TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 22 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 108

Chủ đề: Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 6 – Cơn say không tỉnh

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Buổi sáng.

    Có sương.

    Lão Công Công vẫn đang bóc đậu phộng, nhai đậu phộng.

    Một tiếng “rốp” vang lên, hắn rất thích nghe loại âm thanh giống như cắn vào sinh mạng này, hơn nữa còn xuất phát từ trong miệng, giữa răng của hắn.

    Mặc dù hắn biết ăn đậu phộng sẽ mang đến xui xẻo, dù không phải thì bên khóe miệng quai hàm cũng sẽ mọc mụn, nhưng hắn vẫn thích ăn, không thể cai được.

    Đến sau này, nếu đã không cai được, hắn cũng không cai nữa.

    Giống như uống rượu vậy.

    Say là một loại cảm giác tốt.

    “Túy hương lộ ổn nghi tần đáo, thử ngoại bất kham hành.” (1)

    Thậm chí hắn hi vọng có thể say không tỉnh.

    Bởi vì không cai được đậu phộng và rượu, hắn dứt khoát dùng khả năng quan sát vốn có của mình, “phát minh” ra một lý luận.

    Rất nhiều người uống rượu, say rượu bị chết sớm, chết bất đắc kỳ tử, nhưng người không uống rượu cũng chết bất ngờ, chết trẻ giống như vậy, do đó thân thể có tốt hay không vốn chẳng liên quan gì đến chuyện uống rượu.

    Cho nên, tại sao hắn lại không uống rượu? Sáng nay có rượu sáng nay say. Hắn là một thái giám, đã mất đi cơ hội hái hoa, chẳng lẽ ngay cả uống mấy chung rượu nhạt cũng phải hạn chế sao?

    Không.

    Người chỉ có một đời.

    Một đời này của hắn cũng không phải chỉ chịu khổ chịu tội.

    Sáng nay hắn mặc quan phục của cung đình, đội mũ khoác lụa, càng hiện rõ mày rậm tóc bạc, mặt hồng râu trắng, không giận mà uy, tướng mạo trang nghiêm.

    Hôm nay là một ngày quan trọng, nhưng hắn vẫn uống rượu, vẫn ăn đậu phộng.

    Bởi vì trong lòng hắn có một ngọn lửa, một ngọn lửa dập không tắt.

    Trên đời rất ít người có thể dập tắt ngọn lửa này trong lòng hắn.

    Rất ít, nhưng không phải là không có.

    Phương Ứng Khán, Phương tiểu hầu gia là một người trong số đó.

    Hôm nay hắn cũng phải tới.

    Hắn không thể không đi, bởi vì Thái Kinh đã cầu xin thiên tử, hạ chiếu muốn hắn và Phương tiểu hầu gia giám sát chém Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu. Hai người Đường, Phương là người trong giang hồ, còn mình và Phương hầu gia cũng xuất thân từ võ lâm, vừa vặn “dùng võ lâm chế võ lâm”, “dùng giang hồ trị giang hồ”, phù hợp với thân phận pháp lý.

    Hừ.

    (Thái Kinh muốn chúng ta làm ác nhân.)

    (Hơn nữa còn là đại ác nhân đắc tội với anh hùng hào kiệt trong thiên hạ.)

    (Lỡ may xảy ra chuyện gì, oan ức này còn đổ hết lên người.)

    (May mắn là người gánh chịu oan ức này không chỉ có một mình hắn.)

    (Còn có Phương Ứng Khán.)

    Phương Ứng Khán quả nhiên đã đến.

    Kỳ quái là hôm nay hắn không mặc bộ áo bào màu trắng quen thuộc, mà thay bằng một bộ áo bào màu đỏ rực rỡ chói mắt, dùng dây lưng màu đen buộc chặt.

    Hôm nay hắn cũng là phó giám trảm tại pháp trường.

    Mặc dù hai người bọn họ đều biết, có người khác đang nhìn chằm chằm theo dõi công việc giám trảm của bọn họ.

    - Chúng ta làm trò khỉ cho người ta xem nhỉ.
    Phương Ứng Khán mỉa mai:
    - Đêm qua phong phong vũ vũ, trong Phong Vũ lâu không một ai dễ chịu, có điều hôm nay chúng ta cũng chẳng dễ chịu chút nào.

    Mễ Thương Khung cảm thấy hơi kỳ quái.

    Hắn cảm thấy hôm nay thần sắc của Phương Ứng Khán có phần nóng nảy, rất khác với tính tình ôn hòa thường ngày.

    - Thời gian này hiếm khi thấy sương dày như vậy.
    Mễ công công mỉm cười vuốt râu nói:
    - Hôm nay có lẽ những nhân vật có thế lực trong thành đều không nhàn rỗi.

    Phương Ứng Khán liếc nhìn Mễ công công, không nói gì, chỉ mời rượu.

    Mễ Hữu Kiều đương nhiên uống rượu.

    Cho dù không ai mời hắn, hắn cũng sẽ tìm cơ hội uống rượu.

    Phương Ứng Khán cũng ngửa cổ uống hết rượu trong ly, còn dùng tay áo bào màu đỏ lau khóe miệng.

    Chuyện này cũng không giống tác phong bình thường của hắn lắm.

    Cho nên Mễ công công hỏi:
    - Ngài… không có chuyện gì chứ?

    - Không có.

    Phương Ứng Khán trả lời rất nhanh.

    - Chỉ là… hôm nay lại có xung động muốn giết người.

    Mễ Thương Khung ngẩn người. Điều này cũng không giống như tính tình thường ngày của Phương tiểu hầu gia, không phải là hắn không giết người, chỉ là luôn giết người không thấy máu, hơn nữa quen mượn đao giết người.

    - Có điều.
    Mễ Hữu Kiều không nhịn được vẫn khuyên một câu:
    - Tình hình hôm nay, có thể bớt giết người một chút, là có thể bớt đắc tội với nhân vật võ lâm, hảo hán giang hồ.

    - Chuyện này ta hiểu được, hôm nay chúng ta chỉ có thể xem như cờ hiệu mà thôi.
    Thần sắc Phương Ứng Khán vẫn mang theo vẻ bực bội không kiềm nén được:
    - Đôi khi, con người luôn thích giết vài kẻ đáng ghét, nhìn thấy máu chảy thành sông, nhìn thấy gian dâm giết chóc… Chẳng lẽ ngài không có sao?

    Không có?

    Có.

    Mễ Thương Khung rất hiểu dục vọng như con dã thú trong lòng mình. Hắn không phải từ nhỏ đã vào cung làm thái giám, mà là tại thời kỳ từ thiếu niên đến thanh niên bị người ta bắt ép vào cung. Bởi vì tiên đế thích tướng mạo của hắn, hạ lệnh thiến, vì vậy hắn mới thành thái giám, cả đời trải qua như thế. Thế nhưng, cảnh ngộ này lại khiến hắn không giống như những thái giám bình thường, hắn từng có nữ nhân, từng có dục vọng (hiện giờ vẫn còn một phần sót lại trong lòng hắn), thậm chí vẫn tiếp tục mọc râu bên mép… nhưng hắn vẫn không phải là một người bình thường. Hắn là một nội giám “không thể tham dự triều chính”, nhiều nhất chỉ có thể làm thủ lĩnh công công, nhưng hắn lại không phải thái giám bình thường…

    Các loại “bất đồng” này, khiến cho hắn “khác với người thường”, càng tịch mịch và đau khổ.

    Càng khiến cho trong lòng hắn có một ngọn lửa.

    Càng khiến cho trong lòng hắn thai nghén một con thú.

    Lửa nóng và thú.

    Hôm nay, sáng sớm, hắn chỉ đi cùng với Phương tiểu hầu gia ảo đỏ, ăn đậu phộng, uống rượu mạnh, đối mặt với sương mù dày đặc.


    Chú thích:
    (1) Trích từ bài thơ Ô Dạ Đề của Lý Dục.

    Tạc dạ phong kiêm vũ,
    Liêm vi táp táp thu thanh.
    Chúc tàn lậu đoạn tần ỷ chẩm,
    Khởi toạ bất năng bình.

    Thế sự mạn tuỳ lưu thuỷ,
    Toán lai mộng lý phù sinh.
    Tuý hương lộ ổn nghi tần đáo,
    Thử ngoại bất kham hành.


