TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 5 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 25

Chủ đề: Cậu chủ bạc nhược - Allelujah

  1. #1
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Bài viết
    68
    Xu
    100

    Mặc định Cậu chủ bạc nhược - Allelujah

    Lời người viết:

    Ta rảnh rỗi, chán đời quá, nên ngứa tay viết một cái truyện tự sướng.

    Không nhận ném đá dưới mọi hình thức, nhưng bác nào có tư tưởng tự sướng, tư duy tà ác có thể đóng góp cùng.

    Mới có mấy chap nên chưa lập topic góp ý gì cả, ai có ý kiến thì pm vào trong nick luôn nhé.

    Tóm tắt nội dung: Ăn chơi sa đọa.

    Chapter 01 - Thiếu niên bạc nhược giữa đô thị.

    Phần 1 - Buổi sáng yên bình.




    Buổi sáng, hắn ngủ dậy, lười biếng cựa mình mấy cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Nắng vàng chiếu vào, khuôn mặt có vẻ xanh xao vàng vọt của hắn cũng nhờ thế ửng hồng lên.

    “Hôm nay trời đẹp gớm !”

    Lại nhìn sang bên cạnh, gối ôm vẫn còn nhắm kín hai mắt, nhịp thở đều đều, hẳn là vẫn còn đang có giấc mơ đẹp. Hắn co một chân lên, chống tay vào đó nghiêng đầu nhìn, chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng nhân cúc áo hơi xộc xệch ra bắt đầu hiển lộ từng chút da thịt mịn màng ẩn ẩn sau mỗi nhịp thở.

    Nhìn thì thích mắt thật, thế là hắn đưa tay ra bóp bóp mấy cái.

    Gối ôm nhăn nhăn mắt, mũi thở nặng hơn một tẹo, chắc là trong mơ đang gặp cảnh hắn sàm sỡ, khó chịu lắm đây. Cô bé tội nghiệp, hiện thực tàn khốc lắm, ta đang chính diện sờ đây nè.

    “Cậu chủ đã dậy rồi ạ !”

    Giật mình, hắn quay đầu lại, là nữ quản gia nhà hắn, cũng là người mạnh nhất cái nhà này, vài trăm thằng như hắn lao lên cũng không đánh lại. Dù cô nàng xinh đẹp này đối với mình cúc cung tận tụy, nhưng đứng trước cổ, hắn vẫn thấy có áp lực sao đó, cái này chắc gọi là khí thế cao thủ trong truyền thuyết đây.

    “Ta đang định gọi gối ôm dậy !” Hắn đánh trống lảng, trong lòng thì lại gào lên: “Ta sờ thì đã làm sao, sờ cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu, cả cô ta cũng muốn sờ...”

    Nói vậy thôi, quản gia nhìn hắn một cái hắn đã vội vàng quay mặt đi rồi. Ánh mắt của cao thủ quá dọa người. Bởi vậy nên khi hai người đối mặt ấy mà, cô ấy toàn cười với nhắm hờ đôi mắt lại.

    “Để cô ấy nghỉ chút đi ạ, hôm qua ngài bị sốt nên cô ấy đã thức cả đêm chăm sóc đấy, hôm nay hẳn là rất mệt !”

    “À, phải !” Hắn uể oải đáp.

    Thức cả đêm chơi game, trước đó còn ăn tạm uống bợ ba ngày liền, không ốm hơi phí. Đúng mấy hôm quản gia vắng nhà, gối ôm chẳng bao giờ phản kháng được hắn, hai hầu gái lớn và nhỏ thì hắn bảo gì nghe đó, kết cuộc là chẳng ai ngăn được hắn lại cả.

    Căn nhà chỉ có năm người, hắn, gối ôm, hai hầu gái và quản gia, thiếu một người cái là có chuyện ngay.

    Hắn vươn vai, xuống giường rồi đứng dậy, đột ngột cảm thấy máu không lên não, thế là loạng choạng muốn đổ xuống tiếp. Đậu má, xem ra từ giờ phải tiết chế, ăn chơi quá độ rồi, cơ thể chuẩn bị hỏng mất.

    Quản gia từ lúc nào đã ở sau lưng đỡ lấy hắn, hai tay vòng qua ôm lấy một cánh tay gầy cong queo kia, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt hưởng thụ của tên chủ nhân xấu tính. Trong tròng mắt trắng dã của hắn bây giờ chỉ hiện lên mấy chữ “vếu” “vếu” mà thôi, quyết định tiết chế không chơi bời gì nữa đã bay hết sạch.

    “Ừm, đúng là cao thủ, rất săn chắc, không tệ !”

    “Cái gì cơ ạ !?”

    “Ta nói là cô có cơ bắp thì phải, rất tốt, mạnh mẽ thế là tốt !”

    ...

    Quý ngài bạc nhược đang ăn sáng, trước mặt hắn là một cái bánh mỳ trứng sữa và một cốc cafe nóng hổi, hầu gái lớn sau khi làm xong bữa sáng cho hắn đã tất bật chạy đi giặt và phơi đồ rồi, đứng bên cạnh hắn chỉ có hầu gái nhỏ. Con bé này rõ là chưa ăn sáng, nhìn cái mặt thòm thèm kìa. Hắn ngó xung quanh, quản gia lại đi có việc rồi, thấy bảo tối qua lại có người muốn ám sát hắn, tội nghiệp, đúng hôm quản gia vừa mới về. Giờ này thằng nhỏ chắc đang ở trên bàn mổ rồi.

    Hắn cắn một miếng bánh mỳ, nhè ra trứng. Đã bảo là hắn ghét ăn trứng rồi mà, ăn vào thì nhanh cẩng lên chứ có được cái tích sự gì đâu. Cái nhà này thì toàn gái, hắn tiết chế cũng khổ lắm chứ. Chỉ tại con mụ bác sĩ hồi nhỏ, nói rằng hắn thể chất suy yếu, không đụng thì thôi, cứ cố gắng làm mấy chuyện hay ho này nọ thì xác xuất chết trên bụng ngựa rất là cao. Trên hết, xương sống hắn còn mềm như bún nữa, đúng là có lòng mà không có sức, mười tám năm nay mỗi lần nghĩ đến phán quyết tử hình với đàn ông kia hắn đều lệ nóng đầy mặt.

