Lựa Chọncác bạn góp ý cho mình nhé
Tác giả: Tiểu Bảo (edited by:Tiểu Cường)
Chương:1
Những cơn gió xuân thổi khe khẽ làm lung lay những cành liễu dưới ánh trăng tỏa sáng như nụ cười tiên nữ. Xa xa, một đám mây đen đang ùa đến, đêm nay sẽ lại là một đêm mưa nặng hạt. Phố đêm vắng lặng, hắn đột nhiên bật dậy, có tiếng chân người. Tiếng chân dồn dập trong con ngõ nhỏ rồi dừng lại trước cửa nhà. Tại sao tiếng bước chân lại khiến hẳn choàng tỉnh dậy giữa giấc ngủ say? Mọi giác quan của hắn trở nên căng thẳng cực độ, tâm trí hắn bồn chồn muốn phán đoán kẻ nào lại tìm đến nhà hắn lúc nửa đêm. Có lẽ đó là một trong những tên kẻ thù không đợi trời chung mà hắn đã kết oan gia trong hơn nửa đời người đâm chém trên khắp mọi miền dải đất hình chữ S này. Cuộc đời hắn, cửu tử nhất sinh nên hắn đã quá quen với cái cảm giác này. Bản năng dã thú không cho phép hắn được lơi là cảnh giác, dù là khi ngủ. Điều quan trọng nhất trong thế giới đầy màu máu của hắn rất đơn giản, chỉ là giết hay bị giết. Bất chợt, hai tiếng nổ khô khốc vang lên. Tiếng súng, phản xạ lật người sang một bên, hắn gồng mình như một con thú trong bước nhảy vồ tới kẻ thù. Hắn chạy cuống cuồng sang phòng ngủ còn lại, vốn để không từ khi con mụ oshin nhà hắn về quê ăn Tết.
Hồi tối, hắn nhậu khuya, về nhà và nôn mửa, vợ hắn đã mang đứa con trai mới hai tháng tuổi sang phòng đó để được ngủ yên. Cánh cửa mở toang, với tay nắm và ổ khóa bị phá nát. Ở trên giường, vợ hắn nằm sấp trong vũng máu. Viên đạn thứ hai đã bắn vỡ sọ người đàn bà với chiếc đầm ngủ hiệu WoW mà hắn đã tặng nàng trong ngày valentine đầu tiên hai người hẹn hò, cảm giác ấy như ùa về trong tâm trí của kẻ máu lạnh nhưng hết mực si tình. Ánh trăng, đúng rồi, trăng hôm đó đẹp và dịu dàng như làn nước hồ thu, trăng hôm nay cũng đẹp. Trong cơn say, hắn vẫn nhớ rõ đã hẹn nàng rằng “ anh ngủ một chút, sau đó chúng mình sẽ cùng ngắm trăng và anh muốn em cho anh một cô con gái xinh đẹp giống mẹ nó”, hắn như ngây dại, quá khứ, cái quá khứ ấy cứ như là mộng vậy. Chúng ta không nên quên đi quá khứ mà hãy nhớ đến nó như một hồi ức đẹp để rồi khi nhớ lại, dù buồn hay vui, quá khứ như những nốt nhạc tinh tế trong bản nhạc cuộc đời của mỗi chúng ta, nó mang lại cho ta những dư vị thật khó quên. Bỗng một tiếng sét vang lên xé toạc màn đêm, một lần nữa đưa hắn về thực tại. Vợ hắn, trên đầu còn găm viên đạn vẫn cố gắng che chở đứa con bé bỏng trong những giây phút cuối cùng của đời nàng. Hắn rống lên, tại sao kẻ thù lại không nhằm vào hắn, một cái bia sống, mà lại là vợ hắn. Hắn rút vội con dao giấu trong ống giày, lao qua cửa sổ tấng hai, nhảy xuống ngõ vắng. Lúc này trong tâm trí của hắn, không có gì khác ngoài tìm kiếm và xử “ mấy thằng chó” ấy. Ánh đèn đường le lói trong con ngõ tối tăm như làm cho khung cảnh càng thêm tang thương, trời đã bắt đầu đổ mưa, những cơn mưa xuân bao giờ cũng lạnh buốt. Cảm giác của con thú săn mồi thôi thúc hắn, hắn đuổi theo bản năng, xa xa, thấp thoáng hai bóng người rẽ vội vào một con hẻm. Hắn nhếch mép cười: “ mẹ, ở cái khu phố cổ này, còn ngõ lối nào mà tao không thuộc ?” Bất ngờ, mắt hắn tối sầm lại, âm thanh cuối cùng trước khi lịm đi mà hắn nghe được là một tiếng cười quen thuộc mà hắn ko còn tỉnh táo để nhớ đó là của kẻ nào.
