TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: Hồng sắc niên đại - Chương 2

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Bài viết
    20
    Xu
    0

    Mặc định Hồng sắc niên đại - Chương 2

    Tên truyện: Hồng sắc niên đại
    Tác giả: Trời Đêm Mùa Hạ
    Thể loại: chủng điền, trùng sinh
    Độ dài:
    Nguồn convert: CesiaN tangthuvien.vn
    Editor: zizizi22pig
    Văn án:

    Thân là cô nhi mang bệnh nan y,

    Trọng sinh trở lại một hồng sắc niên đại,

    Có một gia đình ấm áp, hưởng thụ được thân tình nồng đậm,

    Thời đại thay đổi, cũng thu hoạch được một tình yêu hoàn mỹ.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Changthanh,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Bài viết
    20
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 1
    Dịch: zizizi22pig
    Edit: zizizi22pig


    1. Đỗ Huyên Cẩn lúc sinh thời

    "Lại một năm nữa cây cỏ ngả sang màu xanh, hoa đào vẫn nở rộ sắc hồng", mới sáng sớm Đỗ Huyên Cẩn đã tỉnh dậy nằm trên chiếc giường nhỏ nhìn ra bên ngoài tận hưởng ánh nắng mặt trời, trong đầu liền hiện ra mấy câu.

    Nghĩ đến kết quả kiểm tra thân thể mấy hôm trước, nhìn lại ánh nắng bên ngoài Đỗ Huyên Cẩn liền muốn đi dạo buổi sáng. Bởi vì mấy hôm trước sức khỏe không tốt nên đã đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ chủ trị nói bệnh của nàng tới đây đã là cực hạn, nhiều nhất cũng chỉ sống được một năm nữa, mà nàng có thể kiên trì được đến bây giờ cũng đã là kỳ tích, còn nói có thể miễn tiền khám bệnh viện cho nàng.

    Đúng vậy, Đỗ Huyên Cẩn bị bệnh tim bẩm sinh rất nghiêm trọng, nàng từ lúc còn rất nhỏ đã biết được mình cũng sống không qua nỗi 18 tuổi, nhưng hiện giờ nàng đã 28 tuổi. Được sống thêm 10 năm, đối với nàng thì đã là trời ban ân, không có gì tiếc nuối. Sống giữa 28 năm này, trừ bỏ không thể vận động mạnh, không thể kích động mạnh, thân thể Đỗ Huyên Cẩn những nơi khác không có chỗ nào là không khỏe, có thể tưởng như cuộc sống của người bình thường, cơ hồ khiến cho nàng như quên mất bệnh tình của chính mình.

    Đỗ Huyên Cẩn là cô nhi, theo lão sư ở viện thì nàng bị người ta ném trước cửa cô nhi viện. Trên người chỉ có tả lót cùng một mảnh giấy, trên đó viết tên và ngày sinh của nàng, nhìn tã lót bằng vải như đã hỏng, có khi là vì biết đứa trẻ bị bệnh tim nên mới ném đi như vậy. Cô nhi viện thật ra cũng không muốn nhận một đứa trẻ bị bệnh tim. Cũng không biết Đỗ Huyên Cẩn là may mắn hay là bất hạnh, vì hôm đó vừa vặn lại có một vị lãnh đạo đi cô nhi viện kiểm tra công tác, cũng vì hình tượng của cô nhi viện nên Đỗ Huyên Cẩn mới miễn cưỡng được nhận, nhưng lão sư ở viện cũng không thực sự chăm lo cho nàng. Cô nhi viện cũng không ấm áp giống như tivi nói, ở đây vì thiếu người, các cô giáo đối với mỗi đứa trẻ cũng không có ân cần hỏi han, có thể đảm bảo bọn chúng ăn no là quá đủ, phần lớn những đứa trẻ ở cô nhi viện đều tự hướng nội tâm mình lạnh lùng đi. Đỗ Huyên Cẩn từ nhỏ đã rất thông minh, có người muốn thu dưỡng nàng nhưng khi biết được bệnh tình của nàng thì lại thôi.

