TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 9 của 9

Chủ đề: [Huyền Huyễn] Một giấc hồng trần - Hoàn thành

  1. #6
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Một giấc hồng trần
    Thể loại: Huyền huyễn
    Tác giả: Tiếu hồng trần

    ---
    Chương 5
    Riêng tặng chương này cho Tiểu Hài Nhi


    Mời mọi người góp ý cho Một giấc hồng trần ở đây.




    “Phụ thân. Mẫu thân. Hài nhi thật sự mệt quá!”

    “Đã vạn năm rồi, con luôn bước từng bước trên con đường này, kiên định, cố chấp. Con chưa giây phút nào quên hình ảnh của cha mẹ trước lúc chết. Đau đớn của cha, tuyệt vọng của mẹ. Nhưng giờ đây, hình như con không còn đủ dũng khí để bước tiếp nữa.”


    Đông Quân quỳ trước Băng Phách động, dáng vẻ đau thương. Đây cũng chính là Long huyệt nơi chôn thân của cha mẹ y, Băng phách động nằm sâu trong lòng Bách Linh đảo, xung quanh được trồng đầy hoa mai. Loài hoa mà mẫu thân y rất ưa thích. Cũng chính y tự tay trồng từng gốc mai nơi đây, mỗi năm một gốc. Mới đó mà đã hơn hai vạn gốc rồi, cội già nhất cũng hơn hai vạn tuổi, đau thương của y, chắc cũng già cằn cỗi như nó.

    “Phụ thân. Mẫu thân. Hài nhi bất hiếu, nhưng xin cho con dừng lại ở đây thôi. Thượng thần Phượng Minh đã vĩnh viễn biến mất cùng trận chiến với Ma giới năm xưa, chính tay con đã khiến nàng hôi phi yên diệt. Còn thượng thần Đông Hạo, từ sau trận chiến năm xưa, không ai biết hắn ở đâu, còn sống hay đã chết. Đến con trai của hắn cũng vô phương tìm ra hắn. Nhưng, Phượng Nghi, Phượng Nghi của con, nàng ấy cũng đã nhảy khỏi điện Diệt Linh rồi.” Nước mắt Đông Quân thấm ướt ngực áo, nơi có bông sen trắng thuần khiết được đánh đổi bằng linh hồn của Hạ An. Từ sau khi rời Minh giới, y về Bách Linh đảo, đi thẳng tới đây rồi cứ thế mà lặng lẽ quỳ trong Mai Lâm này cũng đã hơn hai tháng.


    Trời đã bắt đầu chuyển ấm, mai trong vườn lác đác rụng từng cánh. Ngày đi đêm tới. Trăng thượng huyền tháng ba treo nghiêng nghiêng trên đỉnh trời buồn, ánh sáng bàng bạc rơi trên những cánh mai cũng bàng bạc, nhìn xa xa tựa như những bông tuyết đầu mùa, thuần khiết đẹp đẽ. Khi Đông Quân ra khỏi Băng Phách động, mặt đất dưới chân đã trải một lớp hoa dày, y đạp trên thảm hoa mà đi, hài vương mai lạnh, xiêm y phơ phất.

    “Nghi Nghi. Khi ta dùng chính máu của nàng để làm thuốc dẫn cho Đoạn Trần đan, ta cũng sớm dự đoán nàng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ta. Nên ta đã chuẩn bị mọi thứ cho ngày nàng biết ra sự thật, chuẩn bị cả tính mạng của ta, dùng để bồi táng theo tất cả yêu hận của nàng. Nhưng, tại sao? Nàng lại cứ thế mà nhảy khỏi điện Diệt Linh?”

    “Nghi Nghi. Úc Dương sẽ không bao giờ tìm thấy cha của y đâu. Bởi, ngoài phụ thân ta, không một ai biết Úc Chính yêu thượng thần Phượng Minh hơn cả tính mạng của mình. Ngày nàng rớt khỏi điện Diệt Linh, rơi xuống U Minh không thì Úc Chính cũng đã nghịch thiên, mang theo Luân Hồi Vạn Không Bảo Kính đi tìm nàng rồi. Nghi Nghi. Ta biết làm gì bây giờ?”

    “Nàng và Úc Dương là tất cả vốn liếng mà ta có, ngoài thù hận. Nhưng nàng và Úc Dương lại là hậu duệ cừu nhân của ta. Vậy, ta còn lại gì đây? Nàng yêu ta như thế, ngay cả Phượng linh chân huyết cũng không cần, ta lại dùng nó để dẫn độc vào tiên thể của mẫu thân nàng, đẩy người rơi xuống U Minh mờ mịt. Nàng cũng còn lại gì đây?”

    “Nghi Nghi. Ta không có cách nào để tụ hồn cho nàng. Thế nên, ta phải đem nàng trở lại sông Linh Thủy, vĩnh viễn bảo hộ bên cạnh nàng, chờ nàng một lần nữa tu thành tiên thể. Ta không biết đây có phải là cơ hội mà số phận một lần nữa trao cho ta, để ta được yêu nàng lại từ đầu? Không còn quá khứ, bất chấp tương lai. Nghi Nghi, thứ ta có nhiều nhất chính là thời gian, hãy để ta làm bạn bên cạnh nàng trong những tháng ngày cô tịch sắp tới.”


    ---------------


    “Nghi Nghi, nàng thấy thế nào?”

