TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 20 của 20

Chủ đề: [Trùng sinh] Báo thù ký - Chương 19

  1. #16
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Mặc định Chương 15: Phù sa lại chảy ruộng người

    Báo thù ký
    Chương 15: Phù sa lại chảy ruộng người




    Mỹ Dung uyển chuyển tiến đến trước mặt Quân Lâm, gối hơi khuỵ một chút đã tạo nên dáng chào đầy kiểu cách.

    - Tiểu sư thúc. - Giọng nàng thỏ thẻ như oanh vàng.

    Trong lúc Thanh Nghi ngắm nhìn người đẹp đến đắm đuối, người ta cũng xoay hướng về phía nàng.

    - Người này chắc là Vương sư muội, đệ tử nhập thất của sư thúc phải không? - Vẫn là giọng nói vang lên như đang hát.

    Quân Lâm nhìn về phía Thanh Nghi, hắn ho nhẹ nhắc nhở.

    - Đệ tử!

    Thanh Nghi sực tỉnh, vội vàng hành lễ.

    - Sư tỷ.

    “Cmn sao tự nhiên không khí lại cứng đờ thế này?” Mặt nàng nhăn lại như khổ qua. “Chỉ là chào qua chào lại, sao đột nhiên lại rắc rối phức tạp đến vậy.” Trước giờ đi đường gặp các vị trưởng bối khá nhiều, chỉ cần chấp tay hành lễ gọi tên một tiếng là xong. Sao khi người đẹp xuất hiện, Thanh Nghi lại cảm thấy việc chào hỏi đột nhiên trở nên phiền hà.

    Nàng kiên nhẫn quan sát một lúc sau mới hiểu rõ, thì ra mọi việc cũng bắt đầu từ người mới đến này. Mỹ Dung làm động tác gì cũng rất từ tốn kiểu cách,nhất cử nhất động đều cố sức tạo dáng rất đẹp. “Thật là cmn kỳ công. Mất thời gian quá.”

    Quân Lâm cũng thu lại bộ dạng yêu nghiệt của mình, mặt lạnh lùng đối diện với Mỹ Dung. Trọng Khanh đứng một bên, chỉ nhìn cũng đủ biết đã bị người ta hớp hồn. Trong lòng Thanh Nghi bất mãn. “Không được, bà nội ta không phải họ Dương.”

    - Nàng đến đây có việc gì, không phải ta đã thông báo bế quan không gặp người ngoài à? - Quân Lâm cất tiếng hỏi.

    “Ý ... kỳ khôi. Sao hắn không gọi người ta là đệ tử.” Thanh Nghi kinh ngạc tròn cả mắt.

    - Quân Lâm, nhiều ngày không gặp, thiếp nhớ chàng quá nên mới tìm thôi. - Giọng oanh vàng lại thêm một phần nỉ non, nghe não cả ruột. - Thấy chàng bình an thế này, Mỹ Dung đã yên tâm rồi.

    Ngay cả tên của hắn cũng gọi trống không thế này, Dương cô nương hẳn nhiên rất thân thuộc với sư phụ của nàng. Theo nội dung trao đổi giữa hai người, có thể nghe ra gian tình tràn ngập. “Cả nhớ nhung mong chờ cũng khẳng khái mang ra nói. Ông nội ơi, người chưa chiến đã bại rồi.” Thanh Nghi bất chợt thở dài đầy cảm thương.

    - Ở đây không có việc của hai người. Mau lui ra đi.

    Quân Lâm chợt ý thức quanh đây còn có kẻ khác, hắn ra lệnh đuổi người. Thanh Nghi và Trọng khanh dạ rân, sau đó gấp gấp lùi ra. Một màn nhu tình ngọt lịm, Thanh Nghi cảm thấy da gà nổi hết toàn thân.

    - Biểu ca, đó là ai vậy? - Nàng nắm tay áo Trọng Khanh mà lay lắc.
    - Dương Mỹ Dung, đệ tử Trúc viện, con gái của tả thừa tướng đương triều. - Sau đó y thở dài một tiếng rồi mới nói tiếp. - Người đó sẽ trở thành sư nương của muội trong tương lai đó.
    - Hả? - Thanh Nghi lập tức nhảy dựng lên. - Hắn ... hắn mười bốn tuổi đã có đối tượng hôn phối. Trưởng thành cũng quá sớm rồi.
    - Người ta là hoàng tộc, cuộc sống khác chúng ta. Từ lúc sinh ra đã có người sắp đặt hết đường đi nước bước. Tuy có những chuyện không cam lòng, nhưng chung quy cũng chẳng thể chống lại số mệnh. - Trọng Khanh cảm khái.
    - Huynh biết vậy thì tốt, đừng thấy người ta đẹp mà làm càn nha. - Thanh Nghi có lòng tốt cảnh tỉnh người trong cuộc.
    - Muội nói xằng nói bậy gì đó. - Trọng Khanh bị nói trúng tim đen, đỏ mặt phản bác.
    - Trong lòng huynh tự biết ta có nói xằng nói bậy không. - Thanh Nghi lắc đầu bỏ đi trước. - Dù sao ta cũng lớn hơn biểu ca một tuổi, nữ nhân lại mau trưởng thành hơn ...

    Nàng thấy bản thân lâu lâu mới được lên mặt một bữa, tâm trạng rất sảng khoái. “Trước gìơ nhún nhường đã nhiều, các người tưởng rằng mình lớn hơn đại lão gia sao? Ta ăn muối cũng bằng các ngươi ăn cơm rồi. Thường tình nhi nữ, mấy thiếu niên chưa từng trải đời các ngươi làm sao mà thông hiểu hết.” Làm tỷ tỷ suy nghĩ mới có thể chín chắn thế này, Thanh Nghi muốn đi tìm chỗ nào đó để cười cho thật sảng khoái.

    Đi vẩn vơ ra sau núi, ngó đông ngó tây, nàng lại chẳng biết mình phải cười vì chuyện gì. Rốt cuộc điểm nhấn lịch sử đã xuất hiện, nếu Thanh Nghi đoán không lầm, Trọng Khanh và Quân Lâm sẽ sớm đối đầu nảy lửa vì tình. Theo gia phả của họ tộc, chưa từng có người họ Dương nào vào cửa Vương gia. Trọng Khanh khẳng định sẽ bị thua cuộc, ôm hận đến cuối đời mà truyền thù cho con cháu. Thanh Nghi cảm thán muốn giơ hai tay lên trời mà than khóc. Sao cuộc đời của nàng lại phải hy sinh vì chuyện tranh giành tình nhân vớ vẩn này.

    Đột nhiên có người la lên.

    - Ngươi kia, không được chạy.

    Quả nhiên bản năng điều khiển nàng cắm đầu bỏ chạy. Nhưng lần này chỉ mới ba bước Thanh Nghi đã sực tỉnh. Nàng quay lại, thấy Hiên Vũ vừa đi vừa cười tiến về phía mình.

    - Đổi tính rồi à? Sao không bỏ chạy nữa.
    - Này ... Người hù người không có thuốc trị đâu. - Nàng hét to. - Đi đâu mà lại xuất hiện ở đây?
    - Tìm Thanh Nghi chứ đi đâu. Vừa nghe tin Dương sư muội đến Mai viện, ta lập tức chạy theo. Quả nhiên không ngoài dự đoán, tiểu sư thúc đã thả người ra. - Y cười đắc ý.
    - Còn dám đến tìm, trên dưới Mai viện bị huynh hại chịu cảnh giam cầm.
    - Ta biết, ta biết. Nên bây giờ đến thỉnh tội với muội đây.
    - Mang đến bao nhiêu tiền đền bù đấy? - Nàng đưa đôi mắt hung ác nhìn Hiên Vũ cân nhắc.
    - Thanh Nghi, muội là cướp đường đấy à? Chuyện gì cũng lấy tiền ra tính.
    - Đúng, ta là lưu manh, rồi sao? - Nàng hất cằm thách thức.
    - Lưu manh cũng được, ta thích.

    Lời tỏ tình bất ngờ của Hiên Vũ khiến Thanh Nghi đỏ bừng cả mặt. Nàng giả vờ hung dữ, đánh mạnh vào vai y.

    - Cái con dê già này, lại không đàng hoàng rồi.
    - Sư huynh chỉ mới hai mươi hai thôi, chưa gì đã bị muội chê già. - Hiên Vũ kêu lên oan khuất.

    Bỗng nhiên y tiến đến gần Thanh Nghi, bế thốc nàng trên tay, dùng khinh công nhảy lên đỉnh cây ngọc lan gần đó. Nếu Thanh Nghi còn nội công, sẽ không e sợ độ cao này; nhưng bây giờ nàng ngay cả hai thước cũng nhảy không tới, rớt xuống sẽ té chết. Vì vậy Thanh Nghi đành bám chắc vào người Hiên Vũ.

    - Nếu huynh là dê già, muội là cỏ non cho ta gặm. - Y thì thầm bên tai Thanh Nghi.
    - Bỉ ổi, buông tay ra. - Nàng chống cự.
    - Buông ra muội sẽ té.
    - Vậy thì mặc kệ ngươi.

    Thanh Nghi bỏ cuộc, không dãy dụa nữa. Đàn ông đều là cầm thú, con mồi càng chống cự họ càng cao hứng, nhưng nếu con mồi chết xanh rồi thì họ sẽ tự động bỏ đi. Không phản kháng chính là cách phản kháng tốt nhất.

    - Sao kỳ vậy, đám sư đệ Tùng viện nói chiêu này hữu hiệu lắm mà. Sử dụng bách phát bách trúng, chưa từng có cô nương nào từ chối. - Hiên Vũ kêu lên ngạc nhiên.
    - Sao lại nghe bọn đó nói xằng nói bậy, huynh là trưởng khoá hay bọn họ là trưởng khoá.
    - Nói cũng đúng, bọn chúng đều nhỏ tuổi hơn ta. - Rồi đột nhiên y phân trần. - Nhưng chúng đều có người thề non hẹn biển.
    - Vậy người của huynh đâu? - Thanh Nghi tò mò hỏi.
    - Là muội nè.
    - Trước đó?
    - Chưa từng có một ai.
    - Nói xạo đến mức này rất khó tin. Ít nhất trêu ghẹo tám chín cô thì cũng nói giảm thành một hai người, đừng nên phủ nhận sạch trơn. - Nàng ra vẻ từng trải, sỏi đời.
    - Thật mà, huynh rất sợ nữ nhi, trước giờ chưa từng dám đến gần người nào. Bọn họ khiến huynh có cảm giác phát ói, như muốn bệnh vậy. Tim đập chân run, hoa mắt chóng mặt ...
    - Lại ba hoa, chứ bây giờ muội là cái gì? Sao huynh còn tỉnh như sáo vậy. - Thanh Nghi chề môi.
    - Muội khác bọn họ, không có cảm giác giống nữ nhi, huynh có thể yên tâm đến gần.

