TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 16

Chủ đề: Tam Hoàng Gia Trang [Quyển 1] - Hoàn Thành - Tác giả: Ngọc Kỳ Lân

  1. #6
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định




    Chương 5: Phúc Trung Hữu Hoạ.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    Từ Tử Lăng biệt hiệu là Chiến Khải truyền nhân nên ai cũng nghĩ võ công chủ đạo của y là Chiến Khải Thần Công, Hiên Viên Hạo cũng nghĩ như vậy.

    Thực ra nếu không phải uỷ thác của Chiến Khải truyền nhân đời trước tức sư phụ y thì y đã không học môn võ công này bởi vì năm mười tuổi y đã tự sáng tạo ra một lộ võ công của riêng mình gọi là Thực Kinh.

    Thực Kinh thực ra không phải võ công bởi vì không có võ công nào như Thực Kinh, có thể gọi Thực Kinh là ma pháp, thần kỹ hoặc một bài tập dưỡng sinh. Thực Kinh sản sinh ra một loại lực lượng tự cố chí kim chưa từng có mà Từ Tử Lăng tự đặt tên là “ẩm thực chi lực”, các đời Chiến Khải truyền nhân trước dùng nội lực thôi động võ công còn y lại dùng ẩm thực chi lực thôi động Chiến Khải Thần Công.

    Quyền đầu Hiên Viên Hạo đã chỉ còn cách Từ Tử Lăng một xích thì Từ Tử Lăng đột nhiên co chân lên cao, đạp ra một thối, một thối hai thức, thức đầu tiên đạp vào cổ tay Hiên Viên Hạo phá đi thế công của hắn còn thức thứ hai đạp vào giữa ngực Hiên Viên Hạo.

    Thối lực không mạnh nhưng kết hợp với ẩm thực chi lực đủ phá chiêu Lôi Đình Oanh Kích đồng thời đẩy lùi Hiên Viên Hạo ra sau mấy bước.

    Hiên Viên Hạo nghiến răng:

    “Chết tiệt! Lại là thối pháp cổ quái này!”

    Từ Tử Lăng còn tự sáng tạo ra một lộ chiêu thức phối hợp cùng Thực Kinh gọi là Ẩm Thực Thối Pháp.

    Chiêu vừa rồi là “Rau Muống Xào Tỏi” trong Ẩm Thực Thối Pháp, rau muống xào tỏi là một món ăn dân dã quen thuộc của Đại Việt, giá cả rẻ, cách chế biến đơn giản nhanh gọn lại rất ngon nên rất được người dân Đại Việt ưa chuộng.

    Rau muống là một loại rau ăn lá, mọc ở trên cạn hoặc mặt nước. Thân rỗng và dày, lá hình ba cạnh, đầu nhọn, đôi khi hẹp và dài.

    Rau muống có rất nhiều cách chế biến, đơn giản nhất là món rau muống luộc, ngoài luộc còn có rau muống xào tỏi, nộm rau muống, rau muống nướng hoặc rau muống chẻ ra ăn kèm với các loại rau thơm khác.

    Cách làm rau muống xào tỏi rất đơn giản, đầu tiên cắt rau muống thành từng khúc, ngâm với nước muối rồi vớt ra để ráo nước, tỏi thì bóc vỏ rồi đập dập (không nên băm nhỏ vì tỏi dễ cháy khi ăn sẽ bị đắng). Sau khi phi tỏi vàng thì cho rau muống ráo nước vào rồi đảo đều tay, rau chín tới thì thêm gia vị vào nêm nếm cho vừa ăn, lưu ý đừng để rau chín quá sẽ mất đi độ giòn ngon.

    Trong kho tàng ca dao tục ngữ Đại Việt cũng có một bài nhắc đến rau muống:

    “Anh đi anh nhớ quê nhà,
    Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương.”

    Ẩm Thực Thối Pháp lấy tên là những món ăn ngon và đặc sắc của cả Đại Việt lẫn trung nguyên, vậy tại sao Từ Tử Lăng xuất thân từ trung nguyên lại đem ẩm thực Đại Việt vào chiêu thức?

    Đáp án là tuy Từ Tử Lăng có mẹ là người Hán nhưng cha y là người Việt, y từ nhỏ được cha dạy dỗ không chỉ ngôn ngữ, văn hoá, lịch sử của Đại Việt mà còn cả tinh hoa ẩm thực của người Việt vả lại mỗi năm vào dịp lễ Tết y đều được cha y dẫn về thăm quê là phủ Thiên Đức (Bắc Ninh ngày nay) nên y từ nhỏ đã thấm nhuần tinh tuý dân tộc của Đại Việt, đây cũng chính là lý do hoàng kim áo giáp ảo hóa của y có hình tượng rồng triều Lý.

    Cha Từ Tử Lăng dạy y về Đại Việt thì mẹ y cũng dạy y về trung nguyên, có thể nói Từ Tử Lăng là giao thoa của Đại Việt và trung nguyên, y như một dấu gạch nối kỳ lạ giữa hai đất nước vừa là hàng xóm vừa là kẻ địch suốt mấy ngàn năm lịch sử.

    Rau Muống Xào Tỏi tuy uy lực không quá lớn nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, ngay cả cao thủ như Hiên Viên Hạo cũng không thấy được Từ Tử Lăng ra chiêu thế nào, chỉ khi hắn trúng chiêu mới biết Từ Tử Lăng đã xuất cước.

    Cổ quái nhất chính là khi trúng chiêu Hiên Viên Hạo dường như cảm nhận được hương vị của món rau muống xào tỏi, độ giòn của cọng rau vẫn còn xanh và ngọt thơm mùi tỏi, Hiên Viên Hạo sáu năm trước kia từng thấy Từ Tử Lăng xuất ra chiêu này, hắn biết đây tuyệt đối là một loại thối pháp vô cùng lợi hại nhưng thối vừa nãy rõ ràng chưa được bảy thành của sáu năm trước, Từ Tử Lăng đã nương tay? Ý nghĩ này càng khiến cho Hiên Viên Hạo tức giận, hắn gầm lớn:

    “Thối? Trước mặt Hiên Viên Hạo ta mà dám dùng thối đúng là múa rìu qua mắt thợ! Xem Thiểm Điện Thối của bổn hoàng tử!”

    Thiểm Điện Thối cùng Lôi Đình Quyền là một trong Hiên Viên Lục Tuyệt, Hiên Viên Lục Tuyệt luyện thành một tuyệt đã khó ấy thế mà Hiên Viên Hạo có thể đại thành Song Tuyệt đúng là anh tài xuất thiếu niên.

    Nếu Lôi Đình Quyền thiên về sức mạnh thì Thiểm Điện Thối lại thiên về tốc độ, tốc độ nhanh như thiểm điện, kẻ địch còn chưa hiểu chuyện gì thì đã trúng chiêu rồi.

    Lời Hiên Viên Hạo vừa dứt, một tia chớp xanh thẫm loé lên, mũi hài của hắn đã ở sát tai Từ Tử Lăng, Từ Tử Lăng không kịp phản ứng chỉ kịp cảm thán: “Cước pháp nhanh thật!”

    Từ Tử Lăng không kịp tránh hay đỡ đòn nhưng Chiến Khải Thần Công lại có thể, mũ trụ hoàng kim đỡ lấy một cước, công lực Hiên Viên Thần Công đệ thập nhị trùng thiên và đệ nhất thiểm Điện Quang Thiểm vẫn chưa đủ để phá mũ trụ, chỉ xuất hiện vết rạn nứt, Hiên Viên Hạo định tăng thêm công lực thì Từ Tử Lăng đã tiến lên hai bước áp sát hắn. Từ Tử Lăng mỉm cười:

    “Nhưng chưa nhanh bằng chưởng của lão nhị!”

    Lời chưa dứt Từ Tử Lăng đã xoay hông tung một thối từ dưới lên, bàn chân của y vẽ thành một đường vòng tựa cầu vồng, đây là một chiêu khác trong Ẩm Thực Thối Pháp, “Bún Chả”.

    Bún chả là một món ăn nổi tiếng của đất hoàng thành Thăng Long Đại Việt, đây là món bún ăn với chả thịt lợn được nướng trên than hoa và nước mắm chua cay mặn ngọt.

    Bún dùng cho món bún chả là loại bún con, từng vắt bún nhỏ cuộn chặt, đủ một lần gắp.

    Có hai loại chả: chả viên và chả miếng. Chả viên được làm từ thịt nạc vai lợn băn thật nhuyễn nặn viên, ướp trộn với muối, tiêu, nước mắm, đường, hành khô băm nhuyễn và mỡ nước. Chả miếng thì dùng thịt nách hoặc thịt ba chỉ thái mỏng tẩm ướp gia vị tương tự chả viên.

    Cách làm món bún chả cũng đơn giản, thịt sau khi ướp xếp vào xiên hoặc vỉ, nướng trên than củi. Khi thịt chín thơm và ngậy mùi thì cho vào bát nước mắm chua cay mặn ngọt cùng với dưa góp chua ngọt (Đu đủ xanh, cà rốt, su hào). Bát nước mắm này ăn cùng bún và rau sống.

    Bún Chả thế như sấm sét, kình phong rát mặt, Hiên Viên Hạo không kịp tránh né chỉ có thể vận lên công lực đệ thập bát trùng thiên hộ thân.

    Ống khuyển của Từ Tử Lăng quất thẳng vào thái dương Hiên Viên Hạo, hắn trúng chiêu đau đớn gào lớn một tiếng, công lực Hiên Viên Thần Công đệ nhị thập trùng thiên bạo phát, lôi kình xanh lam phóng ra chấn lui Từ Tử Lăng ra sau ba bốn bước.

    Bún Chả uy lực hãi người, dù Hiên Viên Hạo có công lực đệ nhị thập trùng thiên hộ thân thì xương sọ cũng bị nứt, đầu đau như búa bổ, hắn phải lùi lại thêm vài bước mới không bị ngã nhào ra đất. Thể diện cao hơn đau đớn, Hiên Viên Hạo bắt buộc phải dùng đến đệ nhị thập tam trùng thiên để chữa trị vết thương.

    “Thối pháp thật lợi hại, sáu năm trước ta đã từng thấy một lần. Tên của thối pháp này là gì?”

    Từ Tử Lăng quả nhiên vẫn là Từ Tử Lăng, một chiêu lúc nãy suýt nữa thì đánh bại được hắn.

    Từ Tử Lăng vẫn không thay đổi.

    Sáu năm trước Hiên Viên Hạo gia nhập giang hồ, với Hiên Viên Thần Công đệ thập bát trùng thiên và Nhất Tuyệt Lôi Đình Quyền hắn đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ, trở thành đệ nhất cao thủ thiếu niên, đứng đầu Thập Kiệt nhưng rồi Từ Tử Lăng xuất hiện, dù Từ Tử Lăng không tề danh Thập Kiệt nhưng Hiên Viên Hạo cảm giác y là một ngọn núi cao mà hắn phải vượt qua.

    Một thối Rau Muống Xào Tỏi của Từ Tử Lăng đến giờ vẫn in sâu trong tâm trí của Hiên Viên Hạo, lúc đó hắn vẫn chưa kịp hỏi tên thối pháp này.

    Từ Tử Lăng mỉm cười, hắn không nhân lúc người gặp nguy mà tiếp tục tấn công.

    “Đã để Hiên Viên huynh chê cười rồi, thối pháp này do ta tự sáng có tên là Ẩm Thực Thối Pháp!”

    Hiên Viên Hạo đột nhiên bật cười một tràng dài,

    “Quả nhiên là Từ Tử Lăng! Huynh thích ăn như vậy, võ công tự sáng cũng là ẩm thực! Đúng là không còn gì hợp hơn!”

    Từ Tử Lăng vẫn cố gắng thuyết phục:

    “Hiên Viên huynh, ta chắc chắn là có hiểu lầm. Ta hy vọng huynh trở về nhờ phụ hoàng của huynh điều tra chuyện này lại một lần nữa, tin chắc rằng sự thật sẽ được phơi bày. Ta thực sự không muốn động can qua với huynh...”

    Hiên Viên Hạo lúc này vết thương đã bớt đau, hắn bật cười:

    “Sự thật? Ta đã vạch rõ giới tuyến với Từ huynh, ta xin nhắc lại lần nữa hôm nay Từ huynh muốn sống thì phải bước qua xác của Hiên Viên Hạo ta nếu không Tam Hoàng Gia Trang bảy người các huynh đều phải chết!”

    “Ôi...” Từ Tử Lăng biết đã không thể thuyết phục được đối phương, muốn giải quyết chuyện này chỉ có thể dùng vũ lực. Y đang định nói thì phía sau y vang lên tiếng động, y quay về sau thì phát hiện Yến Phi đã tỉnh dậy.