    “Đông Quân, Nghi Nghi cảm thấy không khỏe.” Một cô bé khoảng bảy, tám tuổi chống tay ngồi dậy trên giường, gương mặt xinh xắn nhưng lại chiếm tới ba phần nhợt nhạt, bốn phần xanh xao.

    “Được rồi, nàng ngồi dựa vào đây một chút.” Nói rồi Đông Quân kéo nàng vào lòng, áp tay lên lưng, độ cho nàng trăm năm tiên lực. Gương mặt của nàng dần khá lên, đã có chút sắc hồng khiến nàng càng thêm xinh đẹp, anh khí toát ra bức người. Cũng phải thôi, nguyên thân của nàng vốn là thần phượng cô ngạo mà.

    “Đông Quân, người là gì của Nghi Nghi?” Cô bé bỗng nhảy xuống giường, quay người nhìn thẳng vào mắt y, hỏi.

    “Nghi Nghi nghĩ ta là gì?” Y mỉm cười.

    “Là phụ thân.” Tiểu Phượng Nghi nghiêm trang, rồi tiếp: “Nhưng Nghi Nghi không hiểu, nếu người là phụ thân của Nghi Nghi, vậy tại sao tên ta không phải là Đông Nghi mà lại là Phượng Nghi, rồi mẫu thân của ta đâu? Nhưng nếu người không phải phụ thân của ta, tại sao mùa xuân hàng năm đều độ cho ta trăm năm tiên lực? Đã trăm năm rồi, từ khi ta có tiên thể, đã một trăm năm. Đông Quân, người rốt cuộc có bao nhiêu tiên lực để mà cho ta chứ?”

    “Nghi Nghi đừng lo, ta sẽ sớm chữa khỏi bệnh cho Nghi Nghi. Mà dù ta không chữa được, thì Nghi Nghi vẫn sẽ khỏe mạnh cho đến chừng nào tiên lực của ta mất hết.”

    “Người vẫn chưa trả lời, người là gì của Nghi Nghi?”

    “Phu quân.” Y nhẹ giọng trả lời, nghiêng nghiêng đầu nhìn đôi mắt đã mở lớn của tiểu Phượng Nghi. Thì ra lúc nhỏ, nàng trông như thế này, y vẫn thường ao ước được sớm quen nàng, cuối cùng y đã được thỏa nguyện, có thể chăm sóc và yêu thương nàng từ thuở nhỏ.

    “Đông Quân xấu. Người lúc nào cũng thích trêu Nghi Nghi.” Nói rồi nàng nhảy khỏi bậc cửa, chạy ùa ra sân nắng bên ngoài. Bạch Linh đảo vẫn trầm mặc như xưa. Bóng của tiểu Phượng Nghi nhỏ nhắn ngồi trong vườn mai tĩnh lặng. Nguyên thần của nàng là thần phượng, tiên thể mới lại là Linh Liên được hình thành trên dòng Linh Thủy, một chí âm một chí dương khiến tiên thể của Phượng Nghi có được đã không mấy dễ dàng, mà sau đó thì thường xuyên suy nhược. Phượng Nghi chỉ biết một trăm năm nay Đông Quân độ tiên lực cho nàng thôi, nhưng nàng không biết để nàng thành hình thì từ bảy trăm năm trước, mỗi năm y đã phải dùng chân khí của mình để nuôi dưỡng Linh Liên. Nhưng y chưa từng hối hận, bất cứ lúc nào nhìn bóng nàng nhảy nhót dưới bóng mai kia, y cũng mỉm cười hạnh phúc. Nụ cười nhẹ nhàng như nắng mùa xuân. Có đôi khi Tiểu Nghi cũng sẽ ngoái đầu lại, nhìn y cười. Hai nụ cười chạm vào nhau, lan ra khắp mai lâm.


    Từ ngày tiểu Phượng lần nữa tu thành tiên thể. Úc Dương chưa bao giờ ghé qua Bách Linh đảo. Đã nhiều lần, y đề nghị với Đông Quân để y và hắn thay nhau độ tiên khí cho Linh Liên, nhưng Đông Quân khư khư giữ bông sen ấy ở bên người chưa lúc nào rời. Bảy trăm năm. Là bảy trăm năm a? Y không dám tính xem Đông Quân đến chừng nào sẽ hóa thành cát bụi, vì vậy y không nỡ giẫm chân lên Bách Linh đảo nữa. Hãy để hai người đó bên nhau, sống những tháng ngày của họ. Ai sai, ai đúng, đối với y đã không còn quan trọng. Hai người họ giữ một vị trí rất quan trọng trong tim y. Cũng là nút thắt trong tim y. Nhưng giờ đây, ngày ngày thông qua Lăng Thế phiến, nhìn Đông Quân ở bên cạnh tiểu Phượng, an nhàn, thư thái, y đã không còn muốn nghĩ tới quá khứ, cũng như sau này. Hãy cứ để họ như thế thôi. Đã gần một ngàn năm nay, y đạp nát tứ hải bát hoang tìm cách thay đổi thể chất của tiểu Phượng nhưng đến nửa cách cũng không có, chỉ có mỗi cách là hàng năm phải độ tiên lực như Đông Quân vẫn đang làm mà thôi.


    Úc Dương khép Lăng Thế phiến lại, mà hai nụ cười bên gian nhà nhỏ trong mai lâm kia như vẫn còn trước mắt. Một cao lớn, một nhỏ bé, một ấm áp, một trong trẻo cứ vậy mà tan vào nhau, bất chấp tiên ma, khước từ thiên địa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 14-07-2014 lúc 17:24.
    ---QC---


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Everest,handsome,Miên Lý Tàng Châm,stinkbug9999,Tiểu hài nhi,
  3. #7
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Một giấc hồng trần
    Thể loại: Huyền huyễn
    Tác giả: Tiếu hồng trần

    ---
    Chương 6


    Mời mọi người góp ý cho Một giấc hồng trần ở đây.



