TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Kinh Dị Biên Niên Sử An Nam Quốc

Người bình chọn
9. Bình chọn này đã đóng
  • Hay

    3 33.33%
  • Khá

    4 44.44%
  • Tệ

    0 0%
  • Dở

    0 0%
  • Giỏi

    0 0%
  • Tạm Được

    2 22.22%
Bình chọn có nhiều lựa chọn
Trang 1 của 27 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 132

Chủ đề: Biên niên sử Nam Thiên quốc - Hoàn thành - Quảng Bá Truyện Việt

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon10 Biên niên sử Nam Thiên quốc - Hoàn thành - Quảng Bá Truyện Việt

    Biên niên sử Nam Thiên

    Tác Giả: Lãnh Phát Công Tử



    :021:Đại đạo vĩnh hằng, trường sinh bất lão là những cảnh giới luôn hướng tới của tu luyện giả.

    Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc là một bộ truyện kể về quá trình tranh đấu thông Thiên của một nhân vật tên Triệu Kim Nam, đứng giữa hai ngã rẽ con đường lựa chọn, liệu hắn sẽ theo con đường của thủy tổ, chọn tu tiên, hay sẽ đấu tranh bằng chính con đường mà Thiên mệnh lựa chọn cho hắn, tu đạo Tín Ngưỡng Nhân tộc Thái Cổ.

    Vĩnh sinh bất diệt trường tồn cùng tuế nguyệt, nhưng lại vĩnh viễn cô đơn. Hay chỉ lựa chọn những ngày tháng bình lặng sống qua ngày chờ tuổi già cận kề. Liệu Triệu Kim Nam sẽ lựa chọn con đường nào.
    Truyện bắt đầu từ cuộc tranh đấu giữa Nam Thiên Quốc và Bắc Quốc, đấu tranh một mất một còn.

    Liệu cảnh giới cuối cùng vượt qua cảnh giới cao nhất Duy Ngã Độc Tôn sẽ là cảnh giới nào, Triệu Kim Nam có khám phá ra được điểm đen của cảnh giới tu đạo hay không.

    Mời các bạn đón đọc

    Một bộ truyện tiên hiệp Việt Nam

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Chương 1: Ánh Sáng Vô Lượng



    Nam Thiên quốc một vùng đất xa xôi về nơi tận cùng phía nam của thế giới, vùng đất này vô cùng huyền bí và mạnh mẽ, trải qua nhiều thời đại. Nó là một mảnh đất đem lại nhiều truyền kì về những bậc anh hùng vĩ đại của thế giới tu tiên.

    Bầu trời Nam Thiên quốc hôm nay bỗng có một mảnh sáng kì dị màu vàng kim nhàn nhạt, trải dài khắp bầu trời một cách dai dẳng và có xu thế ngày càng mãnh liệt hơn. Tương truyền mỗi khi có một bậc kinh tài diễm thế ra đời, bầu trời đều phát sinh dị biến Ánh sáng kì dị kéo dài từ Bắc thành đến tận Thánh đô thành Cổ Loa và có xu hướng ngày càng mãnh liệt hơn.

    "Oành".

    Tiếng sấm bất chợt nổ ngang trời cắt đứt mảnh không gian tĩnh lặng, vệt sáng nhàn nhạt kia bỗng trốc trở lên dữ dội màu vàng kim ngày càng đậm đặc hơn. Dường như tia sáng mãnh liệt kia, có xu thế không hề chấm dứt, cả bầu trời trở lên mông lung.

    Không ai biết một lúc lâu sau dị biến mới kết thúc, tất cả người dân Cổ Thành đều trở lên xôn xao dữ dội, Thánh thành náo loạn. Tất cả các cường giả Nam Quốc đều bắn ra một tia khí tức mãnh liệt, thần thức của họ mở rộng ra khắp Thánh thành, hi vọng tìm được nơi tập trung ánh sáng mãnh liệt kia. Nhưng họ đều phải thất vọng, không ai tìm được nơi ánh sáng kia xuất phát từ đâu. Bởi nó xuất phát một cách kì bí và biến mất theo một cách cũng rất quỷ dị. Cả Thánh thành tất thảy không ai biết, nhưng lúc này có một nơi biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra.

    Triệu Thánh Tông, môn phái bậc nhất Nam quốc lúc này đang có không khí hết sức khẩn trương, môn chủ Triệu Thánh Tông Triệu Vô Tùy, tùy thời ra lệnh triệu tập tất cả trưởng lão tập trung đến đại điện của tông phái này.

    Trên dưới Triệu phái khí thế nhất thời trở nên uy nghiêm liễm liễm, tuy chưa nói ra vấn đề của lần triệu tập này, nhưng các trưởng lão cũng đã cơ bản hiểu vấn đề đó là gì, chính là do cái thứ ánh sáng quỷ dị kia chứ không đâu khác. Khí thế Triệu Vô Tùy tông chủ lạnh tanh, ánh mắt vô thần mà quét xuống đại điện rồi mới lên tiếng:

    "Tất cả mọi người hẳn đã biết sự xuất hiện của ánh sáng vàng kim kia rồi? Ta không cần nói thêm nữa, điều đó đại biểu cái gì? Chính là Nam quốc chúng ta có thể sẽ xuất hiện thiên tài trùng sinh".

    "Mà vệt sáng lần này không giống như mọi khi!"

    Triệu Vô Tùy nhàn nhạt nói, lời nói của ông ta lấp lửng mập mờ nhưng đại thể đều khiến chúng trưởng lão hiểu rõ. Nó liên quan đến một câu truyện truyền thuyết xa xưa của giới tu chân Nam Thiên Quốc, cụ thể là phân cấp thiên tài mặc định được Thiên lựa chọn. Vệt sáng xưa nay xuất hiện đại biểu thiên tài trùng sinh, đều phân theo cấp bậc.

    Mà ánh sáng màu xanh nhạt đại biểu cho cường giả tầng bốn công pháp(1).

    Màu xanh đậm đại biểu cho cường giả tầng năm hoặc sáu (2).

    Ánh sáng màu đỏ nhạt tượng trưng cho cường giả tầng bảy(3).

    Ánh sáng màu đỏ đậm tượng trưng cho cường giả cấp tám (4).

    Ánh sáng màu vàng nhạt chính là tượng trưng cho cường giả cấp chín (5) còn về ánh sáng màu vàng nhạt chuyển dần sang màu vàng kim đậm xảy ra về cơ bản là chưa từng thấy.

    Triệu Vô Tùy đã phái đệ tử tông môn rà soát kĩ càng, Thánh thành bốn trăm dặm tuyệt không hề có đứa trẻ nào được sinh ra ngoài tiểu hài tử mới sinh của ông ta, hơn nữa vệt sáng này bắt nguồn từ chính Cổ Loa thành, tập trung đậm đặc nhất tại đỉnh Thuần Vu của Triệu Thánh Tông (6) cho nên Triệu vô Tùy lập tức xác định, mặc định cường giả đó chính là tiểu hài tử của mình, tuy nhiên vẫn có phần không chắc chắn.

    Chậm rãi một hơi Triệu Vô Tùy lại tiếp tục nói:

    "Vì vậy hôm nay triệu tập các vị trưởng lão đều là có ẩn tình".

    Nói rồi Triệu Vô Tùy khoát tay một phát, từng luồng thần thức âm lần lượt truyền vào tâm thức các vị trưởng lão. Lát sau, ai nấy đều hiểu ra vấn đề, chậm rãi mà ngưng thần.

    Nam Quốc với Bắc Quốc lịch sử thủy hỏa bất dung, các thế lực tu chân vì vậy mà cũng xung đột, thẳng cho đến hiện tại có hai thế lực của Bắc Quốc khiến Triệu Vô Tùy kiêng kị nhất là Võ Đang Tông và Thiếu Lâm Phật Môn. Ông ta sợ rằng tiểu hài tử mới sinh có khả năng gặp nguy hiểm, nên không ngần ngại phát động thần thức tâm đốc thúc toàn thể trưởng lão tông phái phải bảo vệ tiểu hài nhi mới sinh. Dù sao sự kiện ánh sáng này không phải tầm thường, không dám chắc hai cái môn phái kia của Bắc Quốc không giở trò bẩn mà ra tay ám toán hài tử duy nhất của mình chỉ vì những cái truyền thuyết xa xưa mà Triệu Vô Tùy không mấy tin tưởng.

    Thần thức tâm phát động, vài khắc sau Triệu Vô Tùy khoát khoát tay, hiệu các trưởng lão còn lại ra ngoài, trong mắt xuất hiện một tia kiên định. Các trưởng lão cúi đầu nghiêm nghị mà bái Triệu Vô Tùy hô lớn khẳng định:

    "Chúng trưởng lão nhất mực tận tâm, thề chết không từ!!".

    Nói rồi các trưởng lão cúi rạp, sau đó nhất loạt lui ra rất có thứ tự hết sức chỉnh tề. Triệu Thánh Tông khai phái bấy lâu, uy nghiêm có thừa, các vị trưởng lão ai nấy thân mình đều toát ra vẻ phi phàm. Đệ tử Triệu Thánh Tông ai nấy đều cao ngạo, vì vậy mà làm tất thảy các môn phái khác trong tu chân giới Nam Thiên đều có phần nể phục.

    Đệ tử Triệu Thánh Tông lưu lạc tu chân giới Nam Thiên chỉ cần chứng minh được thân phận thuộc Triệu Thánh Tông là không ai dám đắc tội, thậm chí còn phải chăm chỉ nịnh nọt có thừa.