    “Cậu chủ, quản gia bảo cậu phải ăn trứng để bồi bổ sức khỏe đấy !” Hầu gái bé lanh chanh nói. Rõ là muốn ăn, còn làm bộ.

    “Ta bị đầy bụng khó tiêu, ăn vào không tiêu hóa được, cô ăn hộ ta đi !”

    “Ấy, sao được ạ ! Cái đó là cho cậu chủ mà !”

    “Bảo ăn, nghe không !”

    “Dạ !” Hầu gái bé ủy khuất đáp, hắn hài lòng nhìn cô bé này. Ừm, mới mười ba mười bốn tuổi gì đó, còn đang phát triển, nhưng cũng đẹp lung linh như búp bê sứ rồi. Nhớ năm đó mình đúng là có mắt, nhìn chúng hai chị em bọn họ mang về. Mà nhìn cô em lại nhớ đến cô chị, hầu gái lớn ra ngoài mất rồi, chỉ tại mình dậy muộn quá, thật muốn dụi đầu vào hai cặp bưởi của cổ lần nữa.

    “Ta bảo này !” Hắn chống tay lên cằm, nhìn hầu gái bé ăn nhỏ nhẹ như chuột gặm, mà tốc độ tiêu diệt cái bánh vẫn không chậm, thấy vui vui sao đó.

    “Ăn toàn chất bổ như vậy dễ phát phì lắm đó, lớn lên sẽ không xinh !”

    “Nhưng cậu chủ bảo em ăn mà !” Hầu gái bé buồn bực nói.

    “Ý ta là cô nên để ý số đo ba vòng một chút, sắp lớn rồi !”

    “Để ý kiểu gì ạ !”

    “Thì là đo thường xuyên đó !”

    “Ừm, ngày nào em cũng đo mà, chị hai bảo cứ thế này mấy tháng nữa sẽ được B cup !”

    “Ây dà, lớn nhanh như thổi, nghe khó tin quá vậy, đâu... đưa đây ta kiểm tra xem nào !” Nói rồi hắn vươn ma trảo ra, hầu gái bé co rụt người lại, nhưng hai người ngồi cạnh nhau, hắn với cái là đến, co vào thì được cái tích sự chi chi...

    ...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link góp ý - phản hồi: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=124580
    Lần sửa cuối bởi Allelujah, ngày 18-08-2015 lúc 00:20.
    ---QC---


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,David_nguyen,handsome,lamlai123,long17111995,Miên Lý Tàng Châm,ngocnghechvn,phamquangdung,stinkbug9999,ThanChet,thelordevil,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Bài viết
    68
    Xu
    100

    Mặc định

    Lời người viết:

    Mỗi ngày chỉ gõ được 1000 chữ, chương này 2000 chữ nên 2 ngày mới post.
    Chapter 01 - Thiếu niên bạc nhược giữa đô thị.

    Phần 2 - Ám sát liên hoàn




    Hắn cởi trần, khoe ra mấy cái xương sườn trên dưới da trắng tái nhợt nhạt như cá chết. Đeo trên mặt một cái kính râm to đùng đè lên cái mũi tẹt tẹt, hắn khoái trá rít một ngụm nước chanh mát lạnh, nằm ườn ra trên cái ghế tựa ở giữa sân phơi nắng.

    Gối ôm đã ngủ dậy, đúng lúc hắn đang ăn sáng và làm trò với hầu gái nhỏ, nhã hứng bị cắt ngang nên hắn không định làm gì tiếp nữa, nếu không tiết chế sẽ rất nhanh biến thành dâm tặc. Gối ôm đề nghị hắn nên ra ngoài sân phơi nắng, nói rằng ánh nắng trước chín giờ có nhiều vitamin D, rất tốt cho sức khỏe, hắn ỡm ờ mấy cái rồi cũng ra nằm, với điều kiện là gối ôm phải ngồi cùng, cho hắn gối đầu lên đùi cô.

    Mỗi lần hắn ngoắc ngoắc tay, gối ôm cười hiểu ý, đưa tới cốc nước chanh, kê ống hút vào sát miệng hắn, còn không quên nói “a... há mồm ra nào...” một tiếng, hắn cứ thế hưởng thụ, càng lúc càng cặn bã.

    Nắng chiếu vào làm mồ hôi bắt đầu chảy ra, hắn khó chịu cục cựa mấy cái, dụi dụi má lên đùi gối ôm, cảm nhận được làn da mát lạnh bắt đầu bị thân nhiệt của mình làm cho ấm lên, ửng đỏ, hắn lại cố gắng lòm mắt nhìn qua, thất vọng vì không thấy được quần lót gối ôm đang mặc. Thôi kệ, hắn cũng là người an phận, mùi hương thiếu nữ phả đến đủ khiến hắn bay bổng rồi.

    Đang phiêu phiêu thì thấy hầu gái lớn đi qua, phía sau còn dắt theo một người bị trùm túi vải lên đầu, mặc áo da bó sát, dáng người bốc lửa, chắc hẳn là mĩ nữ. Mắt hắn muốn lòi tròng, hầu gái lớn hôm nay không mặc đồ hầu gái, chỉ mặc một bộ quần áo rộng thùng thình đơn giản, hắn biết thừa là bên trong cô nàng này chẳng mặc gì khác cho xem, cái này không phải để câu dẫn hắn, vì hắn là loại chẳng cần cưa cũng đổ rồi. Bộ quần áo rộng thùng thình kia chắc là vừa mới khoác tạm lên để che đi vết máu. Mỗi khi bắt được sát thủ mới, hầu gái lớn đều tự mình thẩm vấn chúng một phen, thỉnh thoảng làm hơi quá tay lên máu hay văng lên người, chắc là cổ cảm thấy để máu bắn lên đồng phục thì bất nhã quá, nên dứt khoát cởi hết ra luôn rồi tra tấn tiếp. Cảnh máu tươi bắn lên mình trần của thiếu nữ, hay nhỏ xuống trên cặp kính tròn tròn kia chắc hẳn là kích thích lắm, tiếc là hắn chưa được xem bao giờ, chỉ có thể nghe tiếng rên la bên ngoài nhà kho mà tưởng tượng tự sướng thôi.

