Tóm tắt nội dung: Ăn chơi sa đọa.Lời người viết:
Ta rảnh rỗi, chán đời quá, nên ngứa tay viết một cái truyện tự sướng.
Không nhận ném đá dưới mọi hình thức, nhưng bác nào có tư tưởng tự sướng, tư duy tà ác có thể đóng góp cùng.
Mới có mấy chap nên chưa lập topic góp ý gì cả, ai có ý kiến thì pm vào trong nick luôn nhé.
Chapter 01 - Thiếu niên bạc nhược giữa đô thị.
Phần 1 - Buổi sáng yên bình.
Buổi sáng, hắn ngủ dậy, lười biếng cựa mình mấy cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nắng vàng chiếu vào, khuôn mặt có vẻ xanh xao vàng vọt của hắn cũng nhờ thế ửng hồng lên.
“Hôm nay trời đẹp gớm !”
Lại nhìn sang bên cạnh, gối ôm vẫn còn nhắm kín hai mắt, nhịp thở đều đều, hẳn là vẫn còn đang có giấc mơ đẹp. Hắn co một chân lên, chống tay vào đó nghiêng đầu nhìn, chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng nhân cúc áo hơi xộc xệch ra bắt đầu hiển lộ từng chút da thịt mịn màng ẩn ẩn sau mỗi nhịp thở.
Nhìn thì thích mắt thật, thế là hắn đưa tay ra bóp bóp mấy cái.
Gối ôm nhăn nhăn mắt, mũi thở nặng hơn một tẹo, chắc là trong mơ đang gặp cảnh hắn sàm sỡ, khó chịu lắm đây. Cô bé tội nghiệp, hiện thực tàn khốc lắm, ta đang chính diện sờ đây nè.
“Cậu chủ đã dậy rồi ạ !”
Giật mình, hắn quay đầu lại, là nữ quản gia nhà hắn, cũng là người mạnh nhất cái nhà này, vài trăm thằng như hắn lao lên cũng không đánh lại. Dù cô nàng xinh đẹp này đối với mình cúc cung tận tụy, nhưng đứng trước cổ, hắn vẫn thấy có áp lực sao đó, cái này chắc gọi là khí thế cao thủ trong truyền thuyết đây.
“Ta đang định gọi gối ôm dậy !” Hắn đánh trống lảng, trong lòng thì lại gào lên: “Ta sờ thì đã làm sao, sờ cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu, cả cô ta cũng muốn sờ...”
Nói vậy thôi, quản gia nhìn hắn một cái hắn đã vội vàng quay mặt đi rồi. Ánh mắt của cao thủ quá dọa người. Bởi vậy nên khi hai người đối mặt ấy mà, cô ấy toàn cười với nhắm hờ đôi mắt lại.
“Để cô ấy nghỉ chút đi ạ, hôm qua ngài bị sốt nên cô ấy đã thức cả đêm chăm sóc đấy, hôm nay hẳn là rất mệt !”
“À, phải !” Hắn uể oải đáp.
Thức cả đêm chơi game, trước đó còn ăn tạm uống bợ ba ngày liền, không ốm hơi phí. Đúng mấy hôm quản gia vắng nhà, gối ôm chẳng bao giờ phản kháng được hắn, hai hầu gái lớn và nhỏ thì hắn bảo gì nghe đó, kết cuộc là chẳng ai ngăn được hắn lại cả.
Căn nhà chỉ có năm người, hắn, gối ôm, hai hầu gái và quản gia, thiếu một người cái là có chuyện ngay.
Hắn vươn vai, xuống giường rồi đứng dậy, đột ngột cảm thấy máu không lên não, thế là loạng choạng muốn đổ xuống tiếp. Đậu má, xem ra từ giờ phải tiết chế, ăn chơi quá độ rồi, cơ thể chuẩn bị hỏng mất.
Quản gia từ lúc nào đã ở sau lưng đỡ lấy hắn, hai tay vòng qua ôm lấy một cánh tay gầy cong queo kia, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt hưởng thụ của tên chủ nhân xấu tính. Trong tròng mắt trắng dã của hắn bây giờ chỉ hiện lên mấy chữ “vếu” “vếu” mà thôi, quyết định tiết chế không chơi bời gì nữa đã bay hết sạch.
“Ừm, đúng là cao thủ, rất săn chắc, không tệ !”
“Cái gì cơ ạ !?”
“Ta nói là cô có cơ bắp thì phải, rất tốt, mạnh mẽ thế là tốt !”
...
Quý ngài bạc nhược đang ăn sáng, trước mặt hắn là một cái bánh mỳ trứng sữa và một cốc cafe nóng hổi, hầu gái lớn sau khi làm xong bữa sáng cho hắn đã tất bật chạy đi giặt và phơi đồ rồi, đứng bên cạnh hắn chỉ có hầu gái nhỏ. Con bé này rõ là chưa ăn sáng, nhìn cái mặt thòm thèm kìa. Hắn ngó xung quanh, quản gia lại đi có việc rồi, thấy bảo tối qua lại có người muốn ám sát hắn, tội nghiệp, đúng hôm quản gia vừa mới về. Giờ này thằng nhỏ chắc đang ở trên bàn mổ rồi.
Hắn cắn một miếng bánh mỳ, nhè ra trứng. Đã bảo là hắn ghét ăn trứng rồi mà, ăn vào thì nhanh cẩng lên chứ có được cái tích sự gì đâu. Cái nhà này thì toàn gái, hắn tiết chế cũng khổ lắm chứ. Chỉ tại con mụ bác sĩ hồi nhỏ, nói rằng hắn thể chất suy yếu, không đụng thì thôi, cứ cố gắng làm mấy chuyện hay ho này nọ thì xác xuất chết trên bụng ngựa rất là cao. Trên hết, xương sống hắn còn mềm như bún nữa, đúng là có lòng mà không có sức, mười tám năm nay mỗi lần nghĩ đến phán quyết tử hình với đàn ông kia hắn đều lệ nóng đầy mặt.
“Cậu chủ, quản gia bảo cậu phải ăn trứng để bồi bổ sức khỏe đấy !” Hầu gái bé lanh chanh nói. Rõ là muốn ăn, còn làm bộ.
“Ta bị đầy bụng khó tiêu, ăn vào không tiêu hóa được, cô ăn hộ ta đi !”
“Ấy, sao được ạ ! Cái đó là cho cậu chủ mà !”
“Bảo ăn, nghe không !”
“Dạ !” Hầu gái bé ủy khuất đáp, hắn hài lòng nhìn cô bé này. Ừm, mới mười ba mười bốn tuổi gì đó, còn đang phát triển, nhưng cũng đẹp lung linh như búp bê sứ rồi. Nhớ năm đó mình đúng là có mắt, nhìn chúng hai chị em bọn họ mang về. Mà nhìn cô em lại nhớ đến cô chị, hầu gái lớn ra ngoài mất rồi, chỉ tại mình dậy muộn quá, thật muốn dụi đầu vào hai cặp bưởi của cổ lần nữa.
“Ta bảo này !” Hắn chống tay lên cằm, nhìn hầu gái bé ăn nhỏ nhẹ như chuột gặm, mà tốc độ tiêu diệt cái bánh vẫn không chậm, thấy vui vui sao đó.
“Ăn toàn chất bổ như vậy dễ phát phì lắm đó, lớn lên sẽ không xinh !”
“Nhưng cậu chủ bảo em ăn mà !” Hầu gái bé buồn bực nói.
“Ý ta là cô nên để ý số đo ba vòng một chút, sắp lớn rồi !”
“Để ý kiểu gì ạ !”
“Thì là đo thường xuyên đó !”
“Ừm, ngày nào em cũng đo mà, chị hai bảo cứ thế này mấy tháng nữa sẽ được B cup !”
“Ây dà, lớn nhanh như thổi, nghe khó tin quá vậy, đâu... đưa đây ta kiểm tra xem nào !” Nói rồi hắn vươn ma trảo ra, hầu gái bé co rụt người lại, nhưng hai người ngồi cạnh nhau, hắn với cái là đến, co vào thì được cái tích sự chi chi...
...
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Link góp ý - phản hồi: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=124580