TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 16

Chủ đề: Tam Hoàng Gia Trang [Quyển 1] - Hoàn Thành - Tác giả: Ngọc Kỳ Lân

  1. #11
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định [Võ Hiệp] Tam Hoàng Hệ Liệt - Chương 10




    Chương 10: Ác Giả Ác Báo.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    Hiên Viên Khung Thương chủ động tấn công trước thì ở bên này người tấn công trước lại là Từ Tử Lăng.

    Hai mắt Từ Tử Lăng trào ra ánh sáng đỏ rực còn thối của y cũng bốc cháy lửa đỏ, Từ Tử Lăng cuối cùng cũng nghiêm túc.

    Cơ hội khó có, Hiên Viên Hạo cũng không chịu thua kém, công lực đỉnh cao Hiên Viên Thần Công đệ nhị thập cửu trùng thiên bạo phát, chiến văn sấm sét lại hiện trên mặt, da thịt toàn bộ chuyển thành màu xanh thẫm, lôi cang điện kình bắn ra tứ phía, cát bay đá chạy, uy lực hãi người.

    Hiên Viên Hạo phát sau đến trước, đánh ra một quyền Lôi Động Cửu Thiên hai mươi bảy lôi cầu to gấp ba lần lúc trước xoay thành tròn rồi tụ hết vào quyền đầu Hiên Viên Hạo tạo thành một lôi cầu màu tím kích thước bằng hai mươi bảy lôi cầu cộng lại đánh vào đầu Từ Tử Lăng.

    Từ Tử Lăng nương tay cũng có thể đạp Hiên Viên Hạo lên bờ xuống ruộng vậy nếu y nghiêm túc thì sẽ thế nào?

    Đáp án liền có ngay.

    Từ Tử Lăng đạp ra một thối “Bánh Ít”, quyền cước chạm trán phát ra tiếng nổ như sấm rền.

    Bánh Ít hay còn gọi là bánh Ích, được làm từ bột nếp và đậu xanh bằng phương pháp hấp cách thuỷ. Nhân bánh được xào chín trước khi gói cẩn thận bằng lá chuối tươi hoặc khô và có thể có nhiều hình dáng khác nhau tùy theo cách gói của người làm bánh.

    Bánh được sử dụng phổ biến để đồ cúng trong những ngày giỗ, Tết.

    Bánh Ít gồm ba phần: vỏ bánh, thịt bánh và nhân bánh. Vỏ bánh là lá chuối tươi hoặc khô. Phần thịt bánh được làm từ gạo nếp và lá gai xay nhuyễn trộn lại và đánh đều lên cùng với đường. Nhân bánh làm từ đậu xanh, đậu đen hay cơm dừa nạo nấu chín với đường.

    Ngoài ra còn có Bánh ít dừa được làm từ bột sắn, đậu xanh, đường và dừa già. Bánh trong suốt có thể nhìn thấy được nhân bánh.

    Bánh Ít kết hợp với ẩm thực chi lực uy lực bạo tăng, lôi cầu tím bị chấn nát, miệng Hiên Viên Hạo phun ra một vòi máu, xương tay của hắn cũng gãy đôi, lực phản chấn từ vụ nổ chấn văng hắn ra sau.

    Hiên Viên Hạo đã chân chính cảm nhận được áp lực thực sự của Từ Tử Lăng.

    Hiên Viên Hạo văng ra sau, hắn còn chưa kịp ổn định thân hình thì Từ Tử Lăng đã ở ngay trước mặt, hai tay Từ Tử Lăng nhấn đầu của hắn xuống, chân phải lên gối ngay giữa mặt Hiên Viên Hạo.

    Ẩm Thực Thối Pháp!
    Nem Rán!

    Nem rán hay còn gọi là chả giò, chả ram là một món ăn nổi tiếng của Đại Việt.

    Nem rán thường có nguyên liệu chính là thịt lợn, tôm, cua băm nhỏ, củ đậu vắt ráo nước, nấm mèo, miến và một số gia vị thông dụng của ẩm thực Việt như hành lá, tiêu, nước mắm, được cuốn bằng bánh đa nem và rán ngập dầu.

    Chả giò thường được ăn kèm với nước mắm pha, đồ chua và rau xà lách, các loại rau thơm như húng quế, húng cây, diếp cá...

    Ngay giây phút sinh tử Hiên Viên Hạo vận hết công lực nhị thập cửu trùng thiên hộ thân nhưng Nem Rán quá mạnh, công lực hộ thân nát tan. Hiên Viên Hạo lãnh trọn một gối kinh thiên động địa, sống mũi gãy nát, xương trán rạn nứt, thất khiếu trào máu.

    Hiên Viên Hạo văng ra sau, ngã xuống đất bất tỉnh.

    Từ Tử Lăng nói ba chiêu là đủ nhưng thực sự chỉ cần hai chiêu, thực lực Hiên Viên Hạo không mạnh như y đã nghĩ.

    Trận chiến diễn ra vô cùng chóng vánh, thực lực Từ Tử Lăng là không thể nghĩ bàn.

    ***

    Thoa Thoa nhẹ nhàng đứng dậy:

    “Anh ba, anh tư, bọn họ nên xử lý sao đây?”

    Tuy đã đánh bại kẻ địch nhưng lòng Từ Tử Lăng không lấy chút vui vẻ, đánh bại Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Khung Thương thì đã làm sao? Nếu Hiên Viên Thần Triều đã xem họ là tà giáo thì những ngày sau này khó lòng sống yên ổn, dù bọn y võ công cao cường sao có thể chống lại mấy chục ngàn người của gia tộc Hiên Viên? Thậm chí tồi tệ hơn là bảy người bọn họ sẽ phải chống lại cả võ lâm bạch đạo của trung nguyên.

    Cách giải quyết duy nhất là giải quyết hiểu lầm nhưng Hiên Viên Thần Triều nói bọn họ trộm cắp khác nào vu khống? Y cũng không có thông tin gì để chứng minh bọn y vô tội.

    Thoa Thoả hỏi giải quyết như thế nào tức là giết hay thả, Yến Phi hiểu được. Y không thích giết chóc nhưng nếu đe doạ đến người nhà của y, giết đi vẫn là hơn.

    Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.

    Lục Thiên Hoa và Tuyết Dạ Linh Băng thì vẫn đang hân hoan vì đã đánh bại được kẻ địch. Hai nàng còn đang định chạy tới bồi thêm vài cú cho bõ ghét thì...

    “Xử lý? Các ngươi nghĩ mình muốn xử lý ai? Nhìn lên trên đi!”

    Yến Phi, Từ Tử Lăng, Thoa Thoa, Tuyết Dạ Linh Băng và Lục Thiên Hoa nhìn lên trên. Bốn bức tường bao quanh sơn trang, có phần bị đổ nát nhưng vẫn đứng được, năm mươi hắc y nhân đứng kín trên tường.

    Bọn chúng ai nấy đều đeo mặt nạ, tên đã lên dây, chỉ trong chớp mắt tình thế thay đổi, bảy người bọn họ đã bị bao vây.

    Kẻ vừa lên tiếng là Hiên Viên Khung Thương, hắn đúng là đã mất khả năng chiến đấu nhưng hắn vẫn còn tỉnh, hắn được hai hắc y nhân dìu ngồi trên ghế. Hắn bật cười:

    “Các ngươi nghĩ ta lặn lội đường xa đến đây mà không có chuẩn bị gì sao? Coi như các ngươi lợi hại có thể đánh bại ta là tứ ca nhưng người chiến thắng cuối cùng sẽ là Hiên Viên Khung Thương ta. Ta khuyên các ngươi đừng nên cử động, nếu không tất cả các ngươi sẽ thành những con nhím đấy! Bọn họ là Khung Thương Đội, lực lượng tinh anh nhất của bổn hoàng tử, trăm người chọn một, võ công hay tiễn thuật đều vô cùng xuất sắc, các ngươi hôm nay chết chắc!”

    Hiên Viên Khung Thương khoái trá cười sằng sặc, Yến Phi khẽ cau mày:

    “Xin lỗi, là do anh vẫn còn nhẹ tay nên hắn vẫn còn tỉnh được!”

    Từ Tử Lăng tươi cười:

    “Không sao, nếu anh nặng tay hơn thì hắn đã chết rồi. Đừng tự trách mình!”

    Khoan đã! Có gì đó không đúng! Hiên Viên Khung Thương cảm thấy thực sự không đúng. Tại sao bọn chúng vẫn bình tĩnh như vậy? Đáng lẽ lúc này bọn chúng phải sợ hãi và lo lắng mới đúng chứ? Không lẽ chúng đang giả vờ bình tĩnh?

    Hắc y nhân bên cạnh thì thầm vào tai Hiên Viên Khung Thương:

    “Hoàng tử, tránh đêm dài lắm mộng. Chúng ta hãy...”

    “Được!” Tránh đêm dài lắm mộng, vẫn là ngay lập tức giết chết bọn chúng!

    “Ê! Tiểu bạch kiểm!”

    Tiểu bạch kiểm ám chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi. Lục Thiên Hoa gọi Hiên Viên Khung Thương như thế đầy ý châm biếm, Hiên Viên Khung Thương chưa kịp nổi giận thì cô bé đã nói tiếp:

    “Ngươi có biết tại sao bọn ta vẫn bình tĩnh không? Bởi vì...”

    Cạch!

    Cô bé nhấn vào thân cây anh đào, hoàng loạt tiếng rào rào vang lên, từ trong thân và cành cây chui ra vô số nỏ lớn, tên cũng đã lên dây, với số lượng một trăm nỏ cùng một ngàn mũi tên coi như áp đảo số lượng cung tên với Khung Thương Đội.

    Tình thế chợt chuyển biến bất ngờ, ưu thế đã không còn ở bên Hiên Viên Khung Thương, Lục Thiên Hoa thoả mãn nói:

    “Đừng ngạc nhiên quá đây chỉ là mấy cái bẫy bọn ta dùng để đề phòng trộm thôi, không ngờ hôm nay lại bắt được những năm mươi con chuột!”

    Thoa Thoa và Tuyết Dạ Linh Băng đều ôm bụng cười, con bé này còn nhỏ nhưng thật đáo để.

    Hiên Viên Khung Thương nghiến răng: “Ngươi...”

    Lục Thiên Hoa lè lưỡi:

    “Đừng tức giận! Nếu ngươi xung động thì cứ thử xem tên của ta nhanh hay của ngươi nhanh hơn?”

