TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Kinh Dị Biên Niên Sử An Nam Quốc

Người bình chọn
9. Bình chọn này đã đóng
  • Hay

    3 33.33%
  • Khá

    4 44.44%
  • Tệ

    0 0%
  • Dở

    0 0%
  • Giỏi

    0 0%
  • Tạm Được

    2 22.22%
Bình chọn có nhiều lựa chọn
Trang 2 của 27 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 132

Chủ đề: Biên niên sử Nam Thiên quốc - Hoàn thành - Quảng Bá Truyện Việt

  1. #6
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon7 chương 6

    Chương 6: Đại Chiến Chấm Dứt

    Những cao thủ kia không hề dừng lại, tiếp tục vung vẩy những thanh kiếm tỏa ánh sáng trên không trung, mạnh mẽ và nhiều hơn. Từng đợt, từng đợt màn sóng ánh sáng, lớp lớp ập xuống đầu binh sĩ Nam Thiên.

    Với sức mạnh khổng lồ đang ào ạt lao tới, binh sĩ Nam Thiên không có biện pháp phản kháng. Lần lượt từng mảng, từng mảng lớn binh sĩ ngã xuống, như một miếng thịt lớn bị cắt ra liên tục.

    Những binh sĩ sau khi ngã xuống, cũng không hề được nguyên vẹn thân thể, máu thịt nhất thời bắn tung tóe khắp nơi. Tạo thành một màn sương mù máu và thịt, tia tia từng chấm, ánh nên trong nắng ngày gay gắt, tạo nên một khung cảnh khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng muốn nôn mửa.

    An Dương Vương mắt thấy binh sĩ lớp lớp ngã xuống, cũng thấy không thể để yên. Hừ lạnh một tiếng, cây kích cạnh bên An Dương Vương liền rung lên một hồi, mặt đất rung chuyển theo ầm ầm. Từng đạo, từng đạo ánh sáng vàng kim đậm đặc như khí cương mãnh liệt, đánh thẳng vào màn sáng màu xanh kia, trấn bay đi toàn bộ chúng.

    Không trung sau đó rung chuyển dữ dội. Cây kích trong tay An Dương Vương bay lên cao mạnh mẽ cắm xuống mặt đất. Một lần uy vũ, chấm dứt từng đạo ánh sáng vàng kim đậm đặc. Trên mặt tường thành, đã xuất hiện một cái hố sâu nứt vỡ, đá bay tung tóe lởm trởm, chu vi khoảng một thước vuông.

    Lúc này, bỗng xuất hiện một đoàn cao thủ dung khinh công bay đến giữa chiến trường. Trên tay mỗi người đều đeo một chiếc nhẫn hình thù kì dị, mặt nhẫn thi thoảng sáng lên một chữ Triệu rất lớn. Đây có thể chính là đám nội môn đệ tử, mà Triệu Vô Tùy muốn dùng làm át chủ bài cho phe Nam Thiên trong trận chiến này.

    Từng người từng người, niệm chú ngữ liên miên bất tuyệt, xuất hiện những màn sáng li ti lấm tấm trong không trung, rực rỡ sắc nét. Những màn sáng trông có vẻ thân thiện, nhưng lại rất nguy hiểm. Không ngờ màn sáng ấy đi tới đâu, quân lính Bắc Quốc gặp phải nó đều bắt đầu trở lên ngây dại, đôi con ngươi si ngốc như bị khống chế.

    Nhất loạt những binh sĩ Bắc quốc bị khống chế, đều quay vũ khí chĩa về phía quân mình, sau đó lại lao vào chém giết đẫm máu chính binh sĩ cùng phe.

    Trước đó, binh sĩ Nam Thiên ngã rạp từng mảng từng mảng. Vô hình chung còn có phần dễ coi hơn thảm cảnh lúc này. Binh sĩ Bắc Quốc ngã xuống, khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng gặt lúa, màn sáng trắng li ti kia chính là lưỡi liềm, còn binh sĩ Bắc Quốc chính là những bông lúa, quả thật hết sức thê thảm và rợn người, căn bản chính là đồ sát.

    Lão hán tử áo xám, mặt mày trở nên biến sắc. Miệng lão thốt lên một câu sợ hãi:

    "KHÔNG XONG! MỊ HUYỄN ĐỘNG TÂM THUẬT!".

    Sau đó, lão ta vội vã xông lên, khí tức áp bách tỏa ra, thân thể mạnh mẽ dùng khinh công làm sức bật, vút bay lên không trung.

    Khí tức áp bách từ thân thể lão hán tử kia phun ra, không ngờ lại trấn tan màn sáng li ti kia.

    Hơn trăm cao thủ của Nam Thiên, từ trên không trung rơi rụng xuống, tiếng kêu va chạm thân thể bình bịch như những trái sung khô.

    Lão hán tử áo xám lúc này cũng không dám tiếp tục đánh, mà lại mạnh mẽ bật lui thân thể về doanh tướng đài phía sau.

    Lão hán tử bật đến trước mặt Tần Hoài Công, thì thầm to nhỏ gì đó với hắn. Khuôn mặt lão còn liền tục biểu lộ thái độ thất kinh. Sau đó, lão lại dùng khinh công bật lên không trung, hai chân chạm vào một ngọn cây gần doanh tướng đài. Không ngừng huy vũ thân thể, bật qua những ngọn cây, vù vù lao đi trong gió. Dần dần lão ta cứ như vậy biến mất không tung tích.

    Tần Hoài Công nét mặt lạnh lùng, trên mặt xuất hiện một tia cười khinh thường lẩm bẩm:

    "Lợn nái cũng không bằng, thật ngu ngốc!".

    Sau đó Tần Hoài Công từ trên đại trướng, hờ hững nhìn xuống mấy vị Đại Tướng của mình, quát lên một tiếng

    "Lui Binh!".

    Bên dưới lúc này có khoảng bốn vị Đại Tướng quân, đều là những tên vũ phu máu lửa, ham chém giết đoạt mạng. Thấy Tần Hoài Công ra lệnh lui binh, có chút không nỡ, nhưng cũng không dám trái lại mệnh lệnh của hắn. Lần lượt đều theo lệnh truyền xuống cho đám thuộc hạ bên dưới, bắt đầu thực thi mệnh lệnh của Nguyên Đế.

    Binh sĩ Bắc Quốc một hồi sợ hãi run rẩy, được lệnh rút binh đều cảm thấy mừng rỡ, như hơi ấm giữa ngày tuyết đông. Lục tục rút chạy không hề ham chiến, hàng ngũ rối loạn như ong vỡ tổ. Loạt loạt người đông đảo như bày kiến tán loạn, dẫm đạp lên nhau mà chạy, chết vô số kể.

    Một viên Tướng Nam Thiên thấy như vậy, vội vàng dò hỏi ý chỉ An Dương Vương

    "Bệ hạ, có cần cử truy binh không?".

    An Dương Vương gạt tay,nhè nhẹ lắc đầu nói:

    "Không cần! Ta sợ chó cùng dứt dậu, hơn nữa cũng không có chắc đây có phải là mưu kế của bọn chúng hay không? Trước mắt, như vậy đã coi như có thắng lợi rất lớn!".

    An Dương Vương lại chắp tay chậm rãi bước đi, mới từ tốn hạ lệnh:

    "Lui Binh!".



    Doanh tướng lều, cốc Cửu U.

    Một võ tướng thân mình to lớn vạm vỡ, thân đeo giáp sắt nặng, bên trên giáp phục gắn toàn lá thép. Võ tướng mỗi khi di chuyển, những lá thép lại va đập vào nhau, tạo nên một âm than leng keng hết sức vui tai.

    "Bẩm chúa thượng, binh lính lần này của chúng ta thiệt hại mất năm mươi vạn! Haizz, chẳng khác nào một kích chí mạng tổn thương nguyên khí a!".

    Nguyên Đế Tần Hoài Công không tỏ ra buồn bực, vui vẻ khoát tay nói:

    "Không thành vấn đề, con số đó chỉ là dự bị binh lính mà thôi! Số binh lính đó ta chỉ dùng làm kiến hôi thí mạng. Bọn chúng, căn bản không phải cường binh chủ lực của chúng ta! Ngày hôm đó nếu ta nghe theo con heo nái kia. Hôm nay chúng ta tung ra lực lượng cường binh chủ lực, sợ rằng chưa đánh được một trận, đã thiệt hại mất bao nhiêu tâm huyết, thiệt hại mất bao nhiêu lực lượng hạch tâm của triều ta. Một khi lực lượng ấy đã bị bọn Nam Thiên quân giết sạch sẽ. Thì hậu quả sẽ chẳng phải là chỉ đại thương nguyên khí.

    Bao quanh Bắc quốc ta đâu phải chỉ có mình Nam Thiên, nếu ta dồn hết toàn lực để xâu xé Nam Thiên, dẫu có chiếm được Nam Thiên. Thì chúng chết mười phần, ta cũng phải chết đến tám phần. Còn bọn phiên bang, nhăm nhe trung thổ như hổ đói rình mồi, lúc đó sẽ nhân cơ hội mà tiêu diệt triều ta một lần, trung nguyên hung thịnh từ thời Thần nông, vì vậy mà sẽ bị hủy trong tay ta, bị dị tộc phiên bang đè đầu cưỡi cổ".

    "Chúa thượng, ngài mở miệng là mắng Tiên Sư là heo nái, không sợ lão ta nghe thấy sẽ hung hăng chút giận hay sao?" Võ Tướng thuận miệng cười.

    Tần Hoài Công cũng cười khà khà một tiếng, bước đến trước mặt võ Tướng, vỗ vỗ vai hắn nói:

    "Lão ta thực sự còn ngu hơn con heo nái, ngôn từ này cũng chính là lão nói cho ta, dạy cho ta. Lão cứ lải nhải suốt ngày, con lợn này con lợn kia, ta nghe mãi cũng thành quen.

    Ha ha! Ngươi không phải bận tâm, lão có biết cũng không dám làm gì ta. Lão còn cần ta chi phối triều đại này, lão nghĩ lão nắm trong tay cả một triều đại thật sao. Ta sẽ cho lão thấy, một khi ta đã cầu kiến được thế lực kia, lão già đó sẽ biết tay ta.

    Hừ, cường giả tầng bốn sơ kì tuy là rất hiếm. Nhưng cao thủ, cũng đâu chỉ duy nhất Vô Cực Tông mới có!”



