TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 10

Chủ đề: [Kiếm hiệp] Thiên sát - Hoàn Thành

  1. #1
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định [Kiếm hiệp] Thiên sát - Hoàn Thành

    Thiên Sát
    Tác giả: Phương
    Thể loại: Kiếm hiệp, huyền huyễn

    “Chạy, hãy chạy đi, hãy bám víu lấy mạng sống của mình đi, đển một ngày, ngươi tin rằng có thể giết được ta thì hãy đến đây!

    Còn bây giờ chính là phần diễn của ta, đừng nghĩ đến hạnh phúc, đừng nghĩ đến bằng hữu, bởi vì ta sẽ không cho phép ngươi có nó.

    Ngươi… Chỉ là một trò chơi của ta, trò chơi mà ta có thể trả giá bằng tánh mạng, hãy cho ta thấy, ta không sai khi đặt cược vào ngươi.

    Cho ta tìm được cảm giác sung sướng khi được chiến đấu với một đối thủ ngang tài, dù chết ta cũng sẽ mỉm cười!”

    “Ta chỉ là một trò chơi của hắn, ta đã trả giá bao nhiêu? Người thân mình? Nàng ấy? Sư phụ?. Chỉ vì trò chơi mà hắn nghĩ ra để thõa mãn bản thân mà ta mất đi tất cả, đến cuối cùng, ta không biết lúc nào sẽ gục ngã trước hắn.

    Đây là số mệnh sao? Thật sự là số mệnh sao? Đã như thế thì ta không thể để cho nó điều khiển cuộc đời ta.”

    ….

    “Ta hận, hận bản thân mình! Vì tò mò nhất thời mà hại cả gia đình. Ta hận mình yếu lòng, để nàng ấy liên lụy. Ta đã mất nàng mãi mãi!”

    “Ta hận, hận hắn, hận kẻ đã làm cho đời ta thành như thế này, hận hắn chỉ xem ta là trò chơi!”

    “Ta hận, hận ông trời, hận thiên địa, vì sao lại để số mệnh của ta như thế! Cuối cùng, ta vẫn không thể chống lại số mệnh ư! Đã thế thì ta sẽ Sát Thiên!”

    “Sát Thiên, Thiên Sát, Hận ý kinh thiên, Sát khí kéo tận thiên cổ! Nhất Kiếm Bổ Thiên, Phân Cách Thiên Không, Xé Bỏ Số Mệnh!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Truyện gồm có sự tham gia của:

    Vân Tiên Khách
    Truy Hồn
    Nguyen Van Nhan
    Nha Lang
    Cùng vài diễn viên phụ khác

    Để đấy mai post chương 1
    Thảo luận Tại đây
    ---QC---
    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhminh90,Chàng Trai,fanmiq,Hoàng Hạc,jindo,jinling,LaSamPhiêuPhiêu,Miên Lý Tàng Châm,NguyenHoang,stinkbug9999,Tử Tiêu,
  3. #2
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 1: Cửa nát nhà tan, bơ vơ giữa rừng rậm.




    Câu chuyện diễn ra vào Châu Phong, tức là vùng Phú Thọ, Yên Bái ngày nay, thời gian là vào thời Lý, đất nước đang dưới sự trị vì của vua Lý Thái Tông.

    Câu chuyện này sẽ không đề cập đến triều đình, mà chỉ là một mối ân oán tình cừu giữa giang hồ thời ấy.

    Lúc này, trời đang lúc nửa đêm, bóng tối cai trị khắp nơi ở không gian này. Trong một khu rừng ven sông Hồng, trời tối đến mức ta không thể nhìn thấy cả chân mình ở đâu, chưa kể trời mưa vô cùng nặng hạt. Vậy mà, có một người thiếu niên khoảng mười lăm tuổi mang theo trên người một thanh kiếm và đang chạy thục mạng ở đó. Phía sau hắn lại là một đoàn người mặt áo đen đang ra sức truy đuổi.

    Trong khu rừng rậm rạp này, người thiếu niên đã rất may mắn với thân hình nhỏ bé của mình, vì hắn không hề bị cây cối chặng đường, trong khi những kẻ truy sát thì gặp phải rắc rối liên tục nên phải cần một lúc mới tóm được thiếu niên kia.

    Thiếu niên này tiếp tục chạy và chạy, thỉnh thoảng lại ngoái đầu lại nhìn tình huống phía sau.

    Chợt, thiếu niên dừng chân lại, bởi vì con đường trước mặt hắn đã bị một khu đầm lầy chiếm lấy. Phía trên mặt nước của đầm lầy còn đang trôi nổi xác động vật bị thối rữa, mùi tanh tưởi xộc thẳng vào đầu của người thiếu niên. Trong đầu thiếu niên liền trở nên hốt hoảng, nếu hắn chạy theo đường vòng thì sẽ nhanh chóng bị đuổi kịp, chỉ có cách lặn xuống đầm lầy để lẩn trốn mà thôi.

    “Nhưng, đầm lầy bẩn quá….!”

    Người thiếu niên này nghĩ, có lẽ người này là một vị công tử của một nhà giàu có, thế nên vẫn còn suy nghĩ của người giàu như thế này. Thế nhưng, hắn không được phép do dự quá lâu, bởi vì tiếng bước chân ở phía sau hắn càng ngày càng to, giống như từng hồi trống thúc giục hắn quyết định.

    Cuối cùng, người thiếu niên cắn răng nhủ:

    “Bây giờ ta chẳng còn gì cả ngoài cái mạng này, nếu chỉ chịu bẩn một tý thì có là gì chứ! Ta phải sống!”

    Thế rồi, thiếu niên nhảy thẳng vào trong đầm lầy, mặt kệ nước bẩn và xác thú xung quanh, hắn ngụp đầu xuống và nín thở, chờ đối phương chạy đến.

    Không bao lâu sau, chính xác là chỉ mười giây, đám sát thủ đã đến nơi, thiếu niên nghe loáng thoáng lời nói của bọn chúng:

    “Hắn chạy đi đâu rồi?”

    “Có lẽ là ở phía bên kia đầm lầy! Mau truy đuổi!”

    Thảo luận đến đây, cả đám sát thủ đều búng người lên, nhảy thẳng qua cái đầm lầy rộng hơn hai mươi mét này.

