TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 46 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 226

Chủ đề: Địa ngục thời gian - shevaanh

  1. #11
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    _๑۩۞۩๑ĐỊA NGỤC THỜI GIAN_๑۩۞۩๑


    Tác giả: shevaanh

    Quyển I: Cuộn Băng Bị Ma Ám

    Chương 10: Vận Mệnh Chờ Phía Trước (2).


    - Đó..đó là cái gì vậy?

    Cô gái Trung Quốc tên Tiêu Lệ lên tiếng hỏi, tay nâng gọng kính to bằng cái đít chai của mình. Cô ta cũng là một quỷ sai mới vào nghề chưa lâu, chính xác là "nhập ngũ" trước Hoàng tầm nửa tháng. Đây cũng là chiến dịch truy quét có độ khó cao nhất mà Tiêu Lệ phải tham gia từ trước tới giờ. Chính vì thế, từ khi khởi hành tới nay, cô gái mảnh khảnh đeo kính ăn mặc giản dị này luôn bám theo đít đội trưởng Thư Lệ không rời. Ấn tượng duy nhất của Hoàng đối với Tiêu Lệ chỉ có ba chữ: nghèo nhan sắc. Haiz!

    - Mọi người chắc cũng thấy cả rồi chứ ? Cảnh tượng chúng ta vừa mới coi chính là manh mối được time master cung cấp trong chiến dịch truy quét lần này. Đây là những phân cảnh được trích ra từ trong cuộn băng được đồn đại là nguyên nhân của những cái chết được nhắc tới gần đây ở Nam Hakone, nơi chúng ta đang đứng đây. Đã có năm người chết tất cả, đó là chưa kể tới lực lượng quỷ sai của chúng ta, mười người ! Tất cả đều chết trong tay " Ma băng ", tên lóng của ma xó Kadako đang lẩn khuất trốn tránh đầu thai, mục tiêu truy quét lần này của tiểu phân đội địa ngục số mười hai chúng ta.

    Thư Lệ ngừng nói, sau đó đi tới rút chiếc usb của Almar ra đút vào trong túi áo. Nhìn cuộn băng ma quỷ trong tay " Quan Tài Đen" , trừ Hoàng vẫn nhất mực tập trung chú ý lên người Andrea Hương, gã người Hoa Jacky Trương đang chúi đầu vào di động chơi Flappy Bird ra, mấy người còn lại sắc mặt đều tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, ít ra thì bên ngoài cũng là như thế.

    -Vậy còn những phân cảnh sau thì sao? Đó là cái gì? ai đã quay chúng vậy? Andrea Hương vừa ngồi xích lại chỗ Thư Lệ vừa hỏi. Cô gái người Tây Ban Nha gốc Việt này vẫn không thể quên được rằng ở trong đoạn băng đó, " mình " đã từng được lên hình.

    - Đó là " Ảo ảnh của tương lai " (*). Gã đeo kính người Việt Nam tên Phúc trả lời: - Đó là những gì mà hoa tiêu Almar trợ giúp chúng ta trong chiến dịch truy quét lần này. Nói cách khác, những thước phim đó chính là những gì nhiều khả năng "sẽ" xảy ra trong mấy ngày sắp tới, một cách không đầy đủ.

    - ..Là..là thật sao? Tất cả sẽ xảy ra như vậy sao? Andre Hương nghe thế thì mặt tái mét.

    - Sao tôi thấy chuyện này như trong phim thế nhỉ? Có ai xem The Ring bao giờ chưa? Đừng nói là bảy ngày nữa là từng người một trong số chúng ta sẽ ngỏm đấy nhé.

    Gã người hoa thứ tư trong đội cất giọng hóm hỉnh. Đây là một gã trung niên bụng bia, mặt to như cái bánh tráng, nung núc toàn thịt là thịt. Đôi mắt vốn híp vì nụ cười mà trông càng nhỏ hơn. Thế nhưng giọng nói của hắn ta thì ngược lại, nghe rất truyền cảm và ấm áp.

    - Chả có gì liên quan giữa The Ring và chiến dịch lần này cả. Cuộn băng bị ma ám đó chỉ là vật được tạo nên bởi lời đồn mà thôi. Đó thực ra là cuộn băng được tìm thấy trong túi xách của Kadako, xác một phụ nữ trung niên được tìm thấy ở Nam Hakone ba tháng trước. Trùng hợp làm sao, cuộn băng đó lại chính là " The Ring ". Sau đó, ở nơi đây số vụ chết người bí ẩn như thế ngày một gia tăng, điều đó đã khiến tin đồn " ma nữ giết người " lan xa. Các cậu cũng biết báo lá cải họ giỏi thổi phồng như thế nào rồi chứ? Bọn họ không tung hô mấy vụ giết người này lên mây để câu độc giả thì mới là lạ.

    - Cấp trên đã xác định rõ: hung thủ gây ra những vụ chết người vừa qua tại Hakone chính là ma xó Kadako. Cô ta không những không chịu đầu thai xuống địa ngục đúng thời hạn mà còn dám công khai chống đối quỷ sai tới thực thi nhiệm vụ. Đó là một hành động khiêu khích vô cùng nguy hiểm và phải bị trừng phạt. Cấp trên đã cử ba tiểu phân đội quỷ sai tiến hành truy quét song đều thất bại thảm hại, bây giờ tới lượt chúng ta. Tất cả nghe rõ đây, lần này chỉ có thể thắng, không được phép thua, hiểu chứ?

    - Rõ!

    Lác đác có tiếng người hô vang, là Rjjkard, Andrea Hương, Phạm Hữu Phúc và Tôn Nam.

    -..Được rồi. Bây giờ với cương vị tiểu phân đội trưởng, tôi xin được thông báo cho mọi người kế hoạch hành động sắp tới. Tạm thời hai ngày tới đây chúng ta vẫn sẽ án binh bất động, trong thời gian đó mọi người có thể ra ngoài song bắt buộc phải mang theo bộ đàm, hơn nữa không được rời khỏi khách sạn quá hai kilomet. Ngày kia chúng ta sẽ lên thuyền tới bán đảo Boso, quê hương của Kadako, cũng là nơi tình nghi nhất có thể ả ta đang cư trú. Bây giờ những người không liên quan có thể về phòng của mình, riêng Phạm Hữu Phúc ở lại.

    Mặc dù không có ý ép buộc song tất cả đều không hiểu đây là lệnh trục khách. Ngoài gã Phúc ra, những người còn lại đều rời khỏi phòng.

    Hôm nay là ngày đầu tiên của chiến dịch, và mọi thứ mới chỉ bắt đầu.



    ---------------









    "Thay mặt hiệp hội chúc ngủ ngon toàn cầu, ủy ban vì sự ngủ ngon của gấu chó, cục trưởng cục chăm sóc giấc ngủ - Hội trưởng hội những người ngủ ngon: Anh chúc em ngủ ngon."

    " Sông có thể cạn, núi có thể mòn song việc chúc em ngủ ngon không bao giờ thay đổi."

    Sau khi lựa chọn trong list " bộ sưu tập một ngàn hai trăm tin nhắn chúc ngủ ngon cho gấu" và cẩn thận kiểm tra xem có trùng với những hôm trước hay không, Hoàng cuối cùng cũng ấn nút send. Người nhận tất nhiên chỉ có một rồi. Tiếp đó, hắn hướng lên trời và ngắm những vì sao lung linh, mắt chớp chớp, trong lòng ôm một câu hỏi to tướng: " Không biết nàng đã ngủ chưa nhỉ"

    À quên, những tin nhắn chúc ngủ ngon hàng đêm của hắn có một nửa là sms âm thanh đó nhé. Mặc dù có gương mặt hơi khó hòa nhập một tý, song Hoàng hồi còn sống rất tích cực tham gia các cuộc thi âm nhạc thu âm, bởi hắn rất tự tin vào giọng hát trời cho của mình. Dù gì thì hắn cũng đã từng là khách mời danh dự cho mấy chương trình lớn cấp phường chứ bộ, như là " hát cổ động cho phong trào tiêm chủng mở rộng " này, hay " hát cổ động cho chiến dịch kêu gọi cùng bịt khẩu trang khi ra đường"...nhiều lắm kể không có hết.

    Mà di động ở dưới địa ngục tầng thứ mười chín so với trên trần gian thì cao cấp và hiện đại hơn không chỉ một bậc. Đặc điểm vượt trội nhất là chúng có thể " xóa tan khoảng cách", liên lạc được giữa hai thế giới âm - dương. Quả là một ứng dụng cực kỳ hữu ích cho những đôi đang yêu. Gì chứ đối với những người đang yêu, việc một thời gian dài không liên lạc được với crush( vì phải lên đường thực thi nhiệm vụ) thật là còn kinh khủng hơn tra tấn. Tất nhiên...chỉ có người đang yêu mới hiểu.

    Quay trở lại thực tế, đối với nhiệm vụ lần này, Hoàng không những chẳng sợ mà còn có phần háo hức. Đây là chiến dịch có độ khó cao nhất của hắn từ ngày bắt đầu làm quỷ sai. Xét trên một góc độ nào đó, bằng vào địa vị là quỷ sai, hắn đã giúp ích được không ít người khi là thiên địch của ma xó, những linh hồn không chịu đầu thai, thay vào đó cứ lẩn khuất phá hoại cuộc sống của người dân nơi trần gian. Điều này khiến Hoàng cảm thấy rằng, mình đang mang trên vai một trách nhiệm rất nặng nề, song cũng vô cùng cao cả.

