TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 13 của 13

Chủ đề: Siêu Cấp Chiến Thần Hệ Thống - Oai Đảo (Chương 12)

  1. #11
    kukhoai's Avatar
    kukhoai Đang Ngoại tuyến கென் பைத்தியம �� �� Tình Chàng Ý Thiếp
    Ngày tham gia
    Dec 2009
    Đang ở
    Đáy sông
    Bài viết
    8,719
    Xu
    6,125

    Mặc định

    Khi copy vui lòng copy luôn dòng thông tin dịch giả và nguồn ở mỗi chương. Cám ơn nhiều.

    Dịch giả: kukhoai
    Biên tập: khoaiku
    Nguồn tangthuvien.vn





    Vương Khiếu Thiên đeo cái kính râm nhìn y chang kính bơi lội, trong chốc lát còn chưa thích ứng nổi, dù sao hắn vốn là thấy thế giới này tràn ngập sắc màu, đột nhiên giờ chỉ toàn hai màu đen trắng thì đương nhiên rất là khó chịu.

    Vương Khiếu Thiên thử giơ tay phải lên gỡ kính râm xuống.

    "A!" Ánh sáng chói mắt, cảm giác như là nhãn cầu như sắp nứt ra vậy, hơn nữa cảm giác lóa mắt từ nhãn cầu truyền đền liền lấp đầy đại não, thiếu chút nữa thì Vương Khiếu Thiên đã bị choáng váng, hắn liền nhanh chóng nhắm mắt lại, sau đó đeo lên kính râm rồi mới dám mở mắt ra.

    Vương Khiếu Thiên sau khi đã thích ứng kính râm, lúc dùng con mắt này thì phát hiện ở một góc mắt có một dòng chữ nhỏ màu đen.

    Nhãn cầu Tử thần (sơ cấp): Khoảng thăng cấp tiếp theo: 000/ 1 tỷ. Trắng đen chính là màu sắc chân chính của cái thế giới này, khi cảm nhận thế giới bằng hai màu trắng đen thì ngươi sẽ càng thấy rõ thấu triệt cái diện mạo vốn có của thế giới này.

    "1 tỷ kinh nghiệm mới có thể lên cấp, trời đất ơi, hy vọng cái đống kinh nghiệm này có thể kiếm được dễ." Vương Khiếu Thiên giờ lại đang cúi người xuống, muốn quan sát cái đầu người chết này ra làm sao. Theo cảm nghĩ của hắn, đây là một cái đầu người chết trắng xám.

    "Có thể tính toán có người đến cứu ta, hành động nhỏ của Lâm Phi lúc đó đúng là còn ngay thẳng, không có gạt ta." Cái đầu dưới chân Vương Khiếu Thiên vốn là nhắm mắt lại đấy, vậy mà đột nhiên mở mắt ra, cái miệng thậm chí còn phát ra lời nói khàn khàn chói tai.

    "A, ngươi, ngươi còn sống! Ngươi là quái vật phương nào?" Vương Khiếu Thiên bị quái vật đột nhiên mở mồm nói chuyện dọa đến mức nhảy dựng lên, bản năng tự động giơ chân đá bay cái đầu văng xa ra hơn mười mét.

    "Á, ôi a a, đau quá, cái thằng oắt khốn nạn kia, bà bà ta mà mày cũng dám đá à." Âm thanh chao chát chói tai lại vang lên từ cái đầu bị Vương Khiếu Thiên đá văng đến mức lộn vài vòng ngoài kia.

    Vương Khiếu Thiên cẩn thận nhìn một chút, thấy cái đầu kia đang há cái mồm khô quắt khạc ra từng ngụm cát, sau khi khạc xong thì một đôi mắt liền nhìn chòng chọc về phía Vương Khiếu Thiên đầy oán hận.

    Một màn khiến Vương Khiếu Thiên không thể tin nổi liền xuất hiện, cái đầu này vốn là từ cổ trở xuống hình như cái gì cũng không có.

    Bây giờ bắt đầu từ khu vực cái cổ đứt đoạn kia lại mọc ra những cái xúc tu to như tay trẻ con, hình như là một loại xúc tu có giác hút màu xám sẫm.

    Trên vùng đất cát này, những cái xúc tu kéo theo cái đầu chằng chịt khâu vá kia đang bắt đầu di chuyển, nhanh chóng chuyển động về phía Vương Khiếu Thiên, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn lúc Vương Khiếu Thiên chạy bộ.

    "Quái vật aaa!" Vương Khiếu Thiên sợ đến mức muốn vắt giò lên cổ mà chạy.