    Đỗ Huyên Cẩn là một đứa trẻ thông minh, phát triển sớm, có thể nói là thần đồng, nhưng chuyện này không ai quan tâm. Nàng biết tương lai của mình thì chỉ phải tự dựa vào mình, còn sống còn cố gắng, trang bị cho chính mình. Lúc nàng 16 tuổi thì đã là thủ khoa trường đại học B. Lúc này các cô giáo ở cô nhi viện mới biết nàng nguyên là một đứa trẻ thông minh, truyền thông cũng đưa tin chuyện của nàng, trường B đối với hoàn cảnh của nàng cũng đã nói đến chuyện học phí, hoàn toàn miễn phí, còn có học bổng. Cũng có người tỏ vệ nguyện ý quyên góp tiền giúp nàng học hành, nhưng bị nàng cự tuyệt, bởi vì hiện tại nàng đã có thể tự nuôi sống chính mình.

    Thời điểm nàng học đại học cũng không ngừng cải thiện kiến thức của chính mình, biểu hiện ra mình có chỉ số thông minh tuyệt cao. Trường học cũng vì tạo tấm gương là nàng mà tỏ vẻ chỉ cần nàng muốn học thì có thể tùy tiện đi nghe giảng, chỉ cần thông qua một cuộc thi đã có thể được đãi ngộ như vậy. Bởi vì thành tích vĩ đại, từng đại diện cho trường tham gia nhiều cuộc thi mang tính chất toàn quốc, lấy được vinh dự cho trường. Hơn nữa bởi căn bệnh của nàng, trường học còn cố ý cấp một căn nhà cho nàng ở. Bình thường chỉ cần nàng cảm thấy hứng thú chương trình học, hoặc là tự mình hướng thầy cô hỏi đáp, còn lại chương trình học cơ bản đều là tự học, khiến cho nàng vốn đã độc lai độc vãng nay trình độ lại càng cách xa các bạn học, quan hệ cùng bạn học cũng là xa cách, rất nhiều bạn học cho đến khi tốt nghiệp rồi cũng không biết được cái vị diện mạo tinh xảo xinh đẹp, thành tích nổi trội xuất sắc rốt cuộc là người ở lớp nào.

    Trường B có một truyền thống văn hóa cực kì bền vững, có rất nhiều học giả trí thức uyên bác, bọn họ là những học giả có học thức tốt, lại là trưởng giả, đối với vị đệ tử thông minh xinh đẹp này rất là thương tiếc, đối với vị này hết mực quan tâm. Sau lại càng quen thuộc, thường xuyên mời nàng về nhà ăn cơm, khiến cho nàng cảm nhận được tình cảm gia đình ấm ấp thật sự. Đỗ Huyên Cẩn cũng đem những vị sư phu này như trưởng bối mà đối đãi, ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng tình trạng của nàng không cho phép nàng chìm đắm trong tình cảm gia đình này. Nàng là một người có suy nghĩ thực dụng, sợ tương lai chính mình qua đời sẽ làm cho người thân xung quanh đau khổ, cho nên tuy nàng rất thích tình cảm ấm áp này, nhưng đều phải cưỡng chế mình không được chìm đắm trong đó. Sau khi tốt nghiệp đại học, cầm tấm bằng tốt nghiệp loại chuyên, cự tuyệt lời đào tạo chuyên sâu của trường đại học, nàng chân chính bước vào cuộc sống. Chính là ngẫu nhiên có được tình cảm của bọn họ, nhưng cũng đem chính mình chậm rãi bước rời khỏi cuộc sống của họ.

    Bởi vì thân thể không tốt nên Đỗ Huyên Cảnh không thể tìm được một công việc nào khá, chỉ làm một vài công việc bán thời gian. Bởi vì tri thức chuyên nghiệp phong phú, Đỗ Huyên Cẩn công tác đủ chủng loại, bình thường chỉ dựa vào hứng thú cùng thời gian của mình mà nhận làm, tỷ như phiên dịch, quy hoạch xí nghiệp, kiêm chức kế toán, làm tạp chí..etc....

    Tuy rằng tiền lương xa xỉ cũng đủ cho nàng thoải mái, có dịp thì cũng tự nấu ăn, thỉnh thoảng lại ra ngoài du lịch, có khi lại đi lên vùng núi làm tình nguyện viên, có khi thì luyện chữ, cuộc sống một mình tuy nói tịch mịch, những cũng thực khoái hoạt. Sau 18 tuổi Đỗ Huyên Cẩn đều rất biết ơn từng ngày trôi qua. Hơn 10 năm sinh mệnh, đối Đỗ Huyên Cẩn mà nói đã à không còn tiếc nuối. Chính mình cũng đã biết chuyện bị cha mẹ thân sinh vứt bỏ, chưa nói tới hận, chỉ là ngẫu nhiên nghĩ tới nếu thân thể mình khỏe mạnh thì có phải sẽ có hay không một gia đình ấm áp.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi zizizi22pig, ngày 06-04-2014 lúc 09:45.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    mapmo,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Bài viết
    20
    Xu
    0

    Mặc định



    2 -- Không gian?