    Dịch thơ: (Nguyễn Chí Viễn)

    Xậm xụt đêm mưa gió
    Tiếng thu rèm lọt lao xao
    Đuốc tàn lậu cạn luôn xoay gối
    Ngồi dậy luống nao nao

    Thế cuộc trôi theo dòng nước
    Kiếp người tựa giấc chiêm bao
    Làng say lối ổn năng lui tới
    Chốn khác chẳng nên vào


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 45 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,binhnhom,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chochochan,contrast,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,hildalee1196,katy,Kỷ Ninh,keta124,kivzh7,Kunann,kynguyen,langbavibo,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,mtdloc,na1234,netwalker,ngothamhoa,ntt8301,nuibaden,phachle,ryethyme,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,ttttieu,tuan nha,tuyetam,tvh_iam,xhydro,yura,Đơn bước,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 7 – Giấc ngủ không tỉnh

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    “Xuýt… phù…”

    Đường Bảo Ngưu đang vươn vai.

    Hắn vươn vai phồng ngực, nắm tay gần như đấm vào lồng ngực nhỏ gầy của Phương Hận Thiếu.

    Phương Hận Thiếu liếc hắn một cái.

    Đường Bảo Ngưu lại hắt hơi.

    “Ắt xì! Ắt xì! Ắt xì!”

    Hắn hắt hơi một cách không hề nể nang, có một chút nước mũi và bọt bắn vào trên vạt áo của Phương Hận Thiếu.

    Trước giờ Phương Hận Thiếu vốn thích sạch sẽ, hắn chỉ cảm thấy chán ghét.

    - Ngươi không cảm thấy ngay cả lúc vươn vai, hắt hơi cũng khoa trương hơn người sao?
    Phương Hận Thiếu tức giận hỏi:
    - Ngươi có biết mình giống cái gì không?

    - Buổi sáng mũi của ta nhạy cảm, nhất là đối với khí trời nhiều sương, lúc lạnh lúc ấm…
    Nửa câu đầu Đường Bảo Ngưu nói rất đắc ý, nửa đoạn sau lại chuyển sang tò mò:
    - Ta giống như cái gì? Đại nhân vật? Con voi? Con báo? Hay là Vi Thanh Thanh Thanh, Long Phóng Khiếu, Lưu Độc Phong? Cơ Diêu Hoa? Gia Cát Tiểu Hoa?

    - Ta khinh!
    Phương Hận Thiếu mắng:
    - Ngươi chỉ giống…

    - Cái gì?

    Đường Bảo Ngưu vươn đầu hỏi giống như dò xét.

    - Ngươi giống như…
    Phương Hận Thiếu chậm rãi kết câu:
    - Gad zad. (tiếng Quảng Đông, không có từ Hán Việt tương ứng nên giữ nguyên)

    - Gad zad?

    Đường Bảo Ngưu nhất thời không hiểu ý.

    - Ý của nó chính là con gián.
    Phương Hận Thiếu chỉ sợ hắn nghe không hiểu, lập tức bổ sung, giải thích, suy diễn và chú thích:
    - Ta nói ngươi giống như con gián đáng ghét đáng khinh, vướng tay vướng chân.

    Đường Bảo Ngưu lại không tức giận.

    Hắn vuốt cằm, lẩm bẩm một câu.

    - Cái gì?

    Phương Hận Thiếu hỏi.

    Đường Bảo Ngưu lại lầm bầm mấy câu.

    Phương Hận Thiếu càng tò mò.

    Con người vốn là như vậy, càng nghe không rõ thì lại càng muốn nghe, còn vừa bắt đầu đã nghe rõ thì lại không cảm thấy hứng thú.

    Phương Hận Thiếu càng là người như vậy, cho nên hắn kháng nghị:
    - Ngươi muốn nói gì thì nói rõ ra, đừng ở sau lưng lẩm bẩm mắng người, đó là hành vi của đàn bà vô tri.

    Đường Bảo Ngưu cười ngây ngô, há miệng rộng, nói:
    - Ta nói là, cám ơn lời ca ngợi của ngươi.

    Phương Hận Thiếu không tin hỏi:
    - Thật sao?

    Đường Bảo Ngưu đáp:
    - Thật.

    Phương Hận Thiếu lại hoài nghi hỏi:
    - Ngươi thật sự nói như vậy?

    Đường Bảo Ngưu thật thà nói:
    - Ta thật sự nói như thế, lừa ngươi làm gì?

    Phương Hận Thiếu hơi sững sốt, miệng mếu máo, gần như muốn khóc lên:
    - Tại sao ngươi lại nói như vậy?

    Đường Bảo Ngưu gãi cằm:
    - Cái gì?

    Phương Hận Thiếu giậm chân nói:
    - Ngày thường ngươi không phải như vậy. Bình thường ngươi không tranh cãi với ta thì không được, nhất định phải mắng sống mắng chết với ta. Tại sao ngươi không mắng? Chẳng lẽ thấy chúng ta sắp chết rồi, ngươi lại nhân nhượng ta? Ta không cần sự nhân nhượng của ngươi!

    Đường Bảo Ngưu thở dài nói:
    - Ta hiểu. Tâm tình của ngươi không tốt, hiện giờ ngươi sắp chết rồi, mà lại cả đêm không ngủ, tự nhiên tính tình nóng nảy, tâm tình không ổn. Làm huynh đệ, ngày thường đánh chửi không sao, lúc này cũng không ngại nhường ngươi một lần.

    - Ta không cần ngươi nhường!
    Phương Hận Thiếu không cam lòng nói:
    - Tại sao hôm nay chúng ta sẽ bị xử trảm, vậy mà đêm qua ngươi vẫn có thể ôm đầu ngủ say, còn ngày suốt cả đêm?

    - Tại sao hôm nay chúng ta sẽ phải chết, vậy mà đêm qua ngươi vẫn không ngủ chút nào?
    Đường Bảo Ngưu cũng không rõ lý do, không giải thích được:
    - Nếu sắp phải chết, còn không ngủ một đêm cho say, thật sự là không đáng.

    - Ta không cam lòng ngủ.
    Phương Hận Thiếu nói:
    - Sắp chết rồi, còn chỉ biết ngủ. Ta đã dùng một đêm này suy nghĩ rất nhiều chuyện.

    - Nghĩ rất nhiều chuyện, kết quả không phải vẫn chết sao?
    Đường Bảo Ngưu ngơ ngẩn nói:
    - Ta không nghĩ thì cũng chết như vậy, nhưng chết với tinh thần thoải mái, thần khí đầy đủ hơn một chút.

    - Ngươi thật lãnh huyết (máu lạnh), vô tình!
    Phương Hận Thiếu mỉa mai:
    - Đúng là đầu to không não, đầu lớn mọc cỏ!

    - Ngươi đang ca ngợi sao?
    Hôm nay chẳng biết thế nào, Đường Bảo Ngưu lại không chịu tranh cãi với Phương Hận Thiếu:
    - Lãnh Huyết, Vô Tình, đều là người trong Tứ Đại Danh Bổ danh động thiên hạ.

    Phương Hận Thiếu hận đến ngứa răng, hận không thể cãi nhau với Đường Bảo Ngưu bảy tám trận giống như ngày thường:
    - Ngươi nói xem, chúng ta chết như vậy, rốt cuộc là nhẹ tựa lông hồng, hay là nặng tựa Thái Sơn như người xưa nói?

    - Chúng ta đã đánh tể tướng chó, hoàng đế heo.
    Đường Bảo Ngưu nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
    - Nhưng cũng vô cớ mất đi chiếc đầu quý báu… xem ra nhẹ hơn Thái Sơn nhiều, nhưng so với lông hồng thì… cũng nặng hơn không ít… Ta cảm thấy, tương tự như thể trọng của chúng ta vậy, không nặng cũng không nhẹ, chỉ là có phần hồ đồ.

    Phương Hận Thiếu ngắm nghía thân hình của hắn, không phục nói:
    - Nói như vậy, chẳng phải là xét về trọng lượng thì ngươi nặng hơn ta nhiều.

    Đường Bảo Ngưu lại “thẳng thắn thừa nhận”:
    - Chuyện này… dĩ nhiên khó tránh khỏi.

    Hôm qua hai người bọn họ bị Nhậm Lao, Nhậm Oán phong tỏa hết yếu huyệt, muốn chết cũng không được. Nhậm Oán đang muốn dùng độc hình “Thập Lục Cái”, nhưng lại bị Thư Vô Hý ngăn cản.