    Hắn chồm dậy, vô tình va mặt vào bộ ngựa sữa của gối ôm khi cô này đang cúi xuống lau bớt mồ hôi cho hắn, thế là nẩy đầu ngược về phía đùi cô nàng, cả hai cùng kêu ai nha một tiếng, một người là vì ngại, một người là giả vờ ngại. Tiếng động này thu hút sự chú ý của hầu gái lớn, cô ta đủng đỉnh đi qua, đến trước mặt hắn, vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh của mình,chỉnh lại gọng kính tròn tròn rồi cúi chào thật tiêu chuẩn:

    “Buổi sáng tốt lành, cậu chủ !”

    “Ờ, miễn lễ, sáng sớm ra cô đi đâu vậy !?” Hắn biết rõ vẫn hỏi cho có chuyện.

    “À, tối qua người này muốn lẻn vào đây làm gì đấy ! Bị hầu gái nhỏ bắt được nên tôi phải thẩm vấn xem sao.”

    “Sao tối qua không làm !?” Hắn rít thêm một ngụm nước chanh gối ôm đưa tới, lười nhác hỏi vặn.

    “Tối hôm qua sợ cậu chủ bị sốt, nếu cô ta kêu to quá sẽ làm phiền cậu !” Hầu gái lớn trả lời, dánh vẻ dịu dàng hiền lành hết sức.

    “Cô có thể nhét giẻ vào miệng cô ta mà !?”

    “A... làm vậy cô ta sẽ không kêu đau được, muốn khai cũng khó khăn nữa. Chủ yếu là nếu không kêu sẽ không thú vị, nên để sáng nay làm cũng được mà !” Hầu gái lớn nghiêng đầu trả lời, ánh nắng chiếu qua vai cô, làm mấy lọn tóc vàng óng ả, nhìn rất bắt mắt.

    “Ờm, có lý, không kêu cũng không vui lắm, nhưng mà lần này cho ta xem được chứ !”

    “Không được đâu ạ, quản gia đã nói là những thứ như vậy không được làm bẩn mắt cậu chủ !” Hầu gái lớn cười tươi trả lời nhẹ nhàng, nhưng ý từ chối rất kiên quyết. Nhắc đến quản gia là nhắc đến cái luật thép trong nhà này rồi, không ai cãi được, cả hắn cũng thế.

    “Vậy để ta nghe như lần trước cũng được !” Hắn buồn bực phất tay rồi tùy tiện nói.

    “A, cái đó thì quản gia không cấm. Được ạ !” Chỉ cần quản gia không cấm thì hầu gái lớn chưa bao giờ từ chối hắn cái gì, lần này cũng không ngoại lệ. Trong bốn người, hắn thich cô này nhất, bảo gì nghe nấy, luôn tươi cười ôn hòa, rất đáng yêu. Không có vẻ hay ái ngại của gối ôm, cũng không lanh chanh hay hỏi vặn như hầu gái nhỏ, quản gia thì... thôi khỏi kể.

    “Quên, cho ta xem mặt phạm nhân cái nào, chốc còn dễ tưởng tượng !” Hắn không buồn che giấu sở thích biến thái của mình, trái lại nghe hầu gái lớn đồng ý còn hưng phấn ra mặt. Chủ yếu là dáng người của nữ sát thủ có vẻ quá bốc lửa.

    Hầu gái lớn gật đầu rồi bỏ cái túi chùm đầu nữ sát thủ xuống.

    Ối chà, mấy thằng đào tạo sát thủ còn có mắt nhìn người hơn hắn nữa. Cô này ngoại hình đã là loại ưu tú rồi, khuôn mặt cũng cỡ siêu sao nữa, dù có mấy vết bầm dập bên khóe miệng, lại với đôi mắt cau có thể hiện sự phiền muộn của chủ nhân, cũng không tài nào át đi được nét mị hoặc từ mỗi thần thái cử chỉ. Mợ nó, xinh như vậy không đi làm người mẫu diễn viên, thú cưỡi, chạy đi làm sát thủ làm cái chi chi... Ta hận, à quên, cám ơn cái thằng gửi sát thủ cực phẩm này tới đây.

    Hắn ngửa đầu cười khửa khửa một cái khoái trá.

    Đột nhiên ánh mắt phiền muộn của nữ sát thủ biến đổi, từ cau có chuyển thành sắc bén khiến hắn chột dạ. Dây xích trói tay cô ta đột nhiên bung ra, cả người giống như con báo săn chớp mắt đã tiếp cận hắn. Móng tay nhô ra nhọn hoắt, cánh tay uyển chuyển như roi mây vung tới cổ họng quý ngài bạc nhược.

    “Người đột biến !” Hầu gái lớn ngạc nhiên nói. Mấy sợi xích bị văng ra đồng loạt đánh về phía cô như có ma thuật điều khiển, cái này rõ ràng là siêu năng lực. Hầu gái lớn nhẹ nhàng tránh qua một bên, an nhàn vô sự, nhưng nữ sát thủ cũng đã thành công áp sát được cậu chủ bạc nhược của cô.

    Bốp.

    Tiếng thịt va vào thịt vang lên nảy lửa, chuẩn xác mà nói thì là tiếng bàn tay tát vào khuôn mặt vang dội cả sân rộng, nữ sát thủ bị một tát này đánh bay ra hơn năm sáu mét rồi nằm xõng xoài trên mặt cỏ, chẳng rõ sống chết, một giây sau đó, cánh tay có móng vuốt sắc nhọn được tẩm độc của cô ta mới rơi xuống đất, máu tươi loang lổ. Gối ôm bên người hắn đột ngột ra tay, dứt khoát nhanh gọn, không ai để ý, cũng chẳng ai bất ngờ, cứ như chuyện đương nhiên phải vậy. Duy có nữ sát thủ kia, còn chưa hiểu mô tê gì thì ý thức đã chìm vào mảng đêm đen kịt rồi.