    Lúc này, tại chiến trường Đông Hải cũng vô cùng thảm liệt. Một vạn cấm quân do Sơn Kiền Vương thống lĩnh đã bày trận pháp, vây công được năm nghìn chiến thuyền phòng thủ thiên địa nguyên lực của Bắc quốc. Tuy nhiên, Sơn Kiền Vương vẫn không vội vã tấn công. Sơn Kiến Vương chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là cầm chân lực lượng này của Bắc Quốc, khiến cho bọn chúng vĩnh viễn chỉ có thể trên biển Đông Hải, vĩnh viễn không thể tiến quân vào Nam Thiên.

    Mặt khác, cũng không phải Sơn Kiền Vương không muốn tấn công đội chiến thuyền Thiên Địa Nguyên Lực này của Bắc quốc. Mà căn bản, năm nghìn chiến thuyền phòng thủ Thiên Địa Nguyên Lực này, quả thật quá trâu bò.

    Loại chiến thuyền này, chính là có một chức năng, chúng sử dụng lực lượng Thiên Địa Nguyên Lực từ không gian. Sau đó từ lực lượng ấy, trung chuyển biến đổi, tạo thành một lớp lực lượng màn chắn mỏng. Lực lượng này, thật không ngờ xạ tiễn cũng không thể xuyên thủng. Từ đó, khoang thuyền được bảo vệ rất chắc chắn, căn bản đây chính là một pháo đài kiên cố di chuyển trên biển, rất khó có thể diệt sát địch quân.

    Mà ngược lại, địch quân lại có thể dễ dàng dùng xạ tiễn, từ trong đó bắn ra, căn bản rất nguy hiểm, giống như đánh một cái đầu gỗ, vừa thật đau tay, mà nếu không đánh, sẽ bị cái đầu gỗ đó nện cho một vố đau đớn.

    Tuy vậy, một vạn cấm quân do Sơn Kiền Vương thống lĩnh, cơ bản hoàn toàn là nhóm binh sĩ vượt quá phạm trù phàm nhân, mỗi người đều tính là cao thủ, cho nên xạ tiễn từ chiến thuyền Thiên Địa Nguyên Lực bắn ra đều căn bản không thể dễ dàng đối phó với lực lượng này. Cho nên mới xuất hiện tình cảnh giằng co rất lâu như ngày hôm nay.

    Hai bên rục rịch nhau đã mấy ngày, vẫn chưa xuất hiện chuyển biến.

    An Sơn Kiền rất tức giận, tính tình lại nóng như lửa đốt. Chờ đợi lâu như vậy, An Sơn Kiền cảm thấy không thể nhẫn nại hơn được nữa. Thân mình cường tráng hùng dũng, Sơn Kiền Vương đứng trên đầu một mũi thuyền độc mộc, tay cầm một thanh trường đao rất dài, hung hãn hét lớn

    "ĐÁNH, ĐÁNH CHO BỔN VƯƠNG, LẤY TRƯỜNG THƯƠNG CHỌC THỦNG THUYỀN CHÚNG CHO TA, MẸ KIẾP BỌN KHỐN".

    Hơn một vạn cấm quân trong lòng cũng khó chịu đã lâu, hơn nữa trong trạng thái giằng co liên tục cũng có chút mệt mỏi. Bản thân mỗi người đều đã cảm thấy rất căm ghét mấy cái thuyền đầu gỗ kia, đánh không được mà đi cũng chẳng xong. Chẳng qua nếu như không phải Sơn Kiền Vương hạ lệnh, căn bản bọn họ đã muốn liều mạng với mấy cái thuyền này từ lâu.

    Hôm nay Sơn Kiền Vương bản thân là Tướng quân thống lĩnh, giằng co bị chọc cho cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu muốn liều mạng. Quân sĩ được thể như mưa rơi giữa ngày nắng hạn, hùng hổ lao đến lớp lớp, bộc phát sở học mạnh mẽ của Cấm quân, công kích chiến thuyền Thiên Địa Nguyên Lực Bắc quốc.

    “Lạp lạp lạp!”

    Liên tiếp những âm thanh hợp lực phá toái màn mỏng kia. Màn mỏng kia tuy có lực phòng thủ rất trâu bò, thế nhưng chúng đã bị vây công mấy ngày bởi nhóm cao thủ Cấm quân. Hơn nữa đây cũng chỉ là chiến thuyền Thiên Địa Nguyên Lực cấp thấp, cho nên đến lúc này đã không chịu nổi, lần lượt bị trường thương của Cấm quân phá vỡ.

    Màn mỏng sụp đổ, lực phòng thủ của chiến thuyền Thiên Địa Nguyên lực coi như trở về mức con số không. Chẳng mấy chốc loạt loạt âm thanh gỗ vỡ vụn rầm rầm vang lên, vụn gõ bay tung tóe, nắp thuyền bị phá tung bay. Nhóm cao thủ Cấm quân xông vào trong thuyền, nháy mắt đồ sát binh sĩ Bắc quốc trong đó.

    Trong mỗi một chiến thuyền Thiên Địa Nguyên lực, có trú ẩn khoảng ba trăm binh lính Bắc Quốc chính vì số lượng rất lớn, mà Cấm quân đã mệt mỏi nhiều hôm, không tránh khỏi lực lượng cũng bị thiệt hại không nhỏ.

    Trận tuyến do Sơn Kiền Vương lập nên, chẳng mấy chốc vì ham chiến mà bị hung hang phá vỡ. Năm nghìn chiến thuyền Thiên Địa Nguyên Lực bị vây công ở đây đã mấy ngày, mắt thấy sự chống trả quá mức khủng bố của quân đội Nam Thiên. Thống soái của đội quân Thiên Địa Chiến Thuyền đã phải vội vã hối thúc lui binh.

    Cũng may trận tuyến vây hãm của Cấm quân cũng đã bị phá bỏ, bằng không ngày hôm nay bọn chúng toàn bộ đều phải bỏ mạng tại đây.

    Bắc Quốc và Nam Quốc cứ giằng co như vậy trong vòng mấy năm. Đại chiến Tam Quan cửa khẩu và biển Đông hải cứ như vậy mà chấm dứt. Dù vậy, thi thoảng vẫn có những trận đánh nho nhỏ nổ ra. Nhưng số lượng quân binh cũng rất lớn, có trận trong đó, còn huy động đến xấp xỉ trăm vạn binh mã cả hai phe. Bắc quốc, vẫn chưa hề nguôi ngoai ý định xâm chiếm Nam Thiên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (*) Đã biên tập và chỉnh sửa chương này.
    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 05-05-2015 lúc 12:17.
    ---QC---


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Ảnh Phong,bachay,bluewhiter01,chienmc88,Endee,nhatnhat1,robinhoop,stardust1993,tieumavuong,Z3r0_L0v3,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon7 Chương 7

    Chương 7: Triệu Kim Nam phế vật


    Mười bảy năm sau.

    Rừng rậm Phong Nha.

    Một thanh niên cao gầy, khuôn mặt anh tuấn. Đang đuổi theo một con hươu sao có cặp sừng rất lớn. Đây là con đầu đàn trong bầy hươu sao.

    Những con hươu còn lại trong bầy thấy thanh niên kia xông đến, liền hốt hoảng tản mát chạy loạn ra tứ phía. Duy chỉ có con hươu đầu đàn này, tuy chạy trốn nhưng cũng không hề chạy nhanh. Nó đang vì bầy đàn của nó mà làm một việc cao cả, nó muốn hy sinh thân mình nó để cho cả đàn hươu được sống.

    "Thiếu gia... Thiếu gia... Thiếu môn chủ!"

    Một tên nô hầu tỏ vẻ mệt nhọc, hớt hải đuổi theo phía sau thanh niên. Nhưng ước chừng hắn chỉ bước vài bước đã gục xuống, thở hổn hển không nói lên lời, cũng không thể đuổi tiếp theo thanh niên.

    "Từ Hải, ngươi sức lực cũng thật sự quá kém cỏi. Ta vốn đã bị coi là phế vật, vậy thì ngươi phải là đại phế vật!"

    Thanh niên kia nheo nheo mắt lại cười, bước đến gần tên nô hầu, giơ giơ chiếc đầu con hươu sao mà hắn vừa bắt được lên, cười toe toét. Nam tử này không ai khác chính thị Triệu Kim Nam, thiếu tông chủ của Triệu thánh tông.

    "Về thôi, hôm nay đến đây là đủ!"

    Kim Nam và tên nô bộc vừa đi vừa cười nói, lui ra khỏi khu rừng. Không mất bao lâu, cả hai đã có mặt tại một ngôi nhà sàn nhỏ, nằm ở phía bìa rừng. Ngôi nhà này được trang trí đậm theo phong cách của dân tộc Thái, với chiếc cầu thang lớn ở bên trái góc nhà dùng để đi lên, phần trên ngôi nhà được tộc người Thái dùng để ở, phần dưới ngôi nhà dùng để các vật dụng cần thiết cho nông nghiệp, và còn để nhốt những con thú nuôi.

    Hắc Bạch phát hai vị trưởng lão cũng có mặt trong ngôi nhà, mỗi vị đều có một căn phòng riêng phân biệt lần lượt là hai hướng Đông Tây. Mục đích chủ yếu cũng là để bảo vệ, trấn thủ cho Kim Nam hắn.

    Triệu Kim Nam từ khi được sinh ra đã được toàn bộ Nam Thiên quốc nhận định, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một vị tuyệt thế cường giả. Thế nhưng, cho đến hôm nay mọi chuyện lại không có như vậy.

    Từ khi sinh ra cho đến khi hắn lớn tới nhường này, đã được Nam Thiên trọng tâm bồi dưỡng, được Triệu Thánh Tông dùng những thứ tốt nhất. Truyền dạy vô số công pháp tuyệt đỉnh của Triệu gia, kể cả bí tịch trấn phái tuyệt đỉnh cũng truyền cho hắn. Nhưng hết thảy mọi thứ đều vô dụng, tất cả hắn vẫn không thể lĩnh ngộ được. Mộng ước có thiên tài trấn thủ Nam Thiên hoàn toàn bị phá vỡ. Triệu Thánh Tông suy sụp, Nam Thiên sùng bái thiên tài cũng biến mất.

    Các trưởng lão sau đó thất vọng nhận định, hắn tuyệt đối là thiên tài, chỉ có điều lại là thiên tài phế vật.

