TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 34

Chủ đề: Thế Giới Luân Hồi: Tiếu Ngạo Thiên Hạ - Hoàn Thành

  1. #11
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định

    Trời sáng, trong rừng tiếng chim sơn ca ríu rít gọi chào ngày mới, hai người Cao - Đông Phương tỉnh lại từ trong mộng đẹp. Đêm qua quả thật có chút điên cuồng, cả hai uống cạn hai vò rượu mạnh xong ôm chầm lấy nhau, chuyện gì tới cũng phải tới, một đêm mây mưa mấy bận, lấy trời là màn đất là giường, liên tục lên đỉnh vu sơn. Mãi cho tới tận sáng thì hai người mới ôm chầm lấy nhau nằm ngủ.

    - Tiểu bại hoại ... ngươi khi dễ tỷ tỷ.
    Đông Phương cô nương nỉ non trong lòng hắn, lúc này nàng không còn sức đứng dậy nữa, phía dưới rất đau, cũng tại đêm qua làm việc quá sức đó mà.
    - Hắc hắc, để ta đở tỷ vào trong nhà nằm nghỉ nha. Một lát nữa ngươi tỉnh lại dùng cơm, Mập gia tự tay làm mấy món sơn dã chiêu đãi ngươi.

    - Ưm, tùy ý chàng.
    Đông Phương cô nương nhắm chặt hai mắt, tựa vào người y ngủ say. Cao Tuấn ôm nàng đi vào trong nhà gỗ, đắp chăn kín đáo xong mới mặc lại quần áo, đi vào trong rừng săn thú. Săn bắt rất nhanh, chỉ trong vòng một canh giờ hắn đã bắt được hai con gà rừng, một con thỏ với lại nguyên một con heo rừng mập mạp. Mang theo tâm tình vui vẻ quay về nhà gỗ, Cao Tuấn phát hiện Đông Phương tỷ tỷ đã bỏ đi đâu mất.

    - Tỷ tỷ ! Đông Phương tỷ tỷ .... tỷ đâu rồi, đừng làm ta sợ ... tỷ tỷ..
    Cao Tuấn ném thịt thỏ xuống đất, thi triển khinh công chạy vòng trong rừng, nhưng không thấy bóng dáng một ai.
    - Nàng ... vì sao nàng lại bỏ đi cơ chứ ?!

    Bước thất tha thất thểu về lại trong nhà, hắn mới phát hiện mình có chút đần độn. Vì sao? Không phải tỷ tỷ có viết lại bức thư để lại trên bàn cho hắn sao.
    Trong thư viết:
    " Tiểu bại hoại.
    Hi hi, lúc ngươi đọc thư này chắc chắn vừa chạy một vòng tìm tỷ tỷ, có phải không ?! Hi hi, tiểu bại hoại thật là ngốc mà. Tỷ tỷ ta có việc khẩn cấp trong giáo không thể không quay về được. Tiểu bại hoại ngươi đọc xong tin này thì tới phái Hành Sơn, Khúc Dương - Khúc tả sứ có âm mưu phản lại Thần giáo, tiểu bại hoại ngươi giúp ta diệt trừ người này, xem như lập đại công vậy. Sau đó phải lập tức trở về Hắc Mộc Nhai.
    Nhớ đó, không được bỏ trốn, không được trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu như để tỷ biết được ... hừ hừ."

    Bức thư tới đây chấm dứt, Cao Tuấn xem xong chỉ cười khẽ, bà chị này ... thật là. Đoạn hắn bước ra làm thịt mấy con thú rừng, coi như tự mình nấu cho mình một bữa ngon vậy. Còn chuyện về Khúc Dương hắn không quan tâm lắm, ai bảo tên này cùng một giuộc Lưu Chính Phong, đểu nhẹ dạ cả tin nên bị người khác bày mưu hãm hại là phải.

    - Ầy, chuyện của họ Khúc phải làm sao ta ?! Không lẽ cứu hắn, nhưng lúc đó mình chắc chắn đắc tội với toàn bộ ngũ nhạc kiếm phái nha, chưa kể sự kiện lớn thế này chắc chắn đám người mạo hiểm sẽ tham dự, có thể đây là một nhiệm vụ chính tuyến nào đó để tìm điểm cống hiến đây.
    Cao Tuấn suy nghĩ thật kỹ, biết rằng trước mắt mình còn chưa phải là đối thủ của Ngũ Nhạc, nhất là Nhạc Bất Quần, Định Dật sư thái, Thập tam thái bảo của phái Tung Sơn. Tóm lại mỗi người bọn họ đều có đẳng cấp cao hơn y một bậc, muốn cứu họ Khúc ra khỏi hang hổ xem ra .... rất khó.


    - À, có cách rồi.
    Cao Tuấn cắn một miệng thịt heo, sau đó đưa tay sờ sờ cái nhẫn không gian của mình. Hắn nhớ lại lúc trước, có lấy được một thứ thuốc gọi là " Thuốc mê bảy ngày say"
    Thuốc này vô sắc vô vị, không mang dược tính gì quá mạnh mẽ nhưng nếu như uống phải, thì một khi hít vào mũi nhang trầm thì chắc chắn người này sẽ rơi vào giấc ngủ say bảy ngày, cho dù ngươi có dội nước vào mặt hắn thì hắn cũng không tỉnh lại được.

    Đây là một loại dược liệu kỳ quái do chính tay Tống thần y bào chế. Cao Tuấn chôm được túi thuốc của y nên cũng thành công lấy được vài lọ cùng với tờ phương pháp luyện chế, căn bản không sợ thiếu thuốc.

    - Hắc hắc, cho dù là Nhạc Bất Quần cũng bị Mập gia lột quần, hê hê.
    Hắn cười dâm một tiếng, trong đầu liên tưởng tới cảnh Nhạc Bất Quần trần truồng như nhộng ôm Định Dật sư thái nằm trên giường, đảm bảo chuyện này sẽ thành giai thoại nha.

    ***
    Thành Hành Sơn.
    Nơi đây là trung tâm thế lực của phái Hành Sơn, một trong năm phái Ngũ Nhạc. Thành này được dựng lên cách đây hơn trăm năm, người người tấp nập buôn bán, trật tự trong thành đều do một tay phái Hành Sơn duy trì, không chịu thuế má của triều đình.
    Có thể nói, nơi đây là khu vực thương mại tự do, buôn bán thuận lợi và không phải chịu nhiều vấn nạn của bọn tham quan ô lại kia.

    Vì vậy mà thành Hành Sơn được nhiều thương nhân lựa chọn lui tới.

    Lầu Hồi Nhạn là một quán cơm có quy mô lớn nhất trong thành, nơi này xa hoa tráng lệ, cả tòa nhà được xây trên một nền đất rộng hai trăm mét vuông, nằm ở khu vực trung tâm trong thành. Toàn bộ quán cơm bao gồm hai tầng, tầng trệt cùng đại sảnh là nơi những giang hồ hào kiệt thường tụ tập uống rượu tán dóc với nhau, còn trên lầu hai được chia làm nhiều gian phong tao nhã, trang trí đẹp đẽ bắt mắt, chỉ có những người có danh tiếng mới được phép lên này dùng bữa.

    Trước cửa quán là một tấm biển hiệu lớn dát vàng, trên đó có bã chữ " Hồi Nhạn Lâu" bằng thư pháp, chữ viết tựa như rồng bay phượng múa, cực kỳ hào hùng và trang nghiêm.
    - Ăn mày thối mau mau đi chỗ khác xin cơm đi, đừng đứng trước cửa quán của chúng ta làm phiền bọn ta làm ăn.
    Tiểu nhị trong quán cơm bước ra xua đuổi một người đàn ông trung niên, nhưng đầu tóc có chút bù xù, quần áo thì ướt át và vá chằng chịt, xem ra rất giọng bọn ăn mày lắm. Bên cạnh y còn có một bé gái khoảng mười, mười hai tuổi, ăn mặt dân dã nhưng gương mặt cực kỳ dễ thương, hai mắt long lanh, tóc được thắt bím đuôi sam, có tiềm chất làm một tiểu mỹ nhân.

    - Ầy, tiểu nhị ngươi nói thế làm sao được, nơi đây không phải là quán cơm sao, ta vào ăn không được à ?!
    Người này thấy tiểu nhị ăn nói quá mức xấc láo nên không khỏi bất mãn, nhưng y vẫn giữ vẻ nhã nhặn không ra tay đánh người.

    - Phì, lầu Hồi Nhạn của chúng ta là quán cơm xa hoa nhất trong thành Hành Sơn. Nơi này không phải là nơi ngươi có thể đi vào. Ngươi xem ngươi kìa, quần áo thì rách rưới đầu tóc thì bù xu, xem ra chẳng khác gì ăn mày, ngươi có đủ tiền trả một bữa cơm hay không ?!

    Tiểu nhị càng nói càng hống hách đanh đá, hắn nhìn ra người này chẳng qua chỉ muốn ăn quỵt mà thôi. Nhưng người đàn ông nọ thì không nhịn nổi nữa rồi, đang muốn phát tác thì có một cánh tay vỗ lên vai của hắn.
    - Hì hì, ông anh đừng giận dữ với đám hạ nhân làm gì. Tới đây, hôm nay Mập gia mời ông anh một bữa thật ngon.
    Cao Tuấn xuất hiện, vẻ mặt cười hì hì, dáng người mập mạp trông rất phúc hậu. Người đàn ông nọ thấy vậy cũng không tiện nổi nóng, bèn nói:
    - Cảm tạ, nhưng ta không phải ăn mày. Ta ăn xong trả tiền.