    Triệu Vô Tùy vừa nãy đã âm thầm truyền thần thức tâm, gọi hai vị Hắc Bạch Trưởng Lão ở lại, hai người này đều nắm vị trí quan trọng, là phó môn chủ.

    Hắc phát trưởng lão và Bạch phát trưởng lão không hiểu tại sao môn chủ giữ bọn họ ở lại nhưng vẫn kính cẩn không có hỏi, bởi Triệu Vô Tùy gọi bọn họ ở lại hẳn là có nguyên do.

    Hai vị trưởng lão thân vừa là chức bị trưởng lão vừa đảm nhiệm vị trí phó tông chủ, cho nên những việc quan trọng của Triệu Thánh Tông hai người đều có quyền tham gia, lần này Triệu Vô Tùy không muốn nói trước toàn bộ chúng trưởng lão, thông tin lần này nhất định là cực kì bảo mật.

    "Chắc hẳn các vị cũng đã biết Bắc Quốc có hai Tông đạo có thực lực nhất là Thiếu Lâm Phật Đạo và Võ Đang Tông".

    Hắc phát và Bạch phát trưởng lão tỏ vẻ kì quái nhưng vẫn cung kính mà nói:

    "Đúng vậy!".

    Triệu Vô Tùy thấy vậy, ngữ khí lại nhàn nhạt nói:

    "Nhưng chắc hẳn là các vị vẫn chưa biết đó không phải là những môn phái có thực lực mạnh nhất uy hiếp đến Triệu Thánh Tông ta từ phía Bắc Quốc".

    Lúc này Hắc Bạch Phát Trưởng Lão cả hai đều cảm thấy ngạc nhiên.

    Trong tiềm thức của hai người Thiếu Lâm Phật Đạo và Võ Đang Tông, không nghi ngờ gì đã xưng hùng thiên hạ mấy nghìn năm nay trong giới tu tiên của Bắc Quốc. Cho nên Triệu Vô Tùy nói như vậy lập tức cả hai cảm thấy khó hiểu:

    "Xin môn chủ nói rõ!!".


    Triệu Vô Tùy chỉ nhàn nhạt lướt nhìn:

    "Chuyện này các ông không biết được vì nó là bí mật, bí mật này chỉ được truyền đời từ các đời tông chủ mới có thể nắm giữ. Hiện tại theo ta nghĩ cũng đã đến lúc không nên giấu diếm hai người nữa!".

    Triệu Vô Tùy khoát tay hiệu ý hai vị Hắc Bạch phát trưởng lão ngồi xuống. Sau đó chính mình lập tức ngồi xuống vị trí chủ tọa, tiện tay cầm chén trà đưa lên miệng, khoan khoái nhấp một ngụm rồi mới từ tốn nói.

    (1)(Là cấp bậc có thể phát ra nội khí, bức chuyển hóa thành năng lượng mãnh liệt, hạ sát đối thủ từ xa trăm dặm, tuyệt đối là cao cấp cường giả. Tầng bốn trung kì đã có thể cưỡi mây đạp gió, bay xa nghìn dặm, trên cơ bản chúng vẫn thuộc phạm trù khinh công, nhưng lại có thể gọi là biến thái khinh công, bởi chúng gần như khinh công tuyệt đỉnh, các tầng công pháp Triệu gia cũng như hầu hết các công pháp khác, nhưng nó là công pháp cao cấp gần như đứng đầu của thế giới tu tiên Nam Quốc, nên mọi người đều lấy nó làm thước đo chuẩn tu vi).

    (2)(Cường giả tầng năm, về cơ bản nội khí cực kì thâm hậu, năng lượng phát ra có thể bức chết đối thủ cách xa nghìn dặm, thậm chí khí tức tự nhiên của cường giả bậc này người bình thường chỉ cần tiếp xúc qua cũng có vỡ mật mà chết, bay xa vạn dặm, đây không còn là khinh công nữa mà là bay chân chính, cường giả tầng bốn khi muốn bay cần phải vận hành nội khí mới có thể bay, nhưng cường giả tầng năm chỉ cần suy nghĩ trong đầu đã lập tức có thể lướt mây đạp gió. Cường giả tầng sáu thì không cần phải nói nữa có thể nói là vô cùng mạnh mẽ sức mạnh chân chính đã không còn là nội khí nữa mà cơ bản chính là mượn lực của không gian cường lực không thể đo đếm được, bay xa tỉ dặm chỉ trong nháy mắt, hô phong hoán vũ).

    (3)(Cường giả bậc này nội thể tinh thuần mạnh mẽ lực lượng chuyển hóa thành tiên nguyên lực thân thể vô cùng cứng rắn có thể dời núi lấp biển, kiến tạo thế giới, sơ cấp tầng bảy chính thị được gọi là Tiên Nhân, trung cấp tầng bảy chính là Tiên Vương, hậu cấp tầng bảy chính là cường giả đế cấp Tiên Đế mà đỉnh cấp tầng bảy chính là Thánh cấp, cấp bậc của Ngọc Hoàng Đại Đế).

    (4).( cường giả bậc này được gọi là Đại Chí Tôn Giả, người sở hữu tu vi bực này thậm chí còn có thể sáng tạo ra được một mảng thế giới).

    (5)( cường giả cấp bậc truyền thuyết trưởng quản tam giới nắm giữ một tia hỗn độn).

    (6)(đỉnh Thuần Vu,đỉnh trấn phái Triệu Thánh Tông, hội tụ tiên nguyên lực cực kì mạnh mẽ, được để lại từ thời Triệu An, là siêu cấp vũ khí của Triệu An, có thể kiến tạo một mảng thế giới).

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    (*) Đã biên tập và chỉnh sửa chương này.
    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 05-05-2015 lúc 12:19.
    ---QC---


  2. Bài viết được 33 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachay,bagggggggg,bluewhiter01,duccowboy,duongth9211,fdk1979,hailam1991,hbk_123,jdd123,jinling,kylan,lacquy1234,linh_xinh,mastish,Muội Muội,nguyenhongthai3a1991,ngưu ma đế,nhatnhat1,nhocvui,nhokChanhst,nobody11,PhuongAnh08,quongdang,rmk123,sagetran,stardust1993,stinkbug9999,Tự Do Theo Gió,thểtôn,thieulong1,thoidaiso,tieumavuong,Z3r0_L0v3,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon7 Chương 2

    Chương 2: Truyền thuyết thượng cổ

    Cách đây rất lâu rồi khi trời và đất còn chưa hình thành, cả thế giới tất cả chỉ là những mảnh khí hỗn độn. Trải qua thời gian lâu dần những mảnh khí hỗn độn đó bắt đầu thai nghén, chuyển hóa thành một mảnh thiên địa thượng cổ, và kèm theo đó là sản sinh ra những cường giả và nhân giới ma giới đầu tiên, khởi đầu một thời đại, đó chính là thời đại Thái Cổ.

    Thời đại Thái Cổ đứng đầu ba giới Nhân Tiên Ma chính là ba vị Thái Cổ Cường Giả lần lượt gồm: Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn đứng đầu Nhân Giới, Ám Việt Thánh Hỗn Độn Chí Tôn đứng đầu Ma Giới, Thiên Nguyên Đại Thánh Đức Đồng Hỗn Độn Chí Tôn đứng đầu Tiên Giới.

    Ba đại cường giả này khi sinh ra vốn khí tức đã bất đồng, lại kèm theo sự tranh chấp sinh cơ mảnh thiên địa Hỗn Độn, dẫn đến một trận chiến kinh thiên đại địa siêu việt nhất tất cả các thời đại. Mà từ thời đại Thái Cổ đến nay chưa có trận chiến nào đạt được sự kinh khủng như trận chiến này, ba giới Nhân Tiên Ma gần như bị tuyệt diệt không còn.

    Cơ hồ mọi người chắc hẳn nghĩ Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn yếu đuối nhất vì đại cường giả này đại biểu cho Nhân Giới là đại biểu cho con người yếu ớt thực lực chắc hẳn không mạnh. Nhưng không phải như vậy, trên thực tế, Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn sử dụng lực lượng chính là Tín Ngưỡng lực, tức là lực lượng có được bởi sự Tín Ngưỡng của con người.

    Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn cũng không phải mới đầu xuất hiện giống như hai vị cường giả kia trực tiếp được mảnh khí Hỗn Độn diễn sinh ra. Mà là do con người khi sinh ra, họ khao khát có một vị cường giả lãnh đạo họ, mở ra con đường soi sáng đến cuộc sống tốt hơn. Dẫn đến tín ngưỡng lực dâng trào, họ tin rằng sẽ luôn luôn và luôn có một vị cương giả lãnh đạo họ. Kèm theo khi đó được mảnh khí Hỗn Độn tiếp nhận ý chí Tín Ngưỡng, từ đó đã diễn sinh ra Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn.

    Ba vị cường giả Thái Cổ vì trận chiến này đã dốc ra toàn bộ bản nguyên lực lượng, đánh đến hôn thiên ám địa, cuối cùng ba Thánh tuyệt diệt cùng thiên địa thái cổ. Thiên địa thái cổ cũng không phải là bị tuyệt diệt hoàn toàn, mà vì thiếu đi sự dẫn dắt của ba Thánh nên đã bị chuyển hóa thành thế giới ngày nay.

    Hơn nữa ba Thánh sau khi tuyệt diệt, bản nguyên lực lượng của họ cũng không hoàn toàn biến mất, mà chuyển hóa thành lực lượng tầng ngăn cách giữa thế giới mới với mảnh khí Hỗn Độn. Dẫn đến sự hình thành thế giới như ngày nay, không thể tu luyện các Hỗn Độn công pháp.

