TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 22 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 108

Chủ đề: Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #11
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 11 – Đao bất lưu đầu

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Thực ra, hán tử đầu lĩnh gầy ốm tay không kia chính là “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội.

    Hán tử che mặt vừa lùn, vừa mập, vừa vui vẻ kia chính là “Độc Bồ Tát” Ôn Bảo.

    Với thân hình của hai người này, có che mặt cũng rất dễ dàng nhận ra được.

    Nhưng bọn họ vẫn cứ che mặt.

    Lý do che mặt rất đơn giản, bọn họ còn muốn lộ diện đi lại trong kinh sư. Nhất là sau chiến dịch này, các huynh đệ của Kim Phong Tế Vũ lâu và Tượng Tị tháp giữ được một người là thêm một người, đây cũng là kết quả hội nghị cả đêm của bọn họ.

    Cho nên lúc hành động, bọn họ cần phải che mặt mũi đi. Với thân thế bối cảnh của bọn họ (ví dụ như Đường Thất Muội xuất thân từ Thục Trung Đường môn ở Tứ Xuyên, còn Ôn Bảo là hảo thủ của “Lão Tự Hiệu” Ôn gia), chắc chắn không dễ đụng vào. Nếu không có bằng chứng cụ thể, xác nhận ngay tại chỗ, sau này muốn dùng danh nghĩa quan nha Hình bộ lùng bắt quy án, dĩ nhiên sẽ khiến cho gia tộc của bọn họ bất phẫn bất cam, kết thành thù sâu. Thẳng thắn mà nói, cho dù là người đang nắm quyền đắc thế trong triều đình, cũng không muốn kết thù với người hạ một giọt độc là có thể độc chết võ lâm (“Lão Tự Hiệu” Ôn gia), một mũi kim khẽ chích vào trên mu bàn tay, hai mươi bốn ngày sau hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước bỗng nhiên bỗng đi đời nhà ma (Thục Trung Đường môn), nếu như ngươi đắc tội với hắn, cho dù một ngày chạy trốn ba ngàn dặm, trốn vào đáy biển ba mươi dặm, cũng sẽ bị hắn bắt được (“Thái Bình môn” Lương gia), đắc tội với bọn họ có thể sẽ bị con rận và con gián sống sờ sờ cắn chết (“Hạ Tam Lạm” Hà gia), chọc giận đệ tử của bọn họ thậm chí có ngày sẽ vô duyên vô cớ rơi vào trong hố xí, bị phân và nước tiểu làm ngạt chết (“Nam Dương Chỉnh Cổ môn” La gia), chọc giận một người trong bọn họ sẽ bị trả thù, ám sát, thậm chí ăn một miếng cơm cũng cắn phải bảy cây đinh, bốn miếng móng chân, một cục phân chuột (hệ thống Thiên cơ tổ và Phạn Vương)… có mấy ai đủ sức làm kẻ địch của loại người này.

    Có mấy ai dám!

    Cho nên chuyện của võ lâm vẫn xảy ra trong võ lâm, vẫn do người võ lâm giải quyết, làm việc theo quy củ của võ lâm.

    Bọn họ đã bao vây ngược lại người của tập đoàn Hữu Kiều, lại bắt đầu xông về phía phạm nhân đang đợi chém.

    Bọn họ cũng không giết về phía Mễ Thương Khung và Phương Ứng Khán, bởi vì mục tiêu của bọn họ không ở đó.

    Bọn họ vừa bắt đầu xông lên, lập tức gặp phải chống trả mãnh liệt.

    Các cao thủ võ lâm do tập đoàn Hữu Kiều và Thái Kinh triệu tập, lập tức trong ứng ngoài hợp chặn giết đệ tử của Tượng Tị tháp và Kim Phong Tế Vũ lâu đang xông vào phía trong.

    Lúc này, cục diện biến thành như sau:

    Mễ Thương Khung và Phương Ứng Khán đứng dưới miếu thờ “Quốc Thái Dân An” tại pháp trường, giám sát tử tù Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đang đợi xử quyết, nhưng không có bất cứ hành động gì.

    Nhậm Lao, Nhậm Oán lại đứng bên cạnh tù phạm, nhìn chăm chú, phòng ngừa có bất kỳ hành động khác thường nào.

    Đường Thất Muội và Ôn Bảo dẫn theo một đám hảo hán (bao gồm Mộng đảng Ôn trạch, Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp, cùng với những nhân vật võ lâm, hảo hán giang hồ khác), xông về phía Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu để cứu người.

    Lúc này, đám cao thủ hắc đạo võ lâm và một bộ phận quan binh thuộc phe Thái Kinh đang bao vây bên ngoài “phe cướp tù”, lại từ sau lưng “phe cướp tù” đánh tới.

    Cùng lúc đó, ở bên ngoài một tầng, các cao thủ Thiên cơ tổ và Liên Vân trại mai phục ở các đường, các ngõ nhìn thấy nguy hiểm của “phe cướp tù”, lập tức chặn giết thủ hạ của Thái Kinh phía trong.

    Đây là một trận quyết đấu lớn giữa các thế lực võ lâm kinh sư.

    Pháp trường bắt đầu đổ máu.

    Máu nhuộm pháp trường.

    Mọi người vùi thân chiến đấu trong sương mù dày đặc, tiến hành chém giết máu tanh dưới “Quốc Thái Dân An”.

    Nhưng Mễ Thương Khung và Phương Ứng Khán vẫn không có hành động gì.

    Hai người cầm đầu giết về phía Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, chính là Ôn Bảo và Đường Thất Muội.

    Ôn Bảo cầm đại đao.

    Một thanh quỷ đầu đao thật lớn hai mũi, ba đầu, tám góc, chín vòng, bảy điểm, năm lưỡi, sáu cạnh.

    Hắn chém người khác một đao, bất kể có chém trúng hay không, cho dù đối phương tránh qua, hoặc dùng binh khí trên tay chống đỡ, nhưng đối phương đều giống như trúng phải đao gió, hoặc binh khí bị dính phải thứ gì từ thanh đao kia, sau đó từ binh khí nhanh chóng truyền vào trong tay, từ lòng bàn tay thấm vào tâm tạng, cuối cùng giống như trúng một đao thật sự, khó tránh khỏi cái chết.

    Giao đấu với Đường Thất Muội, càng không thể suy đoán.

    Cũng không thấy hắn xuất thủ ra sao, có lúc giống như căn bản không hề xuất thủ, chỉ phất phất tay, nhướng nhướng mày, hoặc nhún nhún vai, những người xông về phía hắn, bao vây hắn hoặc tấn công hắn, tất cả đều vô duyên vô cớ ngã xuống.

    Bọn họ đều trúng phải ám khí, nhưng không ai biết đó là ám khí thế nào? Đối thủ làm sao phát ra ám khí?

    Chuyện này chắc chắn còn đáng sợ hơn so với động thủ xuất chiêu.

    Hai người bọn họ nhanh chóng tiến đến gần tử tù đợi chém.

    Tử tù đợi chém dĩ nhiên cũng không nhắm mắt chờ chết, bọn họ cũng đang giãy giụa thoát ra, nhưng Nhậm Lao, Nhậm Oán lại khống chế hai người.

    Xem tình hình của bọn hắn, nếu như cần thiết, bọn hắn sẽ lập tức hạ sát thủ. Dù sao chỉ cần khâm phạm chết là được, cần gì biết có phải bị chặt đầu hay không.

    Ngay lúc này, tấm biển trên miếu thờ kia đột nhiên rơi xuống.

    Nhậm Lao giật mình, nhưng Nhậm Oán đã bắn nhanh ra, năm ngón tay nhúm lại như mỏ chim hạc, thân như lá trúc trong gió, phần lớn thời gian đều chỉ dùng đầu ngón chân chạm đất, nhanh như rắn độc lè lưỡi, liên tiếp tấn công “tấm biển” kia mười bảy mười tám chiêu.

    Lúc này Nhậm Lao này mới nhìn rõ, “tấm biển” vẫn còn nằm trên miếu thờ, thứ “rơi xuống” là một người cao lớn giống như “tấm biển”.

    Trên mặt người này đương nhiên cũng che khăn xanh, vừa rơi xuống đã trúng phải mấy chiêu của Nhậm Oán, xem ra không chết cũng bị thương.

    Lại nghe một tiếng hét lớn, bộ pháp của người cao lớn kia vừa nhanh vừa quái, hơn nữa mỗi lần ra chân đều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của người khác, thậm chí cũng không phù hợp với tình lý. Bởi vì với loại cước pháp này, trừ khi hai chân vốn không có gân cốt mới có thể thi triển được, nhưng cho dù hai chân có thể luyện đến mức xương hoàn toàn mềm nhũn, cũng không thể nào chịu lực một “người cao lớn” như vậy.

    Nhưng nó lại xảy ra.

