TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 16

Chủ đề: Tam Hoàng Gia Trang [Quyển 1] - Hoàn Thành - Tác giả: Ngọc Kỳ Lân

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định Tam Hoàng Gia Trang [Quyển 1] - Hoàn Thành - Tác giả: Ngọc Kỳ Lân

    Tam Hoàng Hệ Liệt

    1. Tam Hoàng Gia Trang.
    2. Sóng Gió Giang Hồ.
    3. King of Kings.




    Tam Hoàng Gia Trang


    Tác giả: Huy Phong (Ngọc Kỳ Lân).

    Tình trạng: Đang tiến hành.

    Thể loại: Võ hiệp kỳ ảo, tiên hiệp, ma pháp, tu tiên, trùng sinh, quỷ quái.

    Rating:
    [T] Không dành cho trẻ dưới 13 tuổi.

    Warnings: Có thể có các cảnh bạo lực. Có thể dùng từ ngữ nặng nề trong một chừng mực vừa phải. Có thể có các cảnh người lớn được nói tới hoặc miêu tả một cách hàm ẩn.
    Người đọc cần cân nhắc trước khi xem.

    Nội Dung :
    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 14-11-2020 lúc 10:02.
    ---QC---


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    akatsukid5,iamvampire2009,lamlai123,Miên Lý Tàng Châm,ngocnghechvn,nguoi qua duong a,nhathuy92cr,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định




    Chương 1: Hoạ Phúc Vô Môn.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    Chương 1: Hoạ Phúc Vô Môn.

    “Hoạ phúc vô môn, duy nhân tự chiêu. Thiện ác vi báo, như ảnh tuỳ hình.”(*)

    Lập đông.

    Tuyết cũng bắt đầu rơi.

    Phủ lên một tấm biển hiệu cũ kỹ, trên tấm biển hiệu ấy có khắc bốn chữ theo lối Triện cổ, Tam Hoàng Gia Trang.

    Tam Hoàng Gia Trang vốn chỉ là một gia trang nhỏ ở miền quan ngoại xa xôi, trên giang hồ không có chút chút tiếng tăm gì nhưng không ai biết đây là nơi khởi đầu của một trận phong ba gió tanh mưa máu kéo dài không dứt trong lịch sử võ lâm.

    Trong Tam Hoàng Sảnh, nơi nghị sự của bảy thành viên Tam Hoàng Gia Trang có một bóng người đang ngồi gác chân lên bàn, y nhàn nhã ngồi rung đùi, trên bàn có hai thanh đoản đao được bọc bởi một lớp vải sơ sài.

    Y, Tam Hoàng Đại Đương Gia, Vương Tiểu Hổ, trên giang hồ cũng có chút tiếng tăm.

    Tiếng tăm cũng có nhiều loại, có loại tiếng tăm tốt có loại tiếng tăm không tốt, Vương Tiểu Hổ ở quan ngoại tiếng tăm chẳng tốt đẹp gì nhưng dù sao cũng có chút tiếng tăm.

    Vương Tiểu Hổ là một người bình thường, khuôn mặt bình thường, mái tóc bình thường, ánh mắt bình thường, giọng nói bình thường, thân hình bình thường, y phục bình thường, y bình thường đến mức bất bình thường.

    Bộ dạng y hiện giờ rất ung dung tự tại, y đang chờ tin tức từ hai vị huynh đệ thân thiết nhất của y. Tin tức tất nhiên cũng có tin tức tốt và tin tức xấu, tồi tệ nhất là không có tin tức gì. Hiện tại y đã nhận được tin tức, là tin tức xấu, rất xấu. Huynh đệ của y, Tam Hoàng Nhị Đương Gia Yến Phi đã trở về, đúng hơn là được đưa về.

    Toàn thân của Yến Phi không có một vết thương ngoài vết lõm sâu hoắm kinh nhân vẫn đang còn ứa máu giữa ngực, chiếc ô Vân Trung Tản ( 繖中伞 ) mà Yến Phi yêu quý nhất nay đã rách nát tả tơi nếu không phải Vương Tiểu Hổ chắc cũng khó nhận ra nó là Vân Trung Tản.

    Bên cạnh Yến Phi là muội muội kết nghĩa của Vương Tiểu Hổ, Tuyết Dạ Linh Băng. Vương Tiểu Hổ và Yến Phi gọi nàng là lục muội. Nhị ca của nàng hơi thở đứt đoạn, gần như đã đi vào tử lộ nhưng nàng không nói gì cả, không một lời.

    Tuyết Dạ Linh Băng thản nhiên lau khăn tay quanh miệng vết thương tựa như đang chăm sóc cho người ốm chứ không phải một người sắp chết .

    Thật ra không ai để ý, bàn tay của nàng như đang run rẩy.

    Còn có một người khác cũng rất thản nhiên, Vương Tiểu Hổ. Khi nhận được tin Yến Phi bị tập kích, mạng sống mong manh, hắn cũng không nói gì cả, vẫn nhàn nhã rung đùi.

    Vương Tiểu Hổ liếc sơ qua vết thương của Yến Phi rồi nhìn sang Ngũ đệ Quỷ Thần Tịch Dịch, người đã đưa Yến Phi trọng thương từ ngoài cổng vào đây.

    Vương Tiểu Hổ chậm rãi hỏi:

    " Vết thương đó, là loại võ công gì ?"

    Quỷ Thần Tịch Dịch cau mi, không ngờ trong lúc này đại ca của y lại hỏi câu này. Không lẽ lúc này y chỉ quan tâm đến võ công gây ra vết thương kinh dị đó? Tuyết Dạ Linh Băng trả lời thay Quỷ Thần Tịch Dịch, giọng nàng trong trẻo như chuông ngân:

    "Từ miệng vết thương và mức độ hư hại trên người nhị ca có thể suy đoán ra người đả thương nhị ca sử dụng Hiên Viên Lôi Đình Quyền. Hiện tại trong võ lâm trung thổ người có thể luyện được Hiên Viên Quyền chỉ có người của Hiên Viên Thần Triều."

    Vương Tiểu Hổ nhìn lơ đễnh ra cửa sổ phủ đầy tuyết :

    "Hiên Viên Thần Triều? Môn phái, gia tộc lớn nhất trung nguyên, thế lực hùng mạnh, cao thủ như mây. Thủ lĩnh của Hiên Viên Thần Triều hùng tài vĩ lược, trí dũng song toàn, trước giờ vốn là võ lâm chính nghĩa, ghét ác như thù sao lại có thể giở trò đánh lén hèn hạ này ?"

    Tuyết Dạ Linh Băng cúi đầu, chuyện này nàng không trả lời được, không trả lời được thì đừng trả lời, chỉ làm phí thời gian của cả đôi bên.

    Vương Tiểu Hồ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn :

    "Hiên Viên Thần Triều hình như quy mô rất lớn?”

    Quỷ Thần Tịch Dịch gật đầu :

    "Hiên Viên Thiên Triều có tất cả một ngàn năm trăm bảy mươi tám chi đàn trải dài khắp trung nguyên sang các nước lân cận như Cao Ly, Phù Tang, Thiên Trúc, Tây Tạng và cả Đại Việt, tổng đàn Hiên Viên Thần Triều ước tính cũng rộng mấy ngàn dặm, quy mô hùng vĩ không kể xiết.”

    Vương Tiểu Hổ khịt khịt mũi, y bỏ hai chân xuống khỏi bàn, bộ dạng đã có vài phần nghiêm túc :

    " Quy mô lớn như vậy xem ra muốn san phẳng toàn bộ Hiên Viên Thần Triều... cũng phải tốn không ít thời gian."

    Quỷ Thần Tịch Dịch và Tuyết Dạ Linh Băng nghe như thế đều bất giác dừng động tác lại, ánh mắt cả hai lộ vẻ kinh ngạc lẫn sợ hãi.

    Vương Tiểu Hổ thản nhiên cầm hai thanh đoản đao bước ra phía cửa, hành động bất ngờ của y khiến hai người còn lại nhất thời ngây ra, họ đều nghĩ y nói đùa, họ cũng đều mong y nói đùa. Vương Tiểu Hổ trước giờ chỉ biết nói đùa, ít khi làm việc gì cho ra hồn nhưng lần này y lại làm thật, làm một việc không nên làm.

    Vương Tiểu Hổ bước đến cửa liền quay đầu lại dặn dò:

    "Lão ngũ, lục muội, chăm sóc lão nhị cho tốt. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay đừng nói cho lão tam và tứ muội biết.”

    Lời nói chưa dứt người đã ở ngoài sân đầy tuyết.

    “Dám đả thương huynh đệ của tao, dù có là Ngọc Hoàng Đại con mẹ nó Đế tao cũng đánh chết con mẹ tụi mày!”

