TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Kinh Dị Biên Niên Sử An Nam Quốc

Người bình chọn
9. Bình chọn này đã đóng
  • Hay

    3 33.33%
  • Khá

    4 44.44%
  • Tệ

    0 0%
  • Dở

    0 0%
  • Giỏi

    0 0%
  • Tạm Được

    2 22.22%
Bình chọn có nhiều lựa chọn
Trang 3 của 27 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 132

Chủ đề: Biên niên sử Nam Thiên quốc - Hoàn thành - Quảng Bá Truyện Việt

  1. #11
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon10 Chương 11

    Chương 11: Đại Đế Quốc Suy Tàn


    Phần 2: Đại Chiến Cường Giả

    Lần lượt mấy trăm tu tiên giả theo Triệu Thánh Tông tập trung bên ngoài cổng Cổ Loa thành, hàng ngũ hết sức chỉnh tề. Triệu phái dẫn theo Thập Tam trưởng lão cùng hai vị Hắc Bạch Phát trưởng lão đứng đầu hàng ngũ, bắt đầu dương ánh mắt lãnh liệt về phía trận doanh Bắc binh quân.

    Xa xa, bên kia cách đó vài mươi dặm, cờ xí rợp trời, tung bay một chữ “Bắc” bằng tiếng Hán, rất lớn, thi thoảng có đội kị binh duyệt qua kéo cờ Bắc quốc tung cao.

    Triệu Vô Tùy nhíu mày phẫn nộ:

    “Đất Nam Thiên, lại để mặc sức cờ Bắc triều tung bay, xỉ nhục thay…”

    Doanh tướng đài, trận doanh Bắc binh quân. Có một cái đài cao vài mươi trượng, trên đó có một lá cờ chữ Đại, mặt sau thêu một chữ “Soái” lớn. Giữa cái đài trướng, Nguyên Đế Tần Hoài Công một tay cầm bảo kiếm, một tay cầm một chiếc đùi gà rất lớn, vàng óng bóng nhẫy toàn mỡ. Miệng hắn ngon lành cắn từng miếng thịt gà thưởng thức, nhai nhóp nhép, nhìn về phía Cổ thành. Tỏ vẻ vừa khinh thường, vừa ngạc nhiên, chỉ tay về phía Cổ thành, hỏi gã quân sư mặt mũi đạo mạo chính khí bên cạnh:

    "Kia là đám người nào? Tại sao đứng nhìn trận doanh quân ta mà không chút sợ hãi?"

    Quân sư đạo mạo bên cạnh, khẽ cúi mình, lên tiếng:

    "Bẩm chúa thượng, đó hẳn là đám cường giả của Nam Thiên, đám mấy người đứng đầu, rất có thể là Triệu gia Triệu Thánh Tông!"

    Tần Hoài Công lập tức cảm thấy sợ hãi, nhìn kĩ về phía đám người kia, thấy người người đều sát khí bừng bừng. Không kìm được, từ sau sống lưng liên tục toát ra mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Chiếc đùi gà trên tay gặm đã quá nửa, cũng không kìm được run rẩy mà rơi xuống đất. Cho đến bây giờ, thứ duy nhất ngăn Bắc binh quân giày xéo Cổ thành, chính là thế lực Triệu phái. Hôm nay Tần Hoài Công đối mặt, chính là nỗi lo lắng bấy lâu trong lòng, cho nên có chút không khống chế nổi. Hắn nhìn qua gã quân sư đạo mạo bên cạnh, miệng lắp bắp gắt gỏng:

    "Triệu Thánh Tông đã xuất hiện, tại sao đến giờ đám người Vô Cực Tông vẫn chưa có tung tích? Hôm nay chẳng nhẽ Triệu phái muốn làm thịt bổn chủ, Vô Cực Tông cũng muốn trơ mắt đứng nhìn?"

    Quân sư đạo mạo kia, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:

    "Chúa thượng, hay là cử Tín Sứ sang làm một đàm phán xem sao?"

    "Đàm phán thế nào?"

    "Cái này, chính là chúng ta thử dùng kế chiêu hàng Triệu Thánh Tông, nếu Triệu Thánh Tông nghe theo. Chẳng phải, ta vừa có thể có một thế lực chống lưng chống lại Vô Cực Tông. Lại còn có thể tránh khỏi khả năng lúc này, Triệu gia muốn tấn công Bắc binh quân, nhân lúc Vô Cực Tông chưa có mặt. Thần thiết nghĩ, Triệu Thánh Tông cho dù đến thế nào cũng chỉ là một môn phái, suy cho cùng môn phái liên quan đến quốc gia cũng chỉ vì quốc gia đó cấp cho họ một mạch đệ tử ưu tú. Chỉ cần chúng ta có thể hứa hẹn với bọn chúng điều này, hẳn là bọn chúng sẽ không làm khó dễ chúa công. Hơn nữa, chúa công xưa nay bị Vô Cực Tông đè nén, nhân cơ hội này chúng ta cho hai thế lực phân tranh, chúa công là người ở giữa hưởng lợi. Hai hổ chột què, đến lúc đó ra tay thu lấy đại cục. Như vậy, thu lấy Triệu Thánh Tông không hẳn là không tốt. Đến lúc đó thu phục được bọn chúng, Nam Thiên này chẳng phải không cần tốn một binh một tốt, cũng có thể thu vào trong tay?"

    "Ngươi nói rất đúng, lão già Kha Vũ, đã đến lúc ta phải cho hắn nếm mùi! Chuyện này ngươi tự mình thu xếp, tốt nhất nên bí mật một chút. Bằng không lão già kia biết được, nhất định không tha cho ta!"
    “Ha ha, chủ công xin hãy cứ tin vào ta!”

    Tần Hoài Công cũng tỏ vẻ hài lòng, miếng đùi lợn nướng rơi xuống đất đã bẩn cũng không ngại nhặt lên đưa vào miệng cắn tiếp. Tựa như muốn nuốt sống mọi thứ, ngay cả mùi vị đất này cũng muốn thử qua.

    Không lâu sau, một nhóm kị binh giáp sĩ áo giáp đen, cưỡi một tốp chiến mã lớn, mỗi chiến mã đều to lớn cường tráng đen bóng, hùng dũng đi ra từ trận doanh Bắc binh quân. Đi đầu là một gã tín sứ Bắc binh quân, trên thân mặc sắc phục quan chế Bắc triều, tay cầm trượng tín sứ. Khuôn mặt tỏ vẻ ngạo ngễ, căn bản như không muốn mảy may để ý, tựa như coi mọi thứ ở đất Nam Thiên đều như là rác rưởi nhỏ bé, gã lệnh cho tốp chiến mã nhanh chóng tiến đến gần đám người Triệu Thánh Tông, chỉ đi cách tầm trăm mét, đã chiêng trống vang rộn đầy uy thế.

    "Tại hạ Bạch Sâm tín sứ Bắc triều, xin bái kiến các vị tiền bối!"

    Gã tín sứ cầm trượng lớn, gạt sang một bên, khẽ cúi mình xuống. Đồng thời, loạt loạt hàng trăm giáp binh phía sau, nhất thời ràm rạp cùng gạt vũ khí, nhất tề quỳ nhất chi. Mắt đầy lăng lệ, đưa lên nhìn đám người Triệu Thánh Tông rất trật tự bài bản, tựa như thể hiện chính mình là chi binh chủng cực kì tinh nhuệ, căn bản đã trải qua tôi luyện vô số năm tháng, mới có thế được như vậy.

    Triệu Sung căn bản chưa thèm nhìn mặt Tín Sứ đã quát:

    "Đất Nam Thiên lại để cho lũ sâu mọt các ngươi chạm gối, thật bẩn lắm thay, cút hết cho bổn Thái Thượng!"

    "Tiền bối, làm người hà tất phải nóng vội như vậy, lần này bổn Tín Sứ phụng mệnh Thiên Triều muốn tìm Triệu Thánh Tông đưa ra đàm phán, ngài tốt nhất nên nghe qua một chút!"

    "Đàm phán ư? Ngươi nghĩ ngươi đủ tư cách nói chuyện với chúng ta?"

    Một tu luyện đạo nhân giữa đám người tu đạo Nam Thiên tức giận quát lớn, hừ lạnh một tiếng, sát khí đại thịnh. Kéo theo vô số tu luyện đạo nhân phía sau cũng theo đó lửa giận phừng phừng, muốn một nhát chém chết Tín Sứ.

    "Các vị tiền bối chậm đã, đừng vội hành động thiếu suy nghĩ như vậy! Ta lần này đến đây cũng là vì nghị hòa do Nguyên Đế ban xuống, Nguyên Đế xét thấy, tu luyện đạo thuật giới cùng với đế triều Nam Thiên do An Dương Vương nắm giữ không có can hệ, chỉ cần các vị không phản kháng Bắc quốc ta. Thì Bắc Quốc ta tuyệt đối dung nạp, các vị cũng chỉ là môn phái tu tiên, so với việc thiên hạ vốn không dính dáng với nhau, Nguyên Đế nhất định sẽ không quan tâm tới các vị có làm gì hay không, trước các vị sống dưới triều đại Nam Thiên, nay sống dưới Thiên Triều vốn vẫn như vậy không có gì thay đổi. Còn truyện giữa Triệu Thánh Tông và Vô Cực Tông bản quốc cũng không có liên can. Các vị tiền bối chỉ cần..."

    "Sụt!"

    Một tiếng thương vang lên rít trong gió, gã Tín Sứ Bắc Triều cầm nghi trượng chưa kịp nói hết lời, đã bị trường thương một nhát lướt qua cắt đứt chính mạch ở cổ, máu tuôn phun thành những vệt dài bắn lên không trung. Người ra tay không ai khác chính là Triệu Sung, Triệu Sung căn bản thấy lời nói của gã Tín Sứ kia thật quá ngông cuồng, biết chắc cục diện Vô Cực Tông và Triệu Thánh Tông phân tranh, vậy mà vẫn còn dám đề cập tới, khiến ông ta thật sự cảm thấy tức giận. Triệu Sung phẩy tay một cái, đầu quyền dũng mãnh bắn ra lực lượng đem đám giáp binh Bắc quốc nhất thời biến thành một màn máu thịt tóe loe. Một lượt xuất thủ đem toàn bộ đoàn Tín Sứ của Nguyên Đế Tần Hoài Công tiêu diệt sạch sẽ đến một mẩu thịt vụn cũng không còn.

    Triệu Sung đảo mắt nhìn toàn trường kích phát hung phấn từ trong đại não, hít một ngụm khí lạnh hét lớn hạ lệnh toàn bộ phe tu tiên Nam Thiên:

    "Các vị, theo bổn Thái Thượng một lần quét sạch bọn giặc cỏ!"

    “QUÉT SẠCH GIẶC CỎ!”

    Tu luyện đạo nhân một đám đều hô to, tựa như nhìn thấy một màn xuất thủ của Triệu Sung đều trở nên hung phấn lạ thường, muốn chiến một trận.

    Cả đám tu luyện đạo nhân lần lượt khinh công đại phát, theo thân thủ Triệu Sung lướt đi như bay lao đến trận doanh Bắc binh quân, muốn một lần này đại khai sát giới.

