Chapter 03 - Khúc dạo đầu của thánh chiến năm nay.Lời người viết:
Đính chính cái nữa rằng đây là truyên YY não tàn, không phải truyện tu luyện level hay đấu trí đấu võ gì đó đâu nhé...
Phần 5 - Xe bus công cộng.
Cô bạn nhỏ này đang rất buồn bực vì không biết phải làm gì.
Cái thằng ranh mặt như cá chết trôi này vừa mới lên xe bus đã ngồi xuống bên cạnh cô rồi thiu thiu ngủ, khuôn mặt tái nhợt, người run rẩy như sắp chết đến nơi khiến người ta không nỡ và cũng không thèm làm phiền cho rách việc. Mọi người cứ kệ để hắn ngủ như vậy, cô bạn nhỏ này tất nhiên cũng có cái suy nghĩ đó.
Chỉ có điều thằng ranh này tướng ngủ cực xấu thì cũng thôi đi, lại còn chảy rãi, ghê tởm hơn là nước dãi chảy xuống theo cái nghiêng đầu của hắn xuống bờ vai bộ đồng phục mới cô đang mặc, hôm nay là ngày tựu trường đấy. Nước dãi vừa nhớp nháp vừa hôi, thật sự rất khó chịu.
“Lên thành phố nhớ là phải nhẫn nhịn một chút, đừng nói nhiều, nói nhiều sẽ lộ ra mình là người nhà quê, sẽ dễ dàng bị bắt nạt đấy. Khi nào kết bạn được rồi thì hẵng dạo phố...bla...bla...”
Mấy lời thoại được tua đi tua lại phía trên là của mẹ cô, trước khi tiễn đứa con gái yêu lên thành phố học tập. Đồng thời cũng gieo rắc vào đầu cô gái nhỏ này một suy nghĩ rằng: Người thành phố rất đáng sợ, cũng rất phiền toái, đừng chọc vào.
Bởi thế nên cái gã thiếu niên xấu xa với hàng nước dãi chảy dài trên cái cổ nghiêng nghiêng như sắp gãy này cứ như vậy thoải mái làm phiền cô bé. Người ta cam chịu, không phản kháng cái nào thế là hắn được thể ngủ tới, cái đầu cũng gục sang một bên luôn, tận tình đè lên bả vai thiếu nữ, thấy ấm ấm, lại dụi dụi mấy cái ngon lành. Hoàn toàn không hay biết nạn nhân đã rưng rưng nước mắt, muốn khóc không dám, muốn đẩy ra thì ngại, chẳng biết làm sao cả. Hoàn toàn bối rối.
“Mẹ ơi, người thành phố đều như thế này sao !?”
Liếc nhìn gã thiếu niên mặc đồng phục cùng trường nhưng lại đang có xu thế coi mình là gối ôm sống này, cô bé ngẩng đầu than thở. Bộ dáng tội nghiệp khiến nhiều người mủi lòng, nhưng lại chẳng có ai muốn kiếm phiền phức mà lên gỡ cái cổ xấu xa của gã thiếu niên xấu tính kia ra, vì ai biết đâu được đấy, nhỡ họ là người yêu thì sao...
...
Xe bus đã tới điểm dừng cuối cùng, cô bé như được đại xá quay sang bên cạnh, nhưng gã thiếu niên xấu mặt xấu tính này vẫn không thèm dậy, bất đắc dĩ, đành phải phá bỏ quy tắc vàng mẹ đặt ra:
“À...ơ.... này... cậu gì ơi !”
Ngủ như chết, không thèm tỉnh.
Nhân viên xe bus là một anh chàng thất học, nhưng cũng có tinh thần nghĩa khí, cô bé này khá xinh xắn, anh ta tia từ lúc mới lên xe rồi, ai ngờ bị thằng khốn từ đâu chui ra ngồi cạnh giở trò từ đầu đến giờ. Phải chi cô ta tỏ thái độ một chút thì anh ta cũng hăng hái xông lên lắm, nhưng khổ chủ chẳng nói gì, cái đồng phục hai người đang mặc thì là của một học viện rất danh giá gần đây, chọc nhầm mông con bò tót thì khổ, hơn nữa vô duyên lao tới kéo ra thì rất giống có ý đồ, bao nhiêu hành khách đang nhìn, anh ta cũng ngại làm.
