TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Bạn đánh giá truyện này thế nào ?

Người bình chọn
28. Bình chọn này đã đóng
  • Rất hay

    17 60.71%
  • Được

    6 21.43%
  • Tạm được

    1 3.57%
  • Chán

    4 14.29%
Trang 1 của 19 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 91

Chủ đề: Phong quyển tàn vân - Kết thúc phần 1

  1. #1
    Ngày tham gia
    Apr 2013
    Đang ở
    Hắc Nguyệt Hội
    Bài viết
    462
    Xu
    67

    Mặc định Phong quyển tàn vân - Kết thúc phần 1

    Phong Quyển Tàn Vân
    Tác giả: N3T (tkcuathanh)





    “Giá như ta có thể thoát khỏi mỏ quáng này thì ta sẽ chẳng phải chịu cảnh đau khổ.”

    “Giá như ta có thể tu luyện, có thể chiến đấu, sống như một cường giả thì chẳng có ai dám quát mắng, đánh đập ta.”

    “Giá như ta có thể tìm lại được cha mẹ, hỏi họ vì sao bỏ mặc ta như thế, để mấy năm qua ta sống như một tên nô lệ.”

    “Giá như . . . giá như . . .”

    “Nếu tất cả chỉ là giá như, nếu tất cả có thể trở thành một giấc mơ, ta thà nguyện đắm chìm trong ước mơ đấy mãi mãi.”

    Một đứa trẻ mồ côi làm nô lệ trong một mỏ khoáng lúc sắp chết đạt được kì vọng của mình là tự do. Hắn sẽ làm gì, cuộc sống tương lai của hắn sẽ ra sao.

    Một thế giới kết hợp giữa tu tiên và huấn luyện ma sủng sẽ như thế nào.

    Hãy cùng theo dõi nhé

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Phân chia cấp độ (Update cho mọi người tiện theo dõi, đối chiếu)

    Cảnh giới: Nguyên đồ, Nguyên sĩ, Nguyên giả, Nguyên khách, Nguyên tướng, Nguyên quân, Nguyên vương . . .

    Nguyên đồ: Gồm Luyện thể thất trọng: Luyện cơ, Luyện bì, Luyện tạng, Luyện cốt, Luyện tủy, Luyện huyết, Luyện mạch.

    Các cảnh giới sau: Hấp thụ nguyên khí, tích trữ nguyên lực. Nguyên lực được hấp thụ vào cơ thể sẽ được tụ lại ở đan điền, tạo thành nguyên tinh, thập tinh sẽ tăng một cảnh giới.

    Từ nhất đến tam tinh là sơ giai

    Từ tứ đến lục tinh là trung giai

    Từ thất đến cửu tinh là cao giai

    Thập tinh là đỉnh cấp (đại viên mãn)

    Thể chất: Thể chất đại biểu cho tốc độ tu luyện, hấp thụ Nguyên khí. Chia làm Hậu Thiên Thể và Tiên Thiên Thể.

    Hậu Thiên Thể: Thể chất đơn thuộc tính > Thể chất song thuộc tính > Thể chất tam thuộc tính > . . . . .> Phế vật :P
    Tiên Thiên Thể: Thể chất đặc biệt >>> Hậu Thiên Thể

    Võ kĩ: Chia làm Thiên, Địa, Hồng, Hoang (Hoang cấp là yếu nhất). Mỗi cấp bậc lại chia làm Sơ, Trung, Cao, Tuyệt tứ phẩm.

    Đan dược, Khí cụ: Chia làm Thiên, Địa, Hồng, Hoang (Hoang cấp là yếu nhất). Mỗi cấp bậc lại chia làm 10 giai.

    Nguyên phiến: Đồng Phiến, Thiết Phiến, Ngân Phiến, Kim Phiến.

    Tiền tệ: Thiết thạch, Ngân thạch, Kim thạch, Tử thạch, Hắc thạch, Huyết thạch, Bích thạch (đôi chỗ có ghi Kim tệ, Tử tệ . . . vì khi chuyển thành giao dịch chúng trở thành tiền tệ, khi dùng để tu luyện mới gọi là Kim thạch, Tử thạch . . . )

    Thế lực: Lam Sa - Tông Bì - Bích Thạch - Thanh Đồng – Hắc Thiết – Bạch Ngân – Hoàng Kim

    Tư chất Ma sủng: Phàm phẩm, Sơ phẩm, Trung phẩm, Cao phẩm, Tuyệt phẩm, Xuất Sắc, Kiệt Xuất, Trác Việt, Hoàn Mỹ. <Tư chất phụ thuộc vào chủng loại Ma sủng, tư chất càng cao, Ma sủng càng mạnh, càng hiếm>

    Cấp độ Ma sủng: Ma sủng cứ 10 cấp thì có thể tiến giai ( Khi tiến giai nếu có item thích hợp có thể tiến hóa thành chủng loại Ma sủng tư chất cao hơn. Nếu xịt thì chết )

    Giai vị tương đương với cảnh giới của nhân loại.

    0 giai = Nguyên đồ.
    1 giai = Nguyên sĩ
    . . .
    6 giai = Nguyên vương




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Nhân vật trong truyện (Updating . . .)




    Vì các hình ảnh này mình tìm trên mạng nên chỉ có vài phần giống với nhân vật trong truyện. Hi vọng có thể phần nào giúp mọi người hình dung được.



    Vân Phong (còn nhỏ) - Hỏa Sí Điểu


    Hư sau khi bị biến nhỏ(Hình dạng ban đầu là hoàn toàn khác )


    Trung Hoa Hoa - Khi ở Giao Nguyệt Trấn

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi người có ý góp ý, hay gạch đá gì cùng nhau vào đây thảo luận nhé: Link góp ý

    Chương 1: Quáng nô



    Bán Nguyệt sâm lâm đất đai rộng lớn, thực vật phong phú, khoáng vật đa dạng, là địa phương rất tốt cho mạo hiểm giả thích săn tìm nguyên liệu quý hiếm. Thế nhưng trên đời chẳng có gì là miễn phí, vận may luôn đi kèm với hung hiểm, tiền tài đi kèm chết chóc. Ma thú, yêu thú trong sâm lâm nhiều không đếm xuể, hằng năm số lượng mạo hiểm giả tử vong trong sâm lâm cũng lên đến hàng nghìn, đôi khi còn vượt mức chỉ tiêu đạt tới cả vạn người.

    Cái tên Bán Nguyệt theo đó cũng trở thành một trong tứ đại hung địa xung quanh Bách Dạ vương triều.

    Trong một mỏ tinh thạch cỡ nhỏ nằm đâu đó ở ngoại vi Bán Nguyệt sâm lâm.

    “Bao thúc, Triển thúc mọi người qua đây ăn trưa đi.”

    Một giọng nói non nớt còn chưa vỡ giọng vang lên trong hang núi.

    Giữa những tiếng đập đá, đào khoáng ầm ầm vang lên thì âm thanh của tiểu hài tử có vẻ như không hợp với hoàn cảnh cho lắm. Thế nhưng không ai trong mỏ khoáng cho là vậy, đơn giản bởi vì họ đã quá quen thuộc với điều này.

    Bốn năm qua, kể từ khi đứa bé đáng thương kia bị bắt vào hầm mỏ làm quáng nô, mọi người đã bắt đầu nhận thức nó. Giữa cái cảnh đánh đập bạo tàn của lũ chủ mỏ và cái thiếu ăn thiếu mặc, không ai nghĩ rằng đứa bé này có thể sống sót mà lớn lên. Ấy vậy 4 năm trôi đi, có vài người đã chết, nhóm quáng nô này cũng đã trải qua bốn năm mỏ quáng lớn nhỏ, đứa bé này vẫn kiên cường sống sót giống như một kì tích.

    Nhóm người đang miệt mài khai thác tinh thạch trong thông đạo nghe thấy tiếng hài tử bắt đầu dừng lại, lục đục tụ tập vào một chỗ chuẩn bị nghỉ ngơi. Một đại hán tầm 40 tuổi, râu ria lởm chởm, trên người chi chít những vết sẹo ngẩng đầu nhìn hài tử kia hỏi:

    “Vân Phong, sao hôm nay đến sớm vậy.”

    Nhìn kĩ lại thì đứa trẻ này chỉ là một tiểu hài tử tầm 9, 10 tuổi, thế nhưng do thiếu ăn nên cơ thể thấp bé, gầy còm giống như một hài tử 6, 7 tuổi. Cái áo bằng vải thô, rách nát bẩn thỉu chẳng thể nào che được cơ thể gầy còm mà chi chít những vết thương, vết bầm dập vẫn còn mới. Chẳng qua, trong đôi mắt kia vẫn ánh lên sự kiên cường, không cam chịu số phận.

    Cười khì khì, đứa trẻ tên Vân Phong bắt đầu lôi thức ăn của mọi người ra khỏi cái giỏ tre đồng thời đáp:

    “Bao thúc không biết, tối qua Hoa lão đầu bệnh, đến sáng nay vẫn còn rất yếu. Cháu sợ lão đầu không thể nộp đủ tinh thạch nên tranh thủ thời gian đến đây sớm kiếm ít tinh thạch cho lão đầu, giúp lão không bị bọn cai khoáng đánh. Lần này lý do là chính đáng nhé Bao thúc.”