    "Cấm cử động, nhóc con, ta cảm giác được trên người của ngươi có hơi thở của đệ tử ruột Lâm Phi, kỳ quái thiệt, thiệt quá kỳ quái.

    Năm đó Lâm Phi cho ta thiết bị phóng cầu cứu từng nói rằng, chỉ cần ta ấn xuống cái thiết bị phóng cầu cứu này thì dù cho hằng tinh bùng nổ, hay vũ trụ hủy diệt thì hắn vẫn không quản đường xa vạn dặm, vượt qua giới hạn của thời gian và không gian mà đến cứu ta.

    Tại sao bây giờ người đến lại là ngươi chứ? Không phải là chính hắn tới! Nhưng sao ta vẫn cảm giác được hơi thở của Lâm Phi trên người ngươi?" Quái vật xúc tu đầu người dừng ở cách Vương Khiếu Thiên một mét, nhìn chòng chọc hắn mà hỏi.

    "Chiến Thần Hệ Thống Lâm Phi ơi, ngươi vẫn còn ở đây chứ? Người này là sư phụ ngươi à? Ngươi muốn cứu sư phụ nên bóc lột sức lao động của ta chứ gì. Đáp lời đi!" Vương Khiếu Thiên hỏi hò Chiến Thần Hệ Thống, thế nhưng không hiểu sao Chiến Thần Hệ Thống Lâm Phi mặc cho Vương Khiếu Thiên kêu la kiểu gì cũng không thèm để ý tới hắn.

    "Ta là người được Lâm Phi gọi đến đây để giúp đỡ, ngươi nói ngươi là sư phụ của Lâm Phi, vậy tên ngươi là gì, có thể kể cho ta nghe một chút chuyện giữa ngươi và Lâm Phi được chứ?" Vương Khiếu Thiên thử quay đầu hỏi quát vật xúc tu đầu người.

    "Ngươi có thể gọi ta là Phùng Hợp bà bà (phùng hợp nghĩa là khâu vá, ám chỉ cái mặt bà này), là đạo sư y học sinh vật học của Lâm Phi.

    Về phần thằng nhóc Lâm Phi kia, là học viên có thiên phú siêu đẳng nhất trong đời mà ta thấy, hắn kế thừa trọn vẹn y bát (đại loại là truyền từ đời này qua đời khác) của ta, thậm chí còn vượt qua ta. Hắn cũng là kẻ duy nhất mà ta đời này nhìn không thấu." Phùng Hợp bà bà nói với Vương Khiếu Thiên bằng cái giọng chao chát chói tai.

    "Nơi đây là đâu? Ngươi tại sao nằm ở nơi này, hẳn là có nhiều Trùng tộc lắm phải không?" Vương Khiếu Thiên quay sang hỏi cái đầu của Phùng Hợp bà bà.

    "Phi thuyền của ta gặp phải một trận bão vũ trụ lớn, ta mang theo vài tên hộ vệ sinh hóa tiến vào khoang cứu sinh cỡ đại, cuối cùng khoang cứu sinh hạ xuống cái hành tinh chết tiệt này.

    Khoang cứu sinh vừa đáp xuống, thiệt không khéo là lúc hành tinh này đang buổi tối, khoang cứu sinh bị những con sâu nhỏ kia bao vây. Những chiến sĩ sinh hóa thì liều mạng bảo vệ ta, cuối cùng thậm chí ta còn phải vứt bỏ đi thân dưới mới thoát khỏi vòng vây của Trùng tộc.

    Đúng rồi, nhóc con, phi thuyền của ngươi ở đâu, sao ta không thấy vậy, nhanh mang ta theo đến chỗ phi thuyền để rời khỏi cái hành tinh này.

    Hành tinh này vào ban ngày xem ra tương đối an toàn, thế nhưng vừa đêm xuống thì bọn sâu kia sẽ xuất hiện quy mô lớn." Phùng Hợp bà bà lại phát ra âm thanh chói tai nói với Vương Khiếu Thiên, cái khuôn mặt đầy sẹo kia dường như là đang nghĩ đến chuyện kinh khủng nào đó mà trở nên dữ tợn hẳn lên. Hai cái xúc tu nhỏ dưới cổ thì đang đẩy đẩy chân của Vương Khiếu Thiên.

    "Ta không có phi thuyền, ta là bị đệ tử ruột của ngươi truyền tống trực tiếp tới đây."

    "Cái gì? Không có phi thuyền! Vậy chúng ta làm sao rời khỏi đây, ngươi chắc là rất lợi hại có thể đánh thắng lũ sâu ùn ùn kéo đến đầy trời đúng không?" Nghe được câu đáp lời của Vương Khiếu Thiên, âm thanh chao chát từ Phùng Hợp bà bà lại vang lên từ cái miệng của đầu bà ta.

