TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 16 của 32 Đầu tiênĐầu tiên ... 6141516171826 ... CuốiCuối
Kết quả 76 đến 80 của 156

Chủ đề: Vùng đất vô hình - Thám Hoa Rách

  1. #76
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định



    Chương 75: Lá bùa oan nghiệt (phần 2)

    Tác giả: Thám Hoa Rách






    Chương 75:

    Đêm đó là một đêm dài với bà Cung. Hết chăm sóc cho em gái lại phục vụ điếu đóm, xôi chè cho thầy lang. Hì hục đến sáng thì thầy lang rửa tay, nhìn bà Cung lắc đầu. Bà Cung quá sợ hãi, mếu máo níu tay thầy: “Thầy ơi, mong thầy cứu lấy em gái tôi.” Thầy lang nhìn bà đầy thương hại nói: “Tôi đã cố hết sức rồi. Hoặc mẹ hoặc con bà phải chọn lấy một.” Bà Cung nghe vậy trong lòng liền có quyết định. Em gái bà còn trẻ, sau này còn có thể có con. Bà chẳng thể nào hi sinh đứa em gái ruột thịt để đổi lấy giòng giống của một người đàn ông xa lạ. Bà nắm lấy tay em gái. Bàn tay gầy gò, dường như chỉ còn da bộc xương, lạnh ngắt như khối đá mài bên giếng mùa đông.

    Bất chợt, trong cơn hôn mê, dường như nghe được lời thầy lang, em gái bà bừng tỉnh, thều thào gọi: “Chị ơi, chị ơi…”
    - “Chị đây, chị đây…”
    Bà Cung vội vỗ về em, ghé sát tai vào để nghe em nói. Hơi thở mỏng manh yếu ớt của em gái thoảng qua tai làm bà suýt rơi lệ. Bà cố gắng nghe từng từ một trong tiếng thở đứt quãng của cô: “Chị ơi, hãy cứu lấy đứa bé. Em cầu xin chị….” Cô nói đến đây rồi lại ngất đi. Bà Cung không thể nhịn được nữa òa lên khóc nức nở. Nghĩ tới cuộc sống hạnh phúc bên chồng và con những năm qua, bà cảm thấy có lỗi với em gái biết nhường nào. Trong đầu bà thoáng qua những cảnh tượng về cuộc sống khốn khổ của em sau khi bỏ làng ra đi. Bà phải bồi thường cho em gái cuộc sống hạnh phúc mà bà đã nỡ cướp đi. Thế là bà gạt nước mắt nói với thầy lang: “Mong thầy cứu lấy em gái tôi.” Thầy lang gật đầu.

    Ba ngày sau em gái bà Cung tỉnh lại. Câu đầu tiên mà cô hỏi là:”Con của tôi đâu?” Thấy bà Cung im lặng, dường như đã biết trước kết quả, cô òa khóc. Bà Cung định vỗ về thì bị cô đẩy ngã xuống giường. Bà Cung lại đứng dậy, vỗ về em gái. Cô lại xô ngã bà, rồi trùm kín chăn, vừa khóc vừa gào lên:”Cút đi! Chị mau cút đi!!!” Tiếng gào thảm thiết của cô khiến cả làng đều nghe thấy, còn bà Cung thì choáng váng sây sẩm mặt mày và nằm lăn ra đất. Mãi đến khi chồng bà đến đỡ bà dậy bà mới tỉnh táo đôi chút. Từ ngày hôm đó, em gái bà không chịu nói chuyện với bà, cũng không để bà chăm sóc. Mỗi lần vào phòng, bà Cung cũng đành rơi nước mắt đi ra.

    Cứ thế suốt một tuần, dường như đã nguôi ngoai, em gái bà mới mở miệng, yêu cầu bà dẫn ra nơi mộ con. Bà Cung thấy em gái chịu nói chuyện, mừng lắm, liền ra chợ sắm lễ mang về cho em. Hai chị em dìu nhau ra nghĩa địa đầu làng. Đến nơi, không cần bà Cung phải chỉ, cô em gái liền sụp xuống ôm lấy nấm mồ bé nhỏ mà khóc:
    - “Con ơi sao con nỡ bỏ mẹ con ơi. Cha con đi rồi, con cũng đi nốt giờ mẹ biết sống sao con ơi. Con ơi là con ơi.”
    Hôm đó em gái bà Cung khóc ròng suốt một buổi sáng. Trong lúc an ủi, bà Cung cũng lờ mờ nghe được câu chuyện cũ. Em gái bà dường như đã được một môn phái tu đạo nào đó thu nhận. Đó là một môn phái mà tất cả đệ tử đều là nữ và ở đó tất cả mọi thứ liên quan đến đàn ông đều bị cấm. Thế rồi một ngày xuống núi mua sắm đồ đạc, em gái bà gặp phải người đàn ông của đời mình. Tình yêu chớm nở rồi đơm hoa kết trái nhanh chóng. Lúc mà hai người lên kế hoạch đi trốn thì cũng là lúc chưởng môn phát hiện. Bà ta liền phái người truy đuổi em gái bà Cung suốt một trăm dặm. Cho đến lúc sơn cùng thủy tận, em gái bà Cung mới phát hiện ra rằng trên người có dấu ấn của môn phái để lại. Và nếu không xóa đi dấu ấn đó, cho dù trốn đến chân trời góc bể thì cũng sẽ bị tìm thấy.

    Để vợ con được sống, người đàn ông cầm theo mảnh da còn đẫm máu vừa cắt ra ấy, đâm đầu xuống dòng thác dữ. Những người trong môn phái của em gái bà Cung tiếp tục đuổi theo dọc theo dòng thác. Cô em gái đau đớn chết lặng chẳng biết đi đâu đánh trở về nhà mẹ đẻ. Đường xá xa xôi, cái bụng mỗi lúc một to khiến cô không thể đi bộ, chả mấy chốc cô hết sạch tiền. Cô liền bán trang sức, quần áo hay bất cứ thứ gì có thể bán được, cho đên lúc trên người chỉ còn lại một bộ quần áo nâu rách rưới. Oan nghiệt thay, lúc về được trước cửa nhà, mệt mỏi, đau đớn, kiệt sức quật ngã cô. Trong cơn mưa lạnh, đứa con, niềm an ủi duy nhất còn lại của cô cũng bị mất.

    Chiều hôm đó, khó khăn lắm bà Cung mới đưa được em gái về nhà. Ăn hết chén cháo, em gái bà nói buồn ngủ. Thấy em gái nhắm mắt, bà Cung cũng tạm an lòng. Thế nhưng sáng hôm sau em gái bà Cung biến mất. Chiếc giường lạnh ngắt như chưa từng có ai nằm đó cả. Bà Cung hốt hoảng tìm kiếm nhưng không thấy.

    Bà thậm chị còn chạy ngược chạy xuôi, nhờ cả xóm tìm giúp nhưng cũng chẳng ai thấy em gái bà đâu. Cho đến khi vợ chồng bà Cung ra ngôi mộ của đứa trẻ bất hạnh, mới phát hiện ra ngôi mộ đã bị ai đó đào mất. Sau đó, bà Cung thậm chí còn lên huyện bỏ tiền thuê người ta dán cáo thị tìm em gái. Nhưng cứ như hòn đá rơi xuống sông, cô em gái của bà biến mất mà chẳng hề có lấy một tin tức gì.
    Vài năm sau, đứa con trai lớn duy nhất trong nhà bị bệnh. Bà Cung chạy chữa mãi chẳng khỏi cho đến lúc gặp Minh Khánh. Nghe lời “thầy” khuyên, bà Cung đi về, lật hết ba thước đất trong nhà lên. Cuối cùng, sau khi chui vào dưới gầm giường con trai, bà tìm thấy một lá bùa dán ở đó. Là bùa dính đầy tro bụi nhưng những đường nét đỏ tươicủa nó vẫn tươi mới như vừa mới được viết ngày hôm qua. Những nét chữ sắc như dao màu máu trên lá bùa cực kỳ quen thuộc. Bà Cung lập tức nhận ra đó là chữ của cô em gái. Câu chuyện đau lòng nhiều năm cuối cùng cũng hé mở.

    Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má bà Cung, Minh Khánh chợt cảm thấy thương cảm cho số phận hai người phụ nữ xấu số. Số phận đã biến họ thành những người xa lạ. Và đến khi họ tìm về với nhau, thì lại lập tức bị tách rời, và còn gieo cho nhau những nỗi đau không thể xóa đi nổi.

    Câu chuyện của bà Cung khiến Minh Khánh nhớ tới câu chuyện nhiều năm trước. Một lần hắn theo sư phụ đi thăm bạn - một vị trụ trì trên núi Đại Quyết. Đó là một nhà sư tốt bụng, nhiệt tình giải đáp bất cứ điều gì mà Minh Khánh hỏi. Trước khi Minh Khánh rời đi, nhà sư có kể cho hắn nghe một câu chuyện, và mong hắn ghi nhớ. “Chuyện là một nhà buôn nọ có một con lừa và một con ngựa. Con ngựa vì không muốn chở nặng nên giả vờ đau, bắt con lừa chở hết đồ đạc. Rồi con lừa mệt quá, chết đi. Thế là con ngựa không những phải chở tất cả hàng hóa của con lừa, mà còn cả tấm da lừa nữa.” Lúc đó Minh Khánh còn bé lắm nên không hiểu. Nhưng càng trải qua nhiều sóng gió, hắn càng thêm thấm thía những gì ẩn sâu phía sau câu chuyện nhỏ đó. Với Minh Khánh, con ngựa mà vị trụ trì kể đại diện cho tâm hồn của hắn. Nếu như nó không ích kỷ, không độc ác, biết tha thứ và yêu thương kẻ khác, thì chẳng bao giờ phải nhận những đau đớn, những mệt mỏi, những gánh nặng mà mình đã gây ra.

    Phật pháp dạy rằng:”Người khác đối xử với thí chủ như thế nào, đó là nghiệp của họ. Thí chủ đối xử với người khác như thế nào, đó là nghiệp của thí chủ” Bất kể là ai, vua chúa, quan tướng, công hầu, hay người tu đạo, anh đối xử với kẻ khác như thế nào thì người khác cũng sẽ đối xử với anh như vậy. Anh có thể có quyền uy, có sức mạnh bắt kẻ khác cúi đầu, nhưng đừng mong họ sẽ thân thiết và chân thành như những người tốt với họ. Nhưng nếu anh dùng cả trái tim để mà đối đãi người khác, thì chẳng ai lại căm ghét anh.
    Có lẽ với bà Cung cũng vậy. Chỉ cần chạm vào lá bùa, Minh Khánh biết pháp lực và đạo tâm của em gái bà Cung đã đạt đến mức thượng thừa. Người phụ nữi ấy có thể dễ dàng giết chết gia đình bà Cung với một vài lá bùa đơn giản. Nhưng có lẽ vì nhìn thấy sự hối hận và tình yêu thương chân thành của bà Cung, cô gái chỉ để lại một lá bùa duy nhất, phức tạp hệt như những tâm tư trong lòng để trừng phạt bà Cung. Dường như cô em gái đã quên hết những lỗi lầm của bà Cung trong quá khứ. Cô chỉ câm hận việc bà Cung không hi sinh cô để giữ lấy đứa con.

    ****************************

    Minh Khánh không biết ngay lúc đó, cách nhà cụ Trầm hai trăm dặm về phía tây Bắc, trên một ngọn núi mờ ảo, trong một căn phòng lớn, có một người phụ nữ đang ôm ngực đau đớn. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, với đôi mắt sắc sảo. Cô mặc một chiếc váy màu đen đẹp đẽ quý phái, ngồi trên một chiếc sập gụ khắc hình long phượng to lớn, uy nghi. Phía sau chiếc sập gụ là một tấm bình phong sơn thủy làm bằng vải lụa cực kỳ quý giá. Người phụ nữ trên sập gụ dường như rất đau đớn, đôi mày liễu nhíu lại, hai tay ôm chặt lấy ngực, mồ hôi toát ra như tắm.

    Nếu như bà Cung có mặt ở đây, hẳn sẽ nhận ra ngay đó là người em gái mất tích mà bà vẫn hằng mong nhớ. Người phụ nữ bỗng ngước nhìn lên. Bên ngoài căn phòng có tiếng bước chân nhè nhe. Người phụ nữ hơi cau mày, có vẻ không vui, nhưng khi nhìn thấy người đến là một bóng dáng quen thuộc, thì đôi mắt liền trở nên hiền hòa. Từ ngoài cửa, một cô gái trẻ đi vào. Cô mặc một bộ váy trắng nhạt, xung quanh sương mờ cứ liên tục tỏa ra, che kín thân hình. Cô gái mặc váy trắng vừa đi vào, thấy người phụ nữ đang ôm ngực, liền hoảng hốt kêu lên: “Thiết Thụ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ đau ở đâu à?”

    Người phụ nữ ngồi trên sập gụ liền vẫy tay ra hiệu cho cô gái lại gần: “Băng Sơn, lại đây, ta không sao.”Rồi dường như quên hết mọi đau đớn, người phụ nữ chỉ tay cho cô gái trẻ ngồi xuống bên sập gụ, vui vẻ cười nhạo: “Đường đường là Băng Sơn đại vương của quân đoàn Ám Dạ, lại hoảng hoảng hốt hốt, sau này bọn thủ hạ ai còn nghe lời.” Cô gái trẻ làm mặt quỷ với người phụ nữ, rồi sà vào lòng nàng: “Đứa nào không nghe thì vứt cho Thiết Thụ tỷ xử lý hết là xong.” Thiết Thụ mỉm cười, vuốt ve tóc của cô gái trẻ như mẹ âu yếm con gái. Đột nhiên nàng lại cau mày, ôm lấy ngực, ra vẻ đau đớn. Băng Sơn lập tức ngồi dậy, kêu: “Thiết Thụ tỷ lại đau à?” Thiết Thụ lắc đầu giải thích: “Chỉ là một cái tâm huyết lá bùa bị người ta phá mất.” Băng Sơn kêu lên: “Kẻ nào có thể phá Tâm Huyết chú của tỷ? ” Thiết Thụ không trả lời, chỉ nhìn về nơi xa xăm.

    Một lúc lâu sau, nàng mới cất giọng, tựa như nói với Băng Sơn, tựa như thủ thỉ với chính mình: “Cũng đã mười mấy năm rồi. Thôi cứ để nó kết thúc đi. Hồng trần nhân quả, thực sự khiến người ta quá mệt mỏi.”


    Chú thích: Thiết Thụ Địa Ngục: Phàm những người trên dương gian chia rẽ cốt nhục, li gián cha con, anh chị em và vợ chồng, sau khi chết sẽ bị đày xuống “Thiết Thụ Địa Ngục”. Trên thân cây đều là những lưỡi dao sắc, cắm vào người từ sau lưng rồi treo lên trên cây.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Xin nhận phản hồi, góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=104417
    Lần sửa cuối bởi tuanpa811, ngày 28-02-2018 lúc 03:06.
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,tuanpa,Whoami01219248700,
  3. #77
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định


    Phần X: Giấc mơ dữ dội


    Chương 76: Con đường không bằng phẳng

    Tác giả: Thám Hoa Rách




    Chương 76:

    Ăn xong bữa cơm trưa cùng vợ chồng bà Cung và ông cụ Trầm, Minh Khánh lại tiếp tục tìm đường trở về huyện Tân Phúc. May thay, hắn tìm được một chiếc xe ngựa trong làng. Ông chủ chiếc xe cũng muốn chở đồ ra huyện Tân Phúc bán nên cho hắn và bà Mun thuê một chỗ. Vì xe ngựa nhiều đồ nên tốc độ không nhanh lắm. Minh Khánh ôm bà Mun ngồi lắc lư lắc lư rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Gió mát thổi lồng lộng khiến ông chủ xe ngựa cũng gật gà gật gù liên tục. Ông không nhận ra chiếc xe ngựa đã đi vào địa phần cầu Bùn từ lúc nào. Bóng tối, tiếng chim cú mèo và những tiếng ộp oạp của lũ ếch đến rất nhanh.