    “Người cao lớn” này hiển nhiên đã bị thương mấy chỗ trên người, máu tươi chảy ra. Nhậm Oán ra tay vừa tàn, vừa ác, vừa độc, nhưng có vẻ đã bị khí thế của người cao lớn này chấn nhiếp, không dám tùy tiện tấn công nữa.

    Người cao lớn này đột nhiên rút đao ra.

    Đao như thớt gỗ, đao cứng chắc.

    Lại rút kiếm bên hông ra.

    Nhuyễn kiếm, kiếm mềm mại.

    Đao như lá cọ, kiếm tựa ván quan.

    Kiếm pháp mở nhanh khép nhanh, đao pháp lên nhanh xuống nhanh.

    Mỗi đao đều không lưu đầu địch, mỗi kiếm đều dùng lực vạn cân.

    Người này phối hợp với bộ pháp, thi triển như mê như say.

    Nhậm Oán đã bắt đầu lui bước, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, kêu lên:
    - Điên bộ! Phong thoái! Đại Bài kiếm pháp! Đại tỳ đao pháp!

    Sau đó lại kêu một tiếng:
    - Cẩn thận…

    Tiếng này là nói với Nhậm Lao.

    Nhậm Lao ngẩn ra.

    Nhậm Oán đột nhiên dùng phương pháp nghiêng người giảm lực, như bông rơi xuống, tránh khỏi một đao chém đầu, lại hét lên với Nhậm Lao:
    - Dưới đất!

    Dưới đất?

    Nhậm Lao kịp thời phát hiện, có một đường đất gồ nhanh chóng chuyển động, đã đến gần dưới chân tử tù.

    Hắn hét lớn một tiếng, mày râu đều dựng lên, năm ngón tay co lại, dùng cổ tay đấm xuống đất sâu ba thước, đồng thời quát lên:
    - Chết đi!

    Một tiếng “ầm” vang lên, một người từ trong đất xoay mình nhảy ra, trong nháy mắt búng lên như một con tôm, dùng đầu, vai, mông, khuỷu tay cộng thêm hai tay hai chân giao đấu với Nhậm Lao một trăm hai mươi ba chiêu.

    Người này mỗi bộ vị đều giống như binh khí, vũ khí, lợi khí, thậm chí ngay cả lỗ tai, lỗ mũi cũng có sức sát thương cực lớn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 48 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,binhnhom,bopday2004,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chtrang,contrast,cukhotabit,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,keta124,kivzh7,Kunann,kynguyen,langbavibo,lybietcau,mekado,mtdloc,na1234,netwalker,ngothamhoa,nuibaden,phamtuananh,ryethyme,stdniitpn,thannhan,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,ttttieu,tuan nha,tuyetam,tvh_iam,vodanh2012,yura,Đơn bước,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 12 – Tay máu khó che mắt thiên hạ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Những người này mặc dù đều che mặt, nhưng đương nhiên vẫn nhận ra được ai là người mình, người mình là ai.

    Người vừa lùn vừa mập, dùng quỷ đầu đao độc người chứ không phải chém người, chính là “Độc Bồ Tát” Ôn Bảo.

    Người vóc dáng cao gầy, không động thủ vẫn có thể dùng ám khí bắn chết kẻ địch, đương nhiên là “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội.

    Đường Thất Muội và Ôn Bảo cũng lập tức nhận ra được.

    Người từ trên miếu thờ “rơi” xuống là Chu Đại Khối Nhi. Còn người từ trong lòng đất đánh lén là Hà Trạch Chung, cao thủ duy nhất của Hạ Tam Lạm trong Phát đảng.

    Bọn họ đều trải qua luyện tập phối hợp chặt chẽ sau đó mới hành động.

    Nhưng tập đoàn Hữu Kiều cũng có sắp xếp.

    Nước tới đất chặn, binh tới tướng ngăn.

    Đường Thất Muội và Ôn Bảo đang định tiếp cận tử tù, bỗng nhiên gặp phải tám người.

    Tám người này vẫn luôn bảo vệ bên cạnh Phương Ứng Khán.

    Tám người này chính là “Bát Đại Đao Vương”.

    “Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao” Bành Tiêm.

    “Tàng Long Đao” Miêu Bát Phương.

    “Linh Đình Đao” Thái Tiểu Đầu.

    “Kinh Hồn Đao” Tập Luyện Thiên.

    “Đại Khai Thiên”, “Tiểu Tích Địa” Tín Dương Tiêu Sát.

    “Thất Thập Nhất Gia Thân” Tương Dương Tiêu Bạch.

    “Tương Kiến Bảo Đao” Mạnh Không Không.

    “Trận Vũ Nhập Bát” Triệu Lan Dung.

    Tám người này liên kết thành đao trận, vây chiến Đường Thất Muội và Ôn Bảo.

    Tám đao này liền thành một khối, tuy từng bị Vương Tiểu Thạch chiếm lấy tiên cơ phá tan (Bạch Sầu Phi cũng từng phá đao trận này, nhưng là do Thái Kinh cố ý hạ lệnh gây dựng thanh thế cho Bạch Sầu Phi, cho nên dùng thuộc hạ của Phương Ứng Khán làm đá lót đường, tục xưng là “vật tế”, không thể tính vào), nhưng ngay cả Phương Cự Hiệp năm đó cũng ngợi khen: “Nếu tám người này đồng tâm hiệp lực, liên thủ đối phó với địch, e rằng ta cũng không thể giành thắng lợi”. Những lời này tuy có ý khích lệ và quá khen, nhưng với thanh thế và thực lực và tám thanh đao này, cho dù Đường Thất Muội và Ôn Bảo có đối phó được, ứng phó được, có lẽ cũng không còn sức để cứu tử tù.

    Ngay lúc này lại có mười người “kịp thời” xuất hiện.

    Bọn họ đều là cao thủ dưới trướng của “Mộng đảng Ôn trạch” Ôn Mộng Thành trong hai đảng Phát Mộng.

    Bọn họ đều dùng binh khí hình dài, bao gồm thương, mâu, kích, côn, búa, xẻng, xiên, đinh ba, bồ cào, chùy.

    Tên của bọn họ đều có một chữ “Thạch”, bao gồm Hạ Tầm Thạch, Thương Sinh Thạch, Chu Lỗi Thạch, Tần Tống Thạch, Đường Hoài Thạch, Tống Khí Thạch, Nguyên Tạc Thạch, Minh Cầu Thạch, Thanh Mưu Thạch, Hoa Tỉnh Thạch, tổng cộng mười người.

    Mười người này đồng loạt ra tay, đối kháng với “Bát Đại Đao Vương”.

    Đao của Đao Vương mặc dù lợi hại, nhưng “Thập Thạch” này đều dùng binh khí dài, hơn nữa còn hợp thành trận thế, trước tiên chia cắt tám người ra, khiến bọn họ không thể kết thành đao trận, đao thế nhất thời cũng không thể triển khai toàn diện.

    Nếu bàn về một đấu một, “Ôn Môn Thập Thạch” không phải là đối thủ của bất cứ người nào trong “Bát Đại Đao Vương”, nhưng mười người này liên thủ đồng lòng, hơn nữa đã sớm có đối sách, tách rời Bát Đao, đánh tan Bát Đao, nhất thời cũng xem như chiếm thượng phong.

    Đường Thất Muội và Ôn Bảo nắm lấy thời cơ, lập tức xông đến gần Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, một người dùng đao còn một người dùng tay, tháo gỡ chém đứt xiềng xích của bọn họ.

    Thời cơ này chắc chắn vô cùng quan trọng.

    Người muốn thành công, quan trọng nhất là phải biết nắm bắt thời cơ.

    Muốn làm tốt chuyện, cũng phải nắm bắt thời cơ.

    Nhưng rất nhiều người chỉ đang chờ đợi thời cơ, lại không biết nắm bắt thời cơ.

    Giống như người ngồi trong nhà chờ đợi, nhưng thời cơ lại ở ngoài cửa, hắn không biết phải mở cửa nghênh đón nó.

    Thời cơ sẽ không chờ lâu, nó sẽ đi mất.

    Thời cơ qua đi không trở lại, có trở lại cũng sẽ không còn là thời cơ như trước.

    Giữa được và mất thông thường chính là như vậy.

    Lúc này Đường Thất Muội và Ôn Bảo đã nắm lấy thời cơ, cứu Phương, Đường.

    Nhưng ở một mặt khác, một góc độ khác (ví dụ như người của phe Thái Kinh, tập đoàn Hữu Kiều), thời cơ mà bọn họ chờ đợi cũng đã xuất hiện.

    Thời cơ giống như đao và kiếm, thông thường cũng là hai mũi hai lưỡi. Đối với Giáp có thể là cơ hội tốt, nhưng đối với Ất lại là cơ hội xấu; đối với ngươi là một tiên cơ, nhưng đối với hắn lại thành thất cơ.