    Đợi tiếng chân của bọn sát thủ đã đi xa, người thiếu niên cũng đã hết hơi, hắn vội vàng nổi lên trên mặt nước, sau đó bò lên bờ.

    “Ọe!!!!”

    Hắn chịu không nổi nữa rồi! Mùi tanh tưởi, hôi thối bám trên người hắn làm cho hắn phải nôn ra.

    Tuy vậy, hắn cũng không dám ở đây lâu, nếu đợi một chút nữa, có lẽ bọn sát thủ sẽ phát hiện và quay lại mất.

    Vì vậy, thiếu niên này chọn cách chạy sâu vào rừng hơn nữa.

    …….

    Sau một giờ từ khi bỏ qua bọn sát thủ, thiếu niên đã chạy được một khoảng khá xa, hắn bỗng phát hiện một hang động ở gần đó nên lập tức đi vào để chờ cơn mưa dai dẳng này qua đi.

    Rắc!

    Một âm thanh gãy vỡ vang lên, người thiếu niên nghi hoặc, đưa tay xuống để nhặt một vài thứ dưới chân mình lên để xem thử đó là gì.

    Dán mắt vào gần cánh tay, thiếu niên đã nhìn rõ vật đó, lập tức, cậu hét toáng lên và vứt vật trên tay ra xa.

    “A!!!”

    Vật bị thiếu niên ném đi va vào vách động rồi lăn xuống đất, đúng lúc này, một tiếng sét vang lên, cả không gian đều bùng sáng lên, soi sáng cả một góc khu rừng, kể cả trong hang động mà người thanh niên đang ngồi, tia sét cũng làm hiển lộ lên vật đã làm người thiếu niên ấy hoảng hốt, là một chiếc đầu lâu người, còn vương vãi thịt thối rữa cùng những con giòi bò rúc rích trên đó.

    Cố gắng bình tĩnh lại, người thiếu niên chọn một góc cách xa cái đầu lâu và ngồi xuống.

    Cả hang động yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của mình cùng tiếng kêu của động vật xung quanh, người thiếu niên dần dần hồi tưởng lại việc đã diễn ra cho gia đình mình vào ngày hôm kia.

    Tên của người thiếu niên này là Vân Tiên Khách, đại thiếu gia của Vân gia, một gia đình giàu có nhất vùng ven sông Hồng của Châu Phong.

    Cả Vân gia chỉ còn có cha mẹ Vân Tiên Khách cùng với Vân Tiên Khách là còn sống, tất cả đều đã qua đời từ lâu, trong khi cha Vân Tiên Khách thì lại không có anh em.

    Cha của Vân Tiên Khách là một thương gia giàu có, vì vậy, ông muốn Vân Tiên Khách theo nghề của mình, vì vậy từ khi Vân Tiên Khách còn nhỏ, ông đã dạy dỗ Vân Tiên Khách tất cả những thứ cần có của một thương nhân, ngoài ra còn thuê người về giáo dục Vân Tiên Khách từ văn đến võ, ngay cả y thuật cũng dạy.

    Thế nhưng, trong tất cả mọi thứ đó, Vân Tiên Khách lại chỉ thích võ công, hắn say mê tập luyện, có lẽ vì thế mà Vân Tiên Khách có thể chạy trốn không ngừng nghỉ trong hai ngày này.

    Bi kịch của Vân Tiên Khách bắt đầu từ ngày đó, khi mà Vân Tiên Khách đang đi dạo trong thị trấn, hắn bắt gặp một lão già, và lão già cũng chặng đường hắn để đưa cho hắn một thanh kiếm và quyển sách có vẻ cũ kỹ.

    “Chàng trai, ta thấy cậu là một người kỳ tài, có tư chật siêu hạng, nếu cậu chịu mua quyển bí kíp này và tu luyện theo nó thì sẽ có một ngày cậu trở nên vô địch thiên hạ!”

    Tò mò, lại có sẵn lòng đam mê võ thuật, Vân Tiên Khách mua ngay hai thứ này.

    Đúng vào đêm hôm đó, khi Vân Tiên Khách còn chưa kịp xem qua quyển bí kíp có thể “biến giấc mơ thành hiện thực” này thì gia tộc gặp tai tương chí mạng.

    Gần một trăm người mặt áo đen bao bọc kín mít đã tấn công thẳng vào nhà của Tiên Khách, không quản nam nữ già trẻ lão ấu, bọn chúng chỉ biết giết thẳng tay. Hỏi lý do, cha Vân Tiên Khách mới biết là quyển bí kíp Vân Tiên Khách mang về chính là vật nổi đình đám trong giang hồ, là mục tiêu của võ lâm, lúc đó, cha Vân Tiên Khách cũng đã đề nghị giao quyển sách ấy cho bọn sát thủ, mong chúng bỏ qua cho gia tộc mình. Nhưng mà đáp trả lại chỉ là câu nói vô tình:

    “Giết người diệt khẩu!”

    Nhớ đến đây, cả người Vân Tiên Khách đã chảy đầy mồ hôi, hay tay nắm chặc nấm đấm, gân máu nổi lên rõ ràng.

    Vân Tiên Khách không thể quên, cảnh tượng ngày hôm đó.

    Cảnh mà cha hắn liều mình ôm lấy hai tên sát thủ, mặc kệ bản thân đã bị đâm biết bao nhiêu đao, hắn vẫn ôm ghì lấy chúng và hét:

    “Khách nhi, hãy chạy đi! Tiểu Bi, mang thiếu gia chạy đi!”

    ( Tiểu Bi, gia đinh của nhà Vân Tiên Khách, vào sống từ khi Vân Tiên Khách còn bé, cả hai chỉ hơn kém hai tuổi, tiểu bi 17, Vân Tiên Khách 15! Cả hai tuy là thiếu gia và đầy tớ, nhưng tình cảm cứ như bạn bè thân thiết! Có gì ăn ngon, Vân Tiên Khách sẽ cho tiểu bi, mà Tiểu Bi thì luôn bảo vệ Vân Tiên Khách khi đi ra ngoài. Có một lần, khi vkt lỡ làm bể bình hoa mà cha hắn rất quý. Tiểu Bi đã giành nhận lỗi về mình để rồi bị đánh đến mức nằm liệt giường trong một ngày.)