    "Từ khi nào mà mình lại bắt đầu đa sầu đa cảm thế này?", Đỗ Huyên Cẩn cố gắng đứng dậy khỏi chiếc giường, hôn khối ngọc tỳ hưu trước ngực một cái. Đây là vài năm trước nàng đi Ngũ Đài Sơn* du lịch thì ngẫu nhiên được một vị hòa thượng cho, nói là có thể phù hộ cho nàng bình an hạnh phúc. Bởi vì hôm đó là sinh nhật của mình, cũng là lần đầu tiên có nguời tặng quà cho mình, liền lấy đeo lên cổ, mỗi sáng sớm thức dậy đều hôn một cái. Đột nhiên Đỗ Huyên Cẩn ho khan dữ dội, không cẩn thận lưu lại trên mặt tỳ hưu một vết máu, Đỗ Huyên Cẩn cũng biết chính mình không còn nhiều thời gian.

    *Ngũ Đài sơn, còn gọi là Thanh Lương sơn, nằm trong địa phận huyện Ngũ Đài, địa cấp thị Hãn Châu, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc, là một trong tứ đại Phật giáo danh sơn tại Trung Quốc. Núi này là nơi có nhiều chùa chiền, tự viện quan trọng nhất Trung Quốc

    Lấy tay lau đi vết máu trên mặt tỳ hưu, nhưng lại phát hiện như khối tỳ hưu đang không ngừng hút lấy máu trên đó, hơn nữa nó đang chậm rãi mờ nhạt đi. Đỗ Huyên Cẩn không thể tin được nhìn vào bàn tay trống trơn của mình, trên đó chỉ còn lại sợi dây đỏ xâu vào khối ngọc. Dụi dụi con mắt rồi kiểm tra kĩ lại khắp nguời, phát hiện tỳ hưu trở thành một khối ấn kí khắc trước ngực mình, lấy tay vuốt ve một chút, lại thấy mình đột nhiên ở trong một không gian hoàn toàn lạ lẫm.

    Nhìn không gian trước mắt cây cối xanh um tươi tốt núi non trùng điệp núi non, một nhánh sông từ núi chảy xuống, đến chân núi thì hình thành một hồ nước. Nhìn tới đất đen dưới chân mình, xa xa nhóm cỏ xanh phủ đầy các loại hoa dại đủ màu sắc, thưa thớt nhiều loài như cây ăn quả, cách đó không xa còn có một nông gia, trên tường gạch che bởi đầy những loại hoa loa kèn, ánh nắng tươi sáng, không khí mát mẻ, quả là một phong cảnh điền viên đẹp tuyệt.

    Đỗ Huyên Cẩn không khỏi kinh ngạc bật cười, hay đây chính là tùy thân không gian trong truyền thuyết, thật không thể tin được. Tuy nói nàng chưa bao giờ xem tiểu thuyết loại này, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết tùy thân không gian là gì. Nhưng tự mình cũng không cần đến nó để làm giàu, vì mình là cô nhi, hơn nữa cũng không có thiếu tiền tiêu, thứ hai, thân thể ốm yếu, sống cũng không đến một năm nữa, hiện tại lại phát hiện có cái không gian thế này, thật đúng là lãng phí. Hoặc, nếu đây thật là cái không gian như mình đã nói, cũng chỉ có thể coi nó như loại hành lý xách tay thôi, dù sao mình cũng có muốn đi du lịch, thì cái thân thể suy nhược này cũng không xách nổi hành lý cồng kềnh.

    Đỗ Huyên Cẩn bình tĩnh tự hỏi cách sử dụng không gian, từ lâu không có ai tới làm không gian mừng như điên, vì nàng không cần làm giàu hay tìm kiếm tình yêu hoàn mĩ gì, không cần dựa vào không gian giúp mình làm gì, chỉ là bình tĩnh tiếp nhận chuyện mình đột nhiên có được không gian này. Lấy tay sờ sờ ấn ký tỳ hưu, lại thấy đột nhiên trở về chính chỗ ở của mình, xem ra tiểu thuyết cũng không có gạt người.

