TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 17 của 32 Đầu tiênĐầu tiên ... 7151617181927 ... CuốiCuối
Kết quả 81 đến 85 của 156

Chủ đề: Vùng đất vô hình - Thám Hoa Rách

  1. #81
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định



    Chương 80: Cuối thu

    Tác giả: Thám Hoa Rách





    Chương 80: Cuối thu
    Trời cuối thu thật trong trẻo và mát mẻ, hệt như cái những làn sương khói tỏa ra vào buổi sáng. Những hàng cây hoa Kỳ Cùng bên đường đã đổi màu lá. Không xanh cũng chẳng vàng mà đượm một màu úa dịu dàng. Trên cành những khóm hoa Kỳ Cùng đã nở, bông xanh biếc, tỏa ra vô số sợi tơ mỏng và xanh nõn. Cái mùi hoa Kỳ Cùng rất kỳ lạ. Những người yêu thích nó thì thấy rất là thơm. Như Minh Khánh chẳng hạn, đi dọc con đường, cánh mũi hắn phập phà phập phồng như muốn hít trọn cả mùi hương hoa trên con phố. Mỗi bước mỗi bước, hắn cảm thấy đất trời như tĩnh lặng, chỉ còn hắn giữa một trời hoa Kỳ Cùng.

    Con đường chợ xung quanh nhà Minh Khánh tấp nập và rộn rã vào buổi sáng. Lúc hắn đi bộ một vòng về, tất cả đã trở nên đông đúc và chật hẹp. Những hàng quà sáng, hàng rau, hàng thịt, hàng cá, bày sát dọc đường. Minh Khánh né ra cho khỏi va vào hai ông cụ đang khiên đòn lợn giống vội vã. Ông cũ khẽ nhấc cái mũ, cười xin lỗi rồi đi tiếp. Đôi chân lấm bùn thoăn thoắt thoăn thoắt và biến vào trong đám người. Đột nhiên tiếng chửi đổng vang lên. Thì ra một bà hàng cá bị chị hàng rau giành mất chỗ, sưng mặt lên quát lớn. Chị hàng rau có vẻ sợ vội vã tất tả đứng lên nhường chỗ và gánh rau ra chỗ khác để bán. Minh Khánh chợt cảm thấy vui vẻ. Hắn đứng giữa một nơi mà chỉ có con người với nhau, tràn ngập sức sống và ấm áp. Có lẽ từ lúc mở ra Thiên nhãn, việc lúc nào cũng nhìn thấy ma quỷ đã khiến hắn quên đi rằng mình là một chàng trai còn rất trẻ, chưa đầy đôi mươi. Hắn đứng im một chỗ giữa dòng người tấp nập, cảm thụ cái cảm giác mà hắn đã đánh mất từ lâu.

    *****************

    Ở một nơi cách huyện Tân Phúc tấp nập không xa, thằng Củi đang hí húi vốc nước từ mương lên rửa mặt. Nó muốn mình phải thật tỉnh táo. Nước lạnh cùng những cái vỗ thô bạo khiến khuôn mặt nó ửng đỏ lên. Mãi đến khi da mặt bỏng rát, nó mới ngừng lại. Cách đấy không xa, thằng Sửu vẫn đang đứng chờ. Khuôn mặt nó có vẻ mất kiên nhẫn. Chờ đến lúc thằng Củi quay lại chỗ hố đất, nó mới cất giọng hỏi: “Mày đã tỉnh hẳn chưa?” Thằng Củi nói: “Tao không tin.” Thế rồi nó vớ lấy cái cọc gỗ tiếp tục đào. Nhưng đào sâu thêm ba tấc rồi mà vẫn không thấy gì, không một vết máu hay thậm chí một sợi tóc. Thằng Củi vứt cây gậy cái bộp xuống đất rồi dựa lưng vào thành hố thở hồng hộc.

    Nó kêu với thằng Sửu: “Chắc tao bị điên rồi Sửu ạ. Tao mơ một giấc mà chẳng biết nó là thật hay giả nữa…” Thằng Củi cứ lải nhải mãi nhưng không có ai đáp lại. Nó thấy hơi lạ. Thằng Sửu mặc dù ít nói nhưng nó thường không im thế này. Thằng Củi đứng dậy. Ánh mặt trời khiến nó hơi chói mắt. Nó nhìn thấy đôi chân của thằng Sửu đang đứng ngay trên miệng hố. Nó bảo: “Kéo tao lên.” Thằng Sửu không trả lời. Thằng Củi hơi cáu tiết, nắm lấy chân thằng Sửu, ra lệnh. “Kéo tao lên!” Thằng Sửu vẫn không đáp lời. Thằng Củi thấy hơi lạ. Chân thằng Sửu không những lạnh buốt, lại còn khá là bé nữa. Thằng Củi nhìn thấy đôi giày rách quen thuộc, tay bắt đầu run lẩy bẩy. “Mày không phải thằng Sửu…” Nó giật nảy mình ngã xuống hố. Người đứng trên mỉm cười nhìn nó. Vẫn cái miệng cười nhếch lên đầy quỷ dị, và cái đầu đã bị đập nát một bên.

    Lúc này dường như có một thứ sức mạnh thôi thúc thằng Củi. Nó vọt khỏi hố đất, chạy như bay. Thi thoảng nó vẫn ngoái lại xem thằng bé Đảm có đuổi theo mình không? Tiếng gió thổi ào ào bên tai khiến nó như muốn điếc. Một lát sau, chạy hết nổi, nó gục xuống bên đường bắt đầu phun hết mật xanh mật vàng. Mãi tới khi trong bụng không còn gì để phun ra nó mới lăn ra một gốc cây vừa nghỉ vừa thở. Câu chuyện hôm nay quá khủng khiếp. Nỗi sợ dường như cứ thấm vào trong gan trong ruột nó. Thằng Củi quyết định không quay trở về làng nữa. Nó phải chạy trốn nỗi sợ hãi đó. Đợi một lúc cho bụng bớt đau, thằng Củi đứng dậy lủi thủi đi tiếp. Người làng làm đồng nhìn thấy nó lê lết tấm thân có vẻ tò mò, nhưng thằng Củi không để ý. Nó chỉ muốn đi thật xa khỏi cái nơi khủng khiếp này.

    Thằng Củi cứ đi cho đến khi gặp bờ kênh mà nó vứt đôi giày thằng bé Đản vào buổi sáng. Nó cúi đầu nhìn làn nước trong xanh. Khuôn mặt nó vẫn như mọi ngày chỉ có cái miệng của nó đang nhếch lên như muốn cười. Ánh mắt nó trong nước thật vô hồn và u tối. Trong cơn sợ hãi, thằng Củi vác một đám đất bùn to, giã xuống kênh đánh “bùm” rồi chạy tiếp. Buổi trưa, nó ăn trộm quả dưa gang ven đường để đối phó cho qua bữa xong lại tiếp tục đi. Nó không dám dừng lại vì sợ rằng có thể sẽ có chuyện xảy ra với mình. Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, vừa mệt vừa đói, đôi chân lại cứng đờ ra, thằng Củi mới quyết định nghỉ lại. Nó kiếm được một túp lều bên hồ mà người ta dùng để canh chừng trộm cá.