    Sở dĩ nói Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn không phải là yếu nhất, bởi vì bản nguyên lực lượng của vị cường giả này sau khi tuyệt diệt hóa lại hóa thành lực lượng ngăn cách, cũng không có chuyển hóa hết mà còn lại một phần lực lượng dư thừa. Đây chính là lực lượng dư thừa tuyệt đối duy nhất còn sót lại trong cả ba vị cường giả Thái Cổ. Vậy tại sao lại có sự dư thừa?

    Chính là bởi vì Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn sử dụng lực lượng, là tín ngưỡng lực, không giống hai vị cường giả kia. Tín Ngưỡng lực là lực lượng luôn luôn được bổ sung bởi sự tín ngưỡng của con người. Tín Ngưỡng của Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn tuy không mạnh mẽ như tiên nguyên lực của Thiên Nguyên Đại Thánh Đức Đồng Hỗn Độn Chí Tôn hay hắc ám ma lực của Ám Việt Thánh Hỗn Độn Chí Tôn, nhưng do luôn luôn được bổ sung lực lượng, nên nó là lực lượng cuối cùng còn duy trì lại được sau Thái Cổ đại chiến.

    Tia lực lượng của Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn còn sót lại không ngờ đã chuyển hóa thành chín kiện Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo. Chín kiện Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo này không những vậy còn kèm theo một tia ý niệm của Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn, có ý nghĩa rằng: ‘nếu ai có thể nắm bắt được đồng thời chín kiện Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo, có thể mở ra lớp lực lượng ngăn cách giữa thế giới này với những mảnh khí Hỗn Độn của một giới’.

    Mảnh khí Hỗn Độn là gì a, đó chính là căn nguyên của căn nguyên tất cả các lực lượng nếu bất cứ giới nào nắm giữ được lực lượng này cũng chính là đồng thời có thể hủy diệt hai giới còn lại. Bởi nắm giữ lực lượng Hỗn Độn, chính là có thể diễn sinh ra tất cả các lực lượng, khắc chế tất cả các lực lượng, chính là lực lượng bản nguyên mạnh mẽ không gì sánh kịp.

    Chín kiện Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo sau khi hình thành, đã phân tán khắp thế gian chờ người có duyên. Ba đại Thái Cổ cường giả sau khi tuyệt diệt cũng đồng thời để lại, ba tia Hỗn Độn nguyên thần, du nhập thế gian chuyển hóa trọng sinh, lãnh đạo lần lượt từng giới.

    Trải qua thời gian đã có những cường giả của thế giới mới được sản sinh. Họ tranh chấp sự tìm kiếm Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo tiêu diệt bất cứ lực lượng nào biết được sự tồn tại của những kiện Nhân Khí. Tuyệt đối lưu giữ bí mật, chỉ truyền đời truyền thừa bí mật này cho người có thực lực mạnh nhất tìm kiếm cơ duyên.

    Nhưng sự tìm kiếm của họ là không có hồi đáp, cả đời sau của họ cũng vậy. Chín kiện Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo vẫn vĩnh viễn không có hồi âm. Những cường giả thế giới mới này, và cả con cháu của họ, chính là khởi đầu tiền đề tạo ra truyền thừa lánh đời tông phái sau này.

    Mà bản thân Triệu Thánh Tông, vô ý Triệu Vô Tùy cũng nói. Họ chính là một lánh đời đại phái, trực thuộc chi tộc của các cường giả thế giới mới.

    Hắc Bạch Trưởng Lão trở nên thất thần khuôn mặt tràn ngập sự kinh ngạc, đôi môi mấp máy không nói được gì, họ vẫn đang hồi tưởng lại những lời mà môn chủ mình kể. Những viễn cảnh của cái thời đại Thái Cổ xa xưa kia. Bất quá, sự tĩnh lặng cũng không có duy trì được lâu, Hắc phát trưởng lão không kìm được sự tò mò mà lên tiếng:

    “Nói như vậy chúng ta là lánh đời đại phái!”. Thảo nào mà Triệu Thánh Tông xưa nay không hề có hậu thuẫn mà truyền thừa đạt tới mức khổng lồ, không hổ là gia tộc truyền thừa từ những cường giả kia.

    Triệu Vô Tùy tiếp tục nói và khẳng định:

    “Thủy tổ Triệu An của Triệu Thánh Tông chính là một trong những chi tộc của cường giả thế giới mới. Cho nên Triệu Thánh Tông ta, đúng vậy, chính là lánh đời đại môn phái!”.

    Rồi Triệu Vô Tùy lại kể tiếp.

    Các cường giả thế giới mới không lâu sau cũng chính vì tranh chấp lợi ích tu luyện mà cùng nhau đồng quy vu tận, biến mất khỏi thế gian hoàn toàn. Các thế hệ đời sau của các cường giả này chia nhau trấn giữ lần lượt từng vùng của thế gian lập lên Tông Môn nắm giữ bí mật trọng đại đời đời tìm kiếm tung tích Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo.

    Cũng không rõ trên thế gian có tất cả bao nhiêu môn phái lánh đời đại khái chắc hẳn có khoảng gần tám hoặc chín môn phái, trong đó Triệu Thánh Tông chính là một môn phái lánh đời. Được Triệu An lựa chọn trấn thủ nắm giữ bí mật tại Nam Thiên Đại Đế Quốc. Còn tại sao có sự lựa chọn như vậy, Triệu Vô Tùy cũng không có nắm rõ.

    Nhân, Tiên, Ma ba giới đến thời đại thế giới mới cũng không còn có sự duy trì cân bằng như thời đại Thái Cổ nữa. Ma giới dần dần trở lên mạnh mẽ nhất thời lấn át hai giới còn lại. Nhân giới bị Ma giới tấn công ăn dần mòn tâm ma vào tâm trí con người, dẫn đến con người không còn tin tưởng lẫn nhau. Mất đi sự đoàn kết, Tín Ngưỡng lực lượng tan rã, Nhân giới lập tức mất đi sức mạnh vốn có của nó.

    Tiên giới bị Ma giới tàn sát, lực lượng yếu dần đi đến mức gần như không thể cứu vãn. Trước tình cảnh đó, Nhân giới và Tiên giới đã tiến hành một bản hiệp ước, nội dung gồm có: ‘Nhân giới sẽ trao lực lượng con người cho Tiên giới và Tiên giới sẽ truyền dạy công pháp cho những con người này Tu Tiên, bổ sung lực lượng cho Tiên giới nhằm chống lại Ma giới, bù lại Tiên giới sẽ dùng lực lượng của mình, bảo hộ Nhân giới tránh bị tàn sát đến tận diệt, vì lực lượng tín ngưỡng lực ngày càng suy yếu’.

    Cuối cùng bản hiệp ước thành lập con người được dạy tu tiên đã từ bỏ tín ngưỡng lực lượng chấm dứt một thời đại kiêu hùng của Nhân giới. Kể từ đây Nhân giới và Tiên giới đã hoàn toàn phụ thuộc vào nhau không thể tách rời. Lại nói chuyện tại sao Thiếu Lâm Phật Đạo và Võ Đang Tông không phải là những môn phái có thực lực nhất Bắc Quốc, mà mạnh mẽ nhất Bắc Quốc mà Triệu Vô Tùy may mắn biết được, chính là .... Vô Cực Tông.

    Hắc Bạch phát trưởng lão lại một lần nữa trở lên kinh dị:

    “Không thể nào Vô Cực Tông theo như ta biết chỉ là một môn phái hạng bét của Bắc Quốc thôi thậm chí một cường giả tầng ba còn không có làm sao có thể là môn phái lánh đời được?”.

    Triệu Vô Tùy hơi bực mình lớn giọng nói:

    “Ngu ngốc, ngươi chẳng lẽ không biết đó là ẩn tàng thực lực sao? Không chỉ có ta biết Vô Cực Tông là một môn phái lánh đời mà chắc hẳn bọn chúng cũng biết Triệu Thánh Tông ta cũng như vậy, cùng là một môn phái lánh đời giống như vậy”.

    Hắc Bạch phát hai vị trưởng lão cũng không phải là kẻ đần độn, sở dĩ họ đặt ra câu hỏi như vậy cũng là vì quá kinh dị mà buột miệng hỏi. Triệu Vô Tùy cũng biết hai người chỉ vô ý đặt ra câu hỏi, cũng không trách họ mà bắt đầu suy diễn:

    “Chuyện hôm nay xảy ra ở Cổ Loa Thánh thành, nhất định Vô Cực Tông hẳn là đã biết tiểu hài tử của ta có thể là thiên tài mà Thiên đã lựa chọn. Nếu để tiểu hài tử của ta trưởng thành, bọn chúng sẽ cho rằng Nam Quốc trở nên hùng mạnh hơn, vì vậy không kiêng kị gì mà diệt trừ Vô Cực Tông bọn chúng”.

    “Bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, nếu bọn chúng cho người hành sự ám sát tiểu hài tử trên đất Nam Thiên quốc này thì hẳn là không có khả năng, bởi vấp phải lực lượng của chúng ta, hơn nữa lại có sự trợ giúp quang minh chính đại của Triều Đình”.

    “Cho nên ta cho rằng, bọn chúng nhất định sẽ đốc thúc Bắc Quốc xâm lược nước ta nhằm tiêu diệt sự bảo hộ của Triều Đình sau đó quang minh chính đại mà hành sự. Việc khống chế chính sự của một quốc gia đối với một môn phái lánh đời là dễ như ăn kẹo vậy”.

    “Hôm nay ta lưu lại hai vị trưởng lão ở đây cũng không phải chỉ để kể chuyện này. Mà là muốn hai vị trưởng lão giúp ta bảo hộ tiểu hài tử của ta. Giúp nó có thể trưởng thành, vì Nam Thiên Quốc mà ổn định cục diện. Triệu Thánh Tông này hai vị chính là những người mà ta tin tưởng nhất”.