    Thật lạ!

    Lúc ấy, lúc Vương Tiểu Hổ rời Tam Hoàng Gia Trang.

    Tuyết đã thôi rơi.

    Tuyết đã không còn rơi nữa.

    Bầu trời trắng xóa đột nhiên nhuốm màu đỏ rực, đỏ rực như máu tươi.

    Quỷ Thần Tịch Dịch thở dài.

    Y thở dài vì y có dự cảm không tốt.

    Tuyết Dạ Linh Băng cũng thở dài.

    Nàng thở dài vì chuyện gì không ai hay biết.

    Khi Vương Tiểu Hổ vừa rời khỏi thì đằng sau tấm rèm Tam Hoàng Sảnh xuất hiện một bóng người.

    Bóng người này vừa xuất hiện, vẻ mặt của Quỷ Thần Tịch Dịch và Tuyết Dạ Linh Băng giãn ra đôi chút, y khẽ gọi:

    "Đại tỷ!”

    Người được gọi đại tỷ là muội muội kết nghĩa của Vương Tiểu Hổ tên là Thoa Thoa, nàng là ngũ muội mà Vương Tiểu Hổ vừa nãy nhắc đến tuy nhiên mọi người trong gia trang đều gọi cô là đại tỷ trừ Tam Hoàng.

    Thoa Thoa là một đại mỹ nhân tuyệt sắc, nàng không chỉ có nhan sắc chim sa cá lặn mà còn thông minh tài giỏi, trầm tĩnh sắc sảo. Nàng đưa tay ra hiệu Quỷ Thần Tịch Dịch không cần phải nói gì cả.

    "Tính đại ca vốn nóng nảy e sẽ làm hỏng việc, hơn nữa Hiên Viên Thiên Triều người đông thế mạnh đại ca xông vào đó ngay cả một chút chứng cứ cũng không có thì chẳng khác nào tìm chết? Tỷ sẽ theo sau hy vọng có thể khuyên giải được huynh ấy. Chuyện không thể chậm trễ tỷ phải lập tức đi ngay, hai người hãy chăm sóc cho nhị ca!”

    Quỷ Thần Tịch Dịch và Tuyết Dạ Linh Băng đều gật đầu tán thành.

    Trên thế gian này nếu không phải là Thoa Thoa ai có thể cản được Vương Tiểu Hổ?

    Thoa Thoa rời khỏi Tam Hoàng Gia Trang.

    Lúc ấy.

    Tuyết lại rơi, rơi càng lúc càng nặng hạt.

    Lập đông,

    Sơ Tuyết.

    ***

    Trên con đường mòn đến Tam Hoàng Gia Trang.

    Có một bóng người đang phóng ngựa như bay, bóng người ấy chính là Tam Hoàng Tam Đương Gia Từ Tử Lăng, y trước giờ vốn bình tĩnh ít khi nôn nóng nhưng giờ đây y lại đang rất nôn nóng.

    Từ Tử Lăng nôn nóng vì y linh cảm được điều gì đó, trước giờ linh cảm của y đa phần đều rất chuẩn xác nhưng những điều y linh cảm được đều không có điều nào tốt đẹp cả.

    Y vừa phi ngựa vừa suy nghĩ ruốc cuộc điều gì tồi tệ sắp xảy ra.

    Nhưng y không có thời gian để suy nghĩ nữa.

    Tuyết đang rơi.

    Vạn vật đều trắng xóa.

    Chớp mắt, vạn vật nhuốm một màu đỏ rực.

    Đỏ như lửa.

    Xung quanh Từ Tử Lăng chìm trong một màn sương đỏ rực.

    Đỏ như máu.

    Không!

    Máu cũng không đỏ và rực rỡ như vậy!

    Đỏ và rực rỡ như đôi môi của thiếu nữ mới biết yêu lần đầu.

    Chúm chím đáng yêu biết bao.

    Từ Từ Lăng lại không thấy đáng yêu chút cả, y ngầm vận sức mạnh bản thân giới bị.

    Đột nhiên trong màn sương ma mị xuất hiện hàng chục con bướm đỏ tươi như máu, số lượng bướm càng lúc càng nhiều, chớp mắt đã hơn trăm con. Từ Tử Lăng kiến thức phong phú, y khẽ nhíu mi:

    "Xích Huyết Hồ Điệp?"

    Từ Tử Lăng chưa kịp giãn đôi mi thanh tú thì một con bướm đã hoá thành một mũi kiếm đỏ và rực rỡ, mũi kiếm dài ra hoá thành lưỡi kiếm, tiếp đó một, hai, ba thanh kiếm khác xuất hiện, chỉ trong chưa đầy một sát na một trăm lẻ tám thanh kiếm đỏ và rực rỡ như bờ môi thiếu nữ đang yêu từ bốn phương tám hướng đã đâm vào toàn bộ các tử huyệt của y.

    Từ Tử Lăng chỉ nguy không loạn, y thốt:

    "Thiên Cang Địa Sát Đại Trận? Sát Trận của Sát Tổ?”

    “Chết đi Chiến Khải truyền nhân!”

    Trong màn sương như thấp thoáng giọng ai đó đang nói, đầy cay nghiệt và oán hờn.

    Từ Tử Lăng có biệt hiệu là Chiến Khải truyền nhân bởi vì y được kế thừa thần công trứ danh Chiến Khải Thần Công.

    Trên giang hồ có thất đại ngạnh công là: Kim Cang Bất Hoại Thân, Cửu Đỉnh Thần Công, Hồ Lô Biến, Thiên Cung, Bảo Tượng Công, Kim Chung Trạo, Chiến Khải Thần Công.

    Chiến Khải Thần Công của Từ Tử Lăng xếp cuối, thứ bảy.

    Thất đại ngạnh công đứng đầu trong các loại ngạnh công, người luyện thành da thịt cứng rắn như sắt thép, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.

    Tuy nhiên trừ Kim Cang Bất Hoại trong truyền thuyết thì tất cả các loại ngạnh công đều có điểm yếu đặc biệt là Chiến Khải Thần Công xếp cuối thất đại ngạnh công càng có nhiều điểm yếu, Sát Tổ đoán điểm yếu của Chiến Khải Thần Công chính là các tử huyệt.

    Sát Tổ biết công kích bình thường khó làm thương tổn Từ Tử Lăng nhưng nếu nhắm vào tử huyệt thì rất có khả năng giết chết được y. Hơn nữa lí do kế hoạch này được thủ lĩnh Sát Tổ thông qua vì bọn họ nghĩ Từ Tử Lăng cao nhất cũng chỉ luyện đến tầng năm Chiến Khải Thần Công, phải biết rằng ngạnh công tầng thứ càng cao thì điểm yếu càng ít đi, sư phụ y đến lúc chết cũng chỉ dừng lại ở tầng sáu. Từ Tử Lăng cho dù là thiên tài đi chăng nữa chỉ mới hai mươi hai tuổi sao có thể đạt tầng sáu?

    Nhưng bọn họ không hề biết Từ Tử Lăng thực sự là thiên tài, hơn nữa còn là thiên tài trong thiên tài.

    Thiên Cang Địa Sát Đại Trận, hứng chịu đầu tiên chính là con ngựa Từ Tử Lăng đang cưỡi, nó bị trúng ba kiếm ở đùi, đau đớn chổng vó hí vang.

    Từ Tử Lăng không chậm trễ cấp tốc vận Chiến Khải Thần Công tầng năm bảo vệ bản thân lẫn ngựa quý. Nhưng trăm kín cũng có một hở, kình lực hộ thân của y không thể cản được hết một trăm lẻ tám kiếm, vài chỗ của y đã bị đâm vào.

    Cả người lẫn ngựa lui về sau, Chiến Khải Thần Công tầng năm không chịu nổi Thiên Cang Địa Sát Đại Trận, kình lực hộ thân rạn nứt.

    Một trăm lẻ tám thanh kiếm đỏ rực tiếp tục đâm tới, chỉ trong gang tấc sẽ đâm xuyên da thịt y, biến cơ thể y thành một cái tổ ong.

    Chỉ trong sát na sẽ đâm xuyên qua trái tim của y.

    Thương tâm.

    Lúc này Từ Tử Lăng lại cười, là cười khổ.

    ***

    Trên giang hồ có câu Bắc Đế Hiên Viên, Nam Hậu Nữ Oa.

    Vương Tiểu Hổ đến Hiên Viên Thiên Triều nên hắn đi về phía Bắc, Yến Phi đi về từ phía Nam bị tập kích, Từ Tử Lăng đi từ phía Tây cũng bị ám toán, Vương Tiểu Hổ tất nhiên cũng không thoát khỏi nanh vuốt của kẻ địch.