    Thư Vô Hý đuổi đi “Hạc lập sương điền trúc diệp tam” Nhậm Oán và “Hổ hành tuyết địa mai hoa ngũ” Nhậm Lao, nhưng cũng không thể cứu hai người Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu.

    Y chỉ có thể giải huyệt đạo cho hai người, lại dùng mật ngữ truyền âm nói:
    - Các ngươi đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, nơi này trong trong ngoài ngoài đều có cao thủ canh chừng, các ngươi không trốn thoát được đâu.

    Y lại khuyên bảo hai người:
    - Các ngươi cũng không cần nghĩ đến cái chết.

    Đường Bảo Ngưu trố mắt hỏi lại:
    - Tại sao không thể chết? Nếu bị kẻ gian giết chết, chúng ta thà rằng tự sát, có gì không được?

    Thư Vô Hý nói:
    - Bởi vì ngày mai, đám huynh đệ tay chân của các ngươi nhất định sẽ nghĩ cách cướp pháp trường cứu người.

    Phương Hận Thiếu nói:
    - Chúng ta không muốn làm liên lụy đến bọn họ, cho nên kết thúc ở đây trước, tránh để bọn họ hi sinh.

    Thư Vô Hý kiên quyết nói:
    - Sai rồi.

    Đường Bảo Ngưu ngơ ngác hỏi lại:
    - Sao lại sai? Chẳng lẽ phải để bọn họ mất mạng vì chúng ta mới đúng? Hơn nữa, gian tướng nhất định đã có chuẩn bị, bọn họ chưa chắc đã cứu được chúng ta, chỉ uổng mạng mà thôi.

    Thư Vô Hý gắt lên:
    - Bà nội nó, các ngươi chỉ biết suy nghĩ cho mình, suy nghĩ một mặt. Nếu các ngươi chết rồi, các ngươi cho rằng bọn họ sẽ công bố ra ngoài sao? Bọn họ vẫn sẽ áp giải thi thể các ngươi đến pháp trường, lúc đó huynh đệ bằng hữu của các ngươi không biết nội tình, người trước ngã thì người sau lên, không phải càng bị chết oan sao?

    Lúc này Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu mới tỉnh ngộ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

    Thư Vô Hý cười nói:
    - Người sống trên đời cũng không phải muốn chết là chết, phải chết một cách có ý nghĩa, chết có lý do chính đáng. Các ngươi chết như vậy chỉ là trốn tránh, không chịu trách nhiệm, hại người không ít.

    Mồ hôi trên trán Đường Bảo Ngưu chảy xuống ròng ròng. Phương Hận Thiếu hơi suy nghĩ, sau đó nói:
    - Nếu như chúng ta chết, chỉ cần truyền tin đi, sẽ có thể gạt bỏ mối họa liên lụy đến các huynh đệ tay chân.

    Thư Vô Hý hỏi lại:
    - Làm sao truyền đi?

    Phương Hận Thiếu không đáp, chỉ nhìn y.

    Thư Vô Hý cười, thản nhiên nói:
    - Ta à? Sau khi ta tiến vào đây thì đã bị theo dõi, sáng mai đầu của các ngươi còn chưa rơi xuống đất, ta cũng không thể tự mình rời đi. Nếu không, chỉ sợ ta còn đầu mình hai nơi sớm hơn các ngươi. Nói thật, ta cũng muốn thay các ngươi đưa tin, tiếc rằng những lời ta nói ở đây cũng bị bọn họ nghe lén rồi.

    Đường Bảo Ngưu lo lắng hỏi:
    - Vậy có nghiêm trọng không? Bọn họ không dùng chuyện này để làm khó dễ ngài sao?

    - Không làm khó dễ mới là lạ.
    Thư Vô Hý cười lớn:
    - Có điều, lão tử lăn lộn trên quan trường quen rồi, không sợ chuyện này. Ta chỉ khuyên các ngươi đừng chết, không phải là hợp ý của cấp trên sao? Muốn thêm tội cho ta, lo gì không có. Chuyện này cũng chưa tính là gì.

    Sau đó y lại thành khẩn nói với hai người:
    - Ta giải huyệt đạo của các ngươi, chỉ muốn các ngươi ngủ say một giấc, trải qua một buổi tối bình yên. Người chưa tới đường chết, không nên chết thì tốt hơn; cho dù là đường cùng, đừng quên tuyệt cảnh cũng có thể gặp đường sống.

    Trước khi đi y còn nói một câu:
    - Tự thu xếp ổn thoả đi, huynh đệ, không nên khiến cho các đồng đạo dũng cảm quan tâm đến an nguy của các ngươi phải thất vọng.

    Vì vậy, hai người Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu được giải hết huyệt đạo, trải qua buổi tối này một cách “bình yên”.

    Chỉ là Đường Bảo Ngưu có thể ngủ, nhưng Phương Hận Thiếu lại không thể.

    Đối với bọn họ, buổi tối hôm nay, bọn họ không muốn nhìn thấy trời sáng nhất.

    Giấc ngủ lần này, bọn họ không muốn tỉnh dậy nhất.

    Bởi vì sau khi tỉnh lại, sẽ phải đối mặt với một “giấc ngủ không tỉnh”.

    Chém đầu.

    - Cả đêm nay không ngủ, ta đã suy nghĩ rất nhiều.
    Phương Hận Thiếu thở dài xa xăm nói:
    - Ta nghĩ đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Ta vẫn chưa dốc sức, giúp đỡ Thẩm lão đại được bao nhiêu, cũng chưa từng giúp Vương Tiểu Thạch làm chuyện gì, ta thật hối tiếc.

    Sau đó giọng nói của hắn càng lúc càng trầm thấp:
    - Ta cũng nghĩ tới Minh Châu, nàng…

    Đường Bảo Ngưu chớp chớp cặp mắt to, giống như ngây dại.

    - Ta ngủ một giấc thật say, chẳng nghĩ tới gì cả…
    Hắn đau lòng nói:
    - Nhưng mà, ngươi nói như vậy, lại khiến cho ta nhớ đến Chu Tiểu Yêu…

    - Tiểu Yêu nàng…
    Nói đến đây, đại hán Đường Bảo Ngưu tiên sinh to xác như thế lại nghẹn ngào:
    - Ta còn chưa theo đuổi được cô gái này…

    Sau đó hắn lại không nhịn được khóc lóc om sòm, kêu trời kêu đất, đấm ngực cào gan, khóc ướt cả chiếc khăn tay xinh đẹp trong vạt áo của hắn:
    - Tiểu Yêu, Tiểu Yêu, chúng ta vĩnh biệt rồi…

    Tiếng khóc này lại cắt đứt ưu tư và tình cảm của Phương Hận Thiếu.

    Hắn trố mắt một hồi, sau đó mới hậm hực gắt:
    - Con trâu này, ngay cả khóc cũng lậm tình hơn người khác!

    Lúc này, tiếng chìa khóa vang lên.

    Cửa đã mở.

    Giờ đã đến.

    Sau khi cửa mở ra, người còn chưa xuất hiện, sương mù buổi sáng đã nhẹ nhàng bước chân vào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 44 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,binhnhom,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chochochan,contrast,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,keta124,kivzh7,Kunann,kynguyen,langbavibo,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,mtdloc,na1234,netwalker,ngothamhoa,ntt8301,nuibaden,phachle,ryethyme,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,ttttieu,tuan nha,tuyetam,tvh_iam,xhydro,yura,Đơn bước,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 8 – Đưa tiễn

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Sương không tan, sương tràn ngập.

    Sáng hôm nay, những quân sĩ mặc y phục chỉnh tề xuất phát đều cảm thấy sương mù dày đặc, se lạnh xuân hàn.

    Bọn họ đều có cảm giác như đang ra chiến trường, mặc dù bọn họ chỉ áp giải phạm nhân đến pháp trường.

    Thông thường trọng phạm đều bị chém đầu vào buổi trưa.

    Chọn buổi trưa, nhất là ở ngoài đường phố, bởi vì nơi đó có nhiều người, có tác dụng cảnh cáo răn đe rất tốt.

    Nhưng hôm nay lại khá đặc biệt.

    Đội ngũ bọn họ vào đầu giờ Mão đã áp giải phạm nhân đến pháp trường.

    Bọn họ đều biết, hôm nay là một lần “chém đầu thị chúng” đặc biệt.

    Bởi vì người bị xử trảm rất đặc biệt, người áp giải phạm nhân đi xử trảm cũng rất đặc biệt.

    Quân sĩ nha dịch thật sự chỉ có hai mươi hai người, những người khác hầu hết là quan lớn, cao thủ đại nội và nhân vật võ lâm.