    Kế đến, cảnh tượng khác lại nổi lên trong đầu Vân Tiên Khách. Đó là cảnh Tiểu Bi thúc gục Vân Tiên Khách bỏ chạy, trong khi mình thì choàng lên y phục của Vân Tiên Khách rồi bỏ chạy theo một hướng khác, kéo theo sự truy đuổi của bọn sát thủ.

    “Thiếu gia, mau chạy đi, ta sẽ đánh lạc hướng chúng!”

    “Không được, như thế thì huynh sẽ chết mất!”

    “Đây là bổn phận của ta, chết vì thiếu gia, ta không còn gì để hối tiếc ngoài việc không thể bảo vệ thiếu gia được nữa!”

    “Tiểu Bi… ta….!”

    “Bọn chúng sắp đến rồi, thiếu gia mau đi, ngài phải sống! Phải báo thù cho mọi người…!”

    Vừa nói, Tiểu Bi lại đẩy Vân Tiên Khách đi, không còn cách nào khác, Vân Tiên Khách bỏ chạy trong khi nước mắt đang rơi như mưa, ngoảnh đầu lại, Vân Tiên Khách thấy Tiểu Bi cũng như mình, đã chạy theo một hướng khác, và có những giọt nước mắt rơi từ đôi mắt của Tiểu Bi xuống.

    “Hức hức! Cha, mẹ, Tiểu Bi, tất cả là do ta, nếu ta không mang quyển công pháp đó về thì sẽ không có chuyện này!”

    Vân Tiên Khách ôm lấy đầu gối và kề mặt vào đó và khóc, tất cả đau thương khi mất gia đình đều bộc lộ ra trong lúc này. Hắn khóc, khóc đến gào thét, nhưng tiếng mưa bên ngoài đã áp đi tiếng khóc thảm thương ấy.

    Đến khi Vân Tiên Khách khóc đến mức không còn nước mắt, hắn bỗng tỉnh ngộ:

    “Đúng rồi! công pháp! Nếu có nó, ta sẽ báo thù!”

    Nghĩ đến đây, Vân Tiên Khách lấy ra một quyển sách từ trong áo mình, quyển sách đã ướt, nhưng mực vẫn không chảy hoặc nhèo đi, trên quyết sách viết rõ bốn từ “Thiên Sát Thần Công!”.

    Nhìn bốn từ này, Vân Tiên Khách có cảm giác một cả người như chìm trong băng giá, có lẽ đây là thứ mà võ sư đã nói cho Vân Tiên Khách, là sát khí.

    Mở trang đầu tiên ra, Vân Tiên Khách thấy được những lời đầu tiên của quyển sách.

    “Trong mọi sinh linh của thiên hạ, thất tình lục dục có ở tất cả sinh linh. Trong đó, Yêu và Hận là hai yếu tố mạnh nhất, Yêu quá thành Hận, Hận hóa thành Yêu.

    Thiên Sát Thần Công là một công pháp dùng Hận ý làm chủ, lấy hận ý của bản thân cường hóa sát khí, gia tăng nội lực. Người tu luyện không cần phải tu luyện không ngừng, chỉ cần vận công một lần, ổn định lộ tuyến của nội lực trong kinh mạch, đến khi hận ý đầy đủ thì sẽ chuyển hóa thành nội lực.

    Đi kèm với Thiên Sát Thần Công là Thiên Sát kiếm, cả hai không được tách ra khỏi nhau, nếu không thì sẽ có tai kiếp, người có Thiên Sát Thần Công mà không có Thiên Sát Kiếm để trung hòa thì sẽ bạo thể mà chết!”

    “Thiên sát kiếm!”

    Nghe từ này, Vân Tiên Khách rút thanh kiếm mà mình đeo trên lưng ra, nhìn kỹ vào thân kiếm, hắn cũng đã thấy ba từ “ Thiên Sát Kiếm” nằm ở đó.

    Tiếp theo, Vân Tiên Khách lật tiếp qua các trang tiếp theo, một trang hướng dẫn cách vận hành nội lực, còn các trang còn lại thì lại là kiếm pháp.

    Đặt quyển bí kíp xuống, Vân Tiên Khách bắt đầu nhắm mắt lại tu luyện theo hướng dẫn.

    Sau hai giờ tu luyện, Vân Tiên Khách đã di chuyển số nội lực ít ỏi của mình đi một vòng quanh các kinh mạch, từ đó, chúng tự di chuyển mà không cần nhờ Vân Tiên Khách làm gì nữa.

    Công pháp đã xong, Vân Tiên Khách nhìn qua kiếm pháp. Nhìn các đòn kiếm pháp trong bí kíp, Vân Tiên Khách cầm lấy Thiên Sát Kiếm và đứng lên, định luyện qua một lần chiêu thức trong đấy.

    Đau nhói!

    Vân Tiên Khách cảm thấy đau nhói phát ra từ ta và đùi mình, rồi cảm giác đau đơn càng phóng đại, đến mức Vân Tiên Khách phải khụy xuống.

    Vạch tay áo và ống quần ra, Vân Tiên Khách thấy được hai vết thương đã bị thối rữa ở đấy, có lẽ là do lúc Vân Tiên Khách không cẩn thận nên bị bọn sát thủ chém trúng, nhưng do tâm trí không đặt trên người mà nghĩ đến việc chạy trốn, Vân Tiên Khách mới không cảm thấy đau như bây giờ.

    “Thịt thối cả rồi! Nếu không chưa trị ngay thì nhiễm trùng mất! Làm sao bây giờ!”

    Như đã nói, Vân Tiên Khách từng học y thuật, nhưng do đam mê võ thuật nên Vân Tiên Khách chỉ học nửa vời mà thôi. Vào lúc này, Vân Tiên Khách bắt đầu hối hận, tại sao không chịu tập trung học hành một chút thì hắn không phải khổ như lúc này.

    Chợt, Vân Tiên Khách ngước đầu lên, nhìn về cái đầu lâu ghê tởm mà hắn đã bắt gặp khi vừa vào hang, nhìn những con giòi lúc nhúc trên ấy, Vân Tiên Khách bỗng nhớ đến lời của y sư đã nói:

    “Giòi, con tiểu trùng này là động vật ăn thịt thối, chúng luôn ưu tiên ăn thịt thối đầu tiên, sau đó mới đến những thứ khác!”

    “Chết tiệt, đành phải thế thôi!”