    "Ta còn muốn hỏi ngươi chúng ta làm sao rời khỏi đây này! Ta là người học tâm lý học mà thôi, áng chừng sức chiến đấu đoán là một con sâu cũng giết không nổi." Vương Khiếu Thiên sờ sờ đầu, nói với Phùng Hợp bà bà dưới chân.

    "Cái gì! Nói thế vậy ngươi chỉ là một tên cặn bã, chỉ biết tâm lý học mà không có sức chiến đấu, vậy ngươi tới đây làm cái quái gì? Tự tìm cái chết hả, thằng quỷ nhỏ nhà ngươi làm sao cứu ta đây! Đoán chừng tự vệ còn khó !" Âm thanh chao chát lại vang lên từ miệng Phùng Hợp bà bà, chất vấn Vương Khiếu Thiên.

    "Đúng rồi, trước đó tên nhóc Lâm Phi vô liêm sĩ kia có nhắn nhủ gì ngươi không?" Những cái xúc tu dưới đầu Phùng Hợp bà bà bắt đầu vung vẩy lung tung, Vương Khiếu Thiên xem bộ dáng bà già này hẳn là sắp điên tới nơi rồi.

    "Tên nhóc Lâm Phi vô liêm sĩ đó có nói sẽ có một mỹ nữ rất có cá tính cùng giúp ta tìm cách rời khỏi hành tinh này. Còn cách rời khỏi hành tinh này thì hắn bảo ta tự đi mà tìm." Vương Khiếu Thiên sau khi suy nghĩ một chút, nhìn cái đầu bà già được đỡ bởi những cái chân xúc tu mà nói.

    "Tên nhóc Lâm Phi kia tuy rằng có hơi khốn nạn nhưng là vẫn là rất tán thưởng vẻ mỹ lệ của ta. Thôi quên đi, sớm biết không nên tin tưởng hắn rồi, vậy xem ngươi là cu li chạy việc được tên nhóc Lâm Phi kia đưa tới a, xem ra muốn rời khỏi nơi này còn phải dựa vào bà già này thôi." Âm thanh chao chát của Phùng Hợp bà bà vang lên, một cái xúc tu vươn lên quơ quơ mái tóc cũng đã khô quắt.

    "Phùng Hợp bà bà, ngươi có biện pháp rời khỏi hành tinh này sao? Làm cách nào vậy?" Vương Khiếu Thiên sau khi nghe được câu nói của Phùng Hợp bà bà, liền biết đây chính là mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ lần này, chắc hẳn là dựa vào con quái vật xúc tu đầu ngươi Phùng Hợp bà bà không đáng tin này. Hắn mau miệng hỏi ngay

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi kukhoai, ngày 16-07-2014 lúc 23:58.
    ---QC---
    ~GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA ~ ĐÔNG HOANG YÊU TỘC~

    Yêu Nguyệt Không


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    az09,Bảo Diệp Tường,freejack,hoainamvuong,Longinus,nhonguoiiu,nngocthang,romolus82,taoghetduy,thedino,ThousandFace,
  3. #12
    kukhoai's Avatar
    kukhoai Đang Ngoại tuyến கென் பைத்தியம �� �� Tình Chàng Ý Thiếp
    Ngày tham gia
    Dec 2009
    Đang ở
    Đáy sông
    Bài viết
    8,719
    Xu
    6,125

    Mặc định

    Khi copy vui lòng copy luôn dòng thông tin dịch giả và nguồn ở mỗi chương. Cám ơn nhiều.

    Dịch giả: kukhoai
    Biên tập: khoaiku
    Nguồn tangthuvien.vn





    "Đi thôi nhóc con, đến chỗ khoang cứu sinh của ta bị rớt xuống mà kiếm ít đồ. Ngươi dắt ta đi đi, người già rồi thì đi lại khó khăn lắm." Quái vật xúc tu đầu người nói với Vương Khiếu Thiên, các xúc tu liền nhanh chóng di chuyển đến chân của hắn, rồi trèo lên đùi.

    "Dừng dừng lại, chỗ có khoang cứu sinh chẳng phải có Trùng tộc sao? Tới đó thiệt là quá nguy hiểm, còn ngươi nữa chẳng phải có rất nhiều xúc tu sao, tại sao lại leo lên người của ta, vừa nãy ta thấy tốc độ của lão bà ngươi còn nhanh hơn cả khi ta chạy bộ." Vương Khiếu Thiên nói, một tay ấn xuống đầu của Phùng Hợp bà bà, chặn lại cái đầu đang leo lên người.