    Hiên Vũ thản nhiên trả lời, nào ngờ nhận được trận đòn tới tấp. Ngươi nói một cô nương không giống cô nương, như vậy chẳng khác nào sỉ nhục người ta. Tuy lời nói thật thà, nhưng cũng không nên thật thà quá mức vậy chứ, sẽ tổn thương lòng tự trọng của người khác. Thanh Nghi gặp Mỹ Dung đã chịu đả kích lớn rồi, bây giờ bị Hiên Vũ thụi cho một cú nữa, cảm xúc bùng phát không ngăn được.

    - Thanh Nghi, dừng lại. Đừng đánh nữa. Sẽ té đó.

    Y hoảng hốt kêu lên, một tay cố gắng chế trụ Thanh Nghi. Bỗng nhiên cảm nhận người trong lòng nức nở, Hiên Vũ sợ hãi lính quýnh cả lên.

    - Chuyện gì vậy? Đừng khóc. Bây giờ muội giống nữ nhi lắm. Nếu còn khóc ta sẽ chóng mặt mà rơi xuống mất.

    Mặc dù đe doạ rất nhiều lời, nhưng Thanh Nghi một mực úp mặt vào ngực Hiên Vũ nấc lên từng cơn. Y bất đắc dĩ phải vòng tay lại vỗ vỗ lưng nàng. Đột nhiên Thanh Nghi quay mặt lại, hù một tiếng lớn. Hiên Vũ bị doạ cho giật mình, sảy chân rơi khỏi nhánh cây. Nhưng y tuyệt không buông Thanh Nghi ra, dùng cả cơ thể bảo hộ nàng, sau cùng chật vật lăn xuống đất. Thanh Nghi hoàn toàn bình an vô sự, Hiên Vũ hôn mê bất tỉnh.

    Nàng nhìn người bên cạnh mà tái mét hết mặt mày. Thanh Nghi lấy hết can đảm mon men đến gần, kiểm tra xem y đã chết chưa. Lúc nãy nàng đã thật sự bị Hiên Vũ chọc cho phát khóc. Nhưng Thanh Nghi không muốn mất mặt với người ngoài, mới giả vờ như đang đùa giỡn hù doạ. Quả nhiên mưu kế đại thành, chẳng những trả được thù, còn khiến bản thân mình mắc nợ y. Từ trên cao như vậy rơi xuống, không có Hiên Vũ bảo hộ nàng đã chết được mấy lần rồi.

    - Sư huynh, sư huynh. Mau tỉnh lại. Sư huynh. Nam Cung Hiên Vũ, có sao không vậy? Đừng hù muội sợ, Hiên Vũ.

    Sẵn nước mắt lưng tròng, nàng khóc lóc như mưa. Mọi người trong Mai viện bị tiếng tru tréo như sói hú đánh động. Ngay cả vị sư phụ đang giấu mình bị thương cũng chống nạng đi ra. Mọi người xúm lại kiểm tra Nam Cung Hiên Vũ.

    - Sư huynh đừng chết.

    Thanh Nghi vẫn không thể ngừng khóc được. Nếu y chết, vậy nàng là hung thủ rồi. Về tình về lý, đều có thể ghép Thanh Nghi vào tội cố sát. Nàng không muốn thù lớn chưa trả, đã phải vội lên pháp trường. Tiếng khóc càng lúc càng thê lương hơn.

    - Hiên Vũ, tỉnh lại đi.

    Mọi người không vội truy xét vì sao đại sư huynh Tùng viện lại nằm bất tỉnh nơi này. Họ chỉ thấy được một màn khóc lóc thương tâm liệt phế. Hiên Vũ từng nhiều lần trêu ghẹo tiểu sư muội, nàng với y cũng nhiều phen đùa giỡn rất thân mật. Không phải bọn họ tình chàng ý thiếp rồi bí mật hẹn hò chứ? Nhìn cái bộ dạng muốn tuẫn táng của Thanh Nghi, ai nấy đều thầm oán trong lòng.

    “Phù sa tốt lại chảy ruộng người rồi.”

    Thanh Nghi không hề nhận ra có người gương mặt đen như tà thần gác cửa. “Bộ hai người thân thiết lắm sao? Khóc cứ như nhà có tang, thật không thể chịu nổi!”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến xin gửi về http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 10-04-2017 lúc 22:03.
    ---QC---
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  3. #17
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Mặc định Chương 16: Lưu manh kịch bản

    Báo thù ký
    Chương 16: Lưu manh kịch bản




    Nam Cung công tử phước lớn mạng lớn, té từ trên cao xuống mà không hề hấn gì. Lúc bọn đệ tử Mai viện đem y xuống núi, lại sơ sẩy đánh rơi cáng khiêng, Hiên Vũ rớt xuống bậc cấp. Y bị đập đau quá mà tỉnh dậy, đúng là thiên hạ chuyện lạ gì cũng có.

    - Thanh Nghi đâu? - Hiên Vũ dáo dác nhìn đám sư đệ củ khoai, củ cải của mình.
    - Sư muội bị tiểu sư thúc giữ lại rồi. Đại sư huynh, nếu không có việc gì thì tự đi về nhé. - Tiêu Tuấn đại diện bọn học sinh lớp dưới trả lời.
    - Này, các ngươi có lương tâm không? Bỏ người bị nạn giữa đường thế này, trời sẽ phạt đó. - Hiên Vũ tức giận rống lớn, nào ngờ lại cảm nhận được một cơn đau nhói bên sườn. - Ta không xong rồi.
    - Đại sư huynh long sinh hổ hoạt, tiếng khoẻ như hồng chung, nhất định không vấn đề gì. - Đoàn Tự Trọng lên tiếng.
    - Mau đưa ta về Tùng viện, đau chết mất. - Hiên Vũ ôm bên sườn của mình nhăn nhó.

    Sau khi khám cho đệ tử yêu quý, đại sư phụ phát hiện một bên sườn của y bị nứt. Nhưng nguyên nhân không phải té cây, mà là đập mạnh vào bậc thang. Hiên Vũ lập tức làm dữ, đòi người của Mai viện đền bù. Đích thân Quân Lâm thay mặt đệ tử xin lỗi, nhưng y cũng không nể mặt. Hiên Vũ nhất định phải có được Thanh Nghi chăm nom mỗi ngày mới chịu bỏ qua.

    Đệ tử của đại sư phụ và thất sư phụ xảy ra vấn đề. Hai bên không ai nhường ai, tranh chấp lớn đến nỗi kinh động đến Thiên Tông thái sư phụ. Quân Lâm nói mình bị thương, không có đệ tử nhập thất thì không xong. Hiên Vũ nói mình bị thương, không có tiểu sư muội thì chết mất. Cái này không phải trận chiến giành người trong truyền thuyết đó sao? Thái sư phụ phải triệu Thanh Nghi đến để làm rõ vấn đề. Nhìn dung mạo cuả nàng, không ai hiểu nổi hai vị đai gia kia giành giật vì cái gì. Sĩ diện chăng? Nữ học sinh xấu nhất trong Trúc viện cũng ăn đứt người này.

    Rốt cuộc phần thắng nghiêng về đại sư huynh. Bởi vì Hiên Vũ có bệnh sợ nữ nhân kinh khủng đến nổi ai cũng biết, chỉ có Thanh Nghi là nhìn vừa mắt y. Phía bên kia tiểu sư thúc đã có hôn thê Trúc viện, dịu dàng hiền thục, không ai sánh bằng. Vậy nên hai phe đều có người chăm sóc, yên tâm dưỡng thương được rồi.

    Chỉ có Thanh Nghi là vô cùng u oán, tại sao phân xử tranh chấp mà không hỏi ý kiến đương sự câu nào. Nàng không tự nguyện đi coi Nam Cung Hiên Vũ à nhà, vì sao sư phụ mỗi ngày đều mặt lớn mặt nhỏ, cáu gắt với Thanh Nghi như nàng là gian thần phản quốc vậy?

    Riêng phần Hiên Vũ thì hớn hở ra mặt. “Cái xương sườn này bị nứt rất đáng giá!”

    ^_^

    - Sư huynh, có cần Thanh Nghi giúp gì không? - Nàng uể oải nói.
    - Ta chẳng có việc gì cần làm cả. - Y châm trà cho Thanh Nghi.
    - Sư huynh không cần lên lớp à?
    - Ta tốt nghiệp mấy năm về trước rồi. - Hiên Vũ lột vỏ trái cây cho nàng ăn. - Nhưng ta không muốn về nhà thừa kế gia nghiệp, nên tìm cớ ở lại đây nghiên cứu chuyên sâu.
    - Vậy sư huynh nghiên cứu về môn học thuật nào? - Thanh Nghi bắt đầu có chút hứng thú với Hiên Vũ.
    - Thật ra mấy năm nay ta vẫn chưa nghiên cứu ra mình nên học tiếp lĩnh vực gì.

    Nàng chề môi thẳng thừng. “Thì ra chỉ là lười biếng, không muốn về nhà nên tìm cớ ở lì trong trường. Con cháu thế gia mà cũng có loại như thế này sao, thật là vô tích sự.”

    Nhận ra nàng không thoải mái, Hiên Vũ cười hề hề nịnh nọt.

    - Hay hôm nay chúng ta lên núi hái trái cây đi. Thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi cũng tốt.
    - Không phải sư huynh đang trọng thương, phải nằm ở nhà dưỡng bệnh, không có người chăm sóc sẽ chết sao? - Nàng liếc xéo Hiên Vũ.
    - Đúng là bị nặng dữ lắm đó. - Y đặt tay lên một bên sườn. - Nhưng có tiểu sư muội ở đây thì thuốc tới bệnh tan, cả người không đau đớn gì nữa. Hay đừng leo núi nữa, vào trấn đi dạo, sẵn tiện mua chút đồ.
    - Huynh có thể ra khỏi học viện sao?