    Cảnh tượng như vậy đương nhiên là không thể xem thường.

    Đám quân sĩ nha dịch trong lòng thầm kêu khổ, biết chuyến này hành hình không dễ, nói không chừng đám người mình chỉ là bị đưa lên đường, có thể đầu rơi xuống đất còn sớm hơn so với người bị xử trảm.

    Bọn họ đều tò mò, cũng đều không dám tò mò. Ngươi đừng tưởng quân nhân chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, không gây chuyện, không hiếu kỳ, thực ra phương pháp hiếu kỳ của bọn họ thường là dùng đao kiếm thương tên (vũ khí) để hỏi rõ ràng (chứ không phải dùng ngôn ngữ) mà thôi.

    Nguyên nhân bọn họ không dám tò mò, đó là “chủ sự” hôm nay chắc chắn không phải là bọn họ.

    Kể cả giám quân Đồ Cạnh và đao phủ lão Lý, e rằng hôm nay cũng không lên tiếng được.

    Chủ sự hôm nay là lão thái giám râu dài, đội mũ tím, mặc áo mãng bào ngồi trên lưng ngựa. Người ta gọi hắn là Mễ công công, nghe nói trong triều và ngoài triều đều rất có danh vọng, nhiều quan lớn, quyền quý, tướng sĩ và nhân vật giang hồ đều qua lại mật thiết với hắn.

    Người giám trảm đi ở phía sau đội ngũ, đó là một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú, ngồi trong kiệu không lộ diện.

    Nghe nói hắn chính là Phương tiểu hầu gia.

    Cũng nghe nói hắn mới thật sự là “báu vật” trong tập đoàn Hữu Kiều, nếu so sánh thì Mễ Thương Khung chỉ giống như chiếc hộp cất báu vật mà thôi.

    Ngoại trừ một già một trẻ này, còn có rất nhiều người khác mà bọn họ hoàn toàn không biết.

    Nhưng cảm giác mà những người này gây cho bọn họ đều như nhau.

    Sát khí.

    Sát khí bừng bừng.

    Nếu chỉ là giết hai người, sát khí không thể mạnh như thế, mạnh đến mức khiến cho những binh sĩ nha dịch này đi trong sương mù buổi sáng, hai chân không kìm được khẽ run lên.

    Ngoại trừ lo lắng sợ hãi, bọn họ còn có đủ chuyện không hiểu.

    Lúc đầu, bọn họ vâng lệnh tập hợp lại, đội ngũ tổng cộng có bốn mươi lăm người. Hiện giờ khi xuất phát, chỉ còn lại hai mươi hai người. Hai mươi ba người khác đã đi đâu?

    Thực ra nghi hoặc này hoàn toàn không cần thiết.

    Bởi vì nhóm người này vừa rời khỏi Bát gia trang không lâu, một nhóm khác lại triển khai trận thế, từ hang động Thâm Ký chỉnh tề đi ra. Thủ lĩnh của nhóm người đó là Long Bát, đoạn hậu là Đa Chỉ Đầu Đà, hơn nữa rõ ràng có nhiều hảo thủ võ lâm và cao thủ đại nội hơn, trong đội cũng áp giải hai chiếc xe tù

    Hướng đi của bọn họ là khu vực Phá Bản môn.

    Đó là một địa điểm phồn hoa khác ngoại trừ khu vực hẻm Ngõa Tử.

    Đao phủ lão Lý chặt đầu người, chặt đến tay cũng già rồi, da mặt già rồi, năm tháng cũng già rồi, nhưng chưa bao giờ đặc biệt và khẩn trương như hôm nay.

    Từ trước đến giờ, chỉ có phạm nhân kinh sợ chứ không phải hắn.

    Chặt đầu người vĩnh viễn không cần sợ, người sợ là những kẻ sắp bị chặt đầu kia.

    Nhưng hôm nay lại không giống.

    Hắn nhìn ra được tình thế không tầm thường, đội ngũ áp giải tử tù này mỗi khi đi một đoạn đường, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời sẽ máu nhuộm đường dài với đám cường địch cướp tù.

    Trước khi ra khỏi Bát gia trang, hắn còn không biết sẽ được phân đến đội ngũ nào (hắn “tốt” hơn một chút so với đám quân dịch khác, trước khi xuất phát cuối cùng được biết có hai đội ngũ trước sau). Nhậm Lao lại đi tới liếc hắn một cái, đánh cuộc với hắn:
    - Xem thử hôm nay ngươi chặt được thủ cấp của tù phạm, hay là hai người chúng ta phải ra tay? Hoặc là ngươi bị người ta chặt đầu trước. Ngươi đoán thử xem?

    Đao phủ Lý cũng không dám đoán. Nhiều năm qua chặt biết bao nhiêu chiếc đầu của anh hùng hảo hán, lưu manh tạp chủng, hắn dĩ nhiên hiểu được, có một số chuyện mặc dù rất muốn biết, nhưng không biết thì còn tốt hơn.

    Những năm gần đây, sau khi hắn làm đao phủ, ngay cả lúc ăn cơm cũng cảm thấy một mùi máu tươi, từ từ nuốt xuống; ngay cả lúc tắm, nước do hắn từ trong giếng múc ra đổ xuống đầu, trong một thoáng nhắm mắt lại, phảng phất cũng cảm thấy mình đang tắm trong máu tươi đỏ rực.

    Đầu của hắn cũng hay bị đau, đau như nứt xương mục tủy.

    Hắn thường cho rằng đây là một sự báo ứng.

    Hắn biết mỗi khi đưa tiễn sinh mệnh của người khác, hắn cũng đang đưa tiễn phúc phận của mình.

    Từ khi hắn và cha hắn bước vào cái “nghề” này, mặc dù không ai kính trọng hắn, nhưng cũng không ai dám không sợ hắn.

    Bởi vì đao trong tay hắn, đầu ở trên người kẻ khác.

    Quyền sinh sát lại nằm dưới đao của mình.

    Cho dù đến kỹ viện tìm vui, đám đàn bà lẳng lơ da mịn thịt trắng cũng chưa chắc dám đòi tiền hắn; cho dù đến chợ mua nửa cân thịt heo, cái tên mặt béo kia cũng không dám bớt của hắn tám lạng, có lúc còn thêm một hai lạng xem như là “mua một giao tình”.

    Năm nay, không ai biết một ngày nào đó sẽ rơi vào trên lưỡi đao của ai.

    Nếu như rơi vào dưới đao của hắn, tất cả đều do số mạng của mình rồi.

    Hắn vung đao là muốn đưa tiễn sinh mệnh, nhưng đưa tiễn như thế nào lại do hắn khống chế, tùy ý, xuống đao ra sao cũng do hắn quyết định.

    Có lúc, một đao không chết được, đầu chưa rơi xuống, người vẫn còn đang kêu, máu vẫn còn đang chảy. Quan giám trảm chưa hạ lệnh, hắn cũng ôm đao đứng nhìn, chỉ đợi máu chảy hết người mới chết.

    Có lúc, một đao (có thể cố ý) chặt sai lệch, trước tiên chặt đứt một khúc xương bả vai, hoặc gọt đứt một cái lỗ tai, đủ khiến phạm nhân đau tận tim phổi, cũng đủ để hắn chịu đựng. Vì vậy, có phạm nhân bị dọa chết, có người bị đau chết.

    Cũng có người bị chém ngang lưng, hắn chém một đao chia hai, nhưng người lại không chết, nhìn nửa thân dưới bị đứt, lẩm bẩm gần một canh giờ, máu bị khô đến đông cứng, lúc này mới đứt hơi.

    Có lần hắn cố ý dùng từng đao chém một tiểu tử mới mười bảy mười tám tuổi, khiến cho cha, mẹ, ông, bà đã nuôi lớn nó từng miếng cơm nhìn thấy mà đau lòng. Lần đó hắn chém đến mềm lòng, nhưng lại không mềm tay, ai bảo người nhà của tên tiểu tử này đã từng đắc tội với giám trảm Đồ Cạnh.

    Hắn chém xuống từng đao, đầu đứt một nửa, não một mảnh phía đông, một khối phía tây, chảy ra đầy đất. Người nọ sức lớn lại không chết, nằm trên mặt đất, viết rất nhiều chữ “khổ” và “thảm”, nhưng các chữ đều không có đầu. Có thể là do mất đi hơn nửa đầu, cho nên chữ viết cũng không đầy đủ?