    "Lấy cái tay dơ bẩn của ngươi ra, cấm có đụng vào đầu ta, không biết việc sờ đầu phụ nữ là rất bất lịch sự à!

    Bây giờ là ban ngày, hơn nữa thời gian ban ngày ở nơi đây tương đối dài, dài vượt quá hiểu biết của ngươi.

    Trùng tộc ở hành tinh này hầu như là đều hoạt động về đêm, trong khoang cứu sinh thì lại có tiếp liệu, vũ khí cùng thỏi năng lượng, lại còn có các loại thiết bị liên lạc." Phùng Hợp bà bà nói với Vương Khiếu Thiên bằng âm thanh chói tai.

    "Ngươi cứ tự mà đi đi chớ!

    Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi đi, thiệt giống như là quái vật ký sinh, lỡ như ngươi bò lên đầu rồi ăn luôn đầu của ta, rồi sau đó ký sinh khống chế thân thể của ta thì sao! Ta còn một vấn đề nữa, như ngươi nói Lâm Phi là đệ tử ruột của ngươi, vậy hắn cũng là quái vật phải không? Hay nói cách khách, hắn có còn là người không?" Vương Khiếu Thiên nói với Phùng Hợp bà bà đang vắt vẻo trên đùi.

    "Hừ hừ, ngươi mới là quái vật đấy!

    Yên tâm đi, bà già ta không ký sinh thân thể của ngươi đâu, bộ phận ký sinh nằm ở dưới cổ của ta, lúc trước bị Trùng tộc vây công ta vì chạy thoát thân mà gấp gáp không mang theo. Ta hiện giờ làm gì có công năng ký sinh, nếu là còn công năng ký sinh thì cần chi phí lời với ngươi, mới vừa nhìn thấy liền ký sinh trên cổ ngươi cho rồi.

    Về phần Lâm Phi à, hắn là loài người hay là chủng loài gì ta cũng nhìn không thấu." Phùng Hợp bà bà nói với Vương Khiếu Thiên bằng âm thanh chao chát.

    "Ngươi vậy mà có thể ký sinh, không được, rào cản tâm lý của ta không cho phép, ngươi cũng có chân mà, tự mà đi đi."

    "Đã nói ta hiện giờ không có công năng ký sinh, ngươi là một tên học hồi phục tâm lý đừng có nói cái gì mà tâm lý không cho phép.

    Ngươi có còn muốn biết chỗ khoang cứu sinh, muốn biết làm sao rời khỏi đây không? Nếu có thì phải để ta bám trên người của ngươi mà dẫn ta đi.

    Thiệt là phí lời quá rồi, lại phí lời nữa thì ta đi luôn, ngươi một thân một mình cứ ở lại đây đi!" Phùng Hợp bà bà hô lên với Vương Khiếu Thiên bằng giọng nói chát chúa.

    Vương Khiếu Thiên nhìn một chút quái vật Phùng Hợp bà bà đang ở chân hắn, thiệt là y chang một con quái vật bạch tuộc vậy, vậy mà lại muốn bò lên người của hắn, nếu ở tình huống bình thường thì dù cho nói cái gì Vương Khiếu Thiên cũng không đồng ý.

    Nhưng hiện tại vì mạng nhỏ, Vương Khiếu Thiên sau khi suy nghĩ một chút liền chịu khuất phục rồi: "Được rồi, vậy ngươi nhiều nhất chỉ có thể bám trên eo của ta, vị trí bên trên nữa thì ngươi không được trèo lên trừ phi có sự cho phép của ta."

    "Hừ, nhận thức của ngươi rất sai lầm, cảnh giới nhóc con nhà ngươi còn chưa đủ.

    Nhân loại và quái vật cơ bản chẳng khác gì nhau, Nhân loại cũng chỉ là một chủng tộc, chỉ cần có trí tuệ thì liền được gọi là sinh vật có trí tuệ, còn những cái khác chỉ là thân xác thối tha mà thôi.

    Ngươi không nên bị mê hoặc bởi vẻ ngoài, không nên có thành kiến với sinh vật trí tuệ ngoài loài người. Bà bà ta nếu bây giờ không phải thiếu trợ thủ, lại nhìn thấy ngươi là do thằng nhóc Lâm Phi kia phái tới, đã sớm giết ngươi từ lâu rồi." Phùng Hợp bà bà quát Vương Khiếu Thiên bằng cái giọng chát chúa.