    - Không sao đâu, chúng ta vừa gặp đã quen, coi như Mập gia mời khách. Ông anh đừng từ chối chớ, chẳng lẽ bản mặt của ta không đáng mới ngươi một bữa cơm sao !?
    Cao Tuấn chỉ chỉ mặt của mình, sau đó nói với tiểu nhị:
    - Này, ta gọi là Tây Phương Thất Bại - Cao Tuấn. Đoán chừng ngươi cũng biết, đúng không. Tốt rồi, mau mau vào dọn một phòng sạch sẽ trên lầu hai, đem những món ăn ngon nhất lên đây. Còn số bạc này, ngươi cầm lấy uống trà.

    Cao Tuấn tiện tay ném một thỏi bạc hai mươi lượng cho y, sau đó nắm tay người đàn ông nọ cùng bé gái bước vào tửu lâu.

    ***
    - Rượu ngon, nhưng vẫn không nồng bằng rượu của tại hạ. Ông anh nếu không chê, thử một chén rượu này xem sao.
    Cao Tuấn lấy một vò rượu mang theo bên người rót đầy chén đưa tới cho người đàn ông trung niên nọ, đây chính là rượu quý của nước Hãn Hải, hắn cũng không quá keo kiệt mà đãi khách.
    - Khà ... rượu này trong ấm ngoài lạnh, uống vào trong miệng liền biến thành dòng nước lạnh chảy dọc toàn thân. Thật là hảo tửu, hảo tửu.

    Người đàn ông nốc cạn chén rượu, giơ ngón tay cái lên nhận xét.
    - Ha hả, đương nhiên rồi, rượu này là cống phẩm của nước Hãn Hải bên Tây Vực mà. Mập gia có dịp chôm được vài ngàn vò, xem như ông anh có phúc đó.
    Cao Tuấn lại rót tiếp hai chén rượu, lại nói:-
    - À, vẫn chưa thỉnh giáo quý tánh đại danh của ông anh !? Ta xem ngươi khí độ bất phàm, võ công cao cường, nội lực thâm hậu chắc chắn không phải là hạng người vô danh.

    - Tại hạ Khúc Dương, còn đây là con gái của ta gọi là Khúc Phi Yến. Yến nhi, mau mau chào Cao thúc thúc.
    - Chào Cao thúc ạ.
    Khúc Phi Yên ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng nói, nàng vẫn giữ im lặng từ đầu tới giờ, chỉ ăn một chút thức ăn rồi xem hai người đàn ông nói chuyện.

    - Khúc Dương ?! Sao nghe quen quen nhỉ ?! À, Khúc Dương - Khúc hữu sứ, ông anh là người Nhật Nguyệt thần giáo ?!
    Cao Tuấn vỗ bàn một cái, mặt không khỏi nở nụ cười vui sướng:
    - Oa ha ha, đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn phí bất công phu, ha ha.

    - Ngươi ...
    Khúc Dương biến sắc, tay phải lấy ra ba mũi châm đỏ sẫm chuẩn bị phóng tới họ Cao, hắn xem ra người này lai gia bất thiện, chắc hẳn có mưu đồ gì với mình.
    - Dừng, dừng. Tại hạ không phải là địch mà là bằng hữu. Khúc huynh đừng lo lắng, ta biết ngươi tới đây chính là muốn gặp mặt Lưu Chính Phong, hội ước đàn một khúc tiếu ngạo giang hồ, có đúng không ?!

    - Đúng, nhưng ngươi là ai, vì sao biết rõ chuyện của Khúc mỗ.
    Khúc Dương đề cao cảnh giác, chỉ cần có chút dị dàng là phóng châm giết người. Khúc Phi Yến cũng đứng lên lui lại về sau, xem ra hai cha con này không phải lần đầu gặp địch thủ.

    - Ầy, hai vị hiểu lầm ta rồi. Lúc nãy có chút vui mừng quá nên hơi thât thố. Số là vầy, Mập gia ta cùng Đông Phương Bất Bại có giao tình không cạn nhưng ta từ nhỏ ở trong núi tu luyện không hiểu thế sự, hôm nay rảnh rỗi xuống núi ngao du thiên hạ một phen nhưng ngặt nỗi, hì hì, ta không biết gì hết. Vì vậy ta mới mặt dầy đi nhờ Đông Phương tỷ tỷ giúp đỡ, nàng nói ở phái Hành Sơn có Khúc hữu sứ nên ta tìm tới ông anh để hỏi thăm.

    - Ngươi nói ngươi quen biết giáo chủ ?! Sao từ trước tới giờ ta không nghe qua giáo chủ có quan hệ gì với ngươi ?! Vả lại, vì sao ngươi biết chuyện của ta, ta xem ngươi chẳng qua chỉ là bao biện nói khoát, ngươi xem ta là người ngu à.

    - Hử ?! Cái này một câu khó nói hết lắm nhưng ông anh phải tin ta không có ác ý, vậy được rồi. Nếu như ta là người mang tâm địa bất chánh thì lúc nãy đã hạ độc vào trong rượu giết chết ngươi rồi, cần gì phải dài dòng giải thích lôi thôi chứ.
    Cao Tuấn thở phì phò, cảm giác làm người tốt chẳng dễ chút nào. Bèn rót ra một chén rượu uống vào trong bụng, nói tiếp:
    - Lại nói Khúc huynh cũng thật lớn gan, nơi này là địa bàn của Ngũ Nhạc kiếm phái mà ngươi một người một ngựa đi vào. Lỡ may có kẻ phát hiện ra thì ngươi chết không toàn thay, mà cả cô gái nhỏ này cũng mạng tang dưới đao luôn.

    - Hừ, chuyện của ta không cần ngươi quản. Ta thấy hai ta nên chia tay là hơn, cáo từ.
    Khúc Dương nói xong bèn đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng Cao Tuấn đã nhanh chân cản ở phía trước

    - Này, từ từ đã, đừng nóng vội như thế. Ta cho ông anh xem qua bức thơ này, chính tay Đông Phương tỷ tỷ viết đó nha, không phải ta lừa dối ngươi đâu. Xem xong, rồi ngươi nói gì thì nói cũng được.
    Cao Tuấn móc ra một phong thư do chính tay Đông Phương cô nương để lại lúc trước đưa tới, trong thư này Đông Phương Bất Bại hỏi thăm Khúc Dương, sau đó còn ra tiếng cảnh báo không được làm lộ nội tình của Thần giáo, nếu không sẽ bị nàng truy sát chết không toàn thây. Trong thư nàng cũng nhắc tới Cao Tuấn, nói rằng hắn hiện giờ là nhị giáo chủ của Thần giáo nên mọi lời nói của y đều giống như nàng, phải nhất nhất tuân lệnh.

    Khúc Dương xem xong thư, lúc này hắn mới hòa hoãn lại, chấp tay nói:
    - Cao giáo chủ thứ tội, lúc nãy có gì mạo phạm xin hãy bỏ qua.

    - Ông anh đúng là, thôi, chúng ta lại uống rượu tiếp. Chuyện của ngươi cũng Lưu Chính Phong thì phải cẩn thận nghĩ cách, ta đoán đám người Ngũ Nhạc đã nhận ra ngươi rồi, hiện giờ bọn chúng đã bày bố thiên la địa võng dồn ngươi vào chỗ chết rồi đó.

    - Cũng vì việc của ta làm liên luy tới Cao giáo chủ, Khúc mỗ cảm thấy rất ân hận.
    Khúc Dương thở dài, hắn là một người thông mình nhưng cũng vì vậy mà quá tự phụ, thầm nghĩ chỉ cần mình lẻn vào phái Hành Sơn, cùng Lưu Chính Phong đàn xong một khúc nhạc dang dở mấy năm trước cho thỏa chí bình sinh là xong. Chẳng gây hấn với ai nhưng không ngờ, lại có người muốn tìm hắn gây chuyện.

    - Ha hả, chúng ta cứ uống rượu đi. Mập gia cũng không phải hạng người mưu mô gì cả, chỉ xem tùy cơ ứng biến mà thôi.
    Cao Tuấn ngồi xuống bàn, giọng nói không có chút gì sầu lo mà giống như rất ung dung bình tĩnh lắm. Khúc Dương cũng âm thầm gật đầu, đúng là người quen của giáo chủ cũng không phải hạng bị thịt, ít ra hắn cũng có chân tài thực học mới xứng đáng làm Nhị giáo chủ chứ.