    Triệu Sung lướt qua trăm vạn binh lính Bắc binh như trốn không người, cả vạn con mắt nhìn lên không trung, tên bay như mưa vẫn không thể chạm vào mấy thân ảnh đang phi thân phía trên. Triệu Sung nhìn xuống vừa phi thân vừa đánh ra quyền thủ ép xuống, đến đâu máu thịt đầu rơi đến đó, tựa như chiến thần tiên binh, coi mạng binh lính bắc quốc chỉ là một cái nắm tay. Loạt loạt tu tiên giả theo đó cũng lần lượt xuất thủ, vô số binh lính kêu gào thảm thiết, từng mảng lớn chạy như ong vỡ tổ. Triệu Sung lúc này dừng lại công kích, phi thân lên doanh tướng đài tại trung tâm, phát hiện Tần Hoài Công đang ngự ở đó, không khỏi buông ra ánh mắt lạnh lẽo:

    "Nguyên Đế, hôm nay ngươi cử Tín Sứ đến nhục mạ chúng ta, là muốn chết sớm hơn một chút?"

    Tần Hoài Công thân mình lạnh toát, mồ hôi đổ dài sợ hãi. Hắn không nghĩ lần này cử một đạo Tín Sứ đến để đàm phán, vốn là muốn kéo dài thời gian giữ mạng, không ngờ lại kích phát đám tu tiên này đánh tới nhanh hơn. Quả thật tự thấy mình heo lợn cũng không bằng. Lại thật không nghĩ gã Tín Sứ mình cử sang làm đàm phán, lại không ăn nói tử tế, chọc giận đám võ phu điên loạn này, đến lúc người ta vác đao dí đến tận cổ, muốn phun ra một bụng máu mà không khỏi hết uất ức. Lại nghĩ nếu không phải là do đạo mạo quân sư kia tế ra cách làm ngu ngốc, có lẽ hắn lúc này đã không bị Triệu Sung uy hiếp.

    Triệu Sung lại cười khanh khách một cái, bộ râu bạc lại rung lên dữ tợn.

    “Ầm!!!”

    Từ lòng bàn tay hung mãnh bắn ra công kích đầy thù hận, tựa như muốn dùng một kích toàn lực bóp nát Tần Hoài Công trả thù cho ngàn vạn sinh linh Nam Thiên chết thảm liệt.

    “Vù Vù!!”

    “Xoát!”

    “Ầm!”

    Tần Hoài Công mồm miệng lắp bắp, muốn mở miệng cầu xin nhưng không kịp, thấy công kích của Triệu Sung tiến đến quá nhanh thì chìm vào tuyệt vọng. Có điều, đúng lúc này từ đâu lại có thêm một đạo phi tiêu bay tới, từ đầu tiêu ẩn chứa lực lượng nội năng vàng rực, đem lực lượng của Triệu Sung một mực cầm giữ không thể tiến thêm.

    Tần Hoài Công sợ hãi, lại nghĩ tới phi tiêu kia không biết của người nào tung ra cứu hắn một mạng, người này có thể so chiêu với Triệu Sung là cường giả nội khí tầng bốn sơ kì, quyết không phải tầm thường.

    "Ha Ha Ha!"

    Một tiếng cười lanh lảnh vang lên, âm thanh như ngàn vạn kim châm đâm vào lỗ tai, thật đinh tai nhức óc. Một lão hán tử tiên phong đạo cốt, phiêu dật bất phàm, theo đạo bào tun bay xuất hiện. Lão một cái nhún nhảy nhẹ nhàng liền phi thân lên doanh tướng đài, mỉm cưởi có chút mỉa mai nhìn Triệu Sung.

    "Kha Vũ tiên sư, cứu ta!"

    Người đến không ai khác, chính là Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực Tông, Kha Vũ lão đạo sư. Tần Hoài Công phát hiện Kha Vũ đạo sư liền vui mừng hớn hở kêu lớn muốn cứu mạng, tựa như chết đuối vớ được cọc. Kha Vũ lão đạo lắc lắc đầu nói:

    "Ngươi không cần phải lo lắng, có ta ở đây hắn không làm gì nổi ngươi. Nhưng ngươi tốt nhất nên cút ra xa một chút, đợi ta xử lý hắn xong sẽ đến lượt ngươi, dám qua mặt lão phu thương lượng với Triệu Thánh Tông, ta xem ngươi giải thích thế nào?"

    Kha Vũ vừa cười vừa nói, bộ mặt như bắt quả tang lão phu nhân ngoại tình. Nhìn về phía Tần Hoài Công như chủ muốn giáo huấn con chó nhỏ, lặng lẽ xoa tay.

    Tần Hoài Công miệng cười hớn hở ngỡ được cứu mạng, gặp động tác này của Kha Vũ như bị dội gáo nước lạnh, co ro núp một bên lầm bầm chửi rủa Kha Vũ:

    "Tên khốn nạn, ta giết nhà ngươi!"

    "Ngươi nói cái gì đó?"

    Kha Vũ khách khách cười quắc mắt nhìn Tần Hoài Công như muốn ăn thịt, khiến Tần Hoài Công không khỏi run lên sợ hãi lần nữa.

    "Không có gì Tiên sư, ta cần phải đi trước!"

    Tần Hoài Công gượng cười sợ hãi, giở khóc giở cười đưa tay phủi bụi ở mông quần. Một phút này nhìn hắn một chút cũng không giống chúa tể một phương. Lần lượt bị Triệu Sung đến Kha Vũ dọa cho lăn đi lăn lại đã sợ hãi đến mất mật.

    Kha Vũ lại hừ lạnh rồi xoa tay liếm mép. Sau đó ánh mắt rời khỏi Tần Hoài Công chuyển mục tiêu hình viên đạn vào Triệu Sung cười lạnh:

    "Ngươi là Triệu Sung, thái thượng trưởng lão của Triệu Thánh Tông?"

    Triệu Sung từ từ nhìn Kha Vũ lão đạo, đánh giá một chốc rồi mới nói:

    "Không sai, chính là lão phu!"

    "Khặc khặc, hay lắm! Cuối cùng lão phu cũng gặp kẻ đứng đầu của Triệu phái ha ha…"

    “Triệu Sung, lão đạo hôm nay hỏi ngươi tại đây? Là muốn tự sát hay để bổn đạo phải mất công ra tay?”

    Kha Vũ lão đạo mỉm cười, lời nói có chút ẩn hiện sát khí mờ nhạt. Còn có chút muốn một lời hạ nhục Triệu Sung, muốn cho Triệu Sung mất hết mặt mũi mà tức giận.

    "Ngông cuồng!"

    Triệu Sung quả thật đã bị lời này của Kha Vũ chọc giận, tức giận hống lên một tiếng lớn. Không chờ Kha Vũ nói thêm lời nào, đã trực tiếp chính mình khai mào xuất thủ, châm ngòi cho hai cường giả nội khí tầng bốn đồng cấp chiến đấu. Từ đầu ngón trỏ, nhẫn thuật Triệu Phái danh bất hư truyền mấy trăm năm thường được các để tử Triệu Thánh Tông thể hiện đã đủ cho khắp giới tu tiên nể phục, hôm nay lại được chính người mạnh nhất của Triệu Phái đánh ra, uy lực nhất định không hề tầm thường. Từ đầu Nhẫn khuếch đại lực lượng gầm gào đánh tới phía Kha Vũ…

    Nhẫn thuật phát ra đủ loại màu sắc kì diệu, Triệu Sung khoát tay một cái thành hình vòng tròn, đánh ra thủ quyết. Một lần liền hít thở mạnh mẽ, dồn toàn bộ lực lượng từ các bó cơ kinh mạch đem cuồng bạo lực lượng rót vào Nhẫn thuật ầm ầm dũng mãnh hướng Kha Vũ lão đạo công kích. Muốn một lần ép chết tên ngông cuồng sỉ nhục mặt mũi Triệu Sung ông ta.

    Lực lượng kia cuồng bạo lao tới, hùng mạnh ép chặt lấy cơ thể Kha Vũ, doanh tướng đài bên dưới không chịu nổi cường bạo lực lượng đã phải trực tiếp vỡ vụn. Ngàn vạn đốm sáng ảo diệu vung vẩy trong không trung hướng thân thể Kha Vũ, ép lấy liên tục bạo tạc không ngừng. Từng tia máu trên thân mình Kha Vũ bắn ra, khiến lão kêu rên đầy thống khổ.

    Kha Vũ lão đạo lúc này liên tục vận chân nguyên, dồn lấy nội khí bản nguyên phòng thủ. Căn bản mọi chiêu số công kích đánh ra đều chỉ là chống đỡ lại công kích của Triệu Sung. Kha Vũ lão đạo ban đầu suy nghĩ Triệu Sung so với mình sẽ không kém mấy phần, thế nhưng hiện tại đối mặt với lực công kích cuồng bạo của Triệu Sung. Kha Vũ lão đạo không khỏi hít thầm sợ hãi mà thống khổ cắn răng chịu đựng. Đều là cường giả nội khí tầng bốn sơ kì, thế nhưng không ngờ Triệu Sung lại có thể tỏ ra ưu việt hơn về lực lượng công kích, so về điểm này Kha Vũ có phần không nắm chắc có thể so sánh. Nếu không phải Kha Vũ lão đạo bổn nguyên trời sinh thân thể đã vốn cứng rắn, trải qua tôi luyện vô tận năm tháng đã luyện thành Thiên Truy Bách Luyện Thể. So với cường giả đồng cấp ưu thế bộc lộ về phòng thủ lớn hơn. Không phải dựa vào điểm này, sợ rằng công kích vừa rồi của Triệu Sung đã trực tiếp lấy mạng Kha Vũ không chút sai sót.

    Kha Vũ lão đạo thật sự không nghĩ, vừa mới giao tranh mình đã rơi vào thế hạ phong, chật vật lên xuống như vậy, lúc này mới than lớn:

    "Pháp kĩ thật hùng hậu!"

    Vốn liếng một lần Kha Vũ lão đạo trông cậy vào chỉ là chút Thiên Truy Bách Luyện Thể, nhưng hôm nay đối này với đối thủ ưu việt hơn rất rõ ràng về mặt công kích như Triệu Sung, Thiên Truy Bách Luyện Thể không có lợi thế quá nhiều. Kha Vũ lão đạo lúc này chậm chậm đánh giá, gạt bỏ được lượt công kích đầu tiên của Triệu Sung, lão đạo tử hắn đã so sánh được thực lực song phương, nếu không đánh giá cẩn thận, lần này không chỉ là thất bại thảm hại.

    Kha Vũ lão đạo bước quanh đài hít khí vận vào đan điền, điều tiết thương thế bị một chiêu vừa rồi của Triệu Sung gây ra, phun ra một ngụm chọc khí.

    Mất không bao lâu, thương thế đều đã hồi phục, lúc này Kha Vũ lão đạo liền lập tức đánh ra quyết định. Từ cánh tay trái tế xuất kiếm thuật, muốn dùng một chiêu thăm dò Triệu Sung.

    “Vù vù!!”