    Sau đó xúc tu của Phùng Hợp bà bà bắt đầu di chuyển nhanh chóng, leo lên vị trí eo của Vương Khiếu Thiên.

    Xúc tu bắt đầu kéo cái đầu bà ta bám ở phần eo bên phải của Vương Khiếu Thiên.

    Xúc tu cũng không dừng lại, ba cái xúc tu vậy mà lại từ cổ của Phùng Hợp bà bà duỗi dài ra, sinh trưởng thành ba đoạn dài và to.

    Ba cái xúc tu nhanh chóng chui vào trong quần áo của Vương Khiếu Thiên, kề sát da của Vương Khiếu Thiên, quấn một vòng quanh eo và vai của hắn, một cái xúc túc còn dư đoạn dài thì quấn quanh cổ Vương Khiếu Thiên một vòng, hai cái xúc tu kia thì quấn đoạn dư vào bên phải cái thắt lưng.

    Vương Khiếu Thiên cảm giác da mình bị xúc tu tiếp xu thiệt lành lạnh mà cũng ngứa, làn da bị xúc tu chạm tới lại khiến Vương Khiếu Thiên có một loại khoái cảm đặc biệt.

    "Bà ta là quái vật xúc tu bà già, không phải mỹ nữ đâu." Vương Khiếu Thiên nhanh chóng lắc lắc đầu để tỉnh táo lại.

    Vương Khiếu Thiên nhìn lại hiện trạng của mình hiện giờ, sao mà giống như là một người bị quái vật xúc tu trói lại quá vậy.

    "Bà bà, tại sao lại quấn xúc tu lên cổ của ta, cảm giác thiệt nguy hiểm à! Nếu lỡ như ngươi vô ý dùng lực chẳng phải ta xong luôn sao. Bà có thể cuộn xúc tu ở nơi khác được không, tuy rằng đúng là nhiều xúc tu thật." Vương Khiếu Thiên nhìn cái xúc tu như đang thắt cổ mình mà nói với Phùng Hợp bà bà.

    "Ngươi sao mà nhiều chuyện quá vậy, để ở đấy là vì chặng đường tiếp tục của chúng ta rất nguy hiểm, nếu như ngươi không nghe chỉ thị của ta thì sẽ khiến ta gặp nguy hiểm.

    Nếu như ngươi không nghe lời của ta, khiến Trùng tộc tới đây, vậy thì ta liền siết cổ chết ngươi, để lại thi thể ngươi để trì hoãn Trùng tộc.

    Nếu như ngươi không thích ta cuộn trên cổ cũng được thôi, lão bà ta cũng không lịch sự chi nữa, quấn một vòng quanh hạ bộ nhé, gặp nguy hiểm thì ta liền siết nát hạ bộ ngươi, để lại một tên chạy không nổi nhưng vẫn còn sống như ngươi để thu hút Trùng tộc kéo dài thời gian không chừng còn tốt hơn." Âm thanh chát chúa của Phùng Hợp bà bà vang lên, một cái xúc tu đã xốc lên quần của Vương Khiếu Thiên.

    "Đừng, đừng, đừng mà, cứ quấn trên cổ ta, quấn trên cổ rất tốt mà, có sao đâu." Vương Khiếu Thiên khẩn trương ngăn cản Phùng Hợp bà bà.

    Vương Khiếu Thiên bắt đầu y theo chỉ đường của cái đầu Phùng Hợp bà bà mà đi trên vùng sa mạc cát trắng này.

    Lại đi, lại đi, nhìn thấy sa mạc cát trắng vô bờ bến, đi trên sa mạc thật khiến người ta dễ dàng quên mất thời gian cùng phương hướng.

    Vương Khiếu Thiên bước đi như cái máy, đầu có hơi thất thần, Vương Khiếu Thiên nghĩ tới không lâu có xem tin tức của Tinh Minh, phi thuyền vũ trụ chở khách gặp phải bão vũ trụ mà rớt xuống, khoang cứu sinh có một nam một nữ rơi xuống một hòn đảo hoang. Nữ thì là một người mẫu trẻ tuổi, lần này đang đi đóng phim, bất kể dáng người hay diện mạo cũng đều vô cùng xinh đẹp.

    Mà người nam chỉ là một người vận chuyển bình thường, lần này đi là để vận chuyển hàng hóa.

    Mà bản tin cuối cùng nói là sau năm năm thì có ba người được bộ đội cứu hộ phát hiện, một tên vận chuyển nam, một nữ người mẫu, và một đứa bé bốn tuổi.

