Chương 11: Đại Đế Quốc Suy Tàn
Phần 2: Đại Chiến Cường Giả
Lần lượt mấy trăm tu tiên giả theo Triệu Thánh Tông tập trung bên ngoài cổng Cổ Loa thành, hàng ngũ hết sức chỉnh tề. Triệu phái dẫn theo Thập Tam trưởng lão cùng hai vị Hắc Bạch Phát trưởng lão đứng đầu hàng ngũ, bắt đầu dương ánh mắt lãnh liệt về phía trận doanh Bắc binh quân.
Xa xa, bên kia cách đó vài mươi dặm, cờ xí rợp trời, tung bay một chữ “Bắc” bằng tiếng Hán, rất lớn, thi thoảng có đội kị binh duyệt qua kéo cờ Bắc quốc tung cao.
Triệu Vô Tùy nhíu mày phẫn nộ:
“Đất Nam Thiên, lại để mặc sức cờ Bắc triều tung bay, xỉ nhục thay…”
Doanh tướng đài, trận doanh Bắc binh quân. Có một cái đài cao vài mươi trượng, trên đó có một lá cờ chữ Đại, mặt sau thêu một chữ “Soái” lớn. Giữa cái đài trướng, Nguyên Đế Tần Hoài Công một tay cầm bảo kiếm, một tay cầm một chiếc đùi gà rất lớn, vàng óng bóng nhẫy toàn mỡ. Miệng hắn ngon lành cắn từng miếng thịt gà thưởng thức, nhai nhóp nhép, nhìn về phía Cổ thành. Tỏ vẻ vừa khinh thường, vừa ngạc nhiên, chỉ tay về phía Cổ thành, hỏi gã quân sư mặt mũi đạo mạo chính khí bên cạnh:
"Kia là đám người nào? Tại sao đứng nhìn trận doanh quân ta mà không chút sợ hãi?"
Quân sư đạo mạo bên cạnh, khẽ cúi mình, lên tiếng:
"Bẩm chúa thượng, đó hẳn là đám cường giả của Nam Thiên, đám mấy người đứng đầu, rất có thể là Triệu gia Triệu Thánh Tông!"
Tần Hoài Công lập tức cảm thấy sợ hãi, nhìn kĩ về phía đám người kia, thấy người người đều sát khí bừng bừng. Không kìm được, từ sau sống lưng liên tục toát ra mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Chiếc đùi gà trên tay gặm đã quá nửa, cũng không kìm được run rẩy mà rơi xuống đất. Cho đến bây giờ, thứ duy nhất ngăn Bắc binh quân giày xéo Cổ thành, chính là thế lực Triệu phái. Hôm nay Tần Hoài Công đối mặt, chính là nỗi lo lắng bấy lâu trong lòng, cho nên có chút không khống chế nổi. Hắn nhìn qua gã quân sư đạo mạo bên cạnh, miệng lắp bắp gắt gỏng:
"Triệu Thánh Tông đã xuất hiện, tại sao đến giờ đám người Vô Cực Tông vẫn chưa có tung tích? Hôm nay chẳng nhẽ Triệu phái muốn làm thịt bổn chủ, Vô Cực Tông cũng muốn trơ mắt đứng nhìn?"
Quân sư đạo mạo kia, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Chúa thượng, hay là cử Tín Sứ sang làm một đàm phán xem sao?"
"Đàm phán thế nào?"
"Cái này, chính là chúng ta thử dùng kế chiêu hàng Triệu Thánh Tông, nếu Triệu Thánh Tông nghe theo. Chẳng phải, ta vừa có thể có một thế lực chống lưng chống lại Vô Cực Tông. Lại còn có thể tránh khỏi khả năng lúc này, Triệu gia muốn tấn công Bắc binh quân, nhân lúc Vô Cực Tông chưa có mặt. Thần thiết nghĩ, Triệu Thánh Tông cho dù đến thế nào cũng chỉ là một môn phái, suy cho cùng môn phái liên quan đến quốc gia cũng chỉ vì quốc gia đó cấp cho họ một mạch đệ tử ưu tú. Chỉ cần chúng ta có thể hứa hẹn với bọn chúng điều này, hẳn là bọn chúng sẽ không làm khó dễ chúa công. Hơn nữa, chúa công xưa nay bị Vô Cực Tông đè nén, nhân cơ hội này chúng ta cho hai thế lực phân tranh, chúa công là người ở giữa hưởng lợi. Hai hổ chột què, đến lúc đó ra tay thu lấy đại cục. Như vậy, thu lấy Triệu Thánh Tông không hẳn là không tốt. Đến lúc đó thu phục được bọn chúng, Nam Thiên này chẳng phải không cần tốn một binh một tốt, cũng có thể thu vào trong tay?"