    Ăn xong bữa sáng, Đỗ Huyên Cẩn tiếp tục dự trù những bước tiếp theo. Trước đem tài liệu đã phiên dịch xong gửi cho đối phương, cũng nghĩ luôn việc làm thêm. Cũng đem căn nhà nhỏ của mình bán luôn, chuẩn bị hành lý du lịch đi ngắm cảnh tổ quốc, cuối cùng thì tìm một nơi non xanh nước biếc mà sống những ngày cuối đời.

    Đem tài liệu gửi cho đối phương xong, cũng gọi điện báo bọn họ về sau không nhận phiên dịch nữa, làm bên đó còn tưởng nàng đối với tiền lương không hài lòng, liên tiếp ra vẻ có thể tăng lương, bởi vì tìm được một người tinh thông nhiều ngôn ngữ thật quá khó khăn, nhiều từ khó phiên dịch thường gây ra chuyển nghĩa sai. Hơn nữa, cho dù có người có thể tinh thông nhiều ngôn ngữ, người ta cũng nhất định không chịu nhận công việc như thế này, bọn họ đều là nhân tài mà. Cho đến khi Đỗ Huyên Cẩn xác định vấn đề không phải do tiền lương, đối phương mới liên tục nói đáng tiếc, còn đồng ý nếu về sau có tìm công việc nữa nhất định phải liên hệ bọn họ, sẽ được ưu đãi.

    Rao bán điện thoại trên một trang mạng, kiểm tra khoản dư ngân hàng của mình, bao gồm cả tiền lương đối phương vừa chuyển sang, khoản dư không nhiều lắm, hơn 100 vạn. Nếu bán luôn cả căn nhà này thì đại khái cũng dư hơn 200 vạn, cũng đủ cho mình chi tiêu trong khoảng một năm. Nhìn lại căn nhà riêng của mình, không lớn hơn 70m vuông, thực thì đây là căn nhà đầu tiên của mình, hết thảy đều do mình tỉ mỉ trang trí, thật tiếc. Xem ra vẫn nên đem mấy thứ này vào trong không gian, làm kỷ niệm, cùng mình rời khỏi thế giới này, dù sao mấy thứ này cũng không biết để lại cho ai.

    Tiếp tục tính toán kế hoạch, ăn qua bữa cơm xềnh xoàng, Đỗ Huyên Cẩn mới nhớ tới mình cũng không cẩn thận quan sát xem không gian đó thuộc dạng gì, có phải hay không giống như trong tiểu thuyết miêu tả, có thể tu tiên, có thể trị bách bệnh gì đó. Dù sao hiện tại không gian này ở trên người mình cũng không thể cho ai khác, giờ nó là tài sản riêng tư của mình, trước tiên vẫn nên vào trong không gian du lịch một phen, Đỗ Huyên Cẩn lạc quan nghĩ. Sờ tới ấn ký tỳ hưu để vào không gian, trước là tới viện nông gia chơi.

    Đẩy mở cánh cửa bằng gỗ nặng trĩu, vừa đi vào mới phát hiện cái sân này rất lớn, quả nhiên là một nông gia điển hình, rất giống cái sân của ông lão B, gian nhà chính có 5 phòng, phía đông tây có 3 gian sương phòng. Trụ chính chạm trổ cổ điển, ở trên cao còn được điêu khắc tinh xảo chưa nói tới, nhưng phong cách cổ xưa, vừa thấy đúng là bất phàm. Chính giữa là một phòng khách, phỏng chừng chỉ để chiêu đãi khách trong vùng, hai bên trái phải xen lẫn là hai sương phòng tối sầm, rõ ràng là thư phòng, phòng ngủ cũng tối đen, bên cạnh hai thư phòng là phòng bếp cùng nhà kho.

