TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 10 của 10

Chủ đề: [Kiếm hiệp] Thiên sát - Hoàn Thành

  1. #6
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 5: Thảm sát




    Trong lúc Tiên Khách đang luyện tập cực khổ, hắn lại không hề biết rằng có một biến cố đã xuất hiện trong làng.

    Giờ nghỉ trưa đã qua, dân làng đều tiếp tục công việc ban sáng của mình của mình. Nhưng không phải ai cũng nhiệt tình làm việc như thế.

    “Nóng chết đi được!” Một người thanh niên vạch áo ra rồi phe phẩy tay liên lục.

    “Thôi đi! Cố mà làm! Ngươi noi gương Tiên Khách kìa, dù trời nắng hay mưa thì vẫn làm việc chăm chỉ!”

    Từ phía sau người thanh niên, một người đàn bà đi ra và cằn nhằn. Nghe người đàn bà này nói như thế, cậu thanh niên cười khổ không thôi:

    “Mẹ à! Sao lại so sánh con với Khách đại ca chứ, đâu phải ai cũng có sức khỏe hơn người như hắn đâu!”

    “Được rồi, không so thì không so. Người khác cũng bắt đầu đi làm rồi, con lại đây uống chén chè rồi hãy đi!”

    Người đàn bà đưa một chén chè đã chuẩn bị sẵn cho người thanh niên, nhìn con trai mình đang uống chè, trên khuôn mặt bà nở một nụ cười ôn nhu.

    “À, đã quá! Chè mẹ nấu là ngon nhất!”

    “Bớt nịnh đi ông tướng, mau đi làm!”

    Lúc mà người thanh niên này định tạm biệt mẹ mình, hắn chợt thấy được một nhóm người lạ đang đi vào trong làng.

    Cả nhóm người này mặt quần áo đen kịt, che toàn bộ thân thể và chỉ để lộ ra đôi mắt, còn một điểm đặt biệt nữa là bọn họ đều mang trên ngực trái một miếng kim loại hình ngọn lửa màu đồng. Nhìn bọn người này, không hiểu sao người thanh niên cảm thấy lạnh lẽo đến tận linh hồn.

    Nếu Tiên Khách có mặt ở đây và chứng kiến nhóm người này, hắn sẽ nhận ra ngay, đây chính là bọn sát thủ đã tàn sát cả nhà hắn vào hai năm trước.

    “Có phải trong làng này có một người tên Vân Tiên Khách?”Một tên có vẻ giống như người đứng đầu hỏi hai mẹ con người thanh niên.

    Trực giác mách bảo đây là những kẻ vô cùng nguy hiểm, người thanh niên lập tức chắn phía trước mẹ mình và trả lời.

    “Các người là ai? Tìm Khách đại ca để làm gì?”

    Kẻ đi đầu không trả lời câu hỏi của người thanh niên, hắn quay đầu về đám người phía sau và ra lệnh:

    “Một mống cũng không để lại!”

    “Tuân lệnh!”

    Sau đó, cả đám người đồng loạt tách ra về mọi hướng của ngôi làng.

    “Các ngươi muốn làm gì?”

    Thấy tình hình bất ổn, người thanh niên này hô lên, nhưng hắn không bao giờ nhận được câu trả lời. Hai mẹ con hắn bỗng cảm thấy cổ nóng rát, rồi ý thức của họ dần mờ đi trong khi máu đang tuôn ra như suối. Trước khi mất đi toàn bộ ý thức, người thanh niên nhìn thấy mắt của kẻ áo đen híp lại, giống như đang cười nhạo bản thân mình.

    Nhìn hai cái xác dưới chân mình, kẻ mặt áo đen không hề có hành động như thừa nào, hắn tiếp tục kéo lê thanh kiếm của mình bước qua hai cái xác rồi hướng vào trong nhà.

    “Oe oe oe!”

    Từ trong nhà, một tiếng trẻ con khóc vang lên rồi lại im bặt, cả căn nhà giống như chìm vào trong bóng đêm, mất đi tất cả sự sống.

    Bắt đầu từ thời điểm này, khắp nơi trong ngôi làng cũng bắt đầu vang lên những tiếng khóc lóc, van xin, mắng chửi đầy chua chát và không cam lòng. Nhưng tất cả những âm thanh đáng thương ấy đều biến mất trong mười phút sau, khi mà tất cả bọn sát thủ đều tụ tập lại đầy đủ.

    “Còn sót ai không?” Kẻ đầu lĩnh chất vấn một cách lạnh lùng.

    “Còn một nữ nhân! Nghe từ miệng của bọn dân làng thì nàng ta là người thân thiết với mục tiêu nhất!”

    Nghe được tin này, khuôn mặt của kẻ đầu lĩnh bỗng biến dạng, không biết là hắn đang cười hay là gì, nhưng giọng nói của hắn lại mang nét hưng phấn:

    “Đi đến nơi đó!”

    ………………….

    Từ lúc Tiên Khách bắt đầu đi luyện kiếm, Tử Tiêu đã để ý thấy những vết rách trên áo của hắn. Theo nàng nhớ, Tiên Khách chỉ có mỗi hai bộ quần áo để mặt thay phiên qua ngày, bây giờ hắn lại bị rách hết một cái thì thế nào.

    Không đành lòng, Tử Tiêu liền nghĩ đến số quần áo của cha nàng để lại, nàng liền lục lọi chúng ra để lựa chọn vài bộ cho Tiên Khách. Nhưng mà quần áo cất đi quá lâu, tất cả đều đống bụi, cũ mèm. “Như thế này làm sao mà tặng Tiên Khách được?” Nghĩ như thế ,Tử Tiêu bèn đem cả đống đó để đi giặt giũ lại cho sạch sẽ .

    Trong lúc nàng đang vừa giặt đồ vừa hát vu vơ, chợt nàng nghe thấy rất nhiều âm thanh lạ đến từ bên ngoài. Tò mò, nàng bỏ công việc đang dang dở để đi đến bên cửa và xem qua khe hở. Để rồi nàng đã thấy hình ảnh mà cả đời nàng không bao giờ quên được.

    “Ọe ọe!”

    Vừa chứng kiến cảnh bên ngoài, Tử Tiêu hoảng sợ lùi ra sau một bước rồi nôn mửa ra. Cảnh tượng bên ngoài tạo lực chấn động quá lớn đối với nàng.

    “Bọn chúng là ai? Sao cả những được trẻ vẫn không tha cơ chứ?”Cố gắng dừng việc nôn mửa lại, Tử Tiêu lẩm bẩm.

    Nhưng tình cảnh thế này không cho phép nàng nghĩ ngợi nhiều như vậy nữa, nàng nhanh chóng tìm ra cách tránh khỏi kiếp nạn này. Từ duy nhất xuất hiện trong đầu nàng vào lúc này chính là “Trốn!!!”.

    Nghĩ như vậy, Tử Tiêu liền chạy vào trong phòng của mình, chui thẳng vào chiếc tủ quần áo. Không an tâm, nàng rút con dao nhỏ hay mang bên người ra và cầm chắc trên tay.

    “Tiên Khách, mong ngươi đừng trở về lúc này?”Tử Tiêu cũng không hề quên Tiên Khách, nhưng không có cách nào để báo nguy cho hắn, nàng chỉ còn cách cầu nguyện.

    Mãi cho đến khi bên ngoài không còn phát ra âm thanh nào nữa, Tử Tiêu không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, sự im lặng lúc này còn gây ra cho nàng áp lực còn lớn hơn cả lúc nãy. Toàn bộ không gian chìm vào im lặng, không biết từ lúc nào, cả người của Tử Tiêu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngay cả thở nàng cũng không dám thở mạnh.

    “Rầm!”Âm thanh đinh tai vang lên, nàng liền nhận ra âm thanh này phát ra do ai đó phá cửa nhà mình.

    Cả người nàng bắt đầu căng cứng, hô hấp đã chậm đến mức tối đa, lo sợ những người bên ngoài nghe thấy âm thanh do nàng phát ra.

    “Bộp bộp!”

    Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trống ngực của Tử Tiêu lại càng đập dồn dập.

    Chợt, bước chân dừng lại, tim nàng như muốn ngừng đập trong khoảnh khắc này.

    “Cạch!”

    Không đợi kẻ bên ngoài mở cửa tủ, Tử Tiêu đã lao ra ngoài, không phân biệt trước mặt là ai, nàng chỉ biết cầm con dao đâm thẳng về phía trước.

    Ngay từ đầu, kẻ đi đầu nhóm sát thủ khó có thể ngờ đến việc Tử Tiêu lại phản ứng thế này. Vậy nên khi thấy Tử Tiêu chủ động xông ra và đâm thẳng vào mình, mắt của hắn mở to ra, trí não không thể nào phản ứng kịp. Nhưng với một kẻ sát thủ như hắn, bản năng chính là yếu tố quan trọng nhất để giữ mạng, cũng như lúc này, bản năng của hắn liền lựa chọn hy sinh cánh tay để đổi lấy mạng của mình.

    “Xoẹt!”

    Cảm giác mình đã đâm trúng gì đó, Tử Tiêu ngẩng đầu lên, nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho tinh thần nàng chìm vào hố sâu tuyệt vọng. Chỉ thấy tên sát thủ đã dùng chính cẳng tay của mình để đỡ mũi dao của Tử Tiêu, nếu con dao của Tử Tiêu chỉ dài thêm mười cm nữa thì hắn sẽ chết, nhưng đời không như mơ, con dao của Tử Tiêu lại quá ngắn.