    Đó sẽ mãi là những ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời Đông Quân. Qua rồi - những tháng năm cô đơn tịch mịch, những tháng năm chồng chất đau thương và thù hận. Tiểu Phượng Nghi dần lớn lên, đã phảng phất mang những đường nét của một Phượng Nghi ngày đầu y gặp trên đỉnh Hoa Sơn. Khác chăng thì gương mặt nàng có thêm mấy phần xanh xao. Dù vậy, nàng vẫn như trước, thích mặc lụa đỏ, gương mặt hơi tái dưới tầng tầng hồng y rực rỡ lại càng khiến dung nhan nàng thêm phần thanh khiết. Nhìn nàng, Đông Quân bỗng dưng thấy hối hận biết bao, y đã cướp mất những năm tháng bình yên của nàng, cướp mất mẫu thân của nàng, nguyên thân của nàng, ký ức của nàng, sự tươi vui của nàng... Phượng Nghi của bây giờ có phần lặng lẽ, dẫu vẫn hay cười. Nhìn bóng khinh sa giữa rừng hoa mai trắng, y tự hỏi lòng có thật là mình đang trả nợ cho nàng?


    Đông Quân biết, thứ y đang làm chỉ là sự giả tạo đến hoang đường. Chỉ một chút tiên lực của y mà có thể đổi lấy hết thảy yêu hận của nàng ư? Y khiến cho nàng lầm tưởng mình chỉ là một tiên tử bình thường, được y chăm sóc mà không hề hay biết rằng, vì y, nàng đã phải trả giá bằng tất cả những gì nàng có. Đông Quân cười buồn, hối hận ư? Úc Dương nói đúng, hối hận thì đã muộn, cho dù y là thượng thần cũng không thể đảo ngược càn khôn, vãn hồi thế cuộc. Phượng Nghi, giờ đây ta chỉ có thể tận lực bảo hộ nàng thật tốt, sống bình an bên cạnh nàng cho đến khi thân này táng cùng thiên địa. Ta chỉ không biết làm cách nào, để nàng có thể trở lại như xưa.


    “Đông Quân!”

    “Người đang làm gì đó? Nghi Nghi buồn.”

    “Hử? Sao nàng lại buồn?” Y kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi.

    “Bích Linh đảo buồn quá!”

    “Nghi Nghi muốn hạ phàm không? Ta đưa nàng xuống nhân gian chơi nhé?”

    “Vậy mình xuống Nghinh Đăng trấn chơi được không?”

    “Nàng nói Nghinh Đăng trấn?” Trong một thoáng, gương mặt của Đông Quân biến sắc, run giọng hỏi.

    “Người không thích sao? Vậy thì thôi, chỉ là ta nghe Phong Diệp tiên tử nói cứ nghìn năm một lần, thì ở đây diễn ra hội hoa đăng đẹp lắm, ta muốn đi xem. Từ khi có linh thức tới bây giờ Nghi Nghi chưa khi nào rời khỏi Bích Linh đảo cả.”

    “Được. Được chứ! Cho dù nàng muốn đi bất cứ đâu, ta cũng sẽ đưa nàng đi.” Đông Quân mỉm cười, đây có phải là một loại duyên phận không? Nghi Nghi, ta sẽ đưa nàng đi lại tất cả những nơi mà năm đó chúng ta đã từng qua nhé.



    Lúc Đông Quân và Phượng Nghi xuống trần gian thì cũng đúng dịp mùa xuân lại dịu dàng buông xuống trên dải Hoa Sơn, cỏ cây dường như vẫn là cỏ cây năm ấy, y và nàng đi giữa núi rừng mà cảm giác như, chính tại nơi đây, ngay giữa chốn phàm trần này, mới thật là bồng lai tiên cảnh. Chỉ có điều nàng đã không còn là Phượng Nghi năm đó cũng như y cũng chẳng phải là Đông Quân của ngày xưa. Y nắm tay nàng, rười rượi buồn cho quá vãng, tóc mai hai bên thái dương của y đã bạc trắng, vị thượng thần anh tuấn lại mang thêm mấy phần trầm mặc. Tựa như không bao giờ có thể cười thanh thản như trước nữa.


    Nghi Nghi háo hức cười nhìn từng chấm sáng trên sông, kéo nhẹ tay áo y, đòi y kết đèn cho nàng, trong một khoảnh khắc ít ỏi, gương mặt y toát lên một thần sắc nhẹ nhõm hiếm có.


    “Nghi Nghi! Nàng viết điều gì trên hoa đăng thế?” Lúc cả hai ngồi ở ven sông, y không kìm được mà buột miệng hỏi.

    “Không có! Nghi Nghi không có mong ước gì.” Nàng nghiêng đầu nhìn y cười, nụ cười thanh thuần lấp lánh thứ ánh sáng dịu dàng của những ngọn đèn đang trôi đi, mang theo bao nhiêu sự cầu khẩn của con người hạ giới, có cả của y và nàng của năm xưa.


    Chỉ tiếc, mộng đã thành không.