    Kiếm vung lên lao tới, Triệu Sung nhẹ nhàng dùng công kích đá bay, khẽ cười nhẹ khinh thường. Tuy nhiên, khi Triệu Sung đánh bay một chiêu thăm dò này của Kha Vũ lão đạo, đã kéo ra một khoảng cách lớn giữa hai người. Kha Vũ lão đạo vội vã nắm bắt cơ hội, với khoảng cách càng xa, kiếm thuật của Vô Cực Tông có tác dụng càng lớn.

    “Thái Cực Huyễn Ảnh Đồ!”

    Kha Vũ hô lớn, lao tới công kích Triệu Sung trong chớp nhoáng, kiếm chiêu mềm mại xoay chuyển, vẽ nên huyễn ảnh Thái Cực Đồ khoảng nửa mét. Thái Cực Đồ vừa xuất hiện liền rung chuyển không gian kịch liệt dữ dội. Triệu Sung cách một khoảng cách lớn, phát hiện Kha Vũ lão đạo công kích có chút khinh thường, nhưng lại cảm nhận được lực công kích khủng bố từ Thái Cực Đồ liền không khỏi cảm thấy hoảng hốt, vội vã nhảy khỏi vị trí vừa đứng, đánh ra công kích ngăn chặn tàn dư Thái Cực Đồ đang kéo xuống.

    Thái Cực Đồ hình thành, Kha Vũ lão đạo vội vã bơm vào đó chín phần nội lực, khống chế Thái Cực Đồ muốn truy sát Triệu Sung. Triệu Sung hấp tấp chạy loạn, Thái Cực Đồ tới đâu ở đó liền bạo tạc vỡ vụn, mặt đất liên tục xuất hiện những hố lớn. Hai lần công kích của Thái Cực Đồ đều không trúng mục tiêu, Kha Vũ vẫn bình tĩnh lưu động Thái Cực Đồ. Triệu Sung sau khi ổn định bộ vị thân thể trên mặt đất, quyết định sẽ không chạy trốn nữa. Lần này Triệu Sung từ lòng bàn tay nhanh chóng bày ra công kích, muốn đối chiến Thái Cực Đồ của Kha Vũ lão đạo.

    “Ầm ầm!!”

    Từ lòng bàn tay phải, Triệu Sung đánh ra thủ quyết hình cầu, lượt lượt vô vàn chấm tàn ảnh màu trắng hình thành lên lực lượng quang cầu cực lớn, dài đến hơn một mét. Quang cầu vừa hình thành, công kích từ Thái Cực Đồ của Kha Vũ lại kéo tới, Triệu Sung liền nhanh chóng tung lên quang cầu, hai mặt pháp kĩ ầm ầm va vào nhau nổ lên những tiếng lớn vang dội. Thái Cực Đồ trực tiếp bị đẩy lui lại, còn quang cầu của Triệu Sung sau khi chống đỡ được một kích này từ Thái Cực Đồ đã trực tiếp vỡ vụn.

    "Hừ!"

    Kha Vũ lão đạo hừ lạnh một tiếng, thật không ngờ Triệu Sung lại có thể chống đỡ được Thái Cực Đồ, bổn đại pháp kĩ trấn phái của Vô Cực Tông. Thái Cực đồ xưa nay không phải chuyện đùa, từ trưởng giáo chân nhân đời thứ nhất của Vô Cực Tông. Đã đem Thái Cực Tung hoành khắp Nhân Giới, căn bản vô số cường giả vượt cấp đều bị nó bóp chết. Hôm nay Thái Cực Đồ được Kha Vũ gọi ra, căn bản đã có thể so sánh với một cường giả nội khí tầng bốn trung kì. Đối mặt với Triệu Sung đã có thể trên một cấp bậc, ưu thế đã được kéo ra rất lớn, nhưng vẫn bị Triệu Sung hóa giải công kích, có thể thấy Triệu Sung không phải tầm thường như hầu hết cường giả đồng cấp.

    Dù vậy, Kha Vũ lão đạo vẫn bất chấp tình huống, vẫn liên tục đánh xuống huyễn ảnh Thái Cực Đồ, muốn dùng liên tiếp cường bạo lực lượng mà ép chết Triệu Sung. Triệu Sung cũng như vậy, căn bản không hề sợ hãi, liên tục dũng mãnh đối chiến, đánh ra quang cầu liên tiếp chống lại. Hai bên công kích liên miên, thương thế không ngừng. Nội khí bản nguyên liên tục sụt giảm, hai đại cường giả của Vô Cực Tông và Triệu Thánh Tông vẫn không dừng lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng đây không còn là đại chiến của tu tiên giả nữa. Bởi vì khi hai bên đều cạn kiệt nội lực, lúc đó chỉ còn có thể triển khai công kích ở mức sơ khai nhất. Quần chiến công khai thân thể, nôm na chính là cả hai đều dùng nắm đấm mà nói chuyện như nhân loại.


    Hai người vẫn cứ như vậy công chiến không dừng lại, nhưng hai bên đối chiến tất đều ấp rõ mưu toan dành thắng lợi, có điều mưu kế của ai lợi hại hơn mà thôi. Mọi chuyện đều có mục đích của nó. Triệu Sung tính toán muốn làm suy giảm nội lực Kha Vũ, muốn dùng pháp kĩ nhân loại mà chiếm thượng phong. Kha Vũ cũng có mưu toan tương tự, muốn cả hai đều phải tiến hành công kích sơ khai, dùng nắm đấm. Từ đó Kha Vũ lão đạo hắn có thể tận dụng tối đa ưu thế của Thiên Truy Bách Luyện Thể.

    Hai bên đều là nội khí tầng bốn sơ kì, đánh ra công kích đều vượt quá tầm tưởng tượng. Mỗi một lần công kích đều tiêu hao một lượng lớn nội lực. Một tu tiên giả đã đạt đến mức cường giả tầng bốn, cũng có thể hấp thu Thiên Địa Nguyên Lực hết sức khủng bố, nhưng trong đối chiến, vừa hấp thu Thiên Địa Nguyên Lực vừa chiến đấu để bổ sung, căn bản vẫn không thấm tháp vào đâu. Hơn nữa, với công kích liên tục cuồng bạo như thế này lại càng như muối bỏ bể. Chẳng mấy chốc, hai bên sẽ tiến vào trạng thái giao tranh sơ khai nhất của nhân loại.

    Hai tu tiên giả tiếp tục giao tranh, trải qua ba ngày thời gian, lúc này công kích cuồng bạo của cả hai mới có dấu hiệu chậm lại một chút. Đủ thấy cường giả tu tiên đạt tới nội khí tầng bốn cực kì khủng bố, nội lực có thể đánh liên tiếp ba ngày mới hết. Đan điền như vậy cũng phải hết sức rộng lớn thì mới có thể chứa được nhiều nội khí đến như vậy.

    Thái Cực Đồ của Kha Vũ lão đạo lúc này đã bị co nhỏ đi rất nhiều, lực công kích cũng vì vậy mà giảm đi. Trên mình Kha Vũ phải chịu đựng vô số thương thế, so với Kha Vũ, Triệu Sung lại có vẻ khá khẩm hơn nhiều. Lúc này y phục vẫn còn đoan chính, không rách mướp tả tơi như Kha Vũ lão đạo, nhưng nội lực thì cũng không còn lại được mấy phần. Nếu tính về thương thế, Triệu Sung lúc này vẫn được lợi hơn một điểm so với Kha Vũ. Chỉ cần một điểm này, Triệu Sung vẫn còn đinh ninh chắc chắn mình vẫn có thể chiến thắng.

    Hai người lần lượt cắn vào đan dược trị thương, khôi phục chút nội lực, lại tiếp tục lao vào quần chiến. Đến khi mặt trời đã xế bóng, lúc này công kích hai bên mới có dấu hiệu dừng lại. Kha Vũ lão đạo lúc này đã rơi vào hạ phong, chỉ liên tục dùng Thái Cực Đồ phòng thủ không dám công kích, vẫn nắm giữ chiêu bài cuối cùng để nương nhờ.

    Cuối cùng thời khắc cả hai mong muốn đã đến, ánh sáng Nguyệt tinh vừa chiếu rọi. Hai bên đã lập tức lao vào nhau quần chiến sơ khai, Kha Vũ lão đạo máu me be bét, miệng đầy máu kêu gào. Dựa vào Thiên Truy Bách Luyện Thể không hề sợ hãi, dùng nắm đấm lao tới công kích Triệu Sung. Triệu Sung mau mắn tránh né, dùng chiêu số võ công nhân loại liên tục gạt bỏ công kích của Kha Vũ đồng thời đánh ra công kích về phía Kha Vũ. Hai bên như vậy lại liên tục quần chiến suốt đêm.

    Sớm ngày hôm sau, lúc này ưu thế không ngờ lại thay đổi. Triệu Sung mệt mỏi thở gấp, còn Kha Vũ lão đạo tuy nhìn thảm thương nhưng vẫn vô cùng khỏe mạnh. Triệu Sung lúc này biết mình đã tính sai một nước, căn bản mấy ngày trước nếu ông ta cẩn thận một chút, kiểm tra độ cứng rắn thân thể của Kha Vũ lão đạo, căn bản sẽ không làm ra quyết định ngu ngốc là tiêu hao nội lực để quần chiến sơ khai. Lúc này phát hiện ra thì mọi chuyện đã quá muộn, Kha Vũ lúc này lộ ra Thiên Truy Bách Luyện Thế khiến Triệu Sung không thể chống đỡ.

    Triệu Sung biết mình đã mắc bẫy, không khỏi tức giận hét lớn:

    "Tên ti bỉ, ta sẽ không tha cho ngươi!"

    Triệu Sung biết mình lúc này đã mắc bẫy, biết nếu tiếp tục giao tranh sẽ lại tiếp tục ngày càng lấn sâu vào thất bại. Cho nên liền quyết định rút lui, đánh ra một quyền đẩy bay Kha Vũ một đoạn. Triệu Sung định dồn chút nội lực phát động khinh công chạy trốn, nhưng phát hiện thân thể lúc này đã quá mức suy kiệt, liền không khỏi cắn răng sợ hãi. Ánh mắt quay lại nhìn Kha Vũ lão đạo đầy ghê tởm…

    Kha Vũ lão đạo hưng phấn cười the thé, lúc này biết mình đã lừa được Triệu Sung vào bẫy, gã sung sướng cầm đoản kiếm lao tới, mạnh mẽ chém xuống, lại tiếp tục giao tranh, muốn ép Triệu Sung phải chết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (*) Đã biên tập và chỉnh sửa chương này.
    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 05-05-2015 lúc 12:18.
    ---QC---


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachay,bluewhiter01,robinhoop,stardust1993,Tiểu Bạch Tử,tieumavuong,Z3r0_L0v3,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon10 Chương 12

    Chương 12: Đại Đế Quốc Suy Tàn

    Phần 3: Đại Trận Cổ Loa

    Triệu Sung thầm tự trách bản thân mình, tại sao lại quá ngu ngốc như vậy, căn bản ban đầu Triệu Sung đã đinh ninh chắc chắn. Cái tên Kha Vũ kia bộ dáng trật vật như vậy, đánh có vài quyền đã phun liên tiếp những búng máu, thì chắc hẳn đánh thêm vài quyền nữa sẽ phải chết không nghi ngờ gì.