    Vì vậy rất nhiều người sợ hắn, thân nhân của tù phạm đợi chém đều lấy lòng hắn. Có người đưa bạc, cũng có người mời rượu, thậm chí còn có nữ nhân đến hiến thân, chỉ cầu hắn đao nhanh lưỡi sắc, một đao đứt đầu, còn phải lưu lại một lớp da, để người nhà của y có thể tẩm liệm “toàn thây”, cầu mong “cát lợi”.

    Nếu không, Lý Nhị hắn có lần lửa giận bốc lên, một đao chém xuống, đầu mình hai nơi, chiếc đầu tròn lăn ra bên ngoài, kéo theo vết máu giống như chân mèo dính máu đi lung tung khắp nơi, nhưng tìm cả buổi cũng không tìm được chiếc đầu kia.

    Đến nay, chiếc đầu kia vẫn chưa được tìm thấy, không biết đã đi đâu. Người nhà của y cũng chỉ đành chôn cất tử thi không đầu, bà quả phụ của y thì khóc cả ngày, chỉ hối hận trước đó không đồng ý cho Lý Nhị hắn vui vẻ một đêm.

    Nhưng hôm nay, hắn lại uy phong không nổi.

    Người trong xe tù cũng không hề có ý cầu tình, thậm chí còn không thèm để hắn vào mắt.

    Mà từ ánh mắt của người khác nhìn hắn, hắn ngầm hiểu ra được.

    Chặt đi, ngươi chặt đi, một đao này chặt xuống, sau hai đao, buổi tối ngươi không cần ngủ nữa, ban ngày cũng không cần ra đường nữa.

    Toàn bộ hảo hán trong giang hồ đều đang chờ moi trái tim của ngươi để dâng rượu.

    Tù phạm này cũng không có thân nhân đến khóc lóc đưa tiễn, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy, trong sương mù dày đặc có rất nhiều đầu trâu mặt ngựa, tam sơn ngũ nhạc, ai tiễn ai lên đường trước hiện giờ còn khó nói.

    Đương nhiên hắn cũng không dám đắc tội với loại người như Nhậm Lao, Nhậm Oán.

    Hắn biết, đôi tay hắn đã chém nhiều hán tử bị oan đến mức tuyết rơi tháng sáu, trong đó có không ít người bởi vì không cẩn thận hoặc quá sơ ý, khiến cho “hai Nhậm” này không vui, đến nỗi đầu mình chia lìa, oan không đường kể.

    Hiện giờ hắn đã không còn cách nào khác.

    Đầu phải chặt.

    Hắn đành phải thấy một bước đi một bước.

    Hắn tin tình cảnh của quan giám trảm Đồ Cạnh cũng tương tự như hắn.

    Từ trước đến nay, quả phụ xinh đẹp, hoàng kim bạc trắng, hắn còn đòi lấy nhiều hơn cả mình, ai bảo chức quan của hắn cao hơn mình?

    Nhưng đều như nhau, trên tâm tình, hôm nay chỉ cần qua được cửa ải này, về sau gặp phải chuyện chặt đầu, giám trảm, thà rằng từ quan mà đi, trốn vào đồng hoang.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 45 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,binhnhom,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chochochan,contrast,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,keta124,kivzh7,Kunann,kynguyen,langbavibo,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,mtdloc,na1234,netwalker,ngothamhoa,ntt8301,nuibaden,ryethyme,thannhan,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,ttttieu,tuan nha,tuyetam,tvh_iam,xhydro,yura,Đơn bước,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 9 – Màu xám lạnh

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Đội ngũ đi đến pháp trường. Sương rất dày, ngay cả bốn chữ lớn “Quốc Thái Dân An” trên miếu thờ cũng không thấy rõ.

    Lúc này, đám bà chủ có lẽ đều đã thức dậy ra phố mua thức ăn, mua hàng hóa, người tốt số thì có thể bảo đầy tớ gia nhân gì đó đi thay.

    Kỳ quái là hôm nay dường như rất ít người, vô cùng vắng vẻ.

    Hôm nay sương buổi sáng có màu xám lạnh, tụ tán nhẹ nhàng giống như linh hồn.

    Tuyết vẫn không rơi xuống, hoặc là đã rơi hết trong mấy đợt tuyết lớn hôm trước rồi, hiện giờ chỉ còn lại sương mù chết người, xuất quỷ nhập thần.

    Giờ xử trảm sắp đến, nhưng vẫn không có gì xảy ra.

    Mễ Thương Khung vuốt vuốt râu, nhìn hàm râu vểnh bạc phơ của mình, hắn cảm thấy mình giống như sương, Phương Ứng Khán giống như mù.

    Sương là thứ lạnh.

    Mù là thứ sờ không thấy.

    Nghĩ tới đây, một ngụm đờm đặc bỗng dâng lên cổ họng, hắn không nhịn được ho lên kịch liệt.

    Kiên nhẫn nghe hắn ho xong một trận, Phương Ứng Khán mới khẽ nhích người qua, hỏi:
    - Có muốn uống chút rượu không?

    Mễ Thương Khung lau nước bọt dính trên râu:
    - Lúc này có thể uống rượu sao?

    Phương Ứng Khán vẫn hỏi:
    - Có muốn ăn chút đậu phộng không?

    Mễ Thương Khung vừa nghe đến đậu phộng, giống như nghe được tiếng rốp giòn giã vang lên giữa răng khi cắn bể đậu, vì vậy không nhịn được gật đầu.

    Phương Ứng Khán thật sự đưa tới một nắm đậu phộng lớn. Thế là trong pháp trường xử trảm không khí ngưng đọng, sương mù bí hiểm này, lại thấp thoáng nghe được tiếng rôm rốp vỡ vụn, đó là âm thanh phát ra từ chiếc miệng đang nhai nhóp nhép của Mễ Hữu Kiều.

    Mễ công công rất hưởng thụ mùi vị hạt đậu phộng… hắn càng hưởng thụ tiếng nhai này. Bởi vì không dừng, không đứt, không ngừng có sự vật bị vỡ tan và nghiền thành bột phấn dưới hàm răng già nua của hắn, hắn cảm thấy đó là một chuyện rất có “thành tựu”.

    Phương Ứng Khán có lẽ vốn đã định hỏi, hoặc là biết lúc hắn ăn đậu phộng tâm tình rất tốt (nhưng sau khi ăn xong có thể vận may rất xấu), cho nên cố ý hỏi:
    - Công công, ngài nói xem bọn chúng có tới không?

    - Rất khó nói. Đám người Thẩm Hổ Thiền của Thất Đại Khấu ở xa ngàn dặm, không kịp nghe được tin tức. Đám người Lại Tiếu Nga của Đào Hoa xã cũng chưa chắc đã kịp vào kinh. Nếu muốn cứu, cũng chỉ có bọn người Tượng Tị tháp, hai đảng Phát Mộng và Kim Phong Tế Vũ lâu. Nhưng với trí tuệ của Vương Tiểu Thạch, cộng thêm lão hồ ly Gia Cát, không lý nào lại không nhìn ra đây là một cạm bẫy.

    Phương Ứng Khán phát hiện ánh mắt của lão nhân này cũng có màu xám lạnh, giống như khí trời hôm nay vậy.

    - Vì vậy công công cho rằng đám người Vương Tiểu Thạch sẽ không tới?

    - Vừa lúc trái ngược. Bọn chúng biết rõ là cạm bẫy, sớm biết là kế sách, nhưng vẫn có thể sẽ tới. Người thông minh thường làm chuyện hồ đồ. Bọn chúng tự xưng là “hiệp”, một người khi đã khoác lên “hiệp danh”, rất khó trở mình, không thể đứng nhìn, cũng không nhẫn tâm đứng nhìn.

    Sau đó hắn hỏi lại:
    - Ngài nói xem hắn có tới không?

    Câu trả lời của Phương Ứng Khán chỉ có một chữ:
    - Tới.

    Ánh mắt của hắn lại thoáng hiện lên vẻ nóng nảy hiếm thấy.

    Hắn thậm chí không kìm được đột nhiên khoa tay múa chân vài cái, có tiếng vun vút, gió thổi xoèn xoẹt.

    Mễ Thương Khung liếc nhìn tất cả những chuyện này, lần đầu tiên trong mắt có vẻ lo lắng.

    Sắc mặt của Nhậm Lao giống như sắc phục của Nhậm Oán, cũng giống như sắc trời này và ánh mắt của Mễ công công.