    Xa xa, lẫn giữa dòng người huyên náo, Úc Dương đứng bên đường, mình vẫn vận thanh y, tay vẫn phơ phất một cây quạt trắng. Y đứng đó, rệu rã cười. Chẳng còn tìm đâu thấy sự ngạo nghễ của năm xưa, lúc tiếu ngạo nhân gian đảo điên mộng tưởng. Ái biệt ly, oán tăng hội, người ta đau khổ vì yêu mà xa nhau, hận mà gần nhau. Nhưng hai con người đang ngồi bên nhau mà nhuốm màu bơ vơ kia, yêu nhau, gần nhau mà sao vẫn tang thương đến thế? Y cầm đèn hoa trên tay, viết câu nguyện ước thay cho người y yêu, dòng sông mang chiếc đèn của y đi mải miết, trăng chiếu nghiêng nghiêng, như soi thấy tên của Phượng Nghi và Đông Quân thấp thoáng.


    Đông Quân dẫn theo Phượng Nghi, đi lại những nơi đã từng đi qua. Lạc Nguyệt thôn với dòng sông trăng là nơi lần đầu tiên y nghe thấy giọng ca của Phượng Nghi, bài hát nàng học ở nhân gian: “Trăng như sông chảy qua xóm nhỏ, ngân lên một điệu hát buồn, trăng như hoa rơi trên xóm nhỏ, đơm lên một nụ xanh rờn...” Úc Dương nghe xong đã phá lên cười, chê bai nàng là một con phượng hoàng lại đi học mấy bài hát phàm tục của thường nhân. Lúc đó, cả ba đều còn trẻ, hành động nào cũng muốn làm cho đến kinh tâm động phách, xem những ngày tháng nghịch lệnh thiên đế mà hạ phàm rong chơi là những điều đầy kịch tính và thú vị. Giờ ngẫm lại, mọi chuyện chỉ tựa như một giấc chiêm bao.


    Có lẽ vì ở thiên giới nhiều tịch mịch mà những nơi y và nàng đã từng đi qua, toàn là những nơi nhân sinh ấm áp, những thôn xóm nhỏ với nhiều tiếng cười. Là Lạc Nguyệt thôn, một thôn chài ven bờ Nguyệt giang. Là Vĩnh Phong thành, một trong những thành thị yên ấm, phồn hoa. Là trấn Yên Ba với những nóc nhà lúc nào cũng ấm mùi khói bếp, nơi đây cũng là nơi ba người bọn y nán lại lâu nhất. Úc Dương hay đùa đây không phải là Yên Ba mà là Tửu trấn. Ngày nào, ba người cũng uống từ lúc mặt trời mọc cho đến khi đêm xuống. Trầm Liên tửu của nơi đây nổi tiếng khắp trời nam đất bắc. Đối với ba người, thì loại phàm tửu này không thể nào sánh với những Linh hoa tiên tửu ở trên thiên giới, nhưng rượu ở đây lại ấm mùi nhân thế, mang theo thứ tình cảm và hương vị đặc biệt rất khó diễn tả. Cũng là thứ rượu cả ba cùng uống trong những ngày tháng thanh xuân, vị của thời tuổi trẻ mãi là dư vị khó quên nhất trong lòng mỗi người.


    Y dẫn theo Phượng Nghi đi lại từng nơi, từng nơi. Nhưng không còn Úc Dương bên cạnh nói cười, những thôn trấn cũng đổi dời bao bận, nhiều nơi đã không còn như xưa. Trấn Yên Ba đã từ lâu không còn làm nghề nấu rượu. Dẫu vậy, y vẫn nhìn ra một Phượng Nghi hồ hởi hơn rất nhiều so với những ngày sống ở Bích Linh đảo. Dung nhan lặng lẽ thanh khiết cơ hồ mang thêm phần vui tươi. Nhìn nàng múa bên dòng Nguyệt giang, áo lụa bay dưới từng lớp lớp trăng vàng, y ngồi một bên, tay ôm một vò rượu vừa được ủ dưới tuyết hớp từng hớp lạnh, nương theo ánh mắt nàng mà cười hạnh phúc.


    Phương đông đang dần ửng sáng và tuyết vẫn bay giữa trời, hôm nay nàng mặc áo được dệt bằng tơ trắng tựa một đóa bạch mai đang xoay mình giữa trời không. Từng bông tuyết vương trên áo nàng được ánh ban mai hắt vào, càng thêm tinh thuần, đẹp đẽ. Cho dù sau này ra sao, thì nàng vẫn mãi là đóa tuyết mai thanh khiết duy nhất trong lòng y, cũng là thần phượng ngạo nghễ mà y vĩnh viễn yêu thương, không thể nào yên tâm, không thể nào buông bỏ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 14-07-2014 lúc 17:25.

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    handsome,Miên Lý Tàng Châm,stinkbug9999,Tiểu hài nhi,
  5. #8
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Một giấc hồng trần
    Thể loại: Huyền huyễn
    Tác giả: Tiếu hồng trần

    ---
    Chương 7


    Mời mọi người góp ý cho Một giấc hồng trần ở đây.