    Nói xong hắn đưa mỗi người hai cái bánh gạo cùng một bát nước rau. Đôi mắt tinh ranh rất phối hợp với dáng vẻ đáng thương mà nhìn Bao thúc như cầu tình.

    Người họ Bao thấy vậy chỉ khẽ nhíu mày, tỉnh bơ đáp lại:

    “Đừng làm vẻ mặt như vậy với ta, nếu ở đây do Triển thúc hoặc Hoa lão quản thì may ra ngươi còn có cơ hội thế nhưng đối với ta thì vô dụng. Ta đã nói rồi, ngươi vẫn còn nhỏ, không thể khai khoáng được đâu. Hôm nay lão đầu ốm thì phần của lão để bọn ta chia nhau giúp.”

    Quáng nô khác bên cạnh thấy thế cũng chỉ cười trừ, dường như không phải ngày một ngày hai xảy ra chuyện xin xỏ như thế này. Có người còn lên tiếng khuyên răn:

    “Tiểu Phong à, Bao ca nói đúng, sức ngươi không đập được đá để lấy tinh thạch đâu. Việc của lão đầu cứ để chúng ta lo.”

    Cái gọi là tinh thạch chính là tiền tệ được giao dịch trong thế giới này. Bên trong tinh thạch có chứa một lượng nguyên khí nhất định, tùy vào độ thuần của nguyên khí mà tinh thạch có các màu sắc khác nhau. Dựa vào màu sắc chúng được chia làm thiết thạch, ngân thạch, kim thạch, tử thạch, hắc thạch. Trên nữa còn có huyết thạch, bích thạch. Thế nhưng giá trị của nó quá trân quý, thường được dùng để tu luyện hoặc trao đổi nguyên liệu khác chứ không dùng cho giao dịch hàng ngày.

    Tinh thạch cũng không phải dễ kiếm. Thường mỗi mỏ tinh quáng chỉ có số lượng tinh thạch nhất định, chủng loại tinh thạch cũng không đồng nhất. Với quy mô cỡ nhỏ của mỏ khoáng này chỉ sợ phẩm chất cao nhất cũng chỉ là kim thạch.

    Tinh thạch thường nằm trong quặng đá, muốn kiếm được tinh thạch cần phải đập vỡ vỏ ngoài rồi sau đó mới có thể lấy được tinh thạch ra. Kì lạ ở chỗ kích thước của tinh thạch luôn luôn giống nhau bất kể loại tinh thạch nào, đều chỉ có cỡ 3 ngón tay. Đây cũng là một điều quan trọng để tinh thạch có thể trở thành đơn vị giao dịch tiền tệ ở thế giới này.

    Ở trong mỏ khoáng này, mỗi ngày, mỗi người đều phải nộp lên tinh thạch có giá trị là 50 ngân thạch. Vận khí tốt, chỉ cần tìm được một kim thạch là đủ nộp trong hai ngày, thế nhưng vận khí siêu siêu xấu thì phải 5000 viên thiết thạch mới đủ số lượng. Tính ra cũng phải đập 5000 quặng đá. Đương nhiên đó chỉ là nói cho vui thôi, chứ thực tế cứ vài thiết thạch lại có một ngân thạch. Mặc dù vậy, nhưng một ngày kiếm đủ 50 ngân thạch cũng là chuyện vô cùng khó khăn, không phải ai cũng có thể nộp đủ. Kết cục của những kẻ như vậy là một trận đòn nhừ tử và bỏ đói một ngày.

    “Bao thúc à, mọi người đã vất vả lắm rồi. Dù mọi người có cố gắng cũng chưa biết có thể làm đủ số tinh thạch để nộp lên không. Giờ mà giúp thêm Hoa lão đầu nữa thì mọi người làm sao đủ. Còn ta, hàng ngày đều vận chuyển tinh thạch, đá vụn nên sức khỏe cũng không đến nỗi nào. Hay mọi người để ta thử xem.”

    Vân Phong chân thành nhìn vào các thúc bá trước mắt mà năn nỉ. Hắn cũng biết mọi người nơi đây, mặc dù đều thân phận nô lệ, không biết sinh tử ngày mai thế nhưng tất cả đều coi hắn như con, như cháu, không muốn hắn chịu khổ thay mọi người. Nhưng đối với hắn, những người này chẳng khác nào thân nhân trong gia đình. Có thể giúp đỡ các thúc thúc bá bá, khiến họ giảm đi một phần khó nhọc, giảm đi một phần thương tích là điều hắn mong muốn từ lâu.

    “Không được.”

    Đáp lại lời năn nỉ của Vân Phong chỉ là cái lắc đầu chắc nịch của Bao thúc. Hắn kiên quyết nói:

    “Ta biết ngươi vẫn luôn nghĩ cho chúng ta, nghĩ cho Hoa lão đầu. Thế nhưng ngươi không làm được đâu. Việc của ngươi là lo chuyển thức ăn và đá vụn ra bên ngoài, chỉ thế thôi.”

    “Nhưng . . .”

    Lời chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị ánh mắt sắc lạnh mà uy nghiêm của Bao thúc cắt đứt. Những từ phía sau cũng bị hắn nuốt lại vào bụng, chẳng dám năn nỉ nữa. Tính Bao thúc là như thế, đã quyết chuyện gì là không bao giờ thay đổi.

    “Bao ca, nếu Vân Phong đã muốn giúp như vậy, không bằng để hắn làm việc khác.”

    Miếng bánh trong mồm Bao thúc vừa cắn đã bị nhả ra. Không chỉ là Bao thúc, nhiều người nghe vậy cũng ho khù khụ như bị mắc nghẹn. Ngạc nhiên trong mắt mọi người càng nồng đậm bởi người lên tiếng là Triển Đán - lão sư dạy chữ đồng thời cũng là người yêu thương Vân Phong nhất. Thường ngày những việc nặng nhọc của Vân Phong đều bị người này tranh làm, có gì ngon đều nhường tiểu tử kia trước. Hôm nay tự nhiên lại nghĩ việc cho Tiểu Phong thì nếu không bị bệnh thì chắc là đêm qua không ngủ ngon giấc nên giờ này nói mơ.

    Nghe được lời nói như bênh vực mình, cái miệng nhỏ nhắn của Vân Phong nhoẻn một nụ cười tươi rói với nam nhân vừa lên tiếng. Nam tử cũng khẽ mỉm cười với Vân Phong. Dáng vẻ mệt nhọc, tiều tụy do lao động quá sức hàng ngày không thể che đi cử chỉ nho nhã, lễ độ cùng quang mang thâm thúy nơi khóe mắt hắn.

    “Ngươi nói thử xem.” Bao thúc khẽ hỏi.

    “Tiểu Phong, ngươi thật sự muốn giúp chúng ta?” Triển Đán không trả lời ngay mà quay sang hỏi Vân Phong.

    “Có gì thúc thúc cứ nói, ta quyết không từ.”

    Mặc dù không biết sẽ phải làm việc gì, thế nhưng Vân Phong vẫn nhanh chóng đáp ứng. Hắn biết rằng Triển thúc sẽ không để hắn bị thương hay thiệt mạng. Có lẽ cái này gọi là tín nhiệm đi.

    Nghe thấy Vân Phong trả lời nhanh chóng như vậy, Triển thúc cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng thay vào bằng nụ cười hiền từ.

    “Bao ca còn nhớ phế khu bên trái không, ta đã từng nói với huynh ở đó có một thông đạo hẹp dẫn đến một khu khai quáng khác.”

    “Ừm, vẫn còn nhớ, nhưng ngươi cũng đã từng nói chỗ đó đất đá rất cứng, không thể đào được đường hầm.” Bao thúc hơi nghi hoặc hỏi lại.

    “Vậy mới cần nhờ đến Tiểu Phong, nếu hắn có thể chui qua thông đạo nhỏ tới bên kia thì có thể giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều công khai thác. Chỉ cần chuyển quặng đá ra ngoài cho các huynh đệ khác đập kiếm tinh thạch là được.”

    Triển Đán nhanh chóng bồi thêm một câu xóa tan chút nghi hoặc, lo lắng cuối cùng trong lòng Bao thúc.

    “Huynh yên tâm, ta đảm bảo sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”

    Đến lúc này, Bao thúc mới yên tâm. Hắn gật đầu đồng ý rồi ra hiệu cho mọi người tiếp tục ăn uống, chỉ để lại Vân Phong cùng Triển Đán hai người dắt nhau tới đường hầm bên trái.

    Chừng 10 phút sau, ở lòng núi bên trái, có hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện. Nơi đây vốn là một trong ba địa điểm khai thác tinh thạch chính của quáng mỏ, diện tích cỡ 80 mét vuông, thế nhưng sản lượng quặng đá đã sớm cạn kiệt, thêm vào tường đá cứng rắn xung quanh không thể đào sâu thêm để khai thác cho nên từ lâu đã trở thành phế khu.