    Thế nhưng cái tên này thực sự quá trâu bò, hắn dai sức như đỉa vậy, càng đánh nhận thấy nội khí của mình càng giảm, mà đối phương tuy có cái bộ dáng như sắp chết đến nơi, thế nhưng vẫn không có chết, nên lại càng cố sức mà tung ra những quyền bạo phát liên hoàn.

    Biết trước kiểu gì mình cũng sẽ chết dưới tay cái tên biến thái này, Triệu Sung than vãn một câu " Chỉ trách lão phu khôn ba năm dại một giờ, hôm nay chết lãng nhách như vậy. Cũng chính là tại bản thân ta".

    Nói rồi Triệu Sung bỗng lấy từ đâu ra một viên đan dược, vội nhét vào miệng, sau đó tức tốc chạy như bay về phía trung quân Bắc Quốc, cũng không có biết mục đích là gì.

    Kha vũ lão hán tử thấy vậy lại cười khanh khách một tràng dài: " Ha Ha Ha... Sắp chết rồi chạy loạn hả, để xem ngươi làm sao thoát khỏi tay lão phu". Thế nhưng lão vừa cười xong đã tắt tiếng, mặt mày biến sắc, khẽ thốt lên một tiếng " Tự Bạo Đan".

    Sau đó kinh dị lao đi, muốn nhanh nhanh chóng chóng chạy xa Triệu Sung một chút. Thế nhưng cũng không có kịp, một tiếng nổ " Oành" thật lớn vang vọng không gian.

    Triệu Sung đã dùng bản thân tự bạo, ý muốn đã rất rõ dàng, chính là muốn kéo theo vài tên Bắc Quốc táng mạng.

    Kha Vũ không có tránh kịp, thế nhưng vì thân thể cường hãn nên chỉ bị hỏng một con mắt và đứt một cánh tay. Một số cường giả tầng ba đỉnh phong gần đó của Bắc Quốc bị trọng thương hoàn toàn, thậm chí có thể không qua khỏi. Một số cường giả tầng ba trung kì và những cao thủ dưới cấp bậc này, đều nhất thời hóa thành bột phấn, tia nguyên thần cũng không còn, chưa kể đến binh sĩ thường nhân chết vô số, ngoại vi mười dặm không có binh sĩ nào có thể sống sót.

    Dù sao đây cũng là cường giả tầng bốn sơ kì nha. Vì vậy lực tự bạo là vô cùng khủng bố. Tuy Triệu Sung đã cạn kiệt nội lực, nhưng khi nuốt Tự Bạo Đan, thì luồng nội lực của loại đan dược này là vô cùng lớn bổ sung, nhất thời nguồn nội lực tăng vọt vượt cực hạn của cơ thể dẫn đến tự bạo.

    Cái đan dược này bản thân nó cũng không phải có tên gọi là Tự Bạo Đan, mà vốn dĩ nó chính là một cái Hồi Nguyên Đan, dùng cho cấp bậc Tiên Nhân trở lên, cao thủ dưới bậc này nuốt vào chỉ có tự bạo mà chết.

    Triệu Kim Nam lúc này đang đứng ở cái mạn thành đông của Cổ Loa thánh thành, bỗng thấy lòng chợt có một cái bồn chồn. Lập tức ngay sau đó một tên võ tướng, hớt hải hoảng sợ chạy đến thét lên.

    - " Thống Lĩnh đại nhân, thái.. Thái thượng trưởng lão đã.. Đã tự bạo mà chết rồi, thái thượng trưởng lão trước khi tự bạo có một cái mật lệnh, chính.. Chính là muốn Thống Lĩnh đại nhân kích phát đại trận".

    - " Ngươi... Ngươi .. Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, tuyệt đối". Nói đến đây Kim Nam suy sụp tinh thần cực độ, nước mắt trực trào ra. Hắn chính là lúc này nhớ đến một cái kí ức " Kim Nam cháu phải nhớ kĩ, đàn ông không được khóc, nhất là nam nhi Triệu gia, tuyệt đối không được khóc".

    Nhưng lúc này hắn đâu có nghĩ nhiều được như vậy, nước mắt đã tuôn rơi, hắn nghĩ đến những ngày tháng ông nội ân cần với hắn, ông mỉm cười nhìn hắn, cho hắn ăn những thứ quà độc nhất vô nhị " Ý, cái này ngươi tuyệt đối không có được tranh, là ta để cho cháu nội ta đó, tiểu tử khả ái". Những lời của ông cứ vang vọng trong trí óc hắn.

    Đến lúc này mắt hắn đã khóc chảy ra máu, lòng hắn dâng lên một nỗi căm thù " Giết, giết, ta phải giết chết hết bọn chúng". Một tiếng thét the thé rợn người vang vọng trời đất " THIÊN, TA HẬN NGƯƠI".

    Hắn hận ông trời tại sao cướp đi người hắn yêu quý như vậy.

    Ngoại vi Cổ Loa thánh thành, tại doanh trại Bắc Quốc lúc này đã đẫm máu, một số cường giả của Nam Thiên quốc ý thức được không thể chiến thắng, liền đã rút lui, một số cường giả còn lại đã liều mạng mà chết.

    Triệu Vô Tùy lúc này bản thân cạn kiệt sức lực, biết tin cha mình tự bạo, cũng không có khóc, mà chỉ có một dòng máu chảy từ khóe mắt xuống, hẳn là ông đã quá bi thương, nhưng không có thể khóc.

    Thân thể rũ rượi mệt nhọc, ông cố lê những bước chân cuối cùng đến chân thành Cổ Loa, rồi vẫn mạng từ đây, khóe mắt vẫn còn chảy ra những dòng máu đỏ tươi, ông, đã bi thương đến chết.

    Triệu Kim Nam tức khắc sau đó cũng đã biết tin cha mình vẫn mạng. Giờ hắn đã quá đau thương, mắt cũng là những giọt máu khô còn đọng lại từ lâu. Hắn phun ra một búng máu.

    Hắn cũng nhận biết được rằng, bây giờ báo thù cũng chỉ là liều mạng vô ích, hắn vẫn giữ được một tia tỉnh táo. Bình tĩnh suy xét vấn đề, và hắn đã quyết định.

    - " Lập Tức Phong Tỏa Cổ Loa Thánh Thành, Đại Trận Phòng Thủ Sẵn Sàng Nhất Thời Kích Phát". Một đạo chỉ thị được bạn hành từ vị Thống Lĩnh tối cao của Cổ Loa thánh thành.

    Binh sĩ thánh thành nhất thời sĩ khí bừng bừng, ba vạn cấm quân đồng thời rút ra từ trong mình những viên ngọc màu xanh lam, nhất loạt chạy quanh hoàng cung thánh địa, tạo thành một đại trận vô cùng hùng vĩ. Rồi tất cả đều nhất loạt ném những viên ngọc kia vào trung tâm đại trận.

    Một màn sáng màu xanh lam tinh túy phát ra, rồi nhất thời nổ bùng. Cổ Loa thánh thành lúc này dường như càng thêm xoắn cực đại vào trong.

    -" Bùm"

    Một tiếng nổ vang lớn, âm thanh thâm thúy rít vang không gian. Một màn sáng màu vàng kim vô cùng đậm đặc, mạnh mẽ bắn ra ngoại vi thánh thành hơn trăm dặm.

    Gần như tất cả cái binh sĩ thường nhân trong vòng trăm dặm không có sống sót.

    Lão già Kha Vũ lúc này vừa mới tỉnh lại sau đại chiến cường giả, gặp phải cái luồng sáng kia lại tiếp tục ngất tiếp.

    - "Oành".

    Tiếng nổ vang chấm dứt màn sáng. Cái đội quân Bắc Quốc hùng hậu gần như bị diệt sát hết. Cổ Loa thánh thành lúc này cháy đen thui, một tiếng vỡ giòn tan vang lên, Cổ Loa thánh thành hoàn toàn sụp đổ.

    Trên thực tế đại trận phòng thủ thiên địa nguyên lực của Cổ Loa thánh thành chỉ có ảnh hưởng tất sát với binh sĩ thường nhân, còn với đại đa số cường giả và cao thủ đều không có ảnh hưởng gì lớn, cùng lắm cũng chỉ bị trọng thương.

    Một lúc sau vụ nổ khủng khiếp, từ một đống tro tàn của một cái lều trại còn sót lại. Một cánh tay từ từ vươn lên, một thân ảnh xuất hiện mặc áo hoàng bào bị cháy xém đen thui, tóc tai cũng cháy một mảng lớn. Phun ra một búng toàn khói và cho tàn thét lớn một câu.

    - " Lũ khốn nạn, ta phải giết, phải giết". Thân ảnh này đích thị Tần Hoài Công.

    Lúc này từ đâu xuất hiện một tên võ tướng mặt mày hớn hở chạy đến " Chúa thượng, chúa thượng, Cổ Loa thành sụp rồi, sụp rồi". Nói rồi toe toét cười, bộ giáp phục và y phục nội y cháy xém đen, nhất thời dụng xuống tan thành cám, tên này cũng nhất thời lõa thị luôn trong cái vẻ mặt toe toét cười.

    Tần Hoài Công mỉm cười lạnh " Ngu ngốc". Rồi rút kiếm chém đứt đầu tên võ tướng, máu nhất thời tuôn ra như suối, trên miệng tên võ tướng trước khi đầu rơi vẫn còn giữ nguyên cái bộ dáng cười toe toét.

    Một lát sau có một đội binh lính bộ dáng te tua chạy đến đi đầu là một tên võ tướng tóc cháy xém " Chúa thượng". Nói rồi tên này gục xuống quỳ trước mặt Tần Hoài Công bái kiến.

    - " Không cần đa lễ, ngươi mau báo cáo cái tình hình hiện nay tương quan giữa ta và địch, còn nữa kể cho ta vừa rồi cái chuyện gì xảy ra".

    - " Chúa thượng, quân ta tử thương vô số, ước tính thiệt hại gần như toàn bộ, còn khoảng chừng năm mươi vạn binh. Chuyện này tất cả là do Cổ Loa thành có một cái đại trận siêu cấp biến thái phòng thủ trăm dặm. Thần nghe nói, lần này sở dĩ Cổ Loa thành kích phát đại trận là do, thái thượng trưởng lão Triệu Thánh Tông vì đánh nhau với Tiên Sư tự bạo mà chết, khiến cho chọc giận cái vị thống lĩnh binh trong thành kia của Cổ Loa thành, dẫn đến kích phát đại trận. Còn tình hình phía Cổ Loa thành hiện vẫn chưa có động tĩnh gì".

    Nói đến đây tên võ tướng lau lau mồ hôi, sợ chúa thượng của mình sẽ vì cái hậu quả này mà nổi giận chém mình cũng nên.

    Tần Hoài Công thân mình tức giận run run, hét vang một tiếng " Kha Vũ, cái lão già khốn nạn này, đại binh của ta, hùng binh của ta".

    Tức giận không có làm được gì, bèn kiếm chỗ phát tiết. Tần Hoài Công ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía tên võ tướng, sát khí đại thịnh.

    - "Chúa thượng, tha...tha mạng". Tên võ tướng như đã biết được ý định Tần Hoài Công mở miệng xin tha mạng.

