười, tụ tập đằng sau anh, có một ít không khách khí đạp lên người chị Vidomina, còn ném đuốc lên đầu chúng tôi.

    - Đồ điên xấu xí.
    - Lũ điên Quỷ tộc.
    Tôi nghe thấy tiếng họ nói.

    Tôi cứ khăng khăng nằm phục dưới đất, cẳng tay gầy guộc chống lên vũng nước bùn, lặng lẽ đợi họ đi qua.

    Chị Vidomina như phát cuồng, lay mạnh người tôi:
    - Isra! Sao em không gọi anh ta?
    - Haart! Cô ấy là Isra!

    Tôi trông thấy Haart như ra sức kéo cương, thớt ngựa trắng phát ra tiếng hí đau đớn. Anh lặng im một lúc, cuối cùng vẫn nói với giọng trầm tĩnh quen thuộc:
    - Không phải. Isra và công chúa đẹp như nhau.

    Haart một người một ngựa rời đi, không hề quay đầu. Chị Vidomina liều mạng bò lên khỏi bùn lầy, đuổi theo Haart, vung tay:
    - Đúng mà! Nhìn xem! Đúng là Isra!

    Tôi giữ chị lại, chầm chậm ngồi dậy, thả chiếc áo choàng dính đầy bùn đất đang che mặt xuống.

    Tôi nói nhẹ nhàng:
    - Đừng hét lên nữa, em biết, anh ta cũng biết.
    Sau đó lặng lẽ đứng dậy, một mình bước vào sâu trong rừng.

    Chị Vidomina ngây người ra, òa khóc đằng sau lưng tôi.

    Tôi mở miệng, thân thể run lên từng chặp, thở ra hơi rữa nát không có sinh khí. Tôi chạy nhanh dần, bao nhiêu lá cây xanh lục như đao kiếm trên tay binh sĩ, đem sức sống bừng bừng ra miệt thị tất cả thuộc về tôi.

    Đột nhiên, tôi vấp ngã xuống đất. Thở hào hển ngồi dậy, tôi cầm lên tay một bộ hài cốt đang nằm lê lết dưới chân. Trong thế giới của bọn họ, sinh mệnh thì ra cũng chỉ có chút vốn liếng này để khinh người.

    Tôi cảm thấy một loại chất lỏng như giọt nước mưa lăn xuống mặt. Tôi biết đây là nước mắt rơi.

    Tôi nâng giọt lệ lên đầu ngón tay, trong ánh sáng nhợt nhạt xuyên qua rừng rậm, tôi như đang nắm lấy một viên thủy tinh đỏ tươi. Vô vàn lá khô vụn vỡ rơi lên vai, giống như những cánh hoa rực rỡ bay múa trên thảo nguyên bát ngát. Làn sương đêm ẩm ướt thấm đẫm thân thể lạnh lẽo, tôi hít sâu một hơi. Tôi cảm thấy một đôi cánh khổng lồ vươn rộng ra từ trong sâu thẳm linh hồn, vươn rộng ra che phủ cả thế giới. Tất cả chuyện cũ cùng bao nỗi đau trong đó, đều trở nên thật nhỏ bé. Tôi cởi áo choàng khoác vai ra, che lên bộ hài cốt, để cho đêm tối mênh mông chôn cất ký ức mấy ngàn ngày đêm này.

    Đúng vào hôm đó, tôi cuối cùng đã đoán được bí mật sau cùng của Vong linh phục hoạt thuật.

    Tôi hiểu từ nay về sau, mỗi một bộ xương khô trên thế gian đều có lại được sinh mệnh từ giọt lệ dịu dàng như hoa tươi của tôi. Hằng hà sa số chúng sinh từng miệt thị chúng tôi, đều sống lại mang theo linh hồn của Thi vu cao quý, quỳ phục dưới đất bùn, với cùng một tư thế, nâng lên cây ma trượng hoa lệ, đợi mệnh lệnh từ tôi.