Một gáo nước lạnh ngắt khiến hắn choàng tỉnh, toàn thân hắn ê ẩm, tay bị trói chặt, hắn bị trói dựa vào tường, ánh sáng của chiếc đèn dây tóc khiến mắt hắn chưa thể thích ứng được ngay.
“Anh trai đi đâu mà về khuya thế ?” kèm theo là tiếng cười the thé đến ghê tởm.
Rất nhanh tỉnh táo trở lại, hắn nhận ra trước mặt là hai thằng đâm thuê mà hắn thu nạp được trong một phi vụ hồi đi Tam Giác Vàng.
“Hai thằng chó, chúng mày muốn gì đây ?” với một con chó săn thành tinh như hắn, rất nhanh đã đánh hơi được sự nguy hiểm trong hoàn này.
“Có muốn gì đâu, hai thằng em cũng chỉ giúp người ta một vài việc lặt vặt thôi, hí hí hí, Anh Tùng ha?”
Vẫn là cái giọng the thé không phân biệt được giới tính của thằng Thủy. Thằng này trước đây hiền lành không khác gì cục đất, nhưng cuộc đời là vô thường, biến cố xảy ra, khiến cuộc đời nó trở nên như bây là khi nó chứng kiến cảnh lão cha dượng biến thái hành hạ và hiếp mẹ nó đến chết. Trong cơn say của lão, nó cũng trở thành món đồ chơi để thỏa mãn cái khao khát bệnh hoạn kia. Nó không thể quên được tiếng cười man rợ của thằng đàn ông đốn mạt đó. Từ đó, nó có cảm giác khao khát được hành hạ đàn ông theo chính cái cách mà “thằng bố dượng” đã làm với nó.
Thằng Tùng không nói gì, chỉ nhếch mép cười khinh miệt. Đối với một thằng máu lạnh như hắn, lời nói còn quý hơn những thứ mà hắn bắn vào “bên trong” thằng Thủy. Nó nhìn hắn và hỏi:
“ Cái đó đâu”
“ Cái đó thì sao, chúng mày muốn gì ?”
“ Nói” vẫn là giọng nói lạnh lùng đến run người của Thằng Tùng.
“Nếu không thì…..hihi” thằng biến thái thêm vào.
“Mẹ, hóa ra trước giờ tao nuôi chó hoang à, hự”
Thằng Tùng thẳng chân đạp cho hắn một cái: “Nhiều lời quá, giao ra hoặc mày…”
Nó rút con dao của hắn diễn tả động tác mổ lợn, quá rõ ràng rồi, nếu không giao “thứ kia” ra, hắn sẽ không khác gì những con lợn mà hắn đã thịt, trước khi huy hoàng như một ông trùm năm năm trở lại đây.
“ Mẹ, tao còn sống sót đến bây giờ, có cái sẹo nào trên người mà tao không nhớ ? thằng pê đê kia, vết sẹo trên lưng tao không vì đỡ kiếm cho mày thì mày còn đứng đây mà đĩ thõa thế không? Còn thằng Tùng, tao mất một ngón tay để đánh bạc cho mạng của m…..
“Anh hai à”, thằng Thủy không để hắn nói hết câu “Hai cái mạng này là do anh cứu, anh thương thì thương cho trót, không xử anh thì thằng em cũng đi theo chị nhà luôn. Thế chẳng phải phí công anh cứu à, anh ha???”