    Cắn răng, Vân Tiên Khách bò lại chiếc đầu lâu, bốc từng con giòi xuống rồi rải vào vết thương của mình, sau đó hắn dùng vải quấn vết thương lại, không cho những con giòi ấy bỏ ra ngoài.

    Chỉ chốc lát sau, Vân Tiên Khách liền chịu hậu quả của hành động điên rồ của mình. Đó là ngứa, các con giòi đã bắt đầu ăn thịt thối của hắn, để lại cho hắn là cảm giác ngứa đến không chịu nổi. Nhưng mà, Vân Tiên Khách biết, hắn phải kiên trì, nếu chỉ có thể này mà không thể chịu được thì còn mong gì về việc trả thù nữa chứ.

    …………………

    Hai ngày, đã hai ngày nay, Vân Tiên Khách phải chịu đựng cơn ngứa ngáy kinh khủng, cuối cùng, bây giờ hắn cũng không cảm thấy ngứa nữa mà là đau, biết là giòi đã ăn hết thịt thối rữa của mình, Vân Tiên Khách vội tháo băng ra. Nhìn vào vết thương của mình, Vân Tiên Khách chịu không nổi mà nôn lấy nên để.

    Chỉ thấy các con giòi đều to bằng ngón tay, bò lúc nhúc, và đang tìm các đục phần thịt của Vân Tiên Khách để kiếm ăn. Nôn xong, Vân Tiên Khách kiềm chế cảm giác ghê tởm mà bắt các con giòi ra ngoài, sau đó lại băng các vết thương lại lần nữa.

    “Rầm rập, rầm rập!”

    Chợt, Vân Tiên Khách nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân từ phía xa. Ý thức được tình huống không ổn, Vân Tiên Khách nhanh chóng lấy bí kíp nhét vào áo và rời đi nhanh chóng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Thảo luận tại đây
    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content

  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Chàng Trai,fanmiq,LaSamPhiêuPhiêu,Miên Lý Tàng Châm,NguyenHoang,
  5. #3
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 2: Cô gái cứu mạng



    “Tiên Khách, chạy mau đi!”

    Mặc cho cơ thể mình đang bị từng nhát kiếm tàn phá, máu tuôn ra xối xả, người trung niên vẫn cố gắng ghì chặt tên sát thủ lại và hét lớn.

    “Thiếu gia, hãy trả thù cho mọi người a!”

    Tiểu bi nước mắt chảy thành hàng mà nhắn nhủ, sau đó hắn quay lưng bỏ chạy, để lại những giọt nước mắt rơi vãi theo bước chân của mình.

    “Không!!!! Cha, mẹ, Tiểu Bi….!”

    Tiên Khách gào lên trong vô vọng, và hắn chợt nhận ra, tất cả chỉ là giấc mơ. Bây giờ, cả thân thể hắn đã tắm trong mồ hôi, ngực còn đang phập phồng thở dốc. Nhớ lại giấc mơ vừa nãy, Tiên Khách cười khổ. Một giấc mơ này đã ám ảnh hắn bao nhiêu năm nay mà chưa xóa nhòa, giống như đang nhắc nhở hắn không được quên đi mối thù diệt tộc đó.

    Và rồi, khi Tiên Khách nhìn xung quanh, hắn nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ. Một căn phòng đơn sơ, mộc mạc, từ chiếc tủ đến bàn ghề đều đã phủ đầy bụi, chứng tỏ chúng đã lâu không có người sử dụng.

    “Ta đang ở đâu đây?”

    Mê man trong đầu, Tiên Khách cố nhớ lại tại sao mình đến đây, nhưng hắn vẫn không thể nhớ ra tất cả, thứ xuất hiện trong đầu Tiên Khách chỉ có nước và nước.

    Đột nhiên, khi Tiên Khách còn đang mê man thì cửa của căn phòng mở ra, một cô gái bước vào và hỏi thăm Tiên Khách:

    “Công tử đã tỉnh?”

    Nghe thấy tiếng người lạ, Vân Tiên Khách vội vàng ngẩng đầu lên. Trước mắt Vân Tiên Khách là một người con gái, nàng có vẻ chỉ lớn hơn Tiên Khách một chút, nhưng từ bàn tay đến làn da màu vàng đều đã được in lên những vết chai hằn do làm việc vất vả. Nhưng tất cả đều không thể che đậy được vẻ đẹp của nàng, thân hình thon gọn của nàng được giấu trong lớp quần áo đơn sơ, khuôn mặt nàng thanh tú đáng yêu. Đặc biệt là đôi mắt của nàng, trong sáng, đáng yêu, nhân từ, đó là những gì Tiên Khách thấy được từ mắt của người con gái này.

    “Đúng vậy! Tiểu thư cho ta hỏi, ta đang ở đâu thế này?” Đáp lại lời của người con gái, Tiên Khách cũng nói ra thắc mắc của mình.

    “Ngày hôm qua, ta bắt gặp công tử đang trôi nổi trên sông, nên ta liền kéo công tử lên bờ và mang về nhà…”

    Nghe người con gái nói, Tiên Khách mới vỡ lẽ ra, cô gái này chính là người đã cứu mình trong lúc mình đang nguy cấp chăng?

    Dù đúng hay sai, Tiên Khách cũng phải cảm tạ:

    “Cảm tạ cô nương, vậy lúc ấy, cô nương có thấy thanh kiếm ta mang theo trên lưng không?”

    Từ lúc thức dậy Tiên Khách cũng đã cảm thấy thanh Thiên Sát Kiếm mà mình luôn mang trên lưng đã đánh mất, nhưng hắn bị những suy nghĩ lúc đó nhiễu loạn nên chưa quan tâm đến. Đến lúc này, khi đã biết được lý do mình nằm ở đây thì hắn bắt đầu tìm kiếm.

    Cô gái mỉm cười, thỉnh Tiên Khách chờ một lát và bước đi ra ngoài. Không để Tiên Khách đợi lâu, cô ấy đã mang thanh kiếm ấy đến cho Tiên Khách. Nhìn Tiên Khách, cô gái nói:

    “Lúc ấy ta cứu công tử thì đã thấy thanh kiếm này, nhưng nếu để nguyên vị trí cũ thì công tử sẽ không thể nằm thoải mái được! Vì vậy ta đành mạn phép tháo gỡ nó ra mà thôi!”