    “A! Mẹ kiếp!”

    Giật phăng cánh tay đang chảy máu ròng ròng ra, cả khuôn mặt của tên sát thủ vặn vẹo, dù có mang khăn che mặt đi nữa, những kẻ xung quanh cũng có thể nhận ra điều đó. Không phải vì đau đớn, mà là bị một người nữ nhân không hề biết võ công chém trúng, đối với một sát thủ như hắn thì đó là điều không thể nhục nhã hơn.

    “Các ngươi chém con tiện nhân này liên tiếp cho đến chết cho ta!”

    Tức giận làm bản tính tàn bạo con người trỗi dậy, mắt tên sát thủ đỏ ngầu lên, lạnh lùng ra lệnh mà không hề nhìn Tử Tiêu một lần.

    “Á á á!”

    Bị chém bao nhiêu lần, Tử Tiêu không nhớ, nhưng nàng đã quên cảm giác đau rồi. Bây giờ, trong đầu nàng chỉ nghĩ về Tiên Khách:

    “Thật hối tiếc, ta không thể nhìn ngươi một lần cuối!”

    “Sao ta lại nghĩ ích kỷ như thế nhỉ?”

    “Ý thức ta đang mờ dần, Tiên Khách à!”

    “Ngươi nhớ tự chăm sóc bản thân nhé!”

    “Thường xuyên để ý bề ngoài của mình, không phải ai cũng như ta đâu!”

    “Đến chết ta vẫn chưa nói lời yêu với ngươi! Cũng không biết ngươi nghĩ về ta thế nào?”

    “Có lẽ ngươi chỉ nghĩ ta giống một người tỷ tỷ thôi chăng?”

    “Buồn thật, nhưng ta lại mong như thế, nhờ đó mà ngươi sẽ bớt đau khổ khi thấy ta như thế này!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,LaSamPhiêuPhiêu,Miên Lý Tàng Châm,NguyenHoang,
  3. #7
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 6: Bộc phát



    Nói về Tiên Khách, lúc này, hắn đang trên đường đi về làng. Vì chiều nay có ít việc, Tiên Khách cũng không vội vã mà vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh. Chợt, bầu trời bỗng nhiên trở nên âm u.

    “Kỳ lạ, vừa lúc nãy trời còn nắng chói chang, sao lại trở nên âm u như thế này?” Dừng chân lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rồi tự nhủ.

    Nhưng Tiên Khách cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ đến vậy, khi hắn đang định tiếp tục bước đi, hắn bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhói.

    Cảm giác này giống như là có hàng vạn cây kim đâm thẳng vài tim hắn, mang lại cho Tiên Khách cảm giác bất an hơn bao giờ hết.

    Vào lúc này, Tiên Khách bỗng nhớ lại, hắn đã trải qua cảm giác đau đớn thấu tận tâm can này, đó là khi cả nhà hắn bị tàn sát.

    “Thật hối tiếc, ta không thể nhìn ngươi một lần cuối!”

    “Sao ta lại nghĩ ích kỷ như thế nhỉ?”

    “Ý thức ta đang mờ dần, Tiên Khách à!”

    “Ngươi nhớ tự chăm sóc bản thân nhé!”

    “Thường xuyên để ý bề ngoài của mình, không phải ai cũng như ta đâu!”

    “Đến chết ta vẫn chưa nói lời yêu với ngươi! Cũng không biết ngươi nghĩ về ta thế nào?”

    “Có lẽ ngươi chỉ nghĩ ta giống một người tỷ tỷ thôi chăng?”

    “Buồn thật, nhưng ta lại mong như thế, nhờ đó mà ngươi sẽ bớt đau khổ khi thấy ta như thế này!”

    Không hiểu sao, trong đầu của Tiên Khách lại vang lên những lời nói cuối cùng của Tử Tiêu như thế. Nghe những lời này, Tiên Khách gào lên trong đau đớn:

    “Tiêu Tỷ! Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi mà!!”

    Cố nén đau đớn, Tiên Khách dùng hết sức mà lao về làng, hắn chỉ ước mình có thể xuất hiện ngay lập tức bên Tử Tiêu để bảo vệ nàng mà thôi.

    Dù cho Tiên Khách có tập luyện qua võ công, có sức khỏe hơn hẳn người thường, nhưng nếu hắn muốn chạy một mạch về đến làng cũng phải tiêu tốn mất mười lăm phút, như vậy đã là quá trễ rồi.

    “Hộc hộc!”

    Vừa chạy đến trước cổng làng, Tiên Khách đứng sững người lại, cái hắn thấy không phải là cảnh tượng dân làng đang nô nức làm việc như mong đợi, mà lại là khung cảnh chết chóc, máu tươi nhuộm đỏ cả ngôi làng.

    Không đứng lại thêm nữa, Tiên Khách chạy thẳng về hướng nhà của Tử Tiêu. Trên con đường này, biết bao khuôn mặt quen thuộc đập vào mặt Tiên Khách, Hải Thúc nằm đó, khuôn mặt chỉ còn nét căm hận. Những đứa trẻ được Tiên Khách dạy học cũng không thoát khỏi số mệnh, chúng nằm trong vòng tay của cha mẹ mình và chết đi, giống như đang được cha mẹ che chở nhưng vô vọng.

    Nhìn những hình ảnh này, tim Tiên Khách như thắt lại, hắn càng đi sâu vào làng thì lại càng có nhiều xác chết hơn, tâm trạng lại càng trở nên tuyệt vọng.

    Chợt, khi chỉ còn cách nhà mình mười mét, Tiên Khách dừng hẳn bước chân lại. Môi Tiên Khách giật giật, mắt hắn thì nhìn trân trân vào người đang nằm trước cửa nhà hắn kia.

    “Ầm ầm!”

    Bầu trời đổ mưa, như khóc thương cho số mạng đáng thương của những người nơi đây. Nhưng Tiên Khách không để ý, không quan tâm thân mình đang ướt đẫm, trong mắt hắn chỉ có Tử Tiêu.

    Trong cơn mưa, Tiên Khách lê bước đến gần Tử Tiêu hơn. Giờ phút này, Tiên Khách cảm thấy chân nặng như chì, bước một bước sao mà lại khó khăn đến thế. Mười bước, chỉ mười bước mà hắn cảm thấy như đã trôi qua mười năm, để rồi khi đến bên cạnh nàng, Tiên Khách quỳ phịch xuống.

    Tử Tiêu nằm đó, cơn mưa đã cuốn trôi vết máu trên người nàng, làm cho nàng giống như một nàng công chúa đang nằm ngủ giữa mảng máu, khuôn mặt còn treo một nụ cười mãn nguyện, dường như nàng cũng giống như Tiên Khách, đã nghe thấy những lời của đối phương.

    “Tiêu tỷ, ngươi chỉ ngủ thôi phải không? Mau tỉnh dậy!” Hộc một ngụm máu, Tiên Khách thều thào.

    “Dậy mau, Tiêu tỷ, không thì ngươi sẽ bị bệnh đấy!”

    “Làm ơn, dậy đi Tiêu Tỷ!”

    Từ thều thào đến mức hét lên, giọng của Tiên Khách càng trở nên khàn khàn, nhưng Tử Tiêu vẫn chỉ nằm yên đó, không hề có hồi âm. Hắn từ từ đưa bàn tay đang run rẩy của mình lên mặt nàng. Chạm vào khuôn mặt của Tử Tiêu, cảm nhận được sự lạnh lẽo lan truyền đến cánh tay, Tiên Khách nghẹn ngào.

    “Tại sao? Tại sao? TẠI SAO A?”

    Ôm Tử Tiêu vào trong lòng, Tiên Khách ngửa mặt lên trời gào thét một cách bi thiết.

    “Lẹp bẹp….”

    Đang chìm trong đau đớn, Tiên Khách bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, hắn liền dùng đôi mắt vô thần nhìn về phía đó.

    Trong mắt Tiên Khách xuất hiện một đám người, là những kẻ đã giết chính cha mẹ của hắn. Thấy bọn chúng, mắt của Tiên Khách bỗng thay đổi thành giận dữ, điên cuồng.

    Hắn đặt Tử Tiêu xuống đất một cách nhẹ nhàng, giống như đang đối xử với một người đang ngủ chứ không phải là một cái xác chết. Rồi Tiên Khách xoay người lại đối diện với tất cả bọn chúng, hắn bắt đầu chất vấn:

    “Tại sao các ngươi lại giết tất cả dân làng, bọn họ có tội tình gì cơ chứ? Tại sao các ngươi lại nhẫn tâm như thế?”

    Đáp lại Tiên Khách chỉ là ánh mắt bình thản cùng lời nói lạnh lùng của tên đứng đầu:

    “Tất cả những kẻ có quan hệ với ngươi đều phải chết! Đây chính là ngươi liên lụy họ!”

    “Tất cả là do ta sao?”

    Nghe câu trả lời của tên sát thủ, Tiên Khách sững sờ, trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện hàng loạt câu nói như đang nói với chính hắn:

    “Đúng vậy, nếu ngươi không mua quyển bí kíp đó, ngươi đã không hại chết cả nhà mình!”

    “Nếu ngươi không hề quan tâm Tử Tiêu, nàng cũng không chết!”