    Đêm đó, trong túp lều lụp xụp, vừa mệt, vừa đói, lại nhiều muỗi khiến thằng Củi như phát điên. Nó cứ phải thức để đập chết những con muỗi tròn vo bụng máu. Chân tay nó bị đốt sưng vù lên. Nó phải bò ra ngoài tìm ít cỏ về hun cho bớt muỗi. Cứ thế mãi đến tận gà gáy canh ba, thằng Củi mới ngủ thiếp đi. Chưa bao giờ nó ngủ ngon đến thế. Tưởng chừng nhông có mộng mị hay bất cứ thứ gì có thể làm nó tỉnh giấc.

    ************************
    Trở lại con đường chợ ở trong huyện thành Tân Phúc, Minh Khánh lúc này đang đứng lom khom bên một mái tranh nhỏ. Lúc này bên trong mái tranh đã chật kín người. Hắn bất đắc dĩ đành chờ đến lượt mình. Bên cạnh hắn, Minh Long đang chổng mông húp xì xụp. Món bánh canh thịt nạc mà quán đang bán vốn nổi tiếng khắp thành. Sáng nào cũng có rất nhiều người từ các nơi đến ăn. Hôm nay không phải phiên chợ còn đỡ, người ta không phải xếp hàng dài để chờ đến lượt mình. Minh Long đã ăn đến bát thứ tư. Cái miệng hắn dính đầy mỡ. Khuôn mặt điển trai biến dạng vì cái miệng đang phồng lên.
    “Quá ngon.” Hắn nói với Minh Khánh bằng một thứ âm thanh trào trạo. Bên cạnh hắn, đạo sĩ chưởng môn họ Phạm cũng đã đặt bát bánh canh thứ năm lên trước mặt. Có vẻ sức ăn của ông không hề thua kém Minh Long một tí nào. Lúc này chòm râu của đạo sĩ dính không ít hành lá xanh trông rất buồn cười. Cuối cùng Minh Khánh cũng kiếm được một chỗ. Con gái bà chủ quán vội vã lau sạch cái ghế gỗ bốn chân trước mặt hắn và bê lên lọ đựng đũa, ít chanh và ớt thái mỏng. Sau đấy là một bát bánh canh nóng hổi. Minh Khánh hơi hít hà. Mùi thơm của nước dùng , của hạt tiêu, của rau thơm tuôn vào mũi. Bát bánh canh khá đơn giản. Ngoài bánh canh, bên trên được thêm mấy thìa thịt nạc, rồi thêm hạt tiêu và rau mùi. Ai muốn ăn ớt có thể cho thêm tí ớt lên trên nữa. Chỉ có vậy nhưng mà ăn vào buổi sáng hơi se lạnh như những ngày thế này thì thật là tuyệt. Minh Khánh vắt miếng chanh vào bát, cho thêm tí ớt. Cái vị chua cay khiến nướt bọt của hắn cứ tuôn ra.

    Hắn bắt đầu đảo cho thịt nạc và bánh trộn đều với nhau. Nước dùng không biết nấu với bột gì mà hơi sệt sệt lại có màu vàng sậm trông rất ngon mắt. Bên trong những sợi bánh trắng và mềm nằm khoanh tròn một cách ngoan ngoãn. Lúc này rau mùi, ớt, hạt tiêu, thịt nạc đã được đảo đều lên. Minh Khánh bắt đầu thưởng thức. Hắn dùng đũa gạt một thìa bánh đầy vào thìa, rồi đưa lên miệng húp cái xoạt. Cái bị thơm bùi của sợi bánh, vị béo mặn của thịt rang, vị ngọt của nước dùng, vị cay của ớt và hạt tiêu, vị chua của chanh cứ đảo đều đảo đều nơi đầu lưỡi của hắn. “Cay quá, thơm quá, ngon quá!” Hắn muốn thốt lên một câu như vậy nhưng vì miệng quá đầy, nó biến thành một thứ âm thanh kỳ dị.

    Một người khách ngồi bên cạnh đang lau mồ hôi dường như hiểu ý nghĩa câu nói của hắn, cười hỏi: “Ngon quá hả? Nói cho cậu biết, bánh canh nơi đây ngon nhất huyện đấy. Cả quan huyện buổi sáng còn mua về ăn nữa.” Dường như chưa thỏa mãn, ông ta vừa ăn vừa kể cho Minh Khánh về xuất xứ gia truyền ba mươi năm của hàng bánh canh nữa. Hắn cũng không đáp lại vì còn bận ăn, chỉ gật đầu ra hiệu rằng mình vẫn còn đang nghe câu chuyện của ông khách.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Xin nhận phản hồi, góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=104417
    Lần sửa cuối bởi tuanpa811, ngày 08-12-2018 lúc 21:58.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,Vương Lâm,
  3. #82
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định



    Chương 81: Có đôi khi, thật giả khó phân (phần 1)

    Tác giả: Thám Hoa Rách





    Chương 81: Có đôi khi, thật giả khó phân (phần 1)

    Xử lý mãi mới xong con hình nhân to lớn, thằng Ca quay trở lại căn nhà nhỏ. Vừa mệt vừa nóng, y cầm lấy cái gáo dừa, thọc luôn vào lu nước sứt bên cạnh nhà múc một gáo đầy rồi đổ ừng ực vào trong cổ họng. Nước chảy tràn ra cả cằm, xuống cổ, ướt hết vạt áo trên ngực y. Lấy cánh tay quẹt miệng, thằng Ca gác lại cái gáo dừa vào chỗ cũ, lững thững đi vào nhà. Trong nhà, mùi cơm chín tới bắt đầu thơm lừng. Thằng Sửu to con vẫn ngủ gà ngủ gục bên bếp, nước dãi của nó chảy ra đất trông rất là kinh. Thằng Ca đá thằng Sửu một cái. “Ê Sửu, dậy đi. Cơm chín rồi kìa.” Thằng Sửu giật mình đánh thót, thấy anh Ca, nó vội vàng đứng dậy, rồi lôi ngay nồi cơm đã cạn nước xuống đất.

    Nồi cơm nóng có vẻ làm tay nó bỏng rát, liên tục đưa lên miệng thổi phù phù. Thằng Ca không thấy đám đàn em đâu hỏi: “Bọn thằng Củi, thằng Lài đâu?” Thằng Sửu đáp: “Thằng Sửu đi chợ chưa về ạ. Mấy đứa kia thì đi hái trộm ổi rồi Ca huynh.” Thằng Ca gật gật đầu. Đột nhiên nó thấy con cầy và túi gia vị trên sàn nhà. “Vậy con cầy ở đâu ra đấy?” Thằng Sửu cũng ngạc nhiên. Nó mò mẫm một hồi rồi mới đáp: “Hay là thằng Củi về rồi lại đi đâu?” Thằng Ca không khỏi lắc đầu. Đám đàn em của nó không lười, nhưng thường khi vắng mắt y thì hay đùn đẩy việc cho nhau. Y bèn xách con cầy lên. “Kê tụi nó. Thôi ca đi làm cầy, đệ đi rửa mấy thứ này đi.” Thằng Sửu nhanh nhẹn xách hết đồ ra giếng nước. Bất chợt nó quay lại nhìn thằng Ca cười bảo. “Ca huynh, tí phải cho đệ cái chân nhé.” Thằng Ca phất phất tay ra hiệu cho nó đi nhanh lên. Không hiểu sao cái nụ cười nhếch mép của nó khiến thằng Ca rất khó chịu. Thằng Ca với lấy con dao và nồi nước sôi vẫn nằm trong than ấm. Chẳng mấy chốc con cầy được lột sạch lông, móc hết ruột, nhìn trắng ởn.