    -" Sụt". Một tiếng chém ngọt vang lên, không dừng lại ở đó. Tần Hoài Công tiếp tục chém nát cái mảnh thân thể còn lại của tên võ tướng, rồi tiếp tục băm nhừ, những tiếng soạt soạt vang lên của kiếm. Khi chém Tần Hoài Công vẫn còn lẩm bẩm " Kha Vũ, ta giết, ta giết ngươi".

    Một lúc sau thì cái thân thể của tên võ tướng đã là một đống máu thịt bầy nhầy, những binh sĩ còn lại nhìn thấy cảnh tượng này đều nôn thốc nôn tháo quay mặt đi.

    - " Ai cho các ngươi quay mặt đi". Tần Hoài Công chém nát bấy cái thân thể tên võ tướng kia xong, cười ha hả, thế nhưng không có hả giận.

    Thấy đám binh sĩ còn lại đều như vậy, Hắn lại xách kiếm lên lao vào chém giết đám binh sĩ còn lại.

    Đám binh sĩ thấy chúa thượng mình dường như điên rồi, liền chạy tán loạn tứ phía.

    Cổ Loa thánh thành sau khi kích phát đại trận thì cũng trở nên nát bấy, thế nhưng người dân trong thành cũng không có hề hấn gì. Chỉ có hơn ba vạn cấm quân kia vì kích phát nội lực quá mức nên kiệt sức mà chết.

    Lúc này những tiếng leng keng của binh khí, vang lên trong đống tro tàn thành trì Cổ Loa, từng thân mình một từng thân mình một vươn lên từ đống tro tàn, ánh mắt đều ngập tràn chiến ý.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 13-05-2014 lúc 12:18.

  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachay,bluewhiter01,chienmc88,robinhoop,tieumavuong,Z3r0_L0v3,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon10 Chương 13

    Chương 13: Đại Đế Quốc Suy Tàn

    Phần 4: Kết cục


    Một cái đạo cường binh duy ý chí trỗi lên từ đống tro tàn, sát khí bừng bừng, thế nhưng cũng không có vọng động liều mạng. Bởi vì họ còn chờ, chờ cái mệnh lệnh từ vị thống lĩnh tối cao kia của họ.

    - " Thống Lĩnh, đây là thi thể của Triệu môn chủ". Một cái đám binh lính thân thể bị thương khá nặng, ánh mắt buồn bã vẫn lê cái bước chân kéo cái xe đang đựng thi thể của một người.

    Triệu Kim Nam ánh mắt đờ đẫn nhìn sang, lúc này y phục của hắn bộ giáp hoàng kim đã vỡ một miếng lớn, đầu tóc bù xù bốc khói, khuôn mặt đen nhẻm, thế nhưng cũng không che được cái vẻ anh tuấn của hắn.

    Hắn lúc này quỳ gục xuống, bò tới bên cái thi thể kia, thét lên gào khóc lớn. Nếu như ông nội hắn là người luôn đem đến những cái kí ức đẹp đẽ cho hắn, yêu thương hắn, thì cha hắn lại đem đến cho hắn những cái kí ức một người cha lạnh lùng, nghiêm khắc với hắn.

    Thế nhưng hắn tuyệt đối biết rằng người quan tâm đến hắn nhiều nhất chính là cha hắn, cái vẻ mặt lạnh nhạt bên ngoài chỉ là che dấu. Đã có một lần hắn nhìn thấy cha hắn giấu diếm khóc vì hắn " Kim Nam cái thằng nhóc này, ngươi có là phế vật thì cũng là con ta, tại sao ngươi lại phải làm cái chuyện ngốc nghếch như vậy".

    Hắn bò đến xác cha hắn tiếng khóc thấu khắp thiên địa, có thể thấy sự thống khổ vô cùng lớn của một người. Hắn đem xác cha hắn tự mình chôn, hôm nay là một cái ngày trời mưa tầm tã, sấm chớp thét vang như ai oán. Hắn tự mình đào bới cái hố huyệt cũng không có dùng cái dụng cụ gì hỗ trợ cả. Đó là dùng tay không, tay hắn gầy yếu, thế nhưng vẫn giữ một cái kiên trì, bàn tay dập nát chảy máu dính đầy bùn đất.

    Cái đạo cường binh kia đã đứng đó chờ năm ngày, tất cả chỉ là đứng chờ vị Thống Lĩnh kia, mưa rơi tầm tã như vậy, binh sĩ có cường hãn đến đâu cũng đã có những người gục xuống, thế nhưng những binh sĩ còn sống sót, vẫn còn sát khí, chính là họ muốn báo thù cho dân tộc này. Những ánh mắt đỏ như máu vẫn mong mỏi vị Thống Lĩnh.

    Bẩy ngày sau, lúc này Triệu Kim Nam mới run rẩy đứng lên, khàn khàn một tiếng " Đánh...".

    Tức thì nhảy lên ngựa làm tiên phong tướng lĩnh.

    Nếu như trước thời điểm này hắn không có thể tu luyện, thì lúc này trong cơ thể hắn lại tự dưng có tồn tại một tia nội khí thấp thoáng, tia nội khí này chính là sức lực của hắn giúp hắn có thể tồn tại, bằng không với cái thân thể gầy yếu kia, sớm đã gục ngã từ lâu.

    Binh sĩ Bắc Quốc từ sau vụ nổ khủng khiếp, lúc này đã dựng lại một cái doanh trại mới. Sau mấy ngày cũng không thấy cái đạo binh sĩ Cổ Loa thành có động tĩnh gì.

    Tần Hoài Công chắc mẩm là bọn chúng đã bị điên nên đứng đó chờ chết. Nên đều cho binh sĩ mở những cái đại tiệc linh đình, bắt dân nữ An Nam quốc bù khú dâm loạn vô cùng.

    Những cô gái An Nam quốc sau khi bị làm nhục thì cũng thắt cổ vẫn mạng. Cảnh tượng này nếu bất cứ ai nhìn thấy thì cũng hận không thể xẻ thịt lóc xương cái bọn binh sĩ Bắc Quốc này.

    Đại tiệc đang linh đình như thế bỗng những tiếng thét chói tai từ đâu vọng tới, hẳn là binh sĩ đang bị diệt sát. Một cái tên binh lính hoảng hốt xông vào doanh tướng lều thét vang.

    - " Chúa thượng, Nam... Nam Quốc, kéo một cái đạo mười lăm vạn binh tấn công ta rồi". Nói rồi bỗng một mũi xạ tiễn từ đâu bay tới " Sụt". Cái binh sĩ bẩm báo kia liền lập tức táng mạng.

    Tần Hoài Công lúc này biến sắc, không nghĩ là Nam Quốc lại có một cái tấn công nhanh như vậy, giáp phục cũng không có mặc, giữ nguyên cái bộ trang phục ăn chơi bù khú kia mà lao luôn lên ngựa, chốn thẳng.

    Nam binh quốc hăng máu liều mạng, thế nhưng không phải là cái thời kì thể lực sung mãn nhất của họ, nên họ chỉ có thể hơn cái binh lính bình thường một chút, chẳng mấy chốc đã bị binh sĩ Bắc Quốc vây kín diệt sát gần hết.

    Triệu Kim Nam lúc này đang hăng máu, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra hắn được chém giết một cách đã tay như vậy, liên tiếp có những binh sĩ Bắc Quốc cạnh bên bị hắn chém giết. Mà cũng không phải dùng bất cứ chiêu thức võ công gì.

    Tất cả chỉ đơn giản là cầm thanh đao lớn mà bổ, Triệu Kim Nam cũng cảm thấy ngạc nhiên vì thể lực mình từ lúc nào mà trở lên sung mãn như vậy. Đúng thật là càng chém càng khỏe, cái tia nội lực mờ nhạt lúc trước kia lúc này lại càng rõ dàng hơn.

    Lúc này Triệu Kim Nam hắn cũng đã nhận biết, bản thân hắn không phải là không thể tu luyện, chính là cách hắn tu luyện không giống người thường. Đó là phải tu luyện trong cái điều kiện khắc nghiệt, phải dồn mình vào sinh tử.



    - " Cha... Ông Nội..... Các người có thấy không, con thực sự đã tu luyện được rồi, con không phải là phế vật". Hắn vui mừng thét vang trời đất, những giọt nước mắt rơi lã chã vì vui mừng, cũng là nỗi buồn vô hạn, bởi vì bây giờ đã không còn ai còn sống để thấy thành quả của hắn.

    Rất nhanh hắn cảm thấy nội khí sung mãn, tu vi thoáng chốc tăng tiến, quang mang từ cơ thể hắn bạo phát ra.

    Thoáng chốc, hắn đã tiến nhập cấp bậc cao thủ nội khí tầng một.

    Cái luồng nội khí kia cứ cuồng bạo mãnh liệt tăng lên trong cơ thể hắn, đối với người khác, chiến trường chính là một cái hiểm họa sát thân thế nhưng đối với hắn chính là một cái thứ thuốc đại bổ để tăng tiến tu vi.

    Không cần bất cứ công pháp, không cần bất cứ thứ phụ trợ , cái đơn giản chỉ là thân thể hắn chứa đựng tất cả những thứ đó. Hắn, tuyệt đối là một cái thiên tài tu luyện.

    Chém giết đẫm máu như vậy, đến lúc này hắn mới nhận ra bên cạnh mình chỉ còn hơn một vạn binh lính. Hắn cũng biết bây giờ có liều chết cũng không thể báo thù.

    - "Rút.. Rút binh". Một đạo mệnh lệnh được ban ra, cái đạo binh lính còn lại kia vẫn còn hăng máu chém giết, thế nhưng cũng không còn chút sức lực. Lục tục vây quanh bảo vệ thống soái, đột phá vòng vây rút binh.

    -" Thống Lĩnh, giờ chúng ta rút binh đi đâu đây, đế đô cũng đã không còn". Một võ tiếng thở hổn hển cất tiếng hỏi.

    -" Hải Thành". Chỉ ngắn gọn vỏn vẹn một câu, Triệu Kim Nam vẫn phi ngựa lướt đi thật nhanh. Trong lòng hắn chính là tồn tại một cái suy nghĩ, làm sao có thể chiến thắng.

    Tần Hoài Công lúc này còn đang chạy thục mạng, tại vì Tần Hoài Công nghĩ, cái đạo binh Bắc Quốc đông gấp năm lần Nam Quốc thế mà bị diệt sát gần như toàn bộ, bây giờ Tần Hoài Công chỉ còn binh đông gấp ba lần, hẳn là nếu cố đánh phải chết không nghi ngờ gì.

    Lúc này có một cái đạo giáp binh đuổi theo, Tần Hoài Công chột dạ, không lẽ nhanh như vậy, cái đạo binh năm mươi vạn đã bị mười lăm vạn diệt sát.

    - " Chúa thượng, chúa thượng bất tất phải chạy nhanh như vậy, cái đạo binh Nam Quốc đã giải quyết xong rồi". Một thân võ tướng trong đội giáp binh kia tế ngựa phi nhanh lên nói, vẫn còn thở hổn hển vì mệt.

    Tần Hoài Công đang lạnh sống lưng vì tưởng mình bị đuổi, lúc này nghe được như vậy, liền dừng ngay ngựa lại về phía võ tướng, hớt ha hớt hải hỏi " Mau, mau đem sự tình kể cho ta".