    Nói xong, Triệu Vô Tùy bỗng chốc quỳ xuống hướng về phía Hắc Bạch phát hai vị trưởng lão, bộ dáng thành khẩn và nói:

    “Xin hai vị tận lực vì hài nhi tử, Tùy này dẫu có chết, kiếp sau cũng xin báo đáp ân tình hai vị”. Nói rồi quỳ thụp mà lạy liên hồi.

    Hắc Bạch trưởng lão bộ dáng thất kinh vội vàng quỳ xuống sợ hãi:

    “Sao môn chủ lại nói như vậy, hai lão đây sống chết xin cũng sẽ không vì thiếu chủ mà từ bỏ. Có chết cũng luôn luôn vì Triệu Thánh Tông phấn đấu, quyết không từ nan. Xin môn chủ hãy đứng lên cho, bằng không hai lão đây tổn thọ mất”.

    Triệu Vô Tùy vẫn giữ điệu bộ thành khẩn, dập đầu ba lạy về phía Hắc Bạch phát hai vị trưởng lão rồi mới tỏ vẻ yên lòng từ từ mà đứng lên.

    Bỗng chốc, từ đâu một tên thuộc hạ bộ dáng hấp tấp chạy đến hổn hển không nói lên lời:

    “CẤP BÁO!!!”

    “Bẩm môn chủ, có tin chiến sự từ cửa khẩu Tam Quan với Bắc Quốc!!! Bắc Quốc....Bắc Quốc... tập trung sáu trăm bảy mươi chín vạn Hùng binh tấn công cửa khẩu Tam Quan, An Dương Vương bệ hạ cho mời môn chủ vào chính cung bàn đại sự”.

    Triệu Vô Tùy mặt mày lập tức biến sắc. Chuyện mà ông ta không muốn nghĩ đến nhất, cuối cùng nó cũng vẫn xảy ra. Vô Cực Tông kia đúng thực thật nhanh tay. Đã điều khiển được quân binh Bắc Quốc muốn tấn công Nam Quốc nhanh như vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (*) Đã biên tập và chỉnh sửa chương này.
    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 05-05-2015 lúc 12:19.

  4. Bài viết được 26 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bachay,bagggggggg,bluewhiter01,chienmc88,duccowboy,duongth9211,hailam1991,jdd123,kylan,linh_xinh,mastish,Muội Muội,nhatnhat1,nhokChanhst,PhuongAnh08,quongdang,rmk123,sagetran,stardust1993,stinkbug9999,Tự Do Theo Gió,thểtôn,thieulong1,tieumavuong,trungvp2110,Z3r0_L0v3,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon7 Chương 3

    Chương 3: Chính sự Tam Quan


    Cổ loa Thánh thành, là một thành trì cực kì rộng lớn khoảng chín trăm dặm vuông. Thành trì này mang một hình dạng hơi kì dị, nhưng lại rất mạnh mẽ. Nó được lực tăng phúc bởi Tiên Nguyên lực phụ trợ.

    Nhìn xa xa, Cổ Loa Thánh thành như một con ốc lớn. Nó có được lực tăng phúc mạnh mẽ như vậy kì thực cũng chính là do chính hình dạng hiện tại của nó. Tuy, trông vẻ bề ngoài giống một con ốc lớn không có gì đặc biệt. Nhưng thực ra ẩn giấu bên trong nó là cả một trận pháp được xây dựng cơ bản giống một cơn lốc xoáy. Thiên địa linh khí bị hút điên cuồng, men theo rìa ngoài của Thánh thành, dần dần đến trung tâm của thành trì tích tụ lại đến cực hạn, giống như một cơn lốc xoáy thiên địa linh khí ở đây.

    Bất cứ khi nào xảy ra nguy hiểm, nó lại giãn xoáy, bắn ra toàn bộ cái thiên địa linh khí đã tích tụ bấy lâu, về phía địch quân.

    Tương truyền, Cổ Loa Thánh thành có thể chống lại và tàn sát trong nháy mắt trăm vạn binh cường. Không chỉ có thực lực công kích cường đại, Cổ Loa Thánh thành còn là nơi phụ trợ tu luyện tốt nhất ở Nam Thiên quốc. Bởi nó luôn có lượng thiên địa linh khí vô cùng dày đặc, xuất hiện từ trận pháp hình lốc xoáy bên trong, mà có hình dạng bên ngoài là vỏ ốc kia.

    Trên lý thuyết cơ bản Cổ Loa Thánh thành đích thị là một thành trì được xây dựng theo kiểu trận pháp tụ linh. Theo truyền thuyết Cổ Loa Thánh thành được xây dựng nhờ thần Kim Quy đã đem thần vật trấn thủ cho An Dương Vương vào hàng trăm năm trước, nhằm cố định thiên địa linh khí, ở vùng trung tâm khu vực lốc xoáy. Khu vực trung tâm lốc xoáy của Cổ Loa Thánh thành không đâu khác, chính là hoàng cung của triều đình họ An.

    Năm trăm năm trước, An Dương Vương nhờ vào thực lực cường hãn của chính mình, là một cao thủ Nội Khí tầng ba sơ kì của Nam Thiên quốc. Và nhờ tài chiêu mộ binh sĩ, cùng chấn an dân chúng. Ông đã thống nhất tất cả các bộ lạc của Nam Thiên quốc, chấm dứt triều đại của họ Hùng mở ra một triều đại mới của riêng mình.

    Triều đình họ An hiện giờ được trấn thủ bởi nhiều tộc, mỗi tộc có sự chuyên trách về nhiệm vụ riêng biệt. Đứng đầu những tộc đó có thể kể đến bốn tộc hùng mạnh và có nhiệm vụ chuyên trách quan trọng nhất, đó chính là bốn tộc người Mường, Thái, Thơng và người Chăm.

    Phân biệt chuyên trách nhiệm vụ như sau: Tộc người Mường đứng đầu tộc này là Đinh Doãn là một người vô cùng cơ mưu và tài chí luôn được An Dương Vương trọng dụng, tộc này là một trong những tộc có lượng người trong tộc đông và lớn mạnh nhất tại Nam Thiên quốc. Nhiệm vụ chuyên trách, cung cấp những dũng sĩ tinh nhuệ nhất trong lĩnh vực cận chiến.

    Tộc người Thơng thủ lĩnh là Kha Lùng, là một người luôn luôn chăm chỉ cần mẫn, có hơi kém thông minh. Nhưng luôn được An Dương Vương tin cẩn, tộc người Thơng luôn có những binh sĩ khéo léo và chăm chỉ nhất, có tài xạ tiễn. Nhiệm vụ chuyên trách, cung cấp xạ thủ, trấn thủ Cổ Loa Thánh thành.

    Tộc người Thái thủ lĩnh Lò Inh là một người giỏi thích ứng với công việc, tộc người này có tài chế tạo vũ khí sắc bén cứng rắn à thanh thoát nhất Nam Thiên quốc. Nhiệm vụ chuyên trách, cung cấp vũ khí chế tạo quân bị.

    Tộc người Chăm thủ lĩnh Heng Mun, là một người âm hiểm xảo trá, tuy nhiên, rất có tài ngoại dao. Được An Dương Vương giao cho chức Chánh Sứ Liên Triều. Tộc người Chăm là một tộc người có tài xây dựng giỏi kiến thiết công trình quân sự. Nhiệm vụ chuyên trách, điều tra xây dựng phòng thủ chiến tuyến.

    Tại Thánh điện hoàng cung.

    An Dương Vương mình cao một trượng chín thước, tay đeo vòng nạm khảm ngọc, chân đi hài có thêu hình Huyền Vũ sắc nét chói lọi, hoàng bào có hình chim Lạc màu xanh thanh thúy vô cùng rực rỡ, đầu đeo mũ miện lông vũ màu đỏ uốn lượn, giữa miện có đính một viên minh châu đại biểu cho Chu Tước, thân mình toát ra khí thế anh vũ phi phàm.

    An Dương Vương yên vị chính giữa đại điện hoàng cung, hai bên quần thần hàng ngũ chỉnh tề chắp tay quỳ lạy, miệng hô vạn tuế, nhất thời tạo lên khí thế uy nghiêm vô bờ. Am Dương Vương toát ra khí thế vương giả, tuy nhiên trông lại không có vẻ xa cách, mà làm cho quần thần cảm giác gần gũi và thân thiết vô cùng, chính điều này làm lên sắc thái riêng biệt của An Dương Vương luôn khiến cho quần thần vì vậy mà kính phục hết mình.

    Triệu Vô Tùy bước lên trước đại điện, thân mình hơi cúi. Tỏ vẻ kính trọng với An Dương Vương, nhưng cư nhiên cũng không có quỳ lạy như chúng triều thần khác, bởi bản thân Triệu Vô Tùy chính là cao thủ nội khí tầng ba đỉnh phong hơn An Dương Vương mấy bậc. Bản thân chính là đứng đầu một Tông môn bậc nhất Nam Thiên Quốc quần thần khác há có thể so sánh với ông ta. Ở cái thế giới cường giả vi tôn này, đây chính là một chuyện hết sức bình thường. Triệu Vô Tùy cũng không có nhất thiết phải cúi mình trước An Dương Vương, đây chẳng qua là nể mặt An Dương Vương cho ông ta chút uy vọng trước chúng thần phía dưới điện mà thôi.

    An Dương Vương cũng không có vì vậy mà phẫn nộ. Thậm chí còn mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, cất một giọng nói sang sảng như chuông đồng vang vọng khắp đại điện hoàng cung:

    “Triệu Vô Tùy khanh đến rồi a, khanh có biết trẫm đang như ngồi trên đống lửa hay không?”.