    ***










    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content


  2. Bài viết được 34 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,chantubreak,dtthanh4321,G4uTruc,gautruc01,gialaikuto,gialaikuto1,gialaikuto2,gialaikuto3,gialaikuto4,gialaikuto5,Gitchi Gitchi Goo,jinling,kenshuu,ke_ngoai_dao,khang239,Ku Rôn,Ngông Cuồng Thư Sinh,ngoan0,Nguyen Van Nhan,Nguyenhuyhoi,Người May Áo Cưới,Nha Lang,polonezvn,QKA,Quái Xà,ronkute,Túy Kiếm Phong Trần,tienlavoke,Trương Văn Viễn,tuantreu,Vân Du Bát Phương,Vân Tiên Khách,Vận Mệnh Ma Phương,
  3. #12
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định

    Khúc Dương chính là một trong hai vị tả hữu Quang Minh sứ giả của Nhật Nguyệt thần giáo, võ công cao cường chỉ kém Đông Phương Bất Bại một bậc nhưng từ trước tới nay y chưa từng lạm sát kẻ vô tội, ức hiếp phụ nữ trẻ em. Nói tóm lại, người này khí độ phi phàm, quang minh lỗi lạc còn hơn cả những kẻ danh môn chính phái kia, lúc nào cũng làm ra dáng vẻ đạo mạo ngụy quân tử.

    Tính tình của y cũng có chút quái gở, không chăm chút ăn mặc, đầu tóc bù xù nên trông bề ngoài rất giống một gã ăn mày, nhưng chớ vì thế mà nhìn lầm y. Đã có biết bao người vì bộ dáng vô hại của y mà bị lừa. Khúc Dương lúc còn trẻ từng có một người vợ kết tóc se duyên, nhưng do bị độc thủ ám hại nàng chỉ để lại một đứa con gái là Khúc Phi Yến cho y chăm sóc, hắn vì vậy mà từ đó thay đổi bản tính, chỉ tìm vui trong âm luật như gợi nhớ lại kỷ niệm trước kia.

    Cao Tuấn rất khâm phục người chí tính chí nghĩa như hắn, nên hai người ngồi xuống ăn uống vui vẻ, bỏ qua lúc đầu gút mắc thì cả hai là bằng hữu rồi, ngay cả Khúc Phi Yến cũng bị chuyện cười của Cao Tuấn làm cho nàng cười không ngớt miệng, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời nàng cười nhiều đến như vậy.

    - Ây da, Nghi Lâm muội muội đừng quá câu nệ, ngươi xem ngươi ốm nhác chỉ còn da bọc xương thế kia, không ăn thịt cá tẩm bổ thì làm sao mạnh khỏe được. Nghe lời ta, ăn một miếng nào.

    Lúc này, một giọng nói có chút bỉ ổi từ vách phòng truyền tới.
    " Quái nhỉ ?! Tại sao Nghi Lâm lại chạy tới nơi này, không phải nàng ở trong Lưu phủ sao ?!"
    Cao Tuấn nghi hoặc trong lòng, nhưng nghe thấy có Điền Bá Quang ở cạnh đó nên cũng không lo lắng cho lắm, bởi lẽ có hắn bảo vệ thì Nghi Lâm chẳng có nguy hiểm gì cả.

    - Không được đâu Điền đại ca, sư phụ của ta nói rượu là dấm, thịt là thối, không ăn được !
    Nghi Lâm lắc đầu nguầy nguậy mà nói.

    - Hử, đó chỉ là những lời lẽ chém gió của bà sư thái già đó, muội muội đừng có nghe ả. Rượu này làm từ gạo mà ra, còn thịt chính là thứ bồi bổ tốt nhất cho cơ thể. Không ăn thịt uống rượu thì con người làm sao sống được tới bây giờ ?! Ngươi xem ngươi suốt ngày ăn chay niệm phật, thân hình suy dinh dưỡng trầm trọng, sơ rằng chưa tới mười năm đã thành cái xác khô rồi.
    Đại sư tâm sinh lý Điền Bá Quang lại bắt đầu giảng giải một khóa bồi dưỡng cơ thể cho cô muội muội này.
    - Sư phụ của ngươi cho dù là ni cô đi chăng nữa thì cũng là một người phụ nữ. Nếu như trên đời này có ai hiểu rõ lòng dạ đàn bà nhất thì chính là Điền mỗ không sai, trên đời này ta xưng thứ hai thì chẳng ai dám giành vị trí thứ nhất, cho nên đối với tâm sinh lý của phụ nữ, Điền mỗ rất am hiểu. Ha hả, ta nói cho muội biết, phụ nữ nói không muốn chính là muốn, họ nói không có chính là có đó !

    - Phụt !
    Cao Tuấn phì cười làm rượu trong miệng phun ra ngoài, hắn cố nhịn cười xua tay nói với Khúc Dương:
    - Ông anh chớ để ý, tên bên kia chém gió đúng là cực phẩm nha.
    - Khà khà, người này hình như là Vạn Lý Độc Hành Điền Bá Quang đi, sao chưa từng nghe nói hắn chăm sóc phụ nữ vậy nhỉ ?! Không lẽ y đổi nghề không làm dâm tặc nữa ?!
    Khúc Dương cũng cười cợt, ông cảm giác họ Điền này không giống như lời đồn đãi bên ngoài, bởi vì y không phải hạng người thiếu suy nghĩ mà còn biết chăm sóc người khác.

    Hai người Cao - Khúc lại tiếp tục dùng bữa, không tiện quấy rầy không gian của Điền Bá Quang làm gì. Bên phòng này, họ Điền lại tiếp tục khua môi múa mép, nước miếng tung bay giảng giải một khóa sinh lý cho Nghi Lâm tiểu cô nương.

    - Ầm !
    Một tiếng động lạ vang lên, bỗng một người thanh niên bước vào trong phòng ngồi xuống bên cạnh Điền Bá Quang, người này không phải Lệnh Hồ Xung thì là ai.
    - Điền huynh, ta xem thói xấu của ngươi đến chết vẫn không bỏ, lại dám bắt giữ đệ tử phái Hằng Sơn, không lẽ ngươi lại muốn động phòng một lần nữa à ?

    Nhìn thấy người này, toàn thân Điền Bá Quang chợt run lên một cái, da gà nổi khắp người, hắn giận dữ nói:
    - Lệnh Hồ Xung, uổng công ta xem ngươi là huynh đệ vậy mà ngươi dám ám hại Điễn mỗ, đem một cái nữ nhân béo ú tới phá hoại cuộc vui của ta. Hừ !

    - Điền huynh đừng làm khó ta, nơi hoang sơn dã lĩnh như thế muốn tìm một mỹ nhân thì chẳng phải khó còn hơn lên trời sao ?! Ta cũng vì muốn tốt cho ngươi nên tìm một vị xinh đẹp nhất trong thôn cạnh đó tới hầu hạ, ngươi cũng được một đêm vui vẻ rồi còn gì. Tính đi tính lại thì ta mới là kẻ chịu thiệt, vừa tốn tiền vừa tốn thời gian lại chẳng được lời cảm ơn gì.

    Lệnh Hồ Xung bưng vò rượu uống một hơi, lúc này Nghi Lâm mới nhỏ giọng nói:
    - Lệnh Hồ .. Lệnh Hồ đại ca, mọi chuyện không phải như vậy đâu... Điền đại ca chỉ ...

    - Nghi Lâm sư muội, ta xem ngươi chắc hẳn bị hắn ức hiếp, có đúng không ?! Hừ, đừng lo có Lệnh Hồ Xung ta ở đây xem xem y có dám làm gì ngươi.

    - Không phải, không phải đâu. Lệnh Hồ đại ca đừng hiểu lầm Điền đại ca, y chỉ ... chỉ dạy dỗ ta biết ... biết sinh lý của phụ nữ thôi.

    Điền Bá Quang chặn ngang:
    - Nghi Lâm muội muội đừng nói nữa, hôm nay ta không đánh hắn thành đầu heo thì ta làm sao còn mặt mũi nào trên chốn giang hồ nữa. Lênh Hồ Xung, xem đao !

    - Tới hay lắm !
    Lệnh Hồ Xung rút kiếm đón đỡ, hai người quần chiến bên trong phòng, kiếm khí đao khí mịt mù làm cho bàn ghế xung quanh bị đánh nát thành mảnh vụn. Nghi Lâm tiểu ni cô thì sợ hãi đứng núp trong góc, hai mắt đẫm lệ nhìn hai người.
    - Hai người mau mau dừng tay, mau mau dừng tay đừng đánh nữa.

    ***
    - Con em ngươi nha, tại sao Lệnh Hồ Xung lại thích chĩa mũi vào việc của người khác vậy !?
    Cao Tuấn cảm thấy rất là ... khó hiểu, không lẽ hắn thích ra tay làm việc nghĩa như vậy sao ?! Người này, cũng quá rảnh rỗi đi mà. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Cao Tuấn không có ý định ra mặt, hắn vẫn muốn ngồi đó theo dõi một phen.

    ***
    Hai người Lệnh Hồ Xung - Điền Bá Quang đánh nhau tối trời tới đất, nhưng rõ ràng lúc này họ Lệnh Hồ đã bị thương khá nhiều, trên người đầu đâu cũng bị đao chém trúng, máu me bê bết. Tuy rằng chỉ bị thương ngoài da không ảnh hưởng gì nhiều nhưng bộ dáng lại cực kỳ thảm hại.

    Còn Điền Bá Quang với một tay khoái đao, tốc độ xuất chiêu nhanh như gió dễ dàng đánh bật chiêu kiếm của địch thủ. Từ sau khi tỷ thí với Cao Tuấn, hắn ngộ ra được thêm một bước vận dụng nội lực trong đao pháp, vì vậy mỗi chiêu đao đều ẩn chứa nội kình khá mạnh, đánh vào thân kiếm nghe lên tiếng ong ong dữ đội. Nếu như không phải Lệnh Hồ Xung học võ từ nhỏ, căn cơ rất tốt thì căn bản đã bị hắn đánh bại rồi.