    Chính giữa phòng khách có treo một bức họa sơn thủy không biết là ai đã vẽ, tự mình tuy nói không đến mức là tinh thông, nhưng xem bức họa này bố cục hợp lý, ý cảnh du trường, làm cho người xem như có cảm giác lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, có thể thấy được họa sĩ năng lực phi phàm. Trong phòng khách còn bày một cái bàn hình vuông lớn bằng gỗ hồng mộc, hai bên là vài cái ghế dựa cũng cùng chất liệu. Không có chạm trổ gì phức tạp, nhưng phong cách tham đạm mộc mạc. Một cái ghế này mà đem bán ra cũng đủ cho mình mua cả một căn nhà. Vách tường hai bên sườn có hai cái kệ lớn, không có làm ra vẻ chằng chịt sách hoặc bình hoa sứ, hoặc vài chậu san hô đỏ hồng lòe loẹt, hoặc nghiên mực tinh xảo, mà tràn ngập ấm áp. Ở tầng giữa bỏ trống có một cái hộp nhỏ, mở ra thì thấy, bên trong có hai bình sứ nhỏ, còn có một tấm lụa gấm, mặt trên tấm lụa ghi một ký hiệu giống như gà bới, Đỗ Huyên Cẩn đoán hẳn là một loại văn tự, mà hai bình sứ, một cái đựng hình như là viên thuốc, một cái hình như đựng thuốc mỡ, trên bình sứ cũng không có gì nhiều để giải thích. Cho dù biết bên trong hẳn là thuốc viên, bởi vì không biết có tác dụng gì, đối với Đỗ Huyên Cẩn cũng không có tác dụng gì, nàng cũng không nên tùy tiện xem. Xem ra không gian này cũng không phải vạn năng gì như trong tiểu thuyết miêu tả, không có tu tiên cũng không có linh đan diệu dược thay đổi số mệnh, bây giờ trở về mà từ từ nghiên cứu.

    Phòng khách hai bên sườn bố cục hoàn toàn giống nhau, gần cửa sổ của thư phòng có bày ra một cái bàn nhỏ, trên đó giấy bút không thiếu. Dựng trên cửa sổ là một bình hoa sứ màu xanh, dù rằng hoa bên trong đã khô héo. Một bên sườn khác có một cái giá sách, trên đó bày ra đầy loại sách. Tiện tay mở một quyển ra xem, quả nhiên là một tập sách thuốc, bên cạnh một cái bàn ghế nhỏ, phỏng chừng là một bộ. Có thời gian có thể nhìn thêm, cũng không thể làm được cho mình sống lâu thêm một thời gian. Đang nhìn xem các bộ sách khác, trên giá sách quả toàn là sách sử, cầm kỳ thu họa, phạm vi đề cập đến đủ loại công nông thương nghiệp, đủ loại. Nội dung trong đó cùng với lịch sử Trung Quốc cổ có giống nhau, cũng có một vài điển tịch không có thật của Trung Quốc, phỏng chừng là thế giới song song gì đó, kỳ quái là toàn bộ sách đều dùng chữ phồn thể, Đỗ Huyên Cẩn đều có thể xem được. Xem xong bộ sách này mới phát hiện bụng đói không chịu được, bất tri bất giác thế nhưng đã 4, 5 giờ rồi.

    Đơn giản ăn qua cơm trưa, tiếp tục thăm dò. Bên phòng ngủ tinh xảo ấm ấp, nhìn thấy đầu tiên là một bình phong hình cá đùa lá sen, màu vẽ hết sức tinh xảo, cảm giác có một con cá sẽ lội tới. Đối diện đằng sau bình phong là một cái giá tọa con đồi mồi (một loại rùa biển quý hiếm) lớn bằng ngọc nạm vàng, hoa lệ vô cùng, rực rỡ loá mắt. Trang trí hai bên vách tường hai bức lụa thêu trắng, một bức thêu bông hoa mẫu đơn diễm lệ đồng lòng người, một bức là vẽ chuồn chuồn bên hoa sen. Trên bàn có một hộp trang sức, mở ra thì thấy, ngay cả Đỗ Huyên Cẩn cảm xúc luôn bình đạm lãnh tính cũng không khỏi chói mắt. Là nữ thì đối với trang sức vốn không thể không có hứng thú. Trâm, bộ diêu, vòng vàng, vòng tai, nhẫn, vòng tay, vòng cổ, vòng trường mệnh, kim ngân, còn có các loại ngọc bội, toàn bộ thiết kế tinh xảo cao nhã. Đỗ Huyên Cẩn không khỏi nhất nhất lấy ra nữa nghiên cứu, càng lấy lại càng nhiều, mà hộp trang sức này có không ít. Hộp có lớn thế nào thì theo lý cũng không nhiều vậy được, hay là hộp trang sức này cũng là một cái không gian? Quên đi, dù sao cũng không phải là của mình, nhìn qua một lần đã ghiền là được rồi. Đối diện bình phong là một cái giường làm bằng gỗ cây đàn, trên mép giường cũng đều được chạm trổ, hai cột hai bên chạm khắc hoa mẫu đơn, cực kì tỉ mỉ. Cất bước đến giường bày ra chiếc đệm in hoa điểu làm bằng gấm, cả cái gối cũng ra vẻ phú quý in hoa, Đổ Huyên Cẩn từ hồi còn nhỏ tới giờ nhìn qua là thấy quen rồi, đây quả thực là điển hình cho khuê phòng của các tiểu thư khuê các thời trước.

