TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 13 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 31112131415 ... CuốiCuối
Kết quả 61 đến 65 của 108

Chủ đề: Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #61
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 61 – Chiếc giày bởi vì hở ra nên bị thương

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Người đánh Vương Tiểu Thạch là Ôn Nhu.

    Nàng cố ý.

    Cố ý làm tổn thương người khác là phạm tội, bất kể ở thời đại nào, chỉ cần là nơi có luật pháp thì đều như nhau.

    Nhưng nữ nhân lại không nhất định, nhất là nữ nhân xinh đẹp.

    Có lúc nữ nhân giận là một loại vui vẻ khác, có lúc nàng oán hận là bày tỏ sự thân thiết, có lúc nàng mắng ngươi có thể là vì quan tâm ngươi, nàng tát ngươi nói không chừng cũng chỉ vì nàng thích ngươi.

    Nữ nhân cáu giận vui buồn đều không thể nói chuẩn xác, lúc nàng không cao hứng có thể tỏ ra rất sầu muộn, lúc nàng bi thương lại cười rực rỡ hơn cả một đóa hoa.

    Đó là chuyện chẳng có cách nào. Nam nhân gặp phải chuyện không vui có thể say rượu, đánh bạc, tìm nữ nhân, gặp phải người không thích có thể đấm đá, mắng chửi nhau, sau đó lại có thể cười một tiếng xóa tan ân cừu. Nữ nhân thì sao? Chẳng lẽ bảo nàng đi đánh nam nhân của nàng?

    Giả vờ vốn là vũ khí của nữ nhân, cũng là một loại hành vi cần thiết.

    Một nữ nhân hở chút là biểu hiện tất cả mừng giận buồn vui ra ngoài mặt, một là vô cùng hồn nhiên, ngây thơ, hai là ấu trĩ, ngu ngốc, ba là một nữ nhân không đủ tư cách.

    Vui giận của nữ nhân là nói một đàng, làm một nẻo. Cho nên khi Vương đại nương của nhà bên cạnh nói với Trần lão bản của tiệm cơm Đôn Hoàng: “con bé nhà ông thông minh, khả ái hơn thằng bé nhà tôi rất nhiều”, Trần lão bản nhất định đừng tưởng rằng Vương đại nương thật sự muốn đổi thằng bé của bà ta lấy con bé của ông ta.

    Nữ nhân là như vậy, nữ nhân xinh đẹp càng như vậy.

    Nữ nhân xinh đẹp cũng là người, làm tổn thương người, giết người cũng phạm pháp như vậy, nhưng nữ nhân xinh đẹp thông thường lại có biện pháp.

    Có biện pháp làm cho người ta chết vì nàng, chịu khổ vì nàng cũng không hề có một câu oán hận.

    Ôn Nhu xinh đẹp, hơn nữa còn rất hồn nhiên.

    Nàng đã hồn nhiên lại ngây thơ, nhưng dù sao nàng cũng từng xông pha giang hồ một thời gian. Nếu nói một cách không kiêng nể, cố ý chế giễu thì sẽ là “ngây thơ đến mức gần như ấu trĩ”, hoặc là “không phải ngây thơ mà là ấu trĩ”.

    Đây cũng là chuyện chẳng có cách nào.

    Năm nay, mọi người đều thích bày tỏ sự lãnh khốc, sắc bén, quan niệm đặc biệt của mình, lại thích dùng những từ khó nghe để gọi những thứ mà mình không thể sở hữu, cố ý bài xích.

    Chẳng hạn như gọi giọng nói trong trẻo như chuông bạc là “tiếng gà con”, gọi những người trẻ tuổi có lý tưởng, có chí khí là “hậu sinh không biết sống chết, không biết trời cao đất dày”, gọi những nhà thơ là “người không ốm mà rên”, gọi người hành hiệp trượng nghĩa là “kẻ hiếu chiến, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết”, gọi nữ nhân xinh đẹp và thành công là “có lão bản đứng phía sau bảo bọc nàng”, gọi những người nhiệt tình hành thiện là “ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa”, gọi những người dũng cảm thay đổi trật tự quá khứ, cơ cấu truyền thống là “đồ vô sỉ làm trái giáo điều, khi sư diệt tổ”…

    Tóm lại, tất cả đều bị bọn họ xem là không có đạo đức, thấy người khác có, bọn họ đều sẽ xuyên tạc, bôi nhọ, giày xéo, chà đạp, mỉa mai, xem thường.

    Cho nên trong mắt bọn họ, Ôn Nhu là “ấu trĩ” chứ không phải ngây thơ.

    Nhưng Ôn Nhu mặc kệ.

    Trời sinh nàng đã mặc kệ những thứ này.

    Nàng cũng không phải sống vì bọn họ.

    Như vậy nàng sống vì ai?

    Nàng cũng không biết.

    Ít nhất đối với nàng, trước mắt còn thiếu đi một mục tiêu “sống vì cái gì”.

    Không thể sống vì một đại sự gì đáng giá, trong lòng sẽ không có chỗ dựa.

    Nàng rất muốn có, ít nhất nàng muốn có một loại, đó là yêu.

    Cảm giác yêu người rất tuyệt, cảm giác được yêu lại càng tuyệt hơn.

    Nàng còn chưa có loại cảm giác này, hoặc là nàng đã sớm có, chỉ là nàng không biết mà thôi.

    Nhân sinh vốn là như vậy, thứ ngươi đã có chưa chắc đã biết, cũng không quý trọng, đến khi mất đi mới phát giác nó không còn nữa, hối hận không kịp.

    Mặt trời ngày ngày chiếu khắp nơi, ngươi sẽ không cảm tạ nó, đến khi mưa dầm kéo dài, ngươi mới phát giác không có nó đúng là không được. Cho dù nuôi một con lừa, ngày ngày giúp ngươi kéo xe chở hàng, ngươi chỉ hiềm nó phiền, hiềm nó bẩn, đến khi nó bị bệnh chết, mới phát hiện không có nó mới đúng là cực phiền cực bẩn.

    Nàng đi tìm loại cảm giác này.

    Thanh xuân là thứ không bền vững.

    Yêu lại là thứ không dễ tìm, thông thường nó không gọi tự đến, lúc muốn tìm nó lại không tới, thậm chí còn trốn đi.

    Cảm tình thì sao? Nó có vượt qua được khảo nghiệm của năm tháng hay không?

    Không tìm thì thôi, một khi tìm thì Ôn Nhu lại bực bội.

    Tại sao nàng không gặp được?

    Ai giấu tình yêu đi mất?

    Một cô gái tốt như nàng, ưu tú như nàng, xinh đẹp như nàng, lại không có tình yêu?

    Cô gái không có ái tình thấm ướt, còn duyên dáng hay không? Còn xinh đẹp nữa hay không?

    Nàng không thể không vội, một khi vội thì tính khí lại càng không tốt.

    Thời gian này, không biết vì sao tính khí của nàng rất nóng nảy, hở một chút là mắng chửi người khác. Với Lương A Ngưu, nàng cũng chỉ vào lỗ mũi, chọc vào thái dương mắng ba lần. Vốn nàng không muốn làm thương tổn Phương Hận Thiếu tâm tình còn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng cũng không nhịn được xung đột với hắn hai lần. Còn như La Bạch Ái, ngày thường nàng vốn chẳng xem ra gì, càng bị nàng chế giễu, trách móc đến không còn hình người, nhìn thấy nàng gần như bị dọa đến nằm rạp xuống. Ngay cả Đường Thất Muội gây cho người khác cảm giác âm trầm bất định, nàng luôn luôn không dám trêu chọc, thời gian này cũng cãi vã mấy lần.

    Trước kia nàng ở nhà, lúc tâm tình không tốt, nhiều nhất chỉ đi rút lông con chim anh vũ trong nhà nàng, dọa con chó đang ngủ say tỉnh dậy, đem chai lọ chén đĩa trong phòng làm ám khí ném chim, ném cá, ném gia đinh, còn đem mực Thọ Sơn mà cha nàng cất kỹ đổ vào giếng trong sân, khiến nó hoàn toàn biến thành nước đen. Dù là đoạn thời gian ở Kim Phong Tế Vũ lâu, đại tiểu thư nàng không cao hứng thì sẽ đuổi theo Phương Hận Thiếu tháo khăn vuông trên đầu hắn xuống (bởi vì nàng cảm thấy “hủ lậu”), đuổi theo Đường Bảo Ngưu muốn cắn đứt lỗ tai của hắn (bởi vì nàng không thích nó quá “dày”), thậm chí còn đuổi theo Vương Tiểu Thạch ném đá vào hắn (ai bảo hắn gọi là “Tiểu Thạch Đầu”). Nhưng lần này nàng lại không làm.

    Trước kia, nàng nhìn một cây hoa chỉ có nụ, còn chưa mở hoa, nàng sẽ nghĩ lúc hoa nở nhất định rất đẹp.

    Lúc hoa nở, nàng nhìn lại nghĩ hoa nở thật đẹp. Nó nở đẹp như vậy, cái gì cũng đáng giá.

    Lúc hoa tàn, nàng nhìn cũng vui vẻ như vậy. Hoa tàn rồi, thời gian đã đến, mau mau héo tàn để ngày khác lại nở ra càng đẹp hơn.

    Lúc hoa rơi, nàng lại cười tủm tỉm chờ một lần hoa nở khác.