    Hắn buồn bực rít thêm một ngụm nước chanh nữa, tới cạn đáy rồi mới quay sang mất hứng nói với gối ôm:

    “Đã nói bao nhiêu lần rồi, nhẹ tay một chút, cô xem người đẹp như vậy bị cô đánh thành mặt lợn cái rồi kia kìa ! May mà óc còn chưa văng ra, không thì hết cứu. Đã thế còn chặt tay người ta làm gì !? Nói mãi rồi, con gái cứ giấu con dao trong người làm gì không biết !? Làm ta ôm cứ thấy có gì cứng cứng khó chịu, mà sao phải chặt tay người ta, tát một cái là đủ yên lành cả làng rồi còn gì !? Thật là...”

    Đột nhiên có tiếng không khí rách toạc, gió rít lạnh người.

    Chát....

    Gấu ôm đang cúi đầu với vẻ mặt ái ngại áy náy khi bị hắn răn dạy, lập tức lại vung tay lên, trên đó cầm một con dao dài khoảng mười phân, đánh trúng vào cái gì đó tạo ra tiếng động như hai viên gạch trọi vào nhau. Giống như vung vợt đập muỗi vậy, nổ tách một cái.

    Hắn chán nản hỏi:

    “Lại cái gì nữa thế !?”

    “Bắn tỉa... ạ !” Gối ôm lý nhí đáp. Thôi rồi, lần này để hắn nhìn thấy dao rồi, đừng mong giấu được nữa. Nhưng nếu không vung dao mà dùng tay không bắt đạn thì sẽ hơi rát, làm nhiều còn dễ có vết chai nữa.

    “Thế thì cô phải nhào tới ôm ta vào lòng, lăn lăn mấy cái rồi hét lên “cẩn thận” hay “nguy hiểm” chứ !?” Hắn thật sự rất muốn thấy gối ôm chủ động một chút ấy mà, giống như cọp mẹ đói khát nhào tới thì càng tốt.

    “Với thể chất của cậu chủ... làm thế sẽ....”

    Quả nhiên đàn ông không đủ cứng sẽ bị khinh bỉ, hắn run run chỉ chỉ ngón tay vào gối ôm, nói không ra lời, buồn bực trở về phòng. Gối ôm vội vã chạy theo sau.

    “Chỉ tại cái đứa không có mắt kia”. Cô nàng này ảo não đánh mắt về phía ngọn đồi cách đó 2km phẫn nộ không nói lên lời, cũng không dám thể hiện ra mặt, tiếp tục làm mặt ái ngại đưa hắn về phòng nghỉ, trên đường còn bị hắn tiện tay xoa nắn vài cái, nhột lắm mà không dám phản kháng.

    Lúc này tiếng súng mới vang lên, viên đạn bay tới còn nhanh hơn tốc độ âm thanh nên mới tạo ra hiệu ứng đạn đến trước mà tiếng đến sau như vậy. Rõ là một khẩu súng tiên tiến, khoảng cách cũng đủ xa, người bắn rất có nghề.

    Hầu gái lớn thở dài, nhìn nữ sát thủ nằm dở sống dở chết trên thảm cỏ, vỗ vỗ tay. Hầu gái bé chạy tới như một làn gió, vui vẻ nói:

    “Chị hai gọi em ạ !?”

    “Thu dọn đi một chút !”

    “Vâng.” Hầu gái bé tò mò nhìn quanh một lượt, đã hình dung được đại khái chuyện gì xảy ra, ra tay xấu xí như vậy chắc chắn là gối ôm rồi. Thảo nào chỉ có thể làm gối ôm, thật đáng kiếp. Cô bé vui vẻ thầm nghĩ.

    Hầu gái lớn đẩy gọng kính nhìn lên ngọn đồi đối diện, cách xa 2km mơ hồ vẫn thấy được hai bóng người đang bỏ chạy với tốc độ cực cao, nhẹ giọng nói:

    “Để các người chạy mất thì quản gia sẽ đem ta đi luộc sống mất...”

    Nói rồi biến mất tại chỗ.

    Cả sân chỉ còn lại hầu gái nhỏ đang tất bật thu dọn, kéo tới một xe đẩy, bê nữ sát thủ lên trên, lại nhớ ra là còn quên cánh tay ở chỗ phơi nắng của cậu chủ, vội vã chạy lại thì phát hiện cánh tay đã mất đi đâu mất. Cô bé nghĩ nghĩ tới cái gì đó, mặt tái đi, có vẻ khóc không ra nước mắt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Allelujah, ngày 11-07-2014 lúc 22:13.

  4. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,handsome,lamlai123,long17111995,Miên Lý Tàng Châm,ngocnghechvn,phamquangdung,stinkbug9999,ThanChet,thelordevil,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Bài viết
    68
    Xu
    100

    Mặc định

    Lời người viết:

    Chương của ngày hôm nay đây
    Chapter 01 - Thiếu niên bạc nhược giữa đô thị.

    Phần 3 - Hầu gái và con cọp




    “Sao em lại nổ súng !?” Gã thanh niên này quát lên với em gái.

    “Hắn phế chị cả rồi !” Em gái hắn nức nở trả lời, họng súng bên cạnh vẫn còn bốc khói nghi ngút.

    “Làm lộ vị trí của chúng ta rồi !” Thông qua ống nhòm viễn vọng, hắn nhìn thấy được ánh mắt oán độc của cô gái đi bên cạnh mục tiêu, cũng nhìn thấy rõ ràng, cô gái đeo kính dùng xích trói chị cả khi trước cũng đã phát hiện chỗ này. Cảm giác bị tập trung làm hắn rét lạnh.