    Vì vậy, nói rằng mình “nắm giữ thời cơ” là một chuyện rất mập mờ hoặc hoang đường, bởi vì ngươi có thể cũng đồng thời bị thời cơ “nắm giữ”, đó là thời cơ lựa chọn ngươi. Cũng có thể sau khi ngươi có được thời cơ này, lại gặp phải vận rủi còn lớn hơn.

    Không ai biết “thời cơ” thật sự hướng về đâu, kết quả cuối cùng sẽ thế nào. Nếu như biết, vậy thì rất nhiều người chưa chắc sẽ cầu mong quan chức, kiếm thật nhiều tiền, xen vào chuyện khác, yêu một cô gái xinh đẹp…

    Bởi vì không ai biết “kết cục” sẽ như thế nào.

    Có lẽ, bao gồm cả trận “cướp pháp trường” này.

    Ôn Bảo và Đường Thất Muội nắm lấy thời cơ ngàn năm một thuở, phá tan xiềng xích, thả Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu ra.

    Mễ Thương Khung và Phương Ứng Khán lại nhìn nhau một cái. Bốn tên thái giám thiếu niên trẳng trẻo sau lưng Mễ Hữu Kiều, đồng loạt nâng một cây bổng dài đen sì không biết làm bằng thứ gì đưa tới, nhưng Mễ Hữu Kiều chỉ phất phất tay, bảo bọn hắn lui xuống. Đến lúc này, bọn họ (ít nhất là Mễ Hữu Kiều) dường như vẫn không muốn ra tay.

    Bởi vì trong mắt bọn họ, Đường Thất Muội và Ôn Bảo đã là người chết.

    Tại sao bọn họ lại nghĩ như vậy?

    Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ cho rằng mình đã nắm giữ tiên cơ.

    Xiềng xích đã mở, gông cùm đã đứt.

    Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu đã được tự do. Sau khi tự do, chuyện thứ nhất bọn họ làm đó là…

    Bất ngờ tập kích Đường Thất Muội và Ôn Bảo.

    Một người dùng mũi nhọn, giống như một chiếc xương cá nho nhỏ.

    Một người dùng tha, phi tha không đầu không đuôi, xuất quỷ nhập thần.

    Bọn họ đương nhiên không phải là Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu. Bọn họ là người phục kích chờ giết chết những kẻ tới cứu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.

    Bọn họ đương nhiên chính là “Cát Tường Như Ý”, tứ đại hộ pháp của Kim Phong Tế Vũ lâu ngày trước, “Vô Vĩ Phi Tha” Âu Dương Ý Ý và “Tiểu Văn Tử” Tường Ca Nhi.

    Bọn họ được Thái Kinh an bài đến phục kích người cứu Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu.

    Đối tượng (giả sử) mà bọn họ phải đánh lén là Vương Tiểu Thạch.

    Cũng có thể nói là bọn họ tự nguyện ám sát Vương Tiểu Thạch, bởi vì bọn họ phải lập tức “bày tỏ thái độ”.

    Lúc đầu, bọn họ “trung thành” với Bạch Sầu Phi, đứa con nuôi đắc ý một thời của Thái Kinh. Nhưng đêm qua, Bạch Sầu Phi đã bị “thanh trừ” dưới “gợi ý” của tướng gia. Mặc dù bọn họ có thể “kịp thời xoay buồm”, làm việc theo “ý chỉ” của Thái tướng, nhưng để biểu thị trước giờ chỉ “cống hiến” cho tướng gia, bọn họ cần phải lập tức bày tỏ sự “trung thành” của mình, hơn nữa còn phải lập một công lớn.

    Đó là “công lớn” gì?

    Đương nhiên không có chuyện gì có thể so với giết chết Vương Tiểu Thạch (cho dù là bất kỳ ai cứu hai người Phương, Đường) càng có thể lập công, bày tỏ thái độ, khiến Thái Kinh vui vẻ.

    Cho nên bọn họ đã biến thành “tù phạm đợi chém”.

    Chém đầu tại pháp trường trên đường vốn là một cái bẫy.

    Một cái bẫy mà Thái Kinh định một lưới bắt hết nhân vật võ lâm trong kinh sư, hơn nữa còn dùng trăm phương ngàn kế kéo cả tập đoàn Hữu Kiều vào cái bẫy này.

    Đường Thất Muội và Ôn Bảo đột nhiên bị tập kích, tấn công bất ngờ.

    Bọn họ có thể nói là chết chắc.

    Vậy thì không phải.

    Thế sự thường bất ngờ.

    Sai, thực ra thế sự không phải thường bất ngờ. Bất ngờ chỉ là con người thường đoán trật, tính toán sai lầm mà thôi.

    Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý vừa ra tay, Đường Thất Muội đột nhiên hắt hơi một cái vào mặt Âu Dương Ý Ý, sau đó kịp thời lách mình. Nhưng “phi tha không đuôi” của Âu Dương Ý Ý bỗng gập lại, vẫn đánh trúng vai trái của hắn một cái.

    Đường Thất Muội bị đau hét lớn một tiếng, ngã nhào xuống đất.

    Trước khi ngã xuống, hai vai hắn rung động, cũng không thấy ngón tay hắn có động tác gì, đã phát ra mười sáu món ám khí (hoàn toàn khác nhau).

    Nhưng Âu Dương Ý Ý cũng là cao thủ ám khí.

    Ám khí của hắn đương nhiên chính là “phi tha không đuôi” của hắn.

    Hắn một chiêu đắc thủ, lập tức đổi công thành thủ, dùng phi tha đánh bay bảy món ám khí tập kích.

    Nhìn thanh thế của hắn, chín món ám khí còn lại chắc chắn cũng không làm khó được.

    Không sai, ám khí không làm khó được hắn.

    Nhưng mà hắn lại ngã.

    Thất khiếu chảy máu, hơn nữa còn là máu đen.

    Hắn không chỉ ngã xuống đất, hơn nữa còn là ngã xuống đất chết.

    Ánh mắt Mễ Thương Khung sắc bén, vừa nhìn đã phát hiện ra, “ám khí” thật sự của Đường Thất Muội là một cái “hắt hơi” kia, đã hoàn toàn phun vào trên mặt Âu Dương Ý Ý.

    Chỉ cần Âu Dương Ý Ý có hành động, lập tức phát tác.

    Âu Dương Ý Ý vừa chết, Đường Thất Muội lập tức quát lên một tiếng, chín món ám khí còn lại đều trở về trong túi của hắn, một món cũng không lãng phí.

    Mễ Thương Khung nheo mắt lại.

    Hẹp và dài.

    Thục Trung Đường môn quả nhiên là thế tộc đáng sợ không thể xem thường.

    Tường Ca Nhi giả mạo Phương Hận Thiếu, hắn cũng khá nhỏ gầy giống như Phương Hận Thiếu. Âu Dương Ý Ý tuy không tính là cường tráng, nhưng đủ cao lớn, cộng thêm gông cùm, xiềng xích và tóc tai bù xù, cũng có thể giả làm Đường Bảo Ngưu.

    Lúc Âu Dương Ý Ý xuất thủ, Tường Ca Nhi cũng ra tay.

    Tập kích người khác? Tường Ca Nhi luôn luôn không chịu kém ai.

    Huống hồ, ngoại hiệu của hắn là “Tiểu Văn Tử”, vốn là vì hắn giỏi tập kích người khác. Hắn giống như con muỗi chích người, khó mà đề phòng.

    Nhưng đó chỉ là đối với người bình thường, hơn nữa là dưới tình huống bình thường.

    Ôn Bảo mặc dù giống như một hoạt bảo bảo (bé cưng), nhưng khẳng định không phải là người bình thường, mà thời cơ này cũng tương đối “không bình thường”.

    Quỷ đầu đao của Ôn Bảo trước tiên một đao giúp hắn chém đứt gông cùm, một đao nữa giúp hắn chặt đứt xiềng xích, đao thứ ba…

    Không có đao thứ ba, bởi vì không kịp đao thứ ba.

    Tường Ca Nhi đã phản công.

    Không, là phản đâm.

    Xương cá của hắn đâm vào Ôn Bảo.

    Ôn Bảo ngây ra, đó là kiểu “ngây ngô” trợn mắt há mồm.

    Hắn giống như hoàn toàn không ngờ được “Phương Hận Thiếu” lại ra tay với mình.

    “Dáng vẻ” của hắn cứng mồm cứng lưỡi, cho dù cách một tấm vải xanh, cũng giống hệt như một “hoạt bảo bảo” che mặt.

    Có điều, “hoạt bảo” này lại là một “độc bảo bảo”, hơn nữa còn là hoạt bảo “cực độc”.

    Nguyên tắc làm người của Ôn Bảo là “người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta sẽ độc người”.

    Độc chết người, không chết không thôi.

    Mũi nhọn của Tường Ca Nhi có độc.