    Vân Phong nhìn quanh một hồi, dường như, nơi đây chẳng có gì cho hắn làm thì phải.
    “Rất nghi hoặc vì sao ta mang cháu tới đây sao.” Triển thúc thấy sự nghi hoặc trong mắt Vân Phong liền hiền từ xoa đầu hắn nói. “Cháu thử nhìn thông đạo sau đống đá vụn kia đi.”

    Lúc này, Vân Phong mới chú ý đến một thông đạo bị che khuất bởi đá vụn. Nếu không có Triển thúc nói thì hắn cũng chẳng chú ý nơi đó. Bước nhanh tới, hắn liền nhận ra dụng ý mà Triển thúc lôi hắn đến.

    Thông đạo khá dài mà hẹp, cỡ 20 – 25 mét, diện tích không lớn, chỉ ngang cỡ một tiểu hài, cho dù là Vân Phong cũng chỉ miễn cưỡng mới có thể chui lọt. Đường chui vào cũng không hề đơn giản, đá vụn, thạch nhũ lởm chởm khắp nơi. Điểm an ủi duy nhất là số lượng quặng đá nằm lăn lóc phía bên kia khá lớn. Rất có khả năng sản lượng quặng đá cũng đạt ngang bằng phế khu này.

    Tiến đến bên Vân Phong, Triển thúc vỗ vỗ vai hắn, nhẹ nhàng nói:

    “Thế nào, có tự tin chui qua thông đạo này không. Nếu có thể đến bên kia chuyển quặng đá ra ngoài sẽ tiết kiệm rất nhiều công sức cho chúng ta.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi tkcuathanh, ngày 19-03-2014 lúc 23:12.
    ---QC---


  2. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    danny_alice1992,duccowboy,Miên Lý Tàng Châm,popstar,qag001,stinkbug9999,Túy Kiếm Phong Trần,theawesome,timemnoidau,Trời Xanh Mang Mang,Vân Tiên Khách,Đạp Tuyết,Độc Nhãn,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2013
    Đang ở
    Hắc Nguyệt Hội
    Bài viết
    462
    Xu
    67

    Mặc định

    Phong Quyển Tàn Vân
    Tác giả: N3T


    Chương 2: Lệnh bài kì lạ



    Gật đầu với Triển thúc, Vân Phong dùng hành động để trả lời. Hắn khẽ vặn người, lách mình chui vào cái thông đạo chật hẹp kia.

    Ở bên ngoài nhìn là một chuyện, bắt tay vào làm mới cảm thấy khó hơn rất nhiều. Cái thông đạo này mới đầu chui vào có vẻ đơn giản, thế nhưng muốn tiến lên lại là một điều vô cùng khó khăn. Dùng cùi trỏ khẽ tiến một ít thì đã đụng trái, đụng phải, cùi trỏ ma sát trên mặt đá vụn đã bắt đầu tướm máu. Quan trọng hơn là từng mảnh đá bên trên cứa vào phần bả vai nhô lên cao nhất khiến Vân Phong khẽ rùng mình vì đau và sót.

    Một chút máu này cũng chẳng đáng vào đâu, so với những trận đòn thỉnh thoảng hắn phải chịu thì những vết đau này chỉ tính là muỗi đốt inox. Thế nhưng cái cảm giác căng cứng, tê mỏi khi phải ép cả hai tay vào người để di chuyển khiến hắn đau đớn không thôi. So với vết rách trên da thịt lại càng khó chịu hơn gấp bội. Giờ phút này, một cái vươn vai với hắn cũng đã là quá xa xỉ.

    “Phải cố gắng! Vì Hoa lão đầu, vì Bao thúc, Triển thúc, vì mọi người! Ta nhất định có thể làm được.” Trong thâm tâm, Vân Phong không ngừng gào thét. Chỉ một chút nữa thôi, hắn có thể giúp đỡ được mọi người phần nào. Hắn không cam tâm bỏ lại phía sau vì một chút mỏi mệt này.

    Nén nỗi đau xác thịt, hắn vẫn tiếp tục tiến tới.

    Bên ngoài, nhìn Vân Phong từng bước tiến lên, để lại từng vệt máu lấm tấm trên nền đá vụn, Triển thúc không kìm được lo lắng trong lòng. Đôi tay đã bấu chặt vào gấu áo, đôi mắt cũng không hề chớp mà nhìn vào thông đạo. Dù gì chuyện này cũng là hắn đề ra ý kiến, nếu chẳng may Vân Phong bị kẹt ở thông đạo thì hắn làm sao có thể ăn nói với Bao ca, Hoa lão được. Nghĩ tới đây, hắn không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ có thể cầu trời cho Vân Phong bình an quay về.

    Vân Phong vẫn không hề biết được cảm giác của Triển thúc bởi lúc này hắn đang cố gắng bò nốt từng mét còn lại. Từng bước di chuyển càng trở nên khó nhọc, hắn đã không thể điều khiển được đôi tay, bả vai mình. Thay vào đó lại dùng đôi chân mà đẩy, mặc kệ cho cả ngực kéo dài trên nền đá sỏi. Máu và mồ hôi dần quện vào với nhau.

    Ba mét. Hai mét. Một mét.

    Mãi tới khi cả người đã tới được bên kia thông đạo, Vân Phong mới có thể thả lỏng tâm tình, nở một nụ cười đắc ý.

    Hắn ngồi bệt xuống đất mà thở hổn hển, lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, trên mặt. Nhìn cái áo vải thô đã trở nên rách nát, thấm một mảng máu tươi mà không khỏi lắc đầu.

    “Tiểu Phong, ngươi không sao chứ.”

    Tiếng Triển thúc cất lên mang theo sự lo lắng của bậc trưởng bối khiến Vân Phong chợt tỉnh. Hắn cố nén sự mỏi mệt của cơ thể mà nói vọng ra:

    “Ta không sao. Triển thúc, người đưa dây thừng qua đây đi.”

    “Tốt, ngươi đợi một lát.”

    Trong khi đợi Triển thúc chuẩn bị, Vân Phong mới có cơ hội nhìn quanh cái “động” này một chút. Mặc dù, nơi này nằm sâu trong lòng núi vừa tối vừa ẩm, thế nhưng một ít ánh lửa le lói từ cái dóm lửa cũng khiến Vân Phong đủ nhìn. Đỉnh của “động” cũng phải cao cỡ 20 mét, rộng cũng cỡ trăm mét vuông. To hơn nhiều so với khu khai khoáng bên kia thông đạo. Đặc biệt hơn cả là xung quanh chất đầy quặng đá, phía bên trên tường còn cả một đống đá quặng vẫn chưa được đục ra.

    Hắn khẽ mỉm cười, có số đá quặng này, các thúc thúc, bá bá sẽ có thêm vài ngày an nhàn, không cần phải khổ khổ cực cực đào quặng đá nữa, chỉ việc đập ra để lấy tinh thạch thôi. Như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, công sức.

    Nén vui vẻ trong lòng, Vân Phong biết giờ không phải là lúc vui sướng, hắn phải làm tốt công việc của mình đã. Hắn nhanh chóng nhặt nhạnh từng quặng đá nằm lăn lóc dưới đất rồi cho vào cái túi bằng vải thô chuẩn bị chuyển qua cho Triển thúc.

    Thế nhưng, rất nhanh, một tia sáng màu trắng lóe lên khiến hắn phải chú ý. Đơn giản là ở trong này, mọi thứ tối om, thứ duy nhất giúp Vân Phong nhìn thấy là từ cái dóm đánh lửa. Do vậy một ánh sáng bất chợt lóe lên có vẻ như là một sự thu hút khá lớn. Có thể đó là một miếng tinh thạch bị vỡ phản chiếu lại ánh sáng từ đốm lửa, hoặc tệ hại hơn là một con ma thú.

    Vân Phong khẽ lùi lại đến sát thông đạo rồi mới tiếp tục quan sát. Một phút sau, vẫn chẳng có gì xảy ra cả. “Có thể đó là tưởng tượng mà thôi.” Hắn thầm nghĩ rồi tiếp tục nhặt quặng đá cho vào bao.

    Một lúc sau, một sợi dây thừng được thòng qua một cây gậy dài được đưa đến bên hắn. Vân Phong hiểu ý liền buộc lại cái bao vào sợi dây kia cho Triển thúc kéo qua.
    Bỗng nhiên, cái ánh sáng trắng mờ kia lại lóe lên phát nữa khiến Vân Phong cảm thấy giật mình. Hắn nhanh chóng quay lại nhìn nhưng cái ánh sáng kia đã biến mất.

    Người ta nói tò mò là bản tính của con người chẳng sai chút nào. Vân Phong trong trường hợp này cũng không ngoại lệ. Trí não hắn nói rằng có thể có nguy hiểm thế nhưng đôi chân hắn lại chẳng nghe lời vẫn tiếp tục bước về phía trước.

    Lẫn trong đống quặng đá thỉnh thoảng lóe lên một ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, nếu nhìn ở bên kia thông đạo quả thực chẳng thể nào nhìn thấy được ánh sáng này.