    Cho nên nàng không thích người khác tặng hoa. Hoa rời khỏi cành không thể sống lâu, không bằng cứ trồng ở đó, mặc cho hoa nở hoa tàn, như vậy mới đẹp.

    Cho dù là một cây hoa không nở hoa, chỉ có lá, nàng cũng cao hứng như thế, bởi vì chỉ riêng lá đã đẹp như vậy, cần gì phải nở hoa.

    Lúc nàng nhìn thấy trên cây chỉ có trái, không nhìn thấy hoa, chẳng những không cảm thán mà còn suy nghĩ, bởi vì có trái nên có hạt giống, không lâu nữa khắp núi khắp nơi đều sẽ nở hoa.

    Nàng chính là cô gái như vậy, chuyện lớn bằng trời nàng cũng sẽ nghĩ theo hướng tốt.

    Nghĩ như vậy sẽ khiến người ta vui vẻ, cũng có thể tự mình cảm thấy vui.

    Nàng nhìn thấy trời mưa liền nghĩ đến sự khoan khoái khi dầm mưa, gặp tuyết rơi sẽ dùng cầu tuyết xoa mặt, cho dù đầu ngón tay bị đứt nàng cũng thưởng thức máu do mình nặn ra thật tươi, thật đẹp, thật rực rỡ, giày rách nàng cũng cảm thấy đầu ngón chân lộ ra thật trắng, thật tròn, thật đáng yêu.

    Đó là chuyện trước kia, hiện nay thì lại không.

    Tại sao không?

    Hiện nay, nàng nhìn thấy hoa nở lại nghĩ đến hoa tàn, nhìn thấy lá rậm rạp lại nghĩ đến sự tịch mịch khi hoa không nở, nàng cũng không bướng bỉnh rút lông gà, lông vịt, lông chó, cũng không hoạt bát ném người, gạt người, chọc ghẹo người, nàng chỉ bực bội, không ngừng tranh luận với người khác.

    Tâm tình của nàng thật sự không tốt.

    Hiện giờ, gặp phải trời mưa nàng lại ngửi được mùi mốc, nhìn thấy tuyết rơi nàng lại lạnh từ lòng bàn chân đến lòng bàn tay, buổi tối có lúc mơ thấy bên chân mình chảy máu tươi, còn chảy không ngừng, phảng phất còn có tiếng khóc của trẻ con; cho dù nhìn thấy mũi giày của mình hở ra vì đi ngàn dặm đường, nàng cũng sinh ra cảm khái đối với mũi chân của mình bị thương vì lộ ra bên ngoài.

    Tóm lại, nàng không vui.

    Ngoại trừ nàng vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một trận yêu đương, trong lòng nàng còn có một nút thắt, một cái bóng mờ.

    Kinh nguyệt của nàng đã quá kỳ nửa tháng không tới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adamsmiths,aolong,bakaganger,cabalvn,chieu ly,chtrang,contrast,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,kivzh7,kynguyen,lybietcau,netwalker,niemdc1,nuibaden,RobinLee,stdniitpn,thannhan,Tieu Lan,tommilanista,Trác Thanh,ttttieu,tuan nha,tuyetam,vanphong19,vodanh2012,Đơn bước,
  3. #62
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 62 – Có phải ta đã hơi già hay không

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Kinh nguyệt không tới, vốn cũng không phải chuyện gì đáng lo

    Không phải kinh nguyệt của mỗi nữ nhân đều đúng giờ, chuẩn xác như vậy .

    Dù sao kinh nguyệt đến tháng cũng không phải gà gáy buổi sáng, cho dù là gà gáy cũng có lúc không chính xác.

    Đối với Ôn Nhu, đây cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng hiện giờ nàng lại rất lo lắng.

    Vì chuyện này, nàng hết sức bực bội, vô cùng lo lắng, bởi vì nàng không biết mình có bị người khác làm gì hay không.

    “Người” là chỉ Bạch Sầu Phi.

    “Làm gì” là chỉ…

    Ôi!

    Chuyện này bảo nàng phải nói như thế nào đây!

    Nàng thậm chí chỉ suy nghĩ cũng cảm thấy nóng mặt, tim đập nhanh.

    Rốt cuộc đã “làm gì”?

    Đều là buổi tối đó.

    Đều là buổi tối hại người đó.

    Đêm máu tanh tràn đầy sát phạt và tình dục đó.

    Sau buổi hoàng hôn nàng đặc biệt trang điểm đó…

    Bạch Sầu Phi rốt cuộc có “làm gì” nàng hay không?

    Nàng không biết, cũng không rõ.

    Đêm đó, nàng bị khống chế huyệt đạo, đã hôn mê. Sau khi tỉnh lại, nàng thấy mình trần truồng, còn Thái Thủy Trạch đẫm máu bỏ mình. Đến khi nàng biết đó là chuyện tốt do Bạch Sầu Phi làm, Bạch Sầu Phi cũng đã chết.

    Trương Thán luôn ấp úng, vẫn không nói rõ với nàng.

    Nàng cũng không tiện hỏi thẳng, nàng là con gái, bảo nàng làm sao hỏi ra khỏi miệng.

    Nhưng nàng vẫn luôn băn khoăn lo lắng, cái tên rau cải trắng chết tiệt, “Quỷ Kiến Sầu” xấu xa kia rốt cuộc có làm gì nàng hay không?

    Nàng từ nhỏ đã không có mẹ, mặc dù phụ thân Ôn Vãn rất yêu thương nàng, nhưng cũng không giải quyết được rất nhiều chuyện cá nhân.

    Ví dụ lần đầu tiên kinh nguyệt đến tháng, nàng sờ vào thấy cả tay đầy máu, ban đầu cho là mình ăn phải thứ gì không tốt, sau đó lại cho rằng sẽ chảy máu không dứt, vì vậy khóc mãi không thôi.

    Nàng thật sự sợ hãi, thậm chí còn đi hỏi phụ thân xem mình có thể chết hay không.

    Phụ thân nàng cũng không biết giải thích với nàng thế nào, làm sao an ủi nàng, chỉ đành ôm chặt nàng nói:
    - Nhu nhi không chết, Nhu nhi sẽ không chết. Cho dù cha chết, Nhu nhi cũng sẽ không chết. Cho dù lỡ may có chuyện, cha nguyện chết thay Nhu nhi.

    May mắn cha nàng có một thân tín gọi là “Trần Tam Cô” (người khác ở sau lưng gọi bà là “nữ quản gia”), luôn luôn thay Ôn Nhu “thu dọn tàn cục”.

    Sau lần đó, Ôn Nhu mới ý thức được, hóa ra mình là một nữ nhân, mà nữ nhân và nam nhân dù sao cũng không giống nhau.

    Tam Cô cũng lần lượt dạy nàng rất nhiều chuyện, những chuyện của con gái.

    Nhưng nàng không thích biết, càng không thích học.

    Nàng căn bản không muốn chấp nhận sự thật mình là một cô gái, nàng không hiểu người vì sao phải phân nam nữ.

    Nàng hi vọng mình là một nam tử.

    Là một nam nhân thật tốt biết bao.

    Có thể đi nơi này, đến nơi kia.

    Có thể không sợ bị nam tử chiếm tiện nghi.

    Có thể giống như phụ thân, cho dù không có phu nhân, cũng có một trăm mấy chục hồng nhan tri kỷ.

    Có thể không cần học may vá, nấu ăn, tam tòng tứ đức, nữ công gia chánh gì đó.

    Có thể không cần sinh con.

    Có thể miễn đi nỗi khổ mang thai.

    Đúng rồi, mang thai.

    Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

    Lúc ấy Tam Cô muốn nói tỉ mỉ với nàng, nhưng nàng vừa nghe liền kháng cự.

    Nàng vừa nghe liền nói:
    - Ghét chết đi được!

    Sau đó nàng lại dùng tay bịt tai lại, liên tục nói:
    - Hạ lưu! Hạ lưu! Ta không nghe, ta không nghe…

    “Nữ quản gia” Tam Cô rất hảo tâm, khéo léo nói cho nàng biết chi tiết, nàng lại chớp mắt, hai tay nhéo hai gò má của Tam Cô, nghiêm túc hỏi:
    - Bà nói xem, có phải bà và phụ thân của ta có chuyện này chuyện nọ hay không, cho nên mới quen thuộc như vậy…

    Tam Cô nghe được liền giận đến biến sắc, xoay người rời đi. Về sau Tam Cô cũng không nói chuyện này với nàng nữa.

    Một lần đó, nàng nhớ tới còn mặt mày hớn hở, dương dương đắc ý.

    Cuối cùng nàng cũng dọa được Trần Tam Cô rồi.

    Khi đó nàng vẫn còn nhỏ, đến lúc nàng trưởng thành, muốn hiểu thì lại không biết tìm ai để hỏi.

    Nàng không có mẹ, nàng biết hỏi ai?

    Nếu hỏi người khác, da mặt nàng mỏng, sợ người khác cười.

    Cho nên, chuyện đắc ý kia, nàng càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Không ngờ chuyện đắc ý trong cuộc đời, kết quả mang đến lại là phiền muộn nhiều hơn vui sướng.

    Vì vậy đến bây giờ nàng vẫn không biết, một nam một nữ làm gì sẽ mang thai, sẽ trở thành vợ chồng, sẽ sinh con.

