Tinh binh -星兵
Tác giả: Mộng Cuồng Phong
Dịch: Suriken
Chương 35: Phệ Thử Thú Vương
Lý Phi, Viêm Thiên và tên Phù Chú Sư tên Ngự đều biến sắc. Không kịp liều mạng, Ngự giơ tay về phía trước, ném ra một tấm phù chú màu vàng. Nó lập tức biến thành một tấm phù lớn dài 3m, rộng 2m. Sau đó hắn nhảy lên, hô: "Nhanh lên, không đi là không kịp nữa."
Sau đó Viêm Thiên, Vương Âm nhảy lên, còn chưa ổn định, tấm phù lớn đã nhanh chóng bay đi.
Đây là phi thiên độn địa phù của Phù Chú Sư 6 sao.
Ma Binh của Viêm Thiên đã thu hết vào không gian.
"Tiểu tử, mi chết chắc rồi. Ha ha ha. . ." Vương Âm đứng trên tấm phù hung ác cười.
"Phanh. . . xẹttttt!" Một tiếng xé rách vang lên, Vương Âm vốn đang đắc ý lập tức ngã xuống tấm phù, sắc mặt càng thêm trắng.
Khi tấm phù màu vàng đang bay lên, từ phía sau có một vệt sáng bay tới, sau đó nắm lấy một góc tấm phù làm cho tốc độ của nó chậm lại.
Dù tấm phù tên là Phi Thiên Độn Địa nhưng thực tế nó chỉ bay cách mặt đất 5m mà thôi, ở độ cao này có rất nhiều, rất nhiều ma vật có thể công kích.
"Câm miệng. . . Đáng chết, lại có cả Phệ Thử Thú Vương." Ngự mắng to một tiếng. Bàn tay vội vàng đưa về phía vệt sáng, một chữ Phòng từ lòng bàn tay bay ra, ngăn cản đòn công kích tiếp theo của vệt sáng.
Viêm Thiên cắn răng mở không gian gọi ra 4 con Ma Binh, cho chúng nhảy xuống chặn dường vệt sáng rồi quát: "Nắm chắc cơ hội, đi nhanh. . ."
Ngự thừa cơ ném xuống một chồng bùa màu vàng, chúng tan ra, bám vào tấm bùa lớn, ngay lập tức, tốc độ của tấm phù nhanh hơn vài lần.
Về phần Lý Phi, ngay khi Ngự ném quả phù ra, hắn lập tức nằm xuống, A Nhị A Tam A Tứ giả làm đống xương phủ trên người hắn.
Đám lính thì ngã ngổn ngang xung quanh, ngừng tất cả các hoạt động lại, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy một đám hình nhân bằng kim loại mà thôi.
Từ rất sớm Lý Phi đã hiểu ra một chuyện, cho dù một người có mạnh thế nào cũng không thể cam đoan mình an toàn tuyệt đối, vì vậy hắn đã nghĩ ra biện pháp khi gặp tình huống này, ngay khi nghe tới Phệ Thử Thú, không cần suy nghĩ, hắn lập tức giả chết.
Giả chết cũng là một kỹ năng, Lý Phi không học được nhưng đám Khô Lâu của hắn biết chiêu này.
Vấn đề ở chỗ dù có bọn Khô Lâu che giấu, hắn vẫn thiếu tự tin, thân thể yếu đuối của hắn không cho phép hắn bỏ chạy, vì vậy hắn cũng cho đám binh chủng của mình giả chết nốt. Tuy không muốn, nhưng hắn cũng chỉ có thể giả chết mà thôi.
Có tên võ giả chạy trước hấp dẫn sự chú ý có lẽ hắn sẽ vượt qua nguy cơ lần này. Cũng may, đám Phệ Thử Thú không thèm để ý tới đống vật chết của Lý Phi, bọn chúng chỉ lo đuổi theo tên võ giả và đám Viêm Thiên, chẳng mấy chốc, xung quanh không còn ai.
Lý Phi không dám xem thường, chờ thêm một lát, thấy xung quanh thật sự an toàn, hắn mới bò dậy, thở ra một hơi.
Không nghĩ tới lần trở về này lại gặp Phệ Thử Thú, theo hắn biết, khu vực hắn sinh sống từ trước tới nay chưa từng có đàn thú đáng sợ như thế. Hơn nữa, vừa rồi hắn còn loáng thoáng nghe được tên Phú Chú Sư kia hô cái gì Phệ Thử Thú Vương?
Nghĩ tới đây hắn cảm thấy rất lo lắng, xe ra khu vực mình sinh sống hơn 10 năm đã không còn an toàn. Hắn cần nhanh chóng đón Tiểu Nhu rồi trở lại Độc Long Quật. Chỗ đó mói có thể xem là an toàn chính thức, dựa theo sự phát triển của Lý Phi, chỗ đó sẽ càng ngày càng mạnh.
Cái ghế dựa bị tên Phù Chú Sư phá hủy cho nên hắn chỉ có thể đi bộ hết đoạn đường còn lại. Lôi kéo cái thân thể yếu kém của hắn di chuyển, hắn từ từ tiến tới.