    Thằng Ca gọt lấy một chiếc cọc, đâm xiên qua con cầy từ đầu đến đuôi, cho lên bếp nướng. Thằng Sửu lúc này cũng vừa về đến nơi. Thằng Ca bắt đầu làm giềng sả, cho mắm muối vào nổi, chờ thịt cầy hơi chín qua nữa là cho vào ướp. Đột nhiên, thằng Lài và thằng Lý Hơi chạy hồng hộc vào. Người bọn nó ướt sũng như đám chuột đồng mùa lũ mà thằng Ca hay đi săn. Tụi nó kêu lên với thằng Ca: “Ca huynh, thằng bé Đảm rớt xuống ao rồi. Bọn đệ mò mãi mà không thấy đâu.” Thằng Ca nghe vậy cũng sốt sắng đứng lên. Y dặn thằng Lài ở lại trông con cầy, lại bảo thằng Lý Hợi dẫn y và thằng Sửu ra chỗ ao nước. Cái ao chỗ thằng bé Đảm rơi xuống nằm cách đó khoảng bốn nhà. Bên bờ ao có cây ổi rất to và sai quả. Theo lời thằng Lý Hợi thì ba thằng đang leo lên hái thì thằng bé Đảm trượt chân rơi xuống ao.

    Lúc này trời đã về trưa. Các nhà xung quanh dường như vẫn đi làm đồng chưa về. Hơn nữa mấy thằng là đi trộm ổi nên không dám kêu cứu. Thằng Lài và thằng Lý Hợi cũng tụt xuống bắt đầu định vớt thằng bé Đảm lên. Ai ngờ thằng bé Đảm rơi xuống xong liền không thấy tăm hơi đâu, chỉ thấy một chút máu loãng nổi lên. Lúc này hai thằng mới hoảng hồn lộ xuống nước tìm. Nhưng ao rộng mà lại khá sâu, tụi nó mò quanh quẩn một lúc không thấy liền chạy về tìm cứu viện. Thằng Ca vốn bơi rất giỏi, đến nơi, y cũng không chờ thằng đàn em mà cởi quần áo phi luôn xuống ao. Lặn một hồi lâu, thằng Ca mới mò thấy một người. Y liền túm tóc “nó” lôi lên. Đúng là thằng bé Đảm. Nó dường như đã chết từ lâu rồi. Đầu của nó dường như va phải đá dưới ao, nứt toác ra như bị người ta đánh. Thằng Sửu và thằng Lý Hợi run cầm cập nhìn cái xác của đồng bọn. Nhất là cái mắt mở to, cái miệng nhếch lên cười của thằng bé Đảm khiến tụi nó sợ hãi.

    Thằng Ca thì không sợ, thế nhưng giờ xử lý cái xác thế nào mới là vấn đề. Sắp đến giờ mọi người trong làng đi làm đồng về ăn cơm, y cũng không dám bê cái xác ra ngoài một cách lộ liễu. Đột nhiên thằng Sửu nảy ra một ý. Nó nhớ ra ngoài mương nước sau nhà, gần bờ ruộng có một cái hố không biết ai đó đào sẵn. Thằng Ca nhìn ra bờ rào. Y cũng nghĩ đi tắt theo bờ mương là một chủ ý không tệ lắm. Thế là y liền vác xác thằng bé Đảm lên chui qua hàng rào tre ra mương nước.

    *****************************************

    Trời có vẻ đã sáng nhưng thằng Củi vẫn nằm ỳ ra. Nó dường như muốn nghỉ ngơi bù lại việc bị đám muỗi hành hạ hôm qua. Nó dùng cái áo che mắt lại để ngủ tiếp. Bên ngoài dường như người ta bắt đầu đi làm đồng. Có tiếng chân người, chân trâu đi qua. Rồi dường như có cả tiếng xe kéo cọt kẹt cùng tiếng trẻ con nói chuyện líu ríu. Một mùi đất ruộng, mùi lúa sắp chín tùa vào mũi khiến nó cảm thấy thoải mái. Ngoài chuyện căn lều mà nó ngủ hơi lạnh lẽo thì tất cả đều tuyệt. Thằng Củi cứ nằm mê man một lúc. Không hiểu sao nó lại nhớ tới chuyện quỷ dị ngày hôm qua. Là người trong cuộc nhưng nó cũng không thể biết chính xác rằng việc đánh chết thằng bé Đảm là sự thật hay là giấc mơ? Nếu là giấc mơ, tại sao cái cảm giác vung gậy, cái mùi máu đối với nó lại chân thật đến thế? Đặc biệt là cái nụ cười nhếch môi của thằng bé Đảm trước khi chết có lẽ một trăm năm sau cũng vẫn khiến nó nhớ như in.

    Ma quỷ đối với thằng Củi là một thứ gì đó xa lạ. Từ bé nó đã không tin những câu chuyện mà người làng vẫn kể cho nhau nghe. Lớn lên có lẽ chỉ có làng Ma là khiến nó sợ hãi mà thôi. Mỗi lần đứng trước cái làng đấy là chân thằng Củi như nhũn ra. Nhưng sau cái buổi tối anh Ca đi vào làng Ma trở ra, làng Ma với nó cũng không có gì quá là khủng khiếp nữa. Thi thoảng nó cũng vào đấy rồi đi ra để lấy số má với đám đàn em trong làng. Nó từng đi chôn cất và bốc mộ rất nhiều lần. Có những hôm theo yêu cầu của gia chủ, nó còn làm việc đó lúc giữa đêm ngoài nghĩa địa nữa. Nhưng chưa bao giờ nó gặp ma cả. Và cũng chưa bao giờ thấy cái gì kỳ lạ như lần này.