    Thôn Vân là một thôn nhỏ nằm heo hút dưới chân núi Đại, chỉ loanh quanh trong mấy chục nóc nhà. Trước kia, nơi đây cũng từng là một trấn nhỏ ấm no, trù phú với rất nhiều thôn xóm xung quanh. Nhưng rồi một ngày, có nhóm sơn tặc tới lập sào huyệt ở trong lòng núi. Nghe đồn, trại chủ là một con hổ yêu đã hóa hình, chuyên đi cướp bóc, bắt các cô nương xinh đẹp về làm áp trại phu nhân, điều kinh hoàng nhất là đến lúc nó chán chê sẽ móc tim người đó ra ăn rồi lại đi tìm một cô nương mới. Cũng bởi thế mà người dân xung quanh núi Đại, ai đi được đều đã đi cả, thôn trấn trở nên hoang vu quạnh quẽ. Chuyện sau đó, mỗi người kể lại một kiểu, có người nói rằng trong các cô gái mà hổ yêu bắt về, có một vị tiểu muội muội của một đạo sĩ cao tay, nên đã bị đạo sĩ ấy làm phép tiêu diệt. Cũng có kẻ lại bảo do một thư sinh mang theo kính chiếu yêu đi diệt trừ yêu hổ để cứu người bạn thanh mai trúc mã của mình. Cũng có kẻ lại nói yêu hổ đã lỡ yêu cô gái cuối cùng nó bắt được, rồi nó đã bị chính cô gái đó giết chết, thay dân trừ hại. Mỗi người một kiểu, mỗi kẻ một phách nhưng tất cả đều thống nhất về sự thảm liệt của năm xưa, về cái chết của yêu hổ, về cái chết của thư sinh, đạo sĩ, cô gái. Yêu hổ chết, nhưng cũng không ai còn sống. Rồi những u hồn oán niệm của biết bao cô gái đã bỏ mạng oan uổng nơi đây trở thành oán quỷ, đã tàn sát sạch những người dân chung quanh chưa kịp rời đi, khiến máu nhuộm đỏ cả chân núi Đại. Một vùng trời xanh mây trắng trở nên tang tóc, tanh tưởi.


    Thôn Vân của bây giờ vẫn còn quạnh quẽ, tuy rằng thảm cảnh năm xưa đã bị thời gian gột rửa. Dưới chân núi Đại, giờ chỉ liêu xiêu vài sợi khói bếp, chiều chiều bay lên trên những nóc nhà chênh vênh.


    Nhưng chiều nay, thôn Vân lại rất rộn ràng, hai bên đường vào xóm núi rực rỡ những đèn kết hoa giăng. Mấy chục con người bình dị đang náo nhiệt tổ chức hôn lễ cho một đôi trai gái vừa đến cư ngụ không lâu. Những người dân ở đây đa số đều ưa thích sự tĩnh lặng, họ chấp nhận đi hàng trăm dặm để trao đổi buôn bán với thôn trấn khác nhưng không muốn rời khỏi nơi này. Thôn Vân như khúc đồng dao cũ kỹ, xa vắng và dịu dàng. Họ cảm thấy thân thuộc với nó, như một người con thân thuộc với quê hương. Bởi thế, họ tìm đến nhau như tìm đến tri âm, tri kỷ, họ trân trọng từng mảnh đời lạc bước và dừng lại nơi đây. Sau những tiếng cười nhẹ nhàng, dường như mỗi người đều mang trong lòng một số phận đắng đót. Đôi trai gái mới tới đẹp tựa thiên tiên, nam anh tuấn, nữ thanh thuần, mắt ngọc mày ngài, phấn điêu ngọc trác. Nhưng bằng vào sự nhạy cảm họ thấy được nỗi niềm bơ vơ, hiu hắt trong sâu thẳm tâm hồn của đôi tình nhân tiên lữ ấy. Họ đã vun vén như đang vun vén từng mảnh vụn hạnh phúc của chính cuộc đời họ. Hôn lễ nhỏ trong xóm làng cũng nhỏ, vậy mà sự rạng rỡ lại ngời lên trên từng gương mặt, từng ánh mắt trìu mến, nâng niu. Ai cũng ngỡ như đây là sự hoan hỷ trở lại của lòng người, của cỏ cây thôn Vân, của mây trời núi Đại.


    Trước đó, lão trưởng thôn Trương Bạch – cũng là người già nhất trong thôn đã đưa tiền cho cháu mình, dặn hắn ra trấn lớn mua một đôi vải đỏ về để làm hỷ phục cho tân lang và tân nương. Lão Trương tuổi đã trạc lục tuần nhưng mày kiếm, mắt sáng, ông vốn là võ tướng của đương triều nhưng bị gian thần mưu hại, giết hết cả một nhà hơn trăm mạng người già trẻ, trên dưới. Vị võ tướng kiêu hùng chống kiếm đứng giữa biển máu của người thân lẫn kẻ thù, trên tay là đứa cháu trai mới được mười ngày tuổi. Nếu không có đứa nhỏ ấy, có lẽ ông đã đánh một trận cuối cùng cho tới chết để đi theo cha mẹ, vợ con. Cuối cùng, ông chọn cách đem theo ấu hài rời khỏi chốn bùn nhơ của quan trường, thoái ẩn nơi thâm sơn cùng cốc này, thoát ly vòng quyền hành, danh lợi. Hôm nay, ông cũng chính là chủ hôn, đôi mắt rưng rưng như được nhìn thấy lại cảnh đoàn viên hạnh phúc xưa kia, trìu mến chúc cho đôi trẻ bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm, chỉ cầu bình yên sống bên nhau một đời.


    Chỉ cầu bình yên sống bên nhau một đời.


    Tân lang lẫn tân nương, cũng như những người dân xung quanh, họ neo lại với nhau bằng nỗi đau của số phận, bằng sự cầu mong tĩnh lặng trong tâm hồn. Nên họ thấu hiểu và xúc động vô cùng trước lời chúc ấm áp được cất lên bằng chất giọng vang vang, hào sảng đặc trưng của một võ tướng.


