TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345
Kết quả 21 đến 25 của 25

Chủ đề: Cậu chủ bạc nhược - Allelujah

  1. #21
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Bài viết
    68
    Xu
    100

    Mặc định

    Lời người viết:

    Đính chính cái nữa rằng đây là truyên YY não tàn, không phải truyện tu luyện level hay đấu trí đấu võ gì đó đâu nhé...
    Chapter 03 - Khúc dạo đầu của thánh chiến năm nay.

    Phần 5 - Xe bus công cộng.




    Cô bạn nhỏ này đang rất buồn bực vì không biết phải làm gì.

    Cái thằng ranh mặt như cá chết trôi này vừa mới lên xe bus đã ngồi xuống bên cạnh cô rồi thiu thiu ngủ, khuôn mặt tái nhợt, người run rẩy như sắp chết đến nơi khiến người ta không nỡ và cũng không thèm làm phiền cho rách việc. Mọi người cứ kệ để hắn ngủ như vậy, cô bạn nhỏ này tất nhiên cũng có cái suy nghĩ đó.

    Chỉ có điều thằng ranh này tướng ngủ cực xấu thì cũng thôi đi, lại còn chảy rãi, ghê tởm hơn là nước dãi chảy xuống theo cái nghiêng đầu của hắn xuống bờ vai bộ đồng phục mới cô đang mặc, hôm nay là ngày tựu trường đấy. Nước dãi vừa nhớp nháp vừa hôi, thật sự rất khó chịu.

    “Lên thành phố nhớ là phải nhẫn nhịn một chút, đừng nói nhiều, nói nhiều sẽ lộ ra mình là người nhà quê, sẽ dễ dàng bị bắt nạt đấy. Khi nào kết bạn được rồi thì hẵng dạo phố...bla...bla...”

    Mấy lời thoại được tua đi tua lại phía trên là của mẹ cô, trước khi tiễn đứa con gái yêu lên thành phố học tập. Đồng thời cũng gieo rắc vào đầu cô gái nhỏ này một suy nghĩ rằng: Người thành phố rất đáng sợ, cũng rất phiền toái, đừng chọc vào.

    Bởi thế nên cái gã thiếu niên xấu xa với hàng nước dãi chảy dài trên cái cổ nghiêng nghiêng như sắp gãy này cứ như vậy thoải mái làm phiền cô bé. Người ta cam chịu, không phản kháng cái nào thế là hắn được thể ngủ tới, cái đầu cũng gục sang một bên luôn, tận tình đè lên bả vai thiếu nữ, thấy ấm ấm, lại dụi dụi mấy cái ngon lành. Hoàn toàn không hay biết nạn nhân đã rưng rưng nước mắt, muốn khóc không dám, muốn đẩy ra thì ngại, chẳng biết làm sao cả. Hoàn toàn bối rối.

    “Mẹ ơi, người thành phố đều như thế này sao !?”

    Liếc nhìn gã thiếu niên mặc đồng phục cùng trường nhưng lại đang có xu thế coi mình là gối ôm sống này, cô bé ngẩng đầu than thở. Bộ dáng tội nghiệp khiến nhiều người mủi lòng, nhưng lại chẳng có ai muốn kiếm phiền phức mà lên gỡ cái cổ xấu xa của gã thiếu niên xấu tính kia ra, vì ai biết đâu được đấy, nhỡ họ là người yêu thì sao...

    ...

    Xe bus đã tới điểm dừng cuối cùng, cô bé như được đại xá quay sang bên cạnh, nhưng gã thiếu niên xấu mặt xấu tính này vẫn không thèm dậy, bất đắc dĩ, đành phải phá bỏ quy tắc vàng mẹ đặt ra:

    “À...ơ.... này... cậu gì ơi !”

    Ngủ như chết, không thèm tỉnh.

    Nhân viên xe bus là một anh chàng thất học, nhưng cũng có tinh thần nghĩa khí, cô bé này khá xinh xắn, anh ta tia từ lúc mới lên xe rồi, ai ngờ bị thằng khốn từ đâu chui ra ngồi cạnh giở trò từ đầu đến giờ. Phải chi cô ta tỏ thái độ một chút thì anh ta cũng hăng hái xông lên lắm, nhưng khổ chủ chẳng nói gì, cái đồng phục hai người đang mặc thì là của một học viện rất danh giá gần đây, chọc nhầm mông con bò tót thì khổ, hơn nữa vô duyên lao tới kéo ra thì rất giống có ý đồ, bao nhiêu hành khách đang nhìn, anh ta cũng ngại làm.

    “Này cậu kia, cuối bến rồi, có xuống không thì bảo !”

    Bây giờ thì có cớ rồi, vội vàng đi đến bên cạnh, quấn quấn cái sổ trên tay, giả vờ gõ một cái thân thiết với khách hàng, thực tế là nện mạnh một cái cho con hĩm này nó tỉnh, anh ta kích động lắm.

    Bốp.

    Không biết có phải hoa mắt hay không, nhưng quận sổ vừa đập xuống đầu thiếu niên này lập tức dội ngược lại, bật lên mặt anh ta, thậm chí mạnh đến mức khiến mũi tẹt xuống, máu me be bét. Anh này choảng váng ngã ngồi ra trên nền xe bus, không quên hét lên một tiếng tê tái.