    “Tất cả là do ngươi, chính ngươi đã liên lụy nàng!”

    Càng tự nói, Tiên Khách bắt đầu cảm thấy mình thật đáng hận. Hắn hận bản thân mình vì nhất thời tò mò mà hại chết cả nhà, vì báo đáp mà hại chết cả làng, hắn hận mình vô dụng, phải chi hắn mạnh được một tý thì có lẽ đã bảo vệ được ai đó.

    Khi Tiên Khách bắt đầu cảm thấy căm hận bản thân, hắn không hề biết là Thiên Sát kiếm đang lóe lên từng đợt, nội lực hắn bắt đầu tăng dần lên.

    Và những tên sát thủ cũng cảm thấy điều đó, khi thấy một màn khí đen bao bọc lấy người Tiên Khách, tên đầu lĩnh bắt đầu cảm thấy bất an, hắn ra lệnh:

    “Lên, giết hắn!”

    Nói rồi, hắn cũng xông lên và chém thẳng vào cổ của Tiên Khách.

    “Keng!!!”

    Một tiếng vang giòn giã phát ra, thu hút sự chú ý của bọn sát thủ. Cái bọn chúng nhìn thấy chính là thanh kiếm của tên đầu lĩnh đã gãy đôi, trong khi Tiên Khách vẫn đứng đó, không tổn hao gì.

    Nhận ra cảnh này, tên đầu lĩnh mở to mắt ra và thốt lên kinh hãi:

    “Cương khí hộ thân, không thể nào!”

    Nhờ vào đòn tấn công của hắn, Tiên Khách cũng đã tỉnh dậy từ trong ý thức. Nhưng lúc này, mắt hắn không còn gì cả ngoài sát khí và hận ý ra, khuôn mặt cũng lạnh lùng hơn bao giờ hết. Cảm nhận những biến hóa của mình, Tiên Khách liếc nhìn từng tên sát thủ.

    Bị ánh mắt của Tiên Khách nhìn trúng, tất cả bọn sát thủ đều cảm thấy lạnh run, điều mà bọn chúng suy nghĩ vào lúc này đó là “Liều mạng”.

    Không ai gọi ai, tất cả đều xông đến Tiên Khách cùng một lúc, hy vọng có thể giết chết hắn để xóa bỏ cảm giác bất an này.

    Nhìn những kẻ như thiêu thân lao đầu vào lửa, Tiên Khách rút thanh Thiên Sát Kiếm ra và nói:

    “Ta sẽ giết hết bọn mi để tế cho dân làng và nàng….”

    Kiếm ra khỏi vỏ, không chết không thôi.

    Ở bên ngoài làng nhìn vào, từng ánh chớp léo lên, kèm theo đó là những âm thanh kêu la thảm thiết của bọn sát thủ.

    Chỉ đến vài phút sau, làng lại chìm vào trong im lặng mãi mãi. Và dưới cơn mưa này, Tiên Khách đi ra từ trong làng, hai tay hắn đang bồng lấy Tử Tiêu, đôi mắt đã mất đi sự lạnh lùng khi nãy, chỉ còn nét yêu thương.

    Trên người của hắn tràn đầy máu tươi, là máu của hắn? là máu của kẻ thù?. Tiên Khách không biết, hắn chỉ biết, hắn đã trả thù cho dân làng rồi.

    ……………….

    Từ ngôi làng mà Tiên Khách đang ở, đi lên về phía Bắc, vượt qua hàng ngàn dặm, có một ngọn núi cao sừng sững.

    Nhìn sơ qua, cả ngọn núi toát lên mùi chết chóc nồng nặc, ngay cả con người cũng không dám bén mảng đến khu vực mười dặm quanh ngọn núi này. Vậy mà, ở trên đỉnh núi lại có một tòa thành, mùi chết chóc ở đây cô đặc vô cùng, có lẽ đây chính là khởi nguồn cho những điều đáng sợ quanh ngọn núi này.

    “Bẩm Tà Vương, toàn bộ sát thủ Đồng Cấp đã chết hết!”

    Sâu trong tòa thành, một lão già quỳ dưới đất và bẩm báo cho một bóng đen đang ngồi trên cao. Nếu Tiên Khách thấy lão già này, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào, bởi vì lão ta chính là người đã bán quyển bí kíp cho hắn.

    Bóng đen nghe lời của lão già thì bỗng cười phá lên:

    “Ha ha ha! Tốt tốt, không làm ta thất vọng!” Nghe tiếng cười của Tà Vương, lão già rùng mình. Cũng phải thôi, vì từ Tà Vương, bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được sự Tà Ác, Bá Đạo cùng Sát khí kinh thiên. Có lẽ, nếu một người bình thường mà gặp hắn thì sẽ bị Sát khí này làm cho điên loạn nói không chừng.

    Cười chán chê rồi, Tà Vương ra lệnh cho lão già:

    “Hộ Pháp, cử ngay năm tên sát thủ Ngân Cấp đi truy sát hắn cho ta!”

    “Tuân lệnh…!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,LaSamPhiêuPhiêu,Miên Lý Tàng Châm,NguyenHoang,
  5. #8
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 7: Văn Nhạn Lên Sàn



    “Khà, đã quá! Đúng là rượu nữ nhi hồng thượng hạng có khác!”

    Giữa bầu trời mát mẻ của buổi chiều, một người trung niên vừa đi vừa uống rượu, thỉnh thoảng lại than phiền rượu này dở rượu kia ngon. Người trung niên này mang một khuôn mặt bình thường, nhìn không ra chính hay tà, đặc biệt, sau lưng hắn lại đeo theo một thanh đao dài một mét năm, từ đầu đến cuối thanh đao được khắc thành hình một con rồng uy vũ.

    Lúc này, người trung niên này đang trên đường về nhà của mình, đột nhiên, hắn cảm nhận thấy gì đó từ khu rừng ven đường.

    “Ồ, có người đánh nhau!”

    Tự nhủ một câu, hắn tung người về phía khu rừng. Vài giây sau, hắn đã tiếp cận được những kẻ đang đánh nhau đó, nhìn bọn họ, hắn ồ lên:

    “Tuổi còn trẻ như thế này mà có thể dùng Cương khí hộ thân, vậy mà còn chống chọi lại được ba cao thủ cũng cùng đẳng cấp, thiên tài a!”

    Trước mắt của người trung niên này là cảnh một người thanh niên đang đại chiến với ba tên sát thủ, mà cả bốn người đều được bao bọc trong một lớp khí thể có màu khác nhau.

    “Không đúng!” Nhận ra điều gì đó, hắn nhìn kỹ vào người thanh niên, càng nhìn, hắn càng nhíu mày:

    “Thương thế quá nặng rồi! Vậy mà còn có thể chiến đấu sung mãn đến vậy!.....”

    Nhìn máu đang chảy càng ngày càng nhiều từ người thanh niên kia, mà ba tên sát thủ vẫn không hề ngưng tay mà càng tấn công ác liệt hơn, người trung niên bắt đầu khó chịu.

    “Kiếm bạt thiên quân!”

    Bỗng người thanh niên bỗng hét lên một tiếng rung trời, sau đó, thanh kiếm của hắn được bao bọc trong làn khí đen viền đỏ. Nhìn ba kẻ sát thủ trước mặt, mắt của người thanh niên đỏ cả lên. Không chút chần chờ, hắn quét thẳng thanh kiếm về phía hai tên kia.

    Nhìn kiếm khí mang đầy sát khí lao thẳng đến mình, một trong ba kẻ sát thủ không hề nghĩ ngợi đã chặn trước mặt đường kiếm khí đáng sợ này. Trong khoảnh khắc, khi người thanh niên thấy cảnh tượng kẻ hy sinh này, hắn nhăn mày:

    “Không tốt!”

    “Ầm!!!”

    Một tiếng nổ chói tai vang lên, giống như người thanh niên đã nghĩ, chỉ có một tên sát thủ chết mà thôi, còn hai kẻ còn lại không hề hấn gì.

    Hai kẻ sát thủ thấy kiếm khí đã bị chặn hoàn toàn thì nhìn về phía người thanh niên, chỉ thấy hắn đang dùng thanh kiếm để chống đỡ thân thể của mình. Xem ra, hắn còn đứng nổi nữa không cũng là một vấn đề. Thấy vậy, hai tên sát thủ liền xông về phía thanh niên, quyết tâm giết hắn ngay lập tức, còn người thanh niên chỉ còn cách trơ mắt ra mà nhìn cái chết đang đến gần. Dù vậy, nỗi sợ hãi không hề xuất hiện trong mắt hắn, từ đầu đến cuối chỉ có hận và sát khí, không hơn.

    “Keng!”

    Trong khoảnh khắc hai mũi kiếm sắp đâm vào người thanh niên, một ánh chớp lóe lên, sau đó là một người trung niên xuất hiện giữa ba người, thanh đao trong tay hắn đã hất bay hai thanh kiếm trong tay bọn sát thủ.

    Trong khi cả ba chưa hiểu chuyện gì, người đàn ông trung niên này đã tỏa ra một sát khí kinh hồn và nói với hai tên sát thủ:

    “Cút!!!!”

    “Ngươi là ai? Lại dám xen vào việc của phái Truy Hồn bọn ta!”

    Tuy sợ hãi trước sát khí của người trung niên, nhưng hai tên sát thủ vẫn chất vấn.