    Sau đó Đỗ Huyên Cẩn mới đi dạo toàn bộ tứ hợp viện, tiền viện không quá lớn đại khái chỉ 200m vuông, thông qua đó là một con đường lát gạch xanh, nơi khác thưa thớt nhiều loài hoa Mộc, đứng giữa chỉ ngửi thấy tràn ngập hương hoa. Tới gần tựa lưng vào một cây táo to lớn, táo trên cây đã ra lớn nhỏ có đủ, có trái đã gần chín hồng, cành táo bị trái trên đó ép lại thành hình cung. Qua đại môn tiếp theo lại gặp nho, nho màu tím xâu thành một chuổi, một viên lai một viên to tròn hơn nữa, xa xa nhìn lại, dáng dấp như chuỗi mã não màu tím. Đỗ Huyên Cẩn nhịn không đựoc hái một trái nho, ngọt ngào ê ẩm hận không thể đem cả đầu lưỡi nuốt vào.

    Hai bên sương phòng một bên là phòng bếp, là điển hình của phòng bếp nông gia cổ đại, nhìn giống như hồi Đỗ Huyên Cẩn đi du lịch, bên trong tất cả là nồi, xanh, chảo, xoong, bầu đựng rượu, thùng đựng nước. Bên cạnh phòng bếp còn có một gian nhìn như vẻ là phòng đựng nguyên liệu nấu ăn. Gạo, tẻ, bột mì, còn có các loại ngũ cốc, ngô, đậu nành đậu đỏ đậu xanh. Đỗ Huyên Cẩn cầm lên xem thử tuy vậy nhưng không hề biến chất, phỏng chừng không gian còn có chức năng giữ tươi. Đỗ Huyên Cẩn không khỏi hoài nghi lai lịch của không gian này, không gian rất rộng rãi, tiểu viện nhìn bề ngoài thực bình thường nhưng lại rất nặng mùi, tại phòng bếp đều là mọi đồ dùng bình thường của một nông gia, mà trong phòng ngủ là các đồ trang sức không phải là thứ người thường có thể có. Hơn nữa tại phòng bếp nhìn còn có các loại lọ trông như đạo cụ không gian, xung quanh rất nhiều. Làm cho Đỗ Huyên Cẩn cũng bắt đầu hoài nghi thật hay không có thần tiên tồn tại, bằng không không gian này có cái gì, mấy thứ ở trong không gian này là gì.

    Sương phòng phía tây hẳn là phòng kho, bên trong có rất nhiều thùng lớn, mở ra vừa thấy, một thùng vải vóc, tơ lụa cái gì cần có đều có. Một thùng vàng, một thùng bạc, một thùng đồ cổ, một thùng tranh chữ, một thùng trân châu các loại, ngọc thạch phỉ thúy,một thùng. . . , còn có một thùng dược liệu. Không có gì bất ngờ xảy ra, nhưng mấy thùng này cũng không giống bình thường, dung lượng dường như rất lớn.

    Hậu viện thì khá lớn, có hai ba bộ tượng, một bên là thổ địa đã được sửa sang đẹp đẽ, phỏng chừng chỉ dùng để một ít đồ ăn, bên kia thưa thớt một vài cây ăn quả, cây táo, cây lê, cây đào, còn một vài cây nàng không biết. Số lượng cũng không nhiều, có hai ba tượng giống nhau. Tới gần tiền viện có một giếng nước.