    Một thân võ tướng kia định thần hồi sức lại, xuống ngựa quỳ nói: " Chúa thượng, cái đạo binh kia dầm mưa đã mấy ngày rồi không ăn không uống, sớm đã không còn sức lực, cũng chỉ hơn binh sĩ bình thường chút ít, lúc này liều mạng tấn công hẳn là vì thù hận, đã bị chúng thần diệt sát gần như toàn bộ, chỉ còn hơn một vạn binh, đã theo cai tên thống lĩnh kia chạy về phía Đông hải, cũng đã được một lúc rồi".

    Tần Hoài Công lúc này vui mừng hớn hở như bắt được vàng vội hạ một cái đạo chỉ thị " Mau, mau đuổi giết hết bọn chúng cho ta, đánh rắn phải đánh dập đầu, không được để bọn chúng chạy thoát bằng không sẽ là một cái nguy hiểm".

    - " Chúa thượng, đạo tàn binh kia tuy kiệt sức nhưng chạy rất nhanh, chúng thần sớm không có đuổi được nên đã bỏ cuộc rồi ạ". Võ tướng kia bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

    Tần Hoài Công tức mình dậm chân một cái hùi hụi than " Đáng tiếc, đáng tiếc".

    -" Nói, cái binh ta thiệt hại bao nhiêu". Tần Hoài Công lúc này mới hỏi về chiến quả vãn cuộc.

    Thân võ tướng kia run run sợ bẩm báo " Thiệt hại, hai mươi vạn, mười vạn bị thương nặng". Chính là võ tướng sợ sau khi bẩm báo kết quả lại bị Tần Hoài Công bực mình mà chém chết.

    Nhưng Tần Hoài Công lại không có như vậy, chỉ khẽ thở dài một hơi tiến đến gần tên võ tướng vỗ vỗ vai hắn một cái nói " Vất vả cho các ngươi rồi".

    Thân võ tướng kia thấy mình không bị giết, vui mừng phát khóc vội nói " Chúa thượng đây cũng chỉ là chức trách của chúng thần".

    Tần Hoài Công gật gật đầu một cái, sau đó liền phi ngựa về phía doanh trại. Nhưng vẻ mặt có một chút gì đó trầm ngâm suy tư không có nói lên lời.

    Ba ngày sau.

    Hải thành, thành trì cuối cùng của Nam Quốc còn sót lại. Đây là một cái thành trì sát với Đông hải, giao thương thuận lợi nên chính là sầm uất vô cùng.

    Lúc này một cái đạo tàn binh hơn vạn người, trong doanh trại đều ăn uống một cách ngấu nghiến, đã lâu họ không có ăn, nên lúc này ai cũng ăn khỏe như trâu vậy.

    Họ ăn nhưng vừa ăn còn nuốt cả nước mắt mặn nữa, bởi vì họ thực sự còn chưa có báo thù được, nước vẫn mất. Bản thân họ chính là không muốn ăn, thế nhưng vì cái mệnh lệnh của vị Thống Lĩnh kia nên tất cả đều phải chấp hành.

    - " Ăn, các ngươi ăn cho ta, mỗi người chính là phải ăn hết hai thùng cơm lớn, không ăn hết được ra chấp hành quân pháp cho ta, sức lực không có mà vẫn muốn báo thù chính là một cái liều mạng, các ngươi có thực sự muốn báo thù hay không?".

    - "Có..". Tất cả binh sĩ đều đồng loạt hô lên, có người đang nghẹn cơm, nước mắt trào ra, vẫn cố gắng gào một tiếng. Một loạt âm thanh vang động khắp Hải Thành.

    Chính cái vị Thống Lĩnh Triệu Kim Nam kia cũng đang nghẹn nghào mà nuốt cơm, kèm theo vị mặn đắng chát của nước mắt. Hắn cũng có một nỗi đau khổ, thậm chí còn gấp vạn lần người khác, thế nhưng hắn là Thống Soái.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 13-05-2014 lúc 12:18.

  6. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachay,bluewhiter01,chienmc88,phongvuthanhtrieu,robinhoop,stardust1993,thanphong06,tieumavuong,Vân Tiên Khách,Z3r0_L0v3,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon10 Chương 14

    Chương 14: Vận Mệnh Đưa Đẩy

    Ba tháng sau.

    Triệu Kim Nam thay một bộ giáp phục mới, lần này bộ giáp phục là những lá thép màu bạc. Binh sĩ Nam quốc cũng đều khoác lên mình những bộ trang phục màu trắng, đầu đeo khăn tang, tất cả đều nhất loạt cầm kiếm chỉ lên trời.

    " Thù này không báo, thề không làm người"

    Triệu Kim Nam dõng dạc hô một tiếng tiên phong, các binh sĩ khác cũng thét gào khản cổ hô hào theo.


    Tần Hoài Công lúc này đã đem theo một đạo truy binh hơn mười vạn, cũng đã vây kín ngoại vi Hải Thành.

    Hải Thành tuy là một cái thành trì sầm uất, nhưng nó cũng không phải là một trong những cái thành trì lớn nhất, những thành trì lớn nhất ngoại trừ Cổ Loa thánh thành còn có Bắc Bình thành, Nam Uyển thành, Vĩ Cực thành, còn cái Hải Thành này chỉ rộng vỏn vẹn có tám mươi dặm vuông. Chính vì vậy, cũng không có tốn nhiều binh lính để vây thành cho lắm.

    Những cái thành trì lớn nhất kia, lúc này đều đã rơi vào tay Bắc Quốc, thế nhưng dân chúng trong những cái thành trì này đều liên tiếp tạo phản, nhất định không phục. Bởi lẽ binh lính Bắc Quốc sau khi chiếm được những thành trì này, thì đều lạm sát vô tội, bắt bớ dân nữ, hãm hiếp giữa ban ngày ban mặt.

    Không chịu đựng được cảnh đó, không những dân chúng trong những thành trì này tạo phản, mà chính là người dân bất cứ đâu thấy binh sĩ Bắc Quốc đều lao đến liều mạng.

    Chính vì vậy, Bắc Quốc tuy chiếm được nước, nhưng không có chiếm được lòng dân. Dân chúng tạo phản, bọn chúng cũng đành bất lực bó tay, thậm chí binh sĩ Bắc Quốc luôn luôn phải đi cùng đội ngũ. Bởi nếu đi lẻ, lập tức sẽ bị giết chết.

    Nghe tin tại thành trì cuối cùng về phía Đông hải, vẫn còn tồn tại một cái thành trì cuối cùng của người Nam Thiên Quốc. Lập tức, dân chúng tổ chức lũ lượt những đợt di cư hành hương đến đây, mục đích là muốn đầu quân.

    Tần Hoài Công lấy được Nam Thiên quốc, nhưng cũng như không vậy, dân chúng liên tiếp tạo phản, nổ ra chiến tranh du kích, binh lính Bắc Quốc luôn luôn được điều động thêm từ chính quốc đến để cai trị, nhưng cũng luôn luôn bị diệt sát.

    Vốn có ý định không đuổi cùng giết tận Triệu Kim Nam, thế nhưng đây lại là một cái hy vọng tồn tại cuối cùng của người Nam Thiên Quốc, nhất định phải diệt.

    Ngoại trừ những binh lính đồn trú để lại, còn đủ có thể cai trị. Còn lại toàn bộ, Tần Hoài Công đều huy động bằng sạch mới thôi. Thì lúc này gom góp cũng đã được vỏn vẹn hơn mười vạn binh, vây quanh cái Hải Thành nhỏ nhoi này.

    Tần Hoài Công nhìn lại số binh sĩ ít ỏi mà ngán ngẩm. Khi xưa hùng binh đông đảo, hoành tảo tứ phương, không phải lo sợ một cái quốc gia lân bang nào hết, thiên hạ này chính là bá chủ. Vậy mà chỉ qua một trận chiến, thế cục đã hoàn toàn thay đổi.

    Tần Hoài Công chính là lúc này đang nhớ đến cái lão già Kha Vũ chết tiệt, đã đẩy hắn vào tình cảnh này, hắn tức giận nghiến răng ken két một tiếng dài, rồi quay sang hỏi tên võ tướng bên cạnh.

    " Kha Vũ tiên sư đã có tin tức gì chưa"

    " Chúa thượng Kha Vũ tiên sư sau đại chiến, đã bị trọng thương, hiện đã được đệ tử nội môn đưa về đại phái để chữa trị, nghe nói tiên sư lần này bị thương rất nặng, e rằng khó mà qua khỏi"

    Tên võ tướng hơi khẽ cúi mình bẩm báo.

    Tần Hoài Công nghiến răng thêm một tràng dài nữa, miệng lẩm bẩm:

    "Qua khỏi, qua khỏi, sao hắn không chết luôn đi"

    Nói rồi hừ lạnh một tiếng quay về phía Hải Thành chăm chú nhìn, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.


    Trong một đội dân chúng di cư lúc này vẫn đang từ từ di chuyển về phía Hải Thành "Ông nội, liệu chúng ta đến Hải Thành có được yên ổn hay không, nghe nói ở đó không có Bắc tặc, thế nhưng chính là cũng bị vây kín bởi quân Bắc Quốc rồi".

    Một lão già lọm khọm, ngồi trên chiếc xe thồ cũ kĩ, nhìn chàng thanh niên trẻ đang hỏi mình, chán khẽ nhăn lại có chút suy tư, mệt nhọc nói:

    " Vận mệnh an bài, đến đâu hay tới đó thôi cháu ạ"

    Chàng trai tre khẽ thở dài một tiếng rồi lại gắng sức kéo chiếc xe thồ kia đi tiếp.

    Triệu Kim Nam cho quân binh phòng thủ Hải Thành này, mục đích chính là để cho binh lính hồi sức, cũng không có hy vọng có viện binh ở bất cứ đâu tới. Thế nhưng dân chúng chính là nghe danh lườm nượp kéo đến, bỗng chốc quân binh bổ sung sung túc, nhưng đáng lo nhất chính là thiếu binh khí.

    Nếu thời gian cứ như vậy trôi mà không có sự kiện gì, thì ngày lấy lại Nam Thiên quốc hẳn không còn xa nữa. Nhưng Bắc Quốc chính là sẽ không để cho điều đó xảy ra.

    Kim Nam đã cho binh lính liên tiếp rèn binh khí, nhưng luôn luôn là không đủ, chưa nói đến tân quân mới đến chưa có được thao luyện, nếu cứ cho cầm binh khí ra đánh thì cũng chỉ là chết vô ích.

    Hơn nữa điều đó cũng không phải là trọng yếu trong lúc này. Mà quan trọng nhất chính là lương thực, Bắc Quốc vây thành đã được bốn ngày, Hải Thành tuy sầm uất giao thương luôn luôn túc trực, thế nhưng bị vây thế này thì cũng không thể trao đổi, lương thực trữ tồn trong kho chỉ còn đủ cho binh lính và dân chúng trong mười ngày mà thôi, nếu như không có một cái quyết sách đúng đắn, thì chính là bị vây đến chết đói.

    Tần Hoài Công cũng chính là biết điều này, nên cũng cho binh không động, tướng không dời, mục đích là vậy chặt thành trì này, chờ đến thời cơ thích hợp rồi mới động thủ.