    “Hắn phế chị cả rồi đấy !” Em gái hắn quật cường nói, thậm chí còn muốn giơ súng bắn phát nữa, nhưng vô ích, mục tiêu đã vào nhà rồi còn đâu. Hắn nghiến răng kéo tay em gái, chạy băng băng xuống đồi. Cùng lúc đó, có mấy chiếc lá cây thổi xuống chắn đường rút lui của bọn họ, cô gái đeo kính đã kéo chị cả của bọn họ đi cả sáng bằng xích sắt nhẹ nhàng đáp xuống từ hư không.

    “Đã mất công đến đây như vậy, sao không ở lại vài ngày đã !?”

    Hầu gái lớn nhìn hai thiếu niên sát thủ này, khuôn mặt vẫn có nét ngây thơ, rõ ràng chưa giết người nhiều, thế như một súng bắn ra lúc trước góc độ rất chuẩn, cũng rất hiểm, đến mức khiến cho gấu ôm phải dùng dao để gạt đi, nếu không phải cao thủ có hơn chục năm kinh nghiệm, rất khó làm được như vậy. Hồi tưởng lại nữ sát thủ kia, ẩn nhẫn để mình trói gô lại bằng dây xích trói đi rồi chờ thời cơ tốt nhất để ám sát cậu chủ, cũng thật thú vị. Đều còn rất trẻ, có kỹ năng, có tâm kế, trên hết là bộ dáng đều rất dễ nhìn, không biết tổ chức nào đào tạo ra được những sát thủ kỳ lạ như vậy. Nghĩ đến đây, cô ta bất giác nở một nụ cười vui vẻ.

    Trái ngược lại với sự cao hứng của hầu gái lớn, tâm tình hai thiếu niên sát thủ kia lúc này đang chìm xuống đáy cốc một cách tuyệt vọng. Khuôn mặt cả hai tái mét, nhìn không ra chút hi vọng nào.

    “Ta liều mạng với ngươi !” Vẫn là cô em gái nóng tính hơn, dùng báng súng đập tới, hầu gái lớn chỉ dùng một bàn tay đã đỡ được, đang mở miệng muốn nói gì đó, đột nhiên báng súng bật mở, một nòng súng chìa ra, cô gái kia xoay bộ phận gắn lưỡi lê trên nòng súng đang cầm trên tay, giật chốt, một viên đạn âm hiểm vọt ra sau một tiếng nổ mạnh.

    Veoo...

    Viên đạn lướt qua, mấy sợi tóc của hầu gái lớn rơi xuống, cô ta có chút ngạc nhiên, cười nhẹ:

    “Không tệ !”

    Sau đó nhẹ nhàng lướt tới trước, bàn tay như lưỡi đao chặt nhẹ một cái vào gáy thiếu nữ bắn tỉa kia, cô ta không kịp rên lên một tiếng đã lăn ra ngất xỉu. Hầu gái lớn gật đầu hài lòng, cười cười nhìn thiếu niên kia, gã này rất thức thời, lập tức buông vũ khí, giơ hai tay lên đầu:

    “Đầu hàng !”

    ...

    Khu đất công tử bạc nhược đang ở rộng khoảng 3000m vuông, bốn phía xung quanh là thảm cỏ trống trải, lác đác có vài cái cây kỳ lạ không thấy trong sách nào, giữa khu là một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ diện tích khoảng 500m vuông, là chỗ năm người chui ra chui vào, cực kỳ đơn giản.

    Bên cạnh đó là một ngôi nhà nhỏ hơn, tạo hình giống cái chuồng chó, bên trong là một con cọp đang lười nhác nằm sưởi nắng, bên cạnh nó là cô bé hầu gái nhỏ, lúc này đang cầm cái chổi quét dọn, vác qua vai, chỉ trỏ vào con hổ nói liên hồi:

    “Đừng có giấu ! Mau trả cái tay đây, nhanh lên... nếu không là khó nối lại lắm !”

    Con hổ điềm nhiên như không, vẫn nằm thò nửa người ra khỏi cái chuồng chó to lớn của mình, còn ngáp một cái rất khoa trương, râu trên mép nó rung rinh, ra vẻ thong thả ổn trọng lắm.

    “Tao biết là mày trộm mất ! Chị hai ra ngoài rồi, quản gia sẽ không đụng đến mấy thử bẩn thỉu như vậy đâu. Gối ôm đang bị cậu chủ phạt trong phòng kìa, chỉ còn mỗi mình mày thôi, nếu không trả tao sẽ lục xoát !”

    Con cọp bực mình rồi, ở nhà này nó sợ nhất là cậu chủ, thứ nhì là quản gia, cứ nghe đến một trong hai cái tên này là nó mất ngủ. Ờ thì trả, con cọp bực mình nghỉ, rồi nó ọc ọc trong họng mấy cái nhổ ra dị vật khó tiêu hóa nãy giờ.

    Bộp...

    Bàn tay trắng trẻo của nữ sát thủ vẫn có thể nhận ra từ mấy mỏng tay tẩm độc kia, chắc là do thứ này nên con hổ mới không dám nhai nốt, mà định giữ lấy để rỉa từ từ, còn lại cả cánh tay nó đã chén sạch. Hầu gái nhỏ nhìn bàn tay dính đầy nhớp dãi và dịch vị tiêu hóa, khuôn mặt đỏ bừng, tức giận nói:

    “Biết ngay mà ! Cái đồ con heo này ! Đồ ăn tạp ! Đã bảo không được ăn thịt sống nữa mà ! Cậu chủ mà biết thì tính sao bây giờ !? “

    Nói rồi vung cái chổi trên tay đập bồm bộp vào đầu con hổ. Nó bất mãn chui vào trong nhà, dùng đuôi đóng cửa lại, để lại sau lưng tiếng la ó khó nghe của hầu gái nhỏ.

    Cảnh phun thực phẩm vừa rồi được hầu gái lớn nhìn thấy hoàn toàn. Sau lưng cô cầm một sợi xích dắt theo hai thiếu niên sát thủ kia, vừa nhìn thấy bàn tay được con hổ nhổ ra, cô đã biết không ổn.