    Yến Phi bất tỉnh nhưng khi tỉnh thì như vừa ngủ trưa thức giấc, y ngáp ngắn ngáp dài rồi mở mắt, nhìn thấy khung cảnh trước mặt y chỉ thốt lên một câu:

    “Hả?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 14-11-2020 lúc 20:28.
    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định

    6




    Chương 6: Hoạ Trung Hữu Phúc.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    Yến Phi tỉnh dậy, y nhìn gia trang đang cháy, nhìn Hiên Viên Hạo, nhìn Từ Tử Lăng rồi nhìn sang Tuyết Dạ Linh Băng và Quỷ Thần Tịch Dịch, sau đó mọi sự chú ý của y đều dồn vào Tuyết Dạ Linh Băng và Quỷ Thần Tịch Dịch.

    Từ Tử Lăng biết Yến Phi lo lắng cho hai người em, y mỉm cười trấn an:

    “Anh hai đừng lo, hai em ấy vẫn ổn. Có lẽ sẽ tỉnh lại sớm thôi. Anh không sao chứ?”

    Yến Phi đang định kiểm tra thử tình hình Quỷ Thần Tịch Dịch và Tuyết Dạ Linh Băng nhưng nghe Từ Tử Lăng nói thế liền dừng lại, y tin tưởng Từ Tử Lăng, tin tưởng tuyệt đối.

    Yến Phi lạnh lùng hỏi:

    “Chuyện này đều là hắn ta làm?”

    Hắn ta mà Yến Phi nói đến là Hiên Viên Hạo, Từ Tử Lăng đương nhiên hiểu được ý của Yến Phi nên đáp:

    “Chính miệng anh ta đã thừa nhận nhưng...”

    Nói đến đây Từ Tử Lăng ngập ngừng, Yến Phi im lặng, Từ Tử Lăng cũng im lặng nhưng Từ Tử Lăng và Hiên Viên Hạo đều nhận ra được sát ý.

    Sát ý của Yến Phi.

    Yến Phi và Từ Tử Lăng giao tiếp bằng tiếng Việt nên Hiên Viên Hạo nghe không hiểu nhưng hắn đoán được chủ đề của câu chuyện hai người họ chính là hắn.

    Yến Phi! Hiên Viên Hạo đăm đăm nhìn Yến Phi. Theo đánh giá của Tổ trưởng Tổ tình báo thì võ công của Yến Phi không hề thua kém Từ Tử Lăng, một Từ Tử Lăng đã khó đối phó nếu y cùng Yến Phi liên thủ thì sẽ khá khó khăn cho hắn.

    Hiên Viên Hạo lại rất muốn biết được thực lực của Yến Phi, hắn dù không phải võ si nhưng lại thích thử thách bản thân. Hắn lên tiếng:

    “Thì ra là Tam Hoàng Nhị Đương Gia Yến Phi, nghe danh đã lâu! Ta là Hiên Viên Thần Triều Tam hoàng tử Hiên Viên Hạo, mong được chỉ giáo!”

    Yến Phi không trả lời, Yến Phi không quan tâm nên không trả lời thậm chí hắn quan tâm cũng không trả lời, hắn lười, lười trả lời. Vương Tiểu Hổ tính khí thất thường nên thỉnh thoảng lười đến độ không muốn nói chuyện còn Yến Phi lúc nào cũng lười trò chuyện.

    Hiên Viên Hạo dù là Tam hoàng tử Hiên Viên Thần Triều cũng chẳng là gì trong mắt Yến Phi.

    Người thân là quan trọng nhất với Từ Tử Lăng còn Yến Phi thì chỉ quan tâm người thân, những thứ khác y đều không hề đoái hoài.

    Bị Yến Phi khinh thường khiến Hiên Viên Hạo tức giận, Từ Tử Lăng chỉ biết cười khổ “Anh ba cũng thật là, dù không thích cũng nên đáp lại theo phép lịch sự chứ?” Nghĩ thế nên y đành thay Yến Phi nói:

    “Hiên Viên huynh, lão nhị của ta hơi kiệm lời, nếu huynh muốn được chỉ giáo thì cứ để ta tiếp huynh!”

    “Người quyết định ở đây không phải ngươi mà là ta!”

    Hiên Viên Hạo hình dáng nhoè đi, Thiểm Điện Thối tốc độ cực nhanh, bộ pháp cũng không chậm, lời nói hắn vừa dứt thì đã ở ngay sau lưng Yến Phi, đệ nhị thiểm Trảm Thủ Thiểm như đao phủ chém ngang đầu Yến Phi.

    Từ Tử Lăng lo lắng Yến Phi vừa hồi phục vết thương đối đầu với cao thủ như Hiên Viên Hạo sẽ có chút khó khăn nhưng tốc độ Hiên Viên Hạo quá nhanh, y không kịp ứng cứu.

    Thiểm Điện Thối nhanh, Trảm Thủ Thiểm nhanh nhưng Yến Phi cũng không chậm, gót chân Hiên Viên Hạo còn cách gáy Yến Phi nửa tấc thì y đã ở ngay sau lưng Hiên Viên Hạo.

    Yến Phi nhanh, Hiên Viên Hạo phản ứng lại càng nhanh hơn. Trảm Thủ Thiểm chưa đi được nửa đường liền đổi thức ngay trong không trung, hữu thối của hắn lại hoá thành một tia chớp xanh thẫm, tia chớp lại hoá thành một vòng tròn như luân xa liên tục xoay tròn, Thiểm Điện Thối
    Đệ tam thiểm Luân Xa Thiểm, trước sau đều đánh được.

    Luân Xa Thiểm vừa nhanh vừa sắc bén như đao kiếm nhưng Yến Phi dựa vào bộ pháp tự sáng Yến Phi Bộ vẫn lách người sang trái tránh được.

    Từ Tử Lăng thở phào, cả hai qua chiêu nhanh như điện xẹt nhưng y vẫn có thể theo kịp. Y thở phào vì Yến Phi đã bình phục hoàn toàn nếu vậy thì Hiên Viên Hạo cũng không còn đáng lo, y cũng không cần phải xen vào hay liên thủ đối địch.

    Đúng lúc Yến Phi tránh được Luân Xa Thiểm thì tả quyền Lôi Đình Chi Nộ đã đến sát mặt y, lôi kình bắn ra tứ phía như trợ uy cho chủ nhân. Lôi cang điện kình, quyền phong bão táp, Yến Phi lâm nguy không loạn, hai chân làm trụ ngửa người ra sau tránh được.

    Tránh được? Hiên Viên Hạo khẽ cau mày, tả quyền chưa tận thì hữu quyền đã từ trên cao bổ xuống, lôi điện cũng đánh thẳng vào tâm khảm Yến Phi, tốc độ tránh né của Yến Phi nhanh nhưng khả năng ứng biến của Hiên Viên Hạo cũng không chậm.

    Yến Phi tựa như một nhành liễu lấy hai chân làm điểm tựa, lướt toàn bộ cơ thể sang trái, nhẹ nhàng và phiêu hốt tránh đi một quyền lôi đình của Hiên Viên Hạo, tránh được quyền y liền co chân đạp xuống mặt đất, mượn phản lực kéo dãn khoảng cách cả hai thành năm bước chân.

    Năm bước chân đối với Thiểm Điện Thối cũng chỉ là một cái nháy mắt, Yến Phi vừa kéo dãn khoảng cách thì Đệ tứ thiểm Lung Linh Thiểm đã ở ngay trước mặt y.

    Một thức tám cước, đồng loạt vào đầu, ngực, bụng, tay, chân, lưng và hạ bộ của Yến Phi. Tốc độ quá nhanh nên dù cước trước cước sau đều cùng một lúc công vào tám bộ phận trên cơ thể của Yến Phi.

    Trên đời này có bộ pháp, thân pháp, khinh công, võ công hay người nào có thể tránh được toàn bộ tám cước của Lung Linh Thiểm?

    Câu trả lời là không!

    Hiên Viên Hạo chưa từng gặp qua người nào có thể tránh toàn bộ tám cước Lung Linh Thiểm, người có khinh công nhất đẳng là Thiên Hạ Hành Tẩu cũng chỉ có thể tránh được bảy cước, đến cước thứ tám bị hắn đạp suýt nữa mất nửa cái mạng.

    Yến Phi có một loại bộ pháp và khinh công gọi là Yến Phi Bộ, Yến Phi Bộ có thể tránh tất cả đòn công kích của Hiên Viên Hạo từ đầu đến giờ vậy có thể tránh được Lung Linh Thiểm?

    Câu trả là có!

    Chỉ thấy Yến Phi nhẹ nhàng và tiêu sái ngửa đầu, lách sang trái, tránh sang phải, trầm mình thì có thể tránh được toàn bộ tám cước.

    Lung Linh Thiểm với công lực Hiên Viên Thần Công đệ nhị thập nhị trùng thiên vẫn chưa đủ để chạm được vào vạt áo của Yến Phi.

    Hiên Viên Hạo cau mày, đây là lần đầu tiên hắn gặp đối thủ khó nhằn như thế này, càng đáng giận hơn là từ đầu đến giờ hắn vẫn chưa đụng vào Yến Phi dù chỉ là một sợi tóc.

    Yến Phi càng nhanh càng kích phát chiến ý của Hiên Viên Hạo, hắn ta nâng công lực thêm một tầng, miệng phun ra lôi kình. Công lực tăng lên thì tốc độ của Thiểm Điện Thối cũng tăng thêm một bậc, Nhất Tự Thiểm lần nữa đá ra, tốc độ hay uy lực đều tăng lên.

    Nhưng vẫn chưa đủ, Thiểm Điện Thối từ đệ nhất đến đệ tứ thiểm, Lôi Đình Quyền từ đệ nhất thức đến đệ tứ thức vẫn chưa thể đánh trúng được Yến Phi, Yến Phi lúc này đều là hiểm hiểm tránh được đầu quyền mũi cước.

    Tại sao Yến Phi có thể tránh được thế công liên hoàn của Hiên Viên Hạo?

    Câu trả lời là ở bộ pháp Yến Phi Bộ của Yến Phi. Bộ pháp là phương pháp di chuyển có nền tảng là các thế tấn, có nhiều loại bộ pháp nhưng mục đích chung đều là tránh né, phản đòn và tấn công. Bất cứ bộ pháp nào đều bao hàm ba mục đích này nhưng Yến Phi Bộ của Yến Phi chỉ có một mục đích đó là “tránh”, tận dụng mọi khoảng trống để tránh đòn, dùng mọi cách để tránh né, chỉ cần tránh là được, không tránh được cũng phải tránh.

    Lùi một bước sóng yên biển lặng.

    Có lẽ chính vì lí do này mà Yến Phi Bộ gần như tránh được mọi chiêu thức của Hiên Viên Hạo.

    Thực ra Yến Phi Bộ là do Từ Tử Lăng đặt tên chứ Yến Phi không hề có ý nghĩ tạo ra bộ pháp, Yến Phi Bộ là bộ pháp nhưng không phải bộ pháp vì nó không hề có khẩu quyết hay chiêu thức gì cả.

    Yến Phi Bộ thực chất là phản xạ của Yến Phi.

    Yến Phi từ nhỏ yếu đuối, tuổi thơ bất hạnh nên hay bị bắt nạt và hành hạ. Chính vì là kẻ yếu nên trực giác của y cực kỳ nhạy bén, giống như các loài ăn cỏ như nai hay dê núi sẽ cảm giác được thú săn mồi đang rình rập hay các loài vật sẽ di tản trước khi có thiên tai xảy ra, tương tự như vậy
    trực giác của Yến Phi cảnh báo y những nguy hiểm đang tiến gần mình từ đó giúp y kịp thời tránh đi, hoá hiểm thành an, gặp hung hoá cát, đây gọi là “bản năng của động vật ăn cỏ”.

    Nhưng nếu là bản năng tránh né thì tại sao động tác của y lại tiêu sái và đẹp đẽ đến dường đó? Tính cách ảnh hưởng đến bề ngoài, tâm sinh tướng, Yến Phi là người trầm tĩnh, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh giải quyết chính vì vậy động tác tránh né dù là bản năng cũng rất nhẹ nhàng và phiêu dật.

    Muốn tránh được đòn tấn công thì cách đơn giản nhất là nhìn rõ đường tấn công, Thiểm Điện Thối nhanh như vậy Yến Phi đương nhiên không thể nhìn thấy, y chỉ đơn thuần cảm giác được hướng tấn công của Hiên Viên Hạo rồi từ đó tránh trước khi đòn tấn công đánh trúng mình.

    Muốn tránh được Thiểm Điện Thối chỉ có cách tránh trước khi Hiên Viên Hạo ra chiêu vì nếu hắn đã xuất chiêu, Yến Phi dù cảm nhận được đường tấn công cũng không tránh kịp.

    Tuy nhiên nếu tốc độ không nhanh như Yến Phi thì dù có tránh trước khi Hiên Viên Hạo xuất chiêu thì vẫn bị trúng chiêu, từ đó có thể thấy Thiểm Điện Thối nhanh đến bực nào.