    Khẽ gạt đống quặng đá ra một bên, đưa cái đóm lửa lại gần Vân Phong liền nhận ra một vật kì lạ màu trắng. Nói đúng hơn đây là một vật lai tạo giữa lệnh bài và ngọc bội. Thở phào may mắn vì không phải là ma thú, Vân phong mới nhẹ nhàng cầm cái “lệnh bài” kì quái lên xem mà không hề chú ý rằng từng giọt máu chảy ra từ khuỷu tay và cùi trỏ xuống bàn tay đang dần dần bị “lệnh bài” hút hết.

    Nó to cỡ nửa bàn tay người lớn, màu trắng, hình chữ nhật, không rõ chất liệu, xung quanh được trạm khắc hoa văn tinh mĩ. Bốn góc của cái “lệnh bài” này dường như còn có 4 viên ngọc nhỏ nhưng giờ đây đã bị tàn phá chỉ còn lại một viên duy nhất. Nửa trên lệnh bài được mài nhẵn, hơi hõm vào một ít so với xung quanh, nửa dưới lại có vài hàng chữ cổ.

    Mặc dù không thể đọc được hàng chữ này, thế nhưng trong đầu Vân Phong liền hiện ra hai chữ “Nguyên Phiến”.

    Truyền ngôn nói rằng trên đại lục này, nếu như số lượng nhân loại chỉ là một, thì số lượng ma thú là hàng vạn. So sánh như vậy thì cũng đủ biết được rằng số lượng ma thú nhiều đến như thế nào. Đồng thời cũng cho thấy được sự nguy hiểm mà nhân loại phải đối mặt. Tuy rằng, diện tích con người ở chỉ chiếm một phần rất nhỏ của đại lục, nhưng như vậy cũng không loại trừ được uy hiếp từ ma thú. Từ thủa sơ khai, con người đã tìm đủ mọi cách để tu luyện làm cho mình mạnh mẽ hơn, khiến bản thân có thể tự đương đầu với nguy hiểm. Và rồi họ nhận ra rằng, cộng sinh với ma thú là một cách làm rất hữu hiệu. Hàng ngàn năm qua đi, từ những bước đầu câu thông với ma thú, cho đến khi kết hợp với ma thú, nhân loại đã tìm ra được một con đường tu luyện đúng đắn cho mình, đồng thời phát minh ra một thứ làm thay đổi cả lịch sử - Nguyên Phiến.

    Nguyên Phiến do các Chế khí sư cường đại làm ra, với mục đích bắt nhốt ma thú, lợi dụng cách hấp thụ nguyên khí của ma thú để đồng thời tu luyện nguyên lực bản thân. Bên cạnh việc tu luyện, ma thú còn trở thành ma sủng giúp đỡ và chiến đấu cùng với con người. Theo thời gian ma thú được phân loại theo từng đẳng cấp, từng chủng loại khác nhau, Nguyên Phiến từ đó cũng được phân ra làm Đồng Phiến - Thiết Phiến – Ngân Phiến – Kim Phiến.

    Khi ma thú bị bắt vào trong Nguyên Phiến trở thành ma sủng, nó sẽ tự động hiện lên số liệu, đẳng cấp chủng loại ma sủng lên mặt trên của phiến. Nhờ đó, con người có thể dễ dàng theo dõi, tìm hiểu, nhận biết ma sủng của mình.

    Điều này Vân Phong đã từng được nghe Bao thúc và Hoa lão kể lại, đồng thời hắn cũng thường xuyên nhìn thấy bọn cai khoáng dùng ma sủng để tu luyện và canh gác, cho nên hình dáng Nguyên Phiến đã không còn xa lạ gì nữa. Mới nhìn thấy đồ vật này, hắn đã nhận ra ngay. Nếu có khác chỉ do cái Nguyên Phiến này quá tinh xảo, so với Nguyên Phiến hắn đã từng nhìn thấy thì đẹp hơn nhiều lắm.

    Hằng ngày, trong những câu truyện đêm khuya của đám quáng nô, Vân Phong từng ao ước có được một ma sủng riêng cho mình. Đến hôm nay hắn đã có được một Nguyên Phiến, có thể nói là đã thỏa ước nguyện. Nhưng nhìn miếng Nguyên Phiến trong tay, Vân Phong phân vân không biết làm thế nào để có thể kích hoạt sử dụng nó.

    Giơ miếng Nguyên Phiến ra trước mặt, Vân Phong quát:

    “Ma sủng, ra.”

    Không có tiếng đáp lại, thay vào đó là những tia lập lòe, lập lòe của ánh sáng trắng chiếu ra từ Nguyên Phiến.

    “Không được sao, chắc là sai tư thế.” Vân Phong thầm nghĩ, hắn nhớ lại hành động của bọn cai quáng lúc chiến đấu với ma thú và địch nhân. Có người kẹp Nguyên Phiến trong hai ngón tay rồi ném ra như rải đậu, có người thì xòe hai chân ra rồi giơ Nguyên Phiến ra trước mắt như khoe của, có người lại chẳng làm gì mà ma sủng tự động xuất hiện.
    Nhớ lại các động tác ấy, Vân Phong bắt đầu duyệt lại một lần.

    “Mở ra ma sủng của ta.”

    “Tiến lên đi, hỡi siêu cấp ma thú.”

    “Bất bại ma sủng, làm thịt bọn chúng.”

    Trong động núi, tiếng trẻ con hô lên kèm theo từng động tác phải gọi là củ chuối vẫn tiếp tục diễn ra. Người duy nhất có thể nghe được những tiếng kêu ấy là Triển thúc thì vẫn đang miệt mài đập những hòn quặng đá mới lấy được từ Vân Phong.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi người có ý góp ý, hay gạch đá gì cùng nhau vào đây thảo luận nhé: Link góp ý
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 30-06-2014 lúc 22:59.

  4. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    danny_alice1992,duccowboy,lacquy1234,Miên Lý Tàng Châm,qag001,stinkbug9999,Túy Kiếm Phong Trần,theawesome,timemnoidau,Trời Xanh Mang Mang,Vân Tiên Khách,Đạp Tuyết,Độc Nhãn,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Apr 2013
    Đang ở
    Hắc Nguyệt Hội
    Bài viết
    462
    Xu
    67

    Mặc định

    Phong Quyển Tàn Vân
    Tác giả: N3T


    Chương 3: Sập mỏ



    Bên ngoài mỏ khoáng, thời tiết vô cùng dễ chịu, trời xanh mây trắng, gió mát nhè nhẹ thổi như muốn xóa tan những mệt nhọc của con người. Giữa trốn rừng thiêng nước độc như Bán Nguyệt sâm lâm mà có thể hưởng thụ ngày đẹp như thế này quả thật hiếm thấy.

    Phía trước khu nhà tù của quáng nô, trong một dãy nhà bằng đá có một người đang nằm ườn ra để sưởi nắng. Người này tầm khoảng 50 tuổi, tóc ngắn ngang vai, ngũ quan lạnh lùng, ẩn ẩn sự sát phạt, hiếu chiến, trên trán có một vệt sẹo dữ tợn màu đỏ hình con rết càng khiến hắn trông như một kẻ khát máu. Đừng nhìn dáng người hắn gầy gò mà tưởng lầm hắn yếu đuối. Khắp mỏ quáng này ai cũng biết hắn là kẻ đứng đầu, biệt hiệu Huyết ngô công Quan Sách. Ma sủng ưa thích là Huyết ngô công nhị tinh lục cấp, uy lực khó bì, lại giết người không chớp mắt. Đa phần quặng nô ở mỏ quáng này đều là hắn đánh giết bang phái khác mà cướp về.

    Lúc này đây, Quan Sách đang hưởng thụ cuộc sống mỹ diệu dưới nền trời của Bán Nguyệt sâm lâm. Bên cạnh hắn là hai thiếu phụ thành thục, có chút nhan sắc đang hầu hạ quạt mát và ăn uống. Nhấm nháp một chùm quả chín vừa đến từ tay thiếu phụ cạnh bên, Quan Sách không kìm được mà khẽ miết vào mỹ đồn của nàng. Đáp trả lại hắn là một cái mị nhãn từ thiếu phụ khiến Quan Sách vui vẻ mà cười mãi không thôi.

    “Đại nhân, không hay.”

    Đang lúc vui vẻ với cuộc sống đầy mĩ vị, một tiếng kêu thất thanh khiến Quan Sách tỉnh lại. Nhìn tay chân đang thất tha thất thểu chạy đến, sát khí từ Quan Sách không kiềm được mà tỏa ra kiến tên kia hai chân như quỵ xuống.

    “Năm giây, không nói, chết.”

    Lạnh lùng phun ra năm chữ, chỉ thế thôi cũng khiến tên kia vãi cả ra quần. Hắn giờ mới biết được là đã phá đi cảm hứng nhân sinh của đại nhân, thế nhưng chuyện này quá khẩn cấp, ảnh hưởng tới an nguy của toàn mỏ khoáng nên không còn cách nào.

    “Đại nhân, Phong Lang Bang đang tấn công chúng ta. Vòng ngoài đã vỡ, bọn chúng sắp tấn công được vào mỏ quáng rồi.”