    Nắm chặt thanh kiếm trong tay, Tiên Khách tuốt vỏ kiếm ra và thấy từ Thiên Sát đã được khắc trên lưỡi kiếm, điều này làm cho hắn yên tâm.

    Cảm thấy mình không nên ở đây nữa, Tiên Khách chống người lên rồi bước xuống giường, sau đó hắn hỏi cô gái:

    “Cô nương có thể chỉ dẫn ta đến nơi mà cô đã cứu ta không?”

    “Được chứ! Công tử đi theo ta!”

    Nói rồi, cô gái này quay lưng bỏ đi, sau đó Tiên Khách đi theo phía sau nàng. Đi ra ngoài căn phòng, Tiên Khách mới bắt đầu có cái nhìn chính xác về căn nhà này. Nói nghèo thì không đúng, giàu thì lại hơi quá, có lẽ là một gia đình bình thường. Điều làm cho Tiên Khách thắc mắc chính là tại sao chỉ có một nữ tử ở nhà, tất cả mọi người của gia đình này đang ở đâu mà để cho căn nhà tràn ngập sự cô đơn, lạnh lẽo như thế này. Và rồi, Tiên Khách đã nhận được đáp án của mình, vì hắn thấy được một bàn thờ ở giữa nhà, trên đó còn có ba chiếc bài vị còn mới, khói nhang còn đang nghi ngút. Chỉ liếc sơ qua, hắn đã đọc được từ danh tự trên các bài vị ấy.

    Hiền Phụ Tử Long.

    Từ Mẫu Triệu Ngọc Dung.

    Hiền Đệ Tử Kính.

    Lúc này, trong lòng Tiên Khách mới vỡ lẽ ra, cô gái này cũng là một kẻ mất đi người thân như mình. Điều này làm cho Tiên Khách càng cảm khái người con gái này. Không biết nàng ngốc hay là quá nhân từ, can đảm đến mức có thể cho một người nam nhân ngủ trong nhà với mình, nếu Tiên Khách là một kẻ mượn ơn báo oán thì nàng đã hương tiêu ngọc vẫn từ lâu..

    Bước ra ngoài căn nhà, Tiên Khách cũng biết được trời vẫn còn đang tối, và từ vị trí các ngôi sao, Tiên Khách đoán rằng trời cũng sắp sáng rồi. Nhưng Tiên Khách cũng không quan tâm đến chuyện này cho lắm. Đối với hắn, dù sáng hay tối thì cũng như nhau, lúc nào hắn cũng phải chạy trốn, chỉ có thể tranh thủ chợp mắt được vài phút mà thôi.

    Mãi suy nghĩ miên man, Tiên Khách và người con gái dừng chân trước một bờ sông.

    “Đây là nơi ta đã cứu công tử đấy!”

    Quay người lại, cô gái nói cho Tiên Khách biết. Nhận được lời khẳng định của cô gái, Tiên Khách bước lên phía trước rồi ngồi xuống bên cạnh bờ sông.

    Nhìn nước sông đang chảy xiết, Tiên Khách cho tay của mình xuống dòng nước lạnh giá, và rồi, hình ảnh những chuyện xảy ra ngày hôm kia hiện lên trong đầu Tiên Khách.

    Chuyện là, từ ngày cửa nát nhà tan, Tiên Khách phải vừa tìm cách sinh tồn trong rừng, lại vừa chạy trốn khỏi những cuộc truy sát gắt gao trong suốt hai năm trời. Thế nhưng trong ba tháng gần đây, bỗng dưng bọn sát thủ bắt đầu im hơi lặng tiếng, chúng từ từ giảm số lượng người đi truy sát Tiên Khách, đếu lúc không còn một ai nữa. Lúc đó, Tiên Khách tuy cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hắn không dám chủ quan ngay mà vẫn sinh sống trong khu rừng đó mãi.

    Đến một ngày, Tiên Khách gặp phải một bầy sói tấn công, lúc đang cố mở vòng vây để bảo toàn mạng sống, Tiên Khách vô tình bị ngã xuống một con sông.

    Và khi tỉnh dậy, Tiên Khách thấy mình đã được cô gái này cứu rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content

  6. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Chàng Trai,fanmiq,LaSamPhiêuPhiêu,MaLongy,Miên Lý Tàng Châm,NguyenHoang,
  7. #4
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 3: Ở lại làng



    Sau khi nhớ lại tất cả mọi chuyện, Tiên Khách thở dài một hơi. Rồi hắn đột nhiên chú ý đến hình ảnh của mình được phản chiếu qua mặt nước sông, nhìn con người này, Tiên Khách khó có thể tin đó là mình. Hai năm sống trong rừng, Tiên Khách chưa bao giờ để ý đến bề ngoài của bản thân mình, để khi thấy bóng dáng mình dưới nước, hắn lại cảm thấy xa lạ. Chỉ thấy râu hắn đã mọc ra rậm rạp, bù xù, như muốn che hết cả khuôn mặt làm cho Tiên Khách giống như là một người điên.

    Nhìn vẻ ngoài của mình như thế này, Vân Tiên Khách cảm thấy khó chịu, hắn rút thanh Thiên Sát Kiếm ra khỏi vỏ, bắt đầu…. cạo râu cho bản thân. Nếu người trong võ lâm mà thấy cảnh này thì họ sẽ nổi điên mất. Thần binh được cả võ lâm săn đuổi lại trở thành đồ cạo râu cho Tiên Khách.

    Từ lúc đến bờ sông này, người con gái kia đã tìm đến một tảng đá lớn để ngồi xuống chờ Tiên Khách. Đến khi thấy Tiên Khách cầm thanh kiếm loay hoay cạo râu nhưng không được, nàng cười phì.

    Cô gái đi đến bên cạnh Tiên Khách, rút từ trong thắt lưng ra một con dao nhỏ rồi đưa nó đến trước mặt Tiên Khách và nói:

    “Ngươi lấy cái này mà cạo râu, với thanh kiếm đó, nói không chừng ngươi chưa kịp cạo râu thì đã lãnh sẹo trên mặt rồi!”

    Tiên Khách cười xấu hổ rồi nhận con dao từ tay cô gái.

    “Cảm ơn!”

    Dùng con dao này, Tiên Khách rất nhanh đã cạo râu cho khuôn mặt mình xong và dùng nước sông rửa mặt. Xong việc, hắn đứng lên, đi đến đối diện cô gái trao trả thanh dao cho nàng.