    Thanh Nghi mừng rỡ, hai mắt lấp lánh như sao. Từ lúc nàng vào Tinh Quang, vẫn chưa được bước ra khỏi học viện lần nào. Toàn bộ học viên đều phải chịu cảnh giam cầm trong núi suốt cả năm trời thế này, vô cùng bực bội. Kiến Khắc Tử cả đời tung hoành bốn bể, chân đạp mòn không biết bao nhiêu vùng đất, nay hai tháng không ra khỏi viện, cả người sắp nhũn ra thành nước rồi.

    Hiên Vũ cười ngạo mạn, cuối cùng y cũng dụ được cá mắc câu rồi.

    - Ta là đại sư huynh, có nơi nào mà không đi được. - Y vỗ ngực tự hào. - Để hôm nay ta dẫn tiểu sư muội đi chơi.
    - Vậy còn không mau đi. - Nàng hớn hở chạy qua nắm tay y kéo đi.
    - Từ từ ... Thanh Nghi. - Hiên Vũ bị động đến vết thương, đau muốn nín thở. - Muội còn kéo, ta sợ mình không ra được tới cửa đâu.

    Thanh Nghi cười hì hì biết lỗi. Ai kêu Hiên Vũ khiến nàng cao hứng quá mức làm chi. Mà thấy nàng cao hứng thì y cũng vui trong lòng, sẵn sàng bỏ qua mọi thứ.

    - Nói trước, hôm nay ta không chạy được, muội đừng bắt ta chơi trò trượt đuổi à nha.
    - Không chạy, hôm nay nhất định không chạy. - Thanh Nghi sắp được sổ lồng, muốn nàng hứa gì cũng được.

    Cả hai hớn hở đi ra khỏi viện. Đoàn Tự Trọng mũi heo mắt chuột chạy về Mai viện cấp báo. Lần đầu tiên hắn được tiểu sư thúc giao cho trọng trách, quyết không để người thất vọng được.

    ^_^

    Thanh Nghi lâu ngày chưa được nghe tiếng ồn ào của phố chợ, trong lòng hoài cảm. Nàng chạy đông chạy tây ngắm nghía khắp nơi, chỗ nào cũng châu đầu vào xem, gánh hàng nào cũng ghé lựa cho thoả thuê. Chỉ có Hiên Vũ đi theo muốn hục hơi, vết nứt bên sườn tuy không ảnh hưởng tay chân, nhưng chỉ cần vận động mạnh thì đau không thở nổi. Y phải đi thật chậm, cử động thật nhẹ. Nhưng Thanh Nghi cứ chạy thoăn thoắt thế này, y sợ lạc mất người, nên cố gắng đi theo. Nàng đúng thật là một tiểu cô nương hiếu động, một con ngựa hoang chẳng thể kìm chân. Hiên Vũ lắc đầu cười khổ. “Ai bảo mình chỉ có hứng thú thuần phục thú hoang, nên bây giờ tự chuốc khổ.”

    - Thanh Nghi, sao nãy giờ chỉ lựa mà không mua? - Y thắc mắc.
    - Không mang theo bạc. - Nàng thản nhiên trả lời.
    - Chứ số bạc lúc trước kiếm được thì sao?
    - Đem chôn xuống đất hết rồi. Còn trẻ không tích cóp, về già sẽ khổ. - Nàng nói với một vẻ già dặn, sõi đời.
    - Vậy bây giờ kiếm một ít đi. - Y nhìn con đường đông kín người thách thức.
    - Huynh chạy không được mà, bị người ta bắt được thì sao.

    Lần đầu tiên nàng nói được một câu quan tâm mình, Hiên Vũ vô cùng mừng rỡ. Y vươn tay xoa xoa đầu Thanh Nghi khen ngợi.

    - Sau này không được giở trò trộm cắp nữa. Muốn kiếm bạc, cứ chôm ở chỗ ta.

    Thanh Nghi kinh ngạc nhướng mày. “Đại sư huynh ơi, trên đời có người mời đạo tặc đến trộm bạc của mình sao.”

    - Ta nghe Trọng Khanh nói quê muội ở vùng Lê giang bị vỡ đê, cả nhà đều bị cuốn trôi đi hết. Muội đã lưu lạc mấy năm nay, vô cùng chật vật khốn khó. Tới khi gặp lại được biểu ca, muội sống được đã là kỳ tích rồi. - Hiên Vũ nhìn nàng với ánh mắt cảm thông. - Nhưng sau này muội đã là tiểu thư Vương gia, không cần lo lắng về cuộc sống nữa. Có Trọng Khanh, có sư huynh, nhất định bọn ta sẽ lo lắng cho muội.
    - Không biết huynh muốn nói gì. - Thanh Nghi xua tay gạt ngang, lãng tránh bỏ đi trước.
    - Ta muốn nói là mình tình nguyện cho muội trộm bạc, nhất định không được lấy của kẻ khác. - Y lớn giọng đuổi theo.

    Mà Hiên Vũ càng đuổi, Thanh Nghi càng muốn chạy trốn cho nhanh. Bị người ta nói đến thế, còn không biết xấu hổ ư? Bị người ta tội nghiệp, không biết nhục nhã ư?

    “Thanh Nghi ngu lắm, mày là lưu manh cơ mà. Chỉ sống an nhàn hai tháng, lại quên mình là hắc đạo tân tú sao. Con bà nó, thật là nhục!”

    Lo cắm đầu cắm cổ chạy, nàng không để ý tông ngã người đi đường. Hai bên cùng la lên ui da rồi bật té. Lúc nhìn lại, Thanh Nghi mới biết mình gây hoạ rồi. Vừa nhắc lưu manh đã có lưu manh xuất hiện. Nhóm đàn em mặt sẹo hoảng hốt đỡ đại ca hung ác của mình lên. Bên kia Hiên Vũ cũng vừa đuổi tới.

    - Thanh Nghi, có sao không? - Y quan tâm hỏi.

    “Có sao cái *éo gì. Xui xẻo tới nơi rồi.”

    Lưu manh đồng nghĩa với việc mọi người đều không thấy đường, đụng phải bọn họ phải đền tiền chữa gãy xương. Lưu manh nghĩa là quán nào cũng có con ruồi trong thức ăn, hại bọn họ tổn hao sức khoẻ phải đưa tiền mua thuốc tiêu hoá. Lưu manh nghĩa là thấy ai không vừa mắt, sẽ phải dạy dỗ người ta. Lưu manh chính là phường nói lý lẽ, nhưng thật ra không có bất kỳ lý lẽ nào.

    - Thằng nhãi, đụng trúng người rồi. Mau đền tiền thuốc đi. - Cả đám lưu manh hét lớn, người đi đường đồng loạt dạt ra xa.
    - Ta cảm thấy xương cốt cả người đều gãy nát, mau đi tìm đại phu thôi. - Tên đại ca mập như heo nhăn nhó.
    - Nghe chưa, đại ca chúng ta bị gãy xương, mau đưa hết tiền trong túi các ngươi ra đền đi.

    “Các ngươi”, chứng tỏ bọn lưu manh này nhận định Thanh Nghi và Hiên Vũ cùng một nhóm rồi. Nếu nàng chỉ có một mình, nhất định sẽ co giò chạy thục mạng. Nhưng bây giờ có thêm Hiên Vũ, người không thể chạy, nàng chẳng biết phải xử lý làm sao.

    - Các ngươi cố tình đụng trúng sư muội ta, lại còn hung hăn đòi tiền, không biết xấu hổ à? Đụng nhẹ như vậy mà gãy hết tất cả các xương được sao. - Hiên Vũ tức giận nói lớn.

    “Sư huynh ơi, huynh cũng không nói lý lẽ à, vốn là ta đụng bọn họ mà.”

    - Đừng cãi với bọn họ. - Thanh Nghi lắc đầu ra ám hiệu với Hiên Vũ.
    - Bọn này xem ra muốn quỵt tiền thuốc rồi. - Đại ca phe đối phương lên tiếng.

    Diễn biến câu chuyện đúng với lưu manh kịch bản. Người ta không đưa bạc, bọn chúng sẽ khiến kẻ đó mếu máo mà xoè tiền ra. Đám lưu manh quây bọn họ lại, ép lui vào con hẻm nhỏ. Thanh Nghi vừa lùi vừa sợ hãi giật áo Hiên Vũ.

    - Đưa tiền cho bọn chúng đi. Lúc nãy huynh nói có bạc mà.
    - Nhưng ta không muốn đưa cho người khác một cách vô lý.

    Hiên Vũ bắt đầu biểu lộ sự cứng đầu của mình. Việc y muốn làm, nhất định không bao giờ bỏ cuộc. Việc y không muốn làm, có dùng dao kề vào cổ cũng chẳng khuất phục.

    - Bọn chúng sẽ đánh người cướp tiền đó.
    - Muội có thể yên tâm. Đối phó năm sáu tên cóc ké, với sư huynh không thành vấn đề. - Y cậy mạnh khoe khoang.
    - Nhưng bây giờ huynh đang bị thương. - Thanh Nghi có lòng tốt nhắc nhở.
    - Ờ ha!

    Lúc y nhớ được tình trạng của mình thì đã muộn quá rồi. Phía sau lưng họ đã là bức tường chắn của con hẻm cụt. Đầu bên kia là sáu tên gian ác đang cười hềnh hệch đầy đe doạ.

    - Lúc sư muội ra được tới đầu hẻm thì cố chạy thật mau, không được quay đầu lại. - Hiên Vũ bỗng nhiên dặn dò.
    - Huynh dự định gì? Đừng làm ẩu nha. - Nàng lo lắng nhìn gương mặt nghiêm trọng của Hiên Vũ.
    - Chỉ cần muội an toàn là được. - Hiên Vũ dợm chân bước tới trước.