    Là miệng đối miệng? Mũi đối mũi? Nơi đó đối với nơi này? Nơi này đối với nơi đó?… Trẻ con lại là từ đâu tới?

    Vì vậy nàng cũng không biết, Bạch Sầu Phi có làm gì nàng hay không? Nàng có thể mang thai hay không?

    Nghe giọng điệu của Trương Thán, hình như A Phi chết tiệt kia còn không vấy bẩn sự trong sạch của nàng, nhưng nếu nàng không thất thân, vì sao kinh nguyệt lại dừng?

    Kinh nguyệt của nàng không tới, tuy không phải là lần đầu, có lúc cũng từng xảy ra, nhưng tại sao lại đến vào lúc chết người này? Giờ phút quan trọng này? Hơn nữa lần này còn chậm như vậy. Nếu thật sự có con với Bạch Vô Thường chết tiệt kia, vậy nên làm sao đây?

    Nàng còn muốn lưu lạc giang hồ, muốn đánh thiên hạ, muốn làm nữ hiệp.

    Đáng tiếc, Hắc Thán Đầu chết tiệt kia lại không có ở đây, nàng không tìm được người nào có mặt ở hiện trường để hỏi cho rõ ràng.

    Nàng chỉ muốn tìm một người để hỏi, cho dù không phải là người có mặt ở hiện trường cũng không sao.

    Nàng bực bội, khó chịu.

    May mắn, trong đội ngũ chạy trốn lần này còn có một cô gái khác, đó là Hà Tiểu Hà.

    Hà Tiểu Hà vẫn luôn lưu ý đến tâm tình của Ôn Nhu trong quá trình chạy trốn, từ vui vẻ, hiếu kỳ đến bực bội, giận hờn.

    Dù sao nàng cũng là “người từng trải”, cũng từng là danh kỹ được xưng là “Lão Thiên Gia” trong lầu Khổng Tước.

    Nàng phát hiện hai bên quai hàm Ôn Nhu phồng lên, hở một tí là nổi giận, vành mắt vừa đen lại lớn, hơn nữa thường có hiện tượng muốn nôn, nàng liền lưu ý.

    Có lẽ bởi vì nàng quan tâm Ôn Nhu, hoặc là bởi vì mọi người đang cùng ở trên một con thuyền chạy trốn, cũng đều là thân con gái, nàng thật sự không muốn Ôn Nhu tự gây khó dễ cho mình, hành hạ bản thân, cho nên nàng tìm cách nghe ngóng xem chuyện gì xảy ra, sau đó sẽ đi khuyên giải.

    Trước tiên phải biết được nguyên do, mới có thể khuyên giải.

    Muốn hiểu một người là chuyện không dễ dàng. Bởi vì con người cho dù cần người khác hiểu, nhất định vẫn sẽ bảo vệ mình, không để cho người khác biết.

    Có lúc không tháo được, còn khiến nút thắt ban đầu biến thành nút chết.

    Một khi đã thành nút chết sẽ không dễ tháo ra.

    Ngươi thì sao?

    Trong lòng ngươi có nút thắt hay không? Có để người khác tháo gỡ hay không? Có thể để người ta hiểu rõ hay không?

    Trong lòng ai không có nút thắt?

    Ai không hi vọng có người hiểu rõ?

    Rốt cuộc khi nào mới có thể chấm dứt?

    Ngoại trừ Hà Tiểu Hà, trong đám đồng hành ít nhất còn một người khác, rất muốn tháo gỡ nút thắt trong lòng Ôn Nhu.

    Nhưng hắn lại không tiện, bởi vì hắn là nam tử.

    Một nam tử, nếu như kiên quyết đi tháo gỡ nút thắt trong lòng cô gái, có lúc còn khó hơn tháo nút thắt trên y phục của nàng.

    Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể quan tâm, cũng chỉ đành trêu đùa cho Ôn Nhu vui vẻ.

    Nhưng gần đây Ôn Nhu lại không vui.

    Hắn đương nhiên chính là La Bạch Ái của Uyên Ương Hồ Điệp phái.

    Hỏi một người thì dùng miệng.

    Nhìn một người thì dùng mắt.

    Yêu một người thì dùng tâm.

    La Bạch Ái đối với Ôn Nhu dùng cả tai, mắt, mũi, lưỡi, thân, ý, tâm, ngay cả xúc giác, linh cảm, nguyên thần cũng không rãnh rỗi.

    Nhưng cho dù hắn dụng tâm ra sao, cũng không thể thuận tiện như Hà Tiểu Hà.

    Cả hai đều là thân con gái, muốn nói là nói, muốn hỏi là hỏi.

    Hà Tiểu Hà biết (ít nhất cảm giác được) Ôn Nhu rất mất bình tĩnh, cho nên phương thức nàng nói chuyện với Ôn Nhu cũng rất đặc biệt, khía cạnh tiến vào kỳ lạ, nhìn giống như dứt khoát, nhưng lời nói lại kỳ quái.

    Câu thứ nhất nàng hỏi:
    - Có phải ta đã hơi già hay không?

    Nếu là câu khác, Ôn Nhu có thể sẽ không đáp, nhưng câu này thì khác.

    Lập tức, Hà Tiểu Hà đã biến thành một người cần nàng an ủi, ít nhất tình cảnh còn tệ hơn cả nàng.

    Cho nên, khí khái hào hiệp của Ôn Nhu khiến nàng tự nhiên sinh ra ý định an ủi vị tỷ muội cùng hội cùng thuyền này.

    Vì vậy nàng nói:
    - Tỷ già? Vậy nơi này không có người trẻ nữa rồi.

    Theo đó, hai người bắt đầu mở rộng đề tài.

    Con người, một khi đối thoại thì sẽ hiểu rõ lẫn nhau, nút thắt trong lòng cũng có cơ hội tháo gỡ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 33 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adamsmiths,aolong,bakaganger,cabalvn,chieu ly,chtrang,contrast,cunhonho,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,kivzh7,kynguyen,lybietcau,manutd_dn2,netwalker,niemdc1,nuibaden,RobinLee,stdniitpn,thannhan,Tieu Lan,tommilanista,Trác Thanh,ttttieu,tuan nha,tuyetam,vanphong19,vodanh2012,Đơn bước,
  5. #63
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 63 – Tâm tình của ta không tốt

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    - Ta nói là tâm, tâm già, không phải là người.
    Hà Tiểu Hà cười nói tiếp:
    - Ta thật hâm mộ muội.

    - Hâm mộ ta cái gì?
    Ôn Nhu cảm thấy lạ.

    - Hâm mộ muội vĩnh viễn ngây thơ, hoạt bát, vui vẻ
    Hà Tiểu Hà thiện ý nói:
    - Người như vậy, tình hoài vĩnh viễn không già.

    Cặp mắt Ôn Nhu sáng lên, giống như hai ngọn đèn, nhưng không lâu sau lại ảm đạm đi.

    - Tâm tình của ta cũng không tốt…
    Lông mi dài của Ôn Nhu rũ xuống, lay động rất nhiều vết tích mộng mơ.

    - Tại sao không tốt?

    - Ta…
    Ôn Nhu muốn nói lại thôi:
    - Cũng không có gì.

    Khóe mắt Hà Tiểu Hà liếc thấy Ôn Nhu đang cầm vạt áo của chính mình kéo rồi lại vò, vò rồi lại kéo, trong lòng ngầm hiểu được mấy chuyện.

    Thứ nhất, tiểu cô nương vốn sung sướng không biết thời gian này, trên thân thể và tâm lý e rằng thật sự đã xảy ra chút chuyện.

    Thứ hai, không biết những chuyện này có quan trọng đối với người khác hay không, nhưng đối với Ôn Nhu thì nhất định hết sức nghiêm trọng.

    Thứ ba, nếu như chuyện rất nghiêm trọng với Ôn Nhu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của đại cô nương này. Một khi vị đại tiểu thư này tính khí không tốt, những người đồng hành nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng.

    Thứ tư, vì vậy nàng phải biết rõ Ôn Nhu “rốt cuộc có tâm sự gì”.

    Thứ năm, nếu như muốn làm rõ Ôn Nhu rốt cuộc có tâm sự gì, có lẽ phải tốn sức một chút.

    Cho nên nàng không hỏi, chỉ nói:
    - Tâm tình không tốt cũng chẳng có gì đáng ngại. Ai cũng sẽ có lúc tâm tình không tốt. Ta cũng thường xuyên ưu tư, tâm tình xấu đi. Nhưng Vương Tiểu Thạch đã dạy ba phương pháp, lại rất hiệu nghiệm, ta đã thử, thật sự có thể giải ưu phiền nhất thời.

    - Hòn đá nhỏ kia luôn lý luận lôi thôi.
    Ôn Nhu xì một tiếng nói:
    - Hắn có biện pháp gì tốt?

    Hà Tiểu Hà nói:
    - Thứ nhất, hắn cho rằng vui vẻ và bi thương chỉ là suy nghĩ của mình, mà suy nghĩ có thể do mình khống chế. Nếu hiện tại ngươi rất bi thương, chỉ cần ngươi không nghĩ đến chuyện bi thương đó, mà lại nghĩ đến chuyện ngươi cảm thấy rất vui sướng, tự nhiên ngươi sẽ vui vẻ, sẽ không bi thương nữa. Cho nên hắn nói, con người phải tự tìm niềm vui, không tìm phiền não. Làm người phải nghĩ đến nhiều chuyện vui vẻ, đừng để ưu thương hành hạ bản thân.