    Hiên Viên Hạo liên hoàn tấn công, chỉ trong nháy mắt tung ra năm mươi quyền và bảy mươi hai thối nhưng Yến Phi đều tránh được, Thiểm Điện Thối tuy nhanh nhưng muốn đánh trúng Yến Phi thì vẫn chưa đủ, trừ phi Hiên Viên Hạo đạt công lực đệ nhị thập thất trùng thiên.

    Công lâu không thành khiến cho Hiên Viên Hạo tức giận.

    Muốn đối thủ không tránh? Cách nhanh nhất và đơn giản nhất là khiến đối thủ không thể tránh né nữa.

    Hiên Viên Hạo gầm lớn một tiếng, công lực đề thăng đến đệ nhị thập ngũ trùng thiên, mắt và miệng đều thổ ra lôi kình xanh thẫm, da mặt chuyển sang xanh thẫm, giữa trán hiện ra cổ tự, mặt hắn xuất hiện hai chiến văn hình tia sét từ hai mắt kéo dài đến tận cằm. Lôi kình từ trong người phóng ra ào ạt, mặt đất chấn động, cát bụi mù mịt.

    Hiên Viên Thần Công đệ nhị thập ngũ trùng thiên hiếm khi xuất hiện trên giang hồ uy lực kinh nhân, ngay cả Từ Tử Lăng và Yến Phi đều cảm thấy áp lực.

    Hai anh em này cuối cùng cũng cảm nhận được áp lực.

    “Yến Phi! Ngươi thử tránh quyền này cho bổn hoàng tử xem!”

    Hữu thủ nắm lại thành quyền, lôi kình phóng ra dày đặc hoá thành mười tám lôi cầu xanh thẫm lớn bằng hai nắm tay, Hiên Viên Hạo đánh ra một quyền, mười tám lôi cầu theo đó phóng đến chia làm chín hướng trên, dưới, trái, phải, trước, sau cùng lúc công kích Yến Phi.

    Hiên Viên Lôi Đình Quyền!
    Đệ Ngũ Thức!
    Lôi Động Cửu Thiên!


    Lôi cầu chứa đầy công lực đệ nhị thập ngũ trùng thiên, Yến Phi không biết uy lực mỗi lôi cầu đến đâu nhưng chắc chắn không hề tầm thường. Một chiêu Lôi Động Cửu Thiên này thực sự đã phong toả gần như mọi đường tránh né của Yến Phi.

    Yến Phi không thể tiếp tục tránh né nữa.

    Tổ trưởng Tổ tình báo từng nói sở trường của Yến Phi là bộ pháp, khinh công và chưởng pháp, loại chưởng pháp này cùng tên với vũ khí của y, Vân Trung Tản.

    Yến Phi Bộ không kịp, Yến Phi đành phải dùng đến Vân Trung Tản.

    ”Bạch địa đình trì dạ sắc không,
    Thâm đường tiễu tiễu hạ liêm long.” (1)


    Hai bàn tay Yến Phi đồng loạt phất ra, song chưởng xoay một vòng tròn, hút hết lôi cầu về hai tay sau đó lại xoay tiếp một vòng nữa đẩy dạt lôi cầu sang hai bên, động tác vẫn nhẹ nhàng và tiêu sái tựa mây xanh.

    Lôi cầu chạm đất liền nổ tung, một chuỗi vụ nổ liên hoàn vang lên, đất đá bắn tung toé.

    Lôi Động Cửu Thiên gồm lôi cầu và quyền đầu, lôi cầu đã giải quyết chỉ còn lại quyền đầu của Hiên Viên Hạo, quyền đầu này còn mạnh hơn mười tám lôi cầu cộng lại.

    Quyền đầu đã đến sát mặt.

    Hữu chưởng Yến Phi lại phất lên.

    “Tri giao quái ngã sầu đa mộng,
    Thiên hạ hà nhân bất mộng trung.” (2)


    Chưởng tâm Yến Phi hờ hững chạm vào quyền đầu Hiên Viên Hạo, vừa chạm vào liền sản sinh lực hút, Hiên Viên Hạo không đề phòng bị Yến Phi kéo về phía trước, Yến Phi vẽ ba vòng tròn trong không khí, quyền đầu của Hiên Viên Hạo cũng di chuyển ba vòng tròn. Đến vòng tròn thứ tư thì chưởng tâm Yến Phi từ lực hút biến thành lực đẩy, đẩy cả quyền đầu lẫn Hiên Viên Hạo sang trái.

    Nhẹ nhàng và tiêu sái, hoá giải được thế công mãnh liệt của Hiên Viên Hạo.

    Nếu Yến Phi Bộ chỉ đơn thuần tránh né thì Vân Trung Tản chỉ đơn thuần là chưởng pháp tá kình tá lực.

    Phương pháp tá kình của Yến Phi cũng vô cùng đơn giản, đầu tiên sản sinh lực hút hút lấy đòn còn của đối thủ, thông qua việc xoay tròn triệt tiêu dần kình lực của đối phương cuối cùng hoá hút thành đẩy, đẩy đòn công của đối phương sang hướng khác.

    Đơn giản nhưng vô cùng tuyệt diệu.

    Nếu Từ Tử Lăng là người mang hai dòng máu Việt - Hán thì Yến Phi lại là con dân Đại Việt, Từ Tử Lăng đem ẩm thực thổi vào võ công thì Yến Phi cũng đem thơ văn phổ vào chưởng pháp, khác chăng Từ Tử Lăng dùng cả ẩm thực hai nước còn y chỉ dùng thi ca của Đại Việt.

    Kho tàng văn chương của Đại Việt không hề thua kém bất kỳ đất nước nào, Yến Phi cũng chỉ đưa được một phần nhỏ trong kho tàng đồ sộ đó vào Vân Trung Tản, những câu từ mà y yêu thích nhất.

    Có lẽ vì mang thơ ca vào chưởng pháp nên động tác của y cũng tràn ngập ý thơ, tựa như múa bút đề thơ chứ không phải vung chưởng đả nhân.

    Võ công của Tam Hoàng Gia Trang phần lớn đều là tự sáng lại không nổi danh trên giang hồ nên gây bất ngờ cho Hiên Viên Hạo hết lần này đến lần khác.

    Ngay từ lúc nhận được thánh chỉ của Hiên Viên Hoàng Đế hắn đã biết nhiệm vụ lần này không hề đơn giản, Tam Hoàng Gia Trang tuy chỉ là một gia trang nhỏ nhoi ở đất Đại Việt nhưng giải quyết gia trang này thì không dễ chút nào.

    “Dưới trăng quyên đã gọi hè,
    Đầu tường lửa lựu lập loè đơm bông.”

    “Rõ ràng trong ngọc trắng ngà,
    Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên.”

    “Lạ gì bỉ sắc tư phong,
    Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.” (3)


    Hiên Viên Hạo lại liên tục tấn công nhưng Yến Phi với Vân Trung Tản có thể tiêu diêu hoá giải thế công của hắn, Vân Trung Tản kết hợp với Yến Phi Bộ, Hiên Viên Hạo hoàn toàn không thể làm gì được Yến Phi.

    Giao chiến trăm chiêu, Từ Tử Lăng lúc này đang đứng trước Tuyết Dạ Linh Băng và Quỷ Thần Tịch Dịch. Yến Phi nhìn bề ngoài thì bị áp đảo chỉ có tránh né và tá kình nhưng thực ra y cố tình dẫn dụ Hiên Viên Hạo ra xa hai người em đang bất tỉnh còn Từ Tử Lăng thì lặng lẽ đến bên họ hộ vệ.

    “Tam Hoàng nhị đương gia cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là là một con rùa rụt đầu chỉ biết tránh né! Yến Phi ngươi không dám so chiêu với bổn hoàng tử?”

    Đánh đã lâu không thể áp đảo được đối phương khiến hắn ta tức giận, ngay lúc hắn đang định đề thăng công lực tối cao của bản thân thì đột nhiên Yến Phi lui đến bên cạnh Từ Tử Lăng.

    Hiên Viên Hạo không đuổi theo vì Tuyết Dạ Linh Băng đã tỉnh lại.

    Tuyết Dạ Linh Băng vừa tỉnh dậy thì Từ Tử Lăng đã ở ngay trước mặt, y quan tâm hỏi:

    “Em có sao không? Có còn đau ở đâu không? Anh lo quá đi mất...”

    Yến Phi không nói gì nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn tràn ngập sự ấm áp và quan tâm.

    Tuyết Dạ Linh Băng mặt hoa mếu máo như sắp khóc:

    “Anh tư... em bị người ta ăn hiếp... Còn anh ba thì...”

    Yến Phi khẽ ho một tiếng, hoa dung Tuyết Dạ Linh Băng bừng sáng. Từ Tử Lăng mỉm cười:

    “Anh ba không sao rồi, em đừng lo lắng quá. Nói anh nghe ai bắt nạt em gái của anh? Anh nhất định trả thù cho em!”

    Tuyết Dạ Linh Băng chỉ về hướng bắc, một thân hình to béo ngồi dựa vào gốc bạch đằng ẩn hiện sau màn khói lửa, người này chính là Hiên Viên Thần Triều Tam hoàng tử Hiên Viên Xã Tắc.

    Tuyết Dạ Linh Băng mím môi kể lể:

    “Hắn ta đánh anh ba trọng thương sau đó còn ăn hiếp em là em bảy nữa...”

    Từ Tử Lăng khẽ cau mày:

    “Em chắc là hắn ta bắt nạt bọn em chứ?”

    Từ Tử Lăng ngập ngừng bởi vì Hiên Viên Xã Tắc khuôn mặt bị đánh nát, máu me đầm đìa chảy ướt cả nửa thân người, thực sự là cha mẹ cũng không nhận ra. Hắn ta nằm yên bất động, không rõ sống chết.
    Tuyết Dạ Linh Băng nói:

    “Đương nhiên rồi, nhưng ai bảo hắn xui xẻo chọc trúng em bảy? Ăn một đấm của em bảy là nằm thẳng cẳng rồi. Đáng đời!”

    Từ Tử Lăng và Yến Phi sắc mặt đều trầm xuống, Hiên Viên Hạo cũng không khá hơn, y vốn nghĩ Yến Phi, Quỷ Thần Tịch Dịch và Tuyết Dạ Linh Băng ba người liên thủ mới có thể đánh tam hoàng huynh của hắn ra nông nỗi này. Hoàng huynh Hiên Viên Xã Tắc của hắn tuy không đam mê võ công hay quyền lực nhưng cũng là một cao thủ nhất đẳng. Với Hiên Viên Thần Công đệ nhị thập thất trùng thiên và Lôi Đình Quyền mà Quỷ Thần Tịch Dịch chỉ dùng một quyền suýt chút giết chết hoàng huynh của hắn? Chuyện này thật quá ư vô lý!

    Võ công của Quỷ Thần Tịch Dịch sử dụng là gì? Tổ tình báo cũng không thu thập được thông tin gì nhiều về Quỷ Thần Tịch Dịch cũng như võ công của y.

    “A...” Tuyết Dạ Linh Băng lúc này mới phát hiện ra Hiên Viên Hạo, nàng lắp bắp:

    “Hắn ta... hắn ta chính là kẻ đã phá huỷ gia trang của chúng ta... hơn nữa hắn còn muốn giết anh ba, em và em bảy...”

    Nhắc đến em bảy nàng lúc này mới nhìn sang Quỷ Thần Tịch Dịch, nàng hốt hoảng cầm tay bắt mạch rồi nhanh chóng thở phào:

    “May quá em năm không bị thương ở đâu cả... Nhưng tại sao anh ấy giống như... đang ngủ vậy?”

    Nàng im bặt vì nàng cảm nhận được sát khí nồng đượm, sát khí của Yến Phi và Từ Tử Lăng.

    Mặt cả hai tối sầm lại.

    Từ Tử Lăng tuy tận mắt chứng kiến gia trang bị cháy và chính miệng Hiên Viên Hạo thừa nhận nhưng y vẫn tin trong chuyện này còn có uẩn khúc, y vẫn nghĩ người như Hiên Viên Hạo không thể nào làm ra chuyện như thế này.

    Y đã sai lầm.

    Yến Phi tuy không quan tâm Hiên Viên Hạo là ai nhưng khi Từ Tử Lăng ngập ngừng y đã biết Từ Tử Lăng có chỗ khó xử nên không muốn tính toán với Hiên Viên Hạo, Từ Tử Lăng có chỗ khó xử thì cứ để Từ Tử Lăng tự mình quyết định.

    Y tin tưởng vào anh em của mình.

    Từ Tử Lăng gằn giọng:

    “Hiên Viên huynh, ta đã từng nói rồi, đừng bao giờ đụng đến người của Tam Hoàng Gia Trang!”

    Từ Tử Lăng động nộ rồi! Yến Phi động nộ rồi!

    Từ Tử Lăng nghiêm túc rồi! Yến Phi nghiêm túc rồi!

    Yến Phi song chưởng xoè ra, thuỵ chi lực cuồn cuộn, toàn thân phát ra ánh sáng xanh lam, gió mạnh toả ra.