    Màu xám lạnh.

    Hiển nhiên hắn cảm thấy lo lắng.

    Đợi một hồi, thời gian “xử tử” còn chưa tới, hắn không nhịn được hỏi Nhậm Oán một vấn đề mà Mễ Thương Khung vừa mới hỏi Phương Ứng Khán.

    - Sư đệ, ngươi nói xem đám người Vương Tiểu Thạch có tới không?

    Nhậm Oán không đáp chỉ cười.

    Nụ cười của hắn giống như thoảng qua, người khác rất khó cảm thấy được nụ cười này.

    Trong mắt của hắn không cười. Đích xác.

    Bờ môi của hắn cũng không hiện ý cười. Chính xác.

    Nhưng trong nháy mắt này, những nếp nhăn trên khuôn mặt da mịn thịt trắng của hắn thật sự hơi nhúc nhích. Nếu như vậy cũng xem là cười, vậy thì nụ cười này tuyệt đối là lạnh lẽo, chẳng những nham hiểm, hơn nữa còn kỳ quái, thậm chí không có ý tốt.

    Nhậm Lao rất quen thuộc với nụ cười của hắn, cho nên khẳng định vừa rồi hắn đã cười.

    Hắn cười cũng chính là trả lời, hơn nữa còn hỏi lại một câu:
    - Hình như ngươi rất lo lắng?

    Nhậm Lao vốn định lắc đầu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

    Bởi vì hắn không dám che giấu.

    Hắn dám che trời giấu phật, lừa cha gạt mẹ, bán tổ phản tông, chống lại sư môn… nhưng lại không dám che giấu Nhậm Oán.

    Bởi vì căn bản không giấu được.

    - Ngươi lo lắng điều gì?

    - Cao thủ quan gia, hảo thủ đại nội, mãnh tướng cấm quân… hình như đều tới rất ít, rất ít.

    - Ngươi không nhìn lầm.

    Nhậm Oán lại khen một câu.

    Nhậm Lao gần như cảm động đến rơi lệ, bởi vì trước mặt vị “sư đệ” còn nhỏ hơn bốn mươi tuổi này, hắn luôn luôn vừa già, vừa ngốc lại vô năng, ngay cả làm “đồ đệ” cũng không xứng.

    - Nhưng mà… tại sao?

    - Ta hỏi ngươi, tối hôm qua trong trận chiến tranh giành quyền vị của Kim Phong Tế Vũ lâu, Bạch Sầu Phi tại sao lại chết?

    - Bởi vì… bởi vì hắn không biết thực lực của Vương Tiểu Thạch lại mạnh như thế.

    - Thứ yếu.

    - Bởi vì Tô Mộng Chẩm chưa chết.

    - Không phải quan trọng nhất.

    - Chẳng lẽ là… hắn không nên xem thường Lôi Thuần?

    - Vẫn không phải là nguyên nhân chính.

    “……”

    - Nguyên nhân khiến hắn thảm bại, thậm chí bỏ mạng, đó là hắn không nên để tướng gia phát giác ra hắn dã tâm quá lớn, chí khí quá cao, không thể tin tưởng, không thể coi trọng. Vì để tránh cho hắn lớn mạnh, tướng gia mới cất nhắc một nữ nhân như Lôi Thuần, dễ khống chế hơn, dùng cô ta để đưa Tô Mộng Chẩm trở về. Đồng thời bố trí nhiều nội gian bên cạnh hắn, vào giây phút quan trọng lại bán rẻ phản bội hắn, khiến cho hắn chỉ có một con đường chết.

    - Ta hiểu rồi… cho nên, Bạch Sầu Phi chết bởi kế hoạch của tướng gia…

    - Chỉ là, tướng gia cũng có lúc tính toán sai lầm. Tô Mộng Chẩm lại tự sát, Lôi Thuần mất đi pháp bảo uy hiếp Vương Tiểu Thạch, hơn nữa quân đau thương thế mạnh, Lôi Thuần không dám hành động tùy tiện, đành phải lui thân. Kim Phong Tế Vũ lâu mới chắp tay dâng cho Vương Tiểu Thạch.

    - Ta hiểu rồi.

    - Ngươi vẫn không hiểu.

    - Không hiểu? Ta…

    - Ngươi không hiểu, trận đánh đêm qua và việc điều động nhân thủ sáng nay có quan hệ rất lớn.

    - Đúng vậy, đúng vậy, đầu óc ta không nhanh nhạy bằng sư đệ, luôn không theo kịp…

    - Hôm nay người tới chủ yếu là người trong võ lâm, có ba nguyên nhân chính, ngươi không ngại đoán thử xem!

    - Ta… ta nhiều nhất chỉ nghĩ được một khả năng.

    - Ngươi nói xem!

    - Gia Cát tiên sinh trong võ lâm và cấm quân có đức cao vọng trọng, hắn ngầm ra hiệu cho phe phái ủng hộ đừng chen chân vào vũng nước đục này, như vậy dĩ nhiên có rất nhiều cao thủ đại nội không dám nhúng tay.

    - Đây đúng là nguyên nhân thứ nhất.

    - Còn lại… ta không nghĩ ra được.

    - Một nguyên nhân khác là, tướng gia cũng bị hoàng thượng hạn chế. Mặc dù thánh thượng nhìn giống như rất tin tưởng coi trọng Thái đại nhân, nhưng cũng âm thầm lưu ý đến động tĩnh trong cung và trong kinh. Tướng gia muốn toàn quyền điều động cao thủ trong kinh và trong cung ra tay, e rằng sẽ kinh động rất lớn, cũng không phải một mình ngài có thể một tay che trời.

    - Đúng đúng đúng. Nếu không, làm sao gần đây ngài cố sức lôi kéo chúng ta, chẳng qua là muốn đuổi Chu mập mạp kia xuống mà thôi…

    - Tướng gia không muốn hoàng thượng quá lưu ý đến chuyện này, cũng không muốn quá lộ thực lực của ngài trong quân đội, cho nên không dám quá trắng trợn điều động cao thủ trong quân đội.

    - Như vậy, còn một lý do nữa là gì?

    - Ta thấy, lần này tướng gia cố ý gây nên một trận “các môn, các phái, các bang, các hội trong võ lâm kinh sư trừ khử lẫn nhau”.

    - Các môn, các phái, các bang, các hội trong võ lâm kinh sư trừ khử lẫn nhau?

    - Đúng.

    - Ngài… tại sao lại muốn…

    - Hừ.

    - Ta vẫn không nghĩ ra.

    Nhậm Oán không đáp, lại nhìn trái phải, sau đó nói với hắn:
    - Hôm nay, trận chiến này rất nghiêm ngặt. Không có “thông vận kim bài lệnh” do tướng gia đích thân phát ra, không ai có thể thả cho khâm phạm và cường đạo chạy thoát, nếu không thì tội ngang với cướp tù. Như vậy, võ lâm nhân sĩ trong kinh cũng chỉ có liều chết tử chiến.

    Nhậm Lao nghe được, càng có vẻ khẩn trương. Hắn đương nhiên võ công cao cường, chống địch rất nhiều, nhưng những năm gần đây, sau khi vào Hình bộ và được thăng lên chức cao, đã rất ít ra tay đánh nhau, liều mạng chiến đấu trong giang hồ. Phần lớn là ám toán thành công, hoặc ở dùng hình trong xe, phạm nhân võ công có cao cũng không thể chống lại. Nhưng hôm nay, trong trận chiến này, hắn rõ ràng không thể thuận lợi như vậy.

    Trong cuộc đời, cho dù huynh đệ, bằng hữu, thủ hạ có nhiều đến đâu, đôi lúc vẫn phải tự mình ra tay, liều mạng vì sự tồn vong.

    Con người luôn luôn dùng sinh mệnh hữu hạn để chiến đấu với thời không vô hạn.

    Vương Tiểu Thạch như thế.

    Tô Mộng Chẩm như thế.

    Bạch Sầu Phi cũng như thế.

    Dù là Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu hôm nay bị xử trảm, cùng với Nhậm Lao và Nhậm Oán giám trảm, tất cả đều như thế.

    Đồ Cạnh và Lý Nhị cũng đang chờ.

    Chờ thời khắc đến.

    Chờ đợi bất ngờ.

    Chờ người đến cướp pháp trường.

    - Thời… gian… đến…

    Đến rồi.

    Đồ Cạnh mặc dù đã gặp rất nhiều tình cảnh lớn, nhưng cũng chờ đến hết hồn hết vía.