    Bụp.

    Tên kia chưa kịp nói xong thì một vật màu đỏ dài như cái đũa đã xuyên qua não hắn rồi từ từ hút đi máu thịt. Không đến ba phút chỗ vừa rồi chỉ còn có một hài cốt da bọc xương. Hung vật màu đỏ như ăn no nê, liền kêu lên một tiếng “Réc” rồi quay lại phía Quan Sách. Nhìn kĩ thì ra chính là một con Huyết ngô công thành niên, bên ngoài lờn vờn máu có chứa kịch độc.

    Quan Sách không thèm nhìn đàn em bị giết chết. Đối với hắn chuyện này đã thành thói quen, dám làm hắn phật lòng thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

    Khoác áo bào màu đỏ lên vai, Quan Sách hung hăng nhìn về phía trước nhàn nhạt mở miệng:

    “Phong Lang Bang, ta chưa động đến các ngươi mà dám vào địa bàn của ta đánh cướp. Cũng tốt, tiêu diệt các ngươi xong rồi tiện thể thu phục luôn Phong Lang Bang.”

    Lời nói vừa dứt, Quan Sách không kịp thu lại mà đứng lên như kẻ mất hồn.

    Trong tầm mắt hắn dần dần nổi lên hai bóng người, một kẻ là Bạch Lang, là Bang chủ Phong Lang Bang. Người này mưu kế thâm sâu, thế nhưng so về chiến lực thì tên này chỉ kém không hơn, dù quần đấu hay đơn đấu hắn cũng tự tin có thể dồn Bạch Lang vào chỗ chết. Thế nhưng, kẻ khiến Quan Sách không dám động đây là một hắc y nhân mặc áo bào đen, không rõ mặt. Uy áp tỏa ra từ hắn có thể khiến cho một kẻ thân chinh bách chiến, hung tàn như Quan Sách cảm thấy nguy hiểm.

    Hai người kia đứng đó, không thèm trả lời, vẫn cứ nhìn Quan Sách như một kẻ sắp chết. Chỉ chừng năm phút sau, Quan Sách liền hiểu thế cục của mình đã như cua trong lỗ, không còn đường lui. Tất cả tay chân, huynh đệ của hắn đã không thấy đâu, có lẽ đã bỏ mình hoặc cũng có lẽ đã chạy thoát. Xung quanh hắn giờ đây chỉ toàn màu áo trắng thêu một đầu Ác Lang.

    “Chết.”

    Người áo bào đen hờ hững nói một câu khiến Quan Sách như rơi vào trong hầm băng vạn trượng. Không khuyên hàng, không chiến đấu, chỉ một từ thốt ra khiến cho Quan Sách biết được kết cục của bản thân.

    Bạch Lang nghe vậy cảm thấy vui mừng khi người khác gặp họa. Nở nụ cười tủm tỉm trên mặt, hắn khẽ khom người cung kính nói với hắc y nhân:

    “Đại nhân. Còn mỏ khoáng.”

    “Sau khi làm xong việc, tất cả là của ngươi.” Hắn y nhân vẫn hờ hững phân phó.

    Bỗng nhiên hắc y nhân nhướng mày, thân thể lập tức lao về Quan Sách. Từ ống tay áo bỗng xuất hiện một thanh trùy thủ đen thui, ẩn ẩn quang mang ám kim.

    Nhanh như chớp, một tia sáng lạnh lẽo lướt qua cổ Quan Sách khiến hắn không thể tin vào mắt. Chỉ có thể khẽ thì thào trong miệng:

    “Thì ra . . . là . . . Ám . . . Thủ . . . Thương Sinh . . . hội. Ta chết . . . không oan . . .”

    Ngay lúc này, Bạch Lang mới hồi phục tinh thần, tiến lại gần hắc y nhân, cúi đầu nịnh nọt:

    “Cảm tạ đại nhân đã giúp đỡ chiếm lấy mỏ khoáng, sau này đại nhân có phân phó tiểu nhân nhất quyết không từ.”

    “Đã muộn.”

    Hắc y nhân nói một câu, lập tức ở mỏ khoáng bắt đầu có tiếng nổ. Như một phản ứng dây chuyền, hàng loạt tiếng nổ cũng bắt đầu kéo theo sự sụp đổ của mỏ khoáng. Quan Sách nghe tiếng nổ như được giải thoát, cả người ngã về phía sau. Trên cổ hắn chỉ có một vết đỏ mờ mờ.

    Bạch Lang nhìn thấy thảm cảnh của Quan Sách như vậy, không nhịn được mà hít vào một hơi, đồng thời rùng mình một cái. Võ kĩ của hắc bào nhân quả thực đã xuất thần nhập hóa, một chiêu tốc độ thuần túy khiến Quan Sách đứt cổ nhưng đầu vẫn không tách khỏi thân, máu vẫn chảy trong huyết quản.

    “Hắn đã kích nổ cả mỏ khoáng, đợi quáng nô ra hết thì chúng ta đi, mỏ khoáng này trở thành phế mỏ rồi.”

    Hắc y nhân phân phó Bạch Lang một câu rồi cúi xuống lục tìm trên thân thể Quan Sách, không quan tâm đến những chuyện khác nữa. Một lúc sau hắn lôi ra 2 đồng phiến, một thiết phiến từ trong thắt lưng Quan Sách. Đôi mắt khẽ ánh lên quang mang thâm thúy.

    “Không tồi, Huyết ngô công cũng đã đạt tới cấp 6 nhị tinh.”

    Bạch Lang bên cạnh khẽ thở dài, tưởng đâu theo vị đại nhân này làm việc thì sẽ chiếm được chỗ tốt, ai dè miếng bánh vừa đến tay đã làm rớt. Đúng là xui xẻo mà.

    Bên trong động khoáng, từng mảng đá rơi rầm rập xuống nền đất, kèm theo từng tiếng nổ lớn khiến cho tất cả quáng nô cảm thấy sợ hãi vô cùng. Mọi người chen lấn, xô đẩy nhau hòng thoát khỏi thông đạo. Giờ đây, còn đâu tình huynh đệ, còn đâu sự ân cần, gắn bó giữa cuộc sống làm quáng nô nữa. Chỉ một số người như Bao thúc còn nán lại giúp đỡ những người chưa ra, số còn lại thì mặc ai người đấy chạy, có người người già yếu còn bị đạp dưới chân. Người xưa có một câu rất hay, khi đối mặt với tử vong con người sẽ bộc lộ rõ bản chất của mình, trong trường hợp này, nó càng trở nên đúng đắn.

    Một thông đạo khác của mỏ quáng.

    “Vân Phong, mau chui ra đây, chỗ này sắp sụp rồi.”

    Tiếng Triển thúc hét lên khàn cả giọng, thể nhưng đáp lại lời hắn chỉ là tiếng đá rơi lộp bộp phía kia thông đạo. Triển thúc không cam lòng, đôi mắt hắn sớm đã trở thành màu đỏ, có thể thấy trong đó còn chút nước mắt chưa phai. “Ta sai rồi, ta sai thật rồi. Sao ta lại để cho Tiểu Phong chui qua thông đạo nhỏ hẹp như vậy chứ.” Thâm tâm Triển thúc điên cuồng gào thét, đôi tay hắn cầm cuốc bổ vào tường đá, thế nhưng tất cả chỉ là công cốc, dù vậy hắn vẫn không bỏ cuộc.

    Thời gian trôi đi, đá sập ngày càng nhiều, bàn tay Triển Đán đã toét máu, đoạn cuốc cũng bị gãy làm đôi, nhưng tường đá chỉ có thể mẻ ra một miếng cỏn con.

    Mãi đến khi từng hòn đá rơi gần như lấp đầy lối ra, Triển thúc mới gào lên một tiếng rồi từ từ thoát ra bên ngoài. Thỉnh thoảng hắn còn ngoái lại như đợi một ai đó.

    Ở bên trong động quáng chỉ còn lại một người, một hài tử 9, 10 tuổi đang khóc.

    Nó nằm vật trên đất một tay vắt qua trán đang che đi đôi mắt lờ mờ nước mắt, một tay vẫn khẽ xiết Nguyên Phiến kì lạ. Nửa thân dưới của nó đã kẹt vào hốc đá, mặc dù không tàn phế nhưng cũng đủ đau đến ngất đi. Quan trọng hơn cả cả hai chân của hắn đã nằm dưới hai khối đá, vừa khéo chỗ hở của chúng là nơi chân Vân Phong bị kẹt. Khối đá kia quả thực rất to, dù có cố sức hắn cũng chẳng thể nào nhúc nhích mảy may.

    Ngay từ phút đầu tiên đá sụp, Vân Phong đã mắc phải cảnh tuyệt lộ này. Đá từ trên trần đổ xuống khiến hắn bị đè không thể thoát ra. Đó là lý do hắn im lặng, hắn biết chỉ cần hắn im lặng, Triển thúc sẽ nghĩ rằng mình đã chết, có lẽ thúc ấy sẽ bỏ đi. Nếu hắn lên tiếng, dù có chết Triển thúc vẫn sẽ ở lại cho tới khi thoát được mới thôi.

