TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 32 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 156

Chủ đề: Vùng đất vô hình - Thám Hoa Rách

  1. #11
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định


    Chương 10: Lời nguyền khủng khiếp nhất trong lịch sử

    Tác giả: Thám Hoa Rách






    Trong bóng tối, một cánh tay quàng lên cổ Minh Khánh che chở cho hắn, đồng thời hắn cũng nghe miệng tiếng quát long trời lở đất của sư phụ: “Phá!” Tiếng của ông giống hệt tiếng sấm lúc trời mưa, khiến tai hắn ù ù. Sau đó ông còn nói gì nữa nhưng hắn không thể nghe được. Đến khi tai hắn hết ù thì đã có người châm đèn lên. Ánh đèn leo lét không che nổi vẻ kinh hoàng của tất cả mọi người.

    Sư phụ của hắn đang ôm lấy cánh tay phải, khuôn mặt nhợt nhạt vì mất máu. Sư phụ nói với mọi người: “Tất cả đừng úp mặt vào tường, giơ hai tay lên trên đầu!” Mọi người làm theo. Ông bắt đầu đi thu những lá bùa lại. Minh Khánh cầm kiếm đi theo bảo vệ thầy. Đến chỗ bộ đầu Chín Ngón, sư phụ đột nhiên lấy ra một lá bùa trong áo dán lên người y, rồi quát lớn: “Mau bắt lấy hắn.”

    Mấy người xung quanh nhảy bổ vào, đè lên y. Bộ đầu Chín Ngón giãy dụa nhưng không thể thoát ra được. Rồi một đống đao kiếm chỉ vào người khiến y không dám ngọ nguậy, đành bó tay chịu trói. Bộ đầu Chín Ngón liên tục kêu oan. Quan huyện lúc này đây mới lon ton chạy đến hỏi sư phụ: “Hắn chính là thủ phạm sao?”

    Thấy sư phụ gật đầu, quan huyện liền vỗ đùi đánh đét một cái. “Bản quan đã biết từ đầu, hung thủ là người, không thể là quỷ được.”

    Sư phụ không đồng ý với quan huyện. “Hung thủ nhất định là quỷ, không thể là người được. Lúc nãy bần đạo dùng Trấn Tà Chân Ngôn, nếu là người thì sẽ không bị ảnh hưởng gì. Nhưng hung thủ đã bị thương, vậy thì nó là quỷ.”

    Quan huyện há miệng nói: “Đạo trưởng làm sao biết nó bị thương?” Rồi y nghi hoặc nhìn bộ đầu Chín Ngón. “Người này không có vẻ gì là bị thương cả.”
    Bộ đầu Chín Ngón lúc này cũng kêu lên : “Tôi không bị thương, cũng không phải là quỷ. Đạo trưởng bắt nhầm người rồi.”

    Sư phụ lúc này mới ngồi xuống bên cạnh y, gỡ lấy lá bùa Trấn Hồn trên gáy y, nói: “Những lá bùa này là do bần đạo tự tay vẽ, bên trong có chứa pháp lực của bần đạo. Trong khoảng cách gần, nếu lá bùa nào bị phá vỡ, bần đạo đều cảm ứng được. Trong số bốn mươi hai là bùa, chỉ có một lá bị hỏng duy nhất, nó ở đây”

    “Đạo trưởng, tôi không phải là quỷ. Tôi không làm hại gì ai cả.” Bộ đầu Chín Ngón kêu lên. Quan huyện hỏi : “Bộ đầu Chín Ngón trước đây đến giờ vẫn làm việc cho nha môn rất tốt. Nói y là quỷ thì hơi vô lý. Hay là y bị quỷ nhập vào người?”

    Sư phụ nói: “Vừa nãy bần đạo có dán một lá bùa Phá Tà vào người y. Nếu trong người có bất kỳ thứ gì không sạch sẽ, y sẽ đau đớn khủng khiếp. Nhưng nãy giờ bần đạo để ý thấy, ngay cả một cái nhíu mày y cũng chẳng có. Chẳng lẽ quỷ nhập vào y rồi lại chui ra ngoài? Kể cả như vậy trên người y chắc chắn cũng phải lưu lại một số dấu vết của âm khí hoặc oán khí chứ?”

    Minh Khánh trả lời: “Sư phụ có khi nào không phải do quỷ không? Tà vật cũng có thể phá hỏng bùa chú.”
    Sư phụ gật đầu rồi hỏi bộ đầu Chín Ngón: “Lúc ở nhà trọ về, bộ đầu có mang theo vật gì về không?”
    Bộ đầu Chín Ngón nhìn vào bên hông nói lắp bắp: “Kiếm … thanh kiếm….”
    Sư phụ gỡ thanh kiếm bên hông của y ra, vừa cầm trên tay thì lại đánh rơi. Minh Khánh cúi người nhặt hộ thì thấy sư phụ quát: “Không được sờ vào!”
    Minh Khánh thấy sư phụ mặt tái xanh, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi tột độ. Trước đến giờ chưa bao giờ Minh Khánh gặp sư phụ sợ hãi đến thế. Quan huyện và mọi người thấy vẻ mặt nghiêm trọng của sư phụ, cũng bắt đầu lùi ra xa khỏi thanh kiếm.

    Sư phụ lúc này bắt đầu lôi trong người ra một đống bùa chú đủ các loại. Ông cẩn thận dán đủ thứ bùa lên thanh kiếm. Sau đó bắt đầu ngồi xếp bằng, nhắm mắt đọc Tịnh Tâm Chú. Lúc này sư gia cũng đã vào đến, thì thầm với quan huyện cái gì đó. Sau đó sư gia tiến đến bên Minh Khánh hỏi nhỏ: “Đạo trưởng đang đọc thần chú phá tà ma sao?”

    Minh Khánh trả lời: “Không phải, sư phụ đang đọc Tịnh Tâm Chú. Một loại đạo chú để làm thanh tịnh tâm hồn..”

    Sư gia lại hỏi: “Đạo trưởng bị tà ma nhập vào?”
    Minh Khánh đáp: “Không biết. Hẳn là không phải.” Hắn đang lo cho sư phụ nên trả lời cụt lủn. Một lúc sau , sư phụ mới mở mắt ra. Ông nói: “Tất cả mọi người ngồi xuống đi.”
    Quan huyện, sư gia và nhũng người khác bắt đầu ngồi xuống vòng quanh ông và thanh kiếm. Sư phụ bắt đầu kể về lai lịch của thanh kiếm.

    “Thanh kiếm này có tên là Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm. Thanh kiếm này xuất hiện vào khoảng bốn đến năm trăm năm trước, vào thời chiến tranh của người tu đạo. Người tu đạo đánh nhau không phải giống như người thường, dùng gươm giáo, đao kiếm đánh chết đối thủ. Bọn họ đánh nhau sử dụng các loại trận pháp, các loại đạo chú. Bọn họ còn mượn sức âm binh, các loại ma quỷ, yêu quái. Nhưng thứ vũ khí đặc biệt nhất, độc ác nhất, khó lường nhất chính là những lời nguyền. Thanh kiếm này chính là một dạng lời nguyền như thế.”

    “Chủ nhân của thanh kiếm này là một vị tu đạo tài năng của phái Thiên Ân nằm trên núi Bạch Liên ở vùng Tây Bắc. Lúc chiến tranh xảy ra , ông ta đang bắt quỷ ở vùng biên giới. Lúc ông ta trở về, môn phái của ông ta đã bị tiêu diệt hết. Lòng thù hận đã biến một người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết thành một kẻ lạnh lùng và tàn ác bậc nhất trong lịch sử người tu đạo. Ông ta trở lại vùng biên giới, săn tìm vua quỷ trong truyền thuyết của loài hút máu. Nhờ may mắn cùng với tài năng, ông ta tìm được và giết chết vua quỷ."