Thằng Thủy đưa cái mặt với chút phấn son phụ khoa tởm lợm lại sát mặt hắn, bỗng nó thét lên kinh hoàng:
Ú aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa á
Tiếng hét chói tai như phá tan tầng hầm ẩm ướt. Phải công nhận thằng biến thái này có bộ hơi quá khỏe, tiếng hét của nó làm thằng Tùng giật mình. Rồi với bản năng nhạy bén, thằng Tùng lao về phía hắn, mặc kệ thằng Thủy với vòi máu phun đang ra từ cổ. Nhưng quá muộn rồi, một tiếng nổ chát chúa vang lên, thằng Tùng đổ sập cơ thể vạm vỡ xuống sàn hầm lạnh giá. Hắn bình thản nói:
“Vẫn là bài vỡ lòng, dây lưng, nghe chưa hai thằng chó”
Thằng Thủy nằm thoi thóp thở trong vũng máu, máu từ cổ nó vẫn rỉ ra nhuộm đỏ sàn nhà, nó nhìn hắn với ánh mắt bất nhẫn pha lẫn một tia van xin. Nó mấp máy môi như muốn hỏi tại sao, nhưng nó mãi không bao giờ nhận được câu trả lời. Họng súng lạnh băng đã gửi một viên đạn vào sọ nó rồi.
Hắn lững thững đi về nhà. Trời vẫn đang mưa, cơn mưa nặng hạt phủ xuống mặt đất che mờ đi hình bóng liêu xiêu của hắn. Chợt hắn nhớ ra đứa con trai đang ngủ cùng vợ, hắn chạy thật nhanh về nhà. Bước chân vào căn phòng, nhìn thấy xác vợ, hắn lại òa khóc. Hắn khóc một cách đáng sợ khi chạm vào xác chết lạnh ngắt của nàng. Nàng đã bỏ đi mạng sống để bảo vệ con, nhưng chính cái chết của nàng lại giết đứa bé ngay sau đó. Nó tím ngắt, đã chết vì ngạt thở dưới xác của mẹ mình. Hắn khóc, có lẽ trong suốt ba mươi mấy năm cuộc đời đây là lần hiếm hoi hắn khóc. Cái quá khứ đâm chém của 1 con thú máu lạnh đã tôi luyện trái tim hắn trở nên bạc màu, chai sạn. Vậy mà giờ đây, nhìn người vợ hiền yêu thương vì muốn bảo vệ đứa con mà bất đắc dĩ lôi nó đi theo, hắn cảm thấy sự run rẩy trong trái tim không biết đã ngủ quên bao nhiêu lâu trong lồng ngực mình. Rồi hắn lại cười, tiếng cười khô khan, tại sao hắn lại cười? Chắc chỉ mình hắn biết. Thuốc lá, đúng rồi, hắn cần thuốc lá, cái chất kích thích ấy, nó sẽ làm hắn tỉnh táo hơn phần nào. Hắn lục tìm điện thoại và gọi cho đàn em:
“Mày à, đến nhà anh ngay, nhớ cầm theo gói Vina….”
Chẳng biết bên đầu dây trả lời thế nào, hắn lười biếng lắc đầu rồi quăng chiếc điện thoại vào góc tường. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm, hắn thấy cuộc đời hắn có quá nhiều chìm nổi, ký ức quay trở lại. Khi những trang giấy đã ngả vàng theo thời gian trong cuốn hồi ký mang tên “Kỷ niệm” mở ra, hắn thấy lại chính mình ngày xưa và con người hắn bây giờ đã khác như thế nào.
Từ khi sinh ra cho đến khi đi học dở lớp 3, hắn phải nghỉ học để giúp cha mẹ hắn làm cái việc mà người đời cho là thất đức: ‘nghề mổ lợn”. Cha mẹ hắn, hai người nông dân chân thiện. Ngày tiểu Tuấn Nam được sinh ra, họ trao cho nó mọi yêu thương, vỗ về, mong ước nó sau này trở thành người tốt, vào được đại học, cho gia đình bớt khó khăn và hơn hết là thoát khỏi vùng tâm lũ miền Trung này. Nhưng trời cao vốn hay trêu người, tiểu Tuấn Nam ngày một lớn mà nhà thì nghèo quá. Hoa màu, cây cối trồng đắp tới ngày hái quả thì sau một đêm lũ về, cánh đồng ngập trắng, bao nhiêu công sức tần tảo bỗng hóa hư không, thắt ruột thắt gan làm lại nhưng rồi trời xanh không mắt kia vẫn không buông tha cho họ. Vì mưu sinh, họ làm đủ mọi việc, kiếm được đồng nào hay đồng ấy, ăn ít đi một chút, dồn tiền nuôi tiểu Tuấn Nam ăn học.