Thấy khung cảnh xung quanh, hắn bắt đầu di chuyển nhanh hơn, cuối cùng cũng về tới, chỉ cần qua cái thân núi trước mặt là tới nơi.
Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, Lý Phi đi hết 2 giờ.
Lúc này trời đã tới lại.
Đi qua thân núi, từ xa nhìn lại, có thể thấy một cái cửa động nhỏ.
Xa xa nhìn lại. Phía trước chỗ. Chính có một cái động khẩu nho nhỏ.
Chỉ là bên ngoài có không ít xác côn trùng và ma vật rất dễ gây chú ý.
Thấy cảnh này Lý Phi lập tức căn thẳng, từng bước đi tới, mượn nhờ chút ánh sáng còn lại, hắn quan sát tỉ mỉ xung quanh. Khi thấy 2 Hỏa Diễm Phún Xạ Binh đang thủ hộ cửa động không rời một tất, Lý Phi thở phào nhẹ nhõm.
Trước giờ hắn chưng từng phát giác tên to con mặc bộ giáp đỏ lại đáng yêu như thế.
Hắn vội đi lên, sau đó hô: "Tiểu Nhu, ca ca về rồi, Tiểu Nhu. . ."
Vừa hô xong không lâu, từ trong cái động đá có một cái đầu nhỏ lộ ra, cô bé kia không ai khác chính là Tiểu Như, cô bé cẩn thận từng li từng tí nhìn ra ngoài, khi thấy người tới là Lý Phi cô bé liền cười tươi, vô cùng vui vẻ nói: "Ca ca, em ở chỗ này, Tiểu Nhu ở chỗ này. . ."
Cô bé vừa hô vừa vung mạnh bàn tay nhỏ bé của mình.
Thấy Tiểu Nhu không có chuyện gì hắn cũng nhẹ lòng, cảm giác mệt mỏi lập tức ập tới.
Vội vàng ra lệnh cho 2 tên Hỏa Diễm Phún Xạ Binh tránh ra, hắn lập tức đi vào sao đó bế Tiểu Nhu lên.
Hắn nhắm ngay khuôn mặt cô bé hôn lấy hôn để.
"Hì hì. . . Ngứa ngứa." Tiểu Nhu trong lòng Lý Phi vừa cười vừa giẫy giụa.
Lý Phi hôn một hồi, sau đó đánh giá Tiểu Nhu.
Nghĩ tới mình vì Gas mà bỏ Tiểu Nhu một mình ở nơi này lâu như thế. Khi trở về lại thấy rất nhiều xác côn trùng, Hỏa Diễm Binh cũng chết 1 tên, điều này làm cho hắn vô cùng hối hận, sợ hãi. Có 4 Trị Liệu Phân Giải Sư, lại có 4 Súng Máy Binh ở phía sau trợ giúp mà còn chết 1 tên Hỏa Diễm Phún Xạ Binh cũng đủ biết tình hình chiến đấu lúc đó nguy hiểm thế nào.
Lý Phi rất muốn tát mình vài cái, lúc này hắn mới biết cái gì là thứ quý giá nhất của mình, Gas, tài nguyên hay cái gì khác đều đi gặp quỷ hết đi, ôm thân thể yếu ớt của Tiểu Nhu vào lòng, hắn biết đây mới là thứ quý giá nhất của hắn, đây là em gái, là người thân duy nhất của mình.
Nâng Tiểu Nhu lên, Lý Phi yêu thương nhìn cô bé, nói : "Không có ca ca ở đây Tiểu Nhu sợ lắm phải không, đều do ca ca không tốt."
Những lời này của Lý Phi như dây dẫn nổ làm cho Tiểu Nhu òa khóc, nữa ngày sau, cô bé mới nói một cách đứt quảng: "Ca ca không có ở đây liền có thật nhiều quái vật muốn ăn thịt Tiểu Nhu. Tiểu Nhu rất sợ, một tên to con bị bọn chúng cắn chết rồi."
"Đừng sợ, đừng sợ, ca ca về rồi, sau này ca ca không bỏ Tiểu Nhu ở lại một mình nữa, tuyệt đối không." Lý Phi vỗ nhẹ sau lưng cô bé rồi nhỏ giọng an ủi.
Tiểu Nhu cho dù hiểu chuyện ra sao thì cũng chỉ là cô bé 4 tuổi. Lý Phi cảm thấy mình thật sự là tên khốn, có một số thứ đã mất thì không bao giờ tìm lại được, cũng may là lần này không có xảy ra sai lầm lớn gì, nếu không cho dù hắn có thực lực siêu cường thì đã sao, không có người thân bên cạnh, sống có ý nghĩa gì?
Tới lúc đó, hối hận cũng muộn rồi!
Lần đầu tiên Lý Phi biết mình muốn làm chuyện gì, cũng xác định rõ mục tiêu của hắn, đó chính là bảo vệ tốt người thân sau đó vui vẻ sống.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Thảo luận, góp ý truyện