TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 7 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 567
Kết quả 31 đến 34 của 34

Chủ đề: Thế Giới Luân Hồi: Tiếu Ngạo Thiên Hạ - Hoàn Thành

  1. #31
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định

    Lại nói hai người Cao Tuấn cùng Đông Phương Bất Bại hứng trí bừng bừng quay lại Hắc Mộc Nhai, dự tính sẽ mây mưa mấy tháng sống một cuộc sống dân dã mà tự do tự tại. Nhưng thằng nhãi Cao Tuấn này chẳng biết có phải kiếp trước xem phim kiếm hiệp nhiều quá hay không mà đâm ra … yêu thích song tu.

    Mà nói song tu cho nó văn vẻ, chứ thật ra chính là đoạn Dịch Cân Đoán Cốt Thiên nọ mà thôi, thật ra hắn nghĩ nếu như hai người cùng cắm một chân lại với nhau, mặt đối mặt, tay đối tay thì chắc chắn sẽ có đột phá về nội công. Và thế là thằng nhãi này cùng với Đông Phương tỷ tỷ thử các loại phương pháp tư thế. Cuối cùng qua sáu mươi chín phép thử cả hai đã tìm ra lời giải đáp, Cao Tuấn thành công đưa nội lực của mình chạy vào trong người Đông Phương tỷ tỷ sau đó đi một vòng chu thiên rồi quay ngược trở lại.

    Đông Phương Bất Bại cũng thế, hai người liên tục vận công như thế cho tới khi trời sáng thì cảm thấy tinh thần sảng khoái, đầu óc linh mẫn lạ thường, nội lực trong cơ thể tăng trưởng nhanh hơn lúc luyện công gấp mười lần.

    Việc tốt như thế thử hỏi người luyện võ ai mà không động tâm được cơ chứ.

    Vậy là hai người đóng cửa, suốt bảy ngày bảy đêm song tu đại pháp, mây mưa mấy bận đỉnh Vu Sơn đã dạo mấy khi. Và rồi Đông Phương Bất Bại thành công đột phá cảnh giới tông sư đỉnh cao của nàng, chân chính trở thành một cao thủ hóa cảnh, khoảng cách tới phá toái hư không chẳng còn xa xôi nữa.

    Còn thằng nhãi Cao Tuấn thì, chậc phải nói là hắn …. Biến đổi cực kỳ to lớn. từ giọng nói cho tới gương mặt trở nên trong trẻo ra, da mặt mịn màn hơn thiếu đi vài phần nam tính nhưng lại đẹp hơn mấy phần nữ tính. Khi hắn tự mình soi gương thì xém chút nữa ngấy xỉu tại chỗ luôn rồi.

    Đông Phương Bất Bại cũng hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra, vốn lại nội công trong cơ thể nàng do tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển mà thành. Môn công pháp này vốn dĩ do một tên thái giám sáng chế ra, nên hắn dựa theo cơ thể thiếu hụt của hắn mà tạo ra bức đồ hình luyện công.

    Đông Phương Ngọc dù sao cũng là phận con gái nên tu luyện môn công pháp này dễ dàng hơn nhiều, chỉ là tính cách càng lúc càng nóng nảy và táo bạo như đàn ông mà thôi. Còn nếu như đàn ông mà tu luyện nó mà không tự thiến thì sẽ có hậu quả tai hại. một mặt là dục tính trong cơ thể tăng cao, nếu như không thỏa mãn tức khắc sẽ bị nổ chết. Còn nếu như thỏa mãn xong rồi thì chắc chắn hóc – môn sinh dục nam sẽ chậm rại biến mất mà thay thế bằng hóc- môn sinh dục nữ, ngoại hình, giọng nói sẽ từ từ biến hóa trông y như một cô gái vậy.

    - Tỷ tỷ … cứu Mập gia đi, tỷ tỷ … hu hu, Mập gia không phải gay, mập gia không muốn làm gay … hu hu.
    Cao Tuấn ôm chăn khóc nức nở.

    - Ha ha … tiểu bại hoại, à nha… sau này phải gọi là tiểu muội muội rồi, đừng sợ. Sau này ai mà ăn hiếp ngươi thì có tỷ tỷ, ta sẽ giúp muội muội đánh hắn. ha ha …
    Đông Phương Ngọc cười to trêu chọc hắn một phen làm cho Cao Tuấn càng khóc thê thảm hơn. Chắc có lẽ hóc – môn sinh dục nữ trong người hắn quá nhiều hay sao mà trở nên cực kỳ mít ướt.

    Cuối cùng Đông Phương Bất Bại phải đem bí tịch Quỳ Hoa Bảo Điển cho hắn tu luyện, ở lại bên cạnh hắn giúp hắn lý giải về môn công pháp này cũng như cách vận hành nội công ra sao. Nhưng cơ thể người đàn ông có vài chỗ khác biệt với phái nữ, nếu như tiếp tục tu luyện theo sơ đồ này thì sẽ càng lúc càng biến đổi. Trừ phi luyện đến cảnh giới đại thành, lúc đó mới thoát thai hoán cốt trở lại nguyên trạng còn không thì sẽ cực kỳ biến thái …


    Cao Tuấn chịu rồi, cũng tại vì mình trong lúc tinh trùng thượng não nghĩ ra cái gì mà song tu này nọ, bây giờ phải nhận lấy quả báo. Hắn khóc rống lên, đành ấm ức chui vào trong chăn bắt đầu những tháng ngày bế quan cấm dục trường kỳ của mình.


    **
    Sáu tháng trôi qua, Cao Tuấn cũng nhanh chong đột phá đến tầng thứ bảy của Quỳ Hoa Bảo Điển, tu vi nội công đã đặt chân vào hàng của cao thủ cấp bậc Tông Sư đỉnh cao rồi. Chỉ cần vượt qua cấp tám cao nhất là luyện thành thần công thì hắn sẽ phản phác quy chân, quay lại con người đàn ông chân chính của mình


    Công lao này đa phần đều do sự giúp đỡ to lớn của Đông Phương Ngọc, nếu như không có nàng thì chỉ sợ hắn còn phải lần mò tự mình tu luyện rồi. cũng vì chuyện này mà làm cho Đông Phương tỷ tỷ hao tổn tâm trí, thể lực suy giảm nghiêm trọng. Một mặt vừa hướng dẫn hắn tu luyện một mặt vừa phải nấu cơm chăm sóc hắn hằng ngày, ngay cả quần áo cũng một tay nàng tự mình giặt giũ cho hắn, làm trọn vẹn phận vợ hiền lương thục đức.

    Cuộc sống cứ tưởng như vậy trôi qua thì một hôm, có một tên đệ tử thân tín chạy tới báo lại, Nhậm Ngã Hành mang theo mười vị cao thủ tấn công lên Hắc Mộc Nhai. Hai người Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong bị bắt, hắn bây giờ đang truy lùng Đông Phương Bất Bại khắp nơi và sắp sửa đi tới nơi này.

    - Được rồi, ngươi nhanh chóng lui đi.
    Đông Phương Bất Bại khẽ phất tay, nhưng người nọ vẫn kiên quyết nói:

    - Giáo chủ, thứ cho thuộc hạ không thể tuân lệnh. Ngày hôm nay giáo chủ lâm vào cảnh khốn khó, thuộc hạ làm sao trơ mắt nhìn giáo chủ gặp nạn mà không cứu chứ.

    - Ta bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, tự bổn tọa có cách đối phó.

    - Nhưng mà …

    Đông Phương Ngọc vòng qua người hắn mà đi, nàng bỏ lại một câu:
    - Vậy thì ngươi ở lại đây trông chừng Cao nhị giáo chủ. Hắn đang trong giai đoạn bế quan cực kỳ quan trọng không thể bị người khác quấy rầy, nghe rõ chưa.
    - Thuộc hạ tuân lệnh.

    **
    -Đông Phương Bất Bại mau ra đây, lão phu chờ ngươi đã mười hai năm rồi. Ha ha, ngươi giam cầm ta mười hai năm, thù này nợ này hôm nay phải trả cho xong.
    Nhậm Ngã Hành vận lên nội lực quát vang, tiếng nói của gã vang vọng khắp bốn phía khiến cành đào trong hoa viên bị chấn động rơi rụng lả tả.


    - Đông Phương Bất Bại ngươi đúng là con rùa đen, có giỏi thì cùng lão phu đại chiến ba trăm hiệp.

    - Hừ, bại tướng dưới tay cũng kiêu căng khoác loác. Bổn tọa đã tự tay đánh bại ngươi một lần thì cũng có thể đánh bại ngươi lần thứ hai.

    Đông Phương Ngọc trong bộ trường bào màu trắng từ trên không hạ xuống, nét mặt lạnh lùng đầy vẻ uy nghiêm của một bậc đế vương nhìn xuống chúng sinh. Nàng xuất hiện tựa như một chiến thần bất khả xâm phạm.

    - Nói hay lắm, hôm nay lão phu muốn thử xem Hấp Tinh Đại Pháp của ta cao hay Quỳ Hoa Bảo Điển của ngươi lợi hại, tiếp chiêu.
    Nhậm Ngã Hành vung chưởng đánh tới, kình lực dời non lấp biển xông thẳng tới đối thủ. Uy lực một chưởng này không nói cũng rõ, mạnh mẽ mà hùng mạnh, trầm ổn mà dứt khoát.


    Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng vung tay vỗ nhẹ một cái, một luồn nội lực vô hình vô sức nhưng được cô đọng lại thành một thủ ấn đập xuống, đánh tan chưởng kình của họ Nhậm, uy lực vẫn không giảm tiếp tục xuyên qua người hắn.

    Cách không đánh ra một chưởng lại mang theo uy lực bá đạo kinh người như vậy đủ thấy cảnh giới nội công của Đông Phương Bất Bại cao hơn Nhậm Ngã Hành một bậc rồi.

    Họ Nhậm thấy thế liền nổi giận, hắn bị giam cầm mười hai năm dưới đáy Tây Hồ, ngày ngày khổ công tu luyện hy vọng một khi thoát khốn sẽ giết chết tên khốn kiếp này. Vậy mà giờ đây nhưng thứ mà hắn tự hào nhất lại chẳng là cái đinh gì trong mắt địch thủ cả, người ta một chưởng đã đánh nát môt đòn hùng mạnh nhất của hắn, tựa như đánh nát sự tự tôn của gã vậy.

    - Ya …. Lệnh Hồ Xung, Dương Trung hai người các ngươi còn chờ đến khi nào.
    Nhậm Ngã Hành quát lên, chưởng lực liên tục biến ảo tấn công liên miên không dứt. Bỗng từ trên đỉnh nóc nhà, một bóng người tay cầm trường kiếm đen tuyền phi thân bay xuống, kiếm trong tay hóa thành một vệt sáng dùng tốc độ ánh sáng đâm tới người Đông Phương Bất Bại.

    - Phá kiếm thức – Độc Cô Cửu Kiếm.

    - Keng !

    Đông Phương Bất Bại đã không còn bình tĩnh như lúc trước nữa, nàng nhanh chóng lách người né tráng, thuận tiện bắn ra một châm đánh mạnh vào thân kiếm. Nhưng thật bất ngờ, lúc này ở phía sau nàng có một bóng người xuất hiện, trường kiếm tấn công như chớp vào hậu tâm.

    Tiêu Tương Nhất Kiếm.

    Bị ba đối thủ vây công, Đông Phương Bất Bại liền dần dần rơi xuống thế hạ phong. Trong lúc sơ hở, Đông Phương cô nương bị một kiếm của Lệnh Hồ Xung đâm xuyên qua bả vai máu tươi chảy ra xối xả, một cánh tay này của nàng đã bị phế bỏ. Nhậm Ngã Hành thấy vậy liền nhanh chóng phi thân phóng tới, một chưởng hùng mạnh võ xuống đỉnh đầu kẻ dịch toan giết chết đối phương.


    Đông Phương Bất Bại vỗ lên một chưởng, hai chưởng đối nhau thì nàng cảm thấy nội công trong cơ thể như bị một con quái thú hút lấy vậy, nhanh chóng tuôn trào ra ngoài.
    - Ha ha … Đông Phương Bất Bại nếm thử tư vị của Hấp Tinh đai pháp thế nào. Ha ha, hôm nay lão phu sẽ hút cạn nội lực của ngươi, cho ngươi chết không toàn thây.

    - Hừ, mơ tưởng.

    Nàng dùng toàn lực đánh ra một chưởng, thân người thuận thế bay ngược về phía sau, thoát ly khỏi tầm ảnh hưởng của Hấp Tinh Đại Pháp. Bất quá nàng phản ứng nhanh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng bị hút sạch một phần ba nội lực, xem ra đã bị mất đi lợi thế của mình rồi.


    - Đông Phương ma đầu, đền tội đi.
    Chẳng hiểu vì lẽ gì mà Lệnh Hồ Xung liên tục xuất ra sát chiêu dồn nàng vào chỗ chiết. mỗi kiếm đều thâm độc đâm thẳng vào yếu huyết của nàng.

    - Hừ, bản tọa đã xem lầm ngươi rồi. Lệnh Hồ Xung ngươi chẳng qua chỉ là hạng người bỉ ổi thấy sắc quên hữu. Ngươi không nhớ trước kia ai là người tặng cho ngươi bảo kiếm ?! Ai là người đã từng cứu mạng ngươi hai lần. Ngươi chẳng xứng đáng với hai chữ anh hùng, chỉ là hạng tiểu nhân mà thôi.
    Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói, tay phải liên tục bắn ra ngân châm đánh tới đối phương. Nhưng nàng dù sao cũng bị thương lại bị phế một cánh tay, rất nhanh bị ba người quần công áp sát từng bước một.



    “Phía sau là vực sâu, chẳng lẽ Đông Phương Bất Bại ta phải chết ở nơi này sao ?!”
    Nàng nhìn xuống đáy vực thẳm, trong lòng có vô vàn điều ước nhưng chưa nói thành lời. Nàng vẫn chưa sinh con cho hắn, chưa làm tròn phận người vợ cho hắn, cùng như chưa cùng hắn ước hẹn đầu bạc răng long.


    - Chết để cho chàng sống, nếu có kiếp sau chúng ta sẽ vẫn là phu thê.
    Một giọt nước mắt chảy dài trên má, Đông Phương Bất Bại vung tay đánh bay Lệnh Hồ Xung ra xa, tiếp đó mặc kệ bị Dương Trung chém trúng bả vai, nàng phóng người tới phía trước, mũi châm lạnh lẽo vô hình vô sắc tựa như lưu tinh bắn tới.

    - A ….. mắt của ta, mắt của ta … Đông Phương Bất Bại ngươi phải chết… phải chết …
    Một châm đâm xuyên mắt của của Nhậm Ngã Hành, nàng mỉm cười chua chát, một đòn cuối cùng này vẫn không giết chết được gã. Đúng là số phận trêu ngươi mà.

    Thân hình nàng từ từ bay ngược trở lại và rơi xuống ….
    Dù cho có chết, nàng vẫn muốn tự mình quyết định mạng sống của mình.

    Đông Phương Bất Bại vĩnh viễn bất bại, bởi vì một khi thất bại … thì chỉ có cái chết chờ đón nàng.
    “Cao lang … vĩnh biệt”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,Bé Mìn,chantubreak,dtthanh4321,Gitchi Gitchi Goo,jinling,Nha Lang,polonezvn,tienlavoke,Vân Tiên Khách,
  3. #32
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định

    - Ầm!
    Bức tường gỗ bị một chưởng đánh nát, một bóng người tựa như cơn gió lao thẳng ra ngoài, nắm chặt lấy cổ áo tên thủ hạ, trầm giọng hỏi:
    - Nói, Đông Phương tỷ tỷ đi đâu rồi ?!
    - Dạ … dạ … đại giáo chủ đi ứng phó đám người Nhậm Ngã Hành rồi … Cao nhị giáo chủ …

    - Người nói cái gì ?! Nhậm Ngã Hành ?! Hắn đánh lên Hắc Mộc Nhai rồi sao.

    - Dạ phải, hắn cùng với Lệnh Hồ Xung, Dương Trung, Đổng Bách Hùng, Thượng Quan Vân giả dạng đi lên đỉnh Hắc Mộc Nhai, giết chết Dương tổng quản, phá tan kế kim thiền của đại giáo chủ. Sau đó Khúc hữu sứ xuất hiện khuyên can nhưng Nhậm Ngã Hành không nghe, hai bên đánh nhau được vài hiệp thì Khúc hữu sứ không địch nổi, lúc này Lưu Chính Phong xuất hiện ra tay tương trợ nhưng cả hai vẫn không là đối thủ của họ Nhậm, rất nhanh đã bị bắt giữ. Sau đó thuộc hạ giả chết mới không bị giết, nhân lúc bọn người này không để ý mới chạy thoát khỏi đại điện tới đây báo tin. Đại giáo chủ nghe xong liền tự mình ra đối địch, hiện giờ … đã đi được hơn một canh giờ rồi.


    Tên thủ hạ nói rõ tường tận, Cao Tuấn nghe xong liền bỏ hắn ra, thi triển khinh công lướt đi.

    **
    Trong thời khắc mấu chốt hắn đã thành công đột phá tầng thứ tám của Quỳ Hoa Bảo Điển, nhưng chỉ mới là đột phá mà thôi chứ chưa luyện thành công thần công này nên giọng nói vẫn đầy phần nữ tính quyến rũ.

    Bỗng nhiên hắn cảm thấy trong tim mình nảy sinh sự bất an sợ hãi không rõ, dường như có gì đó sắp sửa xảy ra làm cho mình tiếc nuối nhất. Vì vậy Cao Tuấn mới phá cửa mà ra, nghe tin Đông Phương Ngọc đã đi liền biết không ổn rồi, hắn bèn nhanh chóng thi triển khinh công đuổi theo.

    - Tỷ tỷ, nàng đừng có xảy ra chuyện gì nhé. Không thì … ta không biết phải sống sao đây.
    Thầm nhủ trong lòng như thế, Cao Tuấn bước chân chạy tới hậu hoa viên, chỉ thấy nơi đây hoang tàn xơ xác, trên mặt đất bị vô số kiếm khí chém ngang chém dọc như vừa trải qua một trận đại chiến vậy. Ở phía trước cách đó không xa vẫn còn nghe rõ tiếng quát mắng hung dữ xen lẫn tiếng kiếm khí xé gió rít gào trong không trung, Cao Tuấn nhanh chóng chạy tới.



    Cảnh tượng đầu tiên đập vào trong mắt hắn là một bóng người xinh đẹp trong bộ trường bào màu đỏ thẳm bị một chưởng của Lệnh Hồ Xung đánh bay ra ngoài, cả người nàng đang rơi tự do xuống vực sâu.
    - Không …..
    Cao Tuấn gầm lên, bước chân chạy đi như bay. Trường đao vô sắc đã rút ra khỏi vỏ, một chiêu Trảm Mã Bình Thiên Hạ với khí thế không gì cản nổi.


    - Lệnh Hồ Xung, ngươi phải chết !
    - Trảm Mã Bình Thiên !!!
    - Cao ma đầu đã xuất hiện, mau mau giết hắn !

    Không rõ kẻ nào hô toán lên, tức khắc có ba bóng người xuất hiện phóng ra ám khí chặn đứng đường tiến công của gã, binh khí trong tay xé gió mà tới.

    Cao Tuấn vung đao đánh bật một viên ám khí trước mặt mình, sau đó trở đao đánh ra một đường cong quanh người. Đao khí như sấm trực tiếp cắt ngang ba người nọ thành hai khúc, chết không kịp ngáp.
    - Ai cản ta, phải chết !
    Một đao vung lên bổ xuống, tước đoạt mạng sống của một người. Cao Tuấn lướt nhanh tới trước, địch thủ trong mắt hắn chính là Lệnh Hồ Xung.

    - Hừ,
    Lệnh Hồ Xung nâng kiếm ngang người, hai mắt nhìn thẳng kẻ địch.

    Ngay khi một đao cách yết hầu của gã chưa tới một tấc thì gã xuất kiếm, kiếm này tựa như rắn độc len lỏi vào kẽ hỡ đâm thẳng tới tim của Cao Tuấn.

    Bất quá đón chờ một kiếm này là hai ngón tay, chỉ duy nhất hai ngón đã kẹp chặt lấy mũi kiếm, không làm cho nó tiến lên một chút nào và cũng không thể nào lấy kiếm ra được.
    Chỉ duy nhất hai ngón, có thể kẹp chặt mọi binh khí.

    - Linh Tế Nhất Chỉ !
    Nhậm Ngã Hành bị thương một mắt nhưng nhãn quan sắc bén, hắn nhận ra được đây chính là một trong bảy mươi hai tuyệt học thượng thừa của phái Thiếu Lâm.

    - Hừ, xem ra ngươi cũng có ánh mắt!
    Cao Tuấn lạnh nhạt nói, mũi kiếm đã bị gã kềm chặt, Lệnh Hồ Xung coi như bị mất đi binh khi thì làm sao là đối thủ của gã chứ. Tức khắc Cao Tuấn bổ xuống một đao chém xéo xuống, đao chưa tới nhưng đao khí đã xuyên qua đánh tan lướt vải, tạo ra một vết thương sâu hoắm trên người họ Lệnh Hồ.


    - Dưới đao lưu người …
    Một bóng người yểu điệu lao tới, giọng nói cực kỳ trong trẻo như của một thiếu nữ mười tám. Chỉ thấy nàng mặt hoa da phấn, xinh đẹp tuyệt trần tựa như tiên tử từ chốn thiên đình vậy. Nàng chạy tới trước mắt, dùng thân mình chặn trước người Lệnh Hồ Xung.


    - Doanh Doanh, là nàng … là nàng sao ?!
    Lệnh Hồ Xung bật khóc, vui sướng nắm lấy cánh tay mềm mại của nàng.

    - Hừ, dù là con gái nhưng ta cũng không buồng ta. Chết đi !
    Cao Tuấn đánh mạnh một chưởng, kình lực bài sơn đảo hải đánh trúng lồng ngực của mỹ nhân.
    - Bồng !
    Một chưởng tích tụ công lực lẫn sự phẫn nọ của họ Cao, thử hỏi một người con gái liễu yếu đào tơ như Nhâm Doanh Doanh làm sao sống sót được. Chỉ thấy nàng tựa như con diều đứt dây bay ngược ra sau, trên không trung phun ra một ngụm máu vẽ nên một đường cong thê lương.

    - Doanh Doanh !....
    Lệnh Hồ Xung phi thân ôm chặt thân hình người ngọc, cả hai nhanh chóng rơi xuống vực sâu.

    - Xung ca, thiếp xin lỗi. Mọi chuyện đều ….đều là do cha thiếp … bày mưu sắp xếp, tất cả đều không liên quan gì tới Đông Phương Bất Bại cùng Cao Tuấn đâu.
    Thân hình hai người từ từ biến mất, đã không còn nghe thấy tiếng vọng lại gì nữa.



    - Ha ha … ha ha …. Nhậm Ngã Hành, cảm giác mất đi người thân yêu nhất của mình là thế nào … rất đau khổ sao, ha ha … Vĩnh biệt !
    Cao Tuấn cười lên một cách điên dại, mái tóc dài không gió tung bay. Sau đó hắn cầm đao nhảy xuống vực, quyết tâm cùng nàng sống chết có nhau.

    - Tỷ tỷ … chờ Mập gia …

    - Chờ ta ….

    Hai chữ “chờ ta” ngân vang từ đáy vực, tựa như một thanh âm xuyên thấu trời xanh …

    Vĩnh viễn phải chờ ta, dù có ở chân trời góc biển nào … ta vẫn tới …

    **
    Màng đêm dường như vô tận, không rõ đã qua bao lâu rồi… hắn vẫn cứ thế tìm nàng.

    Nhưng hình bóng của nàng, mãi mãi xa xăm.

    Nàng chỉ ở trước mặt hắn một khoảng thôi, nhưng hắn với tay không tới.

    Vươn người, rướn tay ….
    Chỉ một khoảng ngắn ….

    Cố lên, cố lên…
    Khi chạm vào ngón tay lạnh lẽo đó, hắn mừng lên như đứa trẻ, hắn bật khóc.

    - Tỷ tỷ … ta tìm thấy ngươi rồi.
    Một tay cầm đao đâm phập vào vách núi, một tay nắm chặt tay nàng, mặt cho trong lượng đang kéo ca hai xuống đáy vực.


    Nhưng hắn quyết không buông tay.
    - Dùng hết nội lực trong người kéo nàng lên, ôm chặt lấy eo lưng thon mịn của nàng, hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Không lời nói nhưng còn nhiều hơn vô số từ ngữ.


    Thời gian giống như dừng lại.
    Có người tự hỏi vĩnh viễn là bao lâu? Thật ra câu trả lời chính xác nhất là vĩnh viễn là một khoảng khắc.
    Dù chỉ trong nháy mắt nhưng nó tựa như vĩnh viễn, nó vĩnh hằng in đậm trong trái tim của con người.



    - Tiểu bại hoại, chàng buông tay thiếp ra đi… thiếp bây giờ đã thành phế nhân rồi, không thể chăm sóc chàng được nữa. Buông tay thiếp ra thì ngươi có cơ hội sống sót.
    Nàng nói, giọng nói cực kỳ yếu ớt. Nàng đã bị thương một cánh tay, nội lực trong người đã cạn kiệt, bây giờ nếu hắn cứ mang nàng như vậy thì cả hai sẽ chết nhanh hơn. Nếu như từ bỏ nàng thì hắn còn có cơ hội sống sót.

    - Không, ta không bao giờ buông tay. Có chết cùng chết, nhưng ta quyết không buông tay.
    Cao Tuấn nghiêm nghị nói, trong mắt hắn tràn đầy sự kiên quyết.


    Đáy vực này sâu tới bao nhiêu không một ai hay biết. Chỉ thấy hai người tiếp tục rơi xuống đã hơn một canh giờ vẫn không thấy đáy. Cũng may có thanh Vô Sắc đao kỳ binh lợi khí không gì không thể phá được này làm chỗ dựa, Cao Tuấn cắm phập thanh đao vào trong vách đá và nắm chặt, nhờ đó mới làm giảm được tốc độ rơi của mình.


    - Rắc !
    Thân đao vang lên tiếng nứt gãy, vết nứt rất nhanh lan tỏa khắp thân đao. Vô sắc đao đã bị hư hại quá lớn, nó dường như không thể chịu đựng được sức nặng cũng như ma sát của vách đá nữa rồi.


    - Buông thiếp ra đi.
    Đông Phương Ngọc khẽ cựa quậy, nhưng Cao Tuấn nhanh chóng ôm chặt lấy nàng.
    - Có chết cùng chết, tỷ đừng bỏ ta.
    Nói xong hắn liền buông đao. Hai người đã mất đi chỗ dựa cuối cùng của mình thì họ chắc chắn phải chết.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,chantubreak,dtthanh4321,Gitchi Gitchi Goo,jinling,Nha Lang,tienlavoke,tukimlong93,Vân Tiên Khách,
  5. #33
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định

    - Tõm !
    Không gian tĩnh mịch bị phá vỡ bởi tiếng rơi xuống nước của một gì đó không rõ. Chỉ thấy mặt nước sủi bọt liên tục, vài giây sau có hai cái đầu trồi lên.


    - Tỷ tỷ, chúng ta không chết … oa ha ha …
    Tiếng cười của Cao Tuấn vang vọng khắp nơi bị bức tường đá phản lại nghe ong ong chói tai. Nhưng hắn mặc kệ, đúng là đại nạn không chết mà.
    Số là sau khi hắn buông đao thì đinh ninh rằng mình cùng với Đông Phương tỷ tỷ sẽ bị té chết rồi. Hai người liền ôm chặt lấy nhau trao một nụ hôn thắm thiết trên không trung cho tới khi rơi thẳng xuống dòng nước này.

    Đông Phương Ngọc gương mặt ửng đỏ nhưng do bóng tối nên Cao Tuấn không nhận ra được, nàng thẹn thụng đấm nhẹ vào ngực chàng, nhỏ nhẹ nói:
    - Tên bại hoại chàng, báo hại ta suýt nữa chết ngạt mất…
    - Khà khà, tỷ ôm chặt lấy cổ ta. Để ta bơi vào bờ tìm chỗ nằm nghỉ.
    Cao Tuấn cõng lấy Đông Phương Bất Bại trên lưng, sải tay bơi tới. Đây chính là một dòng nước ngầm chảy dưới mặt đất, nên tốc độ không cao. Bất quá nhiệt độ trong nước rất lạnh, hắn sợ Đông Phương Ngọc không chịu được sẽ bị cảm nên nhanh chóng bơi tới. Dựa vào cảm giác của mình rất nhanh đã bước lên bờ bên kia.

    Dưới vực sâu không có ánh sáng, Cao Tuấn bèn lấy củi khổ trong nhẫn không gian ra đốt lên. Ánh lửa bập bùng làm phát sáng xung quanh, rọi lên gương mặt tái nhợt của nàng.

    - Tỷ tỷ mau nằm xuống đây để ta giúp ngươi thoa thuốc. Nhất là cánh tay, cần phải sát trùng ngay.
    Nàng khẽ gật đầu, Cao Tuấn lấy một tấm bạc trải lên nền đất rồi nhẹ nhàng đặt nàng nằm sấp xuống. Từ từ cởi ra từng miếng vải vụn trên người nàng, cẩn thận thoa Kim Sang Dược đắp lên miệng vết thương. Sau đó hắn đổ ra hai viên cho Đông Phương Ngọc dùng. Rất nhanh ngoại thương đã khôi phục hoàn toàn, nhưng về phần nội thương thì cần phải có thời gian chữa trị.

    Cao Tuấn không vội vã, hắn giúp nàng thay đổi một bộ y phục mới rồi đem bộ đồ dính đầy máu ấy đốt đi. Xong xuôi mọi việc mới nói:
    - Bây giờ tỷ là người bệnh, mọi việc phải nghe ta, nếu như cãi lời Mập gia đánh mông … khà khà.
    - Chàng thật bại hoại …. Ta nghe chàng.
    Nàng trả lời rất nhỏ, rồi nhanh chóng thiếp đi. Cao Tuấn đắp chăn cẩn thận cho nàng rồi sau đó lấy ra vài món vật dụng cùng đồ ăn, thịt thỏ ướt gia vị sẵn chỉ còn nướng lên là ăn thôi.

    Bỗng lúc này, một tiếng “tõm” vang lên.

    - Doanh Doanh, chúng ta còn sống … ha ha, Doanh Doanh, muội mau tỉnh lại đi … Doanh Doanh …
    Lệnh Hồ Xung gào lên, người ngọc trong lòng hắn đã tuyệt khí bỏ mình, gương mặt trắng bệch không còn chút sức sống nào cả.
    - Cao Tuấn …. Lệnh Hồ Xung ta thề phải giết ngươi.


    - Hừ, Mập gia ở chỗ này, có giỏi thì giết ta đi.
    Cao Tuấn hừ lạnh một tiếng, toan đứng dậy đánh nhau nhưng hắn bị một bàn tay nhỏ nhắn kéo lại, Đông Phương Ngọc tỉnh lại tự lúc nào. Nàng ngồi dậy, yếu ớt nói:
    - Cao lang, tha cho bọn họ đi. Dù sao ta cũng còn sống mà, ngươi cũng đừng vì ta mà vấy thêm máu tươi của người vô tội nữa.
    - Hừ, nếu không phải hắn hợp công với Nhậm Ngã Hành truy sát tỷ thì tỷ làm sao bị thương nặng thế này.

    - Không, thật ra hắn … khụ .. . hắn bị người khác tính kế. Nói rằng Nhậm Doanh Doanh bị ta bắt đi, sau đó bị ngươi hãm hiếp rồi giết chết. Vì vậy hắn mới thù hận hai chúng ta … khụ … chàng hay nghe thiếp, bỏ qua cho bọn họ đi.

    - Hừ, dù ngươi có bỏ qua nhưng thù giết vợ này Lệnh Hồ Xung ta phải báo. Cao ma đầu, Đông Phương ma đầu, hai người các ngươi hãy đền mạng cho Doanh Doanh !

    Lệnh Hồ Xung phi thân nhảy ra khỏi mặt nước, nhẹ nhàng đặt Nhậm Doanh Doanh xuống nền đá. Trường kiếm trong tay run lên ong ong, thế kiếm hùng mạnh đâm thẳng tới trước người Đông Phương Bất Bại.

    Nhưng mà một kiếm này có bề ngoài rất hung hãn bá đạo nhưng thật ra thì Lệnh Hồ Xung cũng như ngọn đèn trước gió, lung lay sắp tắt rồi. Cao Tuấn chỉ nhẹ nhàng giơ hai ngón tay cũng kẹp lấy được thân kiếm rồi.
    - Hừ, nếu ngươi đã muốn chết thì Cao mỗ sẽ cho ngươi toại nguyện.
    Một chưởng cách không vỗ tới lồng ngực Lệnh Hồ thiếu hiệp nhưng Cao Tuấn phát giác có điều gì đó không ổn.

    Vì sao ?! Chính là vì Lệnh Hồ Xung không hề né tránh chút nào, hắn đứng đó nhắm mắt lại, xem chừng như đang đón nhận một chưởng này vậy.

    - Thôi bỏ đi, Mập gia không đánh với kẻ nhu nhược.

    Cao Tuấn thu tay lại, tiếp tục ngồi xuống đất nướng thịt dê, cặp mắt chẳng thèm liếc nhìn Lệnh Hồ Xung một chút nào.
    - Có giỏi thì giết ta đi.

    - Dẹp đi, ta nói rồi, ta không đánh với kẻ nhu nhược. Với lại vị cô nương kia của ngươi đã chắc gì chết chứ, nhưng ngươi lại quýnh quáng tự sát như vậy, chẳng khác nào người ích kỷ cả. Mập gia ta khinh bỉ ngươi.

    Cao Tuấn khịt mũi, đem xiên thịt dê đưa tới cho Đông Phương Ngọc, sau đó tiếp tục nói:
    - Vốn dĩ một chưởng lúc nãy của ta xuất ra toàn lực nhưng dù sao ta cũng là người nhẹ dạ, nhất là với mỹ nhân như cô gái kia. Vì vậy ngay khi chưởng đánh trúng người nàng, Mập gia đã thu hồi lại ba phần lực đạo. Chưởng này chỉ cao lắm tổn thương tâm mạch của ả chứ không giết chết nàng ngay được.

    - Ngươi ….

    Lệnh Hồ Xung hối hả chạy lại ôm lấy Nhậm Doanh Doanh, nhanh chóng bắt mạch cho nàng. Quả nhiên đúng như những gì Cao Tuấn nói, tuy rằng mạch của nàng đập rất yếu nhưng vẫn còn, chứng tỏ nàng chưa hề chết đi.


    - Cao … Cao Tuấn, cầu ngươi cứu nàng, chỉ cần ngươi cứu sống nàng thì muốn điều gì Lệnh Hồ Xung ta cũng nguyện ý hết, dù ngươi muốn ta tự sát ta cũng không đổi ý mà vung kiếm. Chỉ cầu ngươi cứu nàng, cứu nàng thôi.
    Lệnh Hồ Xung quỳ gối trước mặt Cao Tuấn, giọng nói cực kỳ bi thảm.


    - Ngươi yêu nàng thật lòng ?! Ngươi không nghĩ tới nàng là người trong Ma đạo sao ?! Ngươi không nghĩ tới cha nàng thiết kế âm mưu làm cho ngươi giết lầm vô số người vô tội sao ?! Ngươi không hận nàng sao ?
    Cao Tuấn hỏi liền một mạch, hai mắt nhìn thẳng vào người thanh niên gầy gò trước mặt mình.
    - Không … ta yêu nàng, mặc kệ nàng làm đúng hay sai ta vẫn yêu nàng.

    - Được rồi, cầm lấy đi. Đây là Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm có tác dụng điều hòa tâm mạch của nàng. Cho dù tâm mạch bị đứt đoạn cũng có thể chữa trị được.

    Cao Tuấn lấy ra một lọ sứ đưa cho hắn, sau đó nói tiếp:
    - Sau đó ngươi dùng cơm với Mập gia, cần ăn no uống no rồi mới tiến hành chữa trị cho nàng được. Nhưng chuyện này ta không ra tay mà cần ngươi tự mình làm. Ta chỉ nói ra phương pháp mà thôi.
    - Cảm tạ….

    Cao Tuấn không nói nữa, hắn lại chuyên tâm nướng thịt rồi. Lệnh Hồ Xung sau khi cho Nhậm Doanh Doanh dùng thuốc Đại Hoàn Đan thì sắc mặt của nàng đã khá hơn, tuy rằng vẫn còn hôn mê bất tỉnh nhưng mạch đập rõ ràng hơn lúc trước rất nhiều.


    - Tỷ tỷ mau mau nằm nghỉ đi, nội thương của ngươi cần phải song tu mới chữa trị nhanh được. Khà khà … tối nay chúng ta lại …
    - Chàng thật là hư, không thấy còn có người ngoài hay sao ?!
    - Mặc kệ, tối nay chúng ta ngủ một lều, bọn họ thì ngủ một lều. đừng lo, lều này cách âm rất tốt.
    Cao Tuấn cười cười, trong đầu lại mơ tưởng tới ý nghĩ đen tối nào rồi. Đông Phương Ngọc cũng mặc kệ, nàng coi như không nghe những gì hắn nói mà cúi đầu ngồi ăn, nhưng mà gương mặt ửng đỏ đã lật tẩy nàng.

    Dùng cơm xong, Cao Tuấn nói ra đoạn Dịch Cân Đoán Cốt Thiên cho Lệnh Hồ Xung, giảng giải phương pháp chữa thương hiệu quả này cho hắn. Sau đó còn giúp đỡ hắn dựng lên một cái lều vải rộng lớn, đem thức ăn nước uống đặt sẵn vào trong này. Cuối cùng mọi chuyện hoàn tất, chỉ còn hy vọng vào tự thân của y mà thôi.


    Thật ra không phải Cao Tuấn âm hiểm gì cả, mà hắn còn phải cứu chữa cho Đông Phương Ngọc, nội thương của nàng rất nặng không kém Nhậm Doanh Doanh chút nào. Nếu như không cứu chữ nhanh chóng thì chỉ sợ cuộc đời sau này của nàng chỉ là một người bình thường mà thôi, không hề tích tụ nội lực được nữa.

    Trở về lều vải của mình, hai người nhanh chóng cởi sạch quần áo, thực hiện song tu đại pháp của mình.

    ***

    Đông Phương Bất Bại bị quần công vây đánh, cuối cùng trọng thương rơi xuống vực sâu. Cao Tuấn đại ma đầu tới cứu, đánh bại hai người Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh sau đó nhảy vực tự sát vì tình.

    Chuyện này khiến cho giang hồ chấn động, hai đại cao thủ tuyệt thế một chết một tự sát, Nhật Nguyệt thần giáo lại một lần nữa đổi chủ. Nhậm Ngã Hành quay về cương vị giáo chủ của mình, trực tiếp phế bỏ chức vị của Khúc Dương, sai người đuổi khỏi Hắc Mộc Nhai.


    Hắn cũng nghĩ tới tình xưa nên không hạ lệnh giết chết, nhưng mà Khúc Dương đã nản lòng thoái chí nên cùng bạn tốt của mình là Lưu Chính Phong dẫn theo người nhà đi đâu mất, có kẻ nói hai người bọn họ quay về nông thôn, sống một cuộc đời tự do tự tại không màn tới thế sự nữa.

    Từ khi Nhậm Ngã Hành đoạt lại ngôi vị giáo chủ cũng đã ba tháng, hắn sai ngươi tìm kím dưới đáy vực tung tích của con gái rượu của mình nhưng vẫn không thấy đâu. Đau lòng vì con mất sớm, họ Nhậm liền bành trường dã tâm thề phải quét sạch võ lâm chính đạo.

    Một cuộc đồ sát cực lớn nổ ra, phe chính đạo liên tục thất bại, từng môn phái lớn có nhỏ có bị giết sạch, thanh thế Nhật Nguyệt thần giáo như mặt trời ban trưa.

    Cuối cùng Tả Lãnh Thiên cùng Nhạc Bất Quần bắt tay làm hòa, tôn họ Nhạc lên làm minh chủ liên minh Ngũ Nhạc kiếm phái, cùng với hai đại phái khác là Thiếu Lâm cùng Võ Đang hợp sức chống lại quần ma.

    Nhạc Bất Quần gởi thư khiêu chiến Nhậm Ngã Hành, hẹn rằng tháng giêng gặp mặt tại Linh Quy các trên đỉnh Hoa Sơn.

    Thế sự xoay vần, giang hồ nổi sóng, phong ba không ngừng nghỉ.
    Nhưng nhân vật chính của chúng ta là Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh thì đang chu du thế ngoại cùng hai người Cao Tuấn và Đông Phương Bất Bại.

    Sau bảy ngày bảy đêm áp dụng Dịch Cân Đoạn Cốt Thiên chữa trị nội thương cho Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung cũng thành công cứu mỹ nhân khỏi bàn tay tử thần. Hai người quyết định từ bỏ ân oan trước đây, cùng Cao Tuấn và Đông Phương Ngọc kết làm bạn tốt, từ đây về sau không màn thế sự nữa.


    - Lệnh Hồ huynh đệ. Chúng ta từ biệt tại đây, Mập gia cũng đi hết khắp nơi tam sơn ngũ nhạc rồi, thế giới này ta không còn điều gì luyến tiếc nữa.

    Bốn người đứng trên đỉnh Thiên Sơn cao vút, từng đám mây trắng phiêu bồng trôi nhẹ che phủ khắp nơi, cảm giác cứ như tiên cảnh vậy.
    - Cao huynh, ngươi nói vậy là sao ?! Không phải chúng ta ước nguyện cùng nhau du sơn ngoạn thủy sao, vì cớ gì hunh lại nói như thế ?!
    Lệnh Hồ Xung thắc mắc. Đông Phương Ngọc mỉm cười giải thích:
    - Thật ra chúng ta muốn đi khỏi thế giới này. Cao Tuấn chàng không phải là người của thế giới chúng ta, nên chàng phải đi.
    - Chuyện này … là sao ?! Đại tẩu nói gì mà ta không hiểu ?!
    Nhậm Doanh Doanh vội hỏi, trong lòng nghi vấn trùng trùng khó mà lý giải được hết.


    - Tóm lại là thế này. Cao mỗ vốn là một người Luân Hồi, trên vai ta có một nhiệm vụ là phải thu thập ba ngàn chiếc chìa khóa ở ba ngàn thế giới, mở ra bí ẩn Luân Hồi. Nếu như ta không làm thì cũng chết, làm thì có cơ hội sống sót. Vì vậy ta phải làm, ta tới thế giới này chính là vì bí tịch Quỳ Hoa Bảo Điển, nhưng rồi ta nhận ra được tình cảm của mình ở đây.
    Mấy tháng này, bốn người chúng ta đi đây đi đó rất nhiều, trong lòng Mập gia cảm thấy rất là vui vẻ. nhưng tiệc vui cũng phải tàn, hôm nay chia tay tại đây, từ đây về sau sẽ không còn tồn tại Đông Phương Bất Bại cùng Cao Tuấn nữa.


    - Cao huynh …. Ngươi nói, ngươi chu du qua các thế giới ?! Vậy, … có thể mang hai người bọn đệ đi cùng không ?!
    - Đúng vậy Cao đại ca, tuy rằng hai người chúng ta sức yếu lực mỏng nhưng cũng sẽ giúp đỡ ngươi được phần nào nha.


    - Thế hai vị còn luyến tiếc gì ở thế giới này hay không ?! Mập gia nói trước, một khi rời khỏi nơi đây thì phải rất lâu mới quay trở lại được. Nhưng chỉ sợ lúc đó cũng đã qua mấy trăm năm rồi, thế giới này diễn biến thế nào, phát triển ra sao chúng ta không hề biết trước được.
    Dừng lại một chút, Cao Tuấn lại nói tiếp:
    - Với lại Cao mỗ là một người cô độc nay gặp được tỷ tỷ cùng nàng kết làm vợ chồng là đã mãn nguyên lắm rồi. Hai người chúng ta không còn gì lưu luyến ở đây nữa, nhưng Lệnh Hồ huynh đệ thì lại khác. Ngươi còn có sư phụ, còn có sư huynh đệ đồng môn. Nhậm tiểu thư thì còn cha già cần phải báo hiếu. Tóm lại hai người còn rất nhiều duyên nợ chưa giải quyết hết được, nếu như cùng theo ta bỏ đi thì chắc chắn sẽ phải hối hận.

    - …

    Lệnh Hồ Xung thấy lời của hắn nói rất đúng, thật ra trong tâm trí của y lúc nào cũng nhớ về phái Hoa Sơn, tuy rằng sư phụ gã đã không còn yêu mến gã nữa nhưng nơi này chính là nơi gã lớn lên và trưởng thành, trong lòng có rất nhiều tình cảm khó mà day dứt được.

    Nhậm Doanh Doanh cũng như thế, nếu như nàng bỏ đi theo Lệnh Hồ Xung thì chắc chắn sau này không còn cơ hội gặp lại Nhậm Ngã Hành nữa. Nàng vẫn không nỡ, nàng thương cha của mình, tuy rằng hắn làm ác vô số nhưng dù sao cũng là cha mình, sao mình lại bỏ hắn mà đi cho được.


    - Khà, vậy đi. Ta để lại đây hai lá bài, sau khi các ngươi già rồi chết đi thì linh hồn sẽ được đưa tới điện Luân Hồi. Chỉ là lúc này hai người phải trải qua mười tám bậc thang, nếu như thành công bước lên thì chắc chắn trở thành một thành viên trong điện Luân Hồi, có thể cùng ta chu du khắp thế giới rồi.


    Cao Tuấn đem hai lá bài đen thui bằng đồng, trên có khắc hai hình con heo tai to mặt lớn trông rất là dễ thương giao cho Lệnh Hồ Xung. Đây chính là lệnh bài do chính tay hắn thiết kế, chỉ ai có được nó mới thì linh hồn mới có tư cách đi tới điện Luân Hồi.

    - Cảm tạ. Lệnh Hồ Xung ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng.

    - Hai người bọn ta đi nha, hy vọng chúng ta sẽ gặp lại trong một ngày không xa.

    Cao Tuấn phất phất tay coi như gửi lời chào, sau đó hắn nắm chặt tay Đông Phương Ngọc, đem chìa khóa cầm chặt trong lòng bàn tay.
    Cắn mạnh đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi thấm ướt chiếc chìa khóa vàng, chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh ngọc bộc phát bao trùm lấy hai người.
    ***


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Quyển 2 đã hoàn thành - Mời quý vị đón xem Quyển 3
    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content

  6. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,alientuskarr,chantubreak,dtthanh4321,jinling,ngongcuong2,Nha Lang,nhocvui,polonezvn,tienlavoke,tuantreu,Vân Tiên Khách,
  7. #34
    Ca Tiêu Sái Nhất's Avatar
    Ca Tiêu Sái Nhất Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜMập ๖ۣۜGia ๖ۣۜTiêu ๖ۣۜSái Sinh Đồ
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Thế Giới Luân Hồi
    Bài viết
    337
    Xu
    0

    Mặc định

    Đôi lời cảm xúc của Mập gia

    Thú thật khi viết quyển này, Mâp gia chịu ảnh hưởng từ diễn viên Trần Kiều Ân trong phim Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ - 2013. Bản thân cảm thấy nàng là một người rất đẹp nhưng quá thế lương, vì tình mà tận vì tình mà bi.

    Nếu như nàng không yêu Lệnh Hồ Xung thì sẽ khác, nàng quá đơn thuần nhưng cũng vì ý nghĩ sai lầm cuả mình mà ra.

    Viết xong quyển 2, Mập gia cảm thấy vẫn chưa được tốt lắm trong việc miêu tả tâm lý nhân vật. Nhưng dù sao người ta vẫn nhớ tới một Cao Tuấn hào phóng nhưng bỉ ổi, đầy mưu mẹo nhưng cũng là một người đa tình.

    Một Dương Trung ghét ác như cừu, sẵn sàng vì bạn hữu mà vung kiếm giết người.

    Một Lệnh Hồ Xung trọng tình trọng nghĩa.

    Một Đông Phương Ngọc trong nóng ngoài lạnh, võ nghệ cao cường nhưng rất bao che cho phái nữ, sẵn sàng vì người mình yêu mà chống đỡ kẻ địch, dù rằng phải chết cũng không từ bỏ.
    Đừng Yêu Thích Ca - Ca Chæ Laø Chieàn Thieát
    Hidden Content MANCHESTER UTD - NHUỘM ĐỎ TRỜI ÂU Hidden Content

    ---QC---


  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alientuskarr,jinling,Nha Lang,nhocvui,polonezvn,Vân Tiên Khách,
Trang 7 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 567

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status