    "Ông ta dùng răng năng của nó là lưỡi kiếm, dùng xương cốt của nó làm chuôi, dùng trái tim của nó để làm điểm nối. Chưa hài lòng , ông ta trở về thu thập những thanh vũ khí dính máu trên các chiến trường cổ xưa, bắt đầu rèn cho thanh kiếm một cái vỏ bọc bên ngoài đẹp đẽ. Thanh kiếm đã hình thành, ông ta tiếp tục ngâm thanh kiếm trong máu thu thập được của một ngàn người khác nhau, đồng thời cắt máu ở tay ra để nuôi nó. Công việc cuối cùng của ông ta là hiến tế linh hồn chính mình cho thanh kiếm.”

    “Sau đó theo kế hoạch đã được sắp sẵn, một người bạn lấy thanh kiếm và gửi nó cho những người đã tiêu diệt môn phái của ông ta. Và thanh kiếm đã trở thành một trong những lời nguyền khủng khiếp nhất trong vòng hai trăm năm. Người ta đã ước tính nó giết chết khoảng nửa vạn người tu đạo lẫn con cháu của họ, khiến hàng chục môn phái, hàng trăm dòng họ biến mất trong lịch sử. Mãi cho đến khi dòng họ của người bạn ông ta cũng bị tuyệt hậu, người ta mới phát hiện ra thanh kiếm và lời nguyền nhờ một quyển nhật ký. Cái tên Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm là do những thế hệ người tu đạo sau này đặt cho nó. Thanh kiếm bị phong ấn ở một nơi bí mật để không ai có thể tìm được nó nữa.”

    Nghe xong tất cả mọi người đều im lặng. Quan huyện là người đầu tiên đặt câu hỏi: “Theo đạo trưởng vậy tại sao thanh kiếm lại tái hiện ở nhân gian?”

    “Bần đạo không biết. Có lẽ đã gần ba trăm năm, phong ấn bị mài mòn, thế rồi có người tìm thấy thanh kiếm này. Người bình thường không ai có thể cưỡng lại được ước muốn của thanh kiếm.”

    Bộ đầu Chín Ngón lúc này vẫn bị trói gô như bánh tét, bất ngờ lên tiếng: “Tôi nhớ rồi. Lúc tra xét trong phòng của một người khách trọ, tôi đã tìm thấy nó. Tôi có hỏi người khách đó, y làm nghề bắt cá ở hồ Đàn Gỗ. Hôm đó y lặn xuống nước mò cá thì tìm được thanh kiếm, đang định mang ra chợ đổi lấy gạo. Sau đó tôi tuốt kiếm ra xem thì thấy nó đẹp quá, bèn giấu làm của riêng.”

    Quan huyện tức giận mắng: “Đồ khốn. Chỉ vì lòng tham của mày nên mới có tận năm người chết.”

    Sư phụ nói: “Không phải lỗi của hắn. Lúc nãy khi bần đạo chạm vào thanh kiếm, trong lòng bần đạo chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chiếm đoạt thanh kiếm làm của riêng. Rất may bần đạo buông tay kịp thời. Giờ bần đạo mới hiểu tại sao thanh kiếm này là một trong những lời nguyền khủng khiếp nhất trong lịch sử. Nó ảnh hưởng đến những suy nghĩ trong lòng người cầm kiếm mà bọn họ cũng chẳng hề biết. Bần đạo đoán lúc bộ đầu Chín Ngón đâm người, khiến thanh kiếm hút máu thỏa thuê, hắn cũng chẳng biết gì.“

    Bộ đầu Chín Ngón đáp: “Trước lúc đạo trưởng bắt tôi, tôi đang nằm mơ đánh quỷ. Tôi đang dùng kiếm đâm con quỷ con thì con quỷ mẹ xuất hiện, gầm gào một tiếng khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Sau đó thì đạo trưởng ra lệnh úp mặt vào tường.”

    Sư phụ gật đầu rồi sai người cởi trói cho bộ đầu. Quan huyện và sư gia nghĩ hắn mặc dù có đâm năm người khác thật, nhưng cũng trong tình trạng chẳng biết gì, nên cũng đồng ý. Vụ án kết thúc trong lặng lẽ. Quan huyện ra lệnh cấm tiết lộ tin tức ra bên ngoài. Bộ đầu Chín Ngón bị thuyên chuyển sang huyện khác.

    Sáng hôm sau, chỉ có sư gia tiễn sư phụ và Minh Khánh lên đường. Lão nhét cho sư phụ năm mươi lượng bạc công đức của quan huyện. Sau này, mỗi khi gặp vụ án nào dính dáng đến ma quỷ, quan huyện lại sai người lên núi Hoàng Lĩnh mời người của phái Phổ Linh xuống giúp đỡ. Bây giờ , mặc dù đã leo lên đến chức Chuyển vận sứ đứng đầu một châu ở ngoài Bắc, y vẫn thư từ thường xuyên với Minh Khánh.

    Một tiếng sấm ì ùng cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh Khánh. Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này trời vẫn mưa như trút nước. Hắn xuống giường lục chiếc gùi vẫn mang theo bên người, lấy ra chiếc hộp gỗ sơn đỏ to nhất. Minh Khánh mở nắp hộp, bên trong là một thanh kiếm kỳ lạ. Chuôi kiếm có hình chiếc xương. Phần nối là một đám đường cong xoắn vào nhau, trông như những đường gân ngoằn ngoèo, bao quanh lấy một viên bi tròn tròn màu đỏ sẫm. Lưỡi kiếm mỏng và ngắn, sáng ngời trong đêm tối. Minh Khánh cắn ngón tay, rồi nhỏ mấy giọt máu lên thân kiếm. Máu của hắn như nước rơi xuống sa mạc, bị lưỡi kiếm hút sạch không còn một dấu vết gì.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi tuanpa811, ngày 01-03-2014 lúc 12:22.
    ---QC---


  2. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,backchii,Biển Truyện,danny_alice1992,Dám Yêu Dám Hận,Haruna,iamvampire2009,jinling,lacquy1234,Lâm Kính Vũ,Ngân Nhãn Lang,nightelf,philongtaithien,Rita Vrataski,taandta,thuanthiencaca,Tiểu Bạch Tử,Xanh Trời Xanh Nước,yuumie,
  3. #12
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định


    Phần III: Những đứa con bị nguyền rủa


    Chương 11: Tiếng khóc trong đêm

    Tác giả: Thám Hoa Rách


    Chương 11:

    Bác Hà Phi là một người rất vui tính và tốt bụng. Trong làng ai cũng quý mến bác. Cứ thấy bác là mọi người đều niềm nở chào hỏi. Nhưng hôm nay ai chào bác cũng chỉ gật đầu lấy lệ, Bác đang rất lo.Sáng nay con trai bác vừa rớt xuống ao, may mà thoát chết. Chỉ có điều đến giờ cu cậu vẫn còn chưa tỉnh lại. Bác vừa đi cắt thuốc về theo đơn của ông lang Hòe. Căn nhà của bác nằm ngay giữa làng, là do ông bố vợ để lại cho vợ chồng bác. Nhà khá rộng, lợp ngói khang trang. Phía sau nhà còn có một khoảnh vườn và một cái ao.

    Thằng con bác chả hiểu thế nào lại ngã ngay vào ao nhà. Nghe vợ kể, hai mẹ con đang nhổ cỏ, trồng rau trong vườn thì thằng con bác bất ngờ đứng lên khóc hu hu. Vợ bác đang sững sờ chưa kịp hiểu chuyện gì thì nó chạy thẳng ra ao. Lúc vợ bác chạy theo thì thằng con bác đã chìm nghỉm. Vợ bác vừa hô hào hàng xóm, vừa lội xuống vớt con lên. Ông lang Hòe đến, sơ cứu xong bảo thằng bé vẫn còn sống, nhưng cho đến lúc bác ở ngoài đồng về thì nó vẫn không tỉnh lại. Thế là bác phải chạy ù ra chợ, cắt một đơn thuốc. Vừa đi bác vừa thở dài, đúng là họa vô đơn chí. Số tiền thuốc đáng giá bằng tiền ăn của cả nhà trong một tháng.

    Đêm nay bác trông con thay cho vợ. Vợ bác cũng đã mệt rồi. Nghe tiếng con vẫn thở đều đều, bác Hà Phi yên tâm ra sân đi một vòng cho mát. Bác cầm lấy ống điếu, châm một điếu thuốc lào rít khoan khoái. Hôm nay trăng cũng không sáng lắm, còn mấy ngày nữa mới đến rằm. Bác Hà Phi cất ống điếu định đi vào nhà thì thấy ngoài bờ rào thấp thoáng bóng ai đó. Bác hỏi to: “Ai đang ở ngoài kia đấy?”

    Người đó không đáp. Bác Hà Phi tưởng trộm, vớ ngay cái cuốc vẫn dựng bên hè đi ra. Bác hỏi to hơn: “Ai đang ở ngoài kia đấy?” Vẫn chẳng có tiếng trả lời. Lúc bác ra đến nơi thì mới thấy rõ. Người đó mặc một bộ đồ kiểu tướng quân thời xưa, khoác một chiếc áo choàng trắng, mái tóc dài phủ kín khuôn mặt .Bác Hà Phi sợ quá. Đây là lần đầu bác thấy một ‘con ma’. ‘Con ma’ nhìn bác, mắt nó xanh lét như mắt mèo, sáng quắc trong đêm tối. Đột nhiên nó khóc hu hu, rồi dọa bác: “Bọn mày không trả nhà cho tao thì tao giết bọn mày.”

    Thế rồi ‘con ma’ biến mất. Bác Hà Phi sợ quá , chạy vào nhà đóng kín cửa lại. Bác thắp cho ông bà tổ tiên nén hương, mong ông bà phù hộ. Đêm đó bác Hà Phi không ngủ được, thỉnh thoảng bác lại ra ngoài nhòm qua khe cửa xem ‘con ma’ có còn đấy nữa không.
    Ngày hôm sau bác Hà Phi luôn ở trong tình trạng căng thẳng, vợ hỏi gì bác cũng gắt. Bác đang nhớ tới lời ‘con ma’ đêm qua. Chỉ có điều nghĩ đi nghĩ lại, bác cũng chả biết mình phá nhà ‘con ma’ lúc nào. Cho đến chiều thì vợ chồng bác vẫn không việc gì. Thằng con thì đã cử động được ngón tay – ông lang Hòe sang xem bảo đấy là hiện tượng tốt. Bác Hà phi thở phào, có lẽ ông bà phù hộ, hoặc con ma không đủ thiêng, người nhà bác chả có ai gặp chuyện.

    Đột nhiên bác Hà Phi nghe thấy trong xóm có người kêu: “Ối giời ơi, ai cứu thằng cháu tôi với.” Bác nhận ra ngay giọng bà Pha hàng xóm. Bác vội vớ lấy cái cuốc chạy sang. Nhà bà Pha nhỏ và lụp sụp hơn nhà bác nhiều. Hàng rào cũng lưa thưa chứ không rậm như bên nhà bác. Lúc bác Hà Phi chạy vào thì bà Pha vẫn đang hí húi trong bếp. Đến cửa, bác thấy thằng cháu Quýnh cháu bà đang thò chân vào trong bếp.lửa. Nó khóc hu hu. Bà Pha đang cố kéo nó ra nhưng không thể kéo nổi thằng cháu đang tuổi bẻ gãy sừng trâu. Bác Hà Phi vội vã xông vào giúp bà Pha một tay. Ôi chao thằng cháu bà sao mà khỏe thế. Bác túm tay nó kéo mãi mà nó chả lay người lấy một chút. Bác bực mình ôm chân thằng Quýnh vật cho cu cậu ngã xuống. Sau đó bác mới xốc nách kéo nó ra khỏi căn bếp. Kỳ lạ thay sau khi rút chân ra khỏi lửa, thằng bé bỗng im bặt , không còn khóc nữa. Nó rên rỉ kêu đau rồi ngất đi.

    Lúc này hàng xóm cũng có người đến. Biết tình hình, họ vội đi mời ông lang Hòe. Ông lang đến khám xong, bảo chân thằng bé bị bỏng nặng, có thể phải đưa lên huyện để cưa.
    Bà Pha khóc sướt mướt. Bố mẹ thằng bé mất sớm, hai bà cháu sống dựa vào nhau. Thằng Quýnh là hi vọng của bà. Từ bé nó đang chăm ngoan, biết thương bà. Bà đang hi vọng năm sau kiếm được đám nào cho nó lấy vợ. Nó mà tàn tật thì ai còn thèm lấy nữa.
    Bác Hà Phi cũng mủi lòng. Thằng Quýnh hơn thằng con bác hai tuổi. Hai đứa chơi với nhau rất thân. Giờ thì cả hai thằng đều sống dở, chết dở.

    Bác và mấy người nửa ở lại an ủi bà Pha đến suốt đêm, cơm cháo giúp bà. Khổ, nhà bà neo người quá. Đến tối mịt bà Pha đỡ hơn nhiều, bác và hàng xóm mới chào về. Đang ngáp ngắn ngáp dài thì bác nghe ông Viên ở đối diện với nhà bác kêu lên: “Ô hay gần nửa đêm rồi còn có ai đứng khóc ngoài kia?” Bác giật mình, đúng là có tiếng khóc thật. Lúc này tiếng khóc to và rõ hơn. Mấy người hàng xóm bèn đi ra chỗ có tiếng khóc. Dưới bóng trăng, bác nhìn thấy ‘con ma’ đêm qua đang đứng bên hàng rào nhà bà Pha. Hai mắt nó vẫn sáng và xanh lét như mắt mèo. Nó lại nói với mọi người nguyên xi câu hôm qua đã nói với bác: “Bọn mày không trả lại nhà cho tao thì tao giết hết bọn mày.”

    Bác sợ quá , hét lên: “Ma, ma” rồi vắt chân lên cổ mà chạy. Mấy người hàng xóm cũng chạy, ai nấy về nhà mình đóng cửa cài then, lên giường trùm chăn kín mít. Hôm sau, lúc bác Ba Phi ra khỏi nhà thì ai ai cũng biết chuyện “làng ta có ma”.Một đồn mười, mười đồn trăm, con ma trở nên khủng khiếp và đáng sợ. Các cụ già trong làng bàn cách làm lễ cúng sơn thần thổ địa, ông bà tổ tiên nhưng các cụ chưa kịp làm thì trưa hôm đó, con ma lại đến bắt người. Lần này đến lượt nhà bà Trình giàu có ở cuối làng. Thằng cháu, con của anh trai bà đi chăn trâu bị trâu húc thủng bụng. Lúc người trong làng đưa nó về nhà, ông lang Hòe đến thì chẳng cứu nổi nữa. Bác Hà Phi nghe nói trước khi chết, nó cũng khóc hu hu như thằng con bác.

    Tối hôm đó nhà bà Trình tổ chức đám ma to nhưng chả có mấy người dám đến. Bọn họ sợ bị ma ám. Chỉ có bác Hà Phi vẫn nhiệt tình giúp đỡ, bác tham gia dựng mái che, nấu chè xanh, dọn bàn ghế. Bà Trình cảm động lắm. Bà bảo lúc khó khăn hoạn nạn mới gặp chân tình. Bà cứ khen làm bác Hà Phi xấu hổ. Thực ra động cơ của bác không trong sáng đến thế. Giúp bà chỉ là việc phụ, việc chính của bác là xem nửa đêm con ma có đến hay không thôi.

    Đêm đã khuya lắm. Bà Trình và anh trai khuyên bác Hà Phi về nhà mà bác không chịu. Bọn họ đành lấy chè xanh cho bác ngồi nhâm nhi bên sân. Bác Hà Phi vẫn chăm chăm nhìn sang hàng rào nhà bà Trình, chờ con ma hiện lên. Quái lạ, thường thì giờ này nó đã đến rồi, sao hôm nay vẫn không thấy. Bác Hà Phi chợt nghe thấy tiếng vo ve bên tai. Bác vỗ tay đánh đốp một cái. “Chết mày” Một con muỗi to bụng đầy máu bẹp dí trong bàn tay bác. Rồi bác lại ngoảnh nhìn ra ngoài. Đêm nay trăng sáng lắm, cả sân vườn nhà bà Trình hầu như không có góc nào bác không nhìn thấy được.

    Rồi có tiếng chân người. Thì ra cháu gái bà Trình nấu bữa khuya cho mọi người, bưng cho bác một bát. Bác lởi xởi cảm ơn, khen con bé ngoan và thảo. Con bé ngượng ngịu cúi đầu. Bác giơ tay lên đỡ bát cháo thì “Choang” con bé thả bát cháo xuống sàn. Bác Hà Phi sửng sốt chưa hiểu chuyện gì thì thấy cháu gái bà Trình chỉ vào bác , miệng lắp bắp kêu : “Ma, có ma ” rồi chạy biến vào trong nhà.

    Bác Hà Phi sợ lắm. Bác nhìn lại mình, vẫn không thấy có gì kỳ lạ. Bác quay lại sau. Khuôn mặt trắng của con ma chỉ cách mặt bác khoảng hai gang. Nó đứng ngay sau bác từ bao giờ mà bác không biết. Đây là lần đầu tiên bác gần một con ma đến thế. Bác định chạy thì con ma khóc lên hu hu. Cái miệng của nó ngoác ra như cái bát tô làm bác sợ chết khiếp. Thế rồi nó vẫn nói câu cũ rồi biến mất bỏ lại bác Hà Phi đang run lẩy bẩy.





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi tuanpa811, ngày 24-02-2014 lúc 22:28.

  4. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,backchii,danny_alice1992,Dám Yêu Dám Hận,Haruna,iamvampire2009,jinling,lacquy1234,Lâm Kính Vũ,Ngân Nhãn Lang,nightelf,philongtaithien,Rita Vrataski,taandta,thuanthiencaca,Tiểu Bạch Tử,Xanh Trời Xanh Nước,
  5. #13
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định


    Chương 12: Chuyện thầy bắt ma

    Tác giả: Thám Hoa Rách






    Sáng hôm sau bác Hà Phi dậy sớm lắm. Bác đi tìm cụ Tốn. Cụ năm nay đã hơn tám mươi tuổi nhưng vẫn còn minh mẫn lắm. Trước kia cụ làm nghề buôn bán, đi khắp các miền, biết nhiều chuyện lạ. Nhà cụ nằm đối lưng với nhà bác. Lúc bác đến thì cụ đang tỉa cây trong vườn. Thấy bác cụ cười : “Anh Phi đấy hử? Đi đâu mà sớm thế.“

    Bác Hà Phi chắp tay: “Chào cụ ạ. Hôm nay con sang đây có việc hỏi cụ.”
    Cụ Tốn thong dong đi vào. Cụ nói với bác: “Anh vào nhà ngồi, tôi rửa tay cái đã.” Bác Hà Phi dạ một tiếng rồi đi vào. Nhà cụ Tốn to nhất làng. Trong nhà không phải nền đất như các nhà khác mà là nền gạch, trông rất sạch sẽ.

    Bác Hà Phi chưa ngồi thì thấy cụ đã đi vào. Cụ nói: “Ngồi đi, làm gì mà đứng mãi thế?”
    Bác Hà Phi ngồi vào ghế. Cụ rót nước cho bác uống. Trà nhà cụ thơm ơi là thơm. Uống hết chén trà, bác Hà Phi bắt đầu kể chuyện cho cụ nghe. Từ chuyện con bác, đến chuyện cháu bà Pha rồi đến cháu bà Trình. Cụ Tốn nghe xong cau mày không nói gì. Một lát sau cụ đứng lên, đi xuống nhà dưới gọi cháu: “Thằng Cu đâu, đến ông bảo.” Thằng bé nhà cụ mới tám tuổi, tóc còn cắt ba chỏm trái đào, lon ton chạy đến. Cụ dặn cháu: “Mày sang nhà cụ Vượng, cụ Khuê, cụ Tài mời các cụ ấy sang đây uống nước.”

    Thằng cháu nghe chưa hết đã vâng vâng dạ dạ rồi chạy đi. Cụ Tốn nói với theo: “Phải chào hỏi lễ phép đấy nghe chưa?” Rồi cụ lại lên tiếp chuyện bác Hà Phi. Một lát sau ba cụ già có vai vế nhất trong làng lần lượt tới đủ. Cụ Tốn bảo bác Hà Phi kể lại một lần cho mọi người nghe. Bác Hà Phi kể xong, cụ Tốn mới nói với ba cụ còn lại: “Các cụ ạ, trước tôi không biết chuyện, cho là cúng có thể giải được hạn. Sau nghe anh Phi nói mới biết, mình đã sai lầm lớn. Những thứ thế này chỉ có thể mời thầy đến trừ, chúng ta người trần mắt thịt, không thể giải quyết nổi đâu.”

    Ba cụ kia nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý. Cụ Tốn lúc này mới nói : “Tôi nghe làng bên có ông thầy bói biết bắt ma trừ quỷ. Anh Phi chiụ khó sang đấy một chuyến. Tiền lễ, tiền công cho thầy làng ra. Anh có chịu không?”
    Bác Hà Phi nghe vậy mừng quá, gật đầu lia lịa. Nhà bác có người bị ma ám, bây giờ mời thầy về mà không tốn tiền, tại sao bác lại không chịu?
    Thế là cụ Tốn xuất tiền cho bác đi mua lễ. Bác Phi ra chợ mua cái đầu lợn, cau trầu, và một ít hoa quả rồi đi sang làng bên.

    Nhà ông thầy bói nằm sau mé đồi, gần một vùng cỏ tranh lớn. Lúc bác đến, ông thầy bói đang chổng mông trên giường vẽ bùa. Bùa của ông loằng ngoằng những thứ mà bác chẳng hiểu gì. Bác Hà Phi lễ phép chào ông, nói rõ ý đồ đến. Ông thầy khoanh chân nhận lễ vật, rồi hỏi bác trừ ma xong thì được bao nhiêu tiền? Bác Hà Phi nói xong việc xin hậu tạ thầy mười xâu tiền. Ông thầy lắc đầu , bảo phải hai mươi xâu ông mới chịu. Hai người cò kè mặc cả một lúc lâu mới đem giá định ở mười bốn xâu rưỡi.

    Ông thầy bói sai bác Hà Phi vào trong làng mua một con chó mực, gạo muối, tiền vàng, hương đèn. Sắm đủ lễ vật rồi bác Hà Phi gánh lễ đi trước, ông cắp giỏ đi sau, hai người trở về làng. Mới đên cổng làng, chưa kịp đặt gánh xuống nghỉ chân thì bác Hà Phi đã thấy con bé cháu bà Trình đi qua. Thấy bác, con bé liền mách con thầy lang Hòe lúc trưa đi bắt chim bị rơi từ trên cây xuống. Trong lúc mấy đứa khác khiêng nó về. thằng bé cứ khóc hu hu. Thầy lang Hòe thấy con khóc tưởng nó vẫn không làm sao, ai ngờ bắt mạch xong mới biết nó sắp chết. Thầy vội vàng dùng phương thuốc gia truyền cho nó uống. Đên giờ thằng bé nhà thầy lang vẫn không biết sống chết thế nào. Nghe thế ông thầy bói bảo bác Hà Phi gánh ngay lễ vật vào nhà thầy lang Hòe.

    Thầy lang Hòe lúc này đang lẩm bẩm cầu các cụ phù hộ cho con, thấy bác Hà Phi và thầy bói vào không biết làm sao. Nghe bác Hà Phi giải thích, thầy lang mới hỏi thầy bói có cần thêm gì nữa không? Ông thầy bói bảo chưa cần, rồi bắt đầu lập bàn thờ cúng giải hạn ngay trước cửa nhà. Ông cúng một mạch từ chiều đến tối mới nghỉ. Đến đêm ông sai bác Hà Phi làm thịt con chó mực, máu đựng vào trong cái bát tô to. Bác Hà Phi chưa từng giết chó bao giờ, may thay có ông lang Hòe biết việc. Ông cắt tiết rất nhanh. Bác Hà Phi chỉ phải làm mỗi việc đè con chó, sau đó bưng bát máu ra cho thầy lang.

    Bên ngoài trời vẫn tối om om. Tất cả mọi người đều tắt đèn hết, nhất là mấy nhà bên cạnh nhà thầy lang Hòe thì càng đóng kín cửa vì sợ ma đến tìm. Đêm vắng. Tiếng bụi tre xào xạc cũng khiến người ta liên tưởng đến mọi thứ. Bác Hà Phi mắc tiểu mà chẳng dám ra ngoài. Bác cứ đến bên cửa sổ nhìn ra. Chờ một lúc lâu, bác nghe thấy tiếng khóc. Tiếng khóc ban đầu chỉ rầm rĩ như tiếng dế kêu, rồi to dần. Tiếng khóc não nề làm những ai nghe được đều sởn cả tóc gáy.

    Bác Hà Phi ra sân. Bác muốn xem ông thầy bói bắt ma kiểu gì. Ông thầy bói lúc mới nghe tiếng khóc thì đã xăm xăm ra vườn. Nhìn thấy con ma, ông không sợ hãi gì mà đi vòng quanh nó, cắm bốn cái lá cờ giấy nho nhỏ. Sau đó ông bưng bát máu chó dội ngay vào chỗ nó đứng. Kỳ lạ thay ‘con ma’ sau khi nói câu quen thuộc không biến mất như mọi lần mà vẫn đứng lại. Ông thầy bói bắt đầu thắp hương, múa kiếm, bắt đầu lẩm bẩm đọc thần chú. Ông đọc rất nhanh làm bác Hà Phi chỉ nghe được đoạn cuối: “Âm binh âm tướng mau về nghe lệnh!”

    Thế rồi xung quanh ông thầy bói gió nổi lên vù vù làm bác Hà Phi há hốc miệng. Ông thầy bói lúc này quần áo tung bay, một tay bắt quyết, một tay vung kiếm chỉ vào con ma hô lên : “Diệt nó.” Một cơn gió lạnh thổi qua. Con ma liền biến mất. Bác Hà Phi thấy thần kỳ quá , cứ đứng sững sờ giữa sân, mãi đến lúc ông thầy bói gọi bác mới tỉnh ra, lẽo đẽo theo ông vào nhà. Thầy lang Hóe lúc này mới ló mặt ra hỏi ông thầy bói : “Tình hỉnh thế nào hả thầy?”

    Ông thầy bói đắc ý lắm, vuốt râu nói: “Mặc dù con ma này tu luyện đã lâu, pháp lực cao siêu nhưng rất không may nó gặp phải bần đạo, đành bó tay chịu trói.” Rồi ông bảo thầy lang dọn chỗ cho ông ngủ. Thầy lang Hòe bán tín bán nghi dọn giường, trải chăn cho ông. Đêm đó thầy lang Hòe cùng thức với bác Hà Phi. Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện. Bác kể cho thầy lang nghe chuyện diệt ma của ông thầy bói. Thầy lang Hòe khâm phục lắm.

    Hôm sau thầy lang Hòe nấu thịt chó đãi ông thầy bói, nhưng ông không ăn. Ông nói con chó này ai ăn cũng được, chỉ mỗi ông là không thể. Thế là bác Hà Phi dẫn ông sang nhà bác, mổ gà thết đãi ông. Vợ bác còn sang nhà cụ Tốn xin ít rượu ngon về cho ông nhắm. Ông thầy bói vừa gặm thịt gà vừa kể chuyện xem bói, bắt ma mấy năm qua cho vợ chồng bác nghe. Không biết ông nói có thật không mà vợ bác tin sái cổ, còn mang tiền cầu ông bói cho con trai bác một quẻ. Ông thầy bảo ăn xong ông sẽ xem.

    Ăn uống xong, ông thầy lục trong giỏ lấy đồ nghề.lấy ra một cái mai rùa cũ, trên có rất nhiều vết nứt ngang dọc. Sau đó ông hỏi vợ chồng bác chính xác muốn bói gì? Bác Hà Phi thưa muốn xem xem thằng con của bác lần này hung cát thế nào? Ông thầy bói quay quay cái mai rùa, xem hoa văn xong, bắt đầu ghi ra giấy cái gì đó. Rồi ông lẩm nhẩm tính, cuối cùng nói với hai vợ chồng bác: “Con của hai người gặp đại nạn về phần âm, sống chết chỉ ở một đường. May mà gặp cao nhân cứu nên mới thoát nạn.”

    Vợ bác nghĩ cao nhân chắc là ông thầy bói rồi, cầu ông thầy giúp con bác. Ông thầy nói: cao nhân không phải là ông thầy, vì ông chỉ biết bắt ma và xem bói. Bác Hà Phi thất vọng lắm, nhưng vẫn đặt đủ tiền lễ, thêm cả mười bốn xâu rưỡi tiền công trừ ma của ông. Ông thầy cầm tiền bỗng khóc hu hu. Bác ngạc nhiên lắm, hỏi tại sao ông khóc. Ông nói ngày xưa ông làm nghề cắt cỏ, không có tiền nên để vợ con đi tát ao bắt cá, ai ngờ hai mẹ con chết đuối cả. Giờ ông làm ra tiền lại không có ai cùng hưởng với ông. Bác Hà Phi an ủi thầy, sắp chỗ cho thầy ngủ.

    Đến chiều, bác Hà Phi đang ở cổng nghe ngóng xem người trong làng có ai việc gì không thì nghe thấy tiếng khóc. Bác quay vào nhà thì thấy vợ bảo: “Ông thầy trùm chăn khóc trong buồng.” Bác nghĩ : “Chắc thầy lại nhớ vợ nhớ con” rồi để yên cho thầy khóc. Ai ngờ thầy khóc cả canh giờ vẫn không ngừng. Lúc này bác Hà Phi mới cảm thấy rợn. Bác không dám vào phòng ông thầy một mình mà gọi hàng xóm. Mấy người đàn ông, cả thầy lang Hòe cũng đến. Mọi người mới vào trong phòng thì ông thầy nín khóc. Mọi người đùn đẩy nhau nhiệm vụ mở chăn ra. Bác Hà Phi đành phải nhận - đây là nhà bác, bác không làm thì còn ai làm. Bác run như cậy sấy, rón rén kéo tấm chăn ra khỏi người ông thầy.

    “A! A! A!” Từ trong nhà bác Hà Phi, một tiếng thét dài vang lên khiến đến nửa cái làng đều nghe thấy.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi tuanpa811, ngày 24-02-2014 lúc 22:29.

  6. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,backchii,danny_alice1992,Dám Yêu Dám Hận,Haruna,iamvampire2009,jinling,lacquy1234,Lâm Kính Vũ,Ngân Nhãn Lang,nightelf,philongtaithien,Rita Vrataski,taandta,Tiểu Bạch Tử,Xanh Trời Xanh Nước,
  7. #14
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định


    Chương 13: Chuyện thầy bắt ma (tiếp)

    Tác giả: Thám Hoa Rách






    Bên dưới tấm chăn, ông thầy bói nằm trên một vũng máu. Trên cánh tay của thầy đầy những vết cứa, máu tươi đang chảy xuống tí tách. Tay kia của thầy vẫn cầm lấy con dao. Ông lang Hòe bắt mạch cho thầy thì nói không cứu được nữa. Bác Hà Phi với mấy người hàng xóm đành phải tắm rửa rồi nhập quan cho thầy. Làm xong thì trời cũng đã tối. Mấy người bàn nhau sáng mai hãy sang làng bên báo tin. Từ ngày làng có ma, chả ai dám đi lại vào ban đêm.


    Đang nhai dở miếng cơm thì bác Hà Phi nghe một ông hàng xóm kêu lên : “Ma , ma.” Bác Hà Phi vội ra sân. Vẫn là con ma cũ, vẫn bộ quần áo tướng quân đó, vẫn mái tóc xõa che kín mặt, chỉ có điều lần này nó không khóc mà cười hềnh hệch: “Mày lấ máu dội tao, tao lấy máu dội mày.” Nói rồi nó biến mất cũng không khóc than gì cả.

    Sáng hôm sau bác Hà Phi chưa kịp sang làng bên báo tin thì đã có một ông già tìm vào nhà bác. Ông hỏi về ông thầy bói. Nghe bác kể chuyện ông vào phòng ôm lấy quan tài mà khóc. “Em ơi là em ơi, em không biết bắt ma mà còn ham tiền ham bạc của người ta làm gì?” Ông khóc một lúc lâu rồi xin bác Hà Phi mượn cho ông một cái xe kéo để chở quan tài của em ông về.Trong lúc chờ người đi mua hòm, ông kể chuyện nhà ông cho bác. Thì ra hai anh em ông cha mẹ đều mất sớm, sống bằng nghề cắt cỏ, chăn bò. Một lần ông nhặt được một cuốn sách cổ rất đẹp. Ông về nhà nhờ đám trẻ biết chữ trong làng đọc cho mình nghe. Thì ra trong sách có dạy về xem bói và trừ ma, hai anh em ông đều học được một ít từ đấy. Từ đấy em ông chuyển nghề xem bói cho người khác, còn ông vẫn giữ nghề cũ, chỉ thỉnh thoảng xem cho mình mà thôi.

    Đêm qua ông cảm giác có việc không lành nên lấy mảnh trúc ra bói cỏ thi, thấy nói có người thân gặp nạn. Ông không vợ không con, chỉ có em ông là người thân nên chạy đến tìm em, mới biết em sang làng bên bắt ma. Ông lo lắm, tờ mờ sáng liền chạy sang bên này này.

    Bác Hà Phi hỏi ông có biết cách nào bắt ma không? Ông nói trong sách chỉ ghi lại những phương pháp thông thường. Những con ma kiểu này phải mời đạo sĩ chuyên bắt ma xử lí. Bác Hà Phi lại hỏi phải tìm đạo sĩ ở đâu? Ông nói ông cũng không biết, rồi ông bói cho bác một quẻ. Ông lấy tạm cái mai rùa của em ông, xem xem tính tính một lúc. Thế rồi ông dặn bác Hà Phi trong ngày hôm nay đi về phía Nam, đến lúc gặp sông nước chặn đường thì dừng lại, kiểu gì cũng gặp được thầy trừ ma. Xong xuôi, ông ứa nước mắt kéo xe, chở quan tài em ông về nhà.

    Bác Hà Phi nghe ông nói bán tín bán nghi. Bác tìm sang nhà cụ Tốn để hỏi thì cụ nói bác cứ đi một lần, cũng chả mất gì. Thế là bác cơm nắm tay nải ra đi. Bác cứ men theo đường ruộng đi về phía Nam. Qua được ba cái làng thì bác gặp một con sông, cũng không rộng lắm nhưng không thể lội qua được. Thế là bác yên tâm kiếm gốc cây ngồi chờ. Gió trên sông mát quá khiến bác ngủ quên lúc nào không hay.

    Đang ngon giấc thì có người đánh thức bác. Đó là một người trẻ tuổi, chắc chỉ tầm tầm thằng Quýnh nhà bà Pha. Hắn mặc một bộ quần áo kiểu cũ, trước ngực có thêu hình bát quái rõ to, lưng đeo một chiếc gùi lớn. Người đó hỏi bác đường đi đến huyện Phù Lưu. Bác Hà Phi bực bội ra mặt, cả tuần nay lần đầu tiên bác mới ngủ ngon đến vậy. Bác càu nhàu mấy tiếng rồi cũng chỉ đường cho người thanh niên. Hắn lễ phép cảm ơn bác rồi đi thẳng. Bác Hà Phi vươn vai định đánh tiếp một giấc thì chợt nhớ ra nhiệm vụ mời thấy bắt ma. Quái lạ, ông kia bói cho bác đi đến nơi này sẽ gặp thầy, mà đến chiều rồi cũng vẫn chẳng thấy ai.

    Bác nghĩ chả lẽ người thanh niên kia là đạo sĩ trừ ma nhưng rồi bác tự phủ định ngay. Trước khi đi bác hỏi cụ Tốn, đạo sĩ trừ ma thường là người thế nào, có đặc điểm gì dễ nhận ra không? Cụ nói bói đạo sĩ trước giờ toàn là những ông già, trẻ nhất thì cũng phải tầm ngoài tuổi băm, bọn họ ăn mặc cư xử cũng rất khác người, rất dễ thấy. Người thanh niên hồi nãy chỉ tầm mười lăm mười sáu, khuôn mặt sáng sủa, ăn nói lễ phép, ngoại trừ cái áo mặc hơi quái một tí thì chả khác gì thằng con bác ở nhà.

    Chỉ có điều từ sáng tới giờ bác chả gặp ai ngoài hắn, thế là bác cũng đành thử một lần. Bác vừa gọi hắn vừa đuổi theo. Người thanh niên đã đi được một quãng xa, nhưng thấy bác đuổi theo thì hắn quay lại chờ bác. Đến lúc đuổi kịp thì bác Hà Phi đã thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhãi. Người thanh niên tháo chiếc mũ tre rộng vành xuống quạt cho bác, hỏi bác có chuyện gì không. Bác Hà Phi hổn hển hỏi hắn xem có phải đạo sĩ trừ ma không. Người thanh niên trả lời đúng. Bác Hà Phi mừng lắm, mời hắn về làng bắt ma. Hắn cũng chẳng từ chối liền đi theo bác. Trên đường bác Hà Phi kể đầu đuôi ngọn ngành cho hắn nghe, rồi hỏi hắn có sợ không? Hắn chỉ cười thật hiền mà không đáp.

    Hai người về đến làng thì trời cũng đã loạng choạng tối. Lúc về đến gốc đa đầu làng, bác thấy một cái bóng trắng đi đến chỗ bác. Bác sợ quá muốn chạy nhưng người thanh niên thì không nói không rằng vẫn đi tới. Lúc này cái bóng trắng đã đến gần. Hóa ra là con bé nhà bà Trình. Nó nói với bác: “Cụ Tốn bảo cháu ra đón bác. Lần này đến lượt con nhà ông Từ rồi bác ơi. Khổ thân nó làm nghề mộc, đóng hai chục cái đinh vào tay mà chả biết. Giờ nó vẫn khóc hu hu ở nhà.”

    Đạo sĩ trẻ bảo bác Hà Phi dẫn hắn vào thẳng nhà ông Từ. Hàng xóm đứng đầy ngoài cổng nhà ông. Họ đang bàn tán xôn xao. Thấy bác mang một gã thanh niên về làng, ánh mắt của họ đầy nghi hoặc. Họ chào bác, hỏi bác dẫn ai vào nhà ông Từ đấy. Bác đáp ngắn gọn : “Thầy đấy.” Đạo sĩ trẻ tuổi xin phép ông Từ vào thăm con ông. Ông Từ đang do dự thì bác Hà Phi giới thiệu cho ông, ông liền vội vã mời thầy, còn sai con gái nấu nước cho thầy uống.

    Thằng con nhà ông Từ đã được thầy lang băng bó và cho thuốc, nhưng nó vẫn khóc hu hu. Ai hỏi gì nó cũng không nói, chỉ khóc. Đạo sĩ trẻ đi vào, đầu tiên là dán bốn cái bùa bốn góc giường. Sau đó hắn bảo ông Từ nấu nước sả và lá bưởi tắm cho con. Tắm xong thằng cu con ông Từ không khóc nửa, rên rỉ kêu đau rồi ngủ mất. Ông Từ mừng lắm, giữ đạo sĩ lại ăn cơm nhưng hắn từ chối. Hắn bảo bác Hà Phi dẫn sang nhà. Qua nhà bác, hắn cũng dán bùa rồi bảo vợ chồng bác nấu nước tắm cho con. Tắm xong vừa đặt lên giường thì thằng con bác kêu lên đòi uống nước. Vợ bác mừng lắm, từ lúc rớt xuống ao, giờ mời thấy con nói được một câu.

    Thế rồi ‘thầy’ bảo bác dẫn đi một vòng, sang nhà bà Pha, nhà bà Trình, nhà thầy lang Hòe, cuối cùng quay lại nhà ông Từ. Lúc đi ra nhà thầy lang thì cũng đã gần nửa đêm, bác Hà Phi khuyên thầy không nên vào nhà ông Từ nữa – con ma kiểu gì cũng đứng ở bờ rào nhà ông. Thầy chỉ cười nói: “Đi bắt ma mà sợ thì làm sao bắt?”Rồi hai người đến nhà ông Từ. Thầy cũng chẳng sai ông Từ lập bàn thờ, sắp lễ lạt gì để cúng cả, chỉ xin ông một cái chõng và một ấm nước, rồi ngồi uống trong sân. Bác Hà Phi khâm phục thầy lắm, tuổi trẻ mà gan lớn. Bác cũng mon men ngồi uống nước với thầy. Một lúc sau tiếng khóc lại vang lên, lần này to đến mức cả làng đều nghe thấy.

    ‘Thầy’ liền bỏ chén nước xuống, đi ra vườn. Bác Hà Phi cũng đi theo. Quả nhiên con ma lại hiện lên nơi bờ rào. Thấy hai người, nó lại đứng khóc một lúc, nói cái câu quen thuộc rồi biến mất. ‘Thầy’ cũng không làm gì cả, chỉ quan sát con ma kỹ càng, từ đầu đến chân, từ chân lên đầu. Con ma biến rồi thầy bảo bác về nhà ngủ. Về đến nhà, thầy không chê giường hẹp, chui lên ngủ cùng bác. Thầy ngủ rất ngon, có lẽ đi cả ngày thầy cũng mệt rồi.

    Sáng hôm sau bác Hà Phi dậy rất sớm - bác định làm con gà nấu cháo cho thầy. Bắt gà xong, quay vào nhà thì bác thấy thầy đã dậy. Thầy hỏi bác buổi sáng bác có mắc việc gì không? Bác Hà Phi vội trả lời là không? Thế là thầy nhờ bác đi mua cho thầy một con chó mực, hai con gà trống to mào đỏ, với một ít tiền vàng , cau trầu. Thầy đưa cho bác Hà Phi nửa nén bạc nhưng bác chối ngay. Ai lại lấy tiền của ‘thầy’ bao giờ. Bác sáng nhà cụ Tốn, nói rõ với cụ. Cụ Tốn liền đưa cho bác mấy xâu tiền ra chợ mua lễ và thức ăn đãi thầy.

    Lúc bác Hà Phi gánh lồng gà và chó về nhà thì không thấy thầy đâu. Vợ bác bảo thầy đi sang nhà bà Pha rồi. Mãi đến trưa thầy mới về, hỏi thăm con bác đã tỉnh chưa. Nghe bác bảo chưa thì thầy thất vọng lắm. Lúc này vợ bác đã bưng mâm cơm lên. Vừa ăn thầy vừa nói chuyện thằng Quýnh cháu bà Pha. Cu cậu hiện đã tỉnh, nhưng cơn đau và nỗi sợ khiến cu cậu chả nhớ được gì nhiều. Đang ăn cơm thì bác Hà Phi nghe tiếng con khóc trong buồn. Nhớ đến ông thầy bói, bác sợ lắm, vứt ngay đôi đũa xuống, chạy thẳng vào buồng.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,backchii,danny_alice1992,Dám Yêu Dám Hận,Haruna,iamvampire2009,lacquy1234,Ngân Nhãn Lang,nightelf,philongtaithien,Rita Vrataski,taandta,Tiểu Bạch Tử,Xanh Trời Xanh Nước,yuumie,
  9. #15
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định


    Chương 14: Chuyện thầy bắt ma (hết)

    Tác giả: Thám Hoa Rách








    May quá thằng con bác không làm sao. Thấy bác Hà Phi, nó ôm ngay lấy: “Bố ơi cứu con với.” Rồi nó gục đầu vào ngực bác khóc rưng rức. Bác Hà Phi dỗ mãi nó mới nín. Rồi thằng cu con bác bắt đầu kể chuyện. Vào cái đêm trước ngày nó nhảy xuống ao, nó mơ thấy một con ma đến đòi nó trả nhà, còn dọa : “Bọn mày không trả lại nhà cho tao thì tao giết hết bọn mày.”

    Thằng bé nghĩ chỉ là một giấc mơ bình thường nên không để ý lắm. Ai ngờ được hôm sau đang cuốc cỏ tự nhiên nó thấy muốn khóc. Thế là nó khóc hu hu. Rồi nó muốn tắm ao và chạy ra ao. Sau đó thì nó không nhớ gì nữa. Lúc nãy cu cậu lại mơ thấy con ma nó đòi nhà, sợ quá nên khóc.

    Thấy thằng bé nín, thầy bắt đầu hỏi chuyện. Đầu tiên là vào ngày mà nó mơ thấy con ma đòi nhà thì làm gì. Cu cậu nhớ lại rồi kể, sáng đi làm cỏ lúa với bố, trưa thì đi đắp bờ tát nước bắt cá.Chiều thì mang trâu lên đồi sim thả. Thầy hỏi bắt cá có những ai? Cu cậu đáp có mình với thằng Quýnh. Thầy lại hỏi mang trâu lên đồi sim xong thì làm gì? Cu cậu đáp buộc trâu lại cho nó tự ăn cỏ xong, mấy thằng rủ nhau đi đào chuột đồng.

    Thầy hỏi có những ai. Cu cậu đáp có thằng cháu bà Pha, con ông Từ, con thầy lang Hòe và cháu bà Trình. Nghe xong thầy gật đầu vui vẻ, bảo bác Hà Phi lấy giấy, sau đó bảo thằng con bác vẽ lại những chỗ đào chuột trên đồi mà nó còn nhớ được.Đến lúc này bác Hà Phi mới hơi hiểu hiểu chuyện, bác dặn con nhớ cho kỹ vào rồi vẽ cho thầy.

    Đến chiều, thầy báo bác Hà Phia đi mua một mảnh vải trắng, chặt thêm một cây tre dài rồi mang lên đồi cho thầy. Lúc bác Hà Phi lên đồi thì thấy thầy đang tính toán cái gì đấy. Thấy bác, thầy bảo bác chặt cậy tre ra làm nhiều khúc, còn thầy thì lấy cái kéo không biết mượn của ai bắt đầu cắt vải thành những mảnh vuông nhỏ. Sau đó bác và thầy bắt đầu buộc vải, làm thành những lá cờ nho nhỏ. Bác Hà Phi hỏi thầy cờ để làm gì? Thầy bảo để đánh dấu những chỗ bọn trẻ đào lên. Hai người vừa tìm vừa cắm cờ, mãi đến giờ cơm mới về nhà.

    Tối hôm đó, thầy dắt theo con chó mực, một tay cầm lồng gà đi lên đồi. Bác Hà Phi gọi thêm hai thằng cháu đi cùng cho đỡ sợ. Bác gánh lễ, còn cuốc xẻng, đèn đuốc, giao hết cho hai đứa. Đồi sim ban đêm không hề vắng lặng. Tiếng dế tiếng côn trùng kêu rả rich. Tiếng gió lao xao trên các bụi cây. Hai đứa cháu của bác Hà Phi cứ đi sát và người bác, hơi thở của chúng phả vào gáy nóng ran. Thỉnh thoảng hai đứa còn ngó về phía sau xem có ai đi theo không?

    Đột nhiên hai đứa giật mình đánh thót, run giọng bảo bác: “Cậu ơi, đằng kia có cái gì trăng trắng.” Bác Hà Phi cũng sợ. Bác nheo mắt nhìn kỹ, đúng là giữa những lùm cây có cái gì đó. Thầy thì dường như không thấy gì, đi cứ phăng phăng. Bác Hà Phi thấy thầy đã đi trước vội đuổi theo. Bác cũng kệ. “Có thầy rồi thì sợ gì?” Bác tự nhủ mình thế.

    Bọn họ đi vòng qua các bụi cây, vào chỗ đánh dấu hồi chiều, bác Hà Phi mới ngớ ra cái vật trăng trắng hồi nãy là mấy lá cờ bác đánh dấu hồi chiều. Bác gõ cho hai đứa cháu một cái vào trán, mắng: “Tụi bây làm cậu sợ hết hồn.” Mấy đứa cháu cười gượng, chúng có vẻ đỡ sợ hơn. Lúc này thầy đang dẫn chó đi qua các lá cờ. Đột nhiên con chó bỗng sủa gâu gâu, con gà tự nhiên gáy te te. Thầy dừng lại bảo bác Hà Phi đặt gánh xuống, châm cho thầy một bó hương. Rồi thầy vái mấy cái, bắt đầu khấn: “Trẻ nhỏ còn dại, không biết chỗ ông nằm, lỡ xúc phạm đến ông. Nay bần đạo đi ngang qua, biết được nguồn cơn, đến thắp nén hương xin ông được sửa nhà. Cầu mong ông thương tình, tha cho đám nhỏ trong làng. Bần đạo người trần mắt thịt, có gì khiếm khuyết, mong ông chỉ bảo cho.”

    Rồi thầy cắm hương xuống ngay cạnh lá cờ. Cả bó hương đỏ rực bỗng tắt ngấm. Con chó lại sủa gâu gâu. Thầy vui mừng nói với bác Hà Phi. “Được rồi, mau lấp đất ở mấy cái lỗ này lại. ” Mấy đứa cháu vội xúc đất ở nơi khác đến lấp đầy lỗ đào chuột. Thầy bắt đầu soạn lễ cúng. Cũng khá nhanh và đơn giản. Cuối cùng thầy lấy cái đĩa và hai đồng tiền ra xin âm dương. Leng keng, bác Hà Phi vươn cổ nhìn, nhất âm nhất dương. Thầy hài lòng lắm, bảo bác hóa tiền vàng đi , rồi tất cả cùng về.

    Đêm đó con ma không hiện lên khóc lóc nữa. Ngày hôm sau, cả làng cũng bình yên như những ngày tháng trước khi xảy ra chuyện. Cháu bà Pha, con ông Từ, con thầy lang Hòe đều đỡ hẳn. Đến tối, cả làng làm mâm cúng tổ tiên và ăn mừng thoát nạn. Bác Hà Phi chưa kịp mời thầy thì đã cụ Tốn kéo thầy lên ngồi mâm trên. Ăn xong, mọi người ra ngồi uống nước. Các cụ mới hỏi thầy chuyện đầu đuôi ra sao. Thầy bảo lúc thầy về làng, cảm thấy trong nhà những người bị nạn đều không có âm khí. Chỉ có trên giường mấy đứa bị ám mới có nhiều. Thầy liền dán bùa xua âm khí đi, rồi cho tắm gội sạch sẽ, mấy đứa liền tỉnh lại.

    Thầy bắt đầu tìm hiểu nguồn cơn sự việc. May mà con bác Hà Phi nhớ rất rõ mọi chuyện nên việc tiếp theo hết sức đơn giản. Mấy đứa kia đào nhà con ma ở đâu thì thầy lấp ở đấy. Con ma cũng không khó tính gì, đồng ý cho thầy sửa sai giùm.

    Các cụ mới hỏi thầy có thể diệt trừ luôn con ma được không? Thầy bảo việc đấy cũng không khó, nhưng thầy xem phong thủy thấy làng mình gối đầu lên đồi sim, con ma trên đồi hẳn đã canh gác cho làng từ rất lâu, khiến cho làng bao đời nay tránh được tà ma xâm lấn, bệnh tật hoành hành. Lần này nếu không phải do người làng phá nhà của nó, thì chắc hẳn một trăm năm nữa làng cũng sẽ vẫn bình an.

    Các cụ nghe xong liền đặt ra quy định cho người trong làng: 'Từ nay cấm mọi người đào bới hoặc lấy đất trên đồi sim, bất kể để làm việc gì'. Xong rồi cụ Tốn mới hỏi thầy tiền công trừ ma lần này hết bao nhiêu? Thầy cười, nói trước giờ phái Phổ Linh của thầy cấm không được đòi tiền trừ ma. Bởi thế, sau khi thầy về ngủ rồi, các cụ vẫn phải bàn xem nên công đức bao nhiêu thì hợp lý.

    Sáng hôm sau lúc các cụ chưa thu xếp xong chuyện tiền công đức thì thầy đã đi rồi. Chỉ có mỗi vợ chồng bác Hà Phi đưa tiễn thầy. Ra đến gốc đa đầu làng, thầy bảo bác Hà Phi không cần tiễn nữa, rồi dặn bác: “Lần trước lên đồi sim, bần đạo phát hiện có rất nhiều âm sát khí. Ngày xưa trên đồi chắc chắn đã có một trận đánh nhau thảm khốc. Con ma có thể là một vị tướng hi sinh, được binh lính chôn cất ngay tại chỗ. Bần đạo thấy bác có rất duyên với con ma. Nếu bác có lòng, hàng năm ngày rằm tháng bảy, bác lên đồi làm lễ cúng con ma và đồng đội của nó, con ma sẽ phù hộ cho bác và gia đình quanh năm mạnh khỏe, không hề gặp phải bất cứ bênh tật gì. ”

    Bác Hà Phi tin lời thầy, từ nay về sau cứ rằm tháng bảy, bác và cả nhà lại lên đồi cúng con ma và những người chết ở đấy. Mãi cho tới tận ngày bác mất, cả nhà bác từ con đến cháu đều rất khỏe mạnh, đến những bệnh râu ria như hắt hơi sổ mũi cũng không bị bao giờ.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,backchii,danny_alice1992,Dám Yêu Dám Hận,Haruna,iamvampire2009,lacquy1234,Lâm Kính Vũ,Ngân Nhãn Lang,nightelf,philongtaithien,Rita Vrataski,taandta,Tiểu Bạch Tử,Xanh Trời Xanh Nước,yuumie,
Trang 3 của 32 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status