    Bởi vì, dù cho là phàm nhân có kém cỏi đến đâu. Một khi đã tu luyện công pháp của Triệu gia, bét nhất cũng tụ luyện được nội khí áp súc quanh thân thể, đánh được công kích cơ bản. Còn hắn được ưu đãi vô số điều tốt từ lúc sinh ra, được sùng bái như thần nhân. Nhưng mà cũng chỉ như vậy, hết thảy đều là phù phiếm, không tụ được nội khí. Không có tráng kiện thân thể, chỉ được duy nhất thư chẳng có tác dụng, gương mặt anh tuấn, nét mặt lại yếu đuối hệt như con gái. Tuyệt đối là một thiên tài phế vật, nhận định từ trước tới nay chưa từng xuất hiện.

    Triệu Vô Tùy thất vọng tràn trề về hắn, đành cho hắn đến bìa rừng Phong Nha săn bắt thú vật, tiêu khiển qua ngày, tránh sự xấu hổ chê trách của Tông phái. Sợ rằng hắn vì tuổi còn nhỏ mà chịu đả kích này, sẽ không chịu nổi.

    Triệu Kim Nam cũng biết mình đã làm Tông tộc hết sức thất vọng, cho nên cũng không có y trách móc cha hắn, chỉ trách Thiên đạo sao quá trêu ngươi con người. Phủ xuống cho hắn thứ ánh sáng khiến người ta lầm tưởng đến như vậy. Thậm chí toàn Nam Thiên đã có lời đồn, kì thực vệt sáng màu vàng kim chính là đại biểu của Thiên đạo cho tuyệt đại phế vật xuất hiện, thậm chí lời đồn này không ngờ lại còn được ghi vào trong bí tịch hiện tượng cường giả của giới tu đạo.

    Hắn đến rừng Phong Nha này, bề ngoài thì săn bắt tiêu khiển như vậy. Nhưng thực tế nhiều lần lại âm thầm tìm hiểu những phương pháp. Hy vọng có thể giải quyết tình trạng này, giúp hắn có thể không phải là một phế vật. Hắn cũng muốn tu đạo, cũng muốn trở thành một cường giả, hắn không muốn chỉ vì Thiên đạo ước thúc, hắn muốn phải thay đổi vận mệnh.

    Hắn không nói ra suy nghĩ của mình với Triệu Vô Tùy. Bởi vì, hắn cảm thấy như vậy chỉ làm cha hắn bận tâm thêm nhiều thứ. Cha hắn đối tốt với hắn, làm rất nhiều cái vì hắn, hắn cũng không nắm chắc có thể tìm ra phương hướng tu luyện mới hay không. Cho nên chỉ mỉm cười mà sống qua ngày, âm thầm hy vọng một ngày có thể đột phá chính là suy nghĩ của hắn.

    Hôm nay hắn bắt được một con hươu sao lớn, làm một bữa thịt nướng thật tươi ngon cùng hai vị trưởng lão thưởng thức. Nói về phương diện tu luyện hắn quả là phế vật, nhưng về khoản ngự trù thì hắn tuyệt đối có phẩm chất.

    Hai vị Hắc Bạch trưởng lão, lúc này, tu hết liền một hơi hai vò rượu. Thấy Kim Nam hắn cười khúc khích nhìn hai lão, hai lão cũng cười lại. Bạch phát trưởng lão giơ bàn tay của lão về phía Kim Nam, xoa xoa đầu hắn thưởng thức.

    "Cái tên tiểu tử này, không ngờ ngự trù rất giỏi, cũng không tệ!"

    Bạch Phát trưởng lão trong câu nói rất cẩn thận, sợ rằng mình vô tình đả động đến tâm cảnh Kim Nam.

    Hắc phát trưởng lão cũng chêm thêm một câu:

    "Sau này ngươi tuyệt đối không được bỏ đói hai lão già này nha!"

    Nói rồi cả hai lão cười khanh khách. Kim Nam vừa gặm thịt hươu vừa mỉm cười.

    Cũng không biết chừng khoảng bao lâu thời gian, một truyền tin thư từ đâu bay đến, rơi xuống vị trí ba người đang ngồi. Hắc phát trưởng lão tiếp nhận lá thư, đọc xong lập tức vò nát lá thư, tức giận nói:

    "Thật quá quắt!"

    "Lão Hắc, có chuyện gì vậy, có phải Đế Đô đã xảy ra chuyện gì hay không?"

    Hắc phát trưởng lão gật đầu, hậm hực:

    "Đúng vậy, thám quân báo về, Bắc quốc không ngờ lần này tổng thể huy động quân lực từ mọi phía Đông, Tây, Nam, Bắc cả thảy hơn một triệu quân, quyết tâm đánh đến tận Cổ Loa Thánh thành!"

    "Cái gì? Một triệu quân, lão hắc, ngươi thực sự không có đùa đấy chứ, bọn chúng lấy đâu ra mà nhiều binh như vậy?".

    "Chuyện này, thực có khả năng, theo như ta biết, Bắc Quốc trong những năm qua chiêu binh mãi mã. Sớm đã đến con số năm trăm vạn rồi, có thể nói sự chuẩn bị trong những năm qua của bọn chúng, là dồn một kích toàn lực cho lần này!"

    Kim Nam nghe hai vị trưởng lão đối thoại, người cũng trở nên bần thần. Vì hắn sao, tất cả là vì hắn sao, trong những năm qua hắn thể hiện ra tuyệt đối là phế vật. Vậy mà, Bắc Quốc vẫn quyết xóa sổ Nam Thiên, chỉ vì một tên cường giả huyễn ảo tưởng tượng như hắn hay sao.

    Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cỗ chiến ý, hắn quyết tâm, đời này hắn còn sống, sẽ khiến Bắc Quốc kia không được yên ổn, sẽ giết sạch những kẻ có ý định giết hắn. Những kẻ có ý định xâm chiếm đế quốc an bình mà hắn lớn lên, tuyệt đối, chó gà cũng không tha.

    "Hai vị trưởng lão, ta muốn trở về đế đô!"

    Hai vị trưởng lão, đối với quyết định của Kim Nam cũng mơ hồ hiểu rõ, cho nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu:

    "Cũng đến lúc, đến lúc ngươi phải quy hồi Tông môn, ngươi cũng đã lớn, cha ngươi nhất định rất nhớ ngươi. Cũng không phải lo lắng về chuyện này, Bắc Quốc nhất thời vẫn chưa có thể làm gì làm gì Nam Thiên chúng ta đâu!"

    Hắc phát trưởng lão thở dài một hơi:

    "Ngươi cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta lên đường!"

    Kim Nam gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng còn đang không ngừng suy nghĩ.

    ...

    Năm ngày sau.

    Cổ Loa Thánh thành.

    Kim Nam cũng đã rời khỏi đây được ba năm, kể từ cái ngày hắn được làm lễ trưởng thành. Bị Tông môn nhận định là phế vật, sau đó hắn rời khỏi nơi Đế Đô phồn hoa này, để đến chốn sơn thôn hoang dã, chớp mắt đã thấm thoắt thoi đưa trôi qua.

    Trong lòng hắn cũng tràn đầy cảm khái, cảm khái được trở về quê hương đất mẹ. Nơi hắn sinh ra, nơi có những huynh đệ đồng môn nhất mực tung hô hắn, nơi hắn có cảm giác đây là điểm dừng chân cuối cùng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (*) Đã biên tập và chỉnh sửa chương này.
    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 05-05-2015 lúc 12:18.

  4. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Ảnh Phong,bachay,bluewhiter01,chienmc88,Endee,nhatnhat1,robinhoop,stardust1993,tieumavuong,Z3r0_L0v3,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon10 Chương 8

    Chương 8: Nam Thiên Quốc Diệt Vong Tiền Truyện

    Trong hoàng cung của Nam Thiên quốc.

    Lúc này, chính sự nghị triều, tất thảy cường giả, các đại quan quân thần, đều tập trung ở đại điện hoàng cung Nam Thiên.

    "Triệu Vô Tùy, khanh thử nói xem, tại sao trong trận chiến mười bảy năm trước, Bắc Quốc lại rút lui một cách kì lạ như vậy?"

    "Bệ hạ, chuyện này, thần cũng không chắc chắn. Có thể là do Mị Huyễn Động Tâm Thuật của bản môn có sự lợi hại. Cũng có thể Bắc Quốc lúc đó có nội loạn, hay là đó là mưu kế của bọn chúng, muốn tiến quân thăm dò thực lực Nam Thiên chúng ta!”

    "Chuyện này nhất định có điều ẩn khúc, khanh hết sức điều tra cho trẫm. Ta sợ rằng đây sẽ là một nguy hiểm tiềm tàng chí mạng!”

    "Bệ hạ, chớ có lo lắng, Bắc Quốc do một tay Vô Cực Tông khống chế. Mà Vô Cực Tông cũng chỉ có duy nhất lão Kha Vũ đồng dạng chỉ có thể so sánh với thái thượng trưởng lão Triệu Thánh Tông ta, đều là cường giả tầng bốn sơ kì. Vô Cực Tông nếu đã chi phối Nguyên Đế, nhất định phía bắc quốc cũng không thể làm điều gì càn rỡ”

    An Dương Vương cũng gật gật đầu, yên tâm hơn chút ít. Suy nghĩ một lúc, thấy không có vấn đề gì nữa.
    Liền hiệu vẫy tay cho nội thần thông báo bãi triều, chắp tay sau lưng, bước đi từng bước rời khỏi đại điện hoàng cung.

    Triệu Vô Tùy thở dài một hơi, cũng lắc đầu rời khỏi.




    Triệu Thánh Tông.

    "Cha, con đã về!"

    Triệu Kim Nam lẳng lặng chào một câu nhỏ giọng. Thái độ tỏ ra lạnh nhạt, cảm giác một câu nói ra chỉ như có lệ, nhưng trong thâm tâm lại thật sự vui mừng gặp được Triệu Vô Tùy.

    Hắn trong lòng vui mừng, nhưng lại không biểu lộ, bởi lẽ hắn biết, Triệu Vô Tùy đã hết sức thất vọng vì hắn, ngày hôm nay, hắn không có tư cách nói chuyện trước người cha này.

    Triệu Vô Tùy, cũng giống như hắn, bên ngoài cũng biểu lộ sự hờ hững. Nhưng trong lòng lại hết sức vui mừng khi gặp lại con trai. Thế nhưng phàm là đàn ông, đều có một sự cố chấp khó có thể thay đổi, cho nên tâm trạng Triệu Vô Tùy chính là như vậy. Bên ngoài không hề quan tâm, bên trong lại rất thương con trai mình.

    "Kim Nam, con cũng đã lâu không về, ông nội rất nhớ con, lát nữa con hãy thăm ông một chút!".

    "Vâng, con đã hiểu!"

    "Lần này con trở về, cũng không phải chỉ là thăm tông phái phải không? Rốt cuộc là có chuyện gì?"