    Từ Tử Lăng hữu cước lún xuống đất, ẩm thực chi lực tuôn trào, toàn thân toả ánh sáng đỏ rực, hữu cước bốc cháy một ngọn lửa đỏ rực như máu.

    Áp lực của hai người khiến cho đệ nhất Thập Kiệt Hiên Viên Hạo cũng phải có chút hốt hoảng, hắn biết Từ Tử Lăng luôn nương tay còn Yến Phi thì chưa từng nghiêm túc.

    Yến Phi và Từ Tử Lăng đã nghiêm túc thì Hiên Viên Hạo tuyệt đối không chịu thua kém, y định vận lên công lực tối cao của bản thân chiến một trận thì phía cổng vang lên tiếng động, mọi ánh mắt đều hướng về phía đó.

    Người đến là Vương Tiểu Hổ, Thoa Thoa và một bé gái, Vương Tiểu Hổ nhìn cảnh tượng trước mắt chỉ nói được một câu:

    “Ớ?”


    Chú thích:

    (1), (2) Trích trong bài thơ Ngẫu Đề của đại thi hào Nguyễn Du:

    白地庭墀夜色空,
    深堂悄悄下簾櫳。
    丁東砧杵千家月,
    蕭索芭蕉一院風。
    十口啼饑橫嶺北,
    一身臥病帝城東。
    知交怪我愁多夢,
    天下何人不夢中。

    Phiên âm:

    Bạch địa đình trì dạ sắc không,
    Thâm đường tiễu tiễu hạ liêm long.
    Đinh đông châm xử thiên gia nguyệt,
    Tiêu tác ba tiêu nhất viện phong.
    Thập khẩu đề cơ Hoành Lĩnh bắc,
    Nhất thân ngọa bệnh Đế Thành đông.
    Tri giao quái ngã sầu đa mộng,
    Thiên hạ hà nhân bất mộng trung.

    Quách Tấn dịch thơ:

    Trống trải sân thềm đêm nhạt suông
    Nhà sâu im ỉm bức rèm buông
    Tiếng chày lan rộng trăng nghìn nóc
    Tàu chuối đìu hiu gió một phòng
    Mười miệng đòi cơm ngoài cõi Bắc
    Một thân nằm bệnh cõi thành Đông
    Người quen trách tớ hay sầu mộng
    Thiên hạ còn ai tỉnh táo không ?

    (3) Đây đều là các câu thơ trong truyện thơ Truyện Kiều của Nguyễn Du.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 06-12-2020 lúc 18:53.

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  3. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    akatsukid5,
  4. #8
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định Tam Hoàng Hệ Liệt Chương 7




    Chương 7: Phúc Bất Trùng Lai.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    Vương Tiểu Hổ nhìn gia trang vẫn còn bốc cháy, y chỉ nhìn gia trang đang cháy.

    Vương Tiểu Hổ chầm chậm bước lại gần khu phòng của các thành viên gia trang, ánh mắt đờ đẫn.

    Vương Tiểu Hổ gục xuống, dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng.

    Tất cả thành viên Tam Hoàng Gia Trang đều mỉm cười, Vương Tiểu Hổ bình thường mồm miệng độc ác nhưng xem ra hắn rất coi trọng gia trang này.

    Thoa Thoa bước đến gần hắn thì phát hiện bờ vai rộng của hắn đang run lên, nàng có chút bất ngờ, người đàn ông điên cuồng này cũng biết khóc hay sao?

    Ngọc thủ của nàng nhẹ nhàng đặt lên vai Vương Tiểu Hổ, nàng từ tốn an ủi hắn:

    “Anh hai, em biết anh đau lòng nhưng nhà cháy thì có thể xây lại...”

    “Xuân...”

    Vương Tiểu Hổ lầm bầm cái gì đó, Thoa Thoa nghe không rõ bèn hỏi lại:

    “Anh nói cái gì xuân cơ?”

    “Xuân cung đồ!” Vương Tiểu Hổ gào lên, nước mắt nước mũi tèm lem:

    “Bảy quyển xuân cung đồ độc nhất vô nhị của anh bị cháy rồi! Cháy hết rồi! Anh đã phải tốn biết công sức mới...”

    Bốp!!! Bốp!!! Vương Tiểu Hổ chưa nói hết câu đã ăn đòn đến mặt mũi sưng vù, người đánh được y đến độ này cũng chỉ có Thoa Thoa. Nàng lúc này khuôn mặt lạnh lẽo như băng, xem ra đang vô cùng tức giận:

    “Coi như em nhìn nhầm anh! Em còn đang định an ủi anh thì... Anh đi chết đi!”

    Yến Phi, Từ Tử Lăng và Lục Thiên Hoa chỉ biết ôm mặt thở dài. Anh hai và cậu hai của họ thực sự là hết nói nổi rồi!

    Tuyết Dạ Linh Băng ngây thơ trong sáng nên không hiểu xuân cung đồ là gì, nàng vội vàng chạy lại đỡ Vương Tiểu Hổ đang nằm dưới đất dậy rồi hỏi:

    “Xuân cung đồ là gì vậy mọi người? Tại sao chị hai lại đánh anh hai ra thế này này chứ? Tội nghiệp anh hai quá đi!”

    “Hu hu hu! Nhà này chỉ có mình em bảy là thương thằng anh tội nghiệp này thôi!” Vương Tiểu Hổ mếu máo ôm chặt Tuyết Dạ Linh Băng, nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng cực kỳ đáng thương.

    Tuyết Dạ Linh Băng rất yêu thương Vương Tiểu Hổ, nhìn thấy hắn khóc lóc như vậy liền ra sức dỗ dành:

    “Ngoan, ngoan đừng khóc! Em thương, em thương hai mà!”

    Người ngoài nhìn vào không biết ai mới thực sự là anh ai là em.

    Câu hỏi ngây thơ của Tuyết Dạ Linh Băng khiến hai đại cao thủ như Yến Phi và Từ Tử Lăng cũng phải bối rối, Yến Phi ngoảnh mặt đi chỗ khác còn Từ Tử Lăng đỏ mặt chỉ biết ho khan vài tiếng. Thoa Thoa mỉm cười:

    “Sau này em sẽ được biết còn anh hai bị đánh là do anh ấy đáng bị ăn đòn, em đừng có chiều hư ảnh!”

    Duy chỉ có cô bé Lục Thiên Hoa là nhiệt tình nhất, cô bé rón rén chạy đến thì thầm vào tai Tuyết Dạ Linh Băng:

    “Dì bảy à, xuân cung đồ là...”

    Cô bé chưa kịp nói đã ăn một cốc của Thoa Thoa, nàng trừng mắt:

    “Tiểu Hoa, con không được dạy hư dì con...”

    Lục Thiên Hoa và Tuyết Dạ Linh Băng đều im bặt. Vương Tiểu Hổ rời khỏi vòng tay ôn nhu của Tuyết Dạ Linh Băng đứng dậy, y cởi hai miếng vải quấn trên song đoạn đao rồi quấn vào hai tay.

    “Nói chuyện nhảm đủ rồi, chúng ta vào việc chính thôi!”

    “Ở đây chỉ có mình anh nói nhảm thôi!”

    Vương Tiểu Hổ trừng mắt hướng về Hiên Viên Hạo:

    “Mày... là thằng đã đốt gia trang của tao phải không?”

    Hiên Viên Hạo nhếch môi cười nhạt, hắn không hề để ý đến Vương Tiểu Hổ mà ánh mắt hắn chỉ hướng về Thoa Thoa:

    “Đã lâu không gặp, Thoa muội vẫn xinh đẹp như ngày nào!”

    Thoa Thoa nhẹ nhàng đáp lời:

    “Đã lâu không gặp, Hiên Viên huynh vẫn bình an chứ?”

    Mọi người còn lại đều có chút bất ngờ, Thoa Thoa và Hiên Viên Hạo thì ra có quen biết.

    Nếu Từ Tử Lăng thích kết giao bằng hữu thì Thoa Thoa có rất nhiều bằng hữu, sáu năm trước Hiên Viên Hạo đứng đầu Thập Kiệt thì Thoa Thoa xếp thứ năm, sáu năm trước cả hai từng có duyên gặp gỡ sau đó từng nhiều lần hợp sức chiến đấu với Ma Môn.

    Hiên Viên Hạo năm đó là một người hào sảng và nghĩa khí.

    Lục Thiên Hoa níu vạt áo Thoa Thoa, hai mắt long lạnh:

    “Mẹ ơi chú này cũng là một trong người đã từng theo đuổi mẹ phải không?”

    Thoa Thoa là tuyệt đại mỹ nhân, lúc nàng xông pha giang hồ nam nhân đơn phương và theo đuổi nàng nếu không một ngàn thì cũng tám trăm.

    Vương Tiểu Hổ vừa nghe đến hai chữ “theo đuổi” liền hùng hổ chắn trước mặt Thoa Thoa, giọng điệu kênh kiệu:

    “Ê thằng công tử bột! Mày muốn theo đuổi muội muội của tao thì phải bước qua xác của... Ối!”

    Vương Tiểu Hổ lại ăn một cốc của Thoa Thoa, đầu hắn u lên một cục to tướng. Hắn làu bàu:

    “Sao em lại đánh anh? Có biết là nó đau lắm hả?”

    “Anh mà cũng biết đau? Đáng đời!” Thoa Thoa lườm Vương Tiểu Hổ một cái sắc lẹm rồi quay ra sau nhéo má Lục Thiên Hoa:

    “Con không được nói linh tinh, người này chỉ là một bằng hữu trước đây của mẹ, nghe chưa?”

    Lục Thiên Hoa cúi gằm mặt:

    “Con biết rồi!”

    Hiên Viên Hạo nhìn Lục Thiên Hoa rồi lại nhìn Thoa Thoa, hắn ngây ra một chút rồi quyết định hỏi thẳng:

    “Thoa muội, tiểu hài tử này là...”

    Thoa Thoa nhẹ nhàng trả lời:

    “Muội xin giới thiệu với huynh, đây là con gái của muội, con bé tên là Lục Thiên Hoa. Tiểu Hoa, chào Hiên Viên bá bá đi con!”

    Lục Thiên Hoa là một cô bé xinh xắn khả ái, đôi mắt tròn và rực rỡ như hai vầng thái dương, làn da trắng như tuyết. Mái tóc hai búi cùng bộ y phục xanh lam càng khiến cô bé thêm phần xinh đẹp, cô bé này lớn lên chắc chắn sẽ thành một đại mỹ nhân như mẹ mình.

    Lục Thiên Hoa năm nay mười hai tuổi, cô bé là thành niên nhỏ nhất và cũng là thành viên cuối cùng gia nhập Tam Hoàng Gia Trang.

    Lục Thiên Hoa nghe mẹ nói liền nhanh nhảu hai tay xoè váy, cúi đầu chào Hiên Viên Hạo:

    “Tiểu Hoa xinh đẹp khả ái xin ra mắt Hiên Viên đại bá!”

    Hiên Viên Hạo nghe sét đánh ngang tai, Thoa Thoa không chỉ là nữ thần trong lòng toàn thể thiếu niên giang hồ mà còn ở trong lòng Hiên Viên Hạo.

    Hắn lúc đó không theo đuổi Thoa Thoa là vì trong lòng hắn đã có người khác, nếu không có nàng ấy có lẽ hắn cũng đã xiêu lòng trước mỹ nhân tài sắc vẹn toàn như Thoa Thoa.

    Nữ thần trong lòng có hài nhi là một cú sốc đối với Hiên Viên Hạo, hơn nữa hài nhi này còn đã lớn.

    Đột nhiên đầu hắn loé lên một tia sáng, Thoa Thoa năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi, Lục Thiên Hoa ít nhất cũng mười tuổi không lẽ Thoa Thoa sinh con từ năm mười hai tuổi? Vô lý! Năm đó Hiên Viên Hạo gặp Thoa Thoa nàng đã mười sáu tuổi, lúc đó nàng không có bất kỳ mối quan hệ phu thê hay con cái nào cả.

    Hiên Viên Hạo cố gắng hỏi:

    “Phụ thân của con bé... là ai vậy?”

    Nếu là thật thì ruốc cuộc tên khốn nào lại may mắn như vậy? Được làm phu quân của Thoa Thoa nếu không phải tu mười kiếp thì kiếp trước đã cứu cả thiên hạ.

    Lục Thiên Hoa biết tiếng Việt lẫn tiếng Hán, cô bé nghe Hiên Viên Hạo hỏi thế liền vênh mặt nói:

    “Hoa Hoa không có phụ thân! Hoa Hoa chỉ có mẫu thân thôi!”

    Các thành viên Tam Hoàng Gia Trang đều bật cười, ngay cả Quỷ Thần Tịch Dịch đang bất tỉnh cũng như đang mỉm cười.