    Trong tình huống nguy hiểm này, nam nhân bên cạnh nàng thật cmn oai phong. Thanh Nghi nói thật, lăn lộn giang hồ nhiều năm, nàng đã vài bận đối mặt với hiểm nguy sinh tử rồi. Nhưng chưa bao giờ Thanh Nghi được đứng phía sau lưng để người khác che chở. Nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật yếu ớt, còn người phiá trước thật vĩ đại làm sao. Bất chợt Thanh Nghi nắm tay Hiên Vũ kéo lại, nàng không muốn y xảy ra chuyện. Trong chốc lát mắt hai người giao lại một chỗ, không nói một lời nhưng tâm ý tương thông.

    - Không được liều mạng à? - Hiên Vũ hỏi lại.

    Nàng chớp mắt xác nhận. Hiên Vũ thở dài.

    - Trong đời ta chưa bao giờ làm việc mất mặt như thế này. - Y móc trong tay áo ra một túi bạc căng đầy. - Mang đại ca các ngươi đi chữa thương đi. Đừng nói một mình hắn, toàn bộ các ngươi đi bó thuốc vẫn còn dư dả đấy.

    Đám lưu manh nhìn số bạc đó thì sáng loá cả mắt. Bọn chúng ríu tít cảm ơn, sau đó lịch sự chào từ biệt. “Hôm nay đúng là ngày đại các rồi, về nhà xem lịch rồi đánh dấu lại mới được.”

    Nhìn bóng dáng mấy người vừa đi, Thanh Nghi tức giận sôi trào. Nàng lấy tay đấm vào ngực Hiên Vũ.

    - Tại sao lại cho chúng nhiều bạc như vậy?
    - Cứu mạng mà, bao nhiêu bạc cũng không tiếc. - Hiên Vũ cười khì khì.
    - Nhưng muội tiếc. - Nàng phụng phịu. - Chẳng phải huynh nói tiền của mình để cho muội trộm sao? Đem hết cho người ta, muội trộm cái gì đây?
    - Lấy trái tim ta được không?
    - Lấy về làm gì? Không thèm. - Thanh Nghi nhanh chân bỏ đi.
    - Tiểu muội ơi, đã nói là đừng chạy. Sư huynh mà chạy nữa thì sẽ không xong đâu. - Hiên Vũ phì phò đuổi theo.

    Một màn này lọt hết vào mắt Tiếu Văn Phương. Y không biết có nên về báo cáo lại toàn bộ sự việc cho tiểu sư thúc không. Lúc nãy Hiên Vũ còn nhìn y thách thức, chuyện này cũng phải kể sao? Nếu sư thúc nghe được, khẳng định từ nay Mai viện gà chó không yên. Nếu nói xạo để tiểu sư thúc biết, chắc chắn mình khó có ngày nhìn thấy lại mặt trời. Văn Phương sư huynh lòng đầy mâu thuẫn. Y lủi thủi dùng khinh công bay về.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến xin gửi về http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 10-04-2017 lúc 22:03.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  5. #18
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Mặc định Chương 17: Cá cược cả đời

    Báo thù ký
    Chương 17: Cá cược cả đời




    Hiên Vũ và Thanh Nghi đi chơi một vòng trở về, thấy Trọng Khanh đã đứng chờ sẵn ở cửa.

    - Biểu muội mau về Mai viện, tiểu sư thúc có việc cần tìm muội. - Trọng Khanh lạnh lùng thông báo.

    Đối mặt với ông nội, Thanh Nghi chưa từng dám phản đối bất kỳ chuyện gì. Nàng ngoan ngoãn dạ một tiếng, sau đó thẳng hướng Mai viện mà đi. Chỉ còn lại hai nam nhân mặt đối mặt đứng ngoài cổng.

    - Nam Cung sư huynh có vẻ đã khoẻ mạnh, sau này chắc không cần biểu muội đến thăm nom nữa rồi. - Trọng Khanh nghiêm giọng nhắc nhở.
    - Ngươi làm dữ cái gì, sư huynh có thể làm hại Thanh Nghi sao? - Hiên Vũ bực bội trả lời.
    - Nam nữ hữu biệt, mong Nam Cung sư huynh sau này nên tránh xa biểu muội của đệ một chút.
    - Luật pháp Việt quốc không cấm sư huynh muội đồng môn lấy nhau đâu. - Hiên Vũ cười cợt.
    - Biểu ca và biểu muội cũng không bị cấm lấy nhau.

    Nói xong câu này, Trọng Khanh quay lưng bỏ đi. Hiên Vũ chịu một cú tấn công bất ngờ, không kịp trở tay. Tại sao bất thình lình lại nhảy ra một kẻ địch cực mạnh đến thế? Trên trời dưới đất, Thanh Nghi chỉ tôn kính một mình biểu ca của nàng. Hiên Vũ những tưởng chỉ cần trèo qua được bức tường Mai viện là có thể thuận tay dắt dê. Một kẻ đáng sợ như Quân Lâm canh gác đã khó đối phó, thêm một biểu ca giữ cửa thì mọi việc càng rắc rối phức tạp hơn. Con ngựa hoang y nhắm đến sao có nhiều kẻ lăm le thế này.

    “Đầu óc các ngươi bị hỏng à, mỹ nữ ngoài kia đâu có thiếu, sao cứ muốn cản trở ta.” Hiên Vũ bất mãn đi về Tùng viện. Vết thương bên sườn của y lại đau nhói từng cơn. Nãy giờ ở bên cạnh Thanh Nghi, Hiên Vũ không dám rên một tiếng. “Chạy chơi khắp nơi, có khi nào vết nứt đã gãy ra luôn không. Ta đúng là một kẻ đầu óc bị hỏng.”

    ^_^

    Thanh Nghi quen thuộc đi thẳng đến đông sương. Từ hồi bị thương đến giờ, Quân Lâm vẫn liên tục cố thủ trong phòng. Muốn gặp hắn không cần dài dòng đi hỏi ai khác, cứ thẳng đến thư phòng mà gõ cửa.

    - Sư phụ, Thanh Nghi đến đây.
    - Vào đi. - Có tiếng người trả lời.

    Nàng rón rén bước vào, như thể mình là tên tội phạm bị bắt. Từ khi giành người thua trước mặt thái sư phụ, Quân Lâm luôn dùng thái độ thù địch để đối xử với nàng.

    - Đến gần đây. - Hắn vẫn nằm trên tháp thượng đọc sách.

    Thanh Nghi nhích lại thêm một chút.

    - Gần hơn.

    Nàng tiến thêm một bước.

    - Bộ ta ăn thịt ngươi hả?

    Quân Lâm nổi giận ngồi bật dậy, sách cũng ném sang một bên. Thanh Nghi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đã chuẩn bị tinh thần chạy trốn.

    - Ngươi lại muốn chạy phải không?

    Hắn vẫn làm bộ cao nhân đã nắm rõ mọi chuyện trong thiên hạ. Quân Lâm đứng dậy, tự mình đi đến chỗ nàng. Tuy vẫn còn tập tễnh, nhưng không phải dùng nạng nữa.

    - Sư phụ, chúc mừng người. Vết thương đã bình phục rồi. - Nàng ra vẻ nịnh nọt.
    - Đệ tử còn biết vi sư bị thương à? - Hắn tiếp tục chì chiết.
    - Biết chứ sao không. Ngày hôm đó chính tay đệ tử đập cái bẫy ra mà. Nếu là thú hoang, vùng vẫy một hồi có khi đã bị hai vòng răng thép kẹp đứt chân luôn ấy chứ. May nhờ sư phụ đứng yên, liên tục dùng nội công cầm cự, nên mới chịu đựng được tới lúc đệ tử đến. Nhưng dù sao vết thương của người rất nặng, tổn thương đến kinh mạch gân xương.
    - Ta cũng tưởng suốt đời không thể đi lại được nữa rồi.

    Hắn nói ra tuy có vẻ nhẹ nhõm, nhưng vẫn chứa đựng trong đó ký ức kinh hoàng. Thanh Nghi biết Quân Lâm rất khẩn trương đến vết thương của mình, động cũng không dám động, suốt ngày nằm bẹp trong phòng. Cuộc đời hắn chưa bao giờ thất hứa với ai, nhưng phải huỷ bỏ hết toàn bộ các lớp dạy, ở nhà siêng năng đắp thuốc.

    Đêm đó nàng nói đồng cảm với hắn, Quân Lâm tưởng chừng con người mình đã bị nhìn thấu. Hắn không thể thấy rõ xung quanh, lúc nào cũng bất an lo sợ. Nếu cả chân cũng bị phế, hắn không tự tin có thể sống tiếp. Cuộc đời là một khu rừng tàn khốc, lúc nào cũng có kẻ ngã xuống. Một con thú bị thương, chỉ có kết cục là trở thành mồi nhắm cho những con thú khác. Quân Lâm là người hoàng tộc, Thanh Nghi ở chốn giang hồ; tuy địa vị khác nhau, nhưng luôn phải đối mặt với vô vàn những cơn sóng ngầm tranh đấu. Họ dễ dàng cảm thụ được thứ gọi là thân bất do kỷ.

    Nàng biết ở một mình trong bóng đêm rất đáng sợ. Nàng càng hiểu rõ, đối mặt với kẻ thù mà không có khả năng phản kháng thì càng đáng sợ hơn. Thanh Nghi đưa cánh tay cho Quân Lâm vịn lấy, cần mẫn dìu hắn đi trở lại chỗ ngồi.

    - Đệ tử vẫn chưa thêu xong hà bao, làm sao tốt nghiệp rồi rời xa sư phụ được. - Trong giọng nói mang thêm chút sủng nịnh.
    - Ừ, biết thế là tốt đấy.

    Quân Lâm vẫn là sư phụ bẳn tính của nàng, nhưng Thanh Nghi không thể căm hận hắn được mãi. Đứa nhỏ này đã giơ tay ra cầu cứu, nàng có khả năng nhắm mắt làm ngơ sao. Tuy Quân Lâm có vẻ già đời, nhưng cũng chỉ là thằng nhóc con mười bốn tuổi, Thanh Nghi không thể không xem hắn như một đệ đệ mà cư xử. Đạo nghĩa cùng trải hoạn nạn chi giao, tình cảm có thể tăng cấp như mười năm quen biết.