    Keng !
    Điền Bá Quang thu đao nhảy ra khỏi vòng chiến, lớn giọng nói:
    - Lệnh Hồ huynh đệ, ta xem ngươi nên nhận thua đi thôi, ngươi căn bản không phải đối thủ của ta.

    - Hừ, còn lâu. Đón chiêu Xung Linh kiếm pháp này của tại hạ.
    Lệnh Hồ Xung càng đánh càng hăng, không để ý tới thương thế trên người mà tiếp tục xuất chiêu, trong lúc giao thủ hắn ngộ ra được nhiều điều tâm đắc của võ học mà trước giờ không nhận thấy.

    Điền Bá Quang nổi giận thật rồi, hắn liền xuất ra sát chiêu, thân hình trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh đánh tới họ Lệnh Hồ.
    - Rầm !
    Cả người Lệnh Hồ Xung như diều đứt dây bay vào vách tường, trước ngực y bị một đao chém trúng đang rỉ máu tươi, miệng không ngừng thổ huyết.
    - Lệnh Hồ đại ca, huynh có sao không ?! Điền đại ca, van cầu ngươi đừng đánh huynh ấy nữa, van cầu ngươi đó.

    - Hừ ! Điền Bá Quang thu đao, lôi cái ghế còn lại trong góc phòng ra ngồi, căn bản không quan tâm tới hai người kia.

    Nghi Lâm khóc sướt mướt, thân hình nhỏ nhắn đỡ lấy Lệnh Hồ Xung.
    - Lệnh Hồ đại ca, huynh đừng hiểu lầm Điền đại ca nữa. Mấy hôm nay có huynh ấy chăm sóc nên ta mới sống tốt như vậy nè, ngươi chớ hiểu lầm hắn, hắn là một người tốt.

    - Nghi Lâm sư muội, muội nói hắn ... khụ ...
    - Hừ, đừng xin lỗi ta. Cầm lấy, đây là Kim Sang Dược của một vị huynh đệ tặng cho ta, chữa thương rất hiệu quả, ngươi mau mau dùng đi.
    Điền Bá Quang lấy ra một lọ sứ ném cho Lệnh Hồ Xung, sau đó giả bộ mặt lạnh không nói gì. Lệnh Hồ Xung mở nắp, cảm giác hương thơm bay thẳng vào mũi, biết thuốc này là diệu dược hiếm có nên dùng lấy một viên.

    - Ồ, thần kỳ !
    Nhìn miệng vết thương đang dần dần khép lại, máu tươi cũng đã ngừng chảy ra, Lệnh Hồ Xung kinh ngạc tới mức phải bật thốt.
    - Khà khà, thuốc này là do một vị bằng hữu cho ta, y nói chỉ cần ngươi còn một hơi thở thì cũng có thể cứu sống được, chút thương tích này ăn nhằm gì.

    - Cảm tạ Điền huynh tặng thuốc quý, Lệnh Hồ Xung khắc ghi trong tâm khảm.
    Có được dược thần chữa thương, Lệnh Hồ Xung đã có thể dứng dậy đi lại thoải mái nên bèn bước tới ngồi xuống bên cạnh, giọng nói đầy sự chân thành.

    Lúc này, tiếng bước chân rầm rộ từ bên ngoài vang lên, một người trung niên mặc trường bào hình bát quái, chòm râu để dài tới ngực, gương mặt hồng hào xem ra rất có phong phạm của môt vị cao nhân đắc đạo.
    - Ai là dâm tặc Điền Bá Quang !
    Người này vừa vào trong phòng liền hét lớn, giọng nói như chuông đồng vậy.

    Điền Bá Quang vuốt vuốt sống mũi, rung đùi đắc ý :
    - Chính là ta, anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong Tiểu Điền Điền - Điền Bá Quang.

    - Đệ tử phái Hoa Sơn, Lệnh Hồ Xung gặp mặt Thiên Tùng sư thúc !
    Lệnh Hồ Xung cũng đứng dậy, cung kính vái chào hắn một cái, dù sao bối phận trong giang hồ không thể quên đi được.

    Người này chính là Thiên Tùng đạo trưởng, là sư đệ của chưởng môn phái Thiên Sơn - Thiên Môn đạo trưởng.
    Lại nói tên Thiên Tùng đạo trưởng này làm người cương trực nhưng không biết co dãn, có chút cổ hủ, luôn lấy việc trừ ma vệ đạo là lý tưởng sống cho bản thân mình. Lúc nãy hắn nghe có đệ tử bàn tán, nói rằng dâm tặc đệ nhất thiên hạ Điền Bá Quang đang ở lầu Hồi Nhạn uống rượu mua vui, đã vậy lại còn dám đả thương mấy đệ tử phái Thái Sơn của y, bắt giữ tiểu ni cô phái Hằng Sơn để hầu rượu cho mình. Tức thì Thiên Tùng đạo trưởng bỏ cơm, một người một ngựa giết tới tận đây, quyết phải đem tên dâm tặc này giết chết để trừ bạo an dân, giữ gìn trật tự trị an cho xã hội.

    - Hừ, Lệnh Hồ Xung uổng cho ngươi là đại đệ tử của một danh môn đại phái, thế mà lại đi ăn uống giao du với mấy phần tử bất lương, quả thực đánh mất mặt mũi của Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta, chờ sau khi giết chết tên dâm tặc này ta sẽ hỏi tội ngươi.
    Thiên Tùng liền vung kiếm đâm thẳng tới Điền Bá Quang, thế kiếm hùng mạnh tựa như không gì có thể đâm thủng.

    - Dâm tặc Điền Bá Quang, hôm nay ta vì dân mà trừ hại, ngươi phải chết !

    ***
    - Chậc chậc, xem ra càng lúc càng náo nhiệt rồi. Người gọi là Thiên Tùng này đúng là cực phẩm nha, giết người cũng quang minh chính đại vậy, trên thế gian hiếm có.

    Cao Tuấn bình luận, Khúc Dương thì lắc đầu coi như chẳng quan tâm, còn tiểu cô nương Khúc Phi Yến thì cười tươi như hoa.
    - Cao thúc thúc cũng thật là xấu nha, người ta đánh nhau chí chóe mà ngươi còn cười được nữa.

    - Bậy nè, ta cười vì tên Thiên Tùng này ăn no rửng mỡ, không đâu lại đi tìm chết. Hài, thật tiếc thay chính đạo suy vong nha.
    Thở ra một hơi, Cao Tuấn lại gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng nhai rau ráu, bộ dáng rất là thích chí.









    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content

  4. Bài viết được 30 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,alientuskarr,dtthanh4321,G4uTruc,gautruc01,gialaikuto,gialaikuto1,gialaikuto2,gialaikuto3,gialaikuto4,gialaikuto5,Gitchi Gitchi Goo,jinling,kenshuu,ke_ngoai_dao,khang239,Ku Rôn,ngoan0,Nguyen Van Nhan,Nguyenhuyhoi,polonezvn,QKA,Quái Xà,ronkute,stinkbug9999,Túy Kiếm Phong Trần,tienlavoke,Trương Văn Viễn,tuantreu,Vân Tiên Khách,
  5. #13
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định

    - Dâm tặc Điền Bá Quang, bần đạo Thiên Tùng ngày hôm nay vì dân mà trừ hại, vì giang hồ mà diệt đi một đại hại của võ lâm.
    Thiên Tùng đạo nhân chính khí lẫm thiên, trường kiếm trong tay đâm về phía họ Điền. Đương nhiên, Điền Bá Quang sẽ không ngồi yên chịu chết, chỉ thấy y nhanh chóng rút thanh đoản đao, khoái đao xẹt ra một đường cong đánh bật thân kiếm của đối phương.
    - Keng !
    Khoái đao thập tam thức của họ Điền xuất thần nhập hóa, đao chiêu liên miên không dứt, rất nhanh đã dồn Thiên Tùng đạo nhân vào thế chỉ biết vung kiếm đón đỡ chứ không thể phản công, trên người hắn dần dần bị đao chém trúng, máu chảy ra loang lổ khắp trường bào.

    Nghi Lâm tiểu cô nương thấy vậy liền lo lắng, nàng gấp gáp hô to:
    - Điền đại ca, huynh ... huynh đừng làm đại Thiên Tùng sư bá.
    Nàng chỉ biết ở bên ngoài khuyên nhủ, nhưng làm sao được khi họ Điền rất không vừa mắt mấy tên đạo sĩ mũi trên như Thiên Tùng, hắn căn bản chẳng nghe nàng nói, chỉ nhanh chóng tấn công địch thủ.

    - Lệnh Hồ đại ca, huynh mau nghĩ cách cứu Thiên Tùng sư bá đi, không khéo hắn bị người đánh chết nha...
    Nghi Lâm quýnh lên, bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân mà nắm lấy tay của Lệnh Hồ Xung, giọng nói đầy sự van xin. Nhưng Lệnh Hồ đại ca của nàng hiện giờ bị thương rất nặng, tuy rằng ngoại thương đã được chữa lành bởi thần dược nhưng nội thương bên trong căn bản vẫn không khỏi. Sắc mặt của hắn lúc này trắng bệch như tờ giấy, hơi thở gấp rút xem chừng thương thế nặng lắm.