    “Ồn quá, đứa nào bị chọc tiết vậy !?” Gã thiếu niên có khuôn mặt cá khô chết ươn tỉnh lại, ngoáy ngoáy tai rất có phong độ, mắt nhắm mắt mở hỏi. Hôm qua chơi game quá nhiều, tinh lực hao hết, đột ngột bị cắt ngang giấc ngủ khiến đầu hắn vẫn còn ong ong.

    Mở mắt ra thì thấy có một gã trai ngồi bệt dưới sàn, ôm mũi nhìn hắn như quái vật, đại não của hắn lập tức mở chức năng lọc thông tin, sau khi xác nhận đối phương là nam thì liển ra chỉ thị cho con mắt hắn trực tiếp bỏ qua và ngó sang chỗ khác. Nhìn sang bên cạnh thì thấy có một cô gái tầm tuổi mình, bộ dáng rụt rè ngại ngùng này làm hắn nhớ đến gối ôm ở nhà, tự dưng thấy đối phương thân thiết hơn hẳn. Chủ yếu là vì người ta xinh, vậy nên có thân hay không thì hắn cũng ráng bắt chuyện một cái.

    Nghiêng đầu, cười nhã nhặn: “Hello..” Sau đó đưa tay ra muốn làm quen.

    Thiếu nữ cười nhợt nhạt, lùi đến sát cửa sổ, một màn vừa rồi cô ta không có nhìn nhầm, rõ ràng có một ánh sáng đen lóe lên đỡ lấy quyển sổ kia, làm nó bắn ngược về, gã thiếu niên này chính là ác quỷ mà gia tộc vẫn hay mô tả, làm cô sợ chết khiếp. Không lẽ thành phố nhiều ác quỷ như vậy !? Tùy tiện đi xe bus cũng gặp trúng một con !? Có vẻ đạo hạnh của ác quỷ này còn rất cao nữa, ma khí thu liễm như vậy... chỉ khi kích hoạt mới hiển lộ một chút, nếu không phải mình ở cạnh sát sẽ không cảm nhận được chút gì.

    “Mẹ ơi... cứu con !”

    Thiếu nữ nuốt ngược nước mắt, bộ dáng rét run cầm cập, thấy hắn bắt chuyện với mình mà không biết nên làm sao cả. Nghe nói người thành phố và ác quỷ đều giống nhau, tùy tiện nói chuyện sẽ bị chúng khai thác ra điểm yếu và lừa mất linh hồn, cô gái này bối rối nhìn quanh, lối ra duy nhất là phải đi qua trước mặt tên ác quỷ kia, với không gian hẹp này có khi còn phải cọ cọ qua mấy cái nếu không muốn phải mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Rốt cuộc cũng chỉ còn cách run rẩy giơ tay lên gần má với vẻ ái ngại:

    “Xin...xin chào...”

    ...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link góp ý - phản hồi: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=124580
    Lần sửa cuối bởi Allelujah, ngày 18-08-2015 lúc 00:19.
    ---QC---


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,handsome,lamlai123,long17111995,Nanhtrang3000,ngocnghechvn,phamquangdung,
  3. #22
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Bài viết
    68
    Xu
    100

    Mặc định

    Lời người viết:

    Lâu lắm mới xón ra một chương, ây dà, ngại quá, ngại quá.
    Chapter 03 - Khúc dạo đầu của thánh chiến năm nay.

    Phần 6 - Báo danh nhập học.




    “Bạn học cùng trường với mình à !? Làm quen cái nha !!”

    Hắn cười tít mắt, mấy thớ cơ trên khuôn mặt khô cứng giật giật méo mó.

    “Không, xin lỗi, mình có việc… đi trước !”

    Nào ngờ cô bạn nhỏ kia thấy vậy đã co chân vắt giò lên cổ chạy miết.

    Chỉ còn cậu chủ bạc nhược giơ cái tay lên không hụt hẫng ngại ngùng và tiếng ho khan của bác tài xế giục xuống xe.



    Trên xe bus ngập hơi người là một bầu không khí ấm áp.

    Trái ngược với khí trời bên ngoài, gió lạnh mang theo những hại mưa bụi ẩm ướt cắt qua buốt da buốt thịt. Hắn bước xuống xe, bến xe đã chẳng còn ai, mọi người đều đã hối hả tìm chỗ trú. Bóng dáng cô bạn nhỏ kia cũng đã mất tích từ lâu. Một mình một người giữa bến xe, dưới cơn mưa bụi lạnh lẽo có chút tiêu điều cô đơn.

    Thở dài một tiếng, đưa tay ra, chiếc vòng đeo trên tay sáng lên, không gian rung động. Một chiếc ô lớn màu đen xuất hiện. Hắn thong thả bật ô, rảo bước tiến về đường lớn.

    Không hề chú ý tới, ở góc tường cách đó không xa, cô bạn nhỏ ngại ngùng vừa rồi đang run rẩy dựa lưng vào tường, một tay che miệng, một tay đặt lên ngực. Ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.