    Thấy Thanh Nghi đã biết “phục thiện”, Quân Lâm cũng mát mẻ trong lòng. Bao nhiêu dự định muốn trừng phạt nàng đã bay biến đi hết, hắn cũng không suốt ngày mặt mày khó chịu đăm chiêu nữa. Cả Mai viện vui mừng đón chào hè sang. Đây là thời điểm xếp gọn sách văn mà tập trung nghiên cứu các môn ngoại thuật.

    Những học sinh năm nhất rất nôn nóng được học võ của Tinh Quang. Các sư phụ của học viện đều tu tập theo đạo gia lão tổ, tinh nhuần nhất là Thất Tinh kiếm pháp. Tuy nhiên thái sư phụ đến khi gần đất xa trời mới tìm được đệ tử thứ bảy vừa ý, nên bộ kiếm pháp kia đã mấy chục năm chưa uy hiển oai phong rồi. Mọi người trông đợi sẽ được chứng kiến bảy vị sư phụ cùng lập trận. Mùa hè càng lúc càng nóng hừng hực hơn.

    Bỏ đi bộ đồng phục trắng xanh nho nhã, tất cả học viên đều được chọn đồ tuỳ ý, miễn sao thoáng gọn mát mẻ, chịu được đợt huấn luyện gian khổ trong rừng. Khắp núi Long Đỉnh đều nghe được tiếng hò hét của các lớp tân sinh. Bây giờ Thanh Nghi đã hiểu tại sao một học viện nổi tiếng như Tinh Quang lại đóng ở chỗ hẻo lánh này. Kỳ thật họ không muốn lúc luyện tập sẽ làm phiền người khác.

    Đầu nhập Tinh Quang là những người đã trải qua thử thách nghiêm ngặt, ai cũng có một thân bản lãnh không tầm thường. Tuy nhiên, vẫn phải tiến hành phân loại để đánh giá thực lực. Nắm vững trình độ của học sinh, các sư phụ mới có phương pháp huấn luyện chính xác được.

    Thanh Nghi thuộc về Mai viện, thi đậu bằng mức chuẩn nam sinh, nàng đương nhiên lại tiếp tục con đường luyện võ theo các huynh đệ của mình. Quân Lâm kiên quyết không nhường nàng lại cho Trúc viện.

    Tuy nhiên khi tiến hành phân loại, Thanh Nghi lại rơi vào lớp sức trâu, tức chỉ có khả năng cơ bắp mà không sở hữu võ công gì khác. Nàng rất bất mãn nhưng chẳng thể làm gì. “Ít nhất ta đã từng xông vào Tinh Quang phái, giáp mặt với chưởng môn đời sau của các ngươi rồi.” Lời này chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, tuyệt đỉnh cao thủ mà bị học lớp trâu bò. Hận nhất là ngay cả Tiêu Tuấn cơ bắp và Tự Trọng mắt hí đều đậu vào lớp cao hơn nàng. Thanh Nghi u oán gửi ánh mắt đến kẻ hại mình mất đi võ công. Quân Lâm cảm thấy gió lạnh thổi qua, nhưng không thể điều tra ra kẻ nào đang thầm rủa xả.

    Hắn cũng đang tích cực luyện võ. Vào Tinh Quang chín năm, Quân Lâm muốn lập thành tích là người học Thất Tinh kiếm pháp nhanh nhất. Năm nay hắn quyết tâm sẽ ráp trận được với các sư huynh, sư tỷ. Ngay khi chân vừa khỏi, Quân Lâm lại luyện kiếm ngày đêm. Các học sinh thấy sư thúc nhỏ tuổi hơn mà đã oai phong như vậy, lòng tự trọng bị kích thích, ai cũng nhào vào tập luyện hăng say. Cả Tinh Quang lúc nào cũng phát ra tiếng hây hô vang dội.

    Thanh Nghi thì rất buồn chán. Kiếm kỹ nàng đã tinh nhuần, toàn bộ cơ thể đều được rèn luyện kỹ lưỡng. Nhưng bây giờ có cố gắng tập sống chết thì được gì. Đan điền không thể tụ khí, một thân bản lãnh không thể xài. Vì vậy Thanh Nghi thường xuyên trốn tập, bị huynh trưởng phụ trách bắt được, mang về mắng vốn với sư phụ nàng.

    Quân Lâm đang luyện kiếm, nghe báo cáo cũng phải ngưng lại. Hắn phẩy tay ra dấu mình sẽ xử lý nội bộ, sau đó từ tốn đến gần Thanh Nghi đang quỳ dưới đất.

    - Vi sư đã không công bằng à? Lẽ ra phải mang Thanh Nghi cho lục sư tỷ huấn luyện. Bắt đệ tử học cùng nam học sinh, luyện không nổi đúng không? - Hắn bắt đầu bài giáo huấn của mình. - Vậy ra ta đã nhìn lầm khả năng của Thanh Nghi ư?

    Nàng cứng đầu không trả lời, hắn cũng kiên nhẫn đứng chờ đợi. Hồi lâu, nắng đã lên cao đứng sào, mồ hôi hai sư đồ túa ra đầm đìa. Quân Lâm mặt không biến sắc, nhưng Thanh Nghi đã tê chân đến mức không quỳ nổi nữa. Xem ra kế sách con trâu lì lợm của nàng đã sai rồi, Thanh Nghi phải chuyển sang cách khác.

    - Sư phụ cùng đệ tử đánh cá đi. Nếu Thanh Nghi đánh thắng người, sau này không bắt đệ tử luyện võ nữa.

    Yêu cầu này hẳn nhiên được Quân Lâm chú ý. Hắn nhướng mày, như vừa được nghe chuyện hài hước nhất trong năm.

    - Đệ tử phải biết, không phải tự nhiên mà ta được làm tiểu sư thúc của học sinh trong Tinh Quang. - Hắn có thiện ý nhắc nhở.
    - Đệ tử biết, sư phụ được xưng tụng là kỳ tài võ học. - Thanh Nghi kiên quyết nhìn thẳng vào mắt hắn. - Để công bằng, chúng ta chỉ so kiếm chiêu, không dùng đến nội công.
    - Được, nếu thắng cuộc, ta không bắt Thanh Nghi học võ nữa. Vậy ... nếu thua cuộc thì sao?
    - Đệ tử sẽ thêu bức “Bách vũ triều hoàng” rồi mới tốt nghiệp. - Một lời nói ra như chém đinh chặt sắt.

    Bách vũ triều hoàng là bức tranh nổi tiếng thêu một ngàn loại chim bay đến triều bái phượng hoàng. Mỗi con mỗi vẻ, linh hoạt sinh động, số lượng đồ sộ. Trong lịch sử kể lại, triều vua Viên đế, toàn bộ hậu cung cùng nhau thêu thùa trong ba năm mới tạo ra được bức tranh nổi tiếng này. Một cái bông Thanh Nghi thêu ba tháng không xong, nói chi đến chim chóc. Bách vũ triều hoàng có lẽ cả đời nàng không hoàn thành nổi. Xem ra lời cá cược này đủ hấp dẫn, Quân Lâm không thể không chấp nhận. “Nàng có khả năng vĩnh viễn ở lại Tinh Quang sao?” Ý chí học tập cao như vậy, làm sư phụ dĩ nhiên rất vui mừng.

    Hắn ném kiếm về phía vách tường. Nội lực hùng hậu khiến mũi kiếm đâm xuyên qua thân cột, cán vẫn không ngừng rung lên bần bật. Quân Lâm lùi lại, hạ tấn xuống, bàn tay xoè ra trước, bộ dáng xin mời.

    Thanh Nghi đứng dậy, nhún nhún chân vài lần để giảm đi cảm giác tê buốt. Biết vậy ngay từ đầu đã thách đấu cho rồi, đâu cần lì lợm quỳ ở đây phơi nắng. Nàng bắt đầu di chuyển xung quanh Quân Lâm, tránh xa tầm nhìn ba bước của hắn. Quân Lâm mắt nhìn đất, không cố gắng dùng thị lực nữa, nàng biết rõ điểm yếu cuả hắn, nên chắc chắn sẽ lợi dụng khoảng cách mù này.

    Hắn giật mình phát hiện bản thân không thể nghe tiếng động từ Thanh Nghi nữa. Nàng đang tự bế khí, chuyển sang bộ pháp của một kẻ khinh công thượng thặng. Quân Lâm nhíu mày căng thẳng, quả thật hắn đã đánh giá sai về Thanh Nghi rồi. Nàng chẳng những sở hưũ võ công, mà còn ở trình độ cao thủ. “Sao bấy lâu nay mình không phát hiện ra.” Quân Lâm giật mình lo sợ.

    “Kiếm tới!” Quân Lâm lập tức lách mình tránh né. Tuy Thanh Nghi phát công rất nhanh, nhưng hắn nhận ra nàng hoàn toàn không dùng lực. “Quả nhiên vẫn tuân thủ nguyên tắc.” Hắn bất giác mỉm cười, tâm cảnh giác buông xuống. “Đã lâu rồi không được đánh nhau một trận sảng khoái.” Thanh Nghi đã dốc sức đánh cược, Quân Lâm cũng phải tận lực bồi đáp nàng.

    Trước giờ chỉ luyện trận, hắn ít khi được thực đấu. Thái sư phụ gần đất xa trời, không thể trực tiếp huấn luyện cho Quân Lâm. Các vị sư huynh sư tỷ thì lại quá bận rộn với đám học trò, lớp huynh trưởng thì e ngại thân phận tiểu sư thúc nên không bao giờ đánh ra hết sức. Quân Lâm thật sự rất thiếu bạn đấu cùng.

    Thanh Nghi thì được phụ thân mình dạy dỗ rất kỹ. Lấy mục tiêu giết chết Ngọc khốn khiếp làm kim chỉ nam, võ công họ Vương luyện chuyên khắc chế Thất Tinh kiếm pháp. Nếu không Thanh Nghi cũng đâu có bản lĩnh một mình xông lên được tận đỉnh Long Thủ, đứng giữa vòng vây của Tinh Quang thất tử mà kiêu ngạo. Tài năng võ thuật không phải chỉ riêng Quân Lâm mới có.

    “Ta cũng được giang hồ khen tặng là kỳ tài tân tú.” Thanh Nghi la hét trong lòng.