    "Đúng vậy, lần này con nghe tin Bắc Quốc lại tiến binh, nên con muốn đầu quân giết giặc!"

    Triệu Vô Tùy nghe thấy vậy, liền cảm thấy xót xa, nhưng cũng lạnh nhạt gật đầu:

    "Cũng tốt, con thân không thể làm một cường giả, nhưng cũng có thể làm một võ tướng bình thường. Lần này, ta sẽ xin với đế quân bệ hạ, cấp cho con một chức Thống lĩnh ở Cổ Loa Thánh thành!"




    Ba ngày sau.

    Triệu Vô Tùy dẫn dắt bản môn đệ tử, cao thủ hơn năm trăm người đến Tam Quan cửa khẩu. An Dương Vương thống lĩnh thêm ba mươi vạn binh mới chiêu mộ, cùng tiếp viện cho chiến tuyến.

    Các tộc còn lại của Nam Thiên, lần này cũng đem theo tộc nhân, tiến đến xây dựng thêm chiến tuyến phòng thủ ải Chi Lăng cùng với An Dương Vương.

    An Dương Vương đã dự tính, với số lượng quân đội đông đảo đến rợn người kia. Cùng theo cái âm mưu mà Bắc Quốc ấp ủ bấy lâu nay. Chiến tuyến Tam Quan hẳn là sẽ khó mà giữ được. Bắc quốc nhất định không đơn giản.

    Binh đông, Bắc Quốc dồn toàn lực vào lần này, Nam Thiên quốc cũng vậy. Trận chiến này rất lớn, đây không còn là sông máu nữa, mà có thể sẽ là biển máu. Hai đại đế quốc đã đưa ra một quyết định sống mái, một mất một còn.

    Cốc Cửu U.

    Doanh tướng lều.

    Lão tử hán áo xám lúc này không có nóng nảy như lần trước, trên miệng còn xuất hiện một tia đắc ý, khẽ cười mỉm:

    "Hoài Công nhi tử, lần này lão phu sẽ không làm hao một binh một tốt của ngươi vô ích. Lần trước, sở dĩ ta thúc dục ngươi, cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi.

    Ta sợ cái tên tiểu tử kia, khi lớn lên sẽ trở thành một mối đại họa cho chúng ta. Nhưng thực tế đã chứng minh.

    Ha ha, mười bảy năm qua ta đã điều tra được, không ngờ tên tiểu tử đó lại trở thành một tên thiên tài, là thiên tài phế vật a.

    Cho nên bây giờ ta cũng không có lý do hối thúc ngươi vô cớ. Lần này ngươi diệt Nam Thiên, thôi thì lão phu giúp ngươi thuận gió đẩy thuyền, trả cho ngươi một cái công đạo trước kia. Cũng thực hiện luôn nhiệm vụ của bản phái, tiêu diệt lánh đời Triệu Thánh Tông!"

    Nói xong, lão hán tử áo xám, lại cười khanh khách một câu.

    Tần Hoài Công trong lòng ngao ngán, tuy nhiên cũng không dám nói, chỉ cố gắng lấy lòng Kha Vũ lão giả:

    "Tiên sư, lần trước tại sao lại tự dưng muốn đột ngột lui binh?"

    “Chuyện này, ngươi có thể không biết. Triệu Thánh Tông cũng có một tên thái thượng trưởng lão, tu vi ngang với lão phu. Lần trước đám đệ tử Triệu Thánh Tông không ngờ đã luyện thành đại trận Mị Huyễn Động Tâm Thuật, lão phu cảm thấy đệ tử bản môn không thể thắng nổi, nếu ra tay nữa e rằng… haizz

    Hơn nữa, nếu lão phu ra tay tiêu diệt cái đám đệ tử của Triệu Thánh Tông. Khi đó, nhất địn sẽ bức ép tên thái thượng trưởng lão của Triệu phái ra mặt.

    Hai người cùng tu vi giao chiến, tất sẽ bất phân thắng bại trong chốc lát. Còn cái đám đệ tử của Triệu Thánh Tông kia, hơn đám đệ tử của bản phái một bước. Cho nên như vậy sẽ có điểm thua thiệt.

    Nếu đại chiến mà nổ ra, ắt quân ta sẽ bị thảm sát, sẽ là đại thương nguyên khí triều ta. Bởi vậy, lão phu không nắm chắc, mới muốn ngươi lui binh!"

    "Vậy, nếu bây giờ xuất binh, chẳng phải vẫn sẽ giống mười bảy năm trước ư? Bọn chúng đã luyện thành cái trận pháp kia rồi, làm sao có thể công phá!"

    Lão giả Kha vũ ha hả cười lớn:

    "Chuyện này, ngươi không cần lo lắng. Lão phu đã tính được trước một bước, mười bảy năm trước lão phu thua Triệu Thánh Tông một keo, không lẽ mười bảy năm sau cũng như vậy?

    Sau trận chiến đó, lão phu đã lập tức cho đệ tử bổn phái, luyện thành một loại trận pháp, có thể phá giải được trận pháp của Triệu Thánh Tông, Phá Huyễn Tâm Minh Thuật. Có thể hóa giải toàn bộ cái Mị Huyễn Động Tâm Thuật kia, đó là công sức mười bảy năm của lão phu. Ha ha…

    Cho nên chuyện này ngươi cũng không cần lo lắng, lần này ngươi cứ yên tâm tận lực giở đủ mưu hèn kế bẩn của ngươi, hết sức mà diệt Nam Thiên!"

    Tần Hoàn Công lộ ra một tia đắc ý, trong lòng mừng rỡ như điên. Tuy nhiên bên ngoài lại không hề biểu lộ. Vẫn muốn mình nên bảo tồn một chút uy nghiêm đế vương trước mặt Kha Vũ, vẫn không muốn bị suy nghĩ của Kha Vũ hao mòn tâm trí mà ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình.



    Sáng ngày ham mươi hai tháng bảy, Nam Thiên đại đế quốc năm năm trăm hai mươi mốt. Bắc Quốc tiến binh, đến hơn một triệu quân binh từ cốc Cửu U tràn ra. Chúng tiến sát thành Tam Quan, binh đông như kiến cỏ, hành quân nửa ngày mới đến hết Tam Quan. Nhất loạt hàng ngũ chỉnh tề, dàn binh bố trận.

    Tam Quan thành.

    An Dương Vương thân đeo giáp miện, uy vũ phi phàm, tay cầm Đoạn Huyền Kích thống lĩnh một trăm bảy mươi vạn quân, giáp phuc đầy đủ, vũ khí sắc bén, tinh nhuệ vô bì.

    "Sát..."

    Binh lính Bắc Quốc nhất loạt xông lên, xuất hiện một quân đoàn binh trên tay cầm cự thuẫn rất dày, ẩn núp sau đó là những cung thủ, chầm chậm di chuyển.

    "Giết"

    Bên kia chiến tuyến, cũng xuất hiện hơn ba mươi vạn kị binh Nam Thiên. Với thương dài và sắc bén, cùng nhau tiến lên, đâm thẳng về phía trước.

    Không lâu sau, ba mươi vạn kị binh hình thành một trận thế hình mũi tên, mạnh mẽ ầm ầm vào quân đoàn cự binh. Trên đường bị vô số xạ tiễn quấy rối hạ gục, nhưng những kị binh này vẫn rất dũng cảm, chiến ý nhiệt huyết hừng hực.

    "Rầm...rầm...rầm"

    Tiếng va chạm, tiếng hét chói tai, tiếng vỡ vụn của những cự thuẫn dày, tiếng la hét thê lương của những binh sĩ Bắc Quốc tiên phong quân.

    Quân đoàn cự thuẫn không ngờ, lại bị một lần tiến quân này của Nam Thiên khiến cho hoàn toàn tan rã.
    Những binh sĩ của quân đoàn cự thuẫn một lượt bị giết toàn bộ. Chiến trường toàn là những vũng máu. Kị binh Nam Thiên tuy tổn thất thảm liệt, nhưng lại giữ được chiến thắng vang dội ngay trận đầu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (*) Đã biên tập và chỉnh sửa chương này.
    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 05-05-2015 lúc 12:18.

  6. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Ảnh Phong,bachay,Bảo Diệp Tường,bluewhiter01,chienmc88,nhatnhat1,robinhoop,stardust1993,tieumavuong,Z3r0_L0v3,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon10 Chương 9

    Chương 9: Nam Thiên Quốc Diệt Vong Hậu Truyện

    Đội kị binh của Nam Thiên, sau khi tiêu diệt xong quân đoàn cự thuẫn, liền vội vã lui về phía sau trận tuyến, được lệnh của An Dương Vương, kị binh Nam Thiên tiếm được công đầu, không được ham chiến.

    Nam Thiên quân bắt đầu thực hiện kế sách, binh không động tướng không dời. Toàn lực quan sát diễn biến của trận tuyến, chờ xem động thái tiếp theo của Nguyên Đế.

    Bắc quân cường binh đông lớp lớp, địch đông ta ít. Trông chờ vào trân thế thì mới có thể tùy thời bẻ gãy mũi nhọn của địch quân. Và làm nên bước ngoặt chiến thắng quân sự trong giây phút cuối cùng. An Dương Vương đã nghĩ như vậy.

    Tiếp theo sau đó Bắc Quốc liên tiếp tung ra những đợt tấn công như vũ bão, từng quân đoàn một, từng quân đoàn một, liên tiếp tiến công.

    Mục đích của Bắc Quốc đã quá rõ ràng, chính là muốn làm tiêu hao sinh lực đội quân của An Dương Vương. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quân đội Nam Thiên quốc có tinh nhuệ đến đâu, cũng bị làm cho mệt mà chết.

    An Dương Vương lúc này đã biết rõ âm mưu của địch nhân, liền tổ chức một đợt công kích quy mô rất lớn, đánh thẳng vào mạn phải cánh quân Bắc Quốc, chính là một trăm vạn quân. Hơn một triệu quân…

    Lúc này quân đội cánh phải Bắc Quốc, chưa có chuẩn bị gì, đã phải hứng chịu một đòn công kích khủng khiếp như vậy, cũng không chống đỡ được, liên tiếp bị diệt sát, liên tiếp có những tiếng thét ghê rợn vang lên.

    Đợt tấn công quy mô lần này, Nam Thiên quân không những làm thiệt hại nặng nề cánh phải đội quân Bắc Quốc, mà còn làm triệt tiêu hoàn toàn nhuệ khí của đội quân này.