    Vương Khiếu Thiên liếc nhìn gương mặt đầy sẹo của bà lão bên hông của mình, lại nhìn xúc tu của bà ta, trong đầu bỗng dưng xuất hiện một hình ảnh khủng khiếp, sau năm năm, có ba người được bộ đội cứu hộ phát hiện, trong lòng hắn thì đang ôm hai cái đầu quái vật xúc tu, một cái là mặt của Phùng Hợp bà bà, cái kia là mặt của một đứa bé.

    "A, không!!" Vương Khiếu Thiên bị chính ảo tưởng của mình dọa đến phát sợ, lớn tiếng kêu lên kinh hãi.

    "Kêu cái gì mà kêu, làm gì có Trùng tộc xuất hiện! Ngươi dám quấy rầy giấc ngủ trưa của bà bà, mau đi nhanh, đi gì mà chậm chạp vậy, đừng nói là ta không có nhắc ngươi, nếu như trước lúc trời tối không đến được hang núi bên kia thì ngươi liệu hồn bị Trùng tộc ăn để bà bà ta chạy trốn." Âm thanh khàn khàn chát chúa của Phùng Hợp bà bà từ bên hông Vương Khiếu Thiên truyền đến.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi kukhoai, ngày 17-07-2014 lúc 22:29.
    ~GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA ~ ĐÔNG HOANG YÊU TỘC~

    Yêu Nguyệt Không

  4. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bảo Diệp Tường,freejack,hoainamvuong,Longinus,nhonguoiiu,nngocthang,romolus82,taoghetduy,thedino,ThousandFace,TiếuHồngTrần,trunghoc198919891989,
  5. #13
    kukhoai's Avatar
    kukhoai Đang Ngoại tuyến கென் பைத்தியம �� �� Tình Chàng Ý Thiếp
    Ngày tham gia
    Dec 2009
    Đang ở
    Đáy sông
    Bài viết
    8,719
    Xu
    6,125

    Mặc định

    Khi copy vui lòng copy luôn dòng thông tin dịch giả và nguồn ở mỗi chương. Cám ơn nhiều.

    Dịch giả: kukhoai
    Biên tập: khoaiku
    Nguồn tangthuvien.vn






    "Cái gì, phải tới hang núi trước đêm nay, còn không thì sẽ bị Trùng tộc ăn mất, khoảng cách tới hang núi kia có còn xa lắm không, chừng nào sẽ đến tối vậy, ngươi tại sao không nói sớm!" Vương Khiếu Thiên quay đầu quát to về phía cái đầu Phùng Hợp bà bà bên hông, đồng thời tăng nhanh bước chân, chuyển từ đi bộ thành chạy vọt.

    Hai chân Vương Khiếu Thiên giẫm xuống nền cát trắng, để lại phía sau những dấu chân, bởi vì chạy nhanh nên cát đất dưới chân thậm chí văng tung tóe lên khu vực sau thắt lưng.

    "Mau dừng hành động ngu xuẩn của ngươi lại ngay, nhân loại ngu xuẩn, chuyển sang chạy bộ làm chi vậy.

    Thể lực yếu ớt của ngươi cơ bản chịu không nổi tiêu hao khi chạy bộ, ngươi cùng lắm chỉ chạy được một giờ vũ trụ, chưa đến hang núi thì ngươi đã mệt gục mất rồi.

    Từ giờ đến ban đêm còn hơn hai mươi giờ vũ trụ." Phùng Hợp bà bà dùng xúc tu quấn chặt bờ vai của Vương Khiếu Thiên mà nói vội.

    "Còn tới hơn hai mươi giờ vũ trụ mới đến đêm à, ngươi sao không nói sớm, Phùng Hợp bà bà à, ngươi đừng có ấp ớ dọa người kiểu như thế. Vậy thì hang núi theo như ngươi nói cách chúng ta còn bao xa, với tốc độ của ta bây giờ thì bao lâu có thể tới? Còn nữa, tại sao ngươi biết con đường này có hang núi ở phía trước?" Vương Khiếu Thiên hỏi cái đầu Phùng Hợp bà bà ở bên hông, đồng thời cũng giảm tốc độ xuống, chuyển thành đi chậm rãi.

    "Nhóc con ngươi đi nhanh hơn nữa, tốc độ này quá chậm. Lúc đầu khi khoang cứu sinh rớt xuống hành tinh này, lập tức liền bị rất nhiều Trùng tộc hung dữ bao vây, chân trước cứng rắn cùng răng của bọn chúng chưa tới một phút đồng hồ đã cắn xé một cái lỗ lớn ở khoang cứu sinh hoàn toàn bằng kim loại.