    Quân Lâm cảm thấy không thể giỡn chơi với đệ tử được nữa. Chiêu thức nào của nàng cũng hiểm, chuẩn, tinh; chỉ chuyên đánh vào những sơ hở của Thất Tinh kiếm. Nếu đây là một cuộc chiến thật sự, Quân Lâm có khả năng mất mạng trong tay nàng. Hắn cảm thấy lo sợ. “Nàng sẽ giết mình sao?”

    Cùng lúc đó Thanh Nghi đã đánh tới thức cuối cùng của Vương gia kiếm. Chính là chiêu mà nàng dùng để đối phó với Ngọc Quân Lâm bốn mươi lăm năm sau. Thanh Nghi nhớ rõ khi mình lăng không bay tới, chưởng pháp uy mãnh của Ngọc đại chưởng môn cũng tung ra.

    Bàn tay Quân Lâm cách người nàng một gang thì dừng lại. Hắn thu chiêu, khuôn mặt buồn bã.

    - Ta thua rồi, đang so kiếm mà lại xuất chưởng.

    Nhưng Thanh Nghi không trả lời hắn. Nàng bất động sững sờ, mặt tái mét không còn giọt máu. Thanh Nghi đang nhớ đến khoảnh khắc mình bị giết. Ký ức đột nhiên ùa về, toàn thân đau đớn, kinh mạch đứt đoạn, đan điền bị phá huỷ. Thanh Nghi tê liệt không thể thở nổi, trái tim nàng quặn lên từng cơn. Nước mắt ai oán đột nhiên trào ra. Nàng đã đến gần cái chết lắm rồi.

    - Thanh Nghi, Thanh Nghi?

    Nàng chỉ còn nghe được mấy tiếng của Quân Lâm loáng thoáng bên tai. Thanh Nghi bỗng nhiên ngất đi.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến xin gửi về http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 10-04-2017 lúc 22:04.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  7. #19
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Mặc định Chương 18: Trò đuổi bắt

    Báo thù ký
    Chương 18: Trò đuổi bắt




    Quân Lâm nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt Thanh Nghi. Chiêu cuối cùng, khi nàng đâm kiếm vào hộ tâm mình, hắn bất chợt tung ra Tiêu Hồn chưởng. Nhưng Quân Lâm đã kịp dừng lại trong khoảnh khắc. “Đây chỉ là cuộc so tài, nàng dùng chỉ thay kiếm, không hề ra sức đánh.”

    Thanh Nghi chắc chắn đã bị doạ cho kinh hãi. Nàng cứng đờ, sau đó lả đi. Quân Lâm đã kịp đỡ trước khi Thanh Nghi chạm đất. Hắn ôm nàng vào lòng, lo lắng gọi tên Thanh Nghi.

    Nàng đang run lên mãnh liệt, như người bị sốt thương hàn, dù đang giữ trưa hè. Quân Lâm hốt hoảng bế nàng trở về đông sương. Các đệ tử thấy cảnh đó cũng vô cùng lo sợ. Họ mở cửa cho Quân Lâm đi vào phòng. Trọng Khanh giúp giữ Thanh Nghi ngồi thẳng, trong khi Quân Lâm truyền công lực.

    - Sao vậy? - Trọng Khanh kinh ngạc nhìn Quân Lâm thu tay.
    - Không thể truyền được. - Quân Lâm căng thẳng thông báo.
    - Tại sao? - Trọng Khanh càng lo lắng hơn.
    - Đỡ Thanh Nghi nằm xuống rồi nói.

    Không thể truyền công, bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn nàng tự chống chọi với cơn hôn mê. Mọi người đi ra ngoài, chỉ để lại đại sư huynh và tiểu sư thúc. Hai người đó hình như có chuyện cần mật đàm.

    - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Trọng Khanh suốt ruột vì biểu muội, khó lòng giữ bình tĩnh.
    - Chúng ta đang giao đấu thì nàng bỗng nhiên như vậy.

    Nghe Quân Lâm nói mà y điếng cả hồn. “Tiểu sư thúc trình độ thế nào ai cũng biết, đi so chiêu với biểu muội nhà mình, có phải muốn giết nàng không?” Trọng Khanh nổi điên lên muốn túm cổ áo kẻ này mà đập cho một trận. May mà Quân Lâm lại cẩn thận giải thích chuyện tiếp theo.

    - Nhưng ta chưa từng chạm vào nàng, một chút nội lực cũng không dùng. Thanh Nghi đột nhiên bất động rồi lả đi như vậy. Ta có thể khẳng định nàng chỉ bị hoảng hốt quá mức mà thôi.
    - Như vậy còn chuyện không thể truyền công thì sao? - Trọng Khanh vẫn chưa thể dễ dàng bỏ qua.
    - Đệ tử nghe cho kỹ đây. - Quân Lâm cũng tỏ ra vẻ rất căng thẳng. - Thanh Nghi từng biết võ công, thậm chí kiếm kỹ của nàng còn cao hơn ta nữa. Nhưng đan điền cuả nàng đã bị huỷ, không thể tụ khí, mới gây ra tình trạng bị phế như thế này. Đệ tử có biết mấy năm qua Thanh Nghi đã từng trải qua chuyện gì không?

    Trọng Khanh mệt mỏi ngồi xuống bàn.

    - Sư thúc cũng biết mà, đệ tử chỉ mới tìm gặp được biểu muội lúc gần đây. Thanh Nghi hôn mê nằm lăn trên đường, cả người xây xát. Thậm chí lúc tỉnh lại thần trí cũng có chút mơ hồ, biểu muội còn hỏi năm nay là năm nào, xung quanh đây là đâu.
    - Không biết thêm được gì à? - Quân Lâm cố hỏi.
    - Cô cô từ khi kết hôn thì không liên lạc với gia đình nữa, mấy năm trước chỉ biên một bức thư kể lại chuyện gia đình. Lúc đó đệ tử mới biết cô cô đang ở Lê giang và mình có một biểu muội. Sau đó Lê giang vỡ đê, toàn bộ gia đình bọn họ mất tích, cứ tưởng chết hết rồi. Nếu không nhờ ngọc bội đeo trên người, đệ tử đã chẳng nhận thức được nàng. Nhắc đến chuyện cũ Thanh Nghi rất đau khổ, nên đệ tử không muốn hỏi nữa.
    - Không sợ nhận lầm người à?

    Nghe Quân Lâm đặt nghi vấn, Trọng Khanh ngay lập tức nổi giận. Đây là việc của họ Vương, người ngoài không có tư cách nghi ngờ.

    - Ngọc bội đó không thể làm giả. - Y tiếp tục chỉ vào mặt mình rồi lia tay sang phía Thanh Nghi. - Hơn nữa sư thúc không nhìn thấy nét tương đồng à.

    Quân Lâm tự biết chừng mực, không muốn chọc giận Trọng Khanh nữa. Tâm trạng hắn đang rối bời, nói ra chỉ toàn chuyện khiến người khác nổi sùng hơn thôi. Sau đó không khí trong phòng bỗng nhiên chùng lại. Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Cuối cùng Quân Lâm phải bỏ ra ngoài. “Người ta phải chăm sóc biểu muội nha, người không liên quan xin mau tránh xa.”

    ^_^

    Thanh Nghi giật mình khỏi cơn ác mộng. Vừa nhìn thấy Trọng Khanh, nàng lập tức nhào tới khóc như mưa.

    - Nội ơi, nội ơi. Con bị giết rồi!
    - Thanh Nghi ngoan, đó chỉ là ác mộng thôi. Có biểu ca ở đây, muội đừng sợ.

    Nhưng cho dù Trọng Khanh có dỗ dành thế nào, cơn xúc động trong lòng Thanh Nghi vẫn khó mà vơi bớt. Nước mắt dầm dề, ướt hết vai áo của y.

    Độ chừng đã mệt lã người, nàng mới khụt khịt dừng lại. Thanh Nghi ngó dáo dát xung quanh, cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra. “À ... mình lại bị Ngọc Quân Lâm giết chết một lần nữa.”

    Thấy nàng đã bình tĩnh, Trọng Khanh bắt đầu hỏi han. Chuyện đáng sợ mà Thanh Nghi đã trải qua, y muốn biết cho tường tận.

    - Ai đã đánh muội? Kẻ nào ra tay tàn độc muốn phế hết võ công Thanh Nghi? Hôm đó muội lăn ra ngất xỉu giữa đường là vì sao?

    Đối với mớ câu hỏi bới móc tương lai này, Thanh Nghi tuyệt đối lãng tránh. Không lẽ lại khai ra Ngọc Quân Lâm, để hai người trở mặt thành thù. Mà không chừng nợ nần giữa họ bắt nguồn từ lời khai vớ vẩn cuả nàng nữa không chừng. Thanh Nghi không muốn sự xuất hiện cuả bản thân lại trở thành một vòng lặp tác động đến lịch sử. Nàng leo xuống giường, nhanh chân né đi biểu ca đang tra hỏi bên cạnh. Bây giờ Thanh Nghi không muốn suy nghĩ đến những vấn đề đau đầu này nữa.

    ^_^

    Nàng chạy trốn Trọng Khanh, đồng thời cũng tránh mặt Quân Lâm. Tuy ở cùng một viện, nhưng chỉ cần tránh xa một chút, hắn sẽ không nhìn thấy Thanh Nghi được. Trong lúc so tài, nàng phát hiện hắn hoàn toàn chỉ dựa vào thính giác. Nên chỉ cần Thanh Nghi cẩn thận một chút, Quân Lâm sẽ không biết nàng đang ở gần mình.

    Một tháng qua đi, Thanh Nghi đã thật sự chọc hắn phát khùng. Bao nhiêu lệnh triệu tập, nàng đều phớt lờ đi hết. Người truyền lệnh thì cứ truyền, còn nàng không muốn tới. Quân Lâm có khả năng bắt được nàng sao?

    Chỗ ẩn náu mới của Thanh Nghi là Trúc viện. Một hôm Thanh Nghi đi trên đường gặp được Mỹ Dung liền bị nàng kéo về. Tất cả nữ đệ tử Tinh Quang đều nghe tiếng Thanh Nghi nhưng chưa hề gặp mặt. Học sinh nữ chỉ hoạt động hạn chế ở một số khu vực, chứ không thoải mái như học sinh nam.