    *************

    Cầu Bùn đây là một địa danh nổi tiếng, là giao điểm giữa huyện Diễn Châu và huyện Tân Phúc. Ba trăm năm trước, nơi đây nổi tiếng là một cây cầu ma quái. Có vô số người mất tích khi đi lại những vùng gần cây cầu này. Mãi đến khi các môn phái trừ ma nổi tiếng giới tu đạo đến, người ta mới biết rằng cây cầu này nằm trên một vùng đất bị nguyền rủa. Trong trận chiến của người tu đạo năm trăm năm về trước, nơi đây là cả một ngôi làng lớn với cả ngàn người sinh sống. Nhưng rồi nó vô tình bị cuốn vào, và những lời nguyền tìm đến. Những người trong làng không thể thoát đi đâu cả, họ ở trong ngôi làng và chìm sâu cùng bùn đất. Qua nhiều năm sau nó biến thành một vùng bãi lấy lớn mà người ta phải làm cầu mới đi qua nổi.

    Những lời nguyền rủa đã đi vào dĩ vàng theo ngôi làng, nhưng những oan hồn trong đó thì không bao giờ biến mất. Hàng đêm chúng vẫn rít gào bằng những lời ca du dương thảm thiết để dẫn những kẻ lạc lối vào vùng đầm lầy, sau đó khiến bùn đất nuốt trọn những kẻ xấu số. Các môn phái trừ tà đã đào núi, đắp đất để tạo nên năm ngọn đồi xung quanh, rồi dùng trận pháp phong ấn những hồn ma đó lại. Từ đó không còn ai bị mất tích khi đi qua đây nữa. Thế nhưng cái tên Bùn được gắn liền với cây cầu vì những ký ức đáng sợ trong quá khứ.

    Lúc này cách cầu Ma không xa, trong bãi lầy, có vài bóng người đang đốt đuốc lội bì bõm. Người đi trước là một gã thanh niên trẻ tuổi. Y dong dỏng cao và có nước da ngăm ngăm đen. Nếu như Minh Khánh ở đây, hẳn sẽ nhận ra y chính là thằng Ca, con của ông chủ quán ăn bên đường mà từng được hắn cứu ở làng Ma. Đó là trận chiến kinh hoàng khiến Minh Khánh suýt mất mạng, nếu Thiên Nhãn không mở ra đúng lúc. Thằng Ca lúc này không biết kiếm đâu được một bộ đồ đạo sĩ rộng thùng thình và đôi ủng da, dẫn đầu mấy gã thanh niên khác lùng sục trong các bụi cây rậm rạp.


    Thế rồi dường như mệt mỏi, có một gã thanh niên kêu lên: “Ca huynh, chúng ta trở về thôi. Đệ mệt quá rồi.” Thế rồi gã ngồi xổm xuống một bụi cỏ rậm, thở hổn hển. Thằng Ca không nói gì, cũng không để ý đến đàn em, vẫn hăm hở tìm kiếm. Dường như y biết được thứ mình muốn tìm đang ở đây. Thi thoảng y lại tự lẩm nhẩm điều gì một mình. Sự hưng phấn khiến cánh mũi y cứ phập phà phập phồng. Đôi mắt hơi nheo lại vì mồ hôi. Y vung tay gạt hết mồ hôi trên mặt, mặc cho bụi bẩn bám hết lên, thế rồi tiếp tục vung mạnh con dao quắm vào những bụi cây gần đó. Bỗng nhiên, “A” gã thanh niên vừa ngồi nghỉ kêu lên. Gã bỗng bật dậy, hai tay xoa xoa mông. Cả đám nhìn lại thì thấy mông y đang chảy máu, ướt đẫm một vạt quần. Cả bọn bắt đầu cười ầm lên, cười rũ cười rượi, có đứa còn lăn ra cỏ mà cười. Chỉ có thằng Ca là không cười. Mắt y sáng lên, nhìn chằm chằm vào chỗ gã thanh niên vừa ngồi.

    Thằng Ca tiến lại, bắt đầu phủi đi đất và cỏ bên trên, lộ ra một cây kim nhỏ dính máu. Không biết đã qua bao nhiêu năm nhưng cây kim vẫn sáng bóng loáng như vừa mới chôn hôm qua. Thằng Ca bắt đầu bới đất xung quanh lên. Đám đàn em thấy thế cũng biết ý hùa vào giúp, cuối cùng món đồ mà thằng Ca tìm kiếm mấy ngày nay cũng hiện ra trước mắt mọi người. Đó là một con hình nhân bằng vải, lớn bằng hai con bò. Con hình nhân rất đẹp, màu đỏ chót, được thêu hoa bằng những mũi kim tuyến thành những đường cong huyền ảo. Phía trên mặt chỉ có cái miệng được khâu lại. Xung quanh đó là ba mươi sáu điểm nút được khâu lại bằng ba mươi sáu mũi kim theo hình xoắn ốc.

    Thằng Ca đào con hình nhân lên mừng lắm, nói với đám đàn em: “Ngon rồi, tối nay tao sẽ thết chúng mày một bữa thịt cầy nhớ đời. Đi, đi về.” Cả đám đàn em reo hò. Thế rồi cả lũ hăm hở đi về. Con hình nhân to lớn nhưng nhẹ nhàng được hai gã đàn em xỏ đòn gánh khiêng lên. Thằng Ca đi ngay bên cạnh, ánh mắt nóng bỏng không rời con hình nhân. Cũng phải thôi, nó là món đồ khởi nghiệp của gã mà. Nhớ cái ngày đi vào làng Ma suýt mất mạng, đúng như các cụ nói : “Tái ông thất mã, nhân họa đắc phúc”, thằng Ca gặp được một cơ duyên lớn. Chuyện là gã thợ nuôi quỷ Lê Tấn sau khi bị con ác quỷ trong làng giết chết, ba hồn bảy vía không tan biến đi. Ngược lại gã dùng âm khí được tích lũy cả trăm năm trong làng để tự cô đọng mình, sau đó biến thành một con bướm ma. Đêm hôm đó trong lúc chạy khỏi ngôi làng, con bướm vô tình gặp được thằng Ca. Thằng Ca lúc đấy cũng đang sợ chết khiếp làm con bướm dễ dàng tiếp cận được.

    Đêm hôm đấy con bướm ma báo mộng cho thằng Ca, bắt đầu lừa gạt y đi lên con đường thợ nuôi quỷ. Thằng Ca một phần vì thèm khát sức mạnh siêu nhiên, một phần không muốn nối nghiệp cha làm một gã chủ quán ăn bên đường, quyết tâm trở thành thợ nuôi quỷ. Y trở lại ngôi làng Ma – lúc này đã không còn con ác quỷ nữa, và tìm được di hài của Lê Tấn. Thực ra thì xác Lê Tấn đã bị đốt trụi bởi lửa địa ngục trong lúc ngôi nhà cháy, thế nhưng cái xương sọ tinh hoa nhiều năm tu luyện của gã vẫn còn lại một ít. Thằng Ca lấy được mấy mảnh xương và chiếc chìa khóa đến căn hầm bí mật của Lê Tấn trong làng. Bằng một loại bí pháp kì dị, thằng Ca đã nhét được con bướm ma vào trong mấy mảnh xương sọ và mở được căn hầm đã phong ấn kỹ.