    An Dương Vương hồ hởi nói, trong lòng còn không ngừng cười khổ, cũng không phải tại cái hài tử của ngươi hay sao. Nếu không Nam Thiên quốc không đâu lại bị Bắc quốc sát phạt như vậy. Có điều chỉ là nghĩ trong lòng, An Dương Vương cũng không dám nói ra miệng. Triệu Vô Tùy tu vi hơn ông ta mấy bậc, mặc dù là đế quân một nước, thế nhưng không phải chuyện gì cũng có thể quyết định.

    Triệu Vô Tùy chỉ bình tĩnh nhàn nhạt mà nói:

    “Ta đã biết rồi, bệ hạ không cần phải lo lắng. Triệu Thánh Tông sẽ dốc toàn lực phù tá Nam Thiên Quốc!!”.

    “Trước hết bệ hạ xin cho ta biết tình hình một chút!”.

    An Dương Vương trong lòng nghe câu này của Triệu Vô Tùy liền rủa thầm, cũng không phải tại ngươi liên lụy ta hay sao. Chuyện này nếu ngươi khốc dốc toàn lực cũng không được a.

    An Dương Vương bên ngoài nét mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ mà nói:

    “Ài... Bắc Quốc này quả thật cũng không có coi trẫm ra gì mà!”.

    “Ngươi nói cho hắn nghe đi!!”. An Dương Vương vẫy vẫy tay, hiệu cho tên nội thị bên cạnh nói thay mình, căn bản ông ta cũng cảm thấy khá mệt mỏi vì chuyện này.

    Nội thị thấy vậy vội vã cất lời:

    “Bẩm Triệu Tông chủ, Bắc Quốc lần này ngoài đem sáu trăm bảy mươi chín vạn cường binh, phân làm mười đạo. Còn đem theo hơn một ngàn chiến thuyền phòng thủ Thiên Địa Nguyên Lực, muốn một đòn ép chết mạn nam chúng ta!”.

    “Kèm theo một lực lượng cường giả vô cùng lớn, của Võ Đang Tông. Theo tình báo của thám quân, thậm chí có thể xuất hiện một vài cao thủ nội khí tầng ba. Lượng cường giả lớn vô cùng kia, cũng không biết xuất hiện từ đâu đến, uy thế diễm diễm”.

    “Theo dự đoán, Võ Đang Tông không thể sở hữu lượng cường giả này. Bởi môn chủ của bọn chúng cùng lắm cũng chỉ là cao thủ nội khí tầng hai đỉnh phong”.

    Triệu Vô Tùy lại chăm chú gật đầu mà lắng nghe.

    “Chiến tuyến của Bắc Quốc kéo dài trăm dặm, đông đảo vô cùng cờ xí rợp trời, thiết nghĩ lực lượng của bọn chúng, chắc không chỉ có gần bảy trăm vạn. Mà thậm chí còn lớn hơn nữa, xem ra Bắc Quốc lần này quyết diệt Nam Thiên Quốc chúng ta rồi…”.

    Nói rồi nội thi cũng không kìm được mà tỏ vẻ cảm khái.

    Triệu Vô Tùy ánh mắt nghiêm nghị, dáng người bỗng chốc vươn cao đầy khí thế, uy phong lẫm lẫm, khoát tay xuống triều thần đại điện mà nói:


    “Bệ hạ chớ có lo lắng, lực lượng lần này bọn chúng tung ra chắc chắn chỉ là hư chương thanh thế mà thôi. Tuyệt không thể đông đảo như vậy mà toàn là cường binh. Theo hạ thần biết, Bắc Quốc cùng lắm chỉ chữ tồn bốn trăm vạn hùng binh, còn lại tuyệt đối là binh sĩ già yếu hoặc chưa trải qua đào tạo thành quân chính quy. Cái này chính là kế Hư Trương Thanh Thế, không đánh mà khiến đối thủ mất sức chiến đấu”.

    An Dương Vương cảm giác Triệu Vô Tùy nói ra có phần rất chắc chắn. Bèn kinh hỉ mà hỏi:

    “Nói như vậy, là khanh nhất định có kế sách chống lại lần tiến công quy mô này của Bắc Quốc?”.

    Triệu Vô Tùy khẽ mỉm cười:

    “Chính là như vậy!”.

    “Xin hỏi bệ hạ? Hiện nay binh lực chúng ta có bao nhiêu?”.

    An Dương Vương ôn tồn mà đáp:

    “Khoảng một trăm năm mươi vạn võ sĩ tinh nhuệ!”.

    Triệu Vô Tùy bỗng cười lớn ha hả mà nói:

    “Nam Thiên Quốc chúng ta xưa nay tu tiên phát triển, thiên tài lớp lớp mà nổi lên, chiến địa tự nhiên trải dài khắp các vùng đất. Cộng thêm một trăm năm mươi vạn binh này, thiết nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể nắm chắc phần thắng!!”.

    “Hơn nữa, bệ hạ còn quên mất một việc… Cổ Loa thành chẳng phải còn một báu vật hay sao?

    An Dương Vương tỏ ra khó hiểu:

    “Ý khanh nói là Nỏ Thần Kim Quy sao? Nó thì có liên quan gì? Đó chỉ là vật trấn thủ để duy trì trận pháp phòng thủ và hội tụ thiên địa nguyên lực của Cổ Loa Thánh thành mà thôi !

    Triệu Vô Tùy vẫn mỉm cười:

    “ Chắc bệ hạ không biết rằng, Nỏ Thần Kim Quy khi dụng nội khí vào nó, kéo một mũi tên hình thành bởi sự hư ảo của thiên địa nguyên lực. Có thể diệt sát bất cứ thứ gì trong vòng trăm dặm …. vậy, bệ hạ nghĩ, chúng ta, liệu có thể quyết một trận sống mái với Bắc Quốc hay không ?

    An Dương Vươn lập tức kinh hỉ không tin mà hỏi dồn:

    “Có chuyện này??”.

    Địch thực ông ta đã nắm trong tay Nỏ Thần Kim Quy bấy lâu, thế nhưng việc Nỏ Thần có thể uy lực đến như vậy, đây cũng là lần đầu ông ta biết được. Chỉ trách lão rùa già Kim Quy Đại Thần, trao đồ không đem theo cả hướng dẫn sử dụng a.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (*) Đã biên tập và chỉnh sửa chương này.
    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 05-05-2015 lúc 12:19.

  6. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Ảnh Phong,bachay,bluewhiter01,chienmc88,duccowboy,duongth9211,Endee,hailam1991,jdd123,kylan,linh_xinh,mastish,nhatnhat1,nhokChanhst,PhuongAnh08,rmk123,robinhoop,sagetran,stardust1993,Tự Do Theo Gió,thieulong1,tieumavuong,Z3r0_L0v3,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon7 Chương 4

    Chương 4: Đại Chiến Tam Quan


    Triệu Thánh Tông chính điện Tông Môn, một tên nội môn đệ tử dáng vẻ vội vã, tức tốc chạy vào chính điện:

    - Báo! Bẩm môn chủ, thái thượng trưởng môn hiện đã xuất quan, cho mời môn chủ đến hậu điện tông môn thái thượng phủ.

    Triệu Vô Tùy ngẫm nghĩ một lát rồi khoát tay:

    "Được, ta biết rồi!".

    Triệu Vô Tùy trầm tĩnh suy tư, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, chỉ thở dài ra hiệu cho tên đệ tử kia đi ra, cũng không có nói câu gì liền nhanh chân cất bước.

    "Cha, con đã đến".

    Triệu Vô Tùy bước một bước quỳ lạy. Giọng nói cất lên, nhưng tâm trạng cũng không có để ý, chỉ tùy ý nói vài câu như có như không.

    "Vô Tùy ngươi làm sao vậy, có phải có chuyện gì tâm sự khó nói không?"

    Lão giả áo bào màu Bạch cảm thấy kì quái liền lên tiếng, lão quanh thân ẩn hiện đậm chất khí khái, tiên phong đạo cốt vận. Tiếng nói cất lên cũng khiến người ta cảm giác thân thiết khó tả, nhất thời cũng không thấy có cảm giác gì là xa lạ hiển hiện.

    Triệu Vô Tùy bỗng chợt bừng tỉnh, lúc này mới cất giọng nói có vẻ mệt mỏi, đem hết sự tình gần nhất kể cho lão giả áo bào màu Bạch.

    Nói xong sự tình, Triệu Vô Tùy như chút được cái gánh nặng của mình, lặng yên ngồi bên cạnh, tâm trạng định thần, cảm xúc cũng có thoải mái hơn.

    Nhưng lão giả áo bào màu Bạch thì lại không có tâm trạng như vậy, sự kinh hỉ trong ánh mắt lão là không có thể nào mà giấu nổi. Cái khí chất tiên phong đạo cốt cao cao tại thượng lúc trước kia bỗng chốc như bay hơi bay mất tán loạn, không còn lại dù chỉ là một điểm. Một lúc lâu sau lão giả mới cất tiếng run run lên nói:

    "Chuyện mà ngươi vừa nói, không phải là lừa gạt lão hủ này đấy chứ? Cường giả cấp chín ánh sáng vàng kim đó nha, chính là một cái tồn tại đỉnh thiên lập địa cao cấp cường giả".