    Nàng lại nhỏ giọng nói với Ôn Nhu:
    - Nếu nhà ngươi chết một con mèo, ngươi rất hoài niệm nó, vậy không bằng hãy yêu quý một con chó khác trong nhà hơn.

    Ôn Nhu còn đang phiền não:
    - Nhưng mà, nếu như ta nhìn thấy con chó kia, nhất định sẽ càng hoài niệm con mèo của ta.

    Hà Tiểu Hà mỉm cười nói:
    - Có điều, nếu như ngươi không quên được, hắn còn có một phương pháp khác. Ngươi hãy đem khó khăn, phiền toái, ngăn trở, thậm chí sinh ly tử biệt, hoàn toàn nghĩ theo hướng tốt, vậy thì có thể tự khuyên giải mình.

    - Cái gì?
    Ôn Nhu vừa nghe liền không phục:
    - Nào có chuyện suy nghĩ chủ quan như vậy. Khó khăn chính là khó khăn, ngăn trở chính là ngăn trở, phiền toái chết được, còn xem là chuyện tốt.

    - Hắn đã nói như vậy, không trải qua khó khăn gian khổ, làm sao có thể thành được đại sự? Hãy xem ngăn trở, khó khăn là con đường phải đi để dẫn đến thành công, như thế mới có thể rèn luyện tâm chí kiên quyết của một người. Ngăn trở càng lớn, sau này cơ hội thành công sẽ càng lớn; lực cản càng mạnh, sau này thành tựu sẽ càng cao. Ý của hắn là, nếu như không có ngăn trở, cũng sẽ không có thành công; càng nhiều ngăn trở, chỉ cần ngươi bất khuất, sẽ càng có cơ hội thành công. Khi ngươi nhìn một chuyện với thái độ và tâm cảnh khác, tự nhiên sẽ có cách nhìn bất đồng.

    Ôn Nhu càu nhàu:
    - Ta cũng không muốn cái gì thành công hay không. Cho dù hắn nói đúng, như vậy ngay cả chuyện bị thảm trên nhân gian như sinh li tử biệt, cũng có thể nói quên là quên, muốn bỏ là bỏ sao?

    Hà Tiểu Hà cười nói:
    - Ý của Vương Tiểu Thạch là, sinh li sinh ra tư niệm, ngược lại khiến cho sau này gặp nhau càng vui mừng hơn; còn như tử biệt, nếu như xem nó là một loại “không cần ở lại trong cuộc đời chịu khổ, chịu khó, chịu hành hạ”, cũng xem như là chuyện tốt. Vương Tiểu Thạch cũng tự nói, hắn chỉ là nghĩ đến, chưa chắc đã có thể làm được.

    Ôn Nhu nghe được cảm thấy hứng thú, hỏi ngược lại:
    - Còn một phương pháp nữa thì sao?

    Hà Tiểu Hà thuận nước đẩy thuyền, nói ra:
    - Hắn nói, người sở dĩ trầm luân là bởi vì hắn muốn trầm luân, người sở dĩ sa ngã là chính hắn muốn sa ngã…

    Ôn Nhu vừa nghe liền không lọt tai:
    - Nói bậy, nào có người muốn mình trầm luân sa ngã.

    Hà Tiểu Hà giải thích:
    - Lúc đầu ta cũng rất không đồng ý, nhưng cách nhìn của Vương Tiểu Thạch là, ngoại trừ thiên tai nhân họa, nhân tố vận mệnh hoàn toàn không thể đấu tranh phản kháng, phần lớn người thất bại, thối nát, đều là mình tự tìm lấy. Có lẽ hắn sa vào hưởng lạc, có lẽ hắn dã tâm bừng bừng, cũng có lẽ bởi vì đã làm sai chuyện, không thể chuộc tội, cho nên sai lại càng sai, dứt khoát trầm luân trở thành kẻ đại gian đại ác. Mà hành vi của con người bị ảnh hưởng bởi tâm tư và tập tính. Nói cách khác, nếu như ngươi thường xuyên tự nói với mình “ta rất vui vẻ, ta rất vui vẻ, ta là một người thiện lương”, sau đó ngày ngày cười vui, mỗi ngày hành thiện, lúc nào cũng giúp người, như vậy hành vi và việc làm của ngươi dĩ nhiên sẽ biến ngươi thành một người tốt thật sự vui vẻ và lương thiện.

    Ôn Nhu trố mắt nói:
    - Hắn muốn nói, chỉ cần mình cho rằng mình vui vẻ hạnh phúc, sẽ có thể vui vẻ hạnh phúc?

    Hà Tiểu Hà thở phào một hơi, nói:
    - Đúng, điều này cũng hoàn toàn giống như đạo lý trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu.

    Ôn Nhu líu lưỡi nói:
    - Tiểu Thạch Đầu đúng là… đúng là quá ngây thơ rồi. Nói như vậy, trên đời có ai không hi vọng mình vui vẻ? Vậy thế gian không còn người khổ mệnh nữa.

    Hà Tiểu Hà nói:
    - Lời không phải nói như vậy. Trên đời thật sự có không ít người tự tìm phiền não, buồn lo vô cớ. Cho dù chuyện thất bại chỉ chiếm một phần nhỏ trong cuộc đời, nhưng bọn họ có thể vì một phần nhỏ này mà ưu thương suốt cuộc đời còn lại.

    Ôn Nhu không nhịn được nói:
    - Với chuyện bình thường, chỉ cần thay đổi, điều chỉnh tâm cảnh một chút là vượt qua được. Nhưng nếu như thân thể bị thương, ngươi không nghĩ đến nó mà nghĩ đến chuyện khác, nó sẽ không đau sao? Nếu như ngươi bị người ta chặt đứt một chân, ngươi có thể há miệng cười cười là có thể bước đi như bay sao? Tiểu Thạch Đầu đúng là đầu đá, suy nghĩ hão huyền, kết quả là muốn nứt cả đầu.

    Hà Tiểu Hà cười phì một tiếng, nói:
    - Vương tháp chủ thông minh một đời, ai gặp hắn cũng bội phục hắn tuy còn trẻ tuổi nhưng liệu sự như thần, suy nghĩ và ánh mắt sâu xa hơn người, nhưng nghe muội nói ra, hình như hắn đã biến thành một quả dưa ngốc.

    Nàng trong miệng nói, trong tai nghe được những lời kia của Ôn Nhu, trong mắt nhìn thấy Ôn Nhu nôn nóng thở gấp, trong lòng đã có suy nghĩ, hóa ra tám phần vấn đề nằm trên thân thể của cô gái nhỏ này.

    Cuộc nói chuyện xem như đã bắt đầu vào đề, nhưng vẫn không thể gấp được.

    Hà Tiểu Hà đã ở từng sống thanh lâu, biết chuyện gì là gấp nhất nhưng lại không thể gấp được. Nàng cũng không phải là một cô gái rất kiên nhẫn, nhưng lại là một cô gái rất biết lúc nào cần phải kiên nhẫn.

    Ôn Nhu còn đang càu nhàu:
    - Vốn là vậy mà, thiên hạ ngốc nhất Tiểu Thạch Đầu, ta đã nói từ trước rồi.

    - Đúng.
    Hà Tiểu Hà thuận nước đẩy thuyền một câu:
    - Nếu không, hắn làm sao lại không biết tâm sự của muội.

    Ôn Nhu a một tiếng, dùng đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào Hà Tiểu Hà:
    - Hắn biết chuyện gì của ta?

    Hà Tiểu Hà dứt khoát ném một hòn đá dò đường, đi thẳng vào vấn đề:
    - Chuyện trên thân thể muội.

    Ôn Nhu thất kinh:
    - Làm sao tỷ biết?

    Hà Tiểu Hà biết đã đoán đúng, nói ngay:
    - Sao ta lại không biết.

    Không ngờ Ôn Nhu lại mếu máo, mắt híp lại, khóc òa lên.

    - Ngay cả tỷ cũng nhìn ra được! Ngay cả tỷ cũng nói như vậy! Đó là thật rồi! Đó là thật rồi!

    Hà Tiểu Hà không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy, Ôn Nhu vừa khóc, nàng lại luống cuống tay chân, vội ôm lấy Ôn Nhu khuyên nhủ:
    - Muội đừng khóc, muội đừng khóc, có chuyện gì từ từ thương lượng, thương lượng…

    Ôn Nhu vừa phun cả nước miếng, nước mũi lên áo Hà Tiểu Hà, vừa nức nở nói:
    - Chuyện như vậy, xấu hổ như vậy, còn gì để thương lượng, có thể thương lượng! Lần này ta chết chắc rồi!

    Hà Tiểu Hà hoài nghi hỏi:
    - Muội chẳng lẽ là… là Vương Tiểu Thạch ăn hiếp muội?

    Ôn Nhu bật dậy, đẩy Hà Tiểu Hà ra, lau sạch nước mắt, hơi giận dùng hai ngón tay chỉ vào đối phương nói:
    - À… hóa ra tỷ cũng không rõ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adamsmiths,aolong,bakaganger,cabalvn,chieu ly,chtrang,contrast,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,kivzh7,kynguyen,lybietcau,manutd_dn2,netwalker,RobinLee,stdniitpn,thannhan,Tieu Lan,tommilanista,Trác Thanh,ttttieu,tuyetam,vodanh2012,Đơn bước,
  7. #64
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 64 – Ôn nhu cho tỷ xem

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Rõ cái gì?