“Này cậu kia, cuối bến rồi, có xuống không thì bảo !”
Bây giờ thì có cớ rồi, vội vàng đi đến bên cạnh, quấn quấn cái sổ trên tay, giả vờ gõ một cái thân thiết với khách hàng, thực tế là nện mạnh một cái cho con hĩm này nó tỉnh, anh ta kích động lắm.
Bốp.
Không biết có phải hoa mắt hay không, nhưng quận sổ vừa đập xuống đầu thiếu niên này lập tức dội ngược lại, bật lên mặt anh ta, thậm chí mạnh đến mức khiến mũi tẹt xuống, máu me be bét. Anh này choảng váng ngã ngồi ra trên nền xe bus, không quên hét lên một tiếng tê tái.
“Ồn quá, đứa nào bị chọc tiết vậy !?” Gã thiếu niên có khuôn mặt cá khô chết ươn tỉnh lại, ngoáy ngoáy tai rất có phong độ, mắt nhắm mắt mở hỏi. Hôm qua chơi game quá nhiều, tinh lực hao hết, đột ngột bị cắt ngang giấc ngủ khiến đầu hắn vẫn còn ong ong.
Mở mắt ra thì thấy có một gã trai ngồi bệt dưới sàn, ôm mũi nhìn hắn như quái vật, đại não của hắn lập tức mở chức năng lọc thông tin, sau khi xác nhận đối phương là nam thì liển ra chỉ thị cho con mắt hắn trực tiếp bỏ qua và ngó sang chỗ khác. Nhìn sang bên cạnh thì thấy có một cô gái tầm tuổi mình, bộ dáng rụt rè ngại ngùng này làm hắn nhớ đến gối ôm ở nhà, tự dưng thấy đối phương thân thiết hơn hẳn. Chủ yếu là vì người ta xinh, vậy nên có thân hay không thì hắn cũng ráng bắt chuyện một cái.
Nghiêng đầu, cười nhã nhặn: “Hello..” Sau đó đưa tay ra muốn làm quen.
Thiếu nữ cười nhợt nhạt, lùi đến sát cửa sổ, một màn vừa rồi cô ta không có nhìn nhầm, rõ ràng có một ánh sáng đen lóe lên đỡ lấy quyển sổ kia, làm nó bắn ngược về, gã thiếu niên này chính là ác quỷ mà gia tộc vẫn hay mô tả, làm cô sợ chết khiếp. Không lẽ thành phố nhiều ác quỷ như vậy !? Tùy tiện đi xe bus cũng gặp trúng một con !? Có vẻ đạo hạnh của ác quỷ này còn rất cao nữa, ma khí thu liễm như vậy... chỉ khi kích hoạt mới hiển lộ một chút, nếu không phải mình ở cạnh sát sẽ không cảm nhận được chút gì.
“Mẹ ơi... cứu con !”
Thiếu nữ nuốt ngược nước mắt, bộ dáng rét run cầm cập, thấy hắn bắt chuyện với mình mà không biết nên làm sao cả. Nghe nói người thành phố và ác quỷ đều giống nhau, tùy tiện nói chuyện sẽ bị chúng khai thác ra điểm yếu và lừa mất linh hồn, cô gái này bối rối nhìn quanh, lối ra duy nhất là phải đi qua trước mặt tên ác quỷ kia, với không gian hẹp này có khi còn phải cọ cọ qua mấy cái nếu không muốn phải mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Rốt cuộc cũng chỉ còn cách run rẩy giơ tay lên gần má với vẻ ái ngại:
“Xin...xin chào...”
...
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Link góp ý - phản hồi: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=124580