    Đông Quân nhìn Phượng Nghi, làn da hơi xanh trong bộ hỷ phục được may bằng vải gấm loại thô, nhưng đường kim lại rất sắc sảo. Từng bông hoa được dì Triệu thêu lên cũng bằng chỉ đỏ, tỉ mẩn từng cánh một, lớp hoa này chồng lên lớp hoa kia, sắc hoa từ đậm sang nhạt, từ dày sang mỏng, khi nghiêng, khi đứng. Từng mũi kim tinh tế của dì đã giấu hết đi sự thô ráp của chất vải rẻ tiền được mua từ những đồng tiền nghèo khó của Trương trưởng thôn. Vị võ tướng từng hô mưa gọi gió khi xưa chẳng cất lại được đồng nào cho riêng mình, rong ruổi chinh chiến vì giang sơn bao nhiêu năm trường chỉ đổi lại hai bàn tay trắng với món nợ máu nhức nhối. Còn dì Triệu cũng là ca nương nức tiếng kinh thành mấy chục năm trước, xét cầm kỳ thi họa thì không một thiên kim tiểu thư nào có thể sánh được, mà cưỡi ngựa bắn cung cũng có thể so ra với nam tử hán, đại trượng phu. Ca nương Triệu Bình không biết đã làm say lòng biết bao nhiêu tao nhân mặc khách, làm điêu đứng biết bao công tử thiếu gia một thời giờ lại là người phụ nữ bình dị, hòa ái nơi đây. Không ai biết điều gì đã đưa vị ca nương ấy tới chỗ heo hút này, dì cũng chẳng kể cùng ai nỗi truân chuyên trên bước đường lưu lạc, nhưng mọi người đều dám chắc đau thương của dì chẳng kém một ai nơi đây.


    Đông Quân cười, nụ cười chàng lan ra hết cả gương mặt, ngời lên trong ánh mắt. Chàng cứ cười mãi, nụ cười neo trên môi chàng, không chịu rời đi. Lúc chàng dẫn Phượng Nghi dừng lại thôn Vân, cũng là nơi cuối cùng giữa chốn phàm trần có liên quan tới chàng và tiểu Phượng, chàng đã sợ đến hoảng hốt. Chàng sợ sự đau thương của năm xưa, lúc Phượng Nghi đọa ma khiến ký ức của nàng quay lại, nhưng hình như nàng rất thích chốn này. Sau đó, nàng nói rằng muốn sống ở đây cùng chàng một đoạn thời gian. Mà chàng từng nói chàng là phu quân của Nghi Nghi, sao chưa bao giờ có hôn lễ nào? Đông Quân đã hứa rằng ngay khi đặt chân trở lại thiên giới, chàng sẽ làm cho nàng một hôn lễ chấn động cả tứ hải bát hoang. Nhưng Nghi Nghi lắc đầu, muốn cùng chàng kết thành phu thê luôn lúc này, làm một đôi vợ chồng phàm trần, vui niềm vui thế tục. Đông Quân liền gật đầu, giờ đây ngẫm đi ngẫm lại, vẫn cảm giác như chàng đang nằm mộng, chàng sợ tỉnh giấc, chàng sợ đây chỉ là một giấc phù hoa của nỗi niềm mong mỏi trong lòng chàng mà thôi. Nhưng Phượng Nghi đang ở đây, tay trong tay chàng, đôi tay mềm mại, nhỏ bé và ấm áp này làm sao có thể là mộng được.


    Khi Phượng Nghi nghe những câu chuyện buồn của người dân thôn Vân, nàng thở dài, quay đầu sang nói thầm vào tai chàng rằng nàng muốn được làm phàm nhân, nàng ghen tị với hạnh phúc của họ. Khi ấy, chàng chưa hiểu ý nàng, nên đã hỏi lại, nàng chỉ cười buồn rồi lắc đầu. Nhưng lúc này đây, khi đang vái trời đất chàng bỗng nhiên hiểu ra sự ghen tị của nàng. Những con người này, họ có đau khổ, bi thương, tuyệt vọng đến thế nào thì cũng chỉ phải sống như thế một kiếp này thôi, đến khi qua cầu Nại Hà, uống một chén canh của Mạnh Bà, vậy là trôi đi hết thảy. Có thâm cừu đại hận, có tử biệt sinh ly, có lòng tan dạ nát, cũng thôi, cũng hết, lại có thể bắt đầu sống một cuộc đời khác, yêu hận lại từ đầu. Nhưng thần tiên thì vẫn phải mang mãi nỗi đau đó, ký ức đó, sự bi thương đó vĩnh cửu cùng sinh mệnh.


    Đó là một đêm dài triền miên. Tình yêu mấy vạn năm Đông Quân dành cho nàng, nỗi đau đớn và hận thù dai dẳng, cả sự tuyệt vọng khi biết nàng nhảy khỏi điện Diệt Linh, tất cả, tất cả đều khiến Đông Quân như muốn khảm nàng vào tận cùng tiên thể của mình, vào tận cùng trái tim nhiều vết thương của mình. Nhìn nàng mảnh mai run rẩy trong từng cơn hoan ái, gương mặt hơi xanh tái giờ đã ửng lên một mảnh màu hồng phấn mê đắm, Đông Quân không kìm được nỗi yêu thương. Hồng trần một thoáng hay thiên giới ngàn năm, giờ phút này đây, chẳng còn quan trọng nữa, Đông Quân ôm ghì lấy nàng, bao bọc cả phần run sợ của nàng, như muốn ôm trọn cả mấy vạn năm yêu hận mà biến thành hư không, mà biến thành giây phút đầy diễm phúc này.