    Thế rồi y lấy được quyển “Nuôi quỷ bí truyền” và bắt đầu nuôi nấng quỷ. Nhờ Lê Tấn, thằng Ca lúc này mới bắt đầu hiểu biết về lịch sử của nghề nuôi quỷ. Nghề nuôi quỷ được bắt nguồn từ cả ngàn năm trước, vào thời hoàng kim của giới tu đạo. Thời đó giới tu đạo được mô tả là trăm hoa đua nở, mỗi năm lại có không ít môn phái và bí kíp ra đời. Cứ mỗi độ xuân về, lại có thêm hàng chục người được phong làm Chân nhân, hàng chục môn đạo pháp được phong thành Thần thông. Thậm chí những người chuyên nghiên cứu lịch sử giới tu đạo còn gọi những thời kỳ sau đó là “Mạt pháp” khi so sánh với thời hoàng kim bấy giờ. Và nhắc đến thời hoàng kim, có một người mà bất cứ chuyên gia lịch sử nào trong suốt hơn ngàn năm cũng không thể không nhắc tới. Người đó là “Quỷ đạo nhân”. Ông được biết đến như một kẻ điên, nhưng cũng là một trong những người uyên bác và lỗi lạc bậc nhất trong suốt chiều dài lịch sử. Người ta nói đến ông là nói đến một kẻ say mê quỷ đạo, yêu thích những linh hồn đã chết, đam mê với lệ quỷ, ác quỷ, ngạ quỷ, thậm chí tự tay nuôi dưỡng không ít quỷ vương. Ông cũng là người đặt nền móng cho Ngự Quỷ Phái, môn phái hùng mạnh nhất giới tu đạo. Thậm chí thời đầu chiến tranh của người tu đạo, Ngự Quỷ Phái một mình chống lại tất cả những môn phái khác mà không hề thua kém bao nhiêu.

    Và đã nhắc tới Quỷ đạo nhân, không thể không nhắc tới tất cả tinh hoa trí tuệ, mồ hôi xương máu mà ông để lại cho những đời sau – bí kíp “ Thiên Quỷ Bí Truyền” - một cuốn sách độc nhất vô nhị trong suốt chiều dài phát triển của giới tu đạo. Người ta đánh giá rằng chưa từng có một quyển bí kíp nào có ảnh hưởng mạnh như nó. Tám trăm năm sau ngày nó sinh ra, tất cả những môn phái, những phép thần thông, đạo pháp có liên quan đến quỷ và trừ tà đều được bắt nguồn hoặc lấy cảm hứng từ nó. Thậm chí người được xem là ông tổ của nghề trừ tà sau chiến tranh tu đạo là Kim Thiền chân nhân cũng thừa nhận rằng ông có thể được như vậy là do thừa hưởng một số trang sách của cuốn “Thiên Quỷ Bí Truyền”.
    Cuốn nuôi quỷ bí truyền trong tay thằng Ca chỉ là một phần rất nhỏ được ứng dụng từ cuốn sách trứ danh đó. Sau chiến tranh, Ngự Quỷ Phái bị chia cắt thành nhiều phái nhỏ và sống dưới bóng tối của thời đại, trong đó chủ yếu chia làm hai dòng chính: “Dưỡng Quỷ Đạo” và “Nhập Quỷ Đạo”. Lực lượng chủ yếu của Dưỡng Quỷ Đạo là thợ nuôi quỷ còn Nhập Quỷ Đạo là thợ săn quỷ. Vì cả hai dòng đều bị người tu đạo đuổi giết chí tử nên số lượng của bọn họ cũng hao dần đi theo thời gian. Nuôi quỷ bí truyền cũng dần ít được biết đến. Đến thời của Lê Tấn, những kẻ đích truyền của dòng dưỡng quỷ đã chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
    Từ ngày lấy được cuốn sách, thằng Ca bắt đầu mê mẩn trong sự huyền bí lớn lao của nó. Y trở thành một thợ nuôi quỷ rất nhanh. Thế nhưng những con quỷ trong vùng mà y đang sống quá yếu ớt để có thể giúp y thu thập được nhiều công đức hơn. Y cần những con quỷ hùng mạnh. Lúc này hồn ma Lê Tấn đang ngụ trong mấy mảnh xương bắt đầu chỉ dẫn cho thằng Ca đến cầu Bùn. Lê Tấn biết nơi đó còn tồn tại một số lượng quỷ rất lớn đang bị phong ấn, thỏa sức cho thằng Ca nuôi dưỡng. Thằng Ca bắt đầu dung đám quỷ lâu la đang nuôi đi lừa bịp tiền của đám người giàu trong những ngôi làng xung quanh. Sau khi thu được một khoản kha khá, y liền khăn gói lên đường đi đến cầu Bùn. Nhưng vùng đó quá rộng để một mình hắn có thể tìm kiếm. Vì thế thằng Ca rủ them đám đàn em trong làng đi cùng. Đến vùng cầu Bùn thằng Ca mua tạm một căn nhà hoang gần đấy cho đám đàn em tá túc, còn mình thì bắt đầu sắm sửa các loại nguyên liệu để thực hiện pháp thuật.
    Dưới sự chỉ đạo của Lê Tấn, phép thuật quả nhiên thành công dễ dàng, nó chỉ dẫn cho thằng Ca tìm đến nơi có nhiều lệ khí nhất trong vùng đất chết. Quả nhiên thằng Ca cuối cùng cũng tìm được con hình nhân khổng lồ. Mặc dù đã bị phong ấn nhưng cả thằng Ca và Lê Tấn vẫn có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh khủng khiếp bên trong con hình nhân bằng vải. Thằng Ca cũng không biết mô tả như thế nào, nhưng từ khi tiếp xúc với con hình nhân, máu của y cứ như muốn đông lại. Trái tim đập thùng thùng khiến y nghe rõ ràng từng nhịp một. Thằng Ca nhận ra Lê Tấn cũng không hề muốn đến gần con hình nhân. Có vẻ như y cũng đang sợ hãi nó. Thậm chí từ vùng đất chết cho đến lúc về tới nhà, cả hai không hề nói chuyện với nhau một câu nào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Xin nhận phản hồi, góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=104417

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,Vương Lâm,
  5. #78
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định



    Chương 77: Con đường không bằng phẳng (phần 2)

    Tác giả: Thám Hoa Rách






    Chương 77:

    Bóng đêm trên con đường vào làng thật heo hút. Lúc này cũng không còn sớm nữa. Ở quê vì để tiết kiệm dầu nên người ta thường đi ngủ sớm. Trong làng chỉ có đôi nhà còn lại ánh đèn. Thằng Ca không định quay lại nhà vì sợ người người trong làng phát hiện ra chuyện mình đang làm. Gã quyết định kéo đám đệ về nhà thằng bé Đảm, cái đứa vừa bị đâm kim lúc nãy. Nhà thằng Đảm ở trong xó làng, chỉ có một túp lều lụp xụp. Cả nhà nó chết trong trận lũ năm kia, bỏ lại một mình thằng bé sống vất vưởng qua ngày. Thằng Đảm cũng không phải loại lười nhác. Hàng ngày nó đi làm công cho nhà giàu trong làng, thời gian rảnh đi theo đám thanh niên bắt chuột bắt cá bán lấy tiền. Vì thế túp lều bé của nó khá sạch sẽ. Thằng Ca quen nó vào dịp đến đây tìm mua nhà, chả mấy chốc mà thân thiết như anh em.

    Lúc hai đứa đàn em thả con hình nhân vải xuống, thằng Ca như dỡ được gánh nặng. Y gom củi lại rồi đốt lửa lên. Căn nhà nhỏ bé bắt đầu sáng dần và ấm áp. Cả sáu người quây quần bên bếp lửa để sưởi. Từ cái vùng bùn đất trở về, đứa nào cũng lạnh run. Thằng Đảm móc đâu ra một túi khoai giống, thứ duy nhất có thể ăn được trong nhà, lùi vào bếp nướng. Cả lũ vừa ngồi chờ khoai chín vừa tán phét. Có đứa nhắc đến bữa thịt cầy ngày mai, chảy hết nước dãi. Đứa nào mà không biết anh Ca nấu ăn ngon lắm.