    Cuối cùng Đỗ Huyên Cẩn đối với nông gia tiểu viện này đưa ra kết luận tuy vẻ bề ngoài bình thường, kỳ thực phú quý cao nhã còn có mị lực cực kỳ, cũng không biết có gì bên trong có thể lấy ra không nữa. Nói thử liền thử, tùy tay cầm lấy một bức họa, nghĩ muốn đi ra ngoài, tiếp theo thấy mình xuất hiện ở phòng của mình, nhưng còn lại trong tay trống trơn, xem ra thứ bên trong đó không lấy ra được. Lấy ra từ phòng bản thân một laptop, nghĩ đi vào, phát hiện mình cũng laptop hiện tại ở trong không gian, còn muốn đi ra ngoài, cũng là laptop cùng mình đi ra. Lặp lại thí nghiệm mấy lần, Đỗ Huyên Cẩn rốt cục ra kết luận, từ bên ngoài đem vào cái gì thì có thể lấy ra, còn thứ bên trong mình có thể sử dụng, nhưng lấy không được.

    Tóm lại, Đỗ Huyên Cẩn được đến tùy thân không gian này trên thực tế chỉ là một cái hành lí, bảo bối bên trong còn nhiều, nhưng lại lấy không được, chỉ có thể dùng để đựng gì đó. Nhưng ngẫm lại mấy thứ này cũng không phải của mình, cho nên cũng không quá tiếc nuối.

    Mấy ngày kế tiếp có thời gian Đỗ Huyên Cẩn liền càng không ngừng nghiên cứu nguyên lý của không gian, phát hiện không gian không giống như tiểu thuyết miêu tả chỉ có ban ngày, không gian của mình cũng có ngày đêm luân phiên, thời gian cùng bên ngoài là như nhau. Nhưng nhiệt độ trong không gian rõ ràng so với bên ngoài ấm áp hơn một ít, không biết có phải nhiệt độ ổn định hay không, này về sau từ từ tìm hiểu, sợ mình cũng không còn nhiều thời gian để nghiên cứu. Phạm vi của không gian này rất lớn, liếc mắt một cái nhìn không thấy biên giới, bên trong hẳn là cũng có động vật tồn tại, bởi vì trong không gian cũng có lúc có chim bay trên đỉnh đầu.

    Sau khi thăm dò không gian, kế tiếp Đỗ Huyên Cẩn ở thành phố A vài ngày để mua sách báo, đi các nhà thuốc lớn để mua các loại dược phẩm thường dùng, rồi lại đi siêu thị mua thức ăn, gạo dầu muối tương giấm trà, còn có một ít quần áo giày dép linh tinh, số lượng rất nhiều, khiến cho người bán hàng còn tưởng nàng muốn mở tiệm. Đỗ Huyên Cẩn trước quyết định đi du lịch tổ quốc một phen, thời gian cuối cùng thì đi lên san* khu phía tây, đi xem phong cảnh nơi đó, đi thăm bọn nhỏ của các bạn học trước kia, mà mua tất cả thứ này đều là lễ vật cho họ.
    (*núi)
    Một tuần sau, đem tất cả trong phòng đều dọn sạch sẽ, toàn bộ đưa tới không gian. Nhìn xem trong không gian đủ thứ đồ dùng, đầy đủ, không khỏi tự nhiên cười cười. Cũng may mình có cái không gian này bằng không lại tốn mất bao nhiêu tiền thuê người khuân vác. Đem chìa khóa giao cho tân chủ phòng, hướng phương nam tiến tới. Cuối cùng gửi cho những người mình quan tâm một tin nhắn chúc phúc, nói cho bọn họ kế tiếp mình muốn đi du lịch nên nhắn cho họ cảm ơn đã chiếu cố mình trong nhiều năm qua, một lần cuối nhìn lại cuộc sống ở thành phố 28 năm qua của mình, trong lòng nói tạm biết. Tại thành phố này, tự mình cảm thấy quá lạnh lùng, cảm thấy quá cô độc, cũng cảm thấy quá ấm áp, ở nơi này chống lại bệnh tật, cố gắng, phấn đấu, thưởng thức, hưởng thụ, đã đủ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    http://123doc.vn/book-translater/zizizi22pig

    Hidden Content


    Nhóm dịch tuyển mem: có trả công, k cần kinh nghiệm, chỉ cần biết tiếng việt hoặc tiếng anh hoặc tiếng trung là dc. liên hệ Hidden Content

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    mapmo,muangau75,
  7. #4
    Ngày tham gia
    May 2016
    Bài viết
    1
    Xu
    0

    Mặc định

    truyện bạn dịch rất hay... mong chap tiếp theo... thanks bạn

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status