    - Nghi Lâm sư muội, muội đừng quá lo lắng, để ta.
    Nói rồi bèn đứng dậy muốn ra tay ngăn cản, nhưng Thiên Tùng ông lão này thấy vậy tưởng hắn muốn cùng tên dâm tặc này giáp công mình, bèn hét toáng lên:
    - Cút ngay, Lệnh Hồ Xung ngươi cũng là hạng cá mè một lứa với tên dâm tặc này, hôm nay Thiên Tùng ta coi như nhận ra bộ mặt thật của ngươi rồi.

    Hắn càng nói thì càng bị trúng đao nhiều hơn, vẻ mặt nhăn nhó vì đau nhức, hơi thở gấp gáp xem ra mạng cũng sắp ô hô ai tai rồi.
    - Mũi trâu, Lệnh Hồ Xung đã không giúp ngươi thì ... ngươi đi chết đi.
    Khoái đao biến ảo, nhanh chóng một đao đâm xuyên tim của Thiên Tùng.
    - Bịch !

    Thân hình của Thiên Tùng lão đạo tựa như diều đứt dây bay thẳng ra cửa, khí tuyệt bỏ mình, hắn chết không nhắm mắt nha.
    - Sư phụ (sư thúc)
    - Mau mau, đem thi thể của người về báo cho sư phụ hay.
    Đám đệ tử phái Thiên Sơn hét toáng lên, nhanh chóng ôm lấy thi thể Thiên Tùng bỏ chạy.

    ***
    - Điền Bá Quang, vì sao ngươi ra tay giết chết Thiên Tùng sư thúc.
    Lệnh Hồ Xung quát lớn, toan xuất thủ đánh nhau thì đã bị Điền Bá Quang chặn lại:
    - Dẹp đi, chuyện này là do một tay Điền mỗ gây ra, chẳng liên quan tới ngươi. Ngươi ... hay là cùng Nghi Lâm đi nhanh đi, không cần ở lại nơi này bị vạ lây.

    - Ngươi nói gì lạ vậy, Lệnh Hồ Xung ta dù gì cũng là bằng hữu, đối với bằng hữu khi đang gặp cảnh khó khăn thì làm sao khoang tay bỏ đi cho được.

    - Nếu như ngươi không đi, một lát nữa sẽ càng thêm phiền phức.
    Điền Bá Quang khuyên, nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn kiên quyết không nghe, Nghi Lâm tiểu cô nương thì căn bản không muốn bỏ đi.

    - Ầy, đã vậy thì ... chúng ta cùng đi.
    Nói xong, đang muốn xoay người đi ra khỏi cửa thì đã có bốn kẻ khác bước vào.
    Đây chẳng phải là Thanh Thành Tứ Tú thì còn ai.

    - A, đây không phải là kiếm khách đại danh đỉnh đỉnh của phái Hoa Sơn Lênh Hồ Xung đây sao, vì sao hắn lại đi cùng với một tên dâm tặc và một tiểu cô nương nữa ?!
    Vu Nhân Hào lên tiếng, La Nhân Kiệt ở cạnh bên cười mỉa:
    - Còn phải hỏi, bọn chúng đều là cá mè một lứa, là bại hoại của võ lâm.
    - Đúng nha, hôm nay bốn huynh đệ chúng ta vì dân mà trừ hại, trước giết hai tên thối tha này sau đó bắt vị tiểu cô nương kia về làm người hầu, khặc khặc ... thật là sảng khoái lâm ly.
    Lê Nhân Hùng cười thật dâm đãng.

    - Hừ, hóa ra là Thanh Thành Tứ Thú, danh tiếng thật chẳng sai chút nào.
    Lệnh Hồ Xung hừ lạnh.
    - Tiểu tử này muốn chết, ngươi năm lần bảy lượt phá hư chuyện tốt của bọn ta, hôm nay không thể không giết ngươi.
    Vu Nhân Hào quát lớn, trường kiếm trong tay đánh về phía họ Lệnh Hồ, ba người khác cũng nhanh chóng vung kiếm quần công Điền Bá Quang. Nhưng hai người Lệnh Hồ - Điền Bá Quang vừa trải qua một hồi đánh nhau, nội công lẫn sức lực đều giảm đi mấy phần thì làm sao là đối thủ của bốn gã này cơ chứ.

    Rất nhanh, hai người bị bốn tên ác bá này dồn vào hiểm cảnh.

    ***
    - Khúc huynh, ngươi ở đây chờ cơ hội ra tay cứu người, nhất thiết không cần ra mặt, để ta.
    Nói xong, Cao Tuấn liền đứng dậy ra khỏi phòng.

    ***
    - Ồ, đánh nhau vui vẻ thế này mà Điền huynh đệ lại không chia phần cho Mập gia ta, thật là đáng trách, đáng trách.
    Cao Tuấn nhảy vào vòng chiến, vì trong phòng có nhiều người nên hắn không tiện xuất đao, chỉ dùng tay không mà đối địch. Nhưng công phu tay không của hắn cũng chẳng kém đao pháp gì mấy, hai tay biến ảo quyển chưởng chỉ trảo thủ liên tục đánh bay binh khi của bốn người, rất nhanh cứu vãn tình thế cho hai người Lệnh Hồ Xung cùng Điền Bá Quang.

    - Keng !
    - Ồ, kiếm pháp này có chút môn đạo, xem Đại Nhật Kim Cương chưởng của mập gia.
    Cao Tuấn bị một chiêu kiếm đánh trúng vào người, cảm thấy có chút quỷ quái, bởi vì một kiếm này từ góc độ xuất chiêu cho đến lực đạo đều rất khác thường, không giống với kiếm pháp thường dùng của bọn hắn.

    - Ầm !
    Chưởng lực hùng hồn vỗ lên ngực của Vu Nhân Kiệt, người này liền như diều đứt dây bay ra xa, thân hình phá nát vách tường xuyên qua một phòng kế bên.

    - Ác tặc, đền mạng cho nhị sư huynh !
    Hai người khác quát lớn, kiếm trong tay hung ác tấn công về phía Cao Tuấn. Hầu Nhân Anh cũng bỏ qua tấn công Điền Bá Quang, vung kiếm chạy về quần công với họ Cao..
    - Cao huynh đệ cẩn thận, có ám khí.

    Điền Bá Quang lên tiếng nhắc nhở, nhưng làm sao nhanh bằng Hầu Nhân Anh được, chỉ thấy bàn tay của y phóng ra năm mũi châm đen sì, có thể ngửi được mùi tanh của nó.
    - Phụt !
    Cao Tuấn trúng châm, bước chân loạng choạng lùi lại ba bốn bước mới đứng vững, nhìn xuống trước ngực mình bị ám khí xé rách cả y phục, làn da từ từ biến thanh màu đen.
    - Có độc, tiên sư nó ...
    Hắn cảm giác một cơn đau nhức lan truyền toàn thân, sức lực từ từ biến mật, cả người uể oải ngã rầm xuống sàn nhà.

    - Cao đại ca....
    - Cao huynh đệ ! ...
    Điền Bá Quang lẫn Nghi Lâm hét lên, muốn chạy tới cứu người nhưng đã bị hai tên của Thanh Thành chặn lại. Lệnh Hồ Xung thì thương thế quá nặng cũng không thể làm gì được hơn.

    - Ha ha, dù cho ngươi có giỏi cách mấy cũng không thể nào chống lại được Bích Lạc Thần Châm của ta, chịu chết đi.
    Hầu Nhân Anh phi thân lướt tới, toan dùng một kiếm chặt đứt thủ cấp của địch nhân, nhưng có người đã nhanh hơn hắn.

    Bóng người mặc áo đen tựa như một làn khói xuất hiện trong căn phòng, hắn vỗ mạnh một chưởng vào lồng ngực của họ Hầu khiến tên này mất thăng bằng bay ngược về sau. Nhân cơ hội đó liền cắp lấy Cao Tuấn, phi thân nhảy ra cửa sổ biến mất tăm tích.

    - Phụt! Hầu Nhân Anh phun một vòi máu ở không trung, té xuống đất bất tỉnh nhân sự.

    - La sư đệ, chúng ta đi.
    Hai người vung mạnh một kiếm đánh lui họ Điền, sau đó xoay người ôm lấy hai người Vu - Hầu bỏ chạy.

    - Khụ ! .... Điền Bá Quang khụy gối, xem chừng sức cùng lực tận rồi.
    Cao huynh đệ, ta có lỗi với ngươi ... thù này không báo, Điền mỗ làm sao còn xứng đáng gặp mặt người khác đây.

    Điền Bá Quang chảy nước mắt, ai nói anh hùng không rơi lệ, chỉ là ... lệ chảy vì ai.

    ***


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content

  6. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,alientuskarr,dtthanh4321,G4uTruc,gautruc01,gialaikuto,gialaikuto1,gialaikuto2,gialaikuto3,gialaikuto4,gialaikuto5,Gitchi Gitchi Goo,jinling,kenshuu,ke_ngoai_dao,khang239,ngoan0,Nguyen Van Nhan,Nguyenhuyhoi,polonezvn,QKA,Quái Xà,ronkute,tienlavoke,Trương Văn Viễn,tuantreu,tukimlong93,Vân Tiên Khách,
  7. #14
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định

    - Loảng xoảng !
    Chung trà rơi xuống vỡ tan từng mảnh vụn, Đông Phương Bất Bại bật người đứng dậy, tóm chặt lấy cổ áo của thủ hạ:
    - Ngươi nói Cao Tuấn bị người giết chết ?! Không, ... ta không tin ... Nói, y hiện đang ở đâu ?
    - Bẩm giáo chủ, Cao giáo chủ bị Hầu Nhân Anh dùng ám khí Bích Lạc Thần Châm đả thương tới tâm mạch, được Khúc hữu sứ cứu đi nhưng e rằng ... khó mà sống nổi.

    - Chuyện ở nơi này giao cho Thẩm nương xử lý, bản tọa có chuyện gấp không thể ở lại lâu.
    Đông Phương Bất Bại nói xong liền bước ra cửa, triển khai khinh công chạy về phía thành Hành Sơn, nàng gấp tới độ chẳng thèm dùng ngựa để đi luôn.

    Chạy suốt một ngày một đêm từ Lạc Dương cho tới thành Hành Sơn, cho dù là cao thủ đệ nhất thiên hạ thì Đông Phương Bất Bại cũng cảm giác ủ rũ, nhưng khi nhớ tới Cao Tuấn bị thương nặng làm cho tim nàng đau nhói lên, hận không thể chắp cánh mà bay tới bên cạnh y.

    ***
    Trong một khách sạn nhỏ khó là bí ẩn trong thành Hành Sơn, Khúc Dương ngồi ngoài phòng khách vừa rót rượu vừa thở dài. Bên trong phòng, Đông Phương Bất Bại ngồi yên lặng nhìn Cao Tuấn ngủ say.

    Hắn đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, tuy rằng tính mạng vẫn còn giữ lại nhưng ... chỉ sợ nội công hoàn toàn bị phế bỏ.

    Bích Lạc Thần Châm của phái Thanh Thành vốn đã thất truyền từ lâu, đây là một loại ám khí độc nhất vô nhị, chuyên môn khóa chặt tâm mạch của đối phương, cho dù là cao thủ tông sư trúng phải cũng bó tay, vì nội lực trong cơ thể đã hoàn toàn bị phong ấn lại, không cách nào sử dụng.

    Chưa kể trên thân châm còn bôi kịch độc, đúng là lấy mạng người khác trong chớp mắt nha.

    Cao Tuấn tuy rằng mạng lớn, kịch độc thì được Đông Phương Bất Bại dùng thuốc giải trừ nhưng về phần nội công, e rằng ... rất khó. Nếu như dùng nội công từ bên ngoài xung kích năm đại huyệt trên người hắn, giải trừ sự giam cầm nội lực thì chắc chắn Cao Tuấn sẽ bị chấn động mà vỡ vụn kinh mạch, nhẹ thì trọng thương cả đời tàn phế còn nặng thì ... chết không kịp ngáp.

    Mấy ngày nay, mọi việc chăm sóc Cao Tuấn đều do một tay Đông Phương cô nương đảm nhiệm, tuy rằng người ngoài vẫn không phát hiện nàng là thân con gái, cho dù là Hướng Vấn Thiên hay Khúc Dương, hai thủ hạ thân cận nhất vẫn xem Đông Phương Bất Bại là một người nam tử. Cũng do hắn tu luyện bí tịch Quỳ Hoa Bảo Điển nên tính cách biến đổi mà thôi, chuyện này thật ra cũng do nàng cố ý lan truyền ra ngoài.

    Vì lẽ đó, nàng tự tay chăm sóc Cao Tuấn không bị người khác dị nghị, Khúc Dương chỉ tưởng rằng do Cao Tuấn cùng giáo chủ của mình có quan hệ sâu xa, nên trong lúc bi thương mới như thế. Dù sao, một con người ai lại có thể vô tình được đây ?! Cho dù là bậc đế vương đứng trên đỉnh cao quyền lực thì cũng có tình thân, cũng có tình cảm nữa là.

    - Khụ .... nước .... nước ...~
    Cao Tuấn ho lên sặc sụa, giọng nói yêu ớt thốt lên. Đông Phương cô nương đang gối đầu lên đùi hắn liền tỉnh dậy, hai mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ toát lên tia vui sướng
    - Tiểu bại hoại, ngươi tỉnh rồi, để ta đi lấy nước.
    Rót đầy một chén nước lạnh, Đông Phương cô nương dìu hắn ngồi dậy, nhẹ nhàng móm từng chút một cho y.

    - Khà .... là tỷ tỷ sao? Mập gia nhớ ngươi lắm, ta sợ ngươi bỏ ta mà đi ... ta sợ ngươi không còn thương ta nữa, ta sợ ..
    Cao Tuấn có chút nức nở, trong mộng hắn mơ thấy Đông Phương Bất Bại vô tình lãnh khốc đẩy hắn xuống vực sâu, hắn thấy nàng ngoảnh mặt làm ngơ nhìn hắn giãy dụa trong đau đớn, hắn thấy nàng không để ý tới cốt nhục thân tình, sẵn sàng hạ độc thủ giết chết đứa nhỏ....

    Hắn rất sợ, hắn sợ một ngày nàng bỏ rơi hắn.
    Chẳng biết từ lúc nào, hình bóng của nàng đã in sâu vào trong tâm trí hắn, suốt đời này khó mà quên được.

    - Tiểu bại hoại, tỷ tỷ sẽ không bỏ ngươi, tỷ tỷ luôn ở bên cạnh ngươi. Ngươi đừng làm ta sợ ...
    Đông Phương cô nương ôm lấy đầu nam nhân của mình, cẩn thận vuốt ve gương mặt mập mạp này. Trong tâm trí của nàng, hắn đã thành một hình ảnh khó có thể phai mờ, một người đàn ông đã không gì có thể thay đổi.

    Dù rằng hắn không đẹp trai, không phong độ, không hào kiệt như những giang hồ hiệp khách khác nhưng hắn ... có sự chân tình.
    - Tỷ tỷ ... hứa rồi đó. Mập gia ... mập gia muốn ngủ một chút. Ta ... ta rất mệt !
    Nói xong, hắn liền chìm vào trong mộng nhưng đã không còn là ác mộng nữa mà là mộng đẹp, khóe miệng khẽ nở nụ cười có phần đắc ý lắm.

    - Tiểu bại hoại ... ngươi đúng là oan gia của ta !
    Đông Phương cô nương bật khóc, mặc kệ nước miếng của hắn làm ướt đẫm bầu ngực nàng nhưng nàng không một lời oán trách.

    ***
    - Khúc hữu sứ, lần này xem như ngươi lập được đại công.
    Đông Phương Bất Bại bước ra khỏi phòng ngồi xuống bàn, thần tình lạnh lùng đầy uy nghiêm của một vị giáo chủ.

    - Bẩm giáo chủ, lão phu chỉ làm hết sức mình. Cũng may Cao giáo chủ phúc lớn mạng lớn, chứ nếu không ... chỉ sợ lão phu cũng lực bất tòng tâm mà thôi.

    - Được rồi, lọ thuốc này ngươi cầm lấy mà dùng. Nhớ phải dùng tiết kiệm, đây là thuốc rất quý giá, chỉ cần ngươi bị thương nặng thế nào đi chăng nữa mà vẫn còn một hơi thở thì sẽ được chữa khỏi.
    Đông Phương Bất Bại ném một lọ Kim Sang Dược cho họ Khúc, đây chẳng phải là thần dược gì nhưng nó là do tự tay Cao Tuấn đưa cho nàng. Hắn cũng khá là thô bỉ, thuốc này tuy rằng chỉ trị ngoại thương nhưng qua tay của y thì đã bị biến chất, không còn bị giới hạn bởi thể chất người bình thường và người mạo hiểm nữa. Cho nên, đám người Điền Bá Quang mới dùng thuốc hiệu quả như thế.

    - Cảm ơn giáo chủ !
    Khúc Dương đem lọ thuốc bỏ vào trong túi áo, động tác cực kỳ cung kính.
    - Ừm, nghe nói lần này ngươi tự mình rời khỏi Hắc Mộc Nhai đi tới phái Hành Sơn để gặp mặt Lưu Chính Phong, có chuyện đó không ?!

    - Bẩm giáo chủ, thật là có chuyện như vậy !?

    - Vậy ngươi muốn phản bội lại bản tọa ?!
    - Không, chuyện này chỉ là chuyện riêng của ta cùng Lưu huynh, căn bản không có liên quan gì tới giữa hai phái hắc bạch. Mong giáo chủ suy xét.

    - Được rồi, tạm thời tin tưởng những gì ngươi nói. Nếu như bản tọa phát hiện ngươi có ý đồ phản bội thì đừng trách ta ra tay độc ác.

    - Giáo chủ cứ tin tưởng lão phu, ta thề chưa từng làm việc gì bất lợi với thần giáo.
    Khúc Dương nói rất dứt khoát, Đông Phương cô nương cũng tin tưởng hắn không nói dối, nàng gật đầu nói tiếp:
    - Gần đây có tìm hiểu nha đầu Nhậm Doanh Doanh làm cái gì không ?

    - Bẩm giáo chủ, Nhậm đại tiểu thư gần đây ẩn cư tại Lạc Dương chưa từng đi đâu.
    - Ồ, đã không còn chuyện gì nữa, ngươi có thể lui ra.
    Nói xong nàng liền đứng dậy bước vào trong phòng.

    - Giáo chủ khoan đi đã, lão phu còn việc muốn nhờ người.
    - Nói !
    - Giáo chủ có thể thay ta ... chăm sóc Yến nhi, xem như đây là lần đầu tiên ta thỉnh cầu ngươi.

    - Vì sao ?! Ngươi không thể tự mình chăm sóc nàng sao ?!

    - Ta sợ lần này ra đi sẽ mang bất trắc vào người, nếu như ta có mệnh hệ gì ... chỉ sợ Yến nhi nàng khó mà sống nổi.

    - Được rồi, chuyện này bản tọa chấp nhận. Nhưng ngươi cũng phải còn sống, cho dù là tàn phế cũng phải trở về gặp mặt bản tọa mới được chết, nghe rõ chưa.
    Đông Phương Bất Bại là người mềm lòng, nàng đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được. Khúc Dương nghe vậy liền gật đầu, xem ra hắn đã không còn gì phải bận tâm nữa rồi, có thể ung dung tới phó hội với Lưu Chính Phong, cho dù là đầm rồng hang hổ hắn cũng không sợ.










    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content

  8. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,dtthanh4321,G4uTruc,gautruc01,gialaikuto,gialaikuto1,gialaikuto2,gialaikuto3,gialaikuto4,gialaikuto5,Gitchi Gitchi Goo,jinling,kenshuu,ke_ngoai_dao,khang239,Ku Rôn,Nguyen Van Nhan,Nguyenhuyhoi,polonezvn,QKA,Quái Xà,ronkute,Túy Kiếm Phong Trần,tienlavoke,Trương Văn Viễn,tuantreu,tukimlong93,Vân Tiên Khách,
  9. #15
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định

    Trong quãng thời gian gần đây, cảm xúc trong lòng Đông Phương cô nương càng ngày càng hỗn loạn, có nhiều lúc nàng tự giam mình trong phòng để tĩnh tâm suy nghĩ lại. Nhưng cuối cùng nàng phát hiện ra một điều hết sức bi ai, hành động những năm qua của mình đến cùng là đúng hay là sai, nó có ý nghĩa gì, nó có giá trị gì ?

    Nàng hoảng hốt khi phát hiện ra, mình bày mưu tính kế nhiều năm qua như vậy dĩ nhiên chẳng có giá trị gì. Từ việc hao tâm tổn trí ám toán Nhậm Ngã Hành, đoạt địa vị giáo chủ của Nhất Nguyệt thần giáo, học được tuyệt thế kỳ công Quỳ Hoa Bảo Điển, nắm giữ trong tay binh hùng tướng mạnh, tiền bạc vô số, có xu thế hùng bá thiên hạ.

    Địa vị trên giang hồ, nàng có.
    Quyền lực, nàng có
    Võ công tuyệt thế, nàng cũng có.

    Nhưng rồi cuối cùng bên cạnh nàng, chẳng có một ai.
    Không một người bầu bạn, ai cũng kính nể hung danh của nàng mà tránh xa. Nàng cô độc, nàng không người chia sẻ, không người để cho nàng cười nói như một người con gái khác. Nàng chỉ biết có một bộ mặt lạnh lẽo vô tình..

    Vô địch thiên hạ, thống nhất giang hồ ...
    Đó có phải là ý nguyện thật sự cả đời này của nàng ?!


    Nhìn người đàn ông vừa xa lạ vừa thân quen nằm ngủ trong lòng, bao nhiêu cảm xúc lại dâng trào.
    - Có lẽ khoảng thời gian tiêu dao tự tại là niềm vui sướng cũng là niềm hạnh phúc nhất một đời người. Thế gian này con người ta cần nhất là điều gì ?! Không phải tiền bạc, cũng không phải quyền cao chức trọng mà là cần một người vợ, một người bạn, một người tri kỷ đi suốt quãng đời còn lại với mình.

    Thanh âm của Cao Tuấn lại vang bên tai nàng. Đúng vậy, cuộc đời này chỉ cầu một người hiểu ta, yêu thương ta là đủ rồi.
    ***
    - Oa, thật là thơm nha, sao lại có bánh bao !?
    Cao Tuấn sờ sờ nắn nắn, cái miệng heo của y cắn mạnh vật trắng trắng mềm mềm trước mặt.
    - Quái nhỉ ?! Sao lại trơn láng thế ?!

    - Tiểu bại hoại, mau mau nhả ra ... ngươi ... ngươi !
    Đông Phương cô nương giận dữ quát lên, nàng vỗ mạnh một chưởng vào người hắn làm cho Cao Tuấn bay ra khỏi giường, nằm chổng vó dưới sàn như một con lợn chết.
    - Ai da .... tỷ tỷ, sao ngươi đánh ta ..
    Cao Tuấn nhe răng nhếch miệng xoa xoa mông đít, vì vậy cũng tỉnh ngủ lại rất nhiều. Lúc này chỉ thấy Đông Phương cô nương đang gấp rút sửa sang lại quần áo, cũng có thể thấy được bầu ngực trắng noãn với vết răng mới cắn trên núm vú của nàng.

    - Ngươi ... bại hoại, ta ... ta không để ý tới ngươi nữa.
    Đông Phương cô nương vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, nhưng nàng không nỡ phát tác nên đứng dậy đi ra khỏi phòng. Cao Tuấn cũng hiểu lúc nãy mình làm việc gì, hắn vò vò đầu, có chút không biết nên nói làm sao.

    Một chuyện ồn ào nho nhỏ của buổi sáng làm cho không khí giữa hai người càng thêm sinh động. Cao Tuấn thì đã có thể đi lại được nhưng sức khỏe vẫn còn yếu, được Đông Phương tỷ tỷ hầu hạ ăn uống. Tất nhiên cũng có những màn sờ mó tứ lung tung nhưng lần này Đông Phương Bất Bại đã có đề phòng từ trước, quần áo trên người là một thân nam trang kín đáo từ đầu tới chân làm cho Cao Tuấn cũng phải bó tay.

    ***
    - Kính chúc hai vị giáo chủ văn thành võ đức, thiên thu vạn tái nhất thống giang hồ.
    Từ bên ngoài có một người mặc đồ đen bước vào, y quỳ một gối kính cẩn nói. Cao Tuấn vừa dùng cơm xong đang chuẩn bị trêu đùa tỷ tỷ một phen thì bị kẻ này quấy rầy, cảm giác có chút không vui nhưng dù sao người ta cũng là thuộc hạ của tỷ tỷ, nên không tiện phát tác.
    Đông Phương Bất Bại đã thu lại vẻ nghiêm trạng thường ngày, nàng ngổi trên ghế liếc nhìn thủ hạ, nói:
    - Có chuyện gì ?!
    - Bẩm báo đại giáo chủ, thuộc hạ vừa nhận được tin báo, chưởng môn phái Thanh Thành xuất lĩnh một trăm môn hạ đệ tử đánh giết toàn gia Lâm Chấn Nam cùng Phước Oai tiêu cục ở Phúc Kiến, cướp được tuyết thế võ công Tịch Tà kiếm phổ, hiện đang cho người truy sát Lâm Bình Chi - con trai độc nhất của nhà họ Lâm. Đám người này ngày hôm qua đã đi tới thành Hành Sơn.

    - Tịch Tà kiếm phổ ?! Đấy không phải là tuyệt kỹ của Lâm Viễn Đồ tưng xưng bá võ lâm trung nguyên sao ?!
    - Dạ chính là nó, không biết giáo chủ ?!....
    - Không cần, trong mắt bổn tọa thì một quyển bí tịch có đáng để anh em vào sinh ra tử chứ. Hừ, còn gì nữa không ?
    - Bẩm giáo chủ, thuộc hạ nhận được tin tức, Tung Sơn Thập Tam Thái Bảo cùng hơn một ngàn môn hạ đệ tử đi suốt ba ngày ba đêm không nghỉ, hành tung kỳ quái. Ngày hôm qua đã bao vây toàn bộ thành Hành Sơn, e rằng bọn chúng đã phát hiện ra điều gì.

    - Ồ, ngươi nói người phái Tung Sơn đã đến đây, có phải bọn chúng mặc y phục dạ hành, lén lén lút lút như ăn trộm, phải không ?!
    Hai mắt Cao Tuấn mở to, vội hỏi.

    - Dạ đúng vậy.
    - Thế thì gay go rồi, Khúc huynh đệ có lẽ ....
    Cao Tuấn trầm ngâm, bắt đầu suy nghĩ đối sách để cứu người. Vốn dĩ hắn muốn nhân cơ hội này bỏ thuốc mê xuống giếng, sau đó vào buổi tiệc thì mình xuất hiện thả ra mê hương làm ngủ mê mấy người này, dễ dàng cứu thoát Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương nhưng bây giờ xem ra cách này không đảm bảo.

    Nhất là hơn một ngàn thủ hạ của phái Tung Sơn, lần này e rằng bọn hắn đã biết mình cùng Đông Phương tỷ tỷ đến đây, nếu không thì chẳng lao sư động chúng lớn như vậy ?!