    “Tay... của chị cả... các người không ngờ...”

    “Không ngờ đem chị ấy cho con súc sinh đó ăn !?”

    Thiếu niên này nghiến răng ken két, tới bật cả máu, sau cùng gào lớn giống hệt cô em khi trước:

    “Lũ ác quỷ, tao liều với mày !” Nói rồi mặc kệ xích sắt trên người, bật tới một cách dữ tợn.

    Bộp.

    Hầu gái lớn thở dài, đơn giản xoay người một cái đã khiến thiếu niên này nhào vào không khí, sau đó chỉ dùng tay gõ nhẹ vào gáy gã này một cái nữa, thế là hai anh em chung số phận, cùng ngất xỉu ra đấy, bị cô ta kéo lê về nhà kho cách đó không xa.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Allelujah, ngày 11-07-2014 lúc 22:13.

  6. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,han than,handsome,lamlai123,long17111995,Miên Lý Tàng Châm,ngocnghechvn,phamquangdung,stinkbug9999,ThanChet,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Bài viết
    68
    Xu
    100

    Mặc định

    Lời người viết:

    Chương của ngày hôm qua... ú u u ú....
    Chapter 01 - Thiếu niên bạc nhược giữa đô thị.

    Phần 4 - Gối ôm và đám đông




    Hôm nay trời nắng, nhưng nhiệt độ bình thường không cao lắm, dùng cách nói của đại đa số con người là: “ngày đẹp trời.” Vì thế, cậu chủ bạc nhược quyết định đi dạo.

    Chủ yếu là do dạo này ở gần nhà hắn đang mất cái cảm giác cao cao tại thượng được chúng sinh quỳ bái, mấy người trong nhà cứ mở mồm là có xu thế chê hắn yếu nhớt. Hắn biết là hắn yếu, nhưng bị người ta lải nhải mãi nó cũng sẽ thành không chấp nhận được, ra ngoài thư giãn một tý hẳn cũng không tồi.

    Hầu gái nhỏ phải dọn rác, hầu gái lớn hình như mới mang về thêm hai đống rác nữa chờ xử lý, quản gia thì mất tiêu đi đâu từ sáng đến giờ, cái cô này càng ngày càng thần bí, không phải lại có thằng đần nào bắn một quả tên lửa đến đây từ bên kia đại dương rồi chứ !? Vậy nên trách nhiệm hộ tống hắn được giao cho gối ôm.

    Có vẻ lâu lâu mới được ra khỏi nhà, cô nàng này cũng hào hứng lắm. Ăn mặc đơn giản một chút rồi chạy ngay ra cửa, khiến hắn theo sau muốn hụt hơi, vất vả lắm mới rên rỉ được mấy chữ: “Chờ… chờ đã…” thì cô nàng mới ngớ ra, vội vã chạy tới, không quên làm vẻ mặt ái ngại. Sau cùng gối ôm nói rằng muốn ôm hắn chạy tới nơi cho nhanh, lập tức bị hắn gõ đầu phủ quyết.

    Cách ngôi nhà khoảng 4km, bên kia ngọn đồi, là trung tâm thành phố, xa hoa, xa xỉ, ồn ào và náo nhiệt. Hắn vừa thích cũng vừa ghét. Hai người gọi một cái xe taxi đến rồi lên đường. Hắn ngồi bên thành cửa sổ, nhìn ngắm cảnh vật trôi ra đằng sau, âm thầm hỏi thăm họ hàng hang hốc nhà cái thằng nào tuyển xe cho hắn, rốt cuộc chẳng có cái nào bình thường để đi dạo phố cả. Kho xe để dưới hầm toàn cái hoành tráng, so với xe nguyên thủ quốc gia còn muốn xa hoa hơn.

    “Trở về gọi điện cho Gấu đen một chút, bảo hắn kiếm cho một cái xe bình dân vào, nhưng nguyên liệu vẫn phải là hợp kim phản chấn, kính chống đạn, lốp xe hấp thụ động năng và nhiệt năng, à… còn gì nữa nhỉ !?”

    “Tủ lạnh và máy phát nhạc ạ !”

    “Cái đó không tính, chắc chắn phải có rồi ! À, xe bình dân mà nhỉ !? Thôi, cho qua cũng được !”

    “Điều hòa thì sao ạ !?”

    “Ờ đấy, ta quên mất ! Nhớ phải có điều hòa !” Hắn vui vẻ đáp.

    Tài xế taxi đằng trước âm thầm khinh bỉ bọn nhà giàu thiếu hiểu biết này, thời đại này xe nào chẳng có điều hòa.



    Thủ đô vẫn hoa lệ, người qua người tấp nập, mỗi người đều hối hả chạy theo suy nghĩ riêng, thỉnh thoảng va chạm nhau một cái, chịu khó quay lại xin lỗi và bắt chuyện thì có khi dòng đời tréo nghoe sẽ thay đổi mà chất chồng lên nhau, cứ cắm mặt vào điện thoại mà hững hờ đi qua thì chẳng có gì xảy ra cả, có chăng cũng chỉ là sẽ thành đề tài của mấy nhà xã hội về hiện thực sống lạnh nhạt của con người thôi. Ít nhiều gì thì cũng là lên ti vi, hẳn cũng nên lấy đó làm vinh dự.