    Nhưng kẻ địch lần này không ám toán hay tập kích nữa mà ngồi chắn giữa đường cái, hắn ngồi trên một tảng đả lớn. Hắn đang chờ Vương Tiểu Hổ tới, chờ y tới để lấy đầu của y, người này không nói ra nhưng sát khí của hắn lại ẩn ý như vậy.

    Người đang đợi Vương Tiểu Hổ là một hắc y nhân, hắn ta đeo một chiếc mặt nạ trống trơn chỉ có một chữ “Sát”, hông đeo một thanh trường đao, vỏ và cán đao đều có màu đen, đốc đao có khắc chữ “Thủ”.

    Vương Tiểu Hổ đang ung dung bước trên đường cái thì thấy phía trước có người ngồi giữa đường bèn dừng lại, hắc y nhân lên tiếng trước:

    “Cuối cùng ngươi cũng tới!”

    Vương Tiểu Hổ có chút ngạc nhiên:

    "Ngươi là ai? Nếu đến để đòi nợ thì lúc khác hãy đến, bổn công tử còn có việc gấp bên mình không rảnh tiếp đãi tên dị hợm như ngươi!”

    Hắc y nhân giọng vẫn đều đều:

    “Dù sao ngươi cũng là người sắp chết, ta không ngại cho ngươi biết ta là thủ lĩnh của Sát Tổ - Thích Hoàng!”

    Sát Tổ là tập hợp những sát thủ chuyên thanh lý môn hộ, tiễu trừ thành phần phản bội của Hiên Viên Thần Triều. Sát Tổ không có tên hay khuôn mặt, họ gọi nhau bằng số hiệu và cả đời đều phải đeo mặt nạ, họ là những cỗ máy giết người, tàn nhẫn và vô tình. Giang hồ kể cả thành viên Hiên Viên Thần Triều nghe đến họ cũng không rét mà run. Thích Hoàng cứ ngỡ với danh tiếng của Sát Tổ thì Vương Tiểu Hổ sẽ biết nhưng không ngờ...

    “Sát cái gì Tổ? Ai đặt tên cho các ngươi mà nghe mắc cười thế? Thì ra chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, không đáng để chết dưới đao của Vương Tiểu Hổ ta!”

    Vương Tiểu Hổ tuy tám tuổi đã bước chân vào giang hồ nhưng hắn chẳng quan tâm điều gì ngoại trừ bản thân hắn, những bang phái, gia tộc hay cao thủ nổi danh trên giang hồ hắn đều không biết và cũng không cần biết. Chính vì vậy đến bây giờ đã hai mươi hai tuổi nhưng kiến thức giang hồ của hắn cực kỳ ít ỏi.

    Thích Hoàng có chút bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh nói tiếp:

    “Chắc ngươi biết Hiên Viên Thần Triều?”

    Vương Tiểu Hổ không biết Sát Tổ nhưng hắn biết Hiên Viên Thần Triều, bàn tay thô ráp của y chầm chậm chạm vào chuôi đao giắt ngang hông.

    “Tao chỉ hỏi một lần thôi: Tại sao bọn mày lại tấn công lão nhị của bọn tao? Sống hay chết tuỳ thuộc vào câu trả lời của mày!”

    Thích Hoàng bật cười, theo thông tin của tổng bộ đưa cho hắn thì Vương Tiểu Hổ tuy là lão đại nhưng võ công thua xa lão nhị Yến Phi, lão tam Từ Tử Lăng và tứ muội Thoa Thoa. Với Ám Ảnh Tam Thích của hắn có thể dễ dàng thu thập y, vậy mà Vương Tiểu Hổ dám ngạo mạn trước mặt hắn không phải mắc cười lắm sao?

    “Không phải chỉ Yến Phi đâu mà tất cả bảy người Tam Hoàng Gia Trang các ngươi đều phải chết!”

    Tuy nhiên Thích Hoàng cũng cảm thấy kỳ lạ, bọn chúng vẫn chưa ám sát Yến Phi, không lẽ có kẻ nẫng tay trên?

    Vương Tiểu Hổ ôm bụng cười sằng sặc:

    "Mày vui tính thật đấy! Tao vốn định đến Hiên Viên Thần Triều nói vài câu công bằng với lão Hiên Viên Hoàng Đế nhưng xem ra bây giờ không cần nữa rồi, tao chỉ việc san bằng Hiên Viên Thần Triều thôi, phải không?”

    Thích Hoàng cười nhạt:

    "Ta nghe đồn trong Tam Hoàng thì Nhị đương gia băng hàn lãnh khốc, Tam đương gia ôn nhu chất phác còn Đại đương gia nhà ngươi lại kiêu căng khoác lác. Giờ gặp mặt xem ra quả đúng như lời đồn."

    Vương Tiểu Hổ chậm rãi rút hai thanh đoạn đao khỏi vỏ, miệng y nở một nụ cười tà ác như ma quỷ:

    "Hôm nay tao sẽ cho mày biết mày đã chọc sai người rồi, mày đã nghĩ được sẽ viết gì trên bia mộ chưa?”

    Đao vừa động.

    Gió lập tức nổi lên.

    (*) Trích Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, chương 1 Minh Nghĩa:

    Họa phúc vô môn, duy nhân tự chiêu.
    Thiện ác vi báo, như ảnh tùy hình.

    (Hoạ phúc không có cửa, do người tự mời.
    Quả báo thiện ác, như bóng với hình)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 14-11-2020 lúc 10:11.

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    9876543211,akatsukid5,bagggggggg,iamvampire2009,Miên Lý Tàng Châm,ngocnghechvn,nguoi qua duong a,nguyenhongthai3a1991,tinhyeuhoaco,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định




    Chương 2: Hoạ Phúc Đồng Môn.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    “Họa dữ phúc đồng môn, lợi dữ hại vi lân, phi thần thánh nhân, mạc chi năng phân”(*)


    Tam Hoàng Gia Trang.

    Gian nhà bếp cũ kỹ xập xệ.

    Quỷ Thần Tịch Dịch theo lời của Tuyết Dạ Linh Băng đang sắc thuốc chữa nội thương cho Yến Phi.

    Thật ra y rất ghét sắc thuốc, mùi thuốc khiến y khó chịu nhưng lần nào sắc thuốc cũng đều là do y sắc . Bởi trong Gia Trang ngoài Ngũ tỷ Tuyết Dạ Linh Băng ra thì người am hiểu về y thuật nhất chính là y.

    Nồi thuốc đã bốc khói nghi ngút, xem ra thuốc đã đủ lửa.

    Quỷ Thần Tịch Dịch cẩn thận chắt nước thuốc ra, chuyện này an nguy đến tính mạng của nhị ca y dù có nôn nóng đến đâu cũng phải cẩn thận.

    Loại người như y quả thực rất phù hợp với việc sắc thuốc.

    Nhưng cũng vì y quá cẩn thận mà không phát hiện được phía sau đang có một bóng đen chầm chậm tiến về phía y.

    Đến khi y phát hiện ra được sát khí của kẻ lạ mặt thì trước mặt y đã trở nên tối sầm.

    ***

    Diệu Dược Các.

    Nơi khám bệnh và chữa bệnh của Tuyết Dạ Linh Băng.

    Vốn là nơi được chất đầy dược liệu cây cỏ từ khắp trung nguyên lẫn quan ngoại, đáng lẽ phải thơm ngát mùi thuốc nhưng nơi đây chỉ có mùi máu tanh tưởi và hôi thối của xác chết thối rữa.

    Yến Phi được đặt trên một cái giường gỗ phủ đầy rơm, trên người y chi chít các kim châm xanh lè dần chuyển sang màu đỏ tươi, vết thương sâu hoắm đã không còn nữa, máu trên miệng vết thương cũng thôi tứa ra.

    Tuyết Dạ Linh Băng khẽ thở hắt ra, nàng đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, xem ra nàng với vị ca ca này tốn không ít tâm sức.

    Chỉ cần các kim châm chuyển hoàn toàn sang màu đỏ thì coi như Yến Phi có thể qua được kiếp nạn này nhưng khi nào tỉnh lại thì nàng cũng không dám chắc, Tuyết Dạ Linh Băng đang định châm kim châm cuối cùng vào huyệt Bách Hội thì ...

    ẦM !!!

    Một bóng người tông thủng bức tường sau lưng Tuyết Dạ Linh Băng rồi dừng lại cách nàng vài bước chân, người này chính là Quỷ Thần Tịch Dịch.

    Y tuy bị đánh bay vào Diệu Dược Các nhưng bộ dạng vẫn thản nhiên như cũ, trên người không hề có lấy một vết thương và trên tay y bát thuốc vẫn còn nguyên vẹn và đang bốc khói nghi ngút.

