TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 13

Chủ đề: Lựa chọn - Chương 13

  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    3,913
    Xu
    0

    Mặc định Lựa chọn - Chương 13

    Lựa Chọn
    Tác giả: Tiểu Bảo (edited by:Tiểu Cường)


    Chương:1
    các bạn góp ý cho mình nhé



    Những cơn gió xuân thổi khe khẽ làm lung lay những cành liễu dưới ánh trăng tỏa sáng như nụ cười tiên nữ. Xa xa, một đám mây đen đang ùa đến, đêm nay sẽ lại là một đêm mưa nặng hạt. Phố đêm vắng lặng, hắn đột nhiên bật dậy, có tiếng chân người. Tiếng chân dồn dập trong con ngõ nhỏ rồi dừng lại trước cửa nhà. Tại sao tiếng bước chân lại khiến hẳn choàng tỉnh dậy giữa giấc ngủ say? Mọi giác quan của hắn trở nên căng thẳng cực độ, tâm trí hắn bồn chồn muốn phán đoán kẻ nào lại tìm đến nhà hắn lúc nửa đêm. Có lẽ đó là một trong những tên kẻ thù không đợi trời chung mà hắn đã kết oan gia trong hơn nửa đời người đâm chém trên khắp mọi miền dải đất hình chữ S này. Cuộc đời hắn, cửu tử nhất sinh nên hắn đã quá quen với cái cảm giác này. Bản năng dã thú không cho phép hắn được lơi là cảnh giác, dù là khi ngủ. Điều quan trọng nhất trong thế giới đầy màu máu của hắn rất đơn giản, chỉ là giết hay bị giết. Bất chợt, hai tiếng nổ khô khốc vang lên. Tiếng súng, phản xạ lật người sang một bên, hắn gồng mình như một con thú trong bước nhảy vồ tới kẻ thù. Hắn chạy cuống cuồng sang phòng ngủ còn lại, vốn để không từ khi con mụ oshin nhà hắn về quê ăn Tết.

    Hồi tối, hắn nhậu khuya, về nhà và nôn mửa, vợ hắn đã mang đứa con trai mới hai tháng tuổi sang phòng đó để được ngủ yên. Cánh cửa mở toang, với tay nắm và ổ khóa bị phá nát. Ở trên giường, vợ hắn nằm sấp trong vũng máu. Viên đạn thứ hai đã bắn vỡ sọ người đàn bà với chiếc đầm ngủ hiệu WoW mà hắn đã tặng nàng trong ngày valentine đầu tiên hai người hẹn hò, cảm giác ấy như ùa về trong tâm trí của kẻ máu lạnh nhưng hết mực si tình. Ánh trăng, đúng rồi, trăng hôm đó đẹp và dịu dàng như làn nước hồ thu, trăng hôm nay cũng đẹp. Trong cơn say, hắn vẫn nhớ rõ đã hẹn nàng rằng “ anh ngủ một chút, sau đó chúng mình sẽ cùng ngắm trăng và anh muốn em cho anh một cô con gái xinh đẹp giống mẹ nó”, hắn như ngây dại, quá khứ, cái quá khứ ấy cứ như là mộng vậy. Chúng ta không nên quên đi quá khứ mà hãy nhớ đến nó như một hồi ức đẹp để rồi khi nhớ lại, dù buồn hay vui, quá khứ như những nốt nhạc tinh tế trong bản nhạc cuộc đời của mỗi chúng ta, nó mang lại cho ta những dư vị thật khó quên. Bỗng một tiếng sét vang lên xé toạc màn đêm, một lần nữa đưa hắn về thực tại. Vợ hắn, trên đầu còn găm viên đạn vẫn cố gắng che chở đứa con bé bỏng trong những giây phút cuối cùng của đời nàng. Hắn rống lên, tại sao kẻ thù lại không nhằm vào hắn, một cái bia sống, mà lại là vợ hắn. Hắn rút vội con dao giấu trong ống giày, lao qua cửa sổ tấng hai, nhảy xuống ngõ vắng. Lúc này trong tâm trí của hắn, không có gì khác ngoài tìm kiếm và xử “ mấy thằng chó” ấy. Ánh đèn đường le lói trong con ngõ tối tăm như làm cho khung cảnh càng thêm tang thương, trời đã bắt đầu đổ mưa, những cơn mưa xuân bao giờ cũng lạnh buốt. Cảm giác của con thú săn mồi thôi thúc hắn, hắn đuổi theo bản năng, xa xa, thấp thoáng hai bóng người rẽ vội vào một con hẻm. Hắn nhếch mép cười: “ mẹ, ở cái khu phố cổ này, còn ngõ lối nào mà tao không thuộc ?” Bất ngờ, mắt hắn tối sầm lại, âm thanh cuối cùng trước khi lịm đi mà hắn nghe được là một tiếng cười quen thuộc mà hắn ko còn tỉnh táo để nhớ đó là của kẻ nào.

    Một gáo nước lạnh ngắt khiến hắn choàng tỉnh, toàn thân hắn ê ẩm, tay bị trói chặt, hắn bị trói dựa vào tường, ánh sáng của chiếc đèn dây tóc khiến mắt hắn chưa thể thích ứng được ngay.

    “Anh trai đi đâu mà về khuya thế ?” kèm theo là tiếng cười the thé đến ghê tởm.

    Rất nhanh tỉnh táo trở lại, hắn nhận ra trước mặt là hai thằng đâm thuê mà hắn thu nạp được trong một phi vụ hồi đi Tam Giác Vàng.

    “Hai thằng chó, chúng mày muốn gì đây ?” với một con chó săn thành tinh như hắn, rất nhanh đã đánh hơi được sự nguy hiểm trong hoàn này.

    “Có muốn gì đâu, hai thằng em cũng chỉ giúp người ta một vài việc lặt vặt thôi, hí hí hí, Anh Tùng ha?”

    Vẫn là cái giọng the thé không phân biệt được giới tính của thằng Thủy. Thằng này trước đây hiền lành không khác gì cục đất, nhưng cuộc đời là vô thường, biến cố xảy ra, khiến cuộc đời nó trở nên như bây là khi nó chứng kiến cảnh lão cha dượng biến thái hành hạ và hiếp mẹ nó đến chết. Trong cơn say của lão, nó cũng trở thành món đồ chơi để thỏa mãn cái khao khát bệnh hoạn kia. Nó không thể quên được tiếng cười man rợ của thằng đàn ông đốn mạt đó. Từ đó, nó có cảm giác khao khát được hành hạ đàn ông theo chính cái cách mà “thằng bố dượng” đã làm với nó.

    Thằng Tùng không nói gì, chỉ nhếch mép cười khinh miệt. Đối với một thằng máu lạnh như hắn, lời nói còn quý hơn những thứ mà hắn bắn vào “bên trong” thằng Thủy. Nó nhìn hắn và hỏi:

    “ Cái đó đâu”

    “ Cái đó thì sao, chúng mày muốn gì ?”

    “ Nói” vẫn là giọng nói lạnh lùng đến run người của Thằng Tùng.

    “Nếu không thì…..hihi” thằng biến thái thêm vào.

    “Mẹ, hóa ra trước giờ tao nuôi chó hoang à, hự”

    Thằng Tùng thẳng chân đạp cho hắn một cái: “Nhiều lời quá, giao ra hoặc mày…”

    Nó rút con dao của hắn diễn tả động tác mổ lợn, quá rõ ràng rồi, nếu không giao “thứ kia” ra, hắn sẽ không khác gì những con lợn mà hắn đã thịt, trước khi huy hoàng như một ông trùm năm năm trở lại đây.

    “ Mẹ, tao còn sống sót đến bây giờ, có cái sẹo nào trên người mà tao không nhớ ? thằng pê đê kia, vết sẹo trên lưng tao không vì đỡ kiếm cho mày thì mày còn đứng đây mà đĩ thõa thế không? Còn thằng Tùng, tao mất một ngón tay để đánh bạc cho mạng của m…..

    “Anh hai à”, thằng Thủy không để hắn nói hết câu “Hai cái mạng này là do anh cứu, anh thương thì thương cho trót, không xử anh thì thằng em cũng đi theo chị nhà luôn. Thế chẳng phải phí công anh cứu à, anh ha???”

    Thằng Thủy đưa cái mặt với chút phấn son phụ khoa tởm lợm lại sát mặt hắn, bỗng nó thét lên kinh hoàng:

    Ú aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa á

    Tiếng hét chói tai như phá tan tầng hầm ẩm ướt. Phải công nhận thằng biến thái này có bộ hơi quá khỏe, tiếng hét của nó làm thằng Tùng giật mình. Rồi với bản năng nhạy bén, thằng Tùng lao về phía hắn, mặc kệ thằng Thủy với vòi máu phun đang ra từ cổ. Nhưng quá muộn rồi, một tiếng nổ chát chúa vang lên, thằng Tùng đổ sập cơ thể vạm vỡ xuống sàn hầm lạnh giá. Hắn bình thản nói:

    “Vẫn là bài vỡ lòng, dây lưng, nghe chưa hai thằng chó”

    Thằng Thủy nằm thoi thóp thở trong vũng máu, máu từ cổ nó vẫn rỉ ra nhuộm đỏ sàn nhà, nó nhìn hắn với ánh mắt bất nhẫn pha lẫn một tia van xin. Nó mấp máy môi như muốn hỏi tại sao, nhưng nó mãi không bao giờ nhận được câu trả lời. Họng súng lạnh băng đã gửi một viên đạn vào sọ nó rồi.

    Hắn lững thững đi về nhà. Trời vẫn đang mưa, cơn mưa nặng hạt phủ xuống mặt đất che mờ đi hình bóng liêu xiêu của hắn. Chợt hắn nhớ ra đứa con trai đang ngủ cùng vợ, hắn chạy thật nhanh về nhà. Bước chân vào căn phòng, nhìn thấy xác vợ, hắn lại òa khóc. Hắn khóc một cách đáng sợ khi chạm vào xác chết lạnh ngắt của nàng. Nàng đã bỏ đi mạng sống để bảo vệ con, nhưng chính cái chết của nàng lại giết đứa bé ngay sau đó. Nó tím ngắt, đã chết vì ngạt thở dưới xác của mẹ mình. Hắn khóc, có lẽ trong suốt ba mươi mấy năm cuộc đời đây là lần hiếm hoi hắn khóc. Cái quá khứ đâm chém của 1 con thú máu lạnh đã tôi luyện trái tim hắn trở nên bạc màu, chai sạn. Vậy mà giờ đây, nhìn người vợ hiền yêu thương vì muốn bảo vệ đứa con mà bất đắc dĩ lôi nó đi theo, hắn cảm thấy sự run rẩy trong trái tim không biết đã ngủ quên bao nhiêu lâu trong lồng ngực mình. Rồi hắn lại cười, tiếng cười khô khan, tại sao hắn lại cười? Chắc chỉ mình hắn biết. Thuốc lá, đúng rồi, hắn cần thuốc lá, cái chất kích thích ấy, nó sẽ làm hắn tỉnh táo hơn phần nào. Hắn lục tìm điện thoại và gọi cho đàn em:

    “Mày à, đến nhà anh ngay, nhớ cầm theo gói Vina….”

    Chẳng biết bên đầu dây trả lời thế nào, hắn lười biếng lắc đầu rồi quăng chiếc điện thoại vào góc tường. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm, hắn thấy cuộc đời hắn có quá nhiều chìm nổi, ký ức quay trở lại. Khi những trang giấy đã ngả vàng theo thời gian trong cuốn hồi ký mang tên “Kỷ niệm” mở ra, hắn thấy lại chính mình ngày xưa và con người hắn bây giờ đã khác như thế nào.

    Từ khi sinh ra cho đến khi đi học dở lớp 3, hắn phải nghỉ học để giúp cha mẹ hắn làm cái việc mà người đời cho là thất đức: ‘nghề mổ lợn”. Cha mẹ hắn, hai người nông dân chân thiện. Ngày tiểu Tuấn Nam được sinh ra, họ trao cho nó mọi yêu thương, vỗ về, mong ước nó sau này trở thành người tốt, vào được đại học, cho gia đình bớt khó khăn và hơn hết là thoát khỏi vùng tâm lũ miền Trung này. Nhưng trời cao vốn hay trêu người, tiểu Tuấn Nam ngày một lớn mà nhà thì nghèo quá. Hoa màu, cây cối trồng đắp tới ngày hái quả thì sau một đêm lũ về, cánh đồng ngập trắng, bao nhiêu công sức tần tảo bỗng hóa hư không, thắt ruột thắt gan làm lại nhưng rồi trời xanh không mắt kia vẫn không buông tha cho họ. Vì mưu sinh, họ làm đủ mọi việc, kiếm được đồng nào hay đồng ấy, ăn ít đi một chút, dồn tiền nuôi tiểu Tuấn Nam ăn học.