    Nhưng Triệu Kim Nam ngay ngày hôm sau đã ra một cái quyết sách, đó chính là vừa đánh vừa lui, dụ binh của Tần Hoài Công ra xa Hải Thành vài ngày, để cho trong thành trì có thể tiếp tục giao thương được vài ngày, sau đó lại lập tức quay lại thành cố thủ, khi đã có đủ lượng lương thực tích trữ, rồi mới tiếp tục rèn luyên tân quân, chờ ngày khôi phục cơ đồ.

    Ngoài hơn tám nghìn quân tinh nhuệ nhất đem đi dụ địch thì Triệu Kim Nam chỉ để lại thành trì này, hơn hai nghìn quân tinh nhuệ cố thủ, còn lại cho tân quân phụ trợ bảo vệ thành trì.

    Mắt thấy một đạo quân, có tướng lĩnh cầm đầu đang từ Hải Thành xuất binh, Tần Hoài Công mừng thầm trong lòng nghĩ, hẳn là bọn chúng không có chịu được nên muốn đi ra liều mạng.

    Liền nháy mắt hô hoán vang dồn binh tấn công gấp, chính là muốn chiến thắng một cách chớp nhoáng, lấy thịt đè người, hơn chín vạn binh được điều động truy kích, còn để lại hơn một vạn binh tiếp tục vây công thành trì.

    Triệu Kim Nam khôn khéo luồn lách tránh vòng vây dụ địch, đã dụ được đại bộ phận binh lính quấy nhiễu, Hải thành lập tức nháy mắt khôi phục giao thương, binh sĩ Bắc Quốc có chặn cướp thế nhưng cũng là không có kịp, bởi lượng thương gia quá đông đúc đang sốt máu vì thiếu hàng, lúc này giao thương thuận lợi thấy binh sĩ Bắc Quốc đến chặn cũng liều mạng đánh luôn.

    Mắt thấy kế sách đã bước đầu thành công, Triệu Kim Nam lại dụ chín vạn binh kia tiếp tục ra xa hơn nữa, vừa đánh vừa rút, nhất thời dần dần làm tiêu hao bớt lực lượng truy binh.

    Nhưng truy binh Bắc Quốc đuổi rất sát, đã mấy ngày rồi không có bỏ cuộc. Bởi lẽ Tần Hoài Công đã nhận thấy chiến thắng gần như trước mắt, đâu có thể dễ dàng mà bỏ cuộc như vậy, quyết hối binh đuổi cho thật sát, cứ thay phiên nhau dừng lại nghỉ ngơi ăn uống rồi lại tiếp tục đuổi.

    Triệu Kim Nam cứ nghĩ quân Bắc Quốc không có ham đuổi bởi binh sĩ của chàng đã chạy là không thể đuổi được, thế nhưng cái đám binh sĩ kia vẫn cứ liều mạng bám giết dai như đỉa. Lúc này xạ tiễn cũng đã không còn, không thể vừa đánh vừa lui được nữa, đành chỉ đơn thuần là rút chạy.

    Hai ngày sau, binh sĩ Nam quốc đã bị dồn đến Đông hải, mắt thấy không thể chạy được nữa, quân binh Bắc Quốc đã bao vây tứ phía. Tám nghìn binh lính đành dàn thế trận, vây quanh là hơn bẩy vạn binh sĩ Bắc Quốc.

    Một cái đạo binh tám nghìn người, dàn binh thế trận uy phong lẫm lẫm, chính là không có sợ chết, chiến ý dâng trào.

    "Các người muốn báo thù chưa, chính là lúc này, hãy giết sạch bọn chúng, lấy máu bọn chúng nhuốm đỏ những lưỡi đao này, hòa máu của bọn chúng với biển cả hùng vĩ này, hỡi những người anh em hãy tiến lên"

    Triệu Kim Nam thét gào kêu vang đầy khí khái.

    "Thống Lĩnh, chúng tôi quyết đi theo người, quyết nhuốm máu đỏ những thanh đao này, tất cả chúng tôi đều sẽ liều chết, hy sinh mà 'Chiến' ".

    Binh sĩ Nam quốc cũng nhất loạt hét vang.

    Sông nước này là của chúng ta

    Hỡi anh em những người hùng dũng

    Dân tộc này đất nước chúng ta từng đã nợ

    Quyết dâng đao nhuốm máu ý chí ngàn thu này

    Những binh sĩ Nam quốc hát lên bài ca đầy chiến ý, thét vang trời đất lao vào chém giết những binh sĩ Bắc Quốc kia. Những tiếng kêu la thảm thiết, tiếng xin tha cứu mạng vọng động, có những binh sĩ Bắc Quốc run sợ đã tháo chạy, vứt bỏ luôn cả binh khí.

    Triệu Kim Nam lúc này cũng hăng máu sôi trào, cứ mỗi lần hắn chém giết đến cực hạn, thì từng luồng thiên địa nguyên lực đậm đặc, hùng hậu xông vào cơ thể hắn. Thân mình hắn cảm thấy một trận tê dần nhẹ, những cái thiên địa nguyên lực kia dũng mãnh xông vào qua từng lỗ chân lông, đem đến cho hắn một sự thống khoái vô cùng lớn, liên tiếp cứ mỗi lần đến cực hạn thì luồng thiên địa nguyên lực kia lại lập tức bổ sung nội khí cho hắn.

    Không chỉ bổ sung nội khí mà còn thanh lọc cơ thể cho hắn, từng đợt, từng đợt thiên địa nguyên lực hung mãnh xông vào, thì hắn cảm giác thân thể mình càng lúc, càng có thể chứa đựng được nhiều nội khí hơn, càng lúc hắn càng có thể chém giết dai sức hơn nữa.

    Nhưng binh sĩ của hắn lại không có dai sức được như hắn, qua hai khắc thời gian thì lúc này tuy đã làm cho binh sĩ Bắc Quốc có một cái thiệt hại vô cùng lớn, thế nhưng Nam binh sĩ cũng không còn một ai.

    Nháy mắt Triệu Kim Nam đã bị binh sĩ Bắc Quốc vây kín, nội khí của hắn tuy có thể liên tiếp bổ sung để chém giết, nhưng đó là có binh sĩ phụ trợ bảo vệ bên cạnh, thì nguồn nội lực mới có thể bổ sung kịp thời, lúc này đã không còn ai, hắn sẽ phải chết không nghi ngờ gì.

    Lúc này bỗng chốc có một cơn bão cát lớn quét đến, bầu trời không gian mù mịt toàn cát, binh sĩ Bắc Quốc nhất thời tán loạn. Thấy thời cơ đã đến đây chính là lúc có thể chốn thoát. Triệu Kim Nam lao mình xuống biển, phó mặc số phận cho trời định.

    Nhưng hắn lại không biết rằng chính vì hành động này, mà sau này đã dẫn đến cho hắn một cái cơ duyên, tiếp cận được cấp bậc cường giả chí tôn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 02-07-2015 lúc 16:32.

  8. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachay,bluewhiter01,chienmc88,phongvuthanhtrieu,robinhoop,stardust1993,Tiểu Bạch Tử,tieumavuong,Z3r0_L0v3,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon10 Chương 15

    Chương 15: Nam Hải Long Cung


    Những cơn bão cát ở ven bờ biển vào mùa này là xảy ra rất nhiều, mà mỗi khi chúng xuất hiện là kéo dài giai dẳng cả tháng trời. Cơn bão lần này xuất hiện cũng vậy, phải ba ngày sau mới có dấu hiệu chấm dứt. Tần Hoài Công đã hối thúc binh lính tìm kiếm, thế nhưng tung tích Triệu Kim Nam vẫn là không thấy.

    Hải Thành hiện giờ mất đi thống lĩnh nhất thời đại loạn, tân quân tự động giải giáp từ bỏ vũ khí. Duy chỉ có hai nghìn trọng binh Triệu Kim Nam để lại thề chết không hàng, Bắc Quốc liền cho binh vây công mười ngày, ồ ạt tấn công, cuối cùng Hải Thành cũng tiếp tục rơi vào tay địch. Những cuộc chống cự phản kháng của người Nam Thiên quốc từ đây hoàn toàn chấm dứt.

    Cũng đã lâu chưa từng nghe thấy tin tức về hoàng tộc họ An sau đại chiến Cổ Loa, có người nói rằng hoàng tộc họ An đã chạy trốn hết ra Đông hải, cũng có người nói hoàng tộc họ An đã bị diệt sát toàn bộ. Tất cả chỉ là những tin đồn hay suy đoán, không một ai biết đến cái tin tức thật sự, nhưng trong lòng người dân Nam Thiên quốc vẫn tồn tại một cái hy vọng lập lại đại quốc.

    Lại nói Triệu Kim Nam sau khi phó mặc số phận lao mình xuống Đông hải thì cũng bất tỉnh mấy ngày. Mấy ngày đó hắn cũng không biết truyện gì đã xảy ra, chỉ biết sau khi hắn tỉnh lại chính là đang ở trong một cái không gian đỏ như máu và có mùi tanh ngòm.
    Thứ duy nhất có thể khiến hắn nhìn rõ những thứ trong không gian này chính là một vật phát sáng màu xanh ngọc đang treo lơ lửng trên cao bám víu vào bề mặt của cái màu đỏ không gian.

    - " Ngọc minh châu, thật không nghĩ ta lại gặp được cái đồ tốt như vậy, xem ra vận khí không tồi, các cụ có câu nhặt được của rơi tạm thời đút túi, không nghe lời quả thật là có tội".

    Nói rồi hắn liền hí hửng phi thân mình lên cao, hướng về phía viên ngọc minh châu kia. Hắn cũng không biết khinh công là cái gì và sử dụng như thế nào, mặc dù cao thủ nội khí tầng một như hắn có thể sơ lược đơn giản dùng khinh công cấp thấp, cứ đơn giản là nhảy cao một cái hết sức điều chỉnh hướng thân mình lao về phía minh châu kia.

    Kim Nam phát hiện thân thể mình nhẹ hơn trước kia rất nhiều, linh hoạt vô cùng, chân tay có thể bẻ những cái góc độ kinh người mà người thường khó có thể làm được, thuận tiện lướt thân mình trong không trung.

    Nhưng lần phi thân này lại không thành công tuy có thể nhảy cao hơn bình thường, nhưng cái độ cao có thể với tới viên minh châu là rất còn rất xa. Hắn đành tiếp tục nhảy thêm lần nữa rồi lại lần nữa, cứ mỗi lần hắn gắng hết sức tung mình thì khoảng cách đến viên minh châu kia lại càng gần hơn, cuối cùng hắn đã chạm được vào viên minh châu và dựt mạnh nó xuống.

    - " Í, cái này hình như không phải, không phải là ngọc minh châu, chỉ đơn thuần là giống, vậy đây là cái gì". Kim Nam sau khi dựt cái viên ngọc kia xuống khỏi bề mặt không gian phát hiện nó không phải là ngọc minh châu liền cảm thấy rất ngạc nhiên.