    “Truy Hồn??”

    Nghe đến tên này, người trung niên chợt nghĩ đến một vài thứ, điều này làm cho hắn im lặng trong giây lát. Thấy như vậy, hai tên sát thủ liền nghĩ là người trung niên đang sợ hãi.

    “Sợ rồi chứ gì? Biết điều thì mau tránh, nếu không…..”

    Lời còn chưa hết, cả hai bỗng cảm thấy cổ nóng rát, hai tên chỉ kịp nhìn người trung niên một lần rồi ngã xuống:

    “Ngươi… !”

    “Hừ! Ra là Phái Truy Hồn, không may cho bọn ngươi là ta có thù oán với các ngươi a!”

    Liếc nhìn hai cái xác một cái, người trung niên này lại nhìn về phía thanh niên rồi cười nói:

    “Thằng nhóc, ngươi tên gì?”

    Ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này, tên thanh niên cố nặn ra ba từ:

    “Vân Tiên Khách!”

    Khi Tiên Khách ngẩng đầu lên, người trung niên này cũng lần đầu tiên thấy được ánh mắt của Tiên Khách, một ánh mặt giống như không hề có mình trong đó, chỉ có hận thù và sát ý. Điều này làm cho người trung niên cảm thấy sửng sốt.

    Nhưng mà, dù sao hắn cũng là người có tuổi đời, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi nhìn thẳng vào Tiên Khách và hỏi:

    “Tiên Khách, ta là Văn Nhạn, thế nào? Nhìn ngươi rất có tài năng, thế ngươi có muốn làm đệ tử của ta không?”

    Khi nói ra điều này, Văn Nhạn cũng hơi xấu hổ. Nhưng nhớ lại tài năng của Tiên Khách cùng
    Nhìn vào mặt của Văn Nhạn hồi lâu, Tiên Khách cố giữ cho thân thể đứng vững rồi chắp hai tay:

    “Ơn cứu mạng của Văn Nhạn tiền bối ta sẽ trả, còn việc làm đệ tử thì không thể nào!”

    “Ặc!”

    Văn Nhạn cứng họng, hắn nghĩ rằng khi Tiên Khách nghe thấy tên mình thì phải hí hửng mà đồng ý chứ? Ai ngờ lại bị từ chối thẳng thừng thế này. Nhìn Tiên Khách đang tập tễnh đi, Văn Nhạn đành mặt dày chặn đường Tiên Khách lại:

    “Suy nghĩ lại chưa? Trên võ lâm này có bao nhiêu kẻ muốn làm đệ tử của ta còn không được đấy?”

    Không hề để ý? Tiên Khách không hề để ý chút nào, hắn chỉ liếc sơ qua Văn Nhạn một lần rồi chuyển hướng đi, không thèm nói một lời.

    Bản thân đã mặt dày lần thứ hai rồi, mà Tiên Khách vẫn thờ ơ, không xem mình ra gì, điều này làm cho lòng tự trọng của Văn Nhạn bị tổn thương nghiêm trọng. Hắn nhìn bóng lưng của Tiên Khách rồi hừ một cái, sau đó hắn cử động.

    “Binh!!!”

    Khi Tiên Khách còn đang tập tễnh bước đi vào sâu trong rừng thì hắn bị ăn ngay một cước của Văn Nhạn vào ngang hông.

    Ngã xuống đất, Tiên Khách nén đau rồi quát với Văn Nhạn:

    “Ngươi làm gì thế?”

    “Ngạo mạn nhỉ? Văn Nhạn ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm nay! Nổi tiếng là chính tà bất phân, ngứa mắt ai thì giết người đó, có hảo cảm với ai thì đối xử tốt với người đó. Mà ngươi, lại là kẻ làm cho ta nổi nóng đến mức này.”

    Vừa nói, Văn Nhạn vừa dẫm một chân lên ngực Tiên Khách, làm cho Tiên Khách cảm giác ngực mình như đang bị một ngọn núi đè trúng, không thể nhúc nhích được.

    Nhìn Tiên Khách đang đau khổ dưới chân mình, Văn Nhạn cười gằn, rồi hắn lấy thanh đao của mình từ phía sau lưng. Không chút chần chờ, Văn Nhạn bổ thẳng về phía đầu Tiên Khách.

    “Keng!”

    Trong thời khắc nguy cấp này, Tiên Khách chỉ có thể dùng Thiên Sát Kiếm để chặng ngang đòn này của Văn Nhạn lại, nhưng đổi lại là hắn lại cảm thấy xương của hai cánh tay đã nứt ra, nhưng vẫn cố cầm cự, nếu không thì đầu hắn sẽ nát bét.

    Cảm thấy quyết tâm chống cự đến cùng của Tiên Khách, Văn Nhạn cảm khái:

    “Ngươi không làm đồ đệ của ta thì thôi! Sao lại có thái độ ngạo mạn như thế chứ! Kẻ như ngươi thì suốt đời chỉ cô độc thôi, chết cũng sẽ chết trong cô độc a!”

    “Ngươi biết cái gì?”

    Một tiếng gầm gừ vang lên từ miệng của Tiên Khách. Vừa chống đỡ thanh đao đang ngày càng hạ thấp, Tiên Khách gầm gừ:

    “Ngươi biết gì về ta? Ngươi có biết bao nhiêu người đã chết vì ta không? Từ ngày những người ta yêu thương chết đi! Ta đã thề là không thể để ai bị liên lụy bởi ta nữa! Ngươi nghĩ ta ngạo mạn ư? Dù thế đi nữa ta cũng hài lòng. Vì chỉ cần một vài câu nói với ta, có thể người nào đó sẽ chết mà không hiểu lý do. Nếu là ngươi, ngươi có đồng ý thân cận với ân nhân của mình để rồi liên lụy người đó hay không? Hả?”

    Có lẽ là nghĩ Văn Nhạn sắp giết mình, Tiên Khách bất chấp tất cả đề gào lên với Văn Nhạn. Nghe những lời này, Văn Nhạn bỗng mềm lòng và thả lỏng tay ra. Cùng lúc đó, Tiên Khách cũng vì quá kiệt sức mà ngất đi.

    Ngồi bên cạnh Tiên Khách, Văn Nhạn vuốt đầu của hắn và cảm khái:

    “Thằng nhóc đáng thương! Xem ra ta hiểu lầm ngươi! Được rồi, ta sẽ không để cho ngươi đau đớn khi mất người thân nữa!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content

  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,LaSamPhiêuPhiêu,Miên Lý Tàng Châm,NguyenHoang,
  7. #9
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 8: Kẻ thù lộ diện



    “Ah…Ờ…ơ…ớ….”

    Rên lên một tiếng, Tiên Khách mở mắt ra. Đập vào mắt hắn chính là trần nhà đẹp đẽ, Tiên Khách ngồi dậy và nhìn xung quanh, hắn lập tức hiểu được là đã có người mang hắn từ trong rừng về đến nơi này.

    Bỗng nhớ đến Thiên Sát Kiếm, Tiên Khách vội vàng nhìn xung quanh, khi hắn thấy được thanh kiếm của mình đang được gác lên chiếc bàn giữa phòng thì thở phào nhẹ nhõm.

    Vén chăn ra, Tiên Khách bước chân xuống giường đi đến cầm lấy thanh kiếm.

    “Cạch!”

    “Ồ, ngươi đã tỉnh rồi à?”

    Chợt, cửa căn phòng được mở tung ra, Văn Nhạn bước vào rồi lên tiếng hỏi. Vừa thấy người trung niên, Tiên Khách lập tức phản ứng, hắn rút kiếm ra, nhìn chằm chằm vào Văn Nhạn để đề phòng hắn tấn công mình lần nữa.

    Thấy đối phương đề phòng mình như vậy, Văn Nhạn buồn cười nói:

    “Ta không muốn làm gì ngươi đâu, nếu không thì ta đã không mang ngươi trở về nhà mình!”

    Ngẫm lại lời của người trung niên, Tiên Khách liền tra kiếm vào vỏ rồi chắp tay:

    “Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối, nhưng ta phải rời khỏi đây ngay…, chúng ta không có duyên sư đồ đâu!”

    Bị Tiên Khách lại từ chối khi mình chưa kịp nói ra yêu cầu, Văn Nhạn tắt tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào Tiên Khách một hồi lâu rồi lên tiếng:

    “Ta biết ngươi lo lắng cho ta! Nhưng mà……!”

    Nói đến đây, cả người của Văn Nhạn giống như biến chất, từ một người bình thường trở thành một kẻ bá đạo, uy thế vô địch thiên hạ.

    “Ta, Bá Đao Văn Nhạn, Đệ Nhị cao thủ của võ lâm, ai có thể giết được ta… Ta muốn bảo vệ ngươi thì đừng ai nghĩ đến việc chạm vào một cọng tóc của ngươi!”

    Từ lúc cảm nhận “Bá” của Văn Nhạn, rồi lại nghe thấy lời nói bảo vệ mình một cách bá đạo ấy, Tiên Khách cảm nhận rõ ràng sự mạnh mẽ, cương mãnh cùng tâm ý của Văn Nhạn, ánh mắt hắn nhìn về Văn Nhạn bỗng trở nên tôn kính. Trong khi đó, Văn Nhạn vẫn chưa nói xong.

    “Chưa kể, ta lại có chung một mối thù với ngươi, chúng ta không có duyên sư đồ thì là gì?”