    Trường học ở trên một ngọn đồi nhỏ. Cấm tất cả xe cộ đi lên, hắn thở dốc bước từng bước nặng nhọc. Thân thể này không hợp để làm ra bất cứ hoạt động tốn sức nào cả, nếu không ở nhà có bốn cô gái xinh đẹp ngon lành, đời nào hắn còn là trai tân cho đến giờ được.

    Đây là một trường quý tộc biệt lập, chuyên dành cho con ông cháu cha lưu trú. Nếu như không cấm toàn bộ xe đi lên, chỉ sợ số lượng đủ để chồng lên sân trường ba lần. Hắn có chút sai lầm, nghĩ rằng trường quý tộc thì sẽ sang chảnh như khách sạn năm sao, nhưng thực tế các đại gia tộc đều có yêu cầu rất nghiêm khắc với con em của mình, nếu như thể chất, tinh thần không được mài giũa cẩn thận, thì làm sao chúng có thể đảm đương trọng trách trong gia tộc được.

    Nhắc đến mới nhớ, thông tin hắn nắm được về cái trường này quá ít, chỉ nghe nói rằng nó nằm ở một vùng kín đáo, được vệ sĩ của hội đồng phụ huynh bảo vệ, tránh xa khỏi ánh mắt của tất cả các thế lực ngầm, thậm chí cả giáo đình, bởi vậy mới nhờ đám Gấu Đen thông qua quan hệ làm ra một tờ giấy nhập học vào giữa kỳ thế này.

    Chắc giáo hoàng và toàn thể giáo đình nằm mơ cũng không nghĩ đến đường đường là Ma Đế, sở hữu ba đại tội vũ trang như hắn lại thành thật đi làm một học sinh bình thường thế này chứ !?

    Hắn ở trong nhà quá lâu, gần như thiếu giao tiếp đến mức sắp phát điên rồi, mỗi lần đến chỗ nào có đám đông là lần đó cảm thấy lạc lõng. Bởi vậy cho dù đám quản gia có hết lòng khuyên bảo, vẫn chẳng cản được hắn đi học.

    Dù sao đi học là quyền và nghĩa vụ của mỗi trẻ nhỏ trên đất nước này ha.



    Hôm nay lớp của Serina lại có thêm học sinh mới. Cô khẽ thở dài, trường học quý tộc phiền vậy đấy, không thông qua thi tuyển, học sinh muốn nhập học chỉ cần thông qua quan hệ là được.

    Là giáo viên chủ nhiệm một năm nay, nhưng chẳng đứa học sinh nào trong lớp để cô vào mắt, tất cả đều là một lũ con ông cháu cha mắt hếch lên trời, thêm một đứa là thêm một thành phần khó quản. Rồi còn tùy vào gia thế của nó, lớp này sẽ có thêm một đại ca mới, hay một cá nhân bị bạo hành và bắt nạt mới.

    Cha mẹ của những đứa trẻ bị bắt nạt không bao giờ tìm hung thủ mà trừng trị hay đay nghiến, họ chỉ biết tìm giáo viên chủ nhiệm để than phiền.

    Serina không phải quý tộc, cô thi tuyển vào trường này bằng năng lực của mình, dù sao trường lớp muốn thành lập, luôn luôn phải có đội ngũ trình độ chuyên môn với chân tài thực học. Serina là một trong số những người đó. Nhưng nhà trường xem trọng cô không có nghĩa là sẽ có thể bảo vệ cô trước những áp lực từ học sinh và phụ huynh của chúng. Dạy ở trường này một năm, Serina bị stress tới mức sắp sửa phát điên lên rồi.

    Cô bước vào lớp với tâm trạng tồi tệ.

    Theo sau lưng cô là một thiếu niên chống ô thở dốc như một ông lão sắp sửa tinh tẫn thân vong. Serina bước lên bục, chỉ vào cậu chủ bạc nhược đang héo khô sắp phi thăng kia nói:

    “Cả lớp trật tự, hôm nay lớp chúng ta có thêm thành viên mới. Bạn kia, em tự giới thiệu mình đi.”

    “À thưa cô, trong hồ sơ tên em ghi là gì thế ạ !?”

    Serina cau mày:

    “Cậu không biết tên của mình !?”

    “À, em có nhiều tên quá, nên không biết nhà trường dùng tên nào.” Hắn cười cười rên rỉ trả lời, chẳng lẽ lại nói là tên giả thôi, cái nào chả được.

    Serina lật lật tập hồ sơ trong cặp, lấy ra tờ giấy báo nhập học của hắn, kỳ quái nói:

    “Sao thế này, tên để trống !?”

    Đậu má Gấu Đen, ngươi chơi ta à !?

    Đầu hắn đầy vạch đen, nào có biết Gấu Đen đâu dám tự tiện đặt tên cho hắn, để trống là muốn hắn tự điền tên hắn thích vào, ai dè hắn quá lười, chỉ xem lướt thấy mấy chữ giấy báo nhập học là để đó luôn, không thèm xem kỹ để mà viết. Cuối cùng thành tràng cảnh đáng xấu hổ này:

    “Cái này… ài, phiền thật, cô gọi em là gì cũng được ạ.”