    Nằm mãi rồi cũng đói. Nghĩ tới chuyện cả ngày hôm qua chỉ được một quả dưa gang vào bụng, thằng Củi giận lắm. Sau này đến một nơi khác, nó phải ăn đủ ngày ba bữa, mỗi bữa mấy bát cơm để bù lại ngày hôm nay. Thằng Củi vứt cái áo ra , duỗi người vươn vai muốn ngồi dậy. Thật kỳ quái, tay của nó như chạm vào hai bức tường đất. Thật kỳ quái. Thằng Củi mở mắt ra. Đôi tròng mắt của nó trừng to như hai quả nhãn. Nó không phải đang nằm trong lều, mà trong một cái hố đất. Bốn phía xung quanh là bốn bức tường đất nham nhở như được đào bằng gậy. Thằng Củi không biết nói gì. Trong đầu nó lúc này chỉ có mấy trăm ngàn câu hỏi :”Tại sao.” Nó vùng dậy thật mạnh, nhưng dường như có cái gì đang đè lên người khiến nó không dậy nổi. Nó quơ quơ hai tay cố vứt lấy cái vật đang nằm trên người ra nhưng lại không hề thấy vật gì. Thằng Củi sợ hãi, gào thét thật to xem có ai đến cứu nó không. Thế nhưng dường như người ta đã ra đồng hết, không ai nghe thấy tiếng nó. Chỉ có tiếng gió thôi, và thi thoảng có tiếng cào cào nhảy trên ruộng. Gào đến lúc khản cổ, thằng Củi không thế hét lên được nữa. Nó đành nằm im một lúc để lấy lại hơi và lấy lại tiếng.

    Trong lúc nằm, nó chợt phát hiện cái hố đất này rất quen, cứ như là do chính tay nó đào lên vậy. Nhưng làm sao có thể như vậy? Nó đã chạy ra xa khỏi ngôi làng ít nhất cả mấy chục dặm đường, không có lý do gì khiến nó lại trở lại nơi cũ. Trừ khi, thằng Củi nhớ tới một câu chuyện mà các cụ trong làng vẫn kể. “Quỷ chặn đường”. Cho dù người ta có đi bao xa, con quỷ vẫn có cách đưa người ta trở lại chỗ cũ. Tất cả những đường sá mà người ta đi, chỉ có một nửa là thật, một nửa là đường giả mà con quỷ tạo ra để đánh lừa người khác. Thằng Củi lúc đó nghe xong thường bĩu môi và bảo với các cụ rằng: “Quỷ chặn đường” chả có gì đáng sợ. Ngoài việc lừa người ta đi mấy vòng thì chả có tích sự quái gì. Thế nhưng đến khi nó gặp phải, thằng Củi mới thấy sợ. Cho dù nằm trên sàn đất lạnh lẽo, mồ hôi nó vã ra như tắm. Hơn nữa, nó nghĩ nếu như thằng bé Đảm chết và biến thành “quỷ chặn đường”, chắc chắn đấy nhất định là một con quỷ chặn đường hung ác nhất, nhất là đối với người đã gây án như nó.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Xin nhận phản hồi, góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=104417
    Lần sửa cuối bởi tuanpa811, ngày 06-01-2019 lúc 09:54.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,Vương Lâm,
  5. #83
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định



    Chương 82: Có đôi khi, thật giả khó phân (phần 2)

    Tác giả: Thám Hoa Rách





    Chương 82: Có đôi khi, thật giả khó phân (phần 2)

    Buổi trưa những ngày thu nắng dìu dịu. Minh Khánh chen chúc cùng Minh Long Minh Dũng và hai vị đạo trưởng trên chiếc xe ngựa kéo. Bọn họ trở lại làng Con , truy tìm ngôi mộ trắng trong nghĩa địa, nơi mà Minh Khánh đã đánh rơi thanh Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm. Đối với hai vị đứng đầu hai phái trừ tà, tử thần là một thứ gì đó hấp dẫn họ còn hơn cả ma quỷ. Bọn họ cẩn thận và chăm chú vào từng câu hỏi, từng câu trả lời mà ba sư huynh đệ phái Phổ Linh cung cấp. Thậm chí Minh Khánh cảm thấy nếu không phải còn ít đồ quan trọng trên xe, hai người bọn họ đã tự thi triển thần thông để chạy đến làng Con rồi.

    Trong quá trình nói chuyện với hai vị đứng đầu, Minh Khánh có cảm giác được mở mang đầu óc. Không nói sự thâm thúy trong lĩnh vực trừ tà, ma quỷ, linh hồn, chỉ là những kiến thức mà hai vị lượm lặt được trong quá trình trừ ma quỷ suốt cả chiều dài đất nước đã làm Minh Khánh mê mẩn. Những câu chuyện về văn hóa, về cách ứng xử, phong tục tập quán trên nhiều vùng khác nhau làm hắn cũng thèm khát được đi được nhìn ngắm mọi thứ. Thậm chí chỉ cần hai canh giờ đồng hồ, Phạm Đan và Trần Thử Ca đã phá giải cái mõ nguy hiểm ở chùa Khánh Lương ngoài Bắc. Theo lời bọn họ, đấy là một món tà vật vĩnh cửu, được gọi là đá Minh Tuyền Vọng Âm. Tương truyền, loại đá này nằm ở dưới dòng sông Vong Xuyên ở cuối đường xuống Hoàng Tuyền.

    Theo truyền thuyết, khi người ta đi qua cầu Nại Hà, uống bát canh quên lãng của Mạnh Bà, mọi chuyện đều trôi theo dòng nước Vong Xuyên mà chìm vào quên lãng. Thế nhưng, giống như rác thải trôi sông, có những thứ ký ức, những dục vọng, những đau khổ, sợ hãi mà thậm chí là dòng nước Vong Xuyên cũng không thể tiêu hóa nổi. Nó chỉ có thể đánh chìm những thứ ấy vào đáy sông để không làm cản trở dòng chảy. Qua nhiều năm tháng, những thứ rác rưởi đó được dòng nước mài dần đi góc cạnh và những thứ dơ bẩn xù xì bên ngoài, giữ lại những gì tinh túy nhất mà cũng là đáng sợ nhất – đó là Minh Tuyền Vọng Âm.

    Đá Minh Tuyền Vọng Âm là loại đá mà chỉ nghe thấy âm thanh của nó thôi, linh hồn của người ta cũng bị sự đau đớn, dằn vặt xé rách cho đến chết. Nghe xong câu chuyện của Minh Khánh về chùa Khánh Lương, hai vị đại sư liền xác nhận điều này. Rồi dường như mắt thấy tai nghe, hai vị đại sư kể cho Minh Khánh nghe về câu chuyện chùa Khánh Lương. Đó là chuyện người trụ trì đầu tiên đầy tài năng không biết đã kiếm Minh Tuyền Vọng Âm ở một khe nứt giữa trần gian và địa ngục. Ông mang thứ này về, phong ấn nó sau những lớp sơn của chiếc mõ, với mong ước những kẻ kế thừa y bát của ông sẽ được tu luyện một cách tốt hơn. Quả thật những âm thanh ma quỷ được khống chế trong chiếc mõ đã tạo ra hơn mười đời trụ trì xuất sắc, biến ngôi chùa vô danh thành nơi mà cả Hoàng gia đều tín nhiệm và yêu thích. Thế nhưng mấy trăm năm sau, câu chuyện về hòn đá trong chiếc mõ có vẻ như bị phai tàn, và không hiểu có ai đó vô tình hoặc cố ý đã làm vỡ một mảnh nhỏ lớp sơn gỗ phong ấn bên ngoài. Thế là âm thanh ma quỷ không bị hạn chế, liên tục gây ra những vụ án mạng liên tục trên chùa Khánh Lương, từ trụ trì đến đệ tử, đến các vị tướng lĩnh, rồi cả những người tu đạo đều không thể thoát được. Và sau chuyện đó, một trong những ngôi chùa lớn nhất miền Bắc bỗng chốc bị bỏ hoang và chìm trong khói bụi thời gian.
    ******************************