    Phập!!!

    Dù bên ngoài có chuyện gì đi chăng nữa nàng vẫn chỉ tập trung vào Yến Phi, Tuyết Dạ Linh Băng bình thường là một cô gái ngây thơ trong sáng nhưng khi chữa bệnh thì sẽ vô cùng nghiêm túc. Kim đâm vào huyệt Bách Hội của Yến Phi đang dần dần chuyển thành màu đỏ, Quỷ Thần Tịch Dịch nhìn dáng hình nghiêm túc đó của nàng mà bất giác mỉm cười.

    “Ngũ ca, ca lại quậy phá nữa rồi! Đại ca và đại tỷ trở về là ca chết chắc!” Tuyết Dạ Linh Băng cứ nghĩ Quỷ Thần Tịch Dịch đang đùa nghịch vì trên đời này làm gì có ai có thể đẩy lùi được y chứ?

    Quỷ Thần Tịch Dịch chưa kịp đáp lời nàng thì từ trong lỗ hổng trên tường vỡ xuất hiện một bóng người to béo, hắn ta cao bảy thước, vòng eo kinh hoàng bảy thước, tựa như một tảng núi thịt di động. Hắn ta cầm trên tay hai quả chuỳ hoàng kim lớn bằng cơ thể hắn, nặng một ngàn cân.

    Lúc nãy Quỷ Thần Tịch Dịch bị kẻ này đánh một chuỳ, hắn vì bảo vệ chén thuốc nên bị đánh trúng, hắn vốn có thể phản công ngay khi bị đánh trúng nhưng vì lo lắng cho Tuyết Dạ Linh Băng đang ở Diệu Dược Các cách nhà bếp chỉ một bức tường nên mượn lực đẩy của đòn đánh “đi” vào Diệu Dược Các.

    Quỷ Thần Tịch Dịch bật cười hô hố:

    “Ha ha ha! Xấu hổ quá bị muội thấy rồi! Huynh không sao, muội và lão nhị vẫn ổn chứ?”

    Tuyết Dạ Linh Băng nhìn gã béo vừa xuất hiện liền biết kẻ này không phải đơn giản nhưng vì có Quỷ Thần Tịch Dịch ở đây nên nàng cực kỳ an tâm, nàng tươi cười đáp:

    “Muội không sao, nhị ca thì vẫn cần một chút thời gian!”

    Quỷ Thần Tịch Dịch mỉm cười, chỉ cần Tuyết Dạ Linh Băng và Yến Phi không sao là được, những chuyện đều không quan trọng. Y tươi cười đặt bát thuốc xuống bàn rồi quay sang đối mặt với gã béo, y vừa quay sang thì khuôn mặt tươi cười liền trở thành lạnh lùng:

    “Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là chết hai là cút khỏi đây ngay lập tức!”

    Quỷ Thần Tịch Dịch là người lạc quan và hài hước, y cũng hay cười như Từ Tử Lăng và thích pha trò tạo tiếng cười nhưng khi chiến đấu thì lại trở nên ngạo mạn và lạnh lùng đến kỳ lạ, trong người y tựa như có hai tính cách trái ngược nhau.

    Gã béo bật cười, một chuỳ năm thành công lực của gã lúc nãy có thể thổi bay một ngọn đồi nhưng Quỷ Thần Tịch Dịch lại không hề hấn gì, đúng là thú vị. Hơn nữa y còn ngạo mạn ra lệnh cho gã lựa chọn lại càng thú vị hơn nữa.

    Tam Hoàng Gia Trang đúng là thú vị!

    “Ngươi là kẻ ngạo mạn nhất ta từng gặp, thú vị! Thật thú vị!...”

    Gã béo vô tình nhìn sang Yến Phi, lúc này hơi thở y đã đều, sắc mặt hồng hào hơn cũng như vết lõm giữa ngực đã trở về bình thường. Gã vô cùng ngạc nhiên:

    “Thật khó tin! Vết thương do Cửu Lôi Oanh Đỉnh của bổn hoàng tử mà ngươi cũng chữa được? Tiểu oa tử, gia sư của ngươi là ai?”

    Nghe được câu này sắc mặt của Quỷ Thần Tịch Dịch và Tuyết Dạ Linh Băng đều tối sầm lại, chỉ trong nháy mắt căn phòng nhỏ đã tràn ngập sát khí. Ngay cả gã béo cũng bất giác bị doạ phải lùi lại nửa bước.

    Ngọc thủ của Tuyết Dạ Linh Băng toả ra hàn khí, nhiệt độ không khí xung quanh liền cấp tốc giảm nhanh. Quỷ Thần Tịch Dịch nhìn nàng lắc đầu ra hiệu, y quay sang nói với gã béo:

    “Lúc nãy tao cho mày lựa chọn nhưng bây giờ mày đã không còn cơ hội đó nữa, người quyết định sẽ là tao! Mày sẽ phải chết!”

    Gã béo bật cười:

    “Khẩu khí khá lắm! Vậy thì ta, Tam hoàng tử Hiên Viên Xã Tắc sẽ đích thân tiễn cả ba huynh đệ các ngươi xuống suối vàng tập thể bằng Hiên Viên Thần Công thiên hạ vô địch của ta!”

    Trời đổi sắc.

    Tuyết Dạ Linh Băng khẽ cau mày, nàng linh cảm được có chuyện không hay sắp xảy ra.

    ***

    Ở một nơi khác.

    Một người khác cũng linh cảm được có chuyện không hay sắp xảy ra, người đó là Thoa Thoa.

    Nàng tuy linh cảm được có chuyện không hay nhưng lại không rõ chuyện đó là chuyện gì, chính điều này càng làm nàng khó chịu.

    Con người khi gặp chuyện bất an người ta thường hy vọng chuyện đó không phải chuyện xấu, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp. Nhưng đối với Thoa Thoa thì khác, nàng không hy vọng cũng không thích hy vọng, vì hy vọng chỉ đem đến thất vọng.

    Nàng đột nhiên nhíu mi, phía trước có mùi máu, hơn nữa mùi máu rất nồng nặc. Không lẽ đại ca của nàng đã khai chiến với kẻ địch ?

    Cảm giác khó chịu bức bối càng lúc càng mạnh, nàng vội vàng gia tăng cước lực phi thân về trước.

    Phía trước, rừng trúc.

    Thoa Thoa toàn thân run rẩy, đôi ngọc thủ nắm chặt, khuôn mặt trái xoan hồng hào đã trở nên trắng bệch tái mét.

    Hai bóng người, ba thanh đao, một thanh trường đao, hai thanh đoản đao.

    Máu chảy lênh láng ướt đẫm một mảng cỏ xanh tốt.

    Thanh trường đao đâm xuyên ra sau lưng người cầm hai thanh đoản đao, trường đao chữ “Thủ” của Thích Hoàng đang đâm xuyên người Vương Tiểu Hổ.

    Máu ở hiện trường đều là của Vương Tiểu Hổ.

    Gương mặt đằng sau tấm mặt nạ của Thích Hoàng như đang cười, nụ cười chiến thắng.

    “Vương Tiểu Hổ ơi là Vương Tiểu Hổ, ngươi có biết tại sao ngươi lại thua không? Vì chiêu thức của ngươi bọn ta đã nắm rõ như lòng bàn tay, yên nghỉ đi!”

    Thích Hoàng thu đao về, cơ thể của Vương Tiểu Hổ đổ ập xuống thảm cỏ, y nằm yên bất động, y nằm trên vũng máu của chính mình.

    “Đại ca!”

    Giọng nói ngọt ngào vang lên kèm theo một thứ bất tường.

    Sát khí.

    Sát khí nồng đến mức tựa như đặc quánh lại, ngay cả một kẻ bảy tuổi đã giết người chín tuổi làm sát thủ như Thích Hoàng cũng chưa chắc có được sát khí hãi người như thế này.

    Phập!!!

    Yết hầu Thích Hoàng bị một mũi kiếm đỏ rực đâm xuyên qua, hắn vội vàng lui về sau ba bốn bước. Khi đưa tay sờ lên cổ thì hắn phát hiện yết hầu vẫn còn nguyên, thì ra lúc nãy chỉ là ảo giác do người kia mang lại.

    Người vừa đến chỉ dựa vào khí thế đã đẩy lui thủ lĩnh Sát Tổ, người đó chính là Thoa Thoa.

    Nàng đang ngồi cạnh Vương Tiểu Hổ kiểm tra vết thương của y, trong mắt nàng lúc này chỉ có mình đại ca của nàng, Thích Hoàng giống như người vô hình.