    Nhưng mũi nhọn có tẩm chất độc lại đâm không trúng, bởi vì Tường Ca Nhi đã mất đi sự chính xác.

    Hắn đột nhiên cảm thấy tay mềm đi, sau đó phát hiện áo quần (áo trắng) trên người bỗng nhuộm thành màu mực.

    Hắn còn chưa định thần, lại cảm thấy chân mềm, sau đó ngay cả thân thể cũng mềm nhũn.

    Mũi nhọn của hắn còn chưa kịp thu lại, chợt nghe Ôn Bảo rất hài hước hỏi hắn:
    - Ai, ngươi không sao chứ?

    Nghe được câu này, cả người Tường Ca Nhi đã mềm nhũn.

    Phương Ứng Khán mắt sắc, vừa nhìn đã nhận ra, Ôn Bảo đã bị hạ độc trước.

    Một đao kia chém vào gông cùm vốn có độc.

    Một đao kia chặt đứt xích sắt còn độc hơn.

    Độc lực lại từ trên gông cùm và xiềng xích nhanh chóng truyền đi. Tường Ca Nhi đã trúng độc, nhưng giống như không hề hay biết.

    “Lão Tự Hiệu” Ôn gia, quả thật là một đảng phái độc ác, không thể xem thường.

    Lập tức, Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý, hai đại cao thủ ám sát người cướp tù đồng thời mất mạng.

    Mễ Thương Khung và Phương Ứng Khán lại nhìn nhau một cái, cách nhìn đã hoàn toàn khác biệt.

    Mễ Hữu Kiều vuốt râu hắng giọng nói:
    - Các ngươi đã biết trước hai người này không phải là Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu?

    Ôn Bảo vừa thấy Mễ Thương Khung lên tiếng, lập tức lùi lại năm sáu bước, giữ một khoảng cách, lúc này mới trả lời:
    - Đúng, các ngươi đã sớm biết có người cướp pháp trường, sao có thể áp giải phạm nhân thật sự đến pháp trường? Lại nói, dựa vào hai tên này, còn không giả trang được Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu. Thái Kinh cho rằng đôi tay máu của hắn có thể che hết tai mắt người trong thiên hạ sao? Khó lắm!

    Mễ Thương Khung lại cảm thấy hứng thú:
    - Các ngươi đã biết rõ chúng ta gài bẫy, vẫn còn đến chịu chết?

    - Không.
    Phương Ứng Khán đột nhiên nói:
    - Bọn chúng đến để kéo dài thời gian.

    - Kéo dài thời gian?

    - Bọn chúng giả vờ tập kích, cầm chân chiến cuộc.
    Mắt của Phương Ứng Khán như băng hỏa:
    - Bọn chúng muốn người ta cho rằng bọn chúng thật sự trúng kế, thực ra bọn chúng đã phái người khác đi cướp tù.

    Mễ Thương Khung thở dài nói:
    - Hay cho bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.

    Lại thấy Phương Ứng Khán ấn vào huyết kiếm bên hông, muốn lướt vào trong trận, hắn vội vàng dùng mật ngữ truyền âm khuyên nhủ:
    - Ngài muốn đích thân ra tay?

    - Đúng, bọn chúng quá đắc ý, ta muốn bọn chúng phải hao binh tổn tướng. Ta muốn giết hết bọn chuột nhắt này.

    - Nhưng người mà bọn chúng giết lại không phải là thủ hạ của chúng ta. Tướng gia phái Âu Dương và Tiểu Văn Tử đến làm người phục kích, chính là muốn người của bọn hắn hoàn toàn lập công, rõ ràng là không tin tưởng chúng ta.

    - Ta chỉ muốn giết mấy tên thủ lĩnh của bọn chúng, không phải muốn báo thù cho hai tên đáng chết kia.

    - Nhưng mà, chỉ cần ngài vừa bước lên đài, sẽ kết thành thù sâu với bọn chúng… Vào lúc này, thêm một bằng hữu thì tốt hơn là thêm một kẻ địch. Sao hôm nay sát tính của ngài mạnh như vậy?

    - Ta? Sát tính?
    Phương Ứng Khán ngẩn ra, giống như lúc này mới phát giác tỉnh ngộ, khóe mắt ngơ ngác nhìn cây côn dài hơn một trượng do bốn tên tiểu thái giám hợp sức mới nâng nổi, không nhịn được lẩm bẩm:
    - Có lẽ là bởi vì…

    Hắn lại cúi đầu nhìn đôi tay xinh xắn như ngọc giũa của mình:
    - Tay máu, thật không thể che giấu tai mắt người khác sao?

    Lúc này trên các đường phố tiếng chiêng kêu ngựa hí, la giết không ngừng, quân tiếp viện của cấm quân và tập đoàn Hữu Kiều đã từ bốn bề tập kích.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 40 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,bopday2004,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,contrast,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,keta124,kivzh7,Kunann,kynguyen,lybietcau,manutd_dn2,mtdloc,na1234,netwalker,ngothamhoa,nuibaden,phamtuananh,ryethyme,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,Trác Thanh,ttttieu,tuan nha,tuyetam,tvh_iam,yura,Đơn bước,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 13 – Cường quyền khó phục lòng hào kiệt

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Trong sương sớm, đội ngũ do Mễ Thương Khung, Phương Ứng Khán và “Nhậm Thị Song Hình” áp giải vừa xuất phát đến pháp trường, trong Bát gia trang lại xuất hiện một đội hảo thủ tinh anh, do Long Bát dẫn đầu, Đa Chỉ Đầu Đà áp trận, áp giải hai chiếc xe tù lặng lẽ xuất phát đến Phá Bản môn.

    So với pháp trường, Phá Bản môn đương nhiên không đông người và thịnh vượng bằng, nhưng cũng có đặc sắc của nó.

    Thứ nhất, nó là cửa giao tiếp của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu. Lúc thế lực của Lục Phân Bán đường bành trướng, nó dĩ nhiên là của Lục Phân Bán đường. Nhưng khi Lục Phân Bán đường suy sụp, nó tự nhiên lại thuộc về địa bàn của Kim Phong Tế Vũ lâu.

    Trước kia, nó thậm chí từng là địa phương do Mê Thiên minh quản lý.

    Thứ hai, phạm vi của Phá Bản môn rất lớn, bao gồm khu nhà ổ chuột phố Khổ Thủy và chợ Trường Đồng. Khu vực này rồng rắn hỗn tạp, ngoài chợ búa còn là nơi hắc đạo bạch đạo giao dịch và giao lưu.

    Đội ngũ cũng không đi thẳng vào Phá Bản môn, khi còn cách quán rượu Nhất Đắc Cư khá nổi tiếng không xa, bọn họ đột nhiên dừng bước.

    Sau đó bọn họ bày trận, bố cục.

    Bày trận là phòng thủ nghiêm ngặt, giống như gặp phải đại địch.

    Bố cục là chuẩn bị xử quyết phạm nhân.

    Nơi này nằm trước một cửa tiệm đơn sơ chật hẹp, cửa tiệm này đã đóng cửa, nhưng bảng hiệu của nó vẫn còn.

    Chữ viết trên bảng hiệu rất thuần thục, thuần phác và thuần khiết, đó là “Hồi Xuân đường”.

    Hồi Xuân đường.

    Đúng vậy, chính là ngày đó Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi mới tới kinh thành, còn chưa gặp được Tô Mộng Chẩm, cảm thấy chán nản, cho nên mở hiệu thuốc chữa thương này.

    Hồi Xuân đường.

    Ngay trước cửa tiệm do Vương Tiểu Thạch mở khi xưa, chuyên chữa thương trị bệnh cho bình dân bách tính, bọn họ lại xử trảm hai tên huynh đệ kết nghĩa của hắn.

    Trong quãng thời gian chán nản đó, Vương Tiểu Thạch không biết đã chữa khỏi cho bao nhiêu người, giúp bao nhiêu người nghèo bệnh bị thương “diệu thủ hồi xuân” (bàn tay thần diệu cứu sống người).

    Hôm nay cánh cửa của Hồi Xuân đường đóng chặt.

    Hiện giờ hắn ở đâu?

    Hắn còn có thể “diệu thủ hồi xuân” cho hai tên huynh đệ quen biết sắp đầu rơi xuống đất hay không?

    Tất cả đã bố trí xong.

    Trên đường đi, đội nhân mã này đã chú ý theo dõi, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, chủ lực của bọn họ và cao thủ đại nội, hảo thủ võ lâm phe cánh họ Thái đã mai phục từ trước sẽ lập tức diệt trừ.

    Nhưng trên đường cũng không có gì khác thường.

    Đã không có gì khác thường, vậy thì phải chấp hành lệnh xử quyết.

    Bọn họ dường như vẫn đang chờ.

    Chờ cái gì?

    Chẳng lẽ là chờ thời gian đến?

    Không.