    Chết tiệt! Vốn dĩ Hiên Viên Khung Thương muốn dùng Khung Thương Đội ép bọn Yến Phi giao ra bảo vật mà họ đã trộm tại Hiên Viên Cung, theo hắn suy đoán bảo vật này là bí cấp võ công chỉ truyền cho Thái tử nối ngôi, nếu có được bí cấp này thì hắn vững ngôi Thái tử rồi không ngờ lại xuất hiện biến số, bây giờ nếu bắn tên thì dù bên hắn có thắng cũng phải chịu thương vong không ít, Khung Thương Đội là biệt đội hắn đã dày công huấn luyện suốt mười năm nay, chỉ là một cái gia trang nhỏ bé không đáng để hy sinh.

    Đột nhiên có một vài hắc y nhân gục xuống, Hiên Viên Khung Thương nhăn mặt:

    “Có chuyện gì vậy? Ngươi mau đi kiểm tra bọn chúng!”

    “Không cần kiểm tra, Tĩnh Dạ Hương không phải độc chỉ là người nào hít phải chân tay bủn rủn, mất hết sức lực sau đó ngất đi thôi!” Tuyết Dạ Linh Băng tươi cười.

    “Ta đã bố trí Tĩnh Dạ Hương khắp gia trang, quả nhiên các ngươi đã trúng phải!”

    “Ngươi chuẩn bị từ lúc nào?” Hiên Viên Khung Thương lúc này mới nhớ ra Tuyết Dạ Linh Băng từng là đồ đệ của Tuyết Sơn Bà Bà, y thuật vô cùng cao minh.

    “Nửa khắc trước!” Nửa khắc trước? Chính là lúc Tuyết Dạ Linh Băng vừa tỉnh lại.

    “Không lẽ ngươi đã biết trước bọn ta sẽ tới?”

    Vấn đề là Hiên Viên Khung Thương đến trước còn Khung Thương Đội đến sau hắn nửa canh giờ. Hiên Viên Xã Tắc đến Tam Hoàng Gia Trang đầu tiên, sau đó tới lượt Hiên Viên Hạo cuối cùng là hắn. Lúc Hiên Viên Khung Thương đến thì Tuyết Dạ Linh Băng đã tỉnh lại nhưng hắn chưa từng thấy nàng đi đâu thì làm sao có thể đốt hương?

    Từ Tử Lăng trả lời thay Tuyết Dạ Linh Băng:

    “Hiên Viên huynh đệ cũng không cần thắc mắc, ngay lúc Sát Tổ bị thanh lý môn hộ thì ta đã đoán phía sau còn có người mai phục. Nếu Hiên Viên Hạo đã nhúng tay vào gia trang bọn ta thì người mai phục chắc chắn cũng sẽ tham gia, chính vì vậy khi em bảy vừa tỉnh dậy ta đã nhờ em ấy đốt Tĩnh Dạ Hương xung quanh gia trang đề phòng có kẻ xâm nhập. Tuy nhiên ta lúc đó lại nhận ra huynh ẩn nấp ở sau tường nên đành nhờ Tam Thập Lục huynh đệ làm giúp tránh đánh rắn động cỏ...”

    Tam Thập Lục? Kẻ này không có hành động gì nên Hiên Viên Khung Thương không để mắt đến, sơ sót một ly đi một dặm. Hiên Viên Khung Thương nhìn chằm chằm Tam Thập Lục, đầu hắn chợt loé lên một tia sáng, hắn quay sang thì thầm to nhỏ với hắc y nhân bên cạnh rồi trên môi nở một nụ cười ám muội.

    Cuối cùng cũng tìm ra ngươi rồi!

    Nụ cười này khiến Từ Tử Lăng cảm thấy khó chịu.

    “Sát Tổ trung thành tuyệt đối với thần triều vậy mà hôm nay lại có kẻ phản bội, Sát Tổ các ngươi đúng là chết không đáng tiếc!”

    Tam Thập Lục im lặng không nói gì.

    Thực ra Tam Thập Lục không phải không có hành động gì mà là y không thể có hành động gì. Tam Thập Lục dường như muốn cứu Hiên Viên Hạo nhưng y không thể làm gì vì mọi phương vị của y đều bị Thoa Thoa khoá chặt, y có cảm giác chỉ cần y động đậy thì đầu của y sẽ rơi khỏi cổ.

    Không có gì ngạc nhiên khi Thích Hoàng đứng đầu Sát Tổ bại dưới tay Thoa Thoa.

    Từ Tử Lăng cứu Tam Thập Lục một mạng nên khi y nhờ Tam Thập Lục đốt Tĩnh Dạ Hương xung quanh gia trang y đã nhanh chóng đồng ý.

    Tĩnh Dạ Hương không phải độc, hiện tại trong năm mươi người của Khung Thương Đội có mười người mất khả năng chiến đấu còn lại những người khác công lực cao nên không sao nhưng công lực phát huy được cũng chỉ có bảy thành.

    Hiên Viên Khung Thương bắt buộc phải lựa chọn, nếu hai bên đồng loạt khai tiễn thì dù bên hắn có tránh được cũng chịu thương vong nhưng đám Tam Hoàng Gia Trang chắc chắn tiêu đời, vấn đề là hắn có cam tâm đánh đổi?

    Nếu nhiệm vụ tru sát Tam Hoàng Gia Trang thành công, quyền lực và địa vị hắn sẽ được tăng cao nhưng cũng khó nói, tâm tình của phụ hoàng hắn là không thể nắm bắt. Phụ hoàng hắn ngay cả Hiên Viên Hạo cũng không tin thì liệu hắn có tin không?

    “Ha ha ha!!!”

    Hiên Viên Khung Thương cười nhạt, hắn vẫy tay:

    “Rút!”

    Nói xong đám hắc y nhân liền biến mất, đám Yến Phi có hơi bất ngờ vì chỉ với hai trăm nỏ đã doạ lui được Hiên Viên Khung Thương?

    Từ Tử Lăng không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, tuy nhiên y sử dụng “thần thức truy quét” thì đúng là bọn chúng đã rời đi.

    Đúng lúc này bầu trời tối sầm lại, sấm chớp đì đùng.

    Hiên Viên Hạo nằm trên mặt đất đột nhiên từ từ lơ lửng, sấm sét từ trong người hắn phóng ra loạn xạ.

    Hiên Viên Hạo vẫn còn năng lực tác chiến?




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 10-12-2020 lúc 07:43.
    ---QC---

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Lâm Kính Vũ,
  3. #12
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định [Võ Hiệp] Tam Hoàng Hệ Liệt - Chương 11




    Chương 11: Lưới Trời Lồng Lộng.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân




    Hiên Viên Hạo từ từ “đứng dậy”, hắn đứng dậy trong không trung.

    Mái tóc của Hiên Viên Hạo dựng đứng, tròng mắt chuyển thành màu đỏ rực, trước trán mọc ra hai cái sừng tựa sừng nai, y gầm lớn một tiếng áo rách toạc để lộ cơ bắp cuồn cuộn cùng những chiến văn màu tím, sau lưng hắn còn xuất hiện hình xăm mặt rồng che kín cả lưng.

    Sấm sét từ người hắn phóng ra rồi tụ thành một, cột sét bắn thẳng lên bầu trời xé toạc mây tạo thành một khuyết khẩu kinh tâm động phách.

    Bầu trời rách toạc mặt đất cũng rung chuyển liên hồi, uy lực này đã vượt xa võ công của phàm nhân.

    Hiên Viên Hạo không ngờ có thể lâm trận đột phá, đạt đến cảnh giới Hiên Viên đệ tam thập trùng thiên, chỉ kém ba người là Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử.

    Nhưng thực sự là lâm trận đột phá hay chỉ là hồi quang phản chiếu?

    Thoa Thoa đứng chắn trước Lục Thiên Hoa, môi thơm thở ra hai làn khói đỏ, bàn tay nàng chạm khẽ vào chuôi kiếm:

    “Kẻ địch không đơn giản, mọi người hãy sẵn sàng chiến đấu!”

    Tuyết Dạ Linh Băng cũng đề tụ công lực, song thủ toả ra hai luồng khói trắng, hàn khí ào ạt toả ra. Nàng không hề sợ hãi trước khí thế của Hiên Viên Hạo:

    “Hắn ta chỉ có một mình, sao có thể chống lại cả gia đình chúng ta đồng lòng?”

    Yến Phi không nói gì nhưng toàn thân toả ra khói lam.

    Từ Tử Lăng lại thôi động Chiến Khải Thần Công, áo giáp hoàng kim hiện ra. Y có cảm giác lần này phải dùng đến Chiến Khải Thần Công:

    “Mọi người cứ bình tĩnh, ưu tiên bây giờ là anh hai và em sáu! Có chuyện gì cứ để anh và anh ba lo!”

    Hiên Viên Hạo từ từ đưa hữu chưởng lên cao, chưởng nắm lại thành quyền, hắn khẽ nói:

    “Đệ Lục Thức!
    Lôi Đình Oanh Kích!”

    Từ Tử Lăng biến sắc, y gào lớn:

    “Chết tiệt! Mọi người mau tụ lại một chỗ! Nhanh lên!”

    Bọn Yến Phi nghe thế liền nhanh như chớp bế Vương Tiểu Hổ và Quỷ Thần Tịch Dịch rồi cả bọn tựa sát vào nhau thành một vòng tròn.

    “Tất cả nắm lấy tay nhau, đừng buông ra!”

    Tuyết Dạ Linh Băng nhìn lên khuyết khẩu trên bầu trời, ký ức cũ ùa về.

    ***

    Thực ra cũng không phải chuyện cũ.

    Ký ức lúc Tam hoàng tử Hiên Viên Xã Tắc tấn công vào Diệu Dược Các.

    Hiên Viên Xã Tắc vận toàn bộ công lực Hiên Viên Thần Công đệ nhị thập thất trùng thiên, má phải hiện chiến văn sấm sét, một nửa Diệu Dược Các liền bị thổi bay nhưng ba người Quỷ Thần Tịch Dịch, Tuyết Dạ Linh Băng và Yến Phi vẫn không xê xịch dù chỉ là một chút.

    Hiên Viên Xã Tắc tu luyện Lôi Đình Quyền nhưng dạo gần đây hắn yêu thích cặp chuỳ sưu tập được từ Tây Trúc nên chuyển sang dùng chuỳ, lấy chuỳ đánh ra quyền pháp Lôi Đình Quyền.

    Hắn còn đang định dùng cự chuỳ tấn công Quỷ Thần Tịch Dịch thì đột nhiên một quả chuỳ xuất hiện vết nứt, vết nứt nhanh chóng lan ra khắp quả chuỳ rồi...

    Rào!!! Rào!!!

    Cự chuỳ vỡ vụn rơi xuống đất, Hiên Viên Xã Tắc trố mắt lên nhìn.

    Hắn không thể tin nổi vào mắt mình.