    Thích Hoàng năm nay ngũ tuần, dù sao cũng là một võ lâm tiền bối bị một cô nương trẻ tuổi doạ lui nên có phần mất mặt. Hắn bật cười che dấu sự xấu hổ:

    “Không ngờ không tìm ngươi đã tự tìm đến, ta thực sự muốn biết Mạn Châu Sa Hoa Thoa Thoa có bản lĩnh gì!”

    “Ngươi dám đả thương đại ca, mười cái mạng cũng không đủ để ta giết!”

    Giọng điệu của nàng đã trở nên lạnh lùng, sát khí ngập tràn trong đôi mắt đẹp.

    ***

    Phía Nam Tam Hoàng Gia Trang.

    Một người khác cũng sắp bị đâm xuyên tim.

    Một trăm lẻ tám thanh kiếm đỏ rực sắp sửa đưa Từ Tử Lăng vào tử địa.

    Nhưng một trăm lẻ tám thanh kiếm đỏ rực còn cách thân thể của Từ Tử Lăng một tấc thì không thể tiến thêm chút nào nữa.

    Từ Tử Lăng xoay chưởng kết ấn, nội tức hồi chuyển toàn thân y phát ra kim quang chói lọi. Kình lực ngưng tụ, như chiến văn trên người phá áo mà ra, hóa thành ...

    Mũ Trụ!
    Hộ Giáp!
    Chinh Bào!

    Toàn thân Từ Tử Lăng được bao bọc bởi một bộ áo giáp hoàng kim tỏa kim quang chói lọi.

    Mũ trụ, hai cầu vai, hộ uyển và hộ khuyển của chiến khải đều có phù điêu đầu rồng, đầu rồng có ngà, bờm và vòi, sừng tựa sừng hươu. Đây là đầu của rồng thời Lý của nước Đại Việt nên hình dáng khác biệt với rồng của trung nguyên. Phần thân chiến khải còn có khắc hình rồng thời Lý uốn lượn gợn sóng cực kỳ tinh xảo và sống động.

    Chiến Khải Thần Công là võ công của trung nguyên tại sao khi Từ Tử Lăng ảo hoá chiến khải lại có phù điêu rồng triều Lý của Đại Việt?

    Kim quang đi tới đâu màn sương đỏ tan đến đó, để lộ ra xung quanh Từ Tử Lăng là một trăm lẻ tám hồng y nhân cùng một trăm lẻ tám thanh xích kiếm.

    Một hồng y nhân đeo mặt nạ khắc chữ tứ thập cửu thốt lên:

    "Chiến Khải Thần Công đệ lục tầng? Không thể nào!”

    Chiến Khải Thần Công tầng sáu có thể ngưng khí thành hình tạo thành một bộ hoàng kim giáp bảo vệ bản thân, lực phòng hộ tăng gấp ba lần so với tầng năm. Các đời truyền nhân Chiến Khải trước luyện đến tầng sáu cũng ngoài tứ tuần, người trẻ nhất cũng ba mươi lăm tuổi, Từ Tử Lăng mới hai mươi hai đã luyện đến tầng sáu đủ thấy tư chất kinh nhân của y.

    Từ Tử Lăng nhoẻn miệng cười :

    "Thất lễ!"

    Ngạnh công chịu lực công kích lớn bao nhiêu thì lực phản chấn lại lớn bấy nhiêu, một trăm lẻ tám xích kiếm vừa chạm vào chiến khải liền bị chấn văng ra sau. Sát Tổ ám sát bất thành, tự chiêu ác quả.

    Chiến Khải hiện.

    Hồ điệp tan tác như hoa phiêu linh.

    Nhân loại cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, kiếm gãy thổ huyết.

    Một hồng y nhân khác đeo mặt nạ tam thập lục cũng là số nhỏ nhất trong một trăm lẻ tám mặt nạ vẫn còn lơ lửng trên không run rẩy lẩm bẩm:

    "Không thể nào... điều này trong tài liệu không hề có ghi chép..."

    Hồng y nhân đó vừa rơi chạm đất thì Từ Tử Lăng đã ở ngay trước mặt, y tươi cười nói:

    "Ngươi là thủ lĩnh của đám người này phải không? Đầu hàng đi, các ngươi đã bại rồi!”

    Lời y vừa dứt.

    Trời đã đổ mưa.

    Mặt đất cũng nở hoa.

    Mưa tên.

    Hoa huyết.

    Một trăm lẻ bảy hồng y nhân trong nháy mắt biến thành những con nhím đỏ rực được nhuộm bởi máu của chính bản thân họ. Hồng y nhân tam thập lục sợ hãi ôm mặt, lẩm bẩm:

    "Tướng gia... không chấp nhận... những kẻ thất bại..."

    Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Từ Tử Lăng cũng không kịp phản ứng, y nhìn màn huyết vũ bất chợt thở dài :

    "Ài! Điểu tận cung tàng, Hiên Viên Thần Triều không phải quá tàn nhẫn với thuộc hạ của mình hay sao?”

    Lời vừa dứt, Chiến Khải Thần Công tầng sáu lần nữa vận lên, kim quang rực rỡ bao trùm lên Từ Tử Lăng, hồng y nhân và con ngựa y đang cưỡi, mưa tên hoa huyết bay đến phạm vi đó đều bị đánh bật lại hoặc bị gãy nát.

    Từ Tử Lăng đương cơ lập đoán, y dùng sức mạnh bản thân quét xung quanh không phát hiện được người phục kích Sát Tổ liền đặt hồng y nhân ở sau lưng rồi thúc ngựa rời khỏi hiện trường đầy máu tanh và chết chóc.

    Hồng y nhân rối rít kêu lên, thanh âm ôn nhu dễ nghe:

    "Ngươi... sao lại cứu ta ?"

    Từ Tử Lăng mỉm cười đáp:

    "Tại hạ không phải hạng người thấy chết không cứu, vả lại tại hạ có một số chuyện cần hỏi các hạ!”

    Hồng y nhân im lặng không nói gì, dường như đã quá mệt mỏi.

    Phía trước,

    Là Tam Hoàng Gia Trang.

    Phía trước,

    Có một cột khói khổng lồ bốc lên.

    Từ Tử Lăng biến sắc, y ra sức thúc ngựa chạy hết tốc lực hướng về phía Tam Hoàng Gia Trang.

    Hồng y nhân vẫn ngồi yên sau lưng Tử Tử Lăng, y dường như chưa ý thức được điều gì đang diễn ra. Đột nhiên Từ Tử Lăng cất tiếng hỏi:

    "Chút nữa thì quên mất, các hạ cao danh quý tính là gì? ?"

    Hồng y nhân nhẹ nhàng đáp :

    “Ta không có tên, ngươi có thể gọi ta là Tam Thập Lục!”

    Tam thập lục là số hiệu của hồng y nhân cũng là chữ được khắc trên mặt nạ của y.

    ***

    Tam Hoàng Gia Trang.

    Từ Tử Lăng đã đứng trước cửa Tam Hoàng Gia Trang rồi.

    Nhưng y không vào.

    Không phải y không muốn vào mà là y không thể vào.

    Tam Hoàng Gia Trang, tất cả, toàn bộ, chìm trong biển lửa.

    (*) Trích trong Hoài Nam Tử của Hoài Nam Vương Lưu An, Thiên mười bốn Thuyên Ngôn Huấn:

    Họa dữ phúc đồng môn, lợi dữ hại vi lân, phi thần thánh nhân, mạc chi năng phân.

    (Họa và phúc là ra vào cùng một cửa, lợi và hại là láng giềng của nhau.
    Nếu không phải là Thánh nhân thì không thể phân biệt được.)




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 14-11-2020 lúc 10:38.

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    9876543211,akatsukid5,
  7. #4
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định [Võ Hiệp] Tam Hoàng Hệ Liệt - Chương 4




    Chương 3: Là Phúc Không Phải Hoạ.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân


    Nhân sinh hoạ phúc vô thường.

    Giang hồ sinh tử trong chớp mắt.

    Đường lớn, rừng trúc.

    Thích Hoàng tay nắm chặt chuôi đao, đao của hắn có tên là “Thích”, đao pháp của hắn là Ám Ảnh Thích.

    Ám Ảnh Thích giống như cái bóng, giết người trong vô hình, bất tri bất giác giết người.

    Ám Ảnh Thích chỉ cầu giết người không cầu hoa mỹ, đao pháp của sát thủ không cần hoa mỹ hơn nữa Ám Ảnh Thích còn là nhất kích tất sát.

    “Thích” một khi đã rời khỏi vỏ sẽ có cảnh đầu rơi máu chảy, Ám Ảnh Thích một khi thi triển sẽ có vong hồn tế đao, Tổ trưởng Sát Tổ Thích Hoàng chưa từng thất bại, Vương Tiểu Hổ được đánh giá là khó giết nhất Tam Hoàng Gia Trang cũng đã không ngoại lệ.

    Nhưng đối mặt với Thoa Thoa thì Thích Hoàng cũng không dám chắc, hắn từng nghe nói Thoa Thoa tham gia đại chiến dịch Đồ Ma Vương vẫn sống sót trở về nhưng không nghĩ nàng lại đáng sợ đến nhường này.

    Sát Tổ? Thoa Thoa biết. Thích Hoàng? Thoa Thoa cũng biết. Ám Ảnh Thích? Thoa Thoa đương nhiên biết, nàng không như đại ca của mình, lịch duyệt giang hồ của nàng vô cùng phong phú nhưng nàng không hề bận tâm, mối bận tâm lúc này của nàng chỉ có an nguy của Vương Tiểu Hổ.

    Không hiểu tại sao nhưng cơ thể Vương Tiểu Hổ luôn bài xích với chân khí của nàng, tuy nhiên tim của y vẫn còn đập, nếu cứu chữa kịp thời thì khả năng sống của y vẫn rất cao.

    Thoa Thoa mỉm cười, nhất tiếu khuynh thành. Đây mới đúng là đại ca của nàng, Vương Tiểu Hổ tuy võ công không cao nhưng mạng lại rất cứng. Y gia nhập giang hồ từ năm bảy tuổi, chạm mặt không biết bao nhiêu cao thủ từ bạch đạo đến hắc đạo, nếu mạng không đủ cứng thì với võ công mèo cào của y sao sống được đến giờ?

    Thoa Thoa mỉm cười, “Thích” cũng rời khỏi vỏ.

    Ám Ảnh Thích chỉ có một chiêu duy nhất, Thích Thích Tra Tra.

    Âm thầm và nhẹ nhàng, từ tốn và dịu êm, đó chính là Thích Thích Tra Tra. Người bị chiêu này giết cũng không hiểu tại sao mình chết, trước lúc chết đều nghe giống như có ai đó thì thầm bên tai những lời ngọt ngào và êm ái.

    Thích Hoàng thường ẩn mình trong bóng tối dùng chiêu này ám sát kẻ địch hoặc nhân lúc kẻ địch bất cẩn mà ra tay, Thoa Thoa mỉm cười, lúc đó nàng đã phân tâm. Thoa Thoa phân tâm Thích Hoàng liền động đao, chỉ khi nàng phân tâm hắn mới có khoảng trống để động đao.

    Thoa Thoa biệt hiệu là Man Châu Sa Hoa, năm mười lăm tuổi đã gia nhập giang hồ. Nàng không chỉ nổi danh vì nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn mà còn vì kiếm pháp độc nhất vô nhị, Bỉ Ngạn Hoa Kiếm Pháp.

    Kiếm của nàng cũng là độc nhất vô nhị, nàng có ba thanh kiếm, ba thanh kiếm này chuôi kiếm, đốc kiếm và bao kiếm đều cùng một màu, thanh thứ nhất màu đỏ tươi như máu, thanh thứ hai màu vàng rực rỡ như mặt trời, thanh thứ ba màu xanh thẫm tựa bầu trời. Cả ba thanh kiếm hộ thủ đều là một nhánh hoa gồm lá màu xanh lục kéo dài từ đầu chuôi kiếm đến đốc kiếm, đốc kiếm chính là đoá hoa của nhành hoa, đoá hoa vẫn chưa nở. Thanh thứ nhất chỉ có một hộ thủ, một nhánh hoa, thanh thứ hai có hai hộ thủ, hai nhánh hoa và hai nhánh đan xen lại với nhau ở đốc kiếm còn thanh thứ ba có ba hộ thủ, ba nhánh hoa, hai nhánh dài nhất vươn đến gần một phần ba lưỡi kiếm.

    Từ khi xuất đạo đến nay Thoa Thoa chỉ dùng đến thanh kiếm thứ nhất, thanh kiếm này có tên như biệt hiệu của nàng, Mạn Châu Sa Kiếm.

    Ba thanh kiếm của Thoa Thoa độc nhất vô nhị không phải vì chạm khắc tinh xảo sống động hay giá trị liên thành càng không phải vì kiếm chém sắt như chém bùn mà vì trên đời này chỉ có ba thanh kiếm duy nhất.

    Thích Hoàng xuất đao, “Thích” biến mất, tay cầm “Thích” cũng biến mất. Không lẽ tốc độ của Thích Hoàng quá nhanh nên sinh ra ảo giác đao và tay đều biến mất? Không, thực ra thì ngược lại, tốc độ của hắn cực kỳ chậm, chậm đến mức không thể nhìn rõ đao và tay.

    Mâu thuẫn làm sao.

    Đây chính là Thích Thích Tra Tra, nhất đao tất sát của Thích Hoàng.

    Thích Hoàng động đao, Mạn Châu Sa Kiếm cũng ra khỏi vỏ.

    Thích Hoàng cho rằng Thoa Thoa phân tâm, Thoa Thoa phân tâm nhưng thực ra không hề phân tâm. Từ đầu mọi sự chú ý của nàng đều đặt ở Vương Tiểu Hổ, nàng chỉ phân tâm khi muốn giết chết Thích Hoàng. Thích Hoàng cho rằng Thoa Thoa chú ý nhất cử nhất động của mình và bị phân tâm khi lo an nguy của Vương Tiểu Hổ, hắn đã đánh thấp tình cảm của hai huynh muội này cũng như đánh giá quá cao bản thân.

    Mọi sai lầm đều phải trả giá, dù trước hay sau, dù sớm hay muộn. Cái giá cho sai lầm của Thích Hoàng có thể là cái mạng của hắn.

    ROẸT!!!

    Thoa Thoa phát sau đến trước.

    Trước mắt Thích Hoàng loé lên một tia sáng đỏ, đỏ như máu.

    Tia sáng đỏ loé lên rồi nhanh chóng tắt ngấm, nhanh như một cái chớp mắt.

    “Thích” rơi xuống, tay cầm cán “Thích” rơi xuống, nửa thân trên của Thích Hoàng cũng rơi xuống.

    Rơi xuống đất.

    “Thích” bị chém làm đôi, tay cầm “Thích” bị chém làm đôi, Thích Hoàng cũng bị chém làm đôi.

    Nửa còn lại của “Thích” rơi xuống, cánh tay cầm “Thích” rơi xuống, nửa thân dưới của Thích Hoàng cũng rơi xuống.

    Rơi xuống đất.

    Đến lúc này máu mới bắn ra.

    Mạn Châu Sa Kiếm đã trở vào vỏ.

    Thích Hoàng đến lúc chết vẫn không hiểu tại sao mình lại chết.

    Tốc độ xuất kiếm của Thoa Thoa nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn kịp thậm chí cao thủ như Thích Hoàng cũng chỉ nhìn thấy một tia sáng loé lên.

    Mọi chuyện nói thì chậm nhưng thực ra diễn ra rất nhanh, từ lúc Thoa Thoa xuất hiện, Thích Hoàng xuất chiêu rồi Thoa Thoa xuất kiếm chẻ đôi hắn chỉ trong vòng nửa khắc.

    Nhìn xác chết không nhắm mắt của Thích Hoàng khuôn mặt xinh đẹp của Thoa Thoa không chút biểu cảm, giọng của nàng lạnh tanh:

    “Dám đả thương đại ca của ta, chết không đáng tiếc!”

    ***

    Kẻ địch đã trừ xong Thoa Thoa liền cúi xuống định bế Vương Tiểu Hổ trở về gia trang.

    Nàng hy vọng y thuật của Tuyết Dạ Linh Băng sẽ cứu được Vương Tiểu Hổ, ngọc thủ trắng nõn của nàng nhẹ nhàng chạm lên vết thương ở bụng của Vương Tiểu Hổ.

    Đột nhiên Vương Tiểu Hổ ngồi bật dậy, suýt chút nữa thì đầu hắn đụng trúng đầu nàng, nàng còn ngỡ ngàng thì hắn đã la lối:

    “Con mẹ nó! Thằng áo đen đâu rồi? Mày dám nói biết rõ võ công của tao?”

    Nhìn thấy Thích Hoàng y bất kể là xác chết hay người sống, nguyên vẹn hay đứt đôi liền xông lên tay đấm chân đá:

    “Đứng dậy tao với mày đấu tiếp tám trăm con mẹ nó hiệp! Lão tử thiên hạ vô địch ngọc thụ lâm phong há lại sợ thằng rùa rụt đầu đeo mặt nạ như mày? Đứng...”

    Đến khi thấy máu bắn ra Vương Tiểu Hổ mới chịu nhìn kỹ cái xác của Thích Hoàng, y hốt hoảng lùi lại, miệng lầm bẩm:

    “Cái con mẹ gì đây? Không lẽ cước của mình lợi hại đến mức đá hắn đứt ra làm hai? Nhất định là thế rồi! Ôi mẹ ơi, thì ra trước giờ mình là cao thủ võ lâm mà mình cũng không biết?”

    Thoa Thoa phì cười, đây mới đúng là đại ca của nàng. Vô cùng náo nhiệt và vô cùng điên cuồng.

    “Đại ca!”

    Giọng nói ngọt lịm quen thuộc vang lên, Vương Tiểu Hổ liền quay ra sau, y hơi ngạc nhiên:

    “Ngũ muội! Sao muội lại ở đây?”

    Thoa Thoa đang định trả lời thì đôi mày rậm của Vương Tiểu Hổ đã xoăn tít lại, y nói:

    “Chuyện đó để sau đi! Hướng kia có phải là gia trang của chúng ta không?”

    Cách đó không ra có một cột khói bốc lên cao, xem ra là một trận hoả hoạn có quy mô không nhỏ. Thoa Thoa cũng cau mày:

    “Đúng vậy, muội biết huynh có việc cần phải làm nhưng xem ra chúng ta phải trở về gia trang xem thử tình hình trước đã!”

    “Huynh cũng muốn biết mặt mũi của kẻ nào to gan dám động thổ trên đầu thái tuế!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 14-11-2020 lúc 12:38.

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    9876543211,akatsukid5,
  9. #5
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định [Võ Hiệp] Tam Hoàng Hệ Liệt - Chương 4




    Chương 4: Là Hoạ Thì Khó Tránh.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    Tam Hoàng Gia Trang chìm trong biển lửa.

    Cánh cổng và biển hiệu đều vỡ đôi nằm dưới nền tuyết lạnh lẽo.

    Từ Tử Lăng chậm rãi xuống ngựa, Từ Tử Lăng chậm rãi buộc ngựa vào gốc cây gần đó, Từ Tử Lăng chậm rãi nói với Tam Thập Lục:

    “Huynh đài đợi ở đây một chút, ta vào trong sẽ trở lại ngay.”

    Từ Tử Lăng bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại như lửa đốt.

    Từ Tử Lăng bình thường rất bình tĩnh nhưng lúc này y cực kỳ nôn nóng.

    Y vừa bước qua khỏi cổng liền gào lớn:

    “Đại ca! Nhị ca! Tứ muội! Ngũ đệ! Lục muội! Hoa Hoa! Mọi người ở đâu? Mọi người có nghe đệ không?”

    Tam Hoàng Gia Trang diện tích khá nhỏ, chỉ có hai toà nhà, một là Tam Hoàng Sảnh và khu phòng của bảy thành viên, Diệu Dược Các và nhà bếp. Tất cả đều sụp đổ và bốc cháy mù mịt.

    Chuyện gì đang xảy ra vậy? Kẻ địch tập kích? Mấy năm nay cả bọn ẩn cư không màng thế sự thì có thể đắc tội với ai được chứ? Từ Tử Lăng không lo lắng cho Yến Phi, Thoa Thoa và Quỷ Thần Tịch Dịch vì bọn họ dù đơn đả độc đấu cũng không hề ngán sợ một ai, y chỉ lo an nguy cho Vương Tiểu Hổ và Lục Thiên Hoa, một người không biết võ công một người thì võ công quá bình thường.

    Trong đầu Từ Tử Lăng xuất hiện tình huống tồi tệ nhất, y thở hắt ra một hơi gạt hết tạp niệm rồi vận ẩm thực chi lực dùng “thần thức truy quét” trong vòng bán kính mười trượng. Khi dùng “thần thức truy quét” thì ngũ cảm của y đều trở nên nhạy bén hơn gấp bội.

    Từ Tử Lăng nghe được tiếng thở của ba người ở bên trong đống đổ nát Diệu Dược Các, không chút chậm trễ y lao lên, hữu thủ chụm lại như xẻng nhà bếp thọc vào dưới dưới đống đổ nát, thật kỳ lạ chỉ với một bàn tay nhỏ bé y lại có thể nâng lên đống đổ nát nặng ít nhất bốn năm trăm cân rồi quẳng sang một bên.

    Phía dưới là ba người, Yến Phi, Tuyết Dạ Linh Băng và Quỷ Thần Tịch Dịch. Tuyết Dạ Linh Băng đang ôm Yến Phi còn Quỷ Thần Tịch Dịch thì nằm đè lên hai người kia. Chỉ nhìn Từ Tử Lăng cũng đoán được Tuyết Dạ Linh Băng đang bảo vệ cho Yến Phi còn Quỷ Thần Tịch Dịch đang lấy thân che cho hai người kia, tình thế khi đó e cực kỳ thảm liệt.

    Từ Tử Lăng nghiến răng, ruộc cuộc là tên khốn khiếp nào đã gây ra chuyện này?

    Từ Tử Lăng truyền ẩm thực chi lực vào cả ba người thì phát hiện Quỷ Thần Tịch Dịch và Tuyết Dạ Linh Băng không hề bị thương, Tuyết Dạ Linh Băng do sợ hãi mà bất tỉnh còn Quỷ Thần Tịch Dịch lại giống như đang ngủ chỉ có Yến Phi là bị nội thương khá nặng nhưng đang dần dần hồi phục.

    Từ Tử Lăng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ lão đại, tứ muội và Hoa Hoa vắng mặt, y cũng bớt lo lắng phần nào.

    Từ Tử Lăng cõng cả ba người ra xa khỏi màn khói lửa rồi đặt họ xuống thân cây anh đào giữa sân, y bắt đầu tiến hành chữa trị cho Yến Phi. Chiến Khải Thần Công có một thiên đặc biệt là Thần Nông Bách Thảo Kinh ngoài tự chữa trị cho bản thân còn có thể chữa trị cho người khác.

    Hữu thủ của Từ Tử Lăng toả ra kim quang, Chiến Khải chân khí ảo hoá thành các nhành dây leo quấn quanh cánh tay rồi lan đến người Yến Phi, sắc mặt của Yến Phi dần dần có huyết sắc hơn.

    Lúc này Tam Thập Lục đã bước đến trước mặt Từ Tử Lăng, y đang chữa thương vẫn có thể phân tâm nói chuyện với Tam Thập Lục:

    “Huynh có lẽ biết người đã gây ra chuyện này phải không? Hiên Viên Thần Triều cũng có liên quan?”

    Tam Thập Lục nhìn thấy thảm cảnh có chút ngập ngừng, hắn là sát thủ Sát Tổ mà vẫn còn lưu luyến nhân tính? Tam Thập Lục chưa kịp trả lời thì Từ Tử Lăng đã quát nhỏ:

    “Huynh đài đã đến sao còn chưa chịu lộ mặt?”

    Tam Thập Lục có chút bất ngờ, người kia đã đến nhưng hắn không nhận ra sự hiện diện của người kia, có thể thấy người này võ công vô cùng lợi hại.

    Một bóng người từ trên cao hạ xuống như thiên thần hạ phàm.

    Đúng lúc này một tia chớp dài ngoằng rạch qua bầu trời, tia chớp xanh thẫm.

    Đôi mày Từ Tử Lăng xoăn tít lại, y nói khẽ:

    “Không ngờ lại là huynh!”

    “Chính là ta!”

    Người mới hạ xuống là một mỹ nam thân cao tám thước, vai hổ lưng gấu, không nộ mà uy.

    Người này chính là Hiên Viên Thần Triều Tứ Hoàng Tử Hiên Viên Hạo.

    Hiên Viên Hạo mỉm cười:

    “Đã lâu không gặp, võ công của Từ huynh lại tăng tiến hơn trước rồi. Ta đã ẩn giấu khí tức mà vẫn bị huynh phát hiện.”

    Hiên Viên Hạo sau khi tấn công ba người Yến Phi phát hiện Từ Tử Lăng trở về liền cố tình ẩn đi khí tức bản thân, hắn muốn xem bao lâu thì Từ Tử Lăng có thể phát hiện ra hắn, hắn muốn xem sau sáu năm võ công của Chiến Khải truyền nhân đã tiến bộ đến bậc nào. Chỉ là hắn không ngờ “thần thức truy quét” của Từ Tử Lăng có thể phát hiện ba người Yến Phi đồng thời phát hiện ra hắn.

    Từ Tử Lăng nhìn Hiên Viên Hạo mà lòng bất an, y không muốn tình huống mà y nghĩ lại xảy ra. Y khó nhọc cất tiếng hỏi:

    “Hiên Viên huynh tại sao lại xuất hiện ở đây? Không lẽ gia trang và ba người huynh đệ của ta...”

    Hiên Viên Hạo thản nhiên nói tiếp phần mà Từ Tử Lăng không muốn nói ra:

    “Đúng vậy! Đều là do bổn hoàng tử làm!”

    Mặt Từ Tử Lăng tối sầm lại.

    Từ Tử Lăng thích ăn và kết giao bằng hữu, y giao du rất rộng rãi, đủ mọi tầng lớp tam giáo cửu lưu. Từ Tử Lăng từng gặp Hiên Viên Hạo Thiên một lần cách đây sáu năm, Hiên Viên Hạo Thiên lúc đó không chỉ võ công cao cường mà còn hành hiệp trượng nghĩa nên để lại ấn tượng khá sâu trong lòng Từ Tử Lăng.

    Chỉ là y không ngờ Hiên Viên Hạo lại có thể làm ra những chuyện như thế này. Con người thực sự sẽ thay đổi theo thời gian?

    Từ Tử Lăng siết chặt lòng bàn tay, nụ cười thường trực trên môi y đã hoàn toàn tắt ngấm. Y hỏi:

    “Tại sao huynh lại làm như vậy? Ta không nghĩ huynh lại là loại người có thể làm ra những chuyện thương thiên hại lý như thế này?”

    Hiên Viên Hạo cười khẩy, hắn không ngờ trên đời này vẫn có loại người không thay đổi sau bấy nhiêu năm, Từ Tử Lăng ơi là Từ Tử Lăng ngươi vẫn ngu ngốc và nhu nhược như trước đây.

    “Huynh còn hỏi tại sao? Hiên Viên Thần Triều bọn ta ghét ác như thù, đối với tà đạo tuyệt đối không nương tay!”

    Từ Tử Lăng cau mày:

    “Ý huynh nói Tam Hoàng Gia Trang bọn ta là tà đạo?”

    Hiên Viên Hạo mỉm cười:

    “Từ huynh đã muốn biết ta cũng không cần phải giấu, Tam Hoàng ba người các huynh năm năm trước đã trộm một món bảo vật của phụ hoàng ta, chỉ chuyện này đã đủ lý do rồi chứ?”

    Từ Tử Lăng có chút bất ngờ, y là kẻ thông minh liền nhận ra chuyện này có uẩn khúc, y vội nàng thanh minh:

    “Khoan đã! Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, ta và hai huynh đệ của ta chưa từng đến Hiên Viên Cung nên không thể có chuyện bọn ta trộm bảo vật của phụ hoàng huynh được...”

    Hiên Viên Hạo liền cắt ngang lời Từ Tử Lăng:

    “Hiểu lầm? Từ huynh đang nói phụ hoàng ta sai hay sao? Thánh chỉ đã ban, bổn hoàng tử hôm nay phụng mệnh Hiên Viên Hoàng Đế đến lấy lại bảo vật và diệt trừ tà đạo Tam Hoàng Gia Trang, tiền trảm hậu tấu, không cần phả xét xử!”

    Từ Tử Lăng thở hắt ra hơi thứ hai trong một ngày, khuôn mặt của y trở nên vô cùng nghiêm túc. Y bình thường cười cười nói nói nhưng khi tập trung thì bá khí bức người ngay cả Hiên Viên Hạo cũng cảm thấy bị áp lực:

    “Ta hiểu rồi! Chuyện này có hiểu lầm nhưng việc huynh đả thương người nhà của ta thì không thể tha thứ được!”

    Phá hoại gia trang chỉ là chuyện nhỏ, nhà mất thì xây cái khác nhưng người nhà của y thì lại là chuyện khác vì người mất thì không cách nào vãn hồi.

    “Đáng lẽ huynh không nên động đến người nhà của ta!”

    Từ Tử Lăng nhấn mạnh từng chữ, đối với y thì người nhà là thứ quan trọng nhất trong thế gian này, thậm chí còn quan trọng hơn cả bản thân y.

    Hiên Viên Hạo bật cười, giọng cười của hắn vang như sấm rền:

    “Ha ha ha! Cuối cùng ngươi cũng lộ mặt thật rồi! Truyền nhân Chiến Khải đại diện chính nghĩa cái gì chứ? Cũng chỉ hạng bàng môn tả đạo, bổn hoàng từ hôm nay sẽ thay trời hành đạo!”

    Từ Tử Lăng hút một ngụm lương khí, y dùng ẩm thực chi lực thôi động Chiến Khải Thần Công tầng sáu, áo giáp hoàng kim hiện ra hộ chủ.

    “Tầng sáu? Từ huynh quả nhiên đúng là thiên tài như giang hồ đồn đại, hôm nay ta muốn xem huynh có thể đỡ được bao nhiêu quyền của ta?”

    Hiên Viên Hạo cũng thôi động Hiên Viên Thần Công, lôi kình xanh thẫm thấu phát ra ngoài quyền đầu phát tiếng nổ tí tách như sấm sét.

    Hiên Viên Thần Công tương truyền là thần công do Hiên Viên Hoàng Đế sáng tạo, là thiên hạ đệ nhất võ công, võ lâm sánh ngang chỉ có Thiên Ma Công của hắc đạo. Hiên Viên Thần Công chí cương chí dương, hấp thu cửu thiên chi khí, điều khiển sấm sét lôi điện, thao túng thời tiết, truyền thuyết cho rằng luyện đến tầng thiên cuối có thể phi thăng thành thần tuy nhiên ngoại trừ Hiên Viên Hoàng Đế thời viễn cổ chưa có ai luyện thành tầng cuối.

    Hiên Viên Thần Công ngoài nội công ra còn có sáu lộ chiêu thức gọi là Hiên Viên Lục Tuyệt, Tuyệt trong có một không hai, Lục Tuyệt đều là tinh tuý của chiêu thức võ học, không có gì hơn được nữa. Trong Hiên Viên Lục Tuyệt có một lộ quyền pháp gọi là Lôi Đình Quyền.

    Lôi Đình Quyền chí bá chí liệt, cương mãnh tuyệt luân, khi vận dụng nội khí hoá thành lôi kình thấu phát ra ngoài cơ thể càng tăng thêm sức phá hoại cho chiêu thức.

    Hiên Viên Hạo tấn công trước, Lôi Đình Đệ Nhất Thức Lôi Đình Chi Nộ, một quyền thôi sơn không hoa mỹ.

    Từ Tử Lăng chỉ thủ không công nên lãnh trọn trọng quyền vào ngực, tiếng rắc rắc vang lên, hoàng kim chiến khải vỡ tan, tầng sáu có thể cản được một trăm lẻ tám kiếm của Sát Tổ nhưng đứng trước Hiên Viên Thần Công đệ nhất lại không chịu nổi một đòn.

    Từ Tử Lăng thổ huyết lùi ra sau ba bốn bước, Hiên Viên Hạo được thế không tha, hắn bật cười:

    “Một đòn cũng không chịu nổi, Chiến Khải truyền nhân chỉ có thế thôi sao? Mau đem hết bản lĩnh của ngươi ra đây, giúp ta có một chút kinh hỉ đi nào!”

    Mất đi tiên cơ nhưng Từ Tử Lăng không hề hoảng loạn, thậm chí trên môi y còn nở một nụ cười:

    “Một quyền vừa rồi coi như Từ Tử Lăng trả nợ ân tình của huynh sáu năm trước, Hiên Viên huynh hãy cẩn thận, xem cước!”

    Sáu năm trước Từ Tử Lăng và Hiên Viên Hạo gặp gỡ nhau khi cứu người bị một môn phái của Ma Môn truy sát, kẻ địch gần trăm người, Từ Tử Lăng lo đó bỏ đây bị một kẻ đánh lén sau lưng, may mắn có Hiên Viên Hạo trợ giúp nên y tránh được một kiếm, ân tình này này Từ Tử Lăng đến giờ vẫn chưa quên.

    Nhắc đến chuyện cũ Hiên Viên Hạo có chút khựng lại nhưng sau đó hai mắt bắn ra lôi kình, hắn lại đề thăng công lực thêm một tầng, đệ thập nhị trùng thiên. Lôi Đình Quyền đệ nhị thức Lôi Đình Oanh Kích mang theo lôi kình xanh thẫm nhắm đầu Từ Tử Lăng đánh tới.

    Từ Tử Lăng biệt hiệu là Chiến Khải truyền nhân nên ai cũng nghĩ võ công chủ đạo của y là Chiến Khải Thần Công, Hiên Viên Hạo cũng nghĩ như vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 14-11-2020 lúc 12:41.

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    akatsukid5,
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status