TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 22 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 12202122
Kết quả 106 đến 108 của 108

Chủ đề: Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #106
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 106 – Một quyền vang thiên hạ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Hà Tiểu Hà không phải một mình tác chiến.

    Người thứ nhất nhảy ra giúp nàng là Lương A Ngưu.

    Lương A Ngưu cũng trúng phải mê hương, nhưng ý chí chiến đấu của hắn rất kiên cường, hơn nữa hắn vừa nghe tiếng hô của Hà Tiểu Hà đã tỉnh lại một nửa.

    Mặc dù vẫn còn choáng váng, nhưng hắn tuyệt đối không để cho Hà Tiểu Hà độc chiến giang hồ.

    Cho nên hắn bẻ gãy một ngón tay của mình, đau đớn kịch liệt khiến cho hắn tỉnh táo lại một chút.

    Hắn lập tức vung sừng trâu nhọn gia nhập vào trận chiến, cùng Hà Tiểu Hà sóng vai chiến đấu tại cửa thang.

    Hắn muốn Hà Tiểu Hà biết, nàng còn có hắn, nàng không cô độc.

    Thế nhưng, phản ứng đầu tiên của Hà Tiểu Hà mà hắn nhận được lại là mắng.

    - Ngươi tới đây làm gì? Ta còn cần ngươi giúp sao! Còn không đi cứu Tiểu Thạch Ôn Nhu!

    Nàng vừa mắng, vừa búng cho hắn một viên thuốc giải.

    Lương A Ngưu bị mắng đến xám mặt.

    Nhưng hắn lại không biết, Hà Tiểu Hà ở trong bóng tối đã chảy nước mắt, nước mắt cảm động.

    Thực ra, Lương A Ngưu đã hít phải khí độc hoa đào, sức lực toàn thân đã yếu đi một nửa, tê dại một nửa, võ công có thể phát huy cũng rất có hạn.

    Hà Tiểu Hà tuy miệng ngậm thuốc giải, nhưng vẫn cố hết sức giảm hô hấp, năng lực tác chiến cũng vì vậy bị yếu đi nhiều.

    Một đao một kiếm công tới, đối với bọn họ đã không dễ ứng phó.

    Bọn họ nào có năng lực đi giải nguy cho Ôn Nhu Tiểu Thạch?

    Có.

    Còn có một người.

    Ít nhất còn có một người.

    Đường Thất Muội.

    “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội là người của Thục Trung Đường môn, hắn vốn giỏi về dùng độc.

    Người chuyên dùng độc cũng giỏi về giải độc.

    Mặc dù hắn chưa đến mức bách độc bất xâm, nhưng ít ra một khi trúng độc liền sinh cảnh giác, lập tức dùng dược vật giải độc của Đường môn để khắc chế độc tính, trước tiên ứng phó với nguy cơ trước mắt rồi hãy nói.

    Thuốc mà hắn ăn vào cũng chỉ có thể khắc chế một phần nhỏ cảm giác mê ảo. Nếu đối phương hạ độc, hắn ngược lại có thể phát hiện sớm, nếu như hắn trúng độc, ngược lại có thể hốt thuốc đúng bệnh.

    Nhưng mê hương thì không được.

    Đó là thứ của Hạ Tam Lạm.

    Hắn chỉ có thể triệt tiêu một phần cảm giác choáng váng, cố gắng ứng chiến.

    Hắn ngăn cản trước cửa phòng Ôn Nhu.

    Người cầm trường thương kia nhất thời cũng không xông qua được.

    Đường Thất Muội cho dù chỉ còn lại có tam muội rưỡi, ám khí “dựa vào cảm giác xuất thủ” của hắn dù sao cũng không dễ đối phó.

    Đáng tiếc cho dù hắn khó đối phó, cũng chỉ có một người.

    Hắn ngăn cản kẻ cầm trường thương, lại không ngăn được thích khách cầm trường côn tấn công vào căn phòng của Vương Tiểu Thạch.

    Một tiếng “rầm” vang lên, đại hán kia một côn đập văng cửa phòng Vương Tiểu Thạch.

    Hà Tiểu Hà cấp bách.

    Lương A Ngưu cấp bách.

    Đường Thất Muội cấp bách.

    Hà Tiểu Hà, Lương A Ngưu, Đường Thất Muội đều cấp bách, nhưng bọn họ lại không thể phân thân.