    Thế nhưng trên đời có ai muốn chết đâu chứ, nhất là một đứa trẻ như Vân Phong. Nhưng dù vậy thì có được gì, dù giờ đây hắn không chết thì cũng sẽ bị cái đói, nỗi cô đơn dày vò tới chết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mọi người có ý góp ý, hay gạch đá gì cùng nhau vào đây thảo luận nhé: Link góp ý
    Lần sửa cuối bởi tkcuathanh, ngày 19-03-2014 lúc 23:13.

  6. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    danny_alice1992,duccowboy,lacquy1234,Miên Lý Tàng Châm,qag001,stinkbug9999,Túy Kiếm Phong Trần,theawesome,timemnoidau,Trời Xanh Mang Mang,Vân Tiên Khách,Đạp Tuyết,Độc Nhãn,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Apr 2013
    Đang ở
    Hắc Nguyệt Hội
    Bài viết
    462
    Xu
    67

    Mặc định

    Phong Quyển Tàn Vân
    Tác giả: N3T


    Chương 4: Ta là ai



    Sờ miếng Nguyên Phiến mát lạnh trong tay, Vân Phong càng không cam lòng. Nước mắt hắn bắt đầu chảy về hai khóe mắt. Lần đầu tiên trong đời, từ khi hắn còn nhớ, đây là lần đầu tiên hắn khóc. Không phải đau, không phải sợ chết mà hắn khóc vì không cam tâm. Hắn chưa muốn chết, cuộc đời này vẫn còn quá nhiều thứ đáng để luyến tiếc.

    Tìm thấy cha mẹ, hắn muốn hỏi vì sao họ lại bỏ hắn, để hắn khổ sở từng ấy năm.

    Được sống bình thường, bù lại bốn năm trời đằng đẵng sống như một kẻ nô lệ bị đánh đập tàn bạo.

    Mặt ngoài của hắn lúc nào cũng ưa thích cười nói, trêu đùa mọi người thế nhưng có ai biết dưới nụ cười ấy là bao nhiêu tủi hờn, căm phẫn cùng nhớ mong. Cuộc sống vất vả khiến Vân Phong đem vô số đau đớn chôn giấu trong lòng, chỉ lúc có một mình, mới dám lẳng lặng gặm nhấm nỗi đau. Mà hiện tại, oán giận cùng với uất ức như muốn nổ ra, cơ hồ xé nát tâm can hắn.

    “Giá như ta có thể thoát khỏi mỏ quáng này thì ta sẽ chẳng phải chịu cảnh đau khổ.”

    “Giá như ta có thể tu luyện, có thể chiến đấu, sống như một cường giả thì chẳng có ai dám quát mắng, đánh đập ta.”

    “Giá như ta có thể tìm lại được cha mẹ, hỏi họ vì sao bỏ mặc ta như thế, để mấy năm qua ta sống như một tên nô lệ.”

    “Giá như . . . giá như . . .”

    “Nếu tất cả chỉ là giá như, nếu tất cả có thể trở thành một giấc mơ, ta thà nguyện đắm chìm trong ước mơ đấy mãi mãi.”

    Tất cả những ước muốn, những không cam lòng kia dần dần hóa thành một nụ cười tự diễu. Nước mắt trên khóe mắt cũng đã cạn. Đây là lần đầu cũng là lần cuối cùng hắn khóc, có lẽ là một lời tự hứa, cũng có thể bởi hắn rất nhanh sẽ chết thôi.

    Đêm, có lẽ không phải là đêm mà tất cả ánh sáng trong động đã tắt. Kể cả một chút ánh sáng từ cái dóm lửa hay Nguyên Phiến trong tay cũng từ lâu không sáng.

    Màn đêm như che đi tất cả, như giấu đi những nỗi cô đơn, giấu đi cái yếu mềm trong lòng mỗi người. Và hơn cả, màn đêm cũng che đi những hi vọng đang dần le lói.

    Chẳng biết từ lúc nào Nguyên Phiến trong tay Vân Phong đã không còn là màu trắng nữa. Chỉ thấm một chút máu Vân Phong thôi, nó đã dần chuyển qua màu hồng, đúng hơn là màu máu nhàn nhạt phai trên nền trắng. Biến đổi này ngay cả Vân Phong cũng không biết, hắn vẫn đang chờ, chờ cái chết kéo đến.

    Đúng lúc này, dị biến bất chợt phát sinh.

    Chỉ thấy Nguyên Phiến trong tay Vân Phong khẽ rung rồi phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt. Nguyên Phiến nhanh chóng thoát khỏi tay Vân Phong trôi lơ lửng trên không. Từng ánh sáng màu đỏ nhạt bắt đầu tụ lại, đến khi những ánh sáng kia hóa thành một giọt máu thì quá trình này chấm dứt. Hồng sắc vừa đi, bạch sắc lại đến, quang mang bạch sắc từ Nguyên Phiến trở nên sáng chói hơn bao giờ hết.

    Ánh sáng trắng thoát ra rồi nhanh chóng dung hợp, hóa thành một hư ảnh ma thú đang nằm, cơ thể nó to bằng cả động khoáng. Ma thú hình dáng hơi dữ tợn, ngực gấu, thân hổ, cánh đại bàng, nanh sói, sừng giao long. Tứ chi cùng hai bên má còn mang giáp trụ mờ mờ ảo ảo. Kì lạ là ở trên người ma thú như có một sợi xích bằng văn tự cổ, một đầu nối với ma thú, một đầu nối với Nguyên Phiến.

    Hư ảnh ma thú gầm lên một tiếng khiến xung quanh mỏ khoáng trăm dặm tất cả ma thú bỏ chạy tứ tán. Vân Phong bên cạnh đứng mũi chịu sào, đôi tai như bị chấn nát, chảy ra một dòng máu tươi. Cả người cũng đau đớn tới mức ngất đi.

    Ma thú bị xích lại cảm thấy bực tức trong lòng, lồng lộn giãy giụa nhưng tất cả trở thành công cốc, xích văn vẫn bám dính lấy người. Nó càng gào thét, xích văn càng chặt hơn, đồng thời muốn kéo nó trở lại Nguyên Phiến. Ma thú không cam lòng, bất chợt nhìn thấy một giọt máu trôi nổi gần đó, đôi mắt ánh lên sự tinh ranh của nó như đang phân vân rất lớn.

    Mãi tới khi xích văn ép biến nhỏ như một con mèo con thì nó mới làm ra quyết định, cả người lao tới giọt máu kia mà ngậm vào mồm. Ngay lập tức, trên trán ma thú xuất hiện một huyết ấn, xích văn theo đó cũng vỡ ra, một phần hóa thành một làn sóng năng lượng màu trắng lấy ma thú làm trung tâm, một phần nhập vào Nguyên Phiến lơ lửng trên đầu Vân Phong.

    Sóng năng lượng kia đi tới đâu, tất cả mọi thứ như hóa thành bụi phấn, đỉnh núi không chịu được cũng đổ sập xuống. Ngoại trừ Vân Phong được bao bọc trong một cái kén từ Nguyên Phiến, hầu như mọi thứ trong lòng núi đều hóa thành bụi phấn.

    Sóng khí đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ chớp mắt đã tan biến, Nguyên Phiến lóe lên một tia sáng cuối cùng rồi hợp thành một hình săm ma thú trên bàn tay Vân Phong.

    Ma thú kia sau khi thoát khỏi xiềng xích thì không to lên nữa, vẫn giữ nguyên dáng dấp nhỏ bé như một con mèo con. Mặc dù ma thú vẫn là hư ảnh nhưng có vẻ ngưng thực hơn lúc trước. Hình dáng vẫn có 7 phần giống hư ảnh ma thú khổng lồ kia.

    Nửa ngày sau, cái đói kéo Vân Phong ra khỏi mơ màng. Đầu hắn vẫn còn đau như búa bổ, hai tai cũng chỉ cảm thấy ù ù không nghe rõ ràng. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, lúc này Vân Phong mới nhìn thấy trước mắt mình là bầu trời rộng lớn, không còn là cái động tối tăm kia nữa, hòn đá đè lên chân cũng đã tan thành bụi phấn lúc nào. Xung quanh chỉ là đống đá vụn, xa xa là hàng rào của khu khai quáng. Không có quáng nô, cũng chẳng có cai quáng, cả thiên địa này như chỉ còn mỗi mình hắn.

    Quá vui sướng, Vân Phong chỉ muốn hét lên một tiếng. Cuối cùng hắn cũng thoát khỏi động quáng, hắn muốn chạy đến thật nhanh chỗ Triển thúc, Bao thúc và mọi người, muốn nói cho họ biết, hắn vẫn còn sống.

    Nhưng bất chợt, trước mắt hắn hiện lên một hư ảnh tiểu ma thú. “Giống, quả thực rất giống hư ảnh ma thú kia.” Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là phải bỏ chạy, bỏ chạy thật nhanh. Ma thú từ trước đến nay đều hung tàn, rất thích ăn thịt nhân loại. Dù ma thú kia trông nhỏ bé như vậy nhưng trường hợp này cũng không ngoại lệ, hơn nữa đêm qua hắn đã thấy uy lực của ma thú, đó không phải ma thú bình thường.