    Cửa xe mở ra, thiếu nữ trong trang phục hầu gái bước xuống, xinh đẹp, thanh thuần, có hơi do dự giữa chốn đông người, ẩn ẩn thể hiện khí chất yếu đuối nhu nhược, khiến mấy gã trai tơ đi qua ngẩn ngơ ngó nhìn, đâm xầm vào người khác, sinh ra vô số quan hệ chồng chéo phức tạp. Cô thiếu nữ này rất nhanh trở thành tiêu điểm của đám đông vì hiệu ứng đám đông. Khi một gã trai tơ nhìn theo, đó là bình thường, trai nào chả vậy, thấy gái không nhìn thì chính là bị đui. Nhưng khi có ba, bốn gã nhìn theo, như vậy sẽ hình thành quán tính, khiến người khác phải nhìn theo cái nhìn của họ xem họ vừa nhìn những gì, thế là số lượng người nhìn thiếu nữ nhanh chóng cấp số nhân. Đến khi hàng loạt những kêu rên oai oái vang lên vì bị bạn gái nhéo, mọi người mới nhìn nhau mà ngượng ngùng cười bỏ đi. Trở về họ có rảnh họ sẽ nghĩ tới, vì sao một cô gái như vậy, lại phải theo hầu một thằng nhỏ sau đó bước xuống, bộ dáng nhìn như con cá khô sắp chết ươn kia, cũng giống như hoa nhài cắm bãi *** trâu, không khó xem, nhưng cũng chẳng dễ nhìn, vài kẻ còn kín đáo chụp ảnh đăng báo giật tít câu view, âu cũng là nốt nhạc nhỏ của cuộc sống.



    Ngồi xe nửa tiếng cũng khiến cột sống hắn ê ẩm, taxi thật là lởm, hắn vứt bỏ ý niệm đi xe bình dân ra khỏi đầu. Cơ thể này không chịu được khổ. Ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thấy có vô số ánh mắt dõi vào, tất cả đều nhìn hắn như một bãi *** trâu, hắn cười tà tà, ra vẻ sắp ngã, khiến gối ôm cuống quýt đỡ lấy hắn, tiện thể được đà hắn xà vào ngực cô, đưa tay lên chống đỡ cơ thể cho có lệ, chủ yếu là bóp bóp mấy cái cho vui.

    “Cậu chủ cẩn thận một chút đi ạ !” Gối ôm đỏ mặt nói. Hắn cười giả lả đáp lại:

    “Xin lỗi, hôm qua chơi nhiều quá, chân nhũn như con chi chi…” Thực ra là chơi game, đâu chỉ có chân nhũn, từ cái não nhăn nheo đến cột sống cong vẹo, cái gì cũng nhũn, cái gì cũng nhức cả.

    Quả nhiên ánh mắt đám đông chuyển thành rực lửa tức giận, hắn lại càng phe phởn, đi mấy bước lại giả vờ ngã một cái, nhưng khuôn mặt đắc ý thì không chuyển, trái lại chỉ có tăng lên. Nhìn vô số con người phẫn nộ mà không làm gì được, hắn cười khùng khục rồi ôm eo gấu ôm thoải mái bước đi trên đường. Lần này không phải là do muốn lợi dụng, mà là hắn mệt quá, nhiệt khí xung quanh cứ bừng bừng, người ít ra đường như hắn hứng chịu thứ này cũng không dễ chịu, cảm giác mệt mỏi đến rất nhanh.

    Nhưng coi như cũng cân bằng tâm lý được rồi. Bất kể hắn bạc nhược và cùi bắp đến đâu, vẫn còn vô số kẻ ghen tị muốn ngồi vào chỗ của hắn đấy chứ. Mỗi lúc như thế này, hắn mới cảm nhận được giá trị của mình một chút.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Allelujah, ngày 10-05-2016 lúc 00:27.

  8. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,handsome,lamlai123,long17111995,Miên Lý Tàng Châm,ngocnghechvn,phamquangdung,stinkbug9999,ThanChet,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Bài viết
    68
    Xu
    100

    Mặc định

    Lời người viết:

    Và là em của ngày hôm nay... ú u u ú....
    Chapter 01 - Thiếu niên bạc nhược giữa đô thị.

    Phần 5 - Những vũ khí hình người




    “Cậu chủ, bộ này thế nào ạ !?” Váy hoa, viền thêu ren, trắng hồng dễ thương, như con búp bê sứ mỹ lệ.

    “Đẹp !” Hắn bấm bấm cái PSP, mải miết chơi game, mắt cũng không nhếch lên một cái, thuận miệng trả lời.

    Gấu ôm cao hứng đi thử bộ khác.

    “Thế bộ này thì sao !?”

    “Cũng đẹp, mà hơi sáng !” Thỉnh thoảng phải có bình luận khác, nếu không người ta sẽ nghĩ mình chẳng quan tâm gì, dù đúng như thế thật thì đánh chết cũng không được nhận.

    “Bộ này màu đen mà !?” Gối ôm ngớ ra hỏi.

    “Ý là cái phòng này nó hơi sáng đó !” Hắn tiếp tục thuận miệng nói láo.

    “À, thế tổng thể lại thì sao ạ !?”

    “Đã bảo là đẹp mà !”

    ...

    Được một hai tiếng sau, hắn tê mông đứng dậy vì ngồi quá lâu, nhìn quanh thấy gối ôm đã chọn được một bộ ưng ý, chính là cái bộ váy đầu tiên đấy, nhìn cũng không tệ. Nhưng phải mà nó ngắn hơn tý nữa thì tốt, hắn sẽ dắt cô nàng đến chỗ nào trời cao gió lộng ngắm cảnh thiên nhiên ngay.

    “Xong chưa !?”

    “Xong rồi ạ !” Gối ôm phấn khởi đáp. Đây là lần đầu tiên cô được cậu chủ dắt đi mua đồ đấy, ở nhà chỉ được mặc một trong hai bộ đồ ngủ hoặc đồ hầu gái thôi.

    Hắn gật đầu, rút trong người ra cái thẻ vàng kim bóng loáng, đưa ra nói với người phục vụ: “Lúc nãy cô ấy đã thử những bộ nào, lấy hết cho tôi !”

    “A...ơ.... cậu chủ...sao lại... không cần đâu ạ !” Gối ôm cuống quýt xua tay nói.

    “Cô đã thử, tức là có thích đúng không !? Thích cái hoa văn cũng là thích, thích chất vải cũng là thích. Một khi đã có khả năng lấy được thứ mình thích, vậy thì tội gì không lấy !?” Hắn cười nhạt đáp, tay lắc lắc cái thẻ, người bán hàng hiểu ý cầm lấy, cúi đầu chào một cái thật lịch sự với khách sộp rồi mỉm cười rời đi.