    Sau khi bọn họ trúng phải mê hương, ứng phó với ba tên hán tử gian xảo này, đã lực bất tòng tâm, được chỗ này hỏng chỗ kia.

    Trông thấy Xuân Hoa Hiên đã bị tấn công vào, sao bọn họ không nóng lòng như lửa đốt.

    Hóa ra những người khác đều trúng phải mê hương, bất tỉnh nhân sự.

    Ai tới cứu Vương Tiểu Thạch?

    Hán tử cầm côn đập cửa chợt lui ra, còn khom lưng khẩn trương nghênh địch.

    Chỉ thấy một đại hán như thiên thần từ trong phòng Vương Tiểu Thạch nhảy ra.

    Hà Tiểu Hà, Lương A Ngưu, Đường Thất Muội vừa thấy, đều vừa mừng vừa sợ:
    - Đường Bảo Ngưu!

    Chỉ nghe người nọ hét lớn một tiếng như sấm mùa xuân:
    - Còn có Đường Bảo Ngưu ta, ai dám thương tổn một sợi lông của Vương Tiểu Thạch?

    Hắn đã tới!

    Hắn cuối cùng đã đứng lên!

    Đường Bảo Ngưu cuối cùng đã tỉnh dậy!

    Đường Bảo Ngưu trúng phải Nhân Diện Đào Hoa lại tương đối nhẹ, tương đối ít, bởi vì hắn không ngủ được.

    Hắn nhớ tới Chu Tiểu Yêu, nhớ mãi không quên, cho nên mất ngủ.

    Mất ngủ khiến cho hắn tỉnh táo, khiến cho hắn cảnh giác được hương hoa đào không bình thường. Đừng quên hắn cũng là họ Đường, là đệ tử ngoại hệ của Thục Trung Đường môn.

    Hắn vẫn không chết, hắn chỉ thương tâm.

    Thương tâm tuy còn lớn hơn so với thương thân, nhưng tâm bị thương một ngày nào đó sẽ khép lại.

    Đây là giây phút sống chết của người bạn sinh tử của hắn.

    Hiện giờ chính là lúc hắn phải đứng lên.

    Đáng tiếc Phương Hận Thiếu có lẽ đã trúng phải mê hương, đang chìm vào giấc mộng ngọt ngào của hắn, nếu không nhìn thấy Đường Bảo Ngưu đứng dậy tử chiến bảo vệ bằng hữu, nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

    Đường Bảo Ngưu gia nhập trận chiến, giữ vững cửa phòng của Vương Tiểu Thạch, do đó lại trở thành bốn tên đại hán đánh lén đối phó với bốn người Hà Tiểu Hà, Lương A Ngưu, Đường Thất Muội và Đường Bảo Ngưu.

    Bốn người kia nhất thời không công vào được.

    Thời gian càng lâu, đối với bốn người này càng bất lợi. Dù sao nơi này cũng là khách sạn của Ôn Lục Trì, y và thủ hạ của y sớm muộn gì cũng sẽ đến chi viện sau khi thuốc qua hương lùi.

    Bọn họ biết lần này có lẽ đã thất bại.

    Hiện giờ bọn họ chỉ còn lại một hi vọng, hi vọng nằm ở một người.

    Bọn họ hi vọng người đó có thể kịp thời/nguyện ý/chịu xuất hiện.

    Đó là một trợ thủ mạnh.

    Chợt nghe bên ngoài vang lên một tiếng “đùng”, lại một tia sét xuất hiện.

    “Bùng” một tiếng, cửa lớn khách sạn bị một quyền đánh vỡ.

    Người nọ đường hoàng, râu tóc tung bay bước nhanh vào.

    Người nọ tại cửa ngừng lại một chút, trên trời cao lại có một tia chớp lướt qua, giọng nói khô khốc khàn khàn thét hỏi:
    - Gọi Vương Tiểu Thạch ra chịu chết!

    Tiếng đì đùng liên tục vang lên, lại một tia sét xuất hiện, trong viện núi rung đất chuyển, giống như có vật gì va chạm, lại giống như tường đổ.

    Bốn người mừng rỡ.

    Bốn tên đánh lén dùng mê hương tấn công này chính là Đại Tứ Hỉ.

    Người mà bọn họ chờ đã đến, rốt cuộc đã đến.