    Bất quá, sự nhụt sĩ khí đó cũng không thể duy trì lâu. Các binh sĩ Bắc Quốc nhìn đảo về chiến trường, rồi nhìn đảo về ưu thế bên mình, có sự vượt trội về số lượng rõ ràng. Nhuệ khí nhất thời lại tăng vọt.

    Hơn một trăm vạn quân Nam Thiên quốc điên cuồng tấn công, thọc sâu vào lòng địch, ánh mắt họ đỏ lừ, như chìm vào cơn chém giết, với họ, tất cả bây giờ chỉ là giết.

    An Dương Vương cũng hăng máu không kém đội quân của mình, Đoạn Huyền Kích liên tiếp quét ra, bức ra những màn sáng từ đầu kích. An Dương Vương đi đến đâu, từng mảng từng mảng binh sĩ bay tung tóe thét vang, tiếng kêu sợ hãi thảm liệt khắp chiến trường, An Dương Vương lúc này chẳng khác nào một chiến thần hung bạo, khiến cho binh tốt của Nguyên Đế hoảng sợ vỡ mật.

    An Dương Vương tiếp tục xông lên, lao vào binh tốt Bắc quân như trốn không người. Đoạn Huyền Kích vung lên lại có thêm một người nữa ngã xuống. Đoạn Huyền Kích một lần bổ xuống, uy lực mạnh phi phàm, một kích như Thái Sơn Áp Đỉnh, nặng tựa ngàn cân. Một tên Thiên Hộ Tướng Bắc quân không may mắn, gặp phải một kích của An Dương Vương bổ xuống, máu thịt bay tung tóe. Sức mạnh của cao thủ nội khí tầng ba sơ kì thật quá mạnh mẽ, khiến cho mã binh bắc quân người người run rẩy. Lúc này những con ngựa cũng cảm thấy nguy hiểm, đối mặt với sự uy hiếp của An Dương Vương. Kị binh Bắc quân không khống chế nổi bọn chúng, liền để cho những con ngựa dày xéo chính quân đội của mình. Nhìn từ xa xa, một mảng Kị binh đang tán loạn tứ phía, hung ác hạ vó ngựa giết chính phe mình.

    Vài tên Thiên Hộ tướng khi bắt đầu trận chiến còn đánh giá, quân lực hai phe thực sự quá chênh lệch. Nam Thiên quân dù có tinh nhuệ đến đâu cũng không thể so với sức chín trâu hai hổ, cũng không thể lấy một địch mười lấy trăm địch vạn. Thế nhưng tình cảnh trước mắt khiến bọn chúng đều sợ hãi than lên, An Dương Vương uy vũ đến như vậy, lại thêm chi thứ Nam Thiên quân hùng dũng lao lên, như cọp beo lao vào bầy dê. Binh sĩ Bắc quân chạy nhốn nháo, mấy tên Thiên Hộ Tướng chứng kiến sức mạnh khủng bố của An Dương Vương, cộng thêm loạn quân không thể kiểm soát, lúc này bỗng xuất hiện suy nghĩ muốn bỏ chạy. An Dương Vương mạnh đến như vậy, không ai dám chắc mình có thể đỡ nổi một kích kia của ông ta.

    Nam Thiên quân tương quan trên trận chiến, so với quân binh Bắc quốc đông đảo lớp lớp. Chỉ như một phiến lá nhỏ giữa một cái hồ rộng lớn. Thế nhưng mỗi một binh sĩ Nam Thiên quân lại tựa như Thiên binh Thiên giới, đánh đến đâu máu chảy đầu rơi, thi thoảng mới có một người bị vây công mới ngã xuống. Quả thật sức chiến đấu quá khủng khiếp, Nguyên Đế Bắc quốc Tần Hoài Công, thậm chí còn so sánh. Một tên Bách Nhân Tướng của ông ta, sợ rằng cũng chỉ có thể so sánh với một binh sĩ Nam Thiên quân. Chênh lệch về sức mạnh đến như vậy, khiến Tần Hoài Công không ngừng than lên khiếp sợ.

    Thậm chí không chỉ dừng lại như vậy. Tần Hoài Công còn âm thầm cảm thấy rằng, dường như mỗi khi một binh sĩ Nam Thiên quân ngã xuống, lại càng làm cho binh sĩ Nam Thiên quân kích phát lên sự hung bạo, càng đánh càng mạnh mẽ, như Ma nhân khát máu điên cuồng. Đám quân binh này, không phải là người, mà là quỷ mất rồi. Tần Hoài Công khuôn mặt càng trở nên trắng bềnh bệch.

    Chẳng bao lâu, đạo quân Bắc quốc hùng mạnh kia như bị chuột gặm nhấm. Bị ăn mòn từ bên trong, dần dần ngã xuống âm thầm, như sâu mọt đục khoét, sức người đều trở nên rệu rã. Ban đầu chỉ là quân đội cánh phải của Bắc quân xảy ra tình trạng như vậy, nhưng đến bây giờ, toàn bộ Bắc binh đều chịu ảnh hưởng. Binh sĩ Nam Thiên len lỏi vào trận hình Bắc binh, khiến cho trận tuyến của Bắc quân bày ra đều hoàn toàn tan rã.

    Thời gian cứ như vậy trôi đi, Bắc quân con số binh sĩ tử nạn đã bắt đầu tăng lên theo cấp số nhân. Từ mấy trăm người, mấy ngàn người rồi cho đến mấy vạn. Chớp mắt, xác chết đã chất đống la liệt, Nam Thiên quân như sói vào bầy dê, vẫn đang điên cuồng lao lên cướp đoạt sinh mạng Bắc binh. Máu thịt bay tung tóe càng nhiều, tựa như một cơn bão Huyết tinh lan tràn không trung.

    Bắc binh quân sĩ khí phần nhiều dựa vào quân số, nhưng mà trong tình trạng lúc này. Bọn chúng đều cảm thấy điểm bám víu cuối cùng cũng rất mong manh. Tất cả đều nhắm mắt chờ đợi, đều mong chuyện này sẽ mau chóng trôi qua, và đây cũng chỉ là một cơn ác mộng.

    Chiến trường kêu vang thảm liệt, binh khí Bắc quân chạm vào nhau run lên cành cạch thể hiện sự sợ hãi. Mỗi một người đều bặm môi tím tái, sức cầm vũ khí đánh trả lúc này cũng không có, toàn bộ đều bị nỗi sợ hãi lấn át hết tâm can trí óc.

    Nguyên Đế Bắc quốc Tần Hoài Công, lúc này mặc đế bào uy nghi, từ trận doanh Bắc quốc nhìn ra chiến trường, than lên một câu:

    “Nếu ta có được chi binh này, còn lo chi không lấy được Thiên Hạ!”

    “Hừ…Không biết tự lượng sức!”

    Đạo bào Vô Cực Tông Kha Vũ, lúc này bỗng khẽ hừ nhẹ vẻ khinh thường. Đôi mắt tỏ ý thâm độc nhìn ra chiến trường, từ bàn tay lão bắn ra luồng khí lưu uy áp lên không trung.

    Tức thì, bỗng xuất hiện một đám nhân mạng đến hơn trăm tên. Loạt loạt xuất động khinh công chớp nhoáng xuất hiện từ sau doanh tướng trận bay lên. Người người đều tỏa ra sát khí đậm đặc, ánh mắt hờ hững quét xuống toàn trường. Như đang chứng kiến tất cả những người ở đây đều là sâu bọ. Không lâu sau đó, hơn trăm tên này lao vào giữa trận chiến, vũ động thi thoảng trên không trung. Bàn tay từng người lần lượt vung lên thủ ấn, làm ra chú ngữ lạ kì. Bên tay phải mỗi người cầm đoản kiếm dài gần độ một mét, từ đầu kiếm kết hợp với chú ngữ lập tức tạo nên hiện tượng kì ảo. Trận trận luồng khí lưu tỏa ra thành màn sáng màu xanh. Chớp mắt như gào thét lao đến chi quân đội Nam Thiên quân.

    “Oành!!”

    Khí lưu màu xanh như hoành không xuất thế, hung bạo lao đến binh tốt Nam Thiên quân, khiến cho người người khuôn mặt đều trắng bềnh bệch. Khí lưu gầm gào như mãnh thú, trực bất cứ lúc nào cũng muốn toàn quân bị diệt. Nam Thiên quân gần như rơi vào nỗi tuyệt vọng lấn sâu. Đúng lúc này, bỗng từ không trung lại lập tức xuất hiện một đám người khác, cũng độ hơn trăm người. An Dương Vương nhìn từ xa vung trường kích, vuốt bộ râu tỏ vẻ hài lòng. Hơn trăm người kia trang phục đều một màu trắng muốt, trên tay mỗi người đều không cầm binh khí, tuy nhiên lại đều có đeo một chiếc nhẫn. Đễ ý trên mặt nhẫn, luôn luôn sáng loáng một chữ ‘Triệu’ rất lớn. Đây hẳn là môn nhân của Triệu Thánh Tông. Trăm người này, cũng đều là cao thủ nhất mạch đệ tử của Triệu Thánh Tông. Mỗi người khi xuất hiện, đều tỏ ra ưu thế cao ngạo xuất chúng. Căn bản mỗi tên đệ tử Vô Cực Tông bên kia trận tuyến, cũng có điểm không thể so sánh.

    An Dương Vương hài lòng tấm tắc:

    “Bắc quân lần này lui binh xem ra vẫn còn kịp, bằng không ngay cả đại quốc cũng không giữ nổi!”

    Kha Vũ lão Đạo Sư lại cười nhạt:

    “Tên đế quèn như ngươi không phải đắc ý, chuyện hay vẫn còn đang trước mắt…”

    Đệ tử Triệu Thánh Tông một điểm khinh công đại phát, nhoáng cái đã xuất hiện trước trận tuyến Nam Thiên quân. Vừa lúc khí lưu màu xanh nhạt đánh tới, lập tức hơn trăm người đủng đỉnh ngự trên không trung mạnh mẽ đánh ra luồng sáng trắng bạc đánh bay đi màn khí lưu màu xanh. Môn nhân Vô Cực Tông thấy nháy mắt công kích của mình đều đã bị hóa giải, liền trở nên ngây người trong chốc lát. Về phía môn nhân Triệu Thánh Tông, mấy người không dừng lại ở đó, tận dụng ưu thế trong tấn công. Nhân lúc đối thủ còn đang trong trạng thái không chú tâm, lập tức đánh ra trận thế cuồn cuộn về phía Bắc binh…

    “Mị… Huyễn… Động … Tâm … Thuật!!!”