    Đêm nay trăng sáng quá, từng ánh trăng mỏng manh xuyên qua rèm cửa, đậu từng đóa vàng trên lớp hỷ phục đỏ tươi. Trên chiếc giường cưới được rải bằng rất nhiều cánh bạch lan, có hai người đang chìm trong nhau. Chàng trai hôn lên đôi mắt của cô gái, thấy được cả vị mặn của hạnh phúc. Chàng khẽ nở nụ cười, nụ cười của sự an tâm, viên mãn, của sự chua xót đã trôi đi, của sự chờ mong đã đạt được.


    Nụ cười treo trên môi chàng, cũng như ngọn hồng đăng rực rỡ đang treo trước cửa phòng tân hôn, đều không thể ngờ rằng, cũng sẽ lịm tàn vào đêm, trước khi ánh bình minh kịp đến.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 15-07-2014 lúc 02:50.

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    handsome,luanvu,Tiểu hài nhi,
  7. #9
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Một giấc hồng trần
    Thể loại: Huyền huyễn
    Tác giả: Tiếu hồng trần

    ---
    Chương 8: Kết thúc


    Mời mọi người góp ý cho Một giấc hồng trần ở đây.



    Khi Úc Dương vội vàng xuống tới, nguyên thần của Đông Quân đang chậm rãi phiêu tán. Chàng chỉ kịp gầm lên một tiếng thê thiết, quỳ xuống không ngừng truyền long khí để hộ tâm cho Đông Quân.

    Khắp nơi đều là máu, máu đỏ thẫm ngọn hồng đăng, từng cánh bạch lan giờ đây đỏ đến nhức mắt, giống như vô số đóa Bỉ Ngạn bên bờ Vong Xuyên. Úc Dương trừng mắt nhìn thân thể loang lổ của con Giao Long trước mặt, như vẫn không thể nào tin được hết thảy đây là sự thật. Lần cuối cùng khi y nhìn qua Lăng Thế Phiến, đó vẫn là một đêm xuân hoa mộng. Hai người quan trọng trong cuộc đời của y cuối cùng cũng có thể được bên nhau. Y còn ngỡ sự cầu khẩn của dòng sông Đăng đã trở thành sự thật!

    Từng giọt lệ chậm rãi lăn trên má Úc Dương, khi bao nhiêu long khí y truyền qua đều lặng lẽ tán loạn ra ngoài. Con Giao Long to lớn trước mắt đang thở những nhịp thở nặng nhọc nhưng bình thản cuối đời.

    Ở một góc phòng là xác Thần Phượng đã lạnh từ lâu.

    Úc Dương phất tay, thu xác Giao Long và Thần Phượng vào hai quả cầu nhỏ. Lúc này, bên trong hai quả cầu long lanh trong suốt kia, là hai xác Giao Long và Thần Phượng sạch sẽ đang nằm yên nghỉ. Chúng cuộn tròn người như đang ngủ, tựa như vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ, chờ giây phút ra đời. Úc Dương đứng lên, nhìn căn phòng cưới giờ tanh nồng mùi màu. Y khẽ cười, hóa ra, thần tiên cũng chẳng khác gì phàm nhân, cũng hỉ nộ ái ố, cũng mưu mô toan tính, cũng có những hận thù dằng dặc khôn nguôi...

    Úc Dương phất tay lần nữa. Mọi thứ đều lặng yên biến mất, cả những ngọn hồng đăng đang phơ phất ngoài cửa gió. Rồi y và quả cầu nhỏ trên tay cũng lặng yên biến mất theo.

    Sáng hôm sau, cả thôn Vân ngơ ngẩn. Ai cũng ngỡ mình vừa trải qua một giấc mộng đẹp, rằng có một đôi tiên nhân tới chân núi Đại làm tình lữ nhân gian. Nếu không, thì sao có thể lý giải cho sự biến mất của mọi thứ được đây? Trong những câu chuyện họ kể cho con cháu sau này, thì đêm tân hôn hôm đó, cứ càng lúc càng lộng lẫy. Qua mỗi đời, câu chuyện lại càng trở nên không có thực, bởi mỗi người kể chuyện lại muốn thêm thắt vào đó những ước mơ chưa đạt được của mình...

    Không một ai biết rằng, hạnh phúc ngắn ngủi trở thành truyền thuyết hoang đường kia, đã phải đánh đổi bằng sinh mạng của hai vị thượng thần.

    ***

    Hơn ai hết trên đời, hơn cả Phượng Nghi, người hiểu Đông Quân nhất, chính là Úc Dương. Trong phút giây cuối đời, khi Đông Quân phản kháng bằng bản năng, từ chối tiếp nhận long khí của y, khiến nguyên thần càng tan biến nhanh hơn, Úc Dương đã rơi nước mắt chấp nhận vận mệnh. Phượng Nghi đi rồi, nàng đã lợi dụng đúng giây phút hai người hòa làm một kia, nàng rút mảnh long lân hộ tâm của Đông Quân từ cơ thể mình ra để giết chàng. Mặc dù nàng biết, nếu không có mảnh long lân kia trấn áp, cơ thể bán tiên lại đầy bất ổn như nàng sẽ càng chết nhanh hơn. Thì Úc Dương hiểu, Đông Quân cũng đã không còn thiết tha gì kiếp thượng thần phù phiếm và nhiều đau khổ này nữa rồi.