    Trời đã trưa lắm rồi. Ánh mặt trời đã leo lên tận đỉnh đầu, thậm chí có chút ánh nắng ấm áp chiếu vào trong hố đất và thằng Củi đang nằm. Ánh nắng nhảy nhảy trên đầu ngón chân làm thằng Củi như cảm thấy được xua đi giá lạnh. Nó lại cố vùng vẫy và gào thét, mặc dù đã thất bại rất nhiều lần. Ngực nó vẫn như bị đá đè, nặng trình trịch không thể vùng dậy được. Nó chỉ hi vọng có ai đó đi qua cứu lấy cuộc đời nó trước khi thằng bé Đảm quay lại. Cổ họng thằng Củi đã đau lắm rồi. Nước miếng cũng không còn chảy ra nữa, cho dù nó có nghĩ về mơ hay cam chanh trong vườn nhà. Đôi môi thằng Củi khô nứt toác ra. Trời thu nắng hanh hanh khiến nó cảm thấy càng lúc càng khát.
    Tiếng “Cứu tôi với” của nó giờ không còn rõ ràng nữa mà chỉ như một tiếng ậm ừ trong cổ họng. Trong cơn tuyệt vọng, thằng Củi bỗng nghe tiếng bước chân. Rồi nó như nghe được tiếng thằng Sửu. Thằng Củi bỗng bộc phát một luồng sức mạnh kỳ lạ. Niềm tin cứu vớt khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn nhiều lần. Nó cố giãy dụa, cố gắng gào thét. Tiếng chân càng ngày càng đến gần. Tiếng thằng Sửu rõ mồn một. “Chỗ này nè Ca huynh.” Thế rồi như sự mong đợi của thằng Củi, khuôn mặt anh Ca, thằng Sửu, thằng Lí Hợi xuất hiện bên trên miệng hố. Nước mắt thằng Củi tràn ra. Chưa bao giờ nó thấy ấm áp và hạnh phúc đến thế. Thế nhưng niềm hạnh phúc phút chốc bay biến mất. Dường như cả ba người không để ý đến thằng em nằm dưới hố, cứ như thể nó là người vô hình vậy. Anh Ca chỉ lạnh lùng bảo: “Thế này đủ rồi, không cần đào thêm.” Nói rồi anh Ca vứt đồ vật vẫn mang trên vai xuống hố một cái bịch. Cái vật đó nằm đè lên người thằng Củi, thay vào vị trí cũ của cái vật vô hình vẫn đè lên nó từ trước.

    Thằng Củi sợ hãi nhìn. Đó là một cái xác trắng ởn, đầu đầy máu. Thằng Củi vùng vẫy gầm gừ, cố gắng dãy dụa để thoát khỏi nhưng không thể nào làm được. Càng đáng sợ hơn là khuôn mặt cái xác bỗng quay thật gần về phía nó, khiến trái tim nó như ngừng đập. Đó là khuôn mặt thằng bé Đảm với cái miệng nhếch môi quen thuộc. Không, không, không. Thằng Củi vùng vẫy một cách điên cuồng. Tay nó cào vào tường đất bên cạnh tóe máu. Thế nhưng tất cả thật vô vọng. Càng tuyệt vọng hơn nữa là anh Ca và thằng Sửu bắt đầu hất đất xuống hố bắt đầu lấp lại. Thằng Sửu cứ vùng vẫy cho đến khi từng lớp, từng lớp đất bao trùm lên người, rồi khuôn mặt nó. Và cho dù đất cứ tràn xuống che lấp tất cả, đôi mắt nó vẫn mở trừng trừng mà không chịu nhắm lại. Khóe miệng nó hé ra cười.

    **************************

    Lấp xong đống đất chôn thằng bé Đảm, ngụy trang cẩn thận bằng cỏ cẩn thận xong, thằng Ca và hai đứa đàn em trở về nhà. Không khí vui vẻ ngày xưa đã trở nên nặng nề. Con cầy đã được thằng lài quay chín, chặt khúc bỏ vào nồi trộn gia vị, nhưng chả ai thèm nấu ăn. Thằng Ca vừa về đã mệt mỏi nằm lăn xuống cái chõng tre duy nhất trong nhà, đôi mắt nó ngó lên trần đầy âu lo. Một lát sau, nó ngồi dậy. Ba đứa đàn em vẫn đang ngồi xúm vào một chỗ kể cho nhau nghe chuyện hồi sáng. Thấy anh Ca ngồi dậy, tụi nó ngừng câu chuyện. Thằng Sửu rót cho anh Ca một bát nước vối vừa om lúc nãy. Thằng Ca uống ừng ực hết bát nước, nói cụt lủn: “Nấu ăn. Đằng nào nó cũng không sống lại được nữa.” Thế rồi y vơ cái nồi thịt cầy ướp sẵn cho lên bếp, thổi phù phù cho lửa to lên. Sau rồi, y vứt cái chảo sành lên bếp, quẹt ít dầu mỡ lợn mới mua hồi sáng, vứt ít hành củ phi lên. Chỉ một lát mùi hành thơm nức cả căn nhà nhỏ. Thằng Ca bắt đầu đập nát một đống lớn tỏi , ớt quả, hạt tiêu rồi cho cả vào trong chảo. Chỉ một lát cái chảo đã tỏa ra một mùi cay nồng. Sau đó, nó đổ cái nồi thịt cầy đang đun vào chào mỡ, đảo cho thịt cầy ngấm hết gia vị. Lúc này mùi thịt cầy hòa quyện với mùi giềng sả, thêm mùi hạt tiêu thơm điếc mũi mấy đứa đàn em xung quanh. Nhìn mấy đứa nó ngồi chồm hỗm nhìn chăm chăm vào nồi thịt cầy, thằng Ca bật cười, bảo: “Chuẩn bị ăn được rồi.” Mấy đứa kia vội vàng đứng lên. Đứa lấy cái mâm gỗ, đứa lấy cái nồi cơm, đứa lấy bát đũa. Chỉ một lát một mâm cơm liền hiện ra. Nhìn mấy đứa đàn em tíu tít chém gió, thằng Ca bỗng cảm thấy trong nhà có sức sống hẳn.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Xin nhận phản hồi, góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=104417
    Lần sửa cuối bởi tuanpa811, ngày 06-01-2019 lúc 09:57.

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,Vương Lâm,
  7. #84
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định



    Chương 83: Có đôi khi, thật giả khó phân (phần 3)

    Tác giả: Thám Hoa Rách





    Chương 83: Có đôi khi, thật giả khó phân (phần 3)

    Ăn uống no nê thằng Ca bắt đầu lại ra sau nhà làm việc với con hình nhân. Y đang học cách tháo kim và khâu lại kim trên phong ấn. Như con ma Lê Tấn chỉ bảo, việc này khiến y có thể dễ dàng khống chế con quỷ bên trong hình nhân hơn. Buổi chiều thu nắng không oi bức như lúc sáng nữa. Thằng Ca cởi trần hì hụi đâm kim lại tháo kim cho đến lúc tay mỏi nhừ. Y đứng dậy vươn vai, xoay xoay cổ và hông cho đỡ cứng đờ, rồi với tay lấy bầu nước. Y dốc lên miệng. Trong bầu không có lấy một giọt nước. Thằng Ca cảm thấy thật kỳ quái. Lúc trưa trước khi ra đây làm y đã múc đầu bầu nước, còn chưa kịp uống lần nào. Chả lẽ bầu nước bị thủng?