    Lại có loạt loạt tia sáng trắng nữa nổi lên, như cuồng phong gào thét, như lốc xoáy hung tàn mạnh mẽ. Gầm gào lao đến, như muốn một ngụm nuốt trọn Bắc binh quân. Nguyên Đế Tần Hoài Công giật mình sợ hãi, một màn này mười mấy năm trước không biết đã lấy đi bao nhiêu tính mạng của Bắc binh quân. Điều này khiến Tần Hoài Công không kìm được phải nhìn về phía Kha Vũ lão Đạo Sư như cầu cứu. Chỉ thấy lão giả Kha Vũ lúc này dường như không thèm để ý, vẫn vểnh râu trê lên quan sát trận thế.

    Bắc binh quân chớp mắt bị màn sáng trắng li ti bao phủ, trong mắt mỗi người dần xuất hiện sự ngây dại. Lúc này tâm chí bọn chúng như bị bao phủ bởi ác ma, nhất loạt gào lên, lần lượt chĩa binh khí về phía phe mình, lao vào chém giết lẫn nhau. Môn nhân Vô Cực Tông vẫn còn đang bần thần, rất lâu sau khi đã có vô số Bắc binh quân bị thảm sát. Lúc này chúng mới làm ra hành động, cả đám lục tục nhốn nháo chuẩn bị xếp trận hình. Kha Vũ lão Đạo Sư nhìn thấy một màn này rất không vừa mắt, liền tức giận hét lớn:

    “Lũ vô dụng!!”

    Một tiếng giận dữ này của Kha Vũ lão Đạo Sư, như đánh thức tỉnh toàn bộ môn nhân Vô Cực Tông, lúc này bọn chúng mới vội vã hình thành trận tuyến. Cũng không còn một điểm nhốn nháo xuất hiện, tất thảy đều bắt đầu trấn tĩnh trở lại. Đệ tử Triệu Thánh Tông lúc này biết ưu thế đã mất, cho nên cố gắng tận dụng quét ra công kích nhanh hơn về phía Bắc binh quân.

    “Vù vù…”

    “Phá… Huyễn… Tâm… Minh… Thuật!!!”

    Đằng sau tiếng gió thổi ào ào đến. Đệ tử Vô Cực Tông hơn trăm người cũng hét lớn về phía không trung. Lập tức ngay sau đó, loạt loạt màn sáng xanh lại xuất hiện, như triều cường cao nhất đang trào tới, lần lượt đẩy lui Mị Huyễn Động Tâm Thuật của Triệu Thánh Tông. Đệ tử Triệu Thánh Tông lúc này đều trở nên biến sắc, cố gắng đánh ra công kích chống cự lại màn sáng xanh kia, nhưng tất thảy đều vô dụng. Màn sáng trắng li ti bao phủ toàn bộ Bắc binh quân lúc này thoáng chốc đã bị đẩy sạch bay.

    “Oanh!!”

    Tiếng nổ bạo tạc, sau đó không ít đệ tử Triệu Thánh Tông đều bị phản phệ, nhất loạt đều phun ra máu tươi đỏ lòm. Trong mắt mỗi người đều xuất hiện tia hoảng sợ không tin nổi. Trận thế mấy trăm năm của Triệu Thánh Tông, là căn cốt lập phái, không ngờ hôm nay lại bị người ta khắc chế. Lúc này trưởng môn nhân Triệu Vô Tùy cũng không có mặt để chỉ đạo đám đệ tử, chỉ có duy nhất một vị trưởng lão. Nhưng vị trưởng lão này lại là đầu tàu công kích, cho nên lực phản phệ ông ta phải hứng chịu cũng là lớn nhất. Lúc này đã lâm vào hôn mê sâu, rất có thể còn không tỉnh lại. Đệ tử Triệu Thánh Tông nhất thời không biết phải làm gì, đều trân chối nhìn xuống chiến trường tỏ vẻ bất lực…

    Bắc binh quân được màn sáng xanh như triều cường kia lao đến trợ trận. Chẳng mấy chốc đã thoát ra khỏi Mị Huyễn Động Tâm Thuật của Triệu Thánh Tông. Người người đều khôi phục ý thức, lại đánh ánh mắt oán độc về phía Nam Thiên quân. Sĩ khi lúc này của Bắc binh quân đều dâng trào, đều cảm thấy thù hận Nam Thiên quân vì đã không chế bọn chúng như vậy.

    An Dương Vương lúc này phát hiện trạng thái Bắc binh quân cũng đã thay đổi, Đoạn Huyền Kích vung lên bắt đầu nhận thấy có sự chống trả cường liệt. Lại nhìn về phía môn nhân Triệu Thánh Tông, thấy toàn bộ bọn họ đều đã thất thủ, liền cảm thấy có điềm hung hiểm. Biết lần này có khả năng toàn quân bị diệt…

    Nam Thiên quân ban đầu trận chiến, người người đều như Thiên binh Tiên giới, đánh tới đâu là có đầu lâu kẻ thù rơi xuống. Nhưng dù sao bọn họ cũng đều chỉ là phàm nhân, tiếp tục đánh sẽ ngày càng tiêu hao sức lực. Lúc này lại nhận lấy công kích đầy thù hận của Bắc binh quân. Chớp mắt có người đuối sức không chịu nổi đã ngã xuống.

    An Dương Vương cũng chém giết trong bất lực, đôi mắt vì giết chóc quá nhiều nhân mạng nên đã dần trở nên đỏ máu. Nhân thấy ngày càng có nhiều binh sĩ Nam Thiên ngã xuống. Biết rằng trận thế đã mất, liền ảo não gào lên:

    “Lui binh…”

    “Lui binh…”

    Mấy vị đại tướng Nam Thiên quân cũng không ngừng hét lên, trực tiếp chỉ đạo chi binh chủng của mình. Dần hình thành một trận tuyến vòng tròn, vây lấy An Dương Vương phía trong. Liều mạng trùng kích vòng vây để trốn thoát. Đệ tử Triệu Thánh Tông người người cũng đều liều mạng, khung cảnh vô cùng u ám.


    Sau một đợt công kích quy mô, lúc này trận thế Nam Thiên quân đã hoàn toàn tan rã. An Dương Vương thất thểu dẫn tàn quân lui về trận tuyến phòng thủ. Miệng còn lẩm bẩm run rẩy:

    "Bại binh, bại binh... Một trăm vạn quân tinh nhuệ của trẫm… Giờ đây chỉ còn tàn quân hai mươi bảy vạn… Đế chế Nam Thiên trẫm dày công gây dựng, chẳng lẽ sẽ sụp đổ tại đây!"

    Sau đó An Dương Vương trong nỗi thất vọng tràn trề, cuối cùng chỉ còn có thể làm ra quyết định. Đem tàn quân Nam Thiên uy mãnh hai mươi bảy vạn quân còn lại, lui về trận tuyến Chi Lăng. Hình thành lá chắn phòng thủ cuối cùng, lần này nếu trận tuyến còn thất bại, xem như đã là ngày tàn thật sự của Đế chế Nam Thiên.

    Nam Thiên quân ngoài tàn binh hai mươi bảy vạn, còn một chi binh chủng lớn mạnh bảy mươi vạn quân phía sau. Tất thảy là chín mươi bảy vạn người, An Dương Vương tuy tỏ ra mệt mỏi, nhưng vẫn còn ánh nên một tia hy vọng. Vẫn còn muốn đánh một trận cuối cùng.

    Tam Quan ba cửa đã bị Bắc binh quân ồ ạt chiếm đóng. Lúc này chỉ còn chiến tuyến Chi Lăng nhỏ bé để tử thủ. An Dương Vương cho bày chín mươi bảy vạn binh ở đây, người người đều đeo khăn trắng trên đầu. Thanh kiếm mỗi người đều là những vệt máu khô nâu đậm đã dính lấy nhớp nháp. Sức lực lúc này đều đã cạn kiệt, nhưng vẫn còn muốn liều mạng.

    Ba ngày sau.

    Chi binh chủng đầu tiên của Bắc binh quân đã xuất hiện, tạm thời vẫn chưa hề công kích. Nhưng Nam Thiên quân chờ đã lâu, sức người cũng dần mỏi mệt, ý chí đã giảm sút. An Dương Vương nhìn thấy tình cảnh này đã bày một bể tuyệt vọng. Một đạo tín quân được gửi về đế đô cầu Triệu Thánh Tông viện thủ. Nhưng An Dương Vương cũng biết là không kịp, nếu lần này lui khỏi Chi Lăng, Nam Thiên quân căn bản muốn đánh một trận nữa cũng không thể. Chi Lăng như nút thắt cổ trai, mất đi nút thắt này. Coi như toàn bộ đế chế Nam Thiên đều như vườn thông hè thoáng. Mặc sức cho Bắc binh quân dày xéo, ưu thế về trận địa coi như có thể nói là hoàn toàn vứt bỏ.

    Đến ngày tiếp theo, bảy chi binh chủng còn lại của Bắc binh quân đã đồng loạt xuất hiện. Lúc này Nguyên Đế Tần Hoài Công tỏ vẻ thượng quốc Thiên triều, hạ ra một đạo ý chỉ muốn An Dương Vương thần phục. Bắc quân sẽ lui về, từ nay không còn trên Đại lục Đông Châu đế chế Nam Thiên. Nhưng An Dương Vương sao có thể chịu nhục như vậy, ông ta còn lập tức sai chặt đầu tín sứ. Trận chiến này là không thể tránh khỏi. Mấy ngày sau, Bắc binh quân hung bạo ồ ạt tiến công. Chiến tuyến Chi Lăng trở thành chiến tuyến thảm liệt nhất trong lịch sử mấy trăm năm của đế chế Nam Thiên. Bảy chi binh chủng, hơn bảy trăm vạn binh, con số này dùng để tấn công bất cứ quốc gia nào, chỉ trong vòng một ngày đã có thể lấy được vô số lần. Thế nhưng ở chiến tuyến Chi Lăng này, phải mất gần mười ngày mới khiến cho toàn bộ chi binh chủng của Nam Thiên quân hoàn toàn thất thủ. Tại Tam Quan Bắc binh quân thiệt hại hơn hai trăm vạn binh. Hôm nay Nguyên Đế Tần Hoài Công tức giận không ngại thiêu binh, quân số Bắc binh thiệt hại tại đây đã lên đến mấy trăm vạn nhưng vẫn chưa muốn dừng lại. Ép cho gần trăm vạn quân của An Dương Vương, mỗi một người đều đánh đến chết không hàng.

