Chương 148: Đường về (phần 3)

Tác giả: Thám Hoa Rách





Chương 148: Đường về (phần 3)

Trong khu nhà ngục giam của thành Tân Phúc, thằng Ca lại tỉnh giấc một lần nữa. Chiếc xương đầu lâu của Lê Tấn lại nóng rực lên trong ngực. Thằng Ca lấy ra, đặt nó trên đùi. Thật kỳ lạ, chiếc đầu lâu hiện màu xanh biếc như màu của đom đóm buổi đêm. Nhất là hai hốc mắt, cứ xanh lét sâu thăm thẳm. Thằng Ca thấy các phong ấn mà quan phủ che lại trên chiếc đầu lâu đã cháy gần hết. Chỉ để lại những vệt màu vàng xung quang vầng sáng xanh len lét đó. Thằng Ca vui mừng lắm, cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên chiếc đầu lâu.

Bất ngờ thay như được tiếp sức, chiếc đầu lâu bắt đầu chảy nước mắt. Dòng nước mắt cũng màu xanh lét đáng sợ, bắt đầu tràn ra, và hoàn toàn phá hủy tất cả phong ấn còn sót lại. Rồi từ cái đầu lâu xanh lét đó, khuôn mặt Lê Tấn bắt đầu hiện ra. Thằng Ca vui mừng lắm. Lê Tấn nhìn xung quanh. Thấy ngục giam tối om không có một bóng người, hắn nói: “Sư phụ đang kêu gọi ta.” Thằng Ca giật mình hỏi: “Sư phụ của ông là ai?”

Lê Tấn trả lời: “Ta cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ biết ông là một người rất hùng mạnh. Người ta hay gọi ông là Ngốc đạo nhân.” Thằng Ca nói: “Hiện tại tôi không có sức mạnh gì để vượt ngục.” Lê Tấn trả lời: “Vượt ngục rất dễ dàng. Hiện tại cậu là người dưỡng quỷ, ta là con quỷ của cậu. Chỉ có điều cậu đã sẵn sàng cho một chuyến phiêu lưu lớn hay chưa? Sư phụ kêu gọi ta chắc chắn có một kế hoạch sắp xảy ra. Nếu như cậu chưa sẵn sàng, có thể cậu sẽ chết rất nhanh…”

Thằng Ca yên lặng suy ngẫm một lúc lâu rồi nói: “Nếu như tôi tham gia, tôi có thể đến gần mục đích của mình hơn đúng không?” Lê Tấn trả lời: “Đương nhiên. Câu vẫn không tin có người có thể dạo chơi địa phủ rồi quay về đúng không? Gặp sư phụ ta, ông ấy sẽ chỉ cho cậu con đường đúng đắn nhất để đi đến địa ngục tìm mẹ. Ông ấy là người sống ở địa phủ còn nhiều hơn ở dương gian.” Thằng Ca gật đầu. “Vậy thì đi thôi.”

Lê Tấn nghe vậy liền vung tay lên. Kỳ quái thay bức tường dày cộm của ngục giam bỗng tỏa ra hơi lạnh buốt, sau đó nhão ra như bùn. Thằng Ca dễ dàng đào một cái lỗ chó và chui qua đó. Sau đó dựa vào Lê Tấn gã ung dung đi qua ba trạm gác và trèo tường ra ngoài dễ dàng. Một người một quỷ vội vã đi về phương Bắc, nơi mà Lê Tấn nghe thấy lời kêu gọi của sư phụ.

*********************

Trong ngôi nhà nhỏ ở trấn Thanh Đô, Hồ Kính Dũng và hồ điệp tinh Vân Thanh đang cùng nhau đứng quanh một miệng giếng nước bằng đá. Bên trong nước đã gần khô cạn, chỉ để lại đầy rong rêu mọc quanh thành giếng. Bảy ngọn nến trắng được xếp vòng quanh miệng giếng. Đó là những chiếc đèn dẫn đường cho Ngốc đạo nhân trở về dương gian. Cả Hồ Kính Dũng và hồ điệp tinh Vân Thanh đều vô cùng hồi hộp. Đã nhiều năm rồi kể từ lần cuối họ gặp Ngốc đạo nhân. Người đàn ông này không biết đã đổi tính nết hay vẫn kỳ cục như trước. Cả hai vẫn rất nhớ lần gặp mặt trước, vì không vui lòng, Ngốc đạo nhân liền giết chết hai vị đại vương đứng đầu quân đoàn Ám Dạ. Không ai biết ông ta muốn làm gì tiếp theo, cũng không ai thử được sức mạnh tột cùng của ông ta đến mức nào.