    Phải biết cự chuỳ này có tên là Minh Thiên Chuỳ, được đúc bằng huyền thiết kỳ bí ở dưới đông hải. Huyền thiết này không chỉ nặng bất thường mà còn vô cùng cứng rắn, năm đó thợ rèn nổi tiếng Tây Trúc phải dùng lửa nóng ngàn độ nung bảy ngày bảy đêm mới tan chảy. Có thể nói Minh Thiên Chuỳ này chính là cấp số thần binh, không gì có thể phá vỡ.

    Chính vì là thần binh nên Hiên Viên Xã Tắc đã bán gần như cả gia sản để có được, thần binh khó có, ngay cả Hiên Viên gia tộc cũng chỉ có ba thanh thần binh. Hiên Viên Xã Tắc sau khi có thì lại càng yêu thương nâng niu, ngay cả phi tử của hắn cũng không bằng.

    Thần binh bị vỡ lòng hắn đau đớn không thôi, nhưng tại sao lại bị vỡ? Trong đầu hắn loé lên một giả thuyết... Minh Thiên Chuỳ lúc nãy đánh trúng Quỷ Thần Tịch Dịch không lẽ bị lực phản chấn mà vỡ nát? Nhưng chỉ dựa vào lực phản chấn mà làm vỡ thần binh thì ruốc cuộc là loại ngoạnh công nào? Kim Cang Bất Hoại cũng chưa chắc làm được.

    Hiên Viên Xã Tắc tuy đau lòng nhưng vẫn cười lớn:

    “Tiểu tử nhà ngươi thú vị đấy, làm vỡ được Hạo Thiên Chuỳ của ta, ruốc cuộc người luyện ngạnh công gì?”

    Thú vị.

    Hiên Viên Xã Tắc thích sự thú vị.

    Hắn sinh ra trong Hiên Viên gia tộc, phú khả địch quốc, trên vạn người chỉ dưới một người. Cuộc sống của y quá đầy đủ, đầy đủ đến mức nhàm chán.

    Hắn ghét sự nhàm chán.

    Chính vì vậy hắn đi khắp thiên hạ tìm những sự việc thú vị, đồ vật thú vị, cảnh tượng thú vị, tình huống thú vị, con người thú vị, bất kể thứ gì thú vị y đều tìm đến.

    Nhưng quá nhiều thú vị cũng dẫn đến nhàm chán, trong hai năm nay hắn sống trong nhàm chán.

    Đến một ngày hắn nghe phụ thân y nhắc đến việc tiến công Tam Hoàng Gia Trang, trong đó còn nhắc đến một cái tên.

    Từ Tử Lăng!

    Chiến Khải truyền nhân Từ Tử Lăng!

    Thật ra cái tên Từ Tử Lăng không quá nổi tiếng, nhưng Chiến Khải truyền nhân thì trên giang hồ không ai không biết.

    Chiến Khải truyền nhân đời trước từng chịu mười chiêu của Hiên Viên Hoàng Đế mà vẫn còn sống thậm chí đến chiêu thứ mười một còn phản kích gây cho Hiên Viên Hoàng Đế một vết thương.

    Hiên Viên Hoàng Đế đại danh đỉnh đỉnh bị thương.

    Đây tuyệt đối là một sự kiện chấn động.

    Đây nhất định là một sự việc thú vị.

    Chính vì vậy nên dù phụ hoàng hắn giao việc tru sát Tam Hoàng cho Tứ đệ Hiên Viên Hạo hắn vẫn đích thân đến Tam Hoàng Gia Trang.

    Hiên Viên Xã Tắc muốn xem thử Chiến Khải truyền nhân đời này có thể chịu mười chiêu của hắn hay không? Y muốn xem thử Chiến Khải truyền nhân có thể đả thương hắn hay không?

    Hiên Viên Xã Tắc chưa gặp được Từ Tử Lăng thì đã bắt gặp Yến Phi. Hiên Viên Xã Tắc từng xem qua tài liệu về Tam Hoàng Gia Trang nên biết rất rõ lai lịch từng người, Yến Phi là nhị ca của Từ Tử Lăng. Chiến Khải truyền nhân Từ Tử Lăng là một người thú vị, Yến Phi là nhị ca của một người thú vị nhất định cũng là một người thú vị.

    Thú vị.

    Hiên Viên Xã Tắc vừa gặp Yến Phi đã dùng toàn lực Hiên Viên đệ nhị thập thất trùng thiên tấn công, điều kỳ lạ là Yến Phi không tránh né lại trực tiếp đối đầu.

    Kết quả lưỡng bại câu thương, Yến Phi bị thương nằm bất tỉnh, Hiên Viên Xã Tắc đỡ hơn một chút có thể gắng gượng đứng dậy.

    Không thú vị.

    Yến Phi bất tỉnh thì còn gì là thú vị nữa?

    Nên hắn không hạ thủ, hắn đi tìm thú vị chứ không phải giết chóc.

    Sau đó hắn tránh vào khu rừng phía sau, một lúc lâu xuất hiên một người, người đó nhanh chóng đưa Yến Phi vào trong Gia Trang.

    Người đó là Quỷ Thần Tịch Dịch.

    Quỷ Thần Tịch Dịch lúc đó hai mắt đỏ ngầu.

    Qủy Thần Tịch Dịch lúc này hai mắt cũng đỏ ngầu.

    “Tao không luyện võ công! Ta chỉ tập luyện cơ bắp mà thôi!”

    Câu trả lời của Quỷ Thần Tịch Dịch làm Hiên Viên Xã Tắc bất ngờ, hắn không tin Quỷ Thần Tịch Dịch không biết võ công lại có thể phản chấn vỡ được thần binh.

    “Không thú vị! Không thú vị! Bổn hoàng tử cực kỳ không hài lòng với câu trả lời của ngươi! Ta sẽ ép ngươi phải dùng đến võ công thực sự!”

    “Thằng ngu!”

    Quỷ Thần Tịch Dịch không hề nói dối Hiên Viên Xã Tắc. Quỷ Thần Tịch Dịch thích đánh nhau với kẻ mạnh nhưng y không phải võ si, hắn thích nhất là phiêu lưu đến những vùng đất mới. Hắn cho rằng võ công tuy lợi hại nhưng để trở thành mạnh nhất thì võ công không thể làm được chính vì vậy vậy mà hắn rèn luyện thể chất đến mức cực hạn, và giờ hắn sở hữu một sức mạnh phi thường.

    Hiên Viên Xã Tắc không hề biết Quỷ Thần Tịch Dịch chính là người mạnh nhất Tam Hoàng Gia Trang.

    Hiên Viên Xã Tắc đưa Minh Thiên Chuỳ lên cao, Hiên Viên thần vông đệ nhị thập thất trùng thiên bạo phát, bầu trời tối sầm, sấm sét từ trên cao bắn xuống tụ hết vào Minh Thiên Chuỳ.

    Sấm sét tự nhiên kết hợp với lôi kình của Hiên Viên Xã Tắc biến Minh Thiên Chuỳ thành một lôi cầu xanh lam liên tục bắn ra sấm sét đì đùng.

    “Quỷ Thần Tịch Dịch! Cho ta thấy gì đó thú vị đi! Ngạnh công thú vị của ngươi, mau cho ta xem!”

    “Tao không phải người nhỏ mọn, mày muốn tao sẽ cho xem... thế nào là sức mạnh thực sự!”

    Hữu thủ Quỷ Thần Tịch Dịch nắm lại thành quyền, y đánh ra một quyền.

    Một quyền bình thường.

    Minh Thiên Chuỳ quán đầy cửu thiên chi lôi và công lực Hiên Viên đệ nhị thập thất trùng thiên bị một quyền bình thường đánh nát, quyền đầu vẫn chưa dừng lại, chỉ còn cách mặt Hiên Viên Xã Tắc nửa tấc.

    Chết!

    Chết không thú vị! Không thú vị chút nào! Hiên Viên Xã Tắc có thể cảm nhận cái chết đã ở ngay trước mặt.

    Mình sẽ chết sao? Không! Mình vẫn chưa nhìn/nghe/ngửi/ăn những thứ thú vị, sự việc thú vị, tình huống thú vị, phong cảnh thú vị, âm thanh thú vị, món ăn thú vị, con người thú vị, mình không thể chết!

    “Đừng giết hắn!”

    Giọng Tuyết Dạ Linh Băng đột nhiên vang lên.

    ẦM!!!

    Quyền đầu của Quỷ Thần Tịch Dịch vẫn đánh trúng mặt Hiên Viên Xã Tắc, quyền đầu đánh đầu xuống tận mặt đất, mặt đất lún xuống thành hố sâu, khói bụi bay mù mịt.

    Hiên Viên Xã Tắc nằm bất động, khuôn mặt tan nát không còn hình thù, máu chảy đầm đìa nhưng vẫn còn sống vì phút cuối Quỷ Thần Tịch Dịch đã thu lại bảy thành sức mạnh cú đấm.

    “Tam hoàng tử cái con mẹ gì? Cũng chỉ một quyền!”

    Quỷ Thần Tịch Dịch chậm rãi lau máu dính trên tay, hắn hỏi Tuyết Dạ Linh Băng:

    “Em sao lại muốn giữ mạng hắn? Không lẽ...”

    “Vâng, em cần hắn sống để tra hỏi tại sao lại vô duyên vô cớ tấn công anh ba, em không nghĩ chuyện này đơn giản đâu...”

    Đột nhiên hàng loạt tiếng nổ vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội.

    Quỷ Thần Tịch Dịch cau mày, hắn nói:

    “Em chăm sóc cho anh ba, để anh ra ngoài kia xem thử đang có chuyện gì.”

    Quỷ Thần Tịch Dịch vừa bước vài bước thì phía trước chói loà, năm sáu tia sét từ trên cao đánh xuống, Tam Hoàng Sảnh nhanh chóng sụp đổ rồi bốc cháy.

    Sấm sét? Quỷ Thần Tịch Dịch cảm giác sấm sét này không phải tự nhiên mà do ai đó điều khiển.

    Trong đầu hắn vang lên một giọng nói:

    “Tâu chúa tể, là một kẻ mang huyết thống của thần Trung Hoa...”

    Trong không trung đang lơ lửng một bóng người, chính là Hiên Viên Hạo.

    Hiên Viên Hạo đến ngay lúc Hiên Viên Xã Tắc bị hạ, tức giận hắn liền tung ra sát chước Lôi Đình Oanh Kích nhằm huỷ diệt Tam Hoàng Gia Trang.

    “Ta là Tam hoàng tử Hiên Viên Hạo của Hiên Viên Thần Triều, phụng lệnh phụ hoàng đến đây tiêu diệt tà giáo Tam Hoàng Gia Trang!”