    Thằng Ca thì ôm bụng tâm sự nằm xuống ngủ. Việc đào được con hình nhân khiến y chả buồn ăn uống gì, cứ thế mặc cho lũ em lúi húi nướng khoai. Thế rồi y ngủ thiếp lúc nào không hay. Trong năm đứa đàn em của thằng Ca, thì thằng Củi mới là thằng bạo gan nhất Từ bé nó đã lì lợm rồi, trộm gà trộm chó không việc gì mà nó không làm. Nhà người ta có tang, bốc mộ đều có tay nó đi giúp. Lần đó vào làng Ma cũng là nó với thằng Ca thách đố lẫn nhau. Thằng Ca vào làng xong đi ra mà không việc gì khiến thằng Củi phục lắm. Từ đấy nó tự nhận là “đệ anh Ca”, suốt ngày làm cái đuôi hầu trà nước. Thằng Củi vừa thổi phù phù, vừa ăn khoai nướng, vừa kể mấy câu chuyện rùng rợn cho bốn thằng còn lại nghe.

    Đêm cũng khuya lắm rồi. Thằng bé Đảm nghe thằng Củi kể chuyện có hơi sợ. Cái kim đâm vào mông càng khiến nó nhức nhối. Nó lấy cớ đi tè liền chuồn ra khỏi nhà, ra bụi cây kiếm ít lá thuốc đắp mông. Lúc ra vườn, thanh củi cháy cầm trên tay bị gió thổi nên cháy lúc to lúc bé. Ánh lửa leo lét chỉ đủ cho thằng bé Đảm soi dưới chân cho khỏi vấp ngã. Đến góc vườn, thằng Đảm mò được mấy búp ổi non. Nó cho vào miệng nhai nát rồi đắp vào mông cho đỡ xót. Xong xuôi, nó tụt quần tè luôn một bãi vào gốc ổi. Đang tè thì chợt thằng bé Đảm thấy là lạ. Tự dưng gió bỗng ngừng thổi. Cây cối trong vườn cũng hết xào xạc. Tất cả bỗng im phăng phắc. Càng kỳ lạ hơn là tiếng nước chảy cũng không có. Thằng bé Đảm thấy lành lạnh. Trong đầu nó bắt đầu tuôn ra vô số chuyện ma quái mà thằng Củi kể lúc nãy. Nó mặc kệ chưa giải quyết xong, kéo vội quần chạy ù té vào nhà.

    Bỗng chưa chạy được mấy bước thì nó đâm sầm vào cái gì mềm mềm. Thằng bé Đảm ngã ngửa ra, thanh củi văng ra bên cạnh tắt ngúm. Thằng bé Đảm ngước mặt lên. Trong bóng tối mờ mờ, nó vẫn thấy được rõ ràng đó là một con ma với trùm đầu màu trắng. Cái miệng nó đang nhồm ngoàm như đang nhai cái gì. Lúc này nước tiểu từ trong quần thằng bé Đảm tiếp tục tuôn ra. Cả người nó cứng đơ như khúc gỗ, muốn hét lên mà cái lưỡi cứ nhíu lại trong cổ họng. Những giọt mồ hội chảy dài trên mặt khiến nó lạnh buốt. Đôi môi run lập bập như người bị sốt rét. Đột nhiên con ma hét lên : “A.. A..A” rồi ghé sát mặt vào thằng bé Đảm.
    ************************
    Lúc này trong một túp lều nhỏ cách làng Mía không xa, quỷ vương và đám đàn em đang tụ tập đánh cờ tướng. Gần đây quỷ vương bỗng ham mê trò này nên sai thằng Quét Rác vào làng trộm một bộ. Lúc này quỷ vương đang hí hửng ngồi vắt chân nhìn đối thủ bị chiếu bí. Gã rung đùi phất phất chiếc quạt nan, miệng ngâm nhẹ một câu chèo từ thời còn sống. Đối thủ của gã là thằng đệ Kéo Xe – trong đám đàn em thì Quỷ Vương chỉ thắng được nó với thằng Quét Rác nên hai con quỷ khốn khổ là khách mời quen thuộc của Quỷ Vương.

    Mặt thằng Kéo Xe nhăn nhó như bánh bao nhúng nước. Thực ra thì nước chiếu này chưa có gì khó khăn lắm để hóa giải. Đơn giản chỉ cần dùng xe đổi đi pháo ngòi thôi. Thế nhưng mấy con quỷ xem xung quanh đều biết căn bệnh mãn tính không thể cứu chữa của thằng Kéo Xe là quý Xe như mạng. Hai con xe trên bàn cờ luôn là trọng điểm bảo vệ của nó. Thậm chí có nhiều lần nó thà hi sinh tướng chịu thua hơn là để mất xe. Đôi khi đám quỷ nhắc nó thì nó vênh mặt lên: “Anh hùng hảo hán sống phải có xe, chết phải có xe, đánh cờ càng không thể thiếu xe.”

    Ván này nếu thua thì đã là ván thứ một trăm liên tiếp thằng Kéo Xe thua. Và hơn thế nữa theo như kèo cá độ với lũ quỷ thì nếu thua liên tục một trăm ván thì nó sẽ phải đãi đám quỷ một bữa tiệc linh hồn. Thằng Kéo Xe không muốn như thế. Nhưng hi sinh con xe thì lòng nó đau như cắt đến từng khúc ruột. Xe là trời là đất là bản mệnh của nó. Nước mắt của nó tràn ra từ đôi mắt nhăn dúm lại. Hai tay run run giơ con xe trên bàn cờ lên rồi hạ xuống. Con xe trên tay nó cứ như gánh nặng ngàn cân. Lúc đặt con xe vào vị trí con pháo của Quỷ vương, thằng Kéo Xe như bị rút hết sức lực. Người nó mềm ra như cọng bún, nước mắt dàn dụa. Quỷ Vương thì khoái chí lắm, cầm con mã vỗ vào con xe của thằng Kéo Xe đánh bộp một cái như đánh ruồi muỗi. “Này thì xe này!” Sau đó còn cầm con xe đưa lên ngắm nghía, ngửi ngửi như bánh trái thơm ngon.

    Lũ quỷ xem cờ cười đùa vui vẻ lắm. Thằng Kéo Xe có vẻ như mất hết tinh thần và gần thua đến nơi. Đột nhiên Quỷ vương đưa tay lên miệng ra dấu cho chúng im lặng: “Xuỵt” Lũ quỷ hơi sửng sốt nhưng rồi cũng không đứa nào dám cười đùa nữa. Quỷ Vương lúc này mới chăm chú nhìn về phương Nam. Con mắt thứ ba trên trán mở ra, bắn ra những hình thù kì quái màu tím. Một lúc lâu sau, Quỷ Vương mới thu hồi con mắt đó, thở hắt ra một tiếng. Lũ quỹ nhao nhao hỏi: “Đại vương, có chuyện gì vậy?” Quỷ Vương mới đáp: “Có một con quỷ mạnh khủng khiếp vừa ra đời.” Đám đàn em nhao nhao: “Đại vương, chúng ta có thể chiêu mộ nó được không?” Quỷ Vương lắc đầu: “Lệ khí của nó rất nặng. Nó sinh ra đã là loài quỷ chuyên sát lục, rất khó khống chế. Chiêu mộ nó chỉ làm cái bia cho đám tu đạo và giới trừ tà.”