    Thân thế Lục Thiên Hoa không ai biết chỉ biết vào ngày Ưu Đàm Hoa nở bừng khắp nhân gian thì Thoa Thoa bế về gia trang một cô bé sơ sinh, cô bé đó chính là Lục Thiên Hoa, từ ngày hôm đó Thoa Thoa là mẹ của Lục Thiên Hoa còn Lục Thiên Hoa cũng gọi nàng là mẹ.

    Lục Thiên Hoa lớn lên trong sự cưng chiều của tất cả thành viên gia trang trừ Vương Tiểu Hổ. Lục Thiên Hoa tính cách hoạt bát và nghịch ngợm, cô bé thường bày trò chọc phá mọi người ngay cả người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn như Vương Tiểu Hổ cũng chịu không thấu.

    Tuổi thơ không có cha khiến Thoa Thoa luôn áy náy với Lục Thiên Hoa nên nàng chưa từng nhắc đến vấn đề cha với cô bé.

    Vương Tiểu Hổ nhếch môi châm chọc Lục Thiên Hoa:

    “Nhóc con thì biết gì cái gì chứ? Mẹ nhóc không muốn nói thôi chứ thực ra nhóc bị nhặt ở bãi rác về đó!”

    Lúc trước bị Lục Thiên Hoa chọc lên bờ xuống ruộng nên khi có cơ hội hắn tuyệt đối không bỏ qua chọc phá cô bé nghịch ngợm.

    Lục Thiên Hoa phồng má cự lại:

    “Cậu hai nói dối! Mẹ con nói con là được một con cò mang đến cho mẹ!”

    Vương Tiểu Hổ cười phá lên, hắn đang định châm chọc thêm thì đã ăn đòn tới tấp, lần này không chỉ Thoa Thoa mà Yến Phi, Từ Tử Lăng và cả Tuyết Dạ Linh Băng cũng tham gia, Lục Thiên Hoa đương nhiên cũng không thiếu phần.

    Vương Tiểu Hổ ăn đòn te tua nằm một đống, mọi người không ai hay biết hắn đang khóc, khóc ở trong lòng.

    Thoa Thoa miệng khẽ nhoẻn miệng cười:

    “Hiên Viên huynh, gia trang và nhị ca của muội đều là do huynh làm sao?”

    Hiên Viên Hạo chưa kịp trả lời thì Tuyết Dạ Linh Băng đã đáp thay:

    “Kẻ đánh anh hai là tên béo tự xưng là Tam Hoàng Tử còn gã này không chỉ đốt cháy gia trang chúng ta mà còn muốn giết anh ba, em và cả anh sáu nữa!”

    Thoa Thoa khẽ cau mày, cũng như Từ Tử Lăng và Yến Phi, nàng tin tưởng Tuyết Dạ Linh Băng tuyệt đối.

    Hiên Viên Hạo mỉm cười:

    “Đúng vậy, đều là do ta làm. Thánh chỉ phụ hoàng đã ban, Tam Hoàng Gia Trang bảy người đều chết!”

    Phải ra tay giết chết Thoa Thoa Hiên Viên Hạo có chút không nỡ nhưng hắn nào dám trái thánh chỉ của phụ hoàng? Võ lâm trung nguyên có mấy kẻ dám trái lệnh Hiên Viên Hoàng Đế?

    “Tao hiểu rồi!”

    Người lên tiếng là Vương Tiểu Hổ, hắn bước lên đối diện với Hiên Viên Hạo, hắn bước lên quay lưng lại với sáu người Thoa Thoa.

    “Mày đốt nhà của tao của tao tao có thể bỏ qua nhưng mày dám đụng đến anh em của tao, coi như mày chọn cái chết!”

    Hiên Viên Hạo nhếch môi:

    “Vương Tiểu Hổ, ngươi vẫn chưa phải đối thủ của ta! Đừng làm phí thời gian quý báu của ta nữa!”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 08-12-2020 lúc 12:15.

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  5. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    akatsukid5,
  6. #9
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định Tam Hoàng Hệ Liệt Chương 8




    Chương 8: Hoạ Vô Đơn Chí.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân




    Vương Tiểu Hổ lúc này dường như đang nghiêm túc.

    Những thành viên Tam Hoàng Gia Trang cũng hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như lúc này.

    Hiên Viên Hạo nhếch môi cười:

    “Vương Tiểu Hổ ngươi không phải đối thủ của ta! Đừng làm phí thời gian quý báu của ta!”

    Hiên Viên Hạo hoàn toàn không để Vương Tiểu Hổ vào mắt.

    Tổ tình báo Hiên Viên Thần Triều thậm chí còn không xếp Vương Tiểu Hổ vào hàng cao thủ, báo cáo sơ bộ chỉ có vài dòng “Vương Tiểu Hổ võ công tệ nhất Tam Hoàng Gia Trang, đối phó người bình thường còn có thể nếu so với võ giả thực sự thì không đáng xách dép.”

    Vương Tiểu Hổ võ công thấp kém ngay cả thành viên Tam Hoàng Gia Trang cũng biết, hắn chỉ xếp trên Lục Thiên Hoa vốn là người không biết võ công.

    Tuy nhiên võ công của Vương Tiểu Hổ lại khiến tổ tình báo lưu ý vì đao pháp hắn sử dụng là Hàn Phong Đao.

    Hàn Phong Đao là đao pháp trứ danh của Hàn Phong Gia, một Ngũ đại thế gia của trung nguyên.

    Hàn Phong Gia là một gia tộc của nước Đại Việt kỳ lạ là lại không nổi danh ở Đại Việt nhưng lại nức danh ở xứ người trung nguyên. Có lẽ là do mối quan hệ chồng chéo của Hàn Phong Gia với Bùi Gia ở Đại Việt và Băng Hoả Đệ Nhất Thánh ở trung nguyên.

    Hàn Phong Đao được người sáng lập Hàn Phong Gia là Hàn Phong Băng Hoả sáng tạo ra, đao lộ giống như một câu chuyện kể về tình cảm của đôi lứa nam tài nữ sắc từ lúc gặp gỡ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, hò hẹn dưới trăng đến lúc thành hôn động phòng rồi sau đó sinh con đẻ cái và sống đến đầu bạc răng long, hạnh phúc mãi mãi về sau này.

    Chính vì vậy chiêu chiêu đều là tình, khiến thanh niên như sống trong tình yêu đối lứa lại khiến người già hồi tưởng lại những năm tháng xưa cũ.

    Hàn Phong Đao chỉ truyền cho người của gia tộc, người ngoài nếu học lén sẽ bị đích thân gia chủ Hàn Phong Gia đến thu hồi lại.

    Vương Tiểu Hổ không phải người của Hàn Phong Gia vì hắn họ Vương chứ không phải Hàn Phong.

    Vương Tiểu Hổ bật cười:

    “Mày dám xem thường tao, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. Vương Tiểu Hổ tao hôm nay sẽ trả thù cho xuân... À không tao hôm nay sẽ trả thù cho thằng sáu của tao!”

    Thoa Thoa ho khan:

    “E hèm! Anh hai, em sáu vẫn còn sống...”

    Vương Tiểu Hổ ngừng lại một chút rồi nói tiếp, nói tiếp nhưng vẫn lặp lại câu nói cũ:

    “Hôm nay tao sẽ trả thì cho em sáu của tao...”

    Vương Tiểu Hổ lại ăn cốc, Thoa Thoa nhăn mặt:

    “Anh sao cứ cứ chấp cái chết của em năm vậy hả? Anh trù em ấy chết sớm phải không?”

    “Anh có cố chấp đâu, nó nằm thẳng cẳng thế không chết thì là gì?” Vương Tiểu Hổ xoa cục u trên đầu.

    “Anh hai như vậy là không được rồi, sau này anh đừng như thế nữa!” Từ Tử Lăng thêm vào.

    “Tao sau này cứ như thế đấy thì làm sao? Làm sao? Mày làm gì được tao?” Tính Từ Tử Lăng hiền lành nên thường bị Vương Tiểu Hổ bắt nạt, y bị hắn kháng nghị lắp bắp: “Anh... anh...”

    “Anh hai làm em buồn quá...” Tuyết Dạ Linh Băng cúi đầu.

    “Anh xin lỗi bé ngoan của anh, anh chỉ lỡ lời thôi... Đừng buồn anh...” Vương Tiểu Hổ không sợ trời không sợ đất chỉ hai người con gái rơi nước mắt đó là Thoa Thoa và Tuyết Dạ Linh Băng.

    “Cậu hai dù có ghét ai thì giữ trong lòng đừng có cái gì cũng bô bô kẻo người ngoài đánh giá gia đình chúng ta gà nhà đá nhau!” Lục Thiên Hoa tỏ vẻ người lớn dạy dỗ Vương Tiểu Hổ.

    “Con nhãi này hôm nay dám dạy dỗ cậu mày? Tao phải thay mẹ mày dạy dỗ mày thật tận tình mới được’!” Vương Tiểu Hổ xách tai kéo lên.

    Yến Phi.

    Yến Phi im lặng không nói gì.

    “Con mẹ nó mày muốn gì thì nói đi!” Những lúc này Yến Phi im lặng càng khiến Vương Tiểu Hổ tức giận.

    Yến Phi nhìn Vương Tiểu Hổ một chút rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác, giống như y không còn gì để nói với ông anh độc mồm độc miệng này nữa.

    Sau đó bốn người Thoa Thoa lại quây quần lại “thảo luận” và “chân thành góp ý” cho Vương Tiểu Hổ, hai quyền khó địch bốn tay, Vương Tiểu Hổ dù lì lợm đến đâu cũng không chống đỡ nổi ba đứa em và cô cháu gái trời ơi đất hỡi này.

    Vương Tiểu Hổ tình thế bức bách liền gầm lớn một tiếng:

    “Mấy đứa này tránh hết sang một bên!”

    Hắn cố tình đánh trống lảng sang Hiên Viên Hạo:

    “Nói nhảm đủ rồi! Công tử bột, nếu mày tiếp được tao mười chiêu thì tao sẽ tha cho mày một con đường sống! Mấy đứa đừng có cản tao!”

    Vương Tiểu Hổ hùng hổ bước lên vài bước, hắn thấy không thấy ai cản lại liền dừng bước, hắn quay đầu lại nói:

    “Mấy đứa còn không cản?”

    Bọn Thoa Thoa như sực nhớ liền xông lên, mỗi người ôm một chỗ cản Vương Tiểu Hổ lại. Từ Tử Lăng và Yến Phi mỗi người ôm một tay, Tuyết Dạ Linh Băng ôm cổ, Lục Thiên Băng còn Thoa Thoa từ phía trước ôm hông.

    Từ Tử Lăng vốn thật thà lại là người phối hợp tốt nhất:

    “Anh hai bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, chúng ta có gì ngồi xuống uống chén trà bàn bạc giải quyết!”

    Tuyết Dạ Linh Băng thì lại chẳng hiểu tình thế, nàng thích thú dụi dụi má nàng vào má Vương Tiểu Hổ:

    “Má anh hai mềm ghê! Nhéo thích quá à!”

    “Cái con nhóc này...” Miệng nói thế nhưng hắn có vẻ thích thú với hành động đáng yêu của Tuyết Dạ Linh Băng.

    Thoa Thoa cũng như Từ Tử Lăng, phối hợp vô cùng ăn ý:

    “Anh hai, em biết anh tức giận nhưng chuyện này chỉ là chuyện nhỏ đâu cần người vĩ đại như anh nhúng tay? Anh cứ để bọn em giải quyết còn anh chỉ cần đứng làm khán giả thôi!”

    Lục Thiên Hoa lúc này lại là người thật thà nhất:

    “Cậu hai bình tĩnh! Cậu mà xông ra là ngày này năm sau thành ngày giỗ của cậu mất! Đừng mà cậu ơi con không muốn mồ côi cậu đâu hu hu hu...”

    Cô bé vừa nói vừa khóc khiến người ta thương cảm.

    Hiên Viên Hạo mỉm cười ngắm nhìn khung cảnh sáu người gia đình này hoạt náo, có lẽ đây là nụ cười hiếm hoi của y từ lúc xuất hiện, hắn bây giờ mới thực sự cười.

    Nụ cười thực sự chỉ nở khi người ta vui vẻ.

    Vương Tiểu Hổ chỉ cần có cơ hội xuống đài, hắn vênh mặt:

    “Công tử bột! Coi như hôm nay mày gặp mắn, hôm nay không phải bọn này cản tao thì mày tiêu đời rồi! Tao tạm tha tội đốt xuân... à không tội sát hại dã man em năm của tao đấy!”

    Vương Tiểu Hổ thực sự cố chấp cái chết của Quỷ Thần Tịch Dịch.

    Năm người bọn Thoa Thoa cũng dần lơi vòng tay, chỉ cần Vương Tiểu Hổ không ngu ngốc khiêu chiến Hiên Viên Hạo là được, hắn thực sự không phải đối thủ của Hiên Viên Hạo.

    Hiên Viên Hạo cười nhạt:

    “Vương Tiểu Hổ, ngươi đang sợ sao?”