    Nhìn gia trang tốn bao nhiêu tâm huyết công sức bị phá huỷ mắt Quỷ Thần Tịch Dịch nhìn đến sắp rớt ra ngoài, hắn siết chặt quyền đầu muốn một quyền đánh nát kẻ địch đến phá hoại.

    Hiên Viên Hạo đứng cách Quỷ Thần Tịch Dịch năm trượng cũng cảm nhận được áp lực cường đại của y, hắn biết mình cần phải phải đánh giá lại thực lực của gã này.

    “Anh sáu! Cứu em!”

    Đột nhiên phía sau vang lên tiếng của Tuyết Dạ Linh Băng, Quỷ Thần Tịch Dịch liền quay phắt ra sau, kẻ địch đánh lúc nào cũng được nhưng em gái của y thì nhất định phải ưu tiên.

    Chỉ thấy Tuyết Dạ Linh Băng vận toàn bộ công lực Băng Tâm Quyết, nàng nằm đè lên người Yến Phi, dùng cơ thể nhỏ bé của nàng bảo vệ anh ba của mình. Phía trên năm cột sét chói loà đang bắn xuống lưng nàng.

    Quỷ Thần Tịch Dịch gầm lớn, chỉ nháy mắt tấm lưng rộng rãi của y đã che chở cho hai người, nắm đấm phải hơu bừa ra sau đánh tan năm cột sét Lôi Đình Oanh Kích, cả ba đều oan toàn nhưng hoạ vô đơn chí, tủ đựng thuốc ngã xuống, một lọ thuốc rơi xuống vỡ tan, nước thuốc chảy ra bốc hương ngào ngạt, Tuyết Dạ Linh Băng và Quỷ Thần Tịch Dịch vừa hít phải liền ngất đi.

    Lọ thuốc này là thuốc ngủ cực mạnh do Tuyết Dạ Linh Băng bào chế, bởi vì dạo này Quỷ Thần Tịch Dịch luôn than mất ngủ nhưng Quỷ Thần Tịch Dịch vốn vạn độc bất xâm, thuốc ngủ thông thường không hề có tác dụng nên Tuyết Dạ Linh Băng đành phải tự tay trộn giữa thuốc ngủ liều mạnh nhất và độc dược mạnh nhất nàng có được, nàng vẫn chưa kịp cho y dùng thử không ngờ lại có tác dụng ngay lúc này.

    Hiên Viên Hạo đứng xa nên nghĩ rằng Quỷ Thần Tịch Dịch đã bị sét đánh chết bèn điều khiển thêm vài cột sét đánh sập Diệu Dược Các chôn vùi ba người họ ở dưới.

    Chuyện cũ hết.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 12-12-2020 lúc 12:26.

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  4. #13
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định




    Chương 12: Thưa Nhưng Khó Lọt.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    Hiên Viên Hạo nắm chặt đầu quyền, quyền đánh xuống như ra lệnh cho quân sĩ ra trận.

    Quân của Hiên Viên Hạo chính là sấm, sĩ chính là sét của cửu thiên rộng lớn. Lôi Đình Oanh Kích có thể thao túng lôi điện theo ý muốn, đây là một trong những sát chước mạnh nhất của Lôi Đình Quyền, muốn luyện thành vô cùng khó khăn, Hiên Viên Hạo cũng chưa hoàn toàn làm chủ được chiêu này.

    Từ trong khuyết khẩu vang lên tiếng nổ đì đùng, vô số tia sét loằng ngoằng phóng ra, giao nhau rồi tụ lại thành một tử sắc lôi trụ có chiều ngang mười xích, lớn gấp mười lần các lôi trụ đã phá huỷ Tam Hoàng Gia Trang.

    Chỉ với bảy lôi trụ nhỏ đã đủ huỷ diệt Tam Hoàng Gia Trạng rộng mấy dặm thì lôi trụ khổng lồ này uy lực không chỉ lớn gấp đôi hay gấp ba mười cột sét nhỏ cộng lại, đừng nói là bảy người nhỏ bé cho dù là một ngọn núi cũng dễ dàng bị thổi bay.

    Tử sắc lôi trụ đánh xuống chỗ bảy người Tam Hoàng Gia Trang, sấm sét chưa đến nhưng mặt đất bên dưới đã bị áp lực lún xuống, đất đá vỡ vụn bay ngược lên trên không trung.

    Yến Phi, Từ Tử Lăng, Thoa Thoa, Tuyết Dạ Linh Băng đều ngầm vận công, chuẩn bị đối mặt với khiêu chiến cực lớn.

    Hiên Viên Hạo vốn dĩ đã bị Từ Tử Lăng đánh bại triệt để vậy tại sao còn có thể lâm trận đột phá, đánh ra sát chước tối cường?

    Lúc Hiên Viên Hạo bất tỉnh, tâm thức hắn chìm sâu trong không gian tối đen vô tận.

    Hắn biết hắn bại rồi! Từ Tử Lăng thì ra có thể dễ dàng đánh bại hắn như vậy, thì ra hắn chưa từng vượt được ngọn núi cao là Từ Tử Lăng.

    Hắn đã thất bại trong nhiệm vụ phụ hoàng hắn giao, những chuyện khác hắn đều không quan tâm nhưng hắn đã không còn hy vọng nào có thể gặp lại được nàng.

    Hắn mãi mãi không thể gặp lại nàng.

    Cam tâm không? Không! Không đời nào Hiên Viên Hạo cam tâm!

    Hiên Viên Hạo ta dù chết cũng phải gặp lại nàng!

    Nguyện đổi cả đời này để được một lần nắm tay nàng.

    Chỉ cần gặp lại nàng một lần thôi ta cũng mãn nguyện, chết không hối tiếc!

    Hiên Viên Hạo! Mày là nam tử đại trượng phu, chỉ chút thất bại đã nản chí? Từ Tử Lăng mạnh thì đã sao chứ? Mày đâu chỉ biết mỗi võ công, Tam Hoàng Gia Trang thì đã sao? Chỉ cần là con người thì đều có điểm yếu, bọn chúng chỉ có bảy người tiêu diệt có gì khó khăn?

    Để được cầm tay nàng một lần nữa ta nguyện không từ thủ đoạn, dù xú danh vạn năm cũng nào có ngại?

    Nàng, ta thực sự rất nhớ nàng!

    Trong tâm trí hắn hiện lên hình bóng một mỹ nhân đang tươi cười:

    “Thiên, muội yêu huynh!”

    Khuôn mặt vui tươi đột nhiên chuyển màu u ám, hai dòng lệ lăn dài trên má hồng:

    “Thiên, thiếp xin lỗi. Hẹn chàng kiếp sau...”

    Không! Nàng đừng khóc!

    Cầu xin nàng đừng khóc! Nước mắt nàng là thứ trân quý nhất trên đời này ngàn vạn lần đừng để rơi xuống! Ta cầu xin nàng!

    Ông trời ơi sao ông tàn nhẫn chia lìa đôi lứa?

    Hiên Viên Dạ Nguyệt! Ta dù chết cũng không để nàng phải rơi nước mắt lần nữa! Hiên Viên Hạo ta phải đứng dậy, ta phải đánh bại tất cả kẻ thù, giết sạch bọn chúng!

    Tam Hoàng Gia Trang, tất cả các ngươi chết hết đi cho ta!

    Hiên Viên Hạo hồi quang phản chiếu, dùng đến hai thứ mà hắn vẫn chưa kiểm soát nổi là Hiên Viên Thần Công đệ tam thập trùng thiên và Lôi Đình Quyền Đệ Lục Thức Lôi Đình Oanh Kích, hậu quả có thể bị phản phệ, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma nặng thì nổ tan thây mà chết.

    Nhưng hắn đâu còn gì để mất nữa? Nếu không có nàng hắn còn gì nữa đâu?

    Oành!!!

    Tử sắc lôi trụ đánh xuống mặt đất tạo thành một vụ nổ khinh thiên động địa, sấm sét bắn tung toé, một cột khói khổng lồ bốc lên cao tận mấy trượng, uy lực của Lôi Đình Oanh Kích đã vượt ra xa võ công chiêu thức thông thường của nhân loại.

    Khói bụi mù mịt, lờ mờ có thể thấy một cái hố sâu, phần kiến trúc còn lại của Tam Hoàng Gia Trang ở ngay mép hố bị chấn động đổ sụp xuống hố, lấp đầy gần một nửa miệng hố, bảy người Tam Hoàng Gia Trang sống chết chưa rõ nhưng chịu một đòn như thế dù Chiến Khải Thần Công cũng khó lòng mà toàn thây.

    Một chiêu cạn kiệt sinh lực, Hiên Viên Hạo kiệt sức rơi từ trên cao xuống đất. Hắn hiện tại sức nhấc một ngón tay cũng không có nhưng hắn vô cùng mãn nguyện, dù sao thì hắn đã hoàn thành nhiệm vụ chỉ cần nghỉ ngơi hồi phục sức lực thì hắn có thể gặp lại nàng rồi.

    Sáu năm nay hắn vẫn luôn chờ đợi cái ngày này.

    Đột nhiên đâu đó vang lên tiếng vỗ tay.

    “Chúc mừng tứ ca! Tứ ca đúng là thiên tài, không ngờ lại có thể đánh ra được một chiêu Lôi Đình Oanh Kích tiêu diệt toàn bộ tà giáo Tam Hoàng Gia Trang! Đệ vô cùng bội phục huynh!”

    Hiên Viên Hạo cũng không còn hơi sức để hơn thua với Hiên Viên Khung Thương, hắn cố tỏ ra mình vẫn bình thường:

    “Đệ quay lại đây làm gì? Chuyện đã giải quyết xong đệ không còn việc gì ở đây nữa!”

    Hiên Viên Khung Thương bật cười:

    “Đệ quay trở lại đây chính là để giúp huynh một chuyện, mang hắn ta ra đây!”

    Hắc y nhân đang dìu Hiên Viên Khung Thương liền biến mất, khi hắn xuất hiện trở lại thì trên tay có thêm một người, là Tam Thập Lục của Sát Tổ.

    Hiên Viên Hạo khẽ cau mày, hắn luôn có cảm giác quen thuộc với Tam Thập Lục nhưng không biết đã gặp ở đâu, hắn hỏi:

    “Chuyện này là sao?”

    “Lúc trước đệ đã nói thập tứ muội vẫn sống đúng không? Thực ra thì đệ quên nói một điều nữa, thập tứ muội sau khi thoát khỏi Thiên Lao đã được đưa đến Sát Tổ!”

    Hiên Viên Hạo nghe như sét đánh ngang tai, hắn sửng sốt:

    “Không lẽ nào...”