    Bọn họ thời còn sống có lẽ là tinh linh, nguyên tố, dã thú, rồng, nhân loại, kiến,... nhưng từ đây không còn phân biệt nữa, không còn đẹp với xấu, thiện với ác, chỉ còn sự công bằng, trung thành, sức mạnh và bất tử.

    Tôi hít từng hơi từng hơi thật lớn. Tử thần ngoa dưới chân bám đất vững vàng, như không ngừng cung cấp sức mạnh cho tôi từ đó, để chống giữ thân thể run rẩy của tôi. Tôi biết mình sắp tạo ra tất thảy thuộc về mình: không khí, ánh dương, sinh mệnh, thời gian,... cho tới sự bất tử. Chính là tôi, sắp bắt đầu ban cho thế giới sa đọa vô chừng do thần tạo ra này, định nghĩa về một trật tự mới, triết lý mới, quy luật mới, cái đẹp mới.

    Tôi, đã cường đại vô cùng, nhưng cũng buồn thương vô cùng.

    ...

    Tôi cùng chị trở về Quỷ thành, song vẫn trì hoãn không chịu bắt đầu chinh phục thiên hạ. Tôi chần chừ, bọc chặt mình trong Áo choàng Quỷ vương, ngày ngày nhìn về nơi mặt trời mọc, chốn ấy có một tòa Nguyên tố thành. Tòa thành mỹ lệ mà tôi vẫn chưa từng tới.

    Cho tới khi món quà chị Vidomina mang về phá tan mộng tưởng.

    Chị mang về từ Nguyên tố thành thi thể của một Tiên nữ. Bộ váy dài màu xanh da trời trên người nữ hài đó lấp lánh dưới ánh trăng, thân thể cô ta như một đóa hoa đang sắp rơi rụng.

    Tôi biết Haart sẽ xem cô ta là đẹp, từ ánh mắt của Vidomina cho thấy chị cũng khẳng định điều này. Chị mong tôi đặt linh hồn vào bộ thi thể này để hồi sinh, gia nhập vào thế giới xoay quanh những quy luật bất đồng với chúng tôi. Thế giới tuy từng xúc phạm tôi, bài xích tôi, lăng nhục niềm tin của tôi, nhưng bây giờ chỉ có nó mới đem lại cho tôi hạnh phúc.

    Đây có lẽ là hạnh phúc, nhưng tôi không cần.

    Tôi mai táng thi thể đó ở dưới tường thành, cũng chôn vùi mối bận lòng còn sót lại, điểm nghi hoặc cuối cùng của tôi về cái đẹp. Tôi mặc vào tấm áo choàng với sức mạnh đủ để chinh phục thiên hạ, bắt đầu cuộc sống lưu lạc.

    Tôi có nhiều bạn hữu tới không đếm xuể. Chúng tôi đi rất chậm, từ tốn xuyên qua đất tuyết, sa mạc, đầm lầy,... Đêm đến chúng tôi nghỉ ngơi, nghe tiếng Tinh linh ca hát, tiếng Ruồi độc vo ve, còn cả lời thì thầm trên cây của Điểu thân nữ vu.

    Có lúc tôi cũng gặp các anh hùng. Họ cứ vội vã phóng qua tôi, liều mạng tìm vàng, mỏ khoáng và thành trì cho lãnh chúa. Ánh mắt họ nhìn tôi sợ sệt nhưng không có ý tốt; hoặc đứng trước cửa mỏ khoáng, thành trì phán đoán cử động của tôi; hoặc trốn trong Tị nạn sở rồi bung phép thuật nguyền rủa lên tôi và bạn hữu. Những lúc ấy, tôi chỉ cười mà đi. Thực ra họ không hề biết, cái họ tranh giành, tôi vốn không cần tới. Bởi vì tôi không cần xây dựng thành trì của tôi, tôi vốn không có thành trì.

    Tuy thế mỗi lần tôi đi đâu, lãnh chúa gần đó đều biến sắc vì đại quân của tôi. Tôi hiểu họ lo mất đi thành trì mình vất vả xây nên.