    Nghe Văn Nhạn có chung mối thù với mình, Tiên Khách lập tức truy hỏi:

    “Tiền bối nói sao? Ngài cũng có thù với bọn chúng?”

    “Đúng vậy! Thế nào? Có muốn bái ta làm sư phụ?”

    Lần này, Tiên Khách không hề từ chối mà bắt đầu suy nghĩ. Hắn và Văn Nhạn có chung một mối thù, rồi bản thân lại được Văn Nhạn cứu hai lần, chưa kể Văn Nhạn là cao thủ, Tiên Khách cũng không tin là bọn sát thủ có thể giết được Văn Nhạn. Nghĩ như vậy, hắn bắt đầu quỳ xuống trước mặt Văn Nhạn rồi cung kính nói:

    “Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy!”

    Tiên Khách chấp nhận làm cho Văn Nhạn cảm thấy vui vẻ lạ thường, hắn cười phá lên:

    “Ha ha ha… Tốt tốt tốt!”

    …………..Một tháng sau…………….

    Vào lúc này, hai sư đồ Tiên Khách đã dùng cơm trưa xong, cả hai đều người trong phòng khách mà trò chuyện. Nhìn Tiên Khách, Văn Nhạn không nhịn được mà cảm khái:

    “Mới chỉ một tháng mà kiếm pháp của con đã tiến bộ đến mức này rồi, quả thật quá yêu nghiệt à nha!”

    Nghe Văn Nhạn khen ngợi mình, Tiên Khách không biết nên nói thế nào, hắn đành gãi đầu, trả lời khiêm tốn:

    “Đâu có! Là do sư phụ giảng dạy quá tốt thôi!”

    Biết là Tiên Khách chỉ khiêm tốn, nhưng Văn Nhạn vẫn cảm thấy sướng rơn trong lòng, hắn cười cười nói nói:

    “Con đừng khiêm tốn. Kiếm pháp của con vào lúc này cũng nằm trong top 10 của võ lâm rồi!”

    Rồi chợt nhớ đến gì đó, Văn Nhạn lại trở nên buồn rầu, hắn than thở:

    “Tiếc là công pháp của con quá kỳ lạ, dù ta làm cách nào cũng không tăng nội lực của con lên được….!”

    Nhắc đến vấn đề này, cả hai người đều trầm mặc. Tiên Khách hiểu, công pháp của mình quả thật quá kỳ lạ, chỉ khi nào cảm xúc của hắn đạt đến mốc nào đó thì mới có thể đột phá đến bước tiếp theo, với tình trạng cuộc sống hiện giờ, hắn biết rằng muốn đột phá là không thể nào. Tuy vậy, Tiên Khách vẫn không đành lòng vứt bỏ sư phụ của mình để rời đi tìm cách đột phá, hắn vẫn yêu thích cảm giác gia đình này.

    Còn Văn Nhạn, hắn lại lo cho Tiên Khách nhiều hơn nữa. Hắn biết, nếu Tiên Khách cứu tiếp tục dựa vào công pháp này, dù Tiên Khách có đột phá đến tầng ba, vô địch thiên hạ đi nữa thì cũng sẽ là một con người chỉ chứa hận thù, sát ý. Đến lúc đó thì sống còn có nghĩa gì nữa. Vậy nên Văn Nhạn đã nhiều lần yêu cầu Tiên Khách phế võ công để đi một hướng khác, nhưng Tiên Khách chỉ từ chối.

    Bỗng nhiên, khi cả hai sư đồ đang trầm mặc, một luồng khí tức tử vong bao trùm toàn bộ căn nhà, Tiên Khách và Văn Nhạn đều cảm thấy có điều không ổn. Không chút chần chờ, cả hai cầm lấy vũ khí của mình rồi lao thẳng ra bên ngoài.

    Đợi đến lúc hai người vừa rời khỏi thì căn nhà bỗng nhiên đổ sụp xuống. Nhưng cả hai không có thời gian để ý đến việc đó, vì trước mặt hai người chính là một người đang tiếp cận dần dần..

    Nhìn người đang đi về phía này, Tiên Khách cảm thấy từ cơ thể của người đó tỏa ra khí tức tử vong vô cùng khủng bố, lần đầu tiên, Tiên Khách có ý định muốn quay đầu bỏ chạy.

    Chỉ với công lực yếu, Tiên Khách đã cảm thấy được như vậy thì Văn Nhạn lại càng cảm thấy nhiều hơn nữa. Hắn thấy vô số oan hồn lượn lờ xung quanh kẻ đó, khí tức tử vong từ người hắn bao trùm toàn bộ ngọn núi này, vào lúc này, Văn Nhạn cũng không hề tự tin chút nào khi đối mặt với kẻ này.

    Đến khi cả ba chỉ còn cách nhau vài mét, Văn Nhạn với có thể nhìn rõ khuôn mặt của kẻ này. Hắn mang một chiếc mặt nạ quỷ, toát ra vẻ tà ác một cách tự nhiên, bất cứ ai nhìn vào đôi mắt của hắn đều phải run lên vì sợ. Văn Nhạn cũng không kiềm chế được mà chảy mồ hôi lạnh.

    “Ngươi… là ai?”

    “Tà Vương Truy Hồn!!!”

    Chỉ một câu trả lời đơn giản, nhưng dẫn xuất ra sát khí của Văn Nhạn, hắn nhìn chằm chằm vào Tà Vương rồi cắn răng hỏi:

    “Một năm trước, kẻ giết Thương Sinh, đệ nhất cao thủ của võ lâm, bằng hữu của ta là ngươi?”

    Đối với câu hỏi này, Tà vương trả lời một cách hời hợt, giống như là giết một con kiến vậy:

    “Hắn? Kiếm thuật của hắn rất tốt! Nhưng vẫn chết dưới tay ta! Bây giờ ta lại muốn xem người có đao thuật cao nhất thiên hạ có bản lãnh gì thôi!”

    Cảm nhận được sự khinh thường trong lời nói của hắn, Văn Nhạn vừa rút đao vừa cười:

    “Ha ha ha! Tốt, ta cũng muốn biết kẻ giết Thương Sinh có bản lãnh thế nào! Đến”

    Sau tiếng hét lên, Văn Nhạn dùng hai tay cầm đao để trước người, hai chân đứng tấn trung bình, cả người toát lên khí khái bá đạo vô song. Thấy điều này, Tà vương vỗ tay khen:

    “tốt! Quả nhiên là Bá Đao, danh bất hư truyền……..!”

    “Chết!!!”

    Hắn còn chưa nói hết, Văn Nhạn đã tiếp cận hắn từ lúc nào, đao của Văn Nhạn bạt ngay vào đầu của Tà vương.

    “Keng!!!!”

    Không cần binh khí, Tà Vương chỉ dùng tay không đã cản được đao của Văn Nhạn, lúc này hai tay hắn đã đỏ lên, giống như dung nham đang nóng chảy. Tay còn lại của hắn tung thẳng một cú đấm vào người của Văn Nhạn.

    Vội rút đao về, Văn Nhạn kịp thời cản lại cú đấm đó. Đối với việc Tà Vương dùng tay cản đao, hắn cũng không ngạc nhiên mấy, với kẻ đã giết được Thương Sinh thì đó cũng không có gì lạ.

    “Bá Đao – Bạt Sơn!”

    Đao thức xuất ra, lực như bổ núi non, vậy mà Tà Vương lại dùng một đấm để cản lại, tuy hắn hơi lùi về sau, nhưng thái độ ung dung vẫn còn đó. Điều này làm cho Văn Nhạn trở nên khó coi.

    “Bá Đao – Phân Cách Thiên Không!”

    Nhanh, tập trung, đó là những từ có thể miêu tả chính xác chiêu đao này. Tà Vương không thể nào né tránh, cũng lại lần nữa dùng tay không mà cản.

    “Thiên Ma Thủ!”

    “Keng!!!!”

    Hai chiêu thức chạm nhau, tiếng động vang ra rung trời, sóng xung kích cũng lan tỏa, hại cho Tiên Khách đang đứng gần đó phải lùi về sau vài bước.

    “Đáng sợ! Cả hai người không hề tiết lộ một tý nội lực nào ra ngoài vậy mà lực tấn công lại mạnh như thế!”

    “Binh bốp, leng keng!!!”

    Cả hai cao thủ lại bắt đầu một vòng chiến mới, tiếng va chạm giữa tay và đao, tiếng bị đánh trúng của từng người vang lên giòn giã. Tiên Khách khó có thể quan sát rõ được tình hình cuộc chiến của hai người. Lòng của hắn nóng như lửa đốt, hai tay đã chảy mồ hôi tự lúc nào.

    “Uỳnh!!”

    Lại một tiếng nổ nữa vang lên. Lúc này, từ đám khói bụi dày đặc đó, một bóng người bắn ra. Nhìn thấy hình dáng người này, Tiên Khách hoảng loạn, vì đó chính là Văn Nhạn chứ không phải ai khác. Khi cậu đang định xông lên thì Văn Nhạn dùng hai chân trụ lại trên mặt đất, hai tay cầm đao lại đặt về tư thế ban đầu.

    “Khá khá! Không hề thua gì Thương Sinh, nhưng chưa đủ!”