    “Đúng vậy, thập tứ muội mà huynh hằng đêm mong nhớ chính là gã Tam Thập Lục đang đứng trước mặt huynh đây!”

    Hiên Viên Khung Thương mỉm cười khoái trá, mục đích của hắn đã đạt được một nửa.

    Lý do Hiên Viên Khung Thương rút quân có ba:

    Một là hắn muốn tránh mọi thương vong nhân lực Khung Thương Đội không đáng có.

    Hai là hắn nhận ra Tam Thập Lục chính là thập tứ công chúa Hiên Viên Dạ Nguyệt.

    Ba là hắn phát hiện Hiên Viên Hạo vẫn còn khả năng chiến đấu, thậm chí có lẽ là do thủ túc tâm linh tương thông nên hắn có thể cảm nhận được Hiên Viên Hạo lần này sẽ chơi tất tay.

    Chính vì vậy hắn giả vờ rút lui để hai bên Hiên Viên Hạo và Tam Hoàng Gia Trang đánh nhau lưỡng bại câu thương còn hắn thì nhân lúc Tam Thập Lục sơ ý mà bắt giữ, xui xẻo thay khi Hiên Viên Hạo đánh ra Lôi Đình Oanh Kích thì Tam Thập Lục liền thông báo sẽ tránh ra xa nên Từ Tử Lăng cũng không thể chiếu cố cho nàng.

    Bắt giữ được Hiên Viên Dạ Nguyệt thì có cũng như nắm được Hiên Viên Hạo trong lòng bàn tay, hắn có thể tuỳ thời, tuỳ ý giày vò Hiên Viên Hạo.

    Cuối cùng hắn cũng có thể trả thù.

    Mộng Phạn, cuối cùng ta cũng có thể trả thù cho nàng rồi!

    Nhìn thái độ của Hiên Viên Khung Thương khiến Hiên Viên Hạo có linh cảm không lành, hắn không tin lời Hiên Viên Khung Thương nhưng hắn tin vào trực giác của mình, Tam Thập Lục chính là Hiên Viên Thần Triều Thập tứ công chúa Hiên Viên Dạ Nguyệt.

    Hiên Viên Hạo vẫn bình tĩnh, hắn bề ngoài không hề có dấu hiệu kiệt sức nếu không sẽ khó lòng nói chuyện giao dịch với Hiên Viên Khung Thương:

    “Thập tam đệ, chỉ cần đệ giao cho ta Tam Thập Lục thì công lao tru diệt Tam Hoàng Gia Trang hôm nay sẽ là của đệ, ta tuyệt đối không dính dáng dù chỉ là một phần!”

    “Sảng khoái! Tứ ca cuối cùng cũng nói câu dễ nghe, nào! Thập tứ muội, còn không mau qua bên kia?”

    Hiên Viên Dạ Nguyệt ngập ngừng một chút rồi chạy về phía Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Hạo cũng gom hết hơi tàn chạy về phía nàng.

    Khoảng cách chỉ hai trượng nhưng xa như trăm núi ngàn sông, lòng Hiên Viên Hạo như đốt, hắn chỉ hận mình không mạnh mẽ hơn để có thể chạy thật nhanh về phía nàng.

    Chỉ còn sáu bước.

    Mà xa như sáu vạn dặm.

    Hiên Viên Khung Thương nở nụ cười ám muội, hữu thủ hắc y nhân bên cạnh hắn loé sáng.

    “Không!!!”

    Hiên Viên Hạo gào lớn, tiếng gào thật thê lương làm sao.

    Máu bắn lên trong không trung.

    Màu đỏ của máu thật mỹ lệ và tang tóc làm sao.

    Một ngọn phi đao cắm xuyên qua ngực trái của Hiên Viên Dạ Nguyệt, máu lập tức bắn ra.

    Cơ thể nhỏ bé của nàng ngã xuống, Hiên Viên Hạo lao lên đỡ lấy nàng.

    Giây phút trùng phùng chưa kịp rơi nước mắt vui mừng thì đã sinh ly tử biệt, Hiên Viên Hạo gào lớn:

    “Không! Cầu xin nàng đừng chết! Nguyệt, xin nàng... xin nàng đừng chết...”

    Hán tử mạnh mẽ và kiên cường cuối cùng cũng rơi nước mắt.

    Giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên:

    “Thiên... Thiếp không sao... chàng đừng khóc...”

    Ha ha ha! Hiên Viên Khung Thương đang cười, giọng cười vô cùng khoái trá và thích thú.

    Hiên Viên Hạo chờ đợi suốt mười năm để đợi ngày hôm nay.

    Hiên Viên Khung Thương cũng chờ đợi mười ba năm để có ngày hôm nay.

    Hiên Viên Dạ Nguyệt bị đâm xuyên tim, đã bước một chân vào quỷ môn quan, thê thảm hơn nữa nàng đã bị hạ độc trước, dù không bị đâm xuyên tim thì bây giờ độc cũng đã phát mà mất mạng,.

    Hiên Viên Khung Thương đã hạ độc cần gì phải phóng phi đao? Đáp án là hắn muốn thấy vẻ mặt đau khổ của Hiên Viên Hạo tận mắt chứng kiến người mình yêu chết ngay trước mặt mình, cũng giống như hắn mười ba năm trước.

    “Hiên Viên Khung Thương! Đồ cầm thú! Tao nhất định phải giết chết mày! Mày là...”

    Hiên Viên Hạo điên cuồng, người mình yêu không còn hy vọng sống, y cũng vậy.

    Hiên Viên Khung Thương cũng cười điên cuồng, y cũng điên cuồng theo:

    “Cầm thú? Câm mồm! Chính ngươi mới là đồ cầm thú! Hiên Viên Hạo mười ba năm trước ngươi... chính ngươi đã giết đi người con gái mà Hiên Viên Khung Thương ta yêu nhất, ngay trước mặt ta! Khung cảnh đó ta sẽ mãi mãi không bao giờ quên! Đến chết cũng không! Đây chính là báo ứng của ngươi! Ta muốn ngươi cũng cảm nhận được nỗi đau mất đi người con gái yêu thương nhất! Hiên Viên Hạo, đây chính là báo ứng của ngươi! Ha ha ha!”

    Hiên Viên Khung Thương ngửa mặt lên trời , không ai biết ruốc cuộc hắn đang khóc hay đang cười?

    “Ha ha ha! Hiên Viên Hạo đáng đời ngươi lắm! Mộng Phạn nàng có thấy không? Ta cuối cùng cũng trả thù được cho nàng rồi! Ta làm được rồi!”

    “Đúng vậy! Đây là báo ứng của ta! Đây là báo ứng của ta!” Hiên Viên Hạo như người mất hồn lẩm bẩm liên tục, một bàn tay nhỏ nhắn chạm khẽ lên má hắn, nước mắt Hiên Viên Hạo lại trào ra.

    “Thiên, chàng phải hứa với ta một điều... đừng bao giờ tháo mặt nạ của ra xuống...”

    Nói chưa hết câu đã tắt thở xuôi tay, hồng nhan bạc mệnh.

    “Không!!!”

    Tiếng gào thét đau thương vang tận trời xanh nhưng liệu có thấu đến lão thiên?

    Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, bảy người Tam Hoàng Gia Trang từ dưới hố phi thân lên trên, kỳ lạ là toàn thân đều không hề bị thương.

    Ruốc cuộc bọn họ là cái gì? Ngay cả Lôi Đình Oanh Kích cũng không giết được?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 12-12-2020 lúc 12:27.

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  5. #14
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định [Võ Hiệp] Tam Hoàng Hệ Liệt - Chương 13




    Chương 13: Nghiệt Kính Đài.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    “Hiên Viên Hạo! Hôm nay không chỉ con tiện nhân này mà mày cũng phải chết! Xuống suối vàng mà tạ lỗi với Mộng Phạn đi!”

    Hiên Viên Khung Thương rút kiếm từ tay hắc y nhân, hắn tuy không thể dùng nội lực nhưng vẫn muốn tự tay giết chết Hiên Viên Hạo. Hiên Viên Hạo giờ đã kiệt sức cũng không màng sống chết nên không khác gì thúc thủ chịu chết.

    “Dừng tay!”

    Bảy người Tam Hoàng Gia bất ngờ từ dưới hố sâu phá đất đá bay lên cao, vào lúc quyết định không ngờ lại đứng về phía Hiên Viên Hạo, Yến Phi và Từ Tử Lăng cùng lúc xông về phía Hiên Viên Khung Thương, hai hắc y nhân hộ vệ cũng lao ra hộ chủ, một kẻ dùng chưởng một kẻ rút đao.

    Chưởng hay đao sao nhanh bằng Phong của Yến Phi? Song chưởng cùng xuất, mặt hai hắc y nhân trúng liền tám chưởng, bị đánh lui ra sau. Tuy đánh lui được kẻ địch nhưng tay của Yến Phi cũng tê rần, công lực hộ thân hai người này cực kỳ hùng hậu, Hiên Viên Khung Thương lại có hai cao thủ cấp số này?

    Đêm dài lắm mộng, Yến Phi quyết định tốc chiến tốc quyết, y tăng thêm bảy ngày thuỵ chi lực, song chưởng toả ra khói đỏ rực. Hai hắc y nhân muốn nhanh chóng đến bảo hộ Hiên Viên Khung Thương nhưng áp lực Yến Phi lại tăng mạnh, bọn họ cũng chỉ còn cách đánh bại tảng đá cản đường này.

    Bên này Từ Tử Lăng hét lớn nhảy lên cao khoảng một trượng, y lộn một vòng giữa không trung, kết hợp độ cao và sức nặng cả cơ thể đạp một cước Chả Cá từ trên xuống, nhắm vào đầu Hiên Viên Khung Thương.

    Chả cá là một món ăn phổ biến không chỉ ở Đại Việt mà còn nhiều nước khác, chả cả là chả làm từ thịt của nhiều loại cá khác nhau.

    Chả cá gồm phần thịt cá, muối, nước, bột và các loại gia vị, sau đó chả cá được chiên trong dầu nóng đến khi vàng đều thì có thể thưởng thức ngay hoặc gói lại bảo quản để sử dụng sau.

    Ở Đại Việt có hai cách chế biến chả cá phổ biến:

    Một là chả làm từ phần thịt cá như cá thu, cá chàm, cá nhồng, cá thát lát, cá ba sa... băm hoặc xay nhuyễn, trộn với rau thơm và gia vị như tiêu, muối, đường, nặn viên tròn hoặc ép dẹt sau đó có thể hấp hoặc chiên vàng. Chả cá loại này thường được ăn kèm với cơm hoặc bún.