    Nghe điều luật này, Thanh Nghi cảm thấy nhẹ nhõm. Được tự do đi lại trong Tinh Quang nàng còn thấy gò bó, nếu thật sự vào Trúc viện thì có khác gì ở tù. Lần đầu tiên nàng cảm kích tính tình lập dị của Ngọc thối tha, nếu không phải hắn muốn giữ nàng lại để hành hạ thì cuộc sống bây giờ cũng khốn khó không kém.

    Lục sư phụ là nữ đệ tử duy nhất của thái sư phụ, vì vậy bà rất thông hiểu cho Thanh Nghi. Ngoại trừ đối đãi với nàng rất tốt, bà còn hứa cho Thanh Nghi đến Trúc viện chơi bất cứ lúc nào. Nàng cần chỗ lánh mặt, nơi đây liền có sẵn. Vì vậy Thanh Nghi không biết xấu hổ ăn bám ở nhà người ta.

    Nơi đây tập trung toàn nữ tử, đột nhiên có một người thú vị như nàng vào thì làm sao không phấn kích. Bọn họ xúm xít lại hỏi Thanh Nghi về cuộc sống của nam nhân, về tính tình của nhưng người mà bọn họ để ý. Vậy là Thanh Nghi có dịp khua môi múa mép, lôi hết thói hư tật xấu của các sư huynh đệ ra làm trò cười. Cứ hết giờ học, Thanh Nghi lại cùng nữ sinh Trúc viện quây quần một chỗ. Nhìn nàng mặc nam phục, các nam sinh chỉ muốn thế chỗ với Thanh Nghi. “Được bọn con gái bu xung quanh, thật là hạnh phúc làm sao.”

    Trúc viện cấm nam sinh nên kể cả Nam Cung Hiên Vũ lẫn Vương Trọng Khanh đều không vào được. Nhưng không ngờ Quân Lâm nghe được tin báo ở đâu, thân chinh đến Trúc viện truy sát. Dương Mỹ Dung là đại tỷ nên phải ra đón tiếp tiểu sư thúc. Nào ngờ hắn không nể mặt lục sư phụ, đứng ở cổng lớn Trúc viện hét lên.

    - Vương Thanh Nghi mau ra đây.

    Ai cũng có thể nhìn thấy nộ khí bay đầy trời. Kể cả Mỹ Dung đứng gần đó cũng hồn bay phách tán. Hắn trước mặt các nữ sinh luôn lạnh lùng như băng tuyết vạn năm, lúc nào cũng xa cách, vân đạm phong kinh. Bắt đầu từ lúc hè, Quân Lâm bỏ màu bạch y thần tiên cốt cách của mình đi. Lấy cớ phải thường xuyên luyện võ, hắn chọn hắc y thuần chất. Điều này chẳng những không giảm đi nét hào hoa vốn có, mà còn làm nổi bật thêm làn da trắng đến nữ nhân cũng ghen tị kia. Ngay cả Thanh Nghi cũng phải thốt lên “Cmn hại nước miếng, hại dân!”

    Từ tiểu sư thúc bụi trần không nhuốm chân, Quân Lâm biến thành soái ca ngọc thụ lâm phong, đoạt tâm biết bao nhiêu thiếu nữ. Nếu không phải e ngại vị hôn thê Mỹ Dung, thì người ta lại quan ngại thân phận của hắn. Cho nên bao nhiếu mối tương tư cũng chỉ biết nuốt ngược vào trong. Hôm nay rất may mắn được chứng kiến Ngọc Quân Lâm bạo phát, các nữ sinh Trúc viện đã có thể kiên quyết chặt đứt tơ tình, không trông mong đến gần con người bạo lực tiềm ẩn này.

    Mọi người liếc mắt nhìn Thanh Nghi cảm thông chia sẻ. Thì ra bao nhiêu chuyện nàng tố cáo sư phụ mình đều là xác đáng. Ngọc Quân Lâm nguy hiểm như yêu hồ thành tinh vậy.

    - Thất đệ, có việc gì? - Trì Trân Liên lên tiếng. Tiếng gầm của lão hổ đã đánh động lục sư phụ rồi.
    - Lục tỷ. - Hắn lễ phép cúi chào.
    - Lần đầu tiên thất đệ hạ cố ghé Trúc việc nha. Dù Mỹ Dung ở đây, cũng chưa từng thấy ngươi đoái hoài tới. - Trong lời có ý trách mắng.

    Việc Quân Lâm ghẻ lạnh hôn thê được hoàng thượng ngự ban này ai cũng biết. Mỹ Dung lại là người của Trúc viện, sư phụ như bà dĩ nhiên bênh vực đệ tử của mình.

    - Lục tỷ, đây là học viện, không nên đem chuyện riêng ra nói. - Quân Lâm nhíu mày khó chịu.

    Hắn đang cố nhìn đám nữ đệ tử tụ tập đằng kia. Nhưng tất cả đều là những cái bóng mờ ảo, dù có cố hắn cũng không phân biệt được ai là Thanh Nghi.

    - Vậy hôm nay thất đệ có chuyện công gì cần tìm ta vậy? - Trân Liên lên tiếng cắt ngang sự tập trung của Quân Lâm.
    - Quân Lâm đang tìm đệ tử của mình. - Hắn trả lời.
    - Ngọc Dung, Thanh Nghi có ở đây không? - Lục sư phụ cao giọng.
    - Dạ bẩm sư phụ, tất cả nữ sinh của Tinh Quang dĩ nhiên ở trong Trúc viện rồi. - Mỹ Dung ngoan ngoãn trả lời.
    - Tất cả nữ sinh Tinh Quang à? Vậy là có luôn Thanh Nghi rồi, nàng vốn thuộc về Trúc viện mới đúng. Mà thôi cứ để cho thất sư thúc tìm. - Trân Liên vẫy tay. - Nếu thất đệ không tìm sư tỷ, thì ta xin kiếu vậy.

    Nói xong bà uyển chuyển đi mất. Thái độ này chứng tỏ Trân Liên muốn trả thù việc Quân Lâm cướp người của mình. Đem nữ đệ tử về ngược đãi, ghẻ lạnh hôn thê, toàn là tội tổn thương phụ nữ mà Trân Liên không thể tha thứ được. Bà muốn Quân Lâm chịu chút uỷ khuất.

    Nữ học sinh Trúc viện đương nhiên hiểu ý sư phụ, các nàng đứng im chờ đợi, mặc cho tiểu sư thúc muốn tìm thế nào thì tìm.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến xin gửi về http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 10-04-2017 lúc 22:04.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngạn y,tinhyeuhoaco,
  9. #20
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Mặc định Chương 19: Kẻ thua cuộc

    Báo thù ký
    Chương 19: Kẻ thua cuộc





    Một đám đông lố nhố, hắn có khả năng chen vào nhìn mặt từng người sao? Quân Lâm tự biết hạn chế của bản thân, nên đành tức hận đứng ở cửa mà không biết làm sao.

    - Quân Lâm! - Mỹ Dung nhỏ nhẹ lên tiếng.

    Hắn quay sang trừng mắt với người ngọc. Mỹ Dung đành phải lùi lại, không dám đến gần. Sau đó Quân Lâm phẫn nộ rời đi. Mỹ Dung nhìn bóng lưng hắn, thương tâm ngồi gục xuống khóc. Toàn bộ cảnh tượng kia lọt hết vào mắt Thanh Nghi, nàng càng tò mò vì sao Quân Lâm lại khắc nghiệt với hôn thê xinh đẹp như hoa của mình như vậy.

    - Đúng là đồ có mắt không tròng!

    Các chị em Trúc viện giận dữ mắng, sau đó sà lại an ủi đại tỷ của mình. Tuy Thanh Nghi rất ghét Quân Lâm, nhưng nghe người khác xúc phạm hắn, nàng lại cảm thấy không vui. “Ê ... dù sao đó cũng là sư phụ của đại gia nha!” Nàng tách khỏi đám vịt bầu Trúc viện, lặng lẽ đi về chỗ của mình.

    Hôm nay Quân Lâm đã có một phen mất mặt trước mọi người. Dù chỉ cách mấy thước, hắn vẫn không cách gì tìm được người cần tìm. Bị công khai sỉ nhục như thế, hắn không phát điên mới lạ. Mà nguyên nhân cuối cùng, cũng chỉ vì Thanh Nghi, hắn mới bộc lộ điểm yếu của bản thân. Nàng muốn trở về nhìn xem Quân Lâm một chút.

    Cùng ăn trong một phòng, hắn vẫn không phát hiện nàng. Các huynh đệ Mai viện hết nhìn sư thúc rồi ngó qua tiểu sư muội. Mọi người gửi ánh mắt van lơn đến chỗ Thanh Nghi, xin nàng đừng chọc giận hắn nữa, mấy ngày qua bọn họ đã đủ khốn khổ rồi.

    - Thanh Nghi có ở đây không? - Đột nhiên Quân Lâm hỏi.
    - Dạ có. - Tiếu Văn Phương trả lời.
    - Mau đến đây. - Hắn nghiêm giọng ra lệnh.

    Thanh Nghi quyết định lì lợm không nghe. Cả đám đệ tử kỳ kèo năn nỉ, kể cả van xin nàng, Thanh Nghi cũng trơ trơ như đá.

    - Nghịch đồ!

    Quân Lâm giận dữ đập bàn, toàn bộ tập tức trở thành mảnh vụn dưới chưởng pháp của hắn. Cả phòng cứng người vì sợ hãi, tiểu sư thúc thật quá khủng bố.

    - Thanh Nghi. - Quân Lâm tiếp tục thét lên.
    - Bẩm sư thúc, biểu muội rời đi rồi. - Trọng Khanh nhàn nhạt trả lời.

    Y cũng đồng tình việc Thanh Nghi tránh mặt Quân Lâm. Dạo này hắn đang bộc lộ xu hướng bạo lực. Biểu muội không có khả năng phản kháng, ở gần rất nguy hiểm.