    Gối ôm đứng đó, vân vê bộ váy, khuôn mặt đỏ lựng.

    “Như vậy... có được không ạ !? Chúng tôi chỉ là...”

    Cốp.

    Hắn không khách khí dùng cái máy PSP vừa chơi xong gõ lên đầu gối ôm một cái thật kêu, cười cười nói:

    “Người khác có thể gọi các cô là vũ khí, nhưng bản thân các cô không được phép tự gọi mình như thế. Có vũ khí nào có thể làm bữa sáng cho ta, giặt quần áo cho ta, lau nhà, rửa bát, trải nệm %^&$%^#$%@#.... làm gối ôm cho ta như mấy người không !?”

    Hắn càng nói càng dài dòng khó nghe, kể thêm chút nữa thì đến cả việc thay giấy vệ sinh, dập hộ bồn cầu chắc cũng lôi ra, gối ôm vội vã ngăn hắn lại. Quá mất mặt, cho dù không phải là con người thực sự cũng mất mặt thay cho hắn.

    “Được rồi, nói đi nói lại, ta chỉ hỏi một câu thôi, cô có muốn làm con người không !?”

    “Dĩ nhiên là có ạ !” Gối ôm khẳng định chắc chắn.

    “Thế là được rồi ! Con người ấy mà, nhất là con gái, được mua thêm mấy bộ quần áo chả ai ngại cả, không phải trả tiền lại càng sung sướng ! Cô muốn cái gì cứ lấy cái đó đi, có bê hết cửa hàng này về ta cũng chả ngại ! Thiếu tiền thì đi cướp thêm vài cái ngân hàng là được rồi !”

    “Thôi, không cần đâu ạ !” Gối ôm vội vã xua tay nói.

    ...

    Bước ra khỏi cửa hàng, máy điều hòa đã hết phạm vi phủ sóng, khí nóng tràn lên mặt, hắn nực nực nới rộng cổ áo một chút, nheo mắt nhìn dòng người bên ngoài hối hả đi qua. Đã là giữa trưa, chắc là giờ tan sở rồi đây, oanh oanh yến yến, nhìn thật đáng ghét. Nhìn mấy nhóm người tụ tập cười đùa vui vẻ, cùng nói xấu sếp, cùng bôi bác đồng nghiệp, có vẻ rất hài hòa, hắn lại thấy có gì đó ghen tị.

    “Suy cho chùng, ngoại trừ các cô, ta chẳng có người bạn nào cả !” Hắn buột miệng nói thế, gối ôm đi sau đó nghe rõ từng lời, nhìn bóng lưng gầy yếu của hắn, bỗng thấy hơi buồn, hai tay không tự chủ được siết chặt lại.

    Đột nhiên có người kéo kéo ống chân hắn, nhìn xuống, là một đứa bé gái, ăn mặc nhếch nhác bẩn thỉu, khuôn mặt bị mái tóc rối bời che mất không nhìn rõ, hắn ngồi xuống hỏi:

    “Gì thế em gái !?”

    “Anh có thể giúp em một việc được không !?” Bé gái này dè dặt hỏi.

    “Ờ, anh đây đang rảnh, có gì cứ nói. Mà nói trước là không cưới mẹ em hay chị em về đâu nhá, anh đây có bệnh, không được gần nữ sắc !” Hắn cười đáp.

    Bé gái nhoẻn miệng cười: “Xin anh...”

    “Hãy chết đi !”

    Một cây kim nhỏ trong miệng cô bé vọt ra, nhắm thẳng vào mắt hắn. Hắn còn chưa kịp nheo mắt, cây kim đã bị hai ngón tay kẹp cứng lại, còn cách con ngươi hắn khoảng 10cm nữa mới tới nơi. Gối ôm không lúc nào ngừng cảnh giác với mọi thứ xung quanh hắn, cây kim này bắn ra cực kỳ bất ngờ và âm hiểm, nhưng trong mắt cô ta vẫn chỉ như một đoạn phim tua chậm mà thôi. Nhìn thấy dáng vẻ khó tin của cô bé, hắn đưa tay vỗ vỗ vào đùi gối ôm để cô ta không lao lên cho con bé này một cước chết giấc tại chỗ, cười nói:

    “Anh đây còn chưa nói hết mà ! Đang định bảo là cả mấy việc thiếu não như tự sát gì đó cũng không làm nhá, anh đây còn rất yêu đời đấy ! Cô bé còn trò gì nữa không !? À, còn ước nguyện gì khác không !?”

    “Có, ngươi nên chết đi !” Cô bé gằn lên dữ tợn, cắn mạnh hai hàm răng đến mật máu, một công tắc nhỏ giấu dưới răng lập tức được kích hoạt.

    “Đệt !” Hắn vô lực thì thào.

    Bùm bùm bùm.

    Con bé này đã được phẩu thuật, cả người toàn là bom đạn, nhìn bên ngoài chỉ thấy một lớp quần áo mỏng tang không có gì, thật khó đề phòng, không ngờ chỉ nói hai câu đã chơi trò đánh bom tự sát như vậy, chỉ trách hắn quá xem thường người ta. Đây đúng là một kho thuốc súng hình người không hơn không kém. Không động thì thôi, động vào là nổ ngay, nổ một cái là biết hàng luôn...

    Tiếng nổ đì đùng vang vọng cả khu phố, sóng xung kích thổi bay mấy người xấu số đi bên đường cách xa trung tâm vụ nổ tới tận mười mét. Để lại một hố sâu tới nửa mét trên mặt đường bê tông, bốc khói nhá nhem, bụi bặm mù mịt, nhìn không còn ra hình thù gì nữa.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link góp ý - phản hồi: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=124580
    Lần sửa cuối bởi Allelujah, ngày 18-08-2015 lúc 00:20.

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    crazyboy74,handsome,lamlai123,long17111995,Miên Lý Tàng Châm,ngocnghechvn,phamquangdung,stinkbug9999,ThanChet,
Trang 1 của 5 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status