    Người đảm nhiệm đại sự như Thái Kinh, thực ra cũng có tâm cảnh kiêu hùng, thủ đoạn hào kiệt, từ trước đến giờ không theo lệ thường, hơn nữa không ngại vượt qua quy củ.

    Nếu như hắn thật sự muốn xử trảm Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu, vậy thì chẳng cần chờ đợi, muốn giết thì giết sảng sảng khoái khoái, muốn sống thì sống sảng sảng khoái khoái, đó mới là tâm tính của gian hùng.

    Như vậy bọn họ đang chờ cái gì?

    Bọn họ rốt cuộc đang chờ đợi những gì?

    Đến rồi.

    Khoái mã, vó ngựa như tiếng trống, từ góc đường nhanh chóng chạy đến.

    Trên ngựa là một người nhanh nhẹn dũng mãnh, cả người giống như một cây chùy sắt.

    Chùy sắt bị lực mạnh ném ra.

    Hắn còn chưa tới, Vạn Lý Vọng đã bẩm báo trước với Long Bát:
    - Bát gia, Phương tiểu hầu gia cử Trương Thiết Thụ cấp báo!

    Long Bát chỉ nghiêm mặt, nghiêm mắt và ngiêm giọng, nói một chữ:
    - Truyền!

    Ngựa chạy tuy vội, nhưng người cưỡi ngựa lại mặt không đỏ, thở không gấp.

    Hán tử như đúc bằng đồng này chắp tay vái chào Long Bát. Bàn tay của hắn dày, ngón cái to ngắn mập mạp, bốn ngón khác lại gần như hoàn toàn rút vào trong lòng bàn tay. Tay của hắn cũng rất giống một cây chùy sắt.

    Chùy sắt thịt người.

    Hắn là thủ hạ bên cạnh Phương Ứng Khán Phương tiểu hầu gia, “Vô Chỉ chưởng” Trương Thiết Thụ.

    - Bẩm báo Bát gia!
    Trương Thiết Thụ tới đây chỉ muốn nói rõ một chuyện:
    - Tiểu hầu gia bảo tiểu nhân cấp báo với Bát gia, đồng đảng của Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu quả thật đã ra tay cứu người tại pháp trường.

    Long Bát lập tức cười ha hả:
    - Tốt lắm. Chiêu điệu hổ ly sơn, giương đông kích tây này quả nhiên tuyệt diệu. Đám người Vương Tiểu Thạch kia đã không cứu được người, e rằng còn phải chết thây phơi đầu phố.

    Sau đó hắn phất tay, bảo Trương Thiết Thụ lui xuống.

    Hắn hỏi Đa Chỉ Đầu Đà:
    - Bây giờ chúng ta còn chờ cái gì?

    Hắn cảm thấy quyền lực của mình dường như có phần bị Đa Chỉ Đầu Đà hạn chế, hơn nữa ít nhiều còn phải nghe theo tên đầu đà thiếu hai ngón tay này, trong lòng hắn cảm thấy không thích thú lắm.

    - Chờ.
    Đa Chỉ Đầu Đà giống như đang đếm ngón tay càng ngày càng ít của mình:
    - Vẫn phải kiên nhẫn chờ thêm một lát, chỉ chờ một lát.

    Hắn gật đầu một cái, lãnh tụ Thác phái Lê Tỉnh Đường phía sau lập tức cùng hai tên thủ hạ đánh ngựa rời đi.

    Quả nhiên không cần chờ lâu, một con khoái mã như sấm đánh từ đường dài phi nhanh đến.

    Trên ngựa là một hán tử như cây liễu, nhưng cả người lại giống như một chiếc lá cây, nhẹ như chẳng có gì.

    Bởi vì nhẹ, cho nên nhanh.

    Cực nhanh.

    Ngựa chưa tới, người đã lướt qua tiến đến.

    Long Bát lập tức cẩn thận. Ánh mắt Đa Chỉ Đầu Đà chợt lóe sáng, nói:
    - Là Trương Liệt Tâm.

    Người đến là một đại tướng tâm phúc khác của Phương tiểu hầu gia, “Lan Hoa Thủ” Trương Liệt Tâm.

    Toàn bộ thân thể to lớn của hắn giống như cành liễu, mềm như không xương, ngón tay càng nhỏ như thẻ trúc, mềm như bông vải, nhưng nếu so với người bình thường thì ít nhất dài hơn một nửa.

    Hắn dùng đôi tay này kiêm tu hai loại tuyệt kỹ “Tố Tâm chỉ” và “Lạc Phượng trảo”.

    - Bẩm đại nhân!
    Trương Liệt Tâm cũng kính cẩn chắp tay thi lễ:
    - Tiểu hầu gia bảo tôi tới báo, hiện giờ trong đám nghịch tặc cướp tù ở chợ, tên đầu sỏ Vương Tiểu Thạch hình như vẫn chưa tới.

    - Cái…
    Long Bát giật mình:
    - Gì?

    Đa Chỉ Đầu Đà gật đầu một cái, khoát tay ra hiệu cho Trương Liệt Tâm lui xuống.

    Sau đó hắn giống như ngâm thơ đối câu phân tích:
    - Nếu như Vương Tiểu Thạch không có ở pháp trường, vậy thì có hai khả năng. Thứ nhất là hắn không dám tới, khả năng này rất ít. Thứ hai là hắn tới đây, chuyện này rất có thể.

    Hắn phân tích cho Long Bát nghe.

    Nhưng Long Bát lo lắng nhất chính là chuyện này.

    Hắn chỉ muốn chấp hành xử quyết thật tốt, chém đầu họ Phương và họ Đường kia là được, không muốn gây ra nhiều chuyện như thế, nhất là không muốn đối mặt với Vương Tiểu Thạch.

    Còn có đá của Vương Tiểu Thạch.

    Đa Chỉ Đầu Đà lại phất phất tay, một thành viên khác bên cạnh hắn là chưởng môn Đỉnh phái Khuất Hoàn lập tức cùng hai tên hảo thủ thúc ngựa rời đi.

    Long Bát cảm thấy rất mất mặt, giống như tất cả đều phải nghe theo Đa Chỉ Đầu Đà sắp xếp và điều động.

    Ai bảo tướng gia gần đây rất tin tưởng coi trọng tên này!

    Có điều, người tướng gia tín nhiệm rất nhiều. Xem hắn có thể uy phong bao lâu? Xem hắn sẽ có kết quả như thế nào!

    Nếu so sánh, mình đi theo tướng gia nhiều năm, nhưng vẫn nhiều lần đứng vững, hơn nữa càng lúc càng thuận lợi, chức quan cũng càng ngày càng lớn.

    Tên đầu đà này, hừ, làm sao có thể so sánh được? Xem hắn có thể ngông cuồng bao lâu!

    Hắn rất không cam lòng với Đa Chỉ Đầu Đà, nhưng đối với bảy người dùng Thất Tinh trận pháp canh giữ Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu kia, trong lòng hắn càng kinh sợ, thái độ cung kính.

    Bảy người kia ôm kiếm đứng, mỗi người chiếm cứ một phương vị, không hề cử động.

    Không, nên nói là sáu người đứng.

    Bởi vì một người trong đó không phải đứng, mà là nằm.

    Không chỉ nằm, còn giống như đã ngủ thiếp đi.

    Hắn rất trẻ tuổi, màu da rất đen, hai tai lại trắng. Đôi mắt đầy dã tính, lúc này đang khép vào, mấy chùm tóc nhỏ bay đến dưới mi rất phiêu dật.

    Long Bát biết người này không chọc được.

    Trên thực tế, bảy người này đều không chọc được.

    Bảy người này chính là “Thất Tuyệt Thần Kiếm”, “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn, “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu, “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện, “Kiếm Ma” Lương Thương Tâm, “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu, “Kiếm Quái” Hà Nan Quá, cùng với người giống như đang “ngủ” kia là “Kiếm” La Thụy Giác.

    Trên tay hắn vốn không có kiếm.

    Sau khi đội ngũ bọn họ dừng lại trước Hồi Xuân đường, bảy người này vẫn chưa từng nhúc nhích. Chỉ cần bảy người này ở đây, có lẽ đúng như Thái Kinh nói: “Người có thể cứu hai tên nghịch tặc này, chắc rằng năm trăm năm nữa cũng chưa sinh ra.”

    Mặc dù lời của tướng gia chưa chắc có thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng Long Bát nhìn thấy bọn họ, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

    Vì vậy hắn hỏi Đa Chỉ Đầu Đà (mặc dù trong lòng hắn rất ghét mọi chuyện đều phải hỏi người khác, nhưng hắn càng hiểu được một đạo lý. Phàm là tướng gia sủng ái người nào, hắn sẽ phụ họa, nhân nhượng, a dua, mặc kệ người này có thể uy phong được mấy ngày. Chờ lúc đối phương chìm xuống, hắn sẽ một cước đạp chết):
    - Có thể chém đầu chưa?