    Đến lượt Serina đầu đầy vạch đen, cảm giác muốn bùng cháy, lại một phần tử bất hảo gia nhập cái lớp hỗn đản này.

    “Đừng có làm trò, mau báo tên.”

    Hắn toát mồ hôi, tự dưng bảo nghĩ cái tên, làm khó cả tác giả lẫn cả hắn. Tên thật thì không báo được rồi, mà lâu lắm có ai gọi tên hắn đâu, hắn nghe tên mình cũng chả quen nữa là đi báo.

    Cuối cùng bí quá hóa liều, hắn ưỡn ực dõng dạc tuyên tố:

    “Vậy cứ gọi ta là “Thần” đi.”

    Chẳng ai ngạc nhiên, cũng chẳng ai cười, hình như đám này đều không hiểu tiếng Việt.

    Serina nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ, chả tỏ thái độ gì đặc biệt, chỉ thong thả viết vào sổ ghi danh sơ đồ lớp, sau đó chỉ vào cái bàn trống ở góc lớp nói:

    “Okey, bạn Thần, mời vào chỗ.”



    “Hắn đi học !?” Gã mập Cú Đêm ngậm bánh mỳ xúc xích, chơi game bằng chân, dáng nằm phè phỡn, cặp mắt cú vọ trừng lớn đầy vẻ ngạc nhiên.

    Ở bên cạnh hắn, cô bé Damocles đeo cặp kính gọng tròn, mái tóc vấn cao lên để lộ cái cổ trắng xinh nhỏ nhắn, vừa chìm nổi giữa một đống giấy tờ, cố gắng sắp xếp lại chúng cho ngay ngắn, bận rộn trả lời:

    “Hình như là vậy, thông tin từ chỗ Gấu Đen đấy. Hắn rất cẩn thận nên em không dám nghe lén nhiều.”

    “Ừm, đừng làm quá, nếu phát hiện trên đầu mình có một thanh Damocles, hắn sẽ nổi điên đấy.” Cú Đêm há miệng gặm một miếng bánh mỳ lớn, nhai nhồm nhoàm.

    “Biết rồi mà, gã đó đáng sợ lắm. Lại còn rất trung thành nữa…” Damocles tháo gọng kính có vẻ mệt mỏi.

    “Tự dưng đi học, hắn nghĩ gì đây nhỉ !?”

    “Có nên báo cho thượng tướng Frost Raven không !?”

    “Đừng, lão ta sẽ không ra tay ở những chỗ như vậy đâu.”

    “Vậy báo cho giáo đình !?”

    “Vậy chúng ta sẽ chết trước.”

    “Thật phiền toái.”

    “Đúng vậy, thật phiền toái.”

    Một lớn một nhỏ đồng thanh thở dài.





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link góp ý - phản hồi: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=124580
    Lần sửa cuối bởi Allelujah, ngày 24-01-2016 lúc 12:19.

  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,handsome,long17111995,Nanhtrang3000,ngocnghechvn,
  5. #23
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Bài viết
    68
    Xu
    100

    Mặc định

    Lời người viết:

    Lâu lắm mới xón ra một chương, ây dà, ngại quá, ngại quá.
    Chapter 03 - Khúc dạo đầu của thánh chiến năm nay.

    Phần 7 - Bữa tối.




    Hầu gái lớn thong thả đưa lên thìa súp nếm thử, nước nóng theo đầu lưỡi tràn xuống cổ họng có thể khiến một người thường cảm thụ sự thiêu đốt như tra tấn, với cô ta chỉ như một chút ấm ấm đặc sệt, hương vị truyền đến từ đầu lưỡi thậm chí còn có chút thanh mát, hẳn là do hạt sen ở trong !?

    Nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy món này không tệ, liền lấy quyển sổ tay ra, ghi lại công thức.

    Hầu gái lớn đảm nhận luôn chức vị đầu bếp trong nhà. Mặc dù mọi người ở đây đều không cần ăn, nhưng cậu chủ vẫn kiên trì muốn giữ lại một số thói quen của loài người, bốn cô gái chiều hắn hết mức, liền tìm mọi cách khiến hắn thỏa mãn. Khí linh của đại tội vũ trang vốn dĩ có năng lực học tập rất mạnh, nếu không đã không thể thích nghi được với từng đợt thánh chiến qua các niên đại. Học nấu ăn một thời gian, không khó để nắm bắt, lại thỉnh thoảng tìm được công thức mới giúp cậu chủ vui vẻ, Hầu gái lớn cảm thấy có chút thích thú.

    “Em gái, bữa tối được rồi đấy, cậu chủ về thì dọn lên ngay nhé.”

    Hầu gái nhỏ đang quét nhà, xung quanh đầy lông hổ khiến cô ta có xúc động muốn đem nó đi cạo lông, nghe vậy liền nghiêng đầu trả lời:

    “Biết rồi, chị hai. Chị định đi đâu à !?”

    Tháo tạp dề ra, Hầu gái lớn vặn mình một chút, khiến hai quả bóng bay trước ngực căng tròn lên, phập phồng lên xuống, cười đáp:

    “Đi thăm hai cô bé xấu số kia một chút.”