"Ngươi nói rất đúng, lão già Kha Vũ, đã đến lúc ta phải cho hắn nếm mùi! Chuyện này ngươi tự mình thu xếp, tốt nhất nên bí mật một chút. Bằng không lão già kia biết được, nhất định không tha cho ta!"
“Ha ha, chủ công xin hãy cứ tin vào ta!”
Tần Hoài Công cũng tỏ vẻ hài lòng, miếng đùi lợn nướng rơi xuống đất đã bẩn cũng không ngại nhặt lên đưa vào miệng cắn tiếp. Tựa như muốn nuốt sống mọi thứ, ngay cả mùi vị đất này cũng muốn thử qua.
Không lâu sau, một nhóm kị binh giáp sĩ áo giáp đen, cưỡi một tốp chiến mã lớn, mỗi chiến mã đều to lớn cường tráng đen bóng, hùng dũng đi ra từ trận doanh Bắc binh quân. Đi đầu là một gã tín sứ Bắc binh quân, trên thân mặc sắc phục quan chế Bắc triều, tay cầm trượng tín sứ. Khuôn mặt tỏ vẻ ngạo ngễ, căn bản như không muốn mảy may để ý, tựa như coi mọi thứ ở đất Nam Thiên đều như là rác rưởi nhỏ bé, gã lệnh cho tốp chiến mã nhanh chóng tiến đến gần đám người Triệu Thánh Tông, chỉ đi cách tầm trăm mét, đã chiêng trống vang rộn đầy uy thế.
"Tại hạ Bạch Sâm tín sứ Bắc triều, xin bái kiến các vị tiền bối!"
Gã tín sứ cầm trượng lớn, gạt sang một bên, khẽ cúi mình xuống. Đồng thời, loạt loạt hàng trăm giáp binh phía sau, nhất thời ràm rạp cùng gạt vũ khí, nhất tề quỳ nhất chi. Mắt đầy lăng lệ, đưa lên nhìn đám người Triệu Thánh Tông rất trật tự bài bản, tựa như thể hiện chính mình là chi binh chủng cực kì tinh nhuệ, căn bản đã trải qua tôi luyện vô số năm tháng, mới có thế được như vậy.
Triệu Sung căn bản chưa thèm nhìn mặt Tín Sứ đã quát:
"Đất Nam Thiên lại để cho lũ sâu mọt các ngươi chạm gối, thật bẩn lắm thay, cút hết cho bổn Thái Thượng!"
"Tiền bối, làm người hà tất phải nóng vội như vậy, lần này bổn Tín Sứ phụng mệnh Thiên Triều muốn tìm Triệu Thánh Tông đưa ra đàm phán, ngài tốt nhất nên nghe qua một chút!"
"Đàm phán ư? Ngươi nghĩ ngươi đủ tư cách nói chuyện với chúng ta?"
Một tu luyện đạo nhân giữa đám người tu đạo Nam Thiên tức giận quát lớn, hừ lạnh một tiếng, sát khí đại thịnh. Kéo theo vô số tu luyện đạo nhân phía sau cũng theo đó lửa giận phừng phừng, muốn một nhát chém chết Tín Sứ.