    Lý Nhị mặc dù đã chặt không ít đầu của ác nhân, cũng chờ đến lòng bàn tay đổ mồ hôi.

    Lúc này, thời gian cuối cùng đã đến.

    Phạm nhân trong xe tù đã bị áp giải ra, ép buộc quỳ xuống.

    Đồ Cạnh lớn tiếng tuyên đọc tội trạng của hai người Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, sau đó ném lệnh chém đầu xuống.

    Đầu người sẽ phải lập tức rơi xuống đất.

    Lý Nhị giơ đại đao, hướng lên trời múa một đường, lưỡi đao trong sương mù buổi sáng lóe lên một ánh đao, lúc này đao phủ Lý mới tay giơ chém xuống…

    Nhưng hắn cũng hết sức cảnh giác, vô cùng lưu ý.

    Hắn chỉ sợ đột nhiên có một món ám khí bay tới, lấy mạng của hắn, hoặc bắn vào tay và đao trong tay hắn.

    Bình thường, những kẻ cướp pháp trường đều dùng một chiêu này làm “nhạc dạo”.

    Cho nên hắn đã sớm đề phòng.

    Hắn đã nghĩ kỹ làm thế nào để tránh khỏi món ám khí đầu tiên này, làm sao để né khỏi công kích cướp tù nhân, cùng với làm thế nào để dời sự chú ý của hung đồ cướp pháp trường… đó là nếu như thật sự có người muốn cứu hai tên khâm phạm này.

    Tất cả là giả thuyết quan trọng để bảo vệ mạng sống.

    Có lẽ, từ trước đến giờ chưa có người nào chém đầu người khác lại chật vật như vậy, đã sợ ám khí đánh tới, lại sợ có người bất ngờ tập kích, thậm chí đang đợi có người cướp tù, vừa phải chấp hành lệnh xử trảm, vừa muốn giữ cái đầu trên cổ của mình.

    Một mặt, hắn không thể không chặt đầu hai phạm nhân kia. Nghe nói bọn họ đã phạm vào họa lớn tận trời, lại dám đả thương hoàng đế và tể tướng. Mặt khác hắn lại lo lắng, một đao này chặt xuống sẽ mang đến cho mình tai họa nợ máu. Hai người này dám đánh cả thiên tử và tướng gia, đồng đảng muốn báo thù cho bọn chúng còn chuyện gì không dám làm?

    Không nghĩ tới, ngay cả người chuyên chặt đầu kẻ khác cũng có lúc khổ sở như vậy.

    Thật ra ai cũng như nhau.

    Ngay cả quan viên có quyền nhất nước hiện nay, nhân vật giàu có nhất, luôn có những khoảnh khắc sống chết, khiến cho hắn cũng phải run rẩy như người thường, sợ hãi như người phàm.

    Ai cũng như nhau.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 44 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chochochan,contrast,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,keta124,kivzh7,Kunann,kynguyen,langbavibo,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,mtdloc,na1234,netwalker,ntt8301,nuibaden,phamtuananh,ryethyme,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,ttttieu,tuan nha,tuyetam,tvh_iam,vodanh2012,vuxtung,yura,Đơn bước,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 10 – Đao hạ lưu nhân

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Đao nâng lên.

    Ánh đao lóe sáng.

    Tiếng hét đột nhiên truyền đến:
    - Đao hạ lưu nhân!

    Đến rồi!

    Quả nhiên đã đến!

    Phương Ứng Khán và Mễ Thương Khung lập tức nhìn nhau.

    Nhậm Lao và Nhậm Oán cũng dùng tay ra hiệu với nhau.

    Thứ ngăn chặn Lý Nhị xuống đao quả nhiên là ám khí.

    Đao phủ Lý đã quyết tâm, chỉ cần vừa thấy có người xuất hiện, có binh khí đánh tới, có ám khí bay tới, hắn sẽ lập tức múa đao bảo vệ mình, lui ra bên ngoài rồi tính sau.

    Nhưng trên thực tế, hoàn toàn không có khả năng.

    Bởi vì Lý Nhị không thể tránh khỏi ám khí.

    Không phải món ám khí kia, mà là những ám khí kia.

    Nếu như là một món, hai món, ba món ám khí, vậy thì có thể ngăn cản và né tránh. Nhưng ở đây không chỉ là một món, hai món, cũng không phải bảy món, tám món, mà là một chùm lớn, một đống lớn, một bó lớn ám khí bay về phía Lý Nhị.

    Nói một cách chuẩn xác, tổng cộng có ba trăm mười bảy món ám khí cả lớn lẫn nhỏ.

    Những ám khí này đều xuất phát từ trong tay cao thủ, có món còn do chuyên gia sử dụng ám khí phát ra.

    Ngươi bảo đao phủ Lý Nhị làm sao tránh? Làm sao né? Làm sao trốn?

    Nếu không phải Phương Hận Thiếu đang bị còng quỳ trên đất lăn nhanh tránh được, nhất định hắn cũng giống như Lý Nhị, một lớn một nhỏ, một người biến thành tổ ong lớn, còn một người biến thành tổ ong nhỏ.

    Đến rồi.

    Trong sương mù, bóng người nhanh chóng lóe lên.

    Rất nhiều đại hán dùng khăn xanh che mặt, giết vào pháp trường. Bọn họ không biết ừ đâu đến, lại gần như xuất hiện cùng một lúc, giống như bọn họ vốn là âm hồn trên con đường này, nhiều năm trước phải chịu đại quân trấn áp, khói lửa đồ thành, lúc này lại đột nhiên xuất hiện, lấy lại công đạo cho nỗi oan khi bọn họ còn sống, nợ máu trước đây cần phải trả bằng máu.

    Những người này tuy vây quanh pháp trường, nhưng dường như cũng không vội đi cứu Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu. Trong ánh đao lập lòe, bọn họ bắt đầu giải quyết rất nhiều quan binh và công sai canh giữ bên ngoài, từ từ thu hẹp vòng vây lại.

    Mễ Thương Khung ung dung điềm tĩnh, trầm giọng quát lên:
    - Các ngươi muốn làm gì?

    Một hán tử cầm đầu dùng khăn xanh che mặt, trên tay hoàn toàn không có binh khí, cũng trầm giọng quát lên:
    - Thả hai người ra, chúng ta sẽ tha cho các ngươi!

    Một người khác cũng dùng vải xanh che mặt, dáng dấp tròn tròn lùn lùn giống như một cục nguyên bảo, trong tay cầm một thanh quỷ đầu đao to lớn, còn cao hơn một cái đầu so với bản thân hắn, cười hì hì nói:
    - Cơ hội tốt, đừng bỏ qua, coi như chúng ta làm chuyện tốt, phóng sinh!

    Phương Ứng Khán hé miệng cười, hàm răng chỉnh tề trắng tinh giống như vỏ sò:
    - Ai thả ai? Hừ!

    Hắn vỗ tay một cái.

    Cách vỗ tay của hắn rất đặc biệt, trông giống như con gái. Hắn vươn ba ngón tay phải trừ ngón cái và ngón út, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay trái, phát ra tiếng vỗ tay giòn giã trong sương mù dày đặc.

    Sau đó, người chợt xuất hiện.

    Cũng không biết có bao nhiêu, bọn họ giống như vẫn luôn ẩn thân trong sương mù dày đặc, hơn nữa đều là cao thủ.

    Bọn họ lại bao vây đám nhân vật giang hồ xuất hiện trước đó.

    Những người này đều là cao thủ võ lâm, trong đó bao gồm Bát Đại Đao Vương, ngoài ra còn có đám người Hà Nộ Thất của Hạch phái, Đoàn Đoạn Hổ của Đột phái.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Đầu hàng đi, các ngươi đã bị bao vây!

    Người tay không kia chợt ngẩng đầu.

    Mắt hắn lại hiện lên ánh sáng màu lam.

    Hai tay hắn đột nhiên phát ra ám khí.

    Không phải nhằm vào Phương Ứng Khán, cũng không phải nhằm vào Mễ Thương Khung, thậm chí không nhằm vào bất kỳ ai.

    Mà là hướng lên trời.

    Hắn lại phóng ám khí lên trời!

    Ám khí của hắn rất kỳ lạ, một cái giống như chũm choẹ, một cái lại giống như chiếc giày.

    “Giày” và “chũm choẹ” khi bay cao đến tám trượng, bỗng nhiên đụng vào nhau, phát ra một chuỗi tiếng vang đùng đùng, lại tỏa ra những đốm sáng màu lam.