    Nhìn người con gái này loay hoay cất dao vào, Tiên Khách chợt nghĩ bâng quơ. Một cô gái liễu yếu đào tơ như nàng tại sao phải mang theo một con dao bên người. Chẳng lẽ là đề phòng hắn sao.

    Rồi Tiên Khách lại mỉm cười tự giễu trong lòng, nàng đề phòng hắn có gì sai cơ chứ, bề ngoài lúc nãy của hắn cũng quá dọa người, dù nàng đã cứu mạng hắn đi nữa thì nếu nàng không đề phòng hắn cũng là chuyện lạ.

    Còn người con gái, nàng không hề biết những điều mà Tiên Khách đang nghĩ trong lòng, bởi nàng còn đang bất ngờ vì bề ngoài thật sự của Tiên Khách. Cũng đúng thôi, vì sự thay đổi của Tiên Khách quá nhanh làm cho nàng không thể thích ứng, nếu nói Tiên Khách lúc nãy là một người râu tóc xồm xoàn, khuôn mặt nhếch nhác thì bây giờ, Tiên Khách lại một một người thanh niên trẻ trung, anh tuấn, văn nhã và còn mang theo nét thành thục, tang thương.

    Nghĩ tới đây, cô gái bỗng đỏ mặt và quay mặt đi. Nàng cảm thấy xấu hổ, vì đây chính là lần đầu tiên nàng nhìn vào một người nam nhân lâu đến thế.

    Và thế là, khung cảnh ở bờ sông này trở nên khá buồn cười, một người con trai đang suy nghĩ bâng quơ, nở nụ cười tự giễu, còn người con gái thì lại mang khuôn mặt đỏ bừng.

    Đợi một lúc cho cảm giác nóng rát trên mặt giảm bớt, người con gái này mới hỏi Tiên Khách:

    “Công tử đã dự định đi đâu chưa??”

    Nghe cô gái ấy hỏi vấn đề này, Tiên Khách bỗng trở nên mê man. “Ta nên đi đâu bây giờ?!”. Khi gia đình còn đang yên ổn, Tiên Khách vô cùng hâm mộ và ước mơ giống như những nhân sĩ giang hồ, tứ hải giai huynh đệ, nơi ta đặt chân chính là nhà. Nhưng đến lúc này, Tiên Khách mới biết rõ việc đó khó khăn đến mức nào.

    Mà người con gái cũng nhận ra Tiên Khách đang mê man, thấy như vậy, nàng cũng không đành lòng:

    “Nếu công tử chưa quyết định, thì hãy ở trong làng của ta một vài hôm đi! Gia đình của ta vẫn còn dư một căn nhà bỏ hoang ở trong làng, nếu công tử không chê thì hãy định cư tại đó!”

    “Vậy thì xin đa tạ cô nương!”

    Tiên Khách chắp tay cảm tạ cô gái. Sau đó, cả hai bắt đầu đi vào làng.

    Nhưng lúc này, cảnh vật của làng không giống như lúc Tiên Khách rời đi nữa. Vì trời đã gần sáng, những người dân trong làng đều đã thức dậy để chuẩn bị cho một ngày mới của mình. Những người đàn ông thì vác trên vai các công cụ làm đồng trong khi những người phụ nữ đang quét dọn, nấu ăn. Những đứa trẻ cũng tham gia làm những công việc nhẹ để phụ giúp gia đình mình. Nhìn những đứa trẻ này, Tiên Khách cảm khái. Ngày xưa, Tiên Khách chưa bao giờ làm những việc như những đứa trẻ kia, tất cả công việc đều do gia đinh trong nhà làm, hắn bỗng cảm thấy mình còn thua những đứa trẻ này nhiều lắm.

    Khi Tiên Khách và cô gái kia xuất hiện trong mắt người dân trong làng, tất cả mọi người chỉ liếc nhìn họ một lần rồi tiếp tục làm việc. Điều này làm cho Tiên Khách khá thắc mắc, tại sao người dân trong làng lại lạnh nhạt thế. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã biết được sự thật từ lời trao đổi nhỏ của những người đàn bà trong làng.

    “Tử Tiêu kìa, thật không biết liêm sỉ! hôm qua đã ôm một người đàn ông về nhà, bây giờ lại dẫn một người khác!”

    “Ta cũng thật không ngờ. Vì gia đình nàng đã mất hết, mà nàng thì lại rất chịu khó, ai ngờ lại như thế này cơ chứ!”

    “Hai bà im đi! Chuyện còn chưa sáng tỏ thì đã bắt đầu bàn tán rồi!”

    Chồng của một trong hai người phụ nữ nghe thấy họ đang nói xấu người khác thì trách móc, đổi lại chính là lời nói của vợ hắn:

    “Ông im đi! Người trong làng ai chẳng biết! Chiều tối ngày hôm qua, Tử Tiêu lén mang một người đàn ông về nhà. Thử nghĩ xem, nam nữ ở cùng một căn nhà thì sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ!”

    Qua lời bàn tán của hai người đàn bà đó, Tiên Khách cuối cùng cũng đã biết tên của cô gái này là Tử Tiêu. Nhưng mà hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu, bất bình dùm cho Tử Tiêu đây. Không ngờ việc cứu hắn lại làm cho dân làng hiểu lầm nàng sâu đến như vậy. Rồi Tiên Khách nhìn qua Tử Tiêu thì thấy nàng đang cúi gầm mặt, giả vờ như không nghe thấy những lời bàn tán kia. Điều này lại làm cho Tiên Khách đau lòng.

    “Nàng đã cứu ta, để dân làng hiểu lầm như vậy. Trong khi ta lại không có gì để trả ơn nàng. Đã vậy ta còn có thể mặc kệ cho họ nói gì thì nói ư?”

    Cắn răng, Vân Tiên Khách quyết định một việc trong đầu. Rồi hắn bỗng dừng bước chân lại ở trước mặt người dân trong làng. Trong khi Tử Tiêu còn đang nghi hoặc vì sao Tiên Khách lại đứng lại thì đã nghe hắn cất cao giọng:

    “Chào bà con cô bác!”

    Bị giọng hô lớn tiếng của Tiên Khách thu hút, tất cả dân làng đều tạm ngừng công việc lại rồi tập trung vào hắn.