    Giọng nói vang ra từ trong màn bụi đất, và rồi, Tà Vương đi thông thả từ đó ra. Nhìn lại tình hình của hai người, không khó để phân biệt ai là kẻ mạnh hơn. Chỉ thấy Văn Nhạn đang phải thở dốc, mồ hôi tuông ra như suối, trên vai và bụng đều mất một miếng thịt, máu chảy lênh láng. Còn Tà Vương, hơi thở thông thả, ung dung, trên người có vài vết đao ngấn, nhưng không hề có một vết thương nào cả.

    Nhìn Văn Nhạn, Tà Vương ấn một bàn tay về hướng đó.

    “Thiên Ma thần Chưởng!”

    Theo âm thanh rợn người phát ra, một bàn tay được tạo ra từ khí Tử Vong lao thẳng về phía Văn Nhạn, xuyên qua thanh đao của hắn, đánh thẳng vào ngực.

    “Bịch!!”

    “Ộc!!!”

    Bị trúng một chưởng này, Văn Nhạn bị hất tung về phía Tiên Khách, may mà Tiên Khách còn kịp đón lấy hắn, nhưng vết thương quá nặng, hắn hộc một ngụm máu.

    “Sư phụ!!!”

    Tiên Khách hô lên thảm thiết, nhìn tình hình của Văn Nhạn bây giờ, lòng hắn lo lắng vạn phần. Cả người của Văn Nhạn đang chuyển dần sang màu đen, khí tử vong lại càng phát ra dày đặc. Vào lúc này, Tiên Khách bắt đầu cảm thấy hối hận vì quyết định của mình, có lẽ hắn chính là một kẻ luôn mang điềm xấu đến cho người hắn yêu thương.

    “Chưa chết? Vậy để ta tiễn ngươi!”

    Ở bên kia, Tà Vương phát hiện Văn Nhạn vậy mà còn thoi thóp thì bước từ từ lại đây. Lúc này đây, Tiên Khách buộc phải đấu tranh giữa nỗi sợ và quyết tâm cứu sư phụ mình. Và rồi, lòng quyết tâm đã chiến thắng, hắn rút kiếm ra, chặn trước mặt của Văn Nhạn, chĩa mũi kiếm về phía Tà Vương.

    “Khách nhi, chạy đi! Hắn sẽ không giết con!”

    “Không được! Con không thể sư phụ chết!”

    Nhìn màn nói chuyện đầy cảm động của hai thầy trò này, Tà Vương chỉ cảm thấy buồn cười, hắn chỉ vào Tiên Khách và nói:

    “Vân Gia Thiếu Gia, Vân Tiên Khách, ta chưa muốn chơi với ngươi bây giờ! Cút đi!”

    Một câu của Tà vương làm cho Tiên Khách sững sờ, hắn không nghĩ là người này lại biết tên của mình, ngay cả quá khứ của mình mà hắn cũng biết. Rồi khi ngẫm lại tên của kẻ này, Tiên Khách bắt đầu toát ra sát khí càng đậm đặc hơn:

    “Ngươi là kẻ đã âm mưu giết cả nhà ta?”

    “Bộp bộp!”

    Trong tiếng vỗ tay, giọng nói của Tà vương vang lên đầy châm biếm:

    “Cũng nhận ra rồi à!”

    “Ngươi………Đền mạng đi!!”

    Nghĩ đến mối thù của gia tộc, của Tử Tiêu, Tiên Khách không kiềm chế được mà xông về phía trước.

    “Kiếm Bạt Thiên Quân!!”

    “Quá yếu! Ta nói là chưa đến lúc chơi với ngươi!”

    Đối với đòn thế mạnh nhất của Tiên Khách hiện giờ, Tà Vương chỉ hất một ngón tay là đã cản được, còn đánh cậu bay về bên cạnh Văn Nhạn.

    Bất lực, đó là cảm giác của Tiên Khách hiện giờ, hắn không còn cách nào khác là gào thét:

    “Tại sao? Ngươi đã có võ công mạnh như thế rồi! Sao lại ham muốn Thiên Sát Thần công, ngươi lẽ ra phải biết nó chỉ dành cho người chưa học võ công chứ!!!”

    “Ồ! Biết chứ!”

    Biết chứ…………

    Đầu của Tiên Khách dừng suy nghĩ lại, trong đầu hắn chỉ còn có hai chữ này, sau một lát, hắn càng điên tiết hơn nữa:

    “Ngươi đã biết, vậy thì tại sao?”

    “Tại vì ta quá mạnh!!!”

    Tà Vương trả lời, câu nói mang đầy sự hiển nhiên, cảm thấy đối phương còn chưa rõ, hắn nói tiếp:

    “Vì quá mạnh nên ta cảm thấy tịch mịch! Ta muốn có một đối thủ để chiến đấu, dù chết ta cũng không tiếc! Và ta đã nghĩ đến một cách, đó là Thiên Sát, ta cho người đi lan truyền tin tức của nó trong võ lâm, rồi lại sai thủ hạ giao nó cho ngươi, những chuyện xảy ra thì ngươi cũng hiểu rồi nhỉ…..?”

    “Vậy nếu ta chết trong ngày đó thì sao???????”

    “Thì ta chọn người khác….!”

    Cố gắng tiếp thu hết lời nói của Tà vương, Tiên Khách bật cười:

    “Ha ha ha!! Buồn cười! Ha ha ha!”

    Cậu cười, nhưng huyết lệ đang chảy, Văn Nhạn ở bên cạnh cậu cũng không biết nói gì cho phải, cuộc đời cậu quả thật quá buồn cười.

    “Ha ha ha! Vậy là gia đình ta, người ta yêu, tất cả đều chết đi để cho ngươi thực hiện nguyện vọng của mình. Ta chỉ là một trò chơi, trò chơi của ngươi! Buồn cười. Ha ha ha!!!!”

    Giờ phút này, Tiên Khách hận, hận Tà Vương, hận ý này còn vượt qua hận ý của cậu dành cho bản thân gấp trăm lần. Bị hận thù che mất lý trí. Cậu phóng người về phía kẻ đáng nguyền rủa này.

    Chợt, một bàn tay bắt lấy cậu, chưa đợi cậu phản ứng gì, người này đã chưởng một chưởng vào ngực, hất cậu bay thẳng đến vách núi gần đó.

    “Sư phụ! Không……….!”

    Khoảnh khắc này, Tiên Khách cũng phục hồi tinh thần lại, hắn đưa tay về Văn Nhạn mà hét, nhưng không thể không rơi xuống vách núi. Hắn biết, sư phụ làm thế là cứu mình, nhưng chính sư phụ sẽ chết……..

    “Không………………….. Tà Vương, ta sẽ giết ngươi!!!”

    Gầm lên một tiếng, cả người Tiên Khách bắt đầu được bao bọc bởi màn khí đen lần nữa, rồi nội lực cậu bắt đầu tăng trưởng lên với tốc độ kinh hồn. Chỉ có thế thì cậu cũng không ngăn được việc mình đang rơi xuống càng ngày càng sâu. Ngước đầu lên khe núi, Tiên Khách hống:

    “Tà Vương Truy Hồn! Chờ! Một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi, phanh thây ngươi thành vạn mảnh!!!!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,Miên Lý Tàng Châm,
  9. #10
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 9: Quyết chiến lần cuối - Vòng Lặp



    Bốn tháng sau ngày Tiên Khách bị đánh rơi xuống khe núi. Ở trên một cánh đồng hoang vu rộng lớn, hắn đang đứng đó. Khuôn mặt không còn cảm xúc gì nữa, chỉ có sự lạnh lùng ngàn năm không đổi, mái tóc đã bạc phơ vì cảm xúc tiêu cực. Bỗng, hắn bỗng hướng lên bầu trời rời hét lớn.

    “Truy Hồn! Ta đã trở về! Mau đến đây quyết sống mái!!”

    Tiếng hét mang theo nguồn nội lực vô tận cùng sát khí rợn người lan rộng đến toàn bộ võ lâm, không ai không nghe thấy. Tất cả nhân sĩ võ lâm đều hoảng sợ, không biết chủ nhân của kẻ này là ai, lúc nào mà thiên hạ này xuất hiện ra một cao thủ tuyệt thế như thế này?

    Một số kẻ nhạy cảm hơn thì lại càng khủng hoảng, vì sát khí trong tiếng hét này quá đậm đặc, chí ít, người này phải là một tên sát nhân cuồng ma mới có thể tích lũy được sát khí như thế này.

    Nghĩ như thế, những người đó đều loan tin cho bạn bè mình, nếu không muốn chết thì đừng tò mò mà đi tìm kiếm kẻ này.

    Tuy vậy, võ lâm không hề thiếu kẻ không sợ chết, bọn họ nhanh chóng tìm kiếm tin tức của Tiên Khách. Chỉ là quá khó khăn rồi, chỉ biết được giọng nói, còn khuôn mặt của hắn ra sao thì chưa ai biết, muốn tìm được quả thật là không thể nào.

    Còn Tiên Khách, sau tiếng hét làm cả võ lâm náo động đó, hắn lại lâm vào trầm mặt, chờ đợi kẻ thù đến.

    Một ngày, hai ngày, ba ngày….. Vân Tiên Khách vẫn đứng đấy, không hề nhúc nhích một lần. Hắn tin, người khác tìm không được, nhưng kẻ đó thì có thể.