    Lần này Hà Tiểu Hà thật sự mơ hồ.

    - Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Muội muội.
    Hà Tiểu Hà đành phải uyển chuyển hỏi:
    - Đừng ngại nói cho ta biết, để người làm tỷ tỷ này quyết định với muội.

    - Không có gì…
    Ôn Nhu hơi xấu hổ nói:
    - Ta cũng không rõ, rốt cuộc có hay không…

    Nàng muốn nói lại thôi.

    Chậc!

    Vẫn không thể gấp được, vừa rồi mình nôn nóng nên đã lộ tẩy, chuyện lại trở nên lòng vòng.

    - Được, được.
    Hà Tiểu Hà cười nói:
    - Muội không nói cũng không sao, chúng ta chỉ hàn huyên một chút…

    Trong lòng nàng cũng có tính toán, sự tình nhất định có liên quan đến tình trạng thân thể của Ôn Nhu, nhưng lại xấu hổ không muốn nói với người khác, ừm, chẳng lẽ…

    Nàng lập tức đổi đề tài, bắt đầu nói sang chuyện khác:
    - Tỷ tỷ ta là người từng trải, nam nhân đều là kẻ xấu, muội muội nhất định không được để kẻ xấu ức hiếp.

    Lông mi vừa dài vừa đen vừa cong của Ôn Nhu khẽ run rẩy, trong lòng Hà Tiểu Hà cũng rung một cái.

    - Hà tỷ, ta… ta muốn hỏi tỷ…

    - Muội hỏi đi, ta biết thì sẽ trả lời.
    Hà Tiểu Hà nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của nàng:
    - Tỷ tỷ ta thân thế lênh đênh, những thứ khác không nói đến, nhưng nam nhân hùng hùng hổ hổ, ta còn hiểu rõ hơn so với sóng sóng gió gió trên giang hồ.

    Ngươi hỏi đi!

    Lúc này mà hỏi ra, đương nhiên là điểm mấu chốt.

    Chi cần ngươi đưa cổ tay cho ta bắt mạch, đại phu sẽ biết bệnh của ngươi ở đâu.

    Chỉ cần ngươi hỏi, ta cũng biết vấn đề của ngươi xảy ra ở chỗ nào.

    Ôn Nhu quả nhiên đã hỏi.

    Xem ra, nàng đã lấy hết dũng khí để hỏi.

    - Hà tỷ, nam nhân có phải…

    - Có phải cái gì?

    - Có phải…

    Giọng nói còn nhỏ hơn cả muỗi, có vẻ như dũng khí của Ôn Nhu thật sự là đầu voi đuôi chuột.

    - Vậy thì được rồi.
    Cặp mắt trong và sáng của Hà Tiểu Hà đảo một cái, dùng hai tay nắm lấy tay Ôn Nhu cười nói:
    - Tỷ tỷ nói cho muội biết một số chuyện của nam nhân xấu trong lâu, muội cứ xem như chuyện cười vậy, được không?

    Ôn Nhu nghi hoặc nói:
    - Trong lâu… nam nhân xấu?

    Hà Tiểu Hà cười đùa nói:
    - Đương nhiên không phải là trong Kim Phong Tế Vũ lâu của chúng ta, mà là những nơi trước kia ta từng sa chân vào như Lưu Hương viên, Tiêu Tương các, Như Ý quán, Khổng Tước lâu.

    Lúc này Ôn Nhu lại sinh ra hứng thú:
    - Đúng rồi, ta vẫn luôn muốn hỏi tỷ, địa phương hạ lưu như vậy, tỷ còn ở đó làm gì?

    Sắc mặt Hà Tiểu Hà trầm xuống.

    Lúc này Ôn Nhu mới tỉnh ngộ, vội nói:
    - Xin lỗi, ta không phải cố ý, ta cũng không có ý xem thường… ta… ta chỉ là… chỉ là không hiểu, cho nên, mới tò mò hỏi một câu… mà thôi…

    Sắc mặt Hà Tiểu Hà mới hơi giãn ra, đổi thành một giọng điệu bình thản, bất đắc dĩ nói:
    - Đều là vì cuộc sống thôi, muội muội.

    - Cuộc sống?

    Ôn Nhu lại nghe không hiểu.

    Vì cuộc sống, tại sao phải nương thân vào chốn thanh lâu khói hoa?

    Hà Tiểu Hà thấy dáng vẻ của nàng, biết nàng không hiểu, liền nói:
    - Muội và ta không giống nhau, chúng ta vốn ở trong hai thế giới khác biệt. Muội không cần lo lắng thứ gì, còn ta phải lo lắng tất cả. Chẳng hạn như, muội không bao giờ phải lo lắng củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà, còn ta phải lo lắng toàn bộ, tay làm hàm nhai. Một ngày không làm, một ngày không có ăn. Muội thì khác, lúc đói có cơm, lúc khát có nước, muốn gì được nấy, ăn không ngồi rồi. Muội trời sinh không cần lo lắng những thứ này, tỷ tỷ ta thì không có phúc khí như vậy.

    Ôn Nhu trề môi ủy khuất nói:
    - Nhưng mà, ta thà rằng giống như các người… những thứ các người có, ta đều không có.

    Hà Tiểu Hà lập tức dùng tay khẽ che môi của nàng, cắt lời:
    - Đừng nói như vậy, cẩn thận làm mất phúc của mình. Muội trời sinh giống như ngậm chìa khóa vàng xuất thế, không buồn không lo. Muội cái gì cũng có, ngược lại không quý trọng loại hạnh phúc này, cho nên mới rời nhà ra đi, mới có thể không thích cái này, không vừa lòng cái kia.

    Ôn Nhu vẫn không hài lòng, không vui vẻ nói:
    - Nhưng mà ta tình nguyện giống như các người.

    - Giống như chúng ta có gì tốt?

    - Ít nhất, có thể...
    Ôn Nhu cúi đầu, cuối cùng tìm được từ mấu chốt:
    - Tương đối giống như đang làm một người.

    Hà Tiểu Hà thở ra một hơi dài, vỗ nhẹ vào cánh tay mềm của Ôn Nhu:
    - Điều này cũng đúng. Chúng ta không phải cành vàng lá ngọc như muội, do đó có thể lăn lộn trong trần thế cuồn cuộn, thất tình lục dục, buồn vui khổ sướng, không một thứ nào không nếm trải, không một thứ gì không hay biết, cũng xem như là không đến uổng chuyến này, không sống uổng đời này.

    Ôn Nhu trề môi nói:
    - Đúng… ta cảm thấy các người sống thật có hình có sắc, có máu có lệ, cho nên ta mới…

    - Cho nên muội mới chạy ra, đi theo những kẻ côn đồ lưu manh như chúng ta, đúng không?

    Nói xong, Hà Tiểu Hà cười lên.

    Ôn Nhu cũng cười lên.

    Nàng vừa cười, lúm đồng tiền hiện lên thật sâu, hai quai hàm phúng phính hồng hào, lập tức giống như cả chùa chiền đều thay đổi vì nụ cười rực rỡ của nàng, đến bồ đề cũng biến thành phiền não, phiền não cũng biến thành bồ đề.

    Hà Tiểu Hà không nhịn được dùng ngón tay nhéo nhéo quai hàm phúng phính của Ôn Nhu, cười trêu nói:
    - Thật đáng yêu quá, muội muội! Đừng để người ta ăn mất hai chiếc bánh bao mềm mại này của muội, lòng ta đau.

    Ôn Nhu vừa nghe chợt đỏ mặt.

    Hà Tiểu Hà nhìn thấy cũng có cảm giác thương tiếc. Nàng nhớ tới những năm tháng mà mình đỏ mặt, đã không biết thất lạc ở đâu rồi, không nhịn được có phần cảm khái.

    Ôn Nhu lại giống như nhớ tới điều gì, ngượng nghịu nói:
    - Hà tỷ, vậy tỷ ở nơi đó lâu như vậy, đối với nam nhân, chẳng phải là... rất cái đó?

    Hà Tiểu Hà nhướng mày:
    - Rất cái gì?

    Ôn Nhu cúi đầu nói:
    - Cái đó đó.

    Hà Tiểu Hà vẫn không rõ:
    - Cái đó? Cái đó là cái gì? Là cái nào?

    Ôn Nhu nhỏ giọng như muỗi kêu:
    - Cái đó…

    Cuối cùng nàng cố lấy can đảm nói:
    - Tỷ đối với nam nhân, nhất định là rất thông hiểu đúng không?

    - Hả… thông hiểu?
    Hà Tiểu Hà bật cười. Cô gái nhỏ này, hóa ra là muốn biết một chút chuyện của người khác phái, nhưng da mặt lại mỏng, không tiện hỏi:
    - Tại nơi rồng rắn hỗn tạp như vậy, tỷ tỷ ta dĩ nhiên ít nhiều phải hiểu được một chút. Muội có muốn nghe hay không?

    - Muốn chứ.
    Ôn Nhu vẫn nhỏ giọng như muỗi đáp.

    Nàng thật sự hiếm khi ôn nhu như thế.

    - Muội không sợ nghe bẩn lỗ tai sao?