    Nói xong lão giả áo bào màu Bạch nhất thời run bần bật lên rồi cười khanh khách một trận thống khoái, tiếng cười của lão cứ như sấm rền vang, khắp hậu điện tông môn thái thượng phủ đều có thể nghe một cách rõ ràng. Rồi tiếng cười của lão cũng chấm dứt, nét mặt nghiêm nghị uy vọng đỉnh đỉnh cũng nhất thời được khôi phục lại.

    “Đi, ngươi mau dẫn ta đi xem đưa cháu nội của ta, ta phải đặt cho nó một cái tên thật hay, ha ha ha....”.

    Nói rồi lão lại cười một trận lớn nữa. Triệu Vô Tùy cũng lắc đầu rồi mỉm cười, đây chính là hạnh phúc mà nó chỉ giản đơn như vậy, chính là gia đình. Một gia đình chỉ cần có những sự việc đem lại tiếng cười thế này, chính là cái cảm giác ấm áp quan tâm lẫn nhau của những người thân trong gia đình, một cảm giác thoải mái chạy vô tận. Triệu Vô Tùy đứng lên đi trước cũng không có kiêng kị gì, lão giả áo bào màu Bạch thấy vậy cũng sải bước từ tốn theo sau.

    "Nha, một tên tiểu tử khả ái! Lại đây ông nội thân mật với ngươi một cái!!".

    Lão giả áo bào màu Bạch thốt lên một tiếng trầm trồ, miệng luôn lẩm bẩm khen. Bàn tay cũng không kìm được vui sướng nhanh nhảu bế tên tiểu tử khả ái, mặt búng ra sữa. Lão giả áo bào màu Bạch ngẫm nghĩ bấy lâu, bỗng lúc này cảm khái mà nói:

    "Ngươi, sinh ra dưới ánh sáng vàng kim, đại biểu Nam Thiên Quốc ta, vậy ta đặt tên ngươi chính là 'Triệu Kim Nam' đi. Đại biểu Triệu Thánh Tông ta sau này vì vậy mà phát dương quang đại, uy phong đỉnh đỉnh"

    Không ai biết rằng chính vì một câu cảm khái của lão giả, mà sau này đã tạo nên một nhân vật gây dậy sóng tam giới lục đạo. Tam giới từ đây mà cũng dẫn đến huyết tẩy bi tráng, thậm chí Thái Cổ thời đại cũng không có phần có thể so sánh.

    Nói rồi lão giả lại bật cười một tràng sảng khoái nữa, miệng luôn lẩm bẩm" quả thực rất tốt, rất tốt".

    Triệu Vô Tùy thầm mỉm cười, trong lòng có chút ấm áp. Thở phào một tiếng "Triệu Kim Nam nghĩa là Nam Quốc Hoàng Kim a, hi vọng sẽ là như vậy. Kim Nam, hi vọng ngươi vì cha mà thể hiện đúng với cái tên này, không hổ danh ông nội ngươi!!"

    ...

    Ba ngày sau...

    Cổ Loa Thánh thành một trận huyên náo, binh lính tràn ngập khắp đế đô. Lệnh trưng binh dịch phát toàn Nam Thiên Quốc, không nghi ngờ gì. Lúc này Nam Thiên Quốc và Bắc Quốc đã quyết định xảy ra chiến tranh.

    Hoàng Cung vương triều, một thân nam tử uy vũ, mình tản mát ra khí thế vương giả, hiệu lệnh quần thần, không nghi ngờ gì chính là An Dương Vương đế quân.

    "Lúc này Bắc Quốc hung hãn, vây công cửa khẩu Tam Quan đã ba ngày nay. Năm mươi vạn binh của chúng ta, e là trấn thủ không giữ được bao lâu nữa".

    An Dương Vương thở dài nói xong một câu, mắt lại đảo xuống quần thần, ý tứ rất rõ ràng, ông muốn biết ai sẽ là người xung phong cầm quân tiếp viện. Cái này chân chính là thử lòng, cái thứ nữa chính là nếu có nhiều người liên tiếp xung phong, chính là có thể khích lệ sĩ khí quân binh, giúp một mạnh như mười, giúp trăm vạn mạnh như nghìn vạn binh vậy.

    Đại điện im lặng bấy lâu, hiển nhiên không một ai mảy may muốn ra trước làm quân cờ thí. Lúc này có một nam nhân cao to, tỏ vẻ bực mình mà bước lên nói:

    " Thần, Đinh Doãn đại biểu cho tộc Mường. Xin đem tộc thần năm mươi vạn hùng binh giáp chiến dũng sĩ, tiếp viện Tam Quan cửa khẩu, nguyện làm quân tiên phong".

    Đinh Doãn nói xong đôi mắt sáng ngời, khí thế quyết chiến tỏa ra bừng bừng, nhất thời khích lệ làn sóng quần thần dữ dội. Ánh mắt, còn tùy thời đảo xuống như để khiêu khích đám người nhát gan phía dưới. Lập tức như hiệu ứng domino, một loạt kẻ ham công muốn thể hiện không chịu kém cạnh cũng lộ diện.

    " Thần, Lò Inh nguyện đem mười vạn tộc nhân tham chiến, đồng thời cung cấp mười vạn trường đao, mười vạn thanh kiếm, ba mươi vạn cự thuẫn nhẹ và cứng rắn nhất. Quyết liều chết vì Nam Thiên Quốc ta, thần còn đem đến một bảo vật trấn tộc xin dâng lên bệ hạ, đó chính là 'Đoạn Huyền Kích'”.

    Một trung niên nhân khác, bộ dáng thô kệch cũng bước lên mà nói.

    " Đoạn Huyền Kích sao?".

    Bất quá, trung niên nhân vừa nói đến Đoạn Huyền Kích, An Dương Vương đã lập tức trấn kinh. Theo truyền thuyết của tộc người Thái kể lại, Đoạn Huyền Kích chính là bảo vật trấn tộc của tộc người Thái, tương truyền kích này khi vận nội khí vào sẽ cực kì có uy lực, tung hoành trong một dặm quân địch, quả thật như trốn không người.

    Khi xưa Nam Thiên Quốc nội loạn, vô số tộc diệt sát lẫn nhau, tộc người Thái là một tộc yếu ớt nhất trong các tộc, nhưng nhờ Đoạn Huyền Kích, tộc Thái đã tiêu diệt tất cả những tộc nào xâm phạm, trở thành một trong những tộc hùng mạnh không ai dám động vào.

    An Dương Vương trong lòng cảm thấy thật không ngờ. Lò Inh này như vậy mà lại bỏ ra một cái vốn lớn đến thế. Theo lẽ thường tộc Thái cung cấp những binh khí tốt đủ dùng cho chiến trường đã là tốt lắm rồi, thế nhưng giờ lại còn đáp ứng thêm vì chiến trận lần này mà xuất ra Đoạn Huyền Kích. Như vậy An Dương Vương trong tay nắm một kiện binh khí là vương giả trong binh khí như này, sợ rằng khiến thực lực An Dương Vương tăng lên gấp bội. Lòng suy nghĩ cầm được Đoạn Huyền Kích của tộc Thái trong tay, tung hoành bốn phương tám hướng, uy vũ vô bỉ như Chiến Thần truyền thuyết mà An Dương Vương cảm thấy phấn khích không thôi, uy lực của Đoạn Huyền Kích chỉ sợ không đơn giản.

    Chuyện này quả thật Lò Inh đã cấp cho An Dương Vương một cái nhân tình, dù là lẽ quân thần, nhưng An Dương Vương Cũng không thể không cảm thấy cảm kích. Cái nhân tình này quả thật quá lớn. An Dương Vương lặng yên chốc lát, chỉ mỉm cười gật đầu, bởi chỉ thế đối với Lò Inh đã là quá đủ rồi. Đế vương trong nhân gian, một kẻ tài giỏi thậm chí không cần ban thưởng, mà chỉ cần một tia cử chỉ, trải rộng Hoàng Quyền, đã có thể khiến kẻ đó phải bán mạng vì mình. Thử nghĩ một kẻ đang chết đói, chỉ mong có một củ khoai để trống đói, thế nhưng lại vứt cho hắn một bữa thịnh soạn, bữa thịnh soạn này thực ra đối với bản thân chẳng là gì, thế nhưng đối với kẻ đói rách kia thì sẽ cảm kích không thôi. Một cái nụ cười mỉm của An Dương Vương, trong lượng cũng chính là ý này. Vì vậy trong lòng Lò Inh chắc chắn cũng vì vậy mà mừng rỡ không thôi, được đế quân đích thân coi trọng, đều là mơ ước của bất cứ kẻ nào phục vụ Hoàng Quyền.

    " Thần, Kha Lùng nguyện đem ba mươi vạn cung thủ bắn xa và chuẩn xác nhất của tộc Thơng trấn thủ Tam Quan cửa khẩu".

    " Thần, Heng Mun nguyện đem mười lăm vạn binh lính tinh nhuệ nhất của tộc Chăm, và bốn mươi vạn tộc nhân xây dựng chiến tuyến phòng thủ Tam Quan cửa khẩu".

    Lần lượt hai đại thần còn lại cũng nguyện xuất binh An Dương Vương lòng thầm kích động, chỉ một tia ý tứ đã có thể đạt được mong muốn, có thể thấy đây cũng là thuật làm đế vương đạt đến trạng thái đỉnh cao.

    Gật gật đầu vài cái, An Dương Vương cũng nói:

    "Cứ như vậy đi, tộc Kinh của trẫm sẽ tham chiến bốn mươi lăm vạn binh, còn lại tùy thời binh lực điều động trấn thủ Cổ Loa Thánh thành. Có điều, về phần năm nghìn chiến thuyền phòng thủ Thiên Địa Nguyên Lực ở Đông Hải, không biết có đại tướng nào có thể đảm đương trọng trách, chuyện này khiến bản thân ta cũng cảm thấy đau đầu??".