    Nơi nơi đồn đại về sự tà ác của tôi. Thực ra tôi chưa từng xâm nhập lãnh thổ của người khác, trừ phi họ chủ động tấn công, hoặc tôi đã tới kỳ hạn, không thể không tìm chỗ nghỉ chân. Nhưng dẫu như vậy, tôi cũng chỉ ở lại Hiệp hội ma pháp một lúc, rồi lặng lẽ rời đi hôm sau theo ánh triêu dương.

    Người ta còn đồn đại tôi là kẻ cuồng ma pháp. Họ không biết thực ra tôi đã học hết toàn bộ ma pháp ở Phượng hoàng thành một năm trước rồi. Tôi đọc những sách ma pháp đó, chỉ để nhớ lại những ngày từng trải qua bên Haart mà thôi.

    Ban ngày chậm rãi lang thang, sinh lão bệnh tử tình cờ gặp phải trên đường đối với tôi chỉ như chớp mắt thoảng qua.

    Đêm đến, tôi lặng lẽ đứng bên thi hài của người chết trên đường, che mặt khóc. Sau đó, nước mắt của tôi ban cho họ sự bất tử. Họ buông bỏ hình hài đẹp đẽ hay xấu xí trước đây, chọn lựa trở thành Thi vu, một sinh mệnh bất hủ.

    Gió mát nâng chiếc áo choàng màu đêm tối của tôi, sao trời quanh tôi lấp lánh những tia nhỏ xíu, ánh trăng sáng đầy trời phản xạ lên vũng máu tạo thành một mảng đỏ tươi, giống như màn hoa khói Haart đã đốt lên tôi vậy. Tôi lại lưu lạc bốn phương, nhưng vĩnh viễn không bởi tìm kiếm anh. Anh mang theo Thiên sứ bay lượn trong trời đất, tự do tự tại. Trăm ngàn năm sau, chúng tôi có gặp lại cũng chẳng qua chỉ là đi lướt qua nhau. Tụ tán ly hợp đối với tôi chẳng qua chỉ là sự quấy nhiễu thoáng qua. Điều tôi vĩnh viễn ghi nhớ chính là, ở cái thế kỷ ấy, từng có một nam tử nhân loại mang theo sự cố chấp giống tôi, cùng tôi, dưới bầu trời này, tìm kiếm cái đẹp mình tin tưởng. Chúng tôi thực ra cũng giống nhau như trăm sông cùng đổ về biển cả thôi.

    Tôi sở hữu quân đội mạnh nhất thế giới, nhưng trên toàn bản đồ không nơi nào lưu lại cờ xí của tôi. Tôi có thể nói mình có tất cả, nhưng cũng có thể nói mình chẳng có gì.

    Tôi là một công chúa lang thang.

    Tôi là Isra. Công chúa Quỷ tộc Isra.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Âm linh: Wraith, nâng cấp từ U linh/Wight.

    Ám hắc kỵ sĩ: Black knight.

    Hóa cốt trì: Có thể Bộ Phi Yên định nói Skeleton Transformer (Khô lâu chuyển hóa trường), biến tất cả sinh vật thành Skeleton (trừ rồng sống và Hydra trở thành rồng xương). Vì sau đó Isra có thân thể Skeleton chính hiệu.

    Nguyên tố tộc: Elemental.

    Áo choàng Quỷ vương: Cloak of the Undead King, món đồ mạnh nhất và cần thiết nhất cho hero thành Necropolis. Ngoài việc tăng thêm tỷ lệ chuyển hóa Skeleton, tùy theo đẳng cấp thuật Necromancy, nó còn phụ thêm khả năng chuyển hóa Walking Dead, Wight hay Lich.

    * Isra với Cloak of the Undead King thực sự có thể chơi chiến thuật "Xương đè chết người", xứng đáng với mấy chữ "Chinh phục thiên hạ".

    Vong linh thuật: thuật Necromancy.

    Hành thi: Walking Dead.

    Thi vu: Lich.