    Vương Tiểu Thạch xong rồi.

    “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt.

    Diệp Thần Du đã đến.

    Hắn đang dùng uy thế không thể cản, một bước, một bước, lại một bước đi lên lầu.

    Lương A Ngưu cố gắng phân thân ngăn cản hắn.

    Hắn vung một quyền.

    Thân thể Lương A Ngưu liền kêu lên “rắc rắc”, đè gãy lan can thang lầu rớt xuống.

    Đường Thất Muội hừ một tiếng, cũng đi ngăn hắn.

    Hắn lại vung một quyền.

    Đường Thất Muội bay sang một bên, ôm ngực cố gắng đứng vững.

    Mỗi lần hắn đánh ra một quyền, giống như thiên hạ vạn vật đều chấn động.

    Đường Bảo Ngưu đang đứng ở cửa phòng Vương Tiểu Thạch.

    Diệp Thần Du đảo mắt:
    - Cút ra!

    Đường Bảo Ngưu trừng cặp mắt trâu:
    - Ta không cút!

    Khớp xương toàn thân Diệp Thần Du kêu lên lách cách:
    - Ngươi cản được ta sao?

    Đường Bảo Ngưu cũng nắm chặt đôi tay kêu lên răng rắc:
    - Không cản được cũng phải cản.

    Diệp Thần Du giận dữ quát:
    - Vậy ngươi đi chết đi!

    Chợt nghe một giọng nói vang lên:
    - Tiểu Đường tránh ra! Để cho ta!

    Người theo tiếng đến, một bóng áo vải đã chắn trước người Đường Bảo Ngưu, đối diện với Diệp Thần Du.

    Chính là Vương Tiểu Thạch, Tiểu Thạch Đầu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,lybietcau,mtdloc,na1234,nuibaden,RobinLee,thanhlamtn,thannhan,Tieu Lan,tommilanista,Trường Minh,tuyetam,vanphong19,voma,Đơn bước,
  3. #107
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 107 – Ngẩng đầu quát hỏi

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Tiểu Thạch Đầu đã đến.

    (Tiểu Thạch Đầu không ngã.)

    Đường Bảo Ngưu, Lương A Ngưu, Đường Thất Muội, Hà Tiểu Hà, những người vẫn luôn ủng hộ yêu quý Vương Tiểu Thạch, đều không kìm đươc phát ra tiếng hoan hô.

    Diệp Thần Du vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, thật sự giật mình một cái.

    Giật mình một cách không thể xem thường.

    Hắn vốn từng suy đi nghĩ lại, không nên tới chiếm cái tiện nghi này.

    Thế nhưng hắn lại biết, đoạn đường này theo dõi, nếu muốn dùng chân tài thực lực đánh chết Vương Tiểu Thạch, chỉ sợ khả năng không lớn. Nếu không thừa dịp Đại Tứ Hỉ cuối cùng đã mời được cao thủ Hạ Tam Lạm dùng mê hương phát tác, ra tay chiếm tiện nghi, e rằng mình khó mà về kinh giao phó với ân tướng.

    Hắn cũng là nhân vật thành danh, còn rất tự cao, tự phụ.

    Muốn hắn làm những chuyện như vậy, quả thật có phần không chịu nổi.

    Nhưng cuối cùng hắn vẫn theo sau bốn tên bại hoại Đại Tứ Hỉ kia, lẻn vào khách sạn.

    Lý do tốt đẹp của hắn là “không đành lòng để bốn người này mất mạng”. Dường như có lý do này, hắn sẽ có thể yên tâm mạnh tay làm gì tùy thích.

    Đây gọi là “lừa mình dối người”.

    Cho dù không dối được người, ít nhất cũng có thể lừa gạt mình dễ chịu hơn một chút.

    Hắn vốn có tâm tư này, cho nên vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, lập tức vô cùng chấn động.

    Bởi vì quá kinh ngạc, ngược lại khiến hắn hỏi ra miệng:
    - Ngươi, ngươi còn chưa mê?

    Sau khi hỏi, hắn mới phát giác câu hỏi này là dư thừa.

    Hiện tại hắn đã không có đường lui, chỉ có tiến, chỉ có công.

    Hắn đã cưỡi lên lưng cọp.

    Cho nên hắn hét lớn một tiếng:
    - Đánh!

    Đánh ra một quyền.