    Ôn Nhu rất đáng yêu bịt hai lỗ tai lại, ngẩng đầu hiện lên lúm đồng tiền, cười đến lỗ mũi nhăn lại, nói:
    - Ta không sợ. Thứ không dễ nghe, ta sẽ rửa tai.

    Hà Tiểu Hà cũng không kìm được khẽ vuốt tóc mai rối bời bên tai Ôn Nhu, thương tiếc nói:
    - Thật là ta thấy ôn nhu đến đáng thương.

    - Cái gì ôn nhu, đó là ôn nhu cho tỷ tỷ xem thôi.
    Ôn Nhu không đồng ý nói:
    - Đối với người khác, nhất là nam nhân xấu, ta lại rất hung dữ.

    - Chuyện này tỷ tỷ lại ngưỡng mộ.
    Sắc mặt Hà Tiểu Hà cũng giãn ra, cười nói:
    - Tỷ tỷ lại cảm tạ muội đặc biệt ôn nhu cho ta xem, người khác chưa chắc đã có phúc khí này, đây gọi là rất khó tiêu thụ ân huệ của mỹ nhân.

    Ôn Nhu liếc nhìn Hà Tiểu Hà, thấy nàng mắt ngọc mày ngài, lúc cười khóe miệng cong cong vểnh lên, chợt liên tưởng đến củ ấu ăn vào trung thu, không khỏi ngơ ngác nói:
    - Hà tỷ, tỷ cười cũng thật xinh đẹp.

    Hà Tiểu Hà ngẩn ra, dường như không nghĩ Ôn Nhu lại khen nàng xinh đẹp, sau đó thở dài xa xăm:
    - Muội đừng chọc tỷ tỷ vui vẻ. Tỷ tỷ không học được cái khác, nhưng nụ cười này lại rất coi trọng cách thức. Đừng quên, tỷ tỷ ta vốn là người bán nụ cười.

    Ôn Nhu lại cảm thấy buồn cười:
    - Cười cũng coi trọng? Không phải muốn cười là cười sao. Cười cũng có thể bán sao? Bao nhiêu tiền một cân?

    - Một người có thể muốn cười là cười, muốn khóc là khóc, đã là một loại hạnh phúc. Muội cho rằng người bình thường có thể thoải mái, sảng khoái như vậy sao. Có một số nơi, ngươi muốn không cười cũng không được, có lúc ngay cả một giọt lệ cũng không thể chảy. Chúng ta là những cô gái cười cho người khác xem, cũng khóc cho người khác nhìn, nào giống như muội.

    Ôn Nhu chỉ chớp chớp mắt, nghe đến nhập thần, giống như rất mong đợi. Nàng luôn luôn thích cười là cười, muốn khóc là khóc, nhưng lại mong đợi tình cảnh dở khóc dở cười.

    Hà Tiểu Hà thấy dáng vẻ của nàng ngây thơ như thế, vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải vừa cười vừa thở dài một tiếng, vuốt vốt mái tóc trên trán nàng, xem như là kể chuyện xưa cho trẻ con nghe:
    - Chúng ta cười, là cười cho nam nhân xem, mục đích là để cho bọn họ mất hồn, mà nụ cười của nữ nhân là phướn câu hồn bọn họ. Làm sao để câu hồn bọn họ? Điều này phải nói đến cách thể hiện.

    Ôn Nhu thúc giục:
    - Đúng vậy, đúng vậy, làm sao cười, cười thế nào mới có thể câu hồn nam nhân?

    Nàng nắm ống tay áo của Hà Tiểu Hà lắc lư một trận.

    Hà Tiểu Hà cười đẩy nàng ra, nói:
    - Muội xem, nóng lòng như vậy, vội vàng đi câu nam nhân sao?

    Lại thấy Ôn Nhu ngượng ngùng trề môi, nàng vội nói tiếp:
    - Muốn câu hồn người khác có rất nhiều phương pháp. Nam nhân nhìn nữ nhân, không giống như cách nhìn của chúng ta. Cái bọn họ muốn là mi mắt đưa tình, muội phải cười một cách tiêu hồn bọn họ.

    - Làm sao để tiêu hồn?
    Ôn Nhu mở to hai mắt:
    - Cười không phải chỉ là cười sao?

    - Không. Muội phải cười thật diễm lệ, để cho bọn họ suy nghĩ vẩn vơ, nhưng không thể trở nên tùy tiện. Một khi đã tùy tiện, vậy thì sẽ trở thành hèn hạ, không đáng giá nữa. Nam nhân chính là đê tiện như vậy. Muội phải lạnh như băng, có người tính khí nổi lên, sẽ tìm đủ mọi cách bắt muội phải cười với hắn. Đó là bọn họ không có tự trọng. Người tự trọng có khi cũng đê tiện. Bọn họ thích muội cười, mặc kệ là cười thật hay cười giả, cũng mặc kệ muội cười có phải chỉ vì tiền của bọn họ hay không. Muội phải cười làm sao khiến bọn họ cho rằng muội hồ đồ, si mê, bọn họ sẽ hồ đồ, si mê cam tâm vì muội móc sạch túi tiền túi bạc. Muội có thể cười như gần như xa, như ẩn như hiện, thậm chí có thể cười như không cười, diễm lệ như đào mận, nhưng nhất định không nên cười quá lạnh lùng quá kiêu ngạo.

    Nói đến đây, Hà Tiểu Hà chợt ngừng lại một chút, liếc nhìn chiếc giường lò giữa viện phía sau, được thêm than lửa sưởi ấm vào mùa đông.

    Ôn Nhu đang nghe rất thú vị, nhưng cũng nghe không hiểu:
    - Tại sao không thể cười kiêu ngạo?

    - Bởi vì kiêu ngạo sẽ khiến nam nhân sợ. Nếu bọn họ đã tự ti, vậy thì hết thuốc cứu rồi. Nam nhân càng tự ti, sẽ càng tự đại đến mức đáng ghét khó ưa. Một khi bọn họ cảm thấy không xứng đôi với muội, thà rằng tìm những người có thể khiến bọn họ thi triển uy phong, chứ không tìm những người khiến bọn họ cảm thấy mình hèn hạ. Vậy muội chỉ có thể ngồi trên ghế lạnh mà thôi. Nam nhân chính là thứ tồi tệ như vậy.
    Hà Tiểu Hà hậm hực mắng:
    - Muội nên biết, nam nhân lên chỗ chúng ta đều không có gì tốt, ngũ hoa bát môn, hai phe hắc bạch, chim bay cá nhảy, không thiếu thứ gì.

    Ôn Nhu không nhịn được lại hỏi:
    - Ngũ hoa bát môn? Thật ra là hoa gì? Môn gì?

    Hà Tiểu Hà ngẩn ra:
    - Muội không hiểu à?

    Ôn Nhu dùng hàm răng trắng như tuyết khẽ cắn môi dưới.

    Hà Tiểu Hà thấy nàng đáng thương, liền cười nói:
    - Ai da, chuyên này cũng không có gì. Thật ra những lời người người đều nói, phần lớn mọi người lại không hiểu. Cái gọi là ngũ hoa bát môn, là Ngũ Hoa trận và Bát Môn trận trong binh pháp cổ đại, cũng là một loại ẩn dụ các ngành các nghề. Ngũ hoa bao gồm hoa cúc vàng, ví von cô gái bán trà; bông vải, ẩn dụ thầy lang ra đường chữa bệnh cho người khác; hoa thủy tiên, nói đến ca nữ trên tửu lâu; hoa gai lửa, tức là người biểu diễn tạp kỹ; hoa trạch lan, ám chỉ những người khuân vác, khiêng kiệu. Bát môn bao gồm nhất môn trung, người đoán mệnh xem bói; nhị môn bì, người bán thảo dược; tam môn thải, người diễn ảo thuật; tứ môn quải, người giang hồ mãi võ; ngũ môn đoàn, người bình thoại đàn từ; lục môn thủ, người hát rong đầu đường; thất môn điều, người mắc cỏ buộc giấy; bát môn liêu, người ca diễn trên đài cao. Đây gọi là ngũ hoa bát môn.

    Ôn Nhu lẩm bẩm lặp lại một lần, nghe rất tập trung:
    - Tới hôm nay ta mới biết cái gì là ngũ hoa bát môn. Nói như vậy, tỷ có thể nhìn thấy nhiều người kỳ lạ cổ quái như thế, chẳng phải là rất thú vị sao?

    Hà Tiểu Hà vừa nghe, cảm thấy hô hấp khó khăn:
    - Muội cho rằng ta trầm luân làm kỹ nữ ở thanh lâu là chuyện thú vị?

    Nói đến đây, nàng suy nghĩ lại, cũng cảm thấy đúng. Nếu đổi cách nhìn khác, không để ý đến chuyện thanh cao thuần khiết, vậy làm kỹ nữ thanh lâu cũng có mặt vui vẻ của nó. Đó không phải là nơi để người ta vui đùa, giải trí hay sao? Kỹ nữ chính là nhân vật chủ chốt bị người ta trêu đùa, chỉ xem mình có cam tâm cùng người vui đùa hay không? Đã cùng người buông thả, có thể nhìn thoáng ra một chút, cũng xem như là trêu đùa khách nhân mà thôi.

    Có lẽ đối với những người thân ở phong trần không thể tự thoát ra, cách nghĩ như vậy cũng có thể xem như một phương pháp giải thoát.