    Nhẹ nhàng quay người ra phía sau, hắn định chạy đi, thế nhưng đôi chân đã trật khớp tự bao giờ, vừa cử động đã đau đến mức hắn muốn gào lên một trận.

    Ma thú đang chăm chú nhấm nháp những viên tinh thạch đủ màu sắc trên đất nghe có tiếng động liền quay lại, thấy Vân Phong đã tỉnh. Đôi mắt huyết đồng của nó lóe lên quang mang huyết sắc, gầm gừ tiến đến Vân Phong.

    Đột nhiên dấu ấn ma thú trên mu bàn tay chợt lóe, ma thú đang gầm gừ thị uy như bị trúng tà, cả người đau đớn thống khổ. Đầu nó đập mạnh xuống đất như đau đớn lắm. Tiếng “grừ . . . grừ . . .” vang lên trong cổ họng.

    Đột nhiên trong đầu Vân Phong vang lên tiếng nói:

    “Dừng lại, xin ngươi dừng lại đi. Ta không dám thế nữa.”

    Vân Phong liền cảm thấy choáng váng, chuyện gì đây, là ai nói vậy. Hắn nhìn quanh quẩn nhưng chẳng thấy một ai. Lê bước về sau, hắn nói như hét lên:

    “Ngươi là ai, đừng có giả thần giả quỷ, nếu muốn nói chuyện thì ra đây gặp ta.”

    “Ta là ai. Ta là ai, ta không biết ta là ai, nhưng ta đang đứng trước mặt ngươi. Xin ngươi, dừng cái dấu ấn trên tay ngươi lại.”

    Đến lúc này mà hắn không nhận ra được kẻ đang “nói chuyện” với mình là con ma thú kia thì quả thực hắn là kẻ đại ngốc. Nhìn vào dấu ấn trên tay, lại nhìn vào con ma thú trên đất, trong đầu hắn vang lên từng câu hỏi. Đây liệu có phải đại vận khí trong truyền thuyết không? Liệu có phải ca thu phục được một siêu cấp ma thú không?

    Thấy ma thú có vẻ không chịu nổi, Vân Phong không kìm được mà sinh ra ý muốn tha cho nó. Lập tức ánh sáng trên bàn tay trở nên ảm đạm. Ma thú cũng không còn đau nữa, nhưng nó vẫn hung hăng nhìn Vân Phong như muốn cắn chết nhân loại này.

    Miệng ma thú vẫn đóng nhưng chẳng hiểu sao trong đầu Vân Phong lại vang lên âm thanh vừa rồi:

    “Đừng nghĩ ngươi được Nguyên Phiến chọn là ta phải nghe theo ngươi. Mau giải trừ khế ước với bổn đại nhân mau, nếu không ta sẽ biến ngươi trở thành cái xác không hồn . . . hồn . . . A . . . a . . . Đừng, đừng . . . dừng lại, ta biết ta sai rồi.”

    Ma thú đang nói đột nhiên ré lên, thì ra Vân Phong lại tiếp tục niệm chú. Hắn cười mỉm nhìn “thảm trạng” của ma thú, đồng thời biết được lợi ích của Ấn kí trên mu bàn tay. Hình như cái ấn kí này dùng để trừng phạt ma thú không biết điều kia.

    “Là ngươi nói đừng dừng lại đấy nhé.” Vân Phong cười, trêu tức ma thú, khiến nó như muốn chém Vân Phong ra làm trăm nhát mới hả giận. Tuy vậy, ngoài mặt nó vẫn cố tỏ ra nịnh nọt để không phải chịu thống khổ nữa:

    “Xin chủ . . . nhân, người . . . đừng thế . . . nữa.”

    Thấy ma thú chịu khổ đã đủ, hắn mới dừng tay, nhìn xung quanh không có ai, hắn nhíu mày, ngoắc ngoắc ma thú lại mà hỏi:

    “Ngươi tỉnh dậy có thấy ai ở đây không.”

    Ma thú vẫn làm mặt lạnh, định bụng không trả lời nhưng nhớ tới cái đau đớn vừa rồi nó đành ngậm bồ hòn làm ngọt:

    “Lúc ta tỉnh dậy đã không thấy ai, hơn nữa, trong khoảng trăm dặm quanh đây đã không có người hay ma thú rồi.”

    Ánh mắt của nó khi nói đến chuyện này có vẻ dương dương tự đắc.

    Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, Vân Phong tạm thời phỏng đoán:”Có lẽ mọi người sợ ma thú này nên đã bỏ chạy mất.” Đồng thời hắn lập tức nghĩ đến ước muốn của mình là được giải thoát khỏi kiếp nô lệ, trở thành cường giả. Có lẽ đây là cơ hội tốt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi người có ý góp ý, hay gạch đá gì cùng nhau vào đây thảo luận nhé: Link góp ý
    Lần sửa cuối bởi tkcuathanh, ngày 19-03-2014 lúc 23:13.

  8. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    danny_alice1992,duccowboy,lacquy1234,Miên Lý Tàng Châm,qag001,stinkbug9999,Túy Kiếm Phong Trần,theawesome,timemnoidau,Trời Xanh Mang Mang,Vân Tiên Khách,Đạp Tuyết,Độc Nhãn,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Apr 2013
    Đang ở
    Hắc Nguyệt Hội
    Bài viết
    462
    Xu
    67

    Mặc định

    Phong Quyển Tàn Vân
    Tác giả: N3T


    Chương 5: Hư


    Xé một mảnh áo trên người, Vân Phong nhanh chóng cố định đoạn cổ chân bị trật khớp, đồng thời hỏi ma thú bên cạnh:

    “Ngươi là ma thú gì, cấp mấy, có tên không, sao lại bị nhốt ở đây.”

    Ma thú nhíu nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc rồi đáp khiến hắn như bị dội một gáo nước lạnh.

    “Ta không biết ta là ai, ta cũng không phải ma thú, giờ chỉ tồn tại dưới nửa thần hồn, nửa kia hay những điều liên quan đến nó thì ta không nhớ gì cả. Những điều ta còn nhớ rất mơ hồ. Cho nên ngươi phải giúp ta tìm kiếm trí nhớ, nói cho ta biết ta là ai. Từ giờ cho tới lúc đó, ngươi phải tự mình tu luyện, tự mình chiến đấu, đồng thời ngươi phải cho ta ăn tiền tài, vật quý hiếm.”

    “Cái . . . gì . . . sao ngươi không giết ta đi. Ta chỉ là một nô lệ, lấy đâu ra tiền tài. À, sau này sẽ không thế nữa. Còn nữa, ta một thân một mình lấy đâu ma sủng, làm sao tu luyện, làm sao chiến đấu. Ngươi cho đó là cộng sinh à, đó là bóc lột, bóc lột trắng trợn.” Lúc này đây, Vân Phong không còn kìm được nữa mà hét toáng lên, hắn thật muốn bóp chết con ma thú này. Ở đâu ra cái con ma vật vô sỉ như vậy, vừa xuất hiện đã bắt hắn làm thế này, làm thế nọ. Vân Phong thật không biết là hắn là ma sủng hay con vật kia làm ma sủng đây.

    Ma thú tùy ý để Vân Phong hò hét, chỉ khinh khỉnh đáp lời.

    “Không kiến thức thật là nguy hiểm. Nói cho ngươi biết, trong đầu ta có hàng chục phương pháp luyện công, mặc dù một số đã tàn khuyết nhưng hầu như toàn là công pháp đỉnh cấp.”

    “Dừng, dừng, dừng. Ta biết ngươi định nói gì. Ngươi sẽ nói, chỉ cần có những công pháp này, ta có thể hoành hành thiên hạ không đối thủ, trở thành cường giả lợi hại nhất phải không.”

    “Đúng vậy. Sao ngươi biết.” Ma thú ngạc nhiên hỏi, đôi mắt huyết đồng của nó nhìn chăm chăm vào Vân Phong như muốn hỏi: “Nhân loại, có phải ngươi có độc tâm thuật không?”

    Vân Phong thầm mắng con ma thú này vô sỉ, âm hiểm. Chuyện giả dối như vậy mà cũng có thể đem ra nói được. Mặc dù hắn chỉ mà một quáng nô, thế nhưng tất cả những người xung quanh hắn, cả những cai quáng cũng đều biết rằng chỉ có một cách duy nhất để tu luyện là mượn nhờ ma sủng, hấp thụ nguyên lực từ ma sủng.

    “Ngươi nói dối cũng phải có mức độ chứ. Trên đời này làm gì có cách tu luyện khác ngoài hấp thụ nguyên lực từ ma sủng.”

    “Hả.”

    Ma thú nghe lời này liền há hốc mồm, nó nghi hoặc nhìn quanh rồi dùng mũi ngửi ngửi. ”Không thể thế được, nguyên khí thiên địa vẫn sung túc, chẳng có lý nào là không thể tu luyện công pháp.”