"Các vị tiền bối chậm đã, đừng vội hành động thiếu suy nghĩ như vậy! Ta lần này đến đây cũng là vì nghị hòa do Nguyên Đế ban xuống, Nguyên Đế xét thấy, tu luyện đạo thuật giới cùng với đế triều Nam Thiên do An Dương Vương nắm giữ không có can hệ, chỉ cần các vị không phản kháng Bắc quốc ta. Thì Bắc Quốc ta tuyệt đối dung nạp, các vị cũng chỉ là môn phái tu tiên, so với việc thiên hạ vốn không dính dáng với nhau, Nguyên Đế nhất định sẽ không quan tâm tới các vị có làm gì hay không, trước các vị sống dưới triều đại Nam Thiên, nay sống dưới Thiên Triều vốn vẫn như vậy không có gì thay đổi. Còn truyện giữa Triệu Thánh Tông và Vô Cực Tông bản quốc cũng không có liên can. Các vị tiền bối chỉ cần..."
"Sụt!"
Một tiếng thương vang lên rít trong gió, gã Tín Sứ Bắc Triều cầm nghi trượng chưa kịp nói hết lời, đã bị trường thương một nhát lướt qua cắt đứt chính mạch ở cổ, máu tuôn phun thành những vệt dài bắn lên không trung. Người ra tay không ai khác chính là Triệu Sung, Triệu Sung căn bản thấy lời nói của gã Tín Sứ kia thật quá ngông cuồng, biết chắc cục diện Vô Cực Tông và Triệu Thánh Tông phân tranh, vậy mà vẫn còn dám đề cập tới, khiến ông ta thật sự cảm thấy tức giận. Triệu Sung phẩy tay một cái, đầu quyền dũng mãnh bắn ra lực lượng đem đám giáp binh Bắc quốc nhất thời biến thành một màn máu thịt tóe loe. Một lượt xuất thủ đem toàn bộ đoàn Tín Sứ của Nguyên Đế Tần Hoài Công tiêu diệt sạch sẽ đến một mẩu thịt vụn cũng không còn.
Triệu Sung đảo mắt nhìn toàn trường kích phát hung phấn từ trong đại não, hít một ngụm khí lạnh hét lớn hạ lệnh toàn bộ phe tu tiên Nam Thiên:
"Các vị, theo bổn Thái Thượng một lần quét sạch bọn giặc cỏ!"
“QUÉT SẠCH GIẶC CỎ!”
Tu luyện đạo nhân một đám đều hô to, tựa như nhìn thấy một màn xuất thủ của Triệu Sung đều trở nên hung phấn lạ thường, muốn chiến một trận.
Cả đám tu luyện đạo nhân lần lượt khinh công đại phát, theo thân thủ Triệu Sung lướt đi như bay lao đến trận doanh Bắc binh quân, muốn một lần này đại khai sát giới.
Triệu Sung lướt qua trăm vạn binh lính Bắc binh như trốn không người, cả vạn con mắt nhìn lên không trung, tên bay như mưa vẫn không thể chạm vào mấy thân ảnh đang phi thân phía trên. Triệu Sung nhìn xuống vừa phi thân vừa đánh ra quyền thủ ép xuống, đến đâu máu thịt đầu rơi đến đó, tựa như chiến thần tiên binh, coi mạng binh lính bắc quốc chỉ là một cái nắm tay. Loạt loạt tu tiên giả theo đó cũng lần lượt xuất thủ, vô số binh lính kêu gào thảm thiết, từng mảng lớn chạy như ong vỡ tổ. Triệu Sung lúc này dừng lại công kích, phi thân lên doanh tướng đài tại trung tâm, phát hiện Tần Hoài Công đang ngự ở đó, không khỏi buông ra ánh mắt lạnh lẽo:
"Nguyên Đế, hôm nay ngươi cử Tín Sứ đến nhục mạ chúng ta, là muốn chết sớm hơn một chút?"