    Hai là chả làm từ các loại cá như cá lóc, cá tra, cá lăng... lóc xương thái lát miếng, tẩm ướp gia vị như nghệ, riềng, mắm tôm nướng sơ sau đó đảo trong chảo mỡ với thì là, hành. Ăn kèm với bún, mắm tôm, đậu rang và hành ngâm giấm.

    Cước lực cực mạnh, Hiên Viên Khung Thương lại không thể dùng nội lực thảm bị đạp đầu lún xuống đất, mặt đất cũng bị nứt nẻ tạo thành một cái hố lớn, uy lực một thối Chả Cá thật đáng sợ.

    ẦM!!!

    Chiến tuyến của Yến Phi cũng đã ngã ngũ, hai hắc y nhân mặt, ngực và bụng cùng lúc trúng chưởng bị bắn về sau, tông sập bức tường và mười mấy thân cây lớn mới dừng lại được, không thấy cử động xem ra đã bất tỉnh.

    Hiên Viên Hạo đang đau khổ.

    Cõi lòng của hắn dường như đã chết.

    Đột nhiên tim hắn nhói lên một cái, một lưỡi kiếm không màu đang từ từ nhuộm đỏ xuyên qua lưng hắn đâm thẳng ra trước, cán kiếm màu vàng, đốc kiếm màu vàng, đốc kiếm và hộ thủ là hai nhành hoa vẫn còn nụ.

    Thanh kiếm thứ hai của Thoa Thoa, nàng cuối cùng cũng sử dụng đến thanh kiếm thứ hai.

    Thanh kiếm này có tên là Mạn Thù Sa Kiếm, Bỉ Ngạn Hoa màu vàng còn được gọi là Mạn Thù Sa Hoa.

    Thoa Thoa mỉm cười:

    “Huynh phá huỷ gia trang của ta, đả thương gia đình của ta, chỉ đâm huynh một kiếm thì đã quá lời cho huynh rồi!”

    Hiên Viên Hạo phát hiện thân thể mình đang tan rã, hóa thành các cánh hoa bay trong gió, cảnh tượng không gì tưởng tượng nổi.

    Thân thể tan rã nhưng tinh thần vẫn còn, hắn vẫn có thể cảm nhận sự việc xung quanh.

    Trước mặt Hiên Viên Hạo trở nên trắng xóa.

    Khung cảnh chỉ một màu trắng xóa.

    Tất cả đã biến mất, Tam Hoàng Gia Trang, Vương Tiểu Hổ, Yến Phi, Từ Tử Lăng, Thoa Thoa, Tuyết Dạ Linh Băng, Quỷ Thần Tịch Dịch, Lục Thiên Hoa đã biến mất, tất cả chỉ còn lại một màu trắng xóa vô tận.

    Đột nhiên một giọng nói vang lên:

    "Hiên Viên huynh, xin mời qua bên này thưởng trà!"

    Hiên Viên Hạo nhanh chóng quay đầu lại, bây giờ hắn mới phát hiện thân thể đã tan rã của mình vẫn nguyên vẹn như chưa hề xảy ra chuyện gì.

    Trước mặt Hiên Viên Hạo thấp thoáng một bóng người, người đó đang ngồi nhàn nhã rót trà, bên cạnh là một bộ bàn ghế bằng đá đỏ rực.

    Người đó là Thoa Thoa.

    Trong khoảng không gian trắng xóa vô tận chỉ có Thoa Thoa, Hiên Viên Hạo và một bộ bàn ghế vàng rực rỡ, bộ bàn ghế này nhìn kỹ thì ra bao gồm rất nhiều đoá Bỉ Ngạn vàng tạo thành.

    Hiên Viên Hạo dù nghi kỵ vẫn có thái độ hoàng giả bước lại gần Thoa Thoa, mắt rồng nhướng lên:

    "Thoa muội lại đưa ta đi đâu đây?”

    Thoa Thoa điềm đạm rót một tách trà, đưa sang cho Hiên Viên Hạo. Nàng nhẹ nhàng thốt:

    "Đây là tâm của huynh!”

    Tâm của Hiên Viên Hạo?

    “Cũng là thế giới ký ức của huynh!”

    Hiên Viên Hạo cười nhạt, thản nhiên ngồi xuống ghế đón lấy tách trà.

    "Ta nghe nói ba thanh kiếm của muội có dị năng đặc biệt, hôm nay được tận mục sở thị ta vẫn không dám tin!”

    Kiếm của Thoa Thoa có dị năng còn dị năng gì thì không một ai biết, mấy lời đồn thổi trên giang hồ quả thực không đáng tin.

    Thoa Thoa không khỏi bội phục Hiên Viên Hạo, gặp người khác đã sợ hãi mà rơi vào hoảng loạn không ngờ Hiên Viên Hạo vẫn có thể bình tĩnh suy xét tình hình như vậy. Thoa Thoa mỉm cười đáp lời:

    "Hiên Viên huynh quá khen, muội không dám nhận."

    Thoa Thoa chỉ về phía trước, trắng xóa:

    "Đây không chỉ là trái tim của huynh mà còn là ký ức của huynh. Huynh có muốn xem trái tim của mình có gì không?"

    Hiên Viên Hạo nghi hoặc nhìn về phía ngón tay Thoa Thoa chỉ, khoảng trắng xóa hiện lên một tấm gương. Tấm gương này rất lớn, cao bằng thân người, bệ đỡ điêu khắc phù điêu vô số hài cốt, các hài cốt này hai tay đều đang cố gắng đỡ tấm gương, hai bên còn có hắc bạch vô thường bộ dạng đanh ác, vô cùng sống động.

    Tấm gương này tựa như trồi lên từ mười tám tầng địa ngục, toả ra khí tức vô cùng dị nguỵ, làm cho người ta không rét mà run.

    Thoa Thoa giải thích:

    "Đây là Nghiệt Kính Đài, mời huynh hãy nhìn vào nó, mọi chuyện sẽ sáng tỏ!"

    Tương truyền trước khi bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, linh hồn tội nhân bị giải tới trước Nghiệt Kính đài soi rõ những tội lỗi đã làm nơi dương gian, để không chối cãi vào đâu được.

    Nghiệt Kính Đài do linh khí trời đất kết tụ thành, khi linh hồn tội nhân nhìn vào sẽ đem mọi chuyện của một kiếp người chiếu rọi rõ ra, phàm là kẻ làm điều ác sẽ không thể giấu giếm.

    Không lẽ Nghiệt Kính Đài của Thoa Thoa cũng có thể làm được điều này?

    Hiên Viên Hạo nhìn vào Nghiệt Kính Đài, Nghiệt Kính Đài đang trắng xóa đột nhiên phản chiếu một khung cảnh.

    Một cậu bé khoảng khôi ngô tuấn tú bốn năm tuổi đang chơi đùa cùng một cô bé trạc tuổi cậu bé trong một vườn hoa, cả hai đang chơi đuổi bắt, nụ cười rực rỡ nở trên môi hai cô cậu bé.

    Hiên Viên Hạo khẽ nhăn mặt, hắn nhìn về phía Thoa Thoa, Thoa Thoa không nói gì. Hiên Viên Hạo lại quay sang nhìn Nghiệt Kính Đài.

    Cảnh tượng vẫn đang tiếp diễn, hai cậu cô đang chơi đùa vui vẻ đột nhiên cô bé vấp phải một cục đá, ngã lăn ra khóc ầm lên. Cậu bé vội vàng chạy lại dỗ dành:

    "Không khóc không khóc, cục đá đáng ghét dám làm Nguyệt nhi của ta khóc. Ta đánh chết ngưởi! Ta đánh chết ngươi!"

    Cô bé nín ngay, nũng nịu:

    "Thiên ca, sau này huynh nhất định không được ức hiếp Nguyệt nhi."

    Cậu bé được gọi Thiên ca vỗ ngực huỳnh huỵch:

    "Muội yên tâm. Hiên Viên Hạo Thiên ta thề trước trời đất, Hiên Viên Hạo Thiên sẽ bảo vệ Hiên Viên Dạ Nguyệt suốt đời suốt kiếp!”

    Hiên Viên Hạo Thiên sẽ bảo vệ Hiên Viên Dạ Nguyệt, suốt đời suốt kiếp!

    Hiên Viên Dạ Nguyệt nghe thế cười híp mắt.

    Cậu bé Hiên Viên Hạo Thiên nhẹ nhàng đặt lên má cô bé Hiên Viên Dạ Nguyệt một nụ hôn, nụ hôn ngây thơ hồn nhiên của một cậu bé năm tuổi.

    Hiên Viên Hạo đang đứng xem cũng thoáng đỏ mặt, hắn cau mày quay sang Thoa Thoa:

    "Thoa Thoa, muội..."

    Thoa Thoa không quan tâm đến thái độ của hắn, nàng nói tiếp:

    "Đây là ký ức của huynh năm năm tuổi, còn đây là ký ức của huynh lúc mười sáu tuổi."

    Nghiệt Kính Đài như nhòa đi sau đó lại phản chiếu ra một khung cảnh khác.

    Cảnh tượng lần này là bên một cái hồ nhỏ, có ba bóng người, một già hai trẻ, một người trung niên bá khí nhiếp người, một nam thiếu niên phong tư trác tuyệt cùng một nữ thiếu niên dung mạo xinh đẹp.

    Người trung niên lên tiếng:

    "Hiên Viên Hạo Thiên, Hiên Viên Dạ Nguyệt trong số con cái của ta thì hai con là có tư chất nhất, hôm nay ta sẽ truyền cho hai con Hiên Viên Thần Công thiên hạ vô địch của Hiên Viên hoàng tộc chúng ta. Hai con nhất định phải làm rạng danh Hiên Viên gia tộc cũng như Hiên Viên Thần Triều!”

    Hai thiếu niên đồng thanh đáp:

    "Vâng thưa phụ hoàng!”

    Sau đó Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Dạ Nguyệt dưới sự dạy bảo của Hiên Viên Hoàng Đế tập luyện võ công cùng nhau, mỗi ngày đều đối chiêu qua lại, mỗi lần đối chiêu đều trao nhau một cái nhìn ấm áp.

    Một cái nhìn hơn ngàn vạn lời nói.

    Một tình yêu chớm nở.

    Hiên Viên Hạo bên ngoài khẽ thở dài. Khung cảnh vui vẻ như thế sao hắn lại thở dài?

    Thoa Thoa vẫn không quan tâm đến Hiên Viên Hạo, nàng tiếp tục nói:

    "Và cuối cùng là ký ức của huynh lúc mười tám tuổi."

    Nghiệt Kình Đài lại tiếp tục phản chiếu một khung cảnh khác, bầu trời xám xịt, mưa rơi không dứt.