    Đúng như dự tính, đến ngày thứ bảy, Tà Vương Truy Hồn đã đến. Đi theo hắn còn có hơn hai mươi tên thuộc hạ. Chỉ là, những tên thuộc hạ này đều mang huy hiệu màu vàng, cho thấy chúng là lực lượng mạnh nhất của Phái Truy Hồn rồi.

    Tiên Khách không thèm liếc nhìn bọn này một cái, ngay từ đầu, hắn chỉ chú ý mỗi một mình Truy Hồn mà thôi. Đối với hành động này của Truy Hồn, Tiên Khách châm chọc.

    “Tự tin là vô địch! Vậy mà lại bày ra trận thế lớn như vầy ư?”

    Lời châm chọc này không hề có chút đả kích nào đến Truy Hồn cả, hắn vẫn sử dụng giọng nói bình thản đến cùng cực đó.

    “Nếu ngươi có thể đánh bại tất cả bọn chúng! Xem như có tư cách so tài với ta rồi!”

    “Hừ! Được! Vậy thì đến đây!”

    Vừa nói, Tiên Khách vừa rút Thiên Sát ra từ phía sau, nhìn hai mươi tên sát thủ cấp hoàng kim đang xông đến bản thân, hắn nhếch miệng.

    Bỗng dưng, một luồng sát khí hắc ám bao bọc lấy toàn thân của hắn, sát khí kinh khủng làm cho những tên sát thủ này phải khựng người lại. Nhưng đừng xem thường lòng trung thành của chúng với Truy Hồn, dù khựng lại một chút vì sợ, tất cả vẫn tiếp tục xông lên, dù biết sẽ chết, nhưng không hề hối hận.

    Với bọn tay sai của kẻ thù, Tiên Khách cũng không có ý định nương tay, chỉ thấy thanh kiếm của hắn quét ngang.

    “Kiếm Bạt Thiên Quân!”

    Một đường kiếm khí màu đen được chém ra, nó mang theo khí thế hủy diệt tất cả mọi thứ lao thẳng về đám sát thủ này. Với trình độ hoàng kim, vậy mà bọn chúng phải hy sinh tám người mới có thể làm cho kiếm khí này tiêu tan.

    Nhìn kết quả này, ánh mắt dưới mặt nạ của Tà Vương lóe lên một ánh sáng. Phía bên kia, Tiên Khách hét lớn một tiếng rồi xông vào chính giữa đám sát thủ, chém giết điên cuồng.

    Vào lúc mà hắn đang giết thỏa thích, Tiên Khách bỗng cảm thấy nguy hiểm từ phía sau, hắn vội vàng dùng kiếm chặn ngang đòn tấn công đó. Làm cho Tiên Khách ngoài ý muốn là, hắn bị hất bay một khoảng.

    “Kẻ mạnh!!!”

    Nghĩ như vậy, hắn ngẩng đầu lên. Khi vừa thấy chủ nhân của đòn tấn công kia, Tiên Khách sững sờ. Dù đã biết trước kẻ giao quyển thần công và thần kiếm cho mình là thuộc hạ của Truy Hồn, nhưng hắn không ngờ lại gặp kẻ đó vào lúc này.

    Cũng hiểu được Tiên Khách đã nhận ra mình, lão già Hộ Pháp thu cây trượng của mình lại rồi nở một nụ cười như lần đầu hai người gặp.

    “Chàng trai trẻ, chúng ta lại gặp nhau!!!”

    Châm chọc, châm chọc trần trụi, sát khí của Tiên Khách lại bạo động. Luồng khí đen bao quanh hắn sôi trào dữ dội. Một lát sau, một chiếc cánh bằng sát khí hắc ám đã được tạo ra ở phía sau lưng Tiên Khách. Lúc này, cảm nhận được luồng sát khí, Hộ Pháp kinh hãi. Khi nhìn rõ lại, chiếc cánh này lại giống một nữa khuôn mặt ác ma đang mỉm cười hơn.

    “Chết!!!!”

    Giọng nói âm u của Tiên Khách vừa vang lên, hắn đã xuất hiện trước mặt Hộ Pháp từ lúc nào. Không kịp nhân ra tốc độ này, nhưng lão già vẫn có thể đưa trượng mình lên để đỡ đòn.

    Nhìn Tiên Khách chỉ chém mình bằng nhát chém đơn giản, lão cười nhạo trong lòng.

    “Khinh thường ta ư? Hắn không biết, cây trượng này của ta được tạo ra từ một cây gỗ vạn năm, dù muốn cắt cũng chỉ có Tà Vương mới cắt được. Còn hắn? Mơ giữa ban ngày…..!!!”

    Còn chưa nghĩ xong, cả người lão đã cứng lại, vẻ cười nhạo còn đọng lại trên mặt. Trong con mắt lại là vẻ không thể tin được cùng không cam lòng. Theo ánh mắt của lão nhìn lại, cây quyền trượng mà lão tự hào đã bị chém ngọt thành hai khúc, rơi lộc cộc trên mặt đất. Phía sau đó, một đường chỉ đỏ xuất hiện ở giữa trán lão, ý thức của lão Hộ Pháp không còn nữa rồi.


    “Bộp bộp bộp!!!”

    Vừa giết xong toàn bộ tay sai của Truy Hồn, một tiếng vỗ tay vang lên bên tai Tiên Khách. Quay người lại, hắn thấy Truy Hồn đang đi đến gần hắn, miệng ca ngợi không ngớt.

    “Tốt tốt! còn hơn cả sư phụ ngươi! Nếu ta không lầm thì ngươi đã đột phá?”

    “Đúng! Ta đột phá…… để giết ngươi!”

    Gằn giọng, Tiên Khách không đợi Tà Vương ra tay thì đã lao lên rồi. Một kiếm chém ra… Hụt.

    Tà Vương bỗng xuất hiện cách nơi vừa đứng hai mét.

    “Đến đây! Cho ta xem công pháp Thiên Sát là thế nào!”

    Ngoắc tay về hướng Tiên Khách, Tà Vương hối thúc. Trong khi đó, Tiên Khách im lặng, hắn không muốn nhiều lời nữa, khoảnh khắc này đã được hắn chờ đợi quá lâu rồi.

    “Kiếm Bạt Thiên Quân………………!!!”

    “Thiên Ma Thần Chưởng!!!”

    “Ầm!!!!”

    Hai đòn tấn công tà ác cùng chạm vào nhau, gây ra tiếng nổ kinh thiên động địa, từ trung tâm của vụ nổ này, hai bóng đen bỗng bay vụt ra ngoài rồi đáp vững trên mặt đất.

    Nhìn Tiên Khách, vẻ mặt hắn vẫn bình thường, thong dong. Còn Tà Vương, nhìn thì như thế, nhưng mà lòng bàn tay của hắn đang đổ máu. Cảm nhận được thương thế của mình, Tà Vương cười cười.

    “Có lẽ dùng chưởng khó thắng ngươi rồi! Tốt nhất là ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, ta chưa bao giờ sử dụng kiếm với ai cả!”

    Vừa nói, tay của hắn đã tạo thành kiếm chỉ, một tia sáng màu tím phát ra từ hai ngón tay của hắn, mang hình thù của một lưỡi kiếm.

    “Hừ!!”

    Nhìn “kiếm” của Truy Hồn, Tiên Khách khinh thường trong lòng. Tưởng gì, chỉ là kiếm khí phóng ra ngoài. Đối với những người có cương khí hộ thân thì nó chỉ có tác dụng rất nhỏ mà thôi.

    Nghĩ như vậy, hắn lại lao vào giao thủ với Tà Vương. Nhưng mà, càng giao thủ, hắn càng kinh hãi. “Kiếm” cả Truy Hồn quá mạnh, Kiếm Thiên Sát thuộc loại thần binh mà cũng chỉ ngang cơ, trong khi Tiên Khách thì càng ngày càng bị đẩy xuống thế yếu. Đổi diện, Truy Hồn mang mặt nạ nên không thể nào biết được cảm xúc của hắn thế nào, nhưng Tiên Khách có thể nhận thấy kẻ này còn có thể mạnh hơn nữa.

    “Bang!!!”

    Một chưởng của Truy Hồn đẩy bay Tiên Khách về phía sau. Hộc ra một ngụm máu, khuôn mặt của Tiên Khách trở nên điên cuồng.

    “Ta không cam tâm! Ta đã bỏ ra bao nhiêu để có thể giết ngươi! Ta không thể bại…………..!”

    “Kiếm Xuyên Cửu Tiêu!!”

    Điên cuồng dẫn đến hành động không lường trước được, Tiên Khách cũng như thế. Vì muốn lấy mạng của Truy Hồn, hắn đã dùng đến áp chủ bài của mình, thứ mà khi hắn đột phá đến tầng hai đã dùng được. Chỉ là, sau khi dùng nó, hắn sẽ kiệt sức ba ngày ba đêm.

    Chỉ thấy cả người Tiên Khách bắn thẳng về Truy Hồn như một mủi tên, hai tay của hắn nắm chặc lấy cán kiếm, đâm thẳng về phía kẻ thù. Một chiếc cánh phía sau lưng hắn cũng di chuyển đến trên thanh kiếm, hòa làm một với nó, tăng cường uy lực của đòn này lên nhiều lần.

    Có thể cảm nhận rõ ràng uy hiếp mãnh liệt từ đòn này, Truy Hồn nhanh chóng đâm chính xác kiếm khí của mình vào mũi kiếm của Tiên Khách.

    “Keng!!!!!”

    “Rẹt rẹt!!”