Tần Hoài Công thân mình lạnh toát, mồ hôi đổ dài sợ hãi. Hắn không nghĩ lần này cử một đạo Tín Sứ đến để đàm phán, vốn là muốn kéo dài thời gian giữ mạng, không ngờ lại kích phát đám tu tiên này đánh tới nhanh hơn. Quả thật tự thấy mình heo lợn cũng không bằng. Lại thật không nghĩ gã Tín Sứ mình cử sang làm đàm phán, lại không ăn nói tử tế, chọc giận đám võ phu điên loạn này, đến lúc người ta vác đao dí đến tận cổ, muốn phun ra một bụng máu mà không khỏi hết uất ức. Lại nghĩ nếu không phải là do đạo mạo quân sư kia tế ra cách làm ngu ngốc, có lẽ hắn lúc này đã không bị Triệu Sung uy hiếp.
Triệu Sung lại cười khanh khách một cái, bộ râu bạc lại rung lên dữ tợn.
“Ầm!!!”
Từ lòng bàn tay hung mãnh bắn ra công kích đầy thù hận, tựa như muốn dùng một kích toàn lực bóp nát Tần Hoài Công trả thù cho ngàn vạn sinh linh Nam Thiên chết thảm liệt.
“Vù Vù!!”
“Xoát!”
“Ầm!”
Tần Hoài Công mồm miệng lắp bắp, muốn mở miệng cầu xin nhưng không kịp, thấy công kích của Triệu Sung tiến đến quá nhanh thì chìm vào tuyệt vọng. Có điều, đúng lúc này từ đâu lại có thêm một đạo phi tiêu bay tới, từ đầu tiêu ẩn chứa lực lượng nội năng vàng rực, đem lực lượng của Triệu Sung một mực cầm giữ không thể tiến thêm.
Tần Hoài Công sợ hãi, lại nghĩ tới phi tiêu kia không biết của người nào tung ra cứu hắn một mạng, người này có thể so chiêu với Triệu Sung là cường giả nội khí tầng bốn sơ kì, quyết không phải tầm thường.
"Ha Ha Ha!"
Một tiếng cười lanh lảnh vang lên, âm thanh như ngàn vạn kim châm đâm vào lỗ tai, thật đinh tai nhức óc. Một lão hán tử tiên phong đạo cốt, phiêu dật bất phàm, theo đạo bào tun bay xuất hiện. Lão một cái nhún nhảy nhẹ nhàng liền phi thân lên doanh tướng đài, mỉm cưởi có chút mỉa mai nhìn Triệu Sung.
"Kha Vũ tiên sư, cứu ta!"
Người đến không ai khác, chính là Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực Tông, Kha Vũ lão đạo sư. Tần Hoài Công phát hiện Kha Vũ đạo sư liền vui mừng hớn hở kêu lớn muốn cứu mạng, tựa như chết đuối vớ được cọc. Kha Vũ lão đạo lắc lắc đầu nói:
"Ngươi không cần phải lo lắng, có ta ở đây hắn không làm gì nổi ngươi. Nhưng ngươi tốt nhất nên cút ra xa một chút, đợi ta xử lý hắn xong sẽ đến lượt ngươi, dám qua mặt lão phu thương lượng với Triệu Thánh Tông, ta xem ngươi giải thích thế nào?"
Kha Vũ vừa cười vừa nói, bộ mặt như bắt quả tang lão phu nhân ngoại tình. Nhìn về phía Tần Hoài Công như chủ muốn giáo huấn con chó nhỏ, lặng lẽ xoa tay.
Tần Hoài Công miệng cười hớn hở ngỡ được cứu mạng, gặp động tác này của Kha Vũ như bị dội gáo nước lạnh, co ro núp một bên lầm bầm chửi rủa Kha Vũ:
"Tên khốn nạn, ta giết nhà ngươi!"
"Ngươi nói cái gì đó?"
Kha Vũ khách khách cười quắc mắt nhìn Tần Hoài Công như muốn ăn thịt, khiến Tần Hoài Công không khỏi run lên sợ hãi lần nữa.
"Không có gì Tiên sư, ta cần phải đi trước!"
Tần Hoài Công gượng cười sợ hãi, giở khóc giở cười đưa tay phủi bụi ở mông quần. Một phút này nhìn hắn một chút cũng không giống chúa tể một phương. Lần lượt bị Triệu Sung đến Kha Vũ dọa cho lăn đi lăn lại đã sợ hãi đến mất mật.
Kha Vũ lại hừ lạnh rồi xoa tay liếm mép. Sau đó ánh mắt rời khỏi Tần Hoài Công chuyển mục tiêu hình viên đạn vào Triệu Sung cười lạnh:
"Ngươi là Triệu Sung, thái thượng trưởng lão của Triệu Thánh Tông?"
Triệu Sung từ từ nhìn Kha Vũ lão đạo, đánh giá một chốc rồi mới nói:
"Không sai, chính là lão phu!"
"Khặc khặc, hay lắm! Cuối cùng lão phu cũng gặp kẻ đứng đầu của Triệu phái ha ha…"
“Triệu Sung, lão đạo hôm nay hỏi ngươi tại đây? Là muốn tự sát hay để bổn đạo phải mất công ra tay?”
Kha Vũ lão đạo mỉm cười, lời nói có chút ẩn hiện sát khí mờ nhạt. Còn có chút muốn một lời hạ nhục Triệu Sung, muốn cho Triệu Sung mất hết mặt mũi mà tức giận.
"Ngông cuồng!"
Triệu Sung quả thật đã bị lời này của Kha Vũ chọc giận, tức giận hống lên một tiếng lớn. Không chờ Kha Vũ nói thêm lời nào, đã trực tiếp chính mình khai mào xuất thủ, châm ngòi cho hai cường giả nội khí tầng bốn đồng cấp chiến đấu. Từ đầu ngón trỏ, nhẫn thuật Triệu Phái danh bất hư truyền mấy trăm năm thường được các để tử Triệu Thánh Tông thể hiện đã đủ cho khắp giới tu tiên nể phục, hôm nay lại được chính người mạnh nhất của Triệu Phái đánh ra, uy lực nhất định không hề tầm thường. Từ đầu Nhẫn khuếch đại lực lượng gầm gào đánh tới phía Kha Vũ…
Nhẫn thuật phát ra đủ loại màu sắc kì diệu, Triệu Sung khoát tay một cái thành hình vòng tròn, đánh ra thủ quyết. Một lần liền hít thở mạnh mẽ, dồn toàn bộ lực lượng từ các bó cơ kinh mạch đem cuồng bạo lực lượng rót vào Nhẫn thuật ầm ầm dũng mãnh hướng Kha Vũ lão đạo công kích. Muốn một lần ép chết tên ngông cuồng sỉ nhục mặt mũi Triệu Sung ông ta.
Lực lượng kia cuồng bạo lao tới, hùng mạnh ép chặt lấy cơ thể Kha Vũ, doanh tướng đài bên dưới không chịu nổi cường bạo lực lượng đã phải trực tiếp vỡ vụn. Ngàn vạn đốm sáng ảo diệu vung vẩy trong không trung hướng thân thể Kha Vũ, ép lấy liên tục bạo tạc không ngừng. Từng tia máu trên thân mình Kha Vũ bắn ra, khiến lão kêu rên đầy thống khổ.
Kha Vũ lão đạo lúc này liên tục vận chân nguyên, dồn lấy nội khí bản nguyên phòng thủ. Căn bản mọi chiêu số công kích đánh ra đều chỉ là chống đỡ lại công kích của Triệu Sung. Kha Vũ lão đạo ban đầu suy nghĩ Triệu Sung so với mình sẽ không kém mấy phần, thế nhưng hiện tại đối mặt với lực công kích cuồng bạo của Triệu Sung. Kha Vũ lão đạo không khỏi hít thầm sợ hãi mà thống khổ cắn răng chịu đựng. Đều là cường giả nội khí tầng bốn sơ kì, thế nhưng không ngờ Triệu Sung lại có thể tỏ ra ưu việt hơn về lực lượng công kích, so về điểm này Kha Vũ có phần không nắm chắc có thể so sánh. Nếu không phải Kha Vũ lão đạo bổn nguyên trời sinh thân thể đã vốn cứng rắn, trải qua tôi luyện vô tận năm tháng đã luyện thành Thiên Truy Bách Luyện Thể. So với cường giả đồng cấp ưu thế bộc lộ về phòng thủ lớn hơn. Không phải dựa vào điểm này, sợ rằng công kích vừa rồi của Triệu Sung đã trực tiếp lấy mạng Kha Vũ không chút sai sót.
Kha Vũ lão đạo thật sự không nghĩ, vừa mới giao tranh mình đã rơi vào thế hạ phong, chật vật lên xuống như vậy, lúc này mới than lớn:
"Pháp kĩ thật hùng hậu!"
Vốn liếng một lần Kha Vũ lão đạo trông cậy vào chỉ là chút Thiên Truy Bách Luyện Thể, nhưng hôm nay đối này với đối thủ ưu việt hơn rất rõ ràng về mặt công kích như Triệu Sung, Thiên Truy Bách Luyện Thể không có lợi thế quá nhiều. Kha Vũ lão đạo lúc này chậm chậm đánh giá, gạt bỏ được lượt công kích đầu tiên của Triệu Sung, lão đạo tử hắn đã so sánh được thực lực song phương, nếu không đánh giá cẩn thận, lần này không chỉ là thất bại thảm hại.
Kha Vũ lão đạo bước quanh đài hít khí vận vào đan điền, điều tiết thương thế bị một chiêu vừa rồi của Triệu Sung gây ra, phun ra một ngụm chọc khí.
Mất không bao lâu, thương thế đều đã hồi phục, lúc này Kha Vũ lão đạo liền lập tức đánh ra quyết định. Từ cánh tay trái tế xuất kiếm thuật, muốn dùng một chiêu thăm dò Triệu Sung.
“Vù vù!!”
Kiếm vung lên lao tới, Triệu Sung nhẹ nhàng dùng công kích đá bay, khẽ cười nhẹ khinh thường. Tuy nhiên, khi Triệu Sung đánh bay một chiêu thăm dò này của Kha Vũ lão đạo, đã kéo ra một khoảng cách lớn giữa hai người. Kha Vũ lão đạo vội vã nắm bắt cơ hội, với khoảng cách càng xa, kiếm thuật của Vô Cực Tông có tác dụng càng lớn.
“Thái Cực Huyễn Ảnh Đồ!”
Kha Vũ hô lớn, lao tới công kích Triệu Sung trong chớp nhoáng, kiếm chiêu mềm mại xoay chuyển, vẽ nên huyễn ảnh Thái Cực Đồ khoảng nửa mét. Thái Cực Đồ vừa xuất hiện liền rung chuyển không gian kịch liệt dữ dội. Triệu Sung cách một khoảng cách lớn, phát hiện Kha Vũ lão đạo công kích có chút khinh thường, nhưng lại cảm nhận được lực công kích khủng bố từ Thái Cực Đồ liền không khỏi cảm thấy hoảng hốt, vội vã nhảy khỏi vị trí vừa đứng, đánh ra công kích ngăn chặn tàn dư Thái Cực Đồ đang kéo xuống.
Thái Cực Đồ hình thành, Kha Vũ lão đạo vội vã bơm vào đó chín phần nội lực, khống chế Thái Cực Đồ muốn truy sát Triệu Sung. Triệu Sung hấp tấp chạy loạn, Thái Cực Đồ tới đâu ở đó liền bạo tạc vỡ vụn, mặt đất liên tục xuất hiện những hố lớn. Hai lần công kích của Thái Cực Đồ đều không trúng mục tiêu, Kha Vũ vẫn bình tĩnh lưu động Thái Cực Đồ. Triệu Sung sau khi ổn định bộ vị thân thể trên mặt đất, quyết định sẽ không chạy trốn nữa. Lần này Triệu Sung từ lòng bàn tay nhanh chóng bày ra công kích, muốn đối chiến Thái Cực Đồ của Kha Vũ lão đạo.
“Ầm ầm!!”
Từ lòng bàn tay phải, Triệu Sung đánh ra thủ quyết hình cầu, lượt lượt vô vàn chấm tàn ảnh màu trắng hình thành lên lực lượng quang cầu cực lớn, dài đến hơn một mét. Quang cầu vừa hình thành, công kích từ Thái Cực Đồ của Kha Vũ lại kéo tới, Triệu Sung liền nhanh chóng tung lên quang cầu, hai mặt pháp kĩ ầm ầm va vào nhau nổ lên những tiếng lớn vang dội. Thái Cực Đồ trực tiếp bị đẩy lui lại, còn quang cầu của Triệu Sung sau khi chống đỡ được một kích này từ Thái Cực Đồ đã trực tiếp vỡ vụn.
"Hừ!"
Kha Vũ lão đạo hừ lạnh một tiếng, thật không ngờ Triệu Sung lại có thể chống đỡ được Thái Cực Đồ, bổn đại pháp kĩ trấn phái của Vô Cực Tông. Thái Cực đồ xưa nay không phải chuyện đùa, từ trưởng giáo chân nhân đời thứ nhất của Vô Cực Tông. Đã đem Thái Cực Tung hoành khắp Nhân Giới, căn bản vô số cường giả vượt cấp đều bị nó bóp chết. Hôm nay Thái Cực Đồ được Kha Vũ gọi ra, căn bản đã có thể so sánh với một cường giả nội khí tầng bốn trung kì. Đối mặt với Triệu Sung đã có thể trên một cấp bậc, ưu thế đã được kéo ra rất lớn, nhưng vẫn bị Triệu Sung hóa giải công kích, có thể thấy Triệu Sung không phải tầm thường như hầu hết cường giả đồng cấp.
Dù vậy, Kha Vũ lão đạo vẫn bất chấp tình huống, vẫn liên tục đánh xuống huyễn ảnh Thái Cực Đồ, muốn dùng liên tiếp cường bạo lực lượng mà ép chết Triệu Sung. Triệu Sung cũng như vậy, căn bản không hề sợ hãi, liên tục dũng mãnh đối chiến, đánh ra quang cầu liên tiếp chống lại. Hai bên công kích liên miên, thương thế không ngừng. Nội khí bản nguyên liên tục sụt giảm, hai đại cường giả của Vô Cực Tông và Triệu Thánh Tông vẫn không dừng lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng đây không còn là đại chiến của tu tiên giả nữa. Bởi vì khi hai bên đều cạn kiệt nội lực, lúc đó chỉ còn có thể triển khai công kích ở mức sơ khai nhất. Quần chiến công khai thân thể, nôm na chính là cả hai đều dùng nắm đấm mà nói chuyện như nhân loại.
Hai người vẫn cứ như vậy công chiến không dừng lại, nhưng hai bên đối chiến tất đều ấp rõ mưu toan dành thắng lợi, có điều mưu kế của ai lợi hại hơn mà thôi. Mọi chuyện đều có mục đích của nó. Triệu Sung tính toán muốn làm suy giảm nội lực Kha Vũ, muốn dùng pháp kĩ nhân loại mà chiếm thượng phong. Kha Vũ cũng có mưu toan tương tự, muốn cả hai đều phải tiến hành công kích sơ khai, dùng nắm đấm. Từ đó Kha Vũ lão đạo hắn có thể tận dụng tối đa ưu thế của Thiên Truy Bách Luyện Thể.
Hai bên đều là nội khí tầng bốn sơ kì, đánh ra công kích đều vượt quá tầm tưởng tượng. Mỗi một lần công kích đều tiêu hao một lượng lớn nội lực. Một tu tiên giả đã đạt đến mức cường giả tầng bốn, cũng có thể hấp thu Thiên Địa Nguyên Lực hết sức khủng bố, nhưng trong đối chiến, vừa hấp thu Thiên Địa Nguyên Lực vừa chiến đấu để bổ sung, căn bản vẫn không thấm tháp vào đâu. Hơn nữa, với công kích liên tục cuồng bạo như thế này lại càng như muối bỏ bể. Chẳng mấy chốc, hai bên sẽ tiến vào trạng thái giao tranh sơ khai nhất của nhân loại.
Hai tu tiên giả tiếp tục giao tranh, trải qua ba ngày thời gian, lúc này công kích cuồng bạo của cả hai mới có dấu hiệu chậm lại một chút. Đủ thấy cường giả tu tiên đạt tới nội khí tầng bốn cực kì khủng bố, nội lực có thể đánh liên tiếp ba ngày mới hết. Đan điền như vậy cũng phải hết sức rộng lớn thì mới có thể chứa được nhiều nội khí đến như vậy.
Thái Cực Đồ của Kha Vũ lão đạo lúc này đã bị co nhỏ đi rất nhiều, lực công kích cũng vì vậy mà giảm đi. Trên mình Kha Vũ phải chịu đựng vô số thương thế, so với Kha Vũ, Triệu Sung lại có vẻ khá khẩm hơn nhiều. Lúc này y phục vẫn còn đoan chính, không rách mướp tả tơi như Kha Vũ lão đạo, nhưng nội lực thì cũng không còn lại được mấy phần. Nếu tính về thương thế, Triệu Sung lúc này vẫn được lợi hơn một điểm so với Kha Vũ. Chỉ cần một điểm này, Triệu Sung vẫn còn đinh ninh chắc chắn mình vẫn có thể chiến thắng.
Hai người lần lượt cắn vào đan dược trị thương, khôi phục chút nội lực, lại tiếp tục lao vào quần chiến. Đến khi mặt trời đã xế bóng, lúc này công kích hai bên mới có dấu hiệu dừng lại. Kha Vũ lão đạo lúc này đã rơi vào hạ phong, chỉ liên tục dùng Thái Cực Đồ phòng thủ không dám công kích, vẫn nắm giữ chiêu bài cuối cùng để nương nhờ.
Cuối cùng thời khắc cả hai mong muốn đã đến, ánh sáng Nguyệt tinh vừa chiếu rọi. Hai bên đã lập tức lao vào nhau quần chiến sơ khai, Kha Vũ lão đạo máu me be bét, miệng đầy máu kêu gào. Dựa vào Thiên Truy Bách Luyện Thể không hề sợ hãi, dùng nắm đấm lao tới công kích Triệu Sung. Triệu Sung mau mắn tránh né, dùng chiêu số võ công nhân loại liên tục gạt bỏ công kích của Kha Vũ đồng thời đánh ra công kích về phía Kha Vũ. Hai bên như vậy lại liên tục quần chiến suốt đêm.
Sớm ngày hôm sau, lúc này ưu thế không ngờ lại thay đổi. Triệu Sung mệt mỏi thở gấp, còn Kha Vũ lão đạo tuy nhìn thảm thương nhưng vẫn vô cùng khỏe mạnh. Triệu Sung lúc này biết mình đã tính sai một nước, căn bản mấy ngày trước nếu ông ta cẩn thận một chút, kiểm tra độ cứng rắn thân thể của Kha Vũ lão đạo, căn bản sẽ không làm ra quyết định ngu ngốc là tiêu hao nội lực để quần chiến sơ khai. Lúc này phát hiện ra thì mọi chuyện đã quá muộn, Kha Vũ lúc này lộ ra Thiên Truy Bách Luyện Thế khiến Triệu Sung không thể chống đỡ.
Triệu Sung biết mình đã mắc bẫy, không khỏi tức giận hét lớn:
"Tên ti bỉ, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Triệu Sung biết mình lúc này đã mắc bẫy, biết nếu tiếp tục giao tranh sẽ lại tiếp tục ngày càng lấn sâu vào thất bại. Cho nên liền quyết định rút lui, đánh ra một quyền đẩy bay Kha Vũ một đoạn. Triệu Sung định dồn chút nội lực phát động khinh công chạy trốn, nhưng phát hiện thân thể lúc này đã quá mức suy kiệt, liền không khỏi cắn răng sợ hãi. Ánh mắt quay lại nhìn Kha Vũ lão đạo đầy ghê tởm…
Kha Vũ lão đạo hưng phấn cười the thé, lúc này biết mình đã lừa được Triệu Sung vào bẫy, gã sung sướng cầm đoản kiếm lao tới, mạnh mẽ chém xuống, lại tiếp tục giao tranh, muốn ép Triệu Sung phải chết.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
(*) Đã biên tập và chỉnh sửa chương này.