    Vidomina: Một hero của thành Necropolis, nhưng xuất thân là nhà giả kim thuật. Tuy có năng lực Necromancy tương đương với Isra, cô đi theo hướng phép thuật nên không tận dụng được sức mạnh quân sự, phép đầu tiên của cô là Curse cũng không lợi bằng Magic Arrow của Isra.

    Sandro: Một nhân vật đầy quyền lực của thành Necropolis, biệt danh của ông ta là Shadow of Death - tên của bản mở rộng Heroes 3 thứ hai.

    Vong linh vu sư: Necromancer, nhánh hero đi theo hướng phép thuật của thành Necropolis, phân biệt với Death Knight là hero theo hướng chiến đấu.

    Kỵ sĩ (trong lời công chúa): Champion.

    Hàn băng hoàn: Frost Ring, level 3, cần 12 spell point, tác động lên 6 ô xung quanh mục tiêu, nhưng không ảnh hưởng tới chính ô mục tiêu, hiệu ứng là 1 vòng các mũi tên băng tỏa ra từ ô trung tâm. Trong truyện, có thể hiểu phép này chỉ đánh xung quanh 2 chị em Isra thị uy.

    Kỵ binh: Cavalier, sau khi nâng cấp thành Kỵ sĩ/Champion.

    Kiếm sĩ: Swordsman.

    Tử thần ngoa: Dead Man's Boots, thêm 15% Necromancy, 1 trong 3 món cấu thành Áo choàng Quỷ vương - Cloak of the Undead King.

    Ruồi độc: Serpent Fly (quân thành Fortress), tên chữ Hán là Độc dăng.

    Điểu thân nữ vu: Harpy Hag.

    Tị nạn sở: Sanctuary, chỉ 1 hero được vào, đã vào sẽ không bị tấn công.

    * Quân thành Necropolis không bị ảnh hưởng bởi phép thuật nguyền rủa.

    Hiệp hội ma pháp: Mage guild.

    Phượng hoàng thành: Nguyên tố thành/Conflux. Thành này có Magic University, trả tiền là có thể học phép thuật của cả 4 nhóm Fire, Water, Air, Earth.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn Luận Góp Ý Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Aficio, ngày 28-09-2017 lúc 23:35. Lý do: Thêm link bàn luận góp ý

  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    0011,21302766,Blue_planet,haimuoi,I_m_sorry,phamhau1986,soccerrec28,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    The origin of passion
    Bài viết
    1,487
    Xu
    3,586

    Mặc định

    Công chúa Undead
    ----o0o----
    Tác giả: Bộ Phi Yên
    Dịch thuật: Aficio
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Chương 4

    Dịch thuật: Aficio

    Thời gian vô cùng vô tận cuối cùng đều được tôi thắt nút nơi đuôi ngựa. Tiếng kèn báo hiệu ngày diệt vong của thế giới vang lên, đại lục này đã không còn Thiên sứ, không còn Nhân ngư, không còn Tiên nữ. Tất cả những thứ đẹp đẽ đều trở về cát bụi, chỉ chúng tôi trường tồn với thế gian.

    Tôi ngồi một mình trên đồi cao giữa đồng hoang, mìm cười ngẫm nghĩ, Thượng Đế khi chia ra làm xinh đẹp với xấu xí, ắt không thể tưởng tưởng rằng, chỉ có chúng tôi tồn tại tới lúc cuối cùng với các vị thần trên mảng đại lục này. Tôi quay đầu về phía tiếng kèn, vô số Thi vu quỳ phục dưới chân đồi, trải đầy đại lục. Dưới mắt tôi, hết thảy đều như đàn kiến.

    Tôi hiểu, thế giới của thần đã kết thúc rồi. Thời gian còn lại thuộc về tôi, cũng chỉ thuộc về tôi.