    Cuối cùng không lâu sau… An Dương Vương đế quân… cũng phải tử nạn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (*) Đã biên tập và chỉnh sửa chương này.
    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 05-05-2015 lúc 12:18.

  8. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Ảnh Phong,bachay,bluewhiter01,chienmc88,nhatnhat1,robinhoop,stardust1993,tieumavuong,Z3r0_L0v3,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon10 Chương 10

    Chương 10: Đại Đế Quốc Suy Tàn
    Phần 1: Bại Binh Trở Về

    An Dương Vương thân là một cường giả nội khí gia tầng ba, so với phàm thể có thể nói tựa như Thần nhân. Tuy nhiên, đối mặt với Bắc binh quân trùng trùng bủa vây xung quanh, cũng không thể cầm cự được bao lâu. Từng tia nội khí trong kinh mạch phát ra chém giết Bắc binh quân, khiến đan điền An Dương Vương khô kiệt, một thân công lực mấy trăm năm cũng như vậy mà bị từ từ rút đến tiêu tán không còn chút gì.

    An Dương Vương thân mình bị cắm la liệt trường mâu và thương dài xuyên qua, vô số xạ tiễn đính trên thân khiến thân thể không khác gì một tấm bia máu. Thế nhưng, trước khi tử trận bởi vô số trùng kích của Bắc binh quân. An Dương Vương vẫn có thể vận dụng điểm điểm kích phát toàn bộ nội lực trong kinh mạch, tựa như vắt kiệt một tấm vải còn chút ẩm ướt để dụng ra thủy nguyên.

    “Ngao!!!”

    Tia nội lực kia chảy vào Đoạn Huyền Kích như dòng năng lượng tối thượng, bùng phát nổ ra lực cuồng bạo bạo kích, một kích như Giao Long hạ phàm gầm thét lao đi bốn phương tám hướng, tạo thành loạt loạt tia sáng vàng rực ở đầu kích kéo dài, vung vẩy trong không trung. Loạt tia sáng vàng rực từ đầu kích bắn ra, đem Bắc binh quân trong vòng một dặm đều bị cường liệt diệt sát, đến mức máu thịt tanh tưởi, khô kiệt xác thịt như bụi cám bay mù mịt. Một kích này của An Dương Vương tung ra, liền đem trăm ngàn Bắc binh quân đơn giản nghiền chết, so sánh với cao thủ nội khí gia tự bạo, uy lực thật không kém mấy phần.

    Bắc binh quân hứng chịu một kích này của An Dương Vương liền kêu gào thảm thiết, chiến trường ngập một mùi máu tanh và âm thanh thê lương. Trăm ngàn quân lính Bắc binh đỏ máu lao vào quần đả thân hình khô héo của An Dương Vương, cho đến khi An Dương Vương nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng, vẫn còn bị ánh mắt thù hận điên cuồng của Bắc binh quân dày xéo, dùng đao thương đâm xuống tra tấn băm vằm.

    An Dương Vương đế quân tử trận, sĩ khí Nam Thiên quân đại giảm, một đạo cường binh bị nhụt đi ý chí, hao mòn tinh thần chiến binh, khiến sức chiến đấu của mỗi lính Nam Thiên quân đều bị giảm sút. Chủ soái Nam Thiên quân An Dương Vương đế quân tử nạn, đem theo toàn bộ tinh thần chiến đấu của Nam Thiên quân kéo xuống. Một số chi binh chủng cảm thấy như đã đến hồi tuyệt vọng, liền buông bỏ vũ khí nhắm mắt muốn chờ đợi cái chết. Ngược lại, một vài chi binh chủng lại biến sự kiện An Dương Vương tử nạn làm quốc thù, đem thù hận dâng trào lên mà càng chém giết điên cuồng hơn.

    Ải Chi Lăng tử thủ thất bại, coi như vận mệnh đế chế Nam Thiên từ đây chấm dứt. Bắc quân tự xưng Thiên triều thượng quốc, xưa nay tàn bạo vô cùng. Nam Thiên quân cho dù đầu hàng, chắc chắn vẫn cầm chắc cái chết. Đế quân Nam Thiên An Dương Vương tử trận, coi như đem toàn bộ ý chí chiến đấu của Nam Thiên quân rút sạch. Biến toàn bộ Nam Thiên quân thành như người đã chết, chỉ còn chờ bị giày xéo. Đường cùng, Nam Thiên quân vùng lên theo bản năng sinh tồn, điên cuồng chém giết.

    Ý chí suy giảm lại từ từ được nhen nhóm bởi thù hận, một nhóm binh sĩ Nam Thiên đem ý chí báo thù cho đế quân An Dương Vương dần dần dẫn đầu toàn bộ các chi binh chủng còn lại của Nam Thiên liên kết phản kháng, liều mạng trùng kích bủa vây, muốn giết Bắc binh quân tắm đẫm thân thể, coi như hy sinh cũng là oanh liệt trên chiến trường, từ nay có chết cũng có thể nhắm mắt.

    Nam Thiên quân ánh mắt mỗi người đều như bị nhuộm bởi máu, mỗi đao vung lên càng thêm hung phấn cuồng liệt. Nam Thiên quân một người sát ý dũng mãnh, đã có thể đem ba bốn bắc binh quân nháy mắt giết chết. Đem đến con số tử thương của Bắc binh quân ngày càng lớn thêm nhiều, đây chính là con giun xéo lắm cũng quằn, chính là bản năng vùng vẫy để sinh tồn trong sâu thẳm nhất.

    Tần Hoài Công giết được An Dương Vương, cứ ngỡ mọi chuyện dễ dàng nên đã cười thầm đắc ý. Hai bên giao tranh, chủ tướng mất mạng, nhất định trận doanh quân địch sẽ lâp tức tan rã, đến lúc đó Bắc binh quân thừa cơ truy kích, từ đó tiêu diệt hoàn toàn khả năng tự về cuối cùng của đế chế Nam Thiên.
    Nhưng mà Tần Hoài Công thật không ngờ, chi binh chủng này lại từ trong tuyệt vọng mà dấy lên ý chí khủng khiếp như vậy, cho đến lúc hắn ta nhận ra. Bắc binh quân thảm liệt đã chết đến mấy vạn người, Bắc binh quân người người nhìn lính Nam Thiên như nhìn quái vật, lọt vào tầm ngắm quân địch, đều kêu gào thảm thiết chạy trối chết.

    Tần Hoài Công sợ hãi vô cùng, biết Nam Thiên quân đã rơi vào bại cục, nhưng mà lúc này nếu mạnh mẽ áp binh chỉ như tự tát vào mặt mình. Liền truyền xuống mệnh lệch, hàng ngàn Bách Nhân Thiên Tướng theo hàng ngũ rút xa khỏi binh chủng Nam Thiên, không tiến lên công kích, bằng không cho dù có tiêu diệt được chi binh chủng này. Bắc binh quân cũng sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

    Cổ Loa Thánh thành.

    ...

    Từ xa xa khoảng mươi dặm, thấp thoáng trông thấy một đại lượng quân binh rất lớn. Mười lăm vạn binh mã, chi binh chủng cuối cùng của đế chế Nam Thiên. Mỗi người thân thể đều mình đầy thương tích, hơi thở gấp gáp mệt mỏi, tuy bàn tay cầm binh khí run rẩy, cự thuẫn vỡ vụn, quân phục rách nát. Tuy nhiên cơ bản vẫn có thể nhìn thấy còn ẩn hiện chút sát khí hiển hiện.

    Mỗi binh lính Nam Thiên, ý chí chiến đấu sống còn lúc này đã từ từ phai nhạt. Trong nội tâm mỗi người chỉ còn duy trì duy nhất một ý niệm, trở về với thân nhân bằng hữu. Nếu không còn có tuy ý niệm này, Nam Thiên quân đoàn cho dù có thoát khỏi trùng kích bủa vây của Bắc binh quân, cũng không còn sức chống trọi, sẽ bị kiệt sức mà gục ngã, chính một tia ý niệm này đã đem chi binh chủng còn sót lại của đế chế Nam Thiên, quay về đế đô vương thành Cổ Loa.



    Triệu Thánh Tông.


    "Trưởng môn nhân, Nam Thiên quân tử thủ thất bại, đế chế Nam Thiên hiện tại không hề có lực phòng vệ?"

    Trong hai mươi mấy vị trưởng lão tề hội dưới đài hộ phái, có một người râu quăn mắt hiền hậu bước lên sợ hãi nói, muốn dò hỏi ý kiến Triệu Vô Tùy.

    Triêu Vô Tùy cũng không kìm được run rẩy:

    "Thật không ngờ Vô Cực Tông thực lợi hại, qua mười bảy năm đã có thể luyện thành trận pháp phá vỡ Mị Huyễn Động Tâm Thuật của bổn phái. Trước hết, thập tam trưởng lão, các vị phải theo bổn môn phù tá lập nên tân đế, Nam Thiên nhất định vẫn chưa thể tuyệt!"

    Triệu Vô Tùy bàng hoàng, thốt lên một câu rồi im bặt, hai tay ôm đầu xoa bóp. Từ thượng vị trung tâm huyết mạch, lại nổi lên một cơn đau đầu kinh khủng.

    "Trưởng môn nhân, tân đế kế vị, Nam Thiên giờ lực lượng phòng vệ không còn? Có lên ngôi được thì cũng chỉ là hữu danh vô thực, chẳng mấy sẽ lại bị Bắc Quốc tiêu diệt!"

    Triệu Vô Tùy đầu óc quay cuồng, có chút phẫn nộ cười nói:

    “Hay cho Vô Cực Tông ha ha! Các vị trưởng lão, tạm thời phiền các vị, lui ra ngoài một chút!”

    Thập tam trưởng lão cộng thêm hai vị Hắc Bạch, cả thảy mười lăm vị dưới điện hộ pháp. Nhìn lên tâm trạng Triệu Vô Tùy mà chỉ biết lắc đầu, trong thời điểm nhạy cảm như vậy. Toàn bộ vận mệnh Nam Thiên lại rơi vào tay Triệu Vô Tùy, cho nên mọi quyết định lúc này đều vô cùng quan trọng. Triệu Vô Tùy lâm vào cuồng loạn, cần có thời gian tĩnh dưỡng tâm trạng. Cho nên các vị trưởng lão của Triệu Thánh Tông cũng chỉ còn biết lẳng lặng mà lui ra ngoài, giờ phút này, chỉ một quyết định sai lầm cũng có thể kéo theo sự lụi bại của toàn bộ tông phái.