    “Gia đình sát thủ đó !?” Hầu gái nhỏ có chút ấn tượng, chính mình còn đem hai con bé đó cứu ra từ tay Durandal đấy.

    “Có lẽ là người của Atlantis còn sót lại, năm đó hiến tế hẳn vẫn còn vài người may mắn thoát khỏi. Khá thú vị đấy.”

    Hầu gái nhỏ há miệng mở lớn thanh âm:

    “A, thế thì bọn họ sẽ không bỏ qua đâu. Vẫn nên giết đi để trừ hậu hoạn chứ !?”

    “Cậu chủ đã bỏ qua cho bọn họ rồi mà. Dù sao cũng không tạo ra được sóng gió gì mấy, cứ để vậy đi. Chỉ là chủ mưu của vụ này, liên tục vài lần ra tay với nhà chúng ta rồi, không gõ đầu hắn mấy cái, vẫn còn tưởng mình bí mật lắm.”

    “Là thượng tướng gì gì đó !?”

    “Hẳn là vậy, người này không tệ đâu, chỉ tiếc là dễ bị lợi dụng quá.”

    “Thông tin từ Gấu Đen cung cấp hả !?”

    “Là từ Cú Đêm và Damoncles.”

    “Vẫn cảm thấy hai đứa này có chút gì đó không thành thật lắm.” Hầu gái nhỏ bĩu môi.

    Hầu gái lớn cười cười lắc đầu:

    “Gấu Đen vẫn giám thị bọn họ, cần thiết thì chúng ta trực tiếp giết chết, đưa số điện thoại cho một người thay thế, không để cho cậu chủ biết là được. Dẫu sao hai người đó vẫn chưa từng gặp mặt.”

    Hầu gái nhỏ nhướng mày, ngẩng đầu lên trời nói:

    “Này Damoncles, ngươi có nghe thấy không !? Đừng có kiếm chuyện lộn xộn, nếu không ta sẽ đánh hỏng khí linh rôi đem ngươi ra chợ bán như năm đó đấy.”

    Yên tĩnh mấy giây.

    Không có tiếng trả lời, Hầu gái nhỏ nhún vai:

    “Ừm, không gian vẫn bình thường, hẳn là không giám sát chúng ta đâu.”

    Hầu gái lớn gật đầu: “Vậy, chị đi đây.”

    Sau đó đột ngột biến mất.

    Hầu gái nhỏ đưa tay lên vẫy vẫy: “Chị hai đi vui vẻ.”



    Quét xong nhà, Hầu gái nhỏ nhìn đồng hồ, đã đến lúc cậu chủ tan học, cô ta nhắm mắt lại, nhẩm nhẩm tính một chút.

    Rồi đột nhiên mở mắt ra, biến mất.

    Sau đó biến trở về. Bàn tay nhỏ nhỏ đã nắm thêm một người nữa.

    Cậu chủ bạc nhược có vẻ đã quen với chuyện được Song luân Sát sinh hoàn xé rách không gian mang đi mang về nhiều lần thế này, hoàn toàn chẳng có chút mất tự nhiên nào, thong thả đưa cái cặp cho Hầu gái nhỏ, cô bé treo nó lên, rồi cởi áo khoác đồng phục của hắn ra, kéo ghế giúp hắn ngồi xuống.

    Tháo khuy áo nơi cổ tay ra cho thông thoáng, ngửi mùi súp thơm phức dưới bếp, tâm tình của cậu chủ bạc nhược rất không tệ, nhìn quanh lại chẳng thấy ai tiếp đón, liền hỏi:

    “Mọi người đâu rồi !?”

    Hầu gái nhỏ đứng ở một bên, lanh chanh đáp:

    “Quản gia đi gặp Gấu Đen, nghe nói gần đây có nhiều người dò hỏi về chúng ta. Chị hai ra ngoài chơi một chút nhưng đã nấu bữa tối xong rồi, Gối ôm… chắc là đang chơi với Vằn Vằn đấy.”

    Vằn Vằn là tên con hổ.

    Thật sự mà nói, từ Hầu gái lớn, Hầu gái nhỏ, Quản gia, hay Gối ôm lẫn cái tên của chính mình… Cậu chủ bạc nhược đều không có ý tưởng gì tốt lắm. Loại chuyện như đặt tên này, hắn thật sự không có thiên phú.

    Mà, thế giới này chỉ có năm người bọn họ, gọi thế nào chẳng được.






    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link góp ý - phản hồi: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=124580

  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,handsome,long17111995,Nanhtrang3000,ngocnghechvn,
  7. #24
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Bài viết
    68
    Xu
    100

    Mặc định

    Lời người viết:

    Phew, cuối cùng cũng xong chap 3.
    Chapter 03 - Khúc dạo đầu của thánh chiến năm nay.

    Phần 8 - Gấu Đen.




    Quản gia ngồi trong gian phòng vip của một quán café ven hồ, từ đây nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một vùng sóng nước xanh rờn trải dài giống như vô tận.

    Gọi là hồ, nhưng rộng lớn cỡ này, có thể coi như một cái vịnh rồi chứ !?

    Hẳn cậu chủ sẽ rất thích nơi này.