    Cũng còn tốt ta còn có các chiến sĩ sinh hóa không sợ chết giúp ta đối phó đợt công kích đầu tiên của Trùng tộc.

    Ta bất lực nhìn từng tên lại từng tên chiến sĩ sinh hóa liên tục bị cắn nát, máu tươi tung tóe, trở thành lương thực của Trùng tộc. Sau đó ta liền khởi động thiết bị tách rời thân thể, toàn bộ tế bào thân dưới là nhiên liệu, trực tiếp bắn khỏi khoang cứu sinh lên không trung bằng tốc độ cao nhất mà đến bên này." Mặt của cái đầu Phùng Hợp bà bà cau mày nhớ lại.

    "Sau đó thì sao? Ngươi bay qua cái hang núi kia à?"

    "Lúc đó ta đang bay trên không nếu như không có nhìn lầm thì hướng này đi thẳng sẽ có một ngọn núi nhỏ, ở đó nếu may mắn thì có thể tìm thấy một hang động.

    Bao xa cụ thể thì ta cũng không biết, nhưng ước đoán theo tốc độ bây giờ của ngươi nếu đi liên tục hai mươi giờ vũ trụ thì hẳn là có thể đến đó.

    Nơi mà đầu ta rơi xuống không xa nơi mà ta cùng ngươi gặp, sau đó ta nhấn thiết bị cứu sinh năm đó Lâm Phi lắp tại trên răng giả cho ta, tại chỗ đó chờ đại đồ đệ Lâm Phi của ta đến, vốn là chuẩn bị đợi đến một ngày thử một lần, không nghĩ tới lại gặp thằng si đa như mi ở đây." Phùng Hợp bà bà trả lời Vương Khiếu Thiên bằng giọng khàn khàn chát chúa.

    "WTF, đi hơn hai mươi giờ vũ trụ mới có thể tới ngọn núi nhỏ kia, thậm chí ở ngọn núi đó chưa chắc có hang động hay không nữa.

    Ở trên vùng sa mạc này đi hơn hai mươi giờ vũ trụ, ngươi có lầm hay không vậy, ta không đi! Ta không đi được liên tục hai mười giờ vũ trụ." Vương Khiếu Thiên nói xong liền phịch mông ngồi xuống mặt cát, xoa xoa hai chân, đã không thèm đi nữa.

    "Thằng nhãi khốn kiếp này, tại sao lại thiếu khí phách đến thế chứ, đứng lên cho ta!

    Nếu ngươi không đi thì chỉ có thể chờ chết ở chỗ này, chỉ cần đêm tối vừa xuống, Trùng tộc sẽ xuất hiện ngay lập tức, ở vùng sa mạc này thì cơ bản không có chỗ nào để trốn." Cái đầu của Phùng Hợp bà bà nhìn khinh bỉ Vương Khiếu Thiên, gào rú bằng âm thanh chát chúa.

    "Nhưng ta cũng không đi liên tiếp được hai mươi giờ vũ trụ, chưa đi tới thì ta cũng đã mệt chết rồi, bị nắng nóng cho chết. So với mệt chết, ta thà bây giờ giữ chút sức lực, đào cái hố cát rồi chui vào đó núp, nói không chừng bọn nó sẽ không phát hiện được ta đấy." Vương Khiếu Thiên cãi lại.

    "Ngươi xác định là không đi nữa?"

    "Không đi."

    'Tốt lắm, so với được lợi những Trùng tộc, chi bằng được lợi cho ta vậy, ta giờ liền siết cổ chết ngươi.

    Chờ ngươi sau khi chết đi, ta lại hút khô máu thịt và xương tủy ngươi, đã lâu không ăn mặn, những năng lượng từ đó giúp ta sinh tồn cũng khá là tốt, đủ giúp ta tới được khoang cứu sinh." Âm thanh chát chúa lạnh như băng của Phùng Hợp bà bà vang lên, cái xúc tu đang cuốn ngay cổ Vương Khiếu Thiên bắt đầu co rút lại, giác hút bắt đầu khít chặt.

    Trong chốc lát, cảm giác nghẹt thở khó chịu đã tràn ngập đại não Vương Khiếu Thiên, Vương Khiếu Thiên cảm giác cái chết thật gần. Vương Khiếu Thiên nhìn Phùng Hợp bà bà đang ở bên hông, thấy vẻ mặt của cái đầu Phùng Hợp bà bà vậy mà lại đang hé miệng, hơn nữa lại còn chảy cả dãi.