Hồi ấy, việc khuyến khích bà con đứng lên sau lũ, xây dựng đời sống mới được một đồng chí cán bộ ở tận Trung Ương xuống xã phổ biến. Ủy ban nhân dân xã được tặng cho một chiếc đen trắng để tiện theo dõi chính sách và hơn hết là cảnh báo lũ để kịp thời trợ giúp bà con. Chiếc tivi đen trắng vào thời điểm ấy nó như là một cái gì đó thần thánh lắm. Lũ trẻ chạy con lăng xăng, náo loạn hết cả ủy ban để được xem cái gọi là “vô tuyến” nó như thế nào.
“Oa, chúng mày ơi, có một cô rất xinh đang ở trong vô tuyến” Một cô bé, có thể coi là lớn nhất trong đám, chỉ vào cô phát thanh viên đang nói trên vô tuyến.
“Tao biết rồi, cô đấy gọi là cô dâu, chỉ có cô dâu mới là xinh nhất”….Một thằng người gầy loắt choắt phát biểu
“Ui thật à, sao mày biết”….Bọn kia nhao nhao
“Sao tao lại không biết, hồi giờ cha tao lên thành phố đi làm, viết thư về bảo vậy”…thằng kia trả lời với vẻ mặt đắc ý….
Câu chuyện của bọn trẻ con cứ như thế diễn ra mãi không thôi. Tuấn Nam khi ấy 6 tuổi, đang học lớp 1. Nó cũng cố chen vào xem tận nơi, rồi nhìn vào cái gọi là “vô tuyến” ấy, với đầu óc thuần khiết thơ ngây của một đứa bé, nó thấy “cô dâu” kia mặc đẹp thế, chắc là nhiều tiền lắm, sau này nó cũng phải lấy một “cô dâu” để cho cha mẹ nó bớt khổ.
Ông cán bộ Trung Ương, với khuôn mặt đầy thịt, đeo cái kính mắt tròn, đang phát biểu cái gì gì về phân công lao động, rồi hợp tác xã, mỗi người một nhiệm vụ xây dựng lại đời sống sau lũ, nói tóm lại là rất nhiều chủ trương và từ ngữ chuyên môn, bà con thì gật gù, ù ù cạc cạc, hiểu nhiều lắm cũng chỉ một phần ba, nhưng họ hăng hái lắm, quyết tâm làm lại cuộc đời. Bao nhiêu lâu sau, mới đến tiết mục phát trợ cấp. Hồi ấy, tiền bạc nó xa xỉ lắm, nên tỉnh trợ cấp cho từng nhà các công cụ kinh tế, rồi từ đấy làm ra tiền mà hưởng. Nhà thì cái máy dệt, nhà thì đôi bê, nhà thì đôi lợn, nhà thì chục con gà, nhà Tuấn Nam được phân cho 1 đôi lợn, để làm giống, sau này sẽ để mổ thịt, mang ra chợ bán cho bà con. Thế là từ đấy nhà Tuấn Nam có nghề mổ lợn. Ban đầu cha mẹ nó mừng lắm, nhưng mà cho lợn lại không cho cám thì nuôi làm sao được, ba miệng người ăn rồi, giờ lại thêm đôi uyên ương này nữa, người nông dân phải làm gì???. Rồi họ cũng tặc lưỡi, kệ, mình ăn ở lương thiện, ông trời cũng chẳng tuyệt đường đâu mà, để đến đâu thì tính đến đó.