    Chợt nghe Ôn Nhu nói một cách xa xăm:
    - Ta biết bọn họ khổ. Nhưng phần lớn mọi người chỉ khinh bọn họ hèn hạ, lại không hiểu được vì sao bọn họ phải hèn hạ, vì sao phải khổ? Chỉ có điều, con gái thanh lâu đúng là biết nhiều chuyện hơn ta…

    Hà Tiểu Hà cười nói:
    - Những chuyện đó, muội không biết cũng được.

    Ôn Nhu lại nói:
    - Nhưng có một số chuyện, ta lại không thể không biết.

    Hà Tiểu Hà ngạc nhiên hỏi:
    - Ví dụ?

    Ôn Nhu lại nói như muỗi kêu:
    - Chuyện nam nữ… ta đều không rõ…

    Hà Tiểu Hà cười một tiếng:
    - Chuyện này dễ nói. Trên đời này nam nhân gì cũng có, ngoài mạnh trong yếu có, ngoài tốt trong xấu có, lén lút trốn ở đó nghe trộm nữ nhân nói chuyện cũng có.

    Nàng nhướng mày, bàn tay đã đưa vào trong vạt áo, quát lên:
    - Nếu không cút ra, ta sẽ cho ngươi chết ở đó!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 21-05-2014 lúc 23:15.

  8. Bài viết được 29 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,cabalvn,chieu ly,chtrang,contrast,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,kivzh7,kynguyen,letrongdat,lybietcau,netwalker,ngothamhoa,nuibaden,RobinLee,stdniitpn,thinhvu,Tieu Lan,tommilanista,Trác Thanh,ttttieu,tuyetam,vodanh2012,Đơn bước,
  9. #65
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 65 – Gặp người nào cũng gọi là đại ca

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Lại nghe trong giường lò có người vội vàng hô:
    - Đừng động thủ, là La anh hùng ta, có gì từ từ nói!

    Tiếp đó một người ló đầu ra, cặp mắt linh hoạt, dáng vẻ thông minh lanh lợi nhưng lại cười đùa cợt nhả.

    Ôn Nhu vừa thấy liền kêu lên:
    - La Bạch Ái, lại là ngươi. Ngươi không phải ngồi trong lùm cỏ thì lại trốn ở trong giường, luôn luôn nghe trộm người ta nói chuyện.

    Hà Tiểu Hà hừ lạnh một tiếng nói:
    - Ta chẳng có gì để nói với loại trộm chó này.

    La Bạch Ái nói:
    - Ta không phải nghe lén, chỉ là không bịt tai lại mà thôi. Trên đời này nhìn, nghe đều không phải do mình, cho ngươi cái gì thì nhìn cái đó, nghe cái đó. Chẳng lẽ có thể trộm cái lạnh của mùa đông, gió của mùa xuân sao? Không có biện pháp. Là mùa đông thì phải qua đông, là mùa xuân thì có gió xuân.

    - Cái gì mùa đông mùa xuân.
    Hà Tiểu Hà khinh thường trách mắng:
    - Nếu ngươi không phải nghe lén, trốn ở trong giường lò làm gì. Nghe lén lại không chịu nhận, còn là nam tử hán sao.

    La Bạch Ái biện bạch:
    - Ta ở trong giường lò, đương nhiên là để sưởi ấm. Than lửa kia vừa mới bị lấy đi, hơi ấm còn lại, ta ở nơi đó thật ấm người.

    - Ấm người?
    Hà Tiểu Hà giễu cợt nói:
    - Ta thấy ngươi bệnh cũng không nhẹ, mùa đông này cũng chưa từng chịu lạnh.

    - Cô không lạnh, ta lại lạnh. Ta sợ lạnh nhất.
    La Bạch Ái nói một cách dương dương đắc ý:
    - Ba chuyện nên làm nhất vào mùa đông, một là ăn cơm, hai là ngủ, ba là ôm…

    Hắn chợt giống như nuốt phải một quả trứng gà còn vỏ, không nói được nữa.

    Ôn Nhu hỏi:
    - Ôm cái gì?

    La Bạch Ái ngây ra, một lúc sau mới nói:
    - Không có gì.

    Càng không nghe được, Ôn Nhu lại càng muốn biết:
    - Cái gì chứ? Sao lại không nói tiếp, ngươi đúng là làm người ta chán ghét.

    La Bạch Ái vẫn ngẩn ra, tài khua môi múa mép của hắn không biết đã đi đâu mất rồi.

    Hà Tiểu Hà khuyên Ôn Nhu:
    - Đó là lời hạ lưu, không cần nghe, nghe phải rửa tai.

    Ôn Nhu u oán nói với Hà Tiểu Hà:
    - Ta đã nói rồi, tỷ hiểu biết nhiều hơn ta. Nam nhân không nói tỷ cũng nghe được, sao chỉ có ta là không nghe thấy.

    La Bạch Ái không nhịn được nói:
    - Cô là người tốt, cho nên nghe không hiểu.

    Hà Tiểu Hà tức giận nói:
    - Thằng nhóc con, muốn bóng gió mắng lão tỷ tỷ đây phải không!

    La Bạch Ái le lưỡi:
    - Ta nào dám. Huống hồ, tỷ tỷ đây cũng không già, xem ra còn trẻ hơn La anh hùng ta.

    Hà Tiểu Hà hừ một tiếng nói:
    - La thiếu hiệp ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

    La Bạch Ái ưỡn bộ ngực nhỏ gầy nói:
    - Không nhiều không ít, tuổi tác đôi mươi, phong nhã hào hoa.

    Hà Tiểu Hà “xì” một tiếng:
    - Ngươi có vai vế gì? Ở trước mặt ta nhận nhỏ nhận to? Ăn đậu hủ gì của lão nương. Ngươi nên về nhà ôm em bé sưởi ấm đi. Mùa đông tới rồi, mùa xuân còn xa lắm.

    La Bạch Ái nghe được lại rất nghiêm túc nói:
    - Ta lại không nghĩ như vậy. Mùa đông tới rồi, mùa xuân còn xa sao? Đây mới là suy nghĩ của ta.

    Hà Tiểu Hà nói chuyện với hắn cũng không có mấy câu dễ nghe:
    - Ta thấy ngươi nên sửa lại một chút, đối với ngươi thì phải là mùa đông tới rồi, mùa đông tiếp theo còn xa sao? Như vậy mới đúng.

    La Bạch Ái thở dài nói:
    - Cô nghĩ như vậy, sẽ không vui vẻ nữa.

    Ôn Nhu lại nói:
    - Ta thấy đều không đúng.

    La Bạch Ái và Hà Tiểu Hà đồng loạt nhìn về phía Ôn Nhu.

    Ôn Nhu thẳng thắn vô tư nói:
    - Ta không biết là mùa đông đã tới, không phải vẫn luôn là mùa xuân sao?

    Hai người nhất thời ngẹn họng.

    Hà Tiểu Hà nói:
    - Mùa đông mùa xuân, đó là chuyện của trời, nhưng nếu có ai nghe lén chúng ta nói chuyện, lần tới ta mà thấy sẽ làm thịt hắn.

    La Bạch Ái cười nói:
    - Ta không phải cố ý nghe lén, ta chỉ là vừa lúc…

    Hà Tiểu Hà lãnh đạm nói:
    - Cố ý hay không, kết quả đều như nhau, nhân phẩm đều hèn hạ như nhau.

    La Bạch Ái cười xòa nói:
    - Bà cô, nói nặng lời quá rồi. Nếu như ta không nghe, xem như nhìn sai nên làm mất bảo bối rồi. Những lời mà bà cô nói, có thể khiến cho ta được lợi không ít. Ta thật là may mắn cung kính lắng nghe.

    Hà Tiểu Hà lạnh lùng nói:
    - Bớt tâng bốc người khác ra vẻ thông minh đi, bản cô nương cũng không thích nam nhân cười đùa hớn hở.

    La Bạch Ái nhìn chung quanh nói:
    - Cười đùa hớn hở? Ai? Ta à? Cô đừng lầm thấy ta tươi cười, thực ra ta là người mặt cười nhưng lòng khổ.

    Hà Tiểu Hà lạnh lùng nói:
    - Ngươi còn khổ mệnh à. Có điều đây là chuyện của nhà ngươi, đừng nghe trộm nữ nhân chúng ta nói chuyện.

    La Bạch Ái ủy khuất nói:
    - Nhưng lời của các người rất lọt tai.

    Hà Tiểu Hà tức giận quát lên:
    - Lọt tai cũng không có phần của ngươi. Lương A Ngưu, Đường Thất Muội, còn có các đại sư của chùa Lục Long này, tất cả đều đang bận rộn, ngươi lại đi nghe lén, còn lằng nhằng gì nữa!

    Lần này La Bạch Ái cũng phản bác:
    - Bọn họ bận, còn các người không phải cũng ở chỗ này hàn huyên cả buổi sao.

    Lần này đến phiên Ôn Nhu tức giận lên tiếng:
    - La Bặc (củ cải), ngươi là nữ nhân à?

    Ôn Nhu vừa lên tiếng, La Bạch Ái liền ngoan ngoãn trả lời:
    - Không phải.

    Ôn nhu lại nói:
    - Đã biết không phải, vậy có biết nữ nhân có rất nhiều chuyện để làm, nhưng nam nhân lại không làm được?

    La Bạch Ái ngoan ngoãn đáp:
    - Biết.

    Nhưng hắn lại bổ sung một câu:
    - Có rất nhiều chuyện, nam có thể làm nhưng nữ lại không làm được.