    Trời ạ, Phùng Hợp bà bà chính là một tên ăn thịt người, có thể là đạo sư y học của hệ thống Lâm Phi khốn nạn thì đương nhiên không phải là người bình thường gì, người bình thường có ai vì thoát thân mà biến thành quái vật xúc tu chỉ có cái đầu không!?

    Vương Khiếu Thiên biết Phùng Hợp bà bà chắc chắn là không có dọa chơi hắn, liền nhanh chóng đứng dậy bằng hơi sức yếu đuối còn sót lại, thử kéo cái xúc tu của Phùng Hợp bà bà quấn trên cổ hắn ra.

    Thế nhưng xúc tu rất trơn trượt, cơ bản không thể cầm nắm được.

    "Đừng, ta đi, ta đổi ý rồi, ta tiếp tục đi mà." Vương Khiếu Thiên hô to với Phùng Hợp bà bà bằng một hơi sau cùng.

    Phùng Hợp bà bà nghe thấy Vương Khiếu Thiên kêu la muốn đi, liền ngưng lại lực siết của xúc tu trên cổ Vương Khiếu Thiên.

    "Hộc hộc!" Vương Khiếu Thiên sờ sờ cổ, hít vào mấy hơi lớn ra tiếng.

    "Nhãi con, nói chuyện đàng hoàng với ngươi không được, đừng để bà bà ta đánh ngươi.

    Hiện tại tăng tốc độ của ngươi lên gấp đôi, chiếu theo phương hướng này mà bước tiếp nhanh, không được dừng, dừng thì ta liền siết cổ chết ngươi.

    Ta đã nghiên cứu giải phẫu qua Trùng tộc, bọn nó không những chỉ có thị giác, rất nhiều Trùng tộc còn căn cứ mùi, nhiệt lượng để tìm đồ ăn. Cát trắng nơi đây rất đặc thù, cát trắng ở đây vào ban đêm cơ bản không ngăn được nhiệt lượng của ngươi, trừ phi ngươi tự chôn sống chính mình, không để lộ bất cứ hô hấp nào.

    Ngươi còn chần chừ ở đây sẽ bị Trùng tộc bao vây, bằng năng lực chiến đấu rác rưởi của ngươi thì chỉ có nước chịu chết." Phùng Hợp bà bà quát to với Vương Khiếu Thiên bằng âm thanh chát chúa.

    Vương Khiếu Thiên tức mình không thèm để ý tới lời nói của Phùng Hợp bà bà, tăng nhanh bước chân, bắt đầu đi về phía trước.

    Vương Khiếu Thiên không nói lời nào, Phùng Hợp bà bà cũng không thèm nói, hai người cứ thế lặng yên không nói.

    Mồ hôi nhanh chóng thấm đẫm quần áo Vương Khiếu Thiên, có vài lần Vương Khiếu Thiên muốn bỏ cuộc, thế nhưng Vương Khiếu Thiên lại cảm giác cái xúc tu mềm oặt trên cổ, hắn biết rằng chỉ cần dừng lại thì xúc tu kia trong nhát mắt sẽ hóa thành dây thừng đòi mạng.

    Vương Khiếu Thiên lại nhìn chút cái đầu Phùng Hợp bà bà ở bên hông của hắn.

    Hai hàng răng sắc bén sau cái môi khô quắt của Phùng Hợp bà bà đang không ngừng mài giũa.

    Tiếng mài răng "két két két" vang lên, Vương Khiếu Thiên nghe cứ như là tộc ăn thịt người đang chuẩn bị làm cơm vậy.

    "Lão quái vật này nhất định là đang cố ý." Vương Khiếu Thiên nghĩ ngợi, lựa chọn bước đi tiếp.

    Đi tới chân mỏi nhừ, đi tới cực hạn, đi tới mức không còn cảm giác mỏi nhức gì nữa, Vương Khiếu Thiên vẫn không dừng lại.

    Vương Khiếu Thiên đi hơn bảy giờ vũ trụ, gần như đã đến mức tuyệt vọng, cuối cùng cũng nhìn thấy phía trước không còn sa mạc trắng xóa một vùng, phương xa xuất hiện mấy ngọn núi màu xám cao chót vót.

    "Quá tốt rồi, thấy được núi, núi ở ngay đó." Vương Khiếu Thiên hét to, bắt đầu chạy.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi kukhoai, ngày 10-08-2014 lúc 16:08.
    ~GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA ~ ĐÔNG HOANG YÊU TỘC~

    Yêu Nguyệt Không

    ---QC---


  6. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    freejack,hoainamvuong,Longinus,luly92,Miêu Công Công,nngocthang,romolus82,taoghetduy,thedino,TiếuHồngTrần,
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status