    Một quyền này thế như sấm sét lôi đình, không chỉ đánh ra tinh lực của hắn, còng đánh ra tất cả khí khái năng lượng của hắn.

    Vương Tiểu Thạch cười buồn bã.

    Hắn xuất chưởng.

    Chưởng của hắn nhẹ nhàng, lại đón lấy một kích thế như sét đánh này.

    Một kích này, Vương Tiểu Thạch không ngã, ngược lại thân hình Diệp Thần Du lắc lư một cái.

    Ánh mắt Thần Du Gia Gia lại sáng lên.

    Hắn tiếp tục tiến lên, hét lớn một tiếng, lại phát ra một kích.

    Vương Tiểu Thạch không quan tâm (không quan tâm sống, không quan tâm chết, không quan tâm thắng, không quan tâm thua) nhận một quyền của hắn.

    Dùng quyền đón đỡ.

    Cứng đối cứng, ác đấu ác.

    Trong bóng tối này, liệu cũng có kình đụng kình, tối ăn tối?

    Một tiếng “cách” vang lên, không kinh thiên động địa, thậm chí cũng không kinh người.

    Vương Tiểu Thạch không nhúc nhích.

    Diệp Thần Du lại lui một bước.

    Thần Du Gia Gia lại kinh hỉ, cười gằn nói:
    - Vương Tiểu Thạch, ngươi không tốt, ngươi xong rồi.

    Vương Tiểu Thạch bi thương nói:
    - Ngươi nói đúng.

    Mọi người đang không hiểu, Diệp Thần Du lại phát ra quyền thứ ba. Một quyền này không chỉ kích thích khí và lực của hắn, cũng tỏa ra thanh và thế của hắn, tất cả hung hãn tàn bạo trong sinh mạng hắn.

    Vương Tiểu Thạch lại không lên tiếng, không chống đỡ, cũng không né tránh.

    Bởi vì hắn biết mình đã không tránh được, không tiếp được.

    Hắn đã bị thương, bị trọng thương.

    Mà vết thương nặng nhất của hắn lại bị trước khi động thủ với Diệp Vân Diệt.

    Lẽ ra với sự nhạy bén của Vương Tiểu Thạch, thậm chí là kinh nghiệm của Ôn Nhu tại “Lão Tự Hiệu” Ôn gia, Đào Hoa Hương có lẽ còn không mê được bọn họ.

    Thế nhưng, lúc bốn người Hách Âm Công, Ngô Khai Tâm, Bạch Cao Hứng, Thái Cảm Động tung ra mê hương Nhân Diện Đào Hoa, lại chính là lúc Tiểu Thạch, Ôn Nhu thương tâm chán nản.

    Vương Tiểu Thạch không phòng bị.

    Hắn cũng không giống như Đường Bảo Ngưu, mất ngủ đã trở thành tập tính ban đêm.

    Cho nên hắn hít vào toàn bộ mê hương.

    Hắn có thể đứng dậy là vì công lực của hắn dù sao cũng cao thâm, cuối cùng nghe được tiếng đánh nhau giao chiến. Hắn không đành lòng để chiến hữu khổ chiến không viện trợ, cho nên gắng gượng đi ngăn cản Diệp Thần Du thế như nỏ mạnh tên nhanh.

    Lúc này công lực của hắn giảm sút nhiều, còn lại không tới một phần ba, mà hắn lại đang đau lòng như chết, tâm không đấu chí.

    Hắn đón lấy kích thứ nhất của Diệp Thần Du đã bị thương.

    Đón thêm kích thứ hai đã bị nội thương nghiêm trọng.

    Hắn cũng tiếp không được kích thứ ba.

    Lúc này Diệp Thần Du đã tràn đầy lòng tin, lòng tin tràn đầy đánh ra quyền thứ ba của hắn.

    Một tiếng “rầm” vang lên, một quyền này đánh vào xà trên cửa phòng. Chỉ một quyền, căn phòng liền sụp, toàn bộ sụp xuống, kể cả giường ghế bàn tủ trong phòng đều sụp đổ.

    Chỉ một quyền như vậy, đã phá hủy một căn phòng.

    Nhưng Vương Tiểu Thạch vẫn chưa chết.

    Một quyền kia của Diệp Thần Du không đánh vào hắn.

    Diệp Thần Du tạm thời thay đổi phương hướng của một quyền kia.