    Hơi bực mình, thằng Ca đi ra giếng múc lại một bầu nước khác và quan sát. Bầu nước vẫn nguyên lành, không hề có lấy một vết nứt nào. Đến một giọt nước chảy ra ngoài cũng không có. “Hay có thằng đàn em nào lén đến trêu đại ca?” Thằng Ca nghĩ bụng. Y liền đi vào nhà. Bên trong căn nhà lụp xụp, thằng Sửu đang nằm trên chõng ngủ như lợn chết. Người nó vốn dĩ to cao nên hai cẳng chân thừa ra ngoài, buông xuống đất trông rất buồn cười. Thi thoảng có con ruồi bay qua đậu trên cái miệng bóng nhẫy của nó, làm nó khươ khươ tay đuổi. Nhìn thấy thế Thằng Ca bật cười. Nếu mà trêu y thì chỉ có thằng Lài với thằng Lí Hợi thôi chứ thằng Sửu thì y không tin.
    Thằng Ca liền quay trở ra ngoài. Không khí mùa này thật dễ chịu. Không biết nhà ai trồng thị chín mà thơm ngọt ngào đến thế. Cái vị thơm mát mà dịu dàng như lời ru của mẹ khiến thằng Ca nhớ về những ký ức cũ. Thuở mẹ y còn sống, cứ đến mùa thu, mỗi lần đi chợ phiên về là mẹ nó lại mua cho nó một quả thị.

    Hồi đó cha thằng Ca còn chưa mở quán ăn nên nhà nó nghèo lắm. Một quả thị vừa là một món đồ chơi, vừa là một món đồ ăn mà thằng Ca có thể đem ra để khoe với lũ bạn trong suốt mấy tuần liền. Mặc dù thị ăn không ngon, nhưng mỗi lần thằng Ca lấy ra, lũ bạn hàng xóm đều nhìn với con mắt thèm thuồng. Cứ hết buổi chiều về, thằng Ca đều hí hửng khoe với mẹ về quả thị và những hành vi buồn cười của lũ bạn, miệng liếng thoắng không ngừng. Mẹ y không nói gì, chỉ mỉm cười và xoa đầu y. Một quả thị thường có thể khiến thằng Ca chơi đến cả tháng, cho đến khi nhũn ra, thâm sì và chảy xuống nơi tay.

    Có lần thị chín chảy cả lên bộ quần áo mà mẹ y mới may khiến thằng Ca sợ lắm. Nhìn mấy bàn tay thâm sì trên vải mới đỏ au, thằng Ca không dám về nhà, chỉ trốn trong bụi chuối khóc rấm rức. Mãi đến tối lúc đi ăn cơm không thấy thằng Ca đâu, mẹ mới đi tìm và thấy y ngồi nấp, hai hàng nước mắt chảy dài. Mẹ không đánh không mắng chỉ dắt tay y về, dịu dàng bảo y thay cái áo khác rồi ăn cơm. Hôm sau rồi hôm sau nữa mẹ thằng Ca đều mang theo cái áo đó ra giếng giặt, chà cho đỏ hết hai bàn tay. Thằng Ca còn lững lững đi theo che nắng cho mẹ, thế nhưng cái áo đỏ đó không bao giờ giặt sạch được. Mấy bàn tay thâm sì đó chỉ nhạt đi chứ không mất hẳn. Chiếc áo mới liền trở thành áo cũ và xấu. Thế nhưng nó là cái áo mà thằng Ca thích nhất, cho dù sau này có mua bao nhiêu áo mới thì y vẫn thích, vẫn mặc bất cứ khi nào có thể. Bởi vì đó là cái áo cuối cùng mà mẹ y may cho y. Sau này, khi lớn lên, áo không thể mặc vừa nữa nhưng thằng Ca vẫn cất giữ nó như một món báu vật quý giá nhất cuộc đời.

    Gạt gạt nước mắt, thằng Ca quay trở lai với công việc của mình. Có lẽ một ngày nào đó, khi y có đủ quyền năng để đi đến cõi âm, y sẽ tìm mẹ để hỏi tại sao lại bỏ cha con y mà đi sớm như thế? Để lại những khoảng trống và nỗi nhớ khắc khoải trong suốt bao nhiêu năm.

    Giấc mơ xa xôi của thằng Ca bị đánh thức bởi tiếng gào của thằng Lài. Hình như nó và thằng Lí Hợi đang làm gì trong vườn nhà hàng xóm. Một linh cảm không lành bỗng hiện ra trong đầu y. Sợ nó xảy ra chuyện gì, thằng Ca phi ngay qua hàng rào, mặc cho gai mây cào rách cả tay chân.Nó chạy vội đến nơi có tiếng người. Nhà hàng xóm là của một người bà con với thằng bé Đảm nhưng đi làm ăn xa. Trong vườn ngoài mấy cây ổi bỏ hoang thì toàn là cỏ với cỏ. Có những bụi cỏ may còn cao gần đến đầu người. Thằng Ca gạt hết đám cỏ cao ra, cuối cùng cũng nhìn thấy hai đứa đàn em. Phía sau gian để củi đã mục nát, thằng Ca nhìn thấy thằng Lài đang ôm đầu gào thét thảm thiết. Bên trên là một bầy ong đang cắn xé nó. Thằng Lí Hợi thì đang vung một cây trện cùn đang bốc khói để đuổi ong cho bạn, nhưng chẳng hề ănnhằm gì. Bầy ong vẫn lao vào thằng Lài như con thiêu thân. Chỉ nhìn bầy ong thôi thằng Ca đã thấy rợn. Đám ong đang vây quanh thằng Lài là loại ong vò vẽ đầu vàng đốt cực đau. Thậm chí trâu bò còn bị đốt chết nữa là con người. Thế nhưng thằng Ca không ngừng lại lấy một giây liền phi vào trong đám ong. Rồi y kéo tay thằng Lài , vác lên vai chạy thật nhanh về phía bờ mương nước. Những cú chích đau đến ngạt thở khiến thằng Ca oằn oại. Nhưng y vẫn cắm đầu chạy rồi phi ùm xuống mương.