    Bên trong một túp lều tranh dột nát, hai bóng người đang ôm chặt lấy nhau, phủ trên người họ chỉ có một lớp rơm rạ mỏng manh.

    Nữ nhân tuy khuôn mặt bê bết máu nhưng vẫn không giấu được nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, nàng thì thào:

    "Thiên ca, chúng ta quay về thôi. Phụ hoàng chắc đang rất lo lắng cho chúng ta."

    Nam nhân hổ mục lấp lánh tinh quang, khóe miệng còn vương máu cương quyết:

    "Chúng ta không thể quay về được, phụ hoàng nhất định không đồng ý chuyện của hai chúng ta. Ta đã phải ác chiến với Tứ Đại Thiên Vương và Thiên Địa Tướng Quân mới thoát khỏi hoàng cung, muội nghĩ phụ hoàng có thể tha cho chúng ta hay sao?"

    Nữ nhân nhìn nam nhân trìu mến, nàng vuốt ve gò má hắn:

    "Muội dù sao cũng chỉ là một cô nhi được phụ hoàng nhặt về nuôi, may mắn được ngài xem như con ruột. Muội được sinh ra trên đời thực sự đã rất hạnh phúc rồi, có thể được gặp được huynh muội thật, thật sự rất hạnh phúc."

    Nam nhân nắm lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng cọ cọ má cảm nhận hơi ấm. Nữ nhân cười híp cả mắt lại:

    "Nghe muội, huynh đừng chống đối phụ hoàng nữa. Huynh đã được phong là Thái Tử, tương lai sau này phải gánh vác cả Thần Triều đừng vì một mình muội mà từ bỏ tất cả."

    Nam nhân cười lớn:

    "Nguyệt! Hiên Viên Hạo ta từng hứa sẽ bảo vệ muội mãi mãi!"

    Hiên Viên Hạo Thiên sẽ bảo vệ Hiên Viên Dạ Nguyệt, suốt đời suốt kiếp!

    Thoa Thoa nở một nụ cười, nụ cười của Thoa Thoa không gì diễn tả được, không gì có thể sánh bằng:

    "Trong tâm của huynh chỉ có ba ký ức này là ngài cảm thấy vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. Đây cũng là ba đoạn ký ức huynh muốn quên đi nhất, lại không muốn quên đi nhất!"

    Thoa Thoa quay lại nhìn Nghiệt Kính Đài, trên môi vẫn nở một nụ cười:

    "Trong tim huynh còn lưu giữ rất nhiều ký ức khác, những ký ức mà huynh đã lãng quên từ lâu, những ký ức mà ngài đã cố chối bỏ."

    Hiên Viên Hạo gầm lên:

    "Thoa Thoa!”

    Nghiệt Kính Đài lúc này phản chiếu rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh sự việc nối tiếp nhau lướt qua mặt Hiên Viên Hạo như một giấc mộng.

    Thương hải tang điền.

    Đao quang kiếm ảnh, anh hùng gió sương chẳng quan ngại. Chỉ sợ nơi chân trời xa xôi, người đã không còn nữa.

    Hiên Viên Hạo là con trai thứ tư của Hiên Viên Hoàng Đế Đệ Thập, Tứ hoàng tử Hiên Viên Hạo.

    Nàng là một cô nhi được Hiên Viên Hoàng Đế nhặt về nuôi, trở thành con gái út, Thập tứ công chúa Hiên Viên Dạ Nguyệt.

    Nàng và hắn gặp nhau lần đầu tiên lúc bốn tuổi, ngay lần đều tiên hắn đã quyết định sau này nhất định phải lấy nàng nàng vợ!

    Từ đó nàng và hắn trở thành thanh mai trúc mã, như hình với bóng, tình cảm cực kỳ thân thiết. Nàng ngây thơ không hiểu tình cảm của hắn.

    Nhưng hắn là Hiên Viên Hạo, tứ hoàng tử của Hiên Viên Thần Triều, phải đối mặt với tranh đấu thảm khốc trong hoàng tộc. Hiên Viên hoàng tộc mạnh được yếu thua, từ năm năm tuổi hắn đã phải tạm rời xa Hiên Viên Dạ Nguyệt theo phụ thân đối mặt với những đợt tập luyện gian khổ nhất, tàn khốc nhất.

    Kí ức năm tuổi vui đùa cùng nàng trở thành kí ức đẹp nhất của Hiên Viên Hạo.

    Đến năm mười sáu tuổi khi luyện thành Hiên Viên Thần Công đệ thập bát trùng thiên hắn mới được gặp lại nàng, nàng lúc này đã lớn, càng lớn càng xinh đẹp, càng nhìn càng yêu.

    Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Dạ Nguyệt được đích thân Hiên Viên Hoàng Đế truyền dạy, Hiên Viên Hạo được dạy Hiên Viên Song Tuyệt: Lôi Đình Quyền, Thiểm Điện Thối còn Hiên Viên Dạ Nguyệt được dạy Cửu Thiên Huyền Nữ Công. Khi đó Hiên Viên Hạo đã tích cực theo đuổi Hiên Viên Dạ Nguyệt, hy vọng nàng có thể nhận ra tình cảm của hắn nhưng nàng vẫn xem hắn là một vị ca ca.

    Điều này khiến cho Hiên Viên Hoàng Đế không vui nên ông hạ lệnh cho Hiên Viên Hạo gia nhập giang hồ, gọi là rèn giũa kinh nghiệm thực ra là muốn tách hai người ra.

    Hiên Viên Hạo không muốn phụ kì vọng của phụ thân, chỉ trong một năm đã nổi danh giang hồ, trở thành người đứng đầu Thập Kiệt. Khi đã công thành danh toại, y trở về Hiên Viên Thần Triều hy vọng được gặp lại Hiên Viên Dạ Nguyệt nhưng khi hỏi đến Hiên Viên Dạ Nguyệt thì không một ai hay biết, Hiên Viên Dạ Nguyệt dường như chưa bao giờ tồn tại.

    Hiên Viên Hoàng Đế có tám người hoàng tử và sáu nàng công chúa, nhưng bây giờ chỉ có tám hoàng tử và năm nàng công chúa, sau này thế nhân cùng chỉ biết có thế.

    Hiên Viên Hạo bất chấp tất cả chất vấn Hiên Viên Hoàng Đế, hắn nhất định phải có câu trả lời thỏa đáng.

    Hiên Viên Hoàng Đế cho hắn một câu trả lời:

    "Nam tử hán đại trượng phu muốn thành đại nghiệp phải vô tình, sao có thể vì chuyện nhi nữ tình trường?"

    Hiên Viên Hạo từ đó không hỏi nữa, cũng không nói gì về Hiên Viên Dạ Nguyệt. Hiên Viên Hạo từ đó dốc toàn lực cho Hiên Viên Thần Triều, thành tựu còn vượt trên cả đại hoàng tử Hiên Viên Thiên Hạ và nhị hoàng tử Hiên Viên Giang Sơn, được phong làm Thái Tử.

    Nhưng những ngày sống vô nghĩa, vùi đầu vào công việc để quên đi hình bóng một người là những ký ức tẻ nhạt và đáng sợ nhất của Hiên Viên Hạo.

    Kí ức năm mười sáu tuổi có thể bên nàng là những ký ức vui vẻ nhất.

    Năm hai mươi tuổi, Hiên Viên Hạo nhận được một tin: Hiên Viên Dạ Nguyệt vẫn còn sống! Người cho hắn biết tin đó chính là thập tam hoàng tử Hiên Viên Khung Thương.

    Hiên Viên Dạ Nguyệt thực ra chưa chết, cách đây hai năm Hiên Viên Hoàng Đế gặp riêng nàng nói chuyện, không biết hai người nói chuyện gì chỉ biết sau đó Hiên Viên Dạ Nguyệt tình nguyện từ chức Thập tứ công chúa và bị giam trong Thiên Lao.

    Hiên Viên Khung Thương nói thêm nhưng hắn nói dối việc nàng bị giam trong Thiên Lao, thực ra nàng đã trở thành một thành phần trong Sát Tổ, phụ trách việc thanh lý môn hộ, trừ khử các thành phần phản bội. Hiên Viên Dạ Nguyệt từ đó có biệt danh là Tam Thập Lục.

    Hiên Viên Hạo biết được tin đó lập tức tìm đến Hiên Viên Hoàng Đế chất vấn. Tại sao phụ hoàng lại ép nàng ấy từ chức Thập tứ công chúa? Tại sao phụ hoàng lại bắt giam nàng? Tại sao phụ hoàng lại nói dối nàng đã chết? Tại sao? Tại sao?

    Lần này hắn nhận được một câu trả lời:

    "Vì con yêu cô ta!"

    Hiên Viên Hạo sững sờ.

    "Dù cô ta là cô nhi được ta nhặt về, với con không có quan hệ máu mủ. Nhưng chuyện của hai đứa ta nhất định không đồng ý!"

    Hiên Viên Hạo điên cuồng bỏ chạy khỏi Hiên Viên Cung.

    Hiên Viên Hạo điên cuồng xông vào Thiên Lao, Hiên Viên Hạo điên cuồng cướp Hiên Viên Dạ Nguyệt đi.

    Hiên Viên Hạo điên cuồng đánh bại thiên binh thiên tướng, Hiên Viên Hạo điên cuồng ác chiến Tứ Đại Thiên Vương và Thiên Tướng Quân, Địa Tướng Quân hai trong Thập Đại Tướng Quân.

    Hiên Viên Hạo thực sự điên cuồng!

    Hiên Viên Hạo điên vì tình.

    Sau đó Hiên Viên Hạo cùng Hiên Viên Dạ Nguyệt trốn thoát khỏi tổng bộ Hiên Viên Thần Triều, thực ra tất cả tướng sĩ đã được lệnh không được làm tổn thương Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Dạ Nguyệt.

    Đêm hôm đó, Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Dạ Nguyệt đã có một đêm yên bình nhất trong cuộc đời dưới một mái nhà tranh dột nát.

    Hiên Viên Hạo cầu hôn Hiên Viên Dạ Nguyệt.

    Hiên Viên Dạ Nguyệt đồng ý với Hiên Viên Hạo.

    Nguyện sống đầu bạc răng long.

    Lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn, trăng sao chứng giám, đôi phu thê động phòng phòng hoa chúc.

    Ân ái một đêm.

    Ngày hôm sau, Hiên Viên Hoàng Đế đích thân áp giải Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Dạ Nguyệt về Hiên Viên Thần Triều. Hiên Viên Hạo vẫn làm Thái Tử, Hiên Viên Dạ Nguyệt bị tống vào Thiên Lao, mãi mãi không được trả tự do.