    Hai tay tôi ngoan cố chống đỡ lớp nham thạch nứt nẻ, quỳ thật thấp xuống, ngực ôm lấy đại địa mới sinh, Áo choàng Quỷ vương trên vai tôi tung bay phần phật. Ánh sáng ban sơ nhất và sau chót nhất đồng thời chiếu lên mặt tôi, xương trắng cứng rắn trên khuôn mặt tôi phát ra ánh sáng như thủy tinh. Nhiều năm trước đây, một nhà tiên tri từng nói tôi sẽ có được vẻ đẹp vĩnh hằng. Giờ đây ông có thể nói tôi vẫn như xưa, xấu xí vô cùng; ông cũng có thể nói tôi hoàn mỹ vô khuyết, như những vị thần; song tất cả đều đã không còn quan trọng. Bây giờ đối với tất cả những gì đẹp đẽ, tôi là người tạo ra và kết thúc, định nghĩa và duy trì, tái sinh và trả lại.

    Tôi là Isra - Chủ nhân của tạo hóa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Hết.


    Nói một cách nghiêm túc, đây không phải câu chuyện về ma quỷ, mà là một bộ đồng thoại. Khi chơi game Heroes 3, tôi đã hình dung ra dàn ý cho câu chuyện này. Nhìn thấy ảnh chân dung của Isra, vết rách sâu hút trên mặt nàng và vẻ mặt cố chấp pha với đơn thuần đã khiến tôi rung động, nghĩ phải viết gì đó cho nàng. Lúc đầu tôi định viết thành một câu chuyện về chủ nghĩa nữ quyền; định khiến cho các cô gái hiểu rằng sự thông minh, cố chấp, kiên cường, mạnh mẽ mới thực là xinh đẹp.

    Sau này trong khi sáng tác đột nhiên có tình tiết làm nhớ lại chuyện xưa, nhận ra cảm giác thuần mỹ buồn thương của Nàng tiên cá gợi lên rất nhiều hồi ức trong tôi, nên tôi lại thay đổi thành một bộ đồng thoại. Đồng thoại có lẽ không cần quá nhiều lý do, vì vậy, Công chúa Undead gần như một đồng thoại, cứ như vậy đi. Sau khi viết xong, tôi lại không khỏi có chút cảm động vì Isra. Giống như Carmen nguyện vì tự do mà vứt bỏ tất cả, Isra của tôi đã dành được tôn nghiêm cuối cùng cho mình trong thời gian vô tận bằng sự cố chấp và kiên trì của nàng.

    Có một độc giả nói với tôi, sau khi đọc lại toàn truyện một lần nữa, trong đầu cô ấy hiện lên hình ảnh công chúa Isra che mặt khóc nức nở. Trong khoảnh khắc cuối cùng dành được thiên hạ của nàng, Isra còn rơi lệ vì đâu?

    Có lẽ, William Wallace vào lúc cuối cùng còn có thể hét lên "Freedom!", rồi ra đi thật anh hùng; vậy công chúa của chúng ta, đã vô số lần ngoan cố chống đỡ thân thể thương tích bằng cánh tay khô gầy, khi ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng nàng rốt cuộc đang gào thét gì đây?

    Carmen: Nhân vật trong vở nhạc kịch cùng tên. "Tình yêu là một chú chim nổi loạn không ai có thể thuần hoá... Chú chim không bao giờ biết tới luật lệ..." Hãy khám phá thêm...

    William Wallace: Nhân vật lịch sử, được dựng thành phim Braveheart. Trong phim, sau khi dẫn dắt người Scotland khởi nghĩa chống sự cai trị của Anh Quốc thất bại, bị bắt, bị đánh đập, tra tấn dã man, ông vẫn không chịu phục tùng vua Anh. Khi những người xem đau xót, xin nương nhẹ cho ông, quan tòa cho ông một cơ hội nói lời cầu xin: "Mercy", là được chết nhanh chóng, ông hét: "Freedom!" và bị chém đầu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn Luận Góp Ý Tại Đây
    Lần sửa cuối bởi Aficio, ngày 28-09-2017 lúc 23:36. Lý do: Thêm link bàn luận góp ý

    ---QC---


  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    0011,21302766,Blue_planet,haimuoi,I_m_sorry,phamhau1986,soccerrec28,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status