    Sau đó, từ các đường, các ngõ, các hẻm, các nơi (bao gồm đường Hồng Bố, nhà xay Tử Kỳ, xưởng nhuộm Hắc Y, đường Lam Sam, đường Bán Dạ, đường lớn Hoàng Khố, lầu Tam Hợp, hẻm Ngõa Tử, hẻm Lục Cân, đường Bạch Mạo…) đều có người xuất hiện. Kỳ quái là những người này đều không che mặt, nhưng ngay cả Nhậm Lao và Nhậm Oán quen thuộc hết các bang, các hội, các lộ nhân mã của kinh sư, cũng không nhận ra những khuôn mặt xa lạ này.

    Những người này lại bao vây người của tập đoàn Hữu Kiều và cao thủ quan binh, hơn nữa tại góc đường các nơi còn vang lên tiếng trống trận, tiếng la giết.

    Phương Ứng Khán hừ lạnh một tiếng, từ từ đứng lên.

    Y phục đỏ tươi rực rỡ của hắn nổi bật trong sương mù dày đặc.

    Bàn tay thanh tú của hắn đã đặt lên chuôi kiếm bên hông còn rực rỡ hơn y phục, gằn giọng nói:
    - Ta lại quên, Thiên Cơ tổ cũng đến nhúng chân vào vũng nước đục này. Có điều cũng không lạ, Trương Thán là con nuôi của long đầu Trương Tam Bá, hắn là người của Kim Phong Tế Vũ lâu, không lý nào lại không mời nổi người đến chịu chết.

    Mễ Thương Khung chợt kéo kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng nói:
    - Tiểu hầu gia, hôm nay chúng ta chỉ là cờ hiệu ở đây, không nên kết thành thù sâu với người giang hồ chứ?

    Nghe Mễ Thương Khung nhắc nhở như vậy, lúc này Phương Ứng Khán mới hít một hơi dài, chợt thấp giọng nói:
    - Nam ma kha san mạn đạt đát tiên đát mã già la xa đạt sách oa đạt da thiên mạn…

    Sau đó hắn khôi phục giọng nói, cũng nhỏ giọng nói với Mễ Thương Khung:
    - Công công nói đúng. Trách nhiệm của chúng ta hôm nay chỉ là kéo dài được đến đâu thì kéo, không đến thời khắc sống chết, không cần máu chảy thành sông.

    Mễ Thương Khung biết Phương tiểu hầu gia đã đọc “Bất Động Minh Vương chú” của Mật tông để ổn định sát khí và tâm tình, nhưng hắn không hiểu, tại sao hôm nay Phương Ứng Khán vốn trẻ tuổi và bình tĩnh hơn hắn lại thường có biểu hiện nóng nảy như vậy.

    Chuyện này khiến Mễ Thương Khung có phần kinh ngạc.

    Mễ Thương Khung luôn cho rằng, Phương Ứng Khán tuy còn trẻ tuổi nhưng lại có bản sắc anh hùng, khí phái hào kiệt, cá tính kiêu hùng. Thỉnh thoảng hắn có thể cường hãn thô tục, lúc cần thiết lại có thể khiêm tốn đa lễ; thỉnh thoảng tự đại cuồng ngạo, nhưng lúc thích hợp có thể ôn tình cảm tính. Hắn đã biết cấp tiến, lại hiểu cách thỏa hiệp. Thời cơ vừa tới, lập tức không chừa thủ đoạn nắm lấy tất cả. Nhưng hắn cũng rất hiểu nhượng bộ và nhẫn nại, chờ đợi cơ hội tốt. Hắn tích cực mà không chỉ lạc quan, tự phụ mà lại không tự mãn, có thể sầm mặt xắn tay áo đánh nhau mắng chửi, càng biết cách bình yên rút lui, tránh khỏi mũi nhọn, thậm chí là xuống đài thu xếp, không thứ gì không tinh thông. Hơn nữa còn tiến lùi tự nhiên, biết lấy lòng người khác, khiến người ta tôn trọng, làm người ta kinh hãi, gây cho người mê hoặc.

    Đây mới thật sự là anh hùng hào kiệt đương đại, ngoài ra còn giỏi việc kinh doanh. Tập đoàn Hữu Kiều âm thầm cấu kết với các thương nhân tỉnh huyện, thao túng việc buôn bán dầu, gạo, muối, vải, đường trong thiên hạ, cực kỳ giàu có. Lại không tiếc đút lót mua chuộc, không khiến cho quyền quý đỏ mắt tranh giành.

    Có tiền, sẽ có thể ngang hàng với thừa tướng Thái Kinh nắm giữ quyền hành và sở hữu trọng binh.

    Đương nhiên, khi còn chưa đủ thực lực để đối kháng, tập đoàn Hữu Kiều vẫn cố lấy lòng phe họ Thái, đáp ứng yêu cầu của bọn họ, cung cấp tiền của, trở thành “thần tài” trong suy nghĩ của mọi người. Người có quyền, vẫn phải có tiền mới có thể hưởng hết vinh hoa phú quý. Ai lại nỡ đuổi một vị “thần tài” nhét ngân phiếu vào trong túi mình, chuyển ngân lượng vào trong nhà mình?

    Vì vậy bách quan trong triều đều có hảo cảm với Phương tiểu hầu gia. Còn Mễ Hữu Kiều là một chiếc “cầu”, trên thông đến thiên tử, dưới thông đến chư hầu. Mọi người biết hắn có quyền lớn (mặc dù không có chức vụ thực tế gì), danh vọng cao, hơn nữa nghe nói võ công cũng xuất thần nhập hóa, dĩ nhiên người người đều muốn lấy lòng hắn, không ai dám đắc tội với hắn.

    Mễ Hữu Kiều cảm khái cuộc đời mình đã bị Tống đình phá hủy, sớm đã bị thiến, không thể làm một “người hoàn chỉnh”. Đối với thiếu niên quyết chí làm rạng rỡ Mễ gia (khi còn bé gia cảnh của hắn bần hàn, lòng mang chí lớn, biết song thân ngậm đắng nuốt cay bồi dưỡng hắn, mong muốn công thành danh toại, có thể chấn hưng Mễ gia. Tổ phụ Mễ gia vốn là vọng tộc, sau này bởi vì cố sức can gián nên mắc tội, bị tiên đế cách chức làm bần dân, lưu đày đến biên cương, năm mươi năm sau mới có thể trở về kinh thành. Lúc cha mẹ của Mễ Hữu Kiều có chút danh vọng trong kinh, lại vì đắc tội với quyền quý trong triều nên gặp họa sát thân. Mễ Hữu Kiều thiếu niên anh tuấn, bị thủ lĩnh nội giám nhìn trúng, đưa vào cung trong, từ đó trở thành “phế nhân”), điều này đã phụ ước nguyện ban đầu. Hắn đem hi vọng gởi gắm vào Phương Ứng Khán, cũng vì thấy được Phương Ứng Khán là một tướng tài, là một đại nhân vật trong tương lai, hắn muốn dùng người thanh niên này để đạt được giấc mộng mà cả đời hắn không đạt được.

    Cho nên hắn mới ủng hộ Phương Ứng Khán.

    Có điều, hôm nay sự nóng nảy nông nổi của Phương Ứng Khán lại làm hắn bất ngờ.

    Nhưng cuối cùng vẫn có thể tự kiềm chế được.

    Hắn luôn cho rằng, muốn làm chuyện lớn ngoại trừ không câu nệ tiểu tiết, còn nhất định phải điềm tĩnh.

    Hắn biết chuyện hôm nay không tốt, chủ lực của tập đoàn Hữu Kiều nhất định phải ra tay. Nhưng chỉ cần không tới giây phút sống chết, có thể không trực tiếp giết người, không kết thành thù sâu, vậy thì hắn cũng không định tự mình ra tay, cũng không thể khiến cho máu của kẻ địch nhuộm đỏ tay của mình.

    Giết người không dính máu, đó mới thật sự là sát thủ hạng nhất.

    Giống như Thái Kinh vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 41 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,binhnhom,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,contrast,cunhonho,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,keta124,kivzh7,Kunann,kynguyen,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,mtdloc,na1234,netwalker,ngothamhoa,nuibaden,ryethyme,Tiếu ngạo,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,ttttieu,tuan nha,tuyetam,tvh_iam,vodanh2012,vuxtung,yura,Đơn bước,
Trang 2 của 22 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status