    Khoé miệng Vương Tiểu Hổ giật giật, Thoa Thoa linh cảm được được điều không điều không lành. Quả nhiên Vương Tiểu Hổ gầm lớn nổi điên xông lên:

    “Con mẹ nó mày nói ai sợ? Hôm nay không chém mày làm đôi tao không phải Vương Tiểu Hổ!”

    Vương Tiểu Hổ tính cách đơn giản, trí tuệ có hạn lại dễ nổi nóng nên chỉ cần bị khích tướng lập tức trúng kế, lúc này hắn thực sự muốn khiêu chiến với Hiên Viên Hạo, đám Thoa Thoa lúc này cũng thực sự muốn cản hắn.

    Từ Tử Lăng và Yến Phi thậm chí phải dùng đến ẩm thực chi lực và thuỵ chi lực để giữ chặt hai tay Vương Tiểu Hổ, Tuyết Dạ Linh Băng không muốn làm đau anh hai mến yêu của mình nên đành dùng Băng Tâm Quyết đóng băng đầu Vương Tiểu Hổ, Thoa Thoa siết chặt hông hắn không để hắn cử động còn cô bé Lục Thiên Hoa cũng dùng hết sức ôm chặt chân của cậu mình.

    “Mọi người! Tuyệt đối không được thả anh hai ra! Lúc này mà thả ra là ảnh bị đánh bờm đầu đấy! Anh ba!” Từ Tử Lăng lúc này lại trở nên thật thà đến đau lòng.

    Yến Phi trầm tính cũng phải mở miệng:

    “Anh vẫn đang giữ chặt đây!”

    Tuyết Dạ Linh Băng tiếp tục gia tăng thêm công lực:

    “Anh hai bình tĩnh lại nào! Đừng để trúng kế khích tướng của tên khốn đó! Tên độc ác! Tất cả là tại ngươi!”

    Thoa Thoa song thủ ngọc ngà nắm chặt mặt của Vương Tiểu Hổ, kéo mặt hắn xuống đối diện với nàng:

    “Anh hai nghe em nói này, hắn ta chỉ là ganh tỵ với anh thôi, đừng để hắn khích tướng thành công!”

    Lục Thiên Hoa thì bù lu bù loa:

    “Đừng mà cậu hai! Lúc nãy con đùa với cậu thôi! Đừng làm con sợ cậu ơi!”

    Vô dụng!

    Tất cả mọi lời nói đều vô dụng khi Vương Tiểu Hổ tức giận.

    Không biết bằng thế lực nào nhưng Vương Tiểu Hổ có thể hất văng bốn cao thủ và một cô bé khả ái để xông về phía Hiên Viên Hạo.

    Từ Tử Lăng và Thoa Thoa đồng loạt gào lớn:

    “Anh ba!!!”

    Yến Phi là người có tốc độ nhanh nhất trong Tam Hoàng Gia Trang, trong lúc này chỉ có Yến Phi mới kịp ngăn cản Vương Tiểu Hổ.

    Yến Phi đương nhiên hiểu được điều này, y ngay cả lúc bị ngã ngửa ra sau vẫn có thể xoay người lấy đà phóng tới trước, toàn bộ thuỵ chi lực mười mấy năm thôi động khinh công Phi Yến lao vút đi như một mũi tên.

    Tốc độ cực hạn của Yến Phi còn nhanh hơn cả Thiểm Điện Thối của Hiên Viên Hạo nhưng vẫn không kịp.

    Đã trễ.

    Vương Tiểu Hổ đã vung lên hai thanh đao A Tu La và A Tỳ.

    Hàn Phong Đao Pháp!
    Đệ Nhất Thức!
    Nhất Kiến Chung Tình!

    A Tu La và A Tỳ cùng chém từ trên xuống, đơn giản và không hề hoa mỹ, đáng lẽ đao ý phải tình ý dạt dào, tốc độ phải nhanh như chớp, khí thế phải mạnh mẽ như tiếng sét ái tình nhưng Vương Tiểu Hổ hoàn toàn không thể hiện được uy lực vốn có của chiêu Nhất Kiến Chung Tình này.

    Vương Tiểu Hổ không thể phát huy hết được chiêu Nhất Kiến Chung Tình vì hắn chưa biết yêu, người chưa biết yêu chỉ có thể đánh ra cao nhất ba thành uy lực của Hàn Phong Đao Pháp nhưng Vương Tiểu Hổ thì khác, hắn chỉ được một thành.

    Thất vọng! Hiên Viên Hạo cực kỳ thất vọng!

    Hiên Viên Hạo không đánh giá cao Vương Tiểu Hổ nhưng hắn tò mò về Hàn Phong Đao Pháp, hắn năm năm trước từng chứng kiến vẻ đẹp kinh diễm của Hàn Phong Đao Pháp, đao của Vương Tiểu Hổ lúc này so với đao khách năm đó thậm chí không xứng đáng gọi là đao pháp.

    Thất vọng và phẫn nộ. Hiên Viên Hạo đánh ra một quyền Lôi Đình Chi Nộ đệ ngũ trùng thiên, Hiên Viên Hạo dù tức giận thì hắn vẫn chỉ dùng đến công lực đệ ngũ trùng thiên vì chỉ cần đệ ngũ trùng thiên là đủ đánh nát Vương Tiểu Hổ rồi.

    Quyền đầu và song đoạn đao va chạm, Vương Tiểu Hổ bị chấn đến thổ huyết văng ngược ra sau, Hiên Viên Hạo vô thanh vô tức hiện ra ngay trước mặt hắn:

    “Một chiêu cũng không chịu nổi, Vương Tiểu Hổ ngươi đã làm ô nhục Hàn Phong Đao Pháp, hôm nay bổn hoàng tử thay mặt Hàn Phong Gia giáo huấn lại ngươi! Xuống địa ngục tạ lỗi với họ đi!”

    Lôi Đình Quyền đệ tam thức Lôi Đình Loạn hoá thành hàng trăm quyền đầu sấm sét như mưa trút lên người Vương Tiểu Hổ, Vương Tiểu Hổ lúc này không thể tránh chỉ biết đưa hai tay bảo vệ đầu.

    Vương Tiểu Hổ võ công yếu kém như thế tại sao Sát Tổ lại đánh giá hắn khó giết nhất Tam Hoàng Gia Trang?

    Thực ra Vương Tiểu Hổ được đánh giá là dễ giết và cũng khó giết nhất. Vương Tiểu Hổ khó giết nhất khi bên cạnh hắn có Yến Phi, Từ Tử Lăng và Thoa Thoa bởi vì lúc đó muốn giết hắn thì giết chết ba người kia trước, muốn hạ sát Yến Phi, Từ Tử Lăng và Thoa Thoa? “Chuyện này tương đối khó!” Cục tình báo nhận xét.

    Nếu nếu Vương Tiểu Hổ ở một mình? “Thì giết hắn dễ như giết một con kiến!” Đây cũng là ý kiến của cục tình báo.

    Thoa Thoa từng nói Vương Tiểu Hổ võ công mèo cào lại thích gây sự thị phi nhưng sống được đến tận giờ vì hắn mạng cứng? Đúng nhưng chưa đủ, bởi vì hắn còn có Yến Phi, Từ Tử Lăng và Thoa Thoa.

    Yến Phi, Từ Tử Lăng và Thoa Thoa từng cứu mạng Vương Tiểu Hổ không biết bao nhiêu lần và lần này cũng vậy.

    Quyền đầu của Hiên Viên Hạo chưa kịp chạm vào người Vương Tiểu Hổ thì trước mặt Hiên Viên Hạo đã tối sầm, mặt hắn cùng lúc lãnh trọn mười mấy chưởng vừa nhanh vừa mạnh như sấm sét, người tung chưởng lại là Yến Phi người chỉ biết tránh né.

    Yến Phi lúc này toàn thân phát ra ánh sáng xanh lam, mái tóc dài không có gió cũng bay phấp phới, y dù không kịp cản Vương Tiểu Hổ nhưng chặn Hiên Viên Hạo đả thương Vương Tiểu Hổ thì thừa sức.

    Ăn đòn đến tối tăm mặt mũi, Hiên Viên còn chưa mở được mắt thì thái dương đã nhói lên, cơn đau dữ dội xộc thẳng lên não, khí kình hộ thân đệ nhị thập ngũ trùng thiên cũng bị phá vỡ. Từ Tử Lăng gần như cùng lúc với Yến Phi áp sát Hiên Viên Hạo, một đòn lên gối Gỏi Cuốn vào ngay thái dương phải của Hiên Viên Hạo.

    Gỏi cuốn hay còn gọi là nem cuốn, một món ăn vô cùng nổi tiếng của Đại Việt, đây là một món ăn ngon, bổ, rẻ, dễ thưởng thức và thực hiện.

    Gỏi cuốn được làm từ bánh tráng cuốn với cuộn với các loại rau như xà lách, giá, rau thơm, húng quế, tía tô, tôm khô, rau thơm, bún và một số loại thịt như thịt lợn, thịt bò, tôm, cua. Gỏi cuốn thường được ăn kèm với nước nắm tỏi ớt chua ngọt hoặc nước chấm bơ đậu phộng.

    Các nguyên liệu như thịt và hải sản thường được chế biến bằng cách luộc, xào, tráng (trứng) và thái chỉ hoặc thái từng miếng nhỏ, dài. Rau, xà lách cũng tương tự, sau khi rửa sạch thì thái chỉ hoặc thái vừa ăn còn bánh tráng thì làm ướt trước khi cuốn.

    Một miếng gỏi cuốn phải đảm bảo có đầy đủ tôm, thịt, rau, nhìn đẹp mặt và khéo léo phô bày được những nguyên liệu màu sắc bên trong như màu đỏ của tôm, màu hồng nhạt của thịt, màu xanh của rau, màu trắng của bún.

    Gỏi Cuốn uy lực mạnh hơn hẳn Bún Chả, mạnh như Hiên Viên Hạo cũng chịu không thấu, đầu đau như muốn nổ tung ra.

    Cùng với chưởng và gối là kiếm, Hiên Viên Hạo cảm giác đau ở cổ, Thoa Thoa chỉ chậm hơn Yến Phi và Từ Tử Lăng một chút xuất hiện sau lưng Hiên Viên Hạo, lưỡi Mạn Châu Sa Kiếm kề sát vào cổ hắn, máu lập tức bắn ra, vết đứt không sâu chứng tỏ Thoa Thoa đã nương tay.

    Cảm giác đau đớn vừa trôi qua thì cái lạnh buốt da thịt liền ập tới, ngọc thủ Tuyết Dạ Linh Băng ấn trước ngực Hiên Viên Hạo, ngực hắn lập tức đóng băng, hàn khí tràn vào cơ thể làm khí huyết hắn như đông cứng lại.

    Thì ra là vậy, hắn đã quên mất Tuyết Dạ Linh Băng cũng là một cao thủ, nàng có thể chưa bằng được Yến Phi, Từ Tử Lăng hay Thoa Thoa nhưng dù là hắn thì đơn đả độc đấu muốn thu thập nàng cũng phải tốn không ít công sức.

    Hiên Viên Hạo là nhất đẳng cao thủ, địa vị cao quý nhưng cùng lúc đối phó với bốn cao thủ nhà Tam Hoàng thì vẫn phải chịu thiệt thòi, hắn nghiến răng đề thăng công lực lên cao hơn, đệ nhị thập bát trùng thiên chấn văng bốn người họ ra, thoát khỏi thế bị vây công.

    Bốn người Yến Phi mục đích chỉ muốn ngăn cản Hiên Viên Hạo nên chiêu thức đều không đi tận, mục đích đạt được họ liền lui về sau, kịp thời đỡ lấy Vương Tiểu Hổ đang gần chạm đất.

    Trong mắt năm người Yến Phi lúc này chỉ có Vương Tiểu Hổ, hoàn toàn không có Hiên Viên Hạo.

    Vương Tiểu Hổ võ công mèo cào sao chịu nổi một quyền Lôi Đình Chi Nộ, thất khiếu ứa máu, Từ Tử Lăng hai mắt đỏ hoe như sắp khóc:

    “Anh hai, anh có sao không? Đừng lo, em sẽ cứu anh...” Nói xong liền truyền ẩm thực chi lực chữa thương cho Vương Tiểu Hổ.

    Yến Phi lần nữa cau mày, y thở dài:

    “Em xin lỗi!”

    Tuyết Dạ Linh Băng và Lục Thiên Hoa ôm Vương Tiểu Hổ khóc bù lu bù loa:

    “Anh hai! Anh mở mắt ra đi! Anh đừng chết! Hu hu hu! Em hứa sẽ ngoan sẽ vâng lời anh mà! Anh đừng chết!”

    “Lúc nãy con chỉ nói đùa thôi con không trù ẻo cậu chết đâu cậu hai ơi! Cậu đừng chết! Con hứa sẽ không trêu cậu nữa! Con hứa sẽ ăn cơm đầy đủ con hứa...”