    Hiên Viên Hạo cũng bỏ chữ “Thiên” trong tên mình, từ Hiên Viên Hạo Thiên thành Hiên Viên Hạo như bây giờ.

    Nhưng ngày tháng cay đắng đó, Hiên Viên Hạo không thể nào quên.

    Đến năm hai mươi hai tuổi, Hiên Viên Hoàng Đế giao cho Hiên Viên Hạo một nhiệm vụ, đến Tam Hoàng Gia Trang ở Đại Việt lấy lại một thứ. Nếu thành công hắn sẽ được gặp lại Hiên Viên Dạ Nguyệt.

    Nên lần tiến công Tam Hoàng Gia Trang này, Hiên Viên Hạo đã đặt cược tất cả, quyết phải hoàn thành nhiệm vụ được giao.

    Nhưng hắn không ngờ Hiên Viên Hoàng Đế lại giao cho Hiên Viên Dạ Nguyệt cùng Sát Tổ đi tập kích Từ Tử Lăng, không may mắn tập kích thất bại, Sát Tổ bị Hiên Viên Khung Thương giết người diệt khẩu. Hiên Viên Dạ Nguyệt may mắn được Từ Tử Lăng cứu thoát.

    Từ Tử Lăng cứu Hiên Viên Dạ Nguyệt vì y không thấy sát khí trong tâm nàng, y thấy được tâm nàng chỉ là một mảnh tình cảm bị tan vỡ.

    Cuối cùng nàng chết dưới độc và phi đao của hắc y nhân, vì Hiên Viên Hạo mà chết.

    Thoa Thoa tiếp tục câu chuyện của Nghiệt Kính Đài:

    "Trong cuộc đời của ngài, ngoài ba ký ức được bên Hiên Viên Dạ Nguyệt là những ký ức đẹp nhất, vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. Nhưng bây giờ những ký ức đấy..."

    Nghiệt Kính Đài lúc này phản chiếu ba ký ức tốt đẹp nhất của Hiên Viên Hạo, lời Thoa Thoa chưa dứt, ba đoạn ký ức đã tan vỡ.

    Nghiệt Kính Đài đã tan vỡ.

    Loảng xoảng!

    Là tiếng Nghiệt Kính Đài rơi vỡ hay là trái tim của Hiên Viên Hạo đang vụn vỡ?

    Nhưng ký ức đẹp nhất nay trở thành nhưng ký ức thương tâm nhất, thương tâm đến chết.

    Nghiệt Kính Đài là một dị năng của Mạn Thù Sa Kiếm, có thể chiếu rọi mọi ký ức của con người, có thể định tội con người cũng có thể khiến người ta nhìn lại toàn bộ những gì mình đã làm.

    Trừng phạt và ăn năn.

    Hiên Viên Hạo ngửa mặt lên trời gầm lớn:

    "Thoa Thoa, câm mồm!"

    Sóng âm cực kỳ mạnh mẽ, quỷ khốc thần hào, lập tức chấn nát khoảng không gian trắng xóa cùng Thoa Thoa đang lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hạo, cả Hiên Viên Hạo cũng vỡ nát.

    Tất cả như một mảnh gương vỡ.

    Vỡ tan tành.

    Sau một sát na, Hiên Viên Hạo khôi phục được tri giác. Lúc này mọi chuyện lại trở lại như cũ, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vết thương ngay tim cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.

    Một kiếm Nghiệt Kính Đài là đánh vào “tâm” chứ không phải tim, vết thương ở trong lòng còn đau đớn hơn bất kỳ vết thương trên cơ thể nào.

    Hiên Viên Hạo nhìn Thoa Thoa lúc này đã thu kiếm, trên môi nở một nụ cười u sầu.

    "Thoa Thoa...”

    Thoa Thoa nhẹ nhàng gật đầu.

    Hiên Viên Hạo đưa tay đặt lên mặt nạ của Hiên Viên Dạ Nguyệt, trước lúc chết nàng đã cầu xin hắn đừng bao giờ tháo mặt nạ của nàng xuống. Hiên Viên Hạo cau mày, một lúc sau hắn đã ra quyết định, quyết định tháo mặt nạ xuống.

    Hiên Viên Hạo sắc mặt sa sầm, ngay cả người ngoài cuộc Thoa Thoa, Từ Tử Lăng và Tuyết Dạ Linh Băng cũng phải cau mày.

    Dung nhan Hiên Viên Dạ Nguyệt vẫn xinh đẹp như ngày nào, đây là khuôn mặt mà Hiên Viên Hạo ngày nhớ đêm mong, ngay cả trong giấc mơ cũng thấy được.

    Nhưng than ôi, dung nhan ấy chỉ còn một nửa, nửa bên trái đã bị huỷ dung.

    Sát Tổ cả đời phải đeo mặt nạ, huỷ dung cũng chính là vì lý do này, trở thành thành viên Sát Tổ là đánh mất mọi thứ, nhân tính, cảm xúc, gia đình, bản thân cũng như khuôn mặt.

    Hiên Viên Dạ Nguyệt cầu xin Hiên Viên Hạo đừng bao giờ tháo mặt nạ nàng xuống vì nàng muốn nàng trong ký ức của hắn là lúc xinh đẹp nhất. Có người con gái nào muốn mình xấu xí trước mặt người mình yêu?

    Hiên Viên Hạo rơi lệ, nhưng nước mắt đã cạn. Hắn ngửa cổ cười một tràng dài:

    "Hiên Viên Hạo ta thần công cái thế nhưng người con gái mình yêu cũng không thể bảo vệ được! Hiên Viên Hạo ta bại, bại dưới tay chính bản thân mình!"

    Thoa Thoa nhẹ nhàng lắc đầu:

    "Huynh bại bởi người con gái mà ngài yêu thương nhất!"

    Tam Hoàng gia trang nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết chờ diễn biến tiếp theo.

    Hiên Viên Hạo bế Hiên Viên Dạ Nguyệt trên tay, chậm rãi đi về phía Tam Hoàng Gia Trang đang chìm trong biển lửa.

    "Người con gái mà ta yêu thương nhất đã chết, ta cũng không cần thiết phải sống nữa. Tam Hoàng Gia Trang, các ngươi thắng rồi!"

    Bóng Hiên Viên Hạo dần khuất trong biển lửa, Thoa Thoa cau mày gọi theo:

    "Khoan đã! Cuộc chiến sau này vẫn cần có huynh..."

    Trong không trung vẫn còn vang vọng giọng nói của Hiên Viên Hạo.

    "Nếu Tam Hoàng các ngươi may mắn gặp được phụ hoàng ta, nhắn giúp hài từ bất hiếu đã phụ kỳ vọng của phụ hoàng!"


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 15-12-2020 lúc 22:15.

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    nguyenhongthai3a1991,
  7. #15
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định




    Chương 14: Kết Cục.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân




    Toàn thể Tam Hoàng Gia Trang ngây ra.

    Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Dạ Nguyệt biến mất trong biển lửa.

    Hiên Viên Khung Thương và hai hắc y nhân cũng biến mất.

    Tam Hoàng Gia Trang đột nhiên trở nên bình yên đến lạ thường.

    Vương Tiểu Hổ lúc này đã tỉnh lại, hắn vừa tỉnh dậy lập tức la lối:

    "Con mẹ nó! Đứa nào dám đánh tao? Thằng chó chết đó đâu mất rồi? Để tao dạy cho mày một bài học...”

    Mọi người thấy bộ dạng hùng hổ sau đó là ngơ ngác của hắn đều bật cười thật to.

    Từ Tử Lăng gãi đầu:

    "Tuy em không hiểu lắm nhưng dù sao thì chúng ta cũng..."

    Y đưa một ngón tay lên trời:

    "Thắng rồi!!!"

    Những người còn lại cũng làm theo Từ Tử Lăng la hét ầm ĩ. Chuyện vừa xảy ra tựa như một cái chớp mắt, để lại trong lòng mỗi người một dư vị khác nhau.

    Quỷ Thần Tịch Dịch lúc này đã tỉnh lại, y thấy mọi người ăn mừng cũng mừng rỡ ôm chầm lấy Từ Tử Lăng mặc dù không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

    Thoa Thoa nhẹ nhàng hỏi Vương Tiểu Hổ:

    "Anh hai, Tam Hoàng Gia Trang bị thiêu rụi rồi bây giờ chúng ta phải làm sao?"

    Vương Tiểu Hổ đang nhéo má Lục Thiên Hoa liền tỏ vẻ nghiêm túc:

    "Hiên Viên Thần Triều dám đến địa bàn của gia đình chúng ta gây sự, hơn nữa đáng hận nhất là đống xuân cung đồ của ta cũng bị đốt sạch. Chúng ta nhất định phải đập bọn chúng ra bã mới hả giận!”

    "Làm ơn đi, cái lí do đó mà cũng nói được sao? Hơn nữa lần sau đừng có nói mấy lí do lảng nhách với cái mặt nghiêm túc đó!"

    Sáu người kia đồng thanh hét lớn.

    Quỷ Thần Tịch Dịch hai mắt tóe lửa:

    "Đúng! Đúng! Bọn chúng xem thường anh hai cũng được nhưng dám xem thường Quỷ Thần Tịch Dịch thiên hạ vô địch ngọc thụ phong lâm này đúng là chán sống...”

    Quỷ Thần Tịch Dịch chưa nói hết câu đã ăn một đạp của Vương Tiểu Hổ, thế là hai anh em quyền qua cước lại không ai nhường ai. Từ Tử Lăng phải vào can ngăn, y vội vàng đổi chủ đề:

    “Vậy khi nào chúng ta bắt đầu?”

    Vương Tiểu Hổ buông một câu:

    "Ngay bây giờ!"

    Tất cả đều ngã ngửa, cái tính tùy tiện của Vương Tiểu Hổ vẫn không thay đổi được.

    Hiên Viên Thần Triều thẳng tiến!

    ***

    “Phong, mày đừng có vừa đi vừa ngủ được không?”

    “Anh hai, em đói!”

    “Con mẹ nó! Cháy hết rồi ăn bằng niềm tin? Ăn tạm con bé Hoa Hoa đi!”

    “Á á á! Cậu tư không được lại đây! Con la lên đó!”

    “Anh tư, anh cắn nhầm em rồi, Hoa nhi ở bên kia!”

    “zZz”

    “Khó chịu quá! Đệ muốn được đi chơi! Đệ muốn được đi chơi!”

    “Em sáu, em vừa mới bước ra khỏi gia trang chưa đầy bảy bước.”

    “Con mẹ nó! Tụi mày ồn ào quá đi!”

    “Anh hai là người ồn ào nhất đó!” (Đồng thanh)


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 22-12-2020 lúc 07:54.

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★

    ---QC---


Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status