    Lần này Ôn Nhu rất phân rõ phải trái:
    - Ngươi biết là tốt rồi. Nói chuyện trời đất, nhà đông dài nhà tây ngắn, hai nhà nam bắc không dài không ngắn, đề tài này là chính sự của chúng ta, chẳng liên quan gì đến ngươi. Biết không?

    La Bạch Ái lễ độ cung kính đáp:
    - Biết.

    Ôn Nhu gật gật đầu, dặn dò lại giống như hăm doạ:
    - Biết là tốt rồi. Chỗ Đại Phương đang cần người giúp hắn tìm lá bưởi. Ngươi rãnh rỗi không có chuyện gì làm, bớt tới nghe chúng ta nói chuyện, đi giúp bọn họ đi!

    La Bạch Ái cung cung kính kính đáp:
    - Vâng. Phương đại ca là người tốt lại có học vấn, có việc cần đến ta, ta nhất định sẽ tận lực.

    Ôn Nhu ngẩn ra, lẩm bẩm nói:
    - Phương Hận Thiếu có học vấn? Chuyện này đúng là lần đầu tiên nghe được.

    Hà Tiểu Hà cũng thúc giục:
    - Đi nhanh đi. Đường Thất Muội nóng tính, không dễ chọc, ngươi lười biếng để hắn biết, cẩn thận bắt ngươi ngồi lên chông sắt.

    La Bạch Ái nhún vai nói:
    - Không đâu. Đường đại ca đối với ta là biết anh hùng trọng anh hùng, tinh tinh tương tích (yêu quý lẫn nhau).

    - Tinh tinh tương tích? Tinh tinh mới lưỡng tích. Hai ngươi đúng là hai con đại tinh tinh.
    Ôn Nhu cười khúc khích, sau đó có vẻ lo âu nói:
    - Chỗ Đường Bảo Ngưu, phải quan sát nhiều một chút… hắn mấy ngày nay, thần trí ngơ ngẩn, không thoải mái lắm.

    La Bạch Ái vỗ ngực một cái:
    - Chỗ Đường cự hiệp đại ca cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ bảo vệ y.

    - Ngươi bảo vệ hắn?
    Hà Tiểu Hà chế nhạo:
    - Chẳng trách Lương A Ngưu nói, nếu Đường Bảo Ngưu không gặp nạn đến hồn bay phách lạc như hôm nay, đi với ngươi đúng là lớn nhỏ một đôi.

    - Một đôi? Lương đại ca thật dí dỏm.
    Cặp mắt La Bạch Ái linh hoạt đảo một vòng, nhìn sang Ôn Nhu:
    - Ta không có hứng thú thành đôi với nam nhân.

    - Đây cũng đại ca, đó cũng đại ca.
    Hà Tiểu Hà lại xỉ vả hắn:
    - Ngươi đúng là gặp người nào cũng gọi là đại ca.

    Sắc mặt La Bạch Ái không hề có vẻ xấu hổ:
    - Vậy cũng chẳng có cách nào, vì cuộc sống mà. Phái của ta nhân số ít ỏi, sau lưng không chỗ dựa, đương nhiên phải ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bản bè, có tiền có mặt, dĩ nhiên đi được khắp thiên hạ.

    Hà Tiểu Hà hừ một tiếng nói:
    - Đi được khắp thiên hạ? Lần này nếu không phải ngươi đi theo Vương tháp chủ, chỉ sợ đã sớm ngã không biết đường rồi.

    - Vương Tiểu Thạch? Ta theo hắn? Không có cửa đâu.
    La Bạch Ái chợt kháng nghị, giọng nói khẳng khái:
    - Hôm nay ta có thể đội trời đạp đất mà sống, hoàn toàn may mắn nhờ bà cô Ôn cô nương nữ hiệp kịp thời cứu giúp tại pháp trường, liên quan gì đến Tiểu Thạch Đầu.

    Lúc này Hà Tiểu Hà lại cảm thấy kỳ quái:
    - Ha! Ngươi gặp ai cũng gọi là đại ca, nhưng người đáng gọi nhất thì ngươi lại không gọi, ngươi cũng thật buồn cười.

    - Ta không phục hắn.
    La Bạch Ái phồng mang trợn mắt:
    - Cho nên không gọi.

    Hà Tiểu Hà nghiêng đầu “nghiên cứu”, “nhìn kỹ” hắn:
    - Phục mới gọi? Hắn không đáng để ngươi phục sao?

    La Bạch Ái kiên quyết lắc đầu:
    - Không phục.

    Hà Tiểu Hà thăm dò:
    - Một tiếng cũng không gọi?

    La Bạch Ái kiên quyết nói:
    - Không gọi.

    Hà Tiểu Hà nói:
    - Thật sự không gọi?

    La Bạch Ái nói:
    - Không.

    Hà Tiểu Hà bỗng cười:
    - Gọi đi, nếu không gọi, có tin ta bạt tai ngươi, cho ngươi một cái tát vào mồm hay không?

    La Bạch Ái lui lại một bước, trong mắt đã có vẻ sợ hãi, nhưng vẫn nói:
    - Không gọi.

    Nhưng chợt trơ mặt ra nói:
    - Như vậy đi, nếu như cô nhất định muốn ta gọi, cũng không phải là không thương lượng được, chỉ là có một điều kiện…

    Hà Tiểu Hà vốn không có ý ép La Bạch Ái phải gọi Vương Tiểu Thạch là “đại ca”. Dù sao có gọi “đại ca” hay không cũng chẳng liên quan gì đến nàng, cũng không thấy Vương Tiểu Thạch sẽ quan tâm. Nàng chỉ cảm thấy tò mò vì La Bạch Ái khăng khăng không chịu gọi Vương Tiểu Thạch là “đại ca” mà thôi.

    Cho nên nàng hỏi:
    - Cái gì? Điều kiện? Điều kiện gì?

    La Bạch Ái cười hì hì nói:
    - Nếu như, cô chịu cho ta hai mươi văn tiền, ta gọi mười lần tám lần đều không sao cả…

    Hà Tiểu Hà cười mắng:
    - Đi chết đi! Ngươi gọi hay không có liên quan gì đến ta, sao ta phải cho ngươi bạc?

    La Bạch Ái thấy một kế không thành, lại nghĩ ra một kế khác, tiếp đó nói:
    - Được, được, không cần cô trả tiền cũng được, chỉ cần…

    Hà Tiểu Hà tiến tới hỏi:
    - Chỉ cần cái gì?

    La Bạch Ái lại hít một hơi lạnh, muốn nói lại thôi.

    Hà Tiểu Hà lại càng cảm thấy hứng thú:
    - Tại sao không nói?

    La Bạch Ái ấp a ấp úng:
    - Ta sợ khó mà nói.

    Lần này ngay cả Ôn Nhu cũng chen vào:
    - Có gì khó nói?

    La Bạch Ái vẫn do dự:
    - Ta nói ra, chỉ sợ các người trách mắng.

    - À, không.
    Ôn Nhu và Hà Tiểu Hà đều đồng thanh bảo đảm:
    - Chúng ta tuyệt đối sẽ không trách mắng.

    - Các người sẽ không đánh ta?

    - Đánh ngươi? Đương nhiên là không. Chúng ta đều là những cô gái ôn nhu, sẽ không đánh người.

    - Tuyệt đối không đánh. Chỉ cần ngươi thẳng thẳng thắn thắn ngoan ngoãn nói ra, ta bảo đảm chúng ta sẽ không đánh ngươi.

    - Được, ta nói…

    La Bạch Ái liếm liếm môi khô:
    - Ta gọi Vương Tiểu Thạch là Vương là đại ca cũng được, chỉ cần gọi một tiếng, Ôn nữ hiệp cô nương sẽ để ta hôn một cái…

    Lời còn chưa dứt, hắn đã không nói được nữa.

    Ôn Nhu và Hà Tiểu Hà đồng loạt ra tay, đánh người.

    La Bạch Ái quay đầu bỏ chạy.

    Hai vị nữ hiệp vừa đánh vừa mắng:
    - Đồ vô lại! Bị điên rồi hả!

    - Chuyện như vậy cũng nói ra được, ta giết!

    La Bạch Ái vừa chạy bán sống bán chết, vắt giò lên cổ, vừa hét lớn:
    - Oa, ta đã sớm biết, nữ nhân là thứ không giữ chữ tín, các người đã nói không đánh nhưng lại đánh…

    - A, các người là hai nữ nhân đánh nam nhân.

    Tiếng hét chói tai không hề làm trở ngại tốc độ chạy trốn của hắn.

    - Trốn à?
    Ôn Nhu còn chưa hài lòng, căm hận nói:
    - Trốn chậm một chút, để ngươi biết nữ nhân giết nam nhân lợi hại ra sao.

    Lại nghe La Bạch Ái chạy đến rớt cả giày, vẫn vừa chạy vừa hát:
    - Sông nhỏ cong cong lại như đao, sông nhỏ dìm người không còn mạng, ôn nhu một điểm chẳng ôn nhu, ôn nhu giết người không đền mạng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,cabalvn,chieu ly,chtrang,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kynguyen,lybietcau,manutd_dn2,netwalker,RobinLee,Tieu Lan,tommilanista,Trác Thanh,ttttieu,tuyetam,Đơn bước,
Trang 13 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 31112131415 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status