Họ đi vay mượn đây đó, cũng được một khoản kha khá, quyết tâm đầu tư vụ này. Nhưng bên cạnh đó, việc đi học của Tuấn Nam lại cũng là một vấn đề đau đầu. Tuấn Nam cũng không phải một thằng đần, bé tý tuổi nhưng nó rất biết ý, nó từng hiên ngang đứng giữa nhà yêu cầu gia đình cho nó thôi học để góp sức giúp gia đình, theo đúng khẩu hiệu ở trường mà hôm nào cô tổng phụ trách cũng phổ biến: Tuổi nhỏ làm việc nhỏ. Cha mẹ hắn cười hiền từ, khuyên nhủ nó quay lại học tập, ông bà vẫn có thể xoay xỏa được. Nó không nói gì, nhưng từ lúc đó nó cảm thấy nó như là một gánh nặng cho gia đình, đã thế nó sẽ học thật giỏi để bù đắp cho cha mẹ. Nhưng ở đời, nào có đẹp như giấc mộng đêm hè, ở cái xứ chó ăn đá, gà ăn sỏi này, nghèo thì nghèo đều, có khá hơn một chút thì cũng chỉ là thêm một chén cơm chứ vẫn còn thòm thèm.
Tuấn Nam năm nay lên lớp 3, thành tích học tập không có đứa nào trong xã đuổi kịp, 2 năm học sinh giỏi liên tục, hôm lên xã nhận phần thưởng, nó đc các bác lãnh đạo thưởng cho 2k tiền mặt, nó mừng lắm, nghĩ ngay đến việc để dành, sau này cưới “cô dâu”, không cần phải xin cha mẹ. Nhưng nó thấy không đúng, hiện tại, phải giúp gia đình trước đã, thế là trong tư duy của nó, cha mẹ làm việc nhiều thì chắc đói lắm, nó chạy ngay ra chợ mua một lố cám lợn về nhà. 2k hồi đấy nó có giá lắm, được tận ba bao cám lợn, nó khệ nệ chạy đi chạy lại mấy lượt mới bê được 3 bao cám về đến nhà. Về đến nhà, mẹ hắn mắt chữ i mồm chữ o nhìn nó:
“Đâu ra cái bao cám này con??”
“ Me, cha mẹ làm nhiều việc, con nghĩ cha mẹ đói lắm rồi, thôi bây giờ cha mẹ nghỉ ngơi 1 chút đi, lợn để con cho ăn, cám này mới, chắc chúng nó thích lắm. Cha với mẹ đi ăn cái gì đi”
Ngất!
Mẹ nó lắc đầu cười khổ: “Khôn mấy thì cũng là trẻ…..Nhưng mà phấn khởi, con mình không giống con người ta, nó biết nghĩ thế, sau này sẽ là một người tốt”.
Rồi ngày vui ngắn chẳng tày gang, vẫn là trời xanh vô tình. Vẫn là lũ. Mẹ nó đang mang thai đứa em của nó, dòng nước điên cuồng đã cuốn trôi người mẹ thánh thiện mà nó hết mực tôn thờ, nó không thể làm gì vì nó nhỏ quá, sức mấy mà níu giữ được giữa dòng nước xoáy, nó khóc, gọi mẹ đến lạc giọng, nhưng bất lực nhìn người mẹ mang theo đứa em trong bụng bị dòng nước khốc liệt, vô tình cuốn đi. Nó may mắn bám vào cây xoan trước nhà nên thoát chết. Nó, một đứa trẻ ngây thơ, thuần khiết, vô lực nhìn người mẹ yếu ớt bị nước cuốn trôi, cú sốc tinh thần quá nặng nề, đầu nó muốn vỡ tung. Nó cứ bám vào thân cây, nhà cửa cũng bị gió lốc xô đổ. Cha nó đâu, sao không thấy về, nếu cha nó ở đây thì có lẽ mẹ nó và em nó sẽ được cứu.
Nước cuối cùng cũng rút, nó gục ngã xuống mặt đất ẩm ướt. Không biết sau bao lâu, nó bật tỉnh dậy, nó đang nằm trên một chiếc phản, gọi là phản thôi nhưng nó là một mảnh gỗ, có lẽ là từ chiếc tủ tường của nhà. Lúc này trời tối như bưng, bốn bề yên lặng, những cơn gió thổi qua mang đến cho nó cái cảm giác rờn rợn. Trong đêm tối, bụng nó sôi lên ùng ục.
Mẹ ơi, con đói quá‼!
Nhưng nó chợt bặt tiếng ngay vì nhớ ra rằng mẹ nó có còn nữa đâu, nước đã cuốn mẹ và em nó đi. Nó lại òa khóc, tiếng khóc nghẹn ngào. Rồi nó lại 1 lần nữa ngất đi…..