Lúc này, từ trên đầu một con quạ đen khổng lồ sà xuống, từ từ thu nhỏ hóa thành một con chim bé tí đậu trên vai Hồ Kính Dũng. Đó là Hắc Tước tướng quân, con quạ hai mươi năm trước mà Hồ Kính Dũng đã mượn xác để chạy trốn khỏi Lê Minh Sơn của phái Phổ Linh. Sau khi Hồ Kính Dũng đoạt xác người khác, con quạ không chết mà còn biến thành quạ tinh, có thể thông hiểu tiếng con người. Nó tình nguyện đi theo làm tay sai cho Hồ Kính Dũng. Qua nhiều năm được Hồ Kính Dũng dạy dỗ, nuôi nấng, tẩm bổ, nó đã thành một con yêu quái hùng mạnh như bây giờ. Hắc Tước tướng quân mang về tin tức Quỷ vương Hai Chèo đã cắn câu. Hiện tại quân đoàn Ám Dạ đã bắt đầu vây bắt quỷ vương Hai Chèo ở gần làng Con, đất Diễn Châu.

Hồ Kính Dũng gật đầu. Kế hoạch càng lúc càng tiến triển theo đúng ý của y. Giờ chỉ cần thuyết phục Ngốc đạo nhân nữa thì tất cả sẽ vô cùng hoàn hảo. Y nhìn chăm chú vào bên dưới chiếc giếng. Âm khí vẫn đang sôi trào lên từ mặt nước. Những luồng ánh sáng xanh lét vẫn đang hiện lên từ bóng tối, chứng tỏ Ngốc đạo nhân đã nhìn thấy ánh nến hải đăng rọi đường. Hiện giờ thứ ngăn cách cuộc gặp mặt giữa hai người chỉ là bức tường ngăn giữa dương gian và địa ngục mà thôi.

Thế rồi, chỉ trong thời gian nửa khắc, ánh sáng xanh lét bắt đầu hiện rõ ràng hơn. Mặt nước giếng bỗng giống như một tấm gương bị ai đó nện vào, rạn vỡ , những đường nứt rõ ràng và xanh len lét. Thế rồi từ trong những vết nứt đó, một luồng sáng xanh thoát qua. Chỉ trong giây lát, luồng sáng xanh lét hóa thành một người thanh niên trẻ tuổi có mái tóc bạc. Thân hình ông ta như được bao phủ trong một thứ ánh sáng xanh khiến người ta sợ hãi. Hồ Kính Dũng biết ánh sáng đang bao phủ ông ta là một loại lửa của địa ngục tên là Luyện Hồn Hỏa, một loại lửa chuyên để thiêu đốt linh hồn trong các hình phạt dưới tầng địa ngục.

Không chỉ Hồ Kính Dũng mà cả Hồ Điệp tinh Vân Thanh đều tránh xa Ngốc đạo nhân. Không ai muốn bị Luyện Hồn Hỏa dính vào người. Ngọn lửa đó thiêu đốt linh hồn thì đau đớn không cách nào chịu nổi. Ngốc đạo nhân dường như đã thoát khỏi địa ngục hoàn toàn. Ông ta mở mắt ra. Đôi mắt ông ta cũng trắng sáng như mái tóc bạc trên đầu. Đặc biệt hơn là đôi tròng mắt xanh biếc hệt như Luyện Hồn Hỏa, cứ lấp lánh ánh lửa bên trong. Hồ Kính Dũng cảm thấy Ngốc đạo nhân vẫn giống hệt như lần gặp trước. Trăm năm thời gian dường như không gây ra nổi bất kỳ một dấu ấn lên người ông ta. Ngốc đạo nhân nở nụ cười: “Chúng ta lại gặp mặt hai người bạn nhỏ.”

TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



Xin nhận phản hồi, góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=104417