    Mương nước mùa thu rất cạn. Làn nước lạnh lẽo như thấm vào tận vết ong đốt nhức nhối trên người, khiến như có vô số cây châm trong da thịt. Thằng Ca cúi người nằm xuống cho nước che hết thân mình nhưng lũ ong vẫn không buôn tha, đuổi theo thằng Ca với thằng Lài một lúc lâu. Mãi đến một đoạn nước mương sâu hơn khiến thằng Ca có thể lặn xuống thì lũ ong mới chịu từ bỏ. Sau khi đàn ong đi rồi, thằng Ca mới vác theo thằng Lài lên bờ. Thằng Lí Hợi không biết đã đến đấy trước từ lúc nào, giúp thằng Ca đỡ thằng Lài nằm xuống cỏ. Thằng Ca thở hồng hộc, vừa phun nước trong miệng ra. Đầu tóc quần áo y ướt sũng.
    Lúc này nó mới để ý trên tay và trên cổ có vô số vết đốt, đều sung vù lên đỏ rực. Thằng Lí Hợi kiếm đâu được ít lá mát, nhai nát đắp lên cho anh Ca. Còn thằng Lài, lúc này chỉ còn một tí hơi thở mong manh. Cả người nó sưng vù lên, nổi cục như một cái tổ mối màu đỏ rực trông thật đáng sợ. Cả thằng Ca và thằng Lí Hợi đều biết thằng Lài chết chắc rồi. Vì làng không có thầy lang. Muốn cứu nó phải mang lên tận làng trên cách đến mấy dặm đường. Quả nhiên chỉ một lát sau, thằng Lài giãy đành đạch rồi tắt thở.

    Thằng Ca và thằng Lí Hơi cứ ngồi im bên xác thằng Lài một lúc lâu. Có đôi khi thằng Ca cảm thấy nơi này thật đáng sợ. Những chuyện không may mắn cứ liên tục xảy ra, nối tiếp nhau. Cả thằng Củi nữa, thằng Ca không nghĩ nó đã bỏ đi, vì thằng này là đứa lì lợm nhất trong đám đàn em của y. Hẳn là đã có chuyện gì xảy ra với nó rồi. Nếu thằng bé Đảm còn sống, thằng Ca nhất định sẽ hỏi là nhà nó có phải xây trên đất bị nguyền rủa hay không?

    Tiếp xúc với Lê Tấn lâu ngày, thằng Ca cũng biết đến nhiều kiến thức liên quan đến giới tu đạo và trừ tà. Chẳng hạn như làng Ma là do ác quỷ tạo thành. Khi con quỷ đạt đến những quyền năng nhất định, thì phạm vi xung quanh nó sẽ trở nên âm dương điên đảo, con người hay bị ốm đau bệnh tật do bị dính nhiều khí âm. Những người chết ở đấy sẽ biến thành âm hồn và không thể đi ra khỏi vùng phạm vi của con ác quỷ trừ khi nó cho phép. Ngược lại vùng cầu Bùn thì là do nguyền rủa tạo thành. Những người nào ở đó sẽ bị những nguyền rủa ám ảnh, thậm chí thay đổi số mạng của bọn họ khi ở trong vùng ảnh hưởng. Thậm chí đến khi chết rồi họ vẫn không thể siêu thoát mà trở thành một bộ phận của lời nguyền. Một khi người ta phá hủy lời nguyền thì bọn họ cũng tan biến luôn trong trời đất, không hề có cơ hội vào vòng luân hồi.

    Những chuyện xảy ra liên tục trong mấy ngày vừa qua khiến thằng Ca nhớ tới việc bị nguyền rủa. Nếu như không phải do nhà thằng bé Đảm thì hẳn làlời nguyền trong vùng cầu Bùn đã ảnh hưởng đến bọn y. Thế nhưng thằng Ca không biết tìm ai để hỏi. Lê Tấn từ ngày ở cầu Bùn trở về vẫn im ắng như đang ngủ mê, mặc cho thằng Ca kêu gọi thế nào cũng không hiện lên.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Xin nhận phản hồi, góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=104417
    Lần sửa cuối bởi tuanpa811, ngày 26-12-2018 lúc 22:39.

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,ktrongvp,
  9. #85
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    574
    Xu
    1

    Mặc định



    Chương 84: Tà dương như máu

    Tác giả: Thám Hoa Rách





    Chương 84: Tà dương như máu

    Hì hục một lúc lâu, thằng Ca và thằng Lí Hợi cũng chôn xong thằng Lài. Trở về nhà, thằng Ca quyết định rời khỏi ngôi làng. Nếu như rời khỏi và vẫn không tránh khỏi vận rủi, thì hẳn là do chính y và đàn em đã nhiễm phải nguyền rủa. Lúc đó, y sẽ phải tìm thầy trừ tà cao tay để giải nạn. Thằng Ca đến đầu xóm thuê một người đàn ông chuyên chăn ngựa chở y đến huyện thành Tân Phúc. Có tiền mua tiên cũng được. Người đàn ông đồng ý ngay với mức giá hậu hĩnh của thằng Ca. Thậm chí ông ta còn giúp đỡ chất hành lý và đỡ con hình nhân đã xẹp lên nóc xe ngựa.

    Lúc này trời bắt đầu đổ về chiều. Tà dương không còn rực rỡ nữa mà bắt đầu chơi trò trốn tìm với những đám mây ở cuối trời. Tiếng xe ngựa lộc cộc, lộc cộc đều đều khiến thằng Ca và cả thằng Lí Hợi mắt cứ díu lại. Hai thằng thi nhau gật gà gật gù trong xe. Thằng Ca bỗng nháp một cái rõ to, đôi mắt ti hí nhìn quanh. Có vẻ như xe đã đi được nửa đường, chắc chỉ hơn một canh giờ nữa là tới nơi. Cảm thấy yên tâm, y liền nhắm mắt ngủ tiếp. Thế nhưng hình như có con gì chui vào trong người y khiến y ngứa ngáy. Thằng Ca ngọ nguậy thò tay nhưng chẳng thể nào tóm được. Đến khi con đó đốt y một cái rõ đau nơi đùi thì thằng Ca mới tóm được. Đó là một con kiến cánh rất to.

    Thằng Ca vội bóp chết con kiến, sau đó thấm nước miếng xoa lên đùi nơi bị cắn. Vết cắn sung không to nhưng tròn và rộng. Thằng Ca dùng ngón tay xoa đều lên vết cắn. Bất chợt y cảm thấy bên trên vết cắn hình như có chữ gì đó. Thằng Ca mân mê một lúc lâu, mới phát hiện dường như đó là một chữ “trốn” thế nhưng chỉ trong thoáng chốc, chân bớt sung, y không sờ được đến nó nữa. “Thật là kỳ lạ.” Thằng Ca ngẫm nghĩ. Con kiến đốt mà cũng có thể tạo nên chữ. Có lẽ từ ngày tiếp xúc với những “vật kia” y trở nên nhạy cảm hơn thì phải.