    Là Đông Quân dùng tính mạng của mình để bồi táng theo yêu hận của nàng, hay chính nàng đã dùng hai kiếp sống để bồi táng theo yêu hận của y? Úc Dương không rõ, cũng không còn muốn biết rõ nữa. Bởi chẳng để làm gì, khi chỉ mình y ngồi đây, trên đế vị, lạnh lẽo nhìn suốt cõi hồng trần.

    Úc Dương dùng Lăng Thế Phiến xem lại cảnh Phượng Nghi đâm Đông Quân, trên môi nàng là lệ đỏ, nhưng trong mắt Đông Quân lại chan chứa nhu tình và yêu thương. Đông Quân đã sớm biết tất cả, sớm biết nàng không mất đi trí nhớ, sớm biết nàng vừa đau đớn vừa hoài nghi lại đầy phẫn hận. Y vẫn nhu thuận theo mọi yêu cầu của nàng, chỉ để chờ mong nhanh chóng đến ngày này, ngày cả nàng và y có thể buông tay khỏi mọi tình thù mờ mịt.

    Tất cả ân oán của kiếp trước, kiếp này... đều trả lại cho nhau. Khi chàng dùng chính phượng linh chân huyết của nàng để dẫn độc vào cơ thể mẫu thân nàng. Khi nàng dùng chính mảnh long lân hộ tâm chàng cho để đâm trả vào đúng trái tim chàng. Ngay lúc, cơ thể của chàng và nàng hòa vào nhau trong một đêm xuân hoa mộng.

    Úc Dương cười chua chát. Gấp Lăng Thế Phiến lại. Y cũng yêu Phượng Nghi. Y cũng yêu vị tiểu muội muội thông minh, xinh đẹp, lúc nào cũng cười rạng rỡ đó. Thậm chí còn yêu trước Đông Quân bao nhiêu năm tháng. Nhưng y chỉ lánh sang một bên, chậm rãi bước đi bên cạnh họ, không muốn lặp lại trận thảm chiến trời long đất lở của năm nào.

    Lúc Thiên Ma tấn công, Đông Quân không cùng chàng sát cánh, lại dùng huyết phượng để tìm giết thượng thần Phượng Minh, khiến cha y mang theo Luân Hồi Vạn Không Bảo Kính trầm luân đi tìm. Khiến Úc Dương phải ngồi lên đế vị, kết thân với Nguyệt Yểm, lợi dụng sức mạnh gia tộc của nàng để cùng trấn áp thiên ma. Nguyệt Yểm biết rõ lòng Úc Dương, nhưng nàng vẫn chấp nhận, vẫn trầm mặc ở bên, hiệu triệu tộc nhân cho chàng. Xưa nay, chàng vẫn nghĩ chàng chấp nhận cho nàng hiến tế Tụ Hồn Cầm cứu em là đã trả lại phần nhân nghĩa đó, nhưng nếu như không phải vì cùng đánh đuổi Thiên Ma, thì Nguyệt Họa làm sao lại bị ma khí quán thể?

    Thì ra, ân nghĩa, chính là thứ vĩnh viễn không bao giờ rạch ròi, sòng phẳng được. Như Đông Quân, và Phượng Nghi, như chàng và Nguyệt Yểm... Như bao đôi tình lữ khác trên thiên giới hay dưới phàm trần!

    Úc Dương khẽ mỉm cười rồi buông tay. Hai quả cầu trong suốt rơi vào Luân Hồi. Điều cuối cùng Úc Dương làm được, cũng chỉ đến thế mà thôi. Để tụ lại được chút tàn hồn của hai người, chàng đã phải đổi bằng mấy vạn năm tiên lực. Chỉ là không có cách nào để giữ lại tiên giới, chút tàn hồn đó sẽ bị linh khí nồng đậm nơi đây đánh cho tán loạn trước khi kịp tụ lại. Mặc dù không còn sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng chàng vẫn nguyện cho họ có được tình yêu vĩnh hằng dù sẽ trải bao luân hồi chuyển kiếp nơi phàm trần.

    Úc Dương bước những bước nhẹ nhàng, phía rừng mai có một bóng người đang ngồi. Người con gái đó mặc lụa tím, gam màu thanh thoát nhưng đầy buồn bã, nàng ngồi ngơ ngẩn dưới rừng mai trắng càng khiến cảnh sắc nhuốm phần ưu thương. Úc Dương nhìn nàng, khẽ nhói lòng, cảm thấy bản thân nợ nàng quá nhiều. Nguyệt Yểm lớn lên cùng chàng, luôn suy nghĩ vì chàng, che giấu cho chàng những khi chàng trốn theo Đông Quân và Phượng Nghi đi trời nam đất bắc. Nguyệt Yểm vẫn luôn ở đó đợi chàng về, nói giúp chàng những khi bị Thiên Đế, cha chàng phát hiện. Ngay cả khi biết chàng cầu thân chỉ vì đế nghiệp, nàng vẫn gật đầu ưng thuận, không một lời trách cứ. Úc Dương càng nhìn nàng, càng cảm thấy thứ ân nghĩa này đã dây dưa thành một thứ tình cảm khó nói. Càng lúc càng xoắn xuýt trong tim chàng. Chàng hơi đỏ mặt, tựa như lần đầu biết yêu, rồi bước nhanh hơn về phía rừng mai, lúc này đang bung hương trong nắng sớm.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 10-04-2016 lúc 00:15.

    ---QC---


  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cựu Mộng Như Yên,handsome,luanvu,Tụt,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status