    Thoa Thoa dùng vạt áo lau máu trên mặt Vương Tiểu Hổ, nàng bề ngoài vẫn bình tĩnh nhưng trong mắt tình thâm vô hạn, nàng cốc đầu Tuyết Dạ Linh Băng và Lục Thiên Hoa:

    “Hai cái đứa này đừng có nói gở! Anh ấy chưa có chết, chỉ bị thương nặng một chút thôi.”

    Vương Tiểu Hổ vịn hai tay vào vai Yến Phi và Từ Tử Lăng cố gắng ngồi dậy:

    “Mấy đứa tránh ra, anh còn ba chiêu nữa chưa dùng đảm bảo chém chết con mẹ nó thằng công tử bột kia... Ối!”

    Lần này đến lượt hắn bị Thoa Thoa cốc đầu.

    Hiên Viên Hạo nhìn cảnh tượng trước mặt mà cười nhạt, Vương Tiểu Hổ dù yếu nhưng chỉ lãnh một quyền của hắn vẫn chưa chết được, đám người này không phải lo lắng thái quá sao?

    Nghĩ đến đây lòng Hiên Viên Hạo chùng xuống, hắn đột nhiên cảm thấy ghen tỵ với Vương Tiểu Hổ.

    Hắn ước gì người được vây quanh quan tâm và chăm sóc là hắn chứ không phải Vương Tiểu Hổ.

    Hắn sinh ra là Tứ hoàng tử của võ lâm đệ nhất nhân Hiên Viên Hoàng Đế, tiền tài, danh vọng, địa vị hay võ công đều là đứng đầu thiên hạ, ai cũng mơ ước có được cuộc sống như hắn.

    Nhưng sống trong chăn mới biết chăn có rận, là Hiên Viên Hạo mới biết Hiên Viên Hạo như thế nào.

    Hắn có tất cả mười ba người anh em nhưng hắn chưa từng cảm nhận được thế nào là tình thân, những huynh đệ tỷ muội của hắn suốt ngày đấu đá tranh giành địa vị và quyền lực, bề ngoài cười nói hoà thuận nhưng bên trong luôn tìm cách triệt hạ lẫn nhau, ngay chính bản thân hắn cũng vậy.

    Phụ hoàng của hắn thì bận trăm công nghìn việc ít khi vó thời gian bên cạnh hắn, hơn nữa ông là người nghiêm khắc, ngoại trừ kì vọng và áp lực ra ông chưa từng trao cho hắn bất kì thứ gì.

    Hắn cảm thấy bất công, Vương Tiểu Hổ thì có gì hơn hắn? Gia cảnh? Vương Tiểu Hổ chỉ là một kẻ tứ cố vô thân sao có thể bằng thân phận hoàng tử của hắn? Diện mạo? Diện mạo Vương Tiểu Hổ không xấu, ở mức chấp nhận được nhưng so với hắn khác gì đom đóm so với trăng sao? Võ công thì lại càng không phải bàn tới.

    Vậy thì tại sao Vương Tiểu Hổ lại được Chiến Khải truyền nhân Từ Tử Lăng, tuyệt thế mỹ nhân Mạn Châu Sa Hoa Thoa Thoa rồi Yến Phi, Tuyết Dạ Linh Băng, Quỷ Thần Tịch Dịch và Lục Thiên Hoa yêu thương, quan tâm lo lắng đến vậy?

    Vương Tiểu Hổ có gì chứ?

    Đùng!!!

    Yahhh!!!

    Đau đớn và phẫn uất, Hiên Viên Hạo gầm lớn, công lực đỉnh cao bộc phát.

    “Tam Hoàng Gia Trang, các ngươi đi chết hết cho ta!”

    Hiên Viên Hạo thực sự đã động sát tâm!

    Chỉ có giết chết bảy người Tam Hoàng Gia Trang thì hắn mới có thể được yêu thương như trước kia.

    Hắn - bắt - buộc - phải - giết - chết - hết - bảy - người - Tam - Hoàng - Gia - Trang!

    Hiên Viên Hạo đã động sát tâm, sát ý kéo theo sát khí.

    Từ Tử Lăng biết cuộc chiến này đã không thể vãn hồi, y bắt buộc phải đưa ra quyết định. Y chầm chậm đứng dậy:

    “Chuyện này hãy để cho anh giải quyết, mọi người lùi về sau trông chừng anh hai và em sáu.”

    Những người khác biết Từ Tử Lăng đã đưa ra lựa chọn hơn nữa còn muốn tự mình kết thúc nên liền theo lời lùi ra sau, Vương Tiểu Hổ muốn la ó gì đó nhưng đã bị Thoa Thoa bịt mồm rồi cùng Tuyết Dạ Linh Băng lôi hắn ra sau.

    “Em tư, cẩn thận!”

    “Anh tư, dù anh có lựa chọn như thế nào em vẫn ủng hộ anh, hy vọng sau này dù kết quả thế nào anh vẫn ổn.”

    “Anh tư cố lên! Trả thù cho em sáu và anh hai đi!”

    “Cậu tư cố lên! Cậu tư cố lên!”

    Quyết chiến gần kề.

    Vương Tiểu Hổ đột nhiên ngã gục xuống đất.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 08-12-2020 lúc 12:17.

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  7. #10
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định




    Chương 9: Ở Hiền Gặp Lành.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    Biến!

    Vương Tiểu Hổ ngã xuống.

    Không rõ sống chết.

    Mọi người đều hoảng loạn, họ lập tức vây quanh Vương Tiểu Hổ, rõ ràng có kẻ đánh lén, bọn họ cần đảm bảo hắn ta không thể tấn công trúng anh hai của họ thêm một lần nào nữa.

    Tuyết Dạ Linh Băng liền kiểm tra kinh mạch...

    “Không cần phải kiểm tra, chỉ là một chút độc nhỏ không giết được hắn đâu!”

    Một giọng nói ngân vang lên, nghe được giọng này Hiên Viên Hạo khẽ cau mày vì hắn biết được người vừa lên tiếng là ai.

    “Thần thánh phương nào! Mau ra mặt đi!”

    Thoa Thoa lạnh lùng quát, Tuyết Dạ Linh Băng khẽ nói:

    “Độc này không yếu, may là anh hai đã phục Bách Thảo Đan nên không vấn đề gì, coi như ngủ một giấc nhưng tên này thật đáng ghét, dám đánh lén anh hai!”

    Nghe thế mọi người mới an tâm, anh hai bọn họ đúng là mạng lớn.

    Tuy nhiên ai cũng nhìn ra được kẻ đánh lén nhắm vào người yếu nhất Tam Hoàng Gia Trang là Vương Tiểu Hổ để ra tay, không lẽ là rung cây doạ khỉ?

    Bức tường phía đông xuất hiện một người, một nam nhân tuấn tú tựa nữ nhân, da trắng như tuyết, môi đỏ như son. Hắn ta mặc trang phục xa hoa lộng lẫy, người này chính là Hiên Viên Thần Triều Thập tam hoàng tử Hiên Viên Khung Thương.

    Hiên Viên Hoàng Đế có tám hoàng tử và năm cô công chúa, Hiên Viên Khung Thương là con út và cũng là người con ngỗ nghịch nhất trong mười ba người con.

    Hiên Viên Khung Thương xuất hiện Hiên Viên Hạo cảm giác được có điều gì đó bất thường, hắn lên tiếng:

    “Thập tam đệ, đệ đến đây làm gì?”

    Hiên Viên Khung Thương bật cười:

    “Còn có việc gì nữa ngoài việc xử lý tà giáo Tam Hoàng Gia Trang?”

    Hiên Viên Hạo nhăn mặt:

    “Chuyện này phụ hoàng đã giao chuyện này cho ta, đệ dám trái lại ý chỉ của phụ hoàng? Quay về đi, ta sẽ bỏ qua cho đệ không bẩm báo với phụ hoàng!”

    Hiên Viên Khung Thương bật cười lớn:

    “Tứ ca đại danh đỉnh đỉnh của đệ cũng có ngây thơ vậy sao? Phụ hoàng nếu đã giao cho huynh sao đệ dám xen vào? Ý của phụ hoàng huynh phải hiểu chứ?”

    Quả nhiên phụ hoàng của hắn vẫn canh cánh chuyện năm xưa, Hiên Viên Hạo thở dài. Chuyện này cũng khó trách, hắn cũng đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra nhưng không ngờ người được cử đến lại là Hiên Viên Khung Thương chứ không phải đại ca hay nhị ca của hắn.

    “Ha ha ha! Tứ ca à không ngờ huynh cũng có ngày hôm nay, phụ hoàng chính vì không tin tưởng huynh mới sai ta đi theo giám sát. Ái chà chà, huynh việc gì phải cố gắng sống chết hoàn thành công việc này nhỉ? Không lẽ là vì con tiện nhân kia...”

    “Câm mồm!!!”

    Hiên Viên Hạo gầm lớn, hắn đã đánh mất vẻ mặt bình tĩnh vốn có.

    Hiên Viên Hạo đánh mất sự bình tĩnh, Hiên Viên Khung Thương càng lấy làm thoả mãn và thích thú.

    Vẻ mặt này Hiên Viên Khung Thương đã muốn thấy từ lâu, vẻ mặt này mới tuyệt vời và đẹp đẽ làm sao?

    Lục Thiên Hoa thì thầm vào tai Tuyết Dạ Linh Băng:

    “Dì bảy à con thấy mối quan hệ của hai anh em nhà này có vẻ chẳng mặn mà gì lắm, tại sao chúng ta không nhân cơ hội này đổ dầu vào lửa cho hai anh em họ đánh nhau người sống kẻ chết còn chúng ta thì làm ngư ông đắc lợi?”

    Tuyết Dạ Linh Băng gật gù, nàng không thích chém chém giết giết hơn nữa hai tên Hiên Viên Thần Triều này chẳng có kẻ nào tốt lành nếu chúng tự chém giết nhau thì càng tốt.

    Từ Tử Lăng cười khổ, con bé Lục Thiên Hoa đúng là mưu kế đầy mình nhưng không giống phong cách quang minh chính đại của Thoa Thoa, ai đã dạy hư con bé đây?

    Thoa Thoa nhìn Lục Thiên Hoa rồi lại nhìn Vương Tiểu Hổ đang bất tỉnh, nàng cau mày tát cho hắn một bạt tai, tên anh trai ngốc nghếch này không có gì giỏi chỉ dạy hư ngươi khác là giỏi!

    Tuy nhiên có vài điều mà Từ Tử Lăng thắc mắc, y tuy biết gia tộc Hiên Viên tranh giành ngôi vị thái tử rất quyết liệt nhưng nhìn thái độ của Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Khung Thương y cảm giác như giữa hai người có thâm thù đại hận. Hiên Viên Khung Thương nhắc đến tiện nhân, không lẽ đây là cô gái mà Hiên Viên Hạo từng nhắc đến?

    Rắc rối liên tiếp nối đuôi kéo nhau đến, thật khiến người ta đau đầu.

    Hiên Viên Khung Thương bật cười:

    “Thế này đi, bây giờ chúng ta cùng ra tay, ai giết được nhiều người bọn chúng hơn thì công lao thuộc về người đó, ý tứ ca thế nào?”

    Giết chóc đối với Hiên Viên Khung Thương chỉ là một trò chơi, mạng người chỉ là một thú vui tiêu khiển, không hơn không kém. Hiên Viên Khung Thương thực sự là một tên điên.

    Dù là huynh đệ ruột thịt thì Hiên Viên Hạo cũng không thích đứa đệ đệ này.

    Hiên Viên Hoàng Đế có tám người con trai, Hiên Viên Khung Thương là con út cũng là đứa con nghịch ngợm nhất, hắn từ nhỏ đã hiếu động quậy phá lớn lên thì ăn chơi trác tán, phong lưu tuyết nguyệt nhưng chí ít hắn ta vẫn coi trọng gia đình của mình. Hiên Viên Khung Thương trở thành một kẻ ích kỷ và xảo quyệt, trong lòng chỉ toan tính triệt hạ mọi anh em trong nhà từ khi gặp cô ta.

    Tất cả là tại con tiện nhân đó!

    “Được thôi, nếu ta thắng đệ phải làm cho ta một việc!”

    Hiên Viên Hạo không ngại ngần đồng ý ngay, Yến Phi, Từ Tử Lăng, Thoa Thoa và Tuyết Dạ Linh Băng dù lợi hại cũng khó lòng địch lại hai huynh đệ bọn hắn.

    Hiên Viên Hạo cực kỳ có lòng tin vào bản thân, Hiên Viên Hạo cực kỳ có lòng tin vào Hiên Viên Thần Công.

    Không gì có thể lay chuyển được lòng tin của y, y có một ý chí sắt đá và một sự tự tin sắt thép.

    Tự tin vốn là điều tiên quyết để thành công.

    Người tự tin mới có thể thành công, càng thành công thì lại càng tự tin. Đến một lúc nào đó sự tự tin hóa thành sự tự cao, chỉ cần một lần thất bại cũng đủ đốn ngã con người kiên cường nhất.

    Tự tin, bước thêm một bước thì thành tự cao, lùi một bước thì thành tự ti.

    Tự tin, vốn không phải là một con dao hai lưỡi mà là một ngọn trủy thủ ba lưỡi cực kỳ sắc bén.

    Hiên Viên Hạo tuyệt đối tự tin vào Hiên Viên Thần Công của mình.

    Năm ba tuổi hắn lần đầu chứng kiến thần uy của Hiên Viên Thần Công do phụ hoàng Hiên Viên Hoàng Đế thi triển, hô phong hoán vũ, đoạt quyền tạo hoá.

    Từ đó y quyết chí phải luyện thành Hiên Viên Thần Công, với thiên tư kiệt xuất của mình chỉ trong mười mười năm hắn đã luyện được tầng thứ mười tám.

    Không những thế hắn còn luyện thành Hiên Viên Song Tuyệt: Lôi Đình Quyền và Thiểm Điện Thối. Trở thành người trẻ nhất trong lịch sử năm trăm năm của Hiên Viên Thần Triều luyện thành Hiên Viên Song Tuyệt.

    Năm mười tám tuổi Hiên Viên Hạo vừa sơ nhập giang hồ đã đánh bại đệ nhất cao thủ thiếu niên của Thiếu Lâm là Liễu Không, sau đó hắn liên tiếp đánh bại chín cao thủ thiếu niên Thập Kiệt, trở thành người đứng đầu của Thập Kiệt.

    Hơn nữa với phụ hoàng hắn cũng rất tán thưởng hắn, vào lễ trưởng thành đã truyền cho y chức Thái Tử, sau này sẽ trị vì Hoàng Triều Hội hùng mạnh nhất thiên hạ.

    Đứng trên đỉnh cao quyền lực, trở thành đệ nhất võ lâm trong lớp thiếu nên, tất cả đều nhờ Hiên Viên Thần Công thiên hạ vô địch.

    Nên Hiên Viên Hạo cực kỳ tự tin vào Hiên Viên Thần Công của mình.

    Sự tự tin ấy, từ lâu đã biến thành sự tự cao và ngạo mạn.

    Từ Tử Lăng thấy đối phương không xem mình vào mắt nhưng y không hề tức giận, y vẫn giữ nụ cười thường trực trên môi, y nói:

    “Mọi người hãy chăm sóc cho anh hai và em sáu, hai người này mình ta là đủ!”

    Những người nghe được câu này đều cau mày, Yến Phi, Thoa Thoa, Tuyết Dạ Linh Băng và Lục Thiên Hoa đương nhiên không chấp nhận Từ Tử Lăng một mình chống địch.

    Bọn họ là gia đình, có địch thì sẽ cùng nhau kháng địch.

    Hiên Viên Hạo tự tin còn Hiên Viên Khung Thương thì khinh thường bọn Yến Phi nhưng câu Từ Tử Lăng thốt ra khác nào sỉ nhục hai người bọn hắn? Từ Tử Lăng nghĩ một mình có thể đánh bại được hai hoàng tử của Hiên Viên Thần Triều?

    Hiên Viên Hạo không nghĩ Từ Tử Lăng là người ngạo mạn như vậy.

    Một bàn tay chạm khẽ lên vai Từ Tử Lăng, Yến Phi nhẹ nhàng nói:

    “Anh lo Hiên Viên Khung Thương, còn Hiên Viên Hạo phần em. Được chứ?”

    Yến Phi đã mở lời, Từ Tử Lăng cũng không thể từ chối. Thoa Thoa đành nói:

    “Vậy phần còn lại cứ giao cho em, hai anh hãy tập trung cho đối thủ của mình!”

    Từ Tử Lăng gật đầu:

    “Em đừng lo, chỉ cần ba chiêu là đủ! Anh ba thì sao?”

    Hiên Viên Khung Thương nghe Từ Tử Lăng cười hề hề, Hiên Viên Hạo tức giận đến nổi gân xanh đầy trán.

    “Để xem...”

    ***

    Quyết chiến bắt đầu.

    Yahh!!!

    Người đầu tiên xuất thủ là Hiên Viên Khung Thương, hắn ta gào lớn xông lên, song mục trào ra sấm sét đỏ rực.

    “Yến Phi! Chết dưới trảo của bổn hoàng tử là vinh hạnh của ngươi!”

    Hiên Viên Khung Thương tuy công lực chưa bằng Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Xã Tắc nhưng với Hiên Viên Thần Công đệ nhị thập ngũ trùng thiên vẫn là một kẻ địch không thể khinh thường.

    Hiên Viên Khung Thương thiên tư không bằng Hiên Viên Hạo nên chỉ luyện được một tuyệt là Kim Long Ngũ Trảo. Kim Long Ngũ Trảo là trảo công vô cùng sắc bén, uy lực cực kỳ hãi người, có thể phá đá chặt sắt.

    Đệ Nhất Trảo Phân Kim Liệt Thổ, năm ngón tay Hiên Viên Khung Thương phóng ra lôi kình đỏ rực, lôi kình hoá thành năm móng vuốt màu máu đâm vào ngực Yến Phi.

    Song Tuyệt và công lực nhị thập trùng thiên của Hiên Viên Hạo còn chưa chạm được vào Yến Phi thì chỉ với nhị thập trùng thiên của Hiên Viên Khung Thương thì có thể làm gì Yến Phi? Y ung dung xoay chưởng, Vân Trung Tản tung ra.

    “Mượn hoa, mượn rượu giải buồn,
    Sầu làm rượu nhạt, muộn làm hoa ôi.” (*)

    Hai vòng, trảo của Hiên Viên Thương Khung bị đẩy sang một bên. Yến Phi chỉ đẩy hữu trảo, Hiên Viên Khung Thương có hai tay, tả trảo lại vung lên.

    Trảo ảnh ngợp trời, Đệ Nhị Trảo Quần Long Chi Thủ một thành một một ngàn, khiến đối thủ không thể biết đâu là thực đâu là hư, một chiêu nhiễu loạn phổ biến trong võ học nhưng cùng một lúc có thể tạo ra một ngàn trảo ảnh cho thấy trảo công của Hiên Viên Khung Thương cũng vô cùng liễu đắc.

    Hiên Viên Khung Thương liễu đắc? Chưởng pháp của Yến Phi không liễu đắc hay sao? Chỉ thấy Yến Phi tung ra một chưởng, chỉ xoay một vòng tròn đã phá tan ảo ảnh, đẩy dạt tả trảo của Hiên Viên Khung Thương sang một bên.

    Lấy đơn giản phá phức tạp, ngay kẻ cao ngạo như Hiên Viên Khung Thương cũng phải thầm khen “Hảo chưởng pháp!”

    Lời khen vừa dứt thì má phải đã nhói đau, kình lực mạnh mẽ đánh Hiên Viên Khung Thương lùi lại mấy bước.

    Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Hắn vừa trúng chiêu? Yến Phi vừa đánh trúng hắn? Nhưng Yến Phi đánh như thế nào? Dùng chưởng hay quyền? Hay trảo? Hay chỉ là ảo giác? Nhưng cảm giác đau đớn này không thể giả được?

    Đệ Tam Trảo Cầm Long tung ra, trảo thủ của hắn tựa như hoá thành năm móng vuốt của kim long phóng tới chộp lấy cả cơ thể Yến Phi, Yến Phi chưởng chạm trảo, lần này y xoay cả cơ thể một vòng rồi...

    Má trái Hiên Viên Thương Khung truyền đến cảm giác đau đớn, hắn buộc phải lùi lại, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Không lẽ Yến Phi ra tay nhanh đến mức hắn không thể nhìn rõ? Không thể nào! Không lẽ công lực Yến Phi còn cao hơn cả hắn?

    Hiên Viên Khung Thương tuyệt đối không tin! Yến Phi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt sao có thể hơn hắn được? Hắn lại tiếp tục xông lên nhưng kết quả vẫn như cũ, không chỉ thế hắn càng lúc càng ăn đòn nhiều hơn, kỳ lạ là chỉ có mặt hắn trúng đòn.

    Hiên Viên Khung Thương không nhìn rõ nhưng Thoa Thoa thì có thể, thực ra cũng không gì đặc biệt, Yến Phi dùng Vân Trung Tản tá lực sau đó thì tát Hiên Viên Khung Thương, là tát chứ không phải chưởng.

    Nàng khẽ mỉm cười, Yến Phi rõ ràng đang có ý dạy dỗ Hiên Viên Khung Thương, nhìn bề ngoài chẳng khác nào y đang trêu đùa hắn. Hiên Viên Khung Thương với thực lực của mình đủ xếp vào hàng ngũ Thập Kiệt nhưng đối với Yến Phi thì chỉ như một đứa trẻ mà thôi.

    Trẻ hư thì cần được dạy dỗ.

    Yến Phi ruốc cuộc thâm sâu đến bực nào?

    Thực ra Thoa Thoa cũng không thể nhìn rõ toàn bộ quá trình Yến Phi ra tay, chỉ khi tay Yến Phi tát trúng má Hiên Viên Khung Thương nàng mới nhận ra đó là một cái tát.

    Hiên Viên Hạo từng chê cười chưởng pháp của Yến Phi chỉ là chưởng pháp rùa rút đầu, điều đó chỉ đúng với Vân Trung Tản.

    Yến Phi ngoài Vân Trung Tản còn có một bộ chưởng pháp y tự sáng là Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chưởng pháp này chỉ có bốn chiêu, chiêu mà Yến Phi đánh Hiên Viên Hạo đến tối tăm mặt mũi và trêu đùa Hiên Viên Khung Thương là chiêu đầu tiên, “Phong”.

    Phong chỉ có một chữ là “nhanh”, xuất chiêu nhanh, nhanh nữa, nhanh hơn, nhanh nhất. Luận về tốc độ có thể so sánh với đỉnh phong Thiểm Điện Thối thậm chí hơn hẳn.

    Hiên Viên Khung Thương ăn đòn đến thổ huyết, may mắn cho hắn là Yến Phi chỉ dùng bạt tai bình thường mà chưa dùng đến thuỵ chi lực nếu không cái đầu cũng không giữ nổi. Mình thì đánh không trúng đối thủ ngược lại bản thân ăn đòn đã thế còn không biết tại sao mình ăn đòn, hắn điên tiết gầm lớn:

    “Yến Phi chết tiệt! Ngươi đang giở yêu pháp gì lừa gạt bổn hoàng tử?”

    “Nếu ngươi đã muốn biết...”

    Yến Phi sau khi đẩy đi song trảo của Hiên Viên Khung Thương thì bạt tai đã hướng đến má phải của hắn, lần này y cố tình làm chậm nhất có thể để hắn nhìn ra đây là một cái tát.

    Chậm nhất có thể? Hiên Viên Khung Thương có thể nhìn ra? Thì đã sao chứ? Hiên Viên Khung Thương vẫn không tránh được, một hoá thành hai mươi, mặt hắn cùng một lúc lãnh trọn hai mươi cái bạt tai, tuy chưa dùng đến thuỵ chi lực nhưng cũng có thể đánh hắn gãy răng thổ huyết.

    Hai mắt Yến Phi toả ra hào quang xanh lam, chưởng tâm cũng toả ra ánh sáng xanh lam, Yến Phi dùng đến thuỵ chi lực rồi.

    Nối tiếp hai mươi bạt tai bình thường là một bạt tai chứa đầy thuỵ chi lực, Hiên Viên Khung Thương trúng bạt tai nghe như trời đất lộn ngược, cơn đau từ má xộc thẳng lên não, khí kình hộ thân đệ nhị thập ngũ trùng thiên vỡ nát, xương sọ cứng rắn cũng rạn nứt. Hắn như con diều đứt dây bay ra xa tông sập bức tường rồi nằm bất động trong đống đổ nát.

    Hiên Viên Khung Thương chưa chết vì Yến Phi không có ý giết hắn nhưng chắc chắn đã không còn sức chiến đấu.

    Trận chiến diễn ra vô cùng chóng vánh và một chiều.

    Hiên Viên Hoàng Đế sẽ không bao giờ ngờ được con trai của mình lại có thể bại dưới tay một kẻ vô danh tiểu tốt.

    Chiến tuyến Từ Tử Lăng và Hiên Viên Hạo còn kết thúc trước cả Yến Phi.

    Chú thích:

    (*) Trích trong Chinh Phụ Ngâm Khúc, bản diễn Nôm của Đoàn Thị Điểm:

    Sầu ôm nặng, hãy chồng làm gối,

    Buồn chứa đầy, hãy thổi làm cơm.

    Mượn hoa, mượn rượu giải buồn,

    Sầu làm rượu nhạt, muộn làm hoa ôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 10-12-2020 lúc 07:41.

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★

    ---QC---


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Miên Lý Tàng Châm,
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status