    Không tại sao, có lẽ chỉ vì sau này lương tâm tốt hơn một chút.

    Bởi vì sau khi hắn và Vương Tiểu Thạch giao đấu quyền thứ nhất, đã vừa mừng vừa sợ biết một chân tướng.

    Vương Tiểu Thạch đã trúng thuốc mê, hắn còn chưa phục hồi, hơn nữa công lực giảm nhiều.

    Lúc này giết đối phương, chính là cơ hội tốt.

    Cơ hội tốt ngàn năm một thuở.

    Thế nhưng, nếu bây giờ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, dường như có lỗi với lương tri của mình.

    Cho nên, quyền thứ ba của Diệp Thần Du cố ý đánh nghiêng qua một chút.

    Một cái đánh trật này, giống như đối với lương tâm của mình dễ chịu hơn một chút.

    Thế nhưng người vẫn phải giết, thời cơ vẫn không thể bỏ qua.

    Ai bảo ngày đó tại Thái phủ, tên này không để mình vào mắt!

    Hắn nhường một quyền, sau đó hung hãn nói:
    - Quyền kế tiếp, ta nhất định sẽ không đánh trật.

    Vương Tiểu Thạch mặt nở nụ cười, giống như đang thản nhiên nhận lấy cái chết, lạnh nhạt nói:
    - Quyền của ngươi, là quyền tốt.

    Diệp Thần Du nghe được trong lòng rung động, đau xót.

    Nếu là lúc mình còn trẻ, chỉ dựa vào câu này, cũng nên tha cho người trẻ tuổi trước mắt này.

    Thế nhưng không được.

    Tuổi tác của hắn đã cao, hắn không nhường được.

    Nhưng hắn cũng thay đổi chủ ý.

    Hắn vẫn đánh ra quyền thứ tư, nhưng không phải nhắm vào đầu Vương Tiểu Thạch, mà là vai trái của đối phương.

    Một mặt hắn quát lên:
    - Được, ta chỉ phế một đôi tay của ngươi, cũng dễ giao phó với tướng gia.

    Hắn chỉ cần đánh nát tất cả xương cánh tay của Vương Tiểu Thạch, vậy cho dù giữ lại một cái mạng của Vương Tiểu Thạch, cũng không quan trọng lắm.

    Có lẽ, tướng gia cũng sẽ không để ý đến Vương Tiểu Thạch đã bị phế hai tay, vẫn giữ lại một cái mạng để sống chịu tội chứ?

    Diệp Thần Du cảm thấy mình đã rất nhân từ.

    Ngay lúc này, vào lúc này, trong mưa to gió lớn bên ngoài, bỗng có một người bước nhanh vào.

    Người này áo trắng, bào trắng, đầu trọc, trên tay cầm một cây thiền trượng bằng thép ròng.

    Người này vừa vào khách sạn, sau lưng vừa lúc có một tiếng sấm, một tia chớp sáng lên.

    Y chẳng những mang vào mưa gió sấm sét, cũng đưa vào một loại hương thơm xông mũi tỉnh thần, khiến người ta thần trí tỉnh lại, thay thế cho hương đào quá sắc quá nồng.

    Người nọ vừa vào khách sạn, chợt ngẩng đầu, nhìn lên trên quát hỏi một câu:
    - Diệp Hảo?

    Diệp Thần Du toàn thân chấn động, quyền thế đột nhiên dừng lại giữa chừng.

    Ai biết nguyên danh của ta?

    Hắn từ lầu hai nhìn xuống, chỉ thấy một tăng nhân áo trắng thanh tú đứng giữa sân khách sạn. Hắn hét lại một câu:
    - Ngươi là ai?

    Người nọ bằng bằng lướt người lên, giống như một tờ giấy, tựa như một đóa mây.

    Hách Âm Công cầm côn gỗ thấy thế, vội vàng dùng trường côn đập mạnh xuống đầu.

    Đại sư kia ở giữa không trung chỉ cầm thiền trượng quét ngang.

    Một tiếng “bốp” vang lên, côn đánh vào y lại liên tiếp vỡ vụn, rít gào cắm vào chung quanh khách sạn.

    Người nọ đã đáp xuống trước người Diệp Thần Du.

    Thần Du Gia Gia giật mình. Lại một tia chớp chiếu sáng người áo trắng tay áo ướt đẫm trước mắt. Hắn hỏi với giọng khàn khàn:
    - Tam Khô đại sư?