    “Chuyện là, ngày hôm qua, ta đã được Tử cô nương cứu mạng khi còn đang trôi nổi trên sông. Có vẻ điều này đã làm cho mọi người hiểu lầm Tử cô nương, điều này làm cho ta vô cùng cắn rứt và xấu hổ. Mong mọi người hãy hiểu cho nàng ấy.!”

    “Chuyện thứ hai, từ ngày hôm nay, ta sẽ bắt đầu sống trong thôn này. Bản thân ta cũng không có gì giỏi, ngoại trừ biết một ít chữ thì chỉ có sức khỏe hơn người. Ta sẽ nhận làm công cho mọi người dù việc nặng đến đâu, mong mọi người chiếu cố!”

    Sau khi nói hết những gì mà mình muốn nói và thấy dân làng ai cũng mang vẻ mặt hiểu ra, Tiên Khách liền bước đi, khi đi ngang qua Tử Tiêu, hắn thúc giục:

    “Đi thôi!”

    Tử Tiêu bỗng như vừa bừng tỉnh, nàng gấp gáp đi theo kịp Tiên Khách, sau đó thấp giọng nói với hắn:

    “Cám ơn!”

    “Đừng nói như vậy! Cô nương đã cứu ta, nếu ta để cho mọi người hiểu lầm cô nương thì ta rất cắn rứt lương tâm! Còn nữa, từ hôm nay, ta sẽ thuê căn nhà bị bỏ hoang của gia đình cô, cô xem như là chủ nhà của ta rồi đấy!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Thảo luận tại đây
    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Chàng Trai,fanmiq,LaSamPhiêuPhiêu,Miên Lý Tàng Châm,NguyenHoang,
  9. #5
    phuonglop12a2's Avatar
    phuonglop12a2 Đang Ngoại tuyến Bách Niên Nhất Mộng
    ⊱Thần Vương⊰(◣_◢)
    Thám Hoa
    Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2012
    Bài viết
    15,258
    Xu
    51,000

    Mặc định

    Chương 4: Hạnh Phúc cùng Thù Hận



    Sau khi dùng bữa trưa với gia đình, những người dân trong làng tranh thủ giờ nghỉ ngơi hiếm hoi này để ngồi tụ họp với gia đình.

    Bên ngoài, buổi trưa hôm nay thời tiết nắng gắt, ánh nắng như muốn thiêu đốt mọi thứ nó đi qua. Vậy mà giữa cái nắng này, một người thanh niên lại vác từng bao gạo từ bên ngoài làng để chuyển vào một ngôi nhà trong làng. Nhìn sơ qua, người thanh niên này có mái tóc đen dài được buộc lên gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn nhưng lại có vẻ gì đó đượm buồn, áo của hắn đã được cởi ra và cột trên eo, để lộ ra các múi cơ thịt rắn chắc nhưng không quá lực lưỡng, khiến cho người khác cảm thấy cân đối. Người thanh niên này không phải ai khác mà chính là Vân Tiên Khách.

    Đã hai tháng qua đi từ ngày Tiên Khách ở lại trong ngôi làng này, để kiếm tiền trang trải cuộc sống, Tiên Khách phải đi làm thuê cho những gia đình trong làng. Từ khuân vác, dạy học đến cả làm đồng, Tiên Khách đều làm tất cả. Nhờ vào sức khỏe được gầy dựng nên trong những ngày chạy trốn, Tiên Khách làm việc gì cũng có hiệu suất cao, nhờ vậy mà người trong làng dần dần có thiện cảm với hắn.

    Ngày hôm nay, hắn đã nhận lời chuyển gạo từ ngoài làng vào trong của một hộ gia đình, và hắn đang mang hai bao gạo cuối cùng của ngày hôm nay.

    “Phịch!”

    Đặt bao gạo xuống, Tiên Khách dùng chiếc áo đã dính đầy bụi bặm cột ngang eo mình để chùi mồ hôi.

    “Tiên Khách, làm xong rồi à!” Một người trung niên từ căn nhà trước mặt đi ra, hắn cười niềm nở với Tiên Khách và nói.

    “Dạ xong rồi thưa Hải thúc!”

    Hải thúc liếc nhìn từng chồng bao gạo đã được sắp xếp ngay ngắn rồi lại liếc nhìn qua thân hình của Tiên Khách, hắn cảm khái:

    “Ngươi thật khỏe mạnh, phải biết là nếu một người khác muốn chuyển hết số gạo này thì phải tốn cả ngày, trong khi ngươi chỉ tiêu hao có một buổi mà thôi!”

    Nghe vậy, Tiên Khách chỉ cười trừ:

    “Chỉ là ta có sức khỏe hơi tốt một chút mà thôi, Hải thúc đừng quá coi trọng!”

    Thấy Tiên Khách vẫn khiêm tốn như vậy, Hải thúc cười mắng:

    “Thằng nhóc này, cứ khiêm tốn như thế mãi! Đây, tiền lương đây, ta thưởng thêm cho ngươi hai đồng! Rồi về nhà nghỉ ngơi đi!”

    Tiên Khách cũng không khách sáo, hắn tiếp nhận tiền lương của mình từ tay Hải thúc và không quên cảm tạ:

    “Đa tạ Hải Thúc! Vậy ta về đây!”

    Rời khỏi nhà Hải thúc, Tiên Khách liền chạy về nhà của hắn, chính xác là căn nhà hắn đã thuê của Tử Tiêu với giá rẻ như cho ấy. Khi còn cách nhà chỉ vài chục mét, Tiên Khách đã thấy một bóng dáng đang đứng trước cửa ngôi nhà cạnh bên nhà mình mình như đang ngóng chờ ai đó, hắn liền nhận ra người này và hô lên:

    “Tiêu tỷ!”

    Người đó chính là Tử Tiêu, nghe Tiên Khách gọi mình, nàng nhìn về phía Tiên Khách và mỉm cười. Chỉ thấy hắn vừa chạy đến trước mặt nàng thì đã trách móc:

    “Tiêu tỷ, sao ngươi lại ra đây, trời nắng lắm, không may lâm bệnh thì khổ?”

    Liếc Tiên Khách một cái, Tử Tiêu phì cười:

    “Thôi đi, làm như ta là thiên kim tiểu thư không bằng, nắng thế này có là gì? Xem lại bản thân ngươi kìa, khắp người mồ hôi nhễ nhại, bẩn chết đi được?”

