TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 9

Chủ đề: [Huyền Huyễn] Một giấc hồng trần - Hoàn thành

  1. #1
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định [Huyền Huyễn] Một giấc hồng trần - Hoàn thành

    Một giấc hồng trần
    Thể loại: Huyền huyễn, ngôn tình
    Tác giả: Tiếu hồng trần


    ---
    Tiết tử


    Mời mọi người góp ý cho Một giấc hồng trần ở đây.



    Lúc bấy giờ, khi trời và đất vẫn giao nhau, mọi thứ còn đang hỗn độn, thì trong trời đất xuất hiện ba vị thần thượng cổ: một thiên long, một giao long, một phượng hoàng. Không biết do đâu mà ba vị thượng thần ấy lại đánh nhau đến thiên hôn địa ám, cuối cùng bất phân thắng bại, mỗi người đều thụ trọng thương sợ rằng đến mấy vạn năm cũng chưa phục hồi lại nguyên thần. Cũng trong quá trình ấy mà trời đất rung chuyển dữ dội, những mạch dung nham trong lòng đất phun trào, mặt đất nứt ra thành những suối những sông, rồi trăm sông xuôi thành biển, cũng trong trận đánh ấy mà trời đất đoạn mạch tương liên. Lúc ba vị thượng thần dừng tay, ngoái nhìn thiên địa thì đã là một cảnh tượng tan tác. Cuối cùng cả ba hạ một lời thề vĩnh bất tái kiến, mọi ân oán cũng tan cùng trời đất, từ nay không ai phạm ai. Giao long trầm mình xuống vùng biển lớn, thiên long quẫy đuôi, ngang tàng bay lên chín tầng mây, lập cửu trùng đài, nàng phượng hoàng bay về những dãy núi xa lúc này vẫn còn đang phun trào lửa đỏ.

    Trải mấy nghìn vạn năm sau, đó chỉ còn là một câu chuyện lưu truyền từ đời này sang đời khác, chẳng còn ai vướng víu nợ xưa. Hạ thế trù phú ấm no, tiên giới dập dờn mây trắng...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 14-07-2014 lúc 17:27.
    ---QC---


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ...,handsome,luanvu,Miên Lý Tàng Châm,Siu Nhơn Gao 7 Màu,stinkbug9999,Tụt,Tiếu Nguyệt,Tiểu hài nhi,
  3. #2
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Một giấc hồng trần
    Thể loại: Huyền huyễn
    Tác giả: Tiếu hồng trần

    ---
    Chương 1


    Mời mọi người góp ý cho Một giấc hồng trần ở đây.



    Khi sinh mệnh kéo dài đằng đẵng, thì ngoài những yêu hận tình thù, ở tiên giới này cái thường thấy nhất vẫn là sự buồn chán. Có lẽ thế mà chúng tiên cũng chẳng khác gì con người ở hạ giới, vẫn hay tụ tập chè chén, kể chuyện xưa, nhắc chuyện nay. Kể mãi cũng hết chuyện nên mới có cảnh: hễ có tiên nhân nào vừa phi thăng lúc còn đang ngơ ngơ ngác ngác thì đã bị kéo đi hết hội này tới đám khác, kể rạc cả giọng chuyện của mình lúc còn ở trần gian, sinh ra thế nào, yêu đương ra sao, tu luyện bao nhiêu năm... Toàn những chuyện trời ơi đất hỡi mà ngày nào cũng phải uống dằn bụng dăm chén nước trà để kể từ lúc bình minh đến khi đêm tối. Rồi tiên nhân đó cũng dần cũ đi, các câu chuyện cũng loanh quanh chừng đó, kể đi kể lại nhiều đến mức chính mình cũng đâm ra buồn chán, để chẳng biết từ bao giờ đã gia nhập vào đám tiên nhân kia, ngày ngày hóng xem có ai phi thăng không, gần đây tiên giới có vị thượng quân nào yêu vị thượng tiên nào không để mà đem ra chống đỡ với sự cô đơn tịch mịch của cuộc đời dài tới mức ngán ngẩm.

    Hôm nay cũng như mọi hôm, lúc Phương Hoa tiên tử đang tụ tập chúng tiên lại để tìm chuyện kể thì thư đồng của Nguyệt lão từ ngoài chạy vào, mặt đỏ tía tai, giọng nói gấp đến ú ớ không ra hơi khiến cho chúng tiên đang nhàn nhã uống trà cũng hưng phấn hẳn lên dồn dập nhau hỏi có chuyện gì, có chuyện gì, tiên cung của hằng nga tiên tử bị cháy? Thiên đế xuống trần gian vụng trộm bị thiên hậu bắt được? Hay Nguyệt lão lại nối nhầm sợi tơ nào đó rồi?

    “Nào, Thư Thư, có chuyện gì ngươi nói đi chứ, ú ớ thế này ai nghe ra được?” – Phương Hoa tiên tử sau khi ra dấu cho chúng tiên im lặng nôn nóng hỏi.

    “Tiểu Thư Thư, đừng gấp, đừng gấp, có chuyện gì ngươi cứ bình tĩnh nói, hít vào thở ra, vậy, vậy, đúng rồi, giờ thì có chuyện gì nào?” - Ngọc Cẩm tiên tử cũng dịu dàng chen vào.

    “Các ngươi.... các ngươi... vây ta như vậy, chen nhau hỏi như vậy sao ta thở nổi mà trả lời hả? Xê ra, xê hết ra, để bản tiên ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh rồi mới từ từ nói cho các ngươi nghe, há há” – Vị tiểu thư đồng của Nguyệt lão – Thư Thư chậm rãi ngồi xuống, đang đằng hắng mấy tiếng định nói thì bị chúng tiên xúm vào mỗi người đạp cho một đạp.

    “Thư Thưưưưưưư, nhà ngươi còn đằng hắng thêm một tiếng thì ta đây sẽ không khách khí mà vác xác ngươi trả về cho Nguyệt lão đâu nhé, hừ!” – Dung Khiêm tiên quân hét lên.

    “Được rồi, được rồi, cho các ngươi xem, đây là cái gì?” Nói rồi hắn móc từ trong ngực áo ra một cái gương bằng đồng nhìn qua có vẻ rất cổ kính, những hoa văn bao quanh uốn lượn mềm mại thoạt nhìn tựa chiếc gương trang điểm của một vị tiên nữ nào đó. Nhưng đây lại là một trong những bảo bối của Nguyệt lão, hix, Tam Thế Kính. Có thể xem được tất cả mọi chuyện trong vòng ba kiếp của hết thảy nhân sinh.

    Cũng đúng lúc đó, một tiếng chuông ngân lên rung động chín tầng trời. Đám tiên nhân đang ngơ ngác hỏi nhau, từ bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Từ hai nghìn năm trước khi Ma giới đem quân tấn công thì thiên giới mới gióng 9 chín hồi chuông để tụ họp chúng tiên. Đám người Thư Thư cũng quên mất câu chuyện đang nói, nếu không có tiếng chuông vừa ngân lên ấy, thì chuyện Thư Thư ăn trộm Tam Thế Kính của Nguyệt lão lén đến đây để mọi người cùng xem bát quái của nhân gian hẳn là chuyện kinh động nhất đối với đám tiên nhân này. Mà giờ đây, từng hồi chuông theo nhau ngân động bốn góc Cửu trùng đài, chúng tiên lặng lẽ đếm, đến khi hồi chuông cuối cùng lịm tắt giữa không trung, đã là chín chín tám mươi mốt hồi tang chung. Chỉ trừ khi có vị thượng thần nào đó hóa kiếp, tan thành tro bụi cùng thiên địa hoặc gặp đại họa hủy diệt cả Cửu trùng đài mới xuất hiện tám mươi mốt hồi chuông báo tang này.

    Cửu trùng đài vẫn sừng sững nơi đây, Ma quân tấn công thiên giới đã bị thiên binh thiên tướng đánh cho trầy vi tróc vảy quay về ma giới bồi bổ nguyên khí từ lâu lắm rồi. Mà các vị thượng thần, đếm đi đếm lại trên thiên giới cũng chỉ có năm vị, trong đó có vị nào là thọ nguyên không sánh cùng thiên địa? Nhưng tiếng chuông đã tắt mà dư âm vẫn còn lẩn quất xung quanh, trùm lên thiên giới một không khí trầm buồn, thê lương này cũng đâu có giả?

    “Giải tán đi, mọi người quay về cung của mình xem có chuyện gì”

    “Thư Thư, thiên giới xảy ra chuyện rồi, nhà ngươi nhanh nhanh đem Tam thế kính về trả cho Nguyệt lão đi.”

    “Rồi rồi, ta đi đây.”

    “Ta cũng đi đây.”

    Ngọc Liên đình mới đó vẫn còn chộn rộn những âm thanh nói cười phút chốc trống không, nếu đám tiên nhân ấy chậm lại thêm chút nữa, một chút nữa thôi sẽ ngỡ ngàng thấy đóa sen Tịnh đế ở trong hồ bỗng rụng xuống một bông, những cánh sen trầm mình xuống, chỉ trong chốc lát, sau khi những vòng nước lan ra rồi im ắng thì đã không còn gì nữa, tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

    Ở một nơi nào đó giữa mờ mịt hư vô, không phải tiên cảnh, chẳng là nhân gian cũng không phải âm tào địa phủ có một người vừa nhảy xuống khỏi điện Diệt Linh cũng ước gì mấy ngàn năm nay chưa từng phát sinh chuyện gì, sinh mệnh trường tồn cũng chỉ khiến nỗi đau trường tồn, ký ức vĩnh cửu cũng chỉ khiến bi thương vĩnh cửu. Năm tháng mịt mờ, có những chuyện sao chẳng chịu quên đi, mà thời gian chỉ càng làm ghi tâm khắc cốt?


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 14-07-2014 lúc 17:28.

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    handsome,Ly Tử,Miên Lý Tàng Châm,Siu Nhơn Gao 7 Màu,stinkbug9999,Tiếu Nguyệt,Tiểu hài nhi,trungb23,
  5. #3
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Một giấc hồng trần
    Thể loại: Huyền huyễn
    Tác giả: Tiếu hồng trần

    ---
    Chương 2


    Mời mọi người góp ý cho Một giấc hồng trần ở đây.



    “Điện Diệt Linh?”

    “Phải! Điện Diệt Linh! Tiểu Phượng đã nhảy từ điện Diệt Linh xuống rồi.”

    “Không thể... Thiên đế! Ngươi buồn chán quá không có chuyện gì làm nên đùa giỡn với ta thôi, phải không?”

    “Đông Quân! Đừng tự lừa mình. Ta lại đùa chuyện tiểu Phượng nhảy khỏi Diệt Linh điện ư? Cửu trùng đài gióng tám mươi mốt hồi tang chung là giỡn ư? Ngươi hối hận? Hối hận, cũng chẳng để làm gì nữa, nàng không mang theo bất cứ trọng bảo nào, ngay cả Trụ Linh khôn cũng không mang, cứ thế buông mình thành tro bụi. Giỡn ư? Ta cũng ước gì bản thân chỉ đang đùa giỡn với ngươi thôi.”

    “Không! Nàng không thể...” Đông Quân thượng thần đứng sững giữa phòng của Thiên đế, miệng chỉ lui tới lẩm nhẩm ba chữ ‘nàng không thể’ nhưng tiếng nói cứ nhỏ dần, nhỏ dần, trên đôi mắt hẹp và dài đã ngấn dấu lệ. Thượng thần thì không rơi nước mắt sao? Có, có chứ! Khi trời tàn đất tận, thượng thần cũng rơi nước mắt. Mà đối với vị thượng thần này đây, chỉ sợ rằng trời đất cũng không so sánh được với bóng Phượng đã hôi phi yên diệt kia.

    “Ngươi trở về Bạch Linh đảo của ngươi đi. Đông Quân thượng thần, ngươi nghe cho rõ đây, từ giờ ngươi làm thượng thần của ngươi, ta làm thiên đế của ta. Ta có thể để ngươi bình an rời đi xem như là điều cuối cùng ta làm cho tiểu Phượng, cũng coi như là lần cuối trân trọng đoạn tình nghĩa giữa ba chúng ta. Đi đi!”

    Đông Quân quay người, bóng bạch y bình thường vẫn khinh vũ phiêu phiêu mà bây giờ hóa ra lại trùng màu tang tóc, gương mặt y thê lương, thảm đạm nhưng dường như vẫn không tin những điều mình vừa nghe thấy. Y ở Bạch Linh đảo, bỗng dưng nghe ngực quặn thắt, chưa kịp tìm hiểu nguyên do thì tám mươi mốt hồi chuông tang đã vang vọng đất trời. Y lảo đảo, cứ thế mà bay lên Cửu Trùng Đài, hốt hoảng tìm Thiên Đế, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ sau nghĩ trước, vĩnh viễn y cũng không nghĩ ra được nàng cứ thế mà rời bỏ y, nàng cứ thế mà vĩnh bất tái kiến. Phượng Nghi! Ta yêu nàng đã mấy vạn năm? Ta hận nàng cũng đã mấy vạn năm. Nhưng giờ đây, yêu hận đã hóa ra buồn cười đến cực độ, nàng đã nhảy khỏi điện Diệt Linh cũng đồng nghĩa với việc nhảy khỏi luân hồi, hồn phách tứ tán...

    “Hồn phách” – Đông Quân bỗng dưng hét lên, lộn người bay trở lại Cửu trùng đài. Thiên đế! Ngươi cho dù không muốn, ta vẫn phải trở lại gặp ngươi rồi.

    “Đông Quân thượng thần! Ngươi cố tình không hiểu lời ta ư?” Trong thư phòng, Thiên đế thấy Đông Quân quay lại đã trầm mặt xuống, gằn từng chữ.

    “Úc Dương, đưa Tụ Hồn cầm cho ta, nhanh lên.”

    “Tụ Hồn cầm? Ngươi giả ngu làm gì? Cho dù nàng có là thượng thần, nhưng dùng chân thân mà nhảy khỏi điện Diệt Linh cũng là hồn phi phách tán, linh tẫn thân vong. Tụ Hồn cầm cũng vô dụng.”

    “Trên người nàng có Long lân, có Long lân của ta.”

    “Long lân của ngươi?” – Thiên đế kể từ khi biết nàng nhảy khỏi điện Diệt Linh, rơi xuống U Minh không vẫn lặng lẽ giam mình trong thư phòng, gương mặt không lạnh không nhạt giờ đây cũng kích động đến run người.

    “Phải, Long lân của ta. Chuyện kể ra dài lắm, từ hồi nàng đọa kiếp thành ma, ta đã trấn long lân của mình bảo hộ tâm nàng, vì đề phòng ma lực của nàng biến chuyển mà ta đã hạ thượng cổ nguyền chú, trừ phi ta chết nếu không vĩnh viễn nàng cũng không bỏ được phiến Long lân kia. Xin ngươi, nhanh lên một chút, biết đâu ta còn thu được chút hồn phách của nàng.”

    “Tụ Hồn cầm... Tụ Hồn cầm... không còn nữa..” Nói xong, đến chính Thiên đế cũng không tin được điều này. Trên gương mặt vẫn còn hằn nét bàng hoàng, cứ ngỡ Thiên đế bình thản, ngờ đâu lòng người cũng đang phiên giang đảo hải.

    “Không còn nữa? Ngươi nói là chuyện gì? Tại sao không còn nữa? Tụ Hồn cầm tại sao không còn? Ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết.” Đông Quân gần như nhảy tới gầm vào mặt Thiên đế đang thất thần run rẩy kia.

    “Nguyệt Yểm. Nguyệt Yểm đã đem nó đi rồi.”

    “Lão hồ đồ nhà ngươi. Làm ta sợ muốn chết, ta tưởng Tụ Hồn cầm bị hủy, nếu chỉ là Thiên hậu cầm đi thì giờ chúng ta qua đó, đi.”

    “Đông Quân! Xin lỗi.” Nói rồi trên gương mặt của Thiên Đế cũng chảy ra hai dòng nước mắt. “Đông Quân! Nếu ta biết có ngày hôm nay, dù xảy ra chuyện gì ta cũng không đưa cầm cho Nguyệt Yểm, tiểu Phượng, xin lỗi.”

    “Đến cùng là có chuyện gì! Úc Dương, ngươi nói đi, tại sao không thể qua chỗ Thiên hậu?”

    “Hai nghìn năm trước, lúc Ma quân đánh lên thiên giới, tiểu muội của Nguyệt Yểm đã bị đánh cho hồn phi phách tán. Nguyệt Yểm đã lấy cầm để dưỡng hồn cho tiểu muội của nàng. Nhưng bởi vì tiên lực của Nguyệt Họa không đủ, bị ma khí của Ma quân ám lưu, nếu không diệt trừ nàng ta sẽ đọa ma, thành lệ quỷ. Nguyệt Yểm đã xin ta hiến tế Tụ Hồn cầm, để Tụ Hồn cầm với ma khí trong tiên hồn của Nguyệt Họa cùng đồng quy vu tận.” Nói tới đó, Thiên đế run rẩy đến không đứng vững được, cả người phải dựa vào Long ỷ để neo lại, bàn tay nắm thanh tựa đến nổi gân.

    “Tụ Hồn cầm không còn nữa. Vậy nàng phải làm thế nào? Úc Dương, nàng phải làm thế nào?”

    “Đông Quân, ta xin lỗi. Nhưng nhờ mảnh Long lân của ngươi ít ra hồn phách nàng vẫn còn có cơ hội lưu lại trên thế gian này. Ta sẽ đi tìm phụ thân, ta sẽ cố tìm được phụ thân để hỏi Người cách tụ hồn cho tiểu Phượng. Ngươi hãy đi Minh giới đi, đi tìm nàng.”

    “Ngươi đi nơi nào tìm cha ngươi?”

    “Chưa biết, nhưng nhất định ta sẽ tìm được.”

    “Được, ta sẽ đi Minh giới. Dù có phải tát cạn dòng Vong Xuyên ta cũng sẽ tìm được hồn phách của nàng trở về.”

    Đông Quân phất áo bay đi, mặc dù chỉ có một tia sinh cơ, ta quyết sẽ không để cho nàng cứ như vậy mà biến mất trước mắt ta. Phượng Nghi, nàng phải sống, để ta yêu, để yêu ta, để ta hận mà cũng để hận ta. Yêu hận của đôi ta đã định sẵn thọ cùng tuế nguyệt, nàng không được phép rời bỏ. Trước mắt Đông Quân, từng mảnh hồi ức chập chờn hiện ra, từng mảnh ghép tưởng như rời rạc mà lại quấn quýt, xuyên suốt hạnh phúc và đau khổ cả cuộc đời của y.


    Từ lần đầu gặp gỡ ở đỉnh Hoa Sơn, y chưa biết nàng là con gái thượng thần Phượng Minh cũng như nàng chưa biết y là con trai của thượng thần Đông Hạo. Có lẽ đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất giữa hai người, đỉnh Hoa Sơn lúc đó đang là mùa xuân, khắp trời đất vẫn còn vương linh khí thuần khiết của cây cỏ, lòng của y và nàng chưa vướng víu thù hận mẹ cha. Cứ thế mà ở bên cạnh nhau, giản dị, hạnh phúc. Nàng là con Phượng hoàng kiêu hãnh và đẹp đẽ nhất trên cuộc đời này, nàng mãi mãi là đốm lửa rực rỡ trong cuộc đời buồn tênh của Đông Quân. Trước nàng, y không giao du cùng ai, không thân cận cùng ai. Khắp bốn cõi hồng hoang, tiên nhân nào cũng đều biết một Đông Quân thượng thần anh tuấn, lãnh đạm. Không ai thấy chàng cười cười, nói nói bao giờ. Cũng hiếm khi chàng lên thiên giới, quanh quẩn chỉ làm một thượng thần trầm mặc trên Bạch Linh đảo.


    Rồi cả hai gặp Úc Dương khi đang lén lút hạ phàm để dự hội hoa đăng nghìn năm một lần của tiểu vương quốc xinh đẹp nằm ở phía tây dải Hoa Sơn. Y vẫn còn nhớ lúc ấy nàng bắt y phải làm một chiếc đèn cho nàng, nàng tự tay thả nó trôi theo dòng sông đăng, trên có ghi câu thề ước “vĩnh kết đồng tâm, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền”. Vạn vạn chiếc đèn hoa cứ thế trôi ra biển lớn, mang theo vạn vạn lời nguyện ước của chúng sinh, cũng có cả của y và nàng. Úc Dương lúc đó chưa mang gương mặt thản nhiên tĩnh lặng của thiên đế bây giờ, y thường vận thanh y, tay phơ phất một cây quạt trắng, đôi mắt ẩn ẩn linh quang phát ra thứ ánh sáng hồ hởi, tươi vui. Y đứng giữa dòng người, ngạo nghễ cười những điên đảo mộng tưởng của phàm nhân, dáng dấp thong dong, đẹp đẽ. Cả ba vừa gặp nhau đã như quen thân, cùng nhau đi hết lễ này đến hội khác, từ miền tây ngược ra phía bắc, xuôi xuống phía nam dạo chơi nhân gian.


    Cho đến khi cha y tìm được ba người, gương mặt vị thượng thần mà suốt cuộc đời y không bao giờ dám quên, cũng không được phép quên cứ thế xuất hiện trước mặt y. Úc Dương gọi hắn là cha, Phượng Nghi gọi bá bá. Tim y thắt lại, nghĩ về những ngày tháng cuối cùng của cha mình, không một ai biết được vết thương ngày ấy của cha y nặng ra sao, trầm trọng đến thế nào. Nếu như công bằng chiến đấu, luận năng lực, cha y thua thì y cũng sẽ không hận hai vị thượng thần kia đến như vậy. Chỉ vì ép cha y xuống biển, với cái lý do ngớ ngẩn một trời không thể có hai long, mà vị Thiên Long kia cùng nàng Phượng Hoàng nọ đã có giao tình từ trước cùng nhau tính kế cha y. Ép cha y xuống biển thì cũng thôi, bởi y thực tình cũng thích biển cả. Nhưng lòng người hiểm độc, họ sợ một ngày cha trở mình mà phải chém tận giết tuyệt khiến những tháng ngày cuối đời của cha y vô cùng thống khổ. Lửa phượng hoàng là thứ lửa ghê gớm thế nào chứ? Cha y bị lửa phượng công tâm cùng với nội thương, ngoại thương do vị Thiên Long kia gây ra cùng nhau hành hạ đến khi tan thành mây khói. Đôi mắt của cha y ngày đó, suốt kiếp này, y cũng không quên được. Vậy mà hai người bạn đầu đời của y, một trong hai là người con gái vừa cùng y thả hoa đăng kết câu nguyền ước lại là con của hai vị thượng thần đó. Mỉa mai làm sao?


    Ký ức như những ngọn giáo dài, đâm xuyên qua tim y. Những hồi ức đẹp đẽ lẫn đau thương dội về trong ngực khiến y cảm giác tức thở. Đường đến Minh Giới kỳ dị mà diễm lệ, những đóa bỉ ngạn hai bên bờ Vong Xuyên đỏ đến nhức mắt, đỏ đến mê đắm. Đông Quân nhìn đăm đăm xuống lòng sông kia. Phượng Nghi, nàng là tiểu tinh linh nào trong đó?


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 11-04-2016 lúc 16:14.

  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    handsome,Miên Lý Tàng Châm,Siu Nhơn Gao 7 Màu,stinkbug9999,Tiếu Nguyệt,Tiểu hài nhi,trungb23,
  7. #4
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Một giấc hồng trần
    Thể loại: Huyền huyễn
    Tác giả: Tiếu hồng trần

    ---
    Chương 3


    Mời mọi người góp ý cho Một giấc hồng trần ở đây.



    Những u hồn đến Minh giới mấy năm nay ai cũng đều thấy một nam tử đứng giữa cầu Nại Hà không phút nào ngơi mắt nhìn xuống dòng Vong Xuyên. Nam tử mình vận bạch y, gương mặt anh tuấn tựa một bức họa không có thật giữa cái khung cảnh âm u, ảm đạm của nơi đây. Cô hồn dã quỷ đã nhiều lần tới trêu ghẹo nhưng không có tiểu quỷ nào chạm vào được gấu áo của nam nhân kia, dần dần cũng mất hết hứng thú. Xung quanh người y dường như lúc nào cũng có một tầng bạch khí phiêu đãng vây quanh.


    Chỉ riêng một nữ tiểu quỷ là nhất định không cam tâm, tìm trăm phương ngàn kế để đến gần. Có lần được một tiểu quỷ thường đi theo bên người Mạnh Bà mách: ‘người kia là thượng tiên trên thiên giới đấy, đến Minh chủ của minh phủ cũng tôn kính ba phần, khách khí bảy phần mà mặc kệ y đứng đó, do vậy phải tìm được bông sen trắng có chín chín tám mươi mốt cánh mới tới được gần vị thượng tiên kia’. Nữ tiểu quỷ từ khi nhìn thấy hình bóng ấy đã một lòng si mê, nàng trở thành cô hồn dã quỷ cũng chỉ vì mê luyến một tiểu thư sinh, cam nguyện trở thành u hồn bởi không muốn quên mất chuyện xưa. Nàng vẫn thường nói với đám quỷ ở đây, nếu quên mất Tiêu Thương, ta có đầu thai chuyển thế cũng đâu còn ý nghĩa gì đâu? Mà theo lời nàng, vị thượng tiên kia chính là Tiêu Thương của nàng, Tiêu Thương đã đầu thai chuyển kiếp nên quên mất nàng, còn nàng, y có hóa thành tro, nàng vẫn nhận ra. Mà giờ đây, Tiêu Thương của nàng đứng đó, gần trong chớp mắt lại xa cách nghìn trùng, nàng làm sao chịu nổi, đám quỷ cám cảnh thay cho nàng, cũng khuyên nàng bỏ đi thôi, người ta đã thành tiên mất rồi. Chỉ có vị thượng tiên kia, dường như tâm trí đã chìm xuống lòng Vong Xuyên, không còn quan tâm gì đến hết thảy xung quanh, không hay chúng quỷ Minh giới đang xôn xao, không hay có một nữ quỷ vì mình mà nhảy xuống sông Linh Thủy tìm cho bằng được bông sen có tám mươi mốt cánh trắng. Mặc dù nàng ta biết rõ, linh khí thanh thuần ở nơi đó có thể làm tan rữa hồn nàng.


    Nữ quỷ ra đi vào một ngày tháng chạp, Minh giới quanh năm lạnh lẽo, chúng quỷ cũng lạnh lẽo cô đơn nên chẳng có ai quan tâm tới xuân hạ thu đông. Chỉ có một người suy sụp theo từng ngày trôi qua, không ngừng dõi mắt theo từng tia phân hồn, từng tia oán niệm, từng tia lạc phách trong triệu triệu u linh dưới dòng Vong Xuyên. Minh chủ của Minh phủ đoạn thời gian đầu còn vào ra khuyên chàng trở về Bích Linh đảo, hắn sẽ thay vị thượng thần này trông coi không sót một tia linh hồn nào, nếu tiên phách của thượng thần Phượng Nghi hạ lạc xuống nơi đây hắn sẽ thu vào Minh chung rồi đem đến tận tay y. Bởi hồn phách của nàng đã tứ tán, nên nàng không thể quay về thông qua con đường Luân hồi. Những hồn phách còn sót lại của nàng sẽ bị lệ khí của Vong Xuyên hấp dẫn, rồi sẽ lẫn vào nơi đây, giữa vô vàn u linh ám quỷ của Minh giới. Nếu không có cơ duyên sẽ giống như vô vàn thất hồn lạc phách khác, hóa thành lệ khí trên dòng Vong Xuyên, chính thức hóa thành mây khói. Cho nên y phải đứng đây, bất chấp hứa hẹn và cam đoan của Minh chủ Minh giới, y phải đứng đây tận tâm tận lực tìm kiếm nàng, không cho phép xảy ra bất cứ một sơ sót nào.


    Y có sinh mệnh vô tận, có vô số năm tháng trong đời mà giờ đây, mỗi ngày trôi qua, tim y lại trầm xuống thêm một chút, đã bốn năm rồi nhưng y không hề cảm ứng được một chút long khí nào trên vô số tàn hồn lạc xuống nơi đây. Nàng có long lân của y nên chắc chắn nếu nàng xuất hiện, y sẽ là người đầu tiên biết được. Vậy mà đến nay đã bao nhiêu giờ phút lụi tàn dần cùng hy vọng, chẳng lẽ ngay cả mảnh long lân trước ngực y cũng không đủ bảo hộ nàng khỏi sự tàn độc của điện Diệt Linh? Năm năm! Minh chủ minh giới, Úc Dương, và ngay cả y đây đều ước tính được thời gian mà long lân của y có thể bảo vệ nàng, đó là năm năm. Chỉ có năm năm thôi, sau năm năm này nếu không được định hồn, nàng sẽ biến mất vĩnh viễn. Phượng Nghi, Phượng Nghi! Y khẽ gọi tên nàng, dè dặt, trang nghiêm như thể trong mỗi một âm thanh đều mang theo sự cầu khẩn thê lương.


    Ở một nơi cách xa Minh giới, trên đầu nguồn sông Linh Thủy, có một nữ tiểu quỷ hạnh phúc mỉm cười. Tiêu Thương, thiếp tìm được Linh Liên rồi, bông sen với tám mươi mốt cánh trắng muốt chỉ có trong truyền thuyết, thiếp đã tìm được rồi. Tiêu Thương! Mấy ngàn năm nay thiếp chỉ mang theo một chấp niệm muốn lại được ở bên cạnh chàng như ngày xưa mà khăng khăng khước từ luân hồi chuyển kiếp, hóa thành lệ quỷ. Cuối cùng, thiếp cũng sắp chạm được vào chàng rồi, mặc dù thời gian của thiếp không còn nhiều, linh hồn này đã như ngọn đèn trước gió, chàng còn nhớ thiếp không? Thiếp là Hạ An, Hà Hạ An của chàng đây. Nữ tiểu quỷ mỉm cười, mang đóa hoa bỏ vào trước ngực, tìm đường trở về Minh giới. Nàng đi từ tháng chạp mà giờ đây đã lại lập đông rồi.


    Minh giới vẫn âm u như xưa, hoa Bỉ Ngạn vẫn đẹp một cách kỳ dị và diễm lệ, từng cánh hoa nở như ứa máu. Nhưng với Hạ An bây giờ, không có nơi nào tươi đẹp bằng nơi đây khi nàng chân thấp chân cao về được tới cầu Nại Hà, thấy bóng Tiêu Thương vẫn còn đứng đó, trầm mặc ngó xuống lòng sông. Chợt nàng dừng bước, móc đóa hoa từ trong ngực áo ra cười tự giễu. Tiêu Thương của nàng đã tu thành tiên rồi còn đâu? Nàng thì lại hóa thân thành lệ quỷ, dù có được Linh Liên, chạm vào chàng rồi thì sao? Chàng đã quên mất chuyện xưa rồi, đã quên mất một Hà Hạ An yêu chàng hết mực, một Hà Hạ An rạch tim lấy máu cứu lại tính mệnh cho chàng để chàng đi tìm người thương. Tiêu Thương, thiếp vẫn yêu chàng như lần đầu, nhưng tại sao, tại sao chàng lại quên mất thiếp? Chàng tìm gì trong dòng Vong Xuyên kia? Chàng vẫn còn đi tìm người con gái của chàng sao?


    Đông Quân quay đầu, trong đôi mắt sâu mịt mờ dâng lên một ánh nhìn phức tạp, có hy vọng, có quay quắt, có cả kinh diễm lẫn ngạc nhiên. Y nhìn vào bóng dáng nhợt nhạt của nữ tiểu quỷ vừa bước tới bên chân cầu Nại Hà kia, đôi tay giơ lên run rẩy.


    “Nghi Nghi!”


    Hạ An cười khổ, linh hồn thiếp sắp tan mất rồi vậy mà chàng gọi thiếp bằng tên ai thế kia? Cái tên mà vì nó, thiếp đã trả giá bằng tính mệnh của kiếp trước, bằng nghìn năm tu luyện khổ sở của yêu hồ, bằng bao nhiêu cố chấp còn chưa đủ hay sao?


    Đúng lúc ấy, nàng nhìn thấy Tiêu Thương bước nhanh về phía mình, lấy đi bông sen trắng nàng đang cầm trên tay, không nhìn vào mắt nàng một lần. Bóng nữ quỷ chầm chậm hóa thành một làn khói xám, nhưng vẫn quấn quýt bên cạnh Tiêu Thương mà nàng ngày đêm mong nhớ. Bởi vì bông sen đó, hồn nàng đã bị sông Linh Thủy thanh tẩy, nhưng cũng nhờ nàng giữ hoa trong người mà còn cầm cự được chút u hồn quay về được nơi đây. Đông Quân giật đi Linh Liên, cũng là giật đi chút níu kéo cuối cùng của Hà Hạ An trên cõi đời này.


    Đông Quân nhìn hoa trong tay, nhìn nụ cười tang thương của nữ quỷ trước khi tan vào mây khói, ký ức bỗng được giải khai, chàng đã nhớ ra người con gái trước mắt.


    “Hạ An!”


    Y bàng hoàng kêu to tên của nữ quỷ, nhưng làm gì còn có nữ quỷ nữa đâu, tầng khí xám quanh người trong phút chốc cũng đã bị lệ khí trên Vong Xuyên hấp dẫn, chẳng còn gì chứng thực ngoài những cánh sen mềm mại trên tay.


    “Hạ An! Em ở đâu?”


    Mạnh Bà lắc đầu nhìn bóng dáng phiêu hốt của Đông Quân thượng thần, chán ngán thay cho nhân sinh mờ mịt, đến thần tiên cũng không thoát khỏi.


    “Tiểu quỷ đó mấy ngàn năm nay vẫn ở đây đợi người! Đợi người qua cầu Nại Hà rồi nàng mới theo sau. Nhưng nàng không biết người là thượng thần, sau khi lịch kiếp hồn phách sẽ trở về trời tiếp tục làm một thượng thần tiêu dao, đâu có phải qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà như phàm nhân đâu. Con bé ngu ngơ khờ khạo đó, đã đi tìm Linh Liên chỉ mong đổi lấy ngày xưa, đổi lấy việc người có thể nhớ lại nàng, bất chấp việc quỷ hồn của nàng ta sẽ bị thanh tẩy. Thượng thần a thượng thần, không phải sau khi lịch kiếp, khi trở lại làm thần tiên người vẫn nhớ được chuyện xưa ư? Tại sao người không nhớ được Hà Hạ An?” Mấy ngàn năm nay, Mạnh Bà nhìn nàng ôm chấp niệm ngóng trông bóng dáng của Tiêu Thương, không biết từ bao giờ đã nảy lòng thương cảm, lúc này đây, thấy nàng biến thành hư vô, không quản thân phận mà tới nói chuyện với vị thượng thần này.


    Đông Quân áp bông sen lên ngực, lặng lẽ chảy nước mắt. Hai người con gái. Một nàng Phượng Hoàng cao ngạo đã vì mình mà nhảy khỏi điện Diệt Linh, không hiểu tại sao hồn phách lại dung nhập vào đóa Linh Liên này, không quay về Minh giới, cũng may có linh khí của hoa sen và sông Linh Thủy nuôi dưỡng, tàn hồn của nàng mới không bị hư hao. Còn một là con cáo nhỏ lúc nào cũng vui tươi đã làm bạn cùng chàng lúc chàng lịch kiếp theo Phượng Nghi, cuối cùng đã lấy tim mình đổi mạng cho chàng, tim của yêu hồ ngàn năm hóa hình có thể ngăn được ma khí quán thể lúc chàng rút Long lân ra để bảo hộ cho Nghi Nghi. Trong giây lát khi long khí trên đóa Linh Liên quán nhập vào người chàng, đoạn ký ức trần gian đã biến mất vì thiếu long lân hộ tâm cũng đã quay trở lại.


    Minh giới lạnh lẽo quá, lạnh đến mức khiến trái tim Đông Quân tưởng chừng cũng hóa thành băng đá. Thiên trường địa cửu ư? Hai người con gái đó, một vì chàng suýt hôi phi yên diệt, chỉ còn là đóa hoa trắng trên tay, một vì chàng đã vĩnh bất siêu sinh, đến chút u hồn cũng bị chàng bức thành lệ khí. Đông Quân ngồi gục xuống bên chân cầu Nại Hà, chàng nhắm mắt, cô đơn tịch mịch, bóng áo trắng vẫn bay bay giữa Minh giới âm u. Tựa như hết thảy chỉ là một đoạn mộng tưởng , một giấc hồng trần, khi mở mắt mọi thứ vẫn như xưa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 14-07-2014 lúc 17:29.

  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    handsome,Miên Lý Tàng Châm,Siu Nhơn Gao 7 Màu,stinkbug9999,Tiếu Nguyệt,Tiểu hài nhi,
  9. #5
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Một giấc hồng trần
    Thể loại: Huyền huyễn
    Tác giả: Tiếu Tửu

    ---
    Chương 4: Ngoại truyện về Hà Hạ An


    Mời mọi người góp ý cho Một giấc hồng trần ở đây.


    Chương 4: Hà Hạ An

    Nó là một con cáo nhỏ, một con cáo vui tươi, sống cuộc sống vô tư vô lo, ngày ngày vui đùa cùng với các anh chị của mình, tối về rúc vào đám lông mềm mại của mẹ, ngủ yên lành trong hang ổ ấm áp.


    Cuộc sống của một con cáo nhỏ có gì nhỉ? Không có gì nhiều ngoài việc ngày ngày nằm sưởi nắng, tự giỡn với chiếc đuôi của mình. Nơi đây là một phiến rừng nhỏ nằm dưới chân núi Mê Linh, không thú dữ, vắng bóng người, chỉ có những loài thú nhỏ và đám chim chóc hiền lành. Bao bọc xung quanh là núi và sông, Hồng giang ôm lấy nó, bồi đãi phù sa, khiến cỏ hai bên bờ lúc nào cũng xanh một màu như ngọc.


    Nó là một con cáo nhỏ, một con cáo nhỏ kỳ lạ đã mở ra linh trí. Từ ngày đó, nó lấy việc tu luyện làm vui, cũng chẳng thiết tha mong chờ gì ngày đạt thành chánh quả, tu được chân thân. Chỉ là ngoài việc chơi đùa cùng anh chị, rồi lui tới giỡn với chiếc đuôi rực rỡ của mình thì nó không còn việc gì khác để làm. Thời gian chậm rãi trôi qua, cái hang nhỏ cạnh bờ Hồng Giang vẫn như thế, khác chăng là ở lối ra vào, cỏ cây càng thêm rậm rạp, xanh um. Nhưng con cáo nhỏ ngày nào lại trở nên bi thương. Đầu tiên là mẹ nó qua đời, rồi lần lượt đến các anh chị, những người thân bên cạnh nó cứ lặng lẽ ra đi, bởi họ chỉ là những con cáo bình thường mà thôi.


    Xuân qua, đông tới. Giờ đây bên bờ sông trắng không còn thấy hình ảnh chơi đùa, vui vẻ của con cáo nhỏ năm nào. Nó đang đứng tần ngần trước cái hang thân quen của mình, rất lâu, rồi sau cùng, cũng quyết định ra đi. Mảnh rừng nhỏ vẫn còn đó bóng nắng trải dài trên hai bờ cỏ biếc, đám chim chóc hót những tiếng cũng chẳng khác xưa, Hồng Giang tháng ngày vẫn miệt mài đắp bồi bờ bãi, xa xa như còn đang nghe ra tiếng quạ kêu chiều. Chẳng ai hay biết có một gia đình cáo đã vừa biến mất. Hết thảy trần gian cũng chỉ là những vết mực cẩu thả trên cuốn sổ sinh mệnh, trời xanh cao lắm, chẳng mấy lưu tâm.


    Con cáo nhỏ của năm xưa đã lớn, hơn chín trăm năm qua nó luôn miệt mài tu luyện trong tĩnh mịch, bên cạnh chẳng ai thân thích. Ngoài ra, còn phải tránh đủ các hạng người, từ những đạo sĩ ẩn mình trên núi đến những phường thợ săn tinh mắt nhìn đời bởi yêu hồ như nó luôn là mục tiêu săn đuổi của họ. Nhiều lúc nó rất muốn quay về mảnh rừng xưa, buông bỏ hết thảy những năm tháng tu luyện buồn phiền cô độc này. Nhưng lại không dám, nó là hậu duệ cuối cùng của Hồng vĩ yêu hồ, trước khi mẹ nó qua đời, ánh mắt như cố biểu đạt muốn nó đi tiếp con đường tu luyện mà không phải ai cầu cũng được này. Mẹ không biết nói nhưng đó là mẹ của nó cơ mà, nó làm sao không thấu hiểu ánh nhìn van nài tha thiết kia?


    Con cáo nhỏ gặp chàng thư sinh đó vào một ban trưa mùa hạ, mặt trời nóng rãy trên cao, chiếc đuôi rực rỡ của nó nhuốm đầy máu đỏ sau khi bị ám toán bởi một đám thợ săn đã rình rập nó từ lâu. Khi đang lê lết về hang thì nó kiệt sức giữa chừng, vết thương khắp người làm độc dược phát tán rất nhanh nên đã hôn mê ngay trước mắt chàng. Ý nghĩ cuối cùng của nó lúc đó lại không phải là tiếc thương sinh mệnh mà là ‘sao trên đời lại có thể có một nam nhân đẹp đến thế’.


    Lúc nó mở mắt ra đã thấy mình nằm trên một chiếc giường ấm áp, các vết thương ở trước ngực, bên mạn sườn, sau lưng cũng đã được băng bó cẩn thận, tỉ mỉ, những lớp băng chồng lên nhau đều tăm tắp, khoảng cách giữa mép lớp băng này với mép lớp băng kia đúng y như nhau, đều cỡ khoảng một phân hai ly. Những miếng băng gạc chỉn chu, trắng muốt cứ nổi bật lên trên lớp lông màu đỏ của nó, không muốn quan sát cũng chẳng được. Rồi ngay lúc đó, mùi hơi ấm người xộc thẳng vào mũi, từ lớp chăn nệm ấm áp, từ vết lõm trên gối ở đầu giường, từ khắp các vật dụng trong phòng. Ngạc nhiên là nó lại không có cảm giác khó chịu như mỗi khi tới gần con người, mà lại khiến nó thấy rất yên tâm, như là mình trở về ngày xưa, đang ở mảnh rừng bên sông đầy nắng kia, dụi đầu vào ngực mẹ.


    “Tiểu hồ, tỉnh rồi hả, mi làm ta sợ quá.”


    Một tiếng nói ấm áp vang lên ngay trên đầu nàng, là thư sinh mang gương mặt thiên sứ nàng đã gặp trước lúc ngất đi. Nàng đưa mắt như dò hỏi, cố gắng bò dậy.


    “Ấy, mi làm gì đấy? Nằm yên không vết thương vỡ ra bây giờ. May cho mi đấy nhé, nhà ta ba đời hành nghề y nếu không dù mi có gặp người khác cũng khó qua khỏi. Nào, để ta thay băng cho mi.”

    ------------

    Sau khi khỏe lại, nó lại càng dốc lòng tu luyện, chuyện thường thấy nhất ở trong phòng là: một bên thư sinh đang nghiêng đầu chăm chú đọc sách, một bên là con cáo nhỏ đang nhắm mắt ngồi rất nghiêm túc trên giường. Quãng thời gian tươi đẹp như đang quay trở lại, dường như bánh xe số phận đem trả cho nàng ánh sáng đã lỡ cướp mất từ lâu. Chàng thư sinh cũng vấn vít tiểu hồ ly, đêm nào trước khi ngủ chàng cũng ôm nó vuốt ve đám lông rực rỡ, thủ thỉ câu chuyện của mình. Chàng là Tiêu Thương, gia đình ba đời hành nghề y, chàng yêu cô gái hàng xóm bên cạnh nhà, yêu, từ lâu lắm rồi, từ trước khi chàng được sinh ra, giờ đây cô ấy đã bị người khác bắt đi nên chàng phải đi tìm.


    Lần nào nghe tới đó, con cáo cũng đều không vui, nó dụi mặt vào ngực chàng nghe trái tim chàng đang đập những nhịp bình thản. Lâu dần, điều đó trở thành một thói quen yêu thích của nó, mỗi khi không vui lại áp đầu vào cảm nhận âm thanh đều đều trong lồng ngực của chàng. Thật ra, chàng kể cho nó nghe theo dạng tự sự, chuyện trước chèn chuyện sau, nhiều khi đang kể thì ngưng ngang, lâu sau cũng không nói tiếp, những câu chuyện lúc nào cũng rời rạc chỉ có âm thanh bi ai của chàng là xuyên suốt.


    Nhưng, nó cũng hiểu chàng đã có người thương và đang đi tìm cô gái ấy. Cũng cho đến mãi sau này khi thần hình câu diệt nó mới hiểu ý nghĩa thật sự của câu nói “ta đã yêu nàng ấy từ lâu lắm rồi, từ trước khi được sinh ra”. Có những con người, đã được định sẵn số mệnh tang thương. Tiếc là, tận mấy nghìn năm sau nó mới hiểu, đó không phải là chàng và người con gái đó mà là chính nó và chàng.


    Theo bao mùa tuyết rơi, hoa rụng, nó đã đi theo Tiêu Thương qua bao nhiêu đồi núi, suối sông. Cứ hễ cảm nhận được khí tức của nàng, Tiêu Thương lại vội vàng kéo nó đuổi theo sau. Mười năm! Nó đã đi theo chàng chẵn mười năm, sự đuổi bắt vô hình khiến cả chàng và nó cũng dần mỏi mệt, chàng chỉ vừa ba mươi mà tóc bạc cả đầu. Hôm đó, đang là mùa hạ, chàng và nó đuổi tới dãy Tây Lăng thì lại mất dấu vết. Cả hai phải dừng lại, như mọi khi chàng tìm gỗ dựng nhà, lần này là dưới một tán hoa vàng đang nở bung từng chùm, từng chùm hoa thanh tân, tươi sáng trong cái nắng mùa hè rực rỡ. Đến đêm, nó lén bỏ chàng đi, dù lòng rất vương vấn hơi ấm quen thuộc kia. Đã đến lúc rồi, nghìn năm trôi qua, đã đến lúc nó phải chịu thiên kiếp hóa hình trước khi chính thức trở thành người, thành người như chàng. Nghĩ đến đó, thân người nó run lên hạnh phúc, tiếp thêm can đảm để rời chàng đi tìm nơi hứng chịu đại kiếp.

    --------------

    “Tiêu Thương!”

    Nghe tiếng gọi, thư sinh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sau một phút thất thần, chàng run giọng hỏi: “cô là ai? Sao lại biết tên tôi?”

    Cô gái kiều mỵ trước mắt nhoẻn cười. Nụ cười khiến gương mặt cô bừng lên một thứ ánh sáng thuần khiết đến rung động lòng chàng.

    “Mới có năm ngày không gặp, chàng quên con cáo nhỏ này rồi sao?”

    “Tiểu hồ?” Tiêu Thương bước gấp ra ngoài, mắt nhìn chăm chú như cố tìm kiếm chút dấu vết của con cáo nhỏ trên bóng hình nàng.

    “Thiếp đây, thiếp là Hà Hạ An, cũng là con cáo nhỏ được chàng cứu mạng, lênh đênh theo chàng suốt mười năm qua đây.” Nói xong, nàng xoay mình, áo lụa chạm vào mặt chàng mát lạnh, chưa kịp đợi chàng định thần thì cô gái trước mắt đã biến mất, chỉ có một con cáo nhỏ với chiếc đuôi rực rỡ của mình đang cọ cọ vào chân chàng.

    “Chàng đã tin chưa?” Nó mở miệng hỏi rồi lại xoay người biến thành một Hà Hạ An xinh đẹp, mỵ hoặc.

    Thấy biểu tình ngơ ngác của Tiêu Thương, nàng xụ mặt: “Chàng vẫn chưa tin ư?”

    “Tin. Ta tin rồi chỉ là bây giờ làm sao nàng đi theo ta được nữa?” Tiêu Thương giơ tay lên xoa xoa tóc nàng, hỏi.

    “Sao lại không?” Nàng thảng thốt.

    “Vì nhà của ta chỉ có một cái giường thôi chứ sao.” Nói rồi, Tiêu Thương phá lên cười, nụ cười hiếm hoi của chàng trong những tháng ngày phiêu bạt. Rồi chàng ôm nàng vào lòng, nói khe khẽ: “Ta cứ tưởng nàng có chuyện gì, năm hôm nay ngày nào ta cũng đi tìm nàng, lật từng chiếc bẫy, xem từng góc hố, may quá nàng chỉ phải đi chịu lôi kiếp thôi, không có việc gì.” Nói xong chàng lại cười, cái cười an tâm, dịu dàng.


    Trừ chuyện không thể ngủ cùng chàng như trước thì hầu như giữa hai người không có gì thay đổi. Cảm giác vẫn quen thuộc như trước kia. Cũng phải thôi, nàng đã ở bên cạnh chàng mười năm cơ mà, một đời người có được bao nhiêu cái mười năm chứ?


    Nhưng có lẽ, mệnh trời đã định sẵn cho nàng một số phận chẳng có gì dễ chịu. Cũng như trước khi, lúc còn sống dưới chân núi Mê Linh, nhìn người thân của nàng hóa thành cát bụi, thì giờ đây, sau một sáng thức giấc, Tiêu Thương cũng đã bỏ nàng lại một mình. Trên chiếc bàn gỗ nhỏ, hai cái bánh bao vẫn còn hơi ấm được đặt ở đó kèm theo một bức thư. Chỉ vài dòng đơn giản, cám ơn nàng đã ở bên cạnh suốt thời gian qua, nhưng lần này đi sẽ có nhiều nguy hiểm nên không thể dẫn nàng cùng theo, mong nàng ở lại bảo trọng lấy mình. Chỉ vài dòng thư đơn giản mà lại cướp mất tất cả hạnh phúc của nàng.


    Nàng ở đó chờ chàng suốt một năm. Hoa vàng hết tàn rồi lại nở. Mà chàng vẫn không về! Nàng biết rồi, chàng không trêu đùa với nàng đâu, chàng đi thật rồi. Đi tìm người con gái chàng đã yêu từ rất lâu kia. Bất chấp mọi hiểm nguy. Bất chấp nàng ở đây, dần dần tuyệt vọng.


    Nàng lại đi theo con đường của chàng lúc trước. Chàng kiếm người mình thương, nàng cũng kiếm người nàng thương. Trời đất mênh mông thế, một người sẽ rất cô đơn. Những năm tháng này đối với nàng còn thê thiết hơn cả khoảng thời gian mấy trăm năm tu luyện trong tĩnh mịch. Bởi lúc đó, nàng không phải hết hy vọng rồi tuyệt vọng như thế này. Lần nào cũng ngỡ đã bắt kịp chàng, mà nàng níu về chỉ có hư không. Những giấc mơ lộn xộn mỗi đêm đều khiến nàng ứa lệ, có khi nàng mơ về mảnh rừng nhỏ dưới chân núi Mê Linh, có khi là cảnh chàng thu con cáo nhỏ vào trong lồng ngực khi trời bất ngờ đổ tuyết, có khi là cảnh nàng nấu vài món ăn sau khi đã hóa hình, lúc thì chàng cau mày chê mặn nhạt, lúc lại nức nở khen ngon nhưng lần nào cũng ăn bằng hết.. Chỉ toàn là những ký ức tươi đẹp. Đến bây giờ nàng mới biết những điều tươi đẹp đã qua đi khi nhớ về lại càng thêm sầu thảm.


    Khi nàng tìm được chàng, nàng như gục ngã vì tình cảnh trước mắt. Chàng nằm đó, trên ngực nhầy nhụa máu thịt, gương mặt anh tuấn đã dần chuyển sang màu tím, phía trên mơ hồ một tầng khí đen, càng lúc càng thêm dày đặc. Nàng hét gọi tên chàng, đau đớn, tuyệt vọng. Nàng trừng mắt nhìn tầng ma khí lúc này đã che mờ gương mặt quen thuộc của chàng.


    “Tiêu Thương! Chàng đừng sợ. Nếu chàng đọa ma, thiếp nhất định sẽ thành quỷ ở bên chàng. Nhưng chàng tươi sáng như vậy, ấm áp như vậy, mong mỏi của chàng cũng chưa đạt được. Chàng còn phải sống, đi tìm cô gái tên là Nghi Nghi kia. Thiếp làm sao có thể để chàng đọa ma đây?”


    “Tiêu Thương!” Nàng ôm đầu chàng áp vào ngực mình, nước mắt lăn ra ràn rụa, nóng bỏng. Sau đó, nàng cúi xuống run run hôn lên môi chàng, nước mắt lăn vào giữa hai khóe môi, mặn chát. Cùng lúc đó một đôi tay tàn nhẫn nhanh chóng đưa lên ngực, kiên quyết đâm sâu vào móc ra trái tim của yêu hồ nghìn năm, đôi tay của chính nàng. Khi nàng nhỏ máu từ trái tim đỏ thắm kia vào miệng chàng thì gương mặt chàng đã dần lấy lại sắc hồng, máu càng nhiều thì tầng khí đen càng mờ nhạt mà bóng hình nàng cũng dần dần tan biến. Nàng mỉm cười yếu ớt: “Tiêu Thương, kiếp này chàng cứ đi tìm Nghi Nghi của chàng đi, thiếp sẽ chờ chàng bên cầu Nại Hà, hẹn chàng kiếp sau. Không gặp lại chàng, quyết không siêu sinh.”


    Khi Tiêu Thương tỉnh lại, bên người chỉ có xác một con cáo đỏ. Một con cáo đỏ không còn trái tim.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 14-07-2014 lúc 17:30.

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    handsome,Miên Lý Tàng Châm,stinkbug9999,Tiểu hài nhi,tuxedohn,
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status