    -Renng....Tiếng chuông điện thoại reo.

    - Alo, Hoàng xin nghe.

    - " Nghe đây, nửa tiếng nữa, tôi chờ anh tại phòng. "

    Giọng của Thư Lệ.

    - Alo..a..

    -..Làm gì mà gọi giờ này nhỉ?

    Hoàng nghi hoặc cúp máy.



    ------------



    Buổi tối mười giờ, trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, hơi nước như lụa bạc lượn lờ trong màn sương mù, một thân thể trắng như ngọc đang vùi mình trong làn nước. Thư Lệ hơi hí mắt ra, đôi bàn tay trắng nhỏ tới lui tuần tra trên cơ thể.

    Mở vòi nước, lúc này trên người Thư Lệ toàn một màu trắng của xà phòng, mùi thơm ngát lan ra ngấm cả vào lòng người. Cô khẽ vặn vẹo vòng eo. Đứng dưới làn nước mát, mệt mỏi của cả ngày vào thời khắc này gần như biến mất không thấy hình bóng. Điều này làm Thư Lệ rất thoải mái, không nhịn được nhẹ nhàng hát vu vơ vài câu.

    Mười phút sau, Thư Lệ đưa tay lấy với lấy một cái khăn lông trắng, chậm rãi lau sạch thân thể, sau đó đi tới phía trước gương. Cô lấy tay lau một tầng hơi nước bám trên mặt đi, sau đó hài lòng nhìn ngắm thân thể mình trong gương.

    Thân hình phản chiếu trong gương kia thật sự là rất đẹp. Đường cong lung linh, lồi lõm đủ cả, đẫy đà mà không mất đi thon thả, giống như một bức tượng điêu khắc tinh mỹ tuyệt luân, không có chút tì vết.

    Thư Lệ nhẹ nhàng chuyển động thân thể, nghiêng đầu, khẽ mím môi, đắc ý nở nụ cười. Hai tay vòng ra sau, thắt nút chiếc áo ngực đỡ lấy cặp núi đôi nặng trĩu, cô với tay lấy cái quần lót ren màu đen treo trên mắc mặc vào, choàng khăn tắm, vừa lau chùi mái tóc ướt nhẹp vừa nhẹ nhàng bước ra ngoài. Ánh mắt của "Quan Tài Đen" không hiểu vô tình hay cố ý mà rơi về phía góc phòng, nơi có một chiếc quan tài lớn màu đen tuyền đang không ngừng rung lên.

    Thư Lệ khẽ thở dài.

    Thật ra mấy ngày hôm nay, lý do khiến Thư Lệ có ác cảm với tên kia không phải vì hắn được Hằng ưu ái, cũng chẳng phải có thù hằn gì cho cam, mà nguyên nhân sâu xa là vì chiếc quan tài mà cô lúc nào cũng đeo ở trên lưng.

    Chiếc quan tài vẫn cứ rung lên đều đều từng nhịp.




    ----------------------






    - " Nửa tiếng nữa, chờ ở phòng ?" Hoàng vừa nhìn điện thoại vừa lẩm bẩm:- Cô ta nghĩ mình là ai chứ ? Nói như ra lệnh.

    Ngồi thừ người trên ghế xem lại tin nhắn, rồi thỉnh thoảng lại cười như thằng động kinh lên cơn bất thình lình, nấu cháo tin nhắn với Arteta vào buổi tối, đó đã là thói quen không thể bỏ được của gã suốt mấy ngày hôm nay.

    Không biết bao lâu sau, Hoàng ngước mắt nhìn đồng hồ. Hắn thở dài một cái, sau đó đứng dậy thay quần áo.

    Sau khi chọn cái áo kẻ đi cùng với quần kaki, lại chơi thêm đôi giầy lười, Hoàng hai tay đút túi quần bước ra cửa. Nện bước trên bậc cầu thang, hắn vừa đi vừa huýt sáo. Khách sạn này bố trí toilet ở cạnh cầu thang, riêng tầng hai thì không có. Phòng của Hoàng thì lại ở tầng hai, thế nên mỗi lần cần là lại phải leo cầu thang xuống tầng trệt, nói chung thì cũng có phần bất tiện .

    - Kỳ lạ, sao thế nhỉ ?

    Hoàng nhấn nút xả bây giờ đã là lần thứ tư, thế nhưng vẫn không có chút nước nào xối ra cả. Hắn vừa bực mình quay đi thì chợt nghe tiếng nước chảy ồng ộc. Hoàng thấy lạ liền với tay mở nắp, cơ mặt hơi giật.

    Lúc này bên trong bồn cầu nước đã rỉ ra, thế nhưng lại có màu đỏ lòm khác với bình thường. Hoàng nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng, đóng nắp lại rồi bước ra ngoài.

    Đột nhiên, hắn cảm thấy ngực mình tưng tức, như là bị một thứ áp lực nào đó đè nặng vậy, chưa đến mức khó thở nhưng cũng làm tim đập thình thình.

    " Mẹ nó, sớm vậy sao? Lại còn tìm đúng mình nữa? "

    Hoàng lẩm bẩm mấy câu rồi bước lên cầu thang, đến cửa nhà vệ sinh cũng không buồn khép lại, một tay sờ xuống thắt lưng, nắm lấy Gông Bắt Quỷ.

    " Lạch cạch "

    Có tiếng rè rè phá tan đêm tối tĩnh mịch. Phòng tiếp tân ban nãy lúc hắn xuống còn sáng trưng giờ không hiểu sao lại tối đen như mực. Hoàng như bị ma xui quỷ khiến mà dừng bước rồi nhìn chằm chằm về gian giữa quầy tiếp tân. Vừa nhìn về phía đó , sắc mặt hắn nhất thời cứng lại.

    Lúc này ở trên hàng ghế dành cho khách, có một người đang ngồi xem tivi. Âm thanh rè rè phát ra từ chiếc loa làm cho Hoàng thấy nổi da gà. Vừa nãy lúc hắn đi xuống tầng trệt đã bật đèn song có thấy ma nào đâu? Ai đã tắt đèn ? Chẳng lẽ là .. ?

    Hoàng dời mắt nhìn lên chiếc tivi 24 inch đặt giữa phòng . Lúc này cảnh chiếu trên màn hình là một khu rừng tối mịt, xa xa có vật gì đó đen trùi trũi đang được phóng to dần lên theo ống kính máy quay. Ánh mắt hắn tiếp tục lạc xuống mái tóc dài chấm đất trải trên ghế, chỉ vậy thôi cũng đủ để xác định giới tính của người nọ rồi. Rất nhanh, Hoàng với tay đến công tắc đèn gần đó .

    Mặc dù chỉ mới đến đây có một ngày nhưng hắn biết, Trong số những khách trọ ở Hotel Torikiyama này không có ai để tóc dài chấm đất như vậy cả !

    " Cạch "

    Người phụ nữ đang xem tivi hình như đã bị tiếng động làm cho giật mình, từ từ quay mặt lại.

    [B]“Xoảng…”

    "Xoảng"


    -Chuyện gì vậy ?

    Năm phút sau khi nghe thấy tiếng hét , "Quan Tài Đen" là người đầu tiên tiếp cận hiện trường. Cô với tay bật công tắc đèn cầu thang, tức thì cả tầng hai nhanh chóng sáng bừng lên. Nhìn thấy một bóng người đang nằm sóng xoài dưới chân cầu thang, Thư Lệ vội vã chạy xuống.

    Thư Lệ vừa động vào vai người nọ thì tên này đột nhiên vùng dậy, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu. Thư Lệ theo bản năng lùi lại, tiếp đó tọng thẳng vào ngực Hoàng một cú đá.

    - Bốp !

    Nhận một cú đá như trời giáng vào ngực, Hoàng lăn lông lốc trên nền nhà. Lúc này ngoài Thư Lệ ra , Rjjkard, Andrea Hương, Tôn Nam đều đã thức dậy và quây quần lại đây, chỉ thiếu Phúc, Jacky Trương và Tiêu Lệ nữa mà thôi.

    - Có chuyện gì thế? Tôi nghe có tiếng thét.

    Rjjkard cất tiếng hỏi đầu tiên.

    - Hỏi cậu ta thì biết. Mọi người cẩn thận, cậu ta giờ đang trong trạng thái không bình thường. Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra.

    Thư Lệ lúc này có vẻ như đã nhận ra người vừa mình đánh là Hoàng, nét mặt cũng bình tĩnh hơn ít nhiều. Còn Andrea Hương nghe thế thì lại càng tránh xa hắn như tránh quỷ.

    - R.I.P.

    Tôn Nam lắc đầu nhìn gã đàn ông đang giãy giụa trên nền nhà, thở dài.

    Còn lúc này ở trên mặt đá hoa, Hoàng lúc này đang không ngừng ho khan, sắc mặt tái đi vì đau.

    -Chẳng lẽ..là Kadako?

    Gã béo Tôn Nam đặt vấn đề.

    - Chắc là không phải đâu. Rjjkard lắc đầu.

    -Tại sao anh biết? Andrea Hương hỏi.

    - Vì tôi không ngửi thấy " mùi " của nó.

    - Khụ...khụ...

    Lúc này Phúc cũng đã thức dậy mặc quần đùi áo ba lỗ đi xuống. Thư Lệ nói sang sảng :

    -Mọi người giờ cũng biết tình trạng nguy hiểm hiện nay của chúng ta rồi đấy. Tôi đề nghị bố trí lại, nên ở ít nhất hai hoặc ba người một phòng. Nếu ai có việc rời đi thì phải có ít nhất một người theo cùng, để lỡ có chuyện gì xảy ra thì còn giúp đỡ lẫn nhau. Nếu tất cả đồng ý cùng ở chung một phòng thì hay nhất. Mọi người thấy thế nào ?

    - Có chuyện gì xảy ra vậy? Phúc hỏi.

    - À..thực ra là..

    -..Tôi đã bắt được Kadako rồi!

    Thư Lệ trợn mắt quay lại nhìn Hoàng, tiếp đó là Andrea Hương, Phúc và Rjjkard. Đáng kể nhất là Tôn Nam, gã béo này dường như đã đứng hình đột ngột, điếu thuốc lá hút dở trên môi rơi toẹt xuống mặt đất.

    " Lục cục..lục cục.."

    "Quan Tài Đen" khẽ rùng mình, da mặt đột nhiên co lại. Điều cô lo sợ suốt cả ngày hôm nay cuối cùng cũng đã tới.

    Đến lúc rồi sao?

    Trên lưng Thư Lệ, chiếc quan tài khổng lồ rung lên điên cuồng không dứt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lâu lâu nổi lên tý.

    (*) Ảo ảnh của tương lai: khái niệm trong thời gian lưu, là năng lực đặc thù của những người điều khiển thời gian. Sẽ giải thích kỹ hơn trong tương lai.

    Link thảo luận-góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=85083

    Thanks để đẩy cao tiến độ ra truyện nha các bạn
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 22-11-2017 lúc 09:45.
    ---QC---

    MỆT


  2. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,AndyHuang,banhdacua25,Bánh bò,fdk1979,flubird,Hồn Ma Chim Gõ Kiến,k3ntk3nt,khuccui,minhfabregas,ngocnghechvn,NguyenDNK,Nha Lang,phamquangdung,phupro,Redtroller,Reply,sgk_12m,Sutrang,Thiện Lương Ác Ma,torai131313,tuansaker92,volunteersvn,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    _๑۩۞۩๑ĐỊA NGỤC THỜI GIAN_๑۩۞۩๑


    Tác giả: shevaanh

    Quyển I: Cuộn Băng Bị Ma Ám

    Chương 11: "Quan Tài Đen"



    - Chuyện gì vậy?

    Andrea Hương thì thầm với gương mặt cảnh giác. Cô ta, Tôn Nam, Rjjkard và Phúc lúc này đều đang cùng nhìn về phía chiếc quan tài trên lưng Thư Lệ. Nó đã và vẫn đang rung lên bần bật.

    - Chỉ có đức phật mới hiểu và phân biệt được thực giả, trừ khi tự chúng ta tai nghe mắt thấy. Thư Lệ sầm mặt. Đôi mắt cô ta chuyển qua dò xét Hoàng thật nhanh. Những cái chớp mắt thoáng mau.: -Hoàn toàn là một cái gì đó khác hẳn. Cả những chuyện đang xảy ra lúc này vậy. Chúng không nằm trong sự kiểm soát của tôi.

    - Mọi người không tin tôi sao? Đúng là tôi đã..nhưng nó đã trốn thoát mất rồi.

    Hoàng nói, đáp lại hắn là những cặp mắt châm biếm cứ nhìn chòng chọc.

    Lúc nãy khi ném Gông Bắt Quỷ, hắn rõ ràng đã tóm được một vật gì đó. Hoàng có thể lấy danh dự bản thân ra thề rằng đó hoàn toàn là sự thật. Nó hoàn toàn không phải một cái gì đó hư vô, tự đánh lừa bản thân hay một ảo tưởng nào khác. Thế nhưng trớ trêu làm sao, trong khi hắn đang tìm lại Gông Bắt Quỷ để thu nhận chiến lợi phẩm thì Thư Lệ lại chạy xồng xộc từ trên lầu xuống, cho hắn một đạp như búa bổ vào ngực mới ức chứ.


    Hoàng tiếc nuối cầm chiếc Gông lạnh toát trong tay. Chẳng lẽ mình đã ra tay chậm một bước? Hoặc " nó" đã chạy thoát được?

    Giả thiết đầu tiên được Hoàng nhanh chóng loại bỏ. Hơn hai tháng tác nghiệp, hắn bây giờ đã không còn là một kẻ ngơ ngác cái gì cũng không biết như hồi được nữ thiên sứ tên Hằng đưa tới địa ngục tầng mười chín nữa. Dù gì thì hắn cũng đã tự tay bắt được tới năm ma xó, tham gia gần hai chục chiến dịch truy quét. Một lần tung gông có miss hay không, điều này hắn rõ hơn ai hết!

    Còn giả thuyết thứ hai. Gông bắt quỷ đâu phải là thứ hàng made in china mà có thể dễ dàng để ma xó xổng ra như vậy? Nếu thế thì dân quỷ sai đã chẳng thể tồn tại được tới ngày hôm nay. Nói Gông Bắt Quỷ là chân, là tay của quỷ sai cũng chẳng phải quá. Nếu tồn tại thứ có thể thoát khỏi sự trói buộc của Gông Bắt Quỷ thông thường thì chỉ có thể là..

    Ác linh!

    - Nhìn..nhìn kìa...

    Hoàng theo quán tính ngẩng mặt nhìn lên, miệng há hốc. Lúc này, trên trần nhà, chiếc quan tài đen thường ngày vẫn nằm trên lưng Thư Lệ không hiểu đã rời khỏi tổ ấm quen thuộc từ khi nào. Nó treo lơ lửng, quay tít giữa không trung, trong...sáu cặp mắt đang nhìn chằm chằm bên dưới.

    - Roạt!

    Thư Lệ mím môi giậm chân nhảy lên, một tay tóm lấy vật vốn dĩ thuộc quyền sở hữu của mình. Song làm những người ở đây phải bất ngờ là, cánh tay trắng như ngó sen của " Quan Tài Đen" chỉ vừa chạm vào " nó" thì đã rụt ngay lại, như bị giật điện vậy.

    - Uh!

    Rjjkard thấy Thư Lệ té xuống thì vội lao tới đỡ.

    - Cậu tránh ra!

    Thư Lệ bực tức gạt tay gã đàn em ra, mắt vẫn dính chặt vào chiếc quan tài lơ lửng giữa không trung với vẻ cực- kỳ-không- cam- lòng.

    -Tôi dám cá là nó không bình thường một chút nào...

    Andrea Hương lắp bắp, mắt trái nhướn lên. Về sau Hoàng mới biết, đó là dấu hiệu cho thấy cô nàng này đang cảm thấy sợ hãi, bị đe dọa hoặc trong trạng thái cực kỳ hưng phấn về mặt tâm lý, cụ thể là lên cơn cực khoái. Btw, còn vào lúc này thì có trời mới biết.

    - Chuyện gì đang xảy ra vậy?

    Trên không trung, chiếc quan tài đen vẫn cứ xoay vòng vòng.

    - Hừ!

    Thư Lệ khẽ mím môi, đồng tử co lại. Thế rồi bất ngờ, cô đút tay vào trong ngực áo lấy ra một vật nhỏ bằng cái chén uống trà màu lục có hình dáng cực kỳ dữ dằn, rồi đong đưa nó một cách trầm mặc. Về sau Hoàng mới biết, đó là tượng đầu quỷ Pazuzu bằng đá màu lục, hiện thân của gió Tây Nam, tề trị bệnh tật và cơn chứng. Chiếc đầu quỷ bị khuyên lỗ.

    Ánh mắt của Tôn Nam lập tức dán chặt vào bức tượng.

    Với vật hộ thân trong tay, và trong một quyết tâm sắt đá, “ Quan Tài Đen” lại tiếp tục lặp lại cố gắng ban nãy của mình. Một tay đỡ lấy mặt dưới chiếc quan tài, cả người Thư Lệ như bị hòa chung vào dòng lũ cuốn khổng lồ.

    " Crắc.."

    - Có vẻ không ổn rồi..

    Tiếng gạch đá hoa vỡ nát dưới bước chân của " Quan Tài Đen". Thư Lệ một tay đỡ chiếc quan tài, cả người căng cứng, đầu gối run lẩy bẩy. Thế nhưng, cô ta vẫn kiên cường không gục ngã.

    Song tất cả không dừng lại ở đó. Vết nứt ở chân Thư Lệ càng ngày càng lan ra với biên độ cao, phối hợp với nó là sức nóng hầm hập bắt đầu tỏa ra, lấy chiếc quan tài đen ở giữa tiền sảnh làm trung tâm. Đến lúc này, những người còn lại đã không thể an ổn đứng nhìn được nữa.

    - Rời khỏi đây! Nhanh!

    Phúc trầm giọng.





    ------------------



    Mười lăm phút sau...

    -Thật bất ngờ, nếu như những chuyện như thế này thường xuyên xảy ra, có lẽ sau này tôi cần phải cân nhắc mỗi khi được sắp xếp chung đội với cô ta thôi.

    Gã béo Tôn Nam cất giọng pha trò, trong khi vẫn giương mắt nhìn về phía khách sạn Torikiyama, lúc này đang loạn cả lên vì nguyên lầu một tự dưng bị thành một đống đổ nát trong đêm.

    Andrea Hương nhìn Phúc với vẻ lo lắng:

    -Chúng ta có nên qua xem sao không?

    -…Đi.

    Phúc đánh giá tình hình, sau đó thở dài gật đầu.




    ---------------









    Trong số sáu người, có hai kẻ không rời đi (?) Rjjkard là một, và Lê Minh Hoàng là người thứ hai.

    -Khụ!

    Nhổ một ngụm nước bọt có dính mấy thứ gì đó gờn gợn trong cổ họng ra, Hoàng lồm cồm bò ra khỏi nơi ẩn nấp. Hắn đã bị thương, chắc thế. Cơ thể mệt mỏi. Mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không khó để cho Hoàng nhận ra một bóng hình quen thuộc.

    Lúc này, ở giữa đại sảnh phòng tiếp tân, Thư Lệ một bên tóc tai rối bời, bộ cánh nhàu nát, đang nửa quỳ nửa ngồi trên nền đá hoa lúc này đã bị khoét sâu thành một hố lớn. Có vẻ như mọi rắc rối đã được giải quyết, bằng chứng là chiếc quan tài màu đen giờ đã trở lại vị trí quen thuộc - đó là trên lưng chủ nhân của nó.

    Hai mắt Hoàng mở trừng trừng.

    Và..cũng đúng lúc ấy, Thư Lệ ngửa mặt lên, đôi mắt nhìn về phía Hoàng ngập tràn sát khí.

    Không hề có gì báo trước, một bóng người lao tới chỗ hắn hệt như mũi tên bay ra khỏi dây cung. Và lúc Hoàng định thần lại thì cổ hắn đã bị một cánh tay lạnh ngắt bóp chặt lấy. Hoàng trợn mắt, lúc này ngay trước mắt hắn là bộ ngực sung mãn như chợt bung áo ra đến nơi của đệ nhất mỹ nữ thị trấn Một Sừng, song hắn thật sự chẳng có tâm trí nào mà ngắm chúng cả.

    - Cô..! Làm gì..thế?

    Gương mặt Thư Lệ vẫn cứ lạnh như băng, trong khi chiếc quan tài sau lưng thì lại bắt đầu rung lên...

    “ Choang”

    -..Cái..gì thế?

    Còn lúc này ở dưới lầu, Andrea Hương láu táu chỉ tay về phía trước, nơi có thứ gì đó vừa mới phóng vụt ra từ lầu một.

    - Là Thư Lệ và..ai nhỉ? Phúc đưa tay lên gẩy mắt kính.

    -Hoàng, Lê Minh Hoàng. Tôn Nam đính chính.

    Chỉ thấy hai bóng người đang dính sát vào nhau kia bỗng chốc tách ra, một thì tiếp tục ngã chúi về phía trước, còn một thì văng ngược lại đằng sau.

    Cái bóng thứ hai chính là Thư Lệ. “ Quan Tài Đen” không nói hai lời mà nhảy vọt lên, ngón chân trần điểm vài bước trên không, lao tới áp sát Hoàng. Bàn tay phải của cô ta nắm lại thành nắm đấm giáng thẳng vào ngực hắn.

    Hoàng đành phải né qua, thế nhưng phản ứng của hắn chậm hơn đối phương đến mấy bậc. Đây là một điều rất dễ hiểu, vì chênh lệch thực lực giữa hai người bây giờ là rất lớn.

    -Grah!

    Thư Lệ dường như vẫn chưa muốn dừng lại. Thân hình mảnh mai của cô để lại trong không gian một bóng trắng hư ảo, trong khi người thật thì vòng ra sau lưng Hoàng nhắm thẳng vào gáy hắn chém mạnh. Một chiêu độc không chút nương tình. Và lần này cũng như trước, Hoàng thậm chí còn không có cơ hội để chống trả….

    Trúng đòn thứ nhất, hắn có cảm giác đầu mình đang hoa lên. Thế nhưng không chờ cho hắn kịp tỉnh táo, ở đằng trước, bóng đen ấy đã lại xáp tới…

    Và hắn bắt đầu tưởng tượng đến đến cái chết trong một tốc độ muốn chóng mặt, giữa lúc một cái gì đó trong bụng vẫn đang rung lên như chuông. Hoàng há hốc mồm, tan chảy, trôi tuột vào sự trống không, trong khi đầu óc thì lại đột nhiên vô cùng tỉnh táo.

    Cô ả này...thật sự muốn giết chết hắn!

    Tại sao? Mình cũng đâu có thù hằn gì với ả cơ chứ!

    Tay phải của Hoàng rờ xuống chiếc còng lạnh toát đeo trên hông. Như một cố gắng cuối cùng, chiếc còng số tám đen ngòm ghim thẳng vào ngực đối phương. Kết cục là Thư Lệ đã không thể tung đòn hạ độc thủ. Hoàng cũng giữ được cái mạng của mình, mà nguyên nhân là vì..một chiếc quan tài.

    Ở giữa hai người, chiếc quan tài đen cắm chình ình trên mặt đất, đang không ngừng rung lên bần bật.

    - Chết..tiệt!

    Thư Lệ hình như không giữ được lý trí, một mực chỉ muốn triệt hạ Hoàng. Chiếc quan tài như thể có cảm ứng, rung một nhịp thật mạnh rồi bật khỏi mặt đất, quẹt một nhát vào trước mặt chủ nhân cũ của nó.

    Thư Lệ vẫn kịp nhảy về sau tránh né, cô gái hai mươi lăm tuổi có tiền án giết ba mạng người dường như đã bị chọc giận, hét lớn một tiếng, cơ bắp co rút hết cả lại, như võ sĩ đô vật gồng mình hết sức. Một cái lắc mình và .. biến mất!

    Hoàng trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, đột ngột cảm thấy cổ họng man mát, và hắn giương mắt nhìn cánh tay phải của Thư Lệ...chưa kịp vươn tới cổ mình thì đã bị một vật nặng từ trên cao đè thẳng xuống chặn lại. Một tiếng crack khô khốc vang lên bên tai.

    " Rầm"

    “Á…”

    Chiếc quan tài nặng nề hạ xuống lưng Thư Lệ, nghiến "Quan Tài Đen" nằm bẹp dí xuống đất.


    -------------------








    - Liệu đội trưởng có ổn không?

    Tiêu Lệ hớp một hơi cà fe sữa nóng, vừa nhìn người mà hồi chiều mình còn đặt hết niềm tin, giờ ngất xỉu với cánh tay phải gãy lìa đang được chuyển lên cáng tới bệnh viện với vẻ lo lắng không thể che giấu. Một trong hai thành viên chỉ biết đến những thay đổi chóng mặt trong đêm nay qua lời kể của những người còn lại, với lý do..ngủ say quá nên không biết. Người thứ nhất là Tiêu Lệ, người thứ hai là Jaky Trương.

    - Cái này thì không cần phải lo. Phúc lắc đầu: - Việc hậu cần luôn là thứ được đảm bảo tốt nhất trong mỗi chiến dịch truy quét của quỷ sai. Thế nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi, tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay là như thế nào?



    - Chẳng lẽ hai người đó...có mâu thuẫn?Andrea Hương đưa ra giả thiết: - Nhưng vì sao cô ấy lại đột nhiên trở lên kích động đến như vậy?


    - Có chúa mới biết..Rjjkard nhìn về phía căn phòng ở cuối gác xép, nơi bọn họ vừa sắp xếp cho Hoàng nghỉ để dưỡng thương, trừng mắt: - Có điều tôi đảm bảo, thằng chó đấy không phải dạng vừa đâu.

    - Đừng có ở đây mà đoán bừa nữa. Phúc chỉ tay vào Rjjkard: - …cậu theo tôi tới bệnh viện. Chúng ta còn phải làm thủ tục và chăm lo cho đội trưởng nữa. Những người còn lại..tốt nhất là nên kiếm một khách sạn khác đi. Có vẻ như ban quản lý không có hứng thú cho chúng ta tiếp tục thuê nữa đâu..
    .




    --------------




    Buổi tối. Hoàng tỉnh lại. Hắn phát hiện ra, mình đang nằm trên giường, trong một căn phòng sơ sài và lạnh ngăn ngắt.

    Mình đang ở chỗ nào thế này?

    Hoàng đưa tay lên bóp trán. Đau thấu. Hắn bắt đầu vắt óc nhớ lại. Không có ấn tượng. Ánh mắt hắn lướt qua căn phòng một lượt, và dừng lại ở góc phòng, nơi có đặt một chiếc quan tài.

    Chiếc quan tài màu đen..nhìn rất quen! Phải rồi, đúng là cái mà Thư Lệ vẫn luôn mang theo bên người? Sao nó lại ở đây?

    Lấy chiếc quan tài làm chìa khóa, kí ức bắt đầu tràn về trong đầu óc hắn.

    Tối hôm nay, hắn đã bắt sượt Kadako. Rồi chuyện kỳ lạ xảy ra với chiếc quan tài của Thư Lệ. Và rồi cô ta chủ động gây hấn với hắn..thậm chí còn muốn giết hắn!

    Thật không hiểu nổi ra làm sao cả.

    - Chết tiệt!

    Hoàng bực mình đấm mạnh về phía cửa. Như một mệnh lệnh, chiếc quan tài đen trùi lũi ở góc phòng như đạn pháo lao mạnh về phía cửa phòng. “ Rầm”, cánh cửa bị phá tan tành, và âm thanh ồn ã đó lại một lần nữa đánh thức mấy người đồng đội của hắn, những kẻ vừa mới đặt lưng xuống giường mong ngủ đuợc một giấc an bình tới sáng….

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    P/S: Thông báo

    ....sr những ai ưa thích lối viết lấy tông hài làm chủ đạo của 10 chương đầu ĐNTG, từ giờ có lẽ sẽ không còn chuyện đó nữa. Btw, Chất hài tất nhiên là không thể thiếu, nhưng mình sẽ gia giảm đi nhiều vì thấy phong cách ấy không còn hợp nữa.
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 22-11-2017 lúc 10:11.

    MỆT

  4. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,AndyHuang,banhdacua25,Bánh bò,Darkzergling,fdk1979,flubird,k3ntk3nt,khuccui,lntntl,minhfabregas,ngocnghechvn,NguyenDNK,phamquangdung,phupro,Redtroller,Reply,sgk_12m,Sutrang,Thiện Lương Ác Ma,torai131313,volunteersvn,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    _๑۩۞۩๑ĐỊA NGỤC THỜI GIAN_๑۩۞۩๑


    Tác giả: shevaanh

    Quyển I: Cuộn Băng Bị Ma Ám

    Chương 12: Cô gái trong chiếc quan tài.




    Tất cả những gì vừa mới diễn ra khiến Hoàng chỉ còn biết há hốc mồm vì ngạc nhiên. Thề có cái bóng đèn, hắn vừa tận mắt thấy cái quan tài đen ngòm kia tự động di chuyển, lao một mạch từ góc phòng tới cửa chính. Cặp cửa bằng gỗ dày màu nâu sầm bị nó húc cho te tua.

    Ma ?

    Hoàng rất mau loại bỏ cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Đùa à, mình đây cũng là ma cơ mà. Mà thực ra đây cũng chẳng phải lần đầu hắn thấy những chuyện kỳ lạ xoay quanh cái quan tài đen xì này, đêm qua là một ví dụ.

    -Cậu..cậu làm cái gì thế?

    Ở ngoài cửa, Jaky Trương lúc này đang ngồi bệt dưới đất. Nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch hiện giờ của anh chàng thì chắc vừa rồi đã bị cái quan tài kia dọa cho một trận ra trò. Thế nhưng Hoàng chẳng có tâm trí nào mà quan tâm tới chuyện đó, bởi hộp cơm bị rơi tung tóe trên mặt đất kia còn quan trọng hơn nhiều. Bây giờ thì Hoàng đã đoán ra cái gã này đến đây làm gì, giờ là giờ cơm mà...


    Jaky Trương lồm cồm đứng dậy, mặt đỏ bừng. Hắn vừa sấn tới mấy bước thì đột nhiên chiếc quan tài kia lại lục cục nhổm dậy như bị ma làm, dọa cho gã sợ suýt ngã ngửa.



    -...Tiếc quá, cậu không có số ăn rồi.

    - Ê ê...

    Hoàng thấy Jaky Trương quay đít đi thẳng thì hớt hải nhảy thẳng từ trên giường xuống, mặc kệ cái lưng đau như dần. Thế nhưng tên đó có vẻ như cố tình không nghe thấy gì. Hết cách, hắn chỉ đành trút nỗi bực tức lên cái..quan tài đen xì đang kêu lục cục lục cục bên cạnh mình.

    -Tất cả chỉ tại mày!

    Do " tích cực vận động", cơn đau lưng lại nhiệt tình kéo đến. Hoàng chỉ còn biết cách thở dài quay trở về giường. Chờ mãi tới một giờ rưỡi trưa, vẫn không thấy ai mang đồ ăn tới, cơn đói như con đỉa quậy tưng trong bụng, hắn chỉ còn cách cắn răng đứng dậy thay quần áo. Tối qua ăn một trận đòn no, sau đó nhịn thẳng một mạch tới trưa nay, bây giờ không có cái gì đút vào bụng thì không ổn.

    -Mày nữa?

    Hoàng đi một bước, chiếc quan tài kia cũng lục cục " nhảy theo sau". Hắn nhìn cái thứ đen đủi cứ bám dính lấy mình suốt từ tối hôm qua tới giờ bằng con mắt khó hiểu. Cái quan tài đen xì thô kệch này..nó không phải trước giờ là vật bất li thân của " Quan Tài Đen" Thư Lệ sao?

    Cớ gì mà từ tối qua cho tới giờ, nó lại cứ bám dính lấy hắn mãi như vậy? Tất nhiên, Hoàng vẫn chưa quên. Tối qua chính chiếc quan tài này đã cứu hắn khỏi một đòn sát thủ của Thư Lệ, bằng một cú hạ cánh rất chuẩn xác vào lưng cô nàng bạo lực kia. Và kết quả là tính đến giờ này, Thư Lệ vẫn đang phải ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện để truyền dịch.

    Nói cách khác, "nó" chính là ân nhân cứu mạng hắn.

    Bị Hoàng nhìn chòng chọc, chiếc quan tài đen hình như cũng " hiểu ra". Nó ủ rũ thôi không cục cựa nữa, im thin thít như con mèo đáng thương ve vẩy đuôi trước mặt chủ chỉ để cầu một con cá rán. Hoàng khẽ chép miệng rồi quay lưng đi, song rất nhanh phải quay đầu lại.

    - Nghe này nhóc. Tâm sinh lý của tao hoàn toàn bình thường, và tao sẽ rất khó chịu khi lúc nào cũng có một cái quan tài lẽo đẽo theo sau, từ phòng tắm cho tới toa lét. Biết không hả? Tốt nhất là mày hãy quay trở về với chủ của mình đi. OK sir?

    -....

    -..Mày không đi thật?

    Chiếc quan tài thôi không cục cựa, và " nhìn" hắn với dáng vẻ đáng thương.

    -Mày muốn tao chạm vào mày?

    Hoàng hỏi một câu bâng quơ. Thế nhưng đáp lại hắn là một tràng "cục cựa" vô cùng nhiệt tình và hào hứng.

    -...thôi được, dù sao thì tao cũng nợ mày một mạng.

    Tay Hoàng chạm vào bề mặt của chiếc quan tài. Mát lạnh. Không như hắn tưởng, đừng nhìn cái vỏ trông có vẻ sần sùi, có tự tay động vào mới biết, nó không khác gì một cái tivi màn hình phẳng. Mềm mại, láng mượt.

    Một cơn nóng rát truyền đến, Hoàng giật mình rụt tay lại. Chiếc quan tài bắt đầu tỏa ra hơi nóng hừng hực. Nhưng không chỉ có vậy. Điều làm hắn kinh ngạc bây giờ mới thực sự bắt đầu..và cũng là khởi đầu cho những tháng ngày không yên bình phía trước.

    - A! Thoát được rồi....!




    ----------------------------







    - Ma..ma..ma..ma..ma...

    Hoàng sững người như bị hóa đá. Mặc dù đã lường trước rằng chiếc quan tài này chắc chắn không phải là vật bình thường, song những việc xảy ra trước mắt vẫn cứ nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn. Cũng dễ hiểu thôi, bởi cho dù là bất cứ ai tận mắt chứng kiến một người sống sờ sờ chui ra từ..trong quan tài chắc chắn đều sẽ sợ hết hồn, chẳng ít thì nhiều.

    - A! Thoát ra được rồi! Sướnq quá điiiiiiiiiiiiiii!

    Một ngọn lửa màu đen lấy cô gái kia làm trung tâm bùng lên dữ dội. Phạm vi " sát thương" của nó là ba mét, Hoàng cũng nằm trong đó. Lửa không có mắt, tất nhiên nó chẳng chừa hắn ra.

    " Phừng, phừng"..tiếng quần áo bắt lửa cháy lách tách.

    - A…?

    Sau cơn hưng phấn, cô gái sung sướng nhìn ngó xung quanh như để tìm cái gì, sau đó là tròn mắt khi thấy " ân nhân" của mình hiện đang nằm vật ra nền nhà, áo quần đen thui. Cô ta chạy tới ôm vai Hoàng lay dậy, với gương mặt hồn nhiên như thật sự không biết kẻ nào là " thủ phạm" gây ra chuyện này. Sau khi lay vãi mãi mà không có kết quả, cô lấy tay vỗ tới tấp vào mặt Hoàng.

    -Này! đủ rồi đấy!

    Lấy hết sức gạt tay của con điên này ra, Hoàng tức đến nổ phổi. Thế nhưng những gì đập thẳng vào mắt trong đó có hai quả bưởi không có " còng số tám" bảo vệ cứ không ngừng... " đung đưa" khiến cơn giận của hắn chưa kịp lên đỉnh thì đã tụt xuống nhanh chóng.

    - Anh tỉnh rồi à? Để em đỡ anh dậy.

    Hoàng mắt nhắm mắt mở không nói gì, lúc này đúng là thời điểm mà hắn yếu ớt nhất. Nói gì thì nói, lập công chuộc tội là việc nên làm. Thế nhưng có vẻ như hắn đã nhầm..không, là đặt lòng tin sai người thì đúng hơn.

    -Á! Cô có biết thế nào là nhẹ nhàng, tình cảm không..á!!!

    -Xin lỗi..

    -..Á! Đau! Cô coi tay tôi như đùi heo à?

    -Xin lỗi..để em làm ngược lại nhé?

    -Á!

    -......





    -------------------------------------------







    - Xin lỗi, em hơi vụng về. Thôi để Oha dìu anh lên giường nghỉ cho chóng khỏe nhé.

    -Dừng! Stop! Không được lại gần đây!

    Hoàng thảng thốt xua tay như đuổi ruồi. Rồi để cho đảm bảo không có tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh, hắn cẩn thận lấy mũi chân vạch một đường mang tính hình thức trên nền nhà, sau đó lê người về sau hơn năm mét.

    -Một, không có sự cho phép thì đừng có lại gần. Hai, mặc quần áo vào. Quần áo tôi để trong tủ đó.

    Quay mặt đi khi con bé thay đồ, Hoàng thầm thở ra một hơi. " May là nó còn biết nghe lời mình". Nhớ lại cảnh ban nãy hết bị lửa thiêu rồi lại bị con bé này vặn tay rồi vặn vai, hắn bắt đầu hoài nghi: không hiểu có phải nó cố tình chơi mình hay không nữa?

    -Xong rồi ạ.

    Nhìn con bé tóc nâu cột hai vai dáng người thanh mảnh, đôi mắt to tròn hồn nhiên trông chỉ xấp xỉ mười lăm mười sáu tuổi ngồi xếp bằng ngay ngắn trước mặt, Hoàng bỗng linh cảm được rằng, con bé này rồi đây sẽ chính là khởi nguồn của vô số rắc rối về sau. Mà chết ở chỗ, chúng đều có liên quan trực tiếp đến hắn.

    - Bây giờ thì trả lời tôi. Đầu tiên, cô là ai?

    - Em là một " Mar"!

    - " Mar" Mar là gì ? Hoàng đờ người ra, cảm thấy từ này nghe quen quen, song do có quá nhiều việc dồn dập xảy ra khiến hắn tạm thời chưa nhớ được.

    -Để Oha suy nghĩ đã.

    " Oha à?" Hoàng khẽ nhíu mày. Một cái tên nước ngoài. Người Nhật chăng? Có điều nghe hơi quê.

    -Ra rồi!

    -Thế nào?

    - ...Oha quên rồi.

    Cô gái hồn nhiên trả lời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link thảo luận-góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=85083
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 22-11-2017 lúc 10:17.

    MỆT

  6. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,AndyHuang,banhdacua25,Bánh bò,fdk1979,flubird,k3ntk3nt,khuccui,lntntl,minhfabregas,ngocnghechvn,phamquangdung,phupro,polonezvn,Redtroller,Reply,sgk_12m,Sutrang,Thiện Lương Ác Ma,torai131313,volunteersvn,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    _๑۩۞۩๑ĐỊA NGỤC THỜI GIAN_๑۩۞۩๑


    Tác giả: shevaanh

    Quyển I: Cuộn Băng Bị Ma Ám

    Chương 13: Vũ Điệu Của Lửa






    " Mar.."

    "......" Mar" là tên gọi chung những đồ vật, trang sức, phụ kiện được " God of Time " tự tay yểm bùa. Nói ra thì cũng dài lắm, " God of time" là những vị thần được đồn đại trong truyền thuyết. Tương truyền họ có sức mạnh can thiệp thay đổi không gian lẫn thời gian, sở hữu quyền năng không gì sánh nổi. " Mar " phần đông là những đồ vật tùy thân của "God of time", do được ngài mang trên người lâu ngày nên dần dần hấp thu được quyền năng của chủ nhân. Chúng cũng có thể "quay ngược thời gian" hoặc có diệu dụng riêng... "

    Trong đầu của Hoàng chợt hiện ra câu mà ThongKao đã nói với mình trong ngày đầu gia nhập tiểu đội quỷ sai số mười hai. Lúc này, hắn mới thực sự chấn động.

    " Mar? Đây là Mar sao? "

    Mặc dù chưa từng trông thấy cái gọi là "Mar", nhưng việc Tatsu Nakamura, cánh tay phải của My sói, thành danh là nhờ có một Mar sơ cấp Thanh Long Yển Nguyệt Đao là chuyện bất cứ thành viên nào của tiểu đội quỷ sai địa ngục số mười hai đều biết. Một Mar sơ cấp mà đã như vậy...vậy thì..vậy thì...

    Đây chính là Mar sao?

    -Cô..cô là một Mar ? Sao có thể thế được? Mar cũng có hình hài tay chân sao? Cô thuộc loại Mar nào?

    - Sao anh hỏi nhiều vậy. Oha đẩy Hoàng ra, lấy tay chống cằm nhẩn nha nói: - Hèm, Oha sẽ lần lượt trả lời những câu hỏi của anh, nhưng với một điều kiện.

    - Điều kiện gì?

    - Điều kiện đó là: Chuối!

    - Chuối?

    -Phải!

    Hoàng còn chưa kịp trả lời thì từ bên ngoài cửa bỗng vọng tới tiếng chửi mắng, sau đó là âm thanh đồ vật bị đập phá. Điều này làm đầu óc Hoàng đang trên mây lập tức trở về với thực tại. Cho dù đây có là một " Mar" thật đi chăng nữa thì cũng có liên quan gì đến hắn? Nó là của " Quan Tài Đen" cơ mà! Ăn cắp là thứ không tồn tại trong từ điển của Hoàng. Đừng quên, do cảm động bởi gần hai chục năm chuyên tâm nhất mực " làm người tốt" của hắn, đến cả thiên đàng còn phải cử thiên sứ tới sửa chữa lỗi lầm!

    Ngay cả tới khi đã trở thành quỷ sai, một trong những điều Hoàng tâm đắc nhất là có thể nhờ đó mà giúp đỡ những gia đình khốn khổ vì bị ma trêu quỷ phá trên dương gian.

    - Chuối à? Thôi được, đi theo tôi, dù gì giờ cũng là bữa trưa...à, khoan đã! cô phải ở lại đây!

    - Sao vậy? Vì sao Oha lại phải ở nhà? Oha mặt mũi đang đà hớn hở nghe vậy thì không khác gì bị dội thẳng một gàu nước lạnh vào đầu:- Cho Oha đi cùng đi! Oha sẽ nghe lời mà. Với lại chuối cũng đâu có đắt!

    - Nghe này, vấn đề ở đây không phải là đắt hay rẻ. Hoàng nhẹ giọng giải thích:- Tôi đảm bảo sẽ có chuối mang về cho cô. Thế nhưng với một điều kiện, trong thời gian tôi đi ra ngoài, cô phải ngoan ngoãn ở lại đây. Được chứ ?

    " Đùa chứ, không thể để mấy người Phúc và nhất là Andrea Hương thấy con bé mơn mởn này cứ lẽo đẽo theo đuôi mình được." Hoàng thầm nghĩ: “Lỡ tới tai Arteta thì đúng là tai họa”

    -Không được! Tại sao Oha lại phải ở nhà? Oha muốn đi ra ngoài. Nếu anh thấy phiền, Oha có thể nấp trong quan tài. Vậy được không?

    -Nấp trong quan tài? Được sao?

    Hoàng do dự hỏi lại.

    -..Vậy thì phải ngoan đấy.





    ----------------------------





    Bệnh viện trung ương Nam Hakone, Nhật Bản. Khoa Hồi Sức Cấp Cứu, giường bệnh số mười chín.

    -Chị cứ yên tâm giao việc này cho em. Ăn cướp ? Một thằng lính mới đào đâu ra cái gan ấy cơ chứ.

    Bên cạnh giường bệnh, Rjjkard với bộ đồ thường ngày tay chống cằm, nhìn Thư Lệ nói với giọng chắc nịch.


    -Nếu được vậy thì tốt. Tôi đã nuôi hy vọng vào nó từ lâu rồi, không thể để rơi vào tay người khác dễ dàng thế được. Từ những hôm đầu tôi để ý đã thấy nó có phản ứng lạ với hắn rồi, đang chưa biết phải làm sao thì..giờ chỉ biết cầu trời phù hộ thằng kia vẫn chưa tiến hành nghi lễ nhận chủ thôi chứ biết làm sao. Nó ít lắm cũng là một Mar trung cấp trở lên đấy.

    Thư Lệ cất giọng yếu ớt, hai mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.

    - Mar trung cấp? Cặp mắt của Rjjkard chợt sáng rực lên: - Nhưng mà..kỳ lạ thật. Em chưa tận mắt thấy Mar nào biết tự chọn chủ như thế. Chẳng lẽ...

    Đôi mắt của Thư Lệ và Rjjkard chạm nhau trong một khoảnh khắc. Cả hai đều thấy sự cuồng nhiệt trong mắt đối phương.

    - ...Chị cứ yên tâm. Rjjkard đứng dậy vớ lấy mũ bảo hiểm đặt trên bàn đội vào: -Thậm chí cho dù đã nhận chủ rồi đi nữa, em cũng sẽ bắt nó phải nôn ra cho chị.

    "Reng,reng" Tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Rjjkard. Bật máy nghe, gương mặt của gã đao phủ số một dưới trướng Quan Tài Đen càng lúc càng xám xịt.

    -Chuyện gì thế?

    -Đen rồi. Rjjkard nắm chặt chiếc di động trong tay, gằn giọng:- Lại bọn Nanh Sói. Hai thằng chó Kyo và Sơn béo, chúng nó cho người đánh tới cửa rồi.

    -Thế là thế nào? Thư Lệ nghe vậy thì cắn răng gượng dậy: - Chẳng lẽ..

    -Vâng, thiên đàng gửi thêm tiếp viện. Nhưng chị đừng có lo, vẫn còn em đây mà. Chúng nó yên phận thì tha, chứ đã dám đặt chân tới cửa làm loạn thì chết với em. Chị cứ an tâm ở lại dưỡng bệnh. Em đi đây!

    - Chờ đã, Rjjkard!!!



    ------------------------


    - Chà, xem ra có chuyện rồi.

    Hoàng nhìn về phía cửa chính chép miệng, gương mặt lộ vẻ lo lắng. Lúc này ở ngoài cửa khách sạn Pion ( nơi mấy người tiểu phân đội địa ngục số mười hai mới thuê sáng nay, do tối qua ẩu đả bị người ta đuổi) đang có hai tên một béo một gầy canh giữ. Lúc hắn bước ra vẫn còn thấy một đám đông xúm ở đó, thế mà vừa đi được mấy bước thì hai tên kia đã đe dọa đuổi hết cả rồi.

    "Rầm"

    Tiếng đập phá, đánh lộn liên tục phát ra từ dãy nhà phía bắc khách sạn. Hoàng khẽ thở dài, giữa ban ngày ban mặt mà để cho bọn đầu gấu tự do hoành hành như thế, xem ra vùng này an ninh cũng không được tốt cho lắm.

    - Đứng lại, chú mày muốn đi đâu?

    Hoàng đeo sau lưng chiếc quan tài đen lững thững bước tới, song còn cách cửa hơn mười mét đã bị một trong hai tên chặn lại. Tên này cao to đen hôi, đeo kính đen, cơ bắp lực lưỡng, trông chẳng khác Arnorld Swarnerger là bao. Thế nhưng gã ta sau khi thấy gương mặt bẩm sinh đã rất đỗi hiền hòa của Hoàng thì cũng phải giật mình lùi lại hai bước.


    - Tôi..ra ngoài ăn trưa. Hoàng nói.

    Trong khi tên này còn đang lưỡng lự, tên đằng sau đã giãy nảy hét lên như đỉa phải vôi.

    - Kim, chặn nó lại! Chiếc quan tài mà nó đeo sau lưng là của " Quan Tài Đen" đó!

    Vừa nghe thấy thế, mặt mũi tên đô con lập tức sầm lại như giời đổ giông. Hoàng còn đang ngạc nhiên thì mặt đã bị trúng một cú đấm nhanh như gió và mạnh chả thua gì búa bổ...

    - Đập chết nó!

    - Đập chết bọn My Sói đi!

    Tên còi đằng sau tay cầm một thanh sắt chạy tới, vừa hò hét vừa cùng gã đô con lao về phía Hoàng. Thoáng thấy biểu tượng chiếc răng nanh in trên bắp tay của tên còi, đầu óc Hoàng liền nổ bùng lên một tiếng.

    Là bọn Nanh Sói!

    Thế nhưng..sao chúng nó lại có mặt ở đây vậy kìa? Song Hoàng biết giờ không phải lúc suy nghĩ tìm lý do. Đối mặt với hai tên có vũ khí trong tay, sức lực thì đã qua với cái bụng đói, Hoàng còn chưa kịp phản ứng thì đã ăn đòn liên tiếp.

    "Anh có muốn Oha giúp không?'

    “ Còn hỏi nữa? Tôi mà bị bắt thì quên luôn chuối đi nhé!”

    " Ok, nhận lấy nè."

    "PHỪNG"

    Khoảnh khắc ấy diễn ra nhanh như tia chớp xẹt qua trời giông trước cơn mưa bão.

    Chỉ thấy cơ thể của Hoàng đột nhiên bùng cháy lên như một ngọn đuốc, bao trùm lấy cả tên to con mau mắn đang cầm gậy sắt lao vào. Gã còi phía sau thấy thế thì giật mình nhảy lùi lại. Tên này cũng khá là nhanh nhẹn, mặc dù đang đà chạy song nói dừng là dừng được ngay.

    - Kim, mày không sao chứ?

    Nhìn ngọn lửa không những chẳng có dấu hiệu tan biến mà ngược lại còn càng ngày càng cháy dữ dội hơn, gã còm bắt đầu cảm thấy nóng ruột. Chả cần phải nói, gã đồng bọn của hắn trong đám lửa mịt mùng kia chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

    Nó xài phép thuật! Nhưng...trước giờ băng My Sói đâu có đứa nào biết sử dụng thuật lửa đâu? Thậm chí cả thị trấn Một Sừng cũng không có. Thằng chó này mọc ở đâu ra vậy?

    " Oa, cái này..là do cô làm sao? Quá tuyệt vời!"

    Hoàng vung vẩy tay phải. Một quầng lửa màu đỏ lập tức bùng lên mạnh mẽ.

    " Sức mạnh vay mượn từ Mar cao lắm cũng chỉ được 10% mà thôi! So với anh hả? Oha mạnh hơn nhiều!" Giọng của Oha vang lên từ chiếc quan tài sau lưng.

    -10%? Ờ..không sao, như thế cũng đủ rồi.

    Sân trước khách sạn Pion, một mảnh đất hơn hai thước bị cày lên trông rất nham nhở, một quầng lửa đỏ hồng bao quanh một gã đàn ông lưng đeo quan tài. Lưỡi lửa liếm sát mặt đất, hơi nóng thì hướng thẳng lên bầu trời. Đã một phút trôi qua, hắn ta vẫn đứng yên bất động ở đó, cách đó nửa mét là một xác người cháy đen thui, không hiểu còn sống hay là đã chết.

    " A - - "

    Nhìn gã hung thần với khuôn mặt du côn kia, gã còm sợ đến ngồi phệt thẳng xuống đất, thanh sắt cầm trên tay đã rơi từ khi nào không biết.

    - Anh Sơn, cứu em với!!!!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link thảo luận-góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=85083
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 22-11-2017 lúc 10:32.

    MỆT

  8. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,AndyHuang,banhdacua25,Bánh bò,flubird,k3ntk3nt,khuccui,lntntl,minhfabregas,ngocnghechvn,phamquangdung,phupro,Redtroller,Reply,sgk_12m,Sutrang,Thiện Lương Ác Ma,volunteersvn,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    _๑۩۞۩๑ĐỊA NGỤC THỜI GIAN_๑۩۞۩๑


    Tác giả: shevaanh

    Quyển I: Cuộn Băng Bị Ma Ám

    Chương 13: Vũ Điệu Của Lửa(2)






    - Sơn " Khùng", mày quá lắm rồi đó.

    Sân sau dãy nhà A khách sạn Pion, một trận ẩu đả chém giết quy mô lớn đang diễn ra. Đây đơn giản là một cuộc đâm chém lấy số, giải quyết ân oán tình thù của bọn giang hồ hảo hớn. Cầm đầu phía bên kia, tiểu phân đội địa ngục số hai lăm là Sơn “khùng”, một tay anh chị nổi tiếng hung tợn trong băng Nanh Sói. Hôm nay, hắn và đồng bọn được lệnh xuống “ trợ giúp” tiểu phân đội địa ngục số mười hai truy quét ma xó Kadako. Ma xó Kadako thì chưa thấy đâu, song lúc này Nam Hakone đã trở thành chiến trường của hai băng nhóm vốn đã có mối hằn thù không đội trời chung.

    Lúc này tình hình xem ra không hề có lợi cho phe My Sói tẹo nào. Ngoài Tôn Nam vẫn đang tả xung hữu đột ra, những người còn lại một là bị loại ra khỏi vòng chiến, hai là không còn sức chiến đấu . Jaky Trương thì bị đánh cho hôn mê bất tỉnh, Tiêu Lệ thì bị bắt giải đi sống chết ra sao không rõ. Lúc này còn đứng vững được chỉ có Phạm Hữu Phúc, Andrea Hương và Tôn Nam mà thôi. Thiếu Thư Lệ và Rjjkard, trận chiến này có thể nói là chưa đánh đã biết trước kết quả.

    - Có thể thương lượng được không? Phúc bình tĩnh nói:- Đừng quên luật lệ của địa ngục tầng thứ mười chín. Hành động của các anh bây giờ đang vi phạm nghiêm trọng điều số mười bốn chương ba đấy “ Không gây sự với các thành viên tiểu đội khác trong khi thi hành nhiệm vụ” Nhớ chứ?

    -Phụt!

    Sơn "Khùng" nhổ một bãi nước bọt trước mặt Phúc. Xung quanh, mấy gã đàn em của gã nghe vậy thì cười còn hơn rụng rốn. Sơn cũng cười mấy tiếng, sau đó rít một hơi thuốc lá, đủng đỉnh nói:

    -Mày đang nói chuyện cười đấy à? Đệch, đây đéo phải chương trình gặp nhau cuối tuần đâu, mà mày diễn cũng éo hay bằng Xuân Bắc. Định đem luật ra dọa bọn bố hả? Kyo, mày lên dạy cho thằng đeo kính này biết ở đây thằng nào là luật.

    -Dạ rõ!

    Một gã cao kều trông có vẻ cơ bắp bước lên. Phúc thấy thế thì gương mặt cũng khó giữ nổi vẻ bình tĩnh. Rõ ràng đứng trước bọn này nói lí lẽ thì chẳng khác gì nước đổ lá khoai. Phúc đưa mắt nhìn Tôn Nam đang ẩu đả với hai thằng băng Nanh Sói cách đó không xa. Thế nhưng khổ nỗi nhìn mãi chả thấy đồng bọn đâu cả.

    -Không phải tìm nữa. Gã cao kều mặc áo thun tên Kyo cất giọng lè nhè: “nó vừa chạy được một núc rồi. “

    -Không liên quan nhưng mày nên đi học lại lớp một đi cho đỡ ngọng. Phúc lấy tay đẩy mắt kính, vừa kéo dài thời gian vừa lén lút cho một tay vào trong túi. Mặc dù không muốn để lộ “ thứ đó”, song có lẽ hắn đã chẳng còn chọn lựa nào khác…

    - ...Ăn đập nhé em.

    “Đừng trách tao, trách chúng mày tự chuốc họa đi”

    Ẩn đằng sau gọng kính, gương mặt hiền hòa của Phúc bất chợt lộ vẻ hung ác, trái ngược hẳn với thường ngày.

    - Dừng tay!




    ----------------------------------












    Kyo quay lại. Sơn "Khùng" quay lại. Đám đàn em gần chục thằng của gã cũng đồng loạt quay đầu lại nhìn mặt kẻ vừa mới phát ngôn.

    Lúc này Hoàng đang vô cùng hưng phấn, hưng phấn đến quên cả đói. Chuyện này… dẫu có mơ Hoàng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra với mình, thế mà hôm nay lại trở thành sự thật. Nó đâu khác gì cảnh người hùng xuất hiện ở cuối bộ phim đánh đuổi toàn bộ kẻ ác đâu cơ chứ?

    Là một TTV-er, Hoàng tất nhiên đã đọc qua không biết là bao nhiêu bộ truyện mạng ba xu tự sướng của Trung Quốc, dịch có, convert cũng có ( chỉ có truyện BST là hắn không đọc thôi) Những cảnh nhân vật chính một mình một ngựa “ chấp” hết đống nhân vật phụ não tàn, đánh đâu thắng đó hắn đã đọc phải tới n mũ n lần rồi. Bây giờ có dịp thể nghiệm cái cảm giác chân thực của người trong cuộc, sự kích động của Hoàng lúc này có thể nói là không có phím..à bút nào có thể tả xiết. Chí ít ra, với năng lực mới này, hắn sẽ chẳng phải lo lắng khi đối đấu với lũ ma xó, ác linh nữa. Công việc truy quét của quỷ sai sẽ nhờ đó mà dễ dàng hơn nhiều, hắn sẽ giúp được nhiều người hơn.

    Hài lòng nhìn ngắm quầng lửa mờ nhạt bao quanh người, Hoàng gật gù: " Thì ra truyện YY cũng đâu phải tất cả đều là bịa. Chắc là do kiếp trước mình tích đức suốt hai mươi năm làm người tốt, khiến ông trời cảm động, thế mới có được ngày hôm nay. Từ nay anh là Hỏa Thần tái thế, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ. Tiền tài, danh vọng cứ gọi là vào ào ào như nước. Lo gì không cầu hôn được Arteta cơ chứ. Không, sống ở đời là phải biết phấn đấu, ở địa ngục tầng mười chín đâu có cấm lấy nhiều vợ? ít ra cũng phải như mấy thằng nhân vật chính trong manga harem (*) chứ.

    Lên hương rồi! Đời con lên hương rồi?

    -..Mày là thằng nào?

    Một gã đàn em của Sơn "Khùng" bước ra hất cằm hỏi. Phúc và Andrea Hương lúc đầu khi nghe thấy tiếng người tới thì mừng lắm, song khi thấy đó là Hoàng thì lập tức thất vọng tràn trề. Cũng không thể trách được, lúc này rõ ràng chỉ có Rjjkard và Thư Lệ là niềm hy vọng của bọn họ mà thôi. Song nói đi cũng phải nói lại, việc Nanh Sói chọn thời điểm này ( Thư Lệ nằm viện, Rjjkard vắng mặt) để đánh úp là rất thâm hiểm và rõ ràng là có tính toán từ trước.

    Sơn "Khùng" sau khi nhìn ngắm Hoàng một lượt thì gọi một thằng đàn em vào thì thầm gì đó, mãi một lát sau mới rít một điếu thuốc nói:

    -Mày là thằng đã đánh Tom "đen" đàn em tao ba hôm trước, đúng không mậy?

    Hoàng không nói, cũng chẳng phản đối, lù lù đi về phía Phúc và Andrea Hương, chẳng quản lũ đàn em của Sơn "Khùng" đang nhìn mình chằm chằm với vũ khí lăm lăm trong tay. Ba thằng đầu tiên không hiểu là do sợ hay chưa được lệnh của sếp tự động tách ra nhường đường, song cũng chỉ được ba bước. Tới bước thứ tư, một thằng mặc áo da tay cầm một con dao nhọn hoắt nhảy chồm tới chém thẳng vào vai Hoàng.

    - Khệnh à thằng chó!

    Sơn "Khùng" khẽ nhíu mày. Thế nhưng những gì xảy ra ngay sau đó lại khiến cho đôi mắt vốn ti hí của hắn trợn trừng như mắt cá.

    Răng rắc!

    Không thèm quay người, chân phải của Hoàng giơ lên đạp thẳng vào ngực tên mặc áo da cầm dao chém tới. Lập tức, tiếng xương gãy vang lên lạnh lẽo truyền vào tai tất cả những người có mặt ở đây. Gã này bị cú đạp chân đó, cổ hoàn toàn lệch đi, người thì cong lại như con tôm.

    Song vẫn chưa hết, tay phải của Hoàng nhanh như cắt vung lên, một quầng lửa đỏ rực chồm tới như con rắn cắn thẳng vào người gã. Song số tên này thực ra vẫn còn may, hắn bị Hoàng đánh bay xuống hồ cá cách đó hơn chục mét.

    “ Chết rồi, lỡ quá tay mất rồi. Oha! Hắn ta chắc không đến nỗi toi chứ? Tôi vẫn chưa giết người bao giờ đâu đấy”

    Chính Hoàng cũng cảm thấy kinh ngạc về màn hành động vừa rồi của mình. Không chỉ có khả năng điều khiển lửa, ngay cả sức mạnh cơ bắp, tốc độ và phản xạ của hắn cũng tăng lên rất nhiều lần. Mẹ nó, hóa ra làm siêu nhân là như thế này đấy! Sướng! Cơ mà lần này không khống chế được nên ra tay mạnh quá, cần phải chú ý thêm.

    “ Anh đánh người ta cơ mà, sao lại hỏi Oha? Mà đừng có dây dưa ở đây nữa đi, Oha muốn ăn chuối!!!”

    “ Được rồi…”

    Sơn "Khùng" ngây ra nhìn Hoàng như nhìn người ngoài hành tinh vừa đáp xuống Trái Đất. Điếu thuốc lá trên môi đã rơi xuống đất từ khi nào. Phải mất hơn mười giây, gã đầu gấu này mới tỉnh táo lại được.

    - Mày được lắm, thằng chó.

    Gã cao kều tên Kyo bóp tay răng rắc, bước ra đi tới trước mặt Hoàng.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link thảo luận-góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=85083

    (*) harem: 1 thể loại manga Nhật.
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 22-11-2017 lúc 10:41.

    MỆT

    ---QC---


  10. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,AndyHuang,banhdacua25,Bánh bò,fdk1979,flubird,huynhvu217,k3ntk3nt,lntntl,minhfabregas,ngocnghechvn,phamquangdung,phupro,Redtroller,Reply,sgk_12m,sport_cg,Sutrang,Thiện Lương Ác Ma,torai131313,volunteersvn,
Trang 3 của 46 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status