TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Nên để tên các nhân vật dạng hán việt - Hay để nguyên phiên âm latin !?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 9

Chủ đề: Ẩn sát - Ngoại Thiên - Phẫn nộ đích hương tiêu

  1. #1
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định Ẩn sát - Ngoại Thiên - Phẫn nộ đích hương tiêu

    Ẩn sát - Phần Ngoại Thiên, chứa một số câu chuyện bên lề về cuộc đời trước của Cố Gia Minh. Cũng là phần kết chính thức của bộ Ẩn Sát. Chưa thấy ai dịch nên ta dịch. Dù convert hay Vietphase cũng có khá đầy đủ rồi. Nói thật là ta chưa từng dịch Vietphase bao giờ, nên nhiều đoạn không thể hiểu nổi, phải chém ra, nhưng cũng không đi quá xa so với mạch truyện, cảm thấy tự chấp nhận được.


    Well, với những người chưa từng đọc Ẩn sát, đọc qua cái này có lẽ sẽ hiểu, nhưng chắc sẽ không thấm được hết (nhất là cái sự điên điên bệnh bệnh của Chư Thần Vô Niệm - Thằng này cuồng âm nhạc, nói nhiều kinh). Với những người đã đọc Ẩn Sát bản chính, Cũng khuyên nên đọc qua phần ngoại thiên (nói là ngoại thiên chứ thật ra là hậu thiên, coi như là phần kết chính thức của bộ này). Không đọc phần này thì coi như là chưa đọc Ẩn Sát. 1 trong những cái kết hay nhất và đầy đủ nhất theo ý ta.

    Truyện khá ngắn, có khoảng 10 chap thôi, nhưng 1 chap rất dài, chia làm nhiều phân đoạn. Ta sẽ đăng 2 phân đoạn thành 1 chương, có lẽ sẽ câu kéo thành khoảng 50 lần post đó. Ta rất lười, nên tiến độ sẽ không hứa hẹn gì nhanh được, nhưng chắc chắn sẽ làm hết, 1 phần vì với ta, đây là bộ truyện đô thị YY hay nhất ta từng đọc, 1 phần vì 1 năm tới ta cực kỳ rảnh rỗi, cũng nên làm gì đó cho đỡ hủ hóa.


    Chú thích một số nhân vật, cho một số người chưa đọc hoặc đã quên.

    Bạch Dạ hay Mộng Ảo: Danh hiệu sát thủ kiếp này của Cố Gia Minh, do hắn mất hết ký ức từ năm 10 tuổi, quên béng tên họ của mình là gì rồi, Hoàng Gia Minh cũng được, Cố Gia Minh cũng được, kiếp này cùng hắn không quan hệ gì cả, thậm chí chính tay hắn còn làm thịt cả nhà họ Hoàng (tiện tay còn bắn bỏ luôn Linh Tĩnh trốn trong tủ khi đó).

    Nhã Hàm - Hứa Mặc: Người yêu kiếp sau của Cố Gia Minh, cũng là người đầu tiên có con với hắn ! :v Hứa Mặc là thằng số nhọ trồng cây si cô này không dưới 10 năm, từ khi Gia Mình còn bé tẹo, cho tới lúc hắn đủ lớn để cuỗm cô giáo xinh đẹp này đi =))

    Nguyên Lại Triêu Sang, Lập Minh Đạo Húc, Chư Thần Vô Niệm, cùng với Đại Nội Xưởng Đốc và Ngự Thủ Hỉ - Là top 5 sát thủ của Bùi La Gia (Hiraka clan). Bùi La Gia là tổ chức sát thủ khủng nhất thế giới thời đại này. 5 thằng này so với Gia Minh đều mạnh hơn 1 cấp (Nguyên Lại Triêu Sang có thể coi như súng thần với chiêu hỏa lực áp chế, Đại Nội Xưởng Đốc là ninja, đã tu luyện thân thể đến cực hạn, Ngự Thủ Hỉ là con trai của boss Bùi La Gia, siêu năng lực gia hệ ánh sáng – cha nó thì là hỏa hệ, Lập Minh đạo húc không có không tin, Chư Thần Vô Niệm là thằng gần như toàn năng nhất, siêu năng lực cũng có, bắn súng cũng khá, đấm đá chân tay cũng khỏe, chẳng kém lắm so với Đại Nội Xưởng Đốc, mỗi tội bị Thần Kinh).

    Natalie Anne: Nữ hoàng của U Ám Thiên Cầm (tổ chức xã hội đen cầm đầu châu Âu – có rất nhiều sở thích kỳ quái, ví dụ: trượt Patin đi bán hoa (lần đầu gặp Gia Minh), hay lẻn vào nhà dân ở trộm mấy hôm, giả làm siêu nhân đi đánh xã hội đen… bla…bla… Siêu năng lực gia mạnh nhất truyện (không tính đám tự nhiên tiến hóa giả) – Level 2 đã đánh ngang Nguyên Lại Triêu Sang, một thời gian sau đã tiến lên 3, lên tới 5 thì thành Tự Nhiên Tiến Hóa giả luôn (khóa gen cấp 5 !?! =)) ). Gia Minh từng trà trộn vào tổ chức U Ám Thiên Cầm và thành công phá hoại nó từ bên trong, Natalie chết trong vòng tay Gia Minh, có phải do hắn ăn finish ko thì ko rõ.

    Nói một chút về đoạn đối thoại của Nguyên Lại Triêu Sang với Bạch Dạ: Lúc này Nguyên Lại Triêu Sang đã yêu cô bé bán mỳ ở Hokkaido rồi nên đang nản, ko muốn làm sát thủ nữa, nhưng hắn là đệ nhất sát thủ của Hiraka Clan, nếu để bị người ta bắt được điểm yếu thì rất phiền toái, Bạch Dạ là cộng tác viên với hắn thời điểm này, muốn xóa hộ hắn cái nhược điểm này đó mà.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Ẩn sát (隐杀)
    Về Ẩn Sát - có thể đọc qua bài Review này, khá có cảm xúc.

    Tác giả : Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
    Thể loại truyện : Đô Thị - dị năng
    Người dịch : Zozo hoho (răng hô)

    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện - Bản vietphase edit của Decepticon.

    Chương 1 - Phần 1+2

    Khai vị ngoại thiên




    1.

    Sáng sớm, tại sân bay Paris De Gaulle – Pháp.

    Trong sảnh lớn, đèn đuốc sáng trưng, những tấm cửa kính lát phủ một mặt tường đưa ánh sáng dịu nhẹ hắt vào bên trong, cũng thuận tiện cho người bên trong dõi mắt nhìn ra phía xa xa, ngắm nhìn từng chiếc máy bay lên lên xuống xuống tấp nập dưới trời mưa rả rích. Lúc đi qua cửa khẩu kiếm tra an ninh, cô nhìn quanh, cuối cùng cũng thấy một cô gái khác đang ngoắc ngoắc tay với mình.

    “Nhã Hàm, bên này !”

    “Ronin (Nhược Lâm) !”

    Cô gái đón Nhã Hàm tại sân bay có dáng người cao gầy, khuôn mặt tương đối dễ nhìn với gọng kính mắt màu đen, mặc một bộ quần áo mùa đông màu trắng ưu nhã, tóc sau gáy tùy ý búi lên. Cũng giống như Nhã hàm, cô ta cũng có một loại khí chất độc lập của phụ nữ thành đạt, lúc này hai người ôm nhau một chút, Ronin cầm lấy chiếc cặp da của Nhã Hàm rồi nói:

    “Cậu đến đúng lúc thật, cảnh Paris buổi sáng rất tuyệt đấy !?”

    “Mình đến đây không gây phiền toái gì cho cậu chứ !?”

    “Không, gì chứ… Mình ở một mình suốt, lúc nào cũng mong có người tới làm bạn mà !”

    Nhã Hàm cười nói: “Chỉ sợ những người muốn tới làm bạn đều bị cậu dọa chạy hết rồi !”

    “Thật là…”

    Hai cô gái cười nói bắt đầu rời sân bay, Ronin mặc thêm một chiếc áo gió vàng nhạt vào: “Nhưng cũng thật không ngờ, cậu lại một mình tới đây thật. Hứa Mặc đâu rồi !?”

    “Sao tự nhiên lại nhắc tới Hứa Mặc vậy !?”

    “Hắn bám đuôi cậu nhiều năm như vậy, hai người không phải vẫn luôn ở cùng một chỗ như hình với bóng ấy à !? Năm nay Lệ Trân còn nói có khi hai người sắp kết hôn, dặn mình sớm về nước chuẩn bị đó !”

    Mưa rơi lác đác, bên ngoài sân bay, gió sớm hơi lạnh, những con đường, cầu vượt, xe cộ qua lại, người đi đường, những ngọn đèn cong cong xanh đen nhẵn nhụi dưới làn mưa vội vã, cảnh thành thị hiện đại lúc này hiện ra vừa lạnh như băng mà cũng thật ấm áp. Nhược Lâm về tới xe của mình, mở cốp xe ra cất hành lý của Nhã Hàm vào, nhíu nhíu mày nói: “Rốt cuộc là sao đây !? Đều là tin vịt cả à !? Cậu với Hứa Mặc…”

    Đứng cách cửa xe không xa, Nhã Hàm nhìn về phía sân bay, lúc này đèn vẫn sáng rọi phần đại sảnh: “Không ở cùng một chỗ, nhưng mà… nếu thật sự muốn kết hôn, anh ta có lẽ là thích hợp nhất ! Có lẽ là thế đấy !”

    “Thích hợp !?” Nhược Lâm nói với vẻ mặt mơ màng.

    “Thích hợp !”

    “Ừm.”

    Cô nhẹ nhàng gật đầu, không tiếp tục nói tới đề tài này nữa, hai người ngồi vào trong xe, Nhược Lâm mở máy, quay đầu cười:

    “Chào mừng tới Paris.”

    2.

    “Lúc người ta sắp chết đi, bao giờ cũng có một giây phút hồi quang phản chiếu, nhân tính, sức mạnh, máu tươi, tình cảm sâu đậm cùng một lúc bộc phát giống như có một ngọn lửa lớn thiêu đốt, đó cũng là thời điểm rực rỡ nhất của đời người…”

    Nghe có vẻ như là mấy câu cửa miệng mà gã Lolicon Ngự Thủ Hỉ (Gyoshu Arai) hay nói, nhưng thật ra như thế nào thì… cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa cảm thụ được.

    Vách tường đổ nát đậm máu tươi cùng lửa cháy, phòng ốc bừa bãi, một giàn DVD vẫn còn đang phát bài “Sung Sướng Tụng”, một gã đàn ông cả người đầy máu bị trói gô trên mặt ghế, mồm bị nhét giẻ, Gã đàn ông tên gọi Chư Thần Vô Niệm (Shojin Munen) đang đứng trước mặt hắn, trên tay phải cầm một con dao sắt nhỏ, vung vẩy nó giống như nhạc trưởng một giàn nhạc, hai mắt khép hờ, giống như đang chìm vào cảm giác vong ngã khi cảm thụ âm nhạc.

    "Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc... Thánh khiết xinh đẹp, sáng lạn hào quang chiếu đại địa, chúng ta mang lửa nóng nhiệt tình... Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc..."

    Trong lúc âm nhạc vẫn đang âm ỉ phát ra, bên gian phòng khác, một tiếng súng đột ngột vang lên, sau đó bắn đầu bắn loạn. Biểu cảm say mê trên mặt Chư Thần Vô Niệm dừng lại, sau đó con dao trong tay xoay cán, nện mạnh xuống đập nát bét một ngón tay của gã đàn ông bị trói trên ghế. Hắn giương hai tay, dõi mắt nhìn về phía căn phòng đổ nát kia.

    “Lập Minh… Đạo Húc (Tastu Myoudou Asahi), ngươi làm ơn giữ yên lặng một lúc cho ta ! Yên tĩnh… !! Ok !?”

    “Ok, để ta cố gắng !”

    Người bắn súng bên kia trả lời, Chư Thần Vô Niệm nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, thật tốt quá !” Lời còn chưa nói hết, đột nhiên có tiếng lựu đạn nổ ầm ầm, vang vọng khắp biệt thự, khí tại vùng áp xuất thấp ào ào quấn lên cao, khiến tóc của hắn tung bay phấp phới. Gã này đơ mặt ra một hồi, sau cùng thở dài một cách bất đắc dĩ, lại đem ánh mắt hướng đến chỗ người đàn ông bị trói kia. Lúc này mặt ông ta đã đau đớn tới vặn vẹo, ngón tay bị dập nát, máu chảy be bét, đủ loại biểu cảm thống khổ hiện ra trên sắc mặt, chân tay giật giật liên hồi vào thành ghế.

    “Ấy… cái này… thật sự là…Ông biết đấy, ta cũng thấy có lỗi lắm. Cái này nhìn đau ghê, nhưng một khi ta bị quấy rầy thì cứ tự dưng không khống chế được chính mình, cũng biết… cái này là một tật xấu… rất xấu !” Hai tay hắn phân bua giải thích, sau đó lại vỗ vỗ vào mặt người đàn ông nọ: “Âm nhạc tuyệt vời, lửa cháy tráng lệ, đúng là một ngày tốt đẹp. Tại một ngày như vậy, giữa thời khắc rực rỡ nhất của đời người, lại có mấy con người va chạm, xung đột kịch liệt với nhau, cái này nên gọi là gì !? Số mệnh !? Không… là duyên phận.. ! Đúng, chính là duyên phận, Joseph…”

    Hắn cúi xuống đối mặt với người đàn ông kia, ông ta đỏ mắt, trên mặt hắn nở một nụ cười tương đối biến thái, sau đó lại vung tay lên, cầm một chiếc búa gõ mạnh xuống, người đàn ông kia trán lập tức nổi gân xanh, khuôn mặt vặn vẹo muốn trào máu.

    “Ông xem, chính là như vậy đúng không !? Ông nhất định cảm nhận được vô cùng mãnh liệt, cái cảm giác đó… mỗi lần nghĩ tới chuyện này ta đều kích động lắm ấy ! Đau đớn, đau đớn có thể khiến cho người ta cảm nhận được tiềm năng của mình, sao mà có cảm giác tuyệt vời thế, mặc dù có người đang cố gắng tránh né nó ! Joseph, Joseph, Joseph, chính là ánh mắt như thế ! Chính là như vậy… Ông biết không !? Lần đầu tiên nhìn ảnh của ông, ta nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn tốt…”

    Hắn đem búa trong tay vung lên hai cái, nhưng lại không nện xuống, tay kia lấy ra một cái hộp CD: “Ông xem, ta không có hứng thú với thể loại nhạc này cho lắm, cho dù ta đối với âm nhạc cũng rất thưởng thức… nhưng mà… !” Crac một tiếng, búa nện xuống, cái đĩa bể luôn.

    “Nhưng mà ta không thể tìm được trong bộ sưu tập của ông cái đĩa Biển Xanh Caribe” Hắn tìm kiếm trên kệ CD, quăng hết những thứ linh tinh xuống đất, sau đó xoay người lại buông tay ra: “Bài hát này khiến người ta cảm nhận được sự tráng lệ, giống như thiên đàng vẫy gọi, ông có cơ hội nhất định phải nghe một chút ! Ông thấy không, ta rất hảo tâm giới thiệu cho ông đủ thứ hay ho, nhưng thật đáng tiếc, chúng ta không có nhiều thời gian tâm sự cho lắm, làm bạn tốt, hi vọng ông có thể giúp ta chút việc nhỏ thôi mà. Nói cho ta biết, hắn đang ở đâu, ông chỉ cần gật đầu một cái, ta sẽ đem cái thứ đáng ghét đang chặn họng ông nhổ ra, ông nói, ta lập tức rời đi ! Sau đó ông có thể ra sạp đĩa, mua một cái đem về, tới một chỗ không người đánh một giấc an lành, cả ngày cũng được… Ông xem, cánh tay này của ông chỉ còn lại có hai ngón tay !”

    Bốp.

    “Được rồi… hiện giờ chỉ còn lại một cái !”

    Âm nhạc cứ phát, súng cứ bắn pằng pằng, một lát sau, ngoài cửa mơ hồ truyền tới tiếng cảnh sát. Xe cảnh sát đỗ lại ngoài biệt thự, Chư Thần Vô Niệm hít sâu một hơi, hét to ra ngoài: “Xin nhờ… có thể yên tĩnh một chút hay không !?”

    “Ok, để ta cố gắng !”

    Gian phòng kế bên vừa dứt lời, một luồng lửa đỏ bên cửa sổ vọt ra ngoài, ống phóng Rocket bắn xuyên rạch màn đêm, xe cảnh sát nổ mạnh bốc lên ngọn lửa kinh người, đồng thời mang đến một đợt chấn động thật lớn, tiếng âm nhạc nhất thời bị át đi, Chư Thần Vô Niệm vuốt vuốt cái trán, cùng người đàn ông trước mặt nói chuyện: “Ống phóng rocket, ta cũng không biết là thằng này nó mang theo cả ống phóng Rocket, ông biết không !? Thằng này nó bị điên.” Hắn đi qua một bên điều chỉnh ti vi, duỗi ngón tay chỉ lên trán: “Trong này có vấn đề !”

    Hai người tiếp tục đối mặt dưới tiếng nhạc, Chư Thần Vô Niệm lẩm bẩm lời bài hát, nhưng người lại làm ra bộ dáng lắng tai nghe, được một lát, trong không khí mơ hồ truyền tới có tiếng khóc, người đàn ông bị trói còn chưa kịp hết kinh hoàng, hay sợ hãi, Chư Thần Vô Niệm bỗng dưng nhìn sang hướng đó mở miệng: “Ta nói rồi, không thể yên tĩnh một chút hay sao !?” Trong gian phòng truyền đến một tiếng la thảm thiết, khẩu súng trên tay Chư Thần Vô Niệm tóe lửa liên tục, người đàn ông kia chỉ có thể ư ư liều mạng gật gật đầu, viên đạn đã bắn thủng một ngăn tủ trong gian phòng hơi nghiêng. Một cỗ thi thể trong đó đổ ập xuống, là một cô bé chỉ mới khoảng 15 – 16 tuổi. Chư Thần Vô Niệm đung đưa súng ngắn, thở dài:

    “Đó, ông xem mà xem, con gái lớn nhất của ông đấy ! Thật ra ta đã sớm biết bọn họ trốn ở chỗ này, ta chỉ yêu cầu bọn họ yên lặng một chút, thật sự yên tĩnh một chút là được rồi, tại sao một yêu cầu nho nhỏ như vậy cũng không thể thỏa mãn ta chứ !? Loại chuyện thế này thật sự làm cho ta có cảm giác đau đớn lắm… thương cảm lắm… Thế giới này chính là như vậy, cho dù chỉ là một yêu cầu không có chút ý nghĩa nhiều khi cũng chẳng được ai đoái hoài tới. Ông có chú ý ta dùng chữ “bọn họ” không !? Ta biết rõ trong tủ chén cũng có một người nữa, để ông thấy được, ta là người vô cùng công chính ! A đúng rồi, ta chú ý thấy ông gật gật đầu liên tục, thật xin lỗi, để ta giúp ông lấy ra cái của nợ này, nếu chúng ta có thể ngồi nói chuyện hòa bình một chút, chuyện làm ông tiếc nuối như vậy làm sao có thể phát sinh cơ chứ !”

    Hắn nhếch miệng: “Đây đều là do ông không đúng đó !”



    Ba phút sau, Chư Thân Vô Niệm dùng khăn lau sạch vệt máu chính trên ống tay áo, cùng một gã đàn ông khác tập hợp tại cửa biệt thự. Phía sau lưng bọn họ, lửa trong biệt thự nổi lớn lên, mơ hồ có tiếng âm nhạc văng vẳng truyền tới. Rất xa, trong bầu trời đêm, có vẻ như một toán bộ đội, cảnh sát đang ào ào chạy tới.

    “Ầy, nếu như biết sẽ bị tập kích thế này, ta đã chẳng đến chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì !” Lập Minh Đạo Húc – đồng bọn của hắn, vác thùng hành lý bằng sắt lên vai, quay đầu lại căn biệt thự chìm trong khói lửa: “Kế tiếp đi đâu giờ !?”

    “Pháp !” Chư Thần Vô Niệm nghiêng nghiêng đầu:

    “Tên kia đi Paris tham gia hội tài chính tạp nham gì đó, buối sáng hôm nay thu được tin có người ám sát, đã vội vã té rồi ! Ài… chính trị gia !”

    “Paris, ta yêu thành phố này lắm đó !”

    “Ta lại chán ghét nước Pháp !”

    “Làm sao !?”

    “Người nước Pháp có vẻ thích phản đối mọi thứ, phản đối cả chính phủ cùng quốc gia của mình, lại đeo lên cái danh hiệu tự do…” Hắn đem cái khăn tay ném vào chiếc xe cảnh sát đang cháy âm ỉ. “Trong mắt ta, chẳng khác gì đám trẻ trâu lúc nào cũng muốn thể hiện cá tính… tuy nhiên, cái quốc gia đó cũng thật sự rất ngu.”

    Lập Minh Đạo Húc từ chối cho ý kiến, chỉ gật gật đầu: “Nhưng mà nói đến Paris, có khi chúng ta sẽ cùng với Nguyên Lai Triều Sang (Genrai Chousou) hợp tác đó “

    Chư Thần Vô Niệm dừng bước lại: “Bọn họ đang ở Paris à !?”

    “Có một nhiệm vụ ám sát một gã chính khách của Pháp, có lẽ họ thuận tay nhận luôn rồi !”

    “Được rồi !” Trước khi xe cảnh sát kéo đến, hai gã này đã ở ven đường kéo cửa xe, “Chúng ta đi Paris !”



    “Ngươi biết không, hắn là người Trung Quốc, mà ta lại rất chán ghét người Trung Quốc !”

    “Đương nhiên, vì ngươi là người yêu nước !”

    “Đúng vậy, người Nhật bản hẳn là đều chán ghét người Trung Quốc”

    Gió trợ thế lửa, dưới trời đêm xa xa, tiếng nhạc của bài ca vẫn vang vang.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Phản hồi góp ý cho bản dịch ở đây.
    Lần sửa cuối bởi zozohoho, ngày 30-04-2014 lúc 19:16.
    ---QC---
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.


  2. Bài viết được 65 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,Allelujah,BaBeo,blackstar1991,canbothang,chieuthubay1090,cjcmb,crazyboy74,dau_dat,dichphong12,doanthaihung,dombz,doremonkl,Dương Thiên Mạc,hai@ya,Hàm Nguyệt,honchong,htluu,htnt2005,hunterxtn1991,huy_cuf,iceteazz,inocker,jamesph66,kelxxx,kero2005,kmcgtr,kyohei,longphiduongkk,matoc,Nghịch Thiên Di Hành,ngtrungkhanh,nguyenduy1k,NguyenHoang,nguyenhoangtung1989,nh0cksoi,Nha Lang,nhiduonggia,niemdc1,noobpro,nsguyenan,paita999,phaiaoluc,phiêu!,phongvu9x,quânkhuthủđô,sai1000,shevaanh,SilverTsubasa,simi1988,slow91,sonrip82,swatpig,ThanChet,thanhsontainhan,thông thiên,thichxemtruyen,Thư Kiếm Phong Tình,tinhtuongdoidvs,tuquy123,vannhan_qng,Vân Tiên Khách,yesayoke,Đại Thánh,Độc Cô Tứ Lang,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định


    Ẩn sát (隐杀)

    Tác giả : Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
    Thể loại truyện : Đô Thị - dị năng
    Người dịch : Zozo hoho (răng hô)

    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện - Bản vietphase edit của Decepticon.

    Chương 1 - phần 3

    Khai vị ngoại thiên




    3.

    “Mặc dù mọi người đều rất quen thuộc, nhưng ta vẫn rất khó chịu với ngươi lần này !”

    Sáng sớm, trời mưa, bên trong một quán café nhỏ gần tả ngạn sông Seine, Nguyên Lại Triêu Sang đem tờ báo ném lên trên mặt bàn, có chút nhíu nhíu mày.

    “Chuyện đó thật sự chẳng liên quan gì đến ta mà !” Gã đồng nghiệp đối diện hắn vừa nhâm nhi một cốc café vừa chăm chú đọc báo, cũng không buồn ngẩng đầu lên. “Với lại, ngươi cũng có thích đàn bà đâu !”

    “Ta dĩ nhiên cũng có thích đàn bà !”

    Nguyên Lại Triêu Sang trần thuật một câu như vậy, gã đồng nghiệp kia để tờ báo xuống bàn, ngẩng đầu lên, trợn mắt, bốn mắt đối mặt.

    “Được rồi, thực sự chẳng liên quan gì đến ta…” Một lát sau hắn mới nghiêng nghiêng đầu: “Nhưng cô ả trên giường thật sự không tệ !”

    “Ngươi bem rồi !?”

    “Năm trước… có chất lượng ta mới dám giới thiệu cho anh em chứ ! Ta chỉ tính cho ngươi biết thế nào là sung sướng chút đỉnh, dù sao bị người người hiểu lầm là đồng tính luyến ái thật sự rất thốn đó !”

    “Chẳng lẽ cứ phải đưa đàn bà lên giường uỵch uỵch một hồi mới chứng minh được là mình không đồng tính !?”

    “Ặc, chỉ là đề nghị mà thôi… Hơn nữa cô ả với ngươi cũng có hứng thú lâu rồi ! Ngươi cự tuyệt như vậy chắc là làm cho nàng thương tâm lắm đó !”

    “Thương tâm ấy hả !?”

    “…”

    Trầm mặc một hồi, gã đồng nghiệp này sau đó mới cầm lấy café uống một ngụm: “Có lẽ… biết đâu được đấy !”

    “Hờ…”

    Đối với những chuyện như thương tâm hay đau khổ gì đó, hai người này thật sự đều chẳng có quyền gì mà lên tiếng, nhún vai cười, cái đề tài này cũng chỉ nói cho vui mà thôi. Được một lát, ăn sáng xong thì hai người rời khỏi tiệm, cùng lúc bung lên hai cây dù, xuyên qua dòng người hối hả. Nguyên Lại Triêu Sang vừa đi, vừa đem nút cài bên ống tay áo gài chặt lại: “Chuyện ngày mai, có hai ngày điều tra là đủ thông tin rồi, ngươi còn tính làm gì nữa đây !?”

    Gã đồng bọn nhìu nhíu mày, ánh mắt dõi về phía sông Seine đằng trước: “Xác nhận nhiệm vụ một chút, rồi đi tảo mộ !”

    “Natalie à !?”

    “Ừ, lần đầu làm mấy chuyện thế này, có biết cần lưu ý những gì không !?”

    “Tảo mộ, chính là đi quét dọn đó !”

    “Ồ, là quét dọn à !?”

    “Xem lúc còn sống người ta thích ăn gì thì mua cho họ…”

    Hai người dừng lại tại dầu đường, nhìn dân tình qua qua lại lại, đều có chút buồn cười, trên tay hai thằng đều đã vấy máu một đống sinh mạng, những chuyện như tảo mộ này, đã bao giờ làm qua đâu chứ, nhưng nghĩ đến có lẽ cũng phải, tảo mộ chắc chỉ là quét dọn mà thôi. Gã đồng bọn gật gật đầu, tiêu hóa ý nghĩa của đoạn hội thoại vừa rồi, sau đó duỗi tay chỉ về bên trái, Nguyên Lại Triêu Sang chỉ chỉ về bên phải, vừa bước được vài bước, sau lưng lại truyền đến tiếng nói: “Ờm, nói sao nhỉ…”

    “Cái gì !?”

    “Ý kiến cá nhân thôi, nếu thật sự ngươi đã có người nào đó rồi, dắt bừa một đứa khác về cho anh em xem mặt cũng không tệ đâu.”

    Nguyên Lại Triêu Sang gật đầu nhẹ một cái: “Thế thân !? Di dời mục tiêu hả !?”

    “Ừm, dời đi mục tiêu !”

    Sát thủ cũng được, đặc công cũng thế, những người sống trong bóng tối như bọn họ đều chẳng có gì phải vướng bận, bởi một khi bị tập kích, kẻ địch có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thế giới này không nói đạo đức. Có lẽ là do nhận thấy một yếu tố bất ổn đang nhen nhúm trong lòng hắn, gã đồng bọn này mới nói như vậy. Mặc dù là đồng bọn hợp tác, nhưng đối với việc riêng của đối phương, những người có thể nhắc nhở hắn như vậy thật sự không nhiều lắm, Nguyên Lại Triêu Sang cười cười: “Được rồi… ngươi trước giờ vẫn luôn lý trí như vậy.”

    “Thích hợp sinh tồn thôi mà !”

    “Có trường hợp đặc biệt nào không !?” Nguyên Lại Triêu Sang lại nói: “Ví dụ… như đối với Natalie chẳng hạn !?”

    “Ngươi muốn nói đến tình yêu !?” Nói về người đã chết này, gã đồng bọn kia nghĩ nghĩ: “Ta nghĩ, chắc là không phải đâu. Nói chung, không rõ ràng lắm, nhưng thực sự, lúc cô ấy chết, ta cũng cảm thấy có chút khó chịu.”

    “Có lẽ là ấn tượng quá sâu, cũng có lẽ là mấy cảm giác liên tiếp cùng trùng hợp ở một chỗ đấy !”

    “Ấn tượng, cảm giác liên tiếp…” Gã thanh niên có hình dáng vô cùng bình thường kia trong đám người nở một nụ cười: “Hiểu rồi, tuy không cách nào chia sẻ cảm xúc, nhưng ta nghĩ, ta biết nó là loại cảm giác gì !”

    “Buổi tối gặp”

    “Buổi tối gặp.”

    Bọn họ xoay người, mỗi người đi một ngả.



    Hắn cười khẩy, xuyên qua màn mưa dưới phố Paris.

    Vì sinh tồn thôi mà.

    Tính mạng không bao giờ đơn giản như vậy, đối với bất ký sinh mệnh nào, thứ này luôn mang đủ loại sắc thái ý nghĩa.

    Hắn trở thành sát thủ với danh hiệu “Mộng ảo” (Mugen), gần đây nhất thì mới đổi thành Bạch dạ (Byakuya). Danh hiệu cũng chỉ là danh hiệu, đối với hắn cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng nhiều người đã từng nói, danh hiệu này rất thích hợp với hắn. Rõ ràng hắn đang sống, nhưng hoàn toàn chẳng có chút cảm giác gì của nhân sinh, rõ ràng đã giết chết mục tiêu, lại xem như chưa từng có gì xảy ra. Thậm chí nếu cần thiết, có bỏ mạng cũng chẳng sao cả, hắn giống như một người bình thường, lao động đều đặn như ăn cơm. Những chuyện như giết người đối với hắn, chẳng có tính chất hủy diệt khủng bố gì, cũng chẳng đem lại chút chán chường vô vị nào, tất cả… chẳng có gì đặc biệt, cứ như vậy… lại có vẻ vô cùng hợp lý.

    Giết người chỉ là giết người, giống nhau cả, giống như mỗi người đều phải có việc để làm. Giống như lúc đi học, am hiểu cái gì nhất thì ra trường sẽ làm cái đó, nói cái gì thân bất do kỷ hay dòng đời xô đẩy chẳng có bất cứ ý nghĩa gì, hiện tại vẫn sẽ là hiện tại, do quá khứ không thể nào sửa chữa chất chồng lên mà thành. Có người làm công nhân kỹ thuật, có người đá banh, có người đánh đàn dương cầm, mà hắn chỉ giết người, chẳng có gì bất thường cả. Hắn vì thế cũng chẳng có chút cảm xúc thống khổ hay khó xử nào. Những trường hợp khó khăn cũng đã từng gặp qua, nhưng cũng giống với gã công nhân kỹ thuật gặp khó khăn lúc sửa chữa máy móc, vận động viên không đủ thực lực tham gia trận bóng lớn, đàn dương cầm gặp một khúc nhạc khó chơi, các ngành nghề, ngành nào chẳng có cái khó của nó, đều phải vượt qua cả thôi.

    Không thể nói hắn yêu mến hay chán ghét cái nghề sát thủ này được, nói đơn giản thì, trên thế giới này không có mấy chuyện có thể đả động đến tâm tình hay tính cách của hắn. Trời sinh ra hắn đã có một khả năng lý giải sự việc một cách tường tận, biến những cái phức tạp thành những cái nhỏ lẻ đơn giản. Đối với máy móc, dễ dàng nắm bắt nguyên lý vận hành của nó, đối với các quy tắc, có thể xác định được rõ đâu mới là trụ cột, chuyện như thế nào thì quy tắc của nó là nên như vậy, có những khuyết điểm gì, hắn đều nắm rõ. Cho dù là pháp luật, đạo đức, giá trị quan phổ biến v…v… đều có thể chia nhỏ thành từng cái đơn giản, liếc mắt một cái, sự vật đều do mấy cái hạt nhỏ xíu sắp xếp lại mà thành, nếu nhìn kiểu này, kim cương hay cục than cũng chẳng khác gì nhau, một đám nguyên từ Cacbon và Hidro trộn lẫn mà thôi.

    Bởi vậy, hắn có thể lý giải những cảm xúc có thể tồn tại trong một người, nhưng không cách nào thể nghiệm cũng như lân lan cảm xúc đó của họ. Hắn biết được cảm xúc của Nguyên Lại Triêu Sang là gì, từ đâu mà đến, vì sao mà hắn giãy dụa thống khổ, biết được rồi cũng sẽ không cảm thấy miệt thị, hay sợ hãi rằng một ngày nào đó mình cũng như vậy, lâm vào những tình cảnh tương tự như thế, thí dụ như tình yêu, thí dụ như chờ đợi lo lắng, ví dụ như đau đớn tê tâm liệt phế, đối với hiện tại, hắn vẫn luôn giữ một tâm tình bình tĩnh tới lạnh lùng.

    Có thể lý giải, nhưng không tài nào chia xẻ.

    Nếu có thư, thì đọc. Có bức tranh thì thưởng thức, có đàn dương cầm thì diễn tấu, có chuyện cần thì ca hát cũng không sao cả. Có xe thì lái, có nhiệm vụ thì hoàn thành, có súng thì bắn, cần giết người thì giết người.

    Trên thế giới đã có âm nhạc, vậy cũng nên có vũ đạo đi kèm. Thế giới này cũng đã chấp nhận như vậy, không ai thấy nó kỳ quái hay có gì đặc biệt cả.

    Ở một cửa hàng ven đường, hắn mua một bó hoa, sau đó lên xe đến khu số bốn của Paris, gần tòa nhà lớn và quảng trường trung tâm thành phố chuyển hướng vài vòng, đại khái vào lúc mười giờ rưỡi, mới đi đến một quán café gần khách sạn, lại ngồi xuống. Quán café này có góc nhìn rất thoáng, hắn lại ngồi gần cửa sổ, gọi một ly đồ uống, lặng lẽ thưởng thức âm nhạc.

    Tư liệu, tập tính của mục tiêu đều đã được trụ sở cung cấp khá đầy đủ, nhưng có rất nhiều thứ cần xác nhận lại. Nếu muốn tự mình hành động, tất nhiên cũng phải tự mình điều tra một chút. Hắn và Nguyên Lại Triêu Sang có chút khác biệt.

    Đối với thành phố Paris này, hắn đến cũng không phải là lần đầu tiên, gặp gỡ Natalie cũng là ở chỗ này, về sau còn quay lại vài lần nữa, sau khi Natalie chết, hắn cũng chôn cô ấy ở đây. Đối với hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần quan sát một chút những biến hóa nho nhỏ gần đây thôi, cái hắn muốn điều tra chỉ là về người và những sự vật linh tinh khác.

    Nhắc tới Natalie, hắn lại thấy có chút phiền não.

    Rốt cuộc cô ta thích ăn gì đây !?

    Mọi thứ đều nhớ rõ, mỗi thứ đồ đạc của cô ấy, lúc trước tổng hợp lại, check list đủ ghi thành một quyển sách, nhưng bây giờ nhớ lại, cảm giác có chút không chân thực, giống như ngồi ở rạp chiếu phim xem truyện xưa của người khác vậy. Cô ấy đã chết rồi, có thể coi như chính mình giết chết, nhưng cũng chẳng sao, dù sao tính mạng luôn phải có hồi kết của nó, có kết thúc mới có thể viên mãn được. Mình rồi cũng sẽ có ngày như vậy, rõ ràng thôi.

    Vừa nghĩ như vậy, lúc nhân viên bồi bàn tóc vàng ăn mặc chỉnh tề, đưa tới quyển menu, ngoài trời mưa lại xuất hiện hai cỗ xe vòng vào, ngừng trước cửa khách sạn gần quán. Mục tiêu của hắn theo sự bảo hộ của đám vệ sĩ, bước từ trên xe xuống.

    Tay hắn cầm bó hoa, xuyên qua lối đi tới đại sảnh khách sạn, lúc bước tới hành lang chính tiền sảnh, cái điện thoại bên hông hắn đột nhiên vang lên, số này là đặc biệt, chỉ có một người biết, hắn đưa điện thoại lên nghe: “Ờm.”

    “Vừa rồi nhận được tin tức, có người vừa mò thông tin nhiệm vụ của chúng ta, tuy nhiên trình tự hơi khác một chút, có lẽ là hai thằng kia… Chư Thần Vô Niệm, sắp tới Paris rồi đó !”

    Vừa nói chuyện, hắn vừa tiếp tục đi tới đại sảnh, cùng lúc hướng tới chỗ đám người kia , mục tiêu – gã nhân viên chính phủ vẫn ở giữa, hắn nhân lúc đám bảo vệ không chú ý, muốn chen qua vượt tới trước thì bị một gã bảo tiêu đưa tay ngăn lại, hai người đụng vào nhau, bó hoa trên tay rơi xuống, mấy cánh hoa tung bay.

    “Ấy… không sao… không sao… để tôi tự làm.”

    Hắn cúi người xuống nhặt lại bó hoa. Gã bảo tiêu va phải hắn cũng cúi xuống nhặt cùng, sau một hồi loạn xạ, hắn quăng bó hoa vào thùng rác, đi ra ngoài cửa, gã chính khách thì theo đám bảo an tiếp tục đi tới chỗ thang máy.

    Cất điện thoại đi, hắn nhíu nhíu mày.

    Bắt đầu phiền toái rồi đây, có nên kết thúc nhiệm vụ này nhanh một chút không nhỉ !?

    Quay đầu nhìn lại, cửa thang máy trước mặt đám người kia từ từ mở ra, thân thể gã chính khách hiển lộ rõ trong tầm mắt. Rút súng bang cái là chết, cũng không phải không nắm chắc, nhiệm vụ lần này cũng không phức tạp lắm, khinh suất manh động một chút cũng không sao cả, hắn đưa tay lên góc áo, trong nháy mắt, trong đầu hiện ra vài suy nghĩ không rõ ràng.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Phản hồi góp ý cho bản dịch ở đây.
    Lần sửa cuối bởi zozohoho, ngày 30-04-2014 lúc 19:16.
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.

  4. Bài viết được 51 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,Allelujah,BaBeo,canbothang,chieuthubay1090,cjcmb,crazyboy74,dau_dat,dichphong12,dombz,doremonkl,Dương Thiên Mạc,hai@ya,Hàm Nguyệt,honchong,htluu,htx76,hunterxtn1991,huy_cuf,iceteazz,inocker,jamesph66,kmcgtr,kyohei,LangTuTramKha,longphiduongkk,matoc,Nghịch Thiên Di Hành,ngtrungkhanh,nguyenduy1k,NguyenHoang,nh0cksoi,Nha Lang,nhiduonggia,niemdc1,noobpro,nsguyenan,phiêu!,phongvu9x,quânkhuthủđô,shevaanh,SilverTsubasa,simi1988,swatpig,ThanChet,thanhsontainhan,Thư Kiếm Phong Tình,tinhtuongdoidvs,yesayoke,Đại Thánh,Độc Cô Tứ Lang,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định


    Ẩn sát (隐杀)

    Tác giả : Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
    Thể loại truyện : Đô Thị - dị năng
    Người dịch : Zozo hoho (răng hô)

    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện - Bản vietphase edit của Decepticon.

    Chương 1 - phần 4

    Khai vị ngoại thiên



    Gõ nhanh nên rất dễ sai chính tả, ai bới đươc cứ pm mình để sửa nhé.
    Chap này có đoạn cam quýt gì đó rất khó dịch =)) nên mình chém, đừng ném đá.



    4.

    “Không cần đâu, để mình tự làm là được rồi !”

    Dưới ánh đèn cùng hệ thống sưởi hơi ấm áp, Nhã Hàm vén ra tấm rèm treo dày cộp, bước ra từ phòng tắm, mang theo một đoàn hơi nước tiền hô hậu ủng. Cô lấy một chiếc máy sấy, từ từ sưởi khô mái tóc đen nhánh trải dài, “bạn tốt” Lý Nhược Lâm thì đang nằm dài trên giường, đem cái gối kê cao nhàn nhã.

    “Bây giờ còn chưa mở cửa à !? Không sợ ế khách sao !?”

    “Không sao, để chiều mở cũng được !”

    Gian phòng này tọa lạc tại một dãy phố của khu thứ tư thuộc Paris, Lý Nhược Lâm mở một quầy bán đĩa ở đây, phòng ở thì thiết kế trên lầu. Cô nàng này có xu hướng độc thân, thành ra trong phòng đồ đạc không nhiều lắm, bố trí cũng khá tùy tiện. Trong phòng cũng chất đống khá nhiều sách đĩa các loại, gần cửa sổ có một cái bàn giá sách, đi kèm một cái máy tính, một vài đồ vật linh tinh có chút bề bộn. Tổng thể căn phòng không lớn lắm, nhưng ở cái mùa đông của xứ này, pha chút hơi nước nóng từ phòng tắm, nhỏ nhỏ lại mang tới cảm giác ấm cúng, chính là như vậy.

    Nhã Hàm vừa sấy tóc, ngồi xuống bên giường: “Kể ra cũng thật hâm mộ cậu, sống một mình chẳng ai quản. Không có gì phải lo nghĩ.”

    “Cái này thì có gì mà hâm mộ !?” Lý Nhược Lâm ném qua một ánh mắt nghi hoặc lẫn khó hiểu, sau đó như hiểu ra cái gì, mắt cong cong lên như một vầng trăng khuyết: “Đúng là có sướng mà không biết hưởng, như mình mới phải hâm mộ cậu nè ! Nhà có công ty lớn, biệt thự xe hơi xếp hàng dài, vô số người theo đuổi, có khi lần sau nhìn thấy bác trai phải hỏi chút, xem người ta có thiếu vợ bé hay không ! Mình đối với kinh doanh cũng có nhiều điểm tâm đắc lắm đó !”

    “Phiền toái lắm ấy, chỉ riêng quản lý công ty cũng đã mệt chết rồi...” Nhã Hàm thở dài, buông mình nằm xuống giường, cái máy sấy rơi xuống đệm lại nảy lên. Lý Nhược Lâm đang kê cao gối dựa lưng vào, lúc này cũng xếp lại rồi nằm xuống: “Quên còn chưa hỏi, tự dưng cậu chạy tới đây, rốt cuộc là làm sao thế !?”

    “Bức hôn !”

    “Với Hứa Mặc hả !?”

    Nhã Hàm nhếch miệng: “Cũng không phải chỉ có anh ta ! Ai cũng được, nói tóm lại là phải lấy chồng rồi !”

    “Mang thai là được !?”

    “Nhà muốn có em bé !”

    Lý Nhược Lâm gật đầu có vẻ hiểu. Nhà họ Trương của Nhã Hàm có thể coi như một gia tộc cỡ trung, không lớn không nhỏ, Trương Kính An – bố của Nhã Hàm chỉ có mỗi một mụn con gái, không người nối dõi, dưới tình huống như vậy, trách nhiệm của Nhã Hàm tự nhiên phải rất nặng. Chuyện tình cảm chưa nói đến, bản thân Nhã Hàm từ nhỏ đã có bệnh, thận có vấn đề dai dẳng không thể nào trị dứt, lại còn là người thừa kế công ty lớn, không thể gả bừa cho nhà nào đấy rồi ở vậy giúp chồng dạy con làm vợ hiền dâu đảm được. Cha già đối với con gái có lẽ cũng không quá nghiêm trọng ép buộc cô phải kết hôn, nhưng vẫn hi vọng cô có một đứa bé, tốt nhất là con trai để còn thừa kế cái sản nghiệp to đùng kia của nhà họ Trương chứ.

    “Nói thế thì... mình vẫn thấy Hứa Mặc thích hợp với cậu nhất... Anh ta thích cậu, nhà lại có một anh trai kế thừa sản nghiệp hộ rồi, mình nhớ tính cách của anh ta cũng khá hiền lành, có lẽ đi ở rể cũng không có ý kiến gì đâu. Huống hồ bây giờ còn có chế độ ở rể không nhập họ nữa cơ mà, lấy cậu cả nhà anh ta đều sướng rơn ấy chứ ! Quá tiện rồi.”

    (Ở rể theo như bên trung của thì phải đổi thành họ vợ thì phải, con sinh ra cũng mang họ vợ. nhưng bây giờ xã hội hiện đại rồi, người ta không chơi trò đó nữa ! )
    “Cái gì mà tiện với chả không tiện. Mình thật sự chẳng có hứng thú gì với Hứa Mặc, anh ta tốt tính thật, nhưng cứ có cảm giác làm mình thấy thiếu thiếu gì đó !”

    “Cảm giác kích thích ấy hả !?” Lý Nhược Lâm mở to hai mắt: “Tính cách Hứa mặc đúng là hơi quá bình thường...”

    “Cũng không phải... cậu không đem mình ra biến thành mấy đứa trẻ thích tìm cảm giác lạ chứ !?”

    “Trẻ trâu tất nhiên không phải, nhưng mà cậu ấy, chính là loại nhìn có vẻ ngoan ngoan tử tế, nhưng thực chất bên trong nội tâm lại là loại phụ nữ cuồng dã, mình còn không biết sao !? Chính là lúc nào cũng hi vọng có được một đoạn cảm tình oanh oanh liệt liệt bao lấy, được người chinh phục, có như vậy mới muốn cùng người ta buông bỏ hết thảy, tính cách con gái phương Đông truyền thống đều là như thế, nói trắng ra là dở hơi đó...”

    “Nói mò !” Nhã Hàm nở nụ cười.

    Hai cô gái cứ như vậy nằm dài trên giường, được một lát, Lý Nhược Lâm bật người, hào hứng bừng bừng: “Tối nay mình sẽ mang cậu đến một buổi liên hoan, có khi giúp cậu tìm được cái tình yêu oanh oanh liệt liệt kia đấy !”

    “Tiệc gì thế !?”

    “Liên hoan tự phát gần đây tổ chức ! Đi thì biết !”

    Nhã Hàm nghĩ nghĩ: “... cậu mới hở hơi !”

    Trên giường, hai cô gái lại nở nụ cười.

    Mùa đông tại Paris hay có mưa, là cái loạn mưa phùn rả rích. So với một trận mưa to hay là tuyết lớn, thì khí trời như vậy càng làm cho người ta có cảm giác gió lạnh ẩm ướt xuyên qua trang phục thấm vào người, vừa rét vừa khó chịu. Lý Nhược Lâm đến tận buổi trưa mới mở cửa quầy băng đĩa của mình, trong tiệm các thể loại đĩa đa dạng phong phú, từ những DVD phim mới nhất cho đến những cái từ nửa thế kỷ trước vẫn còn lưu hành, hôm nay cũng chỉ có vài người say mê thu thập tìm hiểu âm nhạc mới mua được một số.

    Bối cảnh gia đình Lý Nhược Lâm không tốt như Nhã Hàm, nhưng cũng coi như là có điều kiện, cô không thiếu tiền. Mở cửa hàng đĩa này thuần túy chỉ là do hứng thú, để giết thời gian. Tự tay sắp đặt từng cái đèn trên giá đĩa, gài vào những cái móc hay trang sức đáng yêu để tôn chúng nó lên, có thêm một hệ thống sưởi hơi ấm cúng, men theo sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lập tức có thể nhìn ra sự đối lập giữa ấm áp và lạnh lẽo chỉ qua một lớp kính, ở trong một không gian ấm áp giữa lòng cái lạnh như vậy mà tận tình hưởng thụ âm nhạc, là một việc khoái ý cỡ nào, hạnh phúc ra sao, không nhiều người có thể hiểu được, hoặc làm được.

    Trong tiệm ngoại trừ Lý Nhược Lâm còn có một nữ sinh viên Trung Quốc được tuyển dụng hỗ trợ. Lý Nhược Lâm gọi nàng là Tiểu Đường, khoảng 18-19 tuổi, bộ dáng thanh tú đáng yêu, cách ăn mặc cũng rất hợp thời, là người Pháp gốc Hoa nên tiếng Trung cũng không phải thực sự tốt lắm. Sau khi nghe Lý Nhược Lâm giới thiệu qua về Nhã Hàm, cô này mở miệng một tiếng: “Chụi Nhã Hàm !” nghe cũng khá vui tai, có chút đáng yêu. Ăn xong cơm trưa, Lý Nhược Lâm giao cửa hàng lại cho Tiểu Đường, cùng Nhã Hàm mở ô lên đi thăm một số người Trung Quốc ở phụ cận.

    Cứ như thế đến khoảng ba bốn giờ chiều mới từ một nhà dân đi ra, hai người ở dưới cùng một cái ô, động tác khá thân mật, cười cười nói nói. Đến một khúc rẽ nào đó đột nhiên lại chuyển đề tài, nói về cha mẹ Lý Nhược Lâm, đối với hai vợ chồng bọn họ, Nhã Hàm tất nhiên cũng có biết, từ nhỏ vẫn hay gọi là cô chú rất thân thiết, mấy năm trước họ bị tai nạn ở Pháp rồi qua đời, được chôn ở một nghĩa địa cách đây không xa.

    Không giống với nhiều thành phố khác, Paris có rất nhiều khu nghĩa địa, nổi tiếng một chút còn có thể làm thắng cảnh du lịch. Khu nghĩa địa phía trước thì không được như vậy, vì tọa lạc tại một khu dân cư buôn bán, được một hàng rào thép bao quanh, giữa nền trời u ám có vẻ tĩnh mịch yên ắng. Hai người đi qua cổng tới trước một bia mộ đã bị mưa xối xả mài mòn, Lý Nhược Lâm nhẹ giọng cười nói:

    “Ngày mai phải mua mấy quả quýt, lúc trước bọn họ rất thích ăn, nhưng không phải cái loại cắt sẵn trong siêu thị, bố mẹ mình thích dùng tay bóc cơ, trong nước gọi là gì ấy nhỉ !?”

    “Việt Nam gọi là quýt thôi ==”

    “Ừ thì là quýt. Bên này bán cũng khá nhiều, nhưng vỏ mỏng, rất khó bóc...”

    Lý Nhược Lâm thở dài nhìn bia mộ cha mẹ, thao thao bất tuyệt về mấy cây quýt, lại nhìn thấy mặc dù là mùa đông, nhưng vẫn còn có mấy cây cỏ dại ương ngạnh mọc ra, cô ngồi xổm xuống thuận tay nhổ đi, lúc đứng lên mới có hơi nghi hoặc nhìn sang cô bạn bên cạnh:

    “Nhã Hàm !?”

    “Cậu xem người kia, thật kỳ lạ !”

    “Ừ !?”

    Nhìn sang hướng Nhã Hàm chỉ tay, Lý Nhược Lâm mới để ý.

    Cũng dưới cơn mưa nhỏ như vậy, cách hai người khoảng 3m, ở một phần mộ phía trước, có một thanh niên phương Đông ngồi chồm hỗm ở đó, giống như một người tảo mộ bình thường, giống như Lý Nhược Lâm vừa rồi thuận tay nhổ đi cỏ dại trên mộ cha mẹ, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, bộ dáng của hắn thực sự quá chuyên chú, tạo một cảm giác kỳ quái, người này... thật sự tự coi mình là người quét mộ !?

    Nói như thế nào cũng được, hắn ngồi ở đó, thật sự là quá mức tập trung, một tay cầm thuốc tẩy, một tay cầm giẻ lau, ra sức tẩy rửa mọi ngõ ngách trên bia mộ, kể cả những khe hẹp trên các đoạn chữ khắc ở bia đá. Mưa rơi, hắn cũng không mở dù, cứ để mưa tùy ý nhỏ giọt lăn xuống trên gương mặt. Tóc hắn đã hoàn toàn ướt đẫm, rũ xuống hai bên gò má, quần áo dĩ nhiên cũng ướt nhẹp, với thời tiết như thế này, cho dù là một người khỏe mạnh chỉ sợ cũng sẽ phải lăn ra ốm, nhưng hắn giống như chẳng cảm thấy gì, chỉ chăm chú làm chuyện của mình.

    Dù mỗi bia mộ ở đây đều đã được cơn mưa cọ rửa qua, cũng không có vẻ bẩn, nhưng hắn chăm chú quét dọn như vậy, bia mộ phía trước hắn không bao lâu liền trở nên sạch sẽ tới bất thường, như hạc giữa bầy gà, xem là thấy ngay.

    “Không phải là nhân viên công tác ở đây chứ !?”

    “Chắc không phải đâu...”

    “Ai lại tảo mộ như vậy kìa...”

    Hai cô gái cứ đứng như vậy, thì thào qua lại vài câu, Lý Nhược Lâm ngẫu nhiên nhìn Nhã Hàm, cảm thấy cô gái này nhìn người nọ, bộ dáng đăm chiêu có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Chỉ một lúc sau, người đàn ông kia đã quét dọn xong khu mộ, ngồi xổm vài giây đồng hồ rồi thu lại công cụ quét dọn rời đi, hai người bước tới chỗ đó, nhìn thoáng qua, trên bia mộ là một cô gái với gương mặt xinh đẹp mỹ lệ, phía dưới là tên của cô...

    “Natalie Anne”

    Trừ cái đó ra, cái gì cũng không có.

    “Anh ta nhất định rất yêu cô ấy !”

    “Sao rồi !? Bị anh ta hấp dẫn rồi hả !? Không đẹp trai lắm nha !” Lý Nhược Lâm nhẹ giọng cười: “Nhưng mà... rất có lực, lại hàm xúc, đúng là thích hợp với thể loại như cậu, xem ra cũng là người phương Đông, để mình đi dò hỏi, có khi lại...”

    “Cái gì mà hợp với chẳng... mình chỉ cảm thấy...” Nhã Hàm có chút khó diễn giải: “Chỉ là cảm thấy...”

    Cô không nói rõ được là cảm thấy những gì, thậm chí hình dáng người đàn ông đó cũng không thấy rõ ràng, nhưng đôi mắt chuyên chú dưới hàng tóc rối ướt đẫm nước mưa, giờ phút này giống như một dấu ấn khắc sâu trong trí nhớ, chỉ cần khẽ hồi tưởng, là lại cảm thấy.

    Có lẽ trong ánh mắt đó, chỉ có duy nhất cô gái trong mộ mới là tồn tại tuyệt đối. Cho dù như thế nào, một điểm này thôi cũng làm cho Nhã Hàm cảm động.

    ...



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Phản hồi góp ý cho bản dịch ở đây.

    @Tiểu Tiếu Tà: Có ý kiến gì thì đăng vào topic góp ý hoặc pm cá nhân mình, bức xúc thế nào mà tương thẳng vào topic dịch như người chưa vào diễn đàn bao giờ vậy !? :-J
    Ý kiến cá nhân thì... cảm thấy những hành vi ném đá thẳng mặt như vậy làm topic dịch này càng ngày càng heo hút quá rồi đó.
    Lần sửa cuối bởi zozohoho, ngày 30-04-2014 lúc 19:16.
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.

  6. Bài viết được 48 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,Allelujah,BaBeo,canbothang,chieuthubay1090,cjcmb,dichphong12,dombz,doremonkl,Dương Thiên Mạc,hai@ya,Hàm Nguyệt,honchong,htluu,htx76,hunterxtn1991,inocker,jamesph66,kmcgtr,kyohei,LangTuTramKha,lekieutien,longphiduongkk,matoc,Nghịch Thiên Di Hành,ngtrungkhanh,nguyenduy1k,NguyenHoang,nh0cksoi,Nha Lang,nhiduonggia,niemdc1,noobpro,nsguyenan,phiêu!,phongvu9x,quânkhuthủđô,SilverTsubasa,swatpig,ThanChet,thanhtien_nh,Thư Kiếm Phong Tình,tinhtuongdoidvs,titeo,yesayoke,Đình Tống,Đại Thánh,Độc Cô Tứ Lang,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định


    Ẩn sát (隐杀)

    Tác giả : Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
    Thể loại truyện : Đô Thị - dị năng
    Người dịch : Zozo hoho (răng hô)

    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện - Bản vietphase edit của Decepticon.

    Chương 1 - phần 5

    Khai vị ngoại thiên




    Vì chap này tên các nv sẽ đổi thành tiếng Nhật, nên làm lại bảng tên cho các bạn nào lười tra lại:
    Genrai Chousou = Nguyên Lại Triêu Sang.
    Tastu Myoudou Asahi = Lập Minh Đạo Húc (Gọi tắt là Asahi)
    Shojin Munen = Chư Thần Vô Niệm.
    Mugen no Byakuya = Bạch Dạ Mộng Ảo (Danh hiệu sát thủ hiện tại của Cố Gia Minh - Hiện tại chỉ gọi là Byakuya - Bạch Dạ)
    5.

    Hắn cũng không quá để ý đến hai cô gái trong nghĩa địa vừa rồi, đối với cái nhìn không có mấy ác ý từ người qua đường, bản năng của hắn không có cảnh báo gì cả, như vậy không cần quan tâm quá nhiều.

    Hắn vốn rất ít khi đến nghĩa trang, ngoại trừ vì một số nhiệm vụ ngẫu nhiên, đây là lần đầu tiên hắn đến vì muốn bái tế một người nào đó.

    Hắn từng coi việc bái tế này là một hành vi vô nghĩa, người đã chết, xây một nấm mộ, cũng không có nghĩa là người có thể dựa vào mộ địa mà sống, chết chính là biến mất. Về phần thi thể thì cho dù được đặt trong mộ, hay đem đi hỏa táng, hoặc là ném xuống ao, hoặc là bị ăn hết, đối với người đã chết cũng chẳng ảnh hưởng gì.

    Thế thì tại sao phải tới đây !? Chính hắn cũng không rõ ràng, là cảm giác muốn nhắn nhủ gì đó, hay do đau lòng, hoặc là Natalie khi chết đi đã thực sự gieo vào lòng hắn một dấu ấn nào đó !? Dĩ nhiên hắn cũng không phải hoàn toàn là một người máy vô cảm, nhưng kể cả như vậy, khi chạy đến trước nấm mộ của cô ấy, ngoại trừ toàn tâm toàn ý làm việc quét dọn, hắn lại phát hiện, mình thực sự chẳng có gì để nói cả.

    Ngươi là hạng người gì, ta là hạng người gì, đều đã rõ ràng cả rồi, dù là đã từng có giấu diếm với lừa gạt, nhưng tới thời điểm cuối cùng cũng nên rõ ràng một lần đi.

    Đi ra từ nghĩa trang thì toàn thân đã ướt đẫm, hắn thuê một cái nhà trọ gần đó, tắm rửa thay quần áo, uống ly café, nhớ về Natalie, nếu như nói có chút gì đó không rõ ràng làm hắn còn cảm thấy nghi hoặc, chính là tại phút giây cuối cùng đó, cô ấy nằm trong lòng hắn có nói vài lời, nhưng bẵng đi hai năm, rốt cuộc là nói gì, hiện tại đã không còn nhớ gì cả. Ngoại trừ khoảng trống mờ mịt về ký ức trước năm mười tuổi, trong cuộc đời của hắn, đây chính là điểm mù duy nhất.

    Sắp về đêm, sắc trời dần dần tối xuống, hắn xuống nhà ăn dưới khách sạn, ăn một miếng thịt bò vừa đủ, sau đó gọi taxi đến chỗ hẹn gặp với Genrai Chousou.

    Lại nói Paris làm nơi trị an hỗn loạn nhất cả nước pháp, tuy nhiên cũng không thể vơ đũa cả nắm, nói tóm lại càng bên cạnh phía bắc càng rõ ràng. Bên ngoài thường nói Paris tự do lãng mạn, nhưng trên thực tế cũng có thể nghĩ ra được mấy từ tự do lãng mạn này là cùng cá tính, đường hoàng một mình chia đều. Do hôm này là một ngày mưa phùn kéo dài, nên khu số 18 so với ngày thường ít người đi lại hơn một chút, chỉ có từng dãy đèn đường ở trong mưa lạnh tiếp tục công việc của mình. ĐI xuyên qua một lối đi của tòa nhà lớn cũ kĩ, tiến vào gian phòng, hắn thấy được mặt ba người, cùng lúc nhìn qua,tối om.

    Genrai Chousou ngồi cạnh bàn, cầm súng lên lau lau. Bên cạnh hắn là một gã thanh niên mặc áo thể thao màu lam, hai tay đút túi áo thoạt nhìn có chút sán lạn, là gã Asahi, đã lâu không thấy. Tuy hắn cùng với người này thỉnh thoảng cũng gặp qua, nhưng chẳng giao tiếp mấy, chỉ có điều thấy gã này ở đây, tức là cộng tác viên Shojin Munen của hắn cũng đến.

    “Ha, chú tàu đáng thương.”

    Hắn vừa vào cửa, một gã mặc áo gió màu đen trong nháy mắt liền giơ súng ngắn giảm thanh, đồng thời nhe răng cười, tay không do dự bóp cò.

    Hắn nghiêng đầu, viên đạn xẹt qua tai hắn, vách tường phía sau lưng nổ bung, mấy mảnh đá vụn bay lên.

    “À, còn chưa biết ai đáng thương…”

    Thời gian vô cùng ngắn ngủi, hai câu đối thoại lạnh nhạt kèm theo hai phát bắn ra, liên tục khiến vách tường nổ bung, gạch vụn mạt phấn bắn ra tứ phía, ba phát tổng cộng bắn đều nhau, cách nhau mỗi phát không chỉ một mét. Lời vừa dứt, đã có bóng người tiếp cận Shojin Munen, cánh tay người nọ vung lên, vẽ một đường vòng cung đẹp mắt trên không, đem cánh tay cầm súng của hắn quấn lấy, thuận thế ép xuống, trong không khí giống như mơ hồ thấy được một dòng nước xoáy.

    Chíu.

    Phát thứ tư bắn ra, xuyên sát qua nách người kia, gạch men sứ dưới chân vỡ vụn vẩy ra, cánh tay Shojin Munen bị đè xuống, giống như bị dòng nước xoáy kia quấn vào, vừa muốn thoát ra, súng trên tay đã bị đập văng đi mất.

    Súng bay sang chỗ Asahi, gã này vươn tay muốn đón lấy, trên mặt vẫn còn đang cười cười, rồi lại đột nhiên thấy quần áo Byakuya đang giao thủ cùng Shojin Munen có chút giật giật, một cái nòng súng chả biết từ đâu thò ra, tay hắn như thiểm điện co về, tiếng súng giảm thanh vang lên, khẩu súng ngắn của Shojin Munen hắn sắp tiếp được lại bị một viên đạn đánh bay đi, đập vào vách tường rồi lại văng trở về.

    Hắn lại muốn tự tay chộp lấy, Shojin Munen bên kia vốn đang chìm trong vùng nước xoáy của Byakuya đột nhiên lại lùi về được, xoay người, tay trái vũ lộng, một tiếng gió giật giống như muốn xé toạc cả phiến không gian vang lên. Ở bên cạnh, Genrai Chousou đã chùi xong súng, nòng súng giống như vô tình mà hữu ý hướng về bên Asahi, lúc này khẩu súng bị bắn lung tung kia đã văng tới sát đầu ngón tay hắn.

    Uỳnh một cái, vô số gạch đá bay lên, vách tường cạnh cửa xuất hiện một vết cắt dài khoảng 7-8m, sâu đại khái mấy cm, sức gió từ siêu năng lực của Shojin Munen vẫn còn chưa dứt, làm cho khẩu súng sắp bay tới tay Asahi lại một lần nữa đổi hướng, tiếp tục văng vào tường, lạch cạch vài cái rồi cũng rơi được xuống đất.

    Gian phòng bắt đầu yên tĩnh lại, chỉ còn mấy mảng phấn vụn trên tường vẫn còn đang rơi rơi.

    Bốn người, lúc này mỗi người đều đã cầm một khẩu súng, Shojin Munen và Byakuya chĩa súng vào nhau, Genrai Chousou và Asahi cũng đều cầm súng, nhìn giống như vô tình xoay nòng về phía đối phương, không khí cứ như vậy đọng lại.

    Nếu có người bên ngoài nhìn vào, từ cực tĩnh chuyển sang cực động mới chỉ có vài giây mà thôi rồi lại an tĩnh lại như một màn vừa rồi chỉ là hư ảo. Byakuya vào cửa, Shojin Munen bắn liền bốn phát súng, sau đó súng bị đánh bay, Asahi muốn tiếp lấy, hắn lại đem súng bắn bay, tiếp theo Genrai Chousou lại bổ sung một súng nữa, Shojin Munen đã chém ra một lưỡi đao gió, đánh vỡ vách tường, mưa ở bên ngoài vẫn cứ rơi như vậy, ngọn đèn màu vàng trong phòng đã có chút lay động.

    Vài giây sau, đầu tiên là Asahi giơ tay, nở nụ cười: “Ta đầu hàng, dù sao cũng không phải theo chủ nghĩa quân phiệt cảm tử gì, hai người cứ nổ súng bắn bỏ hắn đi, ta cái gì cũng không nói…Mà có muốn uống café không !? Ta ra ngoài mua đây !”

    Mý mắt Genrai chousou thoáng buông lỏng, dùng cái khăn màu lam tiếp tục lau súng. Lại được hai giây trôi qua, đến lượt Byakuya hạ tay trái đang cầm súng xuống, chỉ chỉ một chỗ trong góc phòng: “Chỗ đó có café”

    Shojin Munen giang hay tay ra, nhìn Genrai Chousou, lại nhìn Asahi, thật lâu sau mới nhếch miệng: “Các người cũng chẳng yêu nước.”

    “Được rồi, được rồi, ta không yêu nước, nhưng ta yêu ngươi ! Munen, còn Byakuya nữa… thế rốt cuộc có uống café không đây !? A đúng rồi, danh hiệu gần đây nhất của ngươi là Byakuya phải không !?”



    Hai giờ sau, Genrai Chousou và đồng bọn từ khu nhà đi ra, dọc theo mái hiên trải rộng có thể che đi chút mua hắt, tiếp tục đi một đoạn:

    “Mai là hành động rồi.” Genrai Chousou nói: “Hôm nay ngươi đã gặp qua mục tiêu, kết quả thế nào !?”

    “Tính cảnh giác của bảo tiêu cũng khá, nhưng vấn đề không lớn. Nghe nói ngày mai… hắn có cuộc hẹn với một gã người Mỹ tên là Charley Wilson !? Gã Charley Wilson này là mục tiêu của bọn Shojin !?”

    “Đã kiểm tra một chút, là thật đấy.”

    “Được rồi, vậy phải định lại kế hoạch thứ hai trước đã !”

    Lời tiếp lời, bóng dáng bọn họ biến mất dưới làn mưa đêm.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Phản hồi góp ý cho bản dịch ở đây.
    Lần sửa cuối bởi zozohoho, ngày 30-04-2014 lúc 19:16.
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.

  8. Bài viết được 40 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,Allelujah,BaBeo,blackstar1991,canbothang,chieuthubay1090,cjcmb,crazyboy74,dichphong12,dombz,doremonkl,Dương Thiên Mạc,hai@ya,Hàm Nguyệt,honchong,htluu,htx76,hunterxtn1991,inocker,jamesph66,kmcgtr,kyohei,lekieutien,longphiduongkk,matoc,Nghịch Thiên Di Hành,ngtrungkhanh,nguyenduy1k,NguyenHoang,nh0cksoi,nhiduonggia,niemdc1,phongvu9x,quânkhuthủđô,SilverTsubasa,swatpig,ThanChet,thanhtien_nh,Đại Thánh,Độc Cô Tứ Lang,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định


    Ẩn sát (隐杀)

    Tác giả : Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
    Thể loại truyện : Đô Thị - dị năng
    Người dịch : Zozo hoho (răng hô)

    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện - Bản vietphase edit của Decepticon.

    Chương 1 - phần 6

    Khai vị ngoại thiên




    Vì chap này tên các nv sẽ đổi thành tiếng Nhật, nên làm lại bảng tên cho các bạn nào lười tra lại:
    Genrai Chousou = Nguyên Lại Triêu Sang.
    Tastu Myoudou Asahi = Lập Minh Đạo Húc (Gọi tắt là Asahi)
    Shojin Munen = Chư Thần Vô Niệm.
    Mugen no Byakuya = Bạch Dạ Mộng Ảo (Danh hiệu sát thủ hiện tại của Cố Gia Minh - Hiện tại chỉ gọi là Byakuya - Bạch Dạ)
    6.

    Mười một giờ đêm, mưa đã nhỏ hơn, cũng có xu thế sắp ngừng. tại một rừng cây nhỏ cách biệt thự của ngài phó thị trưởng Paris không xa, một gã đàn ông mặc áo gió màu đen nhìn qua nhìn lại chỗ con đường mòn, thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với Asahi đang cúi đầu đốt thuốc phía sau.

    “Ngươi có cảm thấy bộ quần áo này có quá nổi bật không !? Nhất quyết không muốn đổi hả !?”

    “Hôm nay ta không muốn giết người, ta là thiếu niên phơi phới, mặc quần áo thể thao là đam mê của ta, huống gì nếu ngươi có mặc đồ đen kín mít như đặc vụ...” Mưa bụi đều đều, cho dù đứng dưới tán cây, muốn bật chút lửa vẫn hơi khó làm, Asahi cố gắng thử tiếp mấy lần: “Cho dù ngươi mặc như đặc công hay sát thủ, đứng dưới đèn đường, người ta vẫn nhìn thấy thôi mà !”

    Shojin Munen nhìn lên cái đèn đường phía trên đầu: “Ta phải đứng ở chỗ sáng đến lúc mục tiêu lại gần còn nhìn cho rõ ràng chứ !”

    Tastu Myoudou Asahi cúi đâu hút thuốc không để ý tới hắn, hơn mười giây sau, mới ngẩng đầu nhả ra một vòng khói: “Có vẻ có lý.”

    Vừa nói chuyện, ba cỗ xe có rèm che từ xa chạy tới, dừng lại ở cửa vào biệt thự, bảo tiêu trên xe bắt đầu bước xuống, sau đó là gã phó thị trưởng kia. Shojin Munen quay đầu lại hỏi: “Ngươi bắn hay ta bắn !?”

    “Ta đã nói hôm nay không giết người mà !”

    “Cái này cũng không tính là giết người, chúng ta nổ súng chỉ là để cảnh cáo bọn họ thôi, rất đã nghiền.” Shojin Munen nhìn hắn vài lần, có chút tiếc nuối: “Ngươi không làm thì để ta vậy !”

    Cả con đường chẳng có bóng người nào, một gã mặc áo đen đứng dưới đèn đường dễ dàng làm cho đám bảo tiêu chú ý, cả đám cùng nhìn ra chỗ hắn, Shojin Munen buông tay, rút trong quần ra một khẩu súng lục, phía bên kia đã có người hô lên.

    Đoàng đoàng đoàng đoàng...

    Tiếng súng thanh thúy xé rách sự yên lặng của màn đêm, ánh lửa sáng lên kéo theo khói bụi trong mưa mù, đạn bắn vào thân xe tóe lửa, cách đó không xa, đầu hai gã bảo tiêu cùng lúc nổ tung, óc máu bay toán loạn, Shojin Munen cất súng, quay đầu đi sâu vào rừng cây, sau lưng đã hỗn loạn thành một đống, một loạt tiếng súng sôi trào đồng thời vang lên.

    Một viên đạn bắn vào cột đèn kia, rồi nảy xuyên vào trong rừng, cành lá rớt xuống Shojin Munen rụt đầu lại theo bản năng, Asahi nhìn hai người chết đằng xa, gần chỗ hắn có một thân cây bị phá vỡ: “Tưởng đã bảo hôm nay không giết người !?”

    “Ta tiện tay nổ súng, đây là ngoài ý muốn, có thể tha thứ.” Shojin Munen cười âm hiểm “Hơn nữa cái này là cứu người. Có người muốn giết hắn, ta cho hắn cái cảnh cáo này, ngươi đáng lẽ phải ca ngợi ta mới đúng. Hờ hờ... thế này xem hai đứa kia giết kiểu gì đây.”

    “Đó, ta lại thấy cái kiểu cảnh cáo này chỉ kiến cho bọn họ chết nhiều người hơn thôi....”

    Trong tiếng súng, hai người dần mất hút trong rừng cây nhỏ.





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Phản hồi góp ý cho bản dịch ở đây.
    Lần sửa cuối bởi zozohoho, ngày 30-04-2014 lúc 19:17.
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.

    ---QC---


  10. Bài viết được 37 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,canbothang,chieuthubay1090,cjcmb,dichphong12,dombz,doremonkl,Dương Thiên Mạc,hai@ya,Hàm Nguyệt,honchong,htluu,hunterxtn1991,iceteazz,inocker,jamesph66,kemdo,kmcgtr,kyohei,lekieutien,longphiduongkk,Loverains,matoc,Nghịch Thiên Di Hành,ngtrungkhanh,nguyenduy1k,nh0cksoi,nhiduonggia,niemdc1,phongvu9x,quânkhuthủđô,SilverTsubasa,ThanChet,thanhtien_nh,tinhtuongdoidvs,Đại Thánh,Độc Cô Tứ Lang,
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status