    Tăng nhân áo trắng chắp tay trước ngực:
    - A Di Đà Phật, ta đã tới chậm.

    Y đúng là Tam Khô (Cô) đại sư.

    Y đã tới chậm, bởi vì tuy y dùng phật hương của mình có thể trừ mê hương tà độc, nhưng sau khi cảnh giác y lại cầm trượng đi ra ngoài khách sạn, liên tục đánh lui ba đợt kẻ địch đang chờ thời cơ chiếm tiện nghi, sau đó vừa thấy gian phòng của Vương Tiểu Thạch sụp đổ, liền vội vàng trở về khách sạn chi viện, do đó quần áo của y đã ướt đẫm.

    Bên ngoài quả thật mưa to gió lớn, mưa gió não nề.

    Diệp Thần Du quát lớn:
    - Ngươi muốn chết?

    Tam Cô đại sư bình tĩnh như thường nói:
    - Từ bỏ đi!

    Diệp Thần Du ngẩn người, quát lên:
    - Từ bỏ cái rắm gì?

    Tam Cô chỉ phất tay nói:
    - Trở về đi thôi!

    Diệp Thần Du hét lên giận dữ, một tiếng hét vang thiên hạ.

    Xuất quyền.

    Quyền nuốt vạn dặm như hổ.

    Tam Cô thở dài, ra tay.

    Vừa ra tay, con người của y hoàn toàn khác biệt.

    Y đã không phải đại sư, mà là đại ma đại thần, y cầm thiền trượng đâm ra.

    “Đùng” một tiếng, không phải tiếng sấm, không có tia chớp.

    Nhưng lại có tiếng sấm ánh chớp, đó là trượng của Tam Khô.

    Nóc nhà bị đánh vỡ một lỗ thủng lớn, mưa gió từ lỗ thủng này trút vào.

    Đó là khí thế một trượng của y, cùng với kết quả va chạm giữa một trượng này và một quyền của Thần Du Gia Gia.

    Một tiếng kêu vang lên, sau một chiêu, Diệp Thần Du đã phi thân bắn ra lỗ thủng lớn trên nóc nhà, lại ngước đầu khàn giọng quát hỏi:
    - Ngươi… ngươi là… của Mễ Thương Khung…

    Giọng nói của Tam Khô cũng sắc bén giống như tia chớp phá âm phân dương:
    - Chính ta.

    Diệp Thần Du lập tức trừng mắt như muốn nứt, tóc tai bù xù, từ trên nóc nhà, trong mưa gió, phát ra tiếng kêu gào thê lương như sói như ma, sau đó bóng dáng biến mất trong mưa gió phiêu diêu bất định.

    Tam Cô thấp giọng thở ra một hơi.

    Ngón tay trắng như tuyết của y bởi vì nắm quá chặt, đã rỉ ra máu tươi.

    Y nhìn về phía Vương Tiểu Thạch.

    Vương Tiểu Thạch nhìn y khẽ mỉm cười.

    Lúc này, lại có một người chạy vào trong khách sạn, đầu tiên là ngạc nhiên kêu lên:
    - Ai da, tại sao vậy, biến khách sạn của ta thành thế này…

    Lập tức, y cũng thấy rõ tình huống, áy náy nói:
    - Xem ra, ta lại đến trễ rồi…

    Y đương nhiên chính là chủ nhân của khách sạn này, Ôn Lục Trì.

    Xem ra, y nên thêm vào một “trễ” nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,kivzh7,kynguyen,lybietcau,mtdloc,na1234,nuibaden,quânkhuthủđô,RobinLee,thanhlamtn,thannhan,Tieu Lan,tommilanista,Trường Minh,tuyetam,vanphong19,voma,Đơn bước,
  5. #108
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 108 – Hoa đào vẫn đó cười chào gió xuân

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Mưa gió tiêu điều cả đêm.

    Ngày hôm sau lại là trời trong gió mát.

    Nhưng tâm tình của Vương Tiểu Thạch lại không tốt.

    Hắn tuy bị thương nặng, nhưng thứ bị thương nặng hơn vẫn là tâm của hắn.

    Bởi vì trong Thu Nguyệt Các, đã không thấy bóng dáng của Ôn Nhu, chỉ có vết máu như những đóa hoa đào kiều diễm in ở trên giường.

    Ôn Nhu không thấy.

    Không thấy Ôn Nhu.

    Bọn họ lật tung cả nhà trọ lên tìm kiếm, cũng đồng thời sửa chữa, thu dọn mớ lộn xộn thiệt hại trong khách sạn đêm hôm qua, thế nhưng thiệt hại của nhà trọ có thể tu bổ, người không thấy thì sao?

    Người không thấy đã không thấy.

    Ngay cả Chương Tuyền trong Thu Cúc Trúc, cũng hoàn toàn không thấy tăm hơi như vậy.

    Đây là chuyện gì?

    Bọn họ là từng người gặp chuyện bất ngờ? Hay là cùng nhau gặp chuyện không may?

    Hỏi ai, ai cũng không biết.

    Vương Tiểu Thạch hạ quyết tâm, nhất định phải tìm được bọn họ. Hắn phải tìm được Ôn Nhu, giải thích với nàng hiểu lầm tối hôm qua.

    Hắn muốn tìm Chương Tuyền, báo đáp ân nghĩa của nàng.

    Nhưng bọn họ đang ở nơi đâu?

    Chân trời góc biển, người ở phương nào?

    Gió xuân chầm chậm thổi tới. Vương Tiểu Thạch không thấy Ôn Nhu, lại muốn nhìn thấy chữ mà bọn họ khắc tối hôm qua.

    Nhưng càng kinh người là cây hoa đào kia cũng không còn nữa.

    Nó đã trốn rồi, hay là bị người ta nhổ tận gốc? Trong gió mưa đêm qua, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Chỉ còn lại một khoảng hoa rơi, giống như trải qua một đêm mưa gió, hoàn hồn, càng xinh, càng đẹp, càng tiêu hồn, trên mặt đất nhẹ nhàng thổi lên, cùng gió xuân cười anh linh chưa chết của nó.

    Chưa diệt, hoa còn.

    Nhưng người thì sao?

    Trái tim Vương Tiểu Thạch lại co quắp.

    Hoa đào không còn, Ôn Nhu đã đi, còn lại chỉ là thanh đao nho nhỏ của Ôn Nhu trong tay hắn.

    Lúc này Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu lại lặng lẽ tới nói cho hắn biết, trải qua trận ác chiến đêm qua và mê hương của Nhân Diện Đào Hoa kích thích, âm chiêu của Phương tiểu hầu gia mà Lương A Ngưu và Hà Tiểu Hà trúng phải tại chùa Lục Long dường như lại phát tác.

    Hết sức đau đớn.

    Vương Tiểu Thạch khẽ giật mình. Phương Hận Thiếu liền nói:
    - Tiểu Thạch Đầu, ngươi phải phấn chấn lên. Ngươi không những phải chủ trì đại cục trong lần chạy trốn này, nghe nói Trương Thán và Vô Mộng Nữ trong kinh thành đã xảy ra chuyện, còn cần ngươi trở về cứu viện.

    Vương Tiểu Thạch bất đắc dĩ cũng vô lực cười nói:
    - Ta có thể sao? Đại Phương, ngay cả Ôn Nhu mà ta cũng không bảo vệ được, Ôn Nhu của ta không thấy nữa, người yêu và ân nhân cũng không thấy nữa.

    Chợt nghe một giọng nói kiên định vang lên:
    - Vương tam ca, không nên như vậy. Ngươi là lão đại của chúng ta, chúng ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi. Cô ấy là Ôn Nhu của ngươi, trước kia là vậy, sau này cũng vậy, vĩnh viễn đều như vậy. Một người không thể làm được đại sự gì, nhưng ngươi còn có chúng ta. Ngươi là anh hùng của chúng ta. Ngươi nhất định sẽ tìm được Ôn Nhu của ngươi.

    Người nói chuyện chính là Đường Bảo Ngưu, trước đêm hôm qua vẫn còn tâm như tro lạnh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    HẾT

    ---QC---


  6. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,kynguyen,lybietcau,motsachgia,mtdloc,na1234,Ngọc Kỳ Lân,quânkhuthủđô,RobinLee,thaisalem,thanhlamtn,Tiếu ngạo,Tieu Lan,tommilanista,Trường Minh,tuyetam,vanphong19,voma,Đơn bước,
Trang 22 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 12202122

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status