    An Dương Vương tỏ ý dò hỏi, lại không một ai trả lời, đại điện mấy đại thần chỉ biết nhìn nhau. Quả thực năm nghìn chiến thuyền là một con số dọa người, mỗi một cái chiến thuyền này đều có uy lực sát thương cực lớn, không phải dễ dàng giải quyết. Cơ hồ cứ mỗi một chiến thuyền phải tốn một nghìn binh mới có thể giải quyết, dưới điều kiện như vậy, không ai tự dưng lại đi nhận cục xương khó gặm này.

    Bỗng một trung niên nam tử râu quai nón bước lên, giọng nói ồm ồm, ôm quyền dõng dạc nói:

    " Bệ hạ, năm ngàn chiến thuyền Thiên Địa Nguyên Lực kia, xin cứ để thần giải quyết!!".

    An Dương Vương đảo mắt xuống dưới, phát hiện chính là hoàng đệ của mình, liền tỏ vẻ nghi ngờ mà nói:

    " Sơn Kiền, đây là quốc gia đại sự, không có nói đùa được đâu, đệ nói năng cần chú ý một chút, tộc Kinh ta làm gì còn binh mà cho đệ thống lĩnh!! Không nên nói năng hồ đồ!".

    Trung niên nam tử râu quai nón, An Sơn Kiền, Sơn Kiền Vương là đệ đệ của An Dương Vương đế quân. Mắt thấy huynh trưởng không có tin tưởng mình thì liền chậm rãi mà giải thích:

    " Hoàng huynh, đệ quả thật có thực lực giải quyết chuyện này. Chỉ cần, có một vạn Cấm Quân của huynh cho ta điều động!!".

    An Dương Vương lập tức thảng thốt mà nói:
    “Cấm Quân!!”.

    "Đệ đừng có đùa quá trớn như vậy, huy động một vạn cấm quân. Ai sẽ hộ thành, ai sẽ duy trì đại trận Cổ Loa Thánh thành?".

    " Hoàng huynh, cấm quân ai ai cũng là cao thủ võ công, đệ nắm trong tay chắc chắn có phần thắng, còn về chuyện phòng thủ đại trận, chỉ cần Triệu Tông Chủ còn ở đây chắc chắn sẽ duy trì được”.

    An Dương Vương vẫn lắc đầu, có ý không muốn Sơn Kiền Vương nói nữa. Bất quá lại càng kích động Sơn Kiền Vương thuyết phục hăng hái hơn, thậm chí còn có phần quá phận.

    “Hoàng huynh, trận chiến nào mà không có nguy hiểm, không có đặt cược một ván bài thì làm sao có thể thắng được chứ. Chính huynh thống nhất giang sơn, chắc cũng hiểu đạo lý này. Không lẽ ngồi trên ngai vàng lâu quá rồi huynh đã trở lên nhu nhược!!".

    An Sơn Kiền nói một hồi, cuối cùng vô ý miệt thị An Dương Vương nhu nhược, lập tức kích phát An Dương Vương phẫn nộ:

    " To gan, ngươi dám ăn nói với ta như thế sao? Đừng tưởng ngươi là đệ đệ của ta mà có thể lớn lối, bay đâu lôi hắn ra ngoài… Chém!!".

    An Dương Vương trong mắt lúc này toàn lửa giận, căn bản tùy thời liền quát lớn mà phát tiết. Quần thần vừa tiếp nhận Đế Quân lệnh lập tức liền sợ hãi, An Dương Vương này hành động thật quyết đoán.

    Triệu Vô Tùy lúc này cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh. Thể hiện địa vị mà nói

    "Bệ hạ, chưa xuất quân không thể chém tướng, làm nhụt chí khí quân ta. Lợi bất cập hãi, hơn nữa, Sơn Kiền Vương cũng chỉ là nhất thời lo lắng, nên hắn mới nông nổi như vậy. Vả lại, theo ta nghĩ Sơn Kiền Vương nói trong đó cũng có phần đúng, thiết nghĩ người nên suy xét một chút!!”.

    Ngừng một chút Triệu Vô Tùy lại nhàn nhạt nói tiếp:

    “Để chắc chắn, ta sẽ cử thêm một trăm đệ tự nội môn, đều là hàng ngũ cao thủ nội khí tầng một dũng mãnh. Bằng không, để năm nghìn chiến thuyền Thiên Địa Nguyên Lực kia vào Nam Thiên Quốc, không bằng ngài tự mình tháo mũ miện, giao ngọc tỉ, chấp nhận vong quốc thì hơn!!".

    An Dương Vương ngẫm nghĩ một lát cảm thấy có phần thiệt hơn trong đó, hơn nữa lúc nãy cũng vì Sơn Kiền Vương chọc giận mà có phần nóng nảy. Bèn cảm thấy hối hận trong lòng, thế nhưng uy thế của đế vương cũng không thể vì vậy mà thất thố. Trong lòng cực kì hối hận, nhưng bên ngoài An Dương Vương vẫn biểu lộ sắc thái lạnh lẽo không cam tâm mà nói:

    "Như vậy thì thôi đi, An Sơn Kiền chuyện lần này ta không xử phạt ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không nhớ kĩ chuyện này, ngươi liệu mà lấy công chuộc tội”.

    Nhấn giọng một câu, lúc này An Dương Vương mới quét mắt nhìn xuống lần nữa hạ lệnh:

    “Ba ngày nữa quân trang chỉnh tề, xuất quân Tam Quan cửa khẩu, Sơn Kiền Vương trấn thủ Đông Hải diệt sát chiến thuyền địch”.

    An Dương Vương hùng hổ đứng dậy, tay áo hất tung một vệt dài, hung dữ mà biến mất. Tên nội thị lúc này mới phát giác, bèn đứng trước điện mà hô:

    “Bãi triều!!”.

    Quần thần bấy lâu căng như dây đàn, hiện tại nghe thấy câu này của nội thị, trong lòng liền mức rỡ:

    "Tuân lệnh bệ hạ, bệ hạ thượng thọ thiên tuế".

    Nhất loạt hơn trăm đại thần mấy trăm nội quan, đồng loạt quỳ xuống bái lậy, tạo nên một khung cảnh hùng tráng như phim dã sử, diễm lệ vô cùng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (*) Đã biên tập và chỉnh sửa chương này.
    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 05-05-2015 lúc 12:19.

  8. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Ảnh Phong,bachay,bluewhiter01,chienmc88,duccowboy,duongth9211,Endee,hailam1991,jdd123,linh_xinh,mastish,nhatnhat1,nhokChanhst,PhuongAnh08,rmk123,robinhoop,sagetran,Tự Do Theo Gió,thieulong1,tieumavuong,Z3r0_L0v3,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Icon7 Chương 5

    Chương 5: Máu Chảy Thành Sông

    Tam Quan cửa khẩu

    Binh lính Bắc Quốc tập trung cực kì đông đảo tại cốc Cửu U. Đội quân đông đến dọa người, hô hào rợp trời, cứ mỗi khắc lại có một vài tên thám quân ra vào thông báo. Bắc quốc lần này tiến công hẳn là cực kì coi trọng.

    Cốc Cửu U sinh tồn không biết bao nhiêu năm tháng, chỉ biết nơi đây trải qua vô số trận chiến. Xương người chất thành đống núi, trắng ởn rợp cả một vùng đất. Tiếng kêu thét âm vang quỷ địa, cộng thêm tiếng Cú đêm kêu thật rợn người.

    Cửa cốc có vô số âm vang dị thường, như hồn như Quỷ khiến quân binh Bắc quốc vì vậy đều kinh hồn táng đảm không thôi. Bắc quốc lựa chọn địa điểm đóng quân hẳn không hề cố kị, chỉ cốt muốn chiếm được chiến địa có phần lợi thế mà bỏ mặc âm khí đại thịnh xung quanh.

    Quân binh Bắc Quốc đóng binh ở đây đã hơn một tuần lễ, cũng chưa có tiến công hay rút lui, chỉ im ỉm một cách đáng sợ.

    An Dương Vương trong lòng khẩn trương, Bắc quốc trong lòng không biết đang có gì suy tính. Nếu bọn chúng muốn nhất loạt tiến công hẳn hai bên đều đại thương nguyên khí, lợi bất cập hại, ngươi chột ta què.

    Nhưng đó vẫn không phải là điều khiến An Dương Vương lo lắng nhất, thứ ông ta lo lắng nhất chính là Bắc Quốc cư nhiên lại không muốn đánh. Muốn dùng năm tháng vô tận hao mòn thực lực quân binh Nam Thiên Quốc thì thật đáng sợ. Bắc quốc nước lớn đất rộng, Nam Thiên đất hẹp ít lương, về lâu về dài bất lợi lại càng rõ ràng.

    Bất quá An Dương Vương lại không biết rằng ông ta có phần lo lắng hơi quá, bởi sự việc Bắc Quốc không dám tiến binh là còn vì một cái nguyên nhân khác.

    Doanh trại Bắc Quốc, Cửu U cốc.

    Chính giữa cái doanh trại chính là một cái Doanh Tướng lều rất to.Thực sự Doanh Tướng lều này to lớn đến dọa người, so ra với đại điện Triệu Thánh Tông môn phái thật không kém cạnh một chút nào.


    Doanh Tướng lều cãi vã hô vang, người qua ta lại không khí thật căng thẳng. Chỉ thấy một cái lão giả áo xám tiên phong cốt vận, râu dài trắng bạc đang chửi mắng một người mặc áo long bào rồng thêu chín vuốt. Người này hẳn là Nguyên Đế Bắc Quốc Tần Hoài Công.