    Ngoại vi Cổ Loa Thánh thành, có đồn trú khoảng bốn trăm vạn binh mã Bắc binh quân. Quân số Bắc binh quân hao hụt một cách nghiêm trọng, chứng tỏ chiến tuyến ải Chi Lăng tử thủ, Bắc binh quân thiệt hại con số chắc chắn không ngoài ba trăm vạn binh có hơn. Đủ để thấy sức chiến đấu của cường binh Nam Thiên khi bị ép đến cực hạn khủng khiếp như thế nào.

    Bắc quốc chỉ một trận Chi Lăng, đã mất đến hơn ba trăm vạn binh, một lần này tiến công vào Cổ Loa Thánh thành, còn phải chịu thiệt hại to lớn như vậy. Đừng nói đế chế Nam Thiên có bị diệt vong hay không, mà chỉ tính riếng Bắc quốc, con rồng lớn của Đông Châu đại địa, cũng vì vậy mà phải sụp đổ.

    Bởi lẽ, Bắc quốc từ khi kiến quốc, lấy binh đông dân nhiều mà lập thành. Căn cốt căn bản không vững chắc, dùng chủ nghĩa bành chướng xâm lược công khai, lấy công làm thủ. Thứ mà Bắc quốc dựa vào duy nhất, căn cốt chính là binh mã xua đi tứ phương. Mất đi ba trăm vạn binh, đã có thể thấy Bắc quốc như bị chặt mất chân tay, lúc này còn mất thêm binh, chẳng khác Bắc quốc Thiên triều sẽ mặc sức cho người ta giày xéo.

    Bắc binh quân đồn trú đến bốn trăm vạn binh mã ngoài Cổ Loa Thánh thành, tuy nhiên vẫn chưa có phát lên công kích, chính là do Tần Hoài Công một mặt vẫn còn e ngại thế lực Triệu Thánh Tông vẫn đang trấn thủ trong thành. Cho nên Tần Hoài Công muốn một bước chắc chắn, vẫn muốn chờ thế lực Vô Cực Tông xuất đầu lộ diện, đến lúc đó mới muốn thu lấy xóa bỏ cục u nhọt đế thành Cổ Loa.


    Vài tháng trước đây, Trước khi An Dương Vương đế quân tiến binh đến chiến tuyến Tam Quan. Một đạo ý chỉ đã được ban xuống, Triệu Vô Tùy dùng quyền lực mềm của mình đưa Triệu Kim Nam lên nắm lấy chức vị thống lĩnh binh mã hộ thành Cổ Loa. Nam Thiên quân sau khi thất bại tại Chi Lăng, còn sót lại mười lăm vạn binh, đế chế Nam Thiên một tay do Triệu Vô Tùy thống nhất, mười lăm vạn binh còn lại này cuối cùng lại phục mệnh dưới trướng Triệu Kim Nam. Từ đây một huyền thoại trong các đời thống lĩnh của Nam Thiên được sinh ra, lưu truyền cho đến mấy mươi năm sau mới có một vị thống lĩnh khác mới có thể tương đối so sánh.

    Thánh thành đế đô Cổ Loa bị vây hãm, ngàn vạn thần dân Nam Thiên bắt đầu được phát lệnh tản mạn di cư tránh cuộc chiến. Mười lăm vạn binh mã do Triệu Kim Nam thống lĩnh, xây dựng chiến tuyến phòng thủ trước sự vây công của bốn trăm vạn binh mã Bắc binh quân. Cổ Loa thành căn bản không còn kẽ hở, hai bên bày ra thế trận kẻ công người thủ to lớn diễm lệ. Ước chừng, đây sẽ là một trận đại chiến quy mô lớn không kém chiến tuyến Chi Lăng. Nam Thiên quân chỉ có mười lăm vạn, nhưng đứng trước bốn trăm vạn binh của Bắc binh quân, có vẻ không hề sợ hãi.

    Từ trung tâm Cổ Loa Thánh thành, trận doanh Triệu Thánh Tông, vô số cường giả Nam Thiên từ khắp mọi nơi tề tụ phía dưới, một mặt muốn hướng tới Triệu Thánh Tông, muốn Triệu Thánh Tông chủ trì công đạo, theo Triệu Thánh Tông đánh ra cứu lấy Nam Thiên. Tuy nhiên, đây chỉ là những con số nhỏ, là cường giả, nhưng cũng không phải là cường giả chân chính. Bởi lẽ Nam Thiên tề tụ ngàn vạn môn phái tu tiên, thế nhưng phàm là đại phái tu tiên to lớn, lại không muốn nhúng vào sự kiện thế tục. Cho nên toàn Nam Thiên có vô số môn phái tu tiên, thế nhưng lại để Triệu Thánh Tông một mực cầm trịch thống nhất các thế lực thế tục.

    Cũng không biết bao lâu, cửa đại môn Triệu Thánh Tông mở ra. Từ trên không trung có mấy chục đạo thân ảnh hoành không xuất thế, dùng khinh công điêu luyện mà bay ra. Dẫn đầu đám người này là một lão giả áo bào màu Bạch, râu tóc rậm rạp. Người này đích thị là Thái Thượng trưởng lão của Triệu Thánh Tông, Triệu Sung lão gia tử uy trấn giới tu tiên Nam Thiên.

    Theo sau là môn chủ Triệu Thánh Tông Triệu Vô Tùy, mỗi một người trong đám người này đều uy thế lẫm lẫm, nội khí cuồn cuộn bốc ra, khí thế sát phạt. Lựa theo hành động của Triệu Sung mà làm, một mực thống nhất hành động, cho dù Triệu Vô Tùy là trưởng môn nhân, nhưng lúc này cũng tỏ ra hết sức ngoan ngoãn.

    Triệu Sung bước lên trước toàn trường dõng dạc hô to:

    “Các vị, Nam Thiên đến hôm nay coi như là thất thủ tại Chi Lăng, thế nhưng đây vẫn chưa phải là chấm hết. Rừng xanh còn đó, lo chi không củi đốt, Triệu Thánh Tông ta lập phái mấy trăm năm nay đã có lẻ, theo vận mệnh của Nam Thiên từ khi An Dương Vương lập quốc thống nhất các Lạc Hùng đến nay cũng đã hơn trăm năm. Nay Bắc quốc tự xưng Thiên triều, vô cớ đem binh sát phạt Nam Thiên, Sung này dẫu có chết cũng muốn đem bọn chúng chết cùng…”

    Triệu Sung trong lời nói vừa có tức giận kèm lẫn thê lương, khiến toàn trường người nghe ai ai cũng run rẩy dung dung xúc động. Lời nói vừa nói ra đã kích phát nhiệt huyết của vô số tu tiên giả phía dưới. Cũng muốn lựa theo Triệu Sung, theo Triệu Thánh Tông, muốn một lần này liều mạng với Bắc binh quân một phen.

    “Nam Thiên còn, chúng ta còn, Nam Thiên mất, chúng ta mất!”

    Loạt loạt tu tiên giả phía dưới đồng nhất hướng Triệu Sung cúi mình hô vang. Âm thanh rền rã như sấm chớp vang dội oanh long đánh xuống…

    Cách đó vài trăm mét, một thân ảnh anh tuấn tiêu sái, trên mình khoác lấy chiến bào màu bạc uy vũ. Hàng long mày vuông vắn có thần, gò mũi cao tỏ ra xuất trần, nam nhân bộ dạng anh tuấn này chớp mắt đã có thể hớp hồn trăm ngàn thiếu nữ. Thân ảnh bước tới đi chầm chậm, phía sau là mấy trăm giáp binh hộ thành, từng lá thép màu bạc vang lên lách cách theo mỗi bước đi của nam nhân kia. Tôn lên toàn bộ một thân chiến bào cao ngạo tràn trề sức mạnh.

    “Ông nội, con thân là thống lĩnh binh mã Nam Thiên, lần này tu tiên giả đại chiến. Cũng muốn đem binh chiến một trận với Bắc binh quân!”

    Thân ảnh kia, không ai khác, chính là Triệu Kim Nam, phế vật được toàn Nam Thiên bàn tán xôn xao. Giờ đây lại trở thành một vị đại tướng quân nắm trong tay binh mã toàn Nam Thiên, quyền lực ngút trời. Có thể thấy vận mệnh phải phải muốn đoán là được. Triệu Kim Nam cúi mình trước Triệu Sung, trên mặt không dấu nổi vẻ nhiệt huyết.

    Triệu Sung lão gia tử từ trên đài cao nhìn xuống, giọng nói ấm áp trầm trầm vang lên như vỗ về đứa cháu nhỏ:

    “Kim Nam, cháu phải ở trong Cổ thành. Nam Thiên hôm nay đánh một trận coi như là ván bài cược. Ta đi lần này chưa chắc đã có thể quay về. Một khi ta không thể quay về, cháu nhất định phải nhớ kĩ. Lập tức kích phát đại trận Cổ Loa. Một khi sai sót, ta muốn toàn bộ Bắc binh quân đều phải chết sạch bồi mạng cho chúng ta, nhất định phải nhớ kĩ!”

    "Ông nội, con..."

    Triệu Kim Nam trong lời nói của Triệu Sung cảm thấy có điểm không thể đồng ý, muốn cất tiếng để thay đổi quyết định của Triệu Sung. Nhưng Triệu Sung trong tâm đã làm ra quyết định, cho nên, lời Kim Nam chưa kịp nói ra đến miệng, đã bị Triệu Sung khoát tay gạt bỏ. Lần này Triệu Sung đem theo tu tiên giả Nam Thiên đại chiến với Vô Cực Tông, căn bản hung hiểm vạn phần, Triệu Kim Nam biết chắc khả năng thất bại là rất lớn, thế nhưng cũng chỉ có thể thở dài. Quyết định của ông nội hắn, căn bản hắn không phải là người có thể thay đổi.

    Triệu Sung nhìn Triệu Kim Nam gật gật đầu một cái, rồi vung đạo bào phi thân lên không trung. Nối tiếp theo đó, loạt loạt tu tiên giả cũng theo bước Triệu Sung, lần lượt biến mất phía sau cổng thành môn.
    Triệu Kim Nam lại nhìn một lượt, phát hiện cha hắn, Triệu Vô Tùy cũng đang lẳng lặng nhìn hắn mà khẽ mỉm cười.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (*) Đã biên tập và chỉnh sửa chương này.
    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 05-05-2015 lúc 12:18.

    ---QC---


  10. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Ảnh Phong,bachay,bluewhiter01,chienmc88,nhatnhat1,robinhoop,stardust1993,thểtôn,tieumavuong,Vân Tiên Khách,Z3r0_L0v3,
Trang 2 của 27 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status