    Hồi ấy, việc khuyến khích bà con đứng lên sau lũ, xây dựng đời sống mới được một đồng chí cán bộ ở tận Trung Ương xuống xã phổ biến. Ủy ban nhân dân xã được tặng cho một chiếc đen trắng để tiện theo dõi chính sách và hơn hết là cảnh báo lũ để kịp thời trợ giúp bà con. Chiếc tivi đen trắng vào thời điểm ấy nó như là một cái gì đó thần thánh lắm. Lũ trẻ chạy con lăng xăng, náo loạn hết cả ủy ban để được xem cái gọi là “vô tuyến” nó như thế nào.

    “Oa, chúng mày ơi, có một cô rất xinh đang ở trong vô tuyến” Một cô bé, có thể coi là lớn nhất trong đám, chỉ vào cô phát thanh viên đang nói trên vô tuyến.

    “Tao biết rồi, cô đấy gọi là cô dâu, chỉ có cô dâu mới là xinh nhất”….Một thằng người gầy loắt choắt phát biểu

    “Ui thật à, sao mày biết”….Bọn kia nhao nhao

    “Sao tao lại không biết, hồi giờ cha tao lên thành phố đi làm, viết thư về bảo vậy”…thằng kia trả lời với vẻ mặt đắc ý….

    Câu chuyện của bọn trẻ con cứ như thế diễn ra mãi không thôi. Tuấn Nam khi ấy 6 tuổi, đang học lớp 1. Nó cũng cố chen vào xem tận nơi, rồi nhìn vào cái gọi là “vô tuyến” ấy, với đầu óc thuần khiết thơ ngây của một đứa bé, nó thấy “cô dâu” kia mặc đẹp thế, chắc là nhiều tiền lắm, sau này nó cũng phải lấy một “cô dâu” để cho cha mẹ nó bớt khổ.

    Ông cán bộ Trung Ương, với khuôn mặt đầy thịt, đeo cái kính mắt tròn, đang phát biểu cái gì gì về phân công lao động, rồi hợp tác xã, mỗi người một nhiệm vụ xây dựng lại đời sống sau lũ, nói tóm lại là rất nhiều chủ trương và từ ngữ chuyên môn, bà con thì gật gù, ù ù cạc cạc, hiểu nhiều lắm cũng chỉ một phần ba, nhưng họ hăng hái lắm, quyết tâm làm lại cuộc đời. Bao nhiêu lâu sau, mới đến tiết mục phát trợ cấp. Hồi ấy, tiền bạc nó xa xỉ lắm, nên tỉnh trợ cấp cho từng nhà các công cụ kinh tế, rồi từ đấy làm ra tiền mà hưởng. Nhà thì cái máy dệt, nhà thì đôi bê, nhà thì đôi lợn, nhà thì chục con gà, nhà Tuấn Nam được phân cho 1 đôi lợn, để làm giống, sau này sẽ để mổ thịt, mang ra chợ bán cho bà con. Thế là từ đấy nhà Tuấn Nam có nghề mổ lợn. Ban đầu cha mẹ nó mừng lắm, nhưng mà cho lợn lại không cho cám thì nuôi làm sao được, ba miệng người ăn rồi, giờ lại thêm đôi uyên ương này nữa, người nông dân phải làm gì???. Rồi họ cũng tặc lưỡi, kệ, mình ăn ở lương thiện, ông trời cũng chẳng tuyệt đường đâu mà, để đến đâu thì tính đến đó.

    Họ đi vay mượn đây đó, cũng được một khoản kha khá, quyết tâm đầu tư vụ này. Nhưng bên cạnh đó, việc đi học của Tuấn Nam lại cũng là một vấn đề đau đầu. Tuấn Nam cũng không phải một thằng đần, bé tý tuổi nhưng nó rất biết ý, nó từng hiên ngang đứng giữa nhà yêu cầu gia đình cho nó thôi học để góp sức giúp gia đình, theo đúng khẩu hiệu ở trường mà hôm nào cô tổng phụ trách cũng phổ biến: Tuổi nhỏ làm việc nhỏ. Cha mẹ hắn cười hiền từ, khuyên nhủ nó quay lại học tập, ông bà vẫn có thể xoay xỏa được. Nó không nói gì, nhưng từ lúc đó nó cảm thấy nó như là một gánh nặng cho gia đình, đã thế nó sẽ học thật giỏi để bù đắp cho cha mẹ. Nhưng ở đời, nào có đẹp như giấc mộng đêm hè, ở cái xứ chó ăn đá, gà ăn sỏi này, nghèo thì nghèo đều, có khá hơn một chút thì cũng chỉ là thêm một chén cơm chứ vẫn còn thòm thèm.

    Tuấn Nam năm nay lên lớp 3, thành tích học tập không có đứa nào trong xã đuổi kịp, 2 năm học sinh giỏi liên tục, hôm lên xã nhận phần thưởng, nó đc các bác lãnh đạo thưởng cho 2k tiền mặt, nó mừng lắm, nghĩ ngay đến việc để dành, sau này cưới “cô dâu”, không cần phải xin cha mẹ. Nhưng nó thấy không đúng, hiện tại, phải giúp gia đình trước đã, thế là trong tư duy của nó, cha mẹ làm việc nhiều thì chắc đói lắm, nó chạy ngay ra chợ mua một lố cám lợn về nhà. 2k hồi đấy nó có giá lắm, được tận ba bao cám lợn, nó khệ nệ chạy đi chạy lại mấy lượt mới bê được 3 bao cám về đến nhà. Về đến nhà, mẹ hắn mắt chữ i mồm chữ o nhìn nó:

    “Đâu ra cái bao cám này con??”

    “ Me, cha mẹ làm nhiều việc, con nghĩ cha mẹ đói lắm rồi, thôi bây giờ cha mẹ nghỉ ngơi 1 chút đi, lợn để con cho ăn, cám này mới, chắc chúng nó thích lắm. Cha với mẹ đi ăn cái gì đi”

    Ngất!

    Mẹ nó lắc đầu cười khổ: “Khôn mấy thì cũng là trẻ…..Nhưng mà phấn khởi, con mình không giống con người ta, nó biết nghĩ thế, sau này sẽ là một người tốt”.

    Rồi ngày vui ngắn chẳng tày gang, vẫn là trời xanh vô tình. Vẫn là lũ. Mẹ nó đang mang thai đứa em của nó, dòng nước điên cuồng đã cuốn trôi người mẹ thánh thiện mà nó hết mực tôn thờ, nó không thể làm gì vì nó nhỏ quá, sức mấy mà níu giữ được giữa dòng nước xoáy, nó khóc, gọi mẹ đến lạc giọng, nhưng bất lực nhìn người mẹ mang theo đứa em trong bụng bị dòng nước khốc liệt, vô tình cuốn đi. Nó may mắn bám vào cây xoan trước nhà nên thoát chết. Nó, một đứa trẻ ngây thơ, thuần khiết, vô lực nhìn người mẹ yếu ớt bị nước cuốn trôi, cú sốc tinh thần quá nặng nề, đầu nó muốn vỡ tung. Nó cứ bám vào thân cây, nhà cửa cũng bị gió lốc xô đổ. Cha nó đâu, sao không thấy về, nếu cha nó ở đây thì có lẽ mẹ nó và em nó sẽ được cứu.

    Nước cuối cùng cũng rút, nó gục ngã xuống mặt đất ẩm ướt. Không biết sau bao lâu, nó bật tỉnh dậy, nó đang nằm trên một chiếc phản, gọi là phản thôi nhưng nó là một mảnh gỗ, có lẽ là từ chiếc tủ tường của nhà. Lúc này trời tối như bưng, bốn bề yên lặng, những cơn gió thổi qua mang đến cho nó cái cảm giác rờn rợn. Trong đêm tối, bụng nó sôi lên ùng ục.

    Mẹ ơi, con đói quá‼!

    Nhưng nó chợt bặt tiếng ngay vì nhớ ra rằng mẹ nó có còn nữa đâu, nước đã cuốn mẹ và em nó đi. Nó lại òa khóc, tiếng khóc nghẹn ngào. Rồi nó lại 1 lần nữa ngất đi…..

    Tỉnh dậy lần thứ hai, nó thấy mẹ nó đang ngồi cạnh, nhìn mình âu yếm, nụ cười của bà là một hình ảnh không thể xóa mờ trong tâm trí nó.

    Mẹ, mẹ về rồi à, con nhớ mẹ quá, con đói quá….

    “Con đói rồi thì ăn bát cháo này cho ấm bụng đi” Người đàn bà nhỏ nhẹ đáp

    Dạ…không, không phải giọng mẹ nó, nó bừng tỉnh hoàn toàn, bên cạnh nó là cô Thúy, người hàng xóm bên cạnh nhà nó.

    Mẹ con đâu cô Thúy, cha con đâu

    Bà Thúy rân rấn nước mắt:

    Cha con về, thấy con ngủ mệt, gửi cô trông, ba con đi tìm mẹ con rồi.

    Nó không hề giận ba nó, nó không biết sao lúc lũ về, cha nó ở đâu, nhưng một luồng ấm áp trong lòng trỗi dậy khi nó biết cha nó vẫn ổn và đang đi tìm mẹ nó, biết đâu mẹ sẽ lại về với mình, tư duy trong sáng của một đứa trẻ vẫn như thế, nó không phát hiện ra trong mắt bà Thúy hiện lên vẻ thương xót lẫn nghẹn ngào. Bà biết, mẹ nó sẽ mãi mãi không bao giờ về với nó được nữa. Hôm qua người ta tìm thấy xác bà bị vướng vào một cây to, cả mẹ và đứa con trong bụng đã đi xa lắm rồi. Nó ăn ngấu nghiến bát cháo và liếm sạch sẽ, dường như vẫn còn đói lắm, bà Thúy lắc đầu, đứng dậy múc thêm một bát nữa cho nó và lại ngồi xuống bên cạnh.

    Sau này em con là con trai thì sẽ tên là Túc vì ba mẹ con chỉ mong chúng con được sung túc còn ba mẹ thì không khổ nữa.

    Còn nếu là con gái thì sẽ tên là Vân, bởi mây chiều quê mình đẹp lắm.

    Bà Thúy ậm ừ, nó còn quá bé, làm sao chấp nhận được sự thật này, thôi để chờ cha nó về, cha con với nhau nó dễ hơn. Bà lặng lẽ nhìn nó. Thương lắm thay….

    Đã 3 tuần kể từ hôm nó tỉnh lại, cha nó vẫn chưa về, nó hỏi bà Thúy, nhưng bà thì biết gì hơn nó? Bà chỉ dịu dàng khuyên nó chờ đợi, rồi cha sẽ tìm được mẹ và sẽ về với nó. Lại 1 tuần nữa trôi quá, nó vẫn không thấy cha nó về, không đúng, cha nó vẫn ổn mà, sao cha nó vẫn chưa về, hay mẹ bị cuốn xa quá, cha phải đi xa tìm. Nó rạo rực trong người, nó phải đi tìm ba nó. Đó là một đêm đông lạnh giá, nó, một thằng bé 8 tuổi, 1 mình cạy cửa bước ra khỏi nhà bà Thúy, quyết tâm đi tìm cha mẹ.
    Mưa vẫn rả rích rơi, lúc này trời đã gần sáng, hắn vẫn ngồi trong phòng, bên cạnh là xác người vợ và đứa con trai. Từ sau cái đêm đó, rồi đến lúc gặp đại ca, đâm chém đông tây, gặp nàng, và nhận ra nàng là người tốt với hắn nhất, phần người nho nhỏ trong trái tim thú dữ của hắn như thức tỉnh, nàng đã đánh thức hắn và sưởi ấm trái tim hoang dại ấy. Vậy mà giờ đây nàng lại rời bỏ hắn. Hắn hận, ông trời thật quá không công bằng, lấy đi tất cả những người mà hắn yêu thương. Còn kẻ thủ ác kia, “thằng tiểu nhân”, hắn không biết kẻ kia là ai, con tim hắn bây giờ lại đanh thép trở lại. Hắn phải tìm ra kẻ đó.

    Có tiếng bước chân bước gần về phía căn phòng:
    Đại ca, em đến rồi‼‼‼‼!

    Hết chương 1

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi trungb23, ngày 05-03-2014 lúc 00:30.
    ---QC---


  2. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    huyduc23,magnesium,Miên Lý Tàng Châm,munmiu,nguoi qua duong a,nguyenhongthai3a1991,popstar,shevaanh,stinkbug9999,Tử Tiêu,thichlualanh2G,độc xà,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    3,913
    Xu
    0

    Mặc định

    Lựa Chọn
    Tác giả: Tiểu Bảo (edited by: Tiểu Cường)


    Chương:2

    Các ban góp ý cho mình nhé


    Chương 2

    Đêm Sài Gòn, hòn ngọc Viễn Đông về đêm bao giờ cũng đẹp, ánh đèn trên các tòa cao ốc của thành phố tỏa sáng lung linh, thành phố này lúc nào cũng có cái vẻ quyến rũ rất riêng. Hiện tại đang là mùa khô nhưng rời se se lạnh, lâu lắm rồi Sài Gòn mới có kiểu thời tiết đặc biệt này. Dòng người tất nập, tình nhân tay trong tay bước trên đường, cái lạnh làm cho họ cảm thấy con tim mình như ấm áp hơn khi ở bên một nửa của mình. Bỏ xa ánh đèn nhộn nhịp, một bóng người lặng lẽ đi , hắn vừa đi vừa lẩm bẩm:

    “Mẹ kiếp, sao lại lạnh vậy, uống rượu mà gió thổi thế này thì méo bố nó mồm‼”

    Hắn tên là Trương Tâm Hàn, sinh viên năm cuối Đại Học Y thành phố Hồ Chí Minh, mặc dù cha mẹ hắn là người Hà Nội nhưng rồi chẳng biết nghe thằng cha nào bói toán, hắn đã xin cha mẹ vào miền Nam với đủ loại lý do, mà cái lý do mà hắn cho là thuyết phục hai ông bà cụ khó tính đó là:

    “Con đi vào đó học tập được nhiều cái mới hơn, trải nghiệm nhiều hơn, trưởng thành hơn.”

    Nhà có mỗi một ông con trai, hai cụ cũng đã về hưu rồi, nên ra sức ngăn cản:

    “Mày vào trong đấy, ngoài này tao với bố mày ốm đau thì làm thế nào, lại hai ông bà già hầu nhau à.”

    Nhưng cuối cùng, thì hắn vẫn chẳng đang ở Sài Gòn đây là gì ?? Trong suốt sáu năm qua, chẳng biết hắn được đào tạo cái gì, giáo trình mà hắn thuộc nhất không lấy gì là sư phạm cho lắm, bida một tuần ba, bốn lần, massage thì đều như vắt chanh và điều làm hắn tự hào nhất là hắn biết chửi bậy rồi đấy! Cái điểm le lói sáng nhất là cái đầu hắn, nó cũng biến thái như sinh hoạt của của hắn vậy. Sinh viên giỏi sáu năm với mức học bổng cao nhất, và cái ngành tâm lý học mà hắn có nằm mơ cũng không tưởng tượng được là đã giúp hắn thành công trong việc…. tán gái.

    Cái lý do duy nhất mà hắn muốn có bạn gái rất đơn giản. Ở đời, món nào lạ ăn lần đầu bao giờ cũng ngon, mà gái miền Nam chắc chắn là món lạ miệng, hơn gái Bắc là cái chắc rồi. Hắn nghĩ vậy và tự cho nó là chân lý.

    Lần đầu tiên hắn rung động trước một cô gái là hồi tốt nghiệp lớp lá, trường mầm non Hoa Đồng Tiền. Là yêu đó, mà chắc không phải là yêu đâu, nhưng hắn thấy cô bé ấy dễ thương, khuôn mặt mũm mĩm búng ra sữa, với mái tóc thắt bím hai bên như Hồng Hài Nhi trong phim Tôn Ngộ Không. Trong phim đó hắn thích nhất cô Bạch Cốt Tinh vì cô đấy mặc đồ trắng. Ở Hà Nội, nữ sinh mặc đồ trắng đạp xe đầy đường, cứ mỗi lần hắn đi tập thể dục, nhìn thấy những tà áo trắng tung bay dưới nắng sớm, hắn thấy đẹp lắm, chẳng biết có phải là đẹp không, thôi thì nó là đẹp vậy, vì chẳng biết có từ nào “đẹp” hơn từ đẹp cả.

    Hồng Hài Nhi của bé Hàn hôm nay cũng mặc đồ trắng.

    Ở các trường mẫu giáo, cứ mỗi khi ngủ trưa dậy, mỗi cháu sẽ có một phần ăn nhẹ gọi là “ Quà Chiều”, hôm nay có món bánh quế, nó thích món này lắm. Hồng Hài Nhi của nó cũng thích món này, cô bé ăn trông rất ngon miệng. Nó, trong lúc ăn còn tranh thủ chơi trò xếp hình, chợt ngẩng lên, thấy Hồng Hài Nhi đang đứng bên cạnh, đôi mắt to, ướt át và mơ màng, đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trên tay nó:

    “Cậu…cậu có ăn bánh không?”

    “Ăn không, cho này...” nó ra vẻ hào hiệp

    “Oa, cậu cho tớ thật hả”

    “Cho véo má cái thì cho”

    “Ừ...”

    Hồng Hài Nhi kia cầm lấy chiếc bánh, ban đầu còn ngại ngùng, nhưng thấy ánh mắt mong đợi và có chút thỏa mãn của Hàn, lại cứ tưởng nó đang động viên mình, nàng không ngại nhần ăn ngấu nghiến, rồi như nhớ ra điều gì, bỗng nàng hét lên:

    “Con thưa mẹ Hương, bạn Hàn đòi vuốt má con”

    Véo chứ ko phải là vuốt, sai ngay từ trong tư duy thế này là hỏng rồi, nhanh như cắt nó gào to hơn:

    “Trả Bánh đây”

    Thế là cô bé im thin thít. Nhưng từ đấy trở đi, mặc dù có mang bánh quế ra mời thì Hồng Hài Nhi của nó cũng vui vẻ nhận lấy với ánh mắt hết sức….cảnh giác.

    Thất bại, phải sửa, dứt khoát phải sửa.

    Hắn vẫn đang xiêu vẹo bước trên đường đêm. Bỗng chuông điện thoại vang lên, hắn chửi thầm: “thằng nào gọi vào cái giờ này nhỉ?”

    Rút điện thoại ra và nhìn xem thằng bạn nào đang gọi, xem thì xem thôi, nhưng hắn cũng chẳng biết là ai, vì hắn có để tâm vào cái màn hình đâu, bấm luôn trả lời với giọng lè nhè:

    “A lo, có việc gì đấy, tao về đến nhà rồi, có biết mấy giờ rồi không?”

    “A lo, thầy đây em đang ở đâu?”

    “Thầy nào? Mười hai giờ đêm rồi thầy bà gì nữa, ai đấy??”

    “Thầy Cương đây, lại nhậu say rồi hả ông tướng!”

    Hắn vẫn lè nhè:

    “Cương với Cứng gì ở đây, trời lạnh thế này thì cương thế nào được‼!”

    Bỗng hắn giật mình, bỏ mẹ, là lão chủ nhiệm, hơi men bay còn nhanh hơn gió thổi, tim hắn đập thình thịch, thằng cha mặt lạnh như kem này, đừng có ngu mà trêu lão, hắn cười nhạt lấy lòng:

    “Em xin lỗi, vừa đi nhậu chia tay lớp, thầy gọi có việc gì không ạ?”

    Đầu dây bên kia hình như bị choáng với cái phát ngôn của hắn, giọng trầm xuống:

    Nhậu với nhẹt, tôi không hiểu sao một người như cậu, có thể là học sinh giỏi nhất khoa được. Mà thôi, có một vụ hay lắm cậu có muốn đi không?

    Hàn vẫn như chưa tỉnh táo hẳn, vụ, vụ mùa à, bỗng hắn chợt nhớ ra, trước khi tôt nghiệp hắn đã xin chủ nhiệm xin cho hắn một công việc và có cho hắn nằm mơ kèm theo vài chục triệu và một mỹ nữ, hắn cũng không ngờ rằng lão lại xin hắn vào ngành cảnh sát với nghề nghiệp điều tra phá án. Kể ra cũng đúng, tâm lý học cũng có ngành tâm lý tội phạm mà, vào làm cảnh sát vẫn còn tốt hơn đi làm thầy bói hay làm bác sĩ.

    Tâm lý tội phạm là một bộ môn rất phức tạp. Quá trình nhận thức chính là chìa khóa để hiểu về tội phạm chứ không phải hành vi của hắn. Anh sẽ là tội phạm khi anh sở hữu một loạt những nét tính cách phổ quát hoặc những suy nghĩ sai lầm. Những sai lầm đó có thể là : nỗi sợ hãi, thiếu lòng tự trọng, lòng tự hào, nhu cầu muốn cảm thấy anh quan trọng, nói dối, thiếu sự tin tưởng, khả năng ra quyết định kém và thiếu khả năng chịu trách nhiệm cho những hành vi phạm tội của anh. Có ba cơ sở chính của một thằng phạm tội: tức giận, thiếu khả năng thấu cảm và sự dập tắt những cơ chế. Cơ chế là gì? Là biểu hiện cho phép anh gạt những nỗi sợ hãi ra khỏi ý thức, nhằm đạt được mục tiêu. Theo một cách khác, quá trình suy nghĩ của anh là vô lý và anh có sự nhầm lẫn giữa nhu cầu với mong muốn… Nói tóm lại, học giỏi được môn này, Trương Tâm Hàn cũng có bảy phần tự hào về cái đầu của hắn.

    “Thầy đang ở đâu để em còn biết đường qua.”

    Giọng bên kia có chút hứng khởi hơn, vang lên:

    Lên trường ngay, tôi chờ ở ngay ngoài cổng trường, đi xe của tôi, nhanh lên, ô tô đỗ lâu, cảnh sát lại sờ gáy bây giờ, cho cậu mười lăm phút‼!

    “Giàu vãi”…hắn lẩm bẩm và dập máy

    Làm thế nào bây giờ? Giờ này các bố xe ôm đang nằm ôm vợ rồi, lại chẳng có cái taxi nào lởn vởn ở đây. Hắn ở ký túc xá, nhưng hôm nay đi ăn chia tay với lớp, cả bọn rủ nhau sang tận quận Hai, gà ở đây nướng ngon lắm, nhưng mà bây giờ thì phải làm thế nào. Kệ, cứ từ từ, Lý Bạch làm thơ còn mất vài ngày cơ mà. Hắn vẫn cái điệu bộ lười biếng đó mà bước đi, có điều hắn không nhận ra rằng chính bước chân của hắn cũng đã khẩn trương hơn lúc trước rất nhiều.

    Ô. Kia không là taxi thì là xe cứu thương à???

    Hắn thấy một chiếc taxi Mai Linh đang đỗ ở bên đường, trời tối nhưng hắn lại thấy chiếc xe đang tỏa ánh sáng như thiên sứ cứu rỗi phục vụ bên chúa. Chạy nhanh hết sức có thể, hắn thấy mình như đang khinh công giống Kiều Phong trong phim chưởng vậy.

    Bác lái xe đang ngủ, một ngày làm việc đã mời gọi giấc ngủ tới rất nhanh. Bỗng bác giật mình, cửa kính bị đập ầm ầm, có lẽ nào lại cướp??? Không phải, thằng này gầy như cái que thì ông mày cướp lại ý chứ. Hạ cửa kính xuống, bác nói với giọng không lấy gì làm hợp tác lắm:

    “Việc gì đây, bị cướp hay đi cướp ???”

    “Con lậy bố, bụng con đau quá, bố cho con đến nhà vệ sinh gần nhất nhớ.”

    “Vệ cỏ kia mày, đêm tối ai soi mày làm gì, sợ bị lên facebook à ??”

    “Facebook là gì ạ, mà thôi, bố cho con về đại học Y, vợ con nó đang đau đẻ.”

    “Hờ, mày cũng giống ta hồi trẻ, đi nhậu về hả?”

    “Dạ”

    Hắn mở cửa, phi vội vào ghế sau, hình như bác tài xế cũng thấy hắn vội thật, nổ máy, vào số nhưng không quên:

    “500k con nhé, đêm rồi….”

    “Ai mới là thằng cướp đây?? Ok, fast and furious luôn bố”

    Ờm ờ…. Mặc dù không biết hắn nói cái gì, đại khái chắc là nó nhắc mình cài dây an toàn, không có bị bắt thì cũng khổ.

    Chiếc xe phóng như bay trên đại lộ Đông Tây, con đường giờ chẳng có mấy ai qua lại nên xe cứ thế tăng ga….

    “Bố, bố, con không muốn làm Paul Walker đâu.”

    “Nó là thằng nào.”

    “À, thủ tướng Bờ Biển Ngà ạ.”

    Nói chuyện một hồi thì cũng đã đến cổng đại học Y, hắn xuống xe chạy vội đến bên chiếc Lexus của thầy giáo.

    “Tiền mày…..”

    “À, à con xin lỗi.”

    “Ủa, mà vợ mày đâu.”

    “À nó mẹ tròn con vuông rồi bố, giờ con có hẹn với bồ, bố có gặp vợ con thì đừng nói gì nhé ‼”

    “Tao biết vợ mày thì mày chết với tao...”

    Không đôi co nhiều với bác tài xế, hắn liền đi lại gần chiếc Lexus của thầy chủ nhiệm, cửa kính vừa kéo xuống 1 khuôn mặt già nua khoảng tầm năm mươi tuổi với một cặp kính lão to đùng đập vào mặt hắn, trên khuôn mặt đó hình như đang rất tức giận:

    “Cậu muộn hai mươi phút ba mươi giây!!” thầy chủ nhiềm gầm lên với mức đề-xi-ben cao khủng khiếp

    “Ơ em xin lỗi, mãi mới tìm thấy taxi ạ!”

    “Hừ! lên xe nhanh đi, không là không còn cái gì mà học tập nữa đâu.”

    Hắn mở cửa và ngồi vào ghế sau, đệm êm quá, bây giờ mà ngủ một giấc có phải thích không! Tiếng xe gầm lên như muốn phá tan màn đêm yên tĩnh, hắn hỏi thầy giáo:

    “Có vụ gì mà thầy gọi em đến vào giờ này thế, hay hôm nay vợ thày không khỏe à??”

    Chủ nhiệm Cương ban đầu không hiểu hắn nói gì, nhưng cuối cùng cũng hiểu ra cái ý nghĩa thứ mười hai trong câu hỏi của hắn, lão chửi thầm: “thằng ôn con, học gì ko học, toàn đi học mấy câu làm người khác muốn đấm vào mặt”. Lão làm như không nghe thấy:

    “Một vụ giết người, xảy ra trong tiệm KFC trên đường Nguyễn Văn Cừ, người bảo vệ kiểm tra kho, phát hiện ra.”

    Giết người cơ á, mà lại ở KFC à, ăn no quá vỡ bụng chết à?? Cái bản chất chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của hắn vẫn vậy . Thực sự bây giờ, hắn chỉ muốn về nhà ngủ. Án mạng à ?? Sao nó không chờ đến mai hãy chết chứ, kệ, I don’t care.

    Nhìn gương chiếu hậu, thầy Cương thấy hắn đang thiu thiu ngủ, bất ngờ lão đạp phanh, chiếc xe đang lao nhanh, bất chợt phanh gấp, Trương Tâm Hàn thoải mái khinh công trong phạm vi hẹp, đầu đập vào ghế trước.

    “Thày làm hỏng tư duy logic phá án của em rồi, đang nghiền ngẫm phân tích…”

    Thầy Cương quay lại, nhìn hắn với ánh mắt không thể….ác hơn được nữa

    “Bây giờ cậu muốn gì ??”

    “Án mạng thì đơn giản mà thầy, chắc lại chẳng may làm người ta ngất đi, tưởng chết xong vứt xuống sông Sài Gòn, nhưng cuối cùng nạn nhân không chết, bơi được vào bờ, chạy được đến quán KFC thì lăn ra chết đuối à??”

    Thầy Cương lắc đầu, lại nổ máy chạy tiếp, với cái loại đầu óc này, nói nữa thì mình làm nạn nhân còn thanh thản hơn.

    “Đừng coi thường, đến lúc nhìn thấy thì bia lại phọt ra quần đấy.”

    Hai thầy trò cuối cùng cũng đã đến được quán KFC, quán này, Trương Tâm Hàn đã từng dẫn “nàng” đến một lần, ngồi trên lầu hai, nhìn xuống người qua lại trên phố, thơ mộng lắm thay. Sau những tiết học căng thẳng đến nổ tung đầu, hắn có thói quen ngồi một góc, chẳng làm gì, chỉ ngồi nhìn đường phố, nhìn dòng người qua lại tấp nập trong dòng đời bon chen, hắn thấy thoải mái đầu óc lắm.

    Đèn xanh đèn đỏ của xe cảnh sát xung quanh, hắn suýt buột miệng “ Oa, giống vũ trường quá”, nhưng thật ra hắn bắt đầu có cảm giác căng thẳng. Hắn quay sang bảo thầy giáo:

    “Hay mình về đi, em thấy căng quá, bỗng dưng em nhớ mẹ!!”

    Thầy Cương cười lớn:

    “Lần đầu mà, đi, xuống xe đi, ông làm một bãi ra xe của tôi bây giờ.”

    “Em sẽ cố thử một lần…”

    Bước vào quán KFC, xung quanh toàn cảnh sát với bộ mặt lạnh hơn cả kem trong tủ lạnh, Hàn bỗng nhiên cảm thấy khó thở, một bàn tay đặt lên vai hắn, hắn quay lại thấy bộ mặt cổ vũ của thầy Cương, giờ bộ mặt đó không còn đáng ghét như lúc bắt hắn lên bảng trả bài nữa. Hắn hít sâu một hơi, bước theo thầy giáo vào kho, xung quanh toàn các chuyên gia đang tiến hành xét ngiệm. Hắn liếc nhìn qua nạn nhân, một cơn gió không biết từ đâu thổi qua khiến sống lưng hắn lạnh buốt, hắn quay người, nôn thốc nôn tháo, cái xác bị chém chi chít, khuôn mặt đã bị rạch đến nát nhừ. Một chuyên viên khám nghiệm ngẩng mặt lên thấy thầy Cương liền nói:

    “Ngại quá, đêm khuya còn bắt thầy đến.”

    “Không có gì, ăn lương thôi mà, thế nào rồi, có phát hiện ra gì không?”

    “Nạn nhân là tên là Lê Mai Hương, hai mươi mốt tuổi, sinh viên Đại học kinh tế, hiện là nhân viên làm thêm trong tiệm, ca làm là tối nay nhưng từ sáu giờ tối không thấy có mặt, thời gian tử vong là từ sáu giờ mười lăm đến sáu giờ ba mươi, trên người có bốn mươi tám vết chém bằng dao gọt hoa quả, không thấy dấu vết bị xâm hại, xác được giấu trong thùng xanh ở góc tối, bảo vệ trước khi đi về có đi kiểm tra, phát hiện ra và đã báo cảnh sát. Đây là ảnh của nạn nhân.”

    Người bảo vệ là một trung niên, hiện đang được cảnh sát lấy lời khai, mặt tái mét, ánh mắt hoảng loạn, có lẽ từ bé đến giờ, ông chưa gặp phải chuyện gì kinh khủng như thế này.

    “Còn gì nữa không? thầy Cương thấy vẫn chưa đủ, hỏi dồn đạp chuyên viên xét nghiệm.”

    “Mười ngón tay bị chặt và nhét vào mồm, tôi nghĩ hung thủ có tâm lý không bình thường nên đã gọi điện nhờ thầy đến để xem xét.”

    Thầy Cương trầm tư một lúc rồi quay sang hỏi người bảo vệ:

    “Anh kể cho tôi quá trình anh tìm thấy nạn nhân – Không cần biết thế nào nhưng người đầu tiên phát giác bao giờ cũng đáng nghi nhất.”

    Bác bảo vệ vuốt mồ hôi trên mặt, sợ sệt nói:

    “Lúc lúc lúc hết giờ giờ làm, tôi có có có đi kiểm tra một vòng vòng. Thấy kho kho kho vẫn sáng đèn, tôi tôi tôi vào tắt đèn, khóa khóa cửa thì thấy cái thùng thùng này bị bị lệch. Ông ông ông cứ nghĩ nghĩ mà xem, thùng nào cũng cũng được xếp gọn gàng, tự tự tự nhiên có một cái cái cái bị lệch lệch. Tôi mới mới vào đẩy đẩy nó lại chỗ chỗ cũ, khóa khóa thùng không có, tôi tôi vô tình mở mở nắp ra, thì thì thấy…”

    Người bảo vệ này là một người nói lắp, ông nói đến đây, không nói tiếp được nữa, quay người đi nôn khan liên tục.

    “Vô tình à, thôi được, tôi tạm tin anh.” Thầy Cương quay lại hỏi Trương Tâm Hàn

    “Em thấy thế nào?”

    Mặt Trương Văn Hàn trắng bệch như tờ giấy, đang cố gắng kìm chế cơn buồn nôn lại đang cuộn trào trong bụng, hai chân hắn run run như không thể đừng vững được, hắn đã gặp nhiều trường hợp tử thi, nhưng trong những cái trải nghiệm ít ỏi của hắn, người chết chỉ như đang ngủ. Hắn chưa bao giờ thấy một cảnh tượng man rợ như thế này, hắn nói với hàm răng đang va lạch cạch vào nhau:

    “Thảm quá, nhưng nhưng nhưng mà phải công nhận thằng biến thái này hành động gọn thật, quần áo cô em này không xộc xệch nhiều, lại được nhét trong thùng thế kia. Cô em này cũng không phải béo nhưng cũng khá mũm mĩm, làm được như thế, chắc thằng này còn trẻ và có khi tập thể hình cũng nên. Sợ quá, tiếc nhất là khuôn mặt xinh đẹp thế này, không biết có bạn trai chưa nữa!!” Hắn tự pha trò để làm giảm cái cảm giác như chuẩn bị lộn ruột ra ngoài lần nữa.

    Trẻ à?? Thầy Cương lại trầm tư, liếc nhìn nhân viên bảo vệ đang ngồi thở ở ngoài cửa rồi hỏi nhân viên xét nghiệm:

    “Hiện trường còn có dấu viết gì không???”

    “Không hề, chỉ có mỗi cái thùng bị xê dịch một chút, không phát hiện dấu vân tay nào khác ngoài vân tay của tay bảo vệ, mọi thứ được lau dọn hoàn toàn rồi, máu cũng lau sạch, con dao được phát hiện trong thùng rác nhưng tôi chắc cũng không có dấu vân tay, thằng này rất cẩn thận và chuyên nghiệp.”

    Chuyên nghiệp??? Có chuyên nghiệp thế nào đi nữa thì cũng không thể không để lộ phản ứng bất thường, mà thằng cha bảo vệ này….

    “Hung thủ có thể là nam giới, có học thức, lại rất ngăn nắp cẩn thận, tâm lý có vấn đề, tuổi chắc không quá ba mươi tuổi.” Trương Tâm Hàn điềm tĩnh nói, sau khi nôn một trận, bao nhiêu bò, gà trong bụng hắn chạy đi sạch sẽ rồi, hắn bây giờ đã lấy lại được tư duy tỉnh táo.

    Mặc dù chưa đồng ý với kết luận về tuổi tác của hung thủ , nhưng thầy Cương không thể không mỉm cười, thầm khen thằng học trò ruột. Nhưng bao nhiêu sự vừa ý của ông bỗng chốc bay vút lên sao Hỏa khi nghe thấy câu cuối của hắn: Liệu thằng này có bị Gay không nhỉ ???

    Hết chương 2

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi trungb23, ngày 06-03-2014 lúc 14:21.

  4. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    David_nguyen,huyduc23,lamlai123,magnesium,Miên Lý Tàng Châm,nguyenhongthai3a1991,popstar,stinkbug9999,thichlualanh2G,độc xà,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    3,913
    Xu
    0

    Mặc định

    Lựa Chọn
    Tác giả: Tiểu Bảo (edited by: Tiểu Cường)


    Chương:3

    Các bạn góp ý cho mình nhé



    Chương 3
    Đêm không trăng, ngõ vắng, trong căn nhà trọ ẩm thấp, bóng người lặng lẽ ngồi ở góc tường. Hắn đang khóc, tiếng nức nở như có như không lẩn khuất trong tiếng gió làm khung cảnh đêm không trăng trở nên kỳ dị, lạnh người. Đây là một khu nhà trọ vắng vẻ, chủ nhà trọ là một công chức đang làm việc ở trung tâm. Đây là dãy mà cha mẹ người đó để lại, ông bà chủ quyết định sửa chữa, cơi nới để làm khu trọ.
    Nhưng khu trọ này có vẻ ế khách vì nằm xa trung tâm mà xung quanh là đồng không mông quạnh. Cả dãy có 5 phòng nhưng mới chỉ có hai người tới thuê, một người thợ xây, và một cậu sinh viên. Người thợ xây thì đi đâu tối ngày, đêm muộn mới về, phòng trọ này với lão nghiêm túc mà nói thì chỉ là cái chỗ để ngủ, mà cũng có khi, lão ngủ lại luôn tại nơi lão làm việc, để hôm sau làm tiếp. Tay sinh viên kia đang học ngành Sư phạm, hằng ngày hắn đi học bằng xe buýt, nhưng có lẽ vì đường xa nên hôm nào 9, 10 giờ tối hắn mới về. Tiếng khóc như hồn ma ai oán kia đang phát ra từ phòng của tay sinh viên. Hắn vừa khóc vừa lẩm bẩm cái gì đó không rõ nghĩa:
    “Há mồm ra, há mồm ra”!!
    “Xin lỗi, xin lỗi…”
    ******
    “Ái…Thằng ch…..Ô,Sao thầy lại véo tai em”
    Ông tướng, tôi đề nghị ông nghiêm túc nhé, Chủ nhiệm Cương đang rất giận, giọng nói pha thêm chút mỉa mai. “Gay” cái gì hả, một lần nữa là tôi tống cổ cậu ra ngoài cửa đấy !!!
    Trương Tâm Hàn bị dọa giật nảy mình, hắn thầm nghĩ “Thằng cha, ấy chết, lão này, đi dạy chả bao giờ dùng micro, giọng khỏe thế này thì micro chắc gì đã cao bằng ???” những lời này mà thốt lên đảm bào là hắn “xuân nay con không về”, hắn nhìn qua chủ nhiệm Cương, lẩm bẩm:
    “Sao lại không, có thể nó đẹp trai như cái gì gì que tan hay kim tan thì sao , mấy bạn gái xì teen bây giờ, không chết mê mới là lạ.”
    “Cậu đang chửi tôi đấy à”. Thầy Cương gườm gườm mắt.
    Như không nghe thấy thày chủ nhiệm nói gì, hắn vẫn đang trong dòng “lí luận”: “Cô em này chắc ve vãn, gạ gẫm gì gì đó nhưng lại gặp phải chàng không có cảm hứng với phụ nữ. Ô.Hay là thằng cu này hồi bé bị các chị ôm ấp, hôn hít nhiều quá nên sinh ra tâm lý thế ???.”
    Hắn tự hào về cái suy luận của mình lắm, ngoác mồm cười, mắt hướng trần nhà như muốn nhổ nước bọt vào mặt trời. Đại ca đây là nhất chứ không phải cái lão to to tròn tròn biết phát sáng kia đâu nhé.
    Chủ nhiệm Cương cảm thấy bất lực với thằng học trò không bình thường này, bao nhiêu thứ sư phạm mình dậy cho nó, nhưng mà cái thái độ thì kia thật là…mất dạy, đúng, phải nói là mất dạy vì không còn từ nào “mất dạy” hơn từ “mất dạy”. Lão thở dài cảm thán, nhiều đầu mối đang định phân tích cho học trò lấy kinh nghiệm, định nói ra nhưng lại im bặt ngay trước cửa miệng. Cứ cái thái độ thế này thì sau này làm thế nào mà kiếm tiền được???. Phải chỉnh, dứt khoát phải chỉnh.
    Ngoài cửa có tiếng ồn ào như sắp sửa đánh nhau. Hai thầy trò nhìn nhau rồi chạy ra. Ở phía cửa ra vào, một nhóm cảnh sát đang ngăn chặn một thanh niên. Tên này đậm người, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ cho dân tập thể hình, hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, dân thể hình chính gốc đây rồi! Khuôn mặt của tay này, nếu nói theo văn phong của Trương Tâm Hàn: Nếu lấy hắn làm chuẩn thì bạn trẻ này cũng phải được bảy điểm rưỡi, và nếu thế thì độ sát thương đối với chị em cũng ở mức khá là cao.
    “Thằng này là hung thủ á”. Trương Tâm Hàn nhỏ giọng thắc mắc.
    Nhưng hắn thầm nghĩ “Chẳng có thằng điên nào giết người rồi quay lại như thế này”. Chưa kịp nói gì thêm, chủ nhiệm Cương đã lao đến hỏi một nhân viên cảnh sát:
    “Ai đây, sao lại làm loạn lên thế này, còng vào, giải lên phường cho tôi !!!”
    Viên cảnh sát quay sang nói với giọng như thông cảm:
    “Bạn trai của nạn nhân đó, chẳng biết ở đâu ra rồi lao vào như một người điên, miệng gào thét, nước mắt nước mũi tùm lum.”
    Tay thanh niên này khá khỏe, xô đẩy một hồi, hết chỗ này đến chỗ khác, phải có tới bốn, năm viên cảnh sát khóa được hắn vào.
    “Lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy một người đàn ông khóc “sảng khoái” như vậy, xin tha thứ cho cách so sánh là lạ này của người viết truyện!!” Viên cảnh sát nói thêm.
    Tâm trạng cao hứng của Trương Tâm Hàn như bị những lời nói vừa rồi đập cho nát tan tành, cảm xúc tụt nhanh không phanh, ngẩng đầu nhìn lên còn gặp ngay cái khuôn mặt như muốn cười mà đang nhịn cười của chủ nhiệm Cương, hắn lắp bắp:
    “Sao...sao lại như thế được, sao lại thế ???”
    Chủ nhiệm Cương hắng giọng rồi nói:
    “Vẫn còn cái gì gì “non và xanh” lắm, phát biểu phải suy nghĩ nhớ chưa!!! Cậu chưa đến được cảnh giới thiên tài đâu.”
    Nhưng chủ nhiệm Cương cũng phải công nhận một điều rằng Trương Tâm Hàn này đúng là cũng miễn cưỡng gần với thiên tài rồi, trong thời gian ngắn nghĩ được nhiều thứ thế cũng là khá lắm rồi, quay lại thấy khuôn mặt học trò cưng đang trầm ngâm suy nghĩ, thầy Cương thấy yên tâm hơn hắn nói:
    “Đúng rồi, phải suy nghĩ nhiều vào, không phải chỉ một giả thiết đã là chính xác. Có những điều bất ngờ xảy ra mà không ai có thể lường trước đâu. Thôi qua bên kia, xem người bạn trai của nạn nhân xem thế nào.”
    Bước chân của hai thầy trò lại trở nên gấp gáp hơn, vừa đến gần chỗ gã thanh niên đang bị “xích” đã nghe thấy tiếng kêu khóc:
    “Thả tôi ra, thả tôi ra, tôi phải vào xem bạn gái của tôi, huhu, Hương ơi, con ơi, có chuyện gì xảy ra rồi !!!!”
    Cảnh sát xung quanh đang định dùng biện pháp trấn áp tên này, thầy Cương đã ra hiệu dừng tay và tiến lại gần người thanh niên nói giọng như ra lệnh:
    “Anh là ai, anh phải bình tĩnh, đừng làm loạn ở đây, khi anh bình tĩnh rồi chúng tôi mới giải quyết.”
    “Chỉ có thầy mới bình tĩnh được thôi” Trương Tâm Hàn nghĩ bụng
    Thế nhưng lời nói của Chủ Nhiệm Cương như một tiếng chuông thức tỉnh tay thanh niên, hắn ngẩn ngơ một lúc rồi gật đầu với chủ nhiệm Cương và nói với giọng cầu xin, năn nỉ:
    “Được rồi, tôi bình tĩnh, bình tĩnh là được chứ gì? Tôi tên là Nguyễn Tiến Minh, xin ông cho tôi vào đi!”
    “Anh vào đây làm gì??”
    ....
    Nguyễn Tiến Minh không biết nên trả lời câu hỏi của chủ Nhiệm Cương như thế nào. Ừ nhỉ, hắn xông vào đấy làm gì? Hắn có quan hệ tình cảm với một cô sinh viên tên Lê Mai Hương, hai người ở Nha Trang. Lê Mai Hương lên Sài Gòn học đại học, hai người họ thuê trọ chung ở đây. Ngoài giờ đi học, cô còn đi làm thêm ở cửa hàng KFC. Hôm nay hắn đi nhậu với mấy tay bạn thân, về đến nhà mà không thấy người yêu về, Minh gọi điện nhiều lần mà không thấy Hương bắt máy. Sốt ruột, Minh tới chỗ Hương làm thì thấy đông người và có cả xe cảnh sát. Cảm giác không lành, hắn chạy tới đòi xông vào bên trong, trong lúc tâm lý sợ hãi, hắn bất chấp tất cả, xô ngã mấy nhân viên cảnh sát bảo vệ bên ngoài, gây náo loạn và bị khống chế.
    “Tôi.. tôi muốn gặp bạn gái tôi.”
    “Bạn gái anh tên là gì ???”
    Bạn gái tôi tên Hương, làm thêm ở đây, bình thường giờ này là về rồi nhưng...mà hôm nay vẫn chưa thấy về . Sốt ruột quá nên....nên...tôi...
    “Lê Mai Hương, đại học kinh tế đúng không ???” Chủ nhiệm Cương và Trương Tâm Hàn nhìn nhau, một tia đau xót hiện lên trên khuôn mặt họ. Anh đi theo chúng tôi...
    Thái độ ấy là gì ? Nguyễn Tiến Minh như lặng đi, hắn không đứng vững nữa, hai chân đi liêu xiêu như sắp ngã. Hắn vẫn cầu trời khấn phật rằng điều này không phải là thật. Trương Tâm Hàn vội đỡ hắn dậy, an ủi
    “Cố lên nào, đàn ông sao lại để cảm xúc lấn át thế, phải bình tĩnh, mà người anh em đi đâu lại về khuya thế, nhậu à?”
    “Tôi…tôi...”
    Chủ nhiệm Cương thấy Minh tự nhiên ấp úng, mặt lão đanh lại, gằn giọng:
    “Anh đã đi đâu?”
    “Tôi… tôi đi nhậu, hôm nay sinh nhật bạn tôi.”
    “Karaoke ôm à ?” Trương Tâm Hàn vô duyên một cách hết sức có duyên, xen vào.
    “....” Tiến Minh không biết nói gì
    “Karaoke ôm là cái gì ??” Thầy Cương thắc mắc
    Trương Tâm Hàn được thể, mở ngay 1 lớp bổ túc cho thầy chủ nhiệm:
    “Là vào quán karaoke nào đó, một tay cầm mic một tay ôm bạn nữ “thuần khiết” ngồi bên cạnh, bạn nữ sẽ phục vụ bia, trái cây, dịch vụ hút bụi cũng rất là cởi mở, thầy cũng nên đi một lần cho biết, nhưng mà đừng vào quán nào đèn sáng, nói chung cái gì sáng quá thì đều không tốt...hí hí”
    Thầy chủ nhiệm Cương suýt ngất vì cái mớ lý thuyết vừa rồi của Trương Tâm Hàn, sao trên đời lại có cái thằng rách giời rơi xuống thế này:
    “Cái đó... có đắt tiền không??” Thầy Cương cố nén sự tức giận, hỏi.
    “Thày thích rồi à, được, tý xong vụ này hai thầy trò ta đi một chuyến, em mời.”
    Chủ nhiệm Cương cười khẩy khinh bỉ, với cái loại này, càng nói chuyện với nó người ta lại tưởng mình bằng nó. Lão quay sang hỏi Tiến Minh:
    “Nhìn anh tôi không nghĩ anh là con nhà nghèo, xin lỗi, ý tôi là không đến mức phải đi ở trọ mới đúng.”
    Tiến Minh trả lời:
    “Tôi có nhà riêng ở đây, định bảo cô ấy đến ở luôn, nhưng Hương không đồng ý vẫn quyết định ở nhà trọ nên tôi đã chuyển từ nhà sang trọ cùng cô ấy..”
    Tâm Hàn liền nhảy vào:
    “Có phải anh quen người ta nhưng vẫn chưa “ăn” được nên từ yêu sang hận, mượn rượu giết người đúng không??”
    “Thế.....thế tức là...là...bạn gái tôi.....”
    “Chúng tôi rất tiếc.....” Thầy Cương thở dài.
    “Hương ơi....con ơi....”Tiến Minh rên lên một tiếng, rồi hắn ngất lịm
    “Đúng là ko phải cứ to là khỏe.” Trương Tâm Hàn vẫn nhơn nhơn. Mà cái gì “con” cơ, đang từ bạn gái sao lại chuyển thành con được. Tâm lý không vững, nói năng cũng mất quỹ đạo rồi.
    “Thầy Cương, chúng tôi phải nói với thầy chuyện này....”nhân viên pháp y lau mồ hôi trán, giọng nói trùng xuống
    Mặt thầy chủ nhiệm Cương đỏ gay, những mạch máu giật giật trên khuôn mặt nhuốm màu mưa nắng, ông đang dồn nén cảm xúc, nói dằn từng từ:
    “Cả thai nhi nữa đúng không????”
    “Cái gì?? hai mạng???...Tâm Hàn hét lên. Hắn đứng chôn chân, khuôn mặt đờ đẫn. Ác quá, dã man quá, đứa bé....Nó có tội gì chứ!!!”
    Chủ nhiệm Cương quay lại nhìn hắn, nhìn cậu học trò lần đầu tiên tiếp xúc với một vụ án đau thương như thế này, lòng lão trống trải. Bao nhiêu năm qua, trong cái nghề điều tra phá án này, có thể loại nào mà lão chưa từng gặp qua? Kẻ xấu thì nhiều vô số kể. Con người ta trở nên độc ác là do hoàn cảnh đưa đẩy. “Mày trải qua một ngày tồi tệ và rồi mọi thứ thay đổi.”Câu nói này lão thuộc lòng từ khi còn là sinh viên đại học, lão cho đó là ngụy biện và rồi quyết tâm bồng bột của thời sinh viên đã mở ra con đường đầy nghiệt ngã mà lão vẫn đang theo đuổi. Nhìn những xác chết không còn nhận ra hình hài, lão quen quá rồi. Số phận con người nhỏ bé lắm, dễ tổn thương lắm. Lão thương cảm cho nạn nhân và cũng thương cảm cho chính mình. Khi anh đã đứng dậy được sau những vấp ngã trên đường đời thì con tim của anh cũng đã được mài giũa để nó trở nên cứng rắn hơn. Con tim lão bây giờ đã hóa đá lâu lắm rồi.
    Có lẽ hôm nay đến đây thôi, chúng ta về thôi việc còn lại phải để cảnh sát xét nghiệm xong đã...Chủ nhiệm Cương thở dài.
    Trương Tâm Hàn nhìn lão, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ mệt mỏi không dễ bắt gặp, hắn lật đật gật đầu trở ra lên xe. Chiếc xe gầm lên, chạy đi trong đêm tối như muốn phá tan giấc mộng bình yên của những người con Sài Gòn.

    Hết chương 3.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    David_nguyen,lamlai123,Miên Lý Tàng Châm,nguyenhongthai3a1991,popstar,thichlualanh2G,độc xà,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    3,913
    Xu
    0

    Mặc định

    Lựa Chọn
    Tác giả: Tiểu Bảo (edited by: Tiểu Cường)


    Chương:4

    Các bạn góp ý cho mình nhé



    Chương 4
    Tiếng khóc nấc trong căn nhà nhỏ cuối hẻm, những tiếng quát mắng pha lẫn tiếng “bụp bụp” vang lên. Người đàn ông điên cuồng quát mắng, điên cuồng đánh đập đứa con nhỏ, mồm gã thét lên giận dữ:
    Mày có chịu ăn không, há miệng ra cho tao, mẹ mày không về nữa đâu, đừng gọi cái con chó cái lăng loàn ấy nữa.
    Mẹ ơi, về với con mẹ ơi....Hu hu.
    Đường đêm vắng tanh, trên bầu trời quang đãnh không mây lơ lửng một vầng trăng. Cám ơn mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho chúng ta một thứ thật đẹp, Trăng! Trong ánh điện lung linh dát vàng dát bạc cho con những đường, ai có thể nhận ra ánh trăng đang hòa vào ánh sáng rực rỡ ấy? Có lẽ, trăng chỉ dành cho trẻ thơ đang múa hát đón chị Hằng mà không sao quen được với sự tất bật của đô thị. Trăng e ấp sao những tòa nhà cao, in bóng trên mặt sông như để ai đó có tình cảm với trăng, tình cảm với người, đều có thể trông thấy. Trăng không làm lung linh thêm cho cảnh vật ở phố phường nhưng trăng làm cho tình nhân cảm nhận được sự êm ả, hiền dịu và ấm áp giữa chốn phồn hoa. Trăng đẹp là vậy, nhưng trăng có hiểu được những ngổn ngang trong lòng của mỗi người hay không?
    Hai thầy trò đang ngồi im lặng trên đường về, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Cuối cùng người phá tan sự im lặng trước là Trương Tâm Hàn:
    Thầy làm nghề này bao nhiêu năm rồi?
    Hắn hướng ánh mắt tò mò về phía chủ nhiệm Cương mà hỏi. Thầy Cương thở dài rồi cất giọng trùng trùng:
    Hai mươi năm, nhưng thật sự khó khăn chắc khoảng mười năm trở lại đây. Sự thay đổi thời đại mới, con người không còn trân trọng những cái cũ nữa, liều mạng mạng hơn, án mạng từ đó nhiều hơn. Những thứ em nhìn thấy hôm nay: máu me, tâm trạng người thân, tâm trạng người không thân xung quanh, những thứ đó tạo nên sự chai sạn trong tim em, đôi lúc khiến người sống cũng không muốn sống nữa.
    Vậy....vậy tại sao thầy vẫn làm nghề này??
    Dấu hỏi bắt đầu to dần trong đầu Tâm Hàn. Hắn, một tên sinh viên mới tốt nghiệp, những thứ xung quanh vẫn còn đang là một màu xanh tươi sáng, người chết với nó chỉ có trong sách vở thôi. Hắn nhìn tấm ảnh người chết trong sách, cười và nói: “đẹp trai thế này mà chết sớm nhể, ô, mà vợ tên này xinh nha....”. Thế nhưng những thứ hôm nay hắn nhìn thấy đã làm những cảm nhận trước đây của nó quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hắn đã không thể cười khi đứng trước người chết, hắn đã chết lặng khi nhìn thấy những giọt nước mắt đau đớn của người đàn ông cao lớn, và hắn đã không thể đưa ra bất cứ một lý luận chặt chẽ nào.
    “Đời không đẹp như mơ” hắn thầm nhủ.
    Tại sao à? Thầy cũng không biết, thầy muốn làm một anh hùng chăng??
    Khuân mặt chủ nhiệm Cương bắt đầu vặn vẹo nói tiếp:
    Khi nhìn thấy những giọt nước mắt tuyệt vọng của người thân, rồi những người chết không nhắm được mắt, trong đầu thầy tự nhiên có một tiếng gọi thôi thúc “mày chỉ biết đứng nhìn thôi sao, mày là đàn ông, mày chấp nhận nhìn thấy người ta khóc như vậy sao, hãy mang lại nụ cười cho họ đi”.
    Một giọt nước mắt chầm chậm lăn trên má người thầy già nua, tấm lưng cao ngạo kia đã như còng xuống không ít.
    “Vậy vợ con thầy thì sao? Họ có ủng hộ thầy không? Họ chắc phải vui sướng khi nhìn thấy một người anh hùng trong nhà mình đúng không?”
    Đôi mắt đen của chủ nhiệm Cương như mờ đục đi, giọng lão run rẩy:
    “Họ..họ năm năm trước đều đã bỏ đi rồi!”
    Đầu Trương Tâm Hàn như muốn nổ tung, giọng hắn run hỏi:
    “Tại sao họ lại bỏ thầy? Họ phải cảm thấy tự hào với một người hùng trong nhà cơ mà!!”
    Thày Cương nhếch mép cười, lắc đầu, giọng nói thê lương:
    Em vẫn còn trẻ, không hiểu được cái công việc của một “người hùng” phải đánh đổi những cái gì đâu. Áp lực đè nặng lên họ khi càng ngày càng nhiều người chết hơn, “người hùng” cũng phải phát điên. Ban đầu còn được người thân thông cảm nhưng khi họ thấy được sự tuyệt vọng trong mắt “người hùng”, khi họ thấy được sự tức giận vô cớ, trái tim họ cũng phải lạnh dần, dần dần sự thông cảm của họ đã đem lại càng nhiều gánh nặng và rồi “người hùng” cũng phải làm một công việc của mình, đem lại nụ cười cho họ và để họ ra đi.
    Vậy nếu được lựa chọn lại thầy có từ bỏ cái “người hùng” đó không?
    Đôi mắt mờ đục của lão Cương bỗng nhiên tỏa sáng lão nói:
    Không!
    “Tại sao?” Tâm Hàn thực sự bất ngờ về câu trả lời đó.
    “Vì thầy là đàn ông!!!”
    Nếu bình thường Tâm Hàn sẽ quyết tâm cãi lý với thầy Cương vì câu trả lời này, chẳng có cái văn bản nào quy định đàn ông thì phải làm người hùng cả. Cứ như hắn, va chạm có, đánh nhau có, nhưng một sự hơi hơi nhịn là vạn sự quá lành. Làm đàn ông mà lúc nào cũng phải gắn cái mác xông pha với cả đánh đổi??? Hắn không làm được. Thừa biết chết mà vẫn lao đầu vào thì chỉ có thể xem là “nghịch ngu” thôi chứ chẳng oanh liệt gì. Anh hùng hảo hán thì để thằng khác làm, ta chỉ làm những cái gì ta thích, còn thằng nào thích ngăn cản, ta chơi đến cùng.
    Nhưng lúc này, hắn không thể thốt ra một lời nào. Sự im lặng lại tràn ngập xe, khi gần đến ký túc xá Tâm Hàn mới nhận ra một điều “ Hai giờ sáng thì làm gì có ai mở cửa cho hắn”. Hắn quay lại nhìn thày Cương và nói:
    Thầy cho em ở nhà thầy một đêm nhé, hai giờ sáng rùi ký túc không mở cửa nữa.
    Thầy Cương gật gật đầu. chiếc xe lại quay đầu, xé màn đêm, lao đi…
    “I kissed a girl, I liked it, the taste of her cherry chapstick ..”
    Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tâm Hàn lười biếng nhấc điện thoại, chưa kịp nói gì đã nghe đầu dây bên kia lanh lảnh:
    Anh đang ở đâu, làm gì, với ai, khai mau!!!!
    Đang ở trên giường!
    Với ai?
    Với em và cả bạn em nữa
    Cô gái như bị gió độc lùa qua, cứng họng mất một lúc:
    Chả bao giờ lừa được anh, đợi đấy lên trường rồi đẹp mặt với em, mà anh đang ở đâu?? Em tìm khắp cả ký túc xá nữ rồi đấy.
    “Hỏng, hỏng hết rồi, sao lại nghĩ một con người thuần khuyết, ngây thơ như mình lại làm cái việc đó chứ, công nhận là cũng có ý định đấy thật nhưng mà đã kịp thực hiện đâu?”
    Anh không ở trong trường!
    Lại dám ra ngoài cơ à, giờ này còn đi đâu, khai ngay, đang ở đâu?? Bên kia gầm lên.
    Con lậy mẹ, mẹ sao cứ nghĩ xấu về con thế, đang ở nhà thầy chủ nhiệm, vừa đi nhậu với thầy về!!!
    Hắn đang thăng hoa nói, không để ý là xe đã dừng và khi hắn thích nghi được với “thời tiết” lúc này thì thấy thầy Cương đang nhìn hắn trìu mến một cách dữ dội.
    Hắn chỉ kịp nói với bạn gái một câu hết sức đơn giản:
    “Chờ anh một chút.”
    Và rồi một bài giảng ngay từ tờ mờ sáng đã được Tâm Hàn tiếp thu, nào là tôi không thể hiểu được, tôi không thể ngờ, tại sao cậu lại như thế, rồi cái gì mà nói chuyện với bạn khác giới mà lại dùng những từ nhậy cảm như thế... rồi thì quá nhiều thứ. Trương Tâm Hàn trong lòng rất muốn giải thích cho thày hiểu, nhưng “Thầy, luôn luôn đúng” nên thôi, hắn hào hiệp nghĩ rằng thầy đang stress để cho xả một tý, nhỡ may không có chỗ nào xả, đang lái xe lắn đùng ra, đứt cái mạch máu nào trong đầu thì ôi thôi, xe hỏng, thầy thăng thì cũng không có sao hết, ấy nhưng mà nhỡ mình bị làm sao thì làm sao. Thôi....ai bảo ta làm người tốt làm gì??? Cứ để cho thầy thoải mái đi.
    Trước khi dập điện thoại Tâm Hàn còn nghe thoang thoảng bên kia cười nói “Đáng đời, không xấu không phải là anh”.
    Xe đỗ trước cửa nhà, nhà của thầy Cương phải nói là quá đẹp. Sân nhà được lát đá khắp lối đi. Có bể cá ở hai bên. Những chậu hoa cảnh dẫn từ cửa ngõ vào tới cửa nhà , nếu không phải biết thầy mình điều tra phá án, thì Trương Tâm Hàn còn cho rằng đây là nhà của công chúa nào cơ. Nhà chủ nhiệm Cương có rất nhiều phòng. Phòng khách được trang trí rất tao nhã, lịch sự. Bộ ghế sa-lông màu trắng kê quanh chiếc bàn nhỏ bằng gỗ. Ngay chính giữa là chiếc tủ kính màu nâu.Bên trong là những bộ tách, ấm trà bằng sứ cổ. “Chơi phết đấy” Trương Tâm Hàn lẩm bẩm. Trên tường là những bức tranh cũng thuộc loại cổ, bên trái là “The Birth of Venus” của Sandro Botticelli còn bên phải là Guernica của Picasso.
    Trương Tâm Hàn quay lại hỏi thầy chủ nhiệm:
    Những bức tranh này thầy mua à.
    À, thầy Cương cười cười:
    “thầy thấy đẹp, nhưng mà đắt quá, bán ba cái nhà đi chắc cũng chẳng mua được, thầy in từ máy tính ra đấy.”
    Hờ, đúng là nghèo còn mang theo lựu đạn, tỏ ra nguy hiểm.
    Trương Tâm Hàn hết sức kỳ thị cái kiểu tự sướng thế này, nhưng mà thôi, dù sao thì thầy cũng yêu cái đẹp, quan trọng là ông không có sĩ diện, chém là đi mua ở đâu đó....Tóm lại riêng điểm này, mai ta cũng phải làm mấy bức hoành tráng chủ đề nhật bản mới được...
    Lại tiếp tục chiêm ngưỡng ngôi nhà của thầy Cương, chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường từng nhịp từng nhịp đong đưa.Nhà thầy có hai phòng ngủ, một phòng để trốngđược sơn màu hồng nhạt hài hòa, còn đó một chiếc bàn học nho nhỏ, bên cạnh là giường êm ái trải ga xanh tạo không khí thật ấm áp. Phòng ngủ còn lại cũng là nơi thầy Cương làm việc, căn phòng đầy sách vở, tài liệu. Anh hùng thì cũng phải đọc sách thôi.
    “Nhà thầy lớn quá”
    *****
    Hắn tỉnh dậy nghĩ, mắt nhắm mắt mở đi tìm nhà vệ sinh. Hắn cũng không ngờ một thiên tài như hắn cũng phải mất năm phút để tìm được cách dội bồn cầu. Làm vệ sinh cá nhân xong, bước vào phòng khách đã thấy chủ nhiệm Cương uống café và đọc báo buổi sáng, lão chẳng thèm nhìn hắn mà ngồi chăm chú đọc báo. Tự pha cho mình ly café , hắn đi tới chỗ thày giáo, chủ nhiệm Cương cũng đã bỏ tờ báo xuống nói:
    Vụ hôm qua lên báo sáng nay rồi!
    “Ồ, vậy nó nói gì”
    Tính tò mò không kể sáng chiều của hắn nổi lên.
    Chả nói được gì nhiều nhưng có vẻ cảnh sát sẽ phải khổ đây “người dân cảm thấy tính mạng bị đe dọa nghiêm trọng, liệu cảnh sát thành phố Hồ Chí Minh có bảo vệ được người dân”.
    Thầy chủ nhiệm Cương đọc tít báo lên rồi thở dài.
    “Thế bên cảnh sát nói sao?”
    “Còn có thể nói được gì ngoài năm từ “chúng tôi sẽ cố gắng”, mà thôi thầy đưa em lên trường, hết hôm này là em sẽ “thất học” rồi!”
    “Không phải thầy cũng “thất học” hai mươi năm nay rồi sao?”
    “Tôi là giáo viên mà, ngày nào mà tôi chả học với các em. Chưa gì lời lẽ “thất học” đã bay đầy mồm em rồi cẩn thận bị nhét ngón tay vào đấy.”
    “Thầy đừng nói nữa, cứ nghĩ lại là cái dạ dày em nó lại muốn “beautiful” đây.”
    Vừa bước xuống xe, cặp mắt cú của Tâm Hàn đã đánh dấu ngay được cô bạn gái sáng nay vừa gọi đến, người con gái đó đang ngồi trên ghế đá sân trường, xung quanh là một hàng phượng vỹ đang nở rộ, nàng tên là Triệu Tường Vy nhưng hắn không bao giờ gọi tên nàng hắn thích gọi nàng là Hồng Hài Nhi hơn, nàng ngồi đó hiền lành, dịu dàng như một nàng thiên sứ đã xiên qua bao nhiêu tầng mây để cứu rỗi cuộc đời hắn. Từ khi gặp và quen nàng, vẻ đẹp của nàng trong mắt hắn vẫn như vậy, trong sáng ngây thơ như vậy, đôi huyền to tròn của nàng, mái tóc đen dài, làn da trắng sáng như ngọc thạch, đôi môi cong cong đỏ hồng. Hắn nhớ hồi bé đọc truyện “Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn” và hắn thấy bây giờ “Bạch Tuyết” cũng không thể xinh hơn nàng được. Nàng không phải tuýp người đẹp nóng bỏng, cũng không phải kiểu lạnh lùng, nàng là nàng một người con gái dễ thương, dễ gần, vóc dáng nhỏ bé, mỏng manh đó khi nằm trong lòng hắn dễ thương cực điểm. Hắn tự nhủ phải dành cả cuộc đời để bảo vệ nàng. Đúng, hắn phải làm thế, một lời hứa:
    “Em là của anh, vì vậy anh sẽ bảo vệ em cả đời.”
    Tiến lại gần nàng cảm xúc vừa ùa về đã kịp ổn định đôi chút, vừa đặt mông xuống ghế đá, Hồng Hài Nhi của hắn đã hét lên:
    Tôi không muốn ngủ với anh đồ biến thái!!!
    Nụ cười trên mép hắn chưa kịp mở ra đã phải dừng lại, nhìn khuân mặt trước mặt mình mỉm cười 1 cách đắc thắng kèm theo một lời thì thầm:
    Giờ đã biết tay em chưa, tưởng mỗi mình anh biết tâm lý học à, bác sĩ bọn em cũng phải tâm lý mới phục vụ được bệnh nhân đấy, haha!!
    Nhưng nụ cười của Hồng Hài Nhi đã phải dừng lại vì Tâm Hàn cũng hét lên:
    500k 1 đêm, cô định chém đứt cổ người ta hả!!!
    Tất cả ánh mắt của các học sinh đều hướng đến chiếc ghế đã của hắn, dường như cảm thấy ngượng Hồng Hài Nhi đã nhanh kéo hắn chạy đi, bên tai đã nghe thấy tiếng thủ thỉ của hắn:
    Anh giờ chuẩn bị làm cảnh sát rồi anh có thể biến một người vô tội thành có tội! khặc khặc khặc.


    Hết chương 4.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi trungb23, ngày 21-03-2014 lúc 13:23.

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    David_nguyen,Miên Lý Tàng Châm,nguyenhongthai3a1991,popstar,thichlualanh2G,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    3,913
    Xu
    0

    Mặc định

    Lựa Chọn
    Tác giả: Tiểu Bảo (edited by: Tiểu Cường)


    Chương:5

    Các bạn góp ý cho mình nhé



    Chương 5
    Trường đại học y Sài Gòn hôm nay nhộn nhịp khác thường, những bước chân nhanh chóng chạy về phía hội trường, lễ tốt nghiệp đã sắp bắt đầu. Những cây bàng, cây phượng mọc thẳng tắp như đang chào đón những cử nhân tương lai. Rồi đây, khi phố xá lên đèn, dòng người tập nập, trong số các cử nhân tốt nghiệp ngày hôm nay, mỗi người một chí hướng, mỗi người một hoài bão, ai sẽ cầm tay ai bước đi trên đường đời chông gai và đầy thử thách này?? Những khóm hoa nghiêng mình, khoe sắc dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sớm, trên cành lá vẫn còn đọng lại những giọt sương mai như những viên ngọc diệu kì. Con đường trải rộng thênh thang, bạn thân nô nức kéo nhau về, bốn phương trời rộn vang tiếng cười nói. Có con đường nào không có đích đến? Quên làm sao được nơi đã bắt đầu. Hôm nay là ngày cuối cùng trên quãng đời sinh viên, từng khuôn mặt vui tươi với nụ cười tỏa sáng như nắng sớm nhưng đâu đó trong mắt họ, phảng phất chút gì đó tiếc nuối, quyến luyến.
    Quên đi, quên đi, Tâm Hàn và Hồng Hài Nhi của chúng ta đang cùng nhau bước đến ký túc xá nam. Hôm nay, hắn phải có mặt để làm lễ mừng “thất học” của mình. Đôi này dường như không bận tâm cho lắm, vẫn còn ôm ấp nhau thủ thỉ. Khuôn mặt Hồng Hài Nhi đỏ bừng cả lên, chắc hẳn lại bị Trương Tâm Hàn đáng ghét dùng những lời lẽ không được trong sáng cho lắm hứa hẹn cái gì đó. Khuôn mặt đỏ bừng của nàng gần như sắp nổ tung, còn với Trương Tâm Hàn, những câu nói như thế này hắn đã thuộc nằm long từ lâu lắm rồi. Đôi lúc hắn nghĩ, chỉ có hắn mới khai thác được triệt để sức sát thương từ những câu nói như rót mật vào tai này. Nhẹ nhàng thì cái gì mà “Hôm nay em mặc bộ đồ này tự nhiên anh thấy đẹp, quyến rũ và hết sức gợi.....” rồi đến cực điểm thì là “Anh thà được một lần ngửi được mùi tóc thơm của em. Anh thà được một lần xiết chặt bàn tay của em, anh thà được một lần nếm hương vị ngọt từ nụ hôn của em còn hơn là sống bất tử mà không được điều ấy. Nhưng điều anh tự hỏi lúc này là số đo ba vòng của em là bao nhiêu...”
    Từ xa, bốn người đang chạy lại gần. Hồng Hài Nhi vừa đẩy được bàn tay của Tâm Hàn đang làm loạn trên người mình ra thì những người kia cũng đã đến. Tên béo cao to vừa nhìn thấy Tâm Hàn đã hét lên:
    “Anh Hàn, giờ này còn ở đây làm gì, sắp bắt đầu rồi, anh hại thằng em đến khổ cả đêm phải ngồi viết “sớ” phát biểu cho anh đây này.”
    “Làm sinh viên giỏi đôi khi rất là không thoải mái...”
    Tên béo này tên Trương Thế Vinh, cùng phòng ký túc với hắn. Ban đầu, hồi mới vào trường, hai tên này ở cùng phòng với nhau, Trương Tâm Hàn thì chân ướt chân ráo mới vào xứ Nam, Trương Thế Vinh hào hiệp lắm, nó chỉ cho hắn rất nhiều thứ, nào là phong tục tập quán, lối sống...đại khái tóm lại là rất nhiều thứ. Nhưng mà thằng mập này có một cái tội không thể tha thứ được, đấy là nhát gái. Cái loại này có thể là do bị ám ảnh từ nhỏ, như kiểu sợ ruồi, sợ nhện, sợ....đi vệ sinh ban đêm hoặc nhát gái hoàn toàn có thể do anh hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với chị em nên thành ra đứng trước chị em mà như đứng trước người ngoài hành tinh, tim đập, chân run, mồ hôi mẹ con thi nhau rơi ầm ầm. Hãy tưởng tượng nhé: Anh quen một cô bé, lằng nhằng mãi mới xin được số điện thoại của nó. Rồi lại lằng nhằng mãi mới rủ được nó đi chơi. Hôm ấy Trương Tâm Hàn không thể ngủ nổi một phút nào khi mà tên mập kia tra tấn hắn cả đêm chỉ với: “Và anh, sẽ là người đàn ông của đời em..”. Rồi thì hôm đi chơi, Trương Thế Vinh mặc quần áo chỉnh tề lắm, đi từ chập tối. Trương Tâm Hàn ở nhà, hết đứng rồi lại ngồi, ngồi rồi lại nằm. Đến lúc hắn chán, chuẩn bị xuống sân ký túc đi dạo, ra đến cửa đâm ngay vào Trương Thế Vinh. “Sao xong sớm thế??? Hỏi ra mới biết đôi bạn đi cà phê cà pháo ở đâu, anh này không nói câu nào, bạn gái kia thì cũng được thể tỏ ra là mình không phải loại lắm mồm. Nên đôi bạn cứ thế im lặng, uống cà phê. Ai đó đã nói rồi “ Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”. Chẳng hiểu đôi này trao đổi tâm hồn như thế nào nhưng mà đại khái là họ chỉ gửi gắm cho nhau thông điệp trong vỏn vẹn sáu câu thôi.
    “Em uống gì, cà phê sữa nhé!”
    “Vâng”
    “Em ăn kem không?”
    “Dạ, không”
    “Mình về đi”
    “Vâng!!!!”
    Trương Tâm Hàn được một phen cười vỡ bụng. Trương Thế Vinh ấp úng mãi, thì ra chàng chỉ nhìn vào đôi mắt của nàng thôi là mọi ý thơ trong đầu về quê hết. Đúng là “Chí lớn trong thiên hạ không đựng đầy đôi mắt của giai nhân”. Rồi thời gian trôi qua, trình độ cưa cẩm của Trương Tâm Hàn được bồi đắp, giai nhân theo hàng loạt. Trương Thế Vinh phục hắn lắm và tôn hắn làm đại ca, một phần vì hắn học quá giỏi, hai nữa là trai Bắc, giọng nói trầm ấm và dễ thương lắm... Nói là làm đại ca cho oai thôi vì hơn bọn này một vài tháng chứ mấy, hắn cũng tự nhận nhân phẩm của hắn cũng không xứng đáng làm đại ca cho lắm. Đánh nhau thì toàn chạy trước, đến khi thu dọn công hắn lại to nhất do lý do: “Không có sự chỉ đạo và đường lối sáng suốt của anh làm sao các chú có thể đánh hay như thế”. Những bữa nhậu nhẹt, chơi bời nữa, ăn ngon nhất, trả tiền ít nhất cũng chính là hắn. Đôi lúc anh em cũng giơ thẳng cái ngón giữa mà khinh bỉ nhưng không hiểu sao suốt năm năm qua những thằng em của hắn chưa một lần oán trách hắn. Vì anh cứ thử oán trách xem, đi thi thì anh cứ ngồi nhìn chim trên cành và ảnh Bác Hồ nhé. Anh em hắn có tất cả 6 người, hắn là đại ca còn lại là năm cái tên Trương Thế Vinh, Ngô Tùng Lâm, Nguyễn Hoàng Anh, Trần Trung Hiếu và Phạm Ngân Long.
    “Thằng cu Long đâu, bình thường nó hay viết cái đấy hộ anh mà sao mày lại tranh công viết, định lấy việc công để trả thù riêng à. Văn đủ điểm đỗ tốt nghiệp như mày viết không biết tao có dám đọc không nữa.”
    Thằng cao gầy bên cạnh là Nguyễn Hoàng Anh nói:
    “Nó đang ở trong nhà vệ sinh, tối qua đi massage ở đâu về, tý nữa thì tinh tẫn thân vong, bọn em phải đi mua thuốc bổ về cho nó, sáng nay tỉnh dậy đã ôm bồn cầu, cho bồn cầu thưởng thức enzim rồi.”
    Hình như vì đã nghe Tâm Hàn nói những lời lẽ “trong sáng” quá nhiều nên bây giờ không muốn nghe đám bạn của hắn nói nữa, Hồng Hài Nhi nói:
    “Em đi làm đây, bệnh viện lại gọi rồi, chán quá, hôm nay không ở lại chung vui với anh được, chiều nay tan làm em tìm anh nhé!”
    Nói xong là đi, để lại khuôn mặt ngơ ngẩn của Tâm Hàn cũng ánh mắt cười đầy hàm ý của đám bạn hắn.
    “Nhỡ mà có gì xảy ra thì bọn em đứng ở dưới chỗ trông xe khách sạn, anh nháy là bọn em lao lên luôn...”
    ...
    Cả đám cùng nhau quay về ký túc xá chuẩn bị thay đồ, đang đi thì đụng ngay chủ nhiệm Cương. Nhìn thấy Tâm Hàn, lão nói:
    “Sao còn đứng đây, đi thay đồ khẩn trương, cậu định làm mất mặt tôi nữa hả, mà chiều nay đi theo tôi, nhớ chưa, có việc!”
    “Ơ, thế là đi tong buổi tối tươi đẹp với Hồng Hài Nhi rồi, lão này định làm gì đây, có hứa cho đi xem mặt con gái lão thì cũng phải để hôm nào chứ, sao lại là hôm nay!”
    Nỗi buồn là nó cứ miên man thôi, vừa đi hắn vừa hậm hực lẩm bẩm nhưng chẳng thể làm gì khác.
    Vừa bước vào phòng 69, biệt đội này đã thấy một thân hình nhỏ con đang đứng trong nhà vệ sinh soi gương. Phạm Ngân Long, em út của nhóm, mặc dù nhìn thì có vẻ hơi nữ tính nhưng thực tế nó liều mạng chẳng kém mấy anh gì gì bên Trung Đông lái máy bay đâm vào cái tòa nhà gì gì ở bên Hoa Kỳ ấy. Phạm Ngân Long cũng đã từng lên phường uống trà hút thuốc lào một hai ngày ngày vì tội cố ý gây thương tích.
    “Gương kia ngự ở trên tường, nôn xong ai lại đẹp dường như ta..”
    Vừa bước vào lão đại đã phun ngay ra một câu làm cho Phạm Ngân Long buồn nôn lại ngay lập tức.
    “À, đại ca à, về sớm thế, hôm qua em say quá nên không viết được “sớ” cho anh, thông cảm nha, lần đầu phá thân đồng tử cũng phải làm một phát tái tê luôn.
    “Anh thật sự rất không đồng ý với chú về cái việc này, nhưng mà thôi, nếu là anh thì anh cũng làm thế thôi. Ra ngoài kia, đừng có nhận là em anh.”
    “Nhưng cả trường đều biết “đôi ta” cùng đội mà”
    Trương Tâm Hàn giờ chỉ biết chửi thầm mình vì đã dạy cho mấy thằng này quá nhiều thứ, thôi mặc kệ, coi như anh làm từ thiện, qua hôm nay thì cũng chia tay rồi, cho bọn nó hạ thấp nhân phẩm mình một ngày vậy.
    Trương Tâm Hàn mặc nhanh bộ lễ phục cử nhân, đuổi Phạm Ngân Long ra, giành lấy cái gương để tỉa tót lại dung nhan. Trong gương lúc này là một thanh niên đang cười hếch hàm bằng thái độ ung dung ngạo mạn, một nụ cười không hề toan tính hay băn khoăn, đơn giản chỉ vì hắn muốn cười mà thôi. Rất chân thật và tự nhiên hết sức, gương mặt đó tuy vẫn còn sót lại chút gì đó ngây thơ dù rất ít nhưng lại không hề kém đi phần nào sự phong trần, rắn rỏi. Nụ cười của hắn không chỉ như khinh thường tất cả, cũng giống như cái ý chí bất cần của hắn mà còn hiện lên chút tinh ranh, lanh lợi. Một con rắn hổ mang theo khí thế của chúa sơn lâm tất nhiên rất đáng sợ, nhưng nếu nó mang dáng dấp của một con mèo thì sự đáng sợ đó sẽ được thay thế bằng nét cười đầy chất “anh hùng”. Hắn tấm tắc khen ngợi cái vẻ đẹp gần như không ra đâu vào đâu của mình.
    ...
    Kịp chạy đến hội trường thì cũng đúng lúc lễ tốt nghiệp cũng bắt đầu. Mọi người vừa mới ổn định chỗ ngồi, hiệu trưởng cũng đang đọc diễn văn của mình. Sinh viên sau một hồi gà gật cũng được tỉnh giấc khi Trương Tâm Hàn được MC gọi lên phát biểu, rút tờ phát biểu đã gấp làm tư ở túi quần ra, hắn hiên ngang bước lên bục.
    “A nhi ông ha se yố, nhạc vào chưa!!
    Tràng cười vang lên bên dưới, nhưng với Trương Tâm Hàn cái đó không tính là gì. Đùa vui một hồi, cuối cùng bài phát biểu được copy trên web được diễn đọc. Giọng điệu tha thiết, nhớ trường nhớ lớp, hứa sẽ cố gắng học tập “Ơ mà, sao vẫn còn học tập nhỉ??”Mặc kệ, đọc tiếp... Kết thúc bài phát biểu của hắn cũng là lúc các tiết mục ca múa nhạc. Mặc dù các tiết chủ yếu là hát ít hét nhiều, nhảy ít mà lắc nhiều nhưng cũng làm đông đảo anh em thiên thần áo trắng hết sức chăm chú, hú hét không thôi.
    Đám đàn em cũng đến trợ uy cho đại ca. Sáu ông, cùng ca bài “Năm anh em trên một chiếc xe tăng”, hát sai nhạc là một chuyện nhưng cái không thể nào tha thứ được cho cái đội này là còn phụ đề thêm mấy tiếng bùm bùm chíu chíu, loạn hết cả lên. Buổi lễ tốt nghiệp vô tình trở thành cái chợ với đủ loại âm thanh, kèn trống, không ra một cái thể thống gì cả. Thầy hiệu trưởng cuối cùng phải đứng dậy, cầm micro phát biểu để dập tắt cơn cuồng loạn của cái bọn sinh viên cuồng điên này. Bởi vì dù sao, buổi lễ hôm nay cũng có sự góp mặt của mấy cán bộ Thành phố. Vui thì có chừng và nên dừng đúng lúc. Cuối cùng thì buổi lễ đã kết thúc. Sinh viên ùa ra sân trường. Người thì chung với người thân, gia đình. Nữ sinh thì đi chụp ảnh kỷ niệm. Đâu đó thấp thoáng có những cánh hoa được trao tay, rồi những chiếc ôm nồng thắm, những nụ cười và những giọt nước mắt vui sướng, mãn nguyện.
    Ngày cuối cùng của đời sinh viên, đó là sự hối hận khi nhận ra mình thật sự đã lãng phí quá nhiều thời gian cho những lần thức đêm ngủ ngày online trên mạng, cho những buổi lên giảng đường chỉ để buôn chuyện hay nhắn tin. Chẳng bao lâu nữa mỗi đứa một phương, biết khi nào mới có dịp tụ họp đông đủ, cùng nhau ngồi ăn, chơi, quên hết những lo toan đời thường. Những người bạn trong kí túc, những người bạn cùng ngồi trên giảng đường, tất cả đều đến từ nhiều phương trời khác nhau, ban đầu xa lạ, nhưng như một duyên số chúng ta gặp nhau, học cùng nhau, rồi cùng nhau trò chuyện trêu đùa. Đại học đâu chỉ dạy cho ta những kiến thức mới mà còn dạy ta biết cảm thông, biết trân trọng tình cảm dành cho nhau hơn.
    Cùng đám đàn em bước ra khỏi hội trường chuẩn bị cho bữa nhậu không hẹn ngày về, khuôn mặt Tâm Hàn dần dần trở nên xám lại khi từ xa một nhóm năm sáu thằng cũng đang đi đến. Không khí như lạnh dần xuống, tiếng cười tiếng bước chân của đám bên kia dần dần lại gần, 1 thằng to con đi đầu nói:
    “Chào anh Hàn, tốt nghiệp rồi vui không, thằng em đến chung vui với anh đây, các em chào anh Hàn đi.”
    “Ồ, hóa ra đây là anh Hàn à, đẹp lão phết, thất kính, thất kính!”
    “Hoàng Chiến, mày muốn gì, hôm nay anh không có hứng thú đánh nhau với mày, biến đi.”
    Hoàng Chiến nhếch mép cười khẩy: “Hừm, Anh Hàn vui tính quá, em nào dám đánh nhau với anh, hôm nay anh ra trường rồi, cái trịch anh cầm cũng bốn năm, hôm nay thằng em muốn xin anh lại thôi.”
    Thằng Ngân Long từ đằng sau chạy lên, giọng mỉa mai:
    “Chiến này, cầm trịch cũng không đến lượt thằng mất dạy như mày.”
    “Ô, đây chẳng phải, Tiểu Bạch Long à, tao biết anh Hàn quý mày nhưng cầm được hay không thì con giun đất như mày không quyết định được đâu. Chúng mày làm thịt thằng ôn con này cho tao.”
    “Mấy thằng chó...”
    ...
    Ngồi trong đồn cảnh sát, mặt mũi thằng nào cũng thâm xì, lại còn phải nghe lời giáo huấn của mấy đồng chí cảnh sát, đầu Trương Tâm Hàn lúc này cũng chả nghe ra được cái gì, cũng may vừa rồi cũng đã kịp gọi cho chủ nhiệm Cương, giờ hắn chỉ lão sẽ phi thật nhanh đến đây thôi.
    “Tôi đến bảo lãnh!”
    Tiếng nói của chủ nhiệm Cương hư một khúc ca của thiên sứ, làm cả bọn bừng tỉnh. Nhưng khi nhìn thấy khuôn thầy chủ nhiệm thì không thằng nào dám mở miệng nói câu nào. Bước lại gần Tâm Hàn, chủ nhiệm Cương nói:
    “Tôi định hẹn cậu chiều mới đến sở cảnh sát, không ngờ cậu lại đến sớm như vậy, có vẻ nếu để cậu nghỉ ngơi, cậu sẽ lại ngứa ngáy tay chân đúng không.
    Tâm Hàn im bặt không nói được câu nào lẳng lặng đi theo chủ nhiệm Cương.
    “Đi nhanh lên thôi, bên cảnh sát đã có bản tường trình rồi.”

    Hết chương 5.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    David_nguyen,Miên Lý Tàng Châm,nguyenhongthai3a1991,thichlualanh2G,
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status