    Đột nhiên ma thú nhớ tới một chuyện rất quan trọng, đôi mắt không tự chủ mà giật giật vài cái. Đôi mắt màu huyết đồng của nó nhìn chằm chằm vào Vân Phong:

    “Mau nói cho ta tất cả những thứ ngươi biết về thế giới này. Nhớ kĩ. Mọi thông tin.”

    “Thật sự là đầu óc con ma thú này có vấn đề.” Vân Phong thầm nghĩ. Thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh giải đáp thắc mắc của ma thú:

    “Nơi đây là Huyền Đông lục địa, còn mỏ khoáng này nằm trong phạm vi Bán Nguyệt sâm lâm, từ nhỏ ta đã bị bắt đến đây nên không biết thế giới bên ngoài thế nào. Nghe các thúc bá khác kể, tiếp giáp với sâm lâm là Bách Dạ vương triều. Hơn 800 năm trước, vương triều thành lập, quốc thổ tính theo mốc thời gian đó, đến nay là năm thứ 806. Một năm tính theo nguyệt kỳ. Cứ lặp lại một vòng tử nguyệt (mặt trăng tím) là một năm.”

    Đến đây, Vân Phong bất chợt ngập ngừng, ngoài cuộc sống trong mỏ quáng quả thực hắn không hề biết được điều gì khác. Hắn len lén nhìn ma thú vẫn đang trầm tư.

    “Năm đó . . . năm đó . . . dường như cũng dùng nguyệt kì để tính thời gian. Nhưng sao, ta không nhớ được gì hết.” Ma thú quay mặt gặng hỏi Vân Phong, hai lỗ mũi phì phì ra khói: “Còn gì nữa mau kể, con người, ma thú.”

    Thấy biểu hiện thất thố của ma thú, Vân Phong cảm thấy ma thú này thực sự xúc động. Cố nén nghi vấn trong lòng, hắn tiếp lời:

    “Ma thú thì ta không biết, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy một vài ma thú của bọn cai quáng. Hình như có Ác lang, Ban lan hổ, Tam nhãn hầu còn cả một đầu Lục xà nữa. Ta thấy bọn họ ban đêm đều ngồi cạnh ma thú, tay cầm Nguyên Phiến để tu luyện. Ta chỉ biết có thế.”

    “Hết rồi?” Ma thú nghi hoặc hỏi.

    “Đã hết.” Vân Phong đáp.

    Nói xong, hắn đã cảm thấy bụng kêu lên ùng ục, cái cảm giác đói kéo đến khiến chân tay bủn rủn. Hai ngày qua, quá nhiều chuyện xảy đến khiến Vân Phong tạm thời quên đi cái đói. Nhưng giờ này thì không thể, cái cảm giác trống rỗng trong bụng quả thực là khó chịu.

    “Xem ra phải ra khỏi nơi này, tìm hiểu thế giới bên ngoài mới biết được thời gian qua đã xảy ra chuyện gì.” Ma thú sau khi trầm tư rút ra được một cái kết luận như vậy.

    “Tiểu tử, ta vẫn chưa hỏi tên ngươi.”

    Nghe thấy tiếng ma thú vang lên trong đầu, Vân Phong nhanh chóng đáp lại:”Vân Phong”. Đồng thời đôi mắt hắn vẫn đảo quanh để xem có chút thực vật nào ăn tạm để qua cơn đói hay không.

    Thấy Vân Phong không còn để ý đến mình nữa, ma thú có vẻ hơi khó chịu. Nó giơ giơ cái móng vuốt bé xíu lên vẫy vẫy trước mắt.

    “Này này, ngươi đang nhìn đi đâu thế?”

    Vân Phong hừ một tiếng bất mãn:

    “Tìm thức ăn. Ngươi không đói nhưng ta đói.”

    “Ngươi không nói thì ta quên mất, ta cũng đang đói, từ đêm qua tới nay mới ăn được một ít tinh thạch. Ăn nốt chỗ còn lại cho no đã.” Ma thú nhanh chóng phóng lại tới chỗ cũ, định há miệng hút lấy đống tinh thạch trên mặt đất. Bỗng nhiên đầu nó lại bắt đầu đau như búa bổ. Nó biết chắc cái tên nhân loại đáng ghét kia đang trêu đùa, trừng trị nó. Thế nhưng nó đâu có làm gì, có làm hại ai đâu, nó chỉ đói và muốn ăn thôi mà. Gầm gừ trong miệng, nó gào thét:

    “Ta làm gì ngươi mà ngươi lại niệm chú, ai ui, dừng lại đi.”

    “Còn không làm gì, bao nhiêu tinh thạch trong mỏ quáng ngươi đã ăn hết rồi, xem đi. Trời ạ toàn là kim tinh thạch, Một, hai . . . mười sáu . . . hai mươi ba viên kim tinh thạch.” Vân Phong không để ý tới con ma thú nữa, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào đống tinh thạch vương vãi trên đất.

    Ma thú ủy khuất không khóc được thành tiếng. Đêm qua đa phần tinh thạch đã tan thành bụi phấn, chỉ còn một số ít còn sót lại. Nó chạy nhảy hùng hục cả đêm cũng chỉ thấy có hai mươi ba viên kim tinh thạch cùng một số ngân thạch, thiết thạch. Nó định dành phần ngon nhất là kim thạch để ăn cuối cùng, nhưng ai ngờ đâu lại bị một tiểu tử giảo hoạt phỗng tay trên như thế này.

    “Đấy là tinh thạch ta kiếm cả đêm mới được, ngươi không được cướp.” Ma thú gào lên trong vô vọng.

    * * * * * * * *

    “Này, Hư, ngươi nói ngươi biết công pháp tu luyện, nó có thật không? Có thể đồng thời vừa tu công vừa tu sủng sao.”

    “Hư này, ngươi nói thành trì nó như thế nào, người sống ở đó có giống như người ở mỏ quáng không?”

    “Liệu sau này ta có thể trở thành cường giả không hay chỉ là một kẻ sống bình thường cho qua ngày?”

    “Bao lâu nữa thì thoát khỏi rừng, ngươi nói xem Hư.”

    Một hài tử đang cầm nạng, tập tễnh đi trong đêm tối, hắn luôn miệng tự hỏi như vậy đã nửa ngày mà chẳng có ai đáp lời, ngẫu nhiên chỉ có vài tiếng rống của ma thú hay tiếng côn trùng kêu. Nếu đặt đứa bé này ở trái đất thì hắn sẽ trở thành ví dụ sinh động nhất cho chứng bệnh tự kỉ ám thị.

    Đứa bé chẳng phải ai xa lạ mà chính là Vân Phong, còn Hư trong miệng hắn chính là ma thú. Bởi nó đã quên mất mình tên là gì, cho nên Vân Phong đã đặt tên nó là Hư. Hư hư thực thực, hư ảnh vô hình, rất giống trạng thái hiện giờ của ma thú.

    Từ sau khi Vân Phong chỉ lấy đi ba kim tệ trong đống tinh thạch ma thú vất vả tìm được, hảo cảm của nó với Vân Phong đã tăng lên “chút chút”. Chí ít là giờ đây không hở tí đòi đánh đòi giết hắn nữa. Vân Phong cũng hứa với nó, sau này nếu kiếm được tiền thì sẽ chia cho nó một nửa, dẫu sao trên danh nghĩa Hư cũng là ma sủng đầu tiên của Vân Phong. Bởi thế, cảm giác vi diệu giữa người và ma thú ngẫu nhiên lại gần nhau thêm một chút.

    Hư nằm trên vai Vân Phong, lười đối đáp với nhân loại này, nó biết rằng dù nó kháng nghị bao nhiêu thì hắn vẫn giữ cái tên ấy. Nếu không thể chống cự thì đơn giản cứ nằm mà hưởng thụ thôi.

    Giờ phút này, tâm trí Hư không lười biếng như bộ dạng bên ngoài. Nhiệm vụ của nó là tập trung cảm nhận sự thay đổi của nguyên khí, đề phòng có ma thú tập kích, đồng thời tìm đường thoát khỏi sâm lâm. Việc này thực sự rất quan trọng đối với một kẻ không biết võ công, không có ma sủng bảo vệ như Vân Phong. Giả như hắn mà gặp một ma thú nào đó trong rừng thì chết chắc. Hắn chết, Hư cũng chẳng tốt hơn là bao, nó sẽ lại bị phong ấn trong “Nguyên Phiến”. Một lần nữa ngủ say hàng trăm, có khi hàng vạn năm, đợi một người nữa tới giải phong ấn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi người có ý góp ý, hay gạch đá gì cùng nhau vào đây thảo luận nhé: Link góp ý
    Lần sửa cuối bởi tkcuathanh, ngày 30-03-2014 lúc 14:36.

    ---QC---


  10. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    danny_alice1992,duccowboy,lacquy1234,Miên Lý Tàng Châm,nightelf,qag001,stinkbug9999,Túy Kiếm Phong Trần,theawesome,timemnoidau,Đạp Tuyết,Độc Nhãn,
Trang 1 của 19 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status