    ************************

    Cùng lúc này, Minh Khánh đang gặp phải rắc rối lớn. Ông lái xe ngủ gật khiến con ngựa đi lệch đường, cái xe rơi vào hố khiến con ngựa kéo bị trật chân, không thể đi tiếp được nữa. Đêm đã khuya lắm rồi. Thành Tân Phúc đã ở trước mặt vậy mà lại xảy ra chuyện. Minh Khánh không thể dỡ hết hành lý đồ đạc xuống, nhét cho ông lái xe ít bạc rồi đi bộ. Con đường phía trước mặt tối om om. Bóng tối như nuốt hết tất cả mọi thứ ánh sáng xung quanh, chỉ để lại tiếng gió, tiếng ruộng lúa phất phơ hai bên dường. Thi thoảng lại có con cào cào hay châu chấu bay vèo qua trước mặt, mang theo mùi lúa sắp chín. Minh Khánh vươn vai hít một hơi tràn đầy vào phổi.Một sự khoan khoái dễ chịu từ trong ngực lan tỏa khắp toàn thân. Đột nhiên Minh Khánh thấy bờ vai nhẹ bẫng, cùng với đó là một tiếng: “Méo” rất to. Thì ra bà Mun trong lúc nằm ngủ gật vắt vẻo trên vai hắn bị hắn làm rơi xuống đất. Bà Mun cũng chẳng đau đớn gì nhưng việc mất ngủ làm bà bội bực, liền phi thần lên ôm lấy đùi hắn. Miệng bà cắn, chân bà đạp đạp như muốn làm rách quần hắn. Minh Khánh bật cười, đưa tay bế bà lên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Xin nhận phản hồi, góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=104417

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,Vương Lâm,
  7. #79
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định



    Chương 78: Nhếch môi cười (phần 1)

    Tác giả: Thám Hoa Rách






    Chương 78:

    Minh Khánh về đến nhà trọ thì cũng là lúc đã qua giờ Tí. Kỳ lạ thay trong nhà đèn đuốc vẫn còn sáng. Căn nhà trọ mà ba anh em thuê nằm giữa những dãy nhà lúp xúp của dân ngụ cư. Người chủ nhà giàu có vốn đình xây làm cửa hàng bán gạo, nhưng vô tình phải tội quan lớn, nên không ai cấp phép cho ông ta buôn bán. Vì thế ông ta đành cho người khác thuê. Căn nhà khá khang trang, ngoài mặt tiền xây gạch đàng hoàng thì bên cạnh có một cái cửa nhỏ dẫn sâu vào bên trong. Đi qua cái sân gạch là đến nhà sau, nơi mọi người sinh hoạt ở đấy.

    Minh Khánh đẩy cái cửa gỗ, rồi bước vào. Minh Long Minh Dũng vẫn còn thức. Ngoài ra còn có một nhà sư và một đạo sĩ lạ mặt. Nhà sư tuổi tầm hơn bốn mươi, râu tóc đã bạc trắng lại nhưng khuôn mặt không quá già nua. Ông ta ngồi trên chiếc ghế gỗ, đầu cúi xuống, hai tay mân mê chuỗi hạt niệm kinh. Khuôn mặt của nhà sư khá cân đối, chiếc mũi to, đôi mắt hơi bé và làn da ngăm ngăm nâu. Những âm thanh của Như Lai đại bi chú từ miệng ông phát ra đều đều, trầm ấm, như muốn cuốn tất cả vào trong đó. Người đạo sĩ thì bình thường hơn. Có lẽ ngoại trừ chiếc phất trần bạc thì ông chả khác gì một người bình thường. Mái tóc hoa râm, nước da ngăm đen, mái tóc dài búi gọn sau đầu cùng với bộ quần áo xanh màu trời đã bạc phếch tưởng chừng như sắp rách. Có lẽ đó là những hình tượng đầu tiên của Minh Khánh đối với hai vị đứng đầu của giới trừ tà. Người đạo sĩ chính là Phạm Đan, tộc trưởng đương nhiệm của họ Phạm còn nhà sư chính là Trần Thử Ca, vị trụ trì của Quang Minh đạo tràng ở miền Bắc.

    Minh Long Minh Dũng thấy Minh Khánh trở về thì mừng lắm, liền giới thiệu cho Minh Khánh hai vị khách. Minh Khánh lễ phép thăm hỏi bọn họ. Hai vị này cũng không có gì kiêu ngạo, bình thản đáp lại. Thì ra sau vụ ngôi mộ đá trắng, Minh Dũng đã viết thư mời các cao nhân của hai phái trừ tà chính tông còn lại là Phạm gia và Quang Minh đạo tràng đến giúp đỡ. Nào ngờ nghe đến Tử thần, hai vị đứng đầu liền tới đây tụ họp. Bốn người đang hí hoáy bàn bạc thì hai vị đứng đầu bất chợt phát hiện ra có một con quỷ mạnh khủng khiếp mới được sinh ra ở vùng nào đó phía Bắc huyện Tân Phúc. Minh Khánh giật mình, trên đường trở về vì không mở ra Thiên nhãn, có vẻ như hắn đã bỏ lỡ một cái gì đó.

    ***************************
    Quay trở lại khu làng mà thằng Ca và đám đàn em đang ở, trong khu vườn tối om, thằng bé Đản đã sợ lắm. Nó không chỉ tè ra quần mà còn khóc ướt hết mặt. Con ma dường như vẫn chưa chơi chán, không những không ăn thịt mà còn nhảy choi choi xung quanh người nó. Thằng bé Đảm thu người co rúm lại, mặc cho con ma làm gì thì làm. Đầu nó thu chặt vào giữa hai đầu gối, mặc kệ mùi khai bốc lên từ đũng quần. Rồi đột nhiên thằng bé Đản thấy hơi ngứa ngứa sau cổ. Nó hơi ngửa đầu lên, hé mắt liếc. Nó lập tức nhìn thấy khuôn mặt trắng của con ma đang dí sát vào mình. Con ngươi nó co lại. Đằng sau lớp vải trắng, nó có thể nhìn thấy hình khuôn miệng, cái mũi của con ma. Thằng bé Đảm lại thét lên rồi vùi đầu xuống. Con ma vẫn ở bên cạnh nó, tiếng cười ằng ặc trong cổ họng như bị bị sặc nước.

    Rồi đột nhiên một ánh lửa sáng lên trước mặt. Thằng bé Đảm dụi dụi mắt. Phía trước là một đôi chân trần rất mạnh khỏe. Đó là người, nhất định là người. Nó vội vã bò lại, hai tay nắm chặt lấy cái chân đó. “Cứu tôi cứu tôi với.” Sau đó thằng bé Đảm nghe được giọng anh Ca của nó: “Nửa đêm rồi, không đi ngủ còn làm trò phá làng phá xóm. Muốn mai người ta đến đây dỡ nhà sao?” Thằng Đảm lúc này mới có can đảm nhìn quanh. Thì ra con ma là thằng Củi. Lúc này nó đang cúi đầu nghe anh Ca mắng, trên tay vẫn còn tấm vải trắng mà nó đội lên đầu hồi nãy. Mấy đứa kia cũng đang ở xung quanh. “Thì ra tụi nó hợp mưu trêu mình. “ Thằng bé Đảm nghĩ vậy.

    Anh Ca mắng xong rồi liền xua tụi nó vào nhà đi ngủ, chỉ còn thằng bé Đảm. Anh Ca thở dài xoa đầu nó, nói: “Làm nghề cũng huynh thì phải gan lớn, càng nhát càng xảy ra chuyện. Đệ hiểu không?” Thằng bé Đảm gật đầu. Sau đó anh Ca đỡ nó dậy, dắt nó vào phòng. Lúc này trong phòng, mấy đứa kia đã nằm quanh bếp lửa. Nghe tiếng thở của bọn nó, thằng bé Đảm biết bọn chúng chưa ngủ. Chúng chỉ nhắm mắt để lừa anh Ca mà thôi. Cái miệng của chúng vẫn nhăn nhúm lại, ngậm thật chặt để không phát ra tiếng cười. Thằng bé Đảm nắm chặt tay lại. Phải chi có dao ở đây, nó sẽ không ngại nhần cho mỗi đứa một nhát. Lửa giận bốc hừng hực trên đầu làm thằng bé Đảm đứng một lúc lâu trên ngưỡng cửa. Mãi tới khi anh Ca nhắc nó đi thay quần, nó mới lúi húi lấy chiếc quần mới ra sau nhà. Sau đó thằng bé Đảm đi ngủ. Nó cố ý chui vào trong góc để không nhìn thấy nụ cười của tụi kia. Lúc này cơn giận dữ cũng đã nguội lạnh. Nó là đứa bé nhất trong đám đệ của anh Ca, và hẳn là bọn kia chấp nó một tay nó cũng đánh không lại. “Cùng lắm là cho tụi nó chế giễu vài ngày thôi”. Nó cố nhồi nhét ý nghĩ đó vào đầu rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay .

    *****************************
    Trời bắt đầu chuyển về sáng. Đống lửa đốt hồi đêm đã tàn đi nhiều khiến hơi lạnh bắt đầu xâm nhập vào căn nhà. Thằng Củi cố thu chân tay lại, co ro như con tôm. Đống rơm lót bên dưới người bắt đầu bị sương làm ướt, lạnh căm căm. Đột nhiên có cái gì ngưa ngứa trên mũi. Thằng Củi ve vẩy tay cố đuổi nó đi nhưng không được. Rồi nó đánh bốp một cái vào mũi, vân vê. Thì ra là một cọng rơm. Bị phá giấc ngủ khiến thằng Củi trở nên hung tợn. Nó bật dậy, muốn chửi đổng lên. Nhưng một bàn tay kịp chụp vào miệng nó. Trong sương mờ ảo ảo, thằng Củi mới phát hiện ra là thằng bé Đảm. Thằng Củi giận lắm. Cái thằng bé oắt con đêm qua bị nó dọa tè ra quần mà cũng dám chơi nó. Nó trợn mắt lên, muốn gạt tay thằng bé Đảm ra. Nhưng mà tay thằng bé Đảm lúc này cứng như thép nguội, khiến nó không thể lay chuyển được.

    Trong lúc thằng Củi đang cố giãy thì thằng bé Đảm bỗng bỏ tay ra, giơ một ngón tay lên trước miệng ra hiệu cho nó im lặng. Sau đó thằng bé Đảm đứng lên, ra hiệu cho nó đi theo. Thằng Củi giận lắm, nó mò mò vớ lấy một khúc củi ngắn làm vũ khí, nhét vào sau quần rồi bò dậy, đi theo thằng bé Đảm. “Rồi tao sẽ đánh cho mày đến ông bà nội ngoại cũng không nhận ra.” Thằng củi nghĩ. Nó lao phăm phăm theo thằng bé Đảm trong sương mù. Trời vẫn tối mịt nhưng gà đã bắt đầu gáy le te trong xóm. Hai thằng đi như đuổi trong sương mù, chui qua hàng rào ra đồng. Mãi đến tận cái mương nước thằng bé Đảm mới dừng lại. Lúc này thằng Củi mới nhìn thấy thằng bé Đảm. Khuôn mặt nó nhợt nhạt. Sống mũi thì phập phà phập phồng. Cái miệng hơi nhếch lên khinh miệt.

    Thằng Củi lúc này đã điên tiết lắm rồi. Nó lao tới, túm ngay cổ áo của thằng bé Đảm. “Mày muốn gì?” Nói rồi nó rút thanh củi sau lưng ra: “Có tin hay không tao đánh chết mẹ mày?” Thằng bé Đảm cười, chỉ tay sang bên cạnh. Thằng Củi liếc nhìn. Nơi đó có một cái hố đất đã đào sẵn. Nó đẩy thằng bé Đảm ngã xuống đám cỏ cạnh mương nước. “Mày đào đất làm gì? Chôn mẹ mày à? “ Thằng bé Đảm vẫn cười. “Hôm nay nhất định sẽ có một người nằm vào cái hố đó, không phải tao thì là mày.”

    Thấy thằng bé Đảm khiêu khích, thằng Củi không thể át cơn giận được nữa. Nó giơ luôn thanh củi đánh mạnh vào đầu thằng bé Đảm. Thằng bé Đảm cũng không đón đỡ, cũng không né tránh, mà chỉ cười. Thanh gỗ va vào đầu nó đánh bộp. Đầu nó như một trái dưa, móp xuống, máu bắt đầu trào ra đỏ hết một nửa khuôn mặt. Thằng Củi thấy thế sửng sốt. Thế rồi thấy nụ cười trên môi thằng bé Đảm, nó lại dùng sức đánh tới tấp. “Đánh chết mày, đánh chết mày. Mày đã đào hố thì để tao chôn mày luôn.”

    Thằng Củi đánh chừng một lúc lâu mới ngừng lại. Nó mệt quá. Người nó ướt đẫm mồ hôi. Hơi thở không chỉ đi ra đường mũi miệng mà qua cả tai khiến nó ù ù. Lúc này đầu thằng bé Đảm đã bị đập nát bét, chết không thể chết lại được. Lần đầu tiên giết người khiến thằng Củi hơn rợn. Nó cúi người nôn thốc nôn tháo xuống mương. Lúc này trời bắt đầu hửng sáng. Mặt trời mặc dù chưa lên nhưng cảnh vật đã bắt đầu rõ rang hơn. Qua làn nước mương, thằng Củi bắt đầu nhìn thấy khuôn mặt mình. Nó xanh xao nhợt nhạt, cánh mũi thì phập phồng, và kỳ lạ nhất là cái miệng hơi nhếch lên giống hệt thằng bé Đảm hồi nãy. Thằng Củi sợ hãi lắm, ngã ngửa về phía sau, không dám nhìn xuống mương nước nữa. Mồ hôi nó bắt đầu vã ra như tắm.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Xin nhận phản hồi, góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=104417

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,
  9. #80
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định



    Chương 78: Nhếch môi cười (phần 2)

    Tác giả: Thám Hoa Rách






    Chương 79:

    Nỗi sợ không làm thằng Củi hốt hoảng hơn, ngược lại càng lúc lại càng khiến nó lại càng thêm bình tĩnh. Cùng lắm là mạng đền mạng mà thôi. Trước giờ nó đâu có sợ. Lau mồ hôi trán, thằng Củi bắt đầu nghĩ cách che giấu đi việc nó giết người. Đầu tiên, nó gỡ đôi giày rách của thằng bé Đảm ra khỏi chân, sau đó kéo xác thằng bé Đảm xuống hố đất đã đào sẵn, bắt đầu lấp đất lên. Tiếp đó, nó đi xung quanh vơ hết cỏ khô cỏ tươi lại lấp lên trên để không ai nhận ra. Cuối cùng, nó xóa sạch dấu chân của cả hai đứa xung quanh đi rồi mới cầm đôi giày rách của thằng bé Đảm đi về.

    Lúc này trời đã sáng, người ta bắt đầu đi làm đồng. Thằng Củi đi theo mép con mương nước để tránh mọi người. Đến bờ con sông nhỏ cuối làng, nó vứt đôi giày của thằng bé Đảm ra đấy. Sau này khi không tìm thấy thằng bé Đảm, người ta có thể nghĩ là nó bị ngã xuống sông. Xong việc, thằng Củi phủi phủi tay đi về. Bởi vì cao hứng, nó còn vừa đi vừa hát một khúc hát mà người ta hay hát lúc bốc mộ. Nó không thèm để ý thấy người dân đi qua nhìn nó một cách kỳ dị. Nó chỉ nhếch miệng cười, nụ cười giống hệt của thằng bé Đảm hôm qua.

    Trở về nhà, thằng Củi thấy anh Ca và đám kia đang lúi húi thổi cơm. Trên sàn là túi gạo chắc vừa đi mua bên nhà hàng xóm về. Thấy có cơm ăn, thằng Củi liền sà vào giúp đỡ. Nhưng anh Ca không cho nó làm mà giao cho nó tiền, bảo nó ra chợ mua con cầy, riềng sả và muối ớt các loại. Thằng Củi càng thêm hào hứng. Nó liền chạy ngay, vừa đi vừa huýt sáo. Nó không để ý thấy một bóng người quen thuộc nấp sau bụi cây đang nhìn vào nó.