    Cả hai thanh kiếm chạm nhau, tạo nên tiếng ma sát rợn người. Không lâu, Truy Hồn đã có dấu hiệu yếu thế, trong khi sức mạnh trong đòn này của Tiên Khách vẫn dồi dào như cũ.

    “Xẹt!!”

    Kiếm khí bị rách một mảnh nhỏ, Truy Hồn kinh ngạc, hắn vội vàng lùi liên tục về phía sau, trong khi Tiên Khách lại càng ngày càng lấn tới. Cả hai một tiến một lùi đến một dặm, khi mà sau lưng của mình là một ngọn núi, Truy Hồn cũng đã dừng lại. Thấy điều này, Tiên Khách bỗng cảm thấy vui mừng.

    “Thù….. sắp được báo?”

    “A a a a!!”

    Chợt, trong tiếng hét của Truy Hồn, kiếm khí của hắn bỗng phát sáng hơn cả ban đầu, hắn dùng đến toàn bộ sức mạnh rồi.

    “Bùm…. Ầm ầm ầm!!!”

    Một tiếng nổ vang lên, một tia sáng màu đen chiếu thẳng ra phía sau Truy Hồn. Dưới tia sáng này, ngọn núi sau lưng hắn đã bị cắt đôi. Đất đã bắt đầu đổ xuống, khói bụi bốc lên mù mịt.

    “Hộc!”

    Tiếng ho vang lên từ trong đám khói bụi, đợi chúng ta đi, tình huống bên trong đã được hiện ra hoàn toàn. Truy Hồn đứng đó, trên vai hắn có một lỗ máu to tướng, nhưng có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng.

    Còn Vân Tiên Khách? Hắn đang treo mình giữa không trung, ánh mắt vô thần nhìn về vị trí trái tim mình, nơi đang bị một thanh kiếm xuyên qua. Thiên Sát đã rời tay, nằm trên mặt đất từ lúc nào.

    “Ép ta đến mức này! Ngươi nên tự hào!!”

    Thấy Tiên Khách đang mất sinh cơ dần dần, Truy Hồn chỉ khen một câu rồi thả hắn xuống, xoay người định bước trở về.

    Nằm ngửa dưới đất, nhìn lên bầu trời, cảm nhận sức sống của mình đang trôi như dòng nước, hàng loạt suy nghĩ xuất hiện trong đầu Tiên Khách.

    “Vì sao? Ta đã đến cực hạn! Dưới cái chết của sư phụ mà đột phá đến mức này! Tại sao thù còn chưa báo mà ta sắp phải chết dưới tay kẻ hại đời mình?”

    Không biết vì sao? Tiên Khách cảm thấy giống như ông trời đang cười nhạo mình.

    “Ta hận, hận ông trời, hận thiên địa, vì sao lại để số mệnh của ta như thế! Cuối cùng, ta vẫn không thể chống lại số mệnh ư! Đã thế thì ta sẽ Sát Thiên!”

    Giờ khắc này, hận ý của Tiên Khách lại bắt đầu tăng lên nữa, hắn hận Thiên Địa, hận Số Mệnh đã đùa vui với hắn như thế hắn. Muốn muốn giết cả Thiên Địa, chứ không phải mỗi một mình Truy Hồn nữa.

    Theo hận ý của hắn tăng lên, sát khí của hắn lại bắt đầu vận chuyển kịch liệt. Luồng sát khí hắc ám thi nhau chảy vào vết thương ở tim hắn, làm cho nó khôi phục nhanh chóng.

    Cảm nhận sự biến hóa này, Truy Hồn liền quay đầu lại, cảnh tượng phía sau làm cho hắn phải đứng như trời trồng.

    Chỉ thấy cả người của Tiên Khách lơ lửng trên không trung, cách mặt đất một mét. Phía sau hắn đã mọc thêm một chiếc cánh còn lại. Cả hai chiếc cánh tập hợp, tạo thành một khuôn mặt ác ma hoàn chỉnh. Nhìn ngực trái của hắn, nếu không phải còn có vết rách do mình đâm, Truy Hồn còn tưởng rằng mình chưa bao giờ làm Tiên Khách bị thương.

    “Tầng ba sao?”

    Mở mắt ra, Tiên Khách lẩm bẩm. Hắn liếc nhìn Truy Hồn một lần. Chỉ một lần, mà Truy Hồn đã cảm thấy ớn lạnh. Hai hàng lông mày của Tiên Khách đang tỏa ra luồng khí đen còn hắc ám hơn cả hắn, đồng tử lại hóa thành màu đỏ như máu, có bao nhiêu tà ác thì tà ác bấy nhiêu, đến mức Truy Hồn phải sợ hãi.

    Ngay khi Truy Hồn còn chưa kịp làm ra việc gì, Tiên Khách biến mất ngay trong tầm mắt của hắn.

    “Bang!!!”

    Một cú đập cực mạnh va vào sườn của Truy Hồn, hất bay hắn lên không trung.

    Còn đang ngu ngơ, chẳng hiểu vì sao, hắn lại cảm thấy hàng trăm nơi trên cơ thể đang bị đánh đập dã mãn. Trong khi bên tai hắn thì vang lên lời nói bình thản của Tiên Khách.

    “Đây là cho A Phúc!”

    “Cho Tiểu Hổ!”

    “Cho Dì Bình!”

    “Cho Hải Thúc!!”

    Mỗi lần kể tên một người đã chết, Tiên Khách lại đánh một lần. Đến lúc này, Truy Hồn nhận ra mình đang bị vờn như chuột, hắn làm sao cho phép cơ chứ?

    “A a a!”

    Vận hết công lực của mình, hắn muốn đồng quy vu tận.

    “Cho Tiêu tỷ!!!!”

    “Xẹt!!!”

    Giọng nói âm u lại vang lên, lần này, Tiên Khách dùng đến kiếm. Một kiếm chém qua, công lực của Truy Hồn đã bị bào mòn toàn bộ.

    “Cho Cha Mẹ!”

    “Cho Tiểu Bi!!!”

    “Cho Sư Phụ!!”

    Đến lúc này, Tiên Khách đã đáp xuống mặt đất, Truy Hồn thì vẫn đang bị giữ vững trên không. Nhìn hắn, Thiên Sát Kiếm trong tay Tiên Khách bỗng phát ra ánh sáng màu đen, khuôn mặt ác ma sau lưng hắn cũng phóng đại lên gấp mấy lần.

    “Đây là cho ta!!!”

    “Phân Cách Thiên Không!!!”

    Trong khoảnh khắc, cả thế giới như chìm vào trong im lặng. Chỉ có một sợi chỉ đen trải dọc trên bầu trời, xuyên qua Truy Hồn.

    “Xì xi xì!!!”

    Từ sợi chỉ đen này bỗng tỏa ra làn sóng ánh sáng màu đen vô tận, bao trùm lấy tất cả mọi thứ trên bầu trời. Nhìn từ bên ngoài, nó giống như là bầu trời bị chém đôi, để lại màn đêm vô tận vậy.

    Đợi màn đêm tan đi, bầu trời trở lại bình thường. Ở nơi Tiên Khách đứng không hề còn một mảnh nào của Truy Hồn nữa! Ngay cả vùng đất xung quanh hắn cũng đã bị san bằng. Cả vùng rộng lớn này chỉ có Tiên Khách đang đứng hét.

    “Ô ô ô ô!”

    Sau một tiếng thét dài, Vân Tiên Khách chìm vào trong trầm mặc. Giết được kẻ thù để báo thù cho những người thân đã mất, hắn còn lại gì? Ngoài lòng thù hận với ông trời nhẫn tâm, hắn không còn gì cả.

    Hắn đang rất rối rắm, tiếp theo mình nên làm điều gì? Tìm một bến đỗ cho cuộc đời mình? Không, không ai thay thế được Tiêu tỷ trong lòng hắn, hắn cũng không chấp nhận điều đó.

    Bỗng, ngay khi Tiên Khách còn đang chìm trong phân vân, thiên địa bỗng dị biến. Bầu trời, mặt đất giống như một bức tranh được ghép lại từ hàng vạn mảnh nhỏ, và các mảnh ghép ấy đang dần dần tách ra, để lộ màn đen sâu thẳm ở phía sau.

    Nhìn lại bản thân Tiên Khách, thân thể hắn cũng chịu ảnh hưởng tương tự với Thiên Địa này. Còn chưa kịp làm ra bất cứ hành động nào, hắn đã tan biến thành hư vô.

    ……………………………..

    Một vũ trụ khác, một người thiếu niên bổng tỉnh giấc. Hắn nhanh chóng chào cha mẹ rồi đi ra ngoài với gia đinh thân thiết nhất của mình.

    “Chàng trai, ta thấy cậu là một người kỳ tài, có tư chật siêu hạng, nếu cậu chịu mua quyển bí kíp này và tu luyện theo nó thì sẽ có một ngày cậu trở nên vô địch thiên hạ!”

    Một lão già chặng đường cậu rồi nói luyên thuyên đủ thứ về võ lâm, võ công, rồi đến tư chất của cậu. Sau đó lại đưa cho cậu một quyển bí kíp cùng một thanh kiếm cũ kỹ.

    Vốn say mê võ học, người thiếu niên này vội vàng nhận lấy hai món này, không hề biết tai họa sắp ập vào đầu mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,Miên Lý Tàng Châm,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status