Tỉnh dậy lần thứ hai, nó thấy mẹ nó đang ngồi cạnh, nhìn mình âu yếm, nụ cười của bà là một hình ảnh không thể xóa mờ trong tâm trí nó.
Mẹ, mẹ về rồi à, con nhớ mẹ quá, con đói quá….
“Con đói rồi thì ăn bát cháo này cho ấm bụng đi” Người đàn bà nhỏ nhẹ đáp
Dạ…không, không phải giọng mẹ nó, nó bừng tỉnh hoàn toàn, bên cạnh nó là cô Thúy, người hàng xóm bên cạnh nhà nó.
Mẹ con đâu cô Thúy, cha con đâu
Bà Thúy rân rấn nước mắt:
Cha con về, thấy con ngủ mệt, gửi cô trông, ba con đi tìm mẹ con rồi.
Nó không hề giận ba nó, nó không biết sao lúc lũ về, cha nó ở đâu, nhưng một luồng ấm áp trong lòng trỗi dậy khi nó biết cha nó vẫn ổn và đang đi tìm mẹ nó, biết đâu mẹ sẽ lại về với mình, tư duy trong sáng của một đứa trẻ vẫn như thế, nó không phát hiện ra trong mắt bà Thúy hiện lên vẻ thương xót lẫn nghẹn ngào. Bà biết, mẹ nó sẽ mãi mãi không bao giờ về với nó được nữa. Hôm qua người ta tìm thấy xác bà bị vướng vào một cây to, cả mẹ và đứa con trong bụng đã đi xa lắm rồi. Nó ăn ngấu nghiến bát cháo và liếm sạch sẽ, dường như vẫn còn đói lắm, bà Thúy lắc đầu, đứng dậy múc thêm một bát nữa cho nó và lại ngồi xuống bên cạnh.
Sau này em con là con trai thì sẽ tên là Túc vì ba mẹ con chỉ mong chúng con được sung túc còn ba mẹ thì không khổ nữa.
Còn nếu là con gái thì sẽ tên là Vân, bởi mây chiều quê mình đẹp lắm.
Bà Thúy ậm ừ, nó còn quá bé, làm sao chấp nhận được sự thật này, thôi để chờ cha nó về, cha con với nhau nó dễ hơn. Bà lặng lẽ nhìn nó. Thương lắm thay….
Đã 3 tuần kể từ hôm nó tỉnh lại, cha nó vẫn chưa về, nó hỏi bà Thúy, nhưng bà thì biết gì hơn nó? Bà chỉ dịu dàng khuyên nó chờ đợi, rồi cha sẽ tìm được mẹ và sẽ về với nó. Lại 1 tuần nữa trôi quá, nó vẫn không thấy cha nó về, không đúng, cha nó vẫn ổn mà, sao cha nó vẫn chưa về, hay mẹ bị cuốn xa quá, cha phải đi xa tìm. Nó rạo rực trong người, nó phải đi tìm ba nó. Đó là một đêm đông lạnh giá, nó, một thằng bé 8 tuổi, 1 mình cạy cửa bước ra khỏi nhà bà Thúy, quyết tâm đi tìm cha mẹ.
Mưa vẫn rả rích rơi, lúc này trời đã gần sáng, hắn vẫn ngồi trong phòng, bên cạnh là xác người vợ và đứa con trai. Từ sau cái đêm đó, rồi đến lúc gặp đại ca, đâm chém đông tây, gặp nàng, và nhận ra nàng là người tốt với hắn nhất, phần người nho nhỏ trong trái tim thú dữ của hắn như thức tỉnh, nàng đã đánh thức hắn và sưởi ấm trái tim hoang dại ấy. Vậy mà giờ đây nàng lại rời bỏ hắn. Hắn hận, ông trời thật quá không công bằng, lấy đi tất cả những người mà hắn yêu thương. Còn kẻ thủ ác kia, “thằng tiểu nhân”, hắn không biết kẻ kia là ai, con tim hắn bây giờ lại đanh thép trở lại. Hắn phải tìm ra kẻ đó.
Có tiếng bước chân bước gần về phía căn phòng:
Đại ca, em đến rồi‼‼‼‼!
Hết chương 1
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile