TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 12

Chủ đề: Theo người góc biển chân trời - Tiểu Hài Nhi - Hoàn thành

  1. #1
    Tiểu hài nhi's Avatar
    Tiểu hài nhi Đang Ngoại tuyến Tiểu hài nhi ngoan ngoãn
    Cỏ non
    Thông Ngữ cao nhân
    Ngày tham gia
    May 2010
    Đang ở
    Stamford Bridge
    Bài viết
    2,340
    Xu
    25,854

    Mặc định Theo người góc biển chân trời - Tiểu Hài Nhi - Hoàn thành

    THEO NGƯỜI HẢI GIÁC THIÊN NHAI
    Tác giả: Tiểu hài nhi
    Thể loại: Kiếm hiệp, lãng mạn.
    Số chương: 11
    Tình trạng: Hoàn thành
    (Viết tặng Thiên Nhai)
    -----o0o-----



    Tiết tử



    Đêm. Tĩnh mịch.

    Ánh trăng bàng bạc chảy tràn khắp nơi, Vong Tình Cốc ngập chìm trong dòng chảy lạnh lẽo ấy. Cổ Nguyệt Đài im lìm đầy ma quái, tựa như một hung thú đang dùn mình, chờ lúc phóng mình lên vồ lấy con mồi.

    Tóc mây phơ phất, y vũ phiêu diêu. Tựa như phi yến dạo xuân, bóng hồng y diễm lệ ấy nhẹ nhàng đáp xuống, bắt chéo chân nằm vắt vẻo trên Cổ Nguyệt Đài, ma mị như yêu hồ ngàn năm xuất thế. Xiêm y đỏ rực rỡ như ánh lửa, chập chờn dưới bóng nguyệt xa xôi. Ánh mắt tựa như tĩnh lặng, lại hồ như hoang dại vô chừng, ngạo nghễ nhìn thương sinh nhiều trầm mê hôn ám. Ngang tàng, kiêu hãnh. Cô độc, lạnh lùng.

    Gió.

    Nhanh như gió. Lạnh lùng như gió. Lẩn khuất trong gió.

    Từ mười mấy năm trước, y đã nổi danh là Phong thần kiếm khách Tiêu Thiên Vũ, nhưng rồi năm năm lại đây, y bỗng nhiên lại biến mất không rõ tung tích, tựa như đã tan vào gió, hoà vào khói mây.

    “Huynh đến rồi!”

    Yêu hồ ma mị áo đỏ bật dậy ngồi tì gối chống cằm, nghiêng đầu nhìn vào bóng đêm trước mặt. Từ trong tàng cây nơi đó, một thân ảnh cao lớn chậm rãi bước ra. Phong trần và tiều tuỵ, nhưng vững vàng như thạch đài Cổ Nguyệt, không một ai có thể xô ngã được y.

    Nàng nhìn y, vẫn ngạo nghễ như vốn có, nhưng thoáng xót xa và bi thương.

    “Ta biết, huynh nhất định sẽ đến!”

    “...”

    “Vì ta!”

    “Ta phải báo thù cho Tuyết Lệ!”

    “Huynh nói dối, huynh đến là vì ta!”

    “Ta đến để báo thù cho Tuyết Lệ!”

    Y trầm giọng nhắc lại, nhưng vẫn không nhìn vào người con gái áo đỏ trước mặt. Y không đủ can đảm nhìn vào đôi mắt nàng. Tiêu Thiên Vũ thừa nhận điều đó. Y sợ nét mị hoặc của nàng, sợ những bi ai và oán trách...

    Nàng nhếch mép cười, khinh bạc và chua chát, chớp mắt phi thân rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt y. Xiêm áo đỏ tươi còn bay bay trong gió.

    Nàng chậm rãi cầm tay y, ôn nhu, ấm áp. Tiêu Thiên Vũ bối rối, nửa muốn rút lại, nhưng rốt cuộc lại để mặc nàng nắm chặt lấy bàn tay to lớn thô ráp của mình. Những ký ức đứt đoạn lại chập chờn trong đầu y. Cảm giác này sao mà quen thuộc đến thế, tựa như rất lâu rất lâu trước đây, cũng có một người đã nắm tay y như vậy...

    Nàng chăm chú nhìn y, lúc này ánh mắt không còn vương lại một chút ngạo nghễ ngang tàng nào, tựa như ánh mắt ấy từ trăm năm vẫn tĩnh lặng và dịu dàng như thế. Tiêu Thiên Vũ càng bối rối, lòng bàn tay đã nghe mồ hôi thấm ướt, vội vàng giật khỏi tay nàng, lùi lại.

    Y hít một ngụm không khí ngập ánh trăng lành lạnh, nói dứt khoát:

    “Ta đến để báo thù cho Tuyết Lệ!”

    Nàng mỉm cười, đáp nhẹ:

    “Được!”

    Đoạn, mũi chân khẽ điểm, hồng y phiêu hốt, người lại vắt vẻo ngạo nghễ trên Cổ Nguyệt Đài. Ánh mắt sắc tựa băng kiếm, đã nghe sát khí đậm dần...

    “Vậy chúng ta cùng quyết đấu như đã định!”

    Trăng vẫn sáng, im lìm nằm trên cao nhìn xuống bóng hồng y ngạo nghễ trên Cổ Nguyệt Đài. Lưỡi kiếm dài phản chiếu ánh trăng bàng bạc, lạnh lẽo đến đáng sợ. Vệt sáng ấy chiếu lên gương mặt nàng, soi rõ ánh mắt còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn gấp bội. Một thoáng bi thương, oán hận.

    Tuyết Hoa kiếm vung lên, ánh trăng bạc như bị cắt ra làm hàng ngàn mảnh nhỏ, sáng lung linh như hoa tuyết, đẹp đẽ vô ngần. Những bông hoa tuyết bạc ấy uyển chuyển bay múa, trông xa tựa như một làn khói nhạt nhoà, mờ nhân ảnh.

    Tiêu Thiên Vũ nhíu mày, Hồng Mai kiếm xuất vỏ, đoá hoa năm cánh đỏ tươi sáng lên ngạo nghễ dưới ánh nguyệt.

    Năm năm trước, nếu một người có thể khiến Hồng Mai xuất vỏ thì lập tức được tôn xưng như tuyệt đại cao thủ, danh tiếng vang lừng. Bởi vì bất kỳ ai một có thể khiến Tiêu Thiên Vũ rút kiếm thì tuyệt đối xứng đáng với sự xưng tụng đó.

    Nữ nhân diễm lệ trước mặt chỉ vừa xuất kiếm đã xuất ra một chiêu “Hoa tuyết dưới trăng”. Kiếm chiêu thoáng trông mềm mại như y phục tung bay trong gió nhưng kình lực mạnh mẽ phi thường. Chiêu còn chưa tới, kiếm phong đã táp vào mặt y rát buốt.

    Cổ tay Tiêu Thiên Vũ khẽ vẩy, mũi kiếm xoay một đường vòng kỳ lạ, như quỹ đạo rơi của một đoá hoa. Những bông hoa tuyết bạc xoay xoay, soi lên màu áo đỏ như những cánh mai bay múa.

    Nàng mỉm cười, buông một tiếng than nhẹ như gió xuân.

    “Mai cười trong gió.”

    Dưới trăng, trong gió, những bông hoa tuyết trắng bạc hoà lẫn cùng hàng ngàn cánh mai đỏ bay bay, cảnh tượng vô cùng huyền ảo. Tiêu Thiên Vũ thoáng như nhìn thấy cảnh mà y vẫn thường gặp trong những giấc mơ đứt đoạn.

    Y khi ấy còn trẻ, vẫn còn mang vẻ anh tuấn thư sinh, ánh mắt ngang tàng mà cao ngạo của thời thanh niên. Tiêu Thiên Vũ nhìn thấy mình mặc y phục trắng ngồi thổi sáo dưới gốc mai hồng, dưới trời mênh mông tuyết trắng. Chao ôi, sao mà tươi sáng quá! Cánh mai đỏ tươi bay múa trong không gian, đẹp đẽ vô cùng.

    Nhưng không một cánh hoa nào mĩ lệ được như nàng. Xiêm y đỏ như mai, dịu dàng uyển chuyển trong điệu múa mà y chưa bao giờ thôi mơ thấy. Như cánh nhạn bay liệng giữa trời, tựa lý ngư quẫy đuôi dưới nước, như hoa cười trong gió, tựa tuyết múa dưới trăng. Y không nhìn thấy gương mặt nàng, chỉ nhớ nàng ôn nhu và ấm áp biết bao, chừng như tuyết trước mắt y cũng tan ra...

    Tang.

    Kiếm chiêu giao nhau. Giấc mơ đứt đoạn.

    Kình lực mạnh mẽ, song phương cùng bị chấn bay về phía sau. Tuyết tan. Mai rụng.

    Chân vừa chạm đất, xiêm y đỏ rực đã lại bay lên, thân hình xoay xoay, bóng hồng y phơ phất như một đoá hoa mai rực rỡ giữa trời. Kiếm quang cắt lìa vầng trăng bạc, người đã như cánh hoa bị cuồng phong cuốn lấy, theo vòng xoáy đến rất gấp.

    Nàng mỉm cười:

    “Còn nhớ 'Mai lạc cuồng phong' chăng?”

    Tiêu Thiên Vũ ngẩng đầu, Hồng Mai kiếm chỉ đơn giản vung lên một cái, chậm rãi, nhẹ nhàng mà vững vàng, trầm định.

    Ngày xưa, có một người con gái đã nói với tình lang:

    “Thiếp sợ mình sẽ như cánh mai kia, một ngày kia sẽ bị gió cuốn bay đi mất, không thể tìm thấy đường về.”

    Tình lang của nàng dịu dàng đáp:

    “Đừng sợ, dù cho nàng có bị cuốn bay đến chân trời góc biển, ta cũng đi theo, dù có phải đi hết vạn dặm nhân gian ta cũng nhất định tìm thấy nàng.”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tiểu hài nhi, ngày 18-06-2014 lúc 19:54.
    ---QC---
    Chelsea - Forever Love



  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ...,Everest,Hoa Thiên Hàn,Kim Ngân Hoa,Miên Lý Tàng Châm,phongvuthanhtrieu,s9yủino1,stinkbug9999,thiên mệnh bá vương,Tiếu hồng trần,Tiếu Đông Phong,
  3. #2
    Tiểu hài nhi's Avatar
    Tiểu hài nhi Đang Ngoại tuyến Tiểu hài nhi ngoan ngoãn
    Cỏ non
    Thông Ngữ cao nhân
    Ngày tham gia
    May 2010
    Đang ở
    Stamford Bridge
    Bài viết
    2,340
    Xu
    25,854

    Mặc định

    Chương 1: Cánh mai trong gió tuyết




    Tiếng gió vi vút ngoài trời, quất vào mái ngói những tiếng điên cuồng. Chẳng biết y có nghe nhầm hay không, giữa gió tuyết mịt mù ấy lại thoáng như có một tiếng chim đương hót, lạc lõng đến tội nghiệp. Cánh cửa phòng hé mở, Tuyết Lệ vội vàng lách người vào trong rồi đóng cửa lại ngay lập tức. Nàng đặt thau nước ấm lên giá, nhanh nhẹn bước tới bên giường, đỡ y ngồi dậy, cẩn thận kê thêm một chiếc gối bông sau lưng. Nàng xếp mấy cuộc băng trắng, thuốc lá giã nát, thuốc bột, thuốc cao lên giường một cách có thứ tự, nhẹ nhàng tháo băng rửa vết thương cho Thiên Vũ. Bàn tay nàng thoăn thoắt bên này bên kia, lại rất dịu dàng tỉ mỉ, dường như rất sợ người bệnh bị đau. Thấy vầng trán Thiên Vũ vừa mới thoáng nhíu lại, nàng đã hốt hoảng kêu lên:

    “Đau lắm phải không? Tại thiếp vụng về lóng ngóng, làm động tới vết thương của chàng rồi.”

    Thiên Vũ nhìn vẻ mặt lo âu của Tuyết Lệ, chỉ dịu dàng mỉm cười, trấn an nàng:

    “Có đau đâu nào. Vết thương đã khá nhiều rồi, chỉ ít hôm nữa là lành chứ mấy. Nàng làm nhẹ nhàng như vậy, cẩn thận như vậy thì làm sao đau được chứ. Đừng có nói ngốc nữa.”

    Tuyết Lệ nghe chồng nói vậy, gương mặt cũng giãn ra phần nào. Nàng khéo léo đắp lại thuốc mới, băng lại vết thương cẩn thận, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Thiên Vũ, nhỏ nhẹ hỏi:

    “Vậy bây giờ chàng đã nhớ ra thêm được gì chưa?”

    Nghe Tuyết Lệ nhắc đến vấn đề này, Thiên Vũ lại cúi đầu buồn bã, áy náy đáp:

    “Ta xin lỗi, Tuyết Lệ! Ta thực sự không nhớ được gì cả.”

    Tuyết Lệ mỉm cười, ôm đầu người đàn ông của mình vào lòng, dịu giọng vỗ về:

    “Không sao đâu! Chàng đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bây giờ chưa nhớ, sau này dần dần sẽ nhớ. Chuyện này cũng đâu cần phải vội, đúng không nào? Có thiếp ở bên cạnh chàng rồi, lo gì không nhớ ra chứ!”

    Thiên Vũ gục đầu trong lòng Tuyết Lệ, bất lực nói:

    “Nhỡ chẳng may ta không thể nhớ lại được thì sao?”

    Tuyết Lệ hôn nhẹ lên tóc chồng, mỉm cười trả lời:

    “Vậy cũng không sao! Nếu không nhớ được thì chúng ta sẽ cùng nhau tạo dựng những hồi ức mới, vui vẻ hơn lúc xưa nữa. Chàng đừng nghĩ nhiều, đợi chàng khỏe rồi, chúng ta sẽ đi ngắm hoa mai nở sớm, sang mùa hè lại ra ngoài thành đi câu, chèo thuyền đi hái sen trên Thanh hồ, làm những chuyện mà khi xưa chúng ta cùng làm. Như vậy, chàng nhất định sẽ nhớ ra thôi.”

    Nói xong, nàng bưng chén cháo trai thơm lừng còn bốc lên mấy vệt hơi nước mảnh như sợi khói đến trước mặt chồng, ngọt ngào ra lệnh:

    “Bây giờ chàng phải ăn nhiều vào, cho chóng khỏe, để còn đưa thiếp đi ngắm hoa mai.”

    Thiên Vũ đón lấy chén cháo, ngoan ngoãn múc một muống lớn cho vào miệng, nghe hương thơm và vị ngọt lan tỏa bên trong, không khỏi bật lên tiếng khen:

    “Ngon quá!”

    Tuyết Lệ thích thú nghe chồng khen, nói:

    “Ngon đúng không? Đây là món chàng rất thích mà. Ngày xưa lúc nào chàng cũng tìm cách lấy lòng thiếp, để thiếp lấy trộm cháo trai mẹ nấu cho cha, lén giấu mang cho chàng còn gì. Báo hại thiếp bị mẹ bắt được, mắng cho một trận nên thân. May mà mẹ không mách cha, sau đó thường nấu nhiều hơn, chừa lại trong nồi để thiếp mang cho chàng.”

    Thiên Vũ vừa ăn vừa chăm chú lắng nghe Tuyết Lệ kể chuyện. Với Thiên Vũ, mỗi câu chuyện của nàng đều là một mảnh ký ức quý giá mà y đã trót làm mất, nay phải nắm giữ thật chặt, không để bay đi. Y dừng ăn, tha thiết yêu cầu:

    “Nàng kể cho ta nghe về sư mẫu đi.”

    Tuyết Lệ nhìn chồng đầy thương yêu, mỗi lần y đề nghị nàng kể chuyện cũ, nàng đều vui vẻ như vậy. Và giống như mọi lần, hôm nay nàng lại kể cho y nghe câu chuyện đầy tiếng cười hạnh phúc về cuộc sống của vợ chồng chưởng môn Thất Kiếm môn và đứa con gái cưng, chuyện của ba vị sư huynh và cô tiểu sư muội dễ thương nghịch ngợm, chuyện tình thanh mai trúc mã đại sư huynh Tiêu Thiên Vũ và tiểu sư muội Đồng Tuyết Lệ. Nàng còn kể cho y nghe về những đêm trốn sư phụ vào thành xem hoa đăng, những buổi lười luyện kiếm bỏ xuống suối câu cá, hoặc những ngày cuối đông rủ nhau đi ngắm hoa mai nở sớm, rồi trộm tiền sư mẫu đi uống rượu ở quán nhỏ góc thành.

    Những hồi ức đó quả thức đẹp đẽ vô cùng, trân quý vô cùng. Chỉ đáng tiếc, đối với Tiêu Thiên Vũ chúng tựa như câu chuyện của một người nào đó, chứ hoàn toàn chẳng liên quan tới y. Nhìn Tuyết Lệ mỗi ngày chăm sóc y, kiên trì kể lại từng câu chuyện nhỏ, cố gắng chắp nối những mẩu ký ức vụn vặt, mong tìm lại trí nhớ cho mình, Tiêu Thiên Vũ cảm thấy khổ sở vô cùng. Y hận bản thân mình bất lực, vô dụng, đến người vợ tảo tần hôm sớm chăm lo, đầu gối tay ấp mà cũng không nhớ được, những tháng ngày yêu thương hờn giận, qua thăng trầm gian truân, cay đắng ngọt bùi, dẫu là một chút ấn tượng mơ hồ thôi y cũng không có.

    Tuyết Lệ biết Thiên Vũ rất giận bản thân, ủ dột suy tư, nên thường tìm cách tạo chuyện cho y vui, lúc vết thương đã lành liền tìm cớ kéo y ra ngoài cho khuây khỏa.

    Hạ tuần tháng chạp, vườn mai phía thành đông đã bắt đầu thấy thấp thoáng đôi ba đốm lửa đỏ tươi lấp ló, chờ mưa xuân để bung cánh khoe hương. Những chấm nụ mới hé ra sắc đỏ say mê như làn môi thiếu nữ, vươn lên nổi bật giữa nền tuyết trắng, tựa như rất mong manh yếu ớt, lẻ loi cô tịch giữa ngày đông lạnh giá, song lại tỏa ra một thứ sức sống mạnh mẽ tràn trề, khiến người ta không kìm lòng được phải bật tiếng ngợi khen.

    Tuyết Lệ dịu dàng cài lại áo khoác cho chồng, dẫn Thiên Vũ len qua hàng người đông vui đi ngắm hoa mai nở sớm. Nàng hào hứng chỉ cho Thiên Vũ những cành mai đẹp nhất, những gốc mai già năm ấy bọn họ từng hái trộm, nơi nàng thường đợi Thiên Vũ hôm xưa. Nơi này, dường như đâu đâu cũng có kỷ niệm đẹp đẽ thời thanh xuân của y và Tuyết Lệ.

    Nàng kéo Thiên Vũ đi sâu vào trong vườn mai, nơi những cây mai già nhất còn đang say sưa trong giấc ngủ, ôm chặt những nụ hoa bé nhỏ thân thương của mình vào trong lớp áo xù xì, tránh gió tuyết làm đau cánh hoa yếu ớt. Có một đóa hồng mai nở sớm, run rẩy xòe những lớp cánh mong manh đỏ rực trên cao, kiêu hãnh vươn lên trong gió tuyết, ngạo nghễ nhìn xuống những đoàn người chen nhau cười nói, dạo cảnh làm thơ, hay lặng im ngây ngốc trước vẻ đẹp của hồng mai. Tựa hồ như một người con gái gầy guộc mảnh mai khoác lên mình bộ xiêm y bằng khinh sa đỏ rực, lặng lẽ nhảy múa giữa gió tuyết mịt mù, cách xa nhân gian nhiều phỉnh nịnh lọc lừa. Nàng chỉ nhảy múa cho một mình y, người mà nàng thương yêu nhất.

    Tiêu Thiên Vũ đột nhiên không còn nghe thấy Tuyết Lệ nói gì nữa, trước mắt y chỉ còn lại đóa hoa mai đỏ tươi kiêu hãnh ấy. Dưới gốc mai cổ thụ, đầy trời hoa tuyết bay bay, có một người con gái áo đỏ mỹ lệ như hồng mai nở sớm, nhảy múa theo tiếng sáo của y, tiếng cười giòn tan rơi xuống, theo làn gió lẩn khuất vào trong những cành mai rung rinh lay động, quấn quít không rời, len lỏi vào trong tâm khảm của y.

    “Trước đây, chúng ta từng tới đây rồi, phải không?”

    Tuyết Lệ thấy y đột nhiên ngây ngốc sững sờ, rồi hỏi một câu như vậy, cũng không biết là vui hay buồn, chỉ dịu dàng cầm tay hắn, quan tâm hỏi:

    “Chàng nhớ ra điều gì rồi chăng? Nơi đây ghi dấu rất nhiều kỷ niệm của chúng ta, chàng cảm giác được đúng không?”

    Tiêu Thiên Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu, đáp:

    “Ta cũng không rõ nữa. Chỉ là đột nhiên có cảm giác, dường như chúng ta đã cùng nhau tới đây rồi.”

    Tuyết Lệ mỉm cười, siết tay Thiên Vũ thêm chặt, động viên:

    “Chàng thấy chưa, bây giờ đã bắt đầu nhớ lại rồi đấy! Thiếp tin rằng, không lâu nữa chàng sẽ nhớ lại mọi chuyện thôi. Đừng lo lắng!”

    Tiêu Thiên Vũ cũng mỉm cười, nắm chặt bàn tay mềm mại của vợ, dùng bàn tay to lớn thô ráp của mình để bao bọc lấy tay nàng, giống như cội mai già cuộn chặt những nụ mai bé nhỏ trong lớp áo nứt nẻ xấu xí của mình vậy. Y âu yếm nhìn vợ, đề nghị:

    “Lúc nào mai nở, nàng hãy múa cho ta xem, có được không?”

    Tuyết Lệ thoảng ngẩn người, tựa như hiểu ra điều gì đó, nàng gật đầu đáp ứng:

    “Chờ qua năm mới, mấy gốc mai trong sân nhà mình nở, thiếp sẽ múa cho chàng xem.”

    Nói xong, nàng lại kéo Thiên Vũ đi về phía cuối vườn mai, nơi những người khách thưởng mai đang chen nhau ngắm nghía, thỉnh thoảng lại có mấy tốp chia ra, đọc thơ bình luận, điệu bộ ra chiều thanh cao sang nhã lắm. Mé sát ngoài cổng còn có mấy xe bán đồ ăn, có đủ món ăn vặt quen thuộc để khách thưởng mai có thể nhâm nhi trợ thi hứng. Mùi khoai lang nướng thơm lừng quyến rũ bay tới làm Tuyết Lệ bước đi không dứt, mà cái bụng của Thiên Vũ cũng đồng tình, không ngừng phát ra những tiếng sôi sục rất nóng nảy, tựa như không thể chờ đợi được nữa. Thiên Vũ liếc nhìn Tuyết Lệ bằng ánh mắt tội nghiệp của một đứa trẻ, làm nàng không thể nhịn cười. Nàng nói:

    “Được rồi được rồi! Chàng đợi một chút, thiếp đi mua đồ ăn. Đừng có đi đâu nhé, thiếp sợ lạc mất chàng lắm.”

    Thiên Vũ mỉm cười, đáp ngay:

    “Ta làm sao có thể đi lạc được chứ. Nàng đi nhanh nhé. Ta đợi nàng!”

    Tuyết Lệ hơi sững người, đột nhiên nghe những ký ức cũ tràn về.

    “Ta đợi nàng!”

    Đó là câu nói mà nàng thích nghe Thiên Vũ nói nhất. Ngày xưa, mỗi lần Tuyết Lệ đi ra khỏi nhà, Thiên Vũ đều nói như vậy. Đâu chỉ có đàn ông mới thèm có một người chờ đợi ở nhà. Một người đàn bà có trượng phu chờ đợi nàng trở về, đó cũng là thứ hạnh phúc rất bình yên. Những cảm xúc của ngày cũ ùa về, khiến cho nàng bối rối, lệ nóng bất tri bất giác trào lên khóe mi. Tuyết Lệ vội vàng buông bàn tay ấm áp của chồng ra, nhanh nhẹn lách qua đám thi nhân nửa mùa đông đúc, tiến về phía hàng khoai nướng đang mời gọi.

    Thiên Vũ đứng nhìn theo thân ảnh màu tím duyên dáng của vợ, khóe miệng bất giác nở một nụ cười ấm áp. Y không nhớ, trong quá khứ mình đã yêu nàng ra sao. Dẫu rằng sau cơn hôn mê, ký ức rời bỏ y, nhưng nàng thì vẫn ở lại. Bây giờ, Tiêu Thiên Vũ chợt nhận ra rằng, cùng với mảnh ký ức mơ hồ vừa xuất hiện, tình yêu chân thật của y dành cho nàng cũng đang dần dần trở lại, êm đềm và bình yên đến lạ. Cuộc đời này, chỉ cần có thể cùng nàng bình yên đi hết một kiếp, vậy đã là hạnh phúc rồi.

    Đột nhiên, Tiêu Thiên Vũ chợt thấy sau gáy nóng bừng, tựa như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Y quay lưng lại, bất ngờ chạm phải một ánh mắt, một ánh mắt nóng rẫy như lửa cháy, ngọn lửa mạnh mẽ và đam mê như sắc đỏ của đóa hồng mai kiêu hãnh trên cao. Y cảm thấy toàn thân tê liệt như thể bị sét đánh, không thể hít thở được nữa. Tiêu Thiên Vũ nhắm mắt, cố gắng trấn định tâm thần rồi mới chầm chậm mở mắt ra. Nhưng ánh mắt như lửa cháy ấy không còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại những đoàn người chen nhau tấp nập giữa vườn mai.

    Tiêu Thiên Vũ hốt hoảng, tựa như vừa đánh mất một thứ gì đó vô cùng trân quý, tiếc nuối quay quắt, muốn đi tìm nhưng chẳng thể. Giữa hàng trăm người xa lạ đang cười nói xung quanh, làm sao để y tìm lại ánh mắt ấy, làm sao để tìm lại mảnh ký ức vụn vỡ vừa lướt qua kia, mảnh ký ức tựa như một miếng pha lê xẹt qua, cứa vào tim y một vết tươm máu, đau đến nghẹt thở, đau đến mê man. Thiên Vũ ôm lấy ngực, khuỵu xuống giữa nền tuyết lạnh.

    Tuyết Lệ đã mang đồ ăn quay lại, nhìn thấy vậy vội vàng đỡ lấy chồng, lo lắng hỏi:

    “Có sao không? Vết thương lại đau à?”

    Tiêu Thiên Vũ lắc đầu, gắng gượng đứng dậy, muốn nói vài câu trấn an Tuyết Lệ, nhưng rốt cuộc cũng không biết nói gì. Nhìn gương mặt thất thần, thoáng lướt qua một tia đau thương mất mát của Thiên Vũ, Tuyết Lệ không hỏi han gì, chỉ nắm lấy tay y, dịu dàng nói:

    “Tuyết rơi nhiều rồi, chúng ta về thôi.”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý cho Theo người hải giác thiên nhai tại đây
    Lần sửa cuối bởi Tiểu hài nhi, ngày 16-06-2014 lúc 20:59.
    Chelsea - Forever Love



  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ...,Everest,Kim Ngân Hoa,phongvuthanhtrieu,stinkbug9999,Tiếu hồng trần,
  5. #3
    Tiểu hài nhi's Avatar
    Tiểu hài nhi Đang Ngoại tuyến Tiểu hài nhi ngoan ngoãn
    Cỏ non
    Thông Ngữ cao nhân
    Ngày tham gia
    May 2010
    Đang ở
    Stamford Bridge
    Bài viết
    2,340
    Xu
    25,854

    Mặc định

    Chương 2: Người đàn bà áo đỏ





    Hôm nay đã là hăm chín tháng chạp, chỉ hai ngày nữa là đến năm mới. Nhà nhà tất bật chuẩn bị, chăng đèn kết hoa, treo hoành phi dán câu đối, xôn xao chuẩn bị đón Tết Nguyên Đán. Tuyết Lệ tất bật luôn tay, trang hoàng trong nhà ngoài ngõ thật đẹp đẽ. Đây là cái Tết đầu tiên của nàng cùng Thiên Vũ sau bao nhiêu năm đằng đẵng cách xa. Tuyết Lệ muốn cho mọi thứ phải thật hoàn hảo, dẫu rằng nàng biết chuyện giữa mình với Thiên Vũ không còn hoàn hảo như mong đợi. Nhưng nàng cố quên đi ánh mắt thảng thốt bi thương kia của Thiên Vũ, muốn dùng những hồi ức vui vẻ mới để chôn mảnh ký ức vừa lướt qua của y xuống thật sâu, nơi bụi thời gian phủ mờ, chẳng thể nào tìm thấy được nữa.

    Từ buổi đi ngắm mai ấy, Tuyết Lệ không còn muốn để Thiên Vũ bước chân ra khỏi cổng nhà nữa. Nhưng nàng biết mình chẳng có quyền gì cấm y đi ra ngoài. Một người đàn ông như thế, vốn dĩ phải được dang rộng đôi cánh ưng bằng giữa tầng không rộng lớn, hoặc thỏa sức kình ngư vùng vẫy giữa biển khơi mênh mông, đâu thể giam y giữa bốn bức tường thấp bé tầm thường kia. Dẫu rằng Tuyết Lệ sợ hãi, ích kỷ không muốn để Thiên Vũ rời xa mình một bước, thì vẫn luôn có thứ cuốn y đi.

    Từ chiều, Tống thẩm đã sang nhờ Thiên Vũ sang treo hộ tấm hoành phi, sửa lại chiếc cổng dùm. Tống thúc dạo này bị đau lưng, lại còn hay chóng mặt, không thể trèo lên cao được. Thiên Vũ vốn rất nhiệt tình với những người hàng xóm bình dị dễ mến, liền đi sang giúp ngay. Tuyết Lệ dù không muốn chút nào, nhưng vẫn phải tỏ ra vui vẻ để y mang theo đồ nghề đi theo Tống thẩm. Nàng biết, thể nào Tống thẩm cũng làm vài món ăn, thể nào Tống thúc cũng nài nỉ Thiên Vũ ngồi lại nhâm nhi dăm ba chén. Nàng còn biết, thể nào Thiên Vũ cũng nể lời, nán lại trò chuyện cùng đôi vợ chồng già rất mực khả ái ấy.

    Tiêu Thiên Vũ quả thực rất mến vợ chồng Tống thúc. Những câu chuyện không đầu không cuối về những ngày thanh xuân của họ luôn làm y thấy ngưỡng mộ. Y hy vọng rằng, đến lúc về già cũng có thể cùng Tuyết Lệ vui vẻ, đầm ấm, yêu thương như thế. Cho nên, dù rất muốn ở lại nghe tiếp những câu chuyện từ cái miệng móm mém nhưng rất đỗi duyên dáng của Tống thẩm, Tiêu Thiên Vũ vẫn nhớ có một người đang đợi y trở về, để cùng trò chuyện bên mâm cơm nóng hổi ngon lành. Cạn thêm một chén rượu, Thiên Vũ cáo từ vợ chồng Tống thúc, xách đồ nghề trở về thật nhanh. Thiên Vũ biết, mỗi lúc mình ra ngoài, Tuyết Lệ đều đứng ở cổng đợi y trở về, để mỗi lúc y bước qua cổng nhà đều nhìn thấy nụ cười ấm áp dịu dàng của nàng. Mỗi người đàn ông, đi khắp thế gian rồi, chẳng phải đều hy vọng có một nụ cười ấm áp như thế chờ đợi mình quay về, bước qua cảnh cổng ấy hay sao?

    Trời mùa đông tối rất sớm, lại thêm gió tuyết mịt mù, chẳng mấy chốc bầu trời đã chìm trong một màu đen u ám. Phố phường lên đèn rạng rỡ, những chiếc đèn lồng treo dọc phố phả ra thứ ánh sáng phơn phớt đỏ ấm áp vô cùng. Người đi trên phố cũng bị nhuộm đỏ bởi ánh đèn lung linh huyền ảo ấy, tựa như ai cũng đều mặc y phục đỏ vậy. Dừng lại trước cổng nhà, Tiêu Thiên Vũ bất giác ngẩng đầu, ngắm nhìn những bông hoa tuyết bay múa giữa trời, đột nhiên xuất hiện từ trong màn đêm thăm thẳm, rồi tan biến giữa sắc đỏ mênh mông.

    “A!”

    Tiêu Thiên Vũ giật mình, quay lại nhìn người vừa đụng phải y. Đó là một nữ lang có gương mặt tiều tụy tím tái, quấn mình trong một tấm áo choàng dày, nhưng dường như thân thể nàng vẫn run lên vì lạnh. Y phục đỏ thấp thoáng lay động sau lớp áo choàng. Nữ lang đứng đó, lặng lẽ nhìn Tiêu Thiên Vũ, trong đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm tựa như có những đốm lửa nhảy nhót chập chờn. Nàng nhìn y, dường như có ngàn vạn lời muốn nói, miệng mở ra nhưng lời lại tắc ứ ở cổ họng, cuối cùng lại chỉ có thể buông được hai tiếng nhẹ như gió thoảng:

    “Phi Hàn…”

    Tiếng nói của nàng tựa như tiếng hót của chú chim lạc bầy giữa mênh mông gió tuyết, bị những âm thanh của phố phường đè nát, chẳng hiểu có lọt được vào tai Thiên Vũ hay không. Nữ lang run rẩy bước lại gần Thiên Vũ, nước mắt bất chợt ào ào đổ xuống khiến y bối rối không biết phải làm sao. Nàng cất giọng thều thào, tựa như đã gần kiệt lực:

    “Phi Hàn… tìm chàng… thật khổ…”

    Nói chưa dứt, nàng đã gục vào ngực Thiên Vũ, bất tỉnh.

    o0o

    Đàn bà, thấy chồng mình nhìn người đàn bà khác đã có chút ghen tuông, đứng gần người đàn bà khác đã có đôi phần lo sợ. Còn nếu nhìn thấy chồng nàng bế một người đàn bà khác trong vòng tay, đứng tần ngần trước cửa, đàn bà hỡi, nàng sẽ cảm thấy trong lòng có tư vị ra sao? Có đau đớn đến sững sờ tê dại, chân nhấc không nổi, miệng nói không ra, lồng ngực thắt lại, trước mắt nhòa đi, có thấy đất dưới chân như sụp xuống, trời đất cuồng quay, chới với không thể nào đứng vững hay không?

    Tuyết Lệ lại thấy bình thản đến lạ lùng.

    Nàng vốn đã sớm biết ngày này sẽ đến. Nàng biết rằng người đàn bà ấy trước sau gì cũng sẽ tìm đến. Dẫu rằng nàng và Thiên Vũ đã trốn đến tận cùng phương Bắc lạnh lẽo đầy gió tuyết này rồi, cô ta vẫn cứ tìm thấy. Đêm hôm qua, cuộn mình trong vòng tay ấm áp của Thiên Vũ, nàng đã nghĩ rằng, lúc người đàn bà áo đỏ kia xuất hiện, mình hẳn sẽ thấy chua xót lắm, cay đắng lắm, bởi những ngày tháng qua, y đã trở thành một thói quen không thể bỏ được, hình bóng của y đã ăn vào sâu trong tim nàng. Ấy vậy mà bây giờ nàng thấy thật bình thản.

    Đến sớm cũng tốt. Cùng kết thúc tất cả đi. Để xem lần này, Đồng Tuyết Lệ tôi thua hay Hàn Phi Yên cô thua. Đồng Tuyết Lệ ngày hôm nay không còn là cô bé Đồng Tuyết Lệ ngây thơ ngày xưa, bị cô cướp mất người đàn ông yêu thương nhất. Nên nhớ, y hiện tại đang là của tôi, cô có bản lĩnh thì đến mà cướp y khỏi tay tôi đi.

    Tuyết Lệ mỉm cười bước tới đón chồng, dịu dàng hỏi:

    “Sao chàng về trễ vậy? Ai đây?”

    Tiêu Thiên Vũ lắc đầu, thanh minh:

    “Ta không biết. Ta lỡ đụng phải trước cổng, rồi đột nhiên nàng ta lăn ra ngất xỉu. Bí quá, ta phải đưa vào. Trời đêm tuyết lạnh như vậy, để người ta nằm bất tỉnh trước cổng nhà mình cũng không được. Nàng không giận ta chứ?”

    Tuyết Lệ phì cười, mắng yêu chồng:

    “Chàng để người ta nằm ngoài đường, thiếp mới giận đấy. Cứu người là quan trọng, có gì mà giận chàng chứ. Mau đưa nàng vào trong kẻo gió lạnh, để thiếp đi lấy nước ấm.”

    Thiên Vũ cẩn thận đặt nữ lang áo đỏ nằm xuống, lui lại bàn giao quyền xử lý cho Tuyết Lệ. Y đưa nữ lang vào, nhưng việc chăm sóc thì chỉ có Tuyết Lệ mới làm được. Gì chứ chăm người bệnh, nàng có lẽ là người giỏi nhất trên đời. Tuyết Lệ nhanh nhẹn cởi tấm áo choàng thấm đẫm nước tuyết lạnh, lấy một chiếc chăn bông đắp cho nữ lang, sau đó mới quay sang nói với Thiên Vũ:

    “Nàng bị lạnh và đói, kiệt sức nên hôn mê. Để thiếp xuống nấu canh gừng với chút đồ ăn cho nàng. Chàng xuống phụ thiếp chút.”

    Thiên Vũ thoáng lưỡng lự, nói:

    “Vào bếp ta cũng chẳng biết giúp gì, để ta ở đây trông chừng, nhỡ người ta có tỉnh lại còn giải thích, kẻo nàng hoảng sợ.”

    Tuyết Lệ cũng không nói gì thêm, để Tiêu Thiên Vũ ở lại trông chừng người hôn mê, một mình xuống bếp chuẩn bị canh gừng và cháo nóng. Nếu bây giờ nàng thêm vào trong canh một vài giọt thứ nước kỳ diệu của Độc Vương, có phải mọi chuyện sẽ kết thúc một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng hay không? Cô ta đang kiệt sức, võ công cao cường đến đâu cũng thành vô dụng, nàng muốn giết cô ta chẳng phải đơn giản lắm hay sao? Nhưng Tuyết Lệ có làm thế hay không?

    Không.

    Không bao giờ.

    Tuyết Lệ tuyệt đối không để cô ta có một cái chết nhẹ nhàng êm ái như vậy được. Nỗi đau mà nàng phải chịu đựng ngày xưa, nàng muốn bắt cô ta nếm trải trọn vẹn. Tuyết Lệ lựa những thứ đồ tươi nhất, thêm mấy vị thuốc bổ khí huyết, nấu một nồi cháo thật ngon, bồi bổ cho kẻ thù khắc cốt ghi tâm kia. Nàng muốn cô ta phải thật khỏe mạnh, thật tỉnh táo để cảm nhận rõ ràng từng nỗi đau mà nàng sắp mang đến.

    Tiêu Thiên Vũ hoàn toàn không hay biết cơn giông tố đang diễn ra trong lòng Tuyết Lệ, chỉ vô tư ngồi trông chừng người khách lạ vô tình ngất xỉu trước cổng nhà. Y thầm nghĩ, hẳn nàng ta mới từ xa tới, trông mặt chẳng thấy quen chút nào, giọng nói cũng không phải thổ âm vùng này, dường như là người phương Nam. Thiên Vũ nhớ lại ánh mắt phức tạp của nàng trước lúc ngất đi, tựa như một chú chim lạc bầy bay lang thang trong gió tuyết, vừa đói vừa lạnh, cô độc và sợ hãi, đột nhiên lại tìm thấy bầy của mình. Nàng còn gọi “Phi Hàn”, còn nói cái gì mà “tìm chàng thật khổ”. Có lẽ dưới ánh đèn mờ mờ, trông y có nét nào đó giống với người mà nàng tìm kiếm, hoặc trong lúc kiệt sức, thần trí mơ hồ, trong lòng chỉ tồn tại ý niệm về người tên Phi Hàn ấy nên mới gọi như thế. Nhìn đôi môi khô ráp đóng một lớp vảy trắng, gương mặt nứt nẻ thiếu sức sống, đôi mày nhíu chặt cả trong cơn mê sảng, Thiên Vũ biết nàng đã dầm mình trong gió tuyết rất lâu, chịu đói chịu lạnh vẫn chỉ một ý niệm đi tìm Phi Hàn của nàng. Thật là một cô gái đáng thương!

    Bất chợt, nữ lang giật mình mở choàng mắt ra, ngồi bật dậy. Dường như nàng vẫn chưa nhận thức được xung quanh, chỉ hốt hoảng kêu lên:

    “Phi Hàn… Phi Hàn…”

    Thiên Vũ thấy nữ lang tỉnh lại, trong lòng không khỏi thấy nhẹ nhõm như trút được tảng đá đè, vội nhỏm dậy bước tới bên nàng, nhẹ nhàng giải thích:

    “Cô nương, cô bị kiệt sức ngất xỉu trước cổng nhà tôi, bây giờ không sao rồi.”

    Nữ lang nhìn thấy Thiên Vũ, tựa như bao nhiêu đau đớn đều biến mất, nắm chặt lấy cánh tay của y, nói trong nước mắt:

    “Phi Hàn… cuối cùng cũng tìm thấy huynh rồi…”

    Thiên Vũ bất ngờ, muốn gỡ tay nàng ra nhưng nữ lang kiên quyết nắm chặt không buông, gương mặt tiều tụy ửng hồng trong niềm hạnh phúc ngập tràn, lắc đầu nói:

    “Muội không buông đâu… Muội không để huynh rời xa muội lần nữa đâu…”

    Thiên Vũ bối rối, không dám mạnh tay, lại sợ Tuyết Lệ trông thấy, vội vàng giải thích:

    “Cô nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Phi Hàn của cô đâu. Cô còn ốm, thần trí chưa tỉnh táo nên nhìn nhầm đấy thôi.”

    Nữ lang vẫn kiên quyết:

    “Dẫu huynh có hóa ra tro muội vẫn nhận ra. Phi Hàn, huynh đừng lừa muội. Muội tìm huynh khổ sở biết mấy, đừng lừa muội mà tội…”

    “Chàng không lừa cô đâu.”

    Tuyết Lệ mở cửa, bưng một chén canh gừng và một chén cháo nóng hổi bước vào phòng. Nàng mỉm cười đưa chén cháo đến trước mặt nữ lang, dịu giọng bảo:

    “Cô bị đói lả đi, ngất xỉu trước cổng nhà chúng tôi. Vừa may chồng tôi đi về trông thấy, mới đưa cô vào nhà. Cô ăn chút cháo cho lại sức, chuyện gì cũng để sau đi.”

    Nữ lang ngơ ngác:

    “Chồng cô?”

    Tuyết Lệ đặt chén cháo xuống trước mặt nữ lang, khoác vai chồng, mỉm cười tự hào nói:

    “Phải, đây là chồng tôi, họ Tiêu tên Thiên Vũ. Tôi họ Đồng, Đồng Tuyết Lệ!”

    Tiêu Thiên Vũ. Đồng Tuyết Lệ.

    Nữ lang bàng hoàng chấn động, toàn thân vô lực lại ngã xuống giường. Bây giờ nàng đã hiểu vì sao Phi Hàn không nhận ra nàng, vì sao y lại chối bỏ nàng rồi. Ánh mắt đầy vẻ đắc thắng của Đồng Tuyết Lệ chính là câu trả lời độc ác mà nàng vừa tìm ra.

    Đồng Tuyết Lệ.

    Đồng Tuyết Lệ.

    Cô hà tất phải làm như vậy với chúng tôi. Cũng đã năm năm rồi, chúng ta đều không thể ngờ mọi chuyện lại thành như vậy, càng không muốn kết cục lại thế này. Cô đã tìm được một người đàn ông khác yêu thương cô, chiều chuộng cô, cho cô cuộc sống tốt đẹp hơn gấp bội, hà cớ gì phải giữ khư khư chuyện cũ, để làm chuyện tổn thương chính mình như vậy…

    Phi Hàn.

    Phi Hàn.

    Huynh từng nói, dẫu muội bị gió tuyết cuốn bay đi đến chân trời góc biển, huynh cũng nhất định tìm ra. Bây giờ, muội phải làm sao để đưa huynh trở lại đây?

    Phi Hàn…

    Muội phải làm sao đây?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý cho Theo người hải giác thiên nhai tại đây
    Lần sửa cuối bởi Tiểu hài nhi, ngày 16-06-2014 lúc 20:59.
    Chelsea - Forever Love



  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Everest,Kim Ngân Hoa,Miên Lý Tàng Châm,phongvuthanhtrieu,stinkbug9999,Tiếu hồng trần,Tiếu Đông Phong,
  7. #4
    Tiểu hài nhi's Avatar
    Tiểu hài nhi Đang Ngoại tuyến Tiểu hài nhi ngoan ngoãn
    Cỏ non
    Thông Ngữ cao nhân
    Ngày tham gia
    May 2010
    Đang ở
    Stamford Bridge
    Bài viết
    2,340
    Xu
    25,854

    Mặc định

    Chương 3: Lời hứa





    Ngoài trời tuyết lại rơi dày, gió vi vút lướt qua cửa sổ. Tuyết Lệ cuộn mình trong chăn, rúc vào trong lòng Thiên Vũ để lấy hơi ấm, khóe miệng không giấu được nụ cười thỏa mãn. Cứ nghĩ tới gương mặt bàng hoàng thảng thốt, đau đớn vạn phần của Hàn Phi Yên, nàng lại cảm thấy khoan khoái vô cùng. Cuối cùng cô cũng biết đau phải không? Vạn nẻo tìm chàng, chịu biết bao đắng cay khổ sở, đến lúc gặp được chàng thì chàng không còn nhận ra cô, cũng không thuộc về cô nữa, cảm giác ra sao? Bây giờ cô cảm nhận được rồi đúng không? Đó mới chỉ là một phần nhỏ của nỗi đau xé tim mà năm xưa cô tặng cho tôi thôi.

    Hàn Phi Yên, đêm nay cô hãy cứ nằm đó mà thưởng thức đòn đánh đầu tiên của tôi nhé. Không cần vội, cứ từ từ mà tận hưởng, tôi chuẩn bị cho cô nhiều thứ còn công phu hơn xa. Rồi cô sẽ hiểu cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại là thế nào. Cô sẽ hiểu được cảm giác của người đàn bà bị cướp đi người yêu thương nhất ra sao. Sẽ nhanh thôi, cô sẽ được nếm trải hết không thiếu gì. Đồng Tuyết Lệ tôi hứa với cô như vậy.

    Tiêu Thiên Vũ thấy vợ im lặng không nói gì, cũng không vòng tay ôm mình như mọi khi, nghĩ rằng nàng đang giận vì y mang một người đàn bà lạ về nhà. Y cũng có cảm giác có lỗi với Tuyết Lệ, nhưng không biết phải giải thích với nàng sao. Im lặng mất một lúc lâu, sau cùng Thiên Vũ hôn nhẹ lên tóc vợ, thấp giọng thủ thỉ:

    “Tuyết Lệ, nàng đang giận ta có phải không? Ta xin lỗi, chỉ là không đành lòng bỏ mặc người ta nằm bất tỉnh trước cửa nhà mình thôi mà.”

    Tuyết Lệ kéo mình khỏi dòng suy nghĩ miên man và cảm giác khoan khoái của người chiến thắng, cắn nhẹ lên ngực Thiên Vũ một cái, làm ra vẻ thờ ơ đáp:

    “Thiếp đâu có giận chuyện đó, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà. Thiếp vì thế mà giận chàng thì hóa ra thất đức quá rồi. Chàng nghĩ vợ chàng có thế thôi à?”

    “Vậy thì nàng giận ta vì điều gì vậy? Ta làm sai cái gì à? Mau nói cho ta nghe đi, để ta còn sửa sai chứ.”

    Tuyết Lệ hứ một tiếng, nhấm nhẳng:

    “Chàng có làm gì sai đâu.”

    “Vậy sao nàng có vẻ không vui vậy?”

    Tuyết Lệ đấm nhẹ vào ngực chồng một cái, dằn dỗi:

    “Ánh mắt chàng nhìn nàng ta vừa thương xót, vừa quan tâm, cứ như thể người yêu không bằng vậy.”

    Thì ra nàng đang ghen đấy. Thiên Vũ bật cười, trong lòng thấy thật ngọt ngào, siết nhẹ nàng vào lòng, mắng yêu:

    “Ngốc này, ta chỉ thấy tội nghiệp nàng ta, vất vả bôn ba trong gió tuyết đi tìm người, đến nỗi đói lả đi trước cửa nhà chúng ta. Thật đáng thương! Ta đâu có ý gì khác với nàng ta đâu, nàng đừng có nghĩ xấu về chồng của nàng vậy chứ.”

    Tuyết Lệ nhỏm đầu dậy nhìn chồng, hờn mát:

    “Nhưng nàng đẹp như vậy, đến thiếp còn thấy động lòng. Nàng ta lại còn kiên quyết nắm tay chàng sống chết không buông, ra chiều yêu thương tha thiết, chàng không thấy động lòng chút nào sao?”

    Thiên Vũ thở dài, điểm nhẹ một cái trên trán nàng, mắng:

    “Hóa ra nàng nghĩ chồng nàng là thứ đàn ông đào hoa lăng nhăng như vậy đấy. Thật là thất vọng quá mà! Nàng phải biết rằng trong lòng ta, vĩnh viễn không có ai có thể so sánh với nàng được, hiểu chưa? Thực sự ta chỉ thấy tội nghiệp nàng ta thôi, hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác cả. Nàng phải tin tưởng chồng nàng chứ.”

    Tuyết Lệ chu môi, nói:

    “Vậy chàng thề đi. Chàng thề là sẽ không thích, không yêu cô ta đi.”

    “Ta thề.” Thiên Vũ nghiêm giọng thề.

    “Thề làm sao?”

    “Thề cả đời này chỉ yêu mỗi mình nàng, tuyệt đối không nhìn đến người đàn bà khác. Được chưa nào?”

    “Vậy còn nghe được. Nhưng mà lần sau cấm được nhìn nàng ta kiểu đấy, nhớ chưa!”

    Tuyết Lệ lại hung hăng cắn cho Thiên Vũ một cái, vòng tay qua ôm chặt lấy chồng. Thiên Vũ hôn nhẹ lên vầng trán Tuyết Lệ, dịu dàng siết chặt người vợ yêu thương của mình trong vòng tay vững chãi. Tuyết Lệ ngẩng đầu, nghịch ngợm cắn nhẹ lên vành môi Thiên Vũ, bàn tay mềm mại luồn qua lớp áo, đặt hờ lên vòm ngực rắn chắc của y. Nàng đã sẵn sàng để đưa Hàn Phi Yên lên cung bậc đau đớn tiếp theo.

    Nàng áp chặt hai cánh môi mềm thơm ngát của mình lên đôi môi dày ấm áp của Thiên Vũ, chậm rãi mân mê, chậm rãi nhấm nháp hương vị ngọt ngào của chiến thắng đầu tiên. Bàn tay nhẹ nhàng vòng qua cổ, những ngón tay thon hung hăng luồn vào mớ tóc dày của Thiên Vũ, kéo y áp sát thân hình nàng. Thiên Vũ đưa hai bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, vuốt ve tấm lưng thon mịn màng như nhung, say mê thưởng thức mùi hương và thân thể ngọc ngà của Tuyết Lệ.

    Trong đêm gió tuyết mịt mù, có hai chiếc bóng chập chờn lay động, dập dềnh lên xuống như con thuyền trong đêm bão tố cuồng phong. Chiếc thuyền con bé nhỏ run rẩy chao đảo ngả nghiêng trước những đợt sóng xô tới tấp, rồi cam chịu vỡ tan trước sóng gió hung bạo, chìm vào mặt nước mênh mông, để cuối cùng chỉ còn lại bóng tối vô biên.

    Tuyết Lệ yêu kiều kêu nhỏ mấy tiếng, tràn đầy vẻ thỏa mãn đến tột đỉnh, không chỉ là khoái cảm đê mê của xác thịt mà còn là cảm giác chiến thắng, bởi nàng biết những âm thanh của cơn mây đảo mưa điên sẽ giáng thẳng vào trong tâm khảm của Hàn Phi Yên, khiến cô ta đau đớn muốn chết đi sống lại. Nàng mãn nguyễn tựa đầu lên ngực Thiên Vũ, để dư âm của niềm vui thắng trận đưa mình chìm dần vào giấc ngủ cùng với nụ cười không tắt trên môi.

    Ở phòng bên kia, mỗi một tiếng thở gấp gáp mạnh mẽ của Tiêu Thiên Vũ vang lên là một nhát búa giáng xuống lồng ngực Hàn Phi Yên, mỗi tiếng kêu yêu kiều trong cơn khoái lạc cực điểm của Đồng Tuyết Lệ là một nhát kiếm đâm vào tim nàng đau buốt. Nàng dùng hết sức bịt chặt hai tai lại, nhưng những âm thanh tàn nhẫn ấy vẫn xuyên vào tận sâu trong tâm trí nàng, cứa lên trái tim nàng hàng trăm ngàn vết tươm máu.

    Đến lúc này Hàn Phi Yên mới phát hiện ra rằng, võ công cao cường rốt cuộc cũng không giúp nàng mạnh hơn, bởi Tuyết Hoa kiếm tuy có thể dựng một bức tường kiếm khí nghiêm mật đến một giọt nước cũng không lọt, nhưng lại không thể cản thứ âm thanh độc ác của cuộc ái ân giữa Đồng Tuyết Lệ và người đàn ông nàng yêu thương làm tổn thương chính mình, càng không thể ngăn những mũi kiếm sắc lạnh kia đâm xuyên vào tim nàng, buốt nhói, đau đớn khôn cùng. Sau cùng, dẫu mang một thân kiếm thuật thần thông nhưng nàng vẫn mang đầy thương tích, bại trận thê thảm.

    Đồng Tuyết Lệ ơi Đồng Tuyết Lệ.

    Vết thương ngày xưa mà cô phải chịu, cũng đau đớn thế này phải không? Để báo thù cho việc mất đi Tiêu Thiên Vũ, để bắt tôi nếm trải nỗi đau năm xưa cô gánh chịu, cô đã phải đánh đổi những gì? Rốt cuộc rồi cô có thấy hạnh phúc hay không?

    Không có Tiêu Thiên Vũ, Tiếu Đông Phong cũng yêu thương cô biết bao nhiêu, trân trọng cô biết bao nhiêu. Giả như ngày ấy người rơi xuống vực cùng Tiếu Đông Phong không phải là Phi Hàn mà là tôi, liệu bây giờ cô có thấy hài lòng mãn ý hay không? Có tiếc xót khóc thương cho một người đàn ông yêu cô tha thiết, nguyện hy sinh tính mạng để làm cô vui hay không? Đến cuối cùng câu chuyện, tôi sẽ không hận cô đâu, bởi vì khi xưa tôi là người có lỗi. Nhưng liệu cô có tha thứ được cho chính bản thân mình hay không?

    Cô một lòng yêu đại sư huynh Tiêu Thiên Vũ, giá nào cũng chấp nhận để báo thù, vậy ở bên cạnh Phi Hàn có thấy gượng ép hay không? Hay…

    …Hay cô vẫn tự lừa dối chính mình rằng huynh ấy là người đàn ông của cô, vẫn dành cho huynh ấy tình yêu ngày xưa Đồng Tuyết Lệ trao cho Tiêu Thiên Vũ?

    Nếu không có tôi, cô có cùng huynh ấy… bình yên đi hết kiếp này hay không?...

    Phi Hàn.

    Phi Hàn.

    Không có muội, huynh có hạnh phúc được hay không?

    Phi Hàn.

    Phi Hàn…

    o0o

    Thiên Vũ giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mơ kỳ quái. Y ngơ ngác nhìn quanh, cảm giác như những hình ảnh trong mơ vẫn còn hiển hiện trước mặt. Ngoài trời gió tuyết vẫn rít gào thê thiết. Tuyết Lệ đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.

    Y nằm im lắng nghe tiếng gió quất vào mái ngói khô khốc. Dường như trong bão tuyết mịt mù, có một cánh chim lẻ loi yếu ớt, run rẩy đập cánh rời khỏi bầy. Từng bông tuyết xốp quất túi bụi vào đầu nó, gió thổi bạt đôi cánh bé nhỏ, ném chú chim cô độc đáng thương vào giữa vùng bão tố của đêm đen thăm thẳm. Tiếng kêu bi thương đến tội nghiệp rơi xuống, lạc lõng giữa trời đêm lạnh lẽo, thê lương đến khôn cùng.

    Tựa như trong giấc mơ vừa qua, đóa hồng mai rực rỡ đầy kiêu hãnh nở trên cao trong vườn mai phía thành đông đột nhiên lìa cành, theo gió tuyết thổi bay xa khỏi tầm tay Thiên Vũ. Y cố gắng chạy theo, chạy mãi, nhưng đóa mai ấy cứ xa dần, xa dần rồi rời khỏi tầm mắt của Thiên Vũ. Y đau đớn hốt hoảng đi tìm, nhưng giữa mịt mù gió tuyết, chỉ nghe một tiếng chim lẻ bầy kêu lên thảng thốt, thê lương.

    Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm thơm dịu của vợ, Thiên Vũ cố đẩy giấc mơ kỳ quái ra khỏi đầu óc, ép mình vào giấc ngủ bình yên bên người đàn bà y yêu thương.

    Sáng hôm sau, Thiên Vũ và Tuyết Lệ phát hiện nữ lang áo đỏ đã rời đi từ lúc nào. Trên bàn còn để lại một bức thư, rất ngắn gọn, rất rõ ràng.

    “Đa tạ. Cáo từ. Bảo trọng.”

    Phía dưới có vẽ một cành mai khẳng khiu gầy guộc, có độc nhất một đóa hồng mai xòe bung cánh đỏ tươi kiêu hãnh, nổi bật trên tuyết trắng mênh mông. Những cánh mai mỏng manh dường như còn đang run rẩy trên tay Thiên Vũ theo mỗi cơn gió thổi qua.

    Tuyết Lệ nhìn ra khoảng trời trắng xóa tuyết rơi, gương mặt đượm vẻ thương xót, than nhẹ:

    “Không biết nàng đi đâu, người còn yếu mà trời thì gió rét. Ngày mai là Nguyên Đán rồi, không biết nàng có kịp gặp được người yêu thương trong ngày năm mới hay không.”

    Thiên Vũ cũng bước ra khỏi phòng, lặng lẽ nhìn gốc mai già sớm nay mới nhú một nụ hoa đỏ thắm, như một đốm lửa bé nhỏ đẹp đẽ giữa trời tuyết tung bay. Rất lâu sau, y mới nói:

    “Hy vọng nàng sẽ tìm thấy Phi Hàn.”

    Tuyết Lệ len lén nhìn ánh mắt nhiều cảm xúc phức tạp của Thiên Vũ, dợm hỏi:

    “Chàng lo lắng cho nàng ta, hay tiếc nuối vậy?”

    Thiên Vũ kéo Tuyết Lệ lại gần, siết nàng trong vòng ta, nhẹ giọng đáp:

    “Nàng chỉ là một người có duyên lướt qua cuộc đời chúng ta thôi, có gì mà lo lắng với nuối tiếc. Ta đã hứa với nàng rồi mà, ngoài nàng ra, Tiêu Thiên Vũ ta tuyệt đối không nhìn tới một người đàn bà nào khác.”

    Tuyết Lệ dụi đầu vào ngực Thiên Vũ, im lặng không nói gì.

    Ngoài trời hoa tuyết vẫn rơi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý cho Theo người hải giác thiên nhai tại đây
    Chelsea - Forever Love



  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Everest,Kim Ngân Hoa,Miên Lý Tàng Châm,phongvuthanhtrieu,Tiếu hồng trần,Tiếu Đông Phong,
  9. #5
    Tiểu hài nhi's Avatar
    Tiểu hài nhi Đang Ngoại tuyến Tiểu hài nhi ngoan ngoãn
    Cỏ non
    Thông Ngữ cao nhân
    Ngày tham gia
    May 2010
    Đang ở
    Stamford Bridge
    Bài viết
    2,340
    Xu
    25,854

    Mặc định

    Chương 4: Quán rượu hoa mai





    Năm mới rốt cuộc đã đến.

    Những câu chuyện của hôm qua giờ chỉ như những mẩu xác pháo đỏ thẫm, bay rợp trời lẫn trong tuyết trắng cuối mùa, bị gió thổi về những tháng ngày xưa cũ. Có chút thổn thức rung động mơ hồ nào đó xen vào trong ký ức, cũng tan theo những bông tuyết xốp mềm, chẳng còn vết tích.

    Qua một đêm, cội mai già trước sân đột nhiên bung hoa đầy cành, xòe những phiến tròn mong manh đỏ rực, ngạo nghễ vươn lên mặc gió lạnh. Sớm nay, Tuyết Lệ nhìn hoa mai nở rộ, tinh thần cũng rất tốt, bèn nhắc lại chuyện Thiên Vũ muốn nàng nhảy múa dưới hoa mai hồi năm ngoái. Thiên Vũ liền đòi Tuyết Lệ sớm thực hiện lời hứa của mình.

    Tuyết Lệ đột nhiên cũng cảm thấy hào hứng, bèn lục tìm một bộ y phục màu đỏ, mặc thử để ngày mai múa cho Thiên Vũ xem. Nàng có rất nhiều xiêm y màu đỏ, nhưng thử bộ nào cũng đều không vừa ý. Sau cùng, nàng lôi dưới đáy hòm lên một chiếc váy bằng khinh sa và lụa đỏ tươi đẹp tuyệt, có đính những hạt châu xinh xắn, kết thành hình hoa tuyết. Bàn tay chạm nhẹ vào lớp vải mềm mại mỏng manh, chợt nghe những ký ức cũ ùa về, có chút ngọt ngào, có chút chua xót, chỉ là không còn đau đớn như trước. Có lẽ lâu quá rồi, trải qua quá nhiều chuyện, dẫu rằng hình bóng Tiêu Thiên Vũ của ngày xưa vẫn luôn ở trong tâm trí nàng, nhưng nỗi đau theo tháng năm đã thành bình thản. Rốt cuộc chuyện cũ thì vẫn khắc cốt ghi tâm, nhưng cảm xúc cứ dần dần phai nhạt.

    Năm ấy, Đồng Tuyết Lệ còn là một thiếu nữ thuần khiết ngây thơ, chưa nhuốm một hạt bụi trần, không biết gì đến những ân oán thị phi, minh tranh ám đấu, những mưa máu gió tanh đầy rẫy của chốn giang hồ, say sưa trong tình yêu đẹp đẽ đầu đời với đại sư huynh Phong thần kiếm khách Tiêu Thiên Vũ tiếng tăm lừng lẫy. Sinh nhật mười sáu tuổi, hắn ngày đêm ruổi ngựa đến Tô Châu, mua bằng được thứ lụa tốt nhất, thuê người thợ giỏi nhất may cho nàng một bộ xiêm y màu đỏ, dùng trân châu kết hình hoa tuyết, lấp lánh như những giọt lệ ấm áp của giai nhân. Dưới cội mai nở đầy hoa đỏ, thiếu nữ Tuyết Lệ xinh đẹp lộng lẫy trong xiêm y rực rỡ, nhảy múa theo tiếng tiêu của tình lang, thầm thề nguyện trọn đời này sẽ chỉ nhảy múa cho mình hắn xem mà thôi.

    Ngày đi lên Thiên Sơn dự cuộc luận kiếm thường niên, hắn hứa với Tuyết Lệ rằng sẽ mang phần thưởng cho người chiến thắng là đóa Tuyết Liên ngàn năm trân quý về tặng nàng làm quà sinh nhật lần thứ mười tám. Lúc nghe tin hắn chiến thắng, nàng vừa hạnh phúc vừa tự hào, cũng chẳng nhớ gì Tuyết Liên, chỉ háo hức chờ mong ngày hắn trở về.

    Nhưng nàng chờ mãi, chờ mãi, chờ qua sinh nhật mười tám tuổi, Tiêu Thiên Vũ vẫn chưa về.

    Nàng lại đợi, đợi đến sinh nhật hai mươi tuổi, Tiêu Thiên Vũ vẫn không thấy bóng dáng. Cho đến lúc ấy, nàng mới hiểu rằng Tiêu Thiên Vũ không trở về bên nàng nữa.

    Ngày sinh nhật hai mươi tuổi ấy cũng là ngày Đồng Tuyết Lệ chính thức bước chân vào giang hồ, xông pha tắm gió gội sương để tìm kiếm người đàn ông nàng yêu thương. Chỉ đáng tiếc, Tuyết Lệ không bao giờ tìm thấy đại sư huynh Tiêu Thiên Vũ thổi tiêu cho nàng nhảy múa khi xưa nữa, chỉ có một người đàn ông mang gương mặt giống hắn mà thôi.

    Bây giờ dù ở cạnh người đàn ông mang gương mặt Tiêu Thiên Vũ ấy, nhưng những cảm xúc khi xưa nàng đã có cùng Tiêu Thiên Vũ lại không còn nữa, tất cả chỉ còn là một vở kịch hạnh phúc yêu thương tạm bợ để giúp nàng báo thù Hàn Phi Yên mà thôi.

    Tuyết Lệ lặng lẽ xếp chiếc váy trở lại đáy hòm, nàng biết mình chẳng bao giờ có thể mặc nó để nhảy múa thêm một lần nào nữa. Bởi lẽ, thiếu nữ Đồng Tuyết Lệ nhảy múa dưới hoa mai ngày xưa cũng đã chết theo tình yêu của nàng.

    Thiên Vũ.

    Thiên Vũ.

    “Muội không bao giờ có thể nhảy múa cho huynh xem nữa rồi!”

    Nàng buột miệng than nhẹ một tiếng, bất chợt gục đầu xuống bật khóc. Những giọt nước mắt lấp lánh như trân châu đính trên lụa đỏ, thánh thót không thôi. Rốt cuộc nàng có còn nghe thổn thức, nghe đau nhói trong tim mỗi khi nhớ về đêm ấy, trong sáng lung linh huyền ảo của mười sáu ngọn hồng đăng, dưới gốc mai nở đầy hoa tươi thắm, nàng say sưa nhảy múa, hòa theo nhịp điệu của tình yêu trong tiếng tiêu của đại sư huynh, cùng hắn thề non hẹn biển…

    Ngoài trời tuyết lại rơi, thả xuống màn đêm những bông tuyết dự trữ cuối cùng của mùa đông này. Gió rất nhẹ, nên những đốm hoa tuyết xốp mềm trắng xóa ấy cứ chậm rãi bay múa, chập chờn vấn vít quanh những đóa mai đang rung rinh nhè nhẹ.

    Chỉ ít hôm nữa hết Đại Hàn, qua Lập Xuân thì trời sẽ ấm dần lên nhanh chóng, cho nên Tống thúc rủ Thiên Vũ cùng mấy ông chồng rảnh rỗi gần nhà ra quán rượu nhỏ góc thành của Mai bá uống rượu. Nói là quán rượu cho oai chứ thực ra chỉ là một tấm bạt lớn căng lên, dưới kê dăm cái bàn thêm mấy cái ghế bằng tre, vậy là thành quán rượu. Tấm bạt ấy được chăn bởi ba cái cọc dựng lỏng lẻo, một góc còn lại giằng qua gốc mai già cằn cỗi xấu xí nhưng đến mùa xuân lại trổ hoa rất đẹp, nên mọi người thường gọi là quán rượu hoa mai, nghe thì hay nhưng thực chất nó tồi tàn đến đáng thương. Được cái, rượu của Mai bá uống rất được, mồi nhắm cũng rất ngon, giá cả dễ chịu, chủ quán lại nói chuyện rất có duyên, thỉnh thoảng thiếu tiền ghi nợ cũng không thấy phật ý, cho nên những người lao động bình thường không đủ tiền vào lầu cao gác rộng đều đến ủng hộ Mai bá. Quán rượu nhỏ góc thành này lúc nào cũng đông khách, nhất là hôm nay thì hầu như không còn chỗ trống.

    Vì là năm mới, nên mọi người đều đặc biệt vui vẻ, uống cũng nhiều hơn mọi lần, nhất là khi nghe Mai bá tuyên bố sẽ giảm giá cho cuộc nhậu ngày hôm nay. Thiên Vũ đã uống hết hai vò rượu, làm Tống thúc và tiểu Lý đều trố mắt kinh ngạc, không hiểu anh chàng tiểu Vũ trầm lặng hôm nay ăn phải thứ gì mà tửu lượng tự nhiên cao đến thế. Tiêu Thiên Vũ cũng không biết vì sao đột nhiên mình lại muốn uống nhiều như vậy, chỉ cảm thấy như thể trái tim y đang thảng thốt ngơ ngác, như thể một miền ký ức xa xôi mơ hồ vừa vụn vỡ thành muôn ngàn mảnh nhỏ, len qua từng kẽ ngón tay Thiên Vũ, để trôi vào khoảng tối vô tận của lãng quên. Y hoàn toàn không hiểu được, chỉ cảm thấy trong lòng mất mát, không cách nào ngăn được một nỗi buồn không tên len lỏi vào từng mạch máu, chạy dần về tim, đau âm ỉ trong lồng ngực. Y cũng không biết phải làm gì, cứ lặng lẽ uống rượu, mong gạt bỏ được những u uất không lời ra khỏi đầu.

    Tống thúc dường như cũng cảm nhận được trong lòng Thiên Vũ có tâm sự, quan tâm hỏi:

    “Tiểu Vũ, có tâm sự gì sao?”

    Thiên Vũ gượng cười, im lặng lắc đầu. Thực ra không phải y muốn giấu, chỉ là không biết phải nói gì, vì cơn đau âm ỉ trong lồng ngực ấy, chính Thiên Vũ cũng không biết hình dạng nó ra sao.

    Mọi người cũng ngừng uống rượu, ra vẻ lo lắng nhìn Thiên Vũ. Tống thúc vỗ vai y, thấp giọng khuyên bảo:

    “Tiểu Vũ à, có chuyện gì đừng để trong lòng, nói ra cho thoải mái, mà mọi người cũng biết để giúp cậu. Đàn ông có thể có những chuyện giấu thê tử, chứ không có chuyện gì là không thể nói cùng bằng hữu.”

    Thiên Vũ lại mỉm cười đầy vẻ gượng gạo, ánh mắt biết ơn nhìn mấy ông hàng xóm, nhưng rốt cuộc vẫn không biết nói gì. Đại Kha mặt bừng bừng chính khí, giọng đầy hiệp nghĩa nói với Thiên Vũ:

    “Chú có tâm sự gì thì cứ nói ra đi, huynh đệ chúng ta tuy đều nghèo cả, nhưng dù thế nào đi nữa cũng nhất định giúp chú tận lực. Nói đi, cho dù phải trộm tiền vợ cho chú được một lần gặp hoa khôi Đinh Tú Hoa của Xướng Hoan lầu chúng ta cũng không tiếc thân mình mà xông pha vào hang cọp.”

    Thực ra đa số đàn ông đều như nhau. Có một câu chuyện vui kể rằng, có anh chàng nọ đi từ chiều đến sáng sớm mới về, cô vợ đi hỏi mấy anh bạn của chồng, thì anh nào cũng nhận là đêm qua mình uống rượu cùng chồng của nàng, mãi sáng nay mới tan hội. Mấy ông hàng xóm này của Tiêu Thiên Vũ cũng là loại bằng hữu cùng chung hoạn nạn như vậy.

    Mai bá đi ngang, tiện tay gõ đầu Đại Kha, quát lớn:

    “Thằng chó này, suốt đời không sủa được cái gì tử tế cả.”

    Đại Kha ôm đầu, oan ức kêu lên:

    “Ta nói thật lòng mà. Lão…”

    Đột nhiên, Đại Kha im bặt, mắt mở trừng trừng nhìn lên, nơi có một thân ảnh nhỏ bé yêu kiều vừa bước ra khỏi vùng đêm tối. Một nữ lang vận y phục đỏ thẫm, dung nhan kiều mỵ, tóc đen mềm mại phất phơ trong gió, dưới ánh đèn đêm mờ mờ lại có một vẻ đẹp huyền ảo, như có như không, như hư như thực, tựa như vừa bước ra từ trong mộng huyễn đang tiến lại phía quán rượu. Nàng nhìn vẻ mặt của Đại Kha, bất chợt nở một nụ cười duyên dáng, có chút e thẹn ngại ngùng, khiến tim hắn muốn ngừng đập.

    Nữ lang vận hồng y tiến đến bên bàn của họ, cất giọng ngọt như cam thảo:

    “Tôi có thể ngồi cùng các vị hay không?”

    Đại Kha cứ há hốc mồm mà không biết phản ứng thế nào. Tống thúc lớn tuổi, kinh nghiệm ứng phó tình huống cũng phong phú hơn hết thảy, nheo mắt nhìn nữ lang, nghi ngờ hỏi:

    “Lão già này vô phép xin được hỏi lý do nào mà một đại mỹ nhân xinh đẹp như cô lại đột nhiên có nhã hứng muốn ngồi chung bàn với đám đàn ông nghèo hèn bẩn thỉu này vậy?”

    Nữ lang mỉm cười, trỏ Đại Kha, vui vẻ nói:

    “Tôi vừa đi tới đây, anh ta liền nhìn tôi không chớp mắt. Lâu lắm rồi không có ai nhìn tôi như vậy, tôi thấy trong lòng rất cao hứng, muốn ngồi cạnh anh ta. Dẫu sao thì tôi cũng đến đây một mình, rượu ngon ngàn chén không có bằng hữu thì cũng chẳng hơn gì nước lã.”

    “Tống lão vẫn chưa buông tha, nói tiếp:

    “Đám phàm phu chúng tôi nào có diễm phúc được làm bằng hữu với đại mỹ nhân sao?”

    Nữ lang thoáng ưu tư, ánh mắt gợn một nét buồn sâu kín, u uẩn nói:

    “Vậy là các vị không bằng lòng kết bằng hữu với tôi ư?”

    Đại Kha không để Tống thúc kịp mở miệng, vội vàng nói ngay:

    “Bằng lòng. Bằng lòng chứ. Bằng lòng muốn chết đi được đó mà.”

    Vừa nói, hắn vừa kéo ghế mới nữ lang ngồi, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt xinh đẹp đầy vẻ biết ơn của nàng. Hắn kêu Mai bá lấy thêm một cái chén, rót rượu một vòng, nâng chén lên hân hoan nói:

    “Mọi người cùng cạn chén mừng bằng hữu mới của chúng ta nào!”

    Nữ lang cũng nâng chén uống cạn một hơi, cao giọng nói:

    “Hay lắm! Hôm nay tôi được kết bằng hữu với các vị, đúng là một chuyện sảng khoái. Tôi họ Hàn, các vị cứ gọi là tiểu Hàn. Nào, tiểu Hàn xin kính các vị một chén, mừng duyên gặp gỡ.”

    Nàng nói xong, tự rót cho mình một chén đầy, ngửa cổ uống cạn, trong cái yêu kiều thanh tú lại có nét phóng khoáng hào sảng của bậc nam nhi hiệp khách. Tống thúc cũng dẹp bỏ nghi kỵ, tự tay rót mời tiểu Hàn một chén, có chút khách khí nói:

    “Đâu thể gọi một cách suồng sã như vậy được! Chúng tôi không gọi cô là Hàn đại mỹ nhân đã là thất lễ rồi. Coi như cô chịu ủy khuất để đám phàm phu này gọi là Hàn cô nương vậy, không biết có được không.”

    Tiểu Hàn bật cười, đáp ngay:

    “Tiểu Hàn, Hàn đại mỹ nhân, Hàn cô nương hay Hàn xú nương, Hàn phân chó cũng không có gì khác. Các vị đã là bằng hữu của tôi, gọi gì tôi cũng chịu hết. Kỳ thực, cái tên chỉ là để người ta nhận ra nhau, tôi biết các vị, các vị biết tôi, vậy thì gọi gì chẳng như nhau, câu nệ làm gì.”

    Nói xong, nàng nâng chén lên uống một hơi cạn sạch, dằn mạnh xuống bàn đánh cạch một cái đầy sảng khoái làm mọi người không kìm được phải bật tiếng khen hay. Ai nấy đều hào hứng về người bạn mới, câu chuyện về tâm sự giấu kín của Thiên Vũ cũng đã bị quên lãng từ lúc nào không hay, rộn ràng cười nói, vui vẻ vô cùng.

    Chỉ có Thiên Vũ là không nói năng gì, lặng thinh nhìn tiểu Hàn với một ánh mắt vô cùng phức tạp. Từ lúc tiểu Hàn xuất hiện, thứ cảm xúc không tên đau đáu âm ỉ trong lồng ngực y bỗng nhiên bùng lên dữ dội, như một ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt khiến cho y cảm thấy khổ sở vô cùng. Hình ảnh nàng xơ xác tiều tụy ngã gục trong lòng y, hình ảnh nàng nắm chặt lấy tay y, nước mắt tuôn trào, đóa hồng mai lẻ loi run rẩy trên trang giấy để lại cứ chầm chậm lướt qua trong tâm trí Thiên Vũ, tựa như những mảnh ký ức đậm sâu của ngày nào xa xôi lắm.

    Gặp lại nàng, trong lòng y chợt thấy nhẹ nhõm, như thể vừa gạt bỏ được một tảng đá đè nặng, cảm thấy hân hoan vô cùng. Song khi nhận ra mình đang vui mừng vì sự trở lại của nàng, Thiên Vũ lại cảm thấy có lỗi với Tuyết Lệ. Mới mấy hôm trước thôi, y còn thề rằng trọn đời này không nhìn tới một người đàn bà nào khác, vậy mà giờ đây hình ảnh của tiểu Hàn đang từ từ len vào từng mạch máu, vương vấn trong tim, y cố đẩy ra nhưng vô lực.

    Muôn vàn suy nghĩ giằng xé trong lòng khiến Thiên Vũ khổ sở vô cùng, khóe miệng run run muốn nhếch lên những cảm giác tội lỗi lại bừng lên khiến y chẳng thể nào cười được, rốt cuộc đành im lặng uống rượu.

    Cội mai già im lìm lặng lẽ, hoa tuyết vương đầy trên những cành khẳng khiu đơm đầy hoa đỏ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý cho Theo người hải giác thiên nhai tại đây
    Chelsea - Forever Love


    ---QC---


  10. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Everest,Kim Ngân Hoa,Miên Lý Tàng Châm,phongvuthanhtrieu,Tiếu hồng trần,Tiếu Đông Phong,
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status