    *************************
    Trong lúc thằng Ca đang loay hoay với con hình nhân thì ba đứa đàn em lúi húi vừa thổi cơm vừa kể cho nhau nghe chuyện lúc bé. Trong ba đứa thì to con nhất là thằng Sửu. Nghe bảo lúc mới sinh ra vì quá to lớn nên cha nó lấy cho nó cái tên đó. Sau này mặc dù trong nhà đói kém, không có đủ gạo cơm cho nó ăn, nhưng thằng Sửu vẫn cao to hơn người. Mỗi tội hơi ngốc nên không cưới nổi vợ. Lần này nghe lời anh Ca, nó liền khoác tay nải đi với mong ước kiếm được một món tiền cưới vợ. Sau vài lần nhìn anh Ca lừa dối bọn nhà giàu quanh vùng, kiếm một món tiền lớn, thằng Sửu phục lắm, quyết đi theo anh Ca học nghề kiếm miếng cơm manh áo. Anh Ca đã hứa với nó sau khi khuất phục được con hình nhân xong, sẽ dạy cho nó ngón nghề kiếm cơm. Thằng Sửu vốn ít nói, nên chủ yếu ngồi nghe hai đứa kia kể chuyển. Đứa đang nói nước miếng tung bay là thằng Lý Hợi. Cha nó ngày xưa làm ông Lý của làng. Sau vì ham đánh bạc, không trả nổi nợ nên bị người xiên chết. Nhà nó từ một nhà giàu thành nghèo nhất làng. Mẹ nó bỏ đi để lại thằng Lý Hợi mới mười tuổi. Thằng Lý Hợi là được anh Ca thu nhận cùng lúc với thằng Sửu, nhưng được anh Ca ưa thích hơn vì nó lanh lợi, biết ăn biết nói. Hơn nữa bản chất của thằng Lý Hợi cũng không xấu. Ngoài việc đôi khi bốc phét quá mức thì nó cũng biết ăn ở tốt với anh em.

    Ngồi bên trái thằng Lý Hợi là thằng Lài. Nó với thằng Củi là một bọn, chuyên làm mấy việc xấu. Chỉ có điều nó nhát gan hơn thằng Củi nhiều. Đôi mắt ti hí của nó lúc nào cũng như đang ngủ. Ba đứa đang kể chuyện vui vẻ thì thằng Sửu thấy thằng bé Đảm đi vào. Cái đầu của nó như bị ai đánh, đang chảy máu. Thằng Sửu sửng sốt, hỏi: “Có chuyện gì thế?” Thằng bé Đảm giơ tay lên, phía dưới có một chùm ổi chín. “Đi hái ổi nhưng bị người ta đuổi, ngã xuống đất.” Thằng Sửu chưa kịp nói gì thì thằng Lài đã đứng lên, giọng vui mừng: “Ổi ở đâu?” Thằng bé Đảm chỉ tay về phía góc vườn. “Cách đây bốn nhà. Cây to nên nhiều quả lắm.” Thằng Lài hí hửng: “Dẫn tao đi. Tao trèo siêu lắm.” Thằng Lý Hợi cũng đứng lên. “Tao canh chừng cho, phần tao ba bốn quả là được rồi.” Thằng Lài đồng ý. Thế là hai thằng kéo theo thằng bé Đảm đi hái ổi. Thằng Sửu cũng muốn đi lắm nhưng nó phải trống nồi cơm.

    Một lúc sau thì thằng Củi đi mua cầy về. Tay nó xách theo một con cầy và một cái làn rách không biết chôm của ai. Nó hí hửng vừa bỏ các thứ trong làn ra vừa huýt sáo. Thằng Sửu thấy ngoài giềng sả ra còn có ớt, bột tiêu, muối và mấy thứ rau thơm nữa. Thằng Củi ra lệnh cho thằng Sửu: “Để cơm tao trông cho. Mày mang các thứ ra đi rửa đi. “ Thằng Sửu gật đầu. Ngồi trông nồi cơm mãi cũng chán. Nó vơ hết đống đồ vào cái rổ rồi đứng lên. Đột nhiên thằng Củi hỏi: “Thằng Lài với thằng Lý Hơi đi đâu?” Thằng Sửu đáp; “Tụi nó đi với thằng bé Đảm đi ăn trộm ổi rồi.” Đột nhiên nó nghe thằng Củi gằn giọng, tiếng nó như một con thú hung dữ bị thương, từng chữ từng chữ một: “Tụi ..nó… đi .. với.. ai?”

    Thằng Sửu ngạc nhiên. Thằng này hôm nay sao lại muốn kiếm chuyện với nó. Mặc dù thằng Củi có nhiều kinh nghiệm đánh nhau nhưng không có nghĩa là thằng Sửu sợ. Người nó như con trâu ấy, thằng Củi đánh nó mười đòn không bằng nó đánh thằng Củi một cú. Thằng Sửu đáp lại lần nữa. “Thằng bé Đảm!” Nó chợt nhìn thấy khuôn mặt của thằng Củi trắng bệch. Thanh củi nó cầm trên tay buông lỏng, rơi xuống đất. Miệng nó nhếch lên cười, tiếng nói thều thào phát ra từ trong họng: “Không thể nào, không thể nào..” Thằng Sửu thấy nó hơi kỳ lạ, liền hỏi: “Mày làm sao thế? Ốm à?”

    Thằng Củi vẫn nhếch miệng cười, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào. Tao đã giết nó rồi mà. Không thể nào.” Thằng Sửu cúi xuống, sờ lấy đầu nó. Cũng không nóng không lạnh. Thằng Củi ân cần hỏi: “Mày uống rượu à? Anh Ca biết thì chết.” Thằng Củi bỗng nắm lấy cổ áo nó một cách hung tợn: “Tao không uống rượu. Tao…rất…tỉnh táo. ” Nói rồi thằng Củi bỗng xô thằng Sửu ra. Miệng nó vãn nhếch lên cười, môi lẩm bẩm: “Tao đã giết nó rồi cơ mà. Tao đã giết nó.” Thằng Sửu hơi kinh ngạc, hỏi lại: “Mày nói mày giết ai cơ?” Thằng Củi nhìn chằm chằm vào thằng Sửu. “Thằng bé Đảm!”

    Thằng Sửu hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao mày lại giết nó? Mày giết nó bao giờ?” Thằng Củi lại nhếch miệng cười: “Vì nó ghẹo gan tao, được chưa? Lúc sáng tao đập nó đầu nó nát bét.” Thằng Sửu lại bảo: ‘Mày mơ ngủ đấy à?” Thằng Củi gào lên: “Tao không mơ ngủ. Chính tay tao đã đập nó nát bét. Tao còn chôn nó nữa cạnh con mương nữa.” Thấy thằng Sửu vẫn vẻ mặt không tin, thằng Củi điên tiết lắm. Nó kéo thằng Sửu dậy, rồi chạy ra ngoài con mương. Hai đứa chui qua mấy bụi hàng rào khiến thằng Sửu bị cào rách cả mặt. Nó giật tay thằng Củi: “Từ từ thôi. Nếu mày đập chết rồi chôn nó thì nó vẫn nằm đấy. Đi đâu mà vội.” Thằng Củi thấy thằng Sửu vẫn vẻ mặt không tin, thì điên tiết lắm. Thế nhưng nếu không có thằng Sửu thì chắc nó cũng không dám ra đây một mình. Thế là nó đành phải đi từ từ. Nhưng vì con mương cách nhà khá gần, nên chỉ một lát là đến. Thằng Củi nhìn thấy “nấm mộ” mà mình chôn thằng bé Đảm hôm qua vẫn y nguyên, bèn thở phào một hơi.

    Thằng Sửu hỏi: “Mày chôn nó ở đâu?”
    Thằng Củi chỉ đám đất đã được nó ngụy trang bằng cỏ tươi cỏ khô hoàn chỉnh. “Ở đây. Chôn nó xong tao còn vơ cỏ lấp lên trên nữa.”
    Thấy thằng Sửu hơi nghi ngờ, máu nóng thằng Củi lại bốc lên não. Nó quát lên. “Để tao đào cho mày xem.” Thế rồi nó vơ lấy cái gậy nhọn gần đấy bắt đầu hất cỏ ra. Đất phía dưới vẫn xốp và tươi nguyên như lúc sáng. Thằng Củi hăm hở đào đất mặc cho thằng Sửu đứng xem bằng con mắt nghi ngờ. Nhưng kỳ lạ thay đào một lúc lâu cũng không thấy xác thằng bé Đản đâu. Càng khiến nó ngạc nhiên hơn là một vết máu cũng không có. Thằng Củi buông rơi cây gậy nhìn thằng Sửu. Nó thều thào bằng một giọng rất đáng thương: “Tao đã chôn nó ở đây mà..”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Xin nhận phản hồi, góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=104417

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,
Trang 16 của 32 Đầu tiênĐầu tiên ... 6141516171826 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status