    Một lần nữa Thanh Nghi khiến Quân Lâm chịu cảnh mất mặt trước đám đông. Hắn bắt đầu hận nàng, hận luôn đôi mắt đui mù của mình. Ba bước, ông trời chỉ cho hắn có bao nhiêu đó ơn huệ. Còn Thanh Nghi, nàng cứ mãi tránh xa hắn, biến thành một cái bóng mờ ảo từ phía xa mà Quân Lâm không thể nhìn thấy được.

    Bởi vì hôm đó hắn xém nữa đả thương nàng, nên Thanh Nghi mới xa lánh Quân Lâm sao? Hắn muốn gặp nàng giải thích một tiếng cũng không được. Thanh Nghi cứ mãi chơi trò đuổi bắt, mà hắn vĩnh viễn là người thua cuộc. Vì sao không gặp được nàng, bản thân hắn lại cảm thấy thay đổi trời nghiêng đất lệch như thế này? Quân Lâm ngày càng không thể hiểu nổi bản thân.

    ^_^

    Hắn quyết định phải ép nàng hiện thân. Quân Lâm toạ trấn trước cửa phòng Thanh Nghi, nên nàng không thể về đó ngủ. Giờ này quá tối để xuống núi, vào phòng ngủ chung thì sẽ khiến đám huynh đệ bị liên luỵ. Trong lúc khốn khó, Thanh Nghi bỗng nhiên thông minh đột xuất. Quân Lâm canh trước phòng nàng, vậy là phòng của hắn vắng người rồi.

    Thanh Nghi độc ác mặc cho Quân Lâm muốn canh đến lúc nào thì canh. Bản thân nàng nghe theo tiếng gọi của chăn êm nệm ấm mà chạy về phòng hắn. Hôm nay Quân Lâm đã phát hoả nhiều phen, xem ra sức chịu đựng đã tới cực điểm. Không bắt được nàng, hắn sẽ canh gác đến sáng luôn cho coi. Vậy nên Thanh Nghi có thể yên tâm an giấc được rồi.

    Phòng ngủ của sư phụ bày trí rất đơn giản, một cái giường và một chiếc bàn trà. Trên tường không treo tranh, dưới đất không hòm xiểng linh tinh, tối giản hết mức có thể. “Nhàm chán!” Nàng mà là ăn trộm, nhìn thấy căn phòng này chắc khóc ngất luôn mất. “Ít đồ như thế này, biết lục lọi thứ gì?” Thanh Nghi đi thẳng đến chiếc giường, vạch mền ra chui vào. “Nến cũng chẳng bao giờ thắp, đỡ công mình phải thổi tắt.” Nàng lẩm bẩm mấy câu rồi ngay lập tức thăng thiên.

    Một giấc ngủ rất ngon lành.

    ^_^

    Thanh Nghi trở người, bất thình lình lăn tròn xuống đất.

    - Cmn chuyện gì? Quan sai tập kích động thổ phỉ sao?

    Nàng lơ mơ nhảy dựng lên, nhìn thấy căn phòng xa lạ. Ngoài cửa sổ bắt đầu thấp thoáng ánh hồng, một ngày mới lại bắt đầu. Nàng đã nhớ ra mình ở đâu. Thanh Nghi thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời đi trước khi Quân Lâm về.

    Đó là lúc nàng nhìn thấy chiếc rương dưới gầm giường. Thề với trời, Thanh Nghi không có ý đồ gì xấu. Chỉ là bản tính của một tên đạo chích khiến nàng rất tò mò.

    “Chỉ nhìn một chút thôi, sẽ trả lại như cũ. Của sư phụ sau này cũng sẽ truyền cho đệ tử. Bà nó, nếu không có gì quý giá sao lại dấu dấu diếm diếm thế này. “Nàng vừa tự đấu tranh với bản thân, vừa lôi chiếc rương ra khỏi chỗ. Quân Lâm rất tự tin sẽ không ai dám vào chỗ của mình, thế nên hắn không làm mấy việc như mua ổ khoá để giữ kho báu. Thanh Nghi chỉ cần bật nắp là thấy được những thứ bên trong.

    Chiếc rương chứa rất nhiều thư. Thanh Nghi trầm trồ cầm lấy cuộn vải vàng có thêu hình ngủ chỉ kim long cầu kỳ. Lúc nàng còn sống, từng tham gia một phi vụ trộm thánh chỉ. Mấy thứ này dùng để ban lời lẽ của vua, vô cùng trân quý nên mấy nhà giàu có ưa sưu tập. Họ muốn có một cuộn để thơm lây mùi hoàng tộc. Thánh chỉ lần đó mà Thanh Nghi trộm là một đạo sắc phong thần hoàng trong núi, giá lên đến sáu ngàn lượng vàng. Vậy mà trong chiếc rương này xếp lổn ngổn không biết bao nhiêu cuộn. “Sư phụ ta cmn giàu thật!” Nàng cầm một cuộn lên đọc thử nội dung.

    “Tiểu Ngọc, hoàng tổ mẫu đã nghe Dung nhi báo lại. Con đi vào rừng đạp trúng bẫy thú bị thương chứ gì. Vì sao lại bất cẩn như thế, hay mắt lại xảy ra vấn đề gì? Mau hồi triều để các thái y xem xét.”

    “Thì ra đây không phải thánh chỉ mà là gia thư. Thái hậu cũng chơi sang quá thể, toàn lấy vải tốt thêu rồng để biên thư cho cháu trai.” Thanh Nghi chép miệng. Tay cất cuộn này vào lại lấy cuộn khác ra đọc.

    “Tại sao ngoan cố đến vậy? Hoàng tổ mẫu nhớ thương con, mong muốn gặp cháu mình cũng không được sao? Mỗi năm thị lực con lại kém đi một chút, có phải đợi đến lúc không nhìn thấy được bà già này mới chịu về?”

    Trong lòng Thanh Nghi run rẩy, nàng lại nhanh tay lấy thêm một cuộn khác ra xem.

    “Đây là thánh chỉ, không phải thư riêng nữa. Ta ra lệnh cho Tĩnh quận vương mau hồi triều. Ngày hạ chí còn chưa xuất phát, quân đồn trú ở Nguyễn Giang sẽ san bằng Long Thủ sơn.”

    Thanh Nghi sợ đến lính quýnh tay chân. Nàng mau mau chóng chóng xếp gọn tất cả, sau đó chuồn nhanh ra khỏi phòng.

    “Hôm nay là hai mươi mốt tháng sáu, ngày hạ chí trong kỳ hạn, thật sự quân đội sẽ san bằng Tinh Quang học viện sao? Vì sao sư phụ ngoan cố còn chưa chịu hồi triều, hắn ở đây sẽ càng liên luỵ người vô tội. Nhưng đáng sợ hơn là việc thái hậu nói thị lực của sư phụ mỗi năm mỗi giảm, phải về triều chữa trị.”

    Thanh Nghi cảm thấy hoang mang, không biết nên đi đào bạc trước hay thông báo cho Trọng Khanh biết trước. Nếu quân đội tấn công thật thì trước tiên nên chạy lên núi rồi vượt sang phiá bên kia. Hay nhân lúc này đi mật báo với thái sư phụ, để ông bắt trói Quân Lâm giao cho triều đình. “Trời ơi, mình đang nghĩ cái gì thế này, chạy đi nói bản thân đột nhập phòng sư phụ để đọc trộm thánh chỉ sao.”

    Mãi suy nghĩ lung tung, Thanh Nghi ngẩn mặt lên đã thấy Quân Lâm từ đầu bên kia hành lang đi tới. Hắn chưa nhìn thấy nàng, vẫn đăm chiêu suy nghĩ vẩn vơ. Lúc này nàng mới có dịp quan sát kỹ lưỡng sư phụ của mình. Bước rất đều, cứ như sợ sẽ đếm sai số bước chân. Chiếc quạt cầm tay quẹt nhẹ lên vách tường tưởng chừng như thói quen nhưng thật ra không phải. Hắn đang dùng nó để canh cự ly.

    Thanh Nghi bế khí, đứng im tại chỗ. Nàng muốn biết ở khoảng cách nào sư phụ mới phát hiện ra mình. Hắn càng đến gần, trong lòng nàng càng thêm chua xót. Phải đến khoảng cách năm bước chân, hắn mới khẽ nhíu mày. Ba bước chân, hắn vẫn không thể chắc chắn được. Hai bước chân, trên mặt Quân Lâm mới khẽ xuất hiện nét vui mừng.

    - Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.

    Nàng bị doạ cho bất động, không biết nói gì hơn. Quân Lâm tức giận dùng quạt gõ lên đầu Thanh Nghi.

    - Mấy ngày nay ngươi muốn cái gì, chọc ta tức chết ư? - Quân Lâm bắt đầu quát tháo. - Còn ở đó giả thần giả quỷ, mau thở cho ta, muốn bế khí đến chừng nào?

    Được hắn nhắc nhở, nàng mới bắt đầu hô hấp trở lại. Hai lá phổi đau rát, trái tim cũng mệt mỏi. Nàng bỗng nhiên cảm thấy đau muốn chảy nước mắt. “Xem ra đây là hậu quả của việc nhịn thở quá lâu.”

    - Sư phụ đừng quên mặt đệ tử nha.
    - Quên thế nào được? Người xấu nhất Tinh Quang chứ gì?

    Hắn lẳng lặng vượt qua khỏi Thanh Nghi, tiếp tục bước đi, không hề quay đầu trở lại.

    - Sư phụ đi đâu vậy? - Nàng cố hỏi với theo.
    - Chuẩn bị đi luyện kiếm. Hôm nay phải ráp trận với các vị sư huynh, sư tỷ.

    Vẫn bình thản như không có gì xảy ra. Truy tìm nàng suốt một tháng chỉ để nói câu “Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!” Như vậy là cuộc đuổi bắt của hai người kết thúc. Quân Lâm thắng, nên hắn không còn gì vương vấn nữa. Hắn cũng nói sẽ nhớ mặt Thanh Nghi, nên nàng hài lòng chia tay được rồi.

    Trên đời không có cuộc vui nào không tàn. Cũng như cuộc sống giang hồ của Thanh Nghi, luôn phải gặp gỡ để rồi chia xa. Quân Lâm cũng chỉ là một trong số đó, không có gì khác biệt.

    “Chết tiệt, buồn ngủ đến nỗi ngáp chảy nước mắt à!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến xin gửi về http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 10-04-2017 lúc 22:04.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status