    Quản gia âm thầm nghĩ ngợi, rồi buột miệng nói ra:

    “Ngươi có thể chuẩn bị một chiếc thuyền thật lớn không !? Có thể chứa toàn bộ mảnh đất biệt thự của cậu chủ ở trên, hả Gấu Đen !?”

    Ngồi phía bên kia bàn, là một cô bé bộ dáng lầm lỳ, mái tóc đen phủ xuống che khuất đôi mắt thâm quầng. Trên tay cô bé ôm một con gấu bông màu đen, tạo hình tròn tròn, nhưng lại có răng nanh và đôi mắt màu đỏ, nhìn qua khá tà ác. Âm thanh trả lời lại vang lên từ con gấu:

    “Về mặt kỹ thuật và tiền bạc hẳn không có vấn đề, thế nhưng công trình như vậy muốn xây rất lâu. Thánh chiến lần này qua đi, chẳng biết còn bao nhiêu người ở lại, quan tâm những thứ này làm gì !?”

    Quản gia liếc mắt, thoáng cau mày. Cô bé đối diện ngồi nép vào góc tối của căn phòng, khuôn mặt đờ đẫn, không có biểu cảm gì đáng nói, nhìn sinh động nhất chỉ có đôi mắt màu đỏ thỉnh thoảng chớp sáng của con gấu bông màu đen kia.

    “Cậu chủ không có ý định khơi mào thánh chiến.”

    Con gấu đen trên tay cô bé phát ra tiếng cười khằng khặc, đáp lại:

    “Thánh chiến vốn đã bắt đầu rồi.”

    Sau đó nói với giọng ra lệnh: “Lấy ra đi.”

    Cô bé đờ đẫn gật đầu, búng búng ngón tay, bóng tối trong góc phòng đột nhiên rung rung, sinh động hẳn lên, rồi biến thành một cái miệng lớn, di động như một con rắn, sau đó nhả lên bàn hai kiện tàn vật.

    Khuôm mặt Quản gia sau khi nhìn thấy hai vật này tức thì trầm trọng:

    “Âm dương song đao – Can Tương và Mạc Tà !? Khí linh đâu rồi !?”

    Gấu đen lạnh nhạt đáp:

    “Dĩ nhiên là bị đập vỡ rồi.”

    Trên bàn chỉ còn lại hai chuôi đao ngắn có ký hiệu âm dương nứt nẻ. Đại tội vũ trang, xếp hàng thứ mười, Âm Dương Song Đao lúc này đã mất đi khí linh, chỉ như hai con dao của đồng nát. Quản gia nhìn chằm chằm vào, ngoại trừ phần cán đao còn hoàn hảo, trên thân đao đã đầy những vết nứt như mạng nhện, kết cấu bên trong hẳn đã bị hủy hoàn toàn, không cách nào tu bổ.

    “Là ai làm !?”

    Gấu Đen cười đáp:

    “Ngươi đoán đi !?”

    Quản gia trầm mặc đáp:
    “Hẳn không phải giáo hội. Chúng ta chưa chính thức khai chiến, đánh trước khi tuyên bố, không phải phong cách của bọn họ.”

    Gấu Đen muốn gật đầu, nhưng nhớ lại giờ mình chỉ là con Gấu Bông, gật đầu cũng chẳng nổi, tặc lưỡi cảm thán:

    “Không sai, không phải giáo hội. Là con người.”

    Quản gia nhướng mày:

    “Con người !? Không thể nào.”

    Cô bé tóc đen kia nâng con gấu lên, dùng tay điều khiển tay của nó, lắc lắc. Gấu Đen phát ra âm thanh trào phúng:

    “Lần trước, có một gã tổng thống nước K, thẳng tay ném tới biệt thự một quả tên lửa hạt nhân, ngươi còn nhớ chứ !?”

    “Ừm.”

    “Uy lực thế nào !?”

    “Chỉ có trình độ đó, chưa đủ để tổn hại bọn ta, có chút ngạc nhiên với khả năng của con người hiện tại mà thôi.”

    “Nếu như ta nói, còn có một loại bom mạnh gấp trăm lần thứ đó !?”

    “Điều này có thể sao !?” Quản gia lẩm bẩm, bộ dáng không quá tin tưởng.

    “Nhìn kết cục của Âm Dương Song Đao đi, Đại Tội Vũ Trang, cũng không phải là vũ khí tối thượng như các người đã từng trong quá khứ nữa rồi. Nên mở rộng tầm mắt một chút.”

    Quản gia nghĩ nghĩ một chút rồi đáp:

    “Cho dù thật sự có loại bom như vậy, vẫn chưa thể tổn hại đến bản thể của bọn ta. Âm Dương Song Đao từ thánh chiến lần trước bị Longius đánh hỏng, một trăm năm, hẳn còn chưa khôi phục được một nửa chứ !? So sánh với những Đại tội vũ trang khác, vẫn còn kém quá nhiều.”

    Gấu Đen cười lạnh:

    “Với đám các người dĩ nhiên không thành vấn đề, thế nhưng chủ nhân thì sao !? Đừng quá kiêu ngạo, Tử Vong Phục Hoạt Chương. Ngươi chỉ có thể mang người chết về một lần, nếu lần này để chủ nhân xảy ra chuyện… hừ hừ….”

    Quản gia có chút nặng nề, nhất thời không đáp được câu nào.

    “Vậy nên ta mới nói, con người hiện tại đã rất mạnh rồi, nếu bọn chúng nhúng tay vào thánh chiến, tình hình liền trở nên phức tạp….”

    Quản gia cắt lời hắn:

    “Ngươi muốn giống như năm đó, huyết tế Atlantis !?”

    “Ta vẫn nghĩ đến, giết sạch con người, phá hủy văn minh hiện tại rồi đưa chúng về thời kỳ đồ đá. Thu thập oán khí và chấp niệm làm động lực khởi động phong ấn trên các Đại Tội Vũ Trang, chung quy để một đám ruồi bọ lởn vởn quanh chúng ta hoài, thật khó chịu lắm.” Gấu Đen cũng không phủ nhận.

    “Cậu chủ sẽ không cho phép.” Quản gia lắc đầu, lập tức cự tuyệt.

    Gấu Đen vẫn không buông tha chủ đề này:

    “Các ngươi chỉ cần giữ chủ nhân trong nhà là được rồi. Nói với người, ra ngoài sẽ còn gặp ám sát như vậy, đợi thánh chiến qua đi, đám con người sẽ sinh ra một lứa mới, tình hình chắc sẽ không quá nát đâu. Bắt vài đứa làm thành một thành phố nhỏ, cho chủ nhân vui là được rồi, lại còn an toàn nữa.”

    Quản gia trầm mặc.





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link góp ý - phản hồi: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=124580

  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,handsome,Nanhtrang3000,ngocnghechvn,
  9. #25
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Bài viết
    68
    Xu
    100

    Mặc định

    Lời người viết:

    Ahaha, sau một năm, lại rảnh rỗi lòi mặt ra đây.
    Đọc lại mấy chap đã viết quả thật có nhiều đoạn khá nhảm nhí, nhưng đây cũng chỉ là một câu chuyện tự sướng nhảm nhí xàm xí mà thôi, cứ để vậy đi.
    Chapter 04 - Nhân loại và vũ khí siêu nhiên.

    Phần 1 - Ăn no rỗi việc đến thăm cừu nhân.




    Hầu gái lớn đứng trước bãi phế tích đã từng là một căn nhà gỗ, lặng yên nhìm đám cháy trên những thanh gỗ đang phát ra tiếng nổ lách cách của tro tàn, khóe miệng khẽ cong lên.

    “Thật cẩn thận, đã cài sẵn bom trong người sao !? May mắn không để bọn họ tiếp cận cậu chủ.”

    Thi thể của hai chị em nữ sát thủ hẳn đã nổ vụn không còn chút giá trị gì sưu tầm. Loại tác phong làm việc tuyệt diệt này, so với các Đại Tội Vũ Trang cũng không kém quá nhiều.

    Con người quả nhiên là loại sinh vật độc ác nhất hành tinh.

    Cô ta vung tay, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vòng tròn màu bạch kim khổng lồ, nó liên tục xoay tròn khiến cho khoảng không trên vùng trời vặn vẹo. Rồi sau đó, không gian như nứt vỡ, một lượng nước lớn ầm ầm trút xuống căn nhà gỗ cháy dở. Dập tắt hoàn toàn ngọn lửa, và cuốn trôi đi mọi tàn tro.

    “Vậy mới tốt chứ, trời hanh khô thế này, dễ gây chán lan lắm.”

    Phủi phủi tay, hầu gái lớn biến mất.

    ...

    Về đến nhà liền thấy cậu chủ bạc nhược đang ăn tối, hắn cầm bát canh súp mà cô ta chuẩn bị cho, uống ngon lành. Hầu gái lớn mỉm cười, rất tươi. Cô ta từ từ đi đến trước mặt hắn, vén váy cúi chào.

    “Cậu chủ đã về ạ. Trường học thế nào !?”

    “Hừm, nhàm chán, không hòa hợp. Ta quả nhiên là thanh niên xấu thế kỷ mới, cả ngày ngồi nhà nên khả năng giao tiếp tồi tàn vô cùng. Có lẽ còn dính phải hội chứng căng thẳng trước đám đông nữa.”
    Hắn đặt bát súp xuống, nhận lấy cái khăn mà hầu gái nhỏ đưa tới, thong thả chùi mép.

    “À, cái này dễ giải quyết thôi mà, từ từ quen với đám đông là được.” Hầu gái lớn che miệng cười đáp.

    “Hửm, làm thế nào !?”

    “Chúng ta có thể bắt một đám người về đây, nhồi nhét vào cùng một chỗ, để cậu chủ làm quen và tiếp xúc nha.” Hầu gái lớn nháy mắt. Song Luân Sát Sinh Hoàn có khả năng xé rách không gian, dùng để bắt bớ hay buôn người không gì thích hợp hơn.

    “Làm vậy không tốt lắm đâu.” Hắn gãi đầu gãi tai đáp.

    “Với những ai phối hợp, chúng ta trả tiền cho họ là được.” Hầu gái lớn giơ một ngón tay cho ý kiến.

    “Thế những ai không phối hợp !?” Hắn có chút động tâm, hỏi.