    “Lập tức tiến binh cho lão phu!”

    “Ngươi đầu óc thật ngu ngốc, heo nái cũng không bằng!”

    “Lão phu đưa ngươi lên được thì cũng có thể đưa ngươi xuống!”.

    Nguyên Đế Bắc Quốc Tần Hoài Công tỏ vẻ khổ não mà nói:

    “Tiên trưởng, ngài hẳn đã rất rõ ràng. Quân binh Nam Thiên ngoài kia đã dựng sẵn chiến tuyến từ lâu. Đại binh quân ta chẳng phải tiến vào để tìm chết hay sao?”

    “Đầu óc ngươi lão phu mắng là heo nái quả thật không sai chút nào. Con lợn nhà ngươi, coi cao thủ của Vô Cực Tông ta đều là đậu hũ có phải không?”

    Ánh mắt lão hán tử áo xám lành lạnh, sát ý hưng thịnh tỏa ra. Một hơi tức giận thét gào dậm chân đe dọa, đại ý ngươi không phục ý ta chỉ có con đường chết.

    Nguyên Đế Bắc Quốc Tần Hoài Công mồm miệng lắp bắp:

    “Ta!”

    “Ta!”

    “Ài….”

    “Thôi được!”

    « Tiến binh thì tiến binh !! »

    Lão giả áo xam trừng mắt lên, trong lòng có một tia thỏa mãn mà nói :

    « Ngươi nói sớm hơn một chút có phải là sẽ bớt đi sợ hãi hay không ! »

    Lão giả áo xám nói xong cứ như vậy mà biến mất, Nguyên Đế đứng giữa Doanh Tướng đài tức hận dậm chân hùi hụi mà chửi:

    « Thật ngu ngốc, Bắc quốc vốn không cần đánh trận này cũng có thể thắng, cũng chỉ vì tên thất phu như ngươi mà khiến nó bị suy vi ! ».

    ….

    Tảng sáng sớm hôm sau

    Quân binh Bắc Quốc khí thế ngợp trời, kéo quân nườm nượp đông đảo mà hô vang ba chữ :

    « Diệt Nam Thiên ! »

    Khí thế ngập trời, quân binh đông đảo cộng hưởng âm thanh thật đau nhức lỗ tai. Lát sau quân binh Bắc Quốc đã cơ bản dàn được một cái trận thế tồi tàn, bởi vì quân số quá lớn nên không thể dàn trận một cách hoàn hảo, chỗ thiếu chỗ thừa. Có thể thấy tướng bố trận thật sự kém cỏi. Mắc một đại sai lầm trong binh pháp.

    Nam Thiên đại quân gần hai trăm vạn binh, khí thế không kém phần long trọng. Quân số tuy có ít hơn nhưng hô vang đều đặn, tạo nên âm hưởng không hề thua thiệt một chút nào.

    « Đánh cho Bắc Quốc suy vong lụi tàn, Đánh cho Bắc Quốc để răng đen ! ».

    Tần Hoài Công mặt mày đang điềm tĩnh, nghe thấy binh lính Nam Thiên hô vang khẩu hiệu thì mặt mày cũng cực kỳ khó coi. Đánh cho để răng đen, chẳng phải ý muốn nói Nam Thiên muốn thâu tóm toàn Bắc Quốc lãnh thổ hay sao ? Thật là một bọn ngông cuồng, Nguyên Đế Bắc Quốc nghĩ như vậy, bèn nghiến răng mà ra lệnh :

    « Sát !!! ».

    Một câu nói như thiên binh vạn mã, không thể sánh kịp. Quân binh Bắc Quốc nối tiếp mệnh lệnh cũng đồng loạt hô :

    « Sát !! »

    « Sát !!! »
    Khí thế điên đảo, hung hãn mà lao lên rầm rầm. Quân binh tứ phía đông đảo, khiến mặt đất rung động không thôi.

    An Dương Vương sắc mặt trầm ngâm, Bắc Quốc phát binh mà ông ta vẫn chưa ra một đạo chỉ thị. Quân binh Nam Thiên cứ như vậy mà bất động.

    Một tên nội thần bên cạnh cảm thấy lo lắng bèn than :

    « Đế vương, chẳng lẽ không muốn động binh ? »

    An Dương Vương chỉ khoát tay tỏ vẻ im lặng, nội thần thấy vậy không dám nói gì nhưng ngày càng lo lắng.

    Mắt thấy binh Bắc quốc, bốn dặm, ba dặm, hai dặm, rồi đến gần sát cả quân binh Nam Thiên, liền hoảng sợ mà than :

    Đế quân chỉ vì sai lầm mà mất nước, tiếc thay ! »


    An Dương Vương thấy chỉ còn vài tấc nữa sẽ giao chiến mới nhàn nhạt mà phát ra chỉ thị :


    " CUNG THỦ SẴN SÀNG, MỞ CHIẾN HÀO RA".

    Nhất loạt như phản ứng dây truyền, răm rắp như một cỗ máy, loạt loạt hô vang nhắc lại đạo chỉ thị An Dương Vương. Đại thế đã định An Dương Vương nhìn sang nội thần mà buông một câu tấm tắc khen :

    « Ngươi thật có lòng trung trinh vì nước ! ».

    Các cung thủ lúc này dương cung hàng loạt, những tiếng cạch cạch nhè nhẹ từ dây cung vang dội, các chiến hào được mở ra lộ thiên, những trận địa nhòn nhọn đầy chông gai mới lộ ra trước quân binh Bắc Quốc.

    Đến lúc này thì binh lính Bắc Quốc mới phát hiện trúng kế, bèn đè nhau dừng lại nhưng không kịp, binh lính đông như kiến cỏ dẫm đạp lên nhau, kẻ sau muốn chiến, kẻ trước muốn lùi.

    Kẻ nào dừng lại lập tức bị kẻ sau dẫm đạp mà bỏ mạng, chết vô số kể. Chiến hào rộng là như vậy, bất quá quân binh Bắc Quốc chết quá nhiều nên chắc mấy chốc chiến hào Nam Thiên tạo ra đã bị lấp đầy, binh Bắc quốc lại tấn công như thường.

    Lúc này nhận thấy trận địa không chặn đứng được kẻ địch, An Dương Vương mới khẽ hạ lệnh :

    « Bắn !! »

    Tức thì các binh sĩ Nam Thiên nghe thấy mệnh lệnh cũng hô to mà hưng phấn :

    « Bắn !! »

    Rồi thì cả loạt tên như mưa, rợp trời như sao sa. Khiến bầu trời cao cao là vậy giờ này cũng tối sầm bởi những mũi tên, quá nhiều mũi tên.

    Quân binh Bắc quốc lúc này trông thấy mưa tên, liền run rẩy sợ hãi. Cự thuẫn hấp tấp mà dương lên. Thế nhưng dẫu là như vậy, không ngờ bọn chúng vẫn không thoát khỏi cái chết.

    Mũi tên sắc nhọn, lại nhiều đến rợp trời, Cự Thuẫn lâu dài sao có thể trụ nổi, bèn bị xuyên thủng, lính Bắc Quốc cứ như vậy mà vẫn mạng. Không hổ là những mũi tên của tộc người Thái, lợi hại vô bì. Lại được sử dụng dưới tay của những cung thủ người Thơng, thử hỏi có tên nào có khả năng may mắn sống sót.

    Bất quá, binh Bắc Quốc quá nhiều, vẫn có nhiều tên bị lọt. Ấy thì những tên đấy kết cục cũng không khá khẩm hơn. Chúng vượt qua làn mưa tên hung hiểm thì lại gặp phải những hùng binh người Mường và tộc Kinh dũng mãnh mạnh mẽ mà giết chết. Lớp lớp máu chảy thật bi tráng. Máu cứ như vậy tuôn ra, bất giác đã tạo thành một dòng suối nhỏ toàn máu. Binh sĩ Bắc Quốc cứ như vậy mà bị tử thương vô số, không sao đếm được.

    Lão hán tử áo xám ngồi trên đài cao quan sát trận thế, thấy quân binh Bắc Quốc thua thiệt thật lớn, lòng không kìm nổi mà cảm thấy khó chịu. Miệng khẽ quát lớn một tiếng :

    « Xuất !! »

    Tức thì hơn trăm cao thủ từ đâu mạnh mẽ nhảy vút lên cao, đạp không lướt đi như bay. Chúng nhất loạt rút ra những thanh kiếm, trầm ngâm lẩm bẩm, những thanh kiếm bỗng chốc phát sáng, tỏa ra trận trận khí tức uy áp. Một màn sáng phát ra từ những thanh kiếm, bay về phía những làn mưa tên, nhất thời ngăn những mũi tên kia từ trên trời cũng không có cách nào lao xuống nữa, mà lại mạnh mẽ bay ngược trở lại nơi nó được phát ra.

    Cung thủ Nam Thiên đang hưng phấn mà bắn, mắt thấy mũi tên bay ngược trở lại thì đều thất kinh, lũ lượt ngã xuống. Đến chết vẫn không tin tưởng mũi tên do chính mình bắn ra quay trở lại hạ thủ chính mình.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (*) Đã biên tập và chỉnh sửa chương này.
    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 05-05-2015 lúc 12:19.

    ---QC---


  10. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Ảnh Phong,bachay,bluewhiter01,chienmc88,duccowboy,duongth9211,Endee,hailam1991,jdd123,linh_xinh,mastish,nhatnhat1,nhokChanhst,PhuongAnh08,rmk123,robinhoop,sagetran,Tự Do Theo Gió,thieulong1,tieumavuong,Z3r0_L0v3,
Trang 1 của 27 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status