    Thứ này bề ngoài có vẻ giống ngọc minh châu cũng phát ra ánh sáng màu xanh ngọc, nhưng chính lại là không phải, bởi ngọc minh châu bề mặt trơn nhẵn nhụi, sờ vào có cảm giác mát rượi và vô cùng thoải mái, nhưng viên ngọc này bề mặt vô cùng sần sùi, nhưng lại sần sùi một cách rất đều, hơn nữa khi sờ vào có cảm giác vô cùng nóng rực.

    " Tí tách tí tách". Bỗng chốc có những giọt máu màu đỏ rơi xuống đầu Kim Nam vô cùng tanh hôi.

    - " Không xong, không gian này có khả năng chính là dạ dày của cự kình quái ngư còn viên ngọc này chính là nội đan của nó". Kim Nam biến sắc thốt lên một tiếng.

    Hắn lúc này chính là vô cùng lo lắng, chưa tính đến truyện hắn phải làm ở Nam Thiên quốc đang còn dở dang, mà chính là hắn lúc này đang ở trong bụng của cự kình quái ngư, tính mạng bản thân khả năng còn khó giữ chứ chưa nói chi đến truyện khác.

    Truyện cấp thiết nhất lúc này là phải tìm cách thoát ra khỏi đây, cũng may thanh đao hắn mang bên mình cũng chưa có mất, lúc này là vô cùng cần thiết, hắn phải lập tức chọc thủng bụng của cự khình quái ngư này để thoát ra ngoài, bởi lẽ nếu để một lúc nữa con cự kình quái ngư này nuốt một lượng lớn cá vào sau đó co bóp dạ dày thì hắn sẽ lập tức bị bóp nát.

    Nội yêu đan của con cự kình quái ngư này to như vậy, hẳn là nó phải là yêu quái cấp hai chứ chẳng chơi, thân thể nội khí tầng một của hắn chắc chắn sẽ là không chịu nổi.

    Bước một chân lên dồn toàn lực nội khí vào đỉnh thanh đao, chém thẳng vào một mảng dạ dày của cự kình quái ngư, chính là một kích toàn lực của Kim Nam.

    "Toạch". Mảng dạ dày kia tức thì rách ra một khe nhỏ nhưng chỉ là chảy máu, cũng không có dấu hiệu là thủng. Quả nhiên là da thịt của cự kình quái ngư cấp hai, dày còn hơn cả da trâu. Nhận thấy một kích toàn lực kia của hắn không làm mảy may thương tổn đến dạ dày cự kình ngư, hắn lại tiếp tục liên tiếp phát ra những kích toàn lực.

    Những tiếng bình bịch vang lên cứ như là hắn đang chắt một khúc gỗ vậy, tức thì một âm thanh âm lãnh vang lên giữ dội truyền đến. Con cự kình quái như bị chọc nhiều nhát trong dạ dày quá đau đớn gào lên điên cuồng co bóp dạ dày. Kim Nam hoảng hốt cũng mạnh mẽ hơn chọc vào chỗ đang chém kia.

    -" Ù". Nước biển tràn dữ dội vào dạ dày của cự kình quái ngư. Kim Nam mừng rỡ vô cùng, cuối cùng có thể thoát rồi. Nhưng hắn lại có một cái lo lắng, chính là hắn không biết bơi.

    "A". Hắn kêu to một tiếng bịt mũi lại rồi lao mình vào biển cả, thoát khỏi cái không gian dạ dày tanh ngòm kia hắn cảm thấy có một tia thoải mái hòa mình trong nước biển, nhưng hắn cũng chỉ nhịn thở được trong một lúc là lập tức sặc sụa vì thiếu khí đành bỏ tay ra.

    Không chết, hắn không chết, cơ thể hắn lúc này cảm thấy tự do vô cùng, thật không ngờ hắn lại có thể thở được trong nước. Lúc này hắn mới nhận biết được, tu luyện nội khí không chỉ có thể tráng kiện thân thể, sức mạnh dồi dào mà còn có một cái chỗ tốt là có thể thở được trong nước, bởi luồng nội khí luân chuyển liên tục làm cho hắn có thể thở trong nước cũng như có thể thở trong không khí.

    Cảm thấy nhất thời đã thoát khỏi nguy hiểm, hắn lúc này mới kiểm tra thành quả của mình. Lúc trước khi hắn đại chiến lần đầu tiên đã mạnh mẽ tiến nhập cấp bậc cao thủ nội khí tầng một sơ kì. Cái cấp bậc này người thường phải mất ít nhất sáu năm mới có thể đạt được, việc tu luyện nội khí là vô cùng khắc khổ, ngoài công pháp chỉ dạy còn cần phải có sự kiên trì vô cùng lớn. Khó như vậy nhưng Kim Nam tiếp cận cấp bậc này chỉ có vài khắc thời gian là đã mạnh mẽ đột phá, có thể nói hắn là cái loại siêu cấp biến thái tu luyện mới có thể làm được như vậy, chính vì hắn có một cái cơ thể hơn người.

    Trải qua cuộc chiến cuối cùng bên bờ Đông hải Kim Nam đã mạnh mẽ đột phá được cấp bậc cao thủ nội khí tầng một trung kì, người thường muốn tiến nhập cấp bậc này cũng phải mất ba năm, sau khi củng cố tu vi vững chắc mới có thể mạnh mẽ hấp thụ thiên địa nguyên lực đột phá tu vi, thế nhưng đối với Kim Nam cũng chỉ có vậy, chỉ tốn vài khắc thời gian mà thôi.

    Nhìn lại viên nội yêu đan của cự kình quái ngư hắn liền mừng rỡ vô cùng, nội yêu đan của yêu quái chính là thứ vô cùng tinh thuần, có thể hấp thu trực tiếp cũng có thể dùng luyện làm đan dược bổ sung nội khí trong khi giao chiến, nội yêu đan của yêu quái cấp bốn còn có thể luyện làm Tiên Nguyên Đan bổ sung tiên nguyên lực.

    Viên nội yêu đan cấp hai này có thể giúp hắn hấp thụ trực tiếp đột phá cấp bậc cao thủ nội khí tầng một hậu kì. Hắn tuy không thể tu luyện nhưng bản thân môn phái của cha hắn là một cái tông môn hạng nhất, nên mấy cái điều cơ bản về tu luyên hắn cũng đã được dạy cho từ nhỏ một cách rất kĩ càng.

    Nam Thiên quốc căn bản rừng núi rậm rạp tồn tại vô số yêu thú, võ tu Nam Thiên quốc cũng chính là tìm kiếm các yêu thú thu thập nội yêu đan mà tăng tiến tu vi, nhưng cũng chỉ có thể săn bắt các yêu thú cấp thấp mà thôi, bởi yêu thú cấp càng cao thì có tính bầy đàn càng lớn nên không thể săn bắt được, Kim Nam hắn từ nhỏ không tu luyện được nên cũng chưa từng săn bắt yêu quái, lần này chính là lần đầu.

    Đảo mắt xung quanh tìm kiếm một nơi thuận lợi kín kẽ để hấp thụ nội yêu đan, thế nhưng cũng không có tìm thấy nơi nào thích hợp, vì nếu lộ liễu hấp thụ không cẩn thận có yêu quái đi qua Kim Nam chính là mất mạng.

    Đành cố gắng bơi thêm một đoạn xa nữa, cuối cùng Kim Nam cũng tìm được một cái động phủ nho nhỏ núp trong những rặng san hô.

    Ngay lập tức hắn tiến vào động phủ lấy ra nội yêu đan ngồi xuống khoanh chân, mạnh mẽ vận chuyển nội lực hấp thụ. Tức thì một luồng nội lực vô cùng lớn điên cuồng lao vào cơ thể Kim Nam, cái luồng nội lực kia cực kì tinh thuần, khi hấp thụ thiên địa nguyên lực còn phải chuyển hóa vô cùng rắc rối, mà luồng nội lực tinh thuần này tuy có khác với nội lực cơ thể Kim Nam nhưng chỉ bị đào thải chút ít mà phần lớn là bị hấp thu toàn bộ. Cái luồng nội lực kia điên cuồng lao vào mở rộng kinh mạch của Kim Nam, cơ thể Kim Nam lúc này đã có thể lưu trữ được nhiều nội lực hơn.

    - "Oành". Tảng đá hắn ngồi lúc này đã hoàn toàn vỡ vụn, viên nội yêu đan kia đã không còn từ lúc nào, một chất nhầy nhụa chảy ra từ cơ thể hắn. Đó chính là chất thải chuyển hóa do không tương thích lực lượng.

    Kim Nam đã tiến nhập cấp bậc cao thủ nội khí tầng một hậu kì.

    Phi thân ra khỏi động phủ trong nháy mắt, Kim Nam cảm giác nội lực trong cơ thể dồi dào sung mãn vô cùng, nhẹ nhàng di chuyển tận hưởng cảm giác khoan khoái do sự gia tăng cấp bậc.

    Kim Nam bơi thêm một đoạn dài trong biển cả tìm kiếm, hắn cần phải biết hiện tại hắn đang ở nơi nào.

    Bỗng chốc có hai tên Tôm Yêu toát ra thực lực vô cùng mạnh mẽ xuất hiện, nửa trên của hai Tôm Yêu này chính là thân mình con tôm nhưng nửa dưới chính là thân người.

    Đã có một lần Kim Nam nghe ông nội hắn nói, yêu quái cấp ba có thể nửa hóa hình người. Biết không phải đối thủ hắn liên nhanh chân trốn sau một rặng dong biển nghe ngóng sự tình.

    - " Nghe nói, lần này Nam Hải Long Cung tổ chức một cái đại hội tuyển chọn phò mã, ta nghe nói công chúa Nam Hải xinh đẹp vô cùng, ai lấy được nàng quả thực có phúc". Tên yêu Tôm bên trái cảm khái thốt lên một câu.

    Tên Yêu Tôm bên phải lúc này vẻ mặt lại dương dương đắc ý " Huynh đúng thật là kém cỏi, ta lần này thậm chí được bố trí một cái vị trí canh gác, có thể ngắm công chúa Nam Hải một cách thoải mái, có thể trộm vẽ ra một bức họa đồ cho huynh ngắm, tuy nhiên cũng cần một chút sinh ý".

    - " Tiểu đệ là ngu huynh kém cỏi, phải nhờ đệ rồi". Nói rồi yêu Tôm bên trái kia dúi một lượng kim tiền vào tay yêu tôm bên phải khanh khách cười.

    - " Không dám, không dám, ai lại làm thế bao giờ". Miệng nói từ chối nhưng Yêu Tôm bên phải vẫn vội vàng cất lượng kim tiền kia đi.

    Đến lúc này thì Kim Nam đã biết hắn chính là đang ở địa phận Nam Hải Long Cung, hơn nữa lại trùng đúng dịp công chúa Nam Hải tuyển chọn phò mã. Kim Nam chỉ không ngờ rằng mình lại trôi đi xa đến như vậy, quê hương hắn bờ biển chính là Đông Hải, vậy mà lúc này hắn lại đang ở Nam Hải, tất là do cái con Cự Kình Quái Ngư kia đã đưa hắn đến đây
    .

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 13-05-2014 lúc 12:21.

    ---QC---


  10. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachay,bluewhiter01,chienmc88,handsome,robinhoop,stardust1993,tieumavuong,Z3r0_L0v3,
Trang 3 của 27 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status