    “Trực tiếp trả về thôi, cậu chủ. Dù sao cũng chẳng mất sức cho lắm, chúng ta cứ tuyển đến khi chỉ còn những người phối hợp là được rồi ạ.”

    Nói thì nói vậy, nhưng bắt rồi trả người về sẽ làm lộ rất nhiều bí mật, gây bạo loạn không cần thiết, trả về cũng có thể, nhưng là ở độ cao cách mặt đất vài trăm mét, gần một tòa cao ốc nào đó mới được. Thậm chí người phối hợp và cầm tiền, cũng đành cho họ xuống địa ngục tiêu tạm thôi.
    Hầu gái lớn liếc mắt nhìn hầu gái nhỏ, cô em lập tức hiểu ý, gật đầu phụ họa.

    “À, như vậy thì tốt, chúng ta đều là người văn minh sống trong xã hội tiến bộ, đề cao thân thiện và nhân ái đúng không !? Được lắm, cứ như vậy mà làm.”

    Cậu chủ bạc nhược gật đầu thỏa mãn.

    Hăn định thực thi kế hoạch hay ho này ngay, nhưng đột nhiên lại nhớ ra có một chuyện cần làm, rút trong người ra một tờ giấy nhỏ đề địa chỉ và tọa độ của một khu căn cứ quân sự, đưa cho hầu gái lớn nói:

    “Nhưng tạm thời để sau, chúng ta cần đến thăm người này một chút.”

    Hầu gái lớn nghi hoặc nhìn vào mẩu giấy.

    [Đặc khu quân sự cấp cao của nước cộng hòa LZN, người điều hành, thượng tướng Forst Raven.]

    Đây là một trong những phần tài liệu mà linh sứ của giáo đình, người sở hữu Avalon và Durandar cung cấp tối hôm trước, kể ra những vụ ám sát đến cậu chủ bạc nhược gần đây có sự nhúng tay của người này.

    Giờ là lúc tính sổ.

    ....

    Nằm trong một thung lũng hẻo lánh tại ngoại ô thành phố, đặc khu quân sự, nơi huấn luyện và đào tạo ra vô số đặc công tinh anh cho nước cộng hòa lọt thỏm phía sau những hàng cây thông cao vút dày đặc, phía trên đỉnh kiến trúc luôn có những máy phun sương nhân tạo, che chắn cho nó khỏi ảnh chụp từ vệ tinh.

    Tường vây được gia công và sửa chữa, nhìn từ ra chỉ thấy giống như những rặng núi đá lởm chởm nhọn hoắt xếp chồng lên nhau, trên tường mọc đầy rêu xanh và dây leo phủ kín, những thứ này đều là sản phẩm thí nghiệm hóa học kịch độc, để bất cứ ai tác động vật lý lên chúng đều sẽ hít phải một làn phấn hoa gây dị ứng và hoại tử não.

    An toàn và bí mật, là ưu tiên hàng đầu của căn cứ này. Vậy nên những gã lính mặc trang phục phản quan ảo ảnh để hòa cùng thiên nhiên xung quanh đóng vai trò cảnh giác vẫn luôn nghiêm túc chấp hành đúng nhiệm vụ. Bọn họ không dám có bất cứ sơ xuất nào.

    Bởi thế nên khi bóng dáng của một thiếu niên và ba thiếu nữ đột ngột xuất hiện cách căn cứ khoảng một cây số, tất cả những tay lính gác này đều phát hiện ngay tức thì, và đồng loạt ấn vào nút báo động.

    Còi cảnh báo vang vọng khắp nơi, những ụ súng máy xuất hiện đầy trên bờ tường, khuôn mặt tất cả binh lính trong doanh trại tuy tràn ngập vẻ căng thẳng nhưng vẫn di chuyển theo mệnh lệnh bài bản và chính xác, tất cả về vị trí chiến đấu trong vòng mười năm giây. Thể hiện ra kỷ luật và tác phong quân đội hoàn mỹ.

    Ở trong phòng chỉ huy, thượng tướng Forst Raven khuôn mặt không biểu tình, nhìn gã thiếu niên được ba cô gái bảo vệ có khuôn mặt hốc hác như xác ướp kia, lạnh nhạt nói:

    “Cuối cùng cũng tìm tới đây sao !? Đại Tội Vũ Trang !?”

    Ở bên ngoài căn cứ, cậu chủ bạc nhược nhìn loạt súng máy trải dài trước mặt, buồn bực nói:

    “Tại sao không trực tiếp xuất hiện trước mặt rồi gô cổ lão ta lại !?”

    Hầu gái lớn cúi đầu nói với vẻ áy náy:

    “Khu vực này dày đặc phóng xạ làm không gian bất ổn định rất lớn, nếu tùy tiện xé rách sẽ rất khó thu thập. Xem ra người này là có chuẩn bị rồi.”

    Hắn hừ nhẹ trong mũi, cười lạnh nói:

    “Như vậy cũng tốt, ăn no rồi nên vận động một chút. Gối ôm đâu, cho phép sử dụng vũ khí. Đột phá chính diện.”

    ...






    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link góp ý - phản hồi: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=124580

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,Nanhtrang3000,ngocnghechvn,
Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status