    - Phải làm sao đây ta ?! Nếu muốn bỏ thuốc cho một ngàn người này ... khó mà thực hiện được, à ... có cách rồi.
    Cao Tuấn búng tay một cái, lấy trong nhẫn hơn mười lọ sứ giao cho vị đặc sứ, nhỏ giọng nói:
    - Huynh đệ, ngươi phái người tới thanh lâu Tự Thủy Niên Hoa nói cho bà chủ mở một đợt giảm giá mừng Lưu đại hiệp rửa tay gác kiếm, trong vòng ba ngày mọi chi phí ở Tự Thủy Niên Hoa đều được miễn phí. Sau đó ngươi phái người rắc thuốc này vào trong phòng của những cô nương đó, thế là xong.

    - Nhị giáo chủ, thuốc này là ?! ...
    - Khà khà, đây là ... Mê Hồn Tán, có thể nói dâm dược kỳ độc trên đời có một không hai. Nếu như đàn bà hít phải thì không có phản ứng gì quá, chỉ cảm thấy tình dục tăng cao thôi... khà khà, cái đáng sợ là đàn ông một khi hít trúng, đảm bảo phải leo lên nữ nhân ngay lập tức để phát tiết, chứ không .. khặc khặc, y sẽ bị dục hỏa thiêu đốt nổ banh xác mà chết. Nhưng cái này còn chưa đáng để nói, ngươi cứ tự mình xem xét đi.

    Cao Tuấn cười lên rất bỉ ổi làm cho người đặc sứ này nổi ca da gà, đang phân vân có nên tiếp nhận thuốc này hay không thì bị Đông Phương Bất Bại trừng mắt quát lớn:
    - Còn đứng đó làm gì, cứ y theo lời của hắn mà làm.

    - Dạ, dạ, thuộc hạ cáo lui.
    Y đến đã nhanh nhưng lúc đi còn nhanh hơn, cho tới khi chạy ra khỏi khách sạn, hắn mới len lén vuốt mồ hôi lạnh trên trán, thầm nhủ :
    " Đông Phương giáo chủ lãnh khốc vô tình, còn Cao nhị giáo chủ lại dâm tà bỉ ổi ... thật là đáng thương cho đám người danh môn chính phái kia, chọc ai không chọc lại đi chọc hai tên sát tinh tổ tông này. A dì đà phật, thiện tai, thiện tai."

    ***
    - Tiểu bại hoại ngươi thật là hư, loại ý kiến như vậy mà cũng nghĩ ra được.
    Gương mặt của nàng đỏ bừng vì thẹn, nhưng dù sao chuyện này nàng cũng trải qua nên không còn mắc cỡ như trước nữa.
    Cao Tuấn vuốt vuốt sống mũi, có chút đắc ý lắm:
    - Mập gia ta ngoại trừ võ công ra còn có cái đầu, nhớ khi xưa ta từ một người trói gà không chặt lăn lộn trong cuộc sống, nên để đạt được mục đích thì không từ mọi thủ đoạn nào. Khà khà, nhưng dù sao Mập gia cũng là người ăn ở hiền lành, không tới mức lạm sát người vô tội. Thuốc đó chỉ có tác dụng ... tiêu hao thể lực của đối phương mà thôi.
    Khẽ nhấp một ngụm trà, hắn lại tiếp tục phân tích:
    - Lần này đám người phái Tung Sơn chắc chắn có mật báo về chúng ta, cho dù không phải nhưng cũng phải đề phòng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.

    - Tiểu bại hoại ngươi nói rất hợp ý ta, dù sao bọn người này đã có gan đối địch với Thần giáo thì phải có gan chịu chết. Hừ, bổn tọa cũng chứng mắt bọn chúng từ lâu rồi. Chỉ là ta không muốn giết quá nhiều người vô tội.

    - Hì hì, ta xem lần này chúng ta phải ra tay cứu Khúc huynh một lần rồi, nếu không bị tên họ Tả tính kế thì chẳng phải mất đi một trợ thủ đắc lực cho Thần giáo sao ?! Nếu như có thể thi ân cho họ Lưu nữa thì càng tốt, sau này Ngũ Nhạc sẽ bị tan rã, lòng người không hợp, chính là thời cơ để Thần giáo chúng ta một lưới bắt sạch, thống nhất thiên hạ.

    - Ta chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, vậy là đủ rồi. Thống nhất thiên hạ gì đó ... thì cứ mặc kệ đi.
    Đông Phương cô nương nhẹ giọng nói, lời này làm cho Cao Tuấn có chút kinh ngạc
    - Tỷ tỷ, ...
    - Đừng nói nữa, ta hiểu ra rồi, chỉ cần cùng người mình yêu sống bình an suốt quãng đời còn lại là hạnh phúc nhất rồi. Chờ sau chuyện này, ta sẽ thoái vị nhường lại chức vị giáo chủ cho Khúc Dương, còn hai ta sẽ quy ẩn giang hồ, tiêu dao thế sự không phải tốt lắm thay ?!

    - Hử ?! ... Tỷ không sợ Nhậm Ngã Hành được người khác cứu thoát quay về trả thù sao !?

    - Hừ, hắn đã bị ta đánh bại một lần thì chắc chắn sẽ bị ta đánh bại lần thứ hai. Hơn nữa mấy năm nay hắn bị giam dưới đại lao, võ học liền dậm chân tại chỗ thì làm sao là đối thủ của ta chứ.
    Đông Phương cô nương hừ lạnh, có chút khinh thường vị tiền giáo chủ họ Nhậm kia. Nhưng Cao Tuấn thì lắc đầu, hắn rất rõ mấy năm nay không những võ học của Nhậm Ngã Hành tiến nhanh mà y còn loại bỏ nguy hiểm tiềm ẩn trong tuyệt học Hấp Tinh Đại Pháp của mình, thành công đặt một chân vào cảnh giới Hóa Cảnh rồi. Cho dù là Đông Phương tỷ tỷ đánh nhau với gã cũng khó phần thắng lợi.

    - Tỷ tỷ ...
    - Tiểu bại hoại ngươi đừng nói nữa, ý ta đã quyết thì không ai thay đổi được đâu.
    - Được rồi, chuyện gì tỷ làm ta đều ủng hộ tỷ. Cho dù trời có sập xuống cũng có ta chống lưng cho tỷ.
    Cao Tuấn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ này.

    - Tỷ tỷ à, hay là vầy đi. Sau lần này chúng ta đi núi Chung Nam, ta biết có một loại công pháp có thể chữa trị nội thương của ta cũng như giải khai nội lực bị phong bế này.

    - Thật sự có công pháp như vậy sao? Thế thì tốt quá rồi, chúng ta đi.
    Đông Phương tỷ tỷ muốn kéo hắn chạy đi tìm bí kíp nhưng bị hắn vỗ nhẹ lên vai nàng, giọng có chút bất đắc dĩ
    - Ầy, tỷ tỷ nghe cho hết đã. Môn công pháp này ... thật sự ta không rõ nó còn ở nơi đó hay là bị người ta hủy đi rồi. Tóm lại, ta không dám nắm chắc một trăm phần trăm đâu. Trước mắt chờ cừu người xong đã rồi ta cùng tỷ đi, không phải vẹn toàn sao

    - Nhưng còn thương thế của ngươi.
    - Chẳng ảnh hưởng gì, không phải có tỷ tỷ bảo vệ ta à, ta còn sợ gì nữa. Khà khà, nói thật ý tưởng này chỉ là ta mới nghĩ ra thôi chứ thật sự còn phải chuẩn bị nhiều lắm, nhất là phải chuẩn bị đồ lặn, mười mấy bộ quần áo tắm, rồi nào là lương thực thực phẩm để dành khi ăn uống, rồi nào là lều vải, gối ôm nè ...

    - Bịch ! Ngươi tìm chết đi, bộ ngươi xem đây là đi du lịch chắc, cần gì mang nhiều thứ vậy ?!

    - Khụ, thì ta xem đây là đi du lịch mà. Tỷ tỷ không biết, ở núi Chung Nam có một sơn động được xem là thắng cảnh, nơi này non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình, có thể nói là động tiên trong nhân gian đó.

    - Vì sao ngươi biết những thứ này ?!
    Đông Phương cô nương có chút nghi ngờ, nhưng Cao Tuấn nhanh chóng giải thích:
    - Chuyện này à ... thì do Mập gia đọc sách biết, hê hê, từ từ rồi ta nói cho tỷ nghe. Bất quá tỷ đừng sốc là được, hê hê.

    - Bản tọa có chuyện gì còn chưa trải qua, chỉ có tiểu bại hoại ngươi mồm miệng nhanh nhảu mà thôi.

    ***






    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 27 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,dtthanh4321,G4uTruc,gautruc01,gialaikuto,gialaikuto1,gialaikuto2,gialaikuto3,gialaikuto4,gialaikuto5,jinling,kenshuu,khang239,Ku Rôn,Nguyen Van Nhan,Nguyenhuyhoi,Nha Lang,polonezvn,QKA,Quái Xà,ronkute,Túy Kiếm Phong Trần,tienlavoke,Trương Văn Viễn,tuantreu,Vân Tiên Khách,Vo cuc,
Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status