    Tử Tiêu nói thì chê bẩn, nhưng nàng lại dùng khăn tay của mình mà lau mồ hôi trên mặt Tiên Khách.

    Nhìn người con gái đang đứng sát bên cạnh mình chăm chút cho mình, trong lòng Tiên Khách vừa cảm động lại vừa cảm thấy yên bình. Ngẫm nghĩ lại hai tháng qua, người lo lắng cho Tiên Khách nhiều nhất chính là Tử Tiêu, mỗi ngày hắn đi làm về là luôn bắt gặp hình bóng nàng đang đứng trước nhà của nàng để chờ hắn về. Nàng cũng luôn lo lắng cho sức khỏe của Tiên Khách, mỗi khi thấy hắn làm việc quá nặng, nàng thường trách móc tại sao hắn không quan tâm sức khỏe của mình nhưng vẫn tôn trọng quyết định của Tiên Khách.

    Nghĩ đến đây, Tiên Khách nhìn về Tử Tiêu với ánh mắt vô cùng ôn nhu, giống như đang nhìn một bảo vật quan trọng nhất đời mình.

    Tử Tiêu cũng đã phát hiện ra Tiên Khách đang nhìn mình “đắm đuối”, điều này làm cho nàng xấu hổ rút tay về rồi ngoảnh mặt về một hướng và nói:

    “Hôm nay qua nhà ta dùng cơm một bữa nhé? Ta lỡ làm thức ăn hơi nhiều!”

    Tiên Khách nghe vậy thì mỉm cười gật đầu. Hắn biết Tử Tiêu đang nói dối, làm gì có chuyện nàng ngày nào cũng làm cơm dư thừa đến mức đủ cho hai người ăn cơ chứ! Nhưng hắn không vạch trần, vì mỗi lẫn nhìn gương mặt khi Tử Tiêu nói dối cũng là một thú vui của Tiên Khách.

    Hai người nhanh chóng tiến vào nhà của Tử Tiêu và dùng cơm trưa, như mọi bữa cơm, Tiên Khách và Tử Tiêu luôn trò chuyện vui vẻ về các việc làm của Tiên Khách hằng ngày, dù cho đó là một việc được nhắc đi nhắc lại nhiều lần đi nữa thì cả hai đều không bao giờ nhàm chán. Có lẽ trong thâm tâm hai người, được ngồi chung dùng cơm là điều rất hạnh phúc rồi.

    Sau khi dùng cơm xong, Tiên Khách cũng chỉ trò chuyện với Tử Tiêu một hồi rồi đứng dậy ra về. Nhìn bóng lưng của Tiên Khách đang rời đi, Tử Tiêu liền hỏi:

    “Lại tập kiếm sao?”

    Tiên Khách không nói mà gật đầu, cho thấy câu trả lời của mình. Hai tháng qua, dù Tiên Khách cảm thấy cuộc sống tốt đến đâu, hạnh phúc đến đâu đi nữa, nhưng trong lòng hắn vẫn nung nấu mãi khát vọng trả thù. Mỗi ngày, hắn đều không quên luyện tập Thiên Sát Kiếm Pháp, dù nội lực bèo bọt vô cùng, nhưng hắn vẫn chăm chỉ luyện tập kiếm chiêu cho thành thục.

    Vào nhà của mình, Tiên Khách lấy đi thanh Thiên Sát Kiếm cùng một túi vải nhỏ treo bên cạnh thanh kiếm rồi đi đến nơi luyện tập hằng ngày. Địa điểm luyện tập của hắn chính là ngay bờ sông đó, nơi mà Tiên Khách được Tử Tiêu cứu lên từ dòng nước chảy xiết. Vừa đến nơi, Tiên Khách không hề nghỉ ngơi mà bắt đầu luyện tập.

    Cách luyện tập của Tiên Khách rất gắt gao, hắn lựa chọn một vị trí có mực nước sông tương đối thấp, chỉ ngang cằm của hắn và đứng ở nơi đó. Cơ thể của Tiên Khách bị buộc phải chống chọi lại dòng chảy của con sông, vừa phải lặp đi lặp lại những chiêu kiếm liên tục không ngừng nghỉ.

    Trải qua hai giờ luyện tập với cường độ như thế, cả người Tiên Khách ướt đẫm, không thể biết đó là mồ hôi hay là nước sông, và cả người của hắn cũng run rẩy như đang gào thét vì cường độ luyện tập quá nặng.

    Bò lên bờ rồi ngồi phịch xuống đất, Tiên Khách thở từng hơi gấp gáp. Đến khi thể lực hồi phục một chút, Tiên Khách liền lấy ba chiếc bài vị ra từ chiếc túi hắn mang theo.

    Trên ba chiếc bài vị này được khắc tên của ba người.

    Hiền Phụ Vân Lôi

    Hiền Mẫu Sư Phi Huyên

    Huynh Đệ Tiểu Bi

    Nhìn ba chiếc bài vị này, Tiên Khách vẫn không kìm nén được cảm xúc của mình, hắn dùng đôi tay đang run rẩy vuốt ve hai tấm bài vị của cha mẹ mình, rồi lại ôm chúng vào lòng và thều thào.

    “Cha, mẹ, hài nhi bất hiếu, vẫn chưa trả thù được cho hai người. Nhưng hai người hãy cố chờ đợi, một ngày không xa, hài nhi sẽ đưa kẻ chủ mưu xuống đền tội cho hai người và Tiểu Bi!”

    Dừng lại một chút, Tiên Khách lại nở một nụ cười vô cùng ôn nhu và nói:

    “Hài nhi đang sống rất tốt. Có nhà ở, có việc làm, có Tiêu tỷ chăm sóc. Hài nhi cảm thấy mình đã yêu nàng ấy mất rồi, nhưng hài nhi không dám nghĩ đến tình nam nữ vào bây giờ. Chờ đến khi được trả thù cho mọi người, nếu Tiêu tỷ đồng ý, hài nhi sẽ rước nàng ấy về làm dâu, rồi sẽ sinh con cháu cho cha mẹ!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bách Niên Nhất Mộng


    Thiên Niên Duyên


    Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Chàng Trai,fanmiq,LaSamPhiêuPhiêu,Miên Lý Tàng Châm,NguyenHoang,
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status