    Chiếc xe bỗng đi chậm lại. Thằng Ca thấy ông lái xe nhảy xuống đi tè ở ven đường. Lúc này trên đường phía xa xa, đường như có nhà ai đó đi làm đồng về, bóng người bóng trâu nhấp nhô thấp thoáng sau ruộng lúa. Thằng Ca vươn vai nhảy xuống đường. Ông lái xe ngựa không biết kiếm đâu được cái điếu cày, lôi xuống vệ đường ngồi trên bãi cỏ. Thế rồi ông rít lấy một hơi, mùi thuốc lào cháy bắt đầu phả vào trong không khí. Thằng Ca không thích hút thuốc lào, từ chối lời mời của ông lái xe ngựa, đi ra một cái mương nước nhỏ phía xa. Mương nước trong veo vẻo. Thằng Ca khoát nước rửa chân tay cho mát. Phía dưới làn nước, hiện lên khuôn mặt hơi gầy của y. Thằng Ca bật cười. Từ ngày theo Lê Tấn đi học, lâu lắm rồi y mới nhìn thấy khuôn mặt của mình. Đó là một khuôn mặt khá điển trai, rắn rỏi, và có phần bướng bỉnh. Y nhếch môi cười. Nụ cười của y có phần kỳ lạ, nhưng y cảm thấy vui vẻ.

    Bất chợt, có một con cào cào bay vèo qua rồi đậu vào người y cái bộp. Thằng Ca cười càng vui vẻ hơn, đưa tay chộp lấy con cào cào. Đó là một con cào cào chúa to bự chảng, bằng ngón tay cái của y. Thằng Ca còn nhớ, hồi còn bé nó hay đi câu cào cào về nuôi gà. Những con bé như thế này đều chui hết vào bụng lũ quác quác nhà y. Chỉ có những con cào cào vương thật to là được giữ lại và nuôi nấng trong cái lồng mà cha làm cho y. Những con cào cào đó thường được y mang đi đấu với đám trẻ con trong làng. Người thắng được quyền xử trí những “chiến binh” của kẻ thua. Có một lần thằng Ca giữ thắng lợi trong ba tuần liền. Hôm nào lũ gà của y cũng được bữa no nê. Chỉ tiếc con cào cào vương giả đó bị mù mắt sau những trận chiến và thua cuộc.

    Thằng Ca thả con cào cào đi. Thế nhưng dường như bị thương ở đâu đó, nó kéo theo dòng máu nâu trên lòng bàn tay thằng Ca. Lần này thằng Ca nhìn thấy rất rõ ràng. Đó là một chữ “trốn”. Thằng Ca sửng sốt lắm. Y lắc đầu cho tỉnh ngủ. Chữ “trốn’ bằng máu con cào cào đã biến mất, chỉ còn lại những vệt nước nâu do gió thổi. Thằng Ca dụi dụi mắt. Rõ ràng nó vừa nhìn thấy chữ xong, chỉ trong chớp mắt đã biến mất. Mang theo lòng hiếu kỳ, thằng Ca trở lại chiếc xe ngựa. Ông lái xe có vẻ đã hưởng thụ xong bữa thuốc lào, đang phê nằm chỏng gọng trên cỏ. Mấy ngón tay để trên người cứ giật giật trông rất buồn cười.

    Thằng Ca biết người say thuốc lào thường sẽ tỉnh rất mau nên cũng không đánh thức ông lái mà chui vào trong xe. Thằng Lí Hợi vẫn ôm cái túi vả đựng quần áo ngủ rất thơm ngọt. Thi thoảng nó còn khò khè hai cái như người lớn. Cái áo đắp trên người nó đã bị rơi xuống tự bao giờ.Thằng Ca cúi người nhặt áo lên. Lúc này, ống quần của thằng Lí Hợi bị rách, lộ ra cẳng chân hơi lấm bùn đất. Thằng Ca chợt nhìn thấy bùn đất trên đó giống như là một chữ “chạy” . Y chớp chớp mắt. Thằng Lí Hợi dường như ngứa chân, hai chân cọ cọ vào nhau khiến bùn đất rơi là tả. Khi thằng Ca nhìn lại thì chữ “chạy” đã không còn ở đó nữa. Thế nhưng lúc này đây máu trên cơ thể thằng Ca bỗng sôi trào lên. Đầu y cấp tốc xoay chuyển. Vô số ý nghĩ cứ tuôn theo vào.

    “Chạy đi đâu? Chạy đường nào? Chạy ra sao?” Hình thành nên vô số những ý nghĩ. Mặc dù không biết có chuyện gì sắp xảy ra nhưng thằng Ca đã cảm thấy nguy hiểm sắp đến gần. Các cụ vẫn thường nói: “Quá tam ba bận” Nếu những dấu hiệu đã nhắc nhở y ba lần, mà y vẫn ỳ ra thì y quá ngu đi. Thằng Ca thò tay vào trong túi rút ra xấp tiền giấy nhét vào trong áo. Xong y lững thững ra chỗ ông lái xe lúc này đã hết say thuốc lào, chuẩn bị đứng dậy đi tiếp. “Bác ơi, tôi đau bụng quá. Bác cứ ngồi chơi đợi tôi đi đầu này một lúc nhé.”

    Nghe khách sộp yêu cầu, vì cũng chẳng vội vàng gì, ông lái xe ngựa đồng ý ngay. Ông liền lôi thuốc lào ra hút tiếp. Thằng Ca giả vờ mon men qua ruộng lúa. Y cúi người để ông lái xe không nhìn thấy y. Đến một đoạn xa xa, thằng Ca liền co hết chân cẳng và sức lực cắm đầu chạy. Y cứ cắm đầu chạy miết, mặc cho ai gọi cũng không hề ngoái đầu lại. Hai tay y giữ lấy tấm bùa mà Lê Tấn đã cho y, vừa thở vừa niệm. Bất chợt, thằng Ca bỗng nhìn về phía Tây. Lúc này mặt trời bắt đầu xuống núi. Tà dương đỏ rực như máu.


    ********************
    Ở một con đường khác theo chiều ngược lại, Minh Khánh, Minh Long, Minh Dũng và hai vị cao nhân trong giới trừ tà đã đến được làng Con. Cả năm người hí hoáy chuẩn bị vũ khí, bùa chú và các vật dụng cho chuyến đi ra nghĩa địa trong đêm nay. Minh Khánh khá hồi hộp. Vì lần này thiên nhãn của hắn không hề báo trước tương lai. Điều đó có nghĩa là chuyến đi này có thể sẽ bình yên đối với hắn. Thế nhưng hắn thật sự lo lắng cho Minh Long và Minh Dũng, nhất là khi hắn không thể nhìn thấy tương lai phía trước. Trái ngược với cảm giác phập phù của sư đệ, Minh Dũng và Minh Long thì bình thản hơn nhiều. Cả hai còn lôi ra một bàn cờ tướng ngồi chém giết nhau trong lúc chờ ăn cơm.

    Hai vị cao nhân thì nằm chổng mông hí hoáy vẽ bùa chú. Bùa chú của Quang Minh đạo tràng thì toàn chữ là chữ, được viết bằng chữ vàng trên giấy đỏ sậm. Giấy vẽ bùa có mùi thơm của hương trầm nhưng Minh Khánh hoàn toàn không biết nó được làm từ chất liệu gì. Ngược lại bùa chú của họ Phạm có nhiều hình vẽ hơn. Minh Khánh thậm chí còn thấy được hình long hổ trên lá bùa. Cả lá bùa chỉ có một chữ “Trấn’ duy nhất viết rất to ở chình giữa trông rất oai phong.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Xin nhận phản hồi, góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=104417

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,
Trang 17 của 32 Đầu tiênĐầu tiên ... 7151617181927 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status