    Đa Chỉ Đầu Đà nhìn ngón út tay trái bị đứt của hắn, như suy nghĩ gì đó, nói:
    - Đến lúc rồi.

    Sau đó hắn lại bổ sung một câu:
    - Không ngại thì trước tiên hãy giải huyệt đạo trên người bọn chúng.

    Long Bát nhếch mép cười nói:
    - Đại sư thật là khoan dung nhân hậu, chết rồi cũng không muốn bọn chúng biến thành quỷ câm.

    Đa Chỉ Đầu Đà lại nhìn nửa đoạn ngón áp út tay phải còn dư lại của hắn, hờ hững nói:
    - Không để cho bọn chúng mắng chửi, ai biết bọn chúng có thật là Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu hay không?

    Sau người Long Bát, một tên đại hán giống như thần giữ cửa gật đầu:
    - Được rồi, chúng ta hãy “xác nhận” thử!

    Đại hán kia đi đến giải huyệt đạo trên người Phương Hận Thiếu.

    Phương Hận Thiếu còn đang trong xe tù.

    Đại hán như thần giữ cửa kia cũng không mở xe tù ra. Hắn giải huyệt đạo bị phong tỏa của Phương Hận Thiếu, sau đó xoay người đi về phía Đường Bảo Ngưu. Còn chưa kịp ra tay giải huyệt đạo cho Đường Bảo Ngưu, đã nghe Phương Hận Thiếu chửi mắng như tên bắn:
    - Không phải kẻ giết người có thể thống nhất nó. Quân vương không thích giết người mới có thể thống nhất thiên hạ (1). Các ngươi hiểu cái gì? Chỉ biết giết người diệt khẩu. Giết người là có thể dọa người sao? Cường quyền khó phục lòng hào kiệt. Quân tử không theo hắn cho nên nuôi người hại người. Các ngươi tiếp tay cho giặc, có câu là “lang không thể không bái, hổ không trành không nuốt” (2), chỉ là một đám nịnh bợ không bằng cầm thú. Ta không sợ chết, ta chỉ sợ sau khi ta chết để cho cái thứ không bằng heo chó các ngươi đắc thế hài lòng.

    Hắn mắng một cách liền mạch lưu loát, vốn đang hơi sức đầy đủ, còn định mắng thêm, nhưng giữa đường lại xuất hiện một tên “Trình Giảo Kim”:
    - Ta mắng ngươi đồ cẩu tạp chủng bám váy mẹ, tổ tông cởi quần đánh rắm, con cháu loài rùa ỉa phân không ra lại ra cả ruột. Ta cho ngươi môi hở răng lạnh, ta cho ngươi lông rụng da trơ, ta cho ngươi thây ngã khắp đồng, chó đói giành phân, liên sinh quỷ tử, diệt cỏ tận gốc… Đại gia Đường cự hiệp Bảo Ngưu công tử, các ngươi cũng dám động thổ quạt lửa trên đầu thái tuế Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, ta có thành quỷ, không, thành thần thành tiên cũng sẽ tìm các ngươi từng tên thỏ con, gà đen, gà trắng ăn hết.

    Người này “chỉ mặt gọi tên”, nói rõ mình chính là Đường Bảo Ngưu, hơn nữa huyệt đạo vừa được giải đã mắng chửi, lại chiếm hết, đoạt hết cả phần của Phương Hận Thiếu.

    Bọn họ đều bị phong tỏa huyệt câm, ngột ngạt đã lâu không mắng chửi người, vừa mở miệng dĩ nhiên là thao thao bất tuyệt như Trường giang sông lớn, không ngừng không dứt.

    Đại hán như thần giữ cửa kia nổi giận quát một tiếng, giống như tiếng sấm vang lên trong sương:
    - Câm miệng!

    Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu quả thật câm miệng.

    Nhưng chỉ một chút.

    Một chút là bao lâu?

    Đại khái là bằng với thời gian búng ngón tay hai lần.

    Sau đó hai người đều mở miệng nói chuyện, hơn nữa lại đồng thanh nói như nhau:
    - Muốn chúng ta câm miệng rất dễ, ra tay đi!

    Câu này nói vừa xong, lại từng người mắng từng người.

    Lời mắng của Đường Bảo Ngưu càng khó nghe, trong đó phần lớn lời thô tục là do hắn sáng tạo, phát minh ra.

    Phương Hận Thiếu tuy mắng một cách văn vẻ nho nhã, nhưng thấm đến tận xương. Câu từ do hắn trích dẫn có lúc như thông mà không thông, nhưng như vậy càng khiến người nghe được càng cảm thấy như đâm thẳng vào tim.

    Long Bát rút kiếm ra, kiếm vang như rồng ngâm, làm dáng quát lên:
    - Xem ra, nên làm bọn chúng câm miệng thật sự rồi.

    Hắn cũng không định mở xiềng xích, không đưa khâm phạm từ trong xe tù quỳ xuống đất, dùng kiếm sắc chém rơi đầu hai người.


    Chú thích:
    (1) Mạnh Tử yết kiến Lương Tương Vương, sau khi ra ngoài, nói với người khác:
    - (Lương Tương Vương) không có vẻ gì giống như một quốc vương, đến gần y cũng nhìn không ra chỗ nào khiến người khác kính sợ.

    - (Sau khi gặp ta) đột nhiên hỏi: “Thiên hạ phải làm sao mới có thể an định”.

    - Ta trả lời: “Thiên hạ an định khi thống nhất thiên hạ”.

    - Ai có thể thống nhất thiên hạ?

    - Ta nói với y: “Quốc vương không thích giết người có thể thống nhất thiên hạ”.

    - Ai sẽ quy thuận y?

    - Ta lại trả lời: “Thiên hạ không ai không quy thuận y. Đại vương ngài biết cách cây mạ sinh trưởng không? Giữa tháng bảy tháng tám vừa xảy ra hạn hán, cây mạ sẽ bị khô héo. Khi bầu trời mây đen giăng đầy, mưa to rơi xuống, cây mạ sẽ mọc lên tươi tốt. Nếu như vậy, ai có thể ngăn cản nó? Mà hiện giờ quốc vương trong thiên hạ, không có một ai là không hiếu sát. Nếu như có một người (quốc vương) không thích giết người, như vậy dân chúng khắp thiên hạ đều sẽ ngẩng cổ mong chờ y tới cứu. Nếu là như thế, dân chúng sẽ quy thuận y, giống như nước chảy chỗ trũng, khí thế mãnh liệt như vậy, ai có thể ngăn cản được”.

    (2) Bái là một giống thú như chó sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái.

    Ngày xưa bảo rằng hổ ăn thịt người, hồn người không biết đi đâu, lại theo con hổ, để đưa hổ về ăn thịt người khác, vì thế những kẻ giúp kẻ ác làm ác đều gọi là trành.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 37 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,bopday2004,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,contrast,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,keta124,kivzh7,Kunann,kynguyen,lybietcau,mtdloc,na1234,netwalker,nuibaden,ryethyme,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,ttttieu,tuan nha,tuyetam,tvh_iam,yura,Đơn bước,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 14 – Kiếm hạ lưu đầu

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Long Bát muốn tự mình rút kiếm chém đầu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, bởi vì hắn rất ghét hai kẻ này tự cho mình là trung nghĩa, không nói một câu khuất phục nhận tội nào.

    Đồng thời, hắn cũng cảm thấy có thể tự tay giết chết nghịch tặc đã đánh hoàng thượng và tướng gia, đó là một chuyện rất vinh hạnh. Nói không chừng, ngày sau trong sử xanh cũng ghi lại chuyện này, “hai tên cẩu tặc vô cùng lớn gan dám khi quân nghịch thượng, chết dưới kiếm của Long Bát thái gia Long Thiên Lâu thần dũng uy vũ”.

    Nghĩ đến, đó thật là một chuyện đầy ý nghĩa!

    Cho nên Long Bát muốn giành cái công này, lập cái công này.

    Chỉ cần không mở xe tù xiềng xích, hai tên cùng hung cực ác này chắc chắn chẳng làm gì được hắn, mình cũng tuyệt đối an toàn.

    Chỉ khi ở vị trí tuyệt đối an toàn, hắn mới dám một kiếm đi đầu như thế.

    Đa Chỉ Đầu Đà ở bên cạnh nheo mắt nhìn hắn, giống như rất “tán thưởng” hành động “anh dũng” này của hắn.

    Lần này, ngươi đã biết sự hào hùng dũng cảm của Long Bát ta rồi chứ?

    Khi Long Bát vung kiếm chém đầu hai người hoàn toàn không thể nhúc nhích, gió kiếm lướt qua sương sớm, hắn dương dương đắc ý nghĩ như vậy.

    Một kiếm của hắn chém xuống, mắt thấy hai hảo hán trung nghĩa sắp phải đầu mình hai nơi, ngay lúc này bỗng có người hô lớn:
    - Kiếm hạ lưu đầu!

    Chợt nghe một trận tiếng vó ngựa vang lên, một người cưỡi trên lưng ngựa vội vã chạy đến, cả người gần như nối liền với ngựa, trên lưng lấp lóe một thanh đại đao sáng như tuyết nhưng lại nứt vài chỗ.

    Long Bát dừng kiếm, khuôn mặt nghiêm nghị có uy, hừ một tiếng nói:
    - Lần này tiểu hầu gia lại phái cả một trong “Bát Đại Đao Vương” đến báo tin cho ta.

    Lời còn chưa dứt, đã nghe có người kinh hô, liên tục không dứt:
    - Ngươi không phải?

    - Mau dừng lại!

    - Chặn hắn lại!

    - Ngươi là ai?

    - Người tới là ai…

    Đợi đến lúc phát hiện ra, người nọ đã một mình một ngựa xông vào trong trận, đã đến rất gần xe tù.

    Thanh đao lấp lóe trên lưng người nọ đã nằm trong tay, nơi đao vung, nơi ánh đao đi qua, ánh máu chợt hiện, những người ngăn chặn ào ào nhường một lối đi. Sau khi hắn xuất đao động thủ với những người bao vây, mọi người mới phát hiện hắn cũng mang một chiếc mặt nạ tinh xảo.

    Bảy tên kiếm thủ kia vẫn lạnh lùng nhìn toàn trường, không hề cử động.

    Lúc này Long Bát mới biết không ổn, “a” một tiếng. Đa Chỉ Đầu Đà lại chậm rãi nói:
    - Phải tới, cuối cùng cũng đã tới.

    Đại hán như thần giữ cửa chính là “Khai Hợp Thần Quân” Tư Không Tàn Phế, hắn chỉ liếc mắt nhìn, hừ lạnh nói:
    - Người tới chỉ là “Phá Sơn Đao Khách” Ngân Thịnh Tuyết.

    Lúc này, Ngân Thịnh Tuyết một mình một ngựa, đã bị minh chủ Thiên minh Trương Sơ Phóng và trang chủ Lạc Anh sơn trang Diệp Bác Thức chặn lại giao thủ, nhưng khắp nơi ở Phá Bản môn lại vang lên tiếng la giết trống trận, như sóng lớn vỗ bờ tràn đến.
    Đầu tóc Đa Chỉ Đầu Đà dựng ngược lên như kích, nhưng thần sắc vẫn nhàn nhã:
    - Đã đến một người, còn sợ người khác không đến sao

    Long Bát thấy tình thế không ổn, kiếm vang như rồng ngâm, xé gió chém ngang, nổi giận quát:
    - Mặc kệ người nào tới, ta trước tiên làm thịt hai tên cuồng đồ này, xem bọn chúng cứu cái rắm gì!

    Một kiếm phá vỡ sương sớm, trước chém đầu Đường, lại gọt đầu Phương.

    - Không giết được!
    Một tiếng “ầm” vang lên, ám khí, binh khí, mũi tên, cùng với không dưới bảy mươi ba loại vũ khí sắc bén một chiêu đoạt mạng, đồng loạt tấn công vào Long Bát.

    Công kích thình lình xuất hiện.

    Công kích đến từ…

    Hồi Xuân đường!

    Cửa tiệm Hồi Xuân đường đang đóng chặt bỗng sụp đổ, cao thủ ẩn nấp bên trong đồng loạt lao ra.

    Phụ trách đội ngũ phóng ám khí là quản gia Đường Nhất Độc của Phát đảng, lãnh đạo bắn tên là “Đại Đại Bình An” Long Thổ Châu, chỉ huy đám người vung đao bắn ra bọt máu là “Trượng Bát Kiếm” Lạc Ngũ Hà.

    Bọn họ vẫn luôn ẩn thân trong Hồi Xuân đường (giống như đã đoán trước đám người Long Bát nhất định sẽ xử quyết Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu ở đây), lại chờ một kiếm này đột nhiên xuất kích.

    Bọn họ đều mang mặt nạ các loại các kiểu, nhưng mục đích đều như nhau, nhất trí.

    Mục đích ra tay là để cứu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.

    Nguyên nhân đeo mặt nạ, là vì không để cho quan phương nhận ra bọn họ.

    Nếu như truy cứu thêm một bước, tại sao không để cho quan phương nhận ra ai là ai?

    Nguyên nhân đương nhiên là vì bọn họ vẫn còn muốn đi lại trong kinh.

    Còn về tại sao bọn họ vẫn muốn đi lại trong kinh thành, vì sao không tạm thời chạy ra ngoài, tránh khỏi đầu gió rồi lại tính?

    Đó là vì, bọn họ còn phải gánh vác đại cục.

    Bất kể là cục diện của Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp, Hai đảng Phát Mộng hay là Thiên Cơ tổ, bọn họ đều phải cố gắng duy trì. Nếu như bọn họ không thể chống đỡ được, kinh hoa võ lâm lớn như thế đều chắp tay nhường cho đám người Thái Kinh, Tập đoàn Hữu Kiều, Lục Phân Bán đường, muốn làm gì thì làm mà hoàn toàn không ai ngăn chặn, đối kháng.

    Tất cả bọn họ xông đến như sói như hổ. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Long Bát đâu chỉ giật mình tám cái, đừng nói là chém đầu người, sợ đến mức gần như ném cả bảo kiếm đi, vội vàng vén áo xắn quần bỏ chạy.

    Hắn vừa lui, Tẩm phái (chưởng môn Thái Sao), Ai phái ( thủ lĩnh Dư Tái Lai), Phục phái (đầu lĩnh Mã Cao Ngôn), Hải phái ( lão đại Ngôn Ai Hư) vốn đã mài đao xoèn xoẹt, thủ thế chờ đợi, lập tức dẫn dắt môn nhân đệ tử của bọn họ, cùng với cấm quân quan binh đi theo nghênh đón đám người từ trong Hồi Xuân đường lao ra.

    Bọn họ thật sự muốn bảo vệ phòng tuyến, không để cho người cướp pháp trường cứu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.

    Nhưng thủ được sao?

    Không thủ được!

    Trên thực tế, vừa nhìn thấy thanh thế và cách chém giết của đám người cướp tù đang lũ lượt lao đến, cấm quân và quan binh đã sợ đến choáng váng.

    Bởi vì những người này thật sự là đang chém giết, hơn nữa còn giáp lá cà, thậm chí là không cần mạng.

    Cách đánh thuần túy giống như đâm chém ngoài phố này, không quan tâm đến tư thế, không để ý tới chiêu thức, thậm chí ngay cả có thể giành thắng lợi hay không cũng không quan trọng, mục đích hàng đầu là đánh ngã đối phương, giết chết kẻ địch, hơn nữa còn trở thành mục tiêu duy nhất.

    Việc này hoàn toàn khác với những gì quân đội của Thái Kinh quen được huấn luyện trong hoàng thành. Còn như đám quan binh trước giờ ngoài mạnh trong yếu, chỉ biết khi dễ dân chúng, càng chưa từng “kiến thức” qua cảnh tượng như vậy.

    Trong đó hai người cầm đầu xông đến gần, nhìn mái tóc trắng xoá của bọn họ, nhất định là tuổi tác đã cao. Nhìn thân hình thì hẳn là một nam một nữ, dáng vẻ giống như hổ đói, chỉ cần đến gần bọn họ, không phải bị người nam dùng tay không xé rách, cũng bị người nữ vung cây trượng đầu hổ thân rồng đánh ngã.

    Hai người này vừa xuất trận, quan binh cấm quân liền giống như cành khô bị bẻ gãy, chỉ có người của “Thập Lục Kiếm Phái” là có thể miễn cưỡng ngăn cản được một chút.

    Ngoại trừ một người.

    Đó là một người trẻ tuổi, mày rậm, mắt to.

    Người thanh niên này vẫn luôn dùng một chiếc khăn lông ướt sạch sẽ thuần màu trắng lau mặt.

    Hắn vừa lau mặt (mồ hôi trên mặt?) vừa đi về phía trước.

    Trước mặt hắn chính là đám người cướp tù hung hãn mang mặt nạ đang xông ra ngoài.

    Hắn giống như hoàn toàn không biết, chỉ lo lau mặt, đồng thời đi về phía trước.

    Dáng vẻ giống như một người đi ngược đường “mặc ngàn vạn người ta vẫn tiến”, cứ đi thẳng cuối cùng sẽ có đường, vì nghĩa không chùn bước.

    Hắn tựa như xem trước mặt chẳng có ai.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 38 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,bopday2004,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,contrast,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,keta124,kivzh7,Kunann,kynguyen,lybietcau,na1234,netwalker,ngothamhoa,nuibaden,phamtuananh,ryethyme,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,ttttieu,tuan nha,tuyetam,tvh_iam,vodanh2012,Đơn bước,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 15 – Vừa chạm vào lập tức phản ứng

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Trước mặt hắn đương nhiên có người.

    Nhưng không một ai có thể áp sát người này.

    Bởi vì áp sát không được.

    Người vừa đến gần hắn (bất kể có động thủ với hắn hay không) đều ngã xuống.

    Hắn vẫn luôn dùng tay trái lau mặt, còn tay phải thì rãnh rỗi, cũng trống không.

    Chỉ thấy tay (tay phải) của hắn phát ra một màu tím nhạt sặc sỡ, sau đó trong nháy mắt khi người khác áp sát, tay (nhất là bộ vị khuỷu tay) của hắn dường như hơi cử động. Loại phản ứng đó dường như không phải là phản ứng của người bình thường, cũng không phải là phản ứng của cao thủ học võ, mà là một loại cảnh giới trong truyền thuyết “nhất vũ bất năng gia, nhất dăng bất năng lạc, nhất xúc tức hữu sở ứng” (1), hoàn toàn giống như tâm ý vừa động, khí tức trong đan điền lập tức vận chuyển, phát ra nội kình như nổ tung, đánh ngã và tiêu diệt kẻ địch xông tới.

    Cho nên hắn tiếp tục đi về phía trước, không để ý tới thứ gì, cũng không để ý tới người khác làm gì hắn.

    Hắn đi thẳng tới, sau mười mấy bước đã đứng giữa Hồi Xuân đường, đi về phía một chiếc ghế tre nằm ở vị trí trung ương hướng ra đường cái, sau đó tuỳ tiện địa ngồi xuống.

    Hắn vẫn dùng vải ướt lau mặt, cố sức lau.

    Có điều, khi hắn từ trong đội hành hình bên cạnh Long Bát bước ra, đi thẳng vào trong Hồi Xuân đường và ngồi xuống, đã có ít nhất mười sáu người ngã xuống dưới chưởng “Thải Tử Quang Hoa” của hắn, áo và khăn trắng của hắn cũng nhuộm đỏ.

    Lúc hắn đi vào Hồi Xuân đường, toàn bộ anh hùng hào kiệt trong đường đã lướt ra ngoài.

    Bọn họ đều muốn cứu Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu.

    Nhưng hai người Đường, Phương thấy tình hình như vậy, lập tức hô lớn:

    - Phải cẩn thận!

    - Đừng chọc hắn!

    - Tiểu vương bát đản này chính là “Kinh Đào Công Tử” Ngô Kỳ Vinh!

    Người trẻ tuổi kia dùng khăn trắng ướt từ từ lau xuống, lộ ra một đôi mày rậm, một đôi mắt tinh, còn có nụ cười.

    Hàm răng nhỏ và trắng, giống như là hai thỏi ngân lượng đặt ở trong miệng.

    Có điều, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu vừa kêu lên như vậy, có ít nhất bốn tên cao thủ “cướp tù” lập tức tập trung chú ý vào cao thủ trẻ tuổi không ngừng lau mặt này.

    Một người là “Nhất Diệp Kinh Thu” Hoa Khô Phát, dẫn đầu quần hùng Phát đảng trong “hành động cướp tù” tại Phá Bản môn lần này.

    Y biết “Kinh Đào Tiên Sinh” không dễ chọc, nhưng nhất định phải có người khống chế đối phương, ít nhất cũng phải quấn lấy đối phương.

    Y là một trong ba lãnh tụ của “hành động cướp tù” bên phía Phá Bản môn, y nhất định phải ra tay, không còn lựa chọn nào khác.

    Hai người khác là đôi nam nữ trường giả như sói như hổ kia.

    Bọn họ đương nhiên chính là “Bất Đinh Bất Bát”, Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát.

    Từ lần trước chịu nhục tại thọ yến của Hoa Khô Phát đến nay, hai người bọn họ có thể nói là hận thấu xương đám người phe Thái Kinh, Long Bát, Hình bộ, Bạch Sầu Phi. Bọn họ vừa nghe hành động lần này là để cứu Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu (nhất là ngày đó khi bọn họ bị khống chế, cũng thiếu nhân tình của Phương Hận Thiếu cứu giúp), lập tức bỏ qua mọi việc, kiên quyết tham gia, nhằm để rửa sạch mối nhục ngày đó. Bọn họ chỉ hận đêm qua trong chiến dịch tiêu diệt Bạch Sầu Phi, Hoa Khô Phát sao lại không thông báo, để bọn họ có thể thừa dịp này giết chết tên cẩu tạp chủng họ Bạch kia.

    Vợ chồng bọn họ đương nhiên biết Ngô Kỳ Vinh là một trong “sáu đại cao thủ đương thời”, không thể chọc được.

    Nhưng bọn họ thích nhất là chọc người không thể chọc.

    Bọn họ nghĩ như vậy, ngoại trừ bởi vì tính tình của bọn họ kiên cường, tùy thích, hiếu chiến, quan trọng hơn là bọn họ có địa vị cao trong võ lâm, phàm có chiến đấu quan trọng thì không thể rũ bỏ trách nhiệm.

    Còn có một người lại không như thế.

    Hắn cũng không tính là có địa vị gì trong võ lâm.

    Võ công của hắn có vẻ cũng không quá cao (mặc dù hình như chính hắn cũng không biết).

    À, xin lỗi, không phải hắn, mà là “nàng”.

    “Nàng” vừa xung trận, chỉ thấy một đao ôn nhu đến mức ác liệt, ác liệt mà lại ôn nhu lướt xuống. Đao còn chưa tới, nàng đã dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào “Kinh Đào Tiên Sinh” Ngô Kỳ Vinh mắng lớn:
    - Ngươi là thứ gì vậy? Suốt ngày lau mặt, không có mặt mũi làm người sao? Đeo mặt nạ da người nên sợ bị lật tẩy à? Để bản tiểu thư hủy đi mặt nạ của ngươi, xem thử khuôn mặt thật của ngươi thế nào!

    Trong số những người này, chỉ có một mình nàng là không đeo mặt nạ, cũng hoàn toàn không có vải xanh che mặt.

    Bởi vì “đại tiểu thư” nàng không chịu đeo, cũng không cho rằng có gì đáng để che giấu.

    Mọi người đều không có biện pháp.

    Gặp phải nàng, ai cũng không có biện pháp.

    Ngoại trừ bốn đại cao thủ này trở lại Hồi Xuân đường, hợp kích Ngô Kinh Đào, những cao thủ khác đều đi theo một người che mặt bằng khăn đỏ có vòng eo yểu điệu (vì vậy có thể khẳng định là một cô gái) phá trận xung phong, tiếp tục xông về phía Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu.

    Sắc mặt Long Bát tái nhợt, ánh mắt đã hiện lên vẻ lo lắng, thúc giục Đa Chỉ Đầu Đà còn đang say sưa nhìn ngón tay đứt của mình:
    - Đại sư, nên ra tay rồi chứ?

    Hắn không chỉ muốn nói đến Đa Chỉ Đầu Đà, cũng đang kỳ quái vì sao “Thất Tuyệt Thần Kiếm” lại giống như con rối. Vào giây phút quan trọng tiếng la giết chọc trời này, bọn họ lại giống như không nghe không hỏi, chuyện không liên quan đến mình, mình không quan tâm.

    Nếu như vậy, mời bọn họ tới làm gì? Còn không bằng cả con chó!

    - Ngài đừng khẩn trương, bọn họ cũng giống như Phương Ứng Khán tiểu hầu gia và Mễ Thương Khung Mễ công công ở pháp trường bên kia, là dùng để đối phó với một người.
    Đa Chỉ Đầu Đà lại đưa ngón trỏ tay trái của hắn ra, đặt bên mép đầy đặn lắc lắc:
    - Ngài yên tâm, kịch hay còn ở phía sau, ta không tin tên kia sẽ nhịn được không đến chuyến này.

    Lúc này sương vẫn chưa tan đi, nhưng máu đã bắt đầu nhuộm đỏ Phá Bản môn.


    Chú thích:
    (1) Bí quyết của Thái Cực Quyền. “Một chút sức nhỏ như lông chim cũng không thêm vào, một con ruồi cũng không rơi xuống, vừa chạm vào lập tức phản ứng”.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 28-03-2014 lúc 01:54.

    ---QC---


  10. Bài viết được 40 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,Bỉ Tử Long,bopday2004,cabalvn,chicken_vn,chieu ly,chtrang,contrast,ct31,cunhonho,diepkiemanh,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,Kỷ Ninh,keta124,kivzh7,Kunann,kynguyen,lybietcau,na1234,netwalker,ngothamhoa,ryethyme,Solidus,Tiếu ngạo,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tonducphi,ttttieu,tuan nha,tuyetam,tvh_